Chương 7: Xin lỗi
Đã là ngày thứ chín rồi.
Cả ngày yên lặng ở trong phòng, Quý Tư Kỳ chưa từng đến tìm cô, thậm chí anh căn bản không có bước vào cửa lớn Phượng Hoàng Thành nửa bước.
Ôm bó hoa hồng trắng ở trước ngực thất thần, khuôn mặt Vũ Đồng để lộ ra biểu cảm khó hiểu mơ hồ.
Anh... Có ý gì chứ? Mỗi ngày đều sai người đưa hoa hồng trắng cùng tấm thiệp tới, anh rốt cuộc có ý gì?
Mở tấm thiệp tinh xảo ra, dòng chữ viết cứng rắn tức khắc nhảy vào trong mắt cô.
"Sorry, còn ở giận tôi sao?"
Thêm một lần nữa hướng em nói lời xin lỗi, tha thứ cho tôi, được không?
Bó hoa hồng trắng thứ chín, tấm thiệp thứ chín, lần thứ chín xuyên qua mấy con chữ nhỏ hướng cô bang bỏ lời xin lỗi, Diệp Vũ Đồng cô có tài đức gì chứ?
Anh vì sao phỉa lãng phí công sức chỉ vì mong cô tha thứ?
Cô chẳng qua chỉ là người phụ nữ tiếp rượu bán rẻ tiếng cười, là người phụ nữ hèn mọn đến lòng tự tôn cũng đã bán đi.
Đối với thương nhân hô mưa gọi gió trên thương trường như Quý Tư Kỳ mà nói, cô dù không tha thứ thì thế nào thế nào? Quan trọng sao?
Vì sao anh để ý cô có tức giận hay không?
Vì sao anh ăn nói khép nép mong cô tha thứ?
Vì sao?
Cốc! Cốc! Cốc!
"Ai vậy?"
Ngoài cửa truyền đến tiếng vang nhảy nhót cực độ.
"Vũ Đồng tiểu thư, là tôi, tôi là A Xuân!"
A Xuân? Nhíu nhíu mày, thu hồi suy nghĩ bấn loạn, Vũ Đồng đứng dậy mở cửa.
"Vũ Đồng tiểu thư, Quý thiếu gia anh tới! Ngài tới tìm cô!"
A Xuân vừa vào cửa, liền vạn phần kích động giữ chặt Vũ Đồng ồn ào.
"Quý thiếu gia tới...Ngài ấy tới..."
"Ngài ấy?" Tim không có kiềm chế được mà lỡ một nhịp.
"Đúng nha! Thì ra Quý thiếu gia không có thích người mới, cũng không có gọi tiểu thư nào tới đón, hiện tại ngài ấy chỉ một mình ở dưới lầu chờ Vũ Đồng tiểu thư thôi! Tôi biết Quý thiếu gia đối Vũ Đồng tiểu thư là yêu thích sâu đậm mà..."
Đối với việc lời nói liên thanh của A Xuân, Vũ Đồng hoảng hốt mà bật ra tiếng. "Ừ."
"Vũ Đồng tiểu thư, đừng để Quý thiếu gia đợi lâu! Quý thiếu gia ..."
"A?"
Thấy Vũ Đồng phản ứng thất thường, A Xuân không khỏi che miệng cười cười.
Tâm huyết dâng trào, A Xuân vì thế mở miệng đề nghị.
"Để A Xuân tới giúp cô thay quần áo đi! Hôm nay A Xuân nhất định đem Vũ Đồng tiểu thư trang điểm thành công chúa mỹ lệ nhất, để Quý thiếu gia thấy càng thêm vui mừng, kinh hỉ, để ngài ấy vì Vũ Đồng tiểu thư càng thêm thần hồn điên đảo, hì hì..."
"Không được." Vũ Đồng lắc đầu cự tuyệt ý tốt của A Xuân.
"Vũ Đồng tiểu thư?"
"Không vội, cô đi xuống trước đi, chuẩn bị muột chút, tôi liền tới."
A Xuân tựa hồ rất thất vọng.
"Thật sự không để A Xuân giúp cô trang điểm sao?"
Một mạt nhàn nhạt mỉm cười, Vũ Đồng vẫn cứ lắc lắc đầu.
"Không được."
"..."
"Nào, đi đi." Trước khi đi, A Xuân lưu luyến không rời mà quay đầu lại nhìn nhìn Vũ Đồng.
"Vậy Vũ Đồng tiểu thư trang điểm một chút, A Xuân đi xuống thay cô thông báo với Quý thiếu gia."
"Được."
Tiễn A Xuân đi ra ngoài, Vũ Đồng hạ bờ vai, ngơ ngẩn nhìn bầu trời ngoài cửa sổ thất thần một lát.
Cảm xúc bất an chiếm cứ trong lòng cô, hơi nhíu mày, lặng lẽ lộ ra ưu sầu thuộc về cô.
