Bách Hợp [Edit] Thế Thân - Đừng Hỏi

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Jasmine92, 20 Tháng mười một 2020.

  1. Jasmine92

    Bài viết:
    1,264
    [​IMG]

    Tên truyện: Thế Thân.​


    Tác giả: Đừng Hỏi.​


    Edit: Xiao Yun.​


    Số chương: 36 chương+ 1 tiểu kịch trường.​


    Nguồn: Đã hoàn.​


    Thể loại: Bách hợp, ngược luyến tình thâm, hợp đồng tình yêu, tương ái tương sát, thế thân.

    Nhân vật chính: An Cẩn- Lam Mạt Lê.

    Nhân vật phụ: An Kính- Trình Cẩm U.

    Link góp ý thảo luận: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm edit của Xiao Yun

    Văn án:

    Nếu như không cách nào để cho người mình yêu nhất yêu mình, như vậy thì để người mình yêu hận mình, như vậy, có lẽ chị ấy thì sẽ ghi nhớ cả đời.
     
  2. Đăng ký Binance
  3. Jasmine92

    Bài viết:
    1,264
    Chương 1: Ta chán ghét ngươi.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong căn phòng mờ tối, thân thể ** của Lam Mạt Lê nằm ngửa ở trên giường, một tay che chắn lấy hai mắt nhuộm đầy **, một tay làm như ỡm ờ chống đỡ trên đầu An Cẩn đang ở giữa hai chân cô làm càn, lưỡi mềm gắt gao chống ở trên hàm không để cho mình phát ra thanh âm ngượng ngùng kia, mãi đến tận leo lên đỉnh điểm, mới buông lỏng thân thể luôn cứng ngắt.

    Nhìn An Cẩn dùng tay lau đi chất lỏng ám muội bên môi kia, rồi lại từng cái liếm đi, sắc mặt khôi phục dáng dấp lạnh lẽo bình thường khi đối xử với nàng.

    "Ta chán ghét ngươi."

    Con ngươi An Cẩn run nhẹ, vẫn cúi thấp đầu liếm tay của nàng, sau khi xác định sạch sẽ, mới ngẩng đầu lên, thẳng tắp nhìn vào hai mắt của cô, khơi lên khóe miệng, nghiêng đầu mang theo một tia cười khẽ: "Em biết, không cần mỗi lần đều hết sức cường điệu với em, em biết, chị, chán ghét em.."

    Đồng dạng, Lam Mạt Lê yêu thích Trình Cẩm U, An Cẩn cũng vẫn luôn nhớ kỹ trong lòng.

    Là bắt đầu từ khi nào, quan hệ của họ từ bạn tốt đã biến thành như bây giờ?

    An Cẩn mãi mãi cũng không quên được, ngày ấy, là sinh nhật 24 tuổi của Lam Mạt Lê, An Cẩn đến nhà cô làm khách, cũng cô ý phát hiện bí mật phía sau khung ảnh cô đang che giấu, đó là ảnh chung của cô và Trình Cẩm U, mặt trái của tấm hình kia, lít nha lít nhít viết sự yêu thương của cô đối với Trình Cẩm U.

    An Cẩn khi đó, sau khi thấy được tấm hình kia nở nụ cười, nàng vẫn luôn biết Lam Mạt Lê thích Trình Cẩm U, nhưng cho dù biết, khi nàng tận mắt thấy được từng lời kể ra tình cảm của cô, nàng đố kị, thế là, nàng làm chuyện có lẽ đời này đều sẽ bị Lam Mạt Lê chán ghét.

    Nàng cầm tấm hình kia nói với Lam Mạt Lê: "Sống chung với em, nếu không, Trình Cẩm U sẽ biết bí mật của chị~"

    Lam Mạt Lê vô cùng tức giận, hai tay xuôi bên người nắm chặt thành nắm đấm, đốt ngón tay bởi vì dùng sức quá độ mà hơi trở nên trắng. Cô biết An Cẩn nói được là làm được, nếu như An Cẩn nói với Trình Cẩm U, Trình Cẩm U nhất định sẽ rời xa cô, cô chỉ có thể đáp ứng, cô không thể đánh cược, cũng không dám đánh cược, Trình Cẩm U chắc là sẽ không yêu thích nữ nhân, cho dù là cô

    Nhìn chằm chằm con mắt giận đến ửng hồng của Lam Mạt Lê, trong lòng An Cẩn không có một chút nào thấp thỏm, mặc dù trong mắt của cô là sát ý không hề che giấu chút nào. An Cẩn cười đến rất vui vẻ, nàng biết Lam Mạt Lê nhất định sẽ đồng ý, nàng hiểu Lam Mạt Lê, mà Lam Mạt Lê, cũng hiểu rõ Trình Cẩm U.

    Hai người họ sâu sắc hiểu rõ, Trình Cẩm U thích tỷ tỷ của An Cẩn là An Kính, nếu để cho Trình Cẩm U biết Lam Mạt Lê thích nàng ấy, nàng ấy nhất định sẽ cực lực né tránh tiếp xúc với Lam Mạt Lê, không vì cái khác, chỉ vì sợ An Cẩn khó chịu. Trình Cẩm U biết An Cẩn thích Lam Mạt Lê, thích rất lâu rất lâu, lại không biết, Lam Mạt Lê cũng thích nàng ấy rất lâu rất lâu.

    An Cẩn thích Lam Mạt Lê, Lam Mạt Lê thích Trình Cẩm U, Trình Cẩm U thích An Kính, kịch tình cũ rích dị thường này, kịch tình tiểu thuyết này trong phim trên TV diễn đến sắp nát rồi, nhưng dù là nội dung kịch tình cẩu huyết như vậy, họ diễn đến không còn biết trời đâu đất đâu.

    Suy nghĩ, An Cẩn lại là cười khẽ một tiếng, phớt lờ ánh mắt chán ghét của Lam Mạt Lê, đứng dậy đem cô ôm vào phòng tắm, để cô đi xử lí sạch sẽ thân thể của chính mình, kỳ thực nàng muốn giúp cô xử lí, nhưng Lam Mạt Lê không thích nàng đụng vào, mỗi một lần hoan ái, cũng chỉ là An Cẩn bỉ ổi uy hiếp cô mà có được, An Cẩn vẫn luôn đang để Lam Mạt Lê duy trì chán ghét nàng căm ghét nàng cho đến cuối cùng hận nàng.

    Nếu như không cách nào để cho người mình yêu nhất yêu mình, như vậy thì để người mình yêu hận mình, có lẽ cô sẽ nhớ nàng cả đời.

    "Ngươi làm sao còn ở đây? Chẳng lẽ hôm nay ngươi cũng dự định ở lại đây?" Lam Mạt Lê rửa sạch xong thân thể, nhìn An Cẩn đang đứng ở bên giường cô, nhíu chặt lông mày.

    An Cẩn phục hồi tinh thần lại, nghiêng đầu nhìn Lam Mạt Lê, nhìn cô mang theo vẻ mặt căm ghét, nàng biết cô đang suy nghĩ gì, xác thực, tối nay nàng là có dự định muốn qua đếm, nhưng sáng sớm tỷ tỷ gọi đến thông báo với nàng, nói chị ấy trị liệu đã tiến vào giai đoạn cuối rồi, còn dư lại cũng chỉ là về nước tĩnh dưỡng, tính toán thời gian, tỷ tỷ chắc cũng gần như đến rồi, nàng nhất định phải đến sân bay đón chị ấy.

