Welcome! You have been invited by Lê Gia Hoài to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 1288 Tìm chủ đề
Chương 20: Em ấy là bệnh của tôi!

Vừa mới vì là cư dân trong thôn làm xong kiểm tra sức khỏe đơn giản một chút, đứa trẻ một bên thì cầm lấy điện thoại của Lam Mạt Lê đưa cho cô.

Rõ ràng là điện ảnh của ba người, mình lại từ đầu đến cuối không thể có họ tên~

* * * Nghe lấy chuông điện thoại di động thuộc về Trình Cẩm U, Lam Mạt Lê lặng yên suy nghĩ, cũng đến lúc nên đổi tiếng chuông di động rồi, chuông điện thoại di động thuộc về An Cẩn càng là nên đổi, tìm thời gian tìm thử thôi.

Nhận lấy điện thoại, chưa kịp đợi Lam Mạt Lê nói chuyện, đầu bên kia thì trước tiên truyền đến một thanh âm đè nén tâm tình, đó là An Kính.

".. Lam Mạt Lê, tôi là An Kính."

Rất hiếm có, An Kính sẽ gọi cho mình, quan hệ của Lam Mạt Lê và An Kính kỳ thực không tính rất tốt, phương thức họ ở chung có thể nói là nước sông không phạm nước giếng. Cho nên khi nghe được thanh âm của An Kính, Lam Mạt Lê là thật rất kinh ngạc.

"Ừm, có chuyện gì sao?"

"Tôi hi vọng cô có thể giúp tôi vì một người phẫu thuật."

Phẫu thuật? Còn dùng thỉnh cầu? Là ai? Trình Cẩm U sao? Chắc không phải chứ? Bất kể có phải không, mình cũng không muốn cầm dao phẫu thuật nữa.

"Cô nên biết, tôi không hề động dao rồi." Trong bệnh viện còn có rất nhiều bác sĩ, không thiếu một mình cô, "Huống hồ, dựa vào nặng lực của cô, cũng có thể đưa người kia ra nước ngoài phẫu thuật."

"Nếu như có thể, tôi cũng không muốn tìm cô! Thế nhưng, đây là yêu cầu của Cẩm U, nàng ấy nói, An Cẩn từng nói, nếu như ngày nào đó em ấy xảy ra ngoài ý muốn, chỉ cần cô vì em ấy phẫu thuật!" An Kính đầu bên kia điện thoại, lập tức thì bạo phát tâm tình, cô ấy căn bản cũng không muốn Lam Mạt Lê tiếp cận An Cẩn nữa, thế nhưng không có cách nào. Đây là An Cẩn từng nói, cho dù hiện tại nàng mất trí nhớ, cô ấy cũng không muốn làm trái lại ý nguyện đã từng của An Cẩn.

"Đợi đã! Cô nói cái gì? Cô nói ai phải phẫu thuật?"

"Là An Cẩn.."

Bốp! Điện thoại từ trong tay lướt xuống, Lam Mạt Lê cũng không nhúc nhích, trong đầu của cô chỉ không ngừng trình chiếu hình ảnh, An Cẩn bị thương, không biết bị thương có nặng hay không, nhưng nhất định rất nặng, nếu không sẽ không cần phải phẫu thuật..

Cho đến đứa trẻ bên cạnh, thay Lam Mạt Lê nhặt lên điện thoại, lắc lắc cô, đem cô hồi phục tinh thần, Lam Mạt Lê mới cầm lấy điện thoại, chất vấn An Kính, "Tại sao An Cẩn bị thương?"

Nghe được chất vấn của Lam Mạt Lê, An Kính chỉ là mệt mỏi giải thích với cô chuyện phát sinh ở nhà gỗ nhỏ của họ.

Phạm nhân phóng hỏa là bang phái nhỏ có thù với Lệnh Hồ Thiên, bởi vì bất mãn thế gia hắc đạo Lệnh Hồ này đứng đầu ở thành phố, cho nên mới muốn giết chết người thừa kế vị trí đầu não của Lệnh Hồ gia, Lệnh Hồ Thiên, muốn khiến họ đại loạn.

Cho nên sau khi có được tin tức mật thám, phái người đi tới nhà gỗ nhỏ, một cây đuốc liền muốn thiêu chết Lệnh Hồ Thiên, nhưng mà bọn họ không nghĩ tới, bên trong không có Lệnh Hồ Thiên, chỉ có một mình An Cẩn.

Bọn họ tính sai, dẫn đến bọn họ bị diệt.

An Cẩn, là bị cái đó liên lụy.

Nghe xong An Kính kể ra, nội tâm Lam Mạt Lê một đám lửa hừng hực nổi lên, đây là lần đầu tiên cô tức giận như vậy, cho dù đối mặt hình ảnh Trình Cẩm U và An Kính có bao nhiêu thân mật, cô cũng sẽ không có không tức giận như vậy.

"Các người tại sao không có ai ở bên cạnh An Cẩn?"

"Ha, cô có tư cách nói như vậy sao? Cô có tư cách gì tức giận? Nếu như không phải là bởi vì cô rời khỏi làm cho An Cẩn không ngừng khôi phục lại lúc trước, chúng tôi có thể không lo lắng dẫn em ấy đi ra ngoài giải sầu sao? Nói cho cùng! Không có tư cách nói chuyện nhất chính là cô! Cô có muốn trở về thay An Cẩn phẫu thuật hay không, đối với tôi mà nói cũng không đáng kể! Tôi ước gì cô mãi mãi biến mất ở trước mặt An Cẩn! Không để em ấy chịu phải chút thương tổn nữa! Dù sao chỉ cần một câu nói từ chối của cô tôi là có thể lập tức đem em ấy dẫn ra nước ngoài trị liệu!"

"Không cho phép! An Cẩn nói chỉ có tôi có thể vì em ấy trị liệu! Em ấy là bệnh nhân của tôi! Tôi muốn vì em ấy phụ trách! Chờ đó! Hiện tại tôi liền trở về!" Sau khi hai người náo xong, thì từng người mạnh mẽ cúp điện thoại.

Sau khi Lam Mạt Lê cúp điện thoại, thì vội vội vàng vàng thu dọn hành lý, sau khi đứa trẻ biết bác sĩ muốn rời khỏi, cũng giúp đỡ cô, không để cô có một chút sót, sau đó đưa mắt tiễn bác sĩ của em ấy, rời khỏi thôn nhỏ.

Hết chương 20
 
Bài viết: 1288 Tìm chủ đề
Chương 21: Tôi là người em yêu nhất a!

[HIDE-THANKS]Chạng vạng, Lam Mạt Lê về tới thành phố, cũng không về nhà trước để xong hành lý lại đến bệnh viện tìm An Cẩn, trực tiếp gió bụi mệt mỏi kêu xe đuổi đến bệnh viện.

Khi cô cuối cùng đến trước cửa phòng bệnh An Cẩn, chuẩn bị kéo cửa ra, cửa bị người từ bên trong kéo ra, là An Kính sáng sớm vừa ầm ĩ một trận với Lam Mạt Lê.

An Kính ánh mắt lạnh như băng trên dưới đánh giá Lam Mạt Lê một phen, đạp một bước tiến lên đem cô bức lui, đối mặt với cô, sau đó đem cửa phía sau đóng lại.

"Không tệ lắm, còn biết phải dùng tư thái mệt mỏi nhất đến đối mặt tiểu Cẩn, muốn cho em ấy cảm thấy áy náy?"

Nghe người trước mắt châm biếm, Lam Mạt Lê mím mím môi, quyết định không tính toán thêm cùng với cô ấy, dù sao người trước mắt này là tỷ tỷ của An Cẩn, muốn theo đuổi lại An Cẩn vẫn là phải trước tiên lấy lòng cô ấy một chút, sáng sớm vừa mới tranh cãi xong với cô ấy, Lam Mạt Lê suýt chút nữa muốn đánh chết chính mình.

