Trọng Sinh [Edit] Tiểu Tổ Tông Hư Hỏng Của Anh - Vọng Nguyệt Tồn Nhã

Discussion in 'Truyện Drop' started by Sun Ny Lê, Dec 10, 2020.

  1. Sun Ny Lê

    Messages:
    4
    Chương 48 Nếu Quý Mộ thâm chết, em cũng không thể sống

    "

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ừm, em sẽ ở bên anh ấy, và em sẽ không bao giờ rời xa anh ấy hay các anh nữa." Vãn Ý nhẹ nhàng gật đầu.

    "Gia đình chúng ta sẽ hạnh phúc và bình yên." Cô nở một nụ cười, khuôn mặt có vẻ yếu ớt lúc này lại đầy kiên định.

    Cô ấy muốn nhìn anh trai mình kết hôn và sinh con, và có một gia đình nhỏ hạnh phúc.

    Anh cũng muốn chứng kiến thành công trong nghiên cứu của anh hai, giành được giải thưởng thế giới và trở thành người quyền lực nhất trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học.

    Cô cũng muốn thấy anh ba trở thành siêu sao được yêu thích và tỏa sáng nhất trong tương lai.

    Giọng cô ấy trầm xuống, cả thư phòng im lặng, ba anh em nhìn cô ấy quả quyết và nghiêm túc với trái tim sôi nổi.

    Đặc biệt là Mộc Trạch, hơn em gái mình mười lăm tuổi, hầu như luôn nuôi nấng em gái như con gái, tuy sinh ra đã có chút kiêu ngạo nhưng trong mắt anh, em gái anh luôn là cô gái nhỏ đáng quý nhất trên đời.

    Sau một lúc im lặng, Triệu Mộc Trạch lên tiếng trước, vẻ mặt phức tạp hỏi cô.

    "Tiểu Ý, em thật sự nghic kĩ rồi sao?"

    "Ừ." Vãn Ý gật đầu, rồi nói với anh trai của mình, "Vậy anh cả đừng hợp tác với Quý Viễn Tùng nữa. Anh ta muốn làm tổn thương Quý Mộ thâm, chính là làm tổn thương em."

    Lúc này cô dừng lại, sau đó nói một cách nghiêm túc.

    "Nếu Quý Mộ thâm chết, em cũng không muốn sống."

    Cô không nói những lời vô nghĩa rằng vào cuối kiếp trước, cô và Quý Mộ thâm cùng chết trong một vụ nổ tàu du lịch.

    Khi lời nói của cô rơi xuống, sắc mặt Triệu Mộc Trạch biến đổi rõ rệt, anh kinh ngạc nhìn cô.

    "Em yêu anh ta đến mức như vậy từ khi nào?"

    Quý Mộ thâm có quan trọng với cô như vậy không?

    Nghĩ đến đó, anh lại thở dài.

    "Ài.. Thôi quên đi." Em gái anh đã ngu ngốc từ khi còn là một đứa trẻ, và không có gì ngạc nhiên khi cô ấy đưa ra quyết định như vậy.

    "Anh cả.." Vãn Ý trợn to hai mắt nhìn anh cả.

    Triệu Mộc Trạch gật đầu, thỏa hiệp.

    "Anh cả của em nghe lời em, nên em sẽ không liên quan gì đến Quý Viễn Tùng nữa."

    Nhìn thấy lời hứa của anh, cuối cùng Vãn Ý cũng nở một nụ cười trên khuôn mặt.

    "Cảm ơn anh." Cô cúi đầu, vươn tay ôm lấy Triệu Mộc Trạch.

    Triệu Mộc Trạch hài lòng gật đầu.

    Cô lại xoay người, vươn tay ôm lấy anh hai Triệu Mộc Khanh..

    Anh hai đưa tay ra vuốt ve lưng cô, sau đó nhẹ nhàng nói.

    "Nếu sau này Quý Mộ thâm dám bắt nạt em, anh hai của em sẽ không buông tha cho hắn."

    "Cảm ơn anh hai." Vãn Ý mỉm cười, sau đó buông anh hai ra, quay đầu nhìn anh ba.

    "Anh ba.."

    "Đừng ôm ta, tê rần, ghê tởm!" Triệu Mộc Hi vẻ mặt chán ghét nói.

    Vừa dứt lời, cô gái nở một nụ cười, cố ý nghiêng người, vươn tay ôm lấy anh.

    Mặc dù Triệu Mộc Hi trông có vẻ chán ghét nhưng cũng không từ chối.

    Cô gái này lại mặt dày lên rồi!

    Một giọng nói nhẹ nhàng và đau khổ vang lên từ vòng tay của Triệu Mộc Hi.

    "Tương lai em sẽ làm cho anh bớt giận." Vãn Ý vẻ mặt nghiêm túc.

    "Cẩn thận bị sét đánh khi nói dối." Triệu Mộc Hi khịt mũi.

    Khi Vãn Ý buông anh ba ra, cô nhớ ra điều gì đó, vội vàng đưa tay nâng đồng hồ trên cổ tay anh ba lên nhìn, thấy cô đi ra đã gần ba mươi phút, sắc mặt đột nhiên thay đổi, kêu lên..

    "Thôi, em phải quay về."

    Cô ấy mà đi không trở lại, anh sẽ lại bùng nổ!

    "Chào các anh!"

    Nói xong liền vội vàng buông tay Triệu Mộc Hi, vội vàng chạy ra khỏi phòng làm việc.

    (Hết chương này)

    Chương 49 bất ngờ hợp tác với cô ấy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    ..

    Cô gái mềm mại và yên tĩnh.

    Người đàn ông dựa vào giường, đóng quyển truyện tranh trên tay, nhìn xuống thời gian trên đồng hồ, khuôn mặt tuấn tú nghiêm nghị trở nên có chút ảm đạm.

    Anh ấy không thích chờ đợi.

    Hai mươi chín phút đã trôi qua!

    Cô gái đó vẫn chưa quay lại!

    Vừa mới cau mày trầm mắt nhìn đồng hồ, sắc mặt càng ngày càng xấu, cuối cùng ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.

    Cửa phòng bị đẩy ra, Vãn Ý khuôn mặt đỏ bừng chạy tới liền xuất hiện ở cửa phòng.

    Khi nhìn thấy ánh mắt u ám của người đàn ông, trái tim Vãn Ý khẽ thắt lại, trong tiềm thức cô thở phào nhẹ nhõm.

    "Thật may.."

    May mắn thay, cô đã không đến muộn.

    Thấy cô ấy xuất hiện, người đàn ông rút lại ánh mắt nghiêm nghị và bỏ cổ tay đang đeo đồng hồ xuống.

    Vãn Ý chậm rãi đi tới, đi đến bên giường, nhìn cuốn truyện tranh đã đóng lại bên cạnh anh.

    "Anh đã đọc truyện tranh này chưa? Câu chuyện trong đó có thú vị không?" Cô cười hỏi anh

    Truyện tranh này hài hước, và chứa đầy những câu chuyện cười nho nhỏ, đủ thứ chuyện xấu hổ mà nhân vật chính ngu ngốc trải qua.

    Cô ấy từng rất thích đọc những cuốn sách như vậy, sau khi đọc xong tâm trạng của cô ấy sẽ tốt hơn rất nhiều.

    Nghe câu hỏi của cô, biểu cảm trên mặt Quý Mộ thâm hơi thay đổi, thêm chút bối rối mất tự nhiên.

    Anh mím môi không hề nói gì mà để cuốn sách trên tủ đầu giường.

    Anh không định thừa nhận sự thật rằng anh ấy chỉ lật từng trang vì thấy buồn chán.

    Thấy anh không nói, Vãn Ý cũng không nói gì, mà là lo lắng nhìn sắc mặt tái nhợt của anh, sau đó tự nhiên dời lòng bàn tay lên.

    Lòng bàn tay ấm áp và mềm mại phủ lên trán anh.

    Người đàn ông ngồi ở bên giường hơi nhìn chằm chằm, ánh mắt rơi vào trên khuôn mặt dịu dàng nghiêm túc của cô rồi dừng lại.

    Anh nhìn khuôn mặt ấm áp của cô, trong lòng đột nhiên có một cảm giác ấm áp, vì vậy anh nhìn cô một cách xuất thần.

    Một lúc sau, Vãn Ý bỏ tay xuống, vẻ mặt lo lắng thì thầm.

    "Xem ra vẫn còn hơi nóng." Cô lại nhướng mắt nhìn anh có chút trắng bệch vì mất máu, quan tâm hỏi.

    "Đầu còn choáng váng sao? Vết thương còn hơi hơi đau?"

    Giọng nói của cô vang lên, ánh mắt của người đàn ông ngưng lại, trong tiềm thức muốn nói là không đau, nhưng khi ánh mắt anh bắt gặp ánh mắt dịu dàng của cô, giọng nói đột nhiên dừng lại.

    Sau một lúc im lặng, anh đột nhiên mấp máy môi, khàn giọng nói.

    "Một chút."

    Nghe xong vẫn còn hơi khó chịu, sắc mặt Vãn Ý liền thay đổi, như nhớ ra điều gì đó, đột nhiên xoay người đi vào phòng tắm, phát hiện một chiếc khăn tắm nhúng nước lạnh, vắt lên, lại đi ra.

    Việc đầu tiên khi đến giường là giúp anh nằm xuống, Quý Mộ thâm, người luôn khó đối phó, trở nên ngoan ngoãn và hợp tác với cô một cách bất ngờ.

    Ngay cả bản thân anh cũng không biết tại sao lại nghe theo cô gái xấu xa đã nhiều lần lừa dối anh.

    Chỉ nhìn cô dịu dàng và quan tâm anh như vậy, anh lại làm như vậy trong vô thức.

    Thấy anh nằm xuống, Vãn Ý cẩn thận gấp khăn tắm lại, đắp lên trán anh, lúc này mới nhẹ nhàng an tâm mà đứng dậy xuống giường.

    Nhìn thấy cô chuẩn bị rời đi, ánh mắt của người đàn ông gắt gao, anh ta đột nhiên dùng đôi tay to nắm chặt cổ tay cô, vẻ mặt nghiêm nghị cũng trở nên nghiêm túc.

    (Hết chương này)

    Chương 50: Chưa từng thấy một cô gái xinh đẹp như vậy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô không ngạc nhiên khi anh nắm cổ tay mình, thay vào đó cô mệt mỏi chớp mắt và nói với giọng trầm.

