Đam Mỹ [Edit] Tổng Tài Đi Tìm Tiểu Cục Cưng Bỏ Trốn - Ngã Hỉ Hoan Cật Đường

Thảo luận trong 'Truyện Hay' bắt đầu bởi Dương Cẩm Nguyệt, 1 Tháng bảy 2019.

  1. Dương Cẩm Nguyệt

    Bài viết:
    11
    TỔNG TÀI ĐI TÌM TIỂU CỤC CƯNG BỎ TRỐN

    Tác giả: Ngã Hỉ Hoan Cật Đường

    Editor: Dương Cẩm Nguyệt

    Thể loại: Nguyên sang, đoản văn, đam mỹ, hiện đại, tình cảm, ngọt sủng, HE

    Văn án:

    Cố Mạt là một người yêu tiền như mạng mình, ba năm trước chỉ vì một tờ chi phiếu mà quyết định mang bạn trai mình đi bán, xách theo tay nải bỏ chạy.

    Ba năm sau, bạn trai cũ mang theo vô số tờ chi phiếu lớn nhỏ một lần nữa đem cậu mua trở về.

    Cần kiệm tiết kiệm công VS tiền nhiều bá tổng chịu, được sủng ái công.

    Chuyện mình lần đầu edit có thể có một chút lỗi mong các bạn bỏ qua.
     
    Last edited by a moderator: 3 Tháng mười một 2022
  2. Dương Cẩm Nguyệt

    Bài viết:
    11
    Chương 1: Gặp lại

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Mạt là một kẻ rất tham tiền, nhìn thấy tiền là muốn bỏ vào túi của mình ngay.

    Cậu cũng không phải là nghèo, chủ yếu là từ nhỏ mồ côi cha mẹ, một mình lẽ loi hiu quạnh, cậu rất sợ cuộc sống bần cùng vất vả, khó khăn lắm mấy năm nay có chút tiền, công việc ngày đêm chỉ có khâu khâu vá vá. Tuy có công ăn việc làm nhưng vẫn phải sống tiết kiệm, sợ lại phải nghèo đói của khi trước.

    Đột nhiên khi không xuất hiện một ông lão râu bạc phơ tự xưng là ông của bạn trai cậu, rồi tùy tiện quăng tờ chi phiếu một trăm vạn trước mặt cậu, nói cậu hãy buông tha cho Dịch Thần Vũ, Cố Mạt không có chút nào do dự, lanh lẹ mà thu thập tay nải chạy lấy người.

    Đương nhiên, có đem theo tờ chi phiếu kia. Trong lòng Cố Mạt, tiền so với bạn trai có lợi ích thực tế hơn nhiều, tiền đã là của bản thân nó sẽ không tự nhiên mọc cánh bay đi cũng không có khả băng biết dị mọc chân rồi chạy mất.

    Nhưng mà bạn trai thì không giống nhau, bạn trai cho dù quen nhau mười năm, tám năm cũng có thể chia tay, tùy thời có thể đổi, dù sao hắn chưa bao giờ thiếu lốp xe dự phòng.

    Huống hồ, cậu và Thần Vũ cũng quen nhau hai năm trời, đối phương cũng không nói cho cậu biết thân phận của hắn, trách không được ra tay như vậy hào phóng, tiêu tiền phung phí, cậu nghĩ lãng phí không tốt, nhiều lần nói với hắn nhưng hắn ngay cả nghe cũng không thèm thì còn lâu mới dừng cái thói xấu này.

    Cậu nằm mơ cũng không nghĩ tới tình tiết cẩu huyết cũ mèm, công tử nhà giàu giả bình dân đi dạo phố lại có thể xuất hiện bên cạnh cậu. Nhưng Cố Mạt không vui cũng không sợ, chỉ lo giấu túi tiền căng phồng.

    Lỡ như một ngày nào đó, công tử kia ăn chơi xong rồi, trở về kế thừa gia tài kếch xù, lúc đó cậu chẳng phải mất cả của lẫn người hay sao. Hiện giờ, cậu vẫn còn một trăm vạn, cái gì cũng không cần nữa, ít nhất tiền ở trong túi chắc chắn không chạy đi đâu được cả.

    Cố Mạt không có quá nhiều thời gian để nghĩ nhiều. Buổi đêm, mua vé xe lửa màu xanh của Tông thị, bên tay xách theo tay nải

    Mà rời đi an thị, bạn trai hoàn toàn không biết gì cả.

