Bài viết: 65 

Khi giả sạch sẽ gặp phải chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế thực sự 29
Chương 63: Ăn thức ăn cho chó nhiều dễ bị tẩu hỏa nhập ma
Chương 63: Ăn thức ăn cho chó nhiều dễ bị tẩu hỏa nhập ma
Chỉ trong một ngày, tập đoàn Hồng Dương từ trên xuống dưới đã lan truyền khắp nơi, đại lão bản có ý trung nhân. Đại lão bản cực kỳ coi trọng người này, vì người này, ông chủ lớn thực sự thay đổi phong cách từ một người không hiểu phong tình lúc trước, một bước lên trời trở thành hoàng tử ngôn tình.
Cảm xúc sâu sắc nhất chính là trợ lý Dương mỗi ngày dành thời gian đặc biệt nhiều với sếp lớn, còn có Hồng Hải tiên sinh thường xuyên bị đút ăn thức ăn cho chó.
Hồng Hải thật sự là chịu đủ một anh họ một bạn tốt này. Ở trước mặt người ngoài hai người này còn có thể có chút thu liễm, ở trước mặt hắn, chậc, thật đúng là nhìn ra đều là người một nhà đến, không hề kiêng dè, quả thực chính là Thiên Nữ Tán Hoa phát thức ăn cho chó, cứ như vậy ai mà chịu được?
"Chịu không nổi cậu đừng đến a?" Hứa Hằng Hiên đứng nói chuyện không đau thắt lưng, không phúc hậu cười ra tiếng -- Hồng Hải có việc nói chuyện với Hồng Phong, thuận tiện đến đưa hải sản, kết quả vừa vặn nhìn thấy Hồng Phong ra ngoài, còn bị nguyên nhân Hồng Phong xuất môn đánh một trận.
"Tôi ngốc sao? Ăn một bữa thức ăn cho chó và bị đánh đập, ngẫm lại cũng không thể chọn cái sau." Hồng Hải lườm Hứa Hằng Hiên một cái: "Còn nói không đến, tôi dám không đến sao? Cậu nghĩ anh trai tôi đối xử với ai cũng giống như cậu?" Anh ấy là bởi vì Hứa Hằng Hiên thuận miệng nói một câu muốn ăn kem, vậy mà không nói hai lời đi ra ngoài mua. Nghĩ thời gian hắn ở bên anh trai từ nhỏ đến lớn không có hai mươi năm cũng có mười năm, hắn còn chưa được ăn kem anh trai mua.
"Hâm mộ sao? Hâm mộ cậu cũng tìm đến?" Hứa Hằng Hiên vừa lột vỏ bọc, vừa nói: "Phì Chanh, đi, lấy cho anh một cái ghế nhỏ tới đây."
"Meo meo meo!" Phì Chanh chạy tới, nửa đứng thẳng, đôi chân ngắn đẩy tới một cái ghế nhựa nhỏ màu lam để Hứa Hằng Hiên ngồi.
"Ngoan, lát nữa để anh hàng xóm làm cá ăn cho nhóc."
"Meo meo!" Phì Chanh trừng mắt to tròn, chậm rãi vẫy đuôi.
"Nhóc cũng quá thông minh rồi." Hồng Hải ngồi xổm xuống sờ sờ đầu Phì Chanh, càng nhìn càng thích: "Hay là nhóc đi theo anh được không? Ngày nào anh cũng nói người ta làm cá cho nhóc ăn, nhóc muốn ăn cá gì anh sẽ để cho người ta làm cá đó."
"Meo meo!" Phì Chanh lấy mặt cọ cọ lòng bàn tay Hồng Hải, sau đó đứng lên bám lấy ống quần của hắn: "Meo meo~"
"Nhóc đồng ý?"
"Đồng ý cái búa á." Hứa Hằng Hiên cười nói: "Ý nó là để cho cậu ôm nó."
"Được, được, ôm nào!" Hồng Hải vội vàng vây hai tay thành một vòng tròn để cho Phì Chanh nhảy lên: "Nhóc nói xem sao nhóc lại bán manh như vậy? Không phải nói loại chủ nhân nào nuôi loại thú cưng đó sao? Rõ ràng anh trai nhóc một chút cũng không đáng yêu, sao nhóc lại đáng yêu như vậy?"
