Khi giả sạch sẽ gặp phải chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế thực sự 23 Chương 57: Phì Chanh thông đồng Quả Cam Nhỏ 1 Bấm để xem Lúc Hứa Hằng Hiên nhận được điện thoại là lúc xem phim xong với Hồng Phong vừa trở lại xe, cho nên điện thoại vừa vang lên, anh liền bắt máy trước tiên: "A lô! Ba?" Hứa đại phu nghe được giọng nói của con trai, dùng ngữ khí gấp đến độ hận không thể kéo Hứa Hằng Hiên từ trong điện thoại ra nói: "Con trai con mau trở về đi! Phì Chanh biến mất rồi!" Hứa Hằng Hiên còn không coi là chuyện gì to tát, nghe vậy cười cười "Yên tâm đi ba, nó quỷ linh tinh đâu, sẽ không chạy mất." Hứa đại phu tức giận: "Con còn có tâm tình cười! Con nhanh chóng trở lại! Chuyện lần này không giống!" Hứa đại phu tránh khỏi ánh mắt người trẻ tuổi tức giận sau lưng giống như muốn cùng ông đánh một trận, nhỏ giọng hướng về phía điện thoại: "Hôm nay có một tiểu tử tới giúp người trong nhà lấy thuốc, hắn mang theo một con mèo cái! Phì Chanh nhà chúng ta quyến rũ mèo cái người ta đi!" Hứa Hằng Hiên: "Hả?" Hồng Phong thấy biểu tình của Hứa Hằng Hiên một lời khó nói hết, hỏi anh: "Làm sao vậy?" Hứa Hằng Hiên dở khóc dở cười nói: "Ba tôi nói Phì Chanh đem mèo cái một vị khách mang đến thông đồng đi. Có vẻ như chúng ta không thể đi mua sắm trước, giờ phải trở lại phòng khám." Hồng Phong vốn định dẫn Hứa Hằng Hiên đi dạo phố, cùng nhau mua đồ, thuận tiện chọn một món quà đáp lễ cho nhạc phụ tương lai, cảm ơn ông đã tặng chậu "Tiểu Kim Ngư", lần này chỉ có thể lái xe về phòng khám. Nhưng anh có điều không thể hiểu được. "Làm sao có thể xác định là Phì Chanh thông đồng với mèo người ta đi, mà không phải mèo của người ta đem Phì Chanh của chúng ta thông đồng đi?" Hồng Phong cảm thấy loại chuyện này vốn là không chính xác: "Lại nói động vật nhỏ bình thường không phải đều là giống cái đuổi theo giống đực sao?" "Anh nói như vậy hình như cũng có đạo lý, nhưng mà tiểu tử Phì Chanh này cũng không theo lẽ thường mà ra bài." Hứa Hằng Hiên nói: "Chỉ mong nó chỉ thông đồng với con mèo của đối phương, mà không phải sau khi thông đồng đi còn chiếm tiện nghi của người ta, bằng không cho dù em có mười cái miệng cũng không có cách nào giải thích với người ta." Hồng Phong nghe vậy, lặng lẽ tăng tốc độ lái xe. Bởi vì anh cảm thấy, những nơi nào có Phì Chanh, tất cả mọi thứ đều có thể xảy ra. " Bằng không Hứa đại phu cũng sẽ không cảm thấy thiệt thòi. Lúc đầu, người kia nói con mèo hắn mang theo đã biến mất, khi hỏi anh ta, anh ta còn nghĩ có phải là Phì Chanh dẫn mèo của người ta đi chơi ở đâu không, nói giúp kiểm tra giám sát ở cửa. Phòng khám của ông và cửa hiệu thuốc của con trai ông đều theo yêu cầu của chính phủ để tham gia vào dự án Skynet, giám sát đã được lắp đặt hai năm trước. Bản thân Hứa đại phu không biết sử dụng những thứ công nghệ cao kia, nhưng Vu Na có trong hiệu thuốc, Hứa đại phu liền tìm Vu Na, bảo cô hỗ trợ xem hai con mèo này đi đâu. Vu Na vừa tìm, hắc, hai con mèo này thật đúng là chơi đùa cùng một chỗ. Từ video có vẻ như ban đầu là Phì Chanh nhào tới đùa giỡn bé mèo nhà người ta. Sau đó, Phì Chanh chạy ra ngoài vài bước, dường như muốn bé mèo đi cùng với nó. Nhưng nó chạy ra ngoài vài bước sau đó phát hiện tiểu cô nương vẫn ngoan ngoãn ngồi xổm ở cửa chờ chủ nhân, không đi theo nó, nó liền chạy trở về nhẹ nhàng ngồi xổm liếm đầu tiểu cô nương, còn ở trên người tiểu cô nương ngửi qua ngửi lại. Tiểu cô nương rốt cục không chịu nổi dụ dỗ, cứ như vậy chạy theo Phì Chanh. Lúc đầu còn có chút do dự, luôn chạy vài bước quay đầu lại, nhìn lối vào phòng khám, nhưng Phì Chanh nhiều lần đi cọ nó liếm nó, nó liền không khống chế được chạy theo Phì Chanh.. Hứa đại phu cùng tất cả nhân viên hiệu thuốc nhìn tình huống này, cũng không biết nói lý lẽ với người ta như thế nào, quả thực là Phì Chanh! * * * " Ba, Phì Chanh còn chưa về sao? "Lúc Hứa Hằng Hiên và Hồng Phong chạy tới, liền nhìn thấy cha hắn vẫn đang cho bệnh nhân xem bệnh, dù sao có người từ nơi khác tới, xếp hàng một lần không dễ dàng. Mà đối diện ba hắn, thì ngồi một thanh niên đeo khẩu trang, chỉ lộ ra một đôi mắt đen như mực. " Anh là chủ sở hữu của Phì Chanh? "Người thanh niên nghe thấy anh bước vào tức giận hỏi. " Đúng vậy, cậu là.. " " Phì Chanh nhà anh thông đồng Quả Cam Nhỏ nhà tôi! "Người nọ đứng lên, tức giận đến thở hổn hển, khẩu trang cũng không tính là dày bị thổi đến phập phồng. " Người anh em này, sao cậu lại xác định là Phì Chanh nhà tôi thông đồng với Quả Cam Nhỏ của nhà cậu, chứ không phải là Quả Cam Nhỏ của nhà cậu thông đồng Phì Chanh nhà tôi sao? "Hứa Hằng Hiên đem lời của Hồng Phong chuyển ra ngoài. " Anh nhìn cái này xem. "Đối phương từ trong điện thoại tìm ra video cho Hứa Hằng Hiên xem:" Phàm là người có mắt dài đều có thể nhìn ra là ai thông đồng với ai chứ? Anh mau đưa tôi đi tìm! Đó là trái tim của mẹ tôi! Nếu có chuyện gì xảy ra mẹ nó tôi sẽ không bỏ qua cho nó! " " Được rồi, anh bạn cậu đừng nóng vội, tôi sẽ mang cậu đi tìm. "Hứa Hằng Hiên nhìn người này tuy rằng thoạt nhìn rất nóng nảy, nhưng ít nhất ngồi yên lặng ở đó không ảnh hưởng đến ba hắn khám bệnh cho khách khác, liền cũng không hỏi thêm, cùng Hồng Phong lái xe dọc theo đường về nhà tìm. Người thanh niên lái một chiếc Porsche màu xanh đi theo phía sau, theo đám Hứa Hằng Hiên vào tiểu khu. Hồng Phong dừng xe xong, Hứa Hằng Hiên thì ôm chậu Tiểu Kim Ngư cùng Hồng Phong đi đến biệt thự nhà Hồng Phong. Hứa Hằng Hiên có loại cảm giác kỳ quái, Phì Chanh nhất định đã trở về, hơn nữa còn không về nhà, mà trở về nhà Hồng Phong. Hồng Phong đẩy cửa gỗ ra, hô một tiếng:" Phì Chanh? " Phì Chanh không lên tiếng, nhưng trong vườn đột nhiên truyền đến âm thanh rõ rầm rộ. Hứa Hằng Hiên và Hồng Phong, còn có chủ nhân của Quả Cam Nhỏ không hẹn mà cùng nhìn về phía đó, liền nhìn thấy có hai con mèo Garfield, đang ở đây chơi thật vui vẻ. Hai cục lông lớn kia vừa động, thật sự là quá dễ thấy, đặc biệt là khi Phì Chanh còn nằm trên người bé mèo nhà người ta! Mẹ kiếp! Hứa Hằng Hiên quả thực không biết nói gì, mà anh trai của Quả Cam Nhỏ thì tức giận đến mức hận không thể ngất đi! " Mèo nhà anh có nhầm lẫn không! Cái này đặc biệt cũng được sao? "Anh trai của Quả Cam Nhỏ trừng mắt:" Quả Cam Nhỏ, em trở lại cho tôi! " " Meo meo! "Quả Cam Nhỏ vội vàng tách ra với Phì Chanh, háo hức đi đến bên cạnh anh trai. " Ai, tôi nói nè anh bạn, mùa thu, mèo con phát tình là rất bình thường a, hai đứa nó lưỡng tình tương duyệt cậu cần gì phải để cho chúng nó mạnh mẽ tách ra? "Hứa Hằng Hiên cảm thấy Phì Chanh đem tiểu cô nương nhà người ta làm chuyện kia là không đúng, nhưng tiểu tử này có cần hung dữ như vậy hay không? Vạn nhất sau này Phì Chanh nhà hắn sợ tới mức không chịu nổi thì làm sao bây giờ! Ba hắn chữa khỏi được cho người, nhưng không thể chữa được mèo nha! " Ai là bạn của anh? Tên tôi là Giản Ngọc Xuyên! "Người trẻ tuổi hung hăng tháo khẩu trang xuống, lộ ra một gương mặt đẹp trai đang tức giận:" Còn nữa, Quả Cam Nhỏ nhà tôi từ nhỏ đến lớn giữ thân trong sạch, nhưng con mèo này nhà anh vừa nhìn đã biết là loại phong lưu!"
