[Edit] Thế Thân - Hồng Nhi

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Loveyourself, 6 Tháng năm 2019.

  1. Loveyourself

    Bài viết:
    20
    Chương 11: Anh có tâm sự

    "Chương 11: Anh có tâm sự"
    Chương 11: Anh có tâm sự

    "Vũ Đồng, ai bắt nạt em?"

    "Chị Phượng.." Âm thanh nức nở, Vũ Đồng ủy khuất lau nước mắt.

    "Em.. Em không phải cố ý muốn chọc anh ấy tức giận, em thật sự.. vì sao.. Vì sao anh ấy chán ghét em.."

    "Là Quý Tư Kỳ à?"

    "Em không muốn anh ấy chán ghét em.. Em không muốn.."

    Thấy Vũ Đồng thút tha thút thít, Kim Phượng không khỏi đau lòng đem cô ôm vào trong lòng ngực.

    "Đừng khóc, đừng khóc, có Chị Phượng ở đây, không khóc.."

    "Chị Phượng, làm thế nào đây? Anh ấy chán ghét em, anh ấy chán ghét em! Anh ấy về sau sẽ không đến tìm em nữa.. Sẽ không đến tìm em nữa.."

    Vũ Đồng sợ hãi giống cô bé lạc đường.

    Kim Phượng không khỏi thở dài.

    "Vũ Đồng, em yêu ngài ấy phải không?"

    "Hả?" Đôi mắt mở to mê man, Vũ Đồng mờ mịt mà nhấm nuốt lời Kim Phượng nói.

    "Nếu em không phải yêu Quý thiếu gia, tại sao em vì ngài ấy khóc đến thương tâm như vậy?"

    "Em.."

    Đúng vậy, tại sao cô vì anh khóc đến thương tâm như thế?

    Vì sao anh lại như chúa tể chiếm cứ nội tâm cô? Vì sao chỉ vì một câu của anh khiến thế giới của cô như sắp sụp đổ? Chẳng lẽ cô thật sự yêu anh?

    Nhưng yêu là cảm giác gì? Chẳng lẽ thế này gọi là yêu?

    Còn anh? Anh đối với cô là loại tâm tình gì? Anh thích cô sao?

    Ở trong lòng anh có chỗ cho cô hay không? Anh có để ý đến suy nghĩ của cô hay không? Cô, không biết..

    Ba ngày sau, phải chờ trái mong, Quý Tư Kỳ rốt cuộc cũng qua trở lại Phượng Hoàng Thành.

    Anh xuất hiện dường như như ánh rạng đông, quét sạch sương mù trong lòng Vũ Đồng, cô vui vẻ mà mở rộng miệng cười.

    "Tư Kỳ."

    "Theo tôi."

    Quý Tư Kỳ không một lời giải thích, một phen giữ chặt tay Vũ Đồng.

    Còn không kịp biểu đạt vui mừng, anh tùy ý hành động khiến cô khó hiểu.

    "Anh.. Anh muốn đưa em đi đâu?"

    "Đưa em đi một nơi."

    Cùng đối lập với sự nhiệt tình của Vũ Đồng, anh lạnh lùng mở miệng.

    "Đi một chút?" Anh tính toán mang cô đi đâu?

    Vẫn không một lời giải thích, Quý Tư Kỳ bắt lấy cánh tay cô lần thứ hai, bước từng bước mạnh mẽ.

    Dường như có chuyện gì cự kỳ quan trọng, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra một tia quỷ dị không tầm thường.

    Một đường đem cô rời khỏi Phượng Hoàng Thành, bước chân chưa từng ngừng lại.

    Cứ như vậy không đầu không đuôi đi theo anh, không hiểu chuyện gì, Vũ Đồng cứ thở hổn hển theo anh.

    "Anh rốt cuộc muốn đưa em đi đây? Tư Kỳ? Tư Kỳ?"

    Đối với tiếng kêu của cô anh mắt điếc tai ngơ, Quý Tư Kỳ không nói một câu cũng không có bất cứ phản ứng gì.

    Máy móc mang theo Diệp Vũ Đồng đến bãi đỗ xe, cô cứ chạy theo từng bước của anh, anh trước sau không mở miệng.

    Ánh mắt kì lạ mà không thấy bất cứ sắc thái gì, anh lạnh bang, trong con mắt như không chứa linh hồn.

    Đem cô nhét vào Porsche màu đen, Quý Tư Kỳ lập tức nhấn ga lái xe nghênh ngang rời đi.

    Hai mắt nhìn thẳng phía trước, trầm mặc dường như không cảm nhận được sự tồn tại của cô.

    Thế giới của hai người đối lập, Quý Tư Kỳ như vậy khiến Vũ Đồng cảm giác khoảng cách giữa anh và cô thật xa xôi.

    Từng trận hơi thở mùi rượu truyền đến, Vũ Đồng không khỏi nhíu nhíu mày.

    Nhìn sườn mặt anh trầm tư, Vũ Đồng cũng lâm vào một trận trầm mặc.

    Anh, lại uống rượu sao? Hôm nay anh vui vẻ? Hay thương tâm?

    Hay còn chưa tha thứ cho cô? Hay còn giận cô? Mấy ngày không gặp anh, anh có ổn không? Thường làm cái gì? Hay vẫn chưa thoát khỏi tâm tình buồn bực?

    Cứ như vậy làm cô không khỏi thất thần, anh rốt cuộc định mang cô đi đâu?

    Ngoại trừ lần ngoại lệ nửa năm trước, từ trước đến nay chỉ có cô ở Phượng Hoàng Thành yên lặng chờ anh.

    Hôm nay anh định mang cô đi du lịch riêng, hay còn có ý gì? Hay là anh muốn chuyển biến mối quan hệ này cùng cô?

    Mối quan hệ vừa nguy hiểm vừa ái muội.. Ý anh muốn bọn giữ mối quan hệ trong sáng? Hay anh anh muốn vượt giới hạn bạn bè? Hay trong lòng anh có một chút thích cô?

    Nhưng, thật sự sẽ như cô dự đoán sao?

    Nhìn ngoài cửa sổ bóng đêm sững sờ, khiến làm cô cảm thấy một tia không chân thật.

    Nếu thật như cô dự đoán, nếu anh trong lòng thực sự một chút thích cô, vì sao anh lại không nói lời nào? Vì sao hôm nay Quý Tư Kỳ anh một chút cũng không giống với anh cô đã từng quen biết?

    Chẳng lẽ anh có tâm sự? Hoặc là..

    Tay lái đảo mạnh một cái, bỗng nhiên anh dùng lực, Vũ Đồng bừng tỉnh.

    Hít vào một hơi, ổn định ánh mắt liền thấy Quý Tư Kỳ lúc này hướng tới một con đường nhỏ âm u đạp phanh chạy.

    Không có đèn đường, không có nhà của, cỏ dại mọc thành cụm bên đường nhỏ hẻo lánh tựa hồ đã lâu không có ai đi qua.

    Cành lá lay động càng thêm âm trầm, giờ phút bóng đêm bao phủ bọn họ vô biên vô hạn.

    Tư Kỳ tại sao muốn mang cô đến một nơi như? Thật tối.

    Sởn tóc gáy, trong xe tràn ngập một cỗ hơi thở đáng sợ. Đường nhỏ âm u, giống như thẳng tới của tử thần, không biết mục đích phía trước làm Vũ Đồng bất an nuốt nước bọt.

    Hết sức chăm chú nhìn chằm chằm phía trước, cô một giây nào dám lơ là cảnh giác.
     
  2. Loveyourself

    Bài viết:
    20
    Chương 12: Yêu em

    "Chương 12: Yêu em"
    Chương 12: Yêu em

    Không biết qua bao lâu, tiếng vang sóng biển chụp đánh mấy tảng đá từ ngoài cửa xe truyền vào trong tai Vũ Đồng.

    Theo không khí ẩm ướt đi tới, một bờ biển rộng mênh mông thình lình xuất hiện trước mắt bọn họ.

    Rốt cuộc, xe Porsche màu đen tắt máy. Vũ Đồng bừng tỉnh, hưng phấn mà trừng lớn mắt. Là bờ biển?