"Meo meo!"
"Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Hứa Hằng Hiên, cậu cùng anh trai tôi rốt cuộc thông đồng như thế nào vậy?" Hồng Hải lấy miếng đệm thịt nhỏ màu cam vỗ vỗ Hứa Hằng Hiên: "Hắn cũng không phải là người khó tính như bình thường nha."
"Khó tính sao?" Hứa Hằng Hiên nhớ tới chuyện quen biết với Hồng Phong, bất giác cười rộ lên: "Tôi và anh cậu coi như là hàng xóm sao, ngẫu nhiên sẽ gặp được. Có lần anh cậu nói muốn lắp camera giám sát ở nhà, tôi tình cờ nghe được, liền thuận miệng giới thiệu cho anh ấy một người bạn. Sau này tôi mới biết được, anh cậu trang bị giám sát chính là muốn xem rốt cuộc là ai giết chết cá koi đan đỉnh của hắn. Kết quả sau đó lại chụp được lại là Phì Chanh, hơn nữa Phì Chanh còn làm hỏng lan Phi Điệp của hắn. Lúc đó lan Phi Điệp vừa mọc ra một cái mầm hoa, một móng vuốt Phì Chanh đi xuống mầm hoa đã không còn."
"Mẹ kiếp! Thật hay giả?" Lúc Hồng Hải nhìn lại Phì Chanh, quả thực là mang theo lòng kính sợ kỳ quái nào đó, tiểu tử này ăn gan hùm mật báo rồi sao? Nhóc lại dám xuống tay với lan Phi Điệp? "
" Dù sao lúc ấy anh cậu rất tức giận, sau đó nói đến vấn đề bồi thường, qua lại liền quen biết. "
" Cho nên.. cậu là đem mình tự bồi thường cho anh trai tôi? "
" Cậu muốn ăn đòn à? Chẳng lẽ một người sống lớn như tôi cũng chỉ đáng giá mười tám vạn sao? "Hứa Hằng Hiên cầm lấy một củ hành, ném vào Hồng Hải:" Đi đi, sao cậu lại chướng mắt như vậy! "
" Ai, tôi nghiêm túc, cái gì mười tám vạn chứ? Cậu có biết lan Phi Điệp đáng giá bao nhiêu không? Mười tám vạn cậu thậm chí còn không thể mua một rễ. "
" Thật sao? "
" Nhảm nhí! Hoa lan bản địa chúng ta, đắt cũng phải mấy vạn thậm chí mấy chục mấy triệu, những giống hoa quý thì càng không cần phải nói, quả thực chính là thiên kim khó cầu. Lại nói đến lan Phi Điệp này, nó vốn là giống dị quốc, người địa phương đều rất hiếm thấy, càng không cần phải nói đến chỗ chúng ta. "
Hồng Hải vừa nhìn Hứa Hằng Hiên tựa hồ tin tưởng, hơn nữa quả thật tò mò, liền tiếp tục nói tiếp. Thì ra, lúc trước có người muốn mua một mảnh đất từ tay Hồng Phong, nhưng Hồng Phong không chịu bán. Người kia cũng rất cố chấp, trăm phương nghìn kế muốn đem mảnh đất kia cầm trong tay. Nhưng hai bên ý kiến không thống nhất, cuối cùng còn có thể làm gì?
Người nọ không biết từ nơi nào biết được Hồng Phong yêu thích hoa lan, đặc biệt là những loại hoa lan kỳ lạ cổ quái, hoặc là các loại hoa lan quý giá, vì thế hao phí sức lực lấy được một chậu lan Phi Điệp -- nghe nói ban đầu là vội vàng làm một chậu Quỷ Lan, nhưng Quỷ Lan thật sự là không lấy được, ngược lại trùng hợp lấy được một chậu lan Phi Điệp.
Kết quả có thể tưởng tượng được, Hồng Phong chỉ nghĩ một lát liền bán đất. Về phần lan Phi Điệp, đối phương muốn giá mười lăm vạn -- nghe nói là giá người nọ đã bỏ ra khi trồng lan.