    "Mệt quá, em cũng muốn ngủ."

    Mới sáng sớm, trằn trọc cả đêm, nàng cũng rất mệt.

    Sau khi nói xong, Vãn Ý ý thức nhấc một bên chăn bông lên, trên chân cởi dép hồng, đi vào..

    "..."

    Dáng người đột nhiên cứng đờ.

    Trong vòng tay đột nhiên có một luồng hơi ấm với hương thơm thoang thoảng, cô lên giường trực tiếp nằm trong vòng tay anh, nhẹ nhàng úp mặt vào ngực anh

    Mềm.. thơm.

    Trái tim anh chợt run lên.

    Người đàn ông sững người, và trong một lúc, anh ta không biết phải làm gì.

    Nhiều năm qua, anh đã chứng kiến rất nhiều phụ nữ tung hoành ngang dọc, nhưng anh chưa từng có hứng thú với ai

    Lúc này.. cô chỉ cần tựa nhẹ nhàng như vậy, lòng anh liền không tự chủ được nữa.

    Anh cứng đờ hồi lâu, thật lâu sau, anh mới chậm rãi cúi đầu nhìn dung mạo xinh đẹp thuần khiết của cô gái.

    Mái tóc dài xinh đẹp ngẫu nhiên rải rác, một sợi tóc dài còn xõa xuống chóp mũi, tràn ngập hương thơm dễ chịu.

    Đôi mắt lạnh lùng ngày càng sâu.

    Ánh mắt anh lặng lẽ dừng lại trên khuôn mặt đã say ngủ của cô, rồi anh vô thức đưa tay lên, ngón tay rơi trên gò má trắng nõn và thanh tú của cô, rồi từ từ di chuyển lên, cuối cùng rơi xuống vầng trán trắng nõn của cô. Bên trên, có một vết sẹo vốn đã rất mờ, ánh mắt lóe lên.

    Vết sẹo đó..

    Nó có khi anh nhìn thấy cô lần đầu tiên.

    Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, chàng thấy một cô gái trẻ tuổi như tạc ngọc, đang ngồi trên xích đu vui vẻ đung đưa, cô gái nhỏ xinh xắn mỉm cười.

    Chỉ không biết tại sao khi nhìn thấy anh, cô gái nhỏ sợ hãi đến mức ngã khỏi xích đu, vầng trán nhỏ xinh vô tình bị thương.

    Cô bé rất cáu kỉnh, thậm chí còn khóc, thậm chí không thở được.

    Anh chưa bao giờ nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như vậy.

    Anh không thể chịu đựng được tiếng khóc của cô, nhưng anh không biết làm thế nào để cô ngừng khóc, vì vậy anh đã đe dọa cô rất nặng.

    Sau đó, cô gái nhỏ trở thành hôn thê của anh.

    Nhưng kể từ lúc đó, mỗi khi nhìn thấy anh, cô đều tỏ ra sợ hãi và ghê tởm..

    Những năm tháng này dù có cố gắng bù đắp thế nào cũng không thể bù đắp được.

    Anh nghĩ rằng cô có lẽ sẽ hận anh như thế này, sợ anh mãi mãi.

    Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng cô sẽ dựa vào vòng tay anh mềm mại và ngoan ngoãn như vậy, và chìm vào giấc ngủ ngon lành mà không chút lưu tình.

    Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ bé đang say ngủ của cô, lắng nghe tiếng thở nhẹ của cô, và cả những suy nghĩ của anh lúc này.. và dần dần bình tĩnh lại.

    Giờ phút này, anh cảm nhận rõ ràng cô đã thuộc về anh và sẽ luôn thuộc về anh.

    Đôi mắt lạnh lùng của người đàn ông chứa đầy sự chiếm hữu mạnh mẽ.

    (Hết chương này)

    Các bạn theo dõi bộ Edit này của mình thông cảm nhé, vì dạo này mình bận nên chỉ update nhỏ giọt được thôi, mình sẽ cố gắng hoàn thiện k bỏ dở giữa chừng
     
  2. Sun Ny Lê

    Messages:
    4
    Chương 51: Chỉ uống cháo thôi mà, có cần vậy không?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trời mưa suốt đêm, ngày hôm sau bầu trời vẫn xám xịt, mưa vẫn tiếp tục rơi.

    Sáng sớm hôm sau, cơn sốt của Quý Mộ Thâm cuối cùng cũng hạ xuống.

    Hôm qua Hứa Mã đã đuổi theo những người ở nghĩa trang cả đêm qua bây giừo mới vội vã quay trở lại.

    Khi Hứa Mã quay trở lại, Quý Mộ Thâm đang ngồi trong phòng ăn của nhà họ Triệu, từ từ uống cháo mà Vãn Ý đã làm cho anh ta ăn.

    Khuôn mặt yêu nghiệt có chút thích thú.

    Đối diện với anh, ba anh em nhà họ Triệu đang ngồi yên lặng.

    Triệu Mộc Trạch bưng bát cháo trong tay, nhưng không có cảm giác ngon miệng, đành đặt bát cháo xuống, kêu người hầu.

    "Cháo hôm nay nấu không kỹ sao?" Sao có chút đắng.

    Không đợi người hầu đáp lại, Triệu Mộc Hi ở bên đã bỏ bát cháo xuống bàn, bất mãn nói.

    "Chỉ là uống cháo thôi mà, có cần vậy không?"

    Cô gái đáng chết này chỉ là lấy chồng thôi mà, có phải buồn nôn vậy không?

    Lúc trước khi họ ốm, tại sao không đút cho anh em họ ăn cháo?

    Chỉ có Triệu Mộc Khanh là hơi hơi bình tĩnh lại, cháo trong bát cháo trước mặt cũng không thay đổi nhiều.

    Nghe được lời nói khinh thường của anh ba, hành động đút cháo cho người đàn ông của Vãn Ý dừng một chút, quay đầu liếc nhìn anh ba, sau đó nhẹ giọng lẩm bẩm.

    "Đương nhiên, A Thâm đau tay không thể dùng lực." Vừa nói, cô vừa đưa một thìa cháo kê lên môi người đàn ông.

    Người đàn ông này nếu không cẩn thận sẽ bị điên mất.

    Hơn nữa, kiếp trước cô không muốn sống nữa, không ăn uống gì, anh đã kiên nhẫn đút cho cô ăn theo cách này, lúc đó cô mới nhận ra anh cũng có một mặt hiền lành.

    Vì vậy, bây giờ cô ấy chăm sóc anh ấy, có thể coi như trả ơn tình cảm trước đây của anh ấy dành cho cô ấy.

    Quý Mộ Thâm hé môi hợp tác uống cạn, trong mắt lạnh lùng có chút kiêu ngạo liếc nhìn ba người đàn ông trước mặt.

    "Còn có một bàn tay khác mà?" Sau khi nghe cô nói, Triệu Mộc Hi liếc nhìn bàn tay không bị thương của Quý Mộ Thâm với vẻ bất mãn.

    Chỉ uống cháo bằng thìa thôi, không được đổi tay sao?

    Một số người không có tay, họ có thể uống cháo bằng chân. Có phải như ai đó đâu

    "..."

    Vãn Ý bị lời nói của anh ba làm cho sững sờ, nhất thời không nói nên lời, vẻ mặt có chút xấu hổ.

    "Cậu chủ, cậu kết hôn đi, tôi đoán chừng có thể hiểu được cô chủ." Lúc này, người hầu ở bên che môi cười, nói nhỏ với Triệu Mộc Hi..

    Vừa nghe lời này, vẻ mặt của Mộc Hi càng thêm khó coi, trực tiếp vỗ bàn, đứng dậy rời đi.

    "Bữa sáng này tôi không ăn được!"

    "..."

    Triệu Vãn Ý chớp mắt, trên mặt lộ ra một chút phiền muộn.

    Cô cũng chẳng hiểu sao lại làm anh ba khó chịu.

    Sáng nay cô không làm gì và không nói gì, chỉ đút cháo cho Quý Mộ Thâm.

    Ngay khi Triệu Mộc Hi rời đi, Triệu Mộc Khanh cũng làm theo.

    "Ta cũng không thèm ăn." Còn lại nửa bát cháo.

    Chỉ có Triệu Mộc Trạch vẫn ngồi trên ghế, vẻ mặt thành thục lộ ra một chút mất mát, nhưng cũng không quên an ủi em gái.

    "Đừng làm phiền họ."

    Lúc này, Hứa Mã đã đợi ở phòng bếp từ lâu, cũng đứng sang một bên với vẻ mặt kinh ngạc nhìn ông chủ của mình bị vợ ngâm trong hũ mật mà có phần nghi ngờ tính mạng.

    Đợi một lúc, cháo trong bát của Vãn Ý cuối cùng cũng cạn sạch.

    Cô đặt bát xuống, giơ tay đưa khăn giấy cho anh, anh đưa tay cầm lấy lau đôi môi mỏng rồi liếc nhìn Hứa Mã đang kinh ngạc nhìn họ.

    (Hết chương này)
     
  3. Sun Ny Lê

    Messages:
    4
    Chương 52 Em ở trên xe chờ, được không?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Thế nào rồi?"

    Quý Mộ Thâm đặt khăn giấy trên tay xuống, mím môi hỏi.

    Hứa Mã nhanh chóng phục hồi tinh thần, đi qua đây, sau đó cúi đầu.

    "Ông chủ, người đã được đưa đến đồn cảnh sát, nhưng họ không chịu khai ra Quý Viễn Tùng.. Ước tính là Quý Viễn Tùng đã an bài."

    Sau khi nghe Hứa Mã nói, khuôn mặt của Quý Mộ Thâm không có chút kinh ngạc nào.

    Quý Viễn Tùng muốn làm hại anh ít nhất một lần. Mỗi lần anh ta đều dùng thủ đoạn nham hiểm này, dùng tiền tài hoặc nhược điểm để đe dọa, dụ dỗ những kẻ đó bán mạng cho anh ta, thủ đoạn của anh ta thật đáng khinh!

    "Cậu có muốn tiếp tục điều tra không?" Hứa Mã hỏi lại.

    Quý Mộ Thâm liếc nhìn Triệu Mộc Trạch đang ngồi đối diện, rồi trầm giọng nói.

    "Không cần."

    Hứa Mã dừng lại, rồi gật đầu.

    "Tôi hiểu."

    Hứa Mã vừa nói xong, điện thoại trên người vang lên.

    Anh ta lấy điện thoại di động ra cầm lấy, nghe xong nội dung trong điện thoại di động, sắc mặt liền thay đổi.