    Thì ra.. thì ra anh thần thần bí bí không chịu lộ ra địa điểm, chính là muốn đến bờ biển này sao?

    Giống như phát hiện đại lục mới mà thét chói tai, vứt Quý Tư Kỳ một bên, nghênh ngang hướng gió biển, làm càn chạy vội ra bờ cát, từng bước từng bước đạp lên lên bọt sóng chơi đùa, giờ phút này Vũ Đồng giống như bé gái cái ham chơi.

    Oa, thật đẹp, bờ cát thật đẹp! Thật rộng..

    Chưa từng một lần được đến bờ biển, cũng chưa từng biết biển cũng có thể đẹp đến như vậy.

    Lúc này, cảnh vật trong tưởng tượng cứ như vậy chân thật xuất hiện trước mắt, trong lòng vui sướng, trong lòng kích động, làm cô thật lâu không thể kiểm soát chính mình.

    Nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, Vũ Đồng cảm thấy vô cùng vui sướng.

    Bờ biển rộng mênh mông, tại đây ban đêm không làm giảm đi vẻ đẹp đồ sộ của nó, ngược lại tăng thêm mỹ cảm mơ mơ màng màng.

    Gió biển từng trận thổi quét, Vũ Đồng nhịn không được mà co rúm lại.

    "Đừng để bị cảm lạnh."

    Áo khoác ấm áp đúng lúc phủ lên vai Vũ Đồng.

    Ấm áp gắt gao bao vây lấy cô, một bàn tay to cũng thuận ôm lên trên cánh tay của cô.

    "Lạnh không?"

    Đem cô nhẹ nhàng ôm vào trong lòng ngực, mặt Quý Tư Kỳ tràn đầy thâm tình nồng đậm.

    Dường như muốn che chở bảo bối, âm thanh anh trầm nhẹ, không khỏi làm tâm Vũ Đồng dao động mà nổi lên từng trận gợn sóng.

    Anh có ý gì? Vì sao dùng ánh mắt như vậy nhìn cô?

    Đôi mắt thâm tình, ngực ấm áp, hai người bước chậm, ban đêm tình thơ ý họa.

    Chẳng lẽ.. Chẳng lẽ anh ý gì đặc biệt? Chẳng lẽ anh muốn nói cho cô, anh thích cô?

    Anh thật sự.. Thật sự thích cô sao?

    Tựa như hoàng tử cùng công chúa xinh đẹp tỏng truyện cổ tích, tiếp nhận lời chúc phúc của mọi người, hứa cả đời bên nhau, bước lên thảm đỏ rải đầy cánh hoa hồng, sau đó từ đây là chuỗi ngày hạnh phúc?

    Cô vô biên vô hạn phóng túng tưởng tượng. Thu mình lại trong khuỷu tay anh, hưởng cảm giác được anh che chở, dường như toàn thế giới chỉ còn lại có hai người, giờ này khắc này cô cảm giác chính mình thật hạnh phúc.. thật hạnh phúc..

    Hai người tay nắm tay bước chậm trên bờ cát, nghiễm nhiên tựa như một đôi lâm vào bể tình.

    Rất ngọt ngào, Vũ Đồng rốt cuộc phát hiện trong tay anh có thứ gì đó.

    "Tư Kỳ, đó là cái gì?"

    "Là bánh kem sao? Tư Kỳ, hôm nay là sinh nhật anh à?"

    Vũ Đồng nghi hoặc nghiêng đầu nhìn anh.

    Vẫn chưa kịp đáp lại, ánh mắt sâu kín hướng về phương xa, Quý Tư Kỳ không nói một câu, lần thứ hai lâm vào trầm mặc.

    Đối mặt với phản ứng kì quái của anh, Vũ Đồng khó hiểu liên tiếp mở miệng gọi anh.

    "Tư Kỳ? Tư Kỳ?"

    Tuy nhiên, đối tiếng gọi của Vũ Đồng dường như Quý Tư Kỳ không nghe thấy, ánh mắt anh để lộ ra một ý niệm kỳ quái.

    Bước chân dừng lại, Quý Tư Kỳ lẩm bẩm tự nói và mở nắp hộp.

    "Em xem, đây là bánh kem vị dâu em thích nhất, tôi vì em mà đích thân chọn, thích không?"

    Bánh kem dâu? Kinh ngạc, sửng sốt vài giây, vì mà hoảng hốt mất ý thức một lát, Vũ Đồng mờ mịt nhíu mày.

    Cô.. Cô thích nhất bánh kem vị dâu?

    Tư Kỳ có phải nhớ lầm hay không? Hôm nay không phải sinh nhật cô!

    Hơn nữa.. Hơn nữa cô thích nhất cũng không phải bánh kem vị dâu, thế là thế nào? Hôm nay không phải sinh nhật Tư Kỳ sao?

    Vì sao hôm nay anh đặc biệt kỳ lạ? Vì sao anh một chút cũng không giống như người cô từng quen biết?

    Vũ Đồng nóng vội đẩy anh.

    "Tư Kỳ? Anh có đang nghe em nói hay không? Tư Kỳ?"

    Cắm ngọn nến, ánh mắt anh trống rỗng nhìn Vũ Đồng.

    "Hôm nay là sinh nhật em, cũng là ngày kỷ niệm chúng ta đính ước, lại một lần nữa mang em tới bờ biển này chúc mừng, vui không?"

    "Tới, tôi kính em."

    Mở chai rượu, anh nâng ly.

    "Tôi chúc em sinh nhật vui vẻ."

    "Tư Kỳ, anh.."

    Uống một ly rượu thứ hai, anh lặp lại.

    "Sinh nhật vui vẻ.. Sinh nhật vui vẻ.."

    "Nghe thấy không? Tôi chúc em, sinh nhật vui vẻ!"

    Ở khóe miệng anh mơ hồ hiện lên một tia cười chua xót.

    Một ly lại một ly rượu chảy xuống bụng, dường như có cái gì không muốn người khác biết đau xót tra tấn anh, mượn cồn đem chính mình chuốc say, anh không hề tiết chế làm Vũ Đồng nhìn đến choáng váng.

    Anh? Tư Kỳ anh đến rốt cuộc bị làm sao?

    Vì sao anh dư không thấy cô? Vì sao anh lại nói với cô một đống thứ cô không thể hiểu nổi?

    Vì sao anh muốn say? Chẳng lẽ anh không muốn sống nữa phải không?

    "Tư Kỳ, đừng uống, anh sẽ say!"

    "Sinh nhật vui vẻ! Chúc em.. sinh nhật vui vẻ.."

    "Tư Kỳ.."

    "Còn nhớ rõ ngày chúng ta đính ước không?"

    Đem cô tay nhẹ nhàng lôi kéo, anh đem Vũ Đồng ôm vào trong lòng ngực.

    "Ngày đó, ở bờ cát này, ở vị trí này, tôi ôm em như vậy, vẫn luôn ôm em như vậy.."

    Cái gì ngày đính ước? Cái gì sinh nhật cô? Anh biết anh đang nói cái gì sao?

    Vũ Đồng giãy giụa. "

    Tư Kỳ, anh say."

    "Hư, đừng nhúc nhích, tôi không say."

    Anh đem Vũ Đồng ôm đến khẩn trương.

    "Làm tôi ôm em, để tôi chân thật ôm em.. để tôi.."

    "Tư Kỳ?"

    "Em có biết không ngày đó em thật đẹp! Thật sự rất đẹp! Giống như thiên sứ không tì vết, đẹp đến nỗi làm tôi muốn mù mắt, đẹp đến nỗi làm lòng tôi say, đẹp đến nỗi làm tôi điên cuồng, đẹp đến nỗi làm tôi không có biện pháp kềm chế.."

    "Tôi không lúc nào không nghĩ đến em, mỗi phút mỗi giây đều nhớ em, nhớ từng ôm em chặt chẽ ở trong ngực, cảm nhận em, hôn môi em. Còn nhớ không? Ngày đó, tôi ôm em như vậy, cảm nhận được hương thơm trên cơ thể em, làm em nghe được tiếng tim tôi đập."