Sau đó lan Phi Điệp trở thành tâm sủng của Hồng Phong.
Nói cách khác, lan Phi Điệp này là bỏ ra mười lăm vạn mua, nhưng lại không phải, bởi vì nó liên quan đến cả một mảnh đất.
" Mảnh đất đó anh tôi ở trong tay hai năm, hai năm liền tăng gấp năm lần giá. Tuy rằng hắn cũng kiếm được không ít, nhưng lúc ấy nếu không phải chậu lan Phi Điệp kia, hắn quả thật sẽ không bán, hơn nữa lưu lại đến bây giờ thì giá trị càng không thể đo lường được, cho nên ngươi nói, mười tám vạn là cái quỷ gì a? "Hồng Hải quả thực phục rồi:" Tôi nói với cậu đây cũng chính là cậu vận khí tốt, nếu đổi lại là tôi làm hỏng, có lẽ, ồ không, là khẳng định. Cậu chắc chắn sẽ không thể gặp lại người bạn học cũ là tôi. "
".. Vì vậy, cậu đây là ghen tị với cuộc sống của tôi có giá trị hơn cậu? "
" Cút! "Hồng Hải ôm chặt lấy Phì Chanh:" Đi, Phì Chanh, anh Hải dẫn nhóc ra ngoài chơi, chúng ta không để ý tới anh nhóc nữa, quá đáng giận. "
" Meo Meo meo! "Phì Chanh đột nhiên nhảy xuống từ vòng tay của Hồng Hải.
Phản ứng này, Hồng Hải còn tưởng rằng trong nhà có kẻ trộm, kết quả lại là anh trai hắn về.
Hồng Phong mua mấy loại kem, anh vừa trở về Phì Chanh liền ngửi thấy mùi của anh, chẳng những chạy ra cửa đón, còn đặc biệt ngoan ngoãn giúp đỡ ngậm dép đưa đến chân Hồng Phong.
Trước kia Phì Chanh chỉ ngửi được mùi của Hứa Hằng Hiên, nhưng hiện tại nó có thể từ trên người Hồng Phong ngửi được mùi của Hứa Hằng Hiên, hơn nữa Hồng Phong bình thường đối với nó cũng rất tốt, cho nên nó cùng Hồng Phong cũng vô cùng thân thiết.
" Meo meo! "Phì Chanh ngửa mặt bánh tròn:" Meo meo~ "
" Phì Chanh ngoan. "Hồng Phong khom lưng sờ sờ Phì Chanh, lại ngẩng đầu nhìn phòng bếp nhíu mày:" Cậu sao còn chưa đi? "Ngữ khí kia gọi là ghét bỏ.
" Đi, em đi ngay. "Hồng Hải đi đến sô pha cầm lấy áo khoác của mình:" Thật đúng là không phải người một nhà không vào cùng một cửa, một người hai người, biểu tình đuổi người đều giống nhau, sợ ai không biết hai người các ngươi là một đôi sao? Mời người vất vả ăn một bữa cũng không được. "
" Vậy không được. "Hồng Phong nói:" Tôi sẽ bị 'chứng khó tiêu'. "
" Phì Chanh, anh trai nhóc và anh trai hàng xóm đều bắt nạt anh. "Hồng Hải vẻ mặt thương tâm đi đến chỗ Phì Chanh ngồi xổm xuống:" Nhóc đi cùng anh Hải đi, anh nói với nhóc nè nhóc là mèo, ăn thức ăn cho chó nhiều dễ dàng tẩu hỏa nhập ma nhóc có biết không? "
" Meo meo meo.. "Phì Chanh nghi hoặc nghiêng đầu nhìn hắn:" Tẩu hỏa nhập ma là gì? Nhóc chưa bao giờ nghe nha! "
" Đúng rồi Hồng Hải, chuyện của Quả Cam Nhỏ thế nào rồi? Thấy Giản Ngọc Xuyên không? "Hứa Hằng Hiên lúc này mới nhớ tới, từ trong miệng Hồng Hải biết được một nhà Giản Ngọc Xuyên đi du lịch, hắn cũng không nghe nói qua tin tức của người nọ nữa. Cho nên Quả Cam Nhỏ rốt cuộc có thai hay không? Phì Chanh tuy rằng không" tuyệt thực ", nhưng có đôi khi vừa nghe thấy tiếng mèo kêu sẽ dừng lại nhìn xung quanh, nhìn như vậy vẫn không quên bé mèo Quả Cam Nhỏ, quá đáng thương.
