Bài viết: 65 

Khi giả sạch sẽ gặp phải chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế thực sự 11
Chương 45: Phì Chanh được xóa nợ 1
Chương 45: Phì Chanh được xóa nợ 1
Hứa Hằng Hiên không biết là USB ai, nhặt lên trước một bước: "Phì Chanh, nhóc lấy từ đâu ra?"
Hồng Phong nói: "Hẳn là USB của tôi."
Hứa Hằng Hiên sửng sốt một chút: "Đồ đạc của anh bị mất không phải là cái này chứ?"
Hồng Phong: "Ừm."
Hứa Hằng Hiên không hỏi nhiều nữa, rút khăn giấy lau sạch nước miếng trên USB rồi đưa cho Hồng Phong. May mà USB này là loại có mũ khóa, dính chút nước miếng mèo hẳn là cũng không đến mức không thể dùng được.
Hồng Phong nhận lấy USB cầm trong tay im lặng một lát, nhẹ nhàng sờ sờ trên cái đầu lớn của Phì Chanh, một lát sau hắn cười nói: "Phì Chanh, sau này cho phép nhóc tùy tiện đến nhà tôi chơi được không?"
Phì Chanh nghiêng đầu nhìn Hồng Phong, lại nhìn Hứa Hằng Hiên: "Meo meo~"
Hứa Hằng Hiên cười nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Phì Chanh: "Có thể đi xem cá còn không tốt sao? Anh trai hàng xóm bảo nhóc sau này có thể tùy tiện đến nhà anh chơi."
Phì Chanh giống như thật sự nghe hiểu, cẩn thận đi qua cọ cọ trên ống quần Hồng Phong.
Hứa Hằng Hiên đương nhiên sẽ không chỉ trích nó, mà Hồng Phong, nhìn một chút cũng không nói gì.
Trong thực tế, trước đây anh thực sự không thích động vật có lông bởi vì bọn nó luôn luôn rụng lông. Cũng chỉ trong quân đội, đồng đội nuôi quân khuyển anh còn tương đối thích. Nhưng bây giờ, anh thấy rằng mình có thêm một sinh vật yêu thích.. Chính xác mà nói, hẳn là có thêm một cá thể lông mới tương đối thích, chính là tiểu mập mạp đối diện này. Thật sự là quỷ tinh quỷ tinh, làm cho người ta chán ghét không nổi.
Tuy rằng lúc gây sự cũng thật sự làm cho người ta đau đầu, nhưng lúc ngoan cũng rất đáng yêu.
"Hai người thật đúng là, không coi ai bên cạnh ra gì a.." Ngưu Hữu Đức trong tay cầm một cái xương ngỗng nói: "Nhiều người sống lớn sờ sờ như vậy ở đây, cậu, cậu ánh mắt hai người này sững sờ, sững sờ không nhìn nơi khác."
"Không phải là Phì Chanh tìm được thứ hàng xóm tôi làm mất sao." Hứa Hằng Hiên hơi lúng túng nói xong, quay đầu nhìn về phía Hồng Phong: "Đúng rồi, không phải nó chủ động lấy đi chứ?" Nhưng ngàn vạn lần đừng giống như trộm cá vậy!
"Không phải, là một người bạn của tôi làm mất, may mắn là Phì Chanh đã tìm lại." Hồng Phong cất USB vào túi: "Ở đây có không ít thứ, đối với tôi rất quan trọng, cũng may Phì Chanh thật thông minh."
"Meo meo!" Phì Chanh ngẩng mặt tròn lên, ngạo kiều nhìn Hồng Phong.
Hồng Phong đột nhiên nhớ tới, lúc trước anh hình như đã nói với tiểu mập mạp này, nếu như có thể giúp anh tìm lại đồ đạc, chuyện lúc trước liền hoàn toàn xóa bỏ.
Chẳng lẽ tiểu mập mạp này thật sự thông minh đến mức ngay cả cái này cũng có thể nhớ?