Khi giả sạch sẽ gặp phải chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế thực sự 23 Chương 57: Phì Chanh thông đồng Quả Cam Nhỏ 2 Bấm để xem "Vậy thì sao?" Hồng Phong cũng không muốn thời gian riêng tư của hai người bị một người xa lạ ảnh hưởng đến tâm tình, trầm giọng nói: "Cậu có tức giận đến đâu bọn nó cũng xứng đôi, cậu muốn thế nào?" "Sau này coi chừng mèo nhà các người một chút, trong vòng một tháng không cho nó ra ngoài câu tam đáp tứ!" Giản Ngọc Xuyên dùng tay dùng sức quạt gió cho mình, cũng ý đồ dùng phương thức này để làm cho mình bớt giận: "Vạn nhất Quả Cam Nhỏ nhà tôi thật sự có thai, tiểu lưu manh nhà các người phải chịu trách nhiệm!" "Phốc! Làm sao để nó chịu trách nhiệm?" Hứa Hằng Hiên hỏi: "Để cho tụi nó kết hôn sao?" "Bằng không thì sao?" Giản Ngọc Xuyên đặc biệt không thể chịu đựng được nói: "Chẳng lẽ các người còn muốn để nó bội tình bạc nghĩa?" Hứa Hằng Hiên: "..." Hồng Phong: "..." Người này có phải đầu óc có chút vấn đề hay không? Cuối cùng vẫn là Hứa Hằng Hiên gật đầu. "Được, vậy trước tiên cậu mang Quả Cam Nhỏ nhà cậu đi, nếu sau này nó thật sự có thai, hơn nữa cậu có thể chứng minh những con mèo con kia chính là giống Phì Chanh của nhà tôi, vậy tôi đồng ý cử hành hôn lễ cho chúng nó." Giản Ngọc Xuyên nói: "Miệng nói không có bằng chứng, số điện thoại di động anh cũng phải nói cho tôi biết, mặt khác chúng ta thêm WeChat, anh đem lời vừa rồi của anhi trong WeChat lặp lại cho tôi một lần nữa, nếu không tôi về nhà không có cách nào giải thích cùng mẹ tôi!" Hứa Hằng Hiên đang muốn đồng ý, Hồng Phong lại có chút đột nhiên nói: "Hay là thêm số của tôi đi." Giản Ngọc Xuyên không phản đối, đi chụp vài tấm ảnh có độ sắc nét tuyệt cao cho Phì Chanh. Hai bên thêm wechat, Giản Ngọc Xuyên mới mang theo Quả Cam Nhỏ của hắn rời đi. Phì Chanh chạy theo thật xa, thẳng đến khi nhìn thấy tiểu muội muội Quả Cam Nhỏ nó vừa thấy đã yêu thích lên xe, lúc này mới ảo não đi trở về. Sau khi vào phòng, Phì Chanh liền đi vào phòng hoa, yên lặng tìm một chỗ nằm bất động. Hứa Hằng Hiên lo lắng cho nó, vuốt ve lông nó khuyên: "Đừng khổ sở, đến lúc đó Quả Cam Nhỏ có tiểu Phì Chanh, anh liền tổ chức một hôn lễ mèo cho nhóc, sau đó giúp nhóc đón Quả Cam Nhỏ về. Sau này tiểu tử tên Giản Ngọc Xuyên kia muốn đến thăm Quả Cam Nhỏ, chúng ta để cho hắn mua vé!" Phì Chanh "Meo meo meo~" một tiếng, liếm liếm tay Hứa Hằng Hiên. Hồng Phong đứng ở phía sau Hứa Hằng Hiên: "Để nó ở một mình một chút." * * * Hứa Hằng Hiên nhẹ nhàng đóng cửa phòng hoa, dùng khuỷu tay chọc vào sườn Hồng Phong: "Ai, vừa rồi sao lại chủ động nói muốn thêm số điện thoại di động của anh?" Kỳ thật lúc ấy hắn đã muốn hỏi tới, nhưng lại cảm thấy Hồng Phong có thể có dụng ý gì khác, cho nên không lên tiếng. Hồng Phong nắm tay Hứa Hằng Hiên vừa đi vào phòng ngủ vừa nói: "Em không cảm thấy ánh mắt tiểu tử kia mang theo tính xâm lược nào đó sao? Anh có một cảm giác đặc biệt kỳ lạ rằng anh không muốn em tiếp xúc quá nhiều với cậu ta." Hứa Hằng Hiên cười nói: "Em còn tưởng anh coi trọng hắn, tiểu tử kia bộ dạng rất đẹp trai." Hồng Phong nhíu mày: "Đẹp trai sao? Sao anh lại nhớ hai ngày trước có người vừa khen anh mới là người đẹp trai nhất?" Hứa Hằng Hiên kinh ngạc nhìn Hồng Phong: "Anh.. Không phải anh ghen chứ?" Hồng Phong dẫn Hứa Hằng Hiên vào phòng ngủ, sau khi đóng cửa lại đem Hứa Hằng Hiên vây ở giữa mình và cửa, nhỏ giọng ở bên tai Hứa Hằng Hiên hỏi: "Không được sao?" Hứa Hằng Hiên ngây dại. Lúc Hồng Phong thấp giọng thì thầm với anh quả thực rất gợi cảm, chính anh cũng không phát hiện hô hấp của mình trở nên nặng nề đến mức nào, chỉ biết hiện tại trong đầu sắp trống rỗng. Hồng Phong khẽ ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt động tình của Hứa Hằng Hiên, nụ hôn liền tự nhiên rơi xuống. Ban đầu chỉ là thăm dò nhẹ nhàng, sau đó phát hiện Hứa Hằng Hiên chậm rãi bắt đầu phối hợp, anh liền làm sâu sắc hơn nụ hôn này, bàn tay vốn đặt trên cửa gỗ cũng không kiềm chế được vuốt ve lưng Hứa Hằng Hiên. Vốn là muốn nấu cơm trước, nhưng hiển nhiên, lúc này bọn họ đều không muốn dừng lại, thân thể lâu dài tựa hồ so với tinh thần của bọn họ trước một bước hướng đối phương biểu đạt ra nhu cầu rõ ràng. Hứa Hằng Hiên nắm lấy áo sơ mi của Hồng Phong, tùy ý đầu lưỡi đối phương quấy rầy giữa môi và răng của mình, máu cả người dường như sắp thiêu đốt. Hắn dần dần ngẩng đầu lên, thuận tiện cho Hồng Phong hôn lên cổ hắn, lúc bị khẽ gặm đến xương quai xanh, hắn nhịn không được nhẹ nhàng ngâm nhẹ một tiếng. Hồng Phong dứt khoát ôm ngang Hứa Hằng Hiên, đặt hắn lên giường của mình. Anh bắt đầu cởi nút áo sơ mi của mình, mà ánh mắt của anh thủy chung giống như một con dã thú đang chuẩn bị phát động, tập trung vào gương mặt Hứa Hằng Hiên càng ngày càng hấp dẫn anh. "Chờ, chờ một chút!" Hứa Hằng Hiên nhìn động tác của Hồng Phong, rốt cục nhớ tới hắn còn có chút vấn đề, anh, anh, không phải anh nói nấu cơm cho em trước sao? " " Cơm lát nữa ăn cũng được. "Hồng Phong lúc này thật sự là không muốn dừng lại. Anh có thể nhìn ra, Hứa Hằng Hiên đối với anh cũng có cảm giác. " Lát, lát nữa ăn? Vậy vạn nhất anh không có sức làm thì làm sao bây giờ? "Hứa Hằng Hiên mâu thuẫn không chịu nổi, một mặt muốn, một mặt lại không dám. " Điểm này không cần em lo lắng, anh cam đoan có thể nuôi em, theo bất luận ý nghĩa nào. "Hồng Phong khom người, nhẹ nhàng cắn vào lỗ tai Hứa Hằng Hiên một cái:" Được không? " " Anh, ở đây anh có thứ kia chứ? "Hứa Hằng Hiên ôm một chút hy vọng cuối cùng. Hồng Phong nghe vậy cứng đờ một chút, quả nhiên không lên tiếng. Anh nghẹn lời nhìn chằm chằm Hứa Hằng Hiên một lát, xoay người mở tủ quần áo ra, lập tức cởi sạch quần áo, thay quần áo ở nhà trước mặt Hứa Hằng Hiên. Ầm! Cánh cửa đã bị đóng lại. Sau một thời gian, nhà bếp vang lên âm thanh" cạch cạch "khi cắt đồ. Hứa Hằng Hiên ngồi trên giường giật mình hoàn hồn, dùng hai tay so sánh một độ dài, trong miệng nhịn không được thì thầm:" Thật là, đây quả thực chính là trận đấu đỉnh cao mà." Lúc này, Hồng Phong lại đẩy cửa ra, anh đem một đĩa hoa quả bưng tới đặt lên tủ đầu giường, sau đó lại đi ra ngoài. Trong lúc đó không nói một tiếng. Hứa Hằng Hiên nhìn ra bạn trai hắn đang cùng mình giận dỗi đây mà.
Khi giả sạch sẽ gặp phải chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế thực sự 24 Chương 58: Tại sao những gì hắn mua lại trong tay ba Hồng? Bạn cần ủng hộ tác giả 500 xu để đọc nội dung
Khi giả sạch sẽ gặp phải chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế thực sự 25 Chương 59: Tôi đây tạo nghiệt gì vậy 1 Bấm để xem Hứa Hằng Hiên thề, hắn đã nhiều lần xác nhận công tác bảo mật của cửa hàng đồ dùng tình thú gọi là "Yêu thì yêu" kia làm rất tốt, hắn mới đặt hàng ở nhà đó, nhưng đến cùng làm sao lại thành như vậy! Hơn một ngàn lời khen ngợi kia chẳng lẽ đều là giả sao? Mua hơn hai trăm nhân dân tệ một cái gì đó lại đặc biệt chỉ cho một túi nhựa màu đen để đóng gói? Cho dù túi nhựa này có đủ độ dày, vậy cũng không thể phủ nhận bao bì này quá đơn sơ! Hơn nữa bao bì đơn sơ thì thôi, cư nhiên còn để cho thứ riêng tư như vậy đến trong tay người không mua! Hứa Hằng Hiên nội tâm điên cuồng chửi bới, hận không thể dùng nước bọt phun chết chủ tiệm bán hàng kia. Nhưng tại thời điểm này, tất cả những gì hắn có thể làm là lặng lẽ thu hồi mắt của mình và giả vờ như một người mù không nhìn thấy bất cứ điều gì. Một lần nữa may mắn, may mắn, may mắn thay, hắn đã thay đổi toàn bộ thông tin của người nhận hàng thành Hồng Phong, nếu không.. Chờ đã! Hứa Hằng Hiên đột nhiên phản ứng lại, lúc hắn đổi thông tin người nhận hàng, người nhận hàng điền là "Hồng tiên sinh", nói cách khác.. Mẹ kiếp, không phải sao? "Muốn chết!" Mẹ Hồng ngậm lời này vào kẽ răng, thừa dịp Hứa Hằng Hiên chọc Phì Chanh, hung hăng trừng mắt nhìn chồng một cái, bởi vì đây là thứ ông mang tới. "Tôi sao.." Ba Hồng vừa rồi không chú ý, lúc này nhìn qua một góc, nhất thời không nói gì. Chẳng qua lúc vào cửa, ông thuận tay giúp con trai lấy đồ mà thôi: "Cái này.." Ba Hồng nhìn về phía phòng bếp, khuôn mặt đen như muốn nhỏ ra mực. "Khụ! Chú dì, con, con vào bếp." Hứa Hằng Hiên đứng lên, bộ dáng "Hai vị không cần ngượng ngùng, tất cả mọi người đều là người trưởng thành mà, chuyện này vãn bối vẫn có thể lý