" Tôi liên lạc được rồi, nói là ba ngày sau trở về, tôi hẹn với anh ấy ba ngày sau gặp mặt nói chuyện. "Hồng Hải chọc chọc đầu mèo lớn:" Thật sự không đi với anh Hải sao? "
" Meo meo! "Nghe được" Quả Cam Nhỏ ", Phì Chanh có chút do dự, nhưng ngẫm lại cuối cùng vẫn quyết định không đi. Là anh trai nó nói" Quả Cam Nhỏ ", cũng không phải anh Hải.
" Được, không đi thì không đi, lần sau anh Hải đến lại mang cá cho nhóc có được không? "
" Meo meo! "Phì Chanh đứng lên bái lạy, ai còn chưa nói cái gì đã chủ động tạ ơn, Hồng Hải thấy nó bán manh, thiếu chút nữa nhịn được mặt dày mày dạn lưu lại.
Hứa Hằng Hiên thấy thế, bảo Phì Chanh đi tiễn Hồng Hải, vì thế Phì Chanh điên đảo đi. Nó đi ra ngoài với Hồng Hải, đưa người thành công bên ngoài cổng, sau đó nhảy lên cây lớn, đi theo con đường cũ vào nhà.
Hồng Phong ở trong bếp nấu ăn, Hứa Hằng Hiên liền đi theo bên cạnh giúp đỡ, cùng Hồng Phong nói chuyện phiếm. Phì Chanh vừa nhìn thấy cái này cũng không có chuyện gì, liền đi vào đại sảnh chơi với rùa.
Cá trong bể cá lớn nó chỉ có thể nhìn thấy, không thể tiếp cận, vì vậy đôi khi móng vuốt ngứa, nó đi bắt nạt rùa nhà anh trai hàng xóm. Nhà anh hàng xóm bây giờ có hai con rùa, anh trai của nó nói rằng một con rùa quá cô đơn, nên mua thêm một con, vì vậy bây giờ có hai con rùa trông giống hệt nhau.
Phì Chanh len lén nhìn phía nhà bếp, thấy không ai chú ý đến nó, liền đặt móng vuốt vào trong bể. Nó kéo con rùa qua lại, nghe mai rùa bên trong chạm vào bể cá, phát ra tiếng" cạch cạch ". Nó cảm thấy động tĩnh này cực kỳ dễ nghe, vì thế chốc lát để rùa cõng lên trên, một hồi lại để cho chúng nó cõng xuống, sợ tới mức đám rùa đầu cũng không dám lộ ra, ngay cả cái đuôi cũng rụt xuống đáy vỏ.
" Phì Chanh? "Hứa Hằng Hiên đột nhiên ở trong phòng bếp kêu một tiếng.
" Meo Meo meo! "Phì Chanh hoảng sợ, sốt ruột, mắt thấy móng vuốt không khống chế được mà đem một con rùa trong đó cào ra ngoài!
" Cạch! "Vỏ rùa đập vào gạch và phát ra âm thanh rõ ràng.
" Anh nghe xem, động tĩnh gì vậy? "Hứa Hằng Hiên hỏi Hồng Phong.
" Đi xem một chút."Hồng Phong tháo bao tay dùng một lần cùng Hứa Hằng Hiên đi vào phòng khách, chỉ thấy Phì Chanh ngồi xổm bên bàn trà, vẻ mặt nhu thuận nhìn hai người bọn họ.
Hứa Hằng Hiên và Hồng Phong đều không chú ý tới dị thường, cũng không nhìn thấy thứ gì rơi trên mặt đất.
Con rùa nhỏ dưới bàn trà, nửa ngày không cảm thấy nguy hiểm, chậm rãi thò đầu ra. Nó bắt đầu tuyệt vọng bò ra ngoài, suy nghĩ làm thế nào để trở lại nơi có nước. Nó không muốn bị đá bởi con mèo xấu xa đó nữa!