    Ấn Vũ Đồng và lồng ngực.

    "Nghe tôi tim nhảy lên, một lần lại một lần nói yêu em.."

    "Yêu em, yêu em, tôi yêu em.."

    Nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt Vũ Đồng, anh thâm tình hôn cô.

    "Nghe thấy tôi đang nói yêu em hay không? Nghe được không? Em nghe được không?"

    "Hả?"

    Yêu cô?

    Bị anh thâm tình mê hoặc, cô mê loạn nâng khuôn mặt nhỏ lên. Anh.. Yêu cô?

    "Em đã nói muốn cùng tôi ở bên nhau cả đời, em đã nói sẽ vĩnh viễn vĩnh viễn yêu tôi.."

    Đem Vũ Đồng ấn vào trong lòng ngực lần nữa.

    "Ngày đó đều là em nói, em còn nhớ rõ không?"

    Cô muốn cùng anh ở bên nhau cả đời.. Cô sẽ vĩnh viễn, vĩnh viễn yêu anh..

    * * *

    Đều đặn mỗi tối 2 chương nhé!

     
  3. Loveyourself

    Bài viết:
    20
    Chương 13: Thế Thân

    "Chương 13: Thế Thân"
    Chương 13: Thế Thân
    Bên tai cô nỉ non, dường như bị chú ngữ thôi miên, cô nghi hoặc sắp bị lời yêu thương của anh bao phủ.
    Vũ Đồng lâm vào thác loạn cực độ, cảm giác chính mình dường như lọt vào trong mộng.
    "Lấy trời đất làm chứng, lấy biển rộng làm chứng, đây là em chính miệng nói lời thề với tôi, nhưng vì sao em lại lựa chọn rời khỏi tôi? Vì sao em phải rời khỏi tôi, Chỉ Toàn?"
    Giống như chuông cảnh báo ầm ầm rung động.
    Cuối cùng lời nói khắc sâu dấu vết trong đầu cô, khuôn mặt nhỏ của Vũ Đồng bỗng chốc trắng xanh.

    Chỉ Toàn?
    Lời yêu xinh đẹp hóa thành hóa thành hư ảo, ngọt ngào, kiều diễm nháy mắt thành ảo ảnh.

    Như một chậu nước lạnh vô tình từ cô đỉnh đầu hung hăng tưới xuống, Vũ Đồng bỗng nhiên bừng tỉnh tức khắc.
    Thân thể cứng đờ, từng gitj từng giọt nước mắt lớn cứ như vậy không âm thanh không tiếng động từ khóe mắt khóe mắt cô chảy xuống.
    Thì ra... Thì ra cô bị trở thành người thế thân?
    Không phải hẹn hò, không phải tình nhân, càng không bạn bè, thì ra từ đầu tới đuôi cô ngốc nghếc bị trở thành thế thân cho cái người gọi là "Chỉ Toàn"?
    A, cô chỉ là người thế thân? Cô thế nhưng...... Thế nhưng chỉ là một vật thay thế?
    Thật buồn cười, thật bi ai a! Cô đã hiểu, cô rốt cuộc đã hiểu, cô triệt triệt để để đã hiểu.
    "Chỉ Toàn, em đừng rời khỏi tôi... Đừng rời khỏi tôi......"
    Ánh mắt là giả, anh ôm là giả, anh đối cô tốt là giả, anh nói yêu cô càng là giả, Thì ra...... Thì ra hết thảy cô có đều là giả! Là giả!
    Anh sao có thể? Anh sao có thể đối với cô tàn nhẫn như vậy?

    Anh sao có thể thương tổn cô như vậy?

    Anh sao có thể coi như không có việc gì ôm cô, hôncô, nhưng trên miệng lại gọi tên người khác?
    Dùng hết sức lực đẩy ra anh, Vũ Đồng rống to.

    "Tôi không phải Chỉ Toàn! Tôi không phải!"
    Hai mắt Quý Tư vẫn Kỳ trống rỗng như cũ.

    "Chỉ Toàn, em khóc?"
    Khóc? Đúng vậy, cô khóc chính mình ngốc! Khóc chính mình ngu! Khóc chính mình vì sao lại vô dụng yêu anh như vậy, vì sao muốn yêu anh cái người đàn ông tàn nhẫn!
    "Chỉ Toàn, em vì sao khóc?"
    Không cần lại kêu cô Chỉ Toàn!

    "Tôi nói, tôi không phải Chỉ Toàn! Tôi không phải!"
    Anh nghi hoặc mà nhíu nhíu mày.

    "Em không phải?"
    "Tôi không phải! Tôi không phải! Tôi không phải!"

    Vũ Đồng mất khống chế rống to.
    Nheo mắt lại, tựa hồ ánh mắt đem cô xem xét cẩn thận.

    "Em... Em là Vũ Đồng?"
    "..."
    "Đúng vậy, em không phải Chỉ Toàn."

    Thất vọng ngửa đầu uống một ly rượu mạnh.

    "Chỉ Toàn đã rời đi, cô ấy sẽ không xuất hiện ở chỗ này...Sẽ không xuất hiện ở chỗ này......"
    Một ly lại một ly, tiếp tục dùng rượu gây tê chính mình, chỉ có như thế mới làm giảm bớt thống khổ trong anh.
    Ngẩn ngơ đứng một chỗ, cô nước mắt không ngừng trào ra. Thấy anh vì người con gái khác mà thống khổ, thấy anh vì người con gái khác mà bi thương, Vũ Đồng đau lòng giống như bị ngàn kim châm vào lồng ngực.

    Cô không hiểu, vì sao anh muốn tra tấn chính mình như vậy?

    Vì sao anh muốn tra tấn cô như vậy?
    Anh có biết mỗi một lần gọi Chỉ Toàn, tim cô liền đau một lần?

    Anh có biết thấy anh đạp thân thể như vậy, cô đau lòng biết bao nhiêu? Cô khó chịu bao nhiêu?
    "Chỉ Toàn...Chỉ Toàn..."
    Mắt thấy Quý Tư Kỳ đem cả chai rượu rót tấ cả vào trong miệng, Vũ Đồng lại không thể chịu đựng được tiến lên ngăn anh lại.

    "Đừng uống! Đừng uống! Đừng uống nữa!"
    "Tôi muốn uống, tôi còn muốn uống."
    Vũ Đồng rống to.

    "Uống nữa anh sẽ say, anh biết không?"
    "Đừng động tôi, để tôi say... để tôi say..."
    "Để anh say?"

    Vũ Đồng một phen đoạt lấy anh bình rượu.

    "Say rồi thế nào? Say thì có thể vứt bỏ được đâu đớn? Say liền có thể thay đổi điều gì? Say liền có thể làm Chỉ Toàn xuất hiện? Say liền có thể tạm thời đem em coi như cô ấy? Xem em là Chỉ Toàn? Xem em như là thế thân của cô ấy!"

    ẦM
    Một cái sấm rền đánh xuống, âm rung vang lớn trời giữa bờ biển trống trải làm cho người ta sợ hãi!
    Không khí nháy mắt đông lại, hai người đối diễn bỗng chốc ngững hẳn. Vũ Đồng từng câu từng chữ đâm trúng tim anh, hai người chấn động ....

    Đứng hình nhìn nhau, trầm mặc trong đêm giống như mưa bão dần tiến đến trước mắt..
    Tiếng gió, cùng với tia chớp lóe sáng gần hai người trong gang tấc, mơ hồ dường như nghe thấy được tiết tấu hô hấp cùng tim đập lẫn nhau.
    Không biết qua bao lâu, tiếng vang ầm ... ầm nối đuôi nhau mà đến, càng là như sư tử rống điên cuồng gào thét chấn động mây đen dày đặc phía chân trời. Mưa cứa như vậy tích tách rơi xuống.
    Nước mưa Lạnh lẽo đánh vào trên người hai người, tiếng gió vút càng thêm mãnh liệt ở bên tai hô hô rung động.