giải", vội vàng vẻ mặt tránh hiềm nghi rời đi. Lúc này phải giả ngu. Dù sao hắn viết là Hồng tiên sinh, người cầm đồ vào là lão Hồng tiên sinh, vậy thì không liên quan gì đến hắn! "Làm sao vậy?" Hồng Phong đang đem đồ ăn đóng khay, nhìn thấy Hứa Hằng Hiên mặt đỏ tai hồng đi ra, lại gắp cho hắn một con cá chiên bụng tròn trịa, vừa nhìn thịt đặc biệt nhiều. "A, ngon quá." Hứa Hằng Hiên cắn nửa thân cá, trên mặt nhăn lại, cũng không biết là quá ngon hay là trong lòng thật sự không biết nói gì với sự xấu hổ của mình: "Hình như em đã làm chuyện xấu." Hắn thì thầm: "Em đặt đồ hẹn ngươi ta mang tới, nhưng đồ lại được chú cầm vào. Vừa rồi bọn họ mở túi ra đều thấy, lần này làm sao bây giờ?" Hồng Phong: "..." Hồng Phong quay đầu nhìn phòng khách một cái: "Sao lại là ba anh mang vào?" Anh cũng nhỏ giọng, hơn nữa còn kéo Hứa Hằng Hiên vào trong một chút, xác nhận trong phòng khách tuyệt đối không nhìn thấy bọn họ: "Nhân viên giao hàng nhà nào không đáng tin như vậy?" Hứa Hằng Hiên chột dạ nhìn Hồng Phong, bưng thức ăn đã nấu lên: "Em bưng thức ăn lên bàn!" Đánh chết hắn cũng không nói hắn đổi thông tin người nhận hàng thành "Hồng tiên sinh". Hồng Phong nhìn người gần như dùng tốc độ chạy trốn đưa thức ăn lên bàn ăn, trong lòng chậm rãi xẹt qua một chút suy đoán. * * * Hứa Hằng Hiên bày đồ ăn lên bàn -- kỳ thật chỉ có một món ăn kia, nhưng hắn lại không có việc gì bày ở chỗ này cảm thấy không đẹp, đổi chỗ khác, bày ở đó tựa hồ cũng không được, lại đổi chỗ khác, cứ như vậy lăn qua lăn lại. Lăn qua lăn lại mấy lần cảm giác có người nhìn qua, lúc này hắn mới rốt cục tìm được bộ dáng cuối cùng thuộc về cho đĩa rau bina trộn kia, trở lại phòng bếp bưng một đĩa khác. Lúc nấu ăn, Hồng Phong hoàn toàn không biết cha mẹ tới, cho nên cũng không nấu phần của bọn họ. Nhưng người đến đều đến, khẳng định không thể chỉ bày hai chén. "Ba, mẹ, cùng nhau ăn cơm đi." Hồng Phong tới gọi hai vị trưởng bối một tiếng. Mà Hứa Hằng Hiên giờ phút này giống như tiểu tức phụ hai tay đặt ở trước bụng, ngoan ngoãn đứng ở phía sau Hồng Phong. "Chúng ta vừa mới ăn rồi, hai người các con ăn đi." Mẹ Hồng buộc túi đồ lại rồi đặt sang sô pha. Bà vốn muốn tìm hiểu kỹ đứa nhỏ Hứa Hằng Hiên này một chút, nhưng hiện tại thế nào cũng cảm thấy xấu hổ. Hai vợ chồng ông Hồng đã xác nhận khi Hứa Hằng Hiên và Hồng Phong ở trong phòng bếp lẩm bẩm, thứ đó hẳn là con trai mua. Chẳng qua vừa vặn lúc lão Hồng tiên sinh đi vào nhìn thấy nhân viên chuyển phát nhanh, mà nhân viên chuyển phát nhanh lại hỏi một câu "Xin hỏi ngài là Hồng tiên sinh sao?" Sau đó, ông Hồng chắc chắn sẽ trả lời "đúng vậy", vì nên ông đã mang túi đồ vào nhà. Thật ra chủ cửa hàng đồ dùng tình thú "yêu thì yêu" là một chủ cửa hàng tuyệt đối nghiêm túc và có trách nhiệm, đồ đạc nhà anh ta cho tới bây giờ cũng sẽ không gọi nhân viên chuyển phát nhanh đưa. Để đảm bảo tối đa quyền riêng tư của người mua, anh ta đều gói đồ trong một túi nhựa màu đen để tự mình đưa, hoặc là để cho nhân viên trong cửa hàng đưa, đảm bảo ở giữa sẽ không đi qua tay người thứ ba. Chỉ có thể nói, sự tình quá trùng hợp. "Được rồi được rồi, cùng lắm thì hai ngày nữa lại đến, hoặc là để cho con trai mang theo Tiểu Hứa đến nhà chúng ta ăn cơm không phải cũng được sao." Mẹ Hồng khuyên chồng: "Đi thôi, ông ngồi đây thằng bé không được tự nhiên thì sao?" "Nhưng biểu tình vừa rồi của Tiểu Hứa rõ ràng là hiểu lầm đồ là tôi mua!" Cả đời ba Hồng tức giận gì cũng có thể chịu, chính là chịu không nổi oan uổng, lúc này còn đang nháo tâm. "Vậy ông định làm gì?" "Đi, đem thứ này lấy đi!" Ba Hồng cầm lấy túi nhựa màu đen, thanh âm tuy nhỏ, nhưng biểu tình lại tức giận: "Không để lại cho thằng nhóc kia nữa!" "Ông già rồi mà không nên nết, cầm về ông dùng được sao? Đừng lãng phí nó nữa." Ba Hồng: "..." Ba Hồng bực bội ném chiếc túi nhỏ lên ghế sô pha: "Đi! Đi! Về nhà đi!" Mẹ Hồng cười cười, xoay người nói: "Con trai, ba mẹ về trước. Hôm nay đi dự hôn lễ thuận đường tới đây, sẽ không quấy rầy hai đứa nữa. Chờ hôm khác con rảnh rỗi nhớ dẫn Tiểu Hứa đến nhà chơi." Hồng Phong cảm thấy mình quá bất hiếu, nhưng giờ khắc này anh thật sự đặc biệt cảm tạ mẹ anh thông tình đạt lý. Anh buông bát đũa đứng dậy cùng Hứa Hằng Hiên đưa người ra ngoài, đến bên cạnh xe mỗi người một đầu mở cửa xe. Mẹ Hồng hạ cửa sổ xe nói với Hứa Hằng Hiên: "Tiểu Hứa, chờ có thời gian nhất định phải đến nhà dì chơi." Hứa Hằng Hiên cười cười: "Vâng ạ, chú dì đi nhé!" Hồng Phong không quên dặn dò tài xế: "Chú Trương, trên đường lái chậm một chút." Tài xế thu hồi ánh mắt tò mò đối với Hứa Hằng Hiên: "Ngài yên tâm đi." Xe chậm rãi rời khỏi tiểu khu, Hứa Hằng Hiên vỗ vỗ ngực, chậm rãi thở ra một hơi: "Mẹ ơi, dọa chết em, thật sợ nha!" Hồng Phong đưa lưng về phía cửa gỗ nhỏ: "Sợ?" Hứa Hằng Hiên gật gật đầu: "Ừ." Hồng Phong muốn vây người lại.. Nhưng mà hàng rào không cao như vậy, bàn tay vươn ra không tìm được điểm rơi, liền đành phải đổi lại ôm cổ Hứa Hằng Hiên: "Em nói đúng, nếu là anh, anh cũng sợ."
Khi giả sạch sẽ gặp phải chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế thực sự 25 Chương 59: Tôi đây tạo nghiệt gì vậy 2 Bấm để xem Toàn thân Hứa Hằng Hiên cứng đờ, không rõ Hồng Phong có ý gì. Nhưng khi hắn muốn nhìn mặt Hồng Phong, Hồng Phong đã cất bước về phía phòng, hơn nữa còn thập phần bá đạo ôm hắn, không cho hắn nhìn thẳng mặt. Hắn lại chạm vào dây thần kinh nào của tên đàn ông này vậy? Hứa Hằng Hiên nghĩ đến tin của người nhận hàng, nghĩ thầm không phải chứ? Lúc một lần nữa ngồi xuống ghế, Hứa Hằng Hiên cũng không phát hiện mình gắp thức ăn đều mang theo cẩn thận. Tuy nhiên, trên thực tế, Hồng Phong không làm gì hắn. Hồng Phong vẫn gắp thức ăn cho hắn, còn hỏi hắn thích ăn gì, nói sau này có thể làm cho hắn. Bạn trai như vậy thật sự là đốt đèn lồng cũng không tìm được, nhưng Hứa Hằng Hiên hết lần này tới lần khác lại cảm thấy thần kinh đặc biệt căng thẳng. Vì sao khi Hồng Phong gắp thức ăn cho hắn, hắn lại liên tưởng đến người này muốn cho hắn ăn no? Còn có nhìn trộm XL trong túi đen của hắn, những thứ này đều làm cho hắn cảm thấy đau mông. Rõ ràng XL kia vẫn là hắn chọn, thật sự là say mà. "Đang suy nghĩ cái gì?" Hồng Phong phát hiện bạn trai thất thần đủ lợi hại, mắt thấy muốn đem xương cá nôn ra một lần nữa làm món ăn mới rồi gắp lại. "Em đang nghĩ.." Hứa Hằng Hiên theo bản năng nói: "Hồng Phong, XL có thể khoác lên được không?" "Phốc!" Hồng Phong vừa ngậm một miếng, mạnh mẽ phun ra: "Em.." "Em?" Hứa Hằng Hiên giống như bị thôi miên chậm rãi quay đầu, nghi hoặc nhìn Hồng Phong. Một lát sau, hắn rốt cục hậu tri hậu giác phản ứng lại mình nói cái gì, không khỏi bịt mạnh miệng lại: "A, vừa mới cái gì em cũng không nói!" "Ừm, không nói." Hồng Phong nghẹn cười, thấy Hứa Hằng Hiên hận không thể chui xuống gầm bàn, chọn cho hắn một khối đuôi trâu đặc biệt mềm mại: "Ăn nhiều một chút." "Ai anh.. anh đừng nói giống như ăn xong bữa này sẽ không có bữa ăn khác được không?" Hứa Hằng Hiên kẹp khối kia vừa nhìn chính là đoạn giữa, nhiều thịt mà lại đặc biệt mềm xương đuôi trâu, luôn cảm thấy đây giống như bữa cơm cuối cùng trong đời người. "Được rồi, không trêu chọc em, nhanh chóng ăn. Anh đi rửa chậu mèo cho Phì Chanh, lát nữa em ăn xong hai chúng ta đi ra ngoài đi dạo tiêu thực." Bầu không khí buổi chiều tốt đẹp như vậy đều bị phá vỡ, lát nữa đương nhiên phải hảo hảo một lần nữa thiết lập một bầu không khí mới. Dù sao cũng là lần đầu tiên, luôn phải lưu lại một chút cảm giác tốt đẹp. Hơn nữa Hứa Hằng Hiên khẩn trương như vậy, làm bạn trai đáng tin cậy, đương nhiên phải để Hứa Hằng Hiên giảm bớt khẩn trương một chút. Hồng Phong không nói cho Hứa Hằng Hiên biết, đồng thời anh muốn đi rửa chậu mèo, thuận tiện mang "đồ dùng tình thú" của Hứa Hằng Hiên đến phòng ngủ trước, như vậy trong chốc lát mới có thể thuận tiện dùng được. Phì Chanh đang nằm sấp trên chăn của nó nhìn cá, nhìn thấy Hồng Phong cầm một túi đồ từ trên ghế sô pha, không khỏi nghiêng đầu tò mò quan sát một lát. Nó thấy anh trai hàng xóm không mở túi ra, anh chỉ cầm nó và lấy chậu mèo của nó, sau đó đi thẳng lên phòng ngủ trên tầng hai. Chính xác thì nó là gì vậy? Phì Chanh đi theo phía sau Hồng Phong nhẹ nhàng một chút động tĩnh cũng không có, mà Hồng Phong, sau khi đặt đồ đạc