Chọc giận An Kính, còn làm sao truy đuổi lại An Cẩn? An Cẩn làm sao đối với bất cứ chuyện gì không có hứng thú, nhưng đối với người nhà bạn bè, vẫn là ít nhiều sẽ quan tâm. Chọc giận An Kính chính là đắc tội ba vợ mẹ vợ tương lai của cô, đây là không có tính toán lợi ích.

"An Kính, tình huống của Cẩn thế nào? Bị thương nghiêm trọng đến mức nào?" Bàn tính xong xuôi, Lam Mạt Lê hít sâu một hơi, mới dùng ngữ khí ôn hòa nhất của chính mình muốn cùng cô ấy cố gắng khơi thông.

"Ha, bản thân cô vào xem đi! Nhưng tôi nhắc nhở cô, đừng ở trước mặt An Cẩn nói lung tung!"

"Tôi, đã không phải là Lam Mạt Lê chỉ có thể tổn thương em ấy của trước đây rồi." Bỏ lại câu nói này, Lam Mạt Lê vòng qua An Kính, đẩy ra cánh cửa kia.

Cưỡng chế lấy cảm xúc căng thẳng, kinh hoàng động tâm, Lam Mạt Lê che giấu đem hai tay đặt ở trong áo khoác lớn nắm thật chặt, mãi đến tận thấy được An Cẩn đưa lưng về phía cô, nhìn nàng mặt hướng ngoài cửa sổ nhắm lại hai mắt, dường như không có chú ý được có người đến, hưởng thụ lấy gió ngoài cửa sổ thổi tới, hưởng thụ lấy yên tĩnh của buổi tối, cô cảm giác trái tim kia của mình tựa hồ đang sau khi thấy được An Cẩn, chậm rãi được nàng trấn an.

"Cẩn.." Nhìn đến xuất thần, cũng mất hồn, Lam Mạt Lê giờ khắc này chỉ muốn ôm lấy con người chính mình nửa năm qua điên cuồng nhớ tới nhớ nhung lấy, nhưng cô không dám động, cô sợ An Cẩn sẽ đẩy cô ra, cho nên cô chỉ dám kêu tên của nàng, gây nên sự chú ý của nàng.

".. Cô là ai?" Thanh âm chưa từng nghe qua, nghe có chút quen thuộc, có chút để mình cảm thấy.. Đau lòng?

"Tôi là Lam Mạt Lê a.. em không nghe ra âm thanh của tôi sao?" Rời khỏi quá lâu, cho nên An Cẩn quên âm thanh của tôi sao? Vậy sau này tôi không rời khỏi.. em vẫn nhớ kỹ rồi, được không?

"Lam.. Mạt.. Lê.." cô ấy chính là người buổi tối ngày đó An Kính thừa dịp mình ngủ nói đến sao? "Cô là quan hệ như thế nào với tôi?" Là quan hệ như thế nào, để tất cả mọi người đều không ở trước mặt mình thảo luận cô ấy, rồi lại muốn kếu cô ấy tới?

".. Em.."

"A, hay là cô là bác sĩ chủ trị của tôi?" Đúng chứ? Cho nên mới sẽ không chủ động nói đến cô ấy, rồi lại sẽ tìm cô ấy, bởi vì cô ấy muốn phụ trách trị liệu cho mình. Cho nên mình mới có thể đối với cô ấy có hứng thú, mới có thể muốn thảo luận tâm tư của cô ấy? Mình nhất định rất thích bác sĩ này chứ? Bởi vì là một người quan sát thú vị.

".. Tôi.."

"Xin chào, bác sĩ Lam, bây giờ tôi nên cùng cô nói tình huống của tôi chứ?"

"Không.. Em.."

"Tôi bây giờ bệnh trạng là mù kèm mất trí nhớ."

"..."

Thật yên tĩnh, bác sĩ Lam là đang suy nghĩ phương án trị liệu của mình sao? Nhưng tại sao không nói ra để mình biết cùng thảo luận với mình chứ?

"Bác sĩ Lam?"

".. Em, thật sự quên tôi rồi?" Dừng lại ở trước mắt An Cẩn luôn vẫy vẫy tay, âm thanh Lam Mạt Lê có chút khô chát mang chút khàn khàn hỏi người luôn bị chính mình tổn thương.

"Đúng, tôi quên cô rồi, cũng quên rất nhiều người, chuyện, vật."

Bộp!

Lam Mạt Lê đang nghe xong lời của An Cẩn, trực tiếp ngã ngồi trên đất, bị đụng vào tủ cũng không biết đau, cô chỉ là ngây ngốc, nhìn An Cẩn ngồi ở trên giường, trước sau nhắm hai mắt, đối mặt ngoài cửa sổ.

Sao lại thế.. Tại sao lại như vậy.. Đây là đang trừng phạt cô sao.. Bởi vì cô đã từng ác độc muốn để An Cẩn mù, cho nên trời cao thật sự để An Cẩn mất đi ánh sáng sao.. Bởi vì cô đã từng nói với An Cẩn, muốn nàng rời khỏi thế giới của mình.. Cho nên trời cao biết An Cẩn tuyệt đối không làm được, liền trực tiếp cướp đi trí nhớ của em ấy sao..

Tại sao lại như vậy..

"Em làm sao có thể quên tôi.." Đứng người dậy, Lam Mạt Lê mặc kệ có hù phải An Cẩn không, trực tiếp đưa tay ôm thật chặt An Cẩn, ở bên tai nàng khóc nức nở, "Em quên ai đều được, tại sao có thể quên tôi.."

"Bác sĩ Lam?"

"Tôi là người em yêu nhất a!"

"?" An Cẩn mù kèm mất trí nhớ hoàn toàn bối rối.

Hết chương 21[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 1288 Tìm chủ đề
Chương 22: Hôn càng sâu, cô lại càng muốn lấy được càng nhiều

[HIDE-THANKS]Dùng sức tránh ra Lam Mạt Lê ôm chặt lấy chính mình, An Cẩn mím chặt môi không nói một lời, nhưng tay cầm chặt lấy chăn, cho thấy chủ nhân cảm giác bất an.

"Tôi là người em yêu nhất." Câu nói này không ngừng ở trong đầu An Cẩn lặp lại, khi nghe được câu này, nội tâm An Cẩn là cảm thấy vui vẻ rồi lại khó chịu, nàng không biết vì sao lại như vậy.

Cảm giác này thì như là nàng sau khi mất đi ký ức biết được cái tên Lam Mạt Lê, nàng để sâu trong nội tâm một luồng tâm tình rất phức tạp làm sao để ý đều để ý không rõ không ngừng đến ăn mòn nàng.

Nhìn dáng vẻ An Cẩn trầm mặc không nói, Lam Mạt Lê bắt đầu hốt hoảng. Cô sợ, sợ An Cẩn mất đi ký ức sẽ không chút do dự bứt thân rời khỏi, sợ nàng đem sự lạnh lùng khi đối với người khác để tới trên người cô, sợ An Cẩn từ nay về sau đối với cô nho nhã lễ độ, như đối xử với người xa lạ..

Chỉ là những chuyện có thể xảy ra kia, Lam Mạt Lê cũng cảm giác thế giới của chính mình bắt đầu lảo đà lảo đảo lên, dường như chỉ cần An Cẩn thật sự làm được chuyện này, thế giới của cô, thì thật sự đổ nát rồi.

Không muốn chờ An Cẩn hoàn hồn, cũng không nguyện đợi được An Cẩn nói ra lời sẽ làm cô khó chịu, Lam Mạt Lê trực tiếp đưa tay câu lấy cổ của An Cẩn, thật sâu hôn lên.