Quý Tư Kỳ, cuối cùng vẫn tới.
Giẫm đạp tự tôn của cô, đem cô nhục nhã đến thương tích đầy mình. Sau đó dùng chín bó hoa hồng, chín tấm thiệp bày tỏ ý nói xin lỗi, đúng là người đàn ông trước sau không đồng nhất.
Lần này đến Phượng Hoàng Thành không rõ anh có ý muốn đột biến gì, không rõ mục đích Quý Tư Kỳ lần này đến là gì, đối với một người đàn ông toàn thân phát ra hơi thở nguy hiểm như vậy, cho dù cô sợ hãi, cho dù cô không muốn, giờ khắc này vẫn phải đối mặt.
Bởi vì cô không có quyền nói không, không phải sao?
Tuy nhiên, đi vào đi đến ngoài cửa, gần anh trong gang tấc, Vũ Đồng do dự không dừng bước.
Không biết nên dùng cái dạng tâm tình nào để đối mặt đây, Vũ Đồng nhấc không nổi dũng khí chậm chạp không bước lên mà đứng lặng tại chỗ.
Tim trong lồng ngực đập càng thêm mãnh liệt, một ý niệm chạy trốn dâng lên, đang trong lúc hết sức do dự, thình lình một cánh tay mang theo đạo lực kéo một cái Vũ Đồng lảo đảo rồi đột nhiên đụng phải vật thể rắn chắc không rõ phía trước.
Một bàn tay to từ sau lưng đem cô cố định, vật thể rắn chắc không rõ phía trước truyền đến nhiệt độ cơ thể nóng rực, ngẩng đầu mắt vừa thấy, Vũ Đồng phát hiện chính mình thế mà lại rớt vào trong lòng ngực Quý Tư Kỳ?
Hoảng loạn đẩy anh ra, như đầu trâu mặt ngựa, Vũ Đồng tránh tránh, lui lui đến một góc cách anh rất xa.
"Còn giận tôi?"
"..."
Thấy cô không có phản ứng, Quý Tư Kỳ đơn giản kéo cô đến gần.
"Vũ Đồng?"
Khuôn mặt tuấn tú càng tới gần, hồi ức đáng sợ bỗng chốc càng ùa vào trong đầu cô, như bị bóng đè không ngừng nhắc nhở cô ngày ấy từng bị sỉ nhục như thế nào.
Bắt lấy vạt áo trước ngực, cô liên tiếp lui về phía sau đến khi không còn đường lui nữa.
Giống như chim sợ cành cong co rúm lại ở một góc tường, thân thể Vũ Đồng hoảng sợ khẽ run cúi thấp mình.
"Không muốn..."
"Vũ Đồng, em em"
"Tránh ra!"
Tiếng nói Vũ Đồng run rẩy.
"Không cần lại đây! Không cần lại đây..."
"Được, được, được, tôi không đến! tôi không đến ..."
Thấy cô sợ hãi như thế, Quý Tư Kỳ lập tức dừng bước chân, anh mở đôi tay ra. "Tôi không đến, được rồi chứ?"
Bắt lấy vạt áo trước ngực hơi thở phì phò, trong mắt Vũ Đồng vẫn cứ chứa đầy sợ hãi.
"Tôi chỉ muốn đến xem em, có lời muốn nói."
Quý Tư Kỳ nhẹ giọng ý đồ trấn an Vũ Đồng.
"Đừng sợ, tôi sẽ không tổn thương em, tôi sẽ không tổn thương em, Vũ Đồng?"
Anh trấn an, cô vẫn chưa dỡ ý niệm đề phòng anh xuống.
Quý Tư Kỳ lần thứ hai mở miệng.
"Chín bó hoa hồng, chín câu xin lỗi, Quý Tư Kỳ tôi đời này lần đầu tiên đối với một người ăn nói khép nép như thế, xin lỗi, xin lỗi, lại xin lỗi, chẳng lẽ em không cảm nhận được thành ý của tôi, chẳng lẽ em cho rằng tôi đối với em làm mấy chuyện này hết thảy đều chỉ diễn kịch?"
Cô vẫn như cũ không nói một chữ, thậm chí mắt mở to đề phòng anh, không chút nào dám thả lỏng, thấy cô sợ hãi như thế anh tới gần, hoàn toàn coi anh như vật có độc, Quý Tư Kỳ không khỏi ảo não nhẹ lầm bầm.
Anh đã biểu đạt anh xin lỗi đến như thế, chẳng lẽ cô cho rằng anh sẽ làm tổn thương cô?
Nhíu mày kiếm, anh nheo mắt nhìn chằm chằm vào cô.
"Vì sao sợ tôi?"
Chẳng lẽ Quý Tư Kỳ, anh thực sự đáng sợ như vậy?
"..."
"Rốt cuộc muốn thế nào, em mới bằng lòng tiếp nhận lời xin lỗi của tôi?"