Hồng Phong luôn cảm thấy một con mèo, thông minh đến đâu cũng không thể hiểu được hàm ý sâu sắc như vậy, nhưng đó là chuyện anh đã hứa hẹn.
Quên đi, vẫn là trễ một chút lại nói với Hứa Hằng Hiên đi, dù sao hiện tại nhiều người như vậy.
Vừa vặn Lý Nhiên và Hàn Lập Tùng thập phần tò mò Hồng Phong có phải là ân nhân mà đại đội trưởng bọn họ nói hay không, hai người cắt ngang sự việc đã được chuyển hướng thành công.
Hồng Phong cũng không nghĩ tới ăn cơm với hàng xóm còn có thể gặp được đồng đội, ăn uống liền tán gẫu đến những việc lúc trước ở trong quân đội.
"Ai! Không phải đều nói lão binh khi dễ tân binh sao?" Tôn Hạo hỏi: "Hồng Phong anh đã từng trải qua chuyện này chưa?"
"Không phải tất cả các nơi đều như vậy. Lúc ấy đại đội trưởng chúng tôi quản lý đặc biệt nghiêm ngặt, cơ hồ sẽ không có loại tình huống này, bởi vì một khi có người đánh nhau chính là toàn đội bị phạt, hơn nữa dẫn đầu còn phải đi cho heo ăn một tháng." Hồng Phong không biết nghĩ đến cái gì, đáy mắt mang theo một tia tươi cười: "Kỳ thật lúc mới đi đúng là không thích ứng, nhưng sau đó quen cũng cảm thấy rất tốt. Tôi có rất nhiều thói quen được hình thành trong quân đội, bây giờ tôi vẫn chạy bộ buổi sáng."
"Tôi cùng Lập Tùng ngược lại không dậy sớm chạy." Lý Nhiên nói: "Nhưng mỗi buổi sáng và buổi tối mỗi người ba trăm cái chống đẩy."
"Thói quen tốt." Hồng Phong nói: "Tôi chạy buổi sáng, buổi tối chống đẩy."
"Chạy bộ tôi cũng được, Lập Tùng không thích chạy bộ nhất." Lý Nhiên cười nói: "Hắn thà làm năm trăm cái chống đẩy cũng không muốn chạy một cây số."
"Lúc tôi mới đến bộ đội, đội trưởng chúng tôi đặc biệt biến thái, anh ấy thích lấy thước so xem chăn gấp thẳng hay không. Tôi vẫn không thể gấp chăn thẳng. Đội trưởng nói gấp chăn không tốt thì phải chạy, tôi chạy sắp nôn mửa rồi." Hàn Lập Tùng cau mày nói "Vừa nói chạy bộ đầu tôi đều đau."
"Ha ha ha ha ha, đến mức đó sao? Tôn Hạo nâng chén:" Nào, nhanh lên, vì cậu sau này có thể nghĩ không chạy là có thể không chạy cạn một chén. "
" Cạn chén! "Hàn Lập Tùng tương đối sảng khoái, một ngụm liền uống hết.