Phì Chanh vẫn ngoan ngoãn nhìn Hứa Hằng Hiên và Hồng Phong. Đột nhiên, lỗ tai phải của nó giật giật, sau đó nhìn thấy rùa tiểu đệ thật vất vả mới bò ra sáng bóng lại vụng trộm đẩy nó trở về dưới bàn trà..
Cảm xúc sâu sắc nhất chính là trợ lý Dương mỗi ngày dành thời gian đặc biệt nhiều với sếp lớn, còn có Hồng Hải tiên sinh thường xuyên bị đút ăn thức ăn cho chó.
Hồng Hải thật sự là chịu đủ một anh họ một bạn tốt này. Ở trước mặt người ngoài hai người này còn có thể có chút thu liễm, ở trước mặt hắn, chậc, thật đúng là nhìn ra đều là người một nhà đến, không hề kiêng dè, quả thực chính là Thiên Nữ Tán Hoa phát thức ăn cho chó, cứ như vậy ai mà chịu được?
"Chịu không nổi cậu đừng đến a?" Hứa Hằng Hiên đứng nói chuyện không đau thắt lưng, không phúc hậu cười ra tiếng -- Hồng Hải có việc nói chuyện với Hồng Phong, thuận tiện đến đưa hải sản, kết quả vừa vặn nhìn thấy Hồng Phong ra ngoài, còn bị nguyên nhân Hồng Phong xuất môn đánh một trận.
"Tôi ngốc sao? Ăn một bữa thức ăn cho chó và bị đánh đập, ngẫm lại cũng không thể chọn cái sau." Hồng Hải lườm Hứa Hằng Hiên một cái: "Còn nói không đến, tôi dám không đến sao? Cậu nghĩ anh trai tôi đối xử với ai cũng giống như cậu?" Anh ấy là bởi vì Hứa Hằng Hiên thuận miệng nói một câu muốn ăn kem, vậy mà không nói hai lời đi ra ngoài mua. Nghĩ thời gian hắn ở bên anh trai từ nhỏ đến lớn không có hai mươi năm cũng có mười năm, hắn còn chưa được ăn kem anh trai mua.
"Hâm mộ sao? Hâm mộ cậu cũng tìm đến?" Hứa Hằng Hiên vừa lột vỏ bọc, vừa nói: "Phì Chanh, đi, lấy cho anh một cái ghế nhỏ tới đây."
"Meo meo meo!" Phì Chanh chạy tới, nửa đứng thẳng, đôi chân ngắn đẩy tới một cái ghế nhựa nhỏ màu lam để Hứa Hằng Hiên ngồi.
"Ngoan, lát nữa để anh hàng xóm làm cá ăn cho nhóc."
"Meo meo!" Phì Chanh trừng mắt to tròn, chậm rãi vẫy đuôi.
"Nhóc cũng quá thông minh rồi." Hồng Hải ngồi xổm xuống sờ sờ đầu Phì Chanh, càng nhìn càng thích: "Hay là nhóc đi theo anh được không? Ngày nào anh cũng nói người ta làm cá cho nhóc ăn, nhóc muốn ăn cá gì anh sẽ để cho người ta làm cá đó."
"Meo meo!" Phì Chanh lấy mặt cọ cọ lòng bàn tay Hồng Hải, sau đó đứng lên bám lấy ống quần của hắn: "Meo meo~"
"Nhóc đồng ý?"
"Đồng ý cái búa á." Hứa Hằng Hiên cười nói: "Ý nó là để cho cậu ôm nó."
"Được, được, ôm nào!" Hồng Hải vội vàng vây hai tay thành một vòng tròn để cho Phì Chanh nhảy lên: "Nhóc nói xem sao nhóc lại bán manh như vậy? Không phải nói loại chủ nhân nào nuôi loại thú cưng đó sao? Rõ ràng anh trai nhóc một chút cũng không đáng yêu, sao nhóc lại đáng yêu như vậy?"
"Meo meo!"
"Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Hứa Hằng Hiên, cậu cùng anh trai tôi rốt cuộc thông đồng như thế nào vậy?" Hồng Hải lấy miếng đệm thịt nhỏ màu cam vỗ vỗ Hứa Hằng Hiên: "Hắn cũng không phải là người khó tính như bình thường nha."