lên tủ đầu giường liền đi rửa chậu mèo. Rõ ràng chuyện trước kia cũng không nghĩ tới, hiện tại lại làm thập phần thuận tay. Phì Chanh quay đầu lại, lặng lẽ nhìn về phía nhà vệ sinh, sau đó, nó nhảy lên tủ đầu giường, ngậm đồ vật trên tủ ngậm đi. "Hồng Phong! Em ăn hết rồi! Em dọn hết vào nhà bếp nha?" Hứa Hằng Hiên ở dưới lầu hô. "Anh lập tức xuống đây!" Hồng Phong đổ hết nước trên chậu mèo, sau khi đi ra từ nhà vệ sinh trực tiếp cầm chậu xuống lầu một: "Để chỗ đó đi, lát nữa anh sẽ thu dọn." "Vẫn là cùng thu thập rồi lại đi ra ngoài đi." Trì hoãn một lúc là mất một lúc! "Được, vậy em chờ anh một lát." Hồng Phong lau khô chậu mèo đặt sang một bên, sau đó bỏ tất cả bát đĩa đã qua sử dụng vào máy rửa chén, chọn nút tự động làm sạch: "Đi thôi, đi ra ngoài dạo một vòng." * * * Mặc dù là đầu thu, nhưng dù gì cũng lạnh hơn ban ngày rất nhiều. Lúc Hồng Phong đi ra ngoài bản thân anh cũng không cảm thấy có gì, nhưng vừa thấy Hứa Hằng Hiên vừa ra khỏi cửa liền xoa xoa cánh tay, liền trở về cầm cho hắn một cái áo khoác. Hai bàn tay ấm áp của anh cứ như vậy một trái một phải khẽ nắm cánh tay Hứa Hằng Hiên, không để áo khoác rơi xuống đồng thời lại tận khả năng truyền lại sự ấm áp và quan tâm cho Hứa Hằng Hiên. Hứa Hằng Hiên bị ấn cánh tay, không tiện động đậy, đành phải nhẹ nhàng nghiêng đầu, ý đồ càng thêm gần Hồng Phong. Hồng Phong cảm nhận được tâm ý của Hứa Hằng Hiên, chuyển sang dùng sức ôm người lại. Thời gian này các hộ gia đình trong tiểu khu đều không có mấy người, Hồng Phong và Hứa Hằng Hiên dọc theo lối đi đầy sỏi đi vào trong rừng cây. Một lúc sau, họ đột nhiên nghe thấy một tiếng động trong rừng. "Ai anh nhẹ.. Nhẹ một chút!" Đó là một giọng nói của một người đàn ông trẻ. "Suỵt, nhỏ giọng một chút, cẩn thận có người nghe được." Một người đàn ông khác dường như nóng nảy, một số loại chuyển động tiết tấu cũng nhanh hơn, kèm theo người đàn ông nói chuyện trước đó hô hấp trở nên càng thêm dồn dập cùng tiếng xin tha. Hồng Phong và Hứa Hằng Hiên cũng không nghĩ tới, đi ra ngoài tiêu thực còn có thể gặp được người dám phóng túng trong tiểu khu như vậy, trên người nhất thời có chút nóng lên. Hứa Hằng Hiên mặc áo khoác càng cảm thấy muốn đổ mồ hôi. Hồng Phong cái gì cũng không nói, ôm Hứa Hằng Hiên liền quay đầu đi về nhà, còn Hứa Hằng Hiên thì yên lặng đi theo. Tim đập nhanh, giống như chỉ cần một lời nói ra trái tim sẽ theo đó nhảy ra. Hai bàn tay nắm chặt vô thức càng ngày càng chặt chẽ. Hồng Phong đẩy mạnh cửa gỗ nhỏ trong viện ra, còn chưa đợi vào phòng đã đem Hứa Hằng Hiên đặt vào trong ngực mình. Tay anh dùng sức siết chặt thắt lưng Hứa Hằng Hiên, hung hăng mút môi Hứa Hằng Hiên. Môi răng quấn lấy nhau, Hồng Phong hôn Hứa Hằng Hiên thiếu chút nữa ngồi liệt trên mặt đất mới ôm người lên. "Áo khoác!" Hứa Hằng Hiên đột nhiên ôm lấy, đó là áo khoác khoác lên người hắn mà không cẩn thận liền rơi xuống đất. "Mặc kệ nó đi!" Hồng Phong sau khi vào phòng đi thẳng lên lầu hai, nghĩ cũng không muốn ôm Hứa Hằng Hiên vào phòng ngủ ném lên giường. "Chờ đã! Mang đồ lên trước!" "Đã lấy.." Hồng Phong nhìn tủ đầu giường trống rỗng: "Cái quỷ gì vậy? Thứ đó đâu?" "Vậy hay là.. đầu tiên đi tìm đã?" Dù sao không có khẳng định là không được! Hứa Hằng Hiên vội vàng ngồi dậy. "Không, anh không thể nhịn được, em hãy nghĩ tìm cái gì đó có thể thay thế." Hồng Phong đi lên liền đặt Hứa Hằng Hiên lại lên giường, lại là một trận hôn môi. Đầu óc Hứa Hằng Hiên đều bị hôn đến mơ hồ, làm sao còn biết có tác dụng gì, nhưng để Hồng Phong hôn xuống như vậy, hắn sợ trong chốc lát thật sự sẽ bị thương, vì thế hắn thật sự buộc mình phải tập trung chú ý, cuối cùng hắn xác định, nhà hắn có! Hai căn nhà phía tây có người nhàn rỗi nhìn ra bên ngoài, đột nhiên nhìn thấy trong biệt thự đối diện căn hộ thứ hai có hai người đi ra. Hai người này một người giống như đại thụ, người kia giống như gấu túi. Con gấu túi treo chặt trên cây đại thụ, "một cây đại thụ và một con gấu" biến mất thật nhanh ở lối vào. Hứa Hằng Hiên về nhà cầm một ít thuốc mỡ chống viêm mình dùng bình thường đưa cho Hồng Phong. Sau khi Hồng Phong nhận lấy thứ này, ngay cả khoảng cách mười mấy mét cũng không chịu đi, một không làm hai không nghỉ, trực tiếp đem Hứa Hằng Hiên đặt lên giường của mình! "Anh, anh đừng vội vàng như vậy.." "Suỵt.." Hồng Phong dùng ngón trỏ chống lên môi Hứa Hằng Hiên, một lát sau chậm rãi thăm dò tiến vào thân thể Hứa Hằng Hiên.. Hứa Hằng Hiên bị lăn qua lăn lại như bánh nướng, mấy giờ ngủ cũng không nhớ. Sáng hôm sau dậy sớm, vừa nhìn đã gần chín giờ. Cảm giác lưng đau nhức khiến hắn mê mang một lúc lâu, sau đó hắn ngửi thấy mùi thức ăn truyền đến từ phòng bếp.. "Tỉnh rồi?" Nghe được tiếng cửa, Hồng Phong tinh thần sảng khoái quay đầu lại. "Ừm." Hứa Hằng Hiên không thể tránh khỏi có chút ngượng ngùng, hắn đến gần Hồng Phong: "Thật thơm, anh lấy đâu ra? Anh thức dậy sớm đi mua thức ăn sao?" Trong tủ lạnh nhà hắn không có những thứ này. "Chờ em nửa ngày mà em không có ý tỉnh lại, liền đi chợ sớm một chuyến trước." Hồng Phong xoay người hôn Hứa Hằng Hiên một cái: "Ngồi nghỉ ngơi một lát, hoặc là đi rửa mặt cũng được, đồ ăn rất nhanh sẽ nấu xong." "Phì Chanh đâu?" Hứa Hằng Hiên không nhìn thấy tiểu tử này. "Meo meo!" trên ban công đột nhiên truyền đến tiếng kêu quen thuộc, ngay sau đó "Tư!" Thoáng cái, trên thủy tinh bị ném lên một vệt nước mũi! Hứa Hằng Hiên cảm thấy quen mắt, đi qua nhìn, Phì Chanh dùng một móng vuốt hướng một vật thể hình ống trước mặt nó đập xuống, sau đó lại là "Tư!" Một chút! Trên thủy tinh lại có thêm một vệt "Nước mũi"! Hồng Phong: "Nó chơi cái kia không phải là.." Hứa Hằng Hiên yên lặng che mặt: "Tôi đây tạo nghiệt gì vậy?"
Khi giả sạch sẽ gặp phải chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế thực sự 26 Chương 60: Phì Chanh tương tư 1 Bấm để xem Phì Chanh dứt khoát bị nhốt trong "phòng giam nhỏ". Ngay từ đầu Hứa Hằng Hiên không muốn nhốt nó, tuy rằng Phì Chanh lấy dầu bôi trơn hơn một trăm tệ làm súng nước chơi đùa, nhưng nó là một con mèo, Hứa Hằng Hiên thật sự không đành lòng trách cứ nó, dù sao cũng giống như Hồng Phong nói, vừa thích một bé mèo đã bị ép tách ra khỏi người ta, cũng rất đáng thương. Nhưng Hứa Hằng Hiên và Hồng Phong ăn cơm xong thì phát hiện ra cái gì? Phát hiện tên nhóc Phì Chanh này làm áo mưa cùng bộ bài Poker khiêu d*m vương vãi khắp sàn nhà ^. ^! Áo mưa nhỏ thì không nói, ít nhất còn có bao bì bên trong, thoạt nhìn chưa chắc sẽ khiến người ta nghĩ đến nơi tà ác. Nhưng bộ bài này là lúc mua chất bôi trơn và áo mưa nhỏ, chủ cửa hàng kia tặng, giống như poker thông thường tổng cộng có năm mươi sáu tấm, kỳ lạ chính là trên mỗi lá bài đều có các tư thế hắc hưu khác nhau! Hơn nữa đồ chơi kia vừa lớn vừa rõ ràng! Mặc dù tất cả đều là phim hoạt hình, trông cũng thật là cay mắt. Dì vệ sinh phụ trách dọn dẹp khu vực xung quanh sáng sớm bận rộn, tức giận hét lên: "Mèo nhà ai vậy? Cũng không quản lý cho tốt! Xả ra một đống bài trên mặt đất bắt người ta dọn dẹp!" Poker nhẹ và phẳng không thể quét, gió thổi làm nó bay xung quanh! Hứa Hằng Hiên và Hồng Phong vừa mở cửa căn hộ, liền có một tấm bài bay lên vỗ về phía mặt Hứa Hằng Hiên. Hứa Hằng Hiên sau khi cầm xuống vừa nhìn, mẹ kiếp! "Mau lên! Mau lên! Hứa Hằng Hiên kéo Hồng Phong thì thầm vội vàng đi về phía cửa tiểu khu, hắn quyết định lúc này đáng xấu hổ một phen đi, chết cũng không thể thừa nhận Phì Chanh là mèo nhà hắn, bằng không mặt mũi này ném đến Thái Bình Dương cũng không đủ. Nhưng mà, Phì Chanh đã theo kịp chỉ một vài bước. " Meo Meo meo! "Phì Chanh ngăn cản đường đi của Hứa Hằng Hiên, đứng lên muốn hắn ôm. " Chàng trai trẻ, đây có phải là mèo nhà cậu không? Sao cậu có thể đem thứ này cho mèo chơi đùa, làm cho bay đầy khắp nơi, rất khó thu dọn nha. "Dì vệ sinh thật sự không quét được hai lá bài dính trên mặt đất, dùng tay nhặt lên, sau khi nhìn thấy hoa văn trên, quyết định không nói không được. Cái này, cái thứ gì vậy? " Không, xin lỗi dì, con cũng không biết con mèo này lấy từ thùng rác nào. Dì đừng hét lên, đừng hét lên, tôi giúp ngài nhặt nó lên là được. "Hứa Hằng Hiên cảm giác cả đời này chưa từng mất mặt như vậy! Nhưng Phì Chanh liền gắt gao bám lấy hắn không buông, hắn không muốn thừa nhận cũng không được. Hơn nữa