" Trước kia tôi cũng muốn đi lính, đáng tiếc không dám. Tôi vừa nhắc tới hai chữ "đi lính" bà nội tôi liền ngồi đó khóc, ngay cả cơm cũng không ăn, thiếu chút nữa đi treo cổ. "Lương Hách Thành nhớ tới khi đó nhịn không được muốn cười:" Có một thời gian tôi còn cảm thấy rất tiếc nuối, nhưng hiện tại ngẫm lại không đi cũng có chỗ tốt, nếu đi có lẽ tôi không gặp được Lộ Ninh nhà tôi. "
" Chính xác, Lộ Ninh thật tốt đúng không? "Hứa Hằng Hiên cười ôm Lộ Ninh, bên tay trái hắn là Hồng Phong, bên tay phải chính là Lộ Ninh:" Thật không phải tôi khoe khoang anh em tôi nha, Lộ Ninh thật sự xinh đẹp, trù nghệ lại tốt, năng lực làm việc cũng mạnh mẽ, người còn sạch sẽ lưu loát, quả thực chính là đối tượng tốt ngàn vạn dặm mới chọn được một. "
" Đúng vậy, mừng là hai người không gọi điện nhiều, nếu không tôi chắc chắn không có chuyện gì. "Lương Hách Thành vội vàng rót rượu cho Hứa Hằng Hiên:" Nào nào, kính cậu một chén. "
" Hứa ca anh cũng đừng chỉ khen Lộ ca của chúng tôi, tôi cảm thấy anh cũng đặc biệt sạch sẽ. "Lý Nhiên nói:" Tôi lớn như vậy còn chưa từng thấy qua nam nhân nào sạch sẽ như anh vậy. "
" Ừm, tôi cũng chưa từng thấy qua. "Hồng Phong nói:" Sạch sẽ đến trình độ này quả thật rất khó có được, cùng mẹ tôi liều mạng. "
" A, đúng vậy, đúng vậy? "Hứa Hằng Hiên cười gượng hai tiếng:" Uống rượu!"
Lộ Ninh nghẹn cười đến mặt đau nhức, nhưng lúc này dù nói gì anh cũng phải đứng về phía huynh đệ!
Hứa Hằng Hiên bất động thanh sắc nhìn Hồng Phong, sau đó lặng lẽ ném xương ngỗng trước bàn mình vào thùng rác nhỏ, lại lấy khăn giấy lau sạch một mẫu ba phần đất của hắn rồi mới dùng. Khăn giấy đã qua sử dụng hắn cũng không giống như trước kia vứt lung tung, mà là thành thành thật thật ném vào thùng rác.
Ông trời ơi! Đột nhiên có cỗ áp lực là chuyện gì xảy ra?
Hứa Hằng Hiên âm thầm thở ra, ma xui quỷ khiến đánh giá hoàn cảnh trong phòng.
Một ngàn dường như không phải vô ích, nhưng cảm giác sạch sẽ thực sự tốt như vậy?
Thật ra.. Nếu không sạch sẽ, không phải chỉ là nơi để ăn và ngủ thôi sao?
Hồng Phong nói: "Hẳn là USB của tôi."
Hứa Hằng Hiên sửng sốt một chút: "Đồ đạc của anh bị mất không phải là cái này chứ?"
Hồng Phong: "Ừm."
Hứa Hằng Hiên không hỏi nhiều nữa, rút khăn giấy lau sạch nước miếng trên USB rồi đưa cho Hồng Phong. May mà USB này là loại có mũ khóa, dính chút nước miếng mèo hẳn là cũng không đến mức không thể dùng được.
Hồng Phong nhận lấy USB cầm trong tay im lặng một lát, nhẹ nhàng sờ sờ trên cái đầu lớn của Phì Chanh, một lát sau hắn cười nói: "Phì Chanh, sau này cho phép nhóc tùy tiện đến nhà tôi chơi được không?"
Phì Chanh nghiêng đầu nhìn Hồng Phong, lại nhìn Hứa Hằng Hiên: "Meo meo~"
Hứa Hằng Hiên cười nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Phì Chanh: "Có thể đi xem cá còn không tốt sao? Anh trai hàng xóm bảo nhóc sau này có thể tùy tiện đến nhà anh chơi."
Phì Chanh giống như thật sự nghe hiểu, cẩn thận đi qua cọ cọ trên ống quần Hồng Phong.
Hứa Hằng Hiên đương nhiên sẽ không chỉ trích nó, mà Hồng Phong, nhìn một chút cũng không nói gì.
Trong thực tế, trước đây anh thực sự không thích động vật có lông bởi vì bọn nó luôn luôn rụng lông. Cũng chỉ trong quân đội, đồng đội nuôi quân khuyển anh còn tương đối thích. Nhưng bây giờ, anh thấy rằng mình có thêm một sinh vật yêu thích.. Chính xác mà nói, hẳn là có thêm một cá thể lông mới tương đối thích, chính là tiểu mập mạp đối diện này. Thật sự là quỷ tinh quỷ tinh, làm cho người ta chán ghét không nổi.
