Trinh Thám [Edit] Tổ Chuyên Án Số 0 - Tam Sinh Thạch 3

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by HangThan, Mar 27, 2025.

  1. HangThan

    Messages:
    2
    Chương 221: Kết cục của Đạo Môn

    Chương 222: Ba Cang bất tử

    Chương 223: Hồn quy

    Chương 224: Giáo sư da người

    Chương 225: Bảo vật và khối u

    Chương 226: Bóng ma tử thần

    Chương 227: Xiềng xích và Tội thành

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong nháy mắt, tôi cảm thấy phía dưới háng lạnh lẽo ập đến. Nhìn xuống, lưỡi dao vẫn còn đang đung đưa.

    Tôi mồ hôi lạnh toát ra, cả người không ổn.

    "Tôi sai rồi, mau lấy cái thứ đó ra!"

    Merry để lại cho tôi một bóng lưng, thành thạo cất hộp chì đựng ngọc thạch mắt vàng và Thiên Tùng Vân kiếm vào ba lô.

    "Trước đây tôi phải áp chế vết thương linh hồn, không thể lấy ngọc thạch mắt vàng, nên mới làm phiền anh. Thực ra, loại bảo bối này giao cho tôi thì an toàn hơn. Ừm, thanh kiếm này cũng không tệ. Nhiệm vụ của tôi hoàn thành rồi, chúng ta có duyên gặp lại."

    "À đúng rồi, coi như cảm ơn anh đã giúp tôi một việc lớn như vậy, tặng anh cái bùa này, có thể giúp anh đánh thức mỹ nhân đó!"

    Nói xong, cô ấy trực tiếp nhét một cái túi hình tam giác màu xanh lục vào túi quần tôi, rồi thong thả rời đi. Tôi vừa định gọi cô ấy lại, máu đã chảy dọc theo tứ chi và thân cây xuống đất. Mặt đất nhanh chóng sủi bọt, như thể đang sôi lên, các loại độc trùng xào xạc chui ra, tụ lại thành bảy tám "dòng sông màu sắc", lao thẳng về phía tôi.

    Ước tính trong vòng vài phút, tôi sẽ bị gặm thành xương. Đương nhiên, do tôi sinh cơ vượng thịnh, thịt bị cắn rụng có thể nhanh chóng mọc lại, có lẽ có thể chống đỡ lâu hơn người thường một chút.

    Nhìn bản thân từng chút một bị gặm nhấm, loại áp lực tâm lý, đau đớn và ngứa rát đó, khiến người ta suy sụp.

    "Con đàn bà lòng lang dạ sói!"

    Tôi lớn tiếng chửi rủa. Đột nhiên, từ sâu trong rừng rậm truyền đến tiếng xé gió, Thiên Tùng Vân kiếm sượt qua cổ tôi, trên cây đại thụ lập tức xuất hiện một cái lỗ hổng lớn, dây thừng trên vai tôi cũng theo đó mà đứt.

    Tôi vội vàng giãy giụa, liều mạng vỗ những con côn trùng trên người, mấy bước lao về phía nước trong hang động. Đợi đến khi côn trùng chết đuối hết, mới dám thò đầu ra.

    Tôi dường như nghe thấy tiếng cười vui vẻ của Merry. Con đàn bà độc ác này! Tôi nghiến răng nghiến lợi quay trở lại chỗ cũ, nhặt Thiên Tùng Vân kiếm lên, nhìn về hướng Merry rời đi thầm thề, lần sau gặp mặt, nhất định phải cho cô ta đẹp mặt.

    Sau khi thay quần áo, tôi quan sát xung quanh, lại không thấy bóng người nào. Điều này khiến tôi rất kỳ lạ. Lúc đầu khi chúng tôi vào hang động, đã hẹn Cát Lôi bọn họ ở trên tiếp ứng. Bây giờ trốn ra ngoài được nửa ngày rồi, mà lại không thấy một ai.

    Đi xuyên qua rừng rậm, tìm kiếm rất lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy một khu cắm trại. Kỳ lạ là, khu cắm trại, không có một tiếng người nào, thậm chí ngay cả tiếng chim hót côn trùng kêu cũng không có. Đất bùn rất mềm, như thể có người đã đào bới, trong không khí còn thoang thoảng mùi máu tanh.