mắt thấy xa xa đi tới vài người, chính là hướng về phía bọn họ. Không khỏi trong chốc lát bị nhiều người biết, Hứa Hằng Hiên đành phải khom lưng, vội vàng nhặt. Hồng Phong và hứa Hằng Hiên hai đại lão gia giống như học sinh phạm sai lầm, cực kỳ không có tôn nghiêm cọ cọ trên mặt đất lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai thu thập" rác rưởi "! " Meo meo! "Có một mảnh nhỏ màu vàng poker bay lên, Phì Chanh còn cao hứng đuổi theo, xem poker rơi xuống, dùng miếng đệm thịt dày của nó" Ba! "Một phen đè lại:" Meo meo meo~ " " Meo ngươi cái đầu nhóc chứ meo! "Hứa Hằng Hiên thu dọn xong, nhấc cổ Phì Chanh lên liền nhốt nó vào trong phòng. " Ầm! "Cánh cửa phòng giam nhỏ đóng lại. Hứa Hằng Hiên cho Phì Chanh một ít nước và thức ăn cho mèo, chọc chọc nó:" Nhóc ở chỗ này một mình kiểm điểm cho anh có nghe thấy không? " " Meo meo! "Phì Chanh mang theo một khuôn mặt lớn uất ức, nó giống như cầu cứu nhìn về phía Hồng Phong. " Nhóc nhìn tôi cũng vô dụng, nhóc có biết mấy móng vuốt kia hạ xuống hại tôi thiếu bao nhiêu phúc lợi không? "Hồng Phong rửa tay, cũng ngồi xổm bên cạnh Phì Chanh:" Sớm biết thì đã không dọn dẹp lồng rồi, cái lồng này nhỏ như vậy, nó không khó chịu sao? " Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế gọn gàng, sau khi thức dậy sớm của Hồng tiên sinh đã phát tác, siêng năng đến nỗi dọn sạch biệt thự nhỏ của Phì Chanh, khung gầm vẫn chưa khô, lúc này đang phơi nắng. Nếu không Phì Chanh cũng sẽ không bị nhốt trong" phòng giam nhỏ ". Điều này đối với nó mà nói tương đương với việc bị nhốt lại. * * * Khi Phì Chanh còn rất nhỏ, Hứa Hằng Hiên mua nó về nhà, nhà chủ nhân ban đầu của Phì Chanh tặng một cái lồng. Cái lồng kia không lớn, cũng đủ cho một con Garfield trưởng thành duỗi chân, xoay vòng. Hứa Hằng Hiên cảm thấy quá nhỏ, để cho Phì Chanh ở bên trong không đến hai ngày liền đổi cho Phì Chanh một biệt thự lớn, hai tầng, chẳng những nó có thể tùy tiện duỗi chân, còn có thể duỗi lưng. Nếu Phì Chanh muốn, ở bên trong đặt một" hồ thiên nga "đều được. Sau đó Phì Chanh dần dần trưởng thành, cũng quen thuộc với người trong nhà, Hứa Hằng Hiên không thích nhốt nó lại, bắt đầu nuôi thả, thế cho nên cái" phòng giam nhỏ "kia sau khi bị thu lại đến nay vẫn chưa có tác dụng, dù sao đóng cửa" phòng giam "còn có một biệt thự lớn. Hôm nay thực sự là một hình phạt nặng. Phòng giam nhỏ này thật sự nhỏ và không sang trọng. Phì Chanh vừa thấy thật sự không ai mở cửa cho nó, dứt khoát xoay người liếm lông, bộ dáng tủi thân uất ức giống như cả thế giới đều phản bội nó. Hứa Hằng Hiên có chút mềm lòng, nhưng ngẫm lại, vẫn cắn răng rời đi. Phì Chanh vừa thấy cửa chống trộm đóng lại, vội vàng mò mẫm ổ khóa lồng. Thứ này khi còn bé nó không thể mở ra được, hiện tại cũng không làm khó được nó, hừ! Phì Chanh" vèo "một cái mở lồng ra, đuôi quét vài cái liền nhảy lên, nhảy cửa sổ chạy ra ngoài. Hứa Hằng Hiên và Hồng Phong vừa lên xe, trợ lý Dương đến đón. Dương trợ lý nhìn thấy hai người nắm tay nhau từ cùng một phương hướng đi tới liền mơ hồ đoán được chuyện gì xảy ra. Hắn cười chào hỏi hai người, hỏi:" Anh Phong, trước đưa Hứa tiên sinh đến chỗ làm sao? " Hiệu thuốc của Hứa Hằng Hiên cách tiểu khu rất gần, Hồng Phong nói" Ừ "một tiếng, lập tức hỏi Hứa Hằng Hiên:" Hôm nay trong hiệu thuốc có nhiều việc không? Nếu không bận rộn, sau khi tan ca cùng nhau đi Lợi Phong ăn một bữa cơm nhé? Có người luôn muốn gặp em. " " Hồng Hải sao? "Hứa Hằng Hiên dạo trong đầu một vòng, có thể nghĩ tới hắn và Hồng Phong đều quen biết, còn muốn gặp hắn cũng chỉ có Hồng Hải. " Ừ. Cậu ấy luôn muốn xin lỗi em về quyển truyện tranh. " " Không đến mức phải xin lỗi, nhưng cùng nhau ăn một bữa cơm vẫn có thể. "Hứa Hằng Hiên cười cười:" Tuy rằng em đặc biệt khinh bỉ năm đó cậu ấy lừa em, còn cướp sườn xào chua ngọt của em, không có việc gì luôn thích đá ghế của em. Nhưng ai bảo cậu ấy là em họ của anh. Sau này nói như thế nào em cũng coi như nửa huynh trưởng của cậu ấy, lại so đo với cậu ấy thật không tốt. "Nói xin lỗi là phải. Sau này cậu ta dám không lớn không nhỏ, em nói với anh, anh giúp em thu thập cậu ta." "Được, vậy buổi chiều em chờ điện thoại của anh." Hứa Hằng Hiên cười xuống xe -- không sai chính là gần như vậy! Hắn gõ cửa sổ ra hiệu Hồng Phong hạ cửa sổ xuống một chút. "Làm sao vậy?" Hồng Phong hỏi. "MUA" Hứa Hằng Hiên nhanh chóng hôn lên môi Hồng Phong một cái rồi chạy về phía hiệu thuốc. "A, tâm tính trẻ con." Hồng Phong nói xong kéo lên cửa sổ xe: "Đi thôi." "Thức ăn cho chó lạnh lùng vỗ lung tung trên mặt.." "Im miệng!" Hồng Phong nhíu mày, trừng mắt nhìn người ngồi trên ghế lái, giống như người vừa rồi vẻ mặt sủng nịch không phải là anh. Trợ lý Dương lấy chuyện mất mặt, âm thầm mắng một câu Phong ca sao anh không đi làm diễn viên luôn đi, trở mặt thật nhanh mà. Tốc độ này! Chậc chậc!
Khi giả sạch sẽ gặp phải chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế thực sự 26 Chương 60: Phì Chanh tương tư 2 Bấm để xem Hứa Hằng Hiên ngâm nga hát mặc áo khoác trắng vào đi hiệu thuốc. Hắn đối diện với ánh mắt bát quái của các nhân viên, lập tức giả bộ ra khí thế của ông chủ nhỏ: "Nhìn cái gì? Chưa bao giờ thấy người ta yêu nhau sao?" Vu Na cười nói: "Đã thấy có người yêu đương, nhưng chưa từng thấy có người yêu đương đến mặc quần áo cũng mặc ngược." Hứa Hằng Hiên cúi đầu nhìn, mẹ kiếp! Nơi có viền lông quả nhiên đều lộ ra bên ngoài. Ngày hôm qua đi gấp, áo khoác trắng của hắn cởi ra bị lộn ngược, nhưng hắn cũng không nghĩ tới lật lại, suy nghĩ ngày hôm sau lúc mặc lộn lại là được, kết quả hôm nay vừa mặc vào. Hứa Hằng Hiên vội vàng giả vờ đi pha thuốc, xoay người đi đến khu đông y, để tránh đám nhân viên này trêu chọc hắn! Lúc này, Phì Chanh cuối cùng đã vượt ngục thành công - nó đi ra khỏi khu phố! Phì Chanh muốn đi tìm Quả Cam Nhỏ, nhưng Quả Cam Nhỏ đi lâu như vậy, mùi đã sớm tan hết, nó không thể tìm thấy mùi của Quả Cam Nhỏ để tìm, sau đó chỉ có thể đi đến nơi chúng đã gặp nhau. Vì thế Hứa Hằng Hiên bận rộn xong chuyện trong hiệu thuốc vừa đi ra, liền nhìn thấy "tiểu đào phạm" ngồi xổm trước cửa phòng khám của ba hắn! "Tiểu tử thối tới khi nào vậy?" Hứa Hằng Hiên ngồi xổm xuống chọc chọc đầu Phì Chanh: "Không phải anh bảo nhóc ở nhà một mình kiểm điểm chút sao?" "Meo meo!" Phì Chanh quay đầu, xem ra là không muốn để ý tới Hứa Hằng Hiên. "Hắc, nhóc còn có mặt mũi tức giận với anh?" Hứa Hằng Hiên xoa nắn khuôn mặt bánh lớn lông xù, hạ thấp thanh âm: "Nhóc có biết một ống đồ kia đắt thế nào không? Tất cả đều để cho nhóc chơi như súng nước. Còn có anh trai và anh hàng xóm bởi vì nhóc, hôm nay mất mặt biết bao nhiêu a! Từ nay về sau anh thật xấu hổ khi ra ngoài." Phì Chanh lấy móng vuốt kéo Hứa Hằng Hiên, một lát sau tiếp tục ngồi xổm trước cửa phòng khám. * * * Hứa Hằng Hiên vừa nhìn, trong chốc lát tức giận của Miêu tiểu đệ không tiêu tan được, liền cũng không vội vàng nói chuyện với nó. Hắn trở về hiệu thuốc lật nửa ngày, tìm cho Phì Chanh một quả cầu sắt -- thì ra bên trong là các loại trà hoa, lúc sản phẩm mới mở bán, hắn lấy trà hoa bên trong ra cùng nhân viên mỗi người chia hai phần nếm thử, quả cầu sắt này liền lưu lại. Phì Chanh thích nhất là những thứ tròn tròn, tất cả các loại quả bóng và bong bóng, miễn là cho nó, dù tức giận như thế nào nó cũng sẽ đến để xem chơi có vui hay không. Nhưng mà lúc này, Phì Chanh chỉ liếc mắt một cái, không hề nhúc nhích nữa. Hứa Hằng Hiên lấy nước Phì Chanh không uống, lấy bánh quy mèo cho nó, Phì Chanh cũng không ăn. Nó giống như muốn tuyệt thực, nằm bất động trước cửa phòng khám, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng mèo hoang kêu, sẽ "vụt" một cái thoáng cái ngẩng đầu liếc mắt một cái. Lúc Hồng Phong xong việc đến đón Hứa Hằng Hiên, suy nghĩ đem Phì Chanh cũng mang đến Lợi Phong, thuận tiện lại để cho Phì Chanh ăn chút cá ở đó, không nghĩ tới Phì Chanh lại không lên xe với bọn họ. Hứa Hằng Hiên ở trên xe hô: "Phì Chanh, đến đây." Phì Chanh dạo vài vòng trước cửa phòng khám, mắt thấy Hứa đại phu đóng cửa không đón khách, lúc này mới nhảy lên xe của Hồng Phong. "Khi nào nó đi ra?" Hồng Phong hỏi. "Lúc em vừa đến hiệu thuốc nhiều lắm là một tiếng đồng hồ." Hứa Hằng Hiên bất đắc dĩ nói: "Em quên là cái lồng nhỏ kia rất dễ mở, nó