    Hai người đứng hình tại chỗ tùy ý để nước mưa từng giọt từng giọt thấm ướt quần áo bọn họ.
    Cứ như vậy đứng lặng trong mưa, ngẩn ngơ mà nhìn thẳng đối phương. Thẳng đến khi hai người đều đã bị xối đến ướt đẫm, đến thấm lạnh đến xương tiến đại não, Quý Tư Kỳ lúc này dường như mới thanh tỉnh vài phần.
    Hoảng hốt mà nhớ tới đủ loại hành động hôm nay, Quý Tư Kỳ lúc này mới phát hiện bản thân anh đến tột cùng làm ra loại chuyện tốt gì.
    Anh làm cái gì? Anh đáng chết đối với Vũ Đồng làm cái gì?
    Thấy khuôn mặt nhỏ của cô đau đớn cố nén bi thương, không biết sao anh đau lòng như sóng triều mà đánh úp về phía anh ngực.

    Đẩy mái tóc dài rơi trên trán Vũ Đồng rơi rụng trên trán tóc dài, Quý Tư Kỳ áy náy mở miệng.

    "Vũ Đồng, em tức giận?"
    Cô trầm mặc dời mắt.
    "Vũ Đồng?"
    "Em tức giận thì thế nào? Em có tư cách tức giận sao?"
    Anh tự trách không thôi.

    "Vũ Đồng, tôi......"
    "Cái gì cũng không cần phải nói!" Anh muốn đối với cô nói xin lỗi sao?
    Lúc trước anh tàn nhẫn như thế mà đối đãi với cô, lúc sau lại nói xin lỗi cô?

    Anh có biết hay không mỗi khi anh nói xin lỗi Diệp Vũ Đồng cô, anh lại càng tàn nhẫn? Cô không cần anh xin lỗi, không cần!
    "Vũ Đồng, em......"
    "Trời mưa, anh còn tính tiếp tục ở đây uống rượu?"
    Híp mắt thấy cả người ướt đẫm, Vũ Đồng bị mưa to bao phủ, ngực đau lòng càng đau. Dù cho đầu đau muốn nứt ra, lấy lại vài phần lý trí anh rốt cuộc mở miệng.

    "Không được, tôi đưa em về nhà đã."


     
  4. Loveyourself

    Bài viết:
    20
    Chương 14: Để tôi yêu em..

    "Chương 14: Để tôi yêu em.."
    Chương 14: Để tôi yêu em..

    Dùng hết sức lực còn sót lại, Quý Tư Kỳ lái xe thẳng vào tầng hầm gara của Quý gia.

    Một đêm phóng túng, cứ cho là anh luôn có vô vàn tinh lực hay thân thể cường tráng cũng không chống lại nổi mệt mỏi lúc này.

    Mặc kệ lượng cồn anh uống tối hôm nay là bao nhiêu mặc kệ bây giờ mưa to xối xả, đã tùy ý phóng túng một đêm thì ắt phải nhận hậu quả.

    Đầu đau muốn nứt ra, thần trí không rõ khiến mỗi bước đi có chút tập tễnh.

    Lung lay móc ra chìa khóa, không biết thất bại bao nhiêu lần anh mới có thể bước vào cửa.

    Trời đất quay cuồng, khiến cho anh đem sức nặng toàn thân phóng thích, yên tâm mà dựa vào vật thể bên cạnh mặc cho thần trí không biết đó là cái gì, đôi long mày nhíu chặt lúc này mới có thể thoáng thư hoãn.

    Trong lúc mơ mơ màng màng, anh phát hiện khối vật thê không biết tên kia dường như đang cố hết sức mình chống đã lại tọng lượng cơ thể anh.

    Anh vẫn luôn cảm giác có một thân hinh mềm mại nho nhỏ, trước sau một tấc cũng không rời mà dìu anh, chăm sóc anh.

    Anh khó khăn cố mở mí mắt. Là ai?

    Thân hình mềm mại kia là ai, là ai?

    Có một mùi hương hoa hồng nhàn nhạt rất quen thuộc, anh muốn nhìn rõ ràng cô, anh muốn đem cô lật tới lật lui xem xét cho cẩn thận, nhưng anh đã quá mệt mỏi không mở mắt ra được nữa rồi.. Không mở được mắt nữa rồi

    Khó có thể đỡ nổi trọng lượng cơ thể anh, anh gần như áp đem cô áp vào đến muốn suy sụp.

    Cứ như vậy, đi thẳng một đường từ ngoài của vào đến tận phòng ngủ, thật cẩn thận nâng Quý Tư Kỳ đặt trên giường lớn.

    Vì đã dùng hết sức lực còn lại nên giờ phút này Vũ Đồng toàn thân đều mệt lả đến mức nằm liệt một góc thở phì phò.

    Nhịn xuống thân thể không khoẻ, cô nỗ lực khống ché chính mình căng mí mắt ra.

    Nhìn anh nằm ở trên giường vẫn đang say rượu mà lẩm bẩm, Vũ Đồng không khỏi thở dài.

    Hiện giờ anh còn cần cô chăm sóc, cô nào có thể ngủ? Cô nào có thể cho phép chính mình ngã xuống?

    Lắc đầu, ném đi suy nghĩ vớ vẩn trong đầu. Quỳ trên mặt đất giúp anh bỏ giày, tháo tất, vắt khô khắn lông, ngồi ở mép giường Vũ Đồng nhẹ nhàng giúp anh lau mồ hôi chảy hai bên thái dương.

    Sau khi hoàn thành hết mọi việc cần thiết, cô lúc này mới cho phép chính mình có thể thoáng tạm nghỉ.

    Thả lỏng hai bả vai, cũng bởi vì mùi rượu mồng đậm đã sớm ăn sâu vào trong đầu óc khiến cho cô vốn buồn ngủ lại thêm buồn ngủ hơn.

    Ngồi ở mép giường nhìn chăm chú vào anh, Vũ Đồng lâm vào một trận trầm tư.

    Anh suy nghĩ cái gì? Có ổn không?

    Ở trong mơ anh có ai, có ai?

    Xoa đôi long mày vẫn đang nhíu chặt, khóe miệng Vũ Đồng không khỏi hiện lên một mạt nhàn nhạt cười khổ. Giờ phút này hẳn là vẫn còn đang nhớ mong Chỉ Toàn.

    Đúng vậy, ngoài Chỉ Toàn ra còn có cái gì làm anh để ý đâu?

    Một cỗ đau đớn vô danh như dời núi láp biển mà đánh úp về phía ngực cô. Đứng ở bên cửa sổ xem từng hạt mưa đánh úp lên cửa kính, tự như khảm từng mảng vào tim cô, hừng hực khí thế mà gặm cắn tâm cô

    Còn có cái gì so cái này đau hơn?

    Cô yêu một người đàn ông không yêu cô? Thậm chí còn xem cô đảm đương một thế thân tạm thời để có thể an ủi thay cho một người con gái khác?

    Vì sao vận mệnh của cô bi thảm như thế?

    Vì sao ông trời muốn an bài bọn cô gặp nhau?

    Vì sao lại tiến vào sinh mệnh của cô, để đến khi phát hiện chính cô hết thuốc chữa yêu anh, lại phát hiện người anh yêu không phải cô?

    Tàn nhẫn đến nhường nào. Cô thậm chí còn chưa kịp nói một lời với anh, cô thậm chí còn chưa nói với anh anh cô thích anh, nhưng vận mệnh lại thông báo trước thời gian tuyên án tử hình?

    Đúng vậy, cô cứ như vậy bị phán tử hình.. Bị phán tử hình..

    "Chỉ Toàn, đừng rời khỏi tôi! Đừng rời khỏi tôi!"

    Quý Tư Kỳ đem Vũ Đồng gắt gao ôm vào trong ngực.

    "Đừng rời khỏi tôi, Chỉ Toàn.."

    Anh thình lình ôm lấy cô, Vũ Đồng sợ hãi đến mức không kịp phòng bị.

    "Tư Kỳ, anh.. anh làm cái gì?"

    Nhẹ nhàng ở bên tai cô thổi khí.

    "Tôi.. Muốn em.."

    Anh - muốn cô?

    "Tư Kỳ, anh say, anh buông em ra, anh mau thả em ra!"

    "Tôi sẽ không buông em ra."