Giống như cùng không khí đối thoại, Vũ Đồng như gốm sứ im lặng không có bất luận phản ứng gì.
Vì sao cô một câu cũng không nói?
Vì sao cô vẫn coi anh như rắn độc, mãnh thú?
Chẳng lẽ muốn anh lấy dao mổ trái tim anh ra cô mới bằng lòng tin tưởng anh không lừa cô?
Giống như sư tử thất bại bực bội vò vò tóc, Quý Tư Kỳ miết chặt ly rượu trên tay.
"Nghe này, tôi - Quý Tư Kỳ" đơn giản rót một ly rượu mạnh, anh một hơi ngửa cổ nuốt sạch.
"Hiện tại chính thức đứng ở chỗ này hướng em - Diệp Vũ Đồng xin lỗi, ly thứ nhất."
"Ly thứ hai." Một giọt cũng không để thừa, quơ quơ chén rượu rất thành ý.
Ngay sau đó, ly thứ ba cũng nhanh chóng từn ngụm nuốt vào yết hầu.
Nhìn động tác của anh, trong lòng Vũ Đồng run sợ, đảo một hơi hít hà.
Thấy anh vân vê gạt tàn thuốc, trong đó chất đầy mẩu thuốc lá như một tòa tháp, Vũ Đồng lúc này mới phát hiện, hôm nay Quý Tư Kỳ dường như đặc biệt bực bội.
Mắt thấy ly thứ tư tiến sát vào bên miệng anh, rốt cuộc Vũ Đồng cũng ra tiếng ngăn anh lại.
"Ngài..."
"Hửm?" Anh nhướng mày.
"Ngài... Vì sao xin lỗi tôi?"
Lần này đến phiên Quý Tư Kỳ trầm mặc không nói.
Vũ Đồng lại một lần mở miệng.
"Vì sao xin lỗi tôi?"
"Xin lỗi em cũng cần lý do?"
Không khí nháy mắt đông lại, hai người dường như đứng hình nhìn nhau.
Đúng vậy, xin lỗi cô cần gì lý do.
Nhưng bất luận thế nào, lúc trước nhục nhã cô là sự thật, lúc trước chà đạp cô là sự thật, hiện giờ lại muốn cô tiếp nhận lời xin lỗi của anh, chẳng lẽ...Chẳng lẽ anh không nên cho cô một cái lý do?
Á khẩu không trả lời được Vũ Đồng, không biết nên làm thế nào biểu đạt.
"Tôi... Em..."
"Bởi vì tôi sai rồi, cho nên hướng em xin lỗi, đã hiểu chưa?"
Biểm cảm của anh nghiêm túc lạ thường.
Anh sai rồi? Lý do dơn giản gọn gàng, không chút nào ướt át bẩn thỉu.
Nghẹn họng trân trối đối mặt trực tiếp với anh, cô thật sự kinh ngạc, từ đáy lòng cô đối với anh sinh ra một tia tán thưởng.
Cao cao tại thượng như anh, chịu làm trò trước mặt cô mặt thừa nhận anh sai, cần loại khí phách gì đây?
Chỉ là, tại sao anh đột nhiên chuyển biến nhanh như vậy? Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, rốt cuộc anh vì cái gì thay đổi?
Không phải vốn dĩ anh khinh thường cô sao?
Mơ hồ tìm kiếm đáp án.
"Nhưng tôi chỉ là...Tôi... Tôi..."
"Hử?"
"Ngài... Tôi..."
Trong lòng nghi hoặc, lúc này giống như ăn mà không nuốt được, rối rắm ở trongngực.
Càng sốt ruột, tật xấu cà lăm của Vũ Đồng càng nghiêm trọng. Quẫn bách không khỏi lộ ra thẹn thùng khiến khuôn mặt Diệp Vũ Đồng đỏ bừng.
Thấy bộ dáng cô lắp bắp thật đáng yêu, Quý Tư Kỳ không khỏi sang sảng phát ra tiếng cười.
Không khí giữa hai người nháy mắt nhẹ nhàng hơn, Quý Tư Kỳ dùng bàn tay to xoa xoa cô đầu.
"Thế nào? Nhận lời xin lỗi của tôi thực sự khó khăn như vậy?"
"Tôi...Tôi..."
Lần thứ hai xoa xoa đầu cô, Quý Tư Kỳ càng muốn cười ha ha.
"Đừng cứ tôi, tôi, tôi mãi thế, nhìn em gấp đến độ tựa như mặt đỏ như quả táo."
Thẹn thùng cười cười, Vũ Đồng xấu hổ lại càng giống một quả táo chín.
"Nói cho tôi, có giận tôi nữa hay không?"
Vũ Đồng nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
"Như vậy, em tha thứ cho tôi rồi?"
"Vâng." Vũ Đồng gật gật đầu.
______________
Chương này dài nha 2000 từ lận. Cầu 1 like ủng hộ editor nào!!!