có thể tự mình mở ra." Hứa Hằng Hiên thấy bộ dáng Phì Chanh rầu rĩ không vui, ôm nó lên đối diện với mình: "Nói với anh, có phải nhóc còn tức giận hay không?" "Meo meo!" Phì Chanh dụi mắt, vẫn như cũ là bộ dáng buồn bã, ỉu xìu. "Không phải là sinh bệnh chứ?" Hồng Phong không có kinh nghiệm nuôi mèo, nhưng Phì Chanh vốn hoạt bát như vậy, một con mèo đột nhiên ỉu xìu như cà tím phơi sương vậy, quả thực lo lắng. Đây chính là bảo vật sống mà Hứa Hằng Hiên thà rằng bồi thường mười tám vạn cũng phải giữ nó lại bên người, nhưng ngàn vạn lần không được để sinh bệnh. "Hẳn là không. Nó ngoại trừ bơ phờ cũng không có vấn đề gì khác, hình như là mất hứng. Hơn nữa nếu thật sự khó chịu, nó sẽ không yên tĩnh như vậy." Đương nhiên Hứa Hằng Hiên nói là nói như vậy, nghe Hồng Phong nói vẫn cảm thấy hơi khẩn trương, liền mang theo Phì Chanh đến bệnh viện thú cưng, làm các loại kiểm tra. Khi bận rộn xong thì trời tối. Chi hơn một ngàn, bác sĩ nói Phì Chanh ngoại trừ quá béo, những thứ khác không có vấn đề. Hồng Hải bên Lợi Phong từ buổi chiều đã bắt đầu thu dọn, trước đó sai người dọn dẹp phòng, sau đó lại tự mình lên thực đơn. Hắn còn cố ý dặn dò đầu bếp nhất định phải làm một phần cá cho Phì Chanh giống như lần trước. Đích thân Nhị lão bản tự mình lên tiếng, các đầu bếp rất tận tâm, chẳng những làm cá cho Phì Chanh, còn nướng các loại bánh quy nhỏ hình cá cho Phì Chanh. Nhưng mọi người không nghĩ rằng mấy thứ này đều không thể gây ra sự quan tâm của Phì Chanh. Phì Chanh không ăn một ngụm, sau khi đến Lợi Phong bị ôm vào trong phòng, nó vẫn nằm sấp ở một góc. * * * "Nó không phải là thất tình chứ?" Hồng Hải mời Hứa Hằng Hiên một chén rượu, xem như vì chuyện thiếu đạo đức năm đó mình làm mà nói lời xin lỗi. Sau đó hắn nhìn thấy Hứa Hằng Hiên luôn chú ý con mèo béo kia, nhịn không được hỏi Hứa Hằng Hiên. "Cũng không sai biệt lắm. Ngay sau khi nó để ý một bé mèo, chủ bé mèo đã tách chúng ra." Lúc Hứa Hằng Hiên tới thật sự muốn cùng Hồng Hải hảo hảo tán gẫu, nhưng nhìn Phì Chanh vẫn ủ rũ như vậy, trong lòng hắn luôn lo lắng. Hắn đi đến một góc vuốt ve đầu của Phì Chanh: "Phì Chanh, nhóc nhớ Quả Cam Nhỏ À?" "Meo meo!" Phì Chanh vừa nghe đến "Quả Cam Nhỏ", quyết đoán đứng lên. Nó nhìn xung quanh, kết quả cũng không nhìn thấy bóng dáng Quả Cam Nhỏ, thất vọng không chịu nổi. "Trách không được đến cửa phòng khám của ba tôi chờ." Hứa Hằng Hiên nói: "Nó và Quả Cam Nhỏ quen nhau ở đó." "Mèo cái bình thường mất bao lâu mới có thể nhìn ra có mang thai hay không?" Hồng Phong hỏi. "Em chưa từng nuôi mèo cái, không rõ ràng lắm. Nhưng người ta nói mèo cái sẽ hết động dục sau khi mang thai." "Ai, tôi nói nè, hai người đang nói cái gì vậy? Tại sao tôi không hiểu?" Hồng Hải cảm thấy tách ra nghe câu nào hắn cũng có thể nghe hiểu, nhưng những nội dung này kết hợp lại với nhau hắn liền ngây ngốc. Hứa Hằng Hiên vừa nhìn thấy Hồng Hải thật sự tò mò, liền kể cho hắn nghe một chút về cuộc gặp gỡ lãng mạn giữa Phì Chanh và bé mèo Quả Cam Nhỏ, cùng với những chuyện tốt mà Phì Chanh làm ở trong hoa viên nhà Hồng Phong. Hồng Hải nghe được há to miệng, lúc nhìn Phì Chanh vẻ mặt: "Tiểu tử mi thật sự rất được nha! Kỹ thuật cưa gái không tệ a! Sau đó hắn lại không khỏi nghĩ đến, nếu Phì Chanh thích Quả Cam Nhỏ, vậy tại sao không nghĩ biện pháp đem Quả Cam Nhỏ đến? " Hẳn là rất khó, nhìn điều kiện trong nhà đối phương không kém, hơn nữa cũng có thể nhìn ra đặc biệt coi Quả Cam Nhỏ như bảo bối. "Hứa Hằng Hiên cảm giác cho dù ra giá cao, đối phương cũng không có khả năng đem Quả Cam Nhỏ bán. " Chuyện này cũng không tính là chuyện gì chứ? Núi không đến chỗ chúng ta, chúng ta liền đi tìm núi. Hai người đã biết phương thức liên lạc của đối phương, vậy thì nghĩ biện pháp để cho Phì Chanh thấy Quả Cam Nhỏ không phải là được sao? Cho dù không thể ở cùng một chỗ, ít nhất giải quyết nỗi khổ tương tư, đúng không Phì Chanh? " " Meo meo! "Phì Chanh nghe được" Quả Cam Nhỏ ", vẫn luôn chú ý phương hướng của Hồng Hải, càng thần kỳ chính là, nó cư nhiên đi về phía Hồng Hải, hơn nữa đặc biệt lấy mặt cọ vào ống quần Hồng Hải. " Ngoan nha, thật ngoan. "Hồng Hải nào chịu được đãi ngộ này, nhất thời thấy nó thật đáng yêu. Hắn gắp một con cá đưa đến bên miệng Phì Chanh:" Yên tâm đi bảo bối, chú Hai nghĩ biện pháp cho nhóc! "Nói xong hắn hào phóng đặt đũa lên bàn:" Anh, anh nói cho em biết cách liên lạc của đối phương đi. " " Cậu vừa nói gì? "Hồng Phong thản nhiên nhìn lướt qua Hồng Hải một cái. " Em nói anh đem phương thức liên lạc của đối phương nói cho em biết.. "Mẹ kiếp, ánh mắt này là chuyện gì vậy? " Câu trước đó. " " Câu trước? "Hồng Hải ngẩn người:" Chú Hai nghĩ biện pháp cho nhóc? " " Tôi và em ấy đều tự xưng là anh trai, cậu lại tự xưng là chú hai? "Hồng Phong cười:" Cậu bối phận không nhỏ nha. " " Không! Em, em tự xưng là anh Hải được không?"Hồng Hải vội vàng nhận sai. Hồng Phong vừa nghĩ đến việc mấy năm nay em họ làm việc vẫn rất đáng tin cậy, liền đem số điện thoại di động của Giản Ngọc Xuyên cho hắn. Cùng lúc đó, Giản Ngọc Xuyên vốn đang chơi trò chơi thật tốt đột nhiên rùng mình, thua.
Khi giả sạch sẽ gặp phải chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế thực sự 27 Chương 61: Phì Chanh giấu lương thực Bấm để xem Ngay từ đầu Hứa Hằng Hiên còn ôm chút hy vọng, nghĩ Phì Chanh có thể nhất thời không buông được bé mèo Quả Cam Nhỏ, cho nên mới nháo giận, hoặc là bởi vì bị nhốt vào phòng giam nhỏ nên giận dỗi, có thể náo loạn một chút cũng có thể qua được. Nhưng không ngờ từ ngày Phì Chanh thành công "vượt ngục", tiểu tử này lại thật sự liên tục ba ngày không ăn không uống. Mèo là một loài động vật có khả năng chịu khát rất tốt, nó không uống nước trong vài ngày nói chung sẽ không có vấn đề gì, nhưng một vài ngày không ăn, lại là một vấn đề lớn gây nguy hiểm cho sức khỏe. Hứa Hằng Hiên nhất thời đứng ngồi không yên, ban ngày ngay cả hiệu thuốc cũng không đi, ở tại nhà Hồng Phong nhìn Phì Chanh – Phì Chanh ở nhà Hồng Phong không đi, nó chỉ ngồi xổm trên chăn ngắm cá. Trước kia Phì Chanh vừa cao hứng liền thích chậm rãi vẫy đuôi, hoặc là tới cọ Hứa Hằng Hiên. Nhưng bây giờ cái gì nó cũng không làm, bây giờ nó ngoại trừ đi vệ sinh, về cơ bản nằm trên một mẫu ba phần đất của riêng mình yên lặng ở đó. Nó thậm chí còn không chơi đồ chơi, hầu hết thời gian nhìn chằm chằm vào cá. "Hồng Hải, cậu gặp được Giản Ngọc Xuyên chưa?" Hứa Hằng Hiên gọi điện thoại cho Hồng Hải -- Hồng Phong lúc này đi gặp đối tác còn chưa về, mà lúc trước khi hắn gọi điện thoại cho Hồng Hải, Hồng Hải nói đang trên đường đi tìm Giản Ngọc Xuyên. "Đang định gọi lại cho cậu. Tiểu tử họ Giản này cả nhà đều đi du lịch, không có ở nhà." Hồng Hải vừa nghĩ đến thân hình nhỏ bé đáng thương của Phì Chanh cũng đau lòng: "Chờ thêm một thời gian xem sao, bên anh tôi có ai trả lời tin nhắn hay không? Tôi thêm WeChat của Giản Ngọc Xuyên anh ta không thông qua, gọi điện thoại cũng không nghe máy." "Được, vậy có tin tức tùy thời liên lạc." Hứa Hằng Hiên cúp điện thoại, chậm rãi vuốt lông Phì Chanh. "Meo meo!" Phì Chanh kêu một tiếng, cũng không phải nhìn Hứa Hằng Hiên. Nó nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như nhớ ai đó. "Nhóc ở đây 'Meo meo' Quả Cam Nhỏ cũng không nghe thấy, hơn nữa, nhóc vẫn luôn không ăn, vạn nhất gầy đi sẽ không gợi cảm nhóc biết không? Cẩn thận đến lúc đó Quả Cam Nhỏ chướng mắt nhóc." Hứa Hằng Hiên thay thức ăn mới cho Phì Chanh: "Nào, ăn nhiều một chút nha." "Meo meo!" Phì Chanh nhìn, xoay mặt sang một bên. "Hay là nói anh Hải của nhóc làm cho nhóc một ít cá?" Phì Chanh: "..." Phì Chanh nằm ở đó không nhúc nhích cũng không lên tiếng. Trải qua quen biết, nó đã biết anh Hải là ai, nó càng biết cá là cái gì, nhưng lúc này nó kiên quyết không thể dao động! Anh trai nhốt nó trong phòng giam nhỏ, nó rất tức giận, nó muốn phản kháng với anh trai mình! Vốn là nhớ nhung Quả Cam Nhỏ nhớ nhung thành bệnh, anh trai còn nhốt nó trong phòng giam nhỏ, không nói nghĩa khí. Hứa Hằng Hiên khuyên Phì Chanh thế nào nó cũng không nghe, nằm sấp ở đó cùng mình gây khó dễ. Đương nhiên cho đến lúc này Hứa Hằng Hiên vẫn cho rằng phần lớn nguyên nhân khiến Phì Chanh giận dỗi là vì không thấy được Quả Cam Nhỏ, bởi vì nó bị nhốt lại cũng không phải là lần đầu