    Quá kỳ lạ, người đâu rồi? Tôi dùng Thiên Tùng Vân kiếm khều lều trại, tất cả lều trại đều trống rỗng. Trong một cái lều có một chiếc váy ren đen, không cần nói cũng biết, chắc chắn là của Tiểu Tịch. Một cái lều khác chất đầy thức ăn, rõ ràng là của kẻ phàm ăn Cát Lôi.

    Tôi lớn tiếng gọi tên giả của Cát Lôi và Tiểu Tịch, nhưng không ai trả lời. Tôi cảm thấy mình dường như là người sống sót duy nhất trong rừng rậm Điền Miến.

    Sự mất tích của Cát Lôi và Tiểu Tịch khiến tôi bất an.

    Trong không gian tĩnh mịch này, bất kỳ âm thanh nhỏ nhặt nào cũng sẽ được khuếch đại. Tôi mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân đều đặn, như thể quân đội đang hành quân trong rừng rậm. Tôi lần theo âm thanh, tiếng bước chân ngày càng lớn, còn có thể nghe thấy tiếng xích sắt va chạm loảng xoảng.

    Âm thanh này tôi hình như đã nghe thấy ở đâu đó. Tôi vội vàng dùng Thiên Tùng Vân kiếm mở đường, nhanh chóng chặt ra một con đường nhỏ trong rừng rậm. Qua thảm thực vật trước mắt, tôi mơ hồ nhìn thấy vô số bóng người phía trước. Vạch dây leo ra, kinh hãi phát hiện một đám người đang từ một cái hang phát sáng màu xanh lục bước ra. Nhìn kỹ, chín người đi đầu chỉ còn lại xương trắng, xích sắt xích vào các bộ phận khác nhau trên người họ, có người ở đốt sống cổ, có người trực tiếp buộc vào hộp sọ.

    Họ máy móc bước đi, như thể có thể mãi mãi bước đi như vậy. Phía sau họ là năm người, mức độ thối rữa nhẹ hơn, trên người còn sót lại một ít thịt, nhưng mỗi bước đi, đều có thịt thối rơi xuống, nhìn có chút ghê tởm.

    Họ duy trì đội hình chín năm chín năm, càng về sau, thi thể càng được bảo quản nguyên vẹn. Qua ánh sáng xanh lục, tôi thậm chí còn nhìn thấy mấy người mặc quân phục viễn chinh và mấy binh lính Nhật Bản.

    Đội ngũ vẫn không ngừng đi ra từ trong hang. Điều khiến tôi không ngờ tới là, cuối cùng lại xuất hiện mấy hàng người thường ăn mặc như nhà thám hiểm. Đương nhiên, nhà thám hiểm bình thường tuyệt đối không thể, cũng không có năng lực đến được Cửu Âm Tuyệt Địa này. Nếu tôi đoán không sai, những người này hẳn là Âm Dương Sư tinh nhuệ Nhật Bản mà giáo sư Trương nhắc tới.

    Tôi chú ý tới, họ không giống như đám xác sống đi lại phía trước. Có mấy người còn sống, con ngươi vẫn còn chuyển động, khi nhìn thấy tôi, trong mắt lộ ra vẻ cầu xin và cuồng hỉ. Trong đám binh lính Nhật Bản này lại có người sống sót, chỉ là miệng như bị thứ gì đó phong kín, không thể phát ra tiếng.

    Đối với binh lính Nhật Bản, tôi không có ý định cứu họ. Bọn họ hẳn là mới bị xích sắt xuyên qua không lâu. Nếu tôi đoán không sai, giáo sư Trương đã sớm thông báo cho Âm Dương Sư Nhật Bản đến đây từ khi chúng tôi vào hang động. Chỉ là, điều khiến người ta không thể hiểu được là, tại sao họ lại bị trói trên xích sắt.

    Năm sợi xích sắt cuối cùng, lại chỉ kết nối với bốn người. Bốn người trong số đó là gương mặt quen thuộc đối với tôi, chính là bốn vệ sĩ trong số năm vệ sĩ của Merry. Sắc mặt họ trắng bệch, xích sắt xuyên qua ngực họ, máu tươi nhuộm đỏ bộ quân phục tác chiến. Vết thương như vậy, tuyệt đối không thể sống sót, họ lại có thể máy móc bước đi, dùng sức kéo xích sắt.