    "Nếu như em muốn lưu lại, chị chịu không?" khơi lên khóe môi, An Cẩn nhích sát vào cô, ngón tay phớt qua gương mặt hoàn mỹ không một tì vết của cô, như trong dự liệu, Lam Mạt Lê lại là một ánh mắt chán ghét, hung hăng đánh rớt tay của nàng.

    Mu bàn tay trắng mịn của An Cẩn hiện ra vết hồng không tự nhiên.

    Nàng ánh mắt lấp loé, sau đó khẽ mỉm cười với Lam Mạt Lê, đem mu bàn tay ở sau lưng.

    "Em đi đây, chị nghỉ sớm một chút."

    Lam Mạt Lê nhìn bóng lưng rời đi của An Cẩn, nghĩ đến trong nháy mắt vừa rồi chợt lóe lên, dường như ánh mắt tự giễu, tự giễu?

    Không, suy nghĩ làm sao cũng nên là ánh mắt cười nhạo của nàng.

    Hết chương 1
     
  4. Jasmine92

    Bài viết:
    1,264
    Chương 2: Lúc nào em mới có thể không nhìn theo bóng lưng của chị.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi An Cẩn đến sân bay, thấy được chính là trên mặt tỷ tỷ An Kính mang theo thần sắc có bệnh lại còn là đùa giỡn tỷ tỷ ôn nhu tinh tế hàng xóm sát vách của nhà mình Trình Cẩm U, mắt thấy Trình Cẩm U mặt đã đỏ tới mang tai hoàn toàn không chống đỡ được dáng vẻ của An Kính, An Cẩn mới chậm rãi đi tới bên cạnh họ.

    "Tỷ tỷ, chị đang chọc ghẹo Cẩm U tỷ, cẩn thận chị ấy sẽ thẹn quá thành giận ó."

    "..."

    Đối mặt em gái của mình, nụ cười An Kính cứng ngắc, khóe miệng vừa kéo, nhìn theo An Cẩn, An Kính chỉ cảm thấy não thật đau, từ nhỏ đến lớn, lạc thú lớn nhất của An Cẩn chính là giội An Kính nước lạnh, cái lạnh này vẫn là đầy đủ đem nhiệt tình của An Kính dội cho tắt..

    Đồng dạng thấy được bóng người của An Cẩn xuất hiện, lại làm cho Trình Cẩm U cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, lại tiếp tục đối mặt sự đùa giỡn của An Kính, chỉ sợ nàng ấy thật sự thì muốn tìm một động nhảy vào đem mình chôn đi, đối mặt An Kính nàng ấy có bao nhiêu căng thẳng, huống hồ An Kính còn lấy chọc ghẹo chính mình làm thú vui!

    An Cẩn trên dưới đánh giá An Kính một hồi, sau khi xác nhận sự nhiệt tình của chị ấy bị nước lạnh chính mình giội đến tắt, cùng với chị ấy tựa hồ ngoại trừ sắc mặt còn mang theo một tia bệnh trạng ra, còn lại tinh thần các mặt vô cùng tốt lành, mới tiếp nhận hành lý trong tay cô ấy, nói cũng không nhiều, bay thẳng đến bên ngoài mà đi, hai người phía sau cũng quen thuộc thái độ như vậy của An Cẩn, biết nàng chỉ là không nhiều lời, cũng không phải cao ngạo, hai người tiếp tục một người đùa giỡn một người xấu hổ thì đi theo phía sau An Cẩn.

    "A a~U nhi thật sự là quá thẹn thùng rồi~như vậy sau này nếu như cùng đối tượng giao du ở chung phải làm sao đây!" An Kính cùng Trình Cẩm U ngồi ở chỗ ngồi ở phía sau xe, đem đối phương ép đến một góc, một tay chống cửa sổ của xe một tay khơi lấy cằm của nàng ấy, một mặt tà mị, ánh mắt ám muội đối diện với nhau.

    "Vậy tỷ tỷ hãy cùng Cẩm U tỷ ở chung được rồi, để Cẩm U tỷ cố gắng quen thuộc." Bất thình lình, An Cẩn luôn phớt lờ hai người phía sau chuyên tâm lái xe, cứ như vậy nói ra hai người đều sửng sốt.

    "Ồ?" Đây là An Kính sửng sốt.

    "Cái gì?" Đây là suy nghĩ kịp thời trong nháy mắt của Trình Cẩm U.

    "Cứ như vậy đi! Dù sao trong nhà không có phòng trống, hơn nữa Cẩm U tỷ đúng lúc cũng dọn đến nhà mới, nhất định sẽ bởi vì hoàn cảnh mà bất an, tỷ tỷ thì đi bồi chị ấy đi!" An Cẩn ngữ khí nhẹ nhàng, hai tay linh hoạt đem vô lăng quay một vòng, chân tăng ga, không cho hai người cơ hội phản ứng lại, lái về địa chỉ nhà mới của Trình Cẩm U.

    "Ơ ơ ơ?" Đây là Trình Cẩm U vẫn không có phản ứng lại.

    "Đợi đợi đợi! Trong nhà không phải còn có một phòng trống?" Đây là An Kính đã phản ứng lại, phát hiện mình cũng bị em gái mình bán đi.

    "Không rồi!" An Cẩn tuyệt đối sẽ không ngốc đến nói với An Kính nàng đem gian phòng kia làm phòng vẽ tranh.

    "Mất rồi! Mấy tháng trước khi chị trở về không phải vẫn tồn tại sao? Nói! Em có phải là Kim ốc tàng kiều (loại như nhà vàng giấu người đẹp) không cần tỷ tỷ chị đây rồi!" Đây là tỷ tỷ An Kính tới nay có thuộc tính muội khống (loại cưng chiều em gái) lại thường thường bị em gái đào hầm chôn.

    "Ai kim ốc tàng kiều, em chỉ là đang trợ giúp hai kẻ ngu ngốc rõ ràng yêu thích lẫn nhau lại thẹn mở miệng mà thôi!"

    "!" Đây là hai người hoàn toàn thất bại đồng thời sắc mặt đỏ chót không dám đối diện lẫn nhau.

    "Hừ hừ!" Đây là An Cẩn toàn thắng đồng thời cười xấu xa.

    Sau khi an toàn đem hai người đưa đến nhà, An Cẩn chạy xe về nhà, sau khi kéo lấy thân thể mệt mỏi, chỉ là đơn giản tắm rửa sạch sẽ, lờ đi giường lớn thoải mái ấm áp bày ra ở phòng ngủ, An Cẩn đi vào gian phòng cải tạo thành phòng vẽ tranh, lười nhát nằm ở bên trong sofa duy nhất dùng để nghỉ ngơi, thân thể cong lên, nhìn tác phẩm hội họa treo đầy đủ loại hình vẽ của Lam Mạt Lê.

    Hơi đưa tay ra, ánh mắt ưu thương của An Cẩn nhìn theo ảnh vẽ bóng lưng của một bức.

    "Lam Mạt Lê, lúc nào, em mới có thể không nhìn theo bóng lưng của chị, cùng chị sánh vai đi chung với nhau?" Tự mình lẩm bẩm, một giọt lệ theo khóe mắt trượt xuống, khóe miệng khơi lên, từ đầu đến cuối là một nụ cười tự giễu.

    Hết chương 2
     
  5. Jasmine92

    Bài viết:
    1,264
    Chương 3: Chờ mong người mình yêu yêu mình.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mọi người đều là sẽ đi chờ mong một chuyện có thể, lại bỏ quên đi thứ không nhất định sẽ là có thể mà là một thứ không thể, đến lúc này cuối cùng bị thương, vẫn là chính mình. Thì giống như An Cẩn và Lam Mạt Lê, họ đều là sẽ đi chờ đợi một kỳ vọng biết rõ không thể nào, chờ mong người mình yêu yêu mình.

    Lam Mạt Lê thấy được An Kính là ở lúc cô vừa phẫu thuật xong một ca, chuẩn bị hẹn Trình Cẩm U ăn cơm trưa, vẻ mặt trên mặt Trình Cẩm U, là e thẹn mà Lam Mạt Lê chưa từng thấy qua, trong lòng rất bí bách, có một cổ tức giận muốn phát lại không phát ra được, nhưng Lam Mạt Lê không có tư cách, tình cảm của Trình Cẩm U vẫn luôn là An Kính độc nhất chiếm hữu, cô có thể có được, là ôn hòa hữu lễ tất cả người cũng có thể được.

    "Mạt Lê! Cậu kết thúc rồi? Lần này làm sao nhanh như vậy?" Trình Cẩm U phát hiện ánh mắt An Kính bay qua mới chú ý tới Lam Mạt Lê, hơi kinh ngạc nhìn cô, Lam Mạt Lê làm giải phẫu là thật sự rất nhanh, nhưng cô lại không nghĩ rằng cô có thể nhanh như vậy thì kết thúc một ca giải phẫu, phẫu thuật dự tính năm tiếng kết thúc, mới qua ba tiếng rưỡi mà thôi.

    "Ừm, vấn đề lần này không có quá lớn, cho nên rất nhanh thì có thể kết thúc, kéo quá lâu, đối với bệnh nhân cũng không quá tốt." Hơi mím môi, Lam Mạt Lê nhìn gương mặt tương tự với An Cẩn một chút, quay lại tầm mắt, mỉm cười trả lời Trình Cẩm U kinh ngạc.

    "Hai người là muốn đi ăn cơm sao?"

    "Không phải, Kính vừa rồi đã theo mình đi ăn cơm, chúng tôi vừa mới trở về đây!"

    Lại xuất hiện rồi, biểu tình e thẹn kia, là bởi vì đi cùng cới An Kính sao? Rõ ràng bình thường mình cũng bên cậu ấy cùng đi ăn cơm..

    "Như vậy a, vậy mình đi ăn cơm trước, hẹn gặp lại!"

    "Hẹn gặp lại!"

    Lam Mạt Lê ngồi một mình ở phòng ăn nhân viên, tay cầm lấy cái nĩa, đâm lấy mì ý trong khay, trong đầu không ngừng hồi tưởng đến mỗi một cái biểu tình khi Trình Cẩm U đối mặt An Kính mới sẽ xuất hiện, mỗi một cái ngữ khí thẹn quá thành giận, mỗi một cái động tác đại diện cho thân cận, không tự chủ, lại nghĩ tới quá trình quen biết với Trình Cẩm U.

    Trình Cẩm U là bạn học cùng lớp với Lam Mạt Lê thời kỳ sơ trung (trung học cơ sở), chân chính thích Trình Cẩm U là ở cao nhị (là lớp 11) năm đó, Trình Cẩm U vì Lam Mạt Lê bổ túc toán học, sớm chiều dưới sự ở chung mà yêu thích, cô thích ôn nhu của nàng ấy, thích sự chu đáo của nàng ấy, thích khi nàng ấy nhưng vẫn là độ cong nhếch miệng lên, thích nàng ấy bất đắc dĩ nhìn mình không ngừng lặp lại phần nghiêm túc cùng một loại toán hình khi hình không biết vẫn là nhẫn nại giảng giải cho cô

    Chí nguyện lúc trước của Lam Mạt Lê kỳ thực không phải y học, mà là hội họa, chỉ là vì theo đuổi bước chân của Trình Cẩm U, cho nên kiên quyết dự thi trường học giống với nàng ấy, hệ khoa giống nhau, lại ở sau đó, từ hai tay run rẩy vốn là đối với cắt xẻ thân thể đối mặt hoảng sợ máu tanh nội tạng đến bây giờ nghiêm túc tiếp đãi mỗi một sinh mệnh, mới chính thức thích nghề nghiệp của chính mình.

    "Mình nên từ bỏ không?"

    Từ bỏ cảm tình đối với Trình Cẩm U? Nhưng mà không cam lòng a.. Nhiều năm như vậy.. Không phải nói buông thì có thể buông..

    Chúng ta luôn có một đoạn cảm tình không cách nào dễ dàng bỏ xuống, đoạn cảm tình này thì giống như một màu sắc, sâu sắc ấn ở địa phương thuần trắng sâu trong nội tâm mình

    Giấy trắng luôn là không cách nào quên đi màu sắc đầu tiên ở trên người mình lưu lại, bởi vì đó là màu sắc mà nó lần đầu tiên gặp phải, cũng là dấu chân đầu tiên bước vào lãnh địa của nó.

    Trình Cẩm U là một màu sắc đầu tiên sâu trong nội tâm của Lam Mạt Lê, cũng là duy nhất.

    Hết chương 3
     
    Vyltt2310, QueanhNhãThanh22 thích bài này.
  6. Jasmine92

    Bài viết:
    1,264
    Chương 4: Yêu trước, luôn là hèn mọn nhất.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đinh -

    Điện thoại vang lên, Lam Mạt Lê cũng không thèm nhìn tới trực tiếp đưa tay thì tắt máy, cô biết đó là An Cẩn gọi tới, Lam Mạt Lê có thói quen là phân loại mỗi một người, mà mỗi một cái phân loại đều sẽ có tiếng chuông chuyên dụng, cả số xa lạ cũng không ngoại lệ, ở trong đây duy nhất có hai tiếng chuông chuyên thuộc, chỉ có Trình Cẩm U và An Cẩn.

    Lam Mạt Lê vì để cho An Cẩn biết cảm giác không để ý không coi trọng của cô đối với nàng, cho nên cô cài đặt một tiếng chuông cơ bản cho nàng, lúc đó, An Cẩn chỉ là cười mà không nói.

    "Tìm được chị rồi!"

    Chậm rãi đến vị trí đối diện Lam Mạt Lê ngồi xuống, An Cẩn trực tiếp kéo qua mì Ý bị cô mới ăn một nửa thì chà đạp không ra hình thù gì. Lam Mạt Lê phục hồi tinh thần lại mắt lạnh nhìn cái nĩa An Cẩn lấy đi trong tay cô, ăn lấy đồ ăn cô chưa ăn xong.

    "Ngươi tới làm cái gì?"

    Đối mặt chất vấn của Lam Mạt Lê, An Cẩn chỉ là cười khẽ một tiếng, "Đến cùng chị ăn cơm trưa."

    Lam Mạt Lê nhíu mày lời gì cũng không nói nhiều trực tiếp đứng dậy rời đi, cô chán ghét nụ cười của An Cẩn, mỗi lần An Cẩn nở nụ cười, cô thì cảm thấy chính mình giống như trần truồng đứng trước mặt nàng, chuyện gì cũng bị nàng nhìn thấu, cô chán ghét cái cảm giác này.

    An Cẩn Lưu lại ngồi ở chỗ ngồi nhìn bóng lưng quen thuộc lúc rời đi của cô, lần nữa khơi lên mỉm cười kia, mãi đến tận không nhìn thấy bóng người của cô, mới tiếp tục cúi đầu ăn mì Ý trong khây không tính là mỹ vị, "Luôn là ăn ít như vậy, cũng không sợ sẽ dinh dưỡng không đầy đủ sao? Biết rõ bác sĩ ngoại khoa cần nhất chính là thể lực.." cuộn lấy sợi mì, An Cẩn lầm bầm lầu bầu.

    * * *

    Rời khỏi bệnh viện, An Cẩn ngồi trên xe ô tô màu trắng dừng ở một bên chuẩn bị đi tới thành phố kế bên, vì buổi kí tặng, Lạc Dư Thanh thân là chịu trách nhiệm biên tập An Cẩn đích thân đến trước lùng bắt vị thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, tác giả không để người yên tâm chạy loạn khắp nơi cần người đến bắt, tuy An Cẩn sẽ không giống những tác giả khác thường thường ngâm bản thảo, thế nhưng khi nàng ngâm bản thảo chính là mở giếng trời ba tháng!

    Vì thế, Lạc Dư Thanh không ít nắm lấy mấy tác giả phiền phức dạy hư An Cẩn ngâm bản thảo và buổi kí tặng có thể đến trễ! Nhớ lúc đầu An Cẩn là tác giả nhỏ siêu không để người lo của toàn bộ biên tập khát vọng nhất! Nhưng không nghĩ bị một tác giả cực kỳ không để người yên tâm dạy dạy hư mất rồi! Cô ấy toàn bộ hối hận a!

    "Thanh a, đừng luôn là nhìn thấy tôi đều muốn nói một lần tôi từ yên tâm biến thành không yên tâm.." Ngồi ở vị trí kế bên tài xế, An Cẩn bất đắc dĩ vừa thắt dây an toàn vừa nói với Lạc Dư Thanh lại đang nghĩ linh tinh.

    "Khụ.. Hành lý giúp em chuẩn bị xong rồi, bây giờ xuất phát?"

    "Ừm.. Thanh, có thể làm phiền chị một chuyện không?"

    Cúi thấp đầu, thanh âm của An Cẩn mang theo ủy khuất nho nhỏ, Lạc Dư Thanh biết nàng bởi vì ai mà khổ sở, vì vậy, cô ấy cũng không hỏi nhiều, trực tiếp đưa tay chèn qua đầu nàng, để nàng tựa ở trên vai của chính mình.

    Nhìn An Cẩn như vậy, Lạc Dư Thanh rất đau lòng, từ khi An Cẩn 17 tuổi bị cô ấy khai thác đến bây giờ 25 tuổi, ròng rã tám năm, cô ấy hiểu rõ tất cả chuyện của An Cẩn, bao gồm chuyện nàng yêu Lam Mạt Lê, cô ấy vì An Cẩn cảm thấy không đáng, đối mặt với mọi người An Cẩn là phúc hắc trêu người, mà không phải trầm mặc thấp kém khi đối mặt Lam Mạt Lê.

    Có lẽ giống như câu nói thường nói kia: Yêu trước, luôn là hèn mọn nhất, cũng là không được dễ dàng coi trọng.

    Hết chương 4
     
    Vyltt2310, QueanhNhãThanh22 thích bài này.
  7. Jasmine92

    Bài viết:
    1,264
    Chương 5: Tại sao là cô ấy, mà không phải mình?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    An Cẩn đi xa nhà, Lam Mạt Lê biết được tin tức này tâm tình có thể nói là ánh nắng tươi sáng. Chỉ vì mỗi khi An Cẩn một lần xa nhà, cơ bản nhất chính là nàng ba ngày không ở đây, cũng đại diện ba ngày nay cô không cần thấy được nàng, có thể cùng Trình Cẩm U đến thế giới hai người. Nhưng cô đã quên, Trình Cẩm U chỉ cần chạm đến An Kính thì cũng nhìn không thấy người khác nữa, cho dù là cô ở bên người nàng ấy đảm nhiệm nhân vật khuê mật..

    Đúng vậy, Lam Mạt Lê cho tới nay đều là đảm đương vị trí khuê mật của Trình Cẩm U, cô biết tất cả mọi chuyện của Trình Cẩm U, liên quan từ chỗ Trình Cẩm U biết được rất nhiều chuyện của An Kính, Trình Cẩm U trước đây thì thỉnh toảng nói với cô các loại chuyện của An Kính.

    Nàng ấy nói, An Kính từ nhỏ đã rất thông minh, chuyện gì cũng khó đánh ngã cô ấy, nhưng An Kính lại không thích động não, bởi vì cô ấy cảm thấy quá thông minh, sẽ sống rất mệt, cho nên An Kính đi học hội họa.

    Nàng ấy nói, nàng ấy đi học viện y khoa, chính là vì An Kính, nàng ấy không muốn nhìn thấy An Kính lại một lần nữa ngã vào trong lòng nàng ấy, mà nàng ấy lại cái gì cũng không làm được, loại cảm giác đó, quá tệ rồi..

    Nhưng nàng ấy lại đi con đường bác sĩ gây mê, bởi vì nàng ấy nói, nàng ấy sợ một ngày kia nằm ở trên giường bệnh chính là An Kính, nàng ấy sẽ căng thẳng sẽ sợ hãi, cho nên, nàng ấy muốn làm bác sĩ.

    Lúc đó nghe xong mấy lời kia của Trình Cẩm U, Lam Mạt Lê là u buồn, An Kính trong lòng nàng ấy chiếm một vị trí như vậy, vậy cô thì sao đây? Cô có ở trong lòng nàng ấy không?

    Ba ngày, trong ba ngày cô thấy Trình Cẩm U lái xe cùng với An Kính đến bệnh viện, cô đố kị An Kính có thể ngồi trên ghế phụ bên Trình Cẩm U, nhưng cô biết cô không có tư cách nói cái gì, chỉ là lòng rất buồn.

    Buổi trưa, cô vội vàng kết thúc tất cả chuyện nên làm và chuẩn bị muốn làm, chỉ vì có thể cùng Trình Cẩm U cùng nhau ăn bữa cơm, có lẽ vẫn có thể cùng với nàng ấy trò chuyện. Nhưng mỗi lần cô đều sẽ thấy được An Kính giành trước một bước dẫn Trình Cẩm U đi ăn bữa cơm, mà cô lại không thể đi chen chân giữa hai người họ, lòng lại buồn bực.

    Bận đến buổi tối tan tầm, cô sẽ đến văn phòng trưởng phòng khoa gây mê đi tìm Trình Cẩm U, đây là thời gian duy nhất trong ngày sẽ không bị An Kính quấy rối, nhưng chỉ mười phút ngắn ngủi, trong mười phút này, cô sẽ theo Trình Cẩm U đi tới bãi đậu xe cho đến khi An Kính xuất hiện, họ sẽ cùng nhau đi ăn cơm cùng nhau về nhà, lúc này, cô chỉ có thể mỉm cười chào hỏi họ một tiếng: Ngày mai gặp.

    Sau khi kết thúc một ngày mệt mỏi, Lam Mạt Lê sẽ nằm ở trên giường, nhớ lại tất cả biểu tình ngữ khí động tác của Trình Cẩm U, những thứ kia nhìn qua, chưa từng thấy, cô đều có thể từng cái hồi tưởng lại, sau đó cô sẽ lần nữa đố kị An Kính, tại sao vậy chứ?

    Tại sao là cô ấy, mà không phải mình?

    Rõ ràng chính mình bên Trình Cẩm U lâu như vậy, nhiều năm như vậy, tại sao, Trình Cẩm U không yêu mình, lại yêu một người trường kỳ ở nước ngoài rất ít trở về chứ?

    Là mình chưa đủ tốt sao? Hay là mình chỗ nào không đủ ưu tú sao?

    Hay là, là bởi vì An Cẩn? An Cẩn là em gái của An Kính, An Kính phát hiện quan hệ không nên có của An Cẩn và mình, cho nên nói cho Trình Cẩm U biết mình và An Cẩn là tình nhân?

    Đáng chết! Lúc trước làm sao sẽ để An Cẩn uy hiếp chứ? Nếu như lúc trước không có bị nàng uy hiếp được, giành trước cô ấy tỏ tình với Trính Cẩm U, có phải Trình Cẩm U thì sẽ tiếp nhận chính mình không? Mà không phải ở chung với An Kính?

    Không.. Cho dù không có An Cẩn, Trình Cẩm U vẫn là sẽ chọn An Kính chứ?

    Nhưng An Cẩn..

    Mình vẫn là nên cùng cô ta đoạn tuyệt đoạn quan hệ này!

    Mình không yêu cô ta, mình sống chung với cô ta, cũng không vui!

    Lam Mạt Lê trong lòng suy nghĩ, lại tựa hồ như cảm giác được một tia không thoải mái? Ảo giác chứ? Ừm, có lẽ là gần đây cảm lạnh rồi, mới cảm thấy không thoải mái đó..

    Hết chương 5
     
    Vyltt2310, Queanh, NhãThanh221 người nữa thích bài này.
  8. Jasmine92

    Bài viết:
    1,264
    Chương 6: Vô sỉ! Biến thái!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong mấy ngày này, Lam Mạt Lê không tên cảm nhận được từng tia một không thoải mái, mà kẻ cầm đầu chính là An Cẩn, An Cẩn bình thường sẽ không không có chuyện gì gọi cho cô, bởi vì nàng đều là trực tiếp đi vào bệnh viện đến quấy nhiễu chính mình, nhưng chỉ cần đi xa nhà, đi mấy ngày thì gọi mấy ngày, nhưng lần này, An Cẩn không có gọi bất kỳ một cuộc điện thoại nào, một cái tin tức cũng không có.

    Không đúng.. An Cẩn không nên sẽ an tĩnh như vậy, lẽ nào cô ta lại muốn làm ra chuyện gì?

    Lam Mạt Lê nghĩ như thế, liền cảm thấy càng ngày càng có khả năng, vì thế mấy ngày sau, Lam Mạt Lê đều là căng thẳng thần kinh, chờ đợi An Cẩn trở về, xem cô ta lại lại muốn làm ra chuyện gì, thấy chiêu phá chiêu, còn muốn cắt đứt bất kỳ một tia quan hệ nào với nàng.

    Buổi chiều, một trận dông tố không có dấu hiệu nào bắt đầu rơi xuống, người trên đường không ngừng chạy nhanh, né tránh cơn mưa bất thình lình đến, không cầu không ướt chỉ cầu nửa ướt là được rồi.

    Lam Mạt Lê an toàn ở trong phòng làm việc, nhìn mưa rào tầm tã ngoài cửa sổ thất thần. Phòng làm việc của nàng có thể thấy được cửa lớn bệnh viện, có thể thấy được An Kính đem áo khoác lớn vàng nhạt của mình che ở trên đầu của Trình Cẩm U, hai người cùng chạy đến dưới mái hiên cửa lớn bệnh viện nhìn nhau, sau đó thoải mái cười to.

    Một cơn mưa lớn mà thôi, hai người dầm đến nửa ướt thì có thể cười vui vẻ như vậy?

    Lam Mạt Lê không hiểu, ướt mưa rồi, không phải nên nhanh chóng thay quần áo sạch sẽ, đem tóc thổi khô uống thêm một ly trà gừng ấm áp đuổi đi lạnh hay sao? Tại sao nàng nhìn thấy hai người họ, là ở cửa lớn đùa nghịch chứ?

    Lại một lần nữa, Lam Mạt Lê cảm thấy không thoải mái, cô không thích, không thích thấy được họ vui vẻ như vậy..

    Cộc cộc -

    "Vào đi." Thu hồi tâm tư, Lam Mạt Lê quay người ngồi trở lại ghế làm việc không nhìn đến mấy cảnh tượng nhói tim kia, nhưng chưa từng nghĩ, cùng với thấy được nhói lòng chi bằng không thấy được người trước mắt lại càn rỡ này.

    Con người này là An Cẩn, nàng vừa vào cửa thì không chào hỏi thẳng tắp đi đến hướng chính mình, sau đó không nói một lời nắm lấy chính mình, ánh mắt thẳng tắp đang nhìn mình, "Lam Mạt Lê.."

    "Làm gì.. Ngô!"

    Còn không có thể hiện ra cảm xúc thiếu kiên nhẫn của mình, An Cẩn một chân quỳ trên ghế của cô, tay phải đè lên đầu của chính mình, tay trái siết sao quấn ở bên hông của cô, cứ như vậy cưỡng hôn cô.

    Đây là nụ hôn đầu của Lam Mạt Lê, rất khó mà tin nổi, nhưng cái này đích thật là Lam Mạt Lê 27 năm qua, duy nhất một lần bị người hôn qua như vậy, quá khứ của An Cẩn không phải là không có từng muốn hôn cô, nhưng mỗi một lần, Lam Mạt Lê cũng sẽ trước nàng, hung hăng thưởng nàng một cái tát, lại nói với nàng: Đừng hôn ta cái này sẽ làm ta cảm thấy buồn nôn!

    Một câu nói rất tổn thương người, nhưng đối với An Cẩn mà nói, nàng lại chỉ là mỉm cười nhàn nhạt, sau đó một lần lại một lần khiêu chiến ranh giới của Lam Mạt Lê, mà lần này, nàng thành công hôn được Lam Mạt Lê rồi, lại cũng thành công để Lam Mạt Lê hoàn toàn nổi giận..

    Kẻ tự tiện mang theo mùi thơm ngát, thẳng tắp xông vào địa bàn của chính mình, một lần lại một lần không ngừng càn quét lĩnh vực của mình, cuối cùng khơi lấy lĩnh vực của chủ nhân vọng tưởng cùng uyển chuyển nhảy múa, nhưng không nghĩ bị bọn thủ vệ màu trắng của lĩnh vực hung hăng công kích, kẻ tự tiện run lên một cái, cũng không để ý mình có phải bị thương, lưu lại máu không, mà là càng gấp gáp hơn, hung hăng, bắt đầu công kích mãnh liệt cô, khiến cho chủ nhân của lĩnh vực chỉ có thể phấn khởi, hung hăng cắn lấy, không ngừng xô đẩy kẻ tự tiện, muốn đem nàng đẩy ra ngoài lĩnh vực, lại không ngờ kẻ tự tiện quá mức linh hoạt, để chủ nhân chỉ có thể giống như phụ họa cùng nhảy múa lên, mãi đến tận chủ nhân của lĩnh vực như là muốn thoi thóp, không mời tự đến mới thối lui ra khỏi trận này

    Bốp!

    Một cái tát nặng nề, đánh cho đầu An Cẩn lệch đến một bên, nửa lớn sợi tóc rơi vào trên gương mặt, không thấy rõ biểu tình của An Cẩn, nhưng có thể thấy được nàng khơi lên mỉm cười, điều này làm cho Lam Mạt Lê lại là một trận căm giận ngút trời.

    "Vô sỉ! Biến thái!" Phẫn hận nói xong, Lam Mạt Lê đem An Cẩn đặt ở trên người mình nặng nề đẩy ra, đứng dậy đi vào phòng nghỉ ngơi lập thêm trong văn phòng, một lần lại một lần súc miệng đánh răng, cô cảm thấy không thoải mái.

    An Cẩn chưa từng như vậy, cô ta đều là sẽ từ từ đến gần mình sau đó dừng lại ở trong phạm vi an toàn, lại một lần nữa chậm rãi tới gần, cho đến chính mình mạnh mẽ đánh cô ta một cái tát, cô ta mới có thể từ bỏ

    Nhưng lúc này đây, An Cẩn lại cái gì cũng không nói, liền trực tiếp hôn lên, rõ ràng chính mình mạnh mẽ cắn cô ta, cô ta lại vẫn là mạnh mẽ hôn lấy chính mình không buông tay, cô ta như vậy quá mức xa lạ, cô cảm giác mình không bắt được tiết tấu của cô ta, ngược lại bị An Cẩn mang theo tiết tấu, đây là không hợp logic! Không nên là như vậy! Cô nên nắm trong tay quyền sở hữu!

    Hết chương 6
     
    Vyltt2310, QueanhNhãThanh22 thích bài này.
  9. Jasmine92

    Bài viết:
    1,264
    Chương 7: Cô hối hận rồi.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trở lại phòng làm việc, vừa nhìn thì trông thấy An Cẩn giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, yên ổn tự tại vểnh lấy chân dài ngồi ở trên ghế sofa, lật lấy tạp chí trong tay, một luồng nộ khí từ tim từng chút một xâm lược đến đại não cho đến toàn thân, dựa vào cái gì?

    Dựa vào cái gì một người cho tới bây giờ đều là bị mình căm ghét có thể luôn là dáng vẻ ấy, dường như chuyện gì cũng không thể dao động cô ta để nụ cười đáng chết kia của cô ta một lần lại một lần phá vụn? Dựa vào cái gì luôn là cho đến nay đều là chính mình bị cô ta làm đến lửa giận ngút trời, mà cô ta lại có thể toàn thân lui đi!

    Lam Mạt Lê nắm chặt lấy nắm đấm, một cái răng bạc gắt gao gắt gao cắn lấy, "Ta chán ghét ngươi!"

    An Cẩn nhìn tạp chí, tay lật trang dừng nửa giây, sau đó như không có chuyện gì xảy ra lật trang kế tiếp, cúi thấp xuống tai mắt, "Em biết." Thật sự không cần mỗi lần một lần lại một lần, rất phiền phức nói với chính mình, cô chán ghét nàng, nàng biết được, luôn biết, nàng đem cô đặt ở trong lòng mình, cũng đem tất cả tình cảm của cô để ở trên tim của mình, bất luận là căm ghét, chán ghét, buồn nôn vân vân, nàng đều để ở trong lòng của mình, từng chút từng chút mặc cho tụi nó ăn mòn chính mình.

    Sẽ đau không?

    Sẽ đau, nhưng đây là tình cảm Lam Mạt Lê tặng cho nàng, nàng không nỡ ném, không nỡ từ bỏ, nàng quá yêu Lam Mạt Lê, cho nên chỉ cần Lam Mạt Lê luôn thích thương tổn nàng, nàng đều sẽ vui vẻ tiếp nhận, chỉ cần còn có thể xuất hiện ở trước mắt cô, chỉ cần vẫn có thể dùng uy hiếp đê tiện vô sỉ và tiếp xúc thân thể cô. Nàng đều sẽ trầm luân tiếp, trầm luân ở trong cạm bẫy mang tên Lam Mạt Lê, chờ ở bên trong, không muốn leo ra..

    Mãi đến tận Lam Mạt Lê không cần nàng nữa.

    "Ta không muốn thấy được ngươi nữa! Ta muốn ngươi, biến mất ở thế giới của ta!"

    Nghe được Lam Mạt Lê nói ra lưỡi dao sắc có thể giết chết nàng, An Cẩn lần đầu tiên không cách nào khống chế tâm tình của chính mình, không thể tin nhìn cô, ánh mắt không ngừng lấp lánh nhìn Lam Mạt Lê làm sao đọc cũng đọc không hiểu được tâm tình, cuối cùng, hóa thành một tia mỉm cười.

    Lam Mạt Lê vào thời khắc này mới biết, nụ cười của An Cẩn không chỉ là chán ghét, càng làm cho người ta hết sức căm tức, tại sao phải cười? Rõ ràng lúc trước, nụ cười của nàng thì phá hết rồi! Cô nhìn thấy rồi! Thấy được biểu tình ngoại trừ nàng mỉm cười ra! Nhưng ở lúc chính mình còn không kịp cảm nhận được một tia sung sướng, cô ta nhặt lên nụ cười làm người ta ghét kia!

    "Ngươi.."

    "Em biết rồi."

    Còn không kịp nói ra khỏi miệng "Ngươi có thể đừng tiếp tục cười như vậy" thì bị một câu nói của An Cẩn cắt đứt, cô nhìn theo tạp chí khép lại trong tay của An Cẩn, nhẹ nhàng để ở trên bàn, tao nhã đứng dậy, vỗ vỗ nếp nhăn trên quần, ánh mắt không nháy lướt qua chính mình, thẳng tắp đi ra phòng làm việc của cô.

    "Cạch." Cửa đóng lại, nhưng tựa hồ nội tâm của chính mình dường như cũng bị một tiếng đóng cửa này, đóng lại cái gì rồi?

    Lam Mạt Lê lại một lần nữa đi đến phía trước cửa sổ, nhưng không phải là vì tìm kiếm Trình Cẩm U, mà là nhìn An Cẩn đi ra cửa lớn bệnh viện, mưa bên ngoài còn đang rơi, An Cẩn tựa hồ không có mang ô, cứ như vậy dầm mưa, dường như tản bộ dưới ánh mặt trời, nhàn nhã tiêu sái, Lam Mạt Lê lần đầu tiên thấy được bóng lưng của An Cẩn, lần đầu tiên cô biết, thì ra lưng của An Cẩn vẫn luôn là thẳng tắp, nhưng lại cho người ta một tia cảm giác yếu đuối.

    Trong chớp mắt nghe được An Cẩn đáp ứng, Lam Mạt Lê nên vui vẻ, nhưng cô lại vô hạn dâng lên một luồng hoảng loạn không tên, không có lý do, cô hối hận rồi, nhưng cô phải hối hận cái gì?

    Không phải luôn đều muốn cùng An Cẩn cắt đứt bất kỳ quan hệ gì sao? Không phải vẫn luôn cảm thấy An Cẩn rất phiền, không muốn nhìn thấy cô ta sao? Tại sao cô sẽ cảm thấy hối hận? Tựa hồ trong thời khắc An Cẩn quay người đi, kể cả nội tâm chính mình cũng thiếu hụt một khối? Là cái gì? Một khối thiếu hụt kia của chính mình?

    Không hiểu.. Tại sao chính mình trở nên càng ngày càng kì quái?

    Hết chương 7
     
    Vyltt2310, Queanh, NhãThanh221 người nữa thích bài này.
  10. Jasmine92

    Bài viết:
    1,264
    Chương 8: Không phải ta hận ngươi.. Mà là tôi yêu em

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ chối bảo an đại thúc có ý tốt cho khăn lông, An Cẩn mang theo rượu mua từ siêu thương mại, đạp lấy bước chân ngổn ngang về đến trước cửa nhà mình, muốn mở ra cửa nhà lại bởi vì hai tay bị mưa lạnh đến đông cứng, dẫn đến run rẩy không nghe sai khiến, phí đi chút thời gian sức lực, cửa cuối cùng mở ra. An Cẩn đi vào cửa, giống như bị vét sạch khí lực, lưng nặng nề tựa ở trên cửa vang lên một tiếng vang thật lớn.

    "Ha.."

    Thua rồi, thua đến rối tinh rối mù, biết rõ sẽ có kết quả như thế, nhưng chính mình vẫn là muốn giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, chết triệt để..

    Chết rồi, lòng chết rồi.. Nhiều năm như vậy, cũng nên đủ rồi chứ?

    Chí ít chính mình từng hôn.. từng ôm.. từng ngủ.. từng thân mật.. tuy không có làm được bước cuối cùng.. Nhưng mình nên cảm thấy vinh hạnh đi? Nên may mắn..

    Nhưng chính mình lại vẫn là rất đau.. Có phải là quá trình tim sắp chết đi thì là như vậy? Từng chút.. từng chút.. Giống như con dao rạch ở trong lòng mình..

    Cầm lên bình rượu trong tay, An Cẩn đứng dậy ngồi vào sofa dựa vào cửa sổ, nằm ngang ở phía trên, từng ngụm từng ngụm rót lấy chính mình, say rồi là có thể ** chính mình, thì sẽ không đau đớn.. Đúng.. Chỉ cần say rồi.. Thì sẽ không đau đớn..

    Chảy nước mắt, cả người An Cẩn ướt đẫm cũng không đi quản, hiện tại nàng chỉ muốn say mèm một hồi, nàng nghĩ, chỉ cần mình say rồi là có thể quên hết mọi thứ, quên đi Lam Mạt Lê.. Quên đi tình yêu của chính mình..

    "Nếu như không cách nào để cho người mình yêu nhất yêu chính mình, như vậy thì để người mình yêu hận mình, như vậy, chị ấy có lẽ sẽ nhớ kỹ cô cả đời.. nhưng mà ở cùng lúc hận, bị thương sâu nhất đau nhất.. Vẫn là chính mình a.."

    Yêu.. Có thể đơn giản chút không.. thì như mấy bộ phim cẩu huyết kia.. Ngọt đến chán ghét.. Ngọt đến đau răng..

    Tại sao chúng ta đều lựa chọn trúng cùng một quyển kịch bản.. Một câu chuyện không ngừng thương tổn chính mình.. Thiêu thân lao đầu vào lửa..

    Lam Mạt Lê.. Có thể.. Gạt em một lần.. Một lần thì được rồi.. Kêu tên của em.. kêu ba chữ kia đối với em.. Không phải ta hận ngươi.. Mà là tôi yêu em không..

    Bốp --

    Bình rượu rơi đi, An Cẩn cuộn lấy thân thể siết sao dựa vào sofa, ngủ say, mắt đóng chặt, lông mày nhăn lại, nàng không biểu thị ngủ đi, không có nhiều an ổn, những vệt nước mắt chưa lau đi, khiến người nhìn cũng là đau lòng.

    - -

    Sáng sớm, Lam Mạt Lê một đêm chưa chợp mắt nằm nghiêng ở trên giường, vô thần mà nhìn ánh sáng rực rỡ ngoài cửa sổ, cô ngủ không được, rõ ràng rất mệt rõ ràng rất muốn ngủ.. nhưng làm sao chính là không cách nào ngủ.. Trong đầu không ngừng hiện lên đều là bóng lưng rời đi hôm qua của An Cẩn..

    Cô không biết tại sao như vậy, cô hiểu rõ, chính mình không yêu An Cẩn, yêu cho tới nay đều là Trình Cẩm U.. Nhưng tại sao.. Tại sao vừa nghĩ tới bờ lưng thẳng tắp kia của An Cẩn, cô thì muốn kéo lấy nàng.. Không muốn nàng rời khỏi..

    Có lẽ đây là sách lược An Cẩn lùi một bước để tiến hai bước? Chỉ cần qua mấy ngày, cô ta lại sẽ như ngày bình thường, cho dù đối xử làm sao, cũng còn là chạy tới trước mặt chính mình chứ? Cô ta chỉ là muốn để mình cho rằng bản thân không thể rời bỏ cô ta!

    Đúng.. Nhất định là như vậy! Mình làm sao sẽ không nghĩ tới chứ? An Cẩn hèn hạ như vậy, nhất định là đang nghĩ chuyện như vậy! Lại không nghĩ mình là kiên định yêu Cẩm U! Nghĩ thông suốt điểm này, Lam Mạt Lê thì không suy nghĩ thêm mấy hành động khác thường của An Cẩn nữa, trong não cũng không ngừng xóa đi An Cẩn, hiện lên một cái nhíu mày một nụ cười của Trình Cẩm U.

    Sau khi trang điểm chỉnh lý chính mình một phen, Lam Mạt Lê tinh thần tràn trề lái xe đi làm, khóa kỹ xe, đối diện chính là Trình Cẩm U một thân một mình hiếm khi thấy, ánh mắt sáng ngời, Lam Mạt Lê bước nhanh đi tới bên cạnh nàng ấy.

    "Cẩm U! Chào buổi sáng!"

    Trình Cẩm U nghe được âm thanh, nghiêng đầu thì thấy được người cùng mình sóng vai đi chung với nhau đúng lúc nghĩ đến chuyện bát quái hôm qua nghe được, nghĩ đến một hồi, vẫn là không ngăn nổi hiếu kì trong nội tâm, mở miệng, "Chào buổi sáng.. Mạt Lê, mình có thể hỏi cậu một vấn đề không?"

    "Cậu hỏi!" Hiếm thấy nghe được Trình Cẩm U có vấn đề hỏi cô, Lam Mạt Lê trong nháy mắt cảm giác cả trái tim chính mình đều nhấc lên, là phát hiện mình thích cậu ấy sao? Hay là An Cẩn nói với cậu ấy cái gì?

    "Cậu và Cẩn có phải là ở chung với nhau?"

    "Không có! Đây tuyệt đối là không thể nào!" như đinh đóng cột cũng không đủ hình dung Lam Mạt Lê trả lời đến nhanh có bao nhiêu kiên định cỡ nào.

    "Ồ?" Nhưng mà ngày hôm qua có người nhìn thấy hai người đang hôn, hai người thật sự không có ở cùng nhau? "Kỳ quái, rõ ràng ngày hôm qua toàn bộ y tá nhiều chuyện nhất và y tá mắt sắc nhất của của bệnh viện đồng loạt nhìn thấy sao? Tiếp hôn rồi lại còn không có sống chung với nhau?

    " Đó là An Cẩn cưỡng hôn mình! Mình không thích cô ấy! "Nhếch chặt bờ môi, Lam Mạt Lê đè nén cảm xúc không thoải mái, cố gắng trả lời Trình Cẩm U.

    " Như vậy a.. mình còn tưởng rằng cậu thích em ấy chứ, thường thấy được hai người nói chuyện chung với nhau.. "Ngón tay chống lấy môi, Trình Cẩm U nói như thế, nàng ấy vẫn cho là hai người họ là yêu thích lẫn nhau, lại không nghĩ rằng hóa ra là An Cẩn đang yêu đơn phương Lam Mạt Lê.

    Dừng bước lại, Lam Mạt Lê kéo lấy Trình Cẩm U còn đi về phía trước, đầu cúi thấp xuống, nắm chặt tay hiện lên chủ nhân bây giờ có bao nhiêu căng thẳng và đè nén tâm tình chính mình, Trình Cẩm U nghiêng đầu đi nhìn cô, một câu nghi vấn cũng không có nói, chờ cô mở miệng.

    " Mình thích, là cậu a! "Nói ra khỏi miệng, lời nói chôn dấu ở nơi sâu thẫm trong lòng, cuối cùng thả ra ngoài, căng thẳng nhìn Trình Cẩm U tựa hồ bị chính mình hù dọa, Lam Mạt Lê có một tia ảo não.

    " Mình thích là An Kính. "

    ".. MÌnh biết.. Thật xin lỗi, mình nhớ được mình còn có một số chuẩn bị trước khi mổ phải xử lý, đi trước!"Bước nhanh rời đi, Lam Mạt Lê cảm giác mình có chút chật vật, quá tệ rồi, cái cảm giác này..

    Hết chương 8
     
  11. Jasmine92

    Bài viết:
    1,264
    Chương 9: Thanh ngoan, ta sẽ để ngươi thoải mái~

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một đêm không ngủ, lại đứng mấy ca giải phẫu, cho dù là làm phẫu thuật nhanh ổn chuẩn Lam Mạt Lê cũng có chút không chịu nổi, nhưng cô không dám dừng lại, cô sợ, sợ chính mình sẽ nhớ tới loại lúng túng lúc bị cự tuyệt chật vật khi gặp phải Trình Cẩm U.

    Bận rộn không gián đoạn, để Lam Mạt Lê một đường bận đến chạng vạng, mệt mỏi trở lại văn phòng, Lam Mạt Lê theo thói quen nhìn phía ngoài cửa sổ, sau đó thấy được An Kính cùng Trình Cẩm U đùa giỡn lẫn nhau rời đi, một chữ, buồn.

    Mở ra điện thoại, Lam Mạt Lê im lìm không một tiếng trượt tới một ghi chú Hồ Ly, nhấn đến phím gọi đến, mới vừa vang lên khúc nhạc dạo của nhạc chuông, điện thoại đã được nhận lấy.

    "Lam Đại bác sĩ, ngọn gió nào để ngươi gọi điện cho thương nhân nhỏ bé ta đây?"

    Giọng nữ tà mị lộ ra khiếp người truyền đến, khiến Lam Mạt Lê không dễ chịu xoa xoa lỗ tai, mới tiếp tục kề gần ống nghe lại không ngờ đầu điện thoại kia truyền đến thanh âm không hài hòa, tỉ mỉ vừa nghe còn có thể nghe được từng tia tiếng thở dốc, không cần suy nghĩ nhiều, là có thể biết tên gia hỏa không có tình cảm này đang làm chuyện gì.

    Hồ Ly này.. "Đêm nay ta sẽ tới quán bar, bồi ta uống rượu!" Có khả năng cực điểm bỏ qua thanh âm không hài hòa kia, Lam Mạt Lê nói xong câu đó liền đem điện thoại tắt đi, tiếp tục nghe nữa, Lam Mạt Lê chắc sung huyết não, quá tà rồi, thanh âm này!

    - -

    Bên trong phòng nghỉ ngơi quán bar, một nữ nhân tóc gợn sóng nhuộm màu đỏ thắm quần áo chỉnh tề ngồi ở ghế làm việc, trên đùi là nữ nhân ôm lấy áo sơ mi nửa mở ra trên người, váy chữ A màu đen, nhìn kỹ, người này lại là chịu trách nhiệm biên tập của An Cẩn- Lạc Dư Thanh.

    Chỉ thấy Lạc Dư Thanh đầy mặt ửng hồng tựa ở trên tay của bả vai nữ nhân tóc đỏ, không ngừng thở hổn hển, ".. Lệnh Hồ Thiên.. ngươi.. mau.. a.. dừng tay.. ân.."

    "Huh? Ngươi nói cài gì? Ta nghe không rõ ràng đó? Là muốn ta nhanh một chút phải không?" Vừa nói, tay phải bên trong váy ngắn Lạc Dư Thanh của Lệnh Hồ Thiên lại không an phận nhanh chóng động động, "A! Lệnh Hồ.. Thiên! Ngươi.. ân.." Tựa hồ là không muốn nghe Lạc Dư Thanh nói mấy lời quấy nhiễu bầu không khí nữa, Lệnh Hồ Thiên tốc độ nhanh hơn một chút.

    Lam Mạt Lê lái xe tới quán bar ít nhất cũng phải một tiếng, một tiếng là đủ cô đem nữ nhân trong lòng đưa lên đỉnh điểm, Lệnh Hồ Thiên liếm lấy cái cổ của Lạc Dư Thanh suy nghĩ như thế, sau đó bắt đầu không hề đi để ý tới chuyện khác, gia tăng cường độ ôm lấy người trong lòng.

    Trời mới biết, vừa rồi nữ nhân ngạo kiều này đốt lửa dục hỏa, không ngờ Lam Mạt Lê kia không có mắt nhìn gọi tới, làm hại Lạc Dư Thanh bị dọa phải, suýt chút nữa thì tắt lửa, không để cho mình chạm, vẫn là chính mình cứng rắn ôm lấy cô ấy. Mà nhận điện thoại, cô còn phải mạng khổ dành ra một tay bật âm thanh mở, mới có thể tiếp tục không ngừng đem lửa Lạc Dư Thanh thiêu đốt càng lúc càng lớn.

    "Thanh ngoan, ta sẽ để ngươi thoải mái!" Phớt lờ ánh mắt làm như muốn giết người của cô ấy, Lệnh Hồ Thiên một tay không ngừng di chuyển khắp nơi một tay không ngừng lẻn vào lĩnh vực thần bí của cô ấy.

    "Ha a.. Lệnh.. ân a.." Chết tiệt.. Nữ nhân này.. Mỗi lần vừa thấy được cô ấy thì giống như cầm thú của thời kì động dục!

    "Xuỵt~kêu ta Thiên~hay là ngươi muốn kêu ta Hồ Ly đây?" Ở bên tai Lạc Dư Thanh nói nhỏ, Lệnh Hồ Thiên cũng không đợi cô ấy trả lời, trên miệng chính là gặm cắn liếm lau lỗ tai mang theo nhạy cảm của cô ấy.

    Thật vất vả mới đem Lạc Dư Thanh gạt từ ngoài thành phố trở về, không cố gắng gặm cô ấy một phen, làm sao xứng đáng tên gọi cầm thú hồ ly của cô chứ?

    Cảm nhận được Lạc Dư Thanh dần dần run rẩy gia tăng, Lệnh Hồ Thiên biết cô ấy sắp đến rồi, nhếch miệng lên một nụ cười xấu xa, Lệnh Hồ Thiên bắt đầu tăng nhanh tốc độ, chọc đến tiếng thở dốc Lạc Dư Thanh trong bất giác càng lúc càng lớn cũng càng ngày càng gấp rút, chỉ thấy còn kém một bước khi sắp tới đỉnh điểm, Lệnh Hồ Thiên lại chậm lại tốc độ.

    "Ân.. Lệnh.. Lệnh Hồ Ly.. ngươi.." ngẩng đầu lên, Lạc Dư Thanh bất mãn trừng Lệnh Hồ Thiên, nhìn theo ý tứ rõ ràng trong mắt của cô, Lạc Dư Thanh lại là một trận mặt đỏ, nhưng vẫn là thỏa hiệp đem môi cắn lấp lánh nước của mình dán lên nụ cười xấu xa kia, con rắn nhỏ cũng đưa tới miệng sói, thừa nhận sự xâm lược của đối phương, bàn tay làm ác dưới thân kia cũng ở dưới sự thỏa hiệp của Lạc Dư Thanh, như nguyện ý tăng nhanh càng sâu càng nặng lên rồi, mãi đến tận hai bên sắp không còn hô hấp, Lạc Dư Thanh cũng được đưa đến đỉnh điểm.

    Hết chương 9
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...