tiên. "Nhóc tiếp tục như vậy sẽ phải đi châm cứu có biết không?" Hứa Hằng Hiên lấy đầu ngón tay chọc vào cái bụng mập mạp của Phì Chanh: "Cứ như vậy, nhóc đã quên cái lúc đau đến chết hồi trước rồi?" "Meo Meo meo!" Phì Chanh giật mình đứng dậy, chạy vào nhà vệ sinh. "Nhóc trở lại cho anh!" Hứa Hằng Hiên ngồi xổm trên mặt đất hô: "Nếu không trở lại anh thật sự coi như giảm cân cho nhóc, nhóc có nghe thấy không?" Phì Chanh đứng lên đẩy cửa, khi khe cửa khép lại để lại cho Hứa Hằng Hiên một ánh mắt kháng nghị. Hứa Hằng Hiên bị nó làm tức giận đến đau gan, nhưng khi tiểu tử này bướng bỉnh lên thật đúng là không dễ chỉnh. Mèo nhà người khác như thế nào hắn không biết, nhưng mèo nhà hắn quả thực chính là một yêu tinh sống. Hứa Hằng Hiên ở bên ngoài hô: "Được, nhóc không ăn đúng không? Không ăn anh sẽ lấy mọi thứ đi hết, cho nhóc chết đói luôn!" Một lát sau, Hứa Hằng Hiên không nghe thấy động tĩnh, đem thanh âm càng lớn hơn: "Anh đếm đến ba! Nhóc nếu không đi ra, anh sẽ lấy hết đi! Một! Hai! Ba!" Phì Chanh nằm sấp trong phòng tắm, một lát sau nghe thấy "Bang!" Một tiếng đóng cửa, lặng lẽ đi ra. Nó vừa thấy chậu mèo thật sự không có gì cả, liền đi xuống giá đựng đồ trong phòng hoa lấy ra bánh quy mèo nó giấu đi, lấy ra ăn rất ngon ^. ^ * * * Hồng Phong cùng đối tác thương lượng xong chuyện, trước tiên liền nghĩ đến gọi điện thoại cho Hứa Hằng Hiên. Hai ngày nay tình cảm của anh và Hứa Hằng Hiên có thể nói là đột nhiên tiến triển, hai nhà cũng thập phần hài lòng, nhưng chuyện của Phì Chanh khiến hai người bọn họ đau lòng. "Đừng nói nữa." Hứa Hằng Hiên ở trong hoa viên đi tới đi lui: "Nó liền sống chết không chịu ăn gì." "Em xác định nó không ăn sao?" Hồng Phong nghỉ ngơi ba ngày, mấy ngày nay vẫn tương đối bận rộn, lúc có thể nhìn Phì Chanh cũng không nhiều lắm, nhưng anh cảm thấy Phì Chanh vẫn còn mập như vậy: "Lúc anh lên mạng tra 'Mèo vài ngày không ăn sẽ chết đói', nhìn thấy rất nhiều người đều nói ba bốn ngày không ăn sẽ rõ ràng trở nên gầy đi. Nhưng em nhìn Phì Chanh nhà chúng ta xem, nó hình như vẫn còn béo như vậy." "Đó là bởi vì nó quá béo. Có thể gầy đi một cân nửa cân nhìn không rõ? Hơn nữa, em đổ thức ăn cho mèo vào chậu cho nó ngay cả hình dạng cũng không thay đổi." Hứa Hằng Hiên đứng lên nhìn vào cửa sổ một cái, phát hiện Phì Chanh vẫn không trở về phòng khách, không biết có phải còn đang ở trong nhà vệ sinh tức giận hay không. "Chờ sau khi anh về mở giám sát xem thử, xem xem có phải nó có ăn hay không. Anh luôn luôn nghĩ rằng hai ngày này nó chán nản, nhưng những thứ khác hình như vẫn vậy." "Ở nhà anh có giám sát?" Hứa Hằng Hiên hơi sững sờ: "À đúng, xem trí nhớ này của em, là em giới thiệu anh tìm công ty của Lộ Ninh." "Ừ. Ban đầu biết là Phì Chanh làm hỏng lan Phi Điệp, sau đó còn muốn xem nó còn có thể tìm được phương pháp khác tiến vào hay không, cho nên camera vẫn mở không tắt." "Cũng tốt." Hứa Hằng Hiên vào phòng, vừa nhìn thấy Phì Chanh vẫn không đi ra. Hắn hét lên: "Phì Chanh?" "Meo meo!" ước chừng mấy chục giây sau, Phì Chanh vừa kêu vừa từ trong toilet bước đi ra. Vì không muốn bị quấy rầy thế giới của hai người, Hồng Phong vẫn không cho dì trở về. Mấy ngày nay dì ở chỗ mẹ Hồng giúp đỡ. Hồng Phong nếu có thời gian, sẽ tự mình xuống bếp chuẩn bị bữa ăn cho mình và Hứa Hằng Hiên, nếu như không có thời gian, vậy thì sẽ do đầu bếp khách sạn Lợi Phong phụ cận đến đưa đồ làm sẵn. Hôm nay Hồng Phong trở về khá sớm, anh trực tiếp mang nguyên liệu nấu ăn của công ty về nhà. Sau khi về đến nhà, anh lấy bảng điều khiển gắn liền với hệ thống giám sát ra, vừa phát lại mấy ngày nay, vừa nấu ăn. Hứa Hằng Hiên rửa một ít nho, tự mình ăn một quả, cho Hồng Phong ăn một quả, sau đó nhìn chằm chằm màn hình máy tính xách tay. Hắn phát hiện thiết bị rất tốt, độ rõ nét của video này so với trong hiệu thuốc của hắn cao hơn nhiều, hơn nữa cư nhiên còn có âm thanh thu âm? "Ai anh.. anh không chụp được lịch sử đen tối nào của em phải không?" Hứa Hằng Hiên nhìn thấy tám hình ảnh trên màn hình, phòng ngủ chính, thư phòng, phòng hoa, đại sảnh, phòng bếp, phòng tập thể dục, phòng ăn, phòng nghe nhìn.. Có phòng tắm và nhà vệ sinh trong nhà bếp! "Cái gì được tính là lịch sử đen tối?" Hồng Phong cười đầy tò mò: "Nhưng em nói như vậy thật đúng là nhắc nhở anh, trước đây sao anh không nghĩ tới muốn xem video đây? Có lẽ em ở sau lưng nói anh không biết gì cả." "Em có thể nói gì sau lưng anh? Nhiều nhất.." Hứa Hằng Hiên đỏ mặt, thanh âm có chút chột dạ nhỏ dần: "Nhiều lắm là.. Chỉ khen anh.." "Khen anh? Khen anh cái gì?" "Khen anh.. Dáng dấp tốt.." Hứa Hằng Hiên ùng ục nuốt miếng nho, bộ dáng giống Giang Đông phụ lão dáng vẻ cúi thấp đầu, "Ai, lúc trước không phải em đã khen anh đẹp trai sao, chỉ có cái này, thật không có gì khác." "Phải không?" Vậy tại sao biểu hiện của em không giống? Trước mặt cũng dám khen anh đẹp trai, sau lưng khen một chút lại ngượng ngùng như vậy? Logic này là gì? Hồng Phong vừa thấy Hứa Hằng Hiên chột dạ, cũng không vội hỏi hắn, vừa làm đồ ăn vừa hưởng thụ Hứa Hằng Hiên không yên lòng. * * * Sau đó khi đặt đồ ăn lên bàn, Hứa Hằng Hiên đem bảng điều khiển chuyển đến bàn ăn tiếp tục xem. Hai người không hoảng hốt ngồi đối diện nhau, mà là ngồi cạnh nhau nhìn về phía trước. Phì Chanh nằm sấp trên thảm nhỏ ngắm cá, Hứa Hằng Hiên ngồi trên sô pha nhìn Phì Chanh. Sau đó Hứa Hằng Hiên lên lầu, đôi tai nhỏ nhắn của Phì Chanh dường như nhẹ nhàng động một chút, sau đó "cọ" đứng lên, dùng tốc độ rất nhanh tiến vào phòng hoa. Trong phòng hoa, tiểu mập mạp chui vào giá đựng đồ, giống như ăn trộm tha bánh quy mèo của mình, cạy ra ăn đặc biệt thơm ngon! "Em dựa vào nó cư nhiên cất giấu khẩu phần lương thực?" Hứa Hằng Hiên thiếu chút nữa đem cơm phun ra ngoài: "Lấy đâu ra?" "Anh cũng không biết." Hồng Phong thật sự không biết. Bánh quy mèo anh đưa cho Phì Chanh vẫn là Hứa Hằng Hiên mang tới, Phì Chanh ở chỗ anh cũng không ăn bao nhiêu, mà còn lại đều bị anh niêm phong: "Nhìn về phía trước một chút." Hồng Phong chọn lại thời gian, chọn ngày Hứa Hằng Hiên lấy bánh quy mèo cho Phì Chanh, hơn nữa còn lựa chọn phát với tốc độ nhanh gấp ba lần. Hứa Hằng Hiên nhìn thấy Hồng Hải ăn bánh quy mèo của Phì Chanh, sau đó Hồng Phong trực tiếp nhảy qua khoảng thời gian anh mang Phì Chanh rời khỏi nhà, chọn đến khi bọn họ cùng nhau trở về.. "Chờ một chút!" Hứa Hằng Hiên vội vàng ngăn cản Hồng Phong, chỉ vào đoạn phòng hoa giám sát: "Chúng ta nên mở rộng chỗ này xem đi. Dù sao nó cũng giấu ở đây, nhìn chỗ này là được rồi, anh phóng lớn đoạn này, chúng ta có thể thấy rõ ràng một chút." "Vẫn là đều nhìn một chút đi, như vậy mới có thể nhìn thấy rốt cuộc nó lấy bánh quy mèo từ đâu ra." Hồng Phong đã ăn gần hết rồi, anh phát video chậm lại một chút: "Em nói có phải nó đem bánh quy mèo từ nhà em chuyển đến đây không?" "Ai, anh.. Không, không đi rửa bát sao?" Hứa Hằng Hiên vừa lén nhìn chằm chằm video phòng ngủ chính, vừa hỏi Hồng Phong. "Ừm, hừ, hôm nay là ai nói, anh phụ trách nấu ăn hắn phụ trách thu dọn bát đũa?" "Không biết. Ai nói vậy?" Hứa Hằng Hiên giả ngu. "Thật không nhận?" Hồng Phong chậm rãi vuốt ve eo Hứa Hằng Hiên: "Không nhận cũng được, em đếm tổng cộng mấy cái bát đĩa cần rửa, đều đổi thành số lần trả thịt." "Em rửa! Em rửa không được sao? Mẹ kiếp!" Hứa Hằng Hiên vừa thu dọn bát đũa vừa nhỏ giọng mắng: "Người ta công gặp phải thụ đều là sắt mài thành kim, em gặp phải anh ngược lại thành tảng đá bị mài phẳng, cái quỷ gì!" "Em nói gì?" "Em nói.." Hứa Hằng Hiên đang nghĩ cách trả lời câu hỏi này, trong màn hình đột nhiên truyền đến một tiếng: "Ta sát, đây quả thực là đỉnh của đỉnh a." Hứa Hằng Hiên khóc không ra nước mắt quay đầu, liền phát hiện trên màn hình mình so sánh độ dài, mà hắn nhớ rõ, ngay một giây trước khi hắn so sánh với độ dài này, hắn nhìn thấy tiểu huynh đệ Hồng Phong.. Ba! Hồng Phong mang theo nụ cười nguy hiểm híp mắt, một giây sau, hắn liền khiêng Hứa Hằng Hiên lên vai, trực tiếp trở lại phòng ngủ của bọn họ. Rối loạn ám ảnh cưỡng chế gọn gàng? Điều này không tồn tại vào thời điểm này! Phì Chanh mắt thấy anh trai cùng anh trai hàng xóm lại muốn lên lầu khóc lóc kêu lên, đột nhiên bắt đầu bất an. Làm sao bây giờ? Khẩu phần riêng của nó đã là bữa ăn cuối cùng rồi, không còn nữa!