    Khi tôi chú ý tới họ, họ lại đồng loạt xoay đầu, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào tôi. Con ngươi trắng dã đó, khiến tôi rùng mình.

    Tôi nhỏ nước mắt trâu vào mắt, nhìn lại những "phu kéo thuyền" đó, kinh hãi phát hiện dù là xương trắng hay thi thể, mỗi một sợi xích sắt đều trói một linh hồn. Bọn họ tuy đã chết từ lâu, nhưng linh hồn vẫn còn sống, còn có thể điều khiển để tiếp tục kéo xích sắt.

    Chỉ cần thi thể bị xích sắt trói chặt, linh hồn sẽ vĩnh viễn không thể trốn thoát. Bọn họ sẽ vĩnh viễn giống như con rối mà bước đi, trong khi chịu đựng sự dày vò, còn phải nhìn bản thân mình từ từ thối rữa. Điều này còn đáng sợ hơn cả cái chết.

    Còn có một sợi xích sắt lại bị thứ gì đó chém đứt, vết cắt gọn gàng, như thể bị lưỡi dao sắc bén chém đứt một nhát, trên vết cắt còn có vết máu.

    Vệ sĩ xảy ra chuyện, Cát Lôi và Tiểu Tịch bọn họ chắc chắn cũng lành ít dữ nhiều. Người có thể dứt khoát chém đứt xích sắt như vậy, có lẽ trong phe chúng tôi chỉ có Đại Hạ Long Tước của Cát Lôi mới làm được.

    Vậy thì người Cát Lôi mạo hiểm tính mạng cứu, chỉ có thể là Tiểu Tịch. Không hay rồi, Tiểu Tịch chắc chắn bị thương rồi! Nghĩ đến đây, sự bất an trong lòng tôi càng thêm mãnh liệt.

    Sau vô số sợi xích sắt là chín con rồng đang cuộn tròn vào nhau, bên dưới thân rồng là quan tài khổng lồ được đúc bằng vàng. Đợi đến khi Cửu Long Quấn Xác hoàn toàn xuất hiện trên mặt đất, khi vòng sáng màu xanh lục trên mặt đất sắp biến mất, tôi vội vàng lăn người tại chỗ, một cú nhào trực tiếp rơi vào vòng sáng màu xanh lục. Giây tiếp theo, cảm giác rơi xuống truyền đến, trước mắt tối sầm lại, tôi phát hiện mình đang đứng trong một trấn nhỏ hoàn toàn xa lạ.

    Trấn nhỏ này có chút giống trấn nhỏ trong phim truyền hình cổ trang, tửu quán, kỹ viện, cửa hàng thịt, cửa hàng may, cái gì cũng có. Bước vào trấn nhỏ, luôn khiến người ta cảm thấy cực kỳ nguy hiểm.

    Trên đường phố trấn nhỏ người đi lại tấp nập, cửa hàng san sát, trông đặc biệt phồn hoa. Tôi lẫn vào đám đông, ra vẻ không có chuyện gì quan sát mọi thứ xung quanh. Đột nhiên, phía trước truyền đến tiếng khóc thảm thiết của trẻ con và tiếng cười ầm ĩ của mọi người.

    Tôi vạch đám đông ra xem, cảnh tượng trước mắt khiến người ta dựng tóc gáy.

    Chỉ thấy một đồ tể, một tay túm ngược hai chân một bé gái, tay kia cầm dao thép dính máu, đang định dùng dao cắt cổ bé gái.

    Bé gái giống như một con cá bị bắt lên bờ, liều mạng giãy giụa. Đồ tể lại cười dữ tợn vung dao đâm vào cổ bé gái.

    Tôi không chút do dự, xông lên đoạt dao. Ai ngờ, tay tôi lại trực tiếp xuyên qua cánh tay đồ tể, căn bản không chạm vào được ông ta.

    Tôi thử đi thử lại, kinh hãi phát hiện, mọi thứ ở đây tôi đều không thể chạm vào được. Máu tươi từ cổ bé gái phun ra, thân thể bé gái co giật một hồi rồi tắt thở.

    Đôi mắt của cô bé nhanh chóng tối sầm lại, nước mắt chảy ra từ khóe mắt, nhỏ xuống cái chậu đựng máu, gợn sóng lăn tăn..

    Chương 228: Săn người

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ông chủ quán rượu mua xác bé gái, dùng từng bộ phận làm món ăn cho khách. Khách ăn ngon lành, thịt người xem ra chẳng khác nào thịt lợn.