    Sau khi kết thúc cuộc gọi, Hứa Mã vội vàng cúi đầu, ghé vào tai Quý Mộ Thâm nói.

    "Cậu chủ, có điều gì đó không ổn với việc phá hủy và di dời để xây dựng trung tâm thương mại ở Bắc Âu. Cần cậu đến đó giải quyết."

    Nghe vậy, Quý Mộ Thâm nhíu mày, ngước mắt lên nhìn bầu trời xám xịt và mưa gió bên ngoài, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng có chút chìm xuống.

    Ngay sau đó, anh bật dậy khỏi ghế và quay lại nhìn cô gái bên cạnh.

    "Tôi phải đi ra ngoài."

    Khi lời nói của anh rơi xuống, Vãn Ý đứng dậy với anh.

    "Em cũng đi cùng anh." Cô nhớ tới kiếp trước khi xây dựng trung tâm thương mại Bắc Âu đã xảy ra chuyện, lúc đó có rất nhiều tin tức.

    Bây giờ anh lại bị thương, đến đó cô có chút không yên lòng.

    Nghe tin cô ấy cũng sẽ đi, lông mày của người đàn ông càng nhíu chặt hơn.

    "Em ở nhà họ Triệu." Anh đột nhiên nghiêm túc nói với cô.

    "Thưa cô, công trường rất bẩn, cô sẽ không quen." Hứa Mã cũng nói theo.

    "Không sao, tôi muốn đi." Vãn Ý thản nhiên lắc đầu, nói xong liền mở to hai mắt kiên định nhìn anh.

    Trong nhà ăn yên tĩnh.

    Hai người nhìn nhau trong vài giây, ánh mắt Quý Mộ Thâm hơi thay đổi.

    Trong một giây tiếp theo, anh chuyển ánh mắt đi chỗ khác trước, sau đó mím môi.

    "Đi."

    * * *

    Trên một con đường mưa, chiếc xe rời khỏi nhà họ Triệu và lái về phía trung tâm thành phố. Một giờ sau, anh đến công trường xây dựng ở Bắc Âu, nơi ngôi nhà đang được phá bỏ để xây một trung tâm mua sắm lớn.

    Xe vừa tới nơi, Vãn Ý đang ngồi trong xe liền nhìn thấy phía trước là đống đổ nát lộn xộn, xung quanh có rất nhiều người, và một số máy móc đang dừng ở đó để khai quật và phá dỡ.

    Xe dừng cách đống đổ nát vài mét, chẳng mấy chốc đã có người cầm ô đi tới.

    Trong xe, người đàn ông đưa mắt liếc nhìn cô gái sạch sẽ, sau đó mím môi.

    "Em đang ở trong xe chờ, được không?"

    Bên ngoài lấm lem bùn đất, từ nhỏ cô đã được nuông chiều và luôn ghét những thứ bẩn thỉu, tả tơi ấy.

    "Ừm, vâng." Vãn Ý gật đầu lia lịa, Quý Mộ Thâm đẩy cửa bước xuống xe, sải bước về phía đám đông.

    * * *

    Ở bên kia phế tích, một người đàn ông có khuôn mặt lạnh lùng, cường thế xuất hiện trong bộ đồ đen khiến ai cũng phải giật mình.

    "Tổng giám đốc Quý đến rồi!"

    Người đàn ông bỏ mặc đám người, cau mày nhìn về phía bà lão đang ngồi trong phế tích không cho nhân viên xây dựng, bên cạnh lão giả còn có một thanh niên đứng.

    (Hết chương này)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 53 Dám động vào cô ấy thử xem?

    "Tổng giám đốc Quý, sao anh đến không báo trước một tiếng?" Nhìn thấy Quý Mộ Thâm đến nơi, người phụ trách vội vàng chạy tới, giọng điệu cung kính kèm theo một nụ cười.

    Quý Mộ Thâm dừng lại và liếc nhìn đám đông đang xem.

    Ngoài những người dân gần đó, một số phóng viên mang theo máy quay cũng có mặt.

    Anh đưa mắt liếc nhìn bà lão, có vẻ như bà đã ngoài bảy mươi, sau đó nhíu mày, lạnh giọng hỏi người phụ trách.

    "Chuyện gì đã xảy ra?"

    "Thưa tổng giám đốc, hai người này đang cố ý gây chuyện, cứ nhất quyết ở đây không chịu rời đi. Chúng tôi đang nghĩ cách." Người phụ trách vội vàng giải thích, sau đó lo lắng nói với anh.

    "Anh không cần lo lắng, anh cứ trở về xe nghỉ ngơi đi."

    Nói xong, người phụ trách vội vàng hướng về nhân viên bên cạnh mắng.

    "Các người còn không mau đưa ông già kia đi xuống!"

    Có một số phóng viên phương tiện truyền thông ở hiện trường, nếu có chuyện gì đó thực sự xảy ra, chắc chắn sẽ là một vấn đề nghiêm trọng!

    Sau khi người phụ trách nói xong, một số nhân viên bước đến và kéo bà cụ lên mà không cần giải thích.

    "Các người định làm gì?"

    "Cứu mạng, cứu mạng, có người muốn giết người!" Vẻ mặt của bà lão thay đổi, vội vàng hét lên.

    "Buông bà tôi ra!" Thiếu niên ở bên cạnh cũng bước tới, đẩy nhân viên ra.

    Tình hình tại hiện trường bắt đầu lộn xộn, các phóng viên đã giơ máy ảnh lên để ghi lại sự việcnày.

    Quý Mộ Thâm cau mày, mặt lộ ra vẻ khó chịu.

    Hứa Mã quay đầu sang một bên và ra lệnh cho các vệ sĩ.

    "Đi thu lại tất cả thiết bị."

    Nghe vậy, vệ sĩ gật đầu, quay người và đi về phía các phóng viên.

    * * *

    Vãn Ý ở trong xe rốt cuộc không thể ngồi yên nhìn cảnh tượng bên ngoài trở nên hỗn loạn.

    Đẩy cửa xe ra, mặc kệ bụi bẩn khắp nơi, cô vội vàng đi về phía đống đổ nát.

    "Chờ một chút!"

    Giọng cô gái vang lên khiến mọi người có mặt tại hiện trường sửng sốt.

    Khi nghe thấy giọng nói này, sắc mặt Quý Mộ Thâm hơi thay đổi, quay mặt lại nhìn, anh đã thấy cô chạy tới.

    Vệ sĩ đang định lấy thẻ nhớ máy ảnh của phóng viên thì nhìn thấy Vãn Ý đột nhiên xuất hiện, bọn họ cũng sững sờ dừng lại tại chỗ.

    Một số nhân viên đang kéo bà lại thấy đó là một phụ nữ nên không quan tâm mà tiếp tục kéo bà lão đi.

    Thấy họ không nghe lời mình, Vãn Ý phải chạy về phía đống đổ nát.

    "Cô gái này ở đâu ra đây, mau kéo cô ta đi!" Nhìn thấy Vãn Ý chạy tới, vẻ mặt người phụ trách kinh ngạc, vội vàng ra lệnh.

    Nhưng anh không bao giờ để ý rằng khuôn mặt của tổng giám đốc bên cạnh đã trở nên lạnh lùng.

    Ngay khi lời nói của anh ta vang lên, một số nhân viên chạy về phía cô.

    "Dám động vào cô ấy thử xem?" Giọng nói lạnh lùng và nguy hiểm của người đàn ông đột nhiên vang lên!

    Anh cau mày nhìn cô nhân viên chuẩn bị lại gần cô với vẻ mặt đáng sợ như muốn ăn thịt người!

    Giọng nói tức giận của người đàn ông vang lên, nhân viên hiện trường cũng ý thức được dừng lại, rụt rè nhìn người đàn ông lạnh lùng.

    "Tổng dám đốc.." Người phụ trách cũng rất ngạc nhiên.

    "Tất cả lùi lại, đừng kéo bà lão." Hứa Mã cũng lo lắng ra lệnh.

    Ngay khi Hứa Mã nói xong, những nhân viên đang kéo bà lão và người thanh niên trên khu phế tích lần lượt dừng động tác, quay người đi xuống khỏi khu di tích.

    (Hết chương này)
     
  4. Sun Ny Lê

    Messages:
    4
    Chương 54: Đừng đi, em sợ..

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người phụ trách bên cạnh cũng bị lời nói của Hứa Mã làm cho sửng sốt, kinh ngạc nhìn cô gái đang đi lại chỗ phế tích bên kia.

    Hóa ra cô ấy là vợ của chủ tịch Quý?

    * * *

    Vãn Ý vừa leo lên phế tích, thấy mọi người đã đi xuống hết, cô mới yên tâm, quay đầu nhìn về phía bà lão và thanh niên trên phế tích.

    Ở kiếp trước, mãi sau này cô mới biết được tin tức rằng việc xây dựng trung tâm mua sắm lần này đã xảy ra chuyện, đó là có một người đã mất mạng.

    Bà lão đang ngồi trên đống đổ nát và khóc, lật từng viên gạch đá, như thể đang tìm kiếm một thứ gì đó.

    Mặc dù người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh bà ăn mặc rất giản dị và khuôn mặt lấm lem, nhưng anh ta vẫn kiên định đứng bên bà lão.

    Tuy nhiên, khi Vãn Ý nhìn thấy gương mặt của người thiếu niên kia, cô đã bị sốc.

    Chính anh ta..

    Tưởng Trầm?

    Kiếp trước Quý Mộ Thâm bị Tưởng Trầm làm hại mấy lần đến mức suýt nữa mất mạng, cuối cùng cô và Quý Mộ Thâm chết ở trên du thuyền cũng liên quan rất nhiều đến anh ta.

    Tưởng Trầm không ngừng nghỉ muốn giết Quý Mộ Thâm!

    Nhưng thiếu niên trước mặt lại rất gầy, dáng người xanh xao, gầy gò, cũng còn nét ngây ngô.

    Nghĩ đến đây, vẻ mặt Vãn Ý thoáng giật mình, sau đó đột nhiên có phản ứng.

    Ở kiếp trước, sau này cô chỉ biết khi xây dựng trung tâm thương mại này thì một mạng người đã mất.

    Nhưng bây giờ nhớ lại tất cả những điều này, Vãn Ý đột nhiên nhận ra.

    Trước kia cô luôn không hiểu tại sao Tưởng Trầm lại ghét Quý Mộ Thâm đến vậy và điên cuồng muốn giết anh.

    Có phải là do bà của anh ấy đã chết khi xây dựng trung tâm mua sắm, và là do sai lầm của nhân viên công tác?

    Vãn Ý sững sờ vài giây mới hoàn hồn lại, nhìn bà lão đang lục tung đống đổ nát dưới mưa, nhẹ giọng hỏi.

    "Bà ơi, bà đang tìm cái gì vậy?"

    Vừa nói, cô vừa định bước tới.

    Nhưng vừa bước được một bước, một viên đá ném qua trúng chính xác vào trán cô.

    Vãn Ý cau mày đau đớn.

    "Gian thương! Cút ngay!" Giọng nói đầy hận thù của thanh niên vang lên.

    Vãn Ý chưa kịp phản ứng gì, xung quanh đã có tiếng bước chân.

    Người đàn ông vẫn đứng cách đó không xa vội vàng chạy tới với vẻ mặt vô cùng đáng sợ, túm lấy cổ áo cậu bé, ánh mắt lạnh lùng đầy căm hận không thể kiềm chế.

    "Cậu muốn chết!"

    Khi giọng nói rơi xuống, anh ta đã giáng một cú đấm vào mặt cậu bé!

    Thiếu niên gầy gò, thân hình trực tiếp lui về phía sau, bất ngờ rơi xuống phế tích.

    "A Trầm!" Thấy vậy, bà lão kinh ngạc bò tới.

    Lúc này, khuôn mặt nghiêm nghị đáng sợ của Quý Mộ Thâmnhìn chằm chằm vào cậu bé vừa ném đá Vãn Ý.

    Ngay khi anh ấy chuẩn bị bước tới tiếp tục động thủ..

    Đột nhiên có người ôm chặt eo anh từ phía sau, một đôi tay trắng nõn mềm mại ôm lấy eo anh.

    Sau đó, cơ thể mềm mại của cô gái dựa vào lưng anh.

    Người đàn ông đột ngột khựng lại.

    "A Thâm, đừng làm như vậy.." phía sau truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của cô.

    Ánh mắt của người đàn ông trầm xuống, nhưng trên khuôn mặt nghiêm nghị vẫn không kiềm chế được lửa giận, anh ta hung hăng liếc nhìn người thanh niên vừa rồi có hành động với cô.

    Ngay khi anh không kiềm chế được cơn tức giận trong lòng và định tiến lên lần nữa thì bàn tay đặt trên eo anh đột nhiên siết chặt.

    "Không đi, em sợ.." Giọng nói sợ hãi của cô gái lại vang lên sau lưng anh.

    Vãn Ý ôm chặt eo anh, cô sợ nhìn thấy anh mất kiểm soát sẽ phát điên, sợ anh sẽ trở thành bộ dạng đáng sợ của kiếp trước.

    (Hết chương này)

    Chương 55: Da thịt em dày, không sợ đau

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vãn Ý sắc mặt tái nhợt khi nghĩ đến bộ dạng điên cuồng của anh trong kiếp trước, cô giữ chặt anh không buông.

    Giọng nói hoảng hốt và lo lắng của cô rơi xuống, trái tim của người đàn ông thoáng giật mình.

    Người đàn ông đứng im tại chỗ, ánh mắt trầm xuống nhìn đôi tay trắng nõn của cô đang ôm trên eo minh.

    Anh đóng băng tại chỗ cũ một lúc mới đột nhiên nói với một giọng trầm.

    "Anh để người đưa em lên xe trở về."

    Giọng nói trầm thấp đã biến mất cảm giác u ám và đáng sợ vừa rồi.

    Vãn Ý thầm thở phào nhẹ nhõm, vừa mới buông ra thắt lưng, lại nghe thấy người đàn ông cùng thanh âm yêu nghiệt.

    "Phế cánh tay của cậu ta!"

    Vãn Ý sợ tới mức tái mặt, vội vàng đưa tay ra, ôm chặt lấy eo anh.

    "Không!"

    Nếu bây giờ anh có thù oán với Tưởng Trầm, sau hai năm nữa cậu ta lại trở nên điên cuồng sẽ rất phiền phức.

    Vì cô đã quyết định đồng hành cùng anh trong cuộc đời này, kẻ thù nếu có thể bớt đi một thì nên bớt đi một.

    Trong kiếp trước, cô đã bị Quý Mộ Thâm giam cầm và cô thường bị kẻ thù của anh để ý, việc bắt cóc cô rất thường xuyên xảy ra.

    Cô ấy thực sự không muốn sống một cuộc sống "thú vị" như vậy trong cuộc đời này..

    "A Thâm, chuyện này không có gì to tát, bỏ đi được không?"

    Bỏ đi?

    Nghe những gì cô ấy nói, Quý Mộ Thâm cau mày khó chịu và nói một cách tức giận.

    "Cậu ta ném đá vào em!"

    "Không sao, da thịt em dày, không sợ đau." Vãn Ý vội vàng nói, tuy rằng vừa rồi cô thật sự choáng váng, hiện tại trán vẫn còn đau.

    "..."

    Biểu cảm trên mặt Quý Mộ Thâm thay đổi.

    Da dày?

    Thật sự anh không hề thấy vậy, cô gái trước mặt chỉ cần đụng một tí cũng sẽ khóc hô to gọi nhỏ, như thế nào gọi là day dày?

    Trong lúc Vãn Ý kéo Quý Mộ Thâm ra, muốn ngăn cản anh thù ở phế tích bên kia, bà lão đi giúp người thanh niên bị ngã trên phế tích, nhưng không biết là bị kích thích hay sao, bà đột nhiên che ngực đau đớn, ngã xuống đất thở dốc.

    "Bà ơi!" Vẻ mặt cậu bé thay đổi rõ rệt, cậu lo lắng gọi bà lão.

    Nghe thấy giọng nói của người thanh niên, Vãn Ý đang ôm Quý Mộ Thâm trong tay, giật mình, kinh ngạc quay đầu nhìn về phía trước.

    Khi bà lão đột nhiên ngã xuống, cô tái mặt, vội vàng nới lỏng thắt lưng của người đàn ông, nhanh chóng chạy về phía bên kia.

    Vãn Ý mặc váy trắng bất ngờ xuất hiện, nhưng chàng trai đã vươn tay ra và đẩy cô ra một cách kinh tởm.

    "Cút đi, đừng đụng vào bà nội!"

    Tuy nhiên, Vãn Ý đã bỏ qua sự ngăn cản của cậu và quỳ xuống bên cạnh bà lão, bắt đầu thực hiện hô hấp nhân tạo cho bà.

    "Nếu muốn bà của cậu sống sót thì mau gọi xe cấp cứu!" Vãn Ý căng thẳng hét lên, bắt đầu nhanh chóng ấn vào ngực bà lão, không hề bị nhân tố xung quanh quấy rầy.

    Các nhân viên sau đó mới phản ứng kịp và nói một cách lo lắng.

    "Gọi xe cấp cứu!"

    Khung cảnh bỗng trở nên hỗn loạn.

    Chỉ có Vãn Ý đang quỳ bên cạnh bà lão lo lắng chăm chú hô hấp nhân tạo cho bà, đột nhiên cô cúi đầu nhéo mũi bà lão, thổi mạnh vào miệng bà rồi lại tiếp tục hô hấp nhân tạo.

    Chiếc váy trắng từ lâu đã bị bùn đất trên đống đổ nát nhuộm thành màu đen xám, mái tóc dài của cô đã bị mưa làm ướt từ lâu. Những giọt nước nhỏ trên khuôn mặt, khuôn mặt trắng bệch, tràn đầy vẻ tập trung, không dám thả lỏng.

    (Hết chương này)

    Chương 56: Tại sao phải giúp cậu ta?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc này sắc mặt của người đàn ông phía xa thay đổi, anh ta đột nhiên giơ tay cầm lấy ô từ tay vệ sĩ, sải bước đến bên cạnh cô, che chiếc ô đen trên đầu cô.

    Còn người thanh niên vừa mới ngăn cản Vãn Ý cũng sững sờ nhìn người phụ nữ trước mặt đang liều mạng cứu bà mình..

    "Khụ.." Một lúc sau, bà lão vừa mới bất tỉnh cũng có ý thức, ho khan một tiếng.

    Vãn Ý cuối cùng cũng dừng lại và thở dài nhẹ nhõm.

    Một thời gian sau, ở trong bệnh viện.

    Vì Vãn Ý thực hiện các biện pháp cấp cứu cho bà lão và đưa đến bệnh viện kịp thời, cuối cùng bàđã qua cơn nguy kịch.

    Một thanh niên xấu hổ đi ra khỏi phòng bệnh, quay đầu nhìn cô gái mặc váy trắng bẩn thỉu cùng người đàn ông lạnh lùng ngoài cửa.

    Nhìn thấy cậu bé, sắc mặt Quý Mộ Thâm thay đổi, ánh mắt có chút cảnh giác.

    Người vệ sĩ đã vô thức chặn cậu bé và ngăn cậu tiến về phía trước.

    Thay vào đó, Vãn Ý vẫy tay và ra hiệu cho vệ sĩ tránh ra.

    Người vệ sĩ do dự một lúc, quay lại nhìn Quý Mộ Thâm thì thấy anh không có lời nào.

    Vãn Ý tiến lên hai bước, nhìn thiếu niên, đột nhiên hỏi.

    "Tôi cứu bà của cậu, cậu không nên nói cám ơn sao?"

    Tuy rằng lúc cứu bà lão cô thật muốn cứu sống bà.

    Nhưng cô ấy vẫn có mục đích khi làm việc này.

    Lời nói của cô vang lên, vẻ mặt thiếu niên ngưng trọng, sau đó nghiêm túc nhìn cô rồi nói.

    "Cảm ơn cô."

    "Vậy thì cậu phải trả ơn tôi thế nào?" Vãn Ý suy nghĩ một chút, sau đó hỏi cậu.

    "Tôi không có gì cả." Cậu bé bối rối nói.

    "Không sao, tương lai cậu sẽ có."

    Ở kiếp trước, bà nội Tưởng Trầm đã qua đời do pá bỏ và di dời để xây trung tâm thương mại nên cậu đã ra tay trả thù Quý Mộ Thâm, không thể phủ nhận năng lực của cậu vẫn khá mạnh.

    Nếu không, cậu đã không suýt giết Quý Mộ Thâm vài lần.

    "Cô muốn gì?" Cậu bé nghi ngờ hỏi.