Cảm thụ lấy bờ môi hơi lạnh của An Cẩn, hơi thở mang theo mùi thơm ngát, Lam Mạt Lê cảm giác lòng của mình như là say rồi, cô không nghĩ tới chỉ là hôn An Cẩn, là có thể để cô mê muội như vậy, hôn càng sâu, cô lại càng muốn lấy được càng nhiều, càng nhiều.

Hô hấp dần dần gấp gáp, nhiệt độ dần dần lên cao, hai tay Lam Mạt Lê quấn quanh lấy An Cẩn dần dần thu chặt, cô muốn, muốn ôm An Cẩn, trong thời gian nửa năm, cô không có một ngày là không nhớ An Cẩn.

Cô nhớ sự ôn hòa của An Cẩn khi đối xử cô, cô nhớ sự bao dung của An Cẩn khi cười với cô, cô nhớ sự ôn nhu của An Cẩn khi ôm cô, cô nhớ sự bá đạo của An Cẩn khi cưỡng hôn cô, cô nhớ sự yếu đuối của An Cẩn khi quay người lúc rời khỏi, cô nhớ buổi sáng ngày đó, cả người An Cẩn là dấu vết mê người của cô..

Cô nhớ An Cẩn.. Nhớ rất lâu rồi, nhớ đến mỗi lần cô miệng khô lưỡi khô, cả người tỏa nhiệt..

"Cẩn.. Cẩn.."

Nghe thở dốc dồn dập bên tai Lam Mạt Lê, dục hỏa ám ách, An Cẩn chỉ là trầm mặc, tiếp nhận động tác càng ngày càng làm càn của Lam Mạt Lê.

Nàng không biết nàng chưa mất đi trí nhớ, có phải là cũng cùng Lam Mạt Lê từng làm những việc này không, nàng cũng không biết, nàng còn chưa mất đi trí nhớ, có phải là cùng Lam Mạt Lê yêu nhau không.

Nàng chỉ biết là, hiện tại nàng mất trí nhớ và bị mù, cảm nhận được sự sợ sệt của Lam Mạt Lê, cảm nhận được sự căng thẳng của Lam Mạt Lê, cũng cảm nhận được, khát vọng của Lam Mạt Lê.

Cho nên nàng ngầm cho phép động tác của cô, bao dung sự nôn nóng của cô, nén chịu sự không ôn nhu của cô, để cô từng lần từng lần một cướp đoạt lấy thân thể của nàng. Tuy trong nội tâm, nàng không ngừng muốn phản kháng, nhưng thân thể lại là thành thực, nghênh hợp với cô.

An Cẩn suy nghĩ, có lẽ nàng trước đây, là thật yêu Lam Mạt Lê chứ? Cho nên mới phải đối với cô cảm thấy hứng thú như vậy, mới có thể đối với cô, có bao dung vô hạn.

"Chúng ta trước kia là người yêu sao?" Không tự chủ, An Cẩn mở miệng hỏi Lam Mạt Lê còn đang làm càn.

Trong nháy mắt, động tác của Lam Mạt Lê ngừng lại, cô nhìn theo sắc mặt của An Cẩn hơi hồng, nhìn cặp mắt vô thần của nàng, nhìn theo nàng không có biểu tình, nhìn theo dáng vẻ nàng chỉ là bởi vì va chạm và mẫn cảm mà hơi thở dốc, cô không biết trả lời An Cẩn như thế nào.

Nói thật, hay là không nói thật?

"Rất khó trả lời?" Đợi đã lâu, Lam Mạt Lê cũng không có động tác, cũng không có trả lời, An Cẩn cảm thấy, chính mình tựa hồ hiểu cái gì rồi, "Tôi trước đây yêu cô?"

"Phải.."

"Trước đây cô không yêu tôi?"

"Phải.. nhưng mà.."

"Chúng ta trước đây quan hệ rất phức tạp?"

"Phải, nhưng mà.."

"Tôi ép cô cùng tôi yêu đương?"

"Phải.. Nhưng bây giờ.."

"Chúng ta từng lăn, nhưng mà tôi ép buộc?"

"Phải.. Nhưng mà bây giờ tôi.."

"Trước đây cô yêu người khác?"

"An Cẩn!" Bị An Cẩn lần lượt đánh gãy, Lam Mạt Lê biết, lấy trình độ thông minh của An Cẩn, nàng sẽ ở trong câu hỏi lần này, hiểu rõ quá khứ của chính mình và nàng, sau đó lấy nàng bây giờ mà nói, nàng sẽ không chút do dự, chặt đứt chút tình cảm này, cho nên, lần này, cô nhất định phải đánh gãy câu hỏi của nàng, để cô nói.

Hết chương 22[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 1288 Tìm chủ đề
Chương 23: Là người xa lạ đã từng có quan hệ.

[HIDE-THANKS]"Thực sự là tồi tệ a.." Lẳng lặng mà nghe quá khứ Lam Mạt Lê kể ra xong, An Cẩn cảm thán nói ra cảm tưởng.

Nhìn An Cẩn đối với chính mình của quá khứ nói ra lời bình lạnh nhạt như vậy, lòng của Lam Mạt Lê nhấc lên cao cao rồi.

Cô từng nghe qua đánh giá của người khác đối với An Cẩn, họ nói An Cẩn là một người mỗi giờ mỗi khắc đều duy trì bình tĩnh, họ nói An Cẩn là một người bất luận thế nào cũng vẫn duy trì khoảng cách, họ nói An Cẩn là một người ánh mắt sắc bén đến liếc mắt nhìn là có thể nhìn thấu người khác, họ nói An Cẩn là một người ở góc độ người đứng xem nhìn thế giới này.

Họ nói rất nhiều rất nhiều, nhưng Lam Mạt Lê đều cảm thấy, họ đem An Cẩn nhìn đến quá cao rồi, nhưng cô lúc này, nhìn đến An Cẩn sau khi mất đi ký ức, cô tin rồi, cô hiểu chuyện những người kia nói tới

An Cẩn là một người đứng xem, nàng giống như nắm địa cầu trong tay, dùng con mắt của nàng, nhìn thế giới này xoay quanh, nhìn người sự việc của thế giới này, khóe miệng cong lên, thờ ơ lạnh nhạt, tâm như chỉ thủy, bình thản không gợn sóng, không có ai có thể nhiễu loạn suy nghĩ của nàng, ý nghĩ của nàng, thế giới trong mắt nàng.

Có lẽ trước đây nàng là một người duy nhất có thể đi ra thế giới đến đối mặt cô, người cùng cô nhìn thế giời này, nhưng đáng tiếc, cô bây giờ, đối với An Cẩn mà nói, là người xa lạ, càng chuẩn xác mà nói, là người xa lạ đã từng có quan hệ.

Cô sợ sệt, cô không muốn nhìn thấy An Cẩn biến trở về người đứng xem, cô muốn An Cẩn làm một người trong cuộc, cô muốn An Cẩn lạc lối ở trong người trong cuộc này, đứng ở trong thế giới này, cảm thụ lấy thế giới này xoay quanh, tồn tại ở trong thế giới này.

"Cẩn.."

"Bác sĩ Lam, tôi trước đây tồi tệ như vậy, cô nhất định là hận tôi chứ?" Lại một lần nữa đánh gãy lời của Lam Mạt Lê, An Cẩn khẽ cười lên.

Nghe xong Lam Mạt Lê kể rõ tất cả, nàng đối với nội dung vở kịch cẩu huyết của quá khứ, biểu thị không biết nên khóc hay cười.

Thì ra sau khi yêu một người, nàng sẽ là một người dáng dấp như vậy, chính mình lúc trước, làm sao thì ngốc như vậy, đần như vậy chứ? Nhưng mà không sao, mất đi ký ức, đối với nàng mà nói có lẽ là tốt đẹp.