    Giống như tuyên thệ chủ, không cho phép bất cứ ai được xía vào, anh càng ôm càng khẩn trương.

    "Tư Kỳ, buông em ra! Anh buông ra.."

    Đối mặt với hành động ôm như muốn xâm lược của anh, cô giãy giụa.

    "Tôi không bỏ! Tôi không bỏ!"

    Như vòng sắt cố định trên người cô, nụ hôn cực ấm nóng bỗng chốc chợt rơi xuống.

    "Tôi sẽ không buông, sẽ không.. Chỉ Toàn.."

    "Em không phải Chỉ Toàn, em không phải!"

    "Là em! Em là của tôi, Chỉ Toàn, là em!"

    Vũ Đồng né tránh môi của anh.

    "Em không phải.. Em không phải.."

    Tuy nhiên, Quý Tư Kỳ lại kiên định mà lặp lại.

    "Là em! Em là của tôi, Chỉ Toàn, là em!"

    Giống như một dã thú đã mất đi lý trí, anh chiếm hữu, liếm mút đôi môi của Vũ Đồng, bàn tay to cuồng vọng đã lặng lẽ bò lên trên cúc áo trước ngực Vũ Đồng.

    "Tôi sẽ chứng minh là em."

    Bắt lấy vạt áo trước ngực, Vũ Đồng giãy giụa.

    "Không cần.."

    "Cho tôi." Anh thấp giọng lên nói, ở Vũ Đồng bên tai vang lên. "Cho tôi, hảo sao? Chỉ Toàn?"

    "Không cần.. Không cần.."

    "Để tôi yêu em, Chỉ Toàn? Để tôi yêu em.."

    Tiếng nói khàn khàn, hỗn loạn nồng đậm vị khổ sở, phảng phất như bùa chú, ma pháp, thật sâu thật mê hoặc lý trí của Vũ Đồng. Ngơ ngẩn nhìn Quý Tư Kỳ, đột nhiên cô không còn giãy giụa.

    Không biết vì sao, tim Vũ Đồng bỗng chốc hiện lên một tia không đành lòng. Nhìn khuôn mặt ăn tự nhấm nuốt thống khổ, cô phảng phất cũng đồng cảm mà nếm được vị chua xót nơi khóe miệng anh.

    Anh đang đau! Cô sao có thể nhẫn tâm đẩy ra anh? Cô sao có thể nhẫn tâm thấy anh tiếp tục đau?

    Ngậm nước mắt, nhịn xuống bi thương. Rốt cuộc, Vũ Đồng quyết định.

    Cô không cần tiếp tục nhìn anh đau đớn thế này, cô không cần cứ phải nìn anh mặt mày u buồn.

    Cho dù không yêu cô thì thế nào? Cho dù bị coi là thế thân thì thế nào?

    Chỉ cần có thể làm anh vui, chỉ cần có thể làm anh tạm thời quên bi thương, cô trả giá như thế nào cũng đáng.

    Cởi bỏ từng chiếc cúc áo trước ngực Vũ Đồng, anh nỉ non.

    "Chỉ Toàn.. Chỉ Toàn.."

    Nhắm mắt lại, tiếp thu sự nhiệt tình của anh, Vũ Đồng chút nào không hối hận.

    Đúng vậy, cô không hối hận. Đem chính mình không hề giữ lại mà hiến cho anh, là cô cam tâm tình nguyện, là cách duy nhất cô biểu đạt tâm ý đối anh, cô không hối hận.. Không hối hận..
     
  5. Loveyourself

    Bài viết:
    20
    Chương 15: Máu

    "Chương 15: Máu"
    Chương 15: Máu

    Sáng.

    Trong phòng tắm, Vũ Đồng đang cố gắng vò, xoa tẩy vết máu dính trên chăn.

    Một đêm triền miên, hơn nữa hôm qua lăn lộn, thể lực toàn thân còn thừa không có mấy.

    Trong đầu sớm đã phát ra kháng nghị nghiêm trọng, cảm nhận được từng đợt choáng váng như chuông cảnh báo chói tai từng tiếng mà thúc giục, cảnh cáo cô.

    Cô không để ý đến cỗ đâu âm ỷ trên cơ thể, lức đầu ném đi suy nghĩ trong đầu, trên tay vẫn lặp đi lặp lại một động tác. Nhìn chằm chằm tấm chăn không thể nào tẩy đi được vết máu, cô nhíu nhíu mày.

    Vết máu ngoan cố, làm cô nhớ tới hình ảnh tối hôm qua. Giống như dấu vết ký hiệu ở đại não, trần trụi khắc sâu ký ức nhắc nhở Vũ Đồng hôm qua phát sinh đủ loại chuyện.

    Theo bản năng mà dùng sức xoa tẩy, cô ý đồ đem chăn khôi phục nguyên trạng ban đầu.

    "Thế nào không ngủ thêm chút nữa, hửm?" Giọng nói trầm thấp đánh gãy động tác của cô..

    Quay đầu nhìn lại, là một đôi mắt thâm trầm.

    Híp mắt, nhíu chặt mày, dựa vào ven tường, Quý Tư Kỳ đang dùng ánh mắt phức tạp nhì mà giống như không nhìn mà quan sát cô.

    Cùng anh bốn mắt giao tiếp, đọc không rõ suy nghĩ của anh, Vũ Đồng hoảng loạn mà quay đầu đi. Anh tỉnh?

    Theo quán tính mà liên tục chà xát tấm chăn, cô ý đồ dùng động tác này này che dấu ánh mắt bất ổn. Cô không rõ ý nghĩ trong ánh mắt phức tạp của anh, cũng không có biệt pháp khắc chế nội tâm hoảng loạn.

    A, đúng vậy, sau khi anh tỉnh, bọn họ còn có thể là bạn bè sao? Cô nên đối mặt với anh thế nào? Mà anh lại phải dung hành động gì đối đãi với cô đây?

    Thấy cô không nói, Quý Tư Kỳ từng bước đến gần.

    "Sao không nói lời nào?"

    Cảm giác hơi thở nam tính càng tới gần, Vũ Đồng cũng càng thêm căng thẳng mà cứng người đứng dậy.

    "Em không thoải mái?"

    Khuôn mặt nhỏ tái nhợt không có một tia huyết sắc, anh không khỏi lo lắng mà tới gần. Nhíu chặt mày, đứng ở phía sau Quý Tư Kỳ nóng vội dò hỏi.

    "Nói cho tôi, có phải không thoải mái hay không?"

    Phảng phất tiếng nói truyền đến, đầu vai nho nhỏ hơi hơi run rẩy.

    "Không thoải mái vì sao không nói?"

    Bàn tay to cầm đầu vai nhỏ gầy, dung lục liền đem Vũ Đồng vặn quay lại, cưỡng bách nhìn thẳng vào mắt anh.

    "Nói cho tôi, là nơi nào không thoải mái? Tôi mang em đi bệnh viện, được không?"

    Ở khoảng cách gần như thế cùng anh nhìn nhau, cô tinh ý đọc được cảm giác nôn nóng cùng lo lắng của anh.

    Tuy nhiên, hơi thỏ vẫn vẩn đục mùi rượu quanh mũi, khiến cho ký ức cứ quanh quẩn trong đầu cô. Cảm xúc phức tạp ở ngực đan chéo vào nhau, Vũ Đồng chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt, vẫn không biết nên như thế nào đối mặt với anh.

    Đưa lưng về phía sau, cô tiếp tục động tác lúc trước còn chưa xong.

    Thấy cô khác thường anh càng nôn nóng.

    "Vì sao không nói lời nào? Vũ Đồng?"

    "Vũ Đồng? Vũ Đồng?" Anh liên tiếp gọi tên cô.

    Rốt cuộc, cô cũng đã mở miệng.

    "Em không có chuyện gì."

    Ước chừng qua sau một lúc lâu. Nhìn chăm chú bóng dáng cô, anh nhíu mày lại. "Em thật sự không sao?"

    "Vâng, em không sao."

    Tiếng nói sâu kín nhàn nhạt đảo qua đảo lại. Không có thêm lời nào dư thừa, cô lần thứ hai lâm vào trầm mặc.