"Khó tính sao?" Hứa Hằng Hiên nhớ tới chuyện quen biết với Hồng Phong, bất giác cười rộ lên: "Tôi và anh cậu coi như là hàng xóm sao, ngẫu nhiên sẽ gặp được. Có lần anh cậu nói muốn lắp camera giám sát ở nhà, tôi tình cờ nghe được, liền thuận miệng giới thiệu cho anh ấy một người bạn. Sau này tôi mới biết được, anh cậu trang bị giám sát chính là muốn xem rốt cuộc là ai giết chết cá koi đan đỉnh của hắn. Kết quả sau đó lại chụp được lại là Phì Chanh, hơn nữa Phì Chanh còn làm hỏng lan Phi Điệp của hắn. Lúc đó lan Phi Điệp vừa mọc ra một cái mầm hoa, một móng vuốt Phì Chanh đi xuống mầm hoa đã không còn."
* * *
"Mẹ kiếp! Thật hay giả?" Lúc Hồng Hải nhìn lại Phì Chanh, quả thực là mang theo lòng kính sợ kỳ quái nào đó, tiểu tử này ăn gan hùm mật báo rồi sao? Nhóc lại dám xuống tay với lan Phi Điệp? "
" Dù sao lúc ấy anh cậu rất tức giận, sau đó nói đến vấn đề bồi thường, qua lại liền quen biết. "
" Cho nên.. cậu là đem mình tự bồi thường cho anh trai tôi? "
" Cậu muốn ăn đòn à? Chẳng lẽ một người sống lớn như tôi cũng chỉ đáng giá mười tám vạn sao? "Hứa Hằng Hiên cầm lấy một củ hành, ném vào Hồng Hải:" Đi đi, sao cậu lại chướng mắt như vậy! "
" Ai, tôi nghiêm túc, cái gì mười tám vạn chứ? Cậu có biết lan Phi Điệp đáng giá bao nhiêu không? Mười tám vạn cậu thậm chí còn không thể mua một rễ. "
" Thật sao? "
" Nhảm nhí! Hoa lan bản địa chúng ta, đắt cũng phải mấy vạn thậm chí mấy chục mấy triệu, những giống hoa quý thì càng không cần phải nói, quả thực chính là thiên kim khó cầu. Lại nói đến lan Phi Điệp này, nó vốn là giống dị quốc, người địa phương đều rất hiếm thấy, càng không cần phải nói đến chỗ chúng ta. "
Hồng Hải vừa nhìn Hứa Hằng Hiên tựa hồ tin tưởng, hơn nữa quả thật tò mò, liền tiếp tục nói tiếp. Thì ra, lúc trước có người muốn mua một mảnh đất từ tay Hồng Phong, nhưng Hồng Phong không chịu bán. Người kia cũng rất cố chấp, trăm phương nghìn kế muốn đem mảnh đất kia cầm trong tay. Nhưng hai bên ý kiến không thống nhất, cuối cùng còn có thể làm gì?
Người nọ không biết từ nơi nào biết được Hồng Phong yêu thích hoa lan, đặc biệt là những loại hoa lan kỳ lạ cổ quái, hoặc là các loại hoa lan quý giá, vì thế hao phí sức lực lấy được một chậu lan Phi Điệp -- nghe nói ban đầu là vội vàng làm một chậu Quỷ Lan, nhưng Quỷ Lan thật sự là không lấy được, ngược lại trùng hợp lấy được một chậu lan Phi Điệp.
Kết quả có thể tưởng tượng được, Hồng Phong chỉ nghĩ một lát liền bán đất. Về phần lan Phi Điệp, đối phương muốn giá mười lăm vạn -- nghe nói là giá người nọ đã bỏ ra khi trồng lan.
Sau đó lan Phi Điệp trở thành tâm sủng của Hồng Phong.
Nói cách khác, lan Phi Điệp này là bỏ ra mười lăm vạn mua, nhưng lại không phải, bởi vì nó liên quan đến cả một mảnh đất.