Thế giới này không có cái gì là có thể để cho nàng có thể cảm thấy hứng thú, chính mình lúc trước có lẽ chỉ là đối với Lam Mạt Lê con người này tâm tình mâu thuẫn cảm thấy hiếu kỳ, chỉ trách chẳng mấy chốc nàng vẫn không hiểu rõ tâm tư phức tạp này, mới sẽ từng bước một, bị Lam Mạt Lê lôi kéo đi, dẫn tới thế giới vô vị kia, lạc mất chính mình, quên lãng chính mình.

An Cẩn suy nghĩ, lại cười lên, độ cong của khóe miệng cong lên, là Lam Mạt Lê quen thuộc, nhưng tâm tình kia, lại là cô không quen thuộc, nhưng người khác khẳng định quen thuộc.

Đó là nụ cười nghiền ngẫm An Cẩn đối với thế giới tẻ nhạt này khơi lên. Nếu như An Cẩn không có mù, ánh mắt của nàng nhất định là sâu không thấy đáy, giống như hồ sâu, để người không cách nhìn thẳng nhất, để người sản sinh run sợ.

"Đó là.."

"Bác sĩ Lam, nếu hận tôi, cần gì phải ủy khuất chính mình tới gặp tôi chứ? Đồng tình tôi sao?" Nghiêng đầu, An Cẩn giống như đang nói "Buổi tối hôm nay mát mẻ", mỉm cười nói một từ ngữ "Đồng tình" này.

"Không phải! Tôi.." Cả hai câu hỏi, để Lam Mạt Lê nóng lòng giải thích, nhưng một giây sau, cửa phòng bệnh kia lại truyền đến tiếng vang.

Lạch cạch ---

Cửa bị đẩy ra, trong nháy mắt, chuông báo động trong Lam Mạt Lê nổi dậy, một cái kéo qua cái chăn cuối giường, đem nửa ** của An Cẩn đắp lại.

Xong rồi! Lại quên khóa cửa!

Hết chương 23[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 1288 Tìm chủ đề
Chương 24: Cô ấy là ai?

[HIDE-THANKS]Tiến vào phòng bệnh chính là một cô gái Lam Mạt Lê chưa từng thấy, cô gái kia tóc đen đến eo, khuôn mặt xinh đẹp, hai mắt nhu hòa phối hợp nụ cười ôn hòa, để người ta cái nhìn đầu tiên, thoải mái.

Đương nhiên, ngoại trừ Lam Mạt Lê.

Bởi vì.. này.. cô gái này ở một khắc bước vào phòng bệnh kia, An Cẩn thì nhận ra cô ấy, rõ ràng không có cách nào nhìn, lại nhận ra người đến.

"Là Hi sao? Cô đến rồi?" Nghe tiếng bước chân mấy ngày nay đến quen thuộc, ngửi mùi hương truyền tới trong không khí, ngữ khí An Cẩn mang theo một tia mừng rỡ, đó là ngữ khí Lam Mạt Lê chưa từng nghe qua, sung sướng xuất ra từ nội tâm của An Cẩn.

Cô ấy là ai? Là quan hệ như thế nào với An Cẩn? Họ rất thân mật sao? An Cẩn thích cô ấy phải không?

Từng cái từng cái nghi vấn, không ngừng mà phun ra trong đầu Lam Mạt Lê, chuông báo động trong lòng không ngừng vang, cô chưa từng nghĩ tới nếu như một ngày nào đó An Cẩn không yêu cô nữa, cô nên làm thế nào cho phải, bởi vì cô tự tin nói với cô, An Cẩn sẽ vẫn yêu cô, cho đến vĩnh viễn, cho đến chết.

Nhưng mà, cái tự tin này, đã biến thành tự đại rồi..

"Tiểu Cẩn" Lạc Dư Hi tự nhiên ngồi vào bên giường của An Cẩn, lờ đi Lam Mạt Lê còn nửa đè ở trên người An Cẩn, dùng tiếng nói thấp mềm ôn hòa, đáp lại An Cẩn.

"Cẩn, cô ấy là ai?" Xác nhận chăn có đắp kín An Cẩn, Lam Mạt Lê từ trên người nàng rời khỏi, tay không quên nắm thật chặt tay của An Cẩn, ngữ khí mang theo nghiêm nghị trước nay chưa có, dò hỏi An Cẩn.

Cẩn của cô, đã không phải là người trong cuộc trước đây, mà là trở về Cẩn ở nhân vật người đứng xem, cũng đại diện, nhân vật của cô và Cẩn, nên thay đổi rồi.

Trước kia là An Cẩn theo đuổi cô, bây giờ đổi lại cô theo đuổi An Cẩn, cảm nhận bóng lưng An Cẩn trước đây truy đuổi cô, những tâm tình gợn sóng kia trong lòng của cô

"Cô ấy là Lạc Dư Hi, là em gái của Thanh, buổi tối đều là cô ấy bồi tôi."

Vốn là An Kính họ dự định cố định một người làm bạn với An Cẩn, nhưng nàng từ chối, nàng nói không muốn họ đều bận rộn như vậy, còn phải buổi tối cực khổ bồi nàng, bất đắc dĩ, An Kính lấy phương thức thay phiên.

Lạc Dư Hi vốn là không có ở trong danh sách thay phiên, chung quy tỷ tỷ của bản thân cô ấy Lạc Dư Thanh cũng không biết Lạc Dư Hi và An Cẩn là quen biết.

Là một lần nào đó, Lạc Dư Hi ở trong thời gian cố định không thấy được bóng người của An Cẩn, dựa vào tâm tình quan tâm, gọi cho An Cẩn, đúng lúc được tỷ tỷ của chính mình nhận được, mới biết được tình hình của An Cẩn, cũng yêu cầu chăm sóc An Cẩn.

Hỏi nguyên nhân, Lạc Dư Hi chỉ là cười cười, không có nói nhiều gì, chỉ ôn hòa nói một câu: "Bởi vì là nàng." Bởi vì là An Cẩn, cho nên cô ấy đồng ý chăm sóc nàng, bên cạnh nàng không cách nào nhìn thấy ánh sáng.

Khi An Cẩn nghe được cái tên của cô gái để nàng cảm giác thoải mái nói tới nguyên nhân, thấp giọng nở nụ cười, cảm thấy nàng và cô gái này có thể trở thành bạn tốt, nhất định không phải nguyên nhân thông thường.

Nàng cảm giác được, Lạc Dư Hi là người lãnh đạm không thể so với nàng, nhưng lại là người ôn nhu chu đáo hơn nàng.

Nàng thích cô ấy, thích bầu không khí cô ấy cho nàng, thích sự yên tĩnh của cô ấy, cũng thích cô ấy cái gì cũng không nói.

An Cẩn sau khi mất trí nhớ, kỳ thực không thích cứ luôn nghe người khác kể với nàng quá khứ.

Bởi vì nàng biết, mỗi người đối mặt mỗi một hình dạng của một người đều sẽ có sự khác biệt, cho nên chỉ nghe thấy từ phiến diện của họ, nàng có lẽ có thể tiếp tục dùng cách nói của họ, đối xử họ, nhưng nàng không muốn.

Bởi vì đó là tâm tư của người trong cuộc.

Nàng là người ngoài cuộc.

Cho nên gặp phải một Lạc Dư Hi chỉ là im lặng, bồi nàng, cái gì cũng không nói nhiều, chỉ có nàng ở trong lúc hỏi mới trả lời, nàng là vui mừng, là sung sướng.

Thậm chí là nàng nói cho tất cả mọi người biết, buổi tối, nàng chỉ muốn Lạc Dư Hi bên cạnh.

Hết chương 24[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 1288 Tìm chủ đề
Chương 25: An Cẩn làm sao có khả năng sẽ làm như vậy.

[HIDE-THANKS]"Bác sĩ Lam, nếu Hi đã đến rồi, như vậy, tôi nghĩ cô cũng nên trở về rồi." Biết được quá khứ người khác kể rõ, An Cẩn không đợi Lam Mạt Lê phản ứng, trực tiếp mở miệng thì muốn cô rời khỏi.