    Ăn no, khách lại ra phố bắt người. Ai trên phố cũng có thể bị bắt.

    Tôi gọi những thực khách ấy là thợ săn, còn những người bị bắt là con mồi. Mỗi khi bắt được người, thợ săn dùng dây thừng siết chặt cổ con mồi, rồi xâu chúng lại thành từng chuỗi, kéo lê cả một xâu người về hướng trung tâm thị trấn.

    Ven đường, vô số tiểu thương hô hào:

    "Đủ rồi, bán đi thôi!"

    Có người còn chủ động ra phố lựa chọn. Những nam nữ xinh đẹp thường bị bán vào kỹ viện, còn những người xấu xí hay trẻ con thì bị bán cho lò mổ, chờ ngày bị làm thịt.

    Còn lại bị lôi về trung tâm thị trấn. Con đường ấy không hề dễ dàng. Thợ săn thường đánh nhau giữa đường để tranh giành con mồi. Kẻ thua cuộc, giây tiếp theo hoặc chết hoặc trở thành con mồi. May mà họ không thấy tôi, tôi nhận ra muốn rời khỏi đây, khám phá thị trấn là điều cần thiết, bèn theo chân những thợ săn đi về phía trước.

    Đi chưa được trăm mét, đã gặp ba trận hỗn chiến, máu nhuộm đỏ cả phố. Những người khác vẫn điềm nhiên như không, dù máu bắn tung tóe lên mặt. Tiếng kêu thảm thiết, tiếng cười man rợ, tiếng khóc, tiếng rao bán.. hỗn độn chen lẫn, nghe mà rùng mình.

    Điều khiến tôi bất ngờ là, dù trúng nhiều nhát dao, nằm thoi thóp trên đất, những người sắp chết cũng không cầu cứu ai. Sự lạnh lùng dường như đã trở thành thói quen nơi đây.

    Nếu có thể can thiệp vào thế giới này, điều đầu tiên tôi muốn làm là đốt cháy thành tro tàn thị trấn tội ác này. Ta kìm nén cơn giận dữ, vô thức bước tiếp. Trung tâm thị trấn là một quảng trường. Quảng trường đông nghịt người nhưng lại tĩnh lặng đến đáng sợ, một sự im ắng đến nghẹt thở.

    Giữa quảng trường là mười cái giếng. Bên mỗi giếng có hai người mặc áo choàng đen, tất cả thợ săn đều xếp hàng chờ đến lượt. Tôi thấy, thợ săn đưa con mồi cho người áo đen xem. Người áo đen kiểm tra xong, nếu hài lòng sẽ cho thợ săn một tinh thể màu xanh lá cây hình lá liễu.

    Khoảng mười con mồi đổi được một tinh thể xanh lá cây. Loại tinh thể này tôi đã thấy ở chỗ chủ quán rượu, dường như là tiền tệ của người nơi này. Con mồi sẽ bị người áo đen đẩy xuống giếng. Mười cái giếng đó đại diện cho điều gì và thông đến đâu? Tại sao những thợ săn này lại liều mạng đổi lấy tinh thể xanh lá cây?

    Đầu óc tôi đầy những câu hỏi. Đang suy nghĩ miên man, tôi cảm thấy ai đó chạm vào lưng mình. Khoảnh khắc ấy làm tôi giật mình. Tôi biết mình không thể chạm vào bất cứ thứ gì trong không gian này, tương tự như người nơi đây cũng không thể chạm vào tôi. Vậy tại sao lại có người chạm được vào tôi?

    Tôi bước lên phía trước, đột ngột quay người lại. Không ngờ, lại thấy một khuôn mặt quen thuộc mà bất ngờ:

    "Cát Lôi"

    Cậu ta không nói gì, chỉ vẻ mặt lo lắng, túm lấy tay tôi kéo ra ngoài.

    Không biết chạy bao lâu, cuối cùng cũng đến được ngoài thị trấn. Tôi mới phát hiện ra, thị trấn này không có nhà dân, chỉ có một con phố, vô số cửa hàng ven đường và một quảng trường rộng lớn.

    Đến một khu rừng nhỏ, Cát Lôi mới buông tay.

    "Thạch đầu, không ổn rồi. Cứu Tiểu Tịch."