Tuy rằng lúc gây sự cũng thật sự làm cho người ta đau đầu, nhưng lúc ngoan cũng rất đáng yêu.
"Hai người thật đúng là, không coi ai bên cạnh ra gì a.." Ngưu Hữu Đức trong tay cầm một cái xương ngỗng nói: "Nhiều người sống lớn sờ sờ như vậy ở đây, cậu, cậu ánh mắt hai người này sững sờ, sững sờ không nhìn nơi khác."
"Không phải là Phì Chanh tìm được thứ hàng xóm tôi làm mất sao." Hứa Hằng Hiên hơi lúng túng nói xong, quay đầu nhìn về phía Hồng Phong: "Đúng rồi, không phải nó chủ động lấy đi chứ?" Nhưng ngàn vạn lần đừng giống như trộm cá vậy!
"Không phải, là một người bạn của tôi làm mất, may mắn là Phì Chanh đã tìm lại." Hồng Phong cất USB vào túi: "Ở đây có không ít thứ, đối với tôi rất quan trọng, cũng may Phì Chanh thật thông minh."
"Meo meo!" Phì Chanh ngẩng mặt tròn lên, ngạo kiều nhìn Hồng Phong.
Hồng Phong đột nhiên nhớ tới, lúc trước anh hình như đã nói với tiểu mập mạp này, nếu như có thể giúp anh tìm lại đồ đạc, chuyện lúc trước liền hoàn toàn xóa bỏ.
Chẳng lẽ tiểu mập mạp này thật sự thông minh đến mức ngay cả cái này cũng có thể nhớ?
Hồng Phong luôn cảm thấy một con mèo, thông minh đến đâu cũng không thể hiểu được hàm ý sâu sắc như vậy, nhưng đó là chuyện anh đã hứa hẹn.
Quên đi, vẫn là trễ một chút lại nói với Hứa Hằng Hiên đi, dù sao hiện tại nhiều người như vậy.
* * *
Vừa vặn Lý Nhiên và Hàn Lập Tùng thập phần tò mò Hồng Phong có phải là ân nhân mà đại đội trưởng bọn họ nói hay không, hai người cắt ngang sự việc đã được chuyển hướng thành công.
Hồng Phong cũng không nghĩ tới ăn cơm với hàng xóm còn có thể gặp được đồng đội, ăn uống liền tán gẫu đến những việc lúc trước ở trong quân đội.
"Ai! Không phải đều nói lão binh khi dễ tân binh sao?" Tôn Hạo hỏi: "Hồng Phong anh đã từng trải qua chuyện này chưa?"
"Không phải tất cả các nơi đều như vậy. Lúc ấy đại đội trưởng chúng tôi quản lý đặc biệt nghiêm ngặt, cơ hồ sẽ không có loại tình huống này, bởi vì một khi có người đánh nhau chính là toàn đội bị phạt, hơn nữa dẫn đầu còn phải đi cho heo ăn một tháng." Hồng Phong không biết nghĩ đến cái gì, đáy mắt mang theo một tia tươi cười: "Kỳ thật lúc mới đi đúng là không thích ứng, nhưng sau đó quen cũng cảm thấy rất tốt. Tôi có rất nhiều thói quen được hình thành trong quân đội, bây giờ tôi vẫn chạy bộ buổi sáng."
"Tôi cùng Lập Tùng ngược lại không dậy sớm chạy." Lý Nhiên nói: "Nhưng mỗi buổi sáng và buổi tối mỗi người ba trăm cái chống đẩy."
"Thói quen tốt." Hồng Phong nói: "Tôi chạy buổi sáng, buổi tối chống đẩy."
"Chạy bộ tôi cũng được, Lập Tùng không thích chạy bộ nhất." Lý Nhiên cười nói: "Hắn thà làm năm trăm cái chống đẩy cũng không muốn chạy một cây số."