Nếu như trước đây quan hệ của họ phức tạp như vậy, như vậy thì bây giờ, đứt đoạn mất sạch rồi, dù sao, cô chắc cũng là không muốn cùng chính mình có quan hệ nữa.

Tuy não là suy nghĩ bình tĩnh như thế, nhưng nội tâm lại truyền đến lôi kéo một chút, làm cô có chút khó chịu.

"Cẩn.."

"Hi, tôi muốn tắm rửa."

Nhìn An Cẩn hào phóng vén chăn lên, không một chút dáng dấp che giấu nào, Lam Mạt Lê chỉ cảm thấy lòng không ngừng trầm xuống, An Cẩn thật sự không để ý, cả thân thể của mình bị nhìn sạch cũng không để ý.

Mà đối với dấu hôn linh tinh trên người An Cẩn, Lạc Dư Hi chỉ là nhìn mấy lần, lời gì cũng không hỏi không nói, chỉ là mỉm cười, an toàn đỡ lấy nàng đến phòng tắm, toàn bộ hành trình cũng không nhìn Lam Mạt Lê một chút

Cô ấy biết Lam Mạt Lê, cũng biết Lam Mạt Lê trong miệng An Cẩn, càng biết người Lam Mạt Lê chân chính yêu là ai.

Nhưng cô ấy lựa chọn không nói.

Một người mà ngay cả mình yêu cũng phân biệt không rõ, còn không ngừng thương tổn người yêu mình, cho dù là người kia đê tiện vô liêm sỉ, nhưng đó cũng là chính mình lựa chọn bị ràng buộc, không phải sao?

Trách thì trách chính mình quá mức nhỏ yếu, dễ dàng bị người ta tóm lấy nhược điểm.

Lam Mạt Lê không ngừng bị lời của An Cẩn ngăn chặn, chỉ có thể trơ mắt nhìn An Cẩn, nhìn nàng được người dắt đi, nhìn nàng dựa vào ở trong lồng ngực người khác, sau đó thấy được bóng lưng trần trụi của nàng, cũng nhìn thấy vết sẹo của nàng.

Một khắc đó, trong nháy mắt đó, cho dù có lời nói nhiều hơn nữa, cho dù có nghiều suy nghĩ kéo lấy An Cẩn, Lam Mạt Lê cũng chỉ có thể đưa tay, một câu nói cũng không cách nào nói ra, trợn to mắt nhìn vết sẹo kia, quên mất động tác, quên mất ngôn ngữ.

Vết sẹo kia.. Vết sẹo đó nên là tồn tại trên xương vai của Trình Cẩm U, vì sao lại ở trên người An Cẩn?

Không.. Không đúng.. Có phải là ở đâu xảy ra sai lầm.. Có phải là chỗ nào sai lầm..

Cô muốn đi hỏi rõ ràng, cô muốn đi tìm Trình Cẩm U, cô muốn tìm nàng ấy, muốn hỏi rõ ràng chuyện năm đó..

Trong đầu hỗn loạn tưng bừng, Lam Mạt Lê vội vàng mặc quần áo tử tế, cầm lấy đồ vật của chính mình thì ra cửa phòng bệnh.

Dọc theo đường đi, Lam Mạt Lê không ngừng nhớ lại tai nạn năm đó, cô nhớ được rất rõ ràng, một ngày kia, họ là ở xã đoàn đi chơi trong tết thanh minh, cô gắng gượng không thoải mái cũng phải đi theo, kết quả gặp mưa to, cô giữa lúc hoảng thần bước chân đạp hụt, Trình Cẩm U vì kéo lấy chính mình, lại theo chính mình đồng thời ngã xuống, hai người ở phía dưới rất lâu, vừa lạnh vừa đói, cuối cùng cô nóng rần lên, mê man, trước mắt hoàn toàn mơ hồ, thời gian trôi qua bao lâu cũng không biết, chỉ nhớ rõ người cõng lấy chính mình, có bao nhiêu ôn nhu, hơi thở trên người có bao nhiêu khiến người an tâm..

Hơi thở..

Khi đó hơi thở của người kia không giống là mùi thơm dịu mang theo trên người Trình Cẩm U, giống như..

Mùi hương lạnh lạnh của An Cẩn..

Sao lại thế? Cô rõ ràng nhớ được ngày đó, An Cẩn là phải đi nước ngoài thăm An Kính mới đúng.. Nàng làm sao có khả năng sẽ xuất hiện tại chỗ đó.. Làm sao có khả năng.. Đúng lúc như vậy thì ở đó.. Còn cứu mình và Trình Cẩm U?

Chẵng lẽ.. ngày đó nàng không có lên máy bay?

Làm sao có khả năng.. Không thể nào.. An Cẩn làm sao có khả năng sẽ làm như vậy.. Nàng làm sao có khả năng.. Sẽ kích động như vậy..

Hết chương 25[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 1288 Tìm chủ đề
Chương 26: Chúng ta có phải là lấy nhầm kịch bản rồi không..

[HIDE-THANKS]Một đường bão táp đến nhà Trình Cẩm U, Lam Mạt Lê vẫn là không cách nào bình phục phỏng đoán trong lòng chính mình, càng là suy đoán, Lam Mạt Lê càng cảm thấy khó mà tin nổi, cô không thể nào tưởng tượng được dáng vẻ An Cẩn mất đi bình tĩnh.

Cho nên, cô gõ vang cửa lớn của Trình Cẩm U, không thấy ánh mắt như giết người của An Kính, Lam Mạt Lê nắm thật chặt Trình Cẩm U, nhìn con mắt của nàng ấy, ánh mắt hoảng loạn lại thật lòng dò hỏi Trình Cẩm U: "Bả vai phải của cậu, có từng bị thương không?"

"Không có, làm sao vậy?"

"Cậu còn nhớ.. Cấp ba năm ấy xã đoàn đi chơi tết thanh minh của chúng ta xảy ra tai nạn không?"

"Đương nhiên nhớ tới a! Khi đó sau khi chúng ta rơi xuống thung lũng, cậu bởi vì cảm mạo mà sốt, mắt cá chân lại bong gân, sức lực mình không đủ, không cách nào cõng lấy cậu tìm kiếm lối ra, lúc đó mình cũng sắp khóc rồi, vẫn may tiểu Cẩn xuất hiện, em ấy cõng lấy cậu, dẫn theo mình, tìm được lối ra, chúng ta mới được cứu trợ đó!"

"Còn nhớ khi đó thấy được tiểu Cẩn, mình kinh ngạc cỡ nào đó! Đó là mình lần đầu tiên thấy được ánh mắt hoảng loạn nhìn theo chúng ta, còn tay bận chân loạn thận trọng cõng cậu, từng bước từng bước từ từ đi về phía trước, giống như sợ cậu sẽ không thoải mái."

".. Khi đó em ấy.. Không phải đang trên đường đi đến sân bay sao?" Nghe thấy Trình Cẩm U nói chân tướng, Lam Mạt Lê có chút không thể tin, sắc mặt trắng bệch dò hỏi điểm trọng yếu nhất.

Nàng không phải nên ngồi máy bay sao?

"Khi đó Cẩn lầm ngày, ngày đi là một ngày sau của em ấy mới đúng, cho nên lại bắt xe, trở về nhà, nhưng đang trên đường nghe được tin tức phát bên trong xe, biết được hai người gặp nạn, nhanh chóng để tài xế quay đầu, đi cứu hai người."