    "Tôi hy vọng sau này cậu có thể giúp đỡ A Thâm, không thể làm gì tổn thương anh ấy." Triệu Vân Thâm nghiêm túc nhìn thiếu niên.

    Kiếp trước Tưởng Trầm và Quý Mộ Thâm là kẻ thù của nhau, nhưng Vãn Ý muốn cậu ấy giúp Quý Mộ Thâm ở kiếp này để anh ấy được bình yên. Với sự che chở của Quý Mộ Thâm, các anh của cô cũng có thể được bình an.

    Khi lời nói của cô rơi xuống, không chỉ vẻ ngạc nhiên hiện trên gương mặt của người thanh niên, mà ngay cả Quý Mộ Thâm đang ở bên cạnh cũng cau mày, nhìn vào đôi mắt trong trẻo của cô, ánh mắt anh trở nên có chút phức tạp.

    "Việc học của cậu, A Thâm sẽ hỗ trợ cậu tiếp tục hoàn thành." Sau đó Vãn Ý nói với cậu ta.

    "A Thâm cũng sẽ chịu trách nhiệm về chi phí chữa bệnh của bà và em gái cậu."

    Thiếu niên cảm thấy ngạc nhiên, cô ấy thậm chí còn biết về em gái của cậu ấy.

    "Đã là đàn ông thì phải dám làm dám chịu. Không muốn trả ơn cũng không quan trọng, nhưng nếu đã đồng ý thì phải làm theo lời mình nói." Vãn Ý ngẩng đầu lên, sau đó nói với thiếu niên cao hơn cô một chút.

    Sau khi cô nói xong, chàng trai suy nghĩ một lúc rồi cất giọng kiên quyết đồng ý.

    "Được rồi, tôi hứa với cô!"

    Nhìn thấy lời hứa của cậu, Vãn Ý lộ ra nụ cười trên mặt, thiếu niên hơi sửng sốt..

    * * *

    Trên đường trở về từ bệnh viện.

    Vãn Ý nhìn bộ váy lấm lem bùn đất, liền muốn trở về sớm để tắm rửa.

    Người đàn ông nhìn cô chằm chằm với ánh mắt phức tạp trong giây lát, rồi hỏi cô với giọng điệu có phần không hài lòng.

    "Tại sao lại giúp cậu ta?"

    (Hết chương này)
     
  5. Sun Ny Lê

    Messages:
    4
    Chương 57: Niềm vui sướng không thể che giấu nổi..

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô mà anh biết là một người thù dai.

    Khi còn bé, bởi vì cô vì anh ngã khỏi xích đu, cô luôn hận anh, hận anh nhiều năm như vậy.

    Cậu thiếu niên kia ném đá cô, cô không những không tức giận mà còn muốn giúp cậu ta.

    Từ khi nào cô ấy trở nên thích xen vào chuyện của người khác thế này?

    Hay người thanh niên đó là người đặc biệt đối với cô?

    Thấy anh tự hỏi mình như vậy, Vãn Ý quay lại nhìn anh, sau đó nhẹ giọng giải thích.

    "Em nghĩ cậu ta cũng rất đáng thương, cho nên chúng ta lần này tốt bụng giúp đỡ cậu ta."

    "Anh không làm từ thiện." Anh cau mày, nặng nề nói.

    Anh ấy chưa bao giờ hiểu được sự cảm thông và lòng trắc ẩn, anh ấy sẽ không làm những việc tốt chỉ để khiến người khác nghĩ rằng anh ấy tốt bụng.

    Nghe anh nói vậy, Vãn Ý giật mình, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên vẻ mất mát.

    "Không được sao?" Anh không đồng ý giúp Tưởng Trầm sao?

    Cô ngước mắt lên nhìn anh, ánh mắt dịu dàng.

    Anh nhìn cô chằm chằm trong giây lát.

    Vài giây sau, lông mày của người đàn ông nhíu lại, rồi môi anh mấp máy đáp lời.

    "Được!"

    Nhìn thấy lời hứa của anh, Vãn Ý có chút vui mừng.

    Quý Mộ Thâm nhìn cô chằm chằm một lúc, nhưng không thể không nói lại và hỏi cô.

    "Tại sao em làm điều này?"

    Anh đột nhiên muốn biết cô làm vậy chỉ đơn giản vì trái tim mềm yếu, hay..

    "Nếu người ta sống trên đời, thà ít thù còn hơn nhiều thù." Vãn Ý nhìn anh nghiêm túc, xúc động nói.

    Ở kiếp trước anh khiêu khích thu hút một loạt kẻ thù, những người đó hợp lại để trả thù anh, có thế bớt một người cũng là chuyện tốt.

    Khi lời nói của cô rơi xuống, anh khẽ cau mày, nhưng một ánh mắt khinh thường thoáng qua trên khuôn mặt nghiêm nghị của anh.

    "Anh không quan tâm." Anh lạnh lùng nói.

    Anh chưa bao giờ sợ mất lòng người, huống chi là kẻ thù!

    "..."

    Vãn Ý sững sờ, trên mặt lộ ra vẻ bất lực.

    Anh ấy không quan tâm, nhưng cô ấy..

    Ít nhất cô cũng được sống lại một lần, nếu như kiếp trước lại bị đối phương giết chết như vậy, quả thật quá thê thảm.

    Nghĩ đến đây, cô không khỏi thở dài, sau đó tiếp tục kiên nhẫn thuyết phục anh.

    "Làm sao anh có thể không quan tâm? Nhìn anh đi, là do anh có kẻ thù nên mới bị thương." Cô nói, nhìn vết thương trên cánh tay anh.

    Quý Mộ Thâm ở kiếp trước thực ra cũng không tệ, chưa bao giờ nghĩ đến việc hại người khác nhưng lại rất dễ mất kiểm soát.. làm những việc tổn thương người khác..

    Sau khi cô nói xong, ánh mắt của Quý Mộ Thâm dừng lại, sau đó một nét kinh ngạc hiện lên trên khuôn mặt lạnh lùng của anh.

    "Em làm chuyện này.. cho anh?" Anh khẽ giật giật yết hầu, giọng anh khàn đi không thể giải thích được.

    Vãn Ý không phủ nhận, mà chân thành nhìn anh rồi sửa lời.

    "Là vì chúng ta."

    Chúng ta..

    Khi nghe cô thốt ra hai từ này, trái tim người đàn ông đột nhiên run lên.

    Hai từ này mang quá nhiều ý nghĩa đối với anh.

    Đây là lần đầu tiên cô.. chứa anh và cô làm một.

    Không một ai cả, chỉ anh và cô.

    Anh hung hăng nhìn cô hồi lâu, không nhịn được nhấc bàn tay to lên, vuốt ve khuôn mặt bẩn thỉu lấm lem bùn đất của cô.

    Những ngón tay gầy khẽ rơi trên má cô.

    Vãn Ý không chống lại hành động của anh, vô thức áp má cô vào lòng bàn tay anh để anh vuốt ve.

    Động tác này của cô khiến cho đôi mắt của người đàn ông như nhíu chặt lại, trong đôi mắt lạnh lùng kia hiện lên niềm vui sướng không thể che giấu nổi..

    (Hết chương này)

    Chương 58. Biểu cảm giống như thấy ma

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Vãn Ý, hãy nhớ lời nói của em!" Hai mắt anh nhắm chặt và giọng nói khàn khàn.

    Vì cô ấy đã nói điều gì đó, cô ấy không thể rút lại!

    "Ừ." Vãn Ý cười với anh, ngoan ngoãn gật đầu.

    Nhìn thấy cô ngoan ngoãn mềm mại như vậy, biểu tình trên mặt anh có chút giật mình, sau đó không tự chủ được cúi đầu xuống.

    Vãn Ý ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, thấy cô không trốn tránh, ánh mắt anh càng thêm nóng bỏng.

    Khoảnh khắc đôi môi mỏng chuẩn bị hôn, tốc độ xe đột nhiên giảm xuống.

    "Cậu chủ, cô chủ, chúng ta về nhà rồi." Giọng của Hứa Mã vọng ra từ ghế lái.

    Đã trở lại Nam Nguyệt Loan.

    Giọng nói của anh ta vang lên, Vãn Ý vốn đang ngoan ngoãn ngẩng đầu chờ được hôn, sửng sốt một hồi, kinh ngạc quay đầu lại, liền nhìn thấy khuôn mặt của Hứa Mã như gặp ma.

    "..."

    Khuôn mặt nghiêm nghị của Quý Mộ Thâm đột nhiên trở nên ảm đạm và xấu xí.

    "Xin lỗi, cậu chủ!" Hứa Mã gần như rớt hàm, vội vàng xin lỗi.

    Không phải anh chưa quen với biểu cảm của Quý Mộ Thâm, mà là bức tranh ở ghế sau chính thật sự quá mức kinh ngạc, nếu không phải lòng anh chịu đựng tốt, anh thật sự sẽ sợ hãi.

    Cô Vãn Ý, người lúc trước đã nói rõ ràng, dù có chết cũng không gả cho cậu chủ, làm sao bây giờ đột nhiên như trở thành một người khác..

    Vẻ mặt Vãn Ý có chút xấu hổ, cô thu người lại, ngồi vào trong xe.

    "Em đi thay quần áo trước." Cô ngượng ngùng cười cười, sau đó mở cửa bước xuống xe.

    Người đàn ông sững người trên ghế, mắt dừng lại khi nhìn lòng bàn tay vẫn còn sót lại hời ấm mới áp trên má cô.

    Sau đó, anh ta đưa mắt nhìn Hứa Mã trên ghế lái.

    "Cậu chủ.." Hứa Mã có vẻ tội lỗi.

    Quý Mộ Thâm liếc anh một cái đầy hằn học, rồi đẩy cửa bước xuống xe với vẻ mặt không vui.

    "..."

    Hứa Mã ở trong xe sững sờ, sợ hãi trong lòng vẫn còn chưa phục hồi.

    * * *

    Vãn Ý trở về phòng tắm rửa, thay quần áo bẩn và rửa sạch bùn đất.

    Khi cô ấy lau khô tóc và mặc váy sạch sẽ xuống lầu, Quý Mộ Thâm cũng đã thay quần áo và đang cài cúc áo sơ mi.

    Hứa Mã đứng bên cạnh, trên tay cầm một bộ đồ sạch sẽ.

    Không hiểu sao Quý Mộ Thâm lúc này trông ít lạnh lùng hơn bình thường một chút, có vẻ tâm trạng tốt.