    Ba năm sau, Tông thị.

    "Nè nè biết gì không, hôm nay trường chúng ta có một học sinh chuyển trường là kiểu soái ca lạnh lùng. Mọi người chào hỏi anh ấy nhưng ảnh không quan tâm, nhìn cực kì ngầu!"

    "Thật? So với Hệ Thảo còn xinh đẹp hơn?"

    "Cũng không phải, mỗi người mỗi vẻ, hệ thảo là kiểu người xinh đẹp còn ảnh thì ngầu, ảnh là tuýp người của tui đó."

    "Wow, tui cũng muốn ngắm xem ảnh đẹp cỡ nào."

    "Đi, đi hai bọn mình cùng đi.."

    Hai nữ sinh vừa đi vừa bát quái, mặt đầy si mê đi ngang qua Cố Mạt, hai nữ sinh vừa đi vừa nói đến chỗ mãnh liệt nhịn không được cất cao âm điệu, ánh mắt một mảnh kinh ngạc.

    Cố Mạt liếc mắt nhìn hai nữ sinh một cái, sau đó yên lặng đem mũ kéo xuống, không có việc gì mà đi ngang qua nhau.

    Hên là hôm nay sương mù khá lớn, cậu ra khỏi nhà có đeo khẩu trang nếu không thì rất xấu hổ, bởi vì Hệ Thảo mà hai cô gái kia vừa nhắc tới là cậu.

    Ba năm trước đây, cậu chuyển đến ngôi trường mà do chính tay ông của Dịch Thần Vũ sắp xếp, là trường đại học A, bằng thành tích tốt, tính cách ôn nhu, lớn lên xinh đẹp, được các nữ sinh yêu thích.

    Hai nữ sinh càng lúc càng xa, cậu lúc này mới nhỏ giọng nói thầm một câu, "Còn có người lớn lên so với tôi đẹp sao?"

    Cậu rất tự tin về khuôn mặt của mình. Bạn cùng phòng của cậu từng nói, nếu mà sau này cậu không muốn đi làm có thể đi làm tiểu bạch kiểm, tìm sugar daddy bao dưỡng, đảm bảo áo cơm vô ưu.

    Bất quá cậu không ý định như vậy.

    Buổi chiều khóa, Cố Mạt bởi vì ngủ quên, cho nên tới trễ, bị thầy nhìn một cách "Từ ái", căng da đầu, cùng tay cùng chân mà đi vào, tìm chỗ ngồi xuống.

    Trong lúc đi, không cẩn thận làm rớt sách của một nữ sinh hàng trước, lúc nhặc lên trả lại vị nữ sinh kia ngượng ngùng mà nhìn cậu, trắng trợn táo bạo mà đỏ mặt, xung quanh mọi người ái muội mà thổn thức hai tiếng, làm cho Cố Mạt xấu hổ vô cùng, bởi vì tên của nữ sinh này cậu không nhớ.

    "Im lặng!"

    Thầy giáo hít sâu mấy cái, tiếp tục bắt đầu giảng bài, nhưng mà giáo trình PPT mới vừa lật được một tờ. Cửa phòng học "bùm" một tiếng bị đá văng, lại một lần đánh gãy tiếng thầy giáo giảng bài.

    Ánh mắt của thầy giống như muốn ăn thịt người, lạnh lùng mà trừng mắt nam sinh đang đứng ở nơi đã từng có một cái cửa. Thầy tức giận, nhìn thấy hắn không dễ chọc, vì thế lựa chọn câm miệng, nhấc cái kính, dùng ánh mắt khiển trách.

    "Xin lỗi, không cẩn thận dùng sức quá mạnh, lần sẽ sau chú ý." Dịch Thần Vũ vô tội mà nhún vai, phảng phất đầu sỏ gây tội không phải hắn, thản nhiên mà đi vào.

    "Chính là hắn, học sinh chuyển trường mới tới, đẹp trai quá đi mất!"

    "Nghe nói hắn là Thái Tử gia tập đoàn XX, trong nhà siêu có tiền, trường học khu dạy mới là nhà hắn bỏ tiền."

    "Trách không được kiêu ngạo.."

    Cố Mạt đang viết bài, nghe thấy hàng phía trước các nữ sinh khe khẽ nói nhỏ, nhịn không được ngẩng đầu liếc mắt một cái, rốt cuộc là người nào! Không chỉ có so với cậu đẹp, hành động còn càn rỡ.

    Vội vàng thoáng nhìn, cậu nghĩ thầm, cũng chỉ có như thế sao.

    Các nữ sinh cũng quá khoa trương, nhưng nhìn có chút quen mắt

    Quen mắt?

    Cố Mạt ngón tay run lên, ngòi bút ở trên tờ giấy trắng vẽ ra một lỗ hổng, cả người sững sờ ở trên chỗ ngồi, cả người cứng đờ, trong đầu hiện ra một cái tên quen thuộc.

    Chưa từ bỏ ý định mà lại lần nữa ngẩng đầu xem qua đi, con ngươi một chút một chút mà trợn tròn, lại kinh lại khủng.

    Này.. Này hắn không phải là bạn trai cũ của cậu sao?

    Quá xui xẻo chính là, toàn bộ phòng học chỉ có bên cạnh cậu còn chỗ trống, Dịch Thần Vũ khóe miệng cười lạnh, lập tức đi về phía cậu, thẳng lăng lăng ánh mắt, rõ ràng chính là bụng dạ khó lường.

    Cố Mạt như đứng trên đống lửa, như ngồi trên

    Đống than, lòng bàn tay đều khẩn trương mà ra mồ hôi, rốt cuộc lúc trước chuyện đó cậu thật là không quá phúc hậu.

    Dịch Thần Vũ không phụ sự mong đợi của mọi người mà ngồi ở bên cạnh cậu, nhỏ giọng nói chỉ có hai người có thể nghe, nghiến răng nghiến lợi mà ở bên tai cậu thấp giọng nói: "Đã lâu không gặp, nam, bằng, hữu?"

    "Ha hả.." Cố Mạt lỗ tai lập tức nóng đến hoảng, cười gượng hai tiếng, ôm chính mình sách vở, bất động thanh sắc mà hướng bên cạnh xê dịch mông.

    Dịch Thần Vũ cũng dịch theo.

    Cậu lại dịch, Dịch Thần Vũ cũng dịch, còn để tay lên eo cậu.

    "Phanh!"

    Cố Mạt khẩn trương, làm trò trước mặt mọi người, đột nhiên đứng lên, lần thứ ba đánh gãy tiếng lão sư giảng bài.

    Thông thể nhịn được nữa, thầy vứt sách lên bàn, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Cố đồng học, em lại có chuyện gì sao?"

    "Em.. em muốn đi WC."

    Quá tam ba bận, thầy không nói gì, phất phất tay làm cậu tự tiện, Cố Mạt vội vàng chạy trối chết.

    Cậu đứng trước gương thở hổn hển, dùng nước lạnh vỗ vỗ mặt, đạm đi một ít đỏ ửng, còn không có phục hồi tinh thần lại đâu, sau lưng lại toát ra một cái lạnh như băng thanh âm.

    "Như thế nào, nhìn thấy anh lòng em khó chịu? Bạn trai.." Dịch Thần Vũ đôi tay ôm ngực, dựa vào cửa, nhàn nhạt mà nhìn cậu, người này như thế nào đúng là âm hồn bất tán.

    Cố Mạt chân có chút mềm, vội vàng đỡ phía sau bồn rửa tay, "anh.. anh tại sao lại ở đây?"

    "Một người chỉ có ba lần nhịn, anh thì có so ba lần càng cấp sự tình muốn giải quyết."

    Dịch Thần Vũ mị mị hẹp dài con ngươi, từng bước một đến gần Cố Mạt, đôi tay chống ở bên cạnh người cậu, đem người giam cầm ở giữa hai tay.

    Cố Mạt mắt to không ngừng chớp chớp, vừa thấy chính là đặc biệt khẩn trương.

    Dịch Thần Vũ cười lạnh, cúi người cọ cọ chóp mũi ẩm ướt của cậu, thấp giọng hỏi nói: "Sợ anh?"

    "Tôi.." Cố Mạt vừa muốn mở miệng nói chuyện, liền nghe thấy bên ngoài có người nói chuyện với nhau thanh âm, còn có dần dần tới gần tiếng bước chân.

    "Ta đợi lát nữa còn có công tuyển khóa, không đi theo ngươi đánh bóng rổ."

    "Kia hành, ta ước Lý văn bọn họ.."

    Có người tới!

    Cố Mạt sợ bị người thấy, sốt ruột hoảng hốt mà đem người kéo vào bên cạnh nhà vệ sinh.

    Thực mau, cậu liền ý thức được, chính mình loại này hành vi không khác dê vào miệng cọp.

    Nói chuyện với nhau hai người đi vào WC, kéo ra quần khóa kéo, một bên nói chuyện một bên xi xi, xôn xao tiếng nước ở trống vắng trong WC vang lên.

    Cố Mạt giống như chấn kinh mèo con, lông tơ cả người đều dựng lên, thật cẩn thận mà ngừng thở, tròng mắt quay tròn chuyển, chú ý bên ngoài động tĩnh, không dám phát ra một chút thanh âm,

    Dịch Thần Vũ ánh mắt ám ám, đột nhiên duỗi tay đem kèo con đẩy đến bồn cầu tòa thượng..

    Mèo con khó có thể tin mà nhìn hắn, run run rẩy rẩy, sợ tới mức cái đuôi đều dựng thẳng.

    Dịch Thần Vũ vốn chính là cố ý, thấy cậu bộ dáng chấn kinh, liền nổi lên ý xấu, cúi người cắn cắn nhẹ vành tai cậu.

    "Lúc trước vì cái gì không từ mà biệt? Anh tìm em lâu như vậy, em có biết hay không.." Dịch Thần Vũ ở bên tai cậu nhẹ giọng nỉ non, tựa u oán lại ủy khuất.

    "A.." Cố Mạt khó có thể tự giữ mà kinh hô ra tiếng.

    Cậu vội vàng giơ tay bưng kín miệng, sợ người bên ngoài nghe thấy được âm thanh, rốt cuộc trong WC thật sự quá im lặng, dễ dàng nghe được âm thanh nhỏ.
     
    Last edited by a moderator: 19 Tháng mười 2019
  3. Dương Cẩm Nguyệt

    Bài viết:
    11
    Chương 2- Kết thúc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đợi bọn họ đi xa một chút, Cố Mạt mới đẩy người trên người cậu ra, từng ngụm từng ngụm thở dốc, thuận tiện đem tay rút từ túi quần qua hơi run vì khí lạnh bên ngoài. Cậu đứng lên mở cửa mà đi ra.

    Dịch Thần Vũ làm sao mà có thể buông tha cậu nên cũng đi theo.

    "Tôi cầu anh, đại ca! Anh buông tha tôi đi, đừng quấn lấy tôi, lúc trước là tôi không tốt, cho tôi xin lỗi đi, nhưng hiện giờ chúng ta đều bình thường, không đúng sao? Anh rốt cuộc muốn cái gì?"

    Dịch Thần Vũ như cũ vẫn là muốn nói đến vấn đề kia: "Lúc trước vì lí do gì mà rời xa anh?"

    Cố Mạt cảm thấy không thể né tránh hoài, mặt kệ xảy ra cái gì cậu liền đem toàn bộ chuyện mà nói ra hết: "Tôi rời đi chỉ vì ông của anh cho tôi một tờ chi phiếu."

    Dịch Vũ Thần mím môi không nói gì, thật ra hắn đã sớm nghĩ đến chuyện này, chỉ là vẫn luôn dối lòng, nhưng lại có chút vui vẻ, ít nhất vẫn chứng minh được Cố Mạt vẫn yêu hắn chứ không vì hết yêu mà vứt bỏ hắn a.

    Cố Mạt vẫn thấy hắn đứng trước cửa không có ý tứ muốn né ra thì cho rằng hắn vẫn không chịu Thiện Bãi Cam Hưu [1], liền vội vã, lấy ra cái ví sờ qua sờ lại nửa ngày vẫn còn lưu luyến, móc ra mấy đồng tiền.

    [1] (Giải quyết tranh chấp dễ dàng và sẵn sàng dừng lại, Ý chỉ anh công không muốn nhượng bộ)

    "Anh đừng hỏi tôi nữa, tôi đưa số tiền còn dư lại cho anh có được không?"

    "Ông của anh đã chết"

    "Hả?"

    Mặt của Dịch Vũ Thần nhìn cũng không cảm thấy có vẻ đau lòng gì, thần sắc bình đạm, tựa như chuyện đó chỉ là một sự kiện hết sức bình thường của dòng họ hắn.

    "Sau khi em đi thì liền bị bệnh."

    Tâm của Cố Mạt khẽ giật mình. Lúc đó, cậu lặng lẽ mà mang túi tiền chất đầy mà đi, hiện tại hắn lại nói với cậu những chuyện này, chẳng lẽ là muốn cậu đem toàn bộ số tiền mà hoàn trả?

    Dịch Thần Vũ thấy cậu có điểm ngơ ngác, ý cười trong mắt liền tăng lên:

    "Em yên tâm, cho em những gì, anh mãi mãi sẽ không lấy lại" (coi ổng sủng bé thụ chưa)

    Cố Mạt vẫn không hiểu hắn đang biểu đạt cái gì. Dịch Thần Vũ thấy vậy đành giải thích:

    "Ông anh sau khi qua đời, anh chính là người thừa kế duy nhất của tập đoàn XX."

    "Vậy nên?" Cố Mạt khiếp sợ mà nuốt nước bọt.

    Dịch Thần Vũ thở dài:

    "Vậy nên, hiện tại giá trị bản thân của anh lên đến vạn trăm triệu cùng tập đoàn XX."

    Cố Mạt bất động trong gió.

    Dịch Thần Vũ bật cười, lấy tay xoa xoa quả đầu mềm mại của anh: "Ông anh lúc trước cho em bao nhiêu tiền?"

    "Một trăm vạn" Cố Mạt có chút uể oải, cảm thấy chính mình thật hào phóng (ý của bé là bán anh công giá thật quá rẻ á)

    "Từng đó tiền mà lại mang anh đi bán?" Dịch Thần Vũ ra vẻ không thể nói lên lời, hắn lớn lên trong một gia tộc giàu có, một trăm vạn ấy hắn thật ra không để vào tầm mắt.

    "Hiện tại toàn bộ công ty đều là của anh, giá trị bản thân anh cũng không nhỏ, nếu em gả cho anh, đến lúc đó tất cả đã là của em. Thế nên em đã thấy hối hận chưa?"

    Lúc này, trong lòng Cố Mạt đã quá hối hận, lông mày khẽ nhíu lại thành bé giun nhỏ: "Có.. có một chút"

    Dịch Thần Vũ nhướng mày: "Chỉ một chút?"

    Cố Mạt chép chép miệng giọng điệu cực kỳ hạ xuống, "Vâng a, lại thêm một chút nữa."

    Dịch Thần Vũ buồn cười, ý vị có hơi hận sắt không thành thép: "Em nói đi, có phải hay không em thật là ngốc, ông anh cho em tiền, em đáng ra không nên chấp nhận ý tốt, vậy thì không cần rời khỏi anh, cũng không cần phải quay về, đến lúc đó anh liền mang toàn bộ gia sản cho em không phải sao?"

    Nghe như vậy hình như cũng có chút đạo lý, Cố Mạt ủ rũ cụp đuôi mà "Vâng" một tiếng.

    "Rồi, đừng tự trách" Dịch Thần Vũ hôn hôn lên khuôn mặt cậu: "Hiện tại, cũng không cho là quá muộn, anh cho em thêm một cơ hội, làm lão bà* anh được không?"

    (thật ra nó ghi là bạn trai mà mình thấy kì kì nên đổi thành như vậy)

    Tâm Cố Mạn có chút động, nhưng mặt lại đầy đắn đo do dự mà nhỏ giọng hỏi một câu, "Làm miễn phí sao?"

    Dịch Thần Vũ thiếu chút nữa đem chính nước bọt của mình làm cho sặc chết, đến nỗi nói không ra hơi, ha hả cười lạnh vài tiếng, cuối cùng vẫn không thể không biện pháp mà lấy người này, bất đắc dĩ mà bàn bạc, "Một trăm vạn."

    Cố Mạt vẫn im lặng, liền tỏ vẻ đáng thương vô cùng mà nhìn hắn.

    Dịch Thần Vũ lẽ thường mà để hắn đánh bại "Năm trăm vạn."

    Cố Mạt mặt mày lập tức giãn ra hớn hở ôm lấy cánh tay hắn.

    "Đi thôi, lão công."

    Vừa lúc, chuông tan học vang lên, Dịch Thần Vũ liền trực tiếp đem Cố Mạt đưa về kTX, ở dưới lầu lưu luyến dây dưa một lúc. Trở về, liền bị bạn cùng phòng Tư Dục bắt gặp.

    Cậu mới vừa bước vào cửa phòng ngủ đã bị Tư Dục bày ra bộ dáng lắm chuyện:

    "Cậu con trai vừa nãy là ai?"

    "Bạn trai cũ."

    Tư Dục cầm gối ôm ngồi lên trên giường cậu, không có một chút ý tốt mà cười cười, "Bạn trai cũ của mày rất soái a."

    Cố Mạt nghe vậy, ánh mắt liền sáng ngời mà nhìn chằm chằm hắn, mặt nham hiểm cười hề hề với hắn: "Muốn có thông tin liên lạc không? Một trăm tệ, chỉ cần một trăm tệ, số điện thoại tư nhân ở trong tay, mày mua liền có chỗ tốt. Thế nào? Suy nghĩ một chút đi?"

    Tư Dục không nhịn được mà bật cười, "Được."

    Sau đó quyết định mà mang ra đại ý

    Cậu đối với cái người bạn trai cũ kia không có nữa điểm hứng thú, bất quá là có bộ dáng vui mừng vì tiền, cực kỳ giống hamster nhỏ dự trữ đồ ăn trong miệng, đáng yêu đến phạm luật.

    Cố Mạt là người đủ tư cách bán gia, thống thống khoái khoái mà đem bạn trai bán không còn một mảnh đến quần lót cũng không dư thừa.

    Không chỉ có như thế, cậu còn phát hiện con đường kinh doanh làm giàu, bởi vì diễn đàn trong trường học gần đây có vài cái đủ điều kiện, có ảnh chụp của Dịch Thần Vũ từ người khác, ở phía dưới rất nhiều người bình luận nếu ai biết phương thức liên lạc liền trả một số tiền lớn.

    Cố Mạt nghĩ nghĩ, cũng chạy tới trở về dán dán, "Bán phương thức liên lạc của tiểu ca ca bằng giá thấp, hàng ngon giá rẻ, không đúng bồi thường gấp mười, không lừa già dối trẻ."

    Mới vừa phát ra đi không đến mười phút liền có người tới trò chuyện riêng với cậu, còn không phải chỉ một lần, vì thế Cố Mạt nhìn chằm chằm đống tiền lẻ trong ví tiếp tục tăng cao, cười đến không khép miệng được.

    Bất quá loại chuyện tốt này không thể tiếp diễn được nhiều ngày, Dịch Thần Vũ tức muốn hộc máu mà tìm đến cửa nhà Cố Mạt.

    Mấy ngày nay không biết vì sai lại thành ra thế này, di động hắn đều bị đánh bạo, đến nỗi không thể không tắt máy, mặt khác lại được bạn bè nhắc nhở, phát hiện trên diễn đàn có bài viết về hắn, truy tìm ID thì biết được là do Cố Mạt mà ra, phổi hắn đều thở không thông.

    Dù gì mình cũng danh chính ngôn thuận là bạn trai hắn, cậu cũng thật hào phóng cư nhiên không hề đem dấu mà mang bạn trai đi chia sẻ cho một đống người không quen biết.

    Hắn nhờ bạn bè hack diễn đàn để xóa bài viết, sau đó nổi giận đùng đùng mà chạy đi tìm "Lão bà" tính sổ.

    Thời điểm hắn đẩy cửa phòng ngủ ra, thấy Cố Mạt vui tươi hớn hở mà ôm di động tính toán số tiền mà mình kiếm được, kết quả bị đụng trúng cánh cửa "Phanh", di động liền tuột khỏi tay mà rớt vào cốc nước thủy tinh gần đó.

    "..."

    Cố Mạt la lên một tiếng, vội vàng đem điện thoại vớt ra, cầm một đống khăn giấy ịnh vào, thở phì phì mà nhìn Dịch Thần Vũ quát: "Anh làm gì? Cái di động của tôi có nhiều thứ quan trọng, lỡ hỏng rồi anh đền sao?"

    Dịch Thần Vũ hiển nhiên ngây ngẩn cả người, "Thực xin lỗi."

    Cố Mạt đau lòng mà kiểm tra di động của mình, giọng điệu không cao hứng, "Anh tìm tôi có việc sao?"

    Lúc này, Dịch Thần Vũ như tỉnh trong giấc mộng, nhớ tới mục đích của mình đến đây, sắc mặt âm trầm mac lấy ra di động, mang đến trước mặt cậu.

    Khởi động máy xong, trên màn hình đầy ấp một chuỗi tin nhắn và cuộc gọi nhỡ.

    Hắn nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Nghe nói em đem thông tin liên lạc của anh đi bán? Nam, bằng, hữu!"

    Cố Mạt có chút chột dạ, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Tôi chỉ muốn trợ giúp những người cần có yêu cầu thôi mà, anh cảm thấy thật sự bực, liền mang tôi bán đi a, tôi lại không ngại."

    Dịch Thần Vũ cạn lời, cậu ta biết rõ chính hắn hận không thể đem câuh giấu đi, sao lại có thể đem thông tin liên lạc của cậu cho người khác? Rõ ràng là cưỡng từ đoạt lí, rõ ràng là biết hắn không thể làm mà như vậy chả khác cậy ái hành hung.

    Hắn đem điện thoại đến trước mặt Cố Mạt đẩy đẩy, "Đây là do em phát ra mầm gây họa, em là lão bà của anh, anh không quan tâm, em phải phụ trách giúp anh chắn bớt làn đào hoa."

    Cố Mạt không phục mà đứng lên, há miệng phản bác, "Tôi dựa vào cái gì.."

    "Năm mươi vạn." Dịch Thần Vũ nhàn nhạt nói cái giá, nhìn lại cái điện thoại ướt trên bàn, lại bỏ thêm một câu, "Hơn nữa cho thêm một chiếc điện thoại hãng quả quýt" (chả biết là hãng gì nữa haha)

    "Một lời đã định." Cố Mạt sợ hắn đổi ý, cười tủm tỉm mà ôm điện thoại hắn rời đi, vừa đi vừa gọi điện thoại.

    "Uy? Tiểu tuyết sao? Đây là di đông của Thần Vũ, hắn đang ngủ, tôi là lão bà của hắn.."

    Dịch Thần Vũ bất đắc dĩ mà đỡ trán.

    Trải qua việc này, hắn có thêm một nhận thức mới, thân phận bạn trai căn bản không xuyên được tâm tư của Cố Mạt, cho nên hắn đành nhờ pháp luật, vì thế dẫn dắt Cố Mạt đi Hà Lan để làm cái giấy kết hôn

    Đương nhiên với điều kiện giá cả là một trăm vạn.

    Thành hôn xong, hai người không biết xấu hổ mà sinh hoạt chung tại biệt thự tư nhân Dịch Thần Vũ.

    Bất quá điều làm Cố Mạt lưu lại không phải vì đại biệt thự kia mà là ở trong cái thư phòng có một két sắt mật mã, nghe nói có rất nhiều vàng thỏi trong đó, cậu vẫn luôn muốn xem thử một chút (hửm có muốn lấy không á). Nhưng chìa khóa lại ở trong tay của Dịch Vũ Thần, năn nỉ mãi mà cũng không cho xem. Cố Mạt vẫn luôn không hiểu vì cái gì mà Dịch Vũ Thần vẫn luôn cảm thấy mình sẽ mang theo thỏi vàng mà chạy đi?

    Bất quá, có công mài sắt có ngày nên kim, Cố Mạt đã trải qua một trận đấu tranh vất vả, dùng hết thủ đoạn trên người, miệng dẻo mép nói những lời mềm lòng, thủ đoạn đều dùng hết đã vậy còn đáp ứng ban đêm làm ba lần phi nhân đạo (làm cái gì thì mọi người tự biết nhé)

    Tuy rằng cả quá trình cũng rất thảm thiết, những vẫn làm cho Dịch Thần Vũ đồng ý, đáp ứng cho anh xem một lần.

    Bất quá nhìn chưa đủ một cái liết mắt, Dịch Thần Vũ đã nhanh tay khóa két sắt lại, ngay cả 1 thỏi cậu còn chưa thấy được.

    Khuôn mặt tươi cười của Cố Mạt khựng lại, bất mãn mà chu miệng: "Quỷ hẹp hòi"

    Dịch Thần Vũ bật cười, cuối đầu hôn hôn lên môi mềm mại của cậu, "Đây là thứ để anh dữ chân lão bà của mình, nếu mà không keo kiệt, chắc lão bà đã sớm đi."

    Cố Mạt vừa nghe đã hiểu hắn đang ám chỉ cái đó, khuôn mặt bỗng đỏ lên, ngạo kiều mà hừ hừ hai tiếng, lắc mông rời đi. (haha)

    Dịch Thần Vũ cười cười mang theo ý sủng nịch, thật ra bên trong cũng chẳng có cái gì, còn vàng thỏi là do hắn nói dối, bất quá trong két sắt là giấy chứng nhận kết hôn và sổ hộ khẩu, làm như vậy Cố Mạt sẽ không có biện pháp nào mà chạy trốn.

    Kết hôn được một năm, Cố Mạt tốt nghiệp, muốn đi ra ngoài tìm công việc, Dịch Thần Vũ không yên tâm, sợ tiểu mèo hoang của mình thấy tiền lại sáng mắt, đem chính bản thân mình vứt bỏ, vì thế đã đi tìm bạn bè để hỗ trợ.

    Cố Mạn cùng vị giám đốc trò truyện một lúc lâu, ông ta liền nói ra ý định, mang ra một ngàn vạn chi phiếu, nói cậu rời xa Dịch Thần Vũ, văn kiện ly hôn sẽ có người hỗ trợ.

    Cố Mạt do dự một lúc, nhận lấy chi phiếu.

    "Em ấy nhận?"

    Dịch Thần Vũ lấy được tin nhắn bạn bè gửi lại, trong lòng đau như cắt, nỗ lực lâu như vậy, chung quy vẫn không giữ được cậu sao?

    Hắn ngồi một mình trong văn phòng tĩnh lặng, dưới đất hỗn độn, toàn bộ phòng chướng khí mù mịt, có thể dẫn lửa mà phát cháy. Lúc này, trợ lý mở cửa số phá tan không khí yên tĩnh, hắn lúc này mới nhớ tới phải đi đón Cố Mạt về nhà.

    Thay đổi trang phục trên người, sau đó phun nước hoa, che đi mùi thuốc lá, bởi vì Cố Mạt không thích, sau đó làm bộ dáng như không có việc gì mới xảy ra, lái xe qua chỗ 2 người hẹn gặp.

    Cố Mạt bước chân khá chậm, nhìn vào bộ dáng có chút thất thần.

    Dịch Thần Vũ đưa bình sữa chua cho cậu, "Cùng giám đốc Liêu vui vẻ chứ?"

    "Vâng." Cố Mạt nhẹ nhàng gật đầu, thất thần mà cắn ống hút, vẻ mặt có í muốn nói rồi lại thôi.

    Trên đường đi, cậu rất bối rối, thời điềm vừa về đến nhà liền móc trong túi ra một tờ chi phiêu nhăn nhó, hướng đến Dịch Thần Vũ mà thẳng thắng nói, "Hắn cho em một ngàn vạn, nói em rời xa anh, em nhận lấy?" (chỗ này ý bé thụ nhận lấy nhưng tờ chi phiếu lại bị vò nát chứng tỏ)

    Dịch Thần Vũ mừng rỡ như điên, đem cậu ấn ở đầu xe mà hôn sâu một cái, hôn đến cả người đều mơ mơ màng màng, đầu óc choáng váng, thậm chí cũng không biết mình đã chọc đến điểm nào mà làm cho hắn động dục.

    "Em giỏi quá, bảo bối nhỏ."

    Cố Mạt nằm ngửa ở ghế trên, ngực dưới phập phồng thở hồng hộc mà nói, "Chúng ta làm ở đây có phải hay không, không được tốt cho lắm?"

    "Sẽ không," Dịch Thần Vũ cười cười, "Em đã làm rất tốt."

    Hắn từ trong áo lấy ra một tờ chi phiếu, tuyệt bút vung lên, viết số lớn hơn chi phiếu người kia cho Cố Mạt, "Đây là khen thưởng cho em."

    Cố Mạt cầm chi phiếu cười đến mi mắt cong cong.

    Dịch Thần Vũ nhịn không được mà ôm người hôn hôn, "Chỉ cần em ngoan ngoãn sống ở cạnh anh, anh mỗi tháng cho em năm mươi vạn tiền tiêu vặt. Sau khi anh chết, toàn bộ tài sản trên danh nghĩa sẽ là của em."

    "Anh nói vậy là đang bao dưỡng em sao?"

    "Không, là em dùng sắc đẹp bao dưỡng anh."

    ~~~~~HẾT~~~~~
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...