"Không để ý sự ngăn cản của nhân viên cứu người, không để ý sinh mạng, trực tiếp nhảy xuống thung lũng, quẹt thương chính mình, còn bị đá nhọn mạnh mẽ cắt lấy lưng, chỉ vì an toàn của hai người." Ngữ khí An Kính bình tĩnh mà nói, còn nhớ năm đó An Cẩn đến nước ngoài thăm cô ấy, khi cô ấy phát hiện An Cẩn bị thương là giận không nhịn nổi cỡ nào, nhưng An Cẩn lại chỉ là cười cười nói: "Họ không sao, thì tốt."

Ở đâu là họ, rõ ràng cũng chỉ có một cô! Người đó vẫn là Lam Mạt Lê!

An Cẩn đối với Lam Mạt Lê có hiếu kỳ cô ấy rất vui vẻ, An Cẩn thích Lam Mạt Lê cô ấy không ý kiến, nhưng cô ấy không thể nào tiếp thu được An Cẩn vì cứu Lam Mạt Lê mà bị thương! Cô ấy tin tưởng, nếu như chỉ có một mình Trình Cẩm U gặp nạn, An Cẩn tuyệt đối là bình tĩnh nghĩ kỹ phương án mới đi làm! Mà không phải kích động như vậy, ý tưởng gì đều không có liền trực tiếp nhảy xuống!

Nghe xong toàn bộ chân tướng của quá trình, Lam Mạt Lê chỉ cảm thấy trong đầu vang lên ong ong, cô cảm thấy hô hấp của mình tựa hồ sắp đình chỉ, cô hỏi mình qua nhiều năm như vậy đều đang làm cái gì?

An Cẩn sớm thì đã nhìn thấu chính mình, An Cẩn so với mình còn hiểu cô rõ hơn..

An Cẩn, chúng ta có phải là lấy nhầm kịch bản rồi không..

Em ở đúng thời gian gặp được sai tôi..

Tôi ở sai thời gian gặp được đúng em..

Thời gian của chúng ta đều không đúng a.. Nếu như thời gian của chúng ta là giống nhau.. Thì sẽ không là quanh co khúc khuỷu như thế..

Tôi không muốn cùng em là đường cắt nhau.. Chỉ một đường chồng chéo, lại càng đến càng xa.. tôi muốn cùng em là đường thẳng song song.. Cho dù vẫn không có chồng chéo, nhưng chúng ta có thể đem hai đường vẽ đến càng ngày càng gần.. Cho đến tay lệch đi, hai đường cuối cùng thành một đường..

Có chút hồn bay phách lạc cáo biệt An Kính họ, lại ở trong chớp mắt xoay người, bị Trình Cẩm U gọi lại.

"Chiếc chìa khóa này, là nhà tiểu Cẩn."

Đưa tay tiếp nhận chìa khóa Trình Cẩm U đưa, Lam Mạt Lê nghi hoặc nhìn nàng ấy, nàng ấy chỉ là vỗ vỗ bờ vai của cô, sau đó quay người đem An Kính còn muốn nói gì nữa lôi đi, kèm thêm, đem cửa cũng đóng lại.

Cúi đầu nhìn chìa khóa lóe ánh bạc trong tay, Lam Mạt Lê thật lâu không cách nào hoàn hồn.

Lam Mạt Lê rất ít đến nhà An Cẩn, đã ít lại càng ít, chỉ vì khi đó cô đối với nàng căm ghét, phản cảm, cho nên mỗi khi An Cẩn mời cô đến nhà nàng, cô đều là cự tuyệt, chỉ có Trình Cẩm U khi muốn đến nhà An Cẩn tiện thể mời cô, cô mới chịu đi.

Bây giờ suy nghĩ một chút, cô tựa hồ, chưa bao giờ nghiêm túc xem qua nhà của An Cẩn, là như thế nào?

Hiện tại đi làm quen.. chắc còn kịp chứ..

Hết chương 26[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 1288 Tìm chủ đề
Chương 27: Em là túi du lịch thuộc về riêng chị.

[HIDE-THANKS]Mang theo trái tim thấp thỏm, Lam Mạt Lê đi tới trước cửa nhà của An Cẩn, tay nắm chìa khóa chặt rồi lại lỏng, lỏng rồi lại chặt, tới tới lui lui, mãi đến tận tay đều tê rần, chìa khóa rơi xuống trên đất, cô mới thức tỉnh, vội vàng kiếm chìa khóa trên đất.

Hít sâu vào một hơi, mới dừng tay run rẩy, đem cánh cửa kia mở ra.

Nhà của An Cẩn nằm ở vùng ngoại thành, là một cái tiểu biệt thự hai tầng, trang trí đơn giản lại chọn dùng sắc điệu trắng xám, nhìn qua lộ ra một cổ cô tịch nhàn nhạt.

Lam Mạt Lê biết An Cẩn biết vẽ tranh, lúc trước học cũng là khoa phương diện hội họa, cô cũng biết, ở nhà An Cẩn, chỉ cần ở trên tường trắng có thể thấy được tranh vẽ, đều là An Cẩn vẽ.

An Cẩn ở hội họa có một thói quen, nàng quen thuộc ở trong tranh dùng một loại thủ pháp mà mọi người không thể nhận ra, đóng lên dấu ấn của chính mình. Lấy cái đó là bức tranh của nàng.

Nhìn theo bức tranh treo trên tường, Lam Mạt Lê có một tia thất thần, cô bao lâu không thấy tranh vẽ của An Cẩn? Trước đây tranh vẽ của An Cẩn đều là tràn đầy màu sắc, tràn đầy sinh mệnh, tràn đầy sức sống, cô có thể nói, An Cẩn cho mỗi một bức họa linh hồn, linh hồn có một không hai. Nhưng khi cô theo mỗi một bức họa đi tới cầu thang, đi tới lầu hai, cô phát hiện, càng về sau, tranh vẽ của An Cẩn lại càng cô tịch, một vài bức vốn nên là tràn ngập màu sắc, càng đi về phía sau, màu sắc càng ít, mãi đến tận chỉ còn dư lại ba loại màu sắc trắng đen xám.

Cho đến xem xong tất cả bức vẽ bày ra ngoài, Lam Mạt Lê vẫn là không cách nào hoàn hồn, cô mở ra một cánh cửa trong đó, một cánh cửa gần bên trong nhất, bước vào trong, vị trí căn phòng này rất tốt, có một phiến cửa sổ sát đất, buổi sáng ánh mặt trời sẽ xuyên thấu vào, buổi tối ánh trăng sẽ chiếu vào.

Có lẽ là vị trí quá tốt, cho nên An Cẩn đem căn phòng này lấy ra làm phòng vẽ tranh kiêm phòng nghỉ ngơi, cô nhìn lấy bức tranh chỉnh tề sếp ở trên tường, bị vải trắng che lại, và gần bên cửa sổ nhất còn treo bàn vẽ và sofa vải trắng khiến người lười suy nghĩ.

Cô chăm chú đứng lặng ở tại chỗ, nhìn phòng vẽ tranh này, suy nghĩ thời điểm An Cẩn nghiêm túc hội họa, nghĩ đến dáng vẻ nàng buồn phiền làm sao hạ bút, nghĩ đến dáng dấp nàng vẽ mệt mỏi, ngã vào sofa, sau đó, cô chậm rãi đi đến trước bàn vẽ An Cẩn còn không có vẽ xong

Ở sau đó, cô cảm giác mình giống như thấy được quá khứ.

Vai chính của bức vẽ kia là cô.

Phía trên bức vẽ kia chính là cô ở văn phòng bệnh viện mặc áo blue trắng, ánh mắt mang theo căm ghét mang theo tức giận mang theo ý nghĩ tàn nhẫn. Bên cạnh phối vào một câu nói: Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa! Ta muốn ngươi, biến mất ở thế giới của ta!

Đó là cô ở sau lúc bị An Cẩn cưỡng hôn thấy được An Cẩn cái gì cũng không có biểu thị, thời điểm nói ra lời hung ác.. Hai tay có chút run rẩy, Lam Mạt Lê như nghĩ tới chuyện gì khó có thể tin, quay người đối mặt trên phía tường treo vải trắng kia.