" Mảnh đất đó anh tôi ở trong tay hai năm, hai năm liền tăng gấp năm lần giá. Tuy rằng hắn cũng kiếm được không ít, nhưng lúc ấy nếu không phải chậu lan Phi Điệp kia, hắn quả thật sẽ không bán, hơn nữa lưu lại đến bây giờ thì giá trị càng không thể đo lường được, cho nên ngươi nói, mười tám vạn là cái quỷ gì a? "Hồng Hải quả thực phục rồi:" Tôi nói với cậu đây cũng chính là cậu vận khí tốt, nếu đổi lại là tôi làm hỏng, có lẽ, ồ không, là khẳng định. Cậu chắc chắn sẽ không thể gặp lại người bạn học cũ là tôi. "
".. Vì vậy, cậu đây là ghen tị với cuộc sống của tôi có giá trị hơn cậu? "
" Cút! "Hồng Hải ôm chặt lấy Phì Chanh:" Đi, Phì Chanh, anh Hải dẫn nhóc ra ngoài chơi, chúng ta không để ý tới anh nhóc nữa, quá đáng giận. "
" Meo Meo meo! "Phì Chanh đột nhiên nhảy xuống từ vòng tay của Hồng Hải.
* * *
Phản ứng này, Hồng Hải còn tưởng rằng trong nhà có kẻ trộm, kết quả lại là anh trai hắn về.
Hồng Phong mua mấy loại kem, anh vừa trở về Phì Chanh liền ngửi thấy mùi của anh, chẳng những chạy ra cửa đón, còn đặc biệt ngoan ngoãn giúp đỡ ngậm dép đưa đến chân Hồng Phong.
Trước kia Phì Chanh chỉ ngửi được mùi của Hứa Hằng Hiên, nhưng hiện tại nó có thể từ trên người Hồng Phong ngửi được mùi của Hứa Hằng Hiên, hơn nữa Hồng Phong bình thường đối với nó cũng rất tốt, cho nên nó cùng Hồng Phong cũng vô cùng thân thiết.
" Meo meo! "Phì Chanh ngửa mặt bánh tròn:" Meo meo~ "
" Phì Chanh ngoan. "Hồng Phong khom lưng sờ sờ Phì Chanh, lại ngẩng đầu nhìn phòng bếp nhíu mày:" Cậu sao còn chưa đi? "Ngữ khí kia gọi là ghét bỏ.
" Đi, em đi ngay. "Hồng Hải đi đến sô pha cầm lấy áo khoác của mình:" Thật đúng là không phải người một nhà không vào cùng một cửa, một người hai người, biểu tình đuổi người đều giống nhau, sợ ai không biết hai người các ngươi là một đôi sao? Mời người vất vả ăn một bữa cũng không được. "
" Vậy không được. "Hồng Phong nói:" Tôi sẽ bị 'chứng khó tiêu'. "
" Phì Chanh, anh trai nhóc và anh trai hàng xóm đều bắt nạt anh. "Hồng Hải vẻ mặt thương tâm đi đến chỗ Phì Chanh ngồi xổm xuống:" Nhóc đi cùng anh Hải đi, anh nói với nhóc nè nhóc là mèo, ăn thức ăn cho chó nhiều dễ dàng tẩu hỏa nhập ma nhóc có biết không? "
" Meo meo meo.. "Phì Chanh nghi hoặc nghiêng đầu nhìn hắn:" Tẩu hỏa nhập ma là gì? Nhóc chưa bao giờ nghe nha! "
" Đúng rồi Hồng Hải, chuyện của Quả Cam Nhỏ thế nào rồi? Thấy Giản Ngọc Xuyên không? "Hứa Hằng Hiên lúc này mới nhớ tới, từ trong miệng Hồng Hải biết được một nhà Giản Ngọc Xuyên đi du lịch, hắn cũng không nghe nói qua tin tức của người nọ nữa. Cho nên Quả Cam Nhỏ rốt cuộc có thai hay không? Phì Chanh tuy rằng không" tuyệt thực ", nhưng có đôi khi vừa nghe thấy tiếng mèo kêu sẽ dừng lại nhìn xung quanh, nhìn như vậy vẫn không quên bé mèo Quả Cam Nhỏ, quá đáng thương.