    Thấy cô đi xuống, hai người đồng thời đưa mắt nhìn.

    "Cô chủ, có tin tức từ công trường, nói rằng một bức ảnh của một cụ già được tìm thấy bên dưới, và đã được gửi đến bệnh viện cho bà cụ. Người ta xác nhận rằng bức ảnh đó là của người chồng đã chết của bà." Hứa Mã dẫn đầu nói.

    Khi nghe thấy vậy, Vãn Ý gật đầu.

    Khi đó, cô cảm thấy Tưởng Trầm và bà nội không phải tranh cãi vô cớ, mà là đang muốn tìm cái gì đó.

    Ở kiếp trước, chính vì không ai phát hiện ra chuyện này, cho rằng bà gây sự để đòi thêm tiền phá nhà nên mới sinh ra những bi kịch sau đó.

    "Và em gái của Tưởng Trầm, chúng tôi cũng đã được chuyển đến bệnh viện đó để điều trị." Hứa Mã nói tiếp, nói xong không quên nói thêm một câu.

    "Những thứ này đều do cậu chủ sắp xếp."

    Nghe Hứa Mã nói, Vãn Ý lại gật đầu, sau đó đến bên cạnh Quý Mộ Thâm, nhẹ nhàng nói.

    "A Thâm, cảm ơn anh." Cô nhẹ nhõm nhìn anh.

    Người đàn ông mím môi mỏng không nói gì, nhưng sau khi được cô khen ngợi, trên khuôn mặt lạnh lùng kia lại lộ ra biểu cảm dễ chịu.

    (Hết chương này)
     
  6. Sun Ny Lê

    Messages:
    4
    Chương 59: Xúc động không làm nên chuyện

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Anh giơ tay lên, cầm lấy bộ đồ từ tay Hứa Mã, trực tiếp mặc vào rồi thì thầm với cô.

    "Anh có việc cần đi ra ngoài."

    "Nếu muốn ra ngoài, có thể nhờ tài xế đưa đón."

    Nghe vậy, Vãn Ý có chút kinh ngạc.

    Không ngờ, anh - người luôn muốn chiếm hữu cô, lại thả lỏng quyền kiểm soát nơi ở của cô sớm như vậy.

    Ở kiếp trước, anh không sẵn lòng buông bỏ cô cho đến khi cô bị liệt và biến dạng gương mặt.

    Có lẽ chính chiếc vòng trên tay cô khiến anh bớt cảnh giác với cô, có lẽ anh hài lòng với biểu hiện của cô mấy ngày nay.

    "Cậu chủ, anh hãy mau lên xe." Hứa Mã giơ tay liếc nhìn giờ trên đồng hồ, nhỏ giọng nhắc nhở.

    Quý Mộ Thâm gật đầu, sau đó liếc nhìn cô trước khi quay người vào xe.

    Khi thấy vậy, Vãn Ý nhớ ra vết thương của mình và vội vàng đi theo.

    "Còn chuyện này nữa.."

    Nghe giọng cô, anh dừng lại.

    Cô chạy tới, dừng lại trước mặt anh rồi giơ tay đặt lòng bàn tay lên trán anh.

    Quý Mộ Thâm đứng ở nơi đó, nhìn cô đo thân nhiệt của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, vẻ mặt lạnh lùng cũng dần dần bình tĩnh lại.

    Một lúc sau, sau khi xác nhận nhiệt độ cơ thể, Vãn Ý thu tay lại, nhẹ nhõm nói.

    "Không còn nóng nữa."

    "Cẩn thận, đừng đụng đến vết thương nữa." Cô không quên ngẩng đầu nói nhỏ với anh.

    Nghe vậy, anh ta mấp máy môi với tâm trạng vui vẻ.

    "Được." Anh nói.

    Vãn Ý gật đầu.

    Người đàn ông quay người sải bước ra ngoài, lên xe đậu bên ngoài.

    Cô đứng ở cửa nhìn chiếc xe đang rời đi rồi ngước nhìn bầu trời xám xịt vẫn còn mưa.

    Không hiểu sao trong lòng cô luôn có cảm giác như đã quên mất điều gì đó, nhưng lại không thể nhớ ra mình đã quên điều gì.

    Cho đến khi cô xoay người bước vào, người hầu mới vội vàng cầm điện thoại đi tìm cô.

    "Thưa cô, trợ lý của cô đang tìm cô rất vội."

    Trước lời nói của người hầu, Vãn Ý sững sờ một lúc, sau đó lại nhớ ra, năm mười tám tuổi, anh cả của cô mở một studio sản xuất chương trình truyền hình cho cô, nhưng sau khi cô bỏ trốn ra nước ngoài, cô đã bỏ mặc.

    Cô sửng sốt, vội vàng vươn tay trả lời điện thoại, ghé vào tai.

    Cô chưa kịp nói thì một giọng nói gắt gỏng phát ra từ điện thoại.

    "Vãn Ý, các nhà đầu tư của chương trình truyền hình mới đều đã rút vốn. Nếu cô không đến, chúng tôi chỉ có thể thu dọn và bán studio phế bỏ của cô!"

    "Cô bình tĩnh.." Vãn Ý có chút xấu hổ, trợ lý của cô vẫn cáu kỉnh như ngày nào, cô có lẽ là cậu chủ đàng hoàng nhất trong lịch sử!

    "Tao bình tĩnh cái mông, mày làm cậu chủ thế này làm sao được? Tìm mày mấy ngày cũng không thấy ai! Hôm nay mày không đến, tao sẽ ném con chuột mày nuôi xuống cống và toàn bộ chữ ký hỏng của mày. Đốt rồi đem người khác nhảy tới đối thủ. Tin hay không ngày nào cũng viết bản thảo đen!" Giọng trợ lý vẫn rất gắt gỏng, có hai con chuột đồng chửi bới.

    Sắc mặt Vãn Ý đột ngột thay đổi, cô lo lắng nói.

    "Đừng nôn nóng, xúc động sẽ không làm được gì, cứ xem như một chuyện bình thường thôi, tôi sẽ tới ngay!"

    Cô vừa nói xong liền cúp điện thoại không đợi bên kia mắng tiếp, vội vàng nói với người hầu.

    "Nhanh, tôi muốn đi ra ngoài!"

    "Chờ một chút thưa cô chủ, tôi sẽ cho tài xế lái xe tới ngay." Người hầu cũng kinh ngạc, nói xong vội vàng rời đi.

    (Hết chương này)
     
  7. Sun Ny Lê

    Messages:
    4
    Chương 60 Chồng sắp cưới biến thái của cô suýt nữa giết chết chúng tôi!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Buổi chiều.

    Vãn Ý vội vã đến phòng làm việc ở studio, vừa bước vào cửa đã nhìn thấy trợ lý nhà cô một tay ôm chuột hamster nhỏ xinh xắn, một tay cầm dao gọt hoa quả đang ngồi trên ghế chờ cô.

    Và một số nhân viên khác đang cầm trên tay chiến tích theo đuổi thần tượng của cô ấy, đó là rất nhiều Poster và album phiên bản giới hạn có chữ ký của các ngôi sao và còn có một chiếc bật lửa đã sẵn sàng đốt.

    Rõ ràng là uy hiếp!

    Cơ thể Vãn Ý bắt đầu đổ mồ hôi.

    Nhìn thấy cô xuất hiện, trợ lý vừa rồi vẫn bình tĩnh nổi giận đùng đùng đứng lên mắng cô.

    "Triệu Vãn Ý, rốt cuộc cô cũng dám tới!"

    Vãn Ý giật mình vội vàng bước tới, vươn tay muốn đón lấy cục cưng nhỏ trong tay trợ lý.

    "Trước tiên trả lại nó cho tôi!"

    Người trợ lý giơ con dao gọt hoa quả trên tay lên và chĩa vào đầu chú chuột hamster nhỏ xinh.

    Vãn Ý mặt tái mét, cô nhanh chóng xin lỗi.

    "Đừng nóng giận, đừng nóng giận.. đều là lỗi của tôi!"

    "Cô vẫn biết là sai sao? Cô có biết mình chưa đến đây bao lâu rồi không? Cô là một bà chủ mà như thế này sao? Có biết mấy ngày nay chúng tôi như thế nào không?" Trợ lý khịt mũi, trút sự bất mãn.

    "Cô vui vẻ chạy trốn, chồng sắp cưới biến thái của cô suýt chút nữa giết chết chúng tôi!"

    "Thực xin lỗi.." Vãn Ý cảm thấy có lỗi, lập tức không có gì để nói.

    Nhưng mọi người rõ ràng là không nguyện ý tha thứ cho bà chủ không có lương tâm chỉ biết bỏ chạy này.

    "Cô còn dám chạy trốn?" Trợ lý ôm con chuột đang kêu rống lên, sau đó uy hiếp hỏi cô.

    "Không đi!" Vãn Ý hứa với vẻ mặt kiên định.

    "Tôi hứa sẽ làm tốt công việc trong tương lai và đưa mọi người đến đỉnh cao của cuộc sống!"

    Khi cô ấy quay lại lần này, cô sẽ không chạy trốn nữa.

    Nhưng cô cũng biết là cả các anh trai lẫn nhân viên trong studio đều sẽ không tin cô.

    Chắc chắn rồi, ngay sau khi cô nói xong, cô đã bị tập thể nhân viên nhìn bằng ánh mắt xem thường.

    "Nói dối, ai tin cô."

    Vãn Ý không nói nên lời một lúc, nét mặt có chút ngượng ngùng khi bị mọi người uy hiếp.

    Có vẻ như cô ấy không chỉ là bà chủ kém đàng hoàng nhất thế giới mà còn là bà chủ tồi tệ nhất thế giới.

    "Cô thề đi!" Người trợ lý tiếp tục.

    "Được, tôi thề!" Triệu Vãn Ý gật gật đầu, sau đó vung tay lên, nghiêm mặt nói: "Nếu tôi muốn bỏ trốn nữa, sẽ bị sét đánh!

    Thấy thái độ nghiêm túc của cô, sắc mặt của trợ lý cũng trở nên tốt hơn, anh đặt con dao gọt hoa quả trên tay xuống bàn.

    " Thế còn được. "

    " Đưa cho tôi cục cưng.. "Triệu Vãn Ý cười cười, vươn tay muốn đón chuột hamster.

    Nhưng trợ lý duỗi tay ra đánh mạnh vào mu bàn tay cô, nhân tiện nhìn cô mà mắng.