Khi giả sạch sẽ gặp phải chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế thực sự 28 Chương 62: Danh bất chính ngôn bất thuận kia gọi là đùa giỡn lưu manh 1 Bạn cần ủng hộ tác giả 500 xu để đọc nội dung
Khi giả sạch sẽ gặp phải chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế thực sự 28 Chương 62: Danh bất chính ngôn bất thuận kia gọi là đùa giỡn lưu manh 2 Bấm để xem Hứa Hằng Hiên ăn xong bữa sáng, cọ xát trong chốc lát, lau sạch sẽ mặt bàn, bát đũa cũng thu dọn xong. Hắn còn chạy đến phòng ngủ trải chăn giường chỉnh tề, thoạt nhìn không có một chút lộn xộn, lúc này mới mang theo Phì Chanh về nhà. Phì Chanh sáng nay không ăn không uống, về đến nhà vội vàng chạy vào phòng bếp, ngồi xổm trước tủ hứa Hằng Hiên cất giữ thức ăn cho mèo chờ đợi. Hứa Hằng Hiên nhìn thấy, rốt cuộc không đành lòng bỏ đói nó, đổ cho nó một chén thức ăn cho mèo mới, lại lấy chút nước sạch. Phì Chanh ăn ngon lành, Hứa Hằng Hiên suy nghĩ, lại bắt đầu thu dọn nhà mình. Kỳ thật liếc mắt một cái nhìn qua, nhà hắn hiện tại so với trước kia sạch sẽ hơn nhiều lắm, trên mặt đất ngay cả một bộ quần áo bẩn cũng không có, nhưng mấy ngày không lau, tóm lại là có chút bụi bặm, hơn nữa chăn ga trải giường cũng nên giặt. Hứa Hằng Hiên cắn răng một cái, xắn tay áo cởi áo khoác ngoài bắt đầu làm việc. Đem công việc làm lưu loát, mang Phì Chanh đến hiệu thuốc -- Phì Chanh giống như cái đuôi vây quanh hắn, không mang theo cũng không được. "Ông chủ nhỏ, tần suất xuất hiện gần đây của Phì Chanh rõ ràng cao hơn trước rất nhiều." Nhân viên thấy Phì Chanh ngồi xổm ngoài cửa, không khỏi cười nói: "Có phải lần trước sau khi tình cờ gặp Miêu muội muội, muốn ngẫu nhiên gặp lại một lần nữa không?" "Chắc vậy, ánh mắt của nó cao. Trong tiểu khu của tôi cũng có không ít mèo hoang, còn chưa thấy nó coi trọng ai, lần này đối với Quả Cam Nhỏ vừa gặp đã yêu, không quên được." Hứa Hằng Hiên nhìn danh sách thuốc Đông y đang chờ sắc: "Những loại thuốc này phối xong chưa?" "Phối xong, chỉ chờ sắc nữa là được. Anh nếu không có việc gì, giúp đỡ đem thuốc phối xong đóng gói một chút." Nhân viên nhỏ lau mồ hôi trên trán: "Ai, sao tôi thấy hôm nay tâm tình anh đặc biệt tốt?" Vừa vào cửa mặt đầy xuân quang, hơn nữa vừa làm việc vừa ngân nga một bài hát còn vặn vẹo hông. "Cái này còn cần hỏi sao?" Nhân viên thu ngân vừa thanh toán cho khách hàng mua thuốc tây, cười tủm tỉm nói một câu: "Đây là hơi thở của tình yêu!" "Mùi thuốc lớn như vậy còn có thể ngửi thấy mùi tình yêu?" Hứa Hằng Hiên đếm danh sách thuốc đã phối xong: "Vậy tình yêu của tôi nhất định là nói quá thành công." "Ha ha ha ha ha, nhìn vẻ mặt đắc ý của anh này!" Nhân viên thu ngân không chịu nổi chà xát cánh tay: "Ôi chao, cẩu độc thân chúng tôi chịu không nổi." "Đừng, cậu không thể chịu đựng được ai sẽ giúp tôi thu tiền?" Hứa Hằng Hiên nhanh nhẹn bày một tờ giấy trên bàn dài đối diện mình: "Mau làm việc đi, lát nữa mời các cậu ăn trái cây." Lúc Hứa Hằng Hiên tới giờ ăn trưa đã qua, các nhân viên cũng đã ăn xong rồi. Hứa Hằng Hiên tự mình ăn muộn, liền muốn mời nhân viên ăn chút trái cây, chính mình cũng thuận tiện lót dạ dày. Chờ sau khi bận rộn xong, hắn chuẩn bị đến chỗ Hồng Phong xem một chút, thuận tiện cùng nhau ăn một bữa cơm. Đón bạn trai tan tầm gì đó, hình như hắn còn chưa từng trải nghiệm qua. * * * Trụ sở tập đoàn Hồng Dương cách hiệu thuốc của Hứa Hằng Hiên khoảng tám cây số, không tính là xa, nhưng cũng không quá gần. Lúc hắn đi ra không lái xe, lại không muốn trở về tiểu khu lấy, liền bắt xe, mang theo Phì Chanh đi tìm Hồng Phong. Hồng Phong còn chưa xong việc, nhưng Dương trợ lý thông minh trước đó đã dặn dò với người phía dưới, nói sau này nếu có một vị tiên sinh tự xưng họ Hứa tới tìm lão tổng, dưới tình huống không biết thân phận đối phương nhất định phải báo cho hắn một tiếng, bởi vì rất có khả năng là bà chủ tương lai! Đáng tiếc, Hứa Hằng Hiên vừa vào đại sảnh tầng một của tập đoàn Hồng Dương, hắn chưa kịp báo tên đã bị bảo vệ ngăn lại. "Xin lỗi vị tiên sinh này, chỗ chúng tôi ở không cho mang thú cưng tiến vào." Anh bảo vệ cười áy náy và nói: "Hy vọng ngài có thể phối hợp một chút." "Thật ngại quá tiểu huynh đệ, vậy tôi ở chỗ này chờ một chút được không?" Hứa Hằng Hiên cùng lúc dừng lại, Phì Chanh cũng ngẩng mặt lmặt bánh lớn nhìn chú bảo vệ: "Hoặc là tôi ôm nó không cho nó xuống đất. Tôi tới tìm Hồng tổng các anh, hẳn là sẽ không dừng lại quá lâu, anh ấy sắp tan tầm rồi chứ?" Muốn cho anh một kinh hỉ nên không báo trước, ai biết bị Phì Chanh kéo chân sau. Hứa Hằng Hiên quyết định ghét bỏ Miêu tiểu đệ ba phút. "Ngài có hẹn trước không?" "Không có." "Xin lỗi, vậy tôi không thể để cho ngài đi vào. Ngài thuận tiện sớm hẹn trước đi." Bảo vệ cúi đầu nhìn Phì Chanh, nội tâm rống to. Bán manh cũng vô dụng! "Làm sao vậy tiểu Quách?" Quản lý lễ tân nhìn thấy một người một mèo còn không đi, vội vàng đến. Ông chủ của bọn họ đặc biệt chú ý sức khỏe, hơn nữa không thích động vật có lông đặc biệt là mèo! "Chị Đới, vị tiên sinh này nói tới tìm Hồng tổng, nhưng ngài ấy không hẹn trước." "Xin hỏi tiên sinh ngài họ gì?" Quản lý Đới hỏi. "Tôi họ Hứa, Hứa Hằng Hiên." "Hứa tiên sinh?" Quản lý Đới tâm tư chuyển động: "Ngài' chờ một chút, tôi giúp ngài liên hệ với Trợ lý Dương một chút, xem Hồng tổng khi nào có thể xong việc." "Cám ơn." Hứa Hằng Hiên ra hiệu Phì Chanh ngoan ngoãn, sau đó đứng sang một bên im lặng chờ đợi. Nhân viên lễ tân thỉnh thoảng len lén một cái, nghĩ thầm thật kỳ lạ, mang theo mèo vào còn chưa bị mời ra ngoài? Tình huống gì đây? Quản lý Đới khi gọi điện thoại trong lòng cũng lặng lẽ thở ra một hơi. Trợ lý Dương nói tiên sinh họ Hứa, nhưng không nói tiên sinh họ Hứa sẽ mang mèo đến đây. Hứa Hằng Hiên đã tới, trong chốc lát cũng không nóng lòng. Một trong những bức tường của đại sảnh lầu một treo lịch sử phát triển của tập đoàn Hồng Dương, hắn rảnh rỗi không có việc gì liền liếc mắt nhìn, tìm hiểu một chút. Hóa ra bạn trai thực sự làm kinh doanh thép, hơn nữa còn là người làm kinh doanh lớn nhất tỉnh. Bất quá mấy năm nay sinh ý không được tốt, việc này dễ làm sao? Hứa Hằng Hiên mang theo nghi vấn như vậy, tiếp tục nhìn, lúc này phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng gọi quen thuộc: "Hằng Hiên?" Hứa Hằng Hiên theo bản năng quay đầu: "Ừm?" Phì Chanh vừa nhìn là anh hàng xóm, giống như mũi tên lao ra bám chặt góc quần đối phương: "Meo meo ô~" Một đám nhân viên công tác bị dọa choáng váng, bọn họ vô cùng hoài nghi lão tổng một giây sau sẽ đem con mèo to gan lớn mật kia đá ra ba dặm. Nhưng mà sự thật lại là, lão tổng của bọn họ ngồi xổm xuống, trực tiếp ôm con mèo mập mạp giống như quả bóng lên, còn đặc biệt sủng ái vuốt lông? "Tới đây sao không trực tiếp gọi điện thoại cho anh?" Hồng Phong nhìn Hứa Hằng Hiên đang vững vàng đi tới bên anh: "Buổi chiều nay anh thiếu chút nữa trừng điện thoại mất một lớp sơn." "Phốc, thật hay giả? Em còn sợ quấy rầy công việc của anh, cố ý chọn thời gian không sai biệt lắm tới đây. Hơn nữa, gọi điện thoại không phải anh sẽ không ngạc nhiên sao?" Hứa Hằng Hiên chọc chọc Miêu tiểu đệ, vẻ mặt ngoan ngoãn đang nằm sấp trên cánh tay Hồng Phong: "Xuống đây! Không biết mình nặng bao nhiêu?" "Meo Meo meo!" Không xuống! "Nó không muốn xuống thì không xuống đi, dù sao lát nữa cũng lên xe." Hồng Phong nói xong nói với phía sau: "Tiểu Đới, nó gọi là Phì Chanh, sau này nó đến cô nhớ trực tiếp đưa nó vào phòng làm việc của tôi." "Vâng, Hồng tổng." "Nó đã quen với anh, cẩn thận sau này nó không có việc gì liền chạy tới đây." Hứa Hằng Hiên vỗ vỗ đầu mèo, có chút ghen tuông nhìn Hồng Phong: "Vậy còn em thì sao?" "Em?" Hồng Phong bất ngờ nở nụ cười cưng chiều: "Anh vì chờ bạn trai là em đến tìm anh ăn một bữa cơm, anh đã giả vờ tăng ca bốn mươi phút, em nghĩ anh nên trừng phạt em thế nào đây?" "Lạch cạch!" Anh trai bảo vệ đánh rơi bộ đàm. Đây, đây, đây là ông chủ lớn của bọn họ, tỉ mỉ, nghiêm túc, gần như không bao giờ cười? Bộ dáng đùa giỡn 'trai nhà lành' này, chẳng lẽ không phải là nhị lão bản Hồng Hải giả không đứng đắn độc quyền?