Bước mạnh lên phíc trước, Lam Mạt Lê dùng sức kéo xuống vải trắng liền với trên tường kia, sau đó, cô nhìn thấy, bức vẽ tràn đầy một mặt tường, mỗi bức vẽ tràn đầy vẻ mặt căm ghét và đả thương người của cô đối với An Cẩn..

Sắc mặt cô ửng hồng, nói với nàng: Ta chán ghét ngươi!

Ánh mắt cô lạnh nhạt, nói với nàng: Ngươi tới làm cái gì?

Cô đè lấy An Cẩn, nói với nàng: Cẩm..

Rất nhiều rất nhiều, lời tổn thương cô nói với nàng, đều bị An Cẩn vẽ vào, sau đó cô phát hiện, tất vả trong bức vẽ, chỉ có một bức duy nhất không có bức vẽ cô đối với An Cẩn nói ra tổn thương người, lại cũng là để cô cảm thấy được trong nháy mắt bức vẽ trước mắt một mảnh đen.

Đó là một bức vẽ bóng lưng của cô, phía trên không có được An Cẩn phối chữ, nhưng Lam Mạt Lê mắt sắc phát hiện bức họa này không có bị An Cẩn in lên ký hiệu, cô biết, bức họa này nhất định có bí mật, cho nên, cô đem bức vẽ lấy xuống, lật tới phía sau, sau đó, cô nhìn thấy một quyển nhật ký.

Mở ra nhật ký, Lam Mạt Lê từng chữ từng câu nhìn theo, càng nhìn lòng càng đau, cảm giác giống bị người dùng đao đâm một lỗ, máu không ngừng chảy, hô hấp cũng dần dần không trôi chảy, triệt để giết chết cô, là một phần nhật ký cuối cùng của An Cẩn, nhật ký của ba tháng trước, một nhật ký giống như đoản văn, lại để lộ kịch tình cẩu huyết này của họ.

3/9 (mưa)

Chị nhìn theo bóng lưng của nàng ấy, giống như em nhìn theo chị.

Tràn đầy ưu thương.

Nàng ấy không biết chị, chị cũng không biết em.

Em thì giống như người ngoài cuộc, nhìn hai người, mà hai người, nhìn không thấy em

Em thì giống như một túi du lịch, ở bên trong phong cảnh có chị, từng bước một đi ở trên đường phố kia.

Nhìn chị bốn mùa biến hóa, nhìn chị mỗi một cái cảnh sắc khác nhau.

Em mê muội ở trong thế giới của chị, rơi vào dòng xoáy của chị, nhưng mà chị muốn, lại không phải em.

Mà là một người khác.

Có phải túi du lịch em đây, ở một ngày nào đó trong trong tương lai, sẽ dần dần đi ra phong cảnh của chị, đi vào thế giới chưa biết hay không?

Nhưng mỗi khi nghĩ được vấn đề này, lòng, vẫn là sẽ không tự chủ được, dần dần cảm thấy đau nhói, cảm thấy huyết dịch có khoảnh khắc đọng lại như thế.

Đây có phải phải đại diện cho, không có chị, thế giới của em cũng đổ nát rồi không?

Đây có phải nói, nhịp tim của em, là vì chị mà nhảy lên không đây?

Đây có phải nói cho em biết, em vĩnh viễn cũng trốn không thoát cạm bẫy mang tên "Tình yêu" chị bố trí không?

Chị là nữ chính của cuộc sống em, nhưng mà em lại là một vai phụ.

Nữ chính chị lựa chọn trước sau không phải là em.

Trong thế giới của chị, đã định em mãi mãi chỉ sẽ là người chị chán ghét.

Em nên cảm thấy đủ, nhưng mà lại cũng cảm thấy bi thương.

Em nên bắt chị làm sao bây giờ đây?

Cho dù mâu thuẫn, cho dù khổ sở, cho dù biết chị thật sự rất căm ghét, chán ghét quỷ đáng ghét em đây, vẫn mặt dày mày dạn ở bên cạnh chị.

Em cũng không thể nói, nói rồi, tất cả trở về không được rồi..

Thà đã từng có được, cũng không nguyện chưa từng đến gần.

Nguyện chị hạnh phúc vui vẻ, cũng không nguyện chị đầy người bi thương.

Vì chị, em cam nguyện như vậy, làm một người ngu xuẩn nhất trên đời.

Chỉ vì, để chị luôn vu vẻ sung sướng, nụ cười xán lạn, không có buồn phiền.

Vì thế, tất cả đau thương, tất cả nước mắt, tất cả thống khổ, đều do em đến thay chị chịu đựng.

Thế giới của chị, do em đến gánh, chỉ cần chị thỏa thích hưởng thụ hạnh phúc thuộc về chị.

Cho dù đau nữa, em cũng sẽ cười chúc phúc.

Sau đó yên lặng lui khỏi thế giới của chị

Bởi vì, em là túi du lịch thuộc về riêng chị.

Mà chị, chỉ cần phụ trách hận em thì được rồi. Chí ít, hận rồi, thì đại biểu em ở trong lòng chị cũng có một vị trí.

Hết chương 27[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 1288 Tìm chủ đề
Chương 28: Tôi chỉ muốn yêu em.

[HIDE-THANKS]Ôm thật chặt nhật ký của An Cẩn, Lam Mạt Lê giống như mất đi khí lực, ngã quỵ ở mặt đất, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Cô đã hiểu, đã hiểu những chuyện An Cẩn cố ý làm kia, đã hiểu vì sao mỗi lần An Cẩn đều muốn để cô tức giận, để cô căm ghét. Nhưng cũng vì đã hiểu, cho nên lòng của cô càng đau, càng đau.

Tại sao phải ở thời điểm tôi yêu em, em lại dứt thân rời đi, mang đi tất cả ký ức, chỉ chừa cho tôi những hồi ức tổn thương người kia..

Để tôi hối hận quá khứ đối với em lơ là, lạnh nhạt, căm ghét..

Tại sao chúng ta thì không thể hòa thuận.. Tại sao phải dùng cái phương thức này để tôi nhớ đến tất cả của em..

An Cẩn.. Tại sao vậy..

Nhìn bề ngoài của nhật ký, nước mắt Lam Mạt Lê không ngừng, một giọt một giọt, rơi ở phía trên nhật ký, lộ rõ ra rồi, cả Lam Mạt Lê cũng không nghĩ đến, là một đoạn văn mực nước đặc biệt viết ra.

"Nếu như không cách nào để cho người mình yêu nhất yêu chính mình, như vậy thì để người mình yêu hận chính mình, như vậy, chị ấy có lẽ thì sẽ nhớ cô cả đời..

Nhưng mà An Cẩn.. Tôi không hận em.. tôi chỉ muốn yêu em a.."

* * *

Hồn bay phách lạc từ nhà An Cẩn ra ngoài, Lam Mạt Lê không biết mình là làm sao về căn nhà rất lâu kia không trở về. Chờ khi cô hoàn hồn, cô đã ở trên sofa ỉu xìu rất lâu.

Cổ họng có chút đau, mũi có chút chua xót, con mắt hơi sưng đỏ, nhất định là phòng ốc rất lâu không làm sạch tro bụi quá nhiều dẫn đến.

Lam Mạt Lê như lừa mình dối người như vậy, muốn giả vờ chính mình không phải là bởi vì thấy được nhật ký kia, bức tranh kia, lời nói kia.

Lam Mạt Lê không muốn thừa nhận chính mình thật sự không thể rời bỏ An Cẩn, đã yêu sự trầm mặc ít lời của nàng, ánh mắt thâm thúy nhìn thấu tất cả của nàng, nụ cười nàng từ chối người ngàn dặm, ngay cả trước đó nàng ép buộc cũng thay đổi để Lam Mạt Lê hồi vị.

Nhưng một An Cẩn yêu cô như vậy, một An Cẩn yêu tha thiết cô như vậy, mất đi thần sắc và ký ức trước kia, trở nên xa lạ và cao cao không thể với tới được.

Lam Mạt Lê không dám đánh cược, hiện tại An Cẩn lý trí còn sẽ lần nữa thích cô không? Rõ ràng lúc trước thái độ đã rất rõ ràng, chính mình sợ là không cách nào cứu vãn chút tình cảm này, ở dưới thời gian đùa cợt tạo hóa trêu người.

Bây giờ trên người An Cẩn còn có dấu vết của cô, nhưng lạnh nhạt của ngày đó, thì giống như cảm tình nồng nặc lúc trước, theo thời gian trở nên nhạt, sau đó chậm rãi biến mất..

Nhưng mà nghĩ đến nhật ký vừa rồi thấy được..

"Cẩn, tôi hình như không thể rời bỏ em, làm sao bây giờ.." Hai tay ôm chặt chính mình, Lam Mạt Lê co rúc ở trên ghế sofa, mặc cho nước mắt ướt nhẹp ngực.

Có lẽ thời điểm yêu một người yêu đến mức tận cùng, sẽ dần dần trở nên càng ngày càng giống người kia, cũng như Lam Mạt Lê.

Nhìn thấy bức ảnh kia quyển nhật kí kia, cô sa sút hết mấy ngày, không dám đến thăm An Cẩn, cũng không dám đi tìm nàng, cô sợ, sợ sẽ thấy được An Cẩn dùng thái độ đối mặt người xa lạ tới đối xử cô, lại dùng thái độ thân mật tới đối xử Lạc Dư Hi.

Cô chỉ có thể để cho mình trầm mặc hết mấy ngày, giống như An Cẩn trước đây, sau khi bị cô tổn thương nặng, trầm mặc hết mấy ngày, mãi đến tận xác nhận mặt nạ của chính mình mang xong rồi, mới xuất hiện ở trước mặt cô.

Nhưng bây giờ, An Cẩn không cần làm như vậy rồi, bởi vì nàng quên đi cô rồi, chỉ có cô, còn nhớ, nhớ tới thật sâu, nhớ tới đoạn tháng ngày kia, đoạn ký ức tổn thương lòng của An Cẩn kia, đâm lấy hồi ức trong lòng cô..

Chỉ có đang trở thành người mình thương nhất, mới có thể hiểu được, những chi tiết nhỏ chính mình chưa từng chú ý tới kia, những tâm tình chưa từng để ý kia, là đau đớn thế nào, tổn thương như thế nào.

Hết chương 28[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 1288 Tìm chủ đề
Chương 29: Tên của em, là bắt đầu hạnh phúc của tôi..

[HIDE-THANKS]Lam Mạt Lê yên lặng chừng mấy ngày, cuối cùng ở trong điện thoại nhận được An Cẩn gọi đến, lấy được một chút xíu hi vọng.

An Cẩn chịu gọi cho mình, chí ít đại diện nàng còn có thể nhớ tới chính mình chứ? Cho dù mất đi ký ức, nhưng bản năng trong lòng vẫn là có..

Mang theo một tia tâm tình nhảy nhót, Lam Mạt Lê một đường bão táp đi tới bệnh viện, cô suy nghĩ, chỉ cần An Cẩn khôi phục ký ức khôi phục ánh sáng, cô thì có thể nghiêm túc, hòa hợp, nói cho nàng biết, tình cảm trong lòng chính mình, tình cảm đó chỉ thuộc về nàng.

Nhưng, lòng nhảy nhót như thế nào đi nữa, khi thấy được hình ảnh ấm áp của An Cẩn cùng Lạc Dư Thanh ở chung, Lam Mạt Lê vẫn là sẽ như cái hũ giấm đổ, một trận chua lè.

Thở sâu một cái, thăng bằng bình dấm chua trong lòng, Lam Mạt Lê mới rầu rĩ mở miệng, "Cẩn, nên đi làm kiểm tra rồi.."

An Cẩn vốn chuyên tâm nói chuyện với Lạc Dư Thanh, sau khi nghe thấy âm thanh mấy ngày cũng không có xuất hiện, nội tâm là không cầm được run rẩy, có chút hài lòng, có chút hưng phấn, cảm xúc rất xa lạ, nhưng An Cẩn cũng không cảm thấy chán ghét.

Thì ra mình trước kia đã không lý trí được, chỉ cần nghe được thanh âm của người này, cho dù hiện tại mất đi ký ức, nhưng vẫn là có thể ảnh hưởng đến bản năng trong lòng sao?

Cho nên chính mình ngày hôm qua, mới có thể không lý trí như thế, yêu cầu Lạc Dư Hi giúp nàng, gọi cho người vốn nên là phải đoạn tuyệt quan hệ sao?

Cảm nhận lấy bàn tay được Lam Mạt Lê nắm, An Cẩn có khoảnh khắc như thế, trong đầu thoáng hiện gương mặt của một người, gương mặt xa lạ, rồi lại quen thuộc. Không tự chủ dừng bước lại, kéo lại Lam Mạt Lê đi về phía trước, đầu hơi cúi thấp xuống.

"Làm sao vậy? Không thoải mái sao?" Tay mò về cái trán của An Cẩn, xác nhận nhiệt độ của An Cẩn là bình thường, lòng lo lắng của Lam Mạt Lê thì thiếu mất một nữa, nhưng nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng, Lam Mạt Lê vẫn là không dám yên tâm xuống.

"Tôi còn chưa mất đi ký ức, có phải từng nắm tay của cô như vậy không? Có phải là mỗi khi tôi vừa chạm vào cô, thì bị cô vung khỏi không?" Nắm thật chặt cái tay kia của chính mình, hình ảnh trôi qua hiện lên trong đầu, để An Cẩn có một hoảng loạn trong nháy mắt, có một sợ sệt trong nháy mắt, đây là chuyện nàng chưa từng có qua.

Mình đã không nhận rõ mình là bị chính mình trước đây chưa mất đi ký ức ảnh hưởng, hay là bị con người này ảnh hưởng.

Mình yêu cô ấy sao? Mình không biết..

"Cẩn.." vươn tay đem An Cẩn kéo đến trong ngực của chính mình, Lam Mạt Lê từng cái từng cái an ủi nàng, "Thật xin lỗi.."

Thật xin lỗi, là tôi đi đến quá chậm.. Là tôi để em một mình ở trên đường không biết nguy hiểm tìm kiếm.. Chính mình lại ở trên đường an toàn rộng rãi du ngoạn bốn bề.. Không có chịu được thương tổn.. Không có chịu được thống khổ..

"Cẩn.. Để tôi nắm lấy tay em, đi ở phía trước em.. Được không.." Quãng đường còn lại, tôi muốn nắm lấy tay em đi hết, tôi muốn cùng em vượt qua tất cả mọi chuyện.. vui vẻ, tôi theo em cười, khổ sở, tôi theo em khóc..

Em ở đúng thời gian, gặp được sai tôi.. Dẫn đến em không ngừng đau lòng.. Không ngừng bị tổn thương.. Mà tôi.. Lại ngây ngốc không biết lòng mình hướng tới..

Tôi ở sai thời gian, gặp được đúng em.. Nhưng mà em lại quên mất tôi.. Quên mất quá khứ.. Mà tôi.. Lại cái gì cũng không thể làm được chỉ có thể nắm chặt lấy em..

Tôi muốn tuyến thời gian của chúng ta kéo đến bằng nhau, tôi muốn chúng ta có thể kết thúc trận kịch bản hoang đường này, bắt đầu hạnh phúc thuộc về chúng ta..

Tên của em, là bắt đầu hạnh phúc của tôi..

Hết chương 29[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết
Status
Không mở trả lời sau này.

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back