    " Còn ngây người làm gì, còn không mau đi làm! "

    Vãn Ý gật đầu như một nhân viên nhỏ bất lực.

    " Được.. "Vừa nói cô vừa ngoan ngoãn ngồi vào bàn làm việc.

    Nhìn thấy cô hợp tác như vậy, mọi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

    Cô gái vốn luôn tùy hứng đáng ghét này, hôm nay làm sao lại nhìn thuận mắt thế này.

    " Bây giờ, hãy gọi ngay cho những nhà cấp phép và những nhà đầu tư, cầu xin họ đổi ý, nếu không tôi sẽ bóp chết con chuột này! "Giọng của người trợ lý năm sáu lại vang lên.

    Sau khi trợ lý nói xong, một nhân viên khác thô bạo đập điện đã kết nối trước mặt cô.

    " Nói đi! "

    (Hết chương này)

    Chương 61 À.. hết rồi, hết thật rồi!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô sửng sốt, vội vàng nói năng lịch sự.

    " Alo, xin chào, tôi là Vãn Ý! "

    " Bíp bíp.. "Vừa nghe thấy giọng nói của cô, điện thoại liền bị cúp.

    Vãn Ý trông có vẻ bối rối.

    " Chuyện gì đã xảy ra.. "

    Người trợ lý liếc nhìn cô không có gì, bắt đầu oán giận phàn nàn.

    " Còn không phải do cô làm ra sao. Tự nhiên muốn làm chương trình giải trí nông trại mĩ nam, để bị fan của những sao nam đó tấn công trên diện rộng, không biết phải làm sao, cô lại còn chống lại tên Quý biến thái, đào hôn chọc tức hắn. Anh ta tức giận gần như muốn phá hủy studio, mấy nhà đầu tư và cấp phép nghĩ rằng cô đã xúc phạm Quý Mộ Thâm, vì vậy tất nhiên là họ bỏ chạy trước! "

    Nghe đến đây, Vãn Ý cũng hơi giật mình.

    Cô đã từng.. thật sự không biết tốt xấu.

    Rõ ràng có thể sống tốt mà cứ thích đào hôn, chẳng những bị liệt hai chân mà còn hỏng cả mặt mũi, xung quanh không còn ai.

    Ngay khi cô khẽ thở dài, cảm thấy có lỗi về điều đó thì giọng nói đầy uất ức của người trợ lý lại vang lên.

    " Thêm vào đó, cô đã sử dụng tất cả tiền của studio để ký hợp đồng với những ngôi sao nam nổi tiếng. Bây giờ nếu không có ai đầu tư, chương trình của chúng ta sẽ không được quay! "

    Nghe trợ lý nói, Vãn Ý nhớ tới trước kia cũng có chuyện như vậy.

    Khi đó, cô nhất quyết quay một chương trình giải trí có lợi cho khán giả, khi các fan xem thần tượng của mình làm việc ở trang trại trong trang phục ướt đẫm mồ hôi, cởi trần sexy nên đã táng gia bại sản mà ký hợp đồng với 5 sao nam điển trai.

    Chỉ là khi cô nhớ lại ý tưởng táo bạo của mình, biểu hiện trên khuôn mặt của Vãn Ý đột nhiên có chút xấu hổ.

    Nếu cô ấy thực sự bắt đầu quay loại chương trình giải trí này, cô e rằng người đầu tiên bùng nổ là Quý Mộ Thâm.

    Nghĩ đến đây, ánh mắt kinh khủng của người đàn ông khi cô bỏ chạy chợt hiện lên trong đầu cô, tim cô chợt thắt lại.

    " Thật ra, tôi đã suy nghĩ rất lâu. Tôi nghĩ chương trình giải trí này có nhiều nhược điểm. Tại sao chúng ta không thay đổi kế hoạch. "Cô đột nhiên nghiêm túc nhìn trợ lý, thành khẩn nói.

    Nếu chương trình giải trí này đang quay mà Quý Mộ Thâm biết được sẽ phát điên lên, e rằng mọi người sẽ phải kết thúc nó, tốt hơn là nên chuyển sang chủ đề nhẹ nhàng hơn.

    " Đổi cái gì, tiền đã tiêu, áp phích cũng đã chụp, đã chính thức công bố, làm sao có thể đổi! "Trợ lý khịt mũi, tức giận nói.

    " Thông báo chính thức? "Vãn Ý sửng sốt.

    " Yes không phải ban đầu cô lên lịch hôm nay sẽ thông báo chính thức sao? Các Poster đều đã được gửi đi! "

    Poster..

    Ngay khi trợ lý nói về poster, Vãn Ý đã nhớ đến tấm poster sexy ngực trần mà cô đã tốn rất nhiều tiền để chụp cùng 5 sao nam.

    " A.. hết rồi, hết thật rồi! Mau hủy đi! "Cô lo lắng đến mức sắp không nói nên lời, vội vàng bảo với người bên cạnh.

    " Đã quá muộn. "Trợ lý bình tĩnh nhìn cô.

    " Tại sao? "Cô ngạc nhiên.

    " Cô đã bị mắng đến nóng bỏng tay! "Trợ lý nhắc nhở.

    Ngay sau khi những tấm áp phích đó được tung ra, người hâm mộ của 5 ngôi sao nam đã nổ tung, mắng nhiếc cô lợi dụng thần tượng của mình để thu hút sự chú ý để thực hiện chương trình giải trí thô tục này!

    Chưa đầy nửa tiếng, người hâm mộ năm người đã cùng nhau làm ầm lên, tiền ở studio của bọn họ đã tiêu hết rồi, không có tiền hạ nhiệt, chỉ có thể nằm im mặc cho người hâm mộ năm người đó và người qua đường chửi bới.

    "... "

    Vãn Ý sắc mặt tái nhợt, trong lòng đột nhiên muốn ói ra máu.

    Cô vươn tay ôm đầu, gần như muốn trực tiếp ngất đi.

    " Kết thúc rồi, thật sự kết thúc.. "

    (Hết chương này)

    Chương 62 - Cô không sợ chồng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vì nó đã được công bố chính thức, Quý Mộ Thâm chắc chắn sẽ biết.

    Nếu anh ấy biết rằng cô ấy sẽ quay một chương trình giải trí với năm chàng trai xinh đẹp, thì cuối cùng cô ấy sẽ kết thúc sự tự do của mình.

    Ngay khi Vãn Ý vừa lo lắng không biết có thể cứu vãn được không, điện thoại di động trong túi xách đột nhiên vang lên một hồi chuông.

    Cô sửng sốt, vội vàng mở túi lấy điện thoại di động ra, nhưng khi nhìn tên trên đó, cô mới ngạc nhiên, điện thoại di động rơi khỏi bàn.

    Vãn Ý choáng váng trên ghế, cả người không được khỏe.

    Cô không ngờ rằng trước đó cô đã tự đào một cái hố lớn như vậy cho mình.

    Đây không phải là điều có thể được giải quyết bằng cách giả vờ ốm với một vài lời giải thích.

    Khi mọi người nhìn thấy tên trên màn hình, họ đã bị sốc.

    " Là Quý biến thái, mau trả lời điện thoại để anh ta đầu tư! "Trợ lý lắc lắc con chuột lang nhỏ trước mặt, đe dọa không thương tiếc.

    Bây giờ, ngoại trừ Quý biến thái, không ai dám đầu tư cho chương trình giải trí này.

    Khi nghe thấy lời của trợ lý, sắc mặt của Vãn Ý thay đổi, cô lúng túng từ chối.

    " Cái này.. vẫn là bỏ đi. "

    Cô không biết bây giờ phải làm sao để đối phó với anh thì làm sao dám bảo anh đầu tư, đây không phải là cô đang cầm lửa tự thiêu mình sao..

    Nghĩ đến điều này, Vãn Ý cảm thấy rất đau khổ.

    Mấy ngày nay cô cố gắng dỗ anh bình thường một chút, nhưng không ngờ hôm nay lại có thêm một cơn nữa..

    Làm bà Quý thật khó quá.

    " Nói nhảm gì, nếu không nhờ anh ta đầu tư thì làm sao trả lương cho chúng tôi! "Trợ lý bất mãn nhìn cô.

    "... "

    Vãn Ý nhìn trợ lý với vẻ mặt đau khổ, tựa hồ hỏi bọn họ có cần nhẫnn tâm như vậy không?

    Người trợ lý bị choáng váng trước ánh mắt của cô, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào cô một lúc rồi hỏi.

    " Triệu Vãn Ý, cô sợ hắn sao? "

    Vãn Ý cũng không phủ nhận, mà nghiêm túc giải thích.

    " Đây không phải là sợ hãi, tôi là một người thông monh. "

    Cô không sợ chồng, đó chỉ là sự khôn ngoan của đàn bà.

    Dù sao người đàn ông kia ăn mềm không ăn cứng, chỉ có thể dỗ.

    " Còn không phải là sợ sao. Chúng tôi đã nghĩ rằng cô rất lợi hại, không ngờ cô lại chịu thua nhanh như vậy. "Người trợ lý tỏ vẻ khinh thường.

    Lúc đầu, cô đã luôn đối đầu với Quý Mộ Thâm, cách đây một thời gian, Quý Mộ Thâm đã lái xe đến studio để đón cô đi thử áo cưới, nhưng cô đã dùng gậy bóng chày lao xuống và đập xe anh thành một đống hỗn độn, đối mặt với người đàn ông đang tức giận cũng không sợ một chút nào.

    Làm sao trong thời gian ngắn như vậy cô có thể sợ Quý Mộ Thâm đến như vậy chứ? Đúng là làm người ta rất kinh ngạc

    Đúng lúc này, điện thoại trong phòng làm việc đột nhiên vang lên.

    Sau khi một nhân viên trả lời điện thoại, sắc mặt anh ta thay đổi rồi vô ý liếc nhìn Vãn Ý.

    " Tổng giám đốc, là tìm cô. "Sau đó, cô chưa kịp nói thì anh ta đã trực tiếp đưa điện thoại lại tai cô.

    " Vãn Ý! "Một giọng nói tức giận phát ra từ điện thoại.

    Trong nháy mắt Vãn Ý đã kinh hãi.

    Hết rồi, nghe giọng này, rõ ràng là lại tức giận.

    Nghĩ đến đó cô cố trấn tĩnh, nhẹ giọng hỏi.

    " A Thâm, anh sao vậy. "

    Giọng nói nhẹ nhàng này khiến mọi người trong văn phòng bị sốc.

    " Trong vòng 30 phút nữa em phải có mặt ở công ty, giải thích rõ ràng cho anh!"Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông tiếp tục vang lên.

    Khi nghe nói muốn cô đi gặp anh ngay lập tức, trái tim Vãn Ý đột nhiên căng thẳng, vì vậy cô vội vàng tìm cớ cho mình.

    (Hết chương này)
     
  8. Sun Ny Lê

    Messages:
    4
    Chương 63 Cô ấy là một nữ cặn bã!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Em còn có chuyện phải làm ở đây. Em không thể đi trong lúc này. Có chuyện gì thì để tối về nói sau." Cô ngoan ngoãn nói rồi cúp điện thoại mà không đợi giọng nói tức giận của người đàn ông vang lên lần nữa.

    Vừa cúp điện thoại, Vãn Ý vội vàng đứng lên, bồn chồn nhìn quanh phòng làm việc, cố gắng tìm chỗ trốn.

    Cô không cần nghĩ cũng biết, nếu cô ấy không đi đến đó, người đàn ông kia nhất định sẽ tìm đến cô ấy ngay lập tức.

    Dù sao, hiện tại anh đã có vị trí của cô.

    Nghĩ đến đây, tâm trạng của Vãn Ý càng tệ hơn..

    "..."

    Mọi người trong văn phòng im lặng nhìn Vãn Ý đang hoảng loạn, họ không muốn thừa nhận rằng bà chủ không biết sợ trước đây của họ sẽ có ngày thực sự sợ hãi trước một người đàn ông như thế này..

    Nghĩ đến điều này, những người vốn dĩ đang rất tức giận cũng cảm thấy đau lòng cho cô một chút.

    * * *

    Mặt khác.

    Cuộc gọi đột nhiên bị cúp làm sắc mặt của người đàn ông đang ngồi trên ghế bỗng đen lại.

    Sau đó, mắt anh lại rơi vào màn hình máy tính, trên màn hình là Poster chương trình giải trí mới do Studio mà cô làm giám đốc sản xuất.

    Trên poster, 5 người đàn ông không mặc áo đang tạo dáng gợi cảm.. thô tục!

    Một cơn tức giận lại bùng lên.

    Cô ấy dám quay loại chương trình giải trí này!

    Cô gái xấu xa đó, lần này định tính toán làm anh tức chết?

    Anh đột ngột đứng dậy, tức giận giơ tay hất chiếc máy tính xách tay ra, mặc kệ nó rơi xuống sàn.

    Rất nhanh sau đó, anh cầm lấy chiếc điện thoại của mình và sải bước ra khỏi văn phòng.

    "Ông chủ, ông đi đâu vậy.." Hứa Mã ở ngoài cửa tỏ vẻ ngạc nhiên, vội vàng đi theo.

    "Đến studio của cô ấy!" Người đàn ông rất tức giận nói!

    * * *

    Ở phía bên kia, tại Studio.

    Cửa phòng làm việc của Vãn Ý bị đóng chặt, mọi người đã ra khỏi phòng của cô là đến khu văn phòng chung bên ngoài, nhìn bình luận trên máy tính mắng Vãn Ý mà cảm thấy đau đầu.

    Trợ lý một bên ôm chuột, một bên gõ bàn phím nghiêm túc trả lời bình luận mắng chửi.

    "Muốn mắng thì mắng mình Vãn Ý, xin đừng đem nhân viên chúng ta ra mắng cùng thế chứ!"

    Lúc đầu, Vãn Ý dùng ước mơ của mình để lừa một nhóm nữ sinh thiếu hiểu biết vào Studio, nhưng mà sau khi thực hiện một chương trình giải trí bị người người mắng chửi thì cô bắt đầu nghĩ đến việc bỏ rơi họ và ra nước ngoài chạy trốn. Làm cho nhóm các cô gái ngây thơ và đáng yêu ban đầu trở thành những nữ đàn ông.

    Sau khi nghĩ lại, tất cả là lỗi của Vãn Ý!

    Cô ấy là một nữ cặn bã!

    Ngay khi trợ lý đang say sưa trả lời bình luận mắng chửi, bên ngoài phòng làm việc có tiếng bước chân.

    Mọi người chưa kịp nhận ra điều gì thì cánh cửa vốn dĩ chưa sửa xong, chưa có tiền sửa chữa đã bị đá từ bên ngoài vào, trực tiếp rơi xuống đất.

    Tất cả mọi người đều kinh ngạc, trợ lý vội vàng ôm chuột Hamster vào lòng, kinh ngạc nhìn về phía cửa.

    Người đàn ông dẫn đầu, mặc một bộ công sở màu đen tuyền, trên người tràn đầy khí chất lạnh lùng!

    Đặc biệt là khuôn mặt lạnh lùng kia, lúc này càng lộ ra vẻ lạnh lùng, lạnh lùng đến cực hạn..

    Phía sau anh ta là một số vệ sĩ.

    Tư thế này khiến mọi người sửng sốt.

    Người trợ lý lúc nãy vẫn cáu kỉnh thay đổi thái độ khi thấy Quý Mộ Thâm xuất hiện.

    "Quý.. Sao anh lại ở đây, Chủ tịch Quý?"

    "Vãn Ý đâu?" Người nọ nhướng mắt lạnh lùng nhìn trợ lý.

    Vẻ mặt khó xử hiện lên trên gương mặt của người trợ lý.

    "Tôi cũng không biết.."

    Vừa nói, cô vừa chỉ tay về phía cửa phòng làm việc của Vãn Ý.

    (Hết chương này)

    Chương 64 áp chế lửa giận trong lòng!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quý Mộ Thâm đưa mắt nhìn văn phòng, sau đó nhíu mày, vẻ mặt nghiêm nghị đầy lạnh lùng.

    Trợ lý sợ hãi không dám phát ra tiếng động, cả người đều im lặng, hoàn toàn sợ hãi không dám nói chuyện trước mặt người đàn ông này.

    Mãi đến khi anh ta quay người đi về phía văn phòng với vẻ mặt lạnh lùng, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

    Cửa văn phòng đóng chặt, Quý Mộ Thâm giơ tay nắm lấy tay nắm cửa, sau khi đẩy cửa ra, trong phòng làm việc nhỏ yên tĩnh.

    Bàn làm việc trống không, ngoại trừ cái bàn lộn xộn thì không thấy cô.

    Anh cau mày thêm một chút, rồi quay lại nhìn những người còn lại trong văn phòng.

    Rốt cuộc.. ánh mắt anh liếc nhìn chiếc ghế sô pha nhỏ trong góc văn phòng, ánh mắt anh nhìn qua chỗ đó.

    Trên chiếc sô pha nhỏ, cô đang quấn chăn, hơi cuộn người lại, tựa vào đó mà chìm vào giấc ngủ yên bình.

    Khuôn mặt trắng trẻo và xinh đẹp ấy, vào lúc này, rất yên lặng..

    Một bức tranh như vậy, có vẻ như, thực sự là rất đẹp.

    Người đàn ông đứng ở cửa, bàn tay to cầm nắm cửa cứng đờ.

    Không hiểu sao.. Nhìn thấy cảnh đẹp đẽ yên tĩnh này, khi đi tới anh tràn đầy lửa giận, nhưng bây giờ lại như đột nhiên đông cứng lại.

    Dù có bức xúc thế nào, anh cũng không thể trút bỏ.

    Anh nhìn chằm chằm người đang ngủ trên sô pha một lúc, sau đó xoay người đóng cửa lại.

    Động tác trên tay anh vô thức nhẹ hơn bình thường.

    Anh bước vài bước đi tới chiếc ghế sô pha nhỏ trong góc văn phòng, cau mày nhìn cô gái bất cẩn đang ngủ say.

    Vẻ mặt nghiêm nghị vừa không vui, lại có chút bất lực.

    Có trời mới biết, khi anh nhìn thấy cô định quay chương trình giải trí với trai đẹp đó, anh đã bị cô làm cho tức đến mức nào!

    Thậm chí anh còn muốn ăn thịt cô ấy!

    Nhưng ai ngờ khi đến nơi lại gặp cảnh tượng như vậy.

    Anh mím môi mỏng và dừng lại bên cạnh chiếc ghế sô pha với vẻ mặt phức tạp, cho đến khi anh vô tình nhìn thấy trên bàn của cô là tấm Poster năm người đàn ông với thân trên lộ ra và đang tạo dáng chụp trong trang trại. Khuôn mặt nghiêm nghị của anh lại tối sầm!

    "Triệu Vãn Ý!" Anh thấp giọng tức giận mở miệng.

    Giọng hơi khàn..

    Vãn Ý đang ngủ say, đột nhiên nghe thấy giọng nói tức giận như vậy, cả người run lên, nhưng mà buồn ngủ quá, mấy giây sau mới sững sờ mở mắt ra.

    Nhìn thoáng qua, cô nhìn thấy một người đàn ông với vẻ mặt đáng sợ đang đứng cạnh ghế sô pha, cô sững sờ.

    Anh giơ tay lên, cầm lấy tấm áp phích và ngồi xuống bên cạnh cô.

    "Cho anh một lời giải thích!" Anh nhẹ giọng hỏi, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng, nhìn cô chăm chú.

    Cố nén cơn giận trong lòng!

    Nếu cô thật sự dám quay loại chương trình giải trí quỷ quái đó, anh a sẽ khiến Studio này cùng năm ngôi sao nam đó hoàn toàn biến mất!

    Giọng nói tức giận của người đàn ông vang lên, nhưng cô gái hơi chỉ hơi sững sờ trong hai giây, cô cũng không nói lý lẽ với anh như mọi khi, mà nhìn anh và nở một nụ cười ấm áp.

    "A Thâm.."

    Tiếng A Thâm mềm mại này khiến ánh mắt của người đàn ông dừng lại, biểu cảm trên khuôn mặt tuấn tú đầy tức giận kia đột nhiên đông cứng lại.

    Khi giọng nói rơi xuống, cô đột nhiên cúi đầu, ngả người vào vòng tay anh tỏ vẻ rất mệt.

    "Em buồn ngủ quá, để lát ngủ một lát, được không.."

    (Hết chương này)
     
  9. Sun Ny Lê

    Messages:
    4
    Vì vấn đề bản quyền nên mình xin phép Drop bộ truyện này

    Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình trong thời gian vừa qua
     
Thread Status:
Not open for further replies.
Trả lời qua Facebook
Loading...