    "Tổn thương nặng lắm sao?"

    Tôi hỏi Cát Lôi, anh ta lại ngạc nhiên hỏi lại:

    "Sao anh biết? A, bây giờ không phải lúc nói chuyện này. Anh xem đi rồi biết."

    Nói xong, anh ta gọi lớn tên Tiểu Tịch.

    Ngay sau đó, sau một gốc cây vang lên tiếng động xào xạc. Tiểu Tịch xuất hiện với nửa khuôn mặt tái nhợt lộ ra, nhìn tôi với vẻ mặt sợ hãi.

    Cát Lôi hiếm hoi dịu giọng:

    "Đừng sợ, đây là Thạch đầu, bạn của anh."

    Tiểu Tịch nhìn tôi hồi lâu, mới run rẩy lại gần. Vai cô ấy máu me be bét, nhưng đã cầm máu. Trông không có vẻ gì là nghiêm trọng, tại sao Cát Lôi lại lo lắng như vậy?

    Tôi hỏi Cát Lôi, cậu ta không giải thích, trực tiếp với tay nắm lấy tay Tiểu Tịch. Kết quả, tay cậu ta xuyên thẳng qua lòng bàn tay cô ấy.

    "Thạch đầu, cậu thấy không, tôi không chạm được vào cô ấy. Cô ấy giống như bóng ma vậy, trước đó vẫn bình thường mà."

    Điều này giống như lúc tôi cố gắng cứu bé gái, hoàn toàn không thể chạm vào người trong thế giới này. Tôi hỏi Tiểu Tịch đã xảy ra chuyện gì, kết quả cô ấy hoàn toàn không nghe thấy lời tôi nói.

    Ngược lại, lời Cát Lôi nói, cô ấy nghe rõ ràng. Nói chuyện mặt đối mặt mà cần người thứ ba truyền đạt. Cảm giác này thật khó chịu.

    Qua lời kể của Cát Lôi, cuối cùng tôi cũng hiểu rõ ngọn ngành sự việc.

    Đêm hôm chúng ta vào hang động, họ dựng trại tạm bên ngoài. Lúc đó, lính đánh thuê và năm vệ sĩ quyết định thay phiên nhau canh gác. Cát Lôi cũng rất thoải mái, nên ngủ ngon lành.

    Khoảng 11 giờ đêm, đột nhiên, trong trại vang lên tiếng kêu thảm thiết. Tiểu Tịch là người đầu tiên bò ra khỏi lều, kinh hãi phát hiện ra vô số hình nhân giấy trắng bay lơ lửng trên trời.

    Hình nhân giấy dính vào lưng một lính đánh thuê, ánh mắt hắn ta lập tức thay đổi. Hắn ta tự ôm đầu, mạnh mẽ vặn một vòng. Cái đầu bị vặn 360 độ, cười nham hiểm nhìn Tiểu Tịch và những người khác.

    Một lính đánh thuê khác đi cứu hắn, muốn giúp gỡ hình nhân giấy trên lưng hắn, kết quả lại bị tên lính đánh thuê kia đè xuống đất, dùng hai tay giữ chặt miệng hắn, mạnh mẽ xé ra. Hàm trên hàm dưới của tên lính đánh thuê bị xé rách, đau đớn la hét không ra tiếng người. Một lúc lâu sau mới tắt thở.

    Vũ khí của vệ sĩ không có tác dụng gì với những hình nhân giấy không ngừng bay lượn. Tiểu Tịch quyết định, nâng quả cầu pha lê lên, bắt đầu tụng niệm. Quả cầu pha lê tỏa ra ánh sáng trắng yếu ớt, tạo thành một kết giới. Tất cả những người còn sống đều tụ tập quanh Tiểu Tịch. Cho đến lúc này, Cát Lôi mới tỉnh dậy, mở lều ra nhìn, thấy kết giới của Tiểu Tịch đầy hình nhân giấy, cô ấy tái nhợt, đứng không vững.

    Cát Lôi tức giận, cầm Đại Hạ Long Tước chém loạn xạ vào hình nhân giấy, quả nhiên chặt được năm sáu hình nhân giấy, vào được trong kết giới hội hợp với Tiểu Tịch và những người khác.

    Tiểu Tịch nói với Cát Lôi, những hình nhân giấy này là thủ đoạn của Âm Dương sư Nhật Bản, trong rừng rậm chắc chắn có pháp sư ẩn nấp. Cát Lôi phải lẻn đi, giết chết những pháp sư đó trước khi kết giới vỡ.