"Lúc tôi mới đến bộ đội, đội trưởng chúng tôi đặc biệt biến thái, anh ấy thích lấy thước so xem chăn gấp thẳng hay không. Tôi vẫn không thể gấp chăn thẳng. Đội trưởng nói gấp chăn không tốt thì phải chạy, tôi chạy sắp nôn mửa rồi." Hàn Lập Tùng cau mày nói "Vừa nói chạy bộ đầu tôi đều đau."
"Ha ha ha ha ha, đến mức đó sao? Tôn Hạo nâng chén:" Nào, nhanh lên, vì cậu sau này có thể nghĩ không chạy là có thể không chạy cạn một chén. "
" Cạn chén! "Hàn Lập Tùng tương đối sảng khoái, một ngụm liền uống hết.
" Trước kia tôi cũng muốn đi lính, đáng tiếc không dám. Tôi vừa nhắc tới hai chữ "đi lính" bà nội tôi liền ngồi đó khóc, ngay cả cơm cũng không ăn, thiếu chút nữa đi treo cổ. "Lương Hách Thành nhớ tới khi đó nhịn không được muốn cười:" Có một thời gian tôi còn cảm thấy rất tiếc nuối, nhưng hiện tại ngẫm lại không đi cũng có chỗ tốt, nếu đi có lẽ tôi không gặp được Lộ Ninh nhà tôi. "
" Chính xác, Lộ Ninh thật tốt đúng không? "Hứa Hằng Hiên cười ôm Lộ Ninh, bên tay trái hắn là Hồng Phong, bên tay phải chính là Lộ Ninh:" Thật không phải tôi khoe khoang anh em tôi nha, Lộ Ninh thật sự xinh đẹp, trù nghệ lại tốt, năng lực làm việc cũng mạnh mẽ, người còn sạch sẽ lưu loát, quả thực chính là đối tượng tốt ngàn vạn dặm mới chọn được một. "
" Đúng vậy, mừng là hai người không gọi điện nhiều, nếu không tôi chắc chắn không có chuyện gì. "Lương Hách Thành vội vàng rót rượu cho Hứa Hằng Hiên:" Nào nào, kính cậu một chén. "
" Hứa ca anh cũng đừng chỉ khen Lộ ca của chúng tôi, tôi cảm thấy anh cũng đặc biệt sạch sẽ. "Lý Nhiên nói:" Tôi lớn như vậy còn chưa từng thấy qua nam nhân nào sạch sẽ như anh vậy. "
" Ừm, tôi cũng chưa từng thấy qua. "Hồng Phong nói:" Sạch sẽ đến trình độ này quả thật rất khó có được, cùng mẹ tôi liều mạng. "
" A, đúng vậy, đúng vậy? "Hứa Hằng Hiên cười gượng hai tiếng:" Uống rượu!"
Lộ Ninh nghẹn cười đến mặt đau nhức, nhưng lúc này dù nói gì anh cũng phải đứng về phía huynh đệ!
Hứa Hằng Hiên bất động thanh sắc nhìn Hồng Phong, sau đó lặng lẽ ném xương ngỗng trước bàn mình vào thùng rác nhỏ, lại lấy khăn giấy lau sạch một mẫu ba phần đất của hắn rồi mới dùng. Khăn giấy đã qua sử dụng hắn cũng không giống như trước kia vứt lung tung, mà là thành thành thật thật ném vào thùng rác.
Ông trời ơi! Đột nhiên có cỗ áp lực là chuyện gì xảy ra?
Hứa Hằng Hiên âm thầm thở ra, ma xui quỷ khiến đánh giá hoàn cảnh trong phòng.
Một ngàn dường như không phải vô ích, nhưng cảm giác sạch sẽ thực sự tốt như vậy?
Thật ra.. Nếu không sạch sẽ, không phải chỉ là nơi để ăn và ngủ thôi sao?
Chỉnh sửa cuối: