Thể loại: nguyên sang, ngôn tình, cổ đại, HE, tình cảm, huyền huyễn, dị thế, xuyên việt, thú nhân, nữ cường.
Văn án: Thân là bộ đội đặc chủng, từ thời khắc Đàm Tiểu Thi bước chân vào quân doanh cô đã trở thành nữ hán tử có bề ngoài loli kì thật nội tâm mạnh mẽ. Nhưng khi cô không cẩn thận xuyên qua thế giới thú nhân, thì hình như thế giới của cô chỉ còn lại: "Má, như vậy cũng được?"
Edit: Tiểu quỷ cung Ma kết
Em vẫn đang tập tành edit, có mắc lỗi thì mọi người góp ý cho em nhé ạ. Em cảm ơn ạ!
"Đội trưởng đội trưởng, ta là tiểu Thơ, ta là tiểu Thơ."
Trong rừng cây rậm rạp, bụi cây mọc um tùm, một người phụ nữ mặc quân phục ngụy trang màu xanh lục đang phủ phục trên cỏ.
Trên mặt cô vẽ những vệt màu màu xanh lá cây, một đôi mắt nhạy bén mà nhìn chung quanh, đồng thời nhỏ giọng nói chuyện với bộ đàm mini bên tai.
Cô đã thử qua nhiều lần, nhưng vẫn không có âm thanh từ bộ đàm liên lạc.
Nhiệm vụ lần này của bọn họ là truy bắt một đám đối tượng buôn ma túy đang lẩn trốn, cô vừa mới đánh nhau với một số người, tuy rằng không bị thương nhưng đạn dược trong tay đã dùng hết.
Hơn nữa trong lúc đánh nhau cô chỉ là lăn trên mặt đất vài cái khu rừng đột nhiên bị sương mù phủ kín, cô cảm thấy sương mù tới quá nhanh, hình như chỉ trong chớp mắt.
Tìm một chỗ để che lấp thân hình, cô đột nhiên phát giác xung quanh an tĩnh dị thường, không phải một khắc trước còn có tiếng súng sao?
Trong lòng cảm thấy hơi lo lắng, cô bắt đầu dùng bộ đàm liên hệ với đội trưởng nhưng một chút tín hiệu đều không có.
Sau nhiều lần không có tín hiệu Đàm Tiểu Thi tạm thời từ bỏ, cô móc ra một quả bom hơi cay từ trong túi cầm trên tay, đồng thời quan sát xung quanh như một con báo.
Cô cứ ẩn núp như vậy khoảng chừng nửa giờ, sương mù trong rừng dần dần tan đi, lúc này vài tiếng dã thú ào rống truyền vào trong tai cô.
Đàm Tiểu Thi rùng mình một cái, cảnh giác mà nhìn chằm chằm chung quanh.
Bỗng nhiên, cô nhìn thấy mấy con hổ đang kịch liệt chiến đấu với nhau ở vị trí cách cô không xa.
Cô nhẹ nhàng điều chỉnh hô hấp, nhìn chằm chằm vào mấy con hổ đang đánh nhau, cô cảm thấy những con hổ đó to lớn hơn rất nhiều so với những con hổ cô nhìn thấy ở vườn bách thú, là do quá hoang dại sao?
"Rống~rống~"
Trong rừng không ngừng vang lên những tiếng hổ gầm, Đàm Tiểu Thi vẫn luôn ở trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Sau một lúc lâu, những con hổ đó rốt cuộc ngừng đánh, lúc này cô mới thấy rõ thì ra những con hổ đó không phải đang cắn xé lẫn nhau mà cùng tấn công một chàng trai!
Người đàn ông nằm trên mặt đất, trên người có rất nhiều vết cào, khóe miệng chảy xuống vết máu, nhưng đôi mắt lại không biết sợ mà nhìn chằm chằm vào mấy con hổ.
Đàm Tiểu Thi nhìn kỹ chàng trai, hắn có mái tóc dài màu vàng, ngũ quan của người châu Á, nhưng ngũ quan đường nét rõ ràng, hình như là con lai.
Hắn không phải một trong những kẻ buôn ma túy, trong đám người buôn ma túy không ai có mái tóc màu vàng, hơn nữa tóc của hắn còn dài như vậy.
Cô nghĩ nghĩ rồi lặng lẽ di chuyển về phía người đàn ông.
Cô là quân nhân, không thể thấy chết mà không cứu!
Cô lặng lẽ tới gần đàn hổ và người đàn ông, càng đến gần cô càng cảm thấy những con hổ to lớn đến kinh ngạc, âm thanh hổ gầm càng là đinh tai nhức óc.
Khi một con hổ định nhào lên người đàn ông, Đàm Tiểu Thi nhanh chóng đem bom cay ném vào giữa đàn hổ, trước khi khói trắng dâng lên cô quan sát chắn chắn vị trí của người đàn ông, sau khi khói trắng dâng lên, cô nhanh chóng chạy đến chỗ người đàn ông, nâng người đàn ông dậy sau đó nhanh chóng chạy đi.
Chạy được một đoạn đường, bọn họ ngừng lại, Đàm Tiểu Thi đỡ người đang ông đến chỗ cái cây. Hình như người đàn ông bị thương không nhẹ, nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời nhìn nàng.
"Giống cái?" Người đàn ông lau lau vết máu khóe miệng, tựa hồ không quá để ý vết thương trên người nhưng hắn nhìn chằm chằm khiến cô không được tự nhiên.
Giống cái?
Cái này không phải để gọi động vật sao?
Hắn làm sao vậy, cô vừa mới cứu hắn, hắn lại không lễ phép như vậy!
"A, thật sự là giống cái!
Đôi mắt hắn càng thêm sáng ngời, đột nhiên hắn đứng lên, đôi tay thập phần kích động nắm lấy bả vai Đàm Tiểu Thi.
Đàm Tiểu Thi không nghĩ tới hắn lại đột nhiên kích động như vậy cho nên khi bàn tay to bắt lấy bả vai của cô, cô liền phản xạ có điều kiện nắm lấy tay hắn quăng qua vai.
"Bang!" một tiếng vang lên ở bên tai, đồng thời còn có một tiếng kêu rên rất nhỏ.
Đàm Tiểu Thi quăng ngã xong mới phản ứng lại, cô nhìn về phía người đàn ông đang nằm trên mặt đất mở to mắt, há hốc mồm, xấu hổ gãi gãi tóc.
"Ha ha, xin lỗi, thói quen nghề nghiệp, thói quen nghề nghiệp."
Vẻ mặt người đàn ông vẫn cứ dại ra, hắn chớp chớp đôi mắt màu nâu, mang theo vài phần thất bại nói: "Ngươi thật sự là giống cái sao? Ta thế mà bị một cái giống cái quăng ngã?" Nói xong, hắn bày ra bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc.
Thật ra Đàm Tiểu Thi cũng không mạnh mẽ như hắn nói, chẳng qua bởi vì Đàm Tiểu Thi là giống cái, cho nên hắn mới thả lỏng cảnh giác mà thôi.
Dù biết là như vậy nhưng thân là giống đực đầu tiên bị giống cái hạ gục, Hill thật sự có ý tưởng đâm đầu vào cây mà chết.
Đàm Tiểu Thi cũng không hiểu tại sao hắn lại lộ ra vẻ mặt như vậy, rốt cuộc cô có thể dùng tay không đánh bại bốn năm người đàn ông lực lưỡng là không nói chơi.
"Thật xin lỗi, đứng lên đi." Đàm Tiểu Thi đi lên trước, vươn tay về phía hắn.
Hill nhìn bàn tay mảnh khảnh nhỏ nhắn của giống cái duỗi về phía mình, hắn cảm thấy bị quăng ngã một cái cũng đáng, sau đó hắn đỏ mặt, nắm lấy tay Đàm Tiểu Thi đứng dậy.
Đàm Tiểu Thi cũng không để ý đến mặt hắn đỏ lên, chỉ là khi hắn đứng lên, cô mới cảm thấy mình bị một đồ vật làm đau mắt!
Cái gì, hắn hoàn toàn khỏa thân?
Mặc dù những cô gái trong quân đội luôn hành sự thẳng thắn và không gò bó, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy đàn ông lõa thể hơn nữa lại còn là hoàn toàn lõa thể khiến Đàm Tiểu Thi nhịn không được đỏ bừng mặt, rời đi ánh mắt sau đó ho khan một tiếng.
"Tại sao anh không mặc quần áo?"
Hill bị bộ dáng đáng yêu của giống cái làm cho xuân tâm nhộn nhạo, mặc dù hắn cảm thấy có chỗ nào không ổn, lại vẫn nói: "Ta ra ngoài đi săn, cho nên không có mặc da thú."
Đàm Tiểu Thi bị những lời nói của hắn làm cho có chút mơ hồ, ra ngoài đi săn và không mặc quần áo liên quan gì tới nhau sao?
Cô đang muốn hỏi, người đàn ông lại nói: "Giống cái, ngươi đến từ bộ lạc nào?"
Hill nghĩ thầm, giống cái này mặc dù xấu xí, lại ăn mặc kì quái nhưng bộ lạc của bọn họ thiếu giống cái, nếu giống cái này không có bộ lạc nào vậy thì chính là giống cái của hắn!
Đàm Tiểu Thi vẫn luôn cảm thấy người đàn ông này có chút quái dị, lời nói của hắn cũng rất kì lạ.
Bây giờ hắn lại đang nói về bộ lạc?
Bộ lạc? Đó không phải từ thời nguyên thủy sao?
Bọn họ đã điều tra khu rừng này trước khi hành động, xung quanh rừng rậm không có người cư trú, càng không có bộ lạc, hơn nữa rừng rậm cũng không có động vật hoang dại hình thể lớn, ví dụ như những con hổ vừa rồi.
Nghĩ đến đây, Đàm Tiểu Thi càng cảm thấy không thích hợp, cô vội vàng chạy đi, nhìn khắp mọi nơi.
Nơi này không phải cánh rừng cô đã ẩn núp!
"Giống cái, ngươi đang tìm cái gì?" Hill thấy dáng vẻ lo lắng của giống cái, tiến lên hỏi.
Đàm Tiểu Thi hít sâu mấy hơi thở, làm bản thân trấn tĩnh lại, sau đó hỏi: "Nơi này là nơi nào, anh là ai?"
Hill nghe thấy câu hỏi của Đàm Tiểu Thi, đã nhận định nàng là giống cái đi lạc, trong lòng càng cảm thấy vui vẻ, trên mặt cũng không giấu được ý cười, nói: "Nơi này là Bán Nguyệt rừng rậm, ta là Hill."
Bán Nguyệt rừng rậm?
Đây rõ ràng không phải nơi cô chấp hành nhiệm vụ, tại sao cô lại ở chỗ này?
Đàm Tiểu Thi nhanh chóng suy nghĩ nhưng cô nghĩ kiểu gì cũng không hiểu tại sao mình lại xuất hiện ở chỗ này.
Cô lấy thiết bị liên lạc trên người ra xem, không có một chút tín hiệu nào..
Chẳng lẽ, thật sự giống như những cuốn tiểu thuyết cô đã đọc qua, xuyên qua?
Nghĩ, cô nhìn về phía người đàn ông mặt đầy cảnh xuân bên cạnh, ngoài ý muốn phát hiện miệng vết thương trên người hắn đã bắt đầu kết vảy.
Má, thật sự xuyên qua! Còn gặp quái vật!
Đàm Tiểu Thi ở trong lòng kêu gào, sau đó còn không đợi cô chửi thầm xong, người đàn ông kia vuốt những sợi tóc ra sau, đưa khuôn mặt tuấn tú tới gần cô: "Ngươi đã là giống cái bị lạc, vậy coi như là giống cái của ta đi!" Vừa nói hắn vừa ngửi ngửi trên người cô: "Chờ ngươi phát tình, chúng ta liền giao phối, sau đó sinh một oa nhãi con.."
"A.."
Hai chữ "nhãi con" còn chưa kịp ra khỏi miệng, Đàm Tiểu Thi liền thừa dịp Hill đang khom lưng, hai tay kéo cổ hắn xuống, gập chân lại, hung hăng nâng chân thúc một cú vào bụng hắn.
Lưu manh thối, động dục cái gì, giao phối cái gì, dám đánh chủ ý lên người Đàm Tiểu Thi cô!
"Tôi nói cho anh biết, ta mặc kệ nơi này là chỗ nào, nếu như anh còn nói thêm một câu nữa mạo phạm đến tôi cẩn thận tôi đánh anh răng rơi đầy đất!" Đàm Tiểu Thi, buông hắn ra, sau đó thập phần soái khí phủi phủi tay.
Lúc này Hill thống khổ nhăn mặt, đột nhiên không phòng ngừa bị đánh một cái thật sự là rất đau, nhưng mà để cho hắn giật mình đó là giống cái này muốn đánh gãy răng hắn?
Thiên a!
Mặc dù giống đực luôn ngoan ngoãn nghe theo yêu cầu của giống cái, nhưng nếu không có răng vậy chẳng phải hắn sẽ chết đói?
Nhưng khi hắn thấy bộ dáng tực giận của nàng liền cảm thấy trong lòng nghẹn muốn chết, giống đực như thế nào có thể chọc giống cái tức giận đâu?
Bụng của hắn rất nhanh không cảm thấy đau nữa, nhưng hắn vẫn nhẹ nhàng xoa bụng, ủy khuất nói: "A.. Chờ chúng ta kết lữ, nếu ngươi thật sự muốn răng của ta, ta có thể cho ngươi một cái."
Hắn đang nói cái gì, cho cô một cái răng?
Đàm Tiểu Thi có chút ngốc, hắn thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu?
"Ý tôi là tôi không có khả năng cùng anh kết lữ!"
Đàm Tiểu Thi hơi hơi nâng cằm nhìn về phía hắn, cô đang nói cho hắn biết, cô đang rất khó chịu, hắn nên nói chuyện cẩn thận.
Lần này Hill nghe hiểu rồi, đôi mắt hắn mở to, khí thế càng thêm mạnh mẽ: "Ngươi là giống cái ta nhặt được, ta chính là giống đực của ngươi!"
"Anh nhặt được tôi? Hình như là tôi cứu anh mới đúng?" Đàm Tiểu Thi nguy hiểm nheo mắt lại.
Hill bị đôi mắt nhỏ của giống cái làm cho tiểu tâm can run lên, nhưng đồ vật của mình nhất định phải giữ chặt, cho nên khí thế của hắn không những không giảm mà còn tăng lên: "Ngươi không có nhà, chính là ta nhặt!"
Đàm Tiểu Thi cảm thấy chính mình vô pháp cùng hắn nói chuyện, quên đi, cô không cần nói chuyện với dã nhân ở chỗ này, việc quan trọng hiện tại là ra khỏi khu rừng này!
Cho nên, cô liếc mắt nhìn Hill một cái, sau đó nhấc chân đi về phía trước.
Hill ngẩn ngơ, chớp mắt hai cái, mãi đến khi Đàm Tiểu Thi đi được mười mấy mét, hắn mới hỏi: "Giống cái, ngươi đi đâu?"
Đàm Tiểu Thi không nói chuyện cũng không có tạm dừng, tiếp tục đi về phía trước.
Hill gãi gãi tóc, hình như giống cái lại tức giận, về sau hắn nhất định phải tìm giống đực đã kết lữ học hỏi nhiều một chút, miễn cho luôn làm giống cái tức giận.
Trong lòng hạ quyết tâm, Hill liền nhấc chân đuổi theo.
Mặc dù trong lòng nôn nóng nhưng Đàm Tiểu Thi không dám quá liều lĩnh, dù sao nơi này có dã thú sinh sống.
Đàm Tiểu Thi vừa nhìn xung quanh, vừa nhìn kim la bàn, đi về phía Nam.
Đàm Tiểu Thi vừa quan sát bốn phía vừa đi theo chỉ thị của la bàn đi về phía Nam.
"Cẩn thận!"
Tinh thần Đàm Tiểu Thi vốn luôn tập trung cao độ, khi đột nhiên nghe thấy tiếng hô của người đàn ông phía sau đã cảm thấy một luồng gió lạnh đang lao về phía vai trái cô cho nên cô nghiêng người tránh thoát công kích không rõ.
Vừa quay người lại, cô liền thấy người đàn ông phía sau hóa thân thành một con sư tử to lớn miệng há to lao về phía cô.
Má, vậy cũng được?
Cô sững sờ trước cảnh tượng người sống biến thành dã thú, say đó cô liền thấy sư tử cắn một con trăn to bằng miệng bát, đồng thời trong miệng còn phát ra âm thanh "Grừ.. grừ"
Chỗ cổ của con trăn bị sư tử cắn, cái đuôi của nó lại gắt gao siết chặt người con sư tử, cái đầu trăn nham hiểm le le cái lưỡi.
Sư tử bị con trăn siết cổ, chỉ có vài tiếng gầm nhẹ nguy hiểm phát ra từ cổ họng nó, nó nhìn chằm chằm vào một cái cây lớn, chỉ nghe thấy tiếng "Đùng-----" đầu con trăn đã bị hắn đâm nát.
Thân rắn mềm oặt buông lỏng người sư tử, sư tử vung đầu, thi thể con trăn bị ném ra xa.
Sau đó, sư tử đi đến bên cạnh Đàm Tiểu Thi, quan tâm mà nhìn nàng.
Mặc dù Đàm Tiểu Thi luôn luôn trấn định, nhưng khi nhìn thấy một màn này vẫn không kìm được mà nuốt một ngụm nước miếng, chỉ vào mặt con sử tử hỏi: "Anh là yêu quái sao?"
"Ô ô.." Hill thấp giọng ô ô vài tiếng, sau đó hắn thấy Đàm Tiểu Thi vẫn cứ ngạc nhiên, hình như nghe không hiểu hắn nói, sau đó hắn liền lại lần nữa đổi thành người.
Nhìn con sư tử trước mắt biến thành thiếu niên xinh đẹp, Đàm Tiểu Thi cầm lòng không đậu lui về sau một bước.
"Ta là thú nhân, không phải yêu quái." Hill lại lần nữa nói.
Thú nhân, đó chẳng phải là yêu quái sao?
Đàm Tiểu Thi lại lui về phía sau mấy bước, tiến vào trạng thái phòng ngự.
Hill không biết tư thế đó dùng để làm gì, đôi mắt sắc bén nhìn xung quanh, nói: "Ngươi cùng ta trở về bộ lạc trước đi, bằng không nếu ngươi gặp được quỷ thú hoặc thú nhân khác ngươi sẽ gặp nguy hiểm."
Vừa mới bị mãng xà tập kích, Đàm Tiểu Thi thật sự cảm thấy khu rừng này thập phần nguy hiểm.
Mặc dù cô cũng không biết quỷ thú trong miệng hắn là thứ gì nhưng thấy bộ dáng cảnh giác của hắn vậy nhất định là nguy hiểm hơn mãng xà rất nhiều.
"Được.." Trái phải cân nhắc một chút cô liền đồng ý.
Trên mặt Hill lộ ra vẻ vui mừng, Đàm Tiểu Thi duỗi tay ra làm động tác dừng lại, cởi áo khoác của mặc ném cho hắn: "Quấn lên đi."
Cô không muốn bị đồ vật nào đó làm cay mắt!
Hill cầm lấy quân phục ngụy trang, nhìn kỹ, thập phần tò mò sự trơn nhẵn của áo khoác, cúi đầu ngửi ngửi, chỉ thấy trên áo tràn ngập mùi thơm của giống cái.
Dường như mùi thơm kia làm tâm của hắn nhộn nhạo, hắn cũng không biết trên người giống cái lại thơm như vậy.
Đàm Tiểu Thi thấy vẻ mặt si hán của hắn, sắc mặt hơi hơi thay đổi.
Hill đột nhiên định thần lại, sắc mặt ửng hồng, cầm áo quấn quanh hông.
"Đi thôi." Hắn buộc áo khoác lại sau đó đi trước.
Ách..
Đàm Tiểu Thi vuốt vuốt trán, quần áo của cô quá nhỏ, không thể đêm thân thể của Hill hoàn toàn che khuất, nhìn cái mông trắng bóng lắc lư trước mặt mình, Đàm Tiểu Thi đột nhiên có ý nghĩ muốn đánh người!
Hill không dám đi quá nhanh, thỉnh thoảng còn quay đầu lại nhìn Đàm Tiểu Thi, cười một cái, lộ ra hàm răng trắng, nhìn bộ dáng hiện tại của hắn thật sự giống nhi tử ngốc nhà địa chủ.
Sau khi đi một đoạn đường dài, từ xa Đàm Tiểu Thi nhìn thấy những đồ vật rất giống tường vây.
Trên tường vây có một hàng rào làm bằng gỗ, bên cạnh có hai người đàn ông đẹp trai mặc váy da thú.
Hill cùng bọn họ chào hỏi một chút, nhưng hai người đàn ông đôi mắt sắc bén, nhìn thấy Đàm Tiểu Thi đi theo phía sau Hill.
"Giống cái mới?" Một người đàn ông nhìn Đàm Tiểu Thi, kích động hỏi.
Hill tự nhiên biết rõ trong lòng người đàn ông kia nghĩ cái gì, trừng mắt liếc hắn một cái: "Đây là giống cái của ta." Dứt lời, kéo Đàm Tiểu Thi nhanh chóng đi vào.
Đàm Tiểu Thi vẫn luôn đánh giá hoàn cảnh xung quanh, đột nhiên bị Hill kéo đi như vậy, suýt chút nữa té ngã.
Sau đó cô lật tay nắm lấy tay Hill, Hill trong lòng vui vẻ, ngay sau đó chỉ cảm thấy cánh tay đau xót, giống như bị một lực lượng kì dị nào đó ghì chặt sau lưng.
Hắn giãy giụa muốn rút tay ra nhưng không tránh ra được, chính hắn lại không dám quá dùng sức sợ làm giống cái bị thương.
"Theo như ngươi nói, không nên động thủ động cước." Đàm Tiểu Thi tăng lớn lực đạo, Hill cảm thấy cánh tay đau nhức vô cùng.
Động tác của bọn họ đã thu hút sự chú ý của hai người đàn ông, hai người đàn ông thấy Hill bị một giống cái chế trụ, đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười ha ha ha.
Hill nghe thấy tiếng cười của bọn họ mới phản ứng lại xung quanh có người, sắc mặt tối sầm.
Hắn vẫn là nên đâm vào cây chết!
"Ngươi buông ta ra!" Hill tăng lớn vài phần lực đạo, mặc dù mất hết mặt mũi, hắn vẫn bận tâm Đàm Tiểu Thi.
Đàm Tiểu Thi lạnh lùng nhìn lướt qua hai người đàn ông đang cười to, hai người bọn họ bị ánh mắt của cô làm cho ngẩn ra, thế nhưng bất tri bất giác ngưng cười.
Cô thu hồi ánh mắt, một tay đem Hill đẩy ra, sau đó nhìn cũng không nhìn hắn, lập tức đi về phía bên trong.
Đi vào bên trong một đoạn đường, liền thấy những thạch ốc thưa thớt, cao thấp khác nhau.
"Ta ở bên kia." Cánh tay của Hill đã đỡ đau nhưng bởi vì chuyện vừa xảy ra cảm xúc không được tốt lắm.
Hắn mang theo Đàm Tiểu Thi vào một thạch ốc tương đối rộng rãi, liếc một cái có thể thu hết bài trí trong thạch ốc vào đáy mắt.
Một cái ổ bằng cỏ mềm mại, một cái rương gỗ.
Hill cũng cảm giác được trong phòng đơn sơ, nhưng hắn vừa mới thành niên không bao lâu, cũng không có giống cái, đồ vật trong phòng tự nhiên không nhiều lắm.
Hắn gãi gãi tóc, mở ra rương gỗ lục lọi, lấy ra một cái váy da thú, sau đó tháo xuống áo khoác quấn bên hông, mặc vào váy da thú.
Thấy Hill muốn thay quần áo, Đàm Tiểu Thi quay mặt đi, lúc này cô đang nghĩ tiếp theo nên làm như thế nào, chẳng lẽ muốn ở bộ lạc thú nhân này mãi mãi?
"Cho ngươi." Hill đem áo ngụy trang đưa cho Đàm Tiểu Thi, sau đó hắn nhìn quần áo trên người Đàm Tiểu Thi, càng xem càng cảm thấy không thoải mái.
Đàm Tiểu Thi tiếp nhận quần áo, vẫn chưa mặc vào, mà bỏ cả ba lô và áo để lên trên rương gỗ.
Trước đó, cô ẩn núp trong rừng rậm hai ngày hai đêm, hôm nay lại lăn trên mặt đất vài vòng, quần áo đã bẩn đến không thể bẩn bơn.
"Anh có quần áo tôi có thể mặc sao?" Đàm Tiểu Thi nhìn về phía Hill.
Hill vẫn luôn nghĩ đến làm Đàm Tiểu Thi thay ra bộ quần áo trên người, lúc này nghe Đàm Tiểu Thi chủ động đề cập, tâm tình lập tức vui vẻ, vội gật đầu, nói: "Có, ngươi chờ một lát."
Hắn đem quần áo và ba lô Đàm Tiểu Thi đặt lên ổ cỏ, lại bắt đầu lục lọi rương gỗ.
Lần này hắn lấy ra một tấm da thú khá lớn, ngoài ra còn có một cái cốt châm cũng không biết làm từ cái gì.
Hắn làm việc rất nhanh, đem da thú trải trên cái rương, nhìn thoáng qua Đàm Tiểu Thi, như là xác định Đàm Tiểu Thi kích cỡ, sau đó hắn vươn tay phải, móng tay tay phải của hắn nhóng chóng dài ra và sắc bén.
Đàm Tiểu Thi nhìn hắn dùng móng tay sắc bén đem da thú cắt ra, sau đó móng tay lại thu trở về.
Má, vậy cũng được?
Hill khâu rất nghiêm túc, tốc độ tay cũng rất nhanh, một lát sau, một cái mạt ngực liền làm tốt.
Đàm Tiểu Thi ngồi xuống bên cạnh hắn, nhìn thế nào cũng cảm thấy lúc này Hill rất giống người vợ nhỏ hiền huệ.
Bởi vì giống cái tới gần, tim của Hill đập nhanh hơn vài phần, nhưng động tác trên tay hắn cũng không dừng lại, rất nhanh đã may xong một cái váy da thú.
"Cho ngươi, thử xem có vừa người không." Hill cầm lấy váy da cùng mạt ngực đưa cho Đàm Tiểu Thi, trong ánh mắt mang theo chờ mong.
Đàm Tiểu Thi đứng lên, lấy quần áo, "Chỗ các anh có nước không, tôi muốn tắm rửa."
Nếu tiếp tục không tắm, người cô sẽ hôi chết!
Hill cũng đứng lên, "Có, ta đi lấy về cho ngươi."
"Không cần, tôi tự qua đó tắm là được." Đàm Tiểu Thi không muốn phiền phức như vậy, cô nghĩ tắm ở trong sông một lát cũng sẽ không xảy ra chuyện gì đi.
"Như vậy sao được!"
Hill vừa nghe, phản đối mãnh liệt, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc: "Ngươi không thể ra sông tắm rửa một mình, sẽ bị cướp đi!"
Hill làm sao sẽ để Đàm Tiểu Thi ra sông tắm rửa, nếu nàng bị giống đực khác để ý làm sao bây giờ?
Đàm Tiểu Thi thấy Hill kích động, cũng không có kiên trì, nói: "Vậy được rồi."
Hill nghe Đàm Tiểu Thi nói như vậy, lúc này mới vô cùng vui vẻ ra khỏi nhà ở.
Thú nhân sức lực rất lớn, rất nhanh, Hill khiêng một cái thùng gỗ chứa đầy nước trở về. Hắn đem thùng gỗ bỏ vào trong phòng, sau đó nhìn Đàm Tiểu Thi, ý tứ là có thể tắm rửa.
Đàm Tiểu Thi cũng nhìn hắn, nhướng mày, nói: "Ngươi không đi ra ngoài?"
Hill nghiêng nghiêng đầu: "Ngươi là giống cái của ta, ta không ra."
Gân xanh trên trán Đàm Tiểu Thi giật giật, sau đó cô nở một nụ cười rạng rỡ: "Anh xác định thật sự không đi ra ngoài?"
Hill bị nụ cười của Đàm Tiểu Thi làm cho choáng váng, mặc dù giống cái của hắn không đẹp nhưng tại sao hắn vẫn cảm thấy giống cái của hắn rất hấp dẫn?
Không phải hắn chưa thấy qua những giống cái khác, nhưng đối với giống cái đẹp nhất trong bộ lạc hắn cũng không có loại cảm giác này.
Quả nhiên là giống cái của hắn.
Hill càng nghĩ, liền càng cảm thấy thoải mái.
"Ọtt.."
Đàm Tiểu Thi nhìn bộ dáng như đi vào cõi thần tiên của hắn, vừa muốn động thủ, nhưng bụng lại phát ra tiếng kêu rất không đúng lúc.
Hill lấy lại tinh thần, mang theo vài phần áy náy nói: "Ta đã quên ngươi khả năng còn không có ăn cơm, ta đây liền đi săn, ngươi tắm rửa xong liền đãi ở trong phòng, không cần nơi nơi chạy loạn."
Nói xong, Hill kéo váy da thú, biến thành một con sư tử lớn chạy ra ngoài.
Ách, này thật đúng là thay đổi thất thường.
Đàm Tiểu Thi lắc lắc đầu, đóng cửa gỗ lại, sau đó cởi quần áo vào thùng gỗ.
Thùng gỗ rất lớn, cô ngồi ở bên trong, nước trong thùng vừa vặn đến cổ.
Cô thoải mái thở dài một hơi, ngâm ở trong nước một lát, rồi tắm sạch sẽ từ đầu đến chân.
Mạt ngực và váy da Hill làm cho cô rất vừa vặn, chiều dài mạt ngực vừa phải, chỉ lộ ra bụng nhỏ kiện mỹ, váy da thú dài đến đầu gối, độ rộng vừa phải, mặc lên rất thoải mái.
Khi Hill trở về Đàm Tiểu Thi đang lục ba lô của mình.
Trong ba lô có hai viên bom cay, một con dao quân dụng, một cái đèn pin, hai cái bật lửa, một ít dược vật còn có lương khô và nước.
Sau khi trở về Hill không vào nhà, trực tiếp ở nền đất trước thạch ốc đốt lửa, đem con mồi đã xử lý sạch sẽ bỏ lên trên nướng.
Chẳng mấy chốc, Đàm Tiểu Thi ngửi thấy mùi thịt, cô thu dọn đồ đạc, ra khỏi nhà ở, nhìn Hill nướng thịt.
"Oa, thơm quá." Đàm Tiểu Thi vốn là đói bụng, vừa ngửi thấy mùi thịt nướng cô cảm thấy sâu tham ăn đều sắp ra tới.
Hill đang tập trung nướng thịt, nhưng khi thấy Đàm Tiểu Thi, hắn liền sững sờ.
Tuy rằng là bộ đội đặc chủng, nhưng làn da Đàm Tiểu Thi làn vẫn cứ trắng nõn non mịn, hơn nữa cô hàng năm rèn luyện, dáng người tất nhiên là tốt không lời gì để nói.
Dáng người Đàm Tiểu Thi vốn cao gầy, lúc này mặc váy da thú dài đến đầu gối, dù thuốc màu màu xanh trên mặt không dễ dàng rửa sạch sẽ nhưng vẫn khiến cô trông mảnh khảnh, xinh đẹp.
Đàm Tiểu Thi ngay từ đầu không thấy Hill, nhìn chằm chằm thịt trong tay hắn. Nhưng nhìn một lát, thấy Hill vẫn không lật thịt trong tay, phần thịt phía dưới đã bị cháy một ít.
"Thịt cháy!" Đàm Tiểu Thi nhắc nhở một chút, vừa ngẩng đầu lên, thấy đôi mắt của Hill dính trên người mình, cô lại nói thêm một câu: "Sư tử ngốc!"
Hill đột nhiên lấy lại tinh thần, sau đó chôn đầu thịt nướng, không dám lại nhìn Đàm Tiểu Thi.
Giống cái của hắn quá xinh đẹp, hắn sợ hắn không khống chế được, không đợi được đến ngày giống cái động dục.
Đàm Tiểu Thi xuống trên tảng đá đối diện hắn, nhìn thịt chín dần trên lửa.
"Có thể ăn sao?" Đợi một lát, Đàm Tiểu Thi rốt cuộc không nhịn được, vẻ mặt chờ mong hỏi.
Thấy dáng vẻ đáng yêu của cô, Hill mỉm cười, chọn chỗ thịt có màu sắc tương đối đậm xé xuống một miếng, đặt trong thạch chén đưa cho Đàm Tiểu Thi
Đàm Tiểu Thi nhận lấy, gấp không chờ nổi nếm một ngụm, lại bị nóng đến thẳng hà hơi, dùng tay quạt hạ nhiệt độ.
Hill nhìn bộ dáng trẻ con của Đàm Tiểu Thi, vẻ mặt cưng chiều nói: Ăn từ từ, miếng thịt khác lát nữa là chín. "
Đàm Tiểu Thi trong miệng hàm chứa thịt, mơ hồ không rõ ứng hắn một tiếng, sau đó chờ thịt không như vậy năng, mấy khẩu liền đem thạch trong chén thịt ăn cái sạch sẽ.
Cô liếm liếm môi, đem thạch chén đưa cho Hill," Còn muốn. "
Hill cười tiếp nhận, sau đó lại xé mấy miếng thịt cho cô.
Sau khi lấp đầy dạ dày, Đàm Tiểu Thi cảm thấy cả người thư thái.
Lúc này sắc trời đã bắt đầu tối, nơi xa thỉnh thoảng truyền đến tiếng dã thú tiếng tru, nhưng Đàm Tiểu Thi lại ngoài ý muốn không cảm thấy bất an.
Cô liếc nhìn Hill đang ngấu nghiến ăn nốt số thịt còn xót lại trước mặt, tuy hắn nói chuyện có chút không đàng hoàng nhưng rất có cảm giác an toàn.
Hill ăn xong thịt, đem hài cốt và đống lửa dọn dẹp sạch sẽ, lúc này sắc trời đã tối hẳn.
Hill duỗi eo một cái, lười biếng nói:" Chúng ta nên ngủ. "
Sau khi ăn cơm, Đàm Tiểu Thi cũng cảm thấy buồn ngủ, bởi hai ngày nay cô không ngủ được mấy, cho nên gật gật đầu, cào phòng.
Bên trong thạc ốc tối om, Đàm Tiểu Thi đột nhiên nghĩ tới một vấn đề.
" Tôi ngủ chỗ nào? "
" Đương nhiên là ngủ cùng ta."Trong bóng đêm, Hill bày vẻ mặt đương nhiên, tuy nhiên Đàm Tiểu Thi không nhìn thấy.
Đàm Tiểu Thi nghĩ về cái ổ cỏ của Hill, thấy nó cũng đủ lớn, liền không nói gì thêm.
Dựa vào ký ức, Đàm Tiểu Thi đi đến đến bên cạnh ổ cỏ, lúc này không biết Hill lại lục cái gì trong rương gỗ.
Cô nhớ rõ loài hổ, sử tử gì đó đều có thể nhìn rõ trong bóng tối xem ra thú nhân cũng có thể.
Hill tìm được một tấm da thú rất lớn, trải lên trên ổ cỏ, giọng nói mang theo vài phần lười biếng, nói: "Ngủ đi."
Đàm Tiểu Thi ngồi xuống, tùy tay sờ sờ, hóa ra là hắn trải da thú, ừm, đúng là như vậy thoải mái hơn rất nhiều.
Hill nằm xuống, còn thoải mái cọ cọ trên tấm da thú.
Đàm Tiểu Thi chọn chỗ xa hắn nhất nằm xuống, cô vừa nằm xuống, cơn buồn ngủ mãnh liệt kéo tới.
Lần đầu tiên Hill ngủ cùng giống cái, vốn dĩ sau khi ăn xong, hắn xác thật cảm thấy buồn ngủ, nhưng lúc này nằm bên cạnh giống cái, ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người nàng, hắn không cảm thấy buồn ngủ chút nào.
Tưởng tượng đến sau này đều có thể ngủ bên cạnh giống cái khiến hắn cảm thấy thật vui vẻ, thật muốn lăn vài vòng!
Sau một lúc lâu, hắn nghe thấy tiếng hô hấp của giống cái đã ổn định, đoán rằng giống cái đã ngủ rồi, cho nên lặng lẽ dịch người về phía cô.
Dịch vài cái, hắn thấy giống cái không có phản ứng, sau đó lại xê dịch.
Cứ như vậy, hắn dịch đến gần giống cái, thẳng đến khi bàn tay của hắn có thể chạm vào làn da non mịn bóng loáng của cô.
Aaaaaaaa..
Hắn miễn cưỡng khắc chế, không làm chính mình kêu ra tiếng, mà là ở trong lòng vui sướng mà kêu một tiếng.
Thân thể giống cái sờ thật thoải mái..
Hắn bị xúc cảm tinh tế làm cho thất thần, sau đó không kìm được mà nâng tay sờ lên khuôn mặt ngủ say của giống cái.
Làn da trên mặt giống cái cũng rất non, làm hắn sờ yêu thích không buông tay.
Hắn nhớ rõ làn da của những giống cái khác không mềm như vậy, so với giống đực bọn họ tự nhiên da các nàng tinh tế hơn rất nhiều nhưng vẫn ngăm đen thô ráp.
A aa.. Thật muốn hôn một cái..
Hill nghĩ như vậy, miệng cũng đã tiến lên trên.
Nhưng môi của hắn vừa mới chạm vào mặt giống cái, đột nhiên trước mắt tối sầm, sau đó cơ thể bị đè xuống, giống cái đang ngủ vậy mà đột nhiên tỉnh dậy đè trên người hắn, hai tay nhanh chóng bắt lấy tay hắn ghì chặt lên đỉnh đầu.
"Anh muốn làm cái gì?" Đàm Tiểu Thi vẫn không nhìn thấy gì cả nhưng cô biết người nọ là Hill.
A a?
Giống cái của hắn thật nhanh nhẹn!
Hơn nữa, lúc này giống cái đang ngồi trên người hắn, cái đùi mềm mại kẹp chặt eo hắn, mà thân thể hắn cũng dần dần biến hóa.
"Ực.."
Trong bóng đêm, vang lên một tiếng nuốt nước, ở trong thạch ốc yên tĩnh phá lệ rõ ràng.
Ách..
Khóe miệng Đàm Tiểu Thi giật giật, đang muốn đứng dậy nhưng Hill lại đột nhiên ôm cô xoay người một cái, biến thành tư thế cô ở dưới hắn ở trên.
"Ta muốn cùng ngươi sinh nhãi con!" Hill nhìn chằm chằm Đàm Tiểu Thi, nghiêm túc kiên định mà đến.
Đàm Tiểu Thi không nhìn thấy rõ Hill nhưng cô tưởng tượng được dáng vẻ sắc cấp công tâm của hắn. Khóe miệng Đàm Tiểu Thi mím chặt, đó là dấu hiệu cô sắp nổi giận.
Hơn nữa dù không nhìn thấy Hill nhưng cô có thể cảm giác được một vật cứng chọc vào đùi mình.
Dù chưa yêu đương bao giờ, nhưng cô không phải thiếu nữ không biết gì, tất nhiên biết đó là thứ gì!
Sắc sư tử!
Cho nên, đáp lại Hill, là một cú đấm lên bụng.
"A.." Hill kêu rên một tiếng, nhưng hắn vẫn ghé vào người Đàm Tiểu Thi, không muốn đứng dậy.
"Không muốn biến thành thái giám thì cách xa tôi ra một chút!" Đàm Tiểu Thi lạnh lùng nói.
Sự đau đớn trên bụng còn không có biến mất, Hill rầu rĩ hỏi: "Thái giám là cái gì?"
Đàm Tiểu Thi cười lạnh một tiếng: "Thái giám à, chính là tịch thu công cụ gây án, làm hắn cả đời đều không thể giao phối!"
Hill nhíu lại mi nghĩ nghĩ, tuy rằng nửa câu đầu hắn nghe không hiểu, nhưng nửa câu sau hắn hiểu.
A a..
Cả đời không thể giao phối đối với giống đực là trừng phạt quá nghiêm khắc!
Hắn vẫn là không nên cưỡng bách giống cái, nếu lỡ về sau nàng giận hắn, không cần hắn nữa thì làm sao bây giờ?
Nghĩ đến đây, Hill có chút ủ rũ cụp đuôi, từ trên người giống cái bò dậy, sau đó an an phận phận mà nằm ở một bên, chỉ là một đôi mắt lại vẫn nhịn không được ngó về phía giống cái.
Đàm Tiểu Thi cũng không biết thỉnh thoảng Hill lại nhìn mình, cô lật người, đưa lưng về phía Hill.
"Nếu anh lại không thành thật, lần sau chỗ tôi đánh sẽ không phải là bụng anh."
"Ô!" Hill lên tiếng, giống như thật sự nghe hiểu Đàm Tiểu Thi nói.
Đàm Tiểu Thi thực vừa lòng, nhắm hai mắt lại tiếp tục ngủ.
Hill lần này thật sự an phận, không có lại đụng vào Đàm Tiểu Thi, nhưng vẫn dịch người về phía cô, đối mặt với gáy Đàm Tiểu Thi, dần dần tiến vào mộng đẹp.
Sáng hôm sau, Đàm Tiểu Thi cảm thấy mình bị đồ vật mềm mại ấm áp nào đó vây quanh, cả người đều cảm thấy thoải mái. Cô đột nhiên ngồi dậy, mà động tác của Đàm Tiểu Thi cũng đã đánh thức đại sư tử đang dựa sát vào người cô ngủ say.
Đàm Tiểu Thi bình tĩnh một chút, sau đó đứng lên, lấy nước khoáng từ trong ba lô ra, uống lên mấy hớp.
Vừa mở mắt ra liền thấy một đầu đại sư tử, nói thật ra, ngay từ đầu cô không có phản ứng lại đây.
Hai ngày này cô thật sự mệt mỏi, bằng không sẽ không chậm trễ như vậy.
Hill biến thành hình người, dụi dụi đôi mắt ngái ngủ.
"Sao lại dậy sớm như vậy, ngươi có thể ngủ thêm một lát nữa."
Đàm Tiểu Thi cầm lấy quần áo bẩn ngày hôm qua thay ra, ngày hôm qua tắm rửa xong ăn cơm liền ngủ, quần áo cũng chưa giặt sạch.
"Tôi đi giặt quần áo." Nói xong, cô đẩy cửa gỗ đi ra ngoài.
Hill thấy Đàm Tiểu Thi đi ra thạch ốc, ý lười lập tức biếng mất, liền đứng dậy đuổi theo.
Hắn vốn định giặt giúp cô, nhưng hắn nghĩ hắn không thể luôn luôn không cho giống cái ra ngoài hoạt động, cho nên hắn không ngăn cản, chỉ mang Đàm Tiểu Thi ra bờ sông.
Lúc này trời vừa rạng sáng, thú nhân còn chưa ra ngoài hoạt động cho nên thẳng đến khi giặt xong quần áo, Đàm Tiểu Thi vẫn chưa nhìn thấy thú nhân nào.
Không khí trong rừng rậm rất trong lành, lúc này lại là buổi sáng, ánh mặt trời xuyên qua những tán cây chiếu xuống mặt đất, phản xạ những giọt sương trong suốt trên lá, thật là yên tĩnh hiếm thấy.
Lúc này có mấy cái thú nhân đến bờ sông uống nước, ánh mắt của bọn họ khi nhìn Đàm Tiểu Thi khi giống hệt ánh mắt của Hill nhìn cô ban đầu
Nhưng khi bọn họ nhìn thấy Hill ngồi phía sau Đàm Tiểu Thi, đều miễn cưỡng thu hồi ánh mắt.
Đàm Tiểu Thi nhìn về phía Hill, trong miệng hắn đang ngậm một cọng cỏ, vẻ mặt hung ác trừng mắt những thú nhân kia.
Đàm Tiểu Thi có chút tò mò, hình như những thú nhân này rất sợ Hill, chẳng lẽ ở đây Hill rất lợi hại?
Cô nghĩ nghĩ, xoay người, đối diện Hill, nói: "Hill, tôi có một số việc muốn hỏi anh."
Nghe thấy giống cái gọi mình, Hill vội phun cọng cỏ trong miệng ra, vẻ mặt trở lại như lúc đầu, cười tủm tỉm nhìn Đàm Tiểu Thi.
"Nơi đây của các anh rất ít giống cái?"
Lời nói của cô làm Hill có chút ngốc, chẳng lẽ bộ lạc cũ của nàng có rất nhiều giống cái?
Tuy rằng nghĩ như thế, Hill vẫn là thập phần kiên nhẫn nói: "Mặc kệ là ở bộ lạc nào, số lượng giống đực xa xa nhiều hơn giống cái, nếu số giống cái của bộ lạc có thể vượt qua một trăm vậy đó tuyệt đối là bộ lạc lớn, bộ lạc của chúng ta chỉ có 23 giống cái, giống đực có tới gần 300 cái."
Sau khi cùng Hill trao đổi, Đàm Tiểu Thi đã có hiểu biết nhất định về thế giới mà cô đang sống.
Nơi này có đủ loại thú nhân, nhưng bất kể là loài nào, đều là giống đực nhiều, giống cái ít, vậy nên giống cái ở nơi đây giống như gấu trúc, không chỉ được giống đực sủng ái mà còn có thể có được nhiều giống đực.
Nơi này coi trọng thực lực, Hill là thú một bậc, tuy là một bậc nhưng hắn mới thành niên không bao lâu, tư chất xuất sắc, có rất nhiều thú nhân thành niên nhiều năm còn không đạt được một bậc.
Cấp bậc của thú nhân có thể phán đoán thông qua màu mắt.
Thú nhân không có bậc nào có đôi mắt màu đen, thú một bậc có đôi mắt màu nâu, nhị cấp thú có đôi mắt màu vàng, tam cấp thú đôi mắt màu đỏ, tứ cấp thú có đôi mắt màu tím.
Nhưng có rất ít thú nhân có thể đạt tứ cấp.
Tất nhiên, có rất nhiều nguy hiểm và sự trang đấu ở thế giới này.
Nguy hiểm nhất, đó hẳn là quỷ thú mà Hill nói.
Quỷ thú không phải một loại thú nhân, mà là thuật ngữ chung đê4 chỉ thú nhân.
Một số thú nhân không muốn nghe theo sự quản lý của bộ lạc, dã tính rất lớn, bọn họ sẽ đi đoạt giống cái, sẽ uy hiếp đến sự an toàn của các giống đực khác. Bởi vì đối với bọn họ mà nói, bọn họ chỉ muốn sống vui vẻ tự do.
Còn một số khác là thú nhân phạm sai lầm, bị đuổi ra khỏi bộ lạc.
Quỷ thú đều không có chỗ ở cố định, bọn họ tùy tính mà làm, nếu coi trọng giống cái nào đó thì đi đoạt, sau khi chơi đủ rồi thì giết hoặc vứt bỏ.
Cho nên bọn họ đối tượng phải phòng thủ hàng đầu của tất cả các thú nhân.
Về tranh đấu, trong thiên nhiên từ trước đến nay đều là cá lớn nuốt cá bé, nếu ngươi nhỏ yếu, ngươi sẽ luôn bị bắt nạt và chèn ép.
Giống như cô gặp những lão hổ vây công Hill ngày hôm qua.
Những con hổ đó là thú nhân của bộ lạc khác, bộ lạc của bọn chúng rất lớn và chúng luôn bắt nạt những thú nhân của bộ lạc khác.
Nhưng chỉ bị bắt nạt một chút là chuyện nhỏ, ở nơi này có những bộ lạc bị bộ lạc khác thâu tóm trong một đêm cũng là chuyện thường xảy ra.
Hill vẫn luôn cảm thấy kỳ quái, tại sao giống cái này cái gì cũng không biết, chẳng lẽ là giống cái hi hữu sống trong núi sâu?
Lúc này, có càng nhiều thú nhân ra ngoài hoạt động, Đàm Tiểu Thi rốt cuộc nhìn thấy thú nhân giống cái nơi này.
Có 5 người trong một nhóm, các nàng cùng nhau đến bờ sông sửa mặt chải đầu, phía sau có vài giống đực đi theo.
Đàm Tiểu Thi còn phát hiện một sự kiện.
Đó là thú nhân giống đực ở đây cực kì đẹp trai còn giống cái lại có dung mạo bình thường, thậm chí có thể nói là xấu.
Đàm Tiểu Thi nhìn những cái đó trong chốc lát, cố tình đè thấp thanh âm, hỏi: "Ở đây tất cả giống cái đều như vậy sao?"
Hill nhìn thoáng qua những giống cái kia, sau đó nhìn về phía Đàm Tiểu Thi, gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, hơn nữa trong đó có một giống cái đẹp nhất trong bộ lạc của chúng ta."
Mặc dù có giống cái đẹp nhất trong bộ lạc nhưng Hill cũng chỉ liếc mắt một cái, sau đó vẫn luôn nhìn Đàm Tiểu Thi.
Đàm Tiểu Thi nghe xong Hill nói, lại tỉ mỉ đánh giá năm cái giống cái, ừm, trong đó có một giống cái đẹp hơn một chút, nhưng nếu như vậy đã là đẹp nhất, vậy.. bi kịch thật không thể tưởng tượng được..
"Nhưng ở trong mắt ta, ngươi là đẹp nhất." Hill nhìn Đàm Tiểu Thi, khuôn mặt tuấn tú hơi hơi phiếm hồng.
Đàm Tiểu Thi nhìn dáng vẻ của hắn, toàn thân nổi da gà, xoay người không nhìn hắn.
"Này, giống cái mới tới à?"
Giống cái bên kia nhìn thấy Đàm Tiểu Thi liền gọi cô.
Đàm Tiểu Thi không nói chuyện, cô cũng không biết phải nói gì.
Những giống cái kia thấy Đàm Tiểu Thi không trả lời các nàng cho nên đi về phía bên này. Trong đó có giống cái đẹp nhất theo lời Hill nói, vẻ mặt không vui.
"Chúng ta hỏi ngươi vì sao ngươi không trả lời."
Đàm Tiểu Thi vẫn cứ ngồi không nhúc nhích, cô không trả lời bởi vì cô căn bản là không phải giống cái, càng không phải cái gọi là mới tới, cho nên cô không biết mình phải trả lời như thế nào.
Chỉ là cô không nghĩ tới, tính tình giống cái nơi này đều lớn như vậy sao?
Giống cái kia thấy Đàm Tiểu Thi chỉ nhàn nhạt mà nhìn nàng, tuy mặt Đàm Tiểu Thi xanh lè, căn bản thấy không rõ biểu tình, nhưng nàng lại cảm thấy nàng (ĐTT) đang cười nhạo nàng.
"Vừa rồi là ngươi nói chúng ta xấu sao?" Giống cái kia hất cằm, vẻ mặt kiêu ngạo.
Đàm Tiểu Thi thấy nàng cao lớn vạm vỡ, mắt nhỏ môi dày nhưng vẫn cho mình là tuyệt thế mỹ nhân, không kìm được bật cười.
Giống cái kia thấy Đàm Tiểu Thi trắng trợn cười nàng, tức đến đỏ mặt.
Từ trước đến nay, giống cái các nàng luôn được ưu ái, hơn nữa nàng không chỉ là con của thủ lĩnh bộ lạc mà còn là giống cái đẹp nhất. Từ khi sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên có người dám không nghe lời nàng.
Nàng tức giận đến hô hấp không thuận, chỉ vào Đàm Tiểu Thi, lớn tiếng nói: "Ngươi cũng không nhìn lại bộ dáng của mình xem, còn không biết xấu hổ cười nhạo ta! Ngươi là giống cái xấu nhất mà ta từng thấy!"
Đàm Tiểu Thi bị nàng mắng đến ngẩn ra, cũng không phải bị khí thế của nàng chấn trụ, mà là nàng nói cô xấu nhất?
Tuy rằng cô không phải đại mỹ nữ, nhưng đặt ở hiện đại cũng là một cái tiểu mỹ nữ đó, chẳng lẽ thẩm mỹ của thế giới này khác nhân loại sao.
Nghĩ đến đây, cô quay đầu nhìn bộ dáng của mình trên mặt sông, sau khi nhìn rõ dáng vẻ của mình, cô bật cười ra tiếng.
Cô đã quên mất chuyện này, thuốc màu trên mặt cô không dễ rửa sạch, cái dạng này đừng nói xấu, quá dọa người.
Giống cái thấy Đàm Tiểu Thi không tức giận, ngược lại nở nụ cười, không khỏi càng thêm tức giận.
"Ngươi cười cái gì!"
Đàm Tiểu Thi quay đầu nhìn về phía nàng, đáy mắt mang theo ý cười, nghiêm trang nói: "Tôi đang cười đồ ngốc!"
Giống cái ngẩn ra, ngay sau đó hiểu được, nàng tức giận đến bộ mặt vặn vẹo, dồn dập thở hổn hển mấy hơi, hô lớn: "Mạc Nạp!"
"Ngao.."
Hill ở bên cạnh nghe thấy giống cái đột nhiên hô một tiếng, hắn bỗng nhiên đứng dậy, hướng về mấy giống đực phía sau những giống cái phát ra âm thanh "Grừuu.."
Một giống đực đi đến bên cạnh giống cái kia, hắn căm tức nhìn Hill, trong cổ họng cũng phát ra âm thanh "Grừ.."
Đàm Tiểu Thi hiểu ra rằng thì ra giống cái kia gọi người giúp đỡ.
Đàm Tiểu Thi nhìn về phía giống đực tên Mạc Nạp và phát hiện ra rằng đôi mắt của hắn màu đỏ!
Nhưng ngay cả khi cấp bậc của Hill kém hơn Mạc Nạp rất nhiều, hắn cũng không lộ ra sợ hãi, ánh mắt tàn nhẫn không thua kém gì Mạc Nạp.
Đàm Tiểu Thi đứng lên, vỗ vỗ vai Hill, sau đó nhìn về phía giống cái, nói: "Tìm giúp đỡ tính cái gì, bằng không ngươi cùng ta đánh một trận."
Đôi mắt nhỏ của giống cái đột nhiên mở to, như thể nghe thấy chuyện khó tin.
"Đánh nhau? Nhưng đó là chuyện của giống đực!"
Đàm Tiểu Thi cười nhạo một tiếng.
"Xét đến cùng còn không phải ngươi không dám?
Đàm Tiểu Thi ghét nhất là dong dong dài dài, nếu nhìn không thuận mắt liền thống khoái đánh một trận, hà tất ở chỗ này nói chuyện da lông!
" Không dám thì thôi, Hill, chúng ta trở về đi."
Giống cái lại lần nữa bị Đàm Tiểu Thi nhục nhã, nàng dậm dậm chân, oán hận mà nhìn Đàm Tiểu Thi, sau đó đột nhiên nghĩ tới cái gì..
Trên mặt nước chỉ có những lọn sóng lăn tăn, không thấy bóng dáng của mãng xà và đại điểu.
Sau một lúc lâu, một người đàn ông có mái tóc trắng đột nhiên nhô lên từ trong nước. Hắn quay lưng về phía các nàng, một đầu tóc bạc vừa thẳng vừa dài dán trên tấm lưng vạm vỡ, một màn này thật sự gây ấn tượng mạnh về mặt thị giác.
Giống cái ở bờ sông bị vẻ đẹp trước mắt làm cho ngơ ngác, tất cả đều nhìn không chớp mắt.
Người đàn ông tóc bạc chậm rãi đứng lên, đến khi mực nước dừng ở eo, hắn mới xoay người lại.
Sắc mặt trắng nõn đến dường như không có chút máu nào, con ngươi màu đỏ bình tĩnh không gợn sóng thậm chí còn mang theo chút lãnh đạm. Cơ bụng của hắn thấp thoáng trên mặt nước, từng bộ phận trên cơ thể dường như hoàn mỹ như tranh vẽ, ngay cả bộ đội đặc chủng Đàm Tiểu Thi cũng nhịn không được khen ngợi dáng người của hắn.
Đương nhiên, không chỉ dáng người của hắn hoàn mỹ, gương mặt kia mới là nơi mê hoặc giống cái.
Đôi mắt lạnh nhạt nhìn thoáng qua những thú nhân trên bờ sông, sau đó lại một lần nữa chìm vào trong nước.
Một lát sau, một con đại điểu màu xám trồi lên mặt nước, một cái đầu rắn màu trắng cắn chặt lấy chân nó, từ từ bơi trên sông.
Đôi mắt đại điểu nửa mở, thỉnh thoảng đập đập cánh, tùy ý mãng xà kéo chính mình.
Nhưng khi ánh mắt của nó chạm vào Đàm Tiểu Thi, ánh mắt của nó đột nhiên sáng lên.
Đàm Tiểu Thi nghĩ rằng đó là ảo giác của cô, thế mà đại điểu đột nhiên biến thành một mỹ nam trần trụi.
Nhưng mà người đàn ông đẹp trai này không khải người đàn ông tóc trắng vừa rồi, vậy đại mãng màu trắng mới là người đàn ông tóc bạc.
Người đàn ông đẹp trai với mái tóc đen, đôi mắt màu đỏ sáng ngời có thần nhìn Đàm Tiểu Thi, không quan tâm đến chân mình còn đang bị mãng xà cắn, hướng về phía Đàm Tiểu Thi vẫy vẫy tay.
"Giống cái! Thì ra ngươi ở đây!"
Đàm Tiểu Thi nhìn nhìn chung quanh, lúc này khoảng cách của cô cách mấy giống cái kia có chút xa, bên cạnh cũng chỉ có Hill, chẳng lẽ hắn đang nói chuyện với cô?
Hắn biết cô sao?
Người đàn ông đẹp trai bị mãng xà kéo càng lúc càng xa, lúc này hắn rốt cuộc có phản ứng, đột nhiên đánh vào đầu mãng xà: "Chết xà, nhả ra cho ta!"
Mãng xà vẫn tiếp tục kéo mà không nhúc nhích.
Mỹ nam nóng nảy, dùng sức vung vung chân: "Locker, chỉ cần ngươi buông ra, con mồi trong một tháng của ngươi ta phụ trách!
Mãng xà đột nhiên ngừng lại, đôi mắt màu đỏ mị mị, sau đó buông lỏng miệng.
Mỹ nam được tự do, vội vàng bơi về phía Đàm Tiểu Thi, tốc độ của hắn rất nhanh, vài cái liền lên bờ, đi đến trước mặt Đàm Tiểu Thi," Giống cái, hôm qua ta đã nhìn thấy ngươi trong rừng rậm! "
Đàm Tiểu Thi bị da thịt trắng bóng làm cho lóa mắt, giống đực ở đây đều không thích mặc quần áo sao!
Cô nhìn thẳng vào đôi mắt người đàn ông, nhưng cô không nhớ nổi mình gặp hắn vào lúc nào.
Có lẽ là Đàm Tiểu Thi ánh mắt quá mức trắng ra, người đàn ông bị Đàm Tiểu Thi nhìn đến có chút ngượng ngùng.
" Ta thấy ngươi trốn trong bụi cỏ."
Đàm Tiểu Thi biết rõ, hắn là loài chim, nhãn lực rất tốt, ở trên trời có thể nhìn thấy cô cũng không có gì kì quái.
Từ lúc người đàn ông chào Đàm Tiểu Thi Hill đã đề cao cảnh giác, lúc này hắn đang dùng vẻ mặt hung ác trừng mắt nhìn người đàn ông.
Nhanh như vậy đã có người muốn tranh giống cái với hắn? Không có cửa đâu!
Người đàn ông đẹp trai hoàn toàn không để ý đến hắn, từ đầu đến cuối ánh mắt của hắn đều nhìn Đàm Tiểu Thi.
Mặc dù mỹ nam không để ý đến Hill nhưng trong lòng lại mắng Hill mấy chục lần!
Locker đáng chết, nếu hôm qua không phải do hắn, hắn sẽ phát hiện ra giống cái trước, như vậy sẽ không bị một con sư tử nhanh chân đến trước!