" Tôi liên lạc được rồi, nói là ba ngày sau trở về, tôi hẹn với anh ấy ba ngày sau gặp mặt nói chuyện. "Hồng Hải chọc chọc đầu mèo lớn:" Thật sự không đi với anh Hải sao? "
" Meo meo! "Nghe được" Quả Cam Nhỏ ", Phì Chanh có chút do dự, nhưng ngẫm lại cuối cùng vẫn quyết định không đi. Là anh trai nó nói" Quả Cam Nhỏ ", cũng không phải anh Hải.
" Được, không đi thì không đi, lần sau anh Hải đến lại mang cá cho nhóc có được không? "
" Meo meo! "Phì Chanh đứng lên bái lạy, ai còn chưa nói cái gì đã chủ động tạ ơn, Hồng Hải thấy nó bán manh, thiếu chút nữa nhịn được mặt dày mày dạn lưu lại.
Hứa Hằng Hiên thấy thế, bảo Phì Chanh đi tiễn Hồng Hải, vì thế Phì Chanh điên đảo đi. Nó đi ra ngoài với Hồng Hải, đưa người thành công bên ngoài cổng, sau đó nhảy lên cây lớn, đi theo con đường cũ vào nhà.
* * *
Hồng Phong ở trong bếp nấu ăn, Hứa Hằng Hiên liền đi theo bên cạnh giúp đỡ, cùng Hồng Phong nói chuyện phiếm. Phì Chanh vừa nhìn thấy cái này cũng không có chuyện gì, liền đi vào đại sảnh chơi với rùa.
Cá trong bể cá lớn nó chỉ có thể nhìn thấy, không thể tiếp cận, vì vậy đôi khi móng vuốt ngứa, nó đi bắt nạt rùa nhà anh trai hàng xóm. Nhà anh hàng xóm bây giờ có hai con rùa, anh trai của nó nói rằng một con rùa quá cô đơn, nên mua thêm một con, vì vậy bây giờ có hai con rùa trông giống hệt nhau.
Phì Chanh len lén nhìn phía nhà bếp, thấy không ai chú ý đến nó, liền đặt móng vuốt vào trong bể. Nó kéo con rùa qua lại, nghe mai rùa bên trong chạm vào bể cá, phát ra tiếng" cạch cạch ". Nó cảm thấy động tĩnh này cực kỳ dễ nghe, vì thế chốc lát để rùa cõng lên trên, một hồi lại để cho chúng nó cõng xuống, sợ tới mức đám rùa đầu cũng không dám lộ ra, ngay cả cái đuôi cũng rụt xuống đáy vỏ.
" Phì Chanh? "Hứa Hằng Hiên đột nhiên ở trong phòng bếp kêu một tiếng.
" Meo Meo meo! "Phì Chanh hoảng sợ, sốt ruột, mắt thấy móng vuốt không khống chế được mà đem một con rùa trong đó cào ra ngoài!
" Cạch! "Vỏ rùa đập vào gạch và phát ra âm thanh rõ ràng.
" Anh nghe xem, động tĩnh gì vậy? "Hứa Hằng Hiên hỏi Hồng Phong.
" Đi xem một chút."Hồng Phong tháo bao tay dùng một lần cùng Hứa Hằng Hiên đi vào phòng khách, chỉ thấy Phì Chanh ngồi xổm bên bàn trà, vẻ mặt nhu thuận nhìn hai người bọn họ.
Hứa Hằng Hiên và Hồng Phong đều không chú ý tới dị thường, cũng không nhìn thấy thứ gì rơi trên mặt đất.
Con rùa nhỏ dưới bàn trà, nửa ngày không cảm thấy nguy hiểm, chậm rãi thò đầu ra. Nó bắt đầu tuyệt vọng bò ra ngoài, suy nghĩ làm thế nào để trở lại nơi có nước. Nó không muốn bị đá bởi con mèo xấu xa đó nữa!
Phì Chanh vẫn ngoan ngoãn nhìn Hứa Hằng Hiên và Hồng Phong. Đột nhiên, lỗ tai phải của nó giật giật, sau đó nhìn thấy rùa tiểu đệ thật vất vả mới bò ra sáng bóng lại vụng trộm đẩy nó trở về dưới bàn trà..