    Lời nói ngừng hẳn như suy nghĩ còn phảng phất ngừn đọng tại chỗ Vũ Đồng thậm chí cô chưa từng ngẩng đầu.

    Hơi thở quỷ dị bao phủ, đứng ở phía sau, Quý Tư Kỳ trầm mặc nheo mắt lại.

    Không có bất luận một ai mở miệng mở miệng, hình ảnh nháy mắt ngưng đọng. Đồng hồ tí tách rung động, không khí trong gian phòng nhỏ của hai người cũng dần dần mà ngưng kết thành băng.

    Bóng dáng nhỏ gầy, làm anh nhớ tới đủ loại phát sinh ngày hôm qua.

    Từng bức tranh xẹt qua trong đầu, cảm xúc tự trách ở ngực anh tăng lên.

    Từng lời nói, đủ loại hành vi hoang đường đến cực điểm. Đặc biệt dựa vào đàn ông mà cậy mạnh, chiếm hữu Vũ Đồng tay trói gà không chặt, hiện giờ thấy bộ dáng cô chà xát tấm chăn đến hoảng loạn, ấn kí còn sót lại trên tấm chăn giờ phút này giống nhưmáu chảy đầm đìa mà nhắc nhở anh ác liệt.

    Biểu tình phức tạp ở trên mặt anh chợt ẩn chợt hiện, cảm xúc hối hận càng khiến anh áy náy, tựa như từng roi hung hang quất vào tâm anh.

    Rốt cuộc, anh đánh vỡ trầm mặc.

    "Còn ở giận tôi?"

    Bờ vai nhỏ lần thứ hai hơi hơi run rẩy.

    "Về chuyện tối hôm qua, Em.. em không biết.. là.. là.."

    Không biết cái gì? Anh nghĩ xem nên đối cô nói gì đây?

    "Là em tự nguyện."

    "Vũ Đồng, tôi thực xin lỗi." Ngữ khí mang theo nồng đậm ý vị xin lỗi.

    "Tôi không nên uống rượu, tôi không nên mang em đi đến bờ biển, tôi không nên uống say, tôi không nên.. Tôi không nên đối với em.."

    "Em nói, em tự nguyện!" Hà tất đối cô nói xin lỗi?

    Anh lại lần nữa biểu đạt xin lỗi.

    "Tôi thật sự thực xin lỗi, nếu tôi biết ngươi vẫn là.. Vẫn là.."

    "Tôi nói, là tôi tự nguyện! Là tôi tự nguyện! Anh nghe không hiểu?" Vũ Đồng động tức giận.

    Nếu cái gì? Nếu biết cô vẫn trong trắng, có phải anh sẽ không chạm vào cô? Nếu anh không có uống rượu, không có mang cô đi tới bờ biển, không uống say, có phải cũng sẽ không liếc nhìn cô một cái?

    Vì sao phải hướng cô cô nói xin lỗi? Vì sao đối với những chuyện phát sinh tối hôm qua lại nảy lên cảm giác hối hận?

    Anh có biết không cô không muốn nhất chính là lời xin lỗi của anh?

    Anh có biết không lời xin lỗi của anh đối với cô mà nói càng khiến cô thêm đau lòng?

    Càng thêm không dám ngẩng đầu? Càng thêm làm cô cảm thấy chính mình dơ bẩn?

    Chẳng lẽ cô cam tâm tình nguyện là sai? Chẳng lẽ cô cam tâm tình nguyện cho anh làm anh hối hận? Chẳng lẽ anh cho rằng cô cam tâm tình nguyện là muốn anh chịu trách nhiệm, cho nên.. cho nên mới vội vã hướng cô nói xin lỗi?

    Nhưng cô không cần anh xin lỗi! Vì sao anh phải nói xin lỗi?

    Anh có thể không cần nói xin lỗi? Anh có thể không cần dùng biểu cảm hối hận đối mặt với cô?

    Cô cái gì đều cũng không cần, hết thảy đều là cô cam tâm tình nguyện, cô không cần anh xin lỗi, không cần! Không cần!

    * * *
     
  6. Loveyourself

    Bài viết:
    20
    Chương 16: Gặp lại

    "Chương 16: Gặp lại"
    Chương 16: Gặp lại

    Đi trên đường lớn tấp nập, phồn hoa, trong mắt Vũ Đồng tràn ngập mờ mịt.

    Không biết đi bao lâu rồi, không nhớ rõ đã đi qua bao nhiêu còn đường, thậm chí quên mất hai chân mỏi mệt, cứ như vậy yên lặng mà đi theo bước chân Quý Tư Kỳ, khuôn mặt nhỏ của cô tái nhợt đã mất vẻ tươi cười điềm mỹ ngày xưa.

    Thấy cô như cũ rầu rĩ không vui, Quý Tư Kỳ săn sóc dò hỏi.

    "Có đói bụng không?"

    Vũ Đồng nhàn nhạt mà lắc lắc đầu.

    "Không đói bụng?"

    Anh nhíu nhíu mày, ngay sau đó không buông tay mà tiếp tục dò hỏi.

    "Như vậy em khát không? Có mệt hay không? Muốn nghỉ một chút? Tôi mang em đi ăn chút gì đó, được không?"

    Không có mở miệng, cô vẫn như cũ lắc lắc đầu thay thế cô trả lời.

    Thất bại thở dài, Quý Tư Kỳ không biết đến tột cùng nên làm thế nào cho phải.

    Đối với cô tìm mọi cách lấy lòng, dọc theo đường đi hỏi han ân cần, thậm chí càng đi đối với cô càng che chở đầy đủ, chính là hy vọng có thể đổi lấy một cái mỉm cười ngọt ngào của cô. Nhưng vô luận anh làm thế nào thì cô vẫn bày ra bộ dáng đạm mạc đáp lại.

    Anh biết là anh có lỗi với cô, anh biết là anh đã làm thương tổn cô, nhưng sai lầm đã phát sinh, anh càng hối hận trách cứ chính mình ngàn lần, vạn lần, vì sao cô không chịu cho anh cơ hội đền bù? Vì sao cô lãnh đạm như vậy?

    Cô cũng không nói cho anh biết làm cách nào cô mới bằng lòng tha thứ cho anh? Anh mới có thể lại nhìn thấy cô tươi cười?

    Nheo lại mắt, không hề mở miệng, Quý Tư Kỳ lâm vào một trận trầm tư. Dắt tay Vũ Đồng lạnh băng, mờ mịt mà đi trên đường lớn, nhíu chặt mày anh vẫn chưa từ bỏ ý định mà suy nghĩ bất luận phương pháp gì có thể làm cô vui.

    Không biết qua bao lâu, phía trước cách đó không xa, một địa điểm bỗng chốc hấp dẫn ánh mắt anh.

    Giống như trời giáng một giọt đường ngọt lịm, suy nghĩ tắc nghẽn tức khắc rộng mở thông suốt. Quyết định chủ ý, khóe miệng khẽ nhếch cũng ngậm thêm mạt tự tin.

    Một cô gái đơn thuần, nào cần yêu cầu anh phí phạm tâm tư phức tạp gì. Ở chung nửa năm, nếu còn không nắm được tâm tư cô, ở thương trường chiếm hữu một vị trí độc nhất như anh chẳng phải uổng phí một đời thành tự sao.

    Thu hồi suy nghĩ sâu xa, anh đem Vũ Đồng ấn ngồi xuống băng ghế tựa màu trắng ở ven đường.

    "Ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này chờ tôi, đừng đi đâu, tôi lập tức quay lại, biết không?"

    Anh đột ngột hành động không rõ ràng, Vũ Đồng khó hiểu mà nhíu nhíu mày.

    Thân ảnh Cao lớn nhanh chóng chen chúc vào đám người, anh xuất hiện mang tới một trận xôn xao không nhỏ.

    Đúng là mị lực bất phàm, Vũ Đồng nghẹn họng nhìn trân trối mà không dám tin tưởng.

    Ước chừng hai mươi phút, bay nhanh đi ra từ đám người, anh thật cẩn thận đem điểm tâm ngọt được tạo hình bắt mắt trong tay cho cô.

    "Cho em!"

    Đôi long mày nhíu lại vẫn chưa giãn ra, cô ngơ ngẩn nhìn chăm chú vào anh.

    Không thấy cô đáp lại, Quý Tư Kỳ không khỏi nhăn mày lại.

    "Thế nào? Em không thích?"

    Thấy cô vẫn không dao động, anh tự giễu.

    "Đúng vậy, tôi sớm nên biết một hộp bánh nhỏ này căn bản không làm em chớp mắt có hứng thú, thế nhưng tôi cho rằng nó có thể làm em vui vẻ? A, Quý Tư Kỳ tôi thật là ngu xuẩn!"

    "Thôi được, nếu em không cần, tôi đây vứt nó đi." Anh đơn giản làm bộ nâng lên tay.

    "Từ từ." Vũ Đồng nóng vội mà ngăn trở anh. "Em muốn."

    Đoạt lấy bánh ngọt trên tay anh, cô đem nó xem như bảo bối mà bảo vệ ở trong ngực.

    "Đừng vứt, em muốn, em muốn.."

    Vì cô vất vả xếp hàng mua được bánh ngọt, cô sao có thể để anh vứt đi.

    Huống chi thân đường đường là đại tổng tài như thế bất chấp hình tượng chỉ vì muốn cô vui mà chen chúc mua, dù điều không phải, cô Diệp Vũ Đồng lại có thể không biết tốt xấu?

    Thật cẩn thận mở ra hộp bánh được đóng gói tinh xảo, cô bắt đầu phấn khởi thưởng thức đồ ăn. Một ngụm tiếp một ngụm, phảng phất như nhân gian mỹ vị, biểu cảm thỏa mãn làm Quý Tư Kỳ không khỏi cảm thấy vui mừng, đnág giá anh chen chúc đến toát mồ hôi gần nửa tiếng.

    Lẳng lặng xem cô ăn xong, anh mở miệng.

    "Không giận tôi?"

    Cắn môi dưới, cô gật gật đầu. "Vâng."

    "Tôi biết Vũ Đồng chính là cô gái đáng yêu nhất."

    Giống như thường ngày, anh yêu chiều xoa xoa đầu cô. Hai người nhìn nhau cười, trên bầu trời mây đen chợt như kì tích mà trở thành hư không. Lau đi khóe miệng cô còn lưu lại vết sữa, anh ôn nhu mà dắt tayVũ Đồng.

    "Đi nào."

    Trong đầu anh vẫn còn suy nghĩ nên làm như thế nào để khiến cô tiếp tục vui vẻ thì sau lưng truyền đến tiếng gọi, hai người một nhịp dường bước.

    "Tư Kỳ."

    Tiếng gọi ôn nhu vang lên. Quay đầu lại, đối diện là một người phụ nữ mỹ lệ. Ngũ quan tính tế với một lớp phấn mỏng nhẹ nhàng, dáng người cao gầy tương xứng lới mái tóc dài đại cuộn sóng, khí chất cao quý cùng bước đi thành thục, duyên dáng, mọi hàng động, cử chỉ đều biểu hiện bối cảnh cùng thân phận bất phàm.

    "Tư Kỳ, anh có khỏe không?" Ở trên mặt người phụ nữ hiện lên rung động thật sâu.

    Người phụ nữ xuất hiện, đánh gãy công sức anh gây dựng niềm vui tốt đẹp lúc nãy tới giờ.

    Ý cười bên miệng Quý Tư Kỳ đông lại, đôi mắt thâm trầm bỗng chốc phủ lên một tầng sương lạnh.

    Tựa như bóng dáng tượng sáo, anh lạnh lùng đứng lặng tại chỗ. Hơi thở quỷ dị nháy mắt bao phủ, đồng thời Vũ Đồng cũng nhìn đánh giá người phụ nữ kia, cô cũng cảm thấy trên ngực như bị một đại chưởng đánh úp tới làm lồng ngực căng chặt, cứng đờ.

    Ba người không hẹn mà cùng nhau lâm vào trầm mặc.

    Ước chừng qua sau một lúc lâu, nhiệt liệt của người phụ nữ kia không chút nào giảm bớt.

    "Mấy năm nay, anh sống tốt chứ?"

    Câu nói đơn giản, có khó có thể miêu tả được sự kích động, ở trong đôi mắt cô tịch của cô ta càng mang theo ý vị chờ mong.

    Trầm mặc một lát, Quý Tư Kỳ vẫn lạnh băng như cũ.

    "Tôi rất tốt."

    Anh rất tốt? Chỉ như vậy? Anh không có lời nói nào khác muốn nói với cô? Chỉ có ba chữ lạnh băng, đợi không được, cô muốn nói một câu quan tâm, một câu thăm hỏi, biểu cảm trên mặt cô bỗng chốc biết sắc mang theo sự cô đơn.

    Đặc biệt nhìn thấy bên cạnh anh, Vũ Đồng, trong lòng cô càng nổi lên cổ ghen tuông.

    "Cô.."

    Nhiều năm không thấy, cho tới nay chỉ còn cách từ truyền thông dò tìm tin tức của anh, tin tức về anh mỗi ngày đều khiến người ta tò mò, anh khiến cho mọi người trên thế giới khó bề phân biệt, khó bề suy đoán; nhưng trên phương diện tình cảm dẫu có vận phong lưu nhưng chưa bao giờ nhận định, cô vẫn đối chính mình ôm chặt một chút hy vọng, chỉ là gương mặt cô gái xa lạ trước mắt này là ai? Chẳng lẽ là người phụ nữ mới của?

    Quý Tư Kỳ nhướng mày.

    "Cô đang nói Vũ Đồng?"

    "Cô.. Các người.."

    Nhìn chăm chú vào mười ngón tay đang đan vào nhau, lòng ghen tuông càng ngày càng dân lên.

    Dường như nhìn thấu nghi hoặc của cô, anh cười lạnh.

    "Một cô gái đơn thuần, cô cho rằng cô ấy là ai?"

    Lẩm bẩm lặp lại lời anh nói.

    "Một cô gái đơn thuần? Cô ấy.. Cô ấy là?"

    Khóe miệng gợi lên, mơ hồ ngậm ý vị tà ác.

    "Vị hôn thê của tôi."

    Cái gì? Vị hôn thê? Đáp án như sét đánh giữa trời quang làm chấn động tâm người phụ nữ kia.

    Ngăn không được chua xót, khóe miệng cứng ngắc của cô ta không ngừng mà mở rộng lan tràn.

    "Anh.. vị hôn thê của anh?"

    Mặc dù anh phong lưu bóng gió không ngừng nhưng chưa công khai nhận định đối tượng nào, vốn tưởng rằng chính mình ở trong lòng anh có lẽ còn chiếm một địa vị, mừng thầm rất nhiều, không thể tưởng được anh thế mà lại có vị hôn thê bí mật.

    "Sao? Tôi không thể có vị hôn thê?" Hà tất phải kích động như thế?

    "Tư Kỳ, Anh.. em.."

    Vì cái gì một câu cũng không nói được hoàn chỉnh?

    "Rất kinh ngạc sao? Thật ngoài ý muốn à? Kinh ngạc Quý Tư Kỳ tôi mấy năm gần đây thay đổi? Ngoài ý muốn, Quý Tư Kỳ tôi thế mà cũng có ngày này có thể tìm được hạnh phúc?"

    Nuốt không trôi dư vị chua xót phức tạp ở trong cổ họng.

    "Em chỉ là.. chỉ là.."

    "Chỉ là cái gì? Chỉ là cho rằng tôi không có tư cách theo đuổi hạnh phúc? Cho rằng tôi chỉ là cái kẻ thất bại? Cho rằng người đàn ông trước kia sẽ không có một ngày thanh tỉnh? Cho rằng tôi nên tiếp tục tin tưởng lời thề buồn cười kia, phải không?" Trong giọng nói anh toàn là châm chọc.

    Tiếp nhận từng câu từng chữ khiến người phụ nữa kia tức khắc cảm giác không có chỗ dung thân.

    "Em.."

    Thấy cô ta hổ thẹn không dám ngẩng đầu, anh không khỏi cười lạnh.

    "Thế nào? Đau chỗ nào?"

    "Tư Kỳ, anh hà tất phải như vậy?"

    Hà tất phải đối với cô lãnh khốc như vậy? Hà tất phải đối với cô tuyệt tình như vậy? Không có một câu quan tâm, không có một câu thăm hỏi, chẳng lẽ ở trong lòng anh đối với cô chỉ còn lại có một chữ "Hận"?

    "Cô cho rằng tôi nên dùng thái độ gì?"

    "Ít nhất.. Ít nhất chúng ta còn có thể là.. Còn có thể là.."

    "Còn có thể là cái gì?" Anh hừ lạnh. "Bạn bè sao?"

    "Chẳng lẽ chúng ta đến bạn bề cũng không phải?"

    "A, bạn bè?" Bảy năm trước làm chuyện tốt, cô cho rằng bọn họ còn có thể làm bạn bè?

    Lúc trước phản bội, làm Quý Tư Kỳ anh trở thành trò cười giữa thiên hạ, hiện giờ còn có thể mặt dày vô sỉ đứng trước mặt anh thảo luận hai chữ "Bạn bè", cô sao có thể một chút đều không cảm thấy buồn cười?

    "Em biết lúc trước là em sai, là em hồ đồ, em ngu muội, hiện giờ hết thảy đều là em tự làm tự chịu, em biết em không có quyền lợi cầu anh tha thứ, nhưng kỳ thật.. Kỳ thật em.."

    "Kỳ thật cái gì?"

    Cô nghĩ muốn giải thích điều gì? Cô lại có thể giải thích điều gì?

    Chẳng lẽ anh còn không rõ tâm của cô? Cô yêu anh! Vì ham phú quý, giờ đòi dùng tình cảm bồi thường, anh cũng thừa biết bây giờ cô ta có bao nhiêu hối hận?

    "Đừng với em lạnh nhạt như vậy được không, Tư Kỳ? Tôi không dám cầu anh tha thứ, nhưng ít ra.. Ít nhất làm chúng ta còn có thể làm bạn bè.."

    "Bạn bè? Tốt cho hai chữ bạn bè?"

    Quý Tư Kỳ cười như không cười.

    "Bạn bè.. chẳng lẽ không nên đối với tôi tôi nói vài câu chúc phúc?

    Bàn tay lớn hướng lên trên vai Vũ Đồng.

    " Vị này, vị hôn thê của tôi - Diệp Vũ Đồng, là cô gái lương thiện, đơn thuần, là hạnh phúc tôi tìm kiếm đã lâu, càng là người phụ nữ Quý Tư Kỳ tôi đời này yêu nhất! "

    Người phụ nữ Quý Tư Kỳ đời này yêu nhất? Nhấm nuốt lời anh nói, ngũ quan cô ta bỗng chốc vặn vẹo biến hình.

    Dẫu tim đã vỡ thành từng vụn nhỏ, cô vẫn bức bách chính mình duy trì dáng vẻ thục nữ cơ bản nên có. Miễn cưỡng đem ra một cái mỉm cười, cô thân thiện hướng Vũ Đồng vươn tay.

    " Vũ Đồng phải không? Thật là một cô gái xinh đẹp! Có thể gả cho Tư Kỳ là điều hạnh phúc, Tư Kỳ là người đàn ông tốt, cũng.. Chúc mừng cô.. "

    Phát hiện Vũ Đồng trầm mặc mà thờ ơ, anh không khỏi nhăn lại mày.

    " Sao không nói lời nào? "

    " Cô ta hướng em nói chúc mừng, không nghe thấy sao, Vũ Đồng? "Anh nhắc nhở cô.

    Không biết nên đáp lại như thế nào, Vũ Đồng hoảng hốt nhíu nhíu mày." Tôi.. "

    Ôm chặt hai vai Vũ Đồng, biểu tình anh nghiêm túc nhìn chăm chú cô.

    " Làm cô dâu của Quý Tư Kỳ tôi, không vui? "

    Ngơ ngẩn nhìn anh, ý đồ muốn từ ánh mắt thâm trầm của anh tiếp nhận suy nghĩ của anh. Tuy nhiên, càng tìm tòi nghiên cứu ánh mắt phức tạp kia, linh hồn cô lại càng bị lạc vào sâu không thấy đáy hồ nước bên trong.

    Cô dâu của Quý Tư Kỳ anh..

    Tiếp nhận lời trần trụi tuyên ngôn của anh, cô cảm nhận được không khí thực tế hiện tại.

    Cô dâu của Quý Tư Kỳ anh? Anh là đang hướng cô cầu hôn sao?

    Không có chút nào nằm trong dự liệu, thình lình xảy ra không khỏi khiến người khác kinh ngạc, vì sao anh lại hứng khởi có ý nghĩ như vậy? Là bởi vì buổi tối hôm qua? Hay vì điều gì khác?

    Mà người phụ nữ mỹ lệ này là ai? Nghe hai người lời qu tiếng lại, chắc chắn không tầm thường, chẳng lẽ.. Chẳng lẽ cô ta là..

    Không chờ đến khi Vũ Đồng đáp lại, Quý Tư Kỳ lần thứ hai mở miệng.

    " Vì sao không nói lời nào? "

    " Không vui? "Anh nâng cằm củaVũ Đồng.

    " Nói cho tôi biết, có phải không vui hay không, hửm? "

    Trong ánh mắt không có chút nào vui sướng, cô sâu kín mở miệng.

    " Không có. "

    Làm lơ với vẻ mặt khác thường của cô, Quý Tư Kỳ ở má cô in lại một tiếng hôn." Không soa thì tốt. "

    " An tâm làm cô dâu của tôi đi! Tôi sẽ không để em chịu khổ, sẽ không để em chịu tổn thương, tôi sẽ cho em một cái hôn lễ đẹp nhất, sẽ làm ngươi trở thành cô dâu hạnh phúc nhất, biết không? "

    Lời nói thâm tình, cử chỉ thân mật, cực kì châm chọc khiến cho cô gái trong lòng cực bối rối.

    " Tư Kỳ, chúc mừng anh.. "Nghẹn một cỗ chua xót trong cổ họng làm cho cô ta phát ra âm thanh có chút hơi mất tiếng.

    " Ừ. "Thu hồi ôn nhu trên mặt, Quý Tư Kỳ bỗng chốc lãnh đạm.

    Trầm mặc một lát, ánh mắt anh phiêu hướng về phía nơi xa.

    " Cậu ta đâu? Cô cùng cậu ta cùng nhau sống tốt? "

    Có chút khó chịu, mặt cô hơi hơi run rẩy." Em.. "

    " Thế nào? Cậu ta đối với cô không tốt? "

    " Không, không có, anh ấy đối tôi rất tốt, chúng tôi cho tới nay đối xử với nhau như bạn bè. "

    Quý Tư Kỳ nhíu nhíu mày." Bạn bè? "

    " Vâng. "Cô hơi hơi gật đầu." Tôi cùng anh ấy từ trước đến nay không có tình yêu, giống như bạn bè tôn trọng nhau, sau bảy năm, chúng tôi đã hòa bình quyết định chia tay. "

    Anh nheo lại mắt." Chia tay? Các người tính toán ly hôn? "

    " Vâng, chúng tôi.. "

    " Em cùng ai nói chuyện vậy, Chỉ Toàn?"Đột nhiên gia nhập thêm một người đàn ông, đánh gãy lời bọn họ đang nói chuyện với nhau.

    Không khí lâm vào một trận địa quỷ dị yên tĩnh, bốn hai mắt đan xen phức tạp. Người đàn ông xuất hiện tạo thành cục diện bốn người khó có thể thu thập, càng làm cho Vũ Đồng khó có thể kìm nén tâm tình.

    Thì ra cô ấy là Chỉ Toàn?

    Đúng vậy, ngoài Chỉ Toàn ra còn có ai có thể làm tâm tình anh trở nên quái dị như vậy? Còn có ai có thể mang đến cho anh cảm xúc thất thường như vậy?

    A, cô thật khờ! Cô sớm nên đoán được.. Sớm nên đoán được..
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...