    Cát Lôi thấy kết giới không biết lúc nào đã đầy vết nứt, trong lòng vô cùng lo lắng. Cầm đao lăn xuống đất, chui vào rừng rậm. Ngược theo hướng hình nhân giấy bay đến, quả nhiên thấy hơn mười người Nhật đang thi pháp. Trong đó có một ông già, khiến Cát Lôi tức giận khi nhìn thấy. Chính là tên Tiểu Quán Tuần Nhất đã hãm hại họ trước đó.

    "Mẹ kiếp, cuối cùng cũng để tao bắt được mày, bắt nạt anh em tao, hôm nay tao không chặt mày thành trăm mảnh thì thôi!"

    Cát Lôi lao thẳng ra, hét lớn:

    "Giết!"

    Một nhát chém ra, có một tên Nhật muốn dùng kiếm Nhật chặn lại, kết quả bị luồng khí kiếm chém thành hai mảnh. Những pháp sư đó hoàn toàn không ngờ có người lại đến tấn công bất ngờ, chưa kịp phản ứng, đã bị Cát Lôi chém chết bốn tên.

    Những người còn lại cùng nhau ném ra một đống giấy trắng từ trong người, những mảnh giấy đó trên không trung biến thành những con quạ đen như mực. Vô số con quạ mổ về phía Cát Lôi. Cậu ta liều mạng vung dao, vẫn bị mổ mất vài miếng thịt.

    Đối mặt với cuộc tấn công tự sát của vô số con quạ, cuối cùng Cát Lôi chỉ còn cách bỏ chạy. Khi anh ta chạy về bên Tiểu Tịch, đúng lúc nhìn thấy một cảnh tượng khiến Cát Lôi tức điên lên. Trợ lý của giáo sư Trương đột nhiên ra tay, đâm một con dao vào tim Tiểu Tịch.

    Tiểu Tịch vô thức né tránh, kết quả bị đâm vào vai. Quả cầu pha lê rơi xuống, kết giới lập tức vỡ tan. Cát Lôi lao tới, chém chết trợ lý, cõng Tiểu Tịch, quay lại chiến đấu với đàn quạ. Tiểu Quán Tuần nhất dẫn theo những Âm Dương sư còn lại đuổi theo, vây quanh họ.

    Âm Dương sư Nhật Bản nói tiếng Trung Quốc vụng về:

    "Người Trung Quốc, các ngươi và tổ tiên các ngươi đều vô dụng như nhau. Kẻ yếu không xứng sống, để chúng ta từ từ chơi chết các ngươi!"

    Cát Lôi chưa đợi hắn ta nói xong, đã ra tay trước, trực tiếp chém một nhát dao từ xa về phía hắn. Luồng đao khí vô hình chém tên Nhật thành hai khúc. Tiểu Quán Tuần nhất tức giận, ra lệnh cho tất cả pháp sư tấn công.

    Vô số hình nhân giấy và quạ như một dòng sông cuồn cuộn, ầm ầm lao về phía mọi người. Mỗi người có mặt ở đó không ai lùi bước, tất cả cùng hô to:

    "Đánh với lũ Nhật Bản!"

    Đều giơ súng bắn lên trời.

    Nhưng phía ta vẫn liên tục có người ngã xuống. Trận chiến đang diễn ra khốc liệt nhất, thì đột nhiên xảy ra động đất.

    Giây tiếp theo, mặt đất xuất hiện những đốm sáng xanh. Những sợi xích gỉ sét như những ngọn giáo từ dưới đất chui lên, xuyên thẳng qua cơ thể người sống. Sau đó, những ký tự màu xanh trên sợi xích sáng lên, những người bị sợi xích đâm xuyên qua như bị trói buộc, không thể động đậy. Giây tiếp theo, sợi xích kéo người xuống đất. Ánh sáng xanh lóe lên, bóng người biến mất.

    Ngay trước mắt Cát Lôi, chỉ trong vài hơi thở, từng người một bị sợi xích bắt giữ và biến mất. Tất cả mọi người đều không dám động đậy..

    Chương 229: Tuyệt vọng sau khi liều mạng

    Chương 230: Bắt cóc quản lý

     
Trả lời qua Facebook
Loading...