Bạn được Maiyii mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
29 ❤︎ Bài viết: 12 Tìm chủ đề
Chương 261: Hai người giống hệt nhau

Nói xong, cô kéo chốt an toàn của kim châm Bạo Vũ Lê Hoa, cố tình lắc lắc trước mặt chúng.

"Chết tiệt!"

Cùng với tiếng thét kinh hoàng của hai tên kia và tiếng kéo chốt súng, từ căn phòng bên cạnh lại xông ra hai gã người Mỹ. Tôn Miên Miên nhanh chân bước ra, nấp sau một gã vừa trúng kim độc, rồi liên tiếp bắn ba kim, giải quyết gọn bốn tên canh giữ.

Động tĩnh bên này nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người trong các phòng giam nhỏ. Tiếng song sắt của lồng giam bị lắc vang lên leng keng. Có người hào hứng hét lên:

"Có người đến cứu chúng ta rồi!"

Cũng có người thấy ống tre trong tay Tôn Miên Miên, vẻ mặt tuyệt vọng, tia hy vọng vừa lóe lên trong mắt đã vội tắt ngấm.

"Cô ta là người Nhật."

Rơi vào tay người Mỹ hay người Nhật thì có khác gì nhau đâu. Có người đề xuất:

"Cô ta chỉ có một mình, chúng ta xông ra đánh liều đi."

Tôn Miên Miên dĩ nhiên nghe thấy cuộc thảo luận của họ. Cô lạnh lùng liếc một vòng, rồi đi thẳng đến phòng giam của vợ chồng giáo sư Trần.

Ông Lưu vẫn tựa lưng vào song sắt, chán nản ngồi bệt dưới đất. Giáo sư Trần thì nghiêng đầu áp sát vào cậu con trai, im lặng như đã chết.

"Giáo sư Trần." Tôn Miên Miên đổi lại giọng nói của mình, nhẹ nhàng gọi.

Giáo sư Trần từ từ mở mắt, mơ hồ nhìn "người đàn ông" đang đứng ngoài song sắt, vẻ mặt đầy cảnh giác, nhưng vẫn cố lục tìm giọng nói này trong ký ức.

"Cô là?"

Tôn Miên Miên toe toét cười, lấy ra thuốc hạ sốt.

"Đây, đây là thuốc hạ sốt."

Nói rồi, cô đưa viên thuốc và một chai nước vào trong. Đến gần hơn, Tôn Miên Miên mới thấy sắc mặt của cậu bé tái nhợt bất thường, thần thái uể oải, trông thật đáng thương.

Ông Lưu bỗng tỉnh táo hẳn, lồm cồm bò dậy khỏi mặt đất, ngạc nhiên nhìn Tôn Miên Miên.

"Tôi biết cô, cô.."

"Suỵt!" Tôn Miên Miên ra hiệu, đoạn quay người dùng một cây kim châm mở khóa trên song sắt. "Mau ra ngoài!"

Tiếp theo, cô nhìn vợ chồng giáo sư Trần.

"Ở đây anh chị quen thân với ai nhất?"

Cô lo có gián điệp trà trộn bên trong, cũng là có ý muốn cứu đồng bào mình trước. Giáo sư Trần liên tiếp chỉ vào vài căn phòng, giọng khàn khàn nói:

"Giáo sư Dương, giáo sư Lưu, ông Trịnh.. Họ đều là người yêu nước, cầu xin cô cứu họ ra ngoài."

Bà vẫn chưa nhận ra Tôn Miên Miên, chỉ tưởng cô là một người tốt bụng nào đó không cùng phe với bọn chúng.

Tôn Miên Miên chạy đi lấy chìa khóa, lần lượt mở khóa các lồng giam.

"Mọi người nhanh ra ngoài."

Đồng thời, cô thì thầm dặn ông Lưu và vài người đồng bào khác canh giữ cửa thang máy. Trước khi tất cả lên được tầng trên, tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai đi lên. Không phải cô nhỏ nhen, mà nơi này chỉ có duy nhất một lối thoát. Nếu bị ai đó phá hoại, cắt cầu dao thang máy hoặc dẫn viện binh đến, thì họ chỉ có nước cả đám toi đời!

Vài người đồng bào quen biết vợ chồng giáo sư Trần hiểu rằng thang máy là lối thoát duy nhất, lập tức cẩn thận canh gác. Cùng lúc đó, Tôn Miên Miên chia số chìa khóa trong tay ra, để nhiều người cùng nhau mở khóa. Chẳng bao lâu, trước cửa thang máy đã xếp thành một hàng dài.

Tất nhiên, người Hoa Quốc được ưu tiên xếp ở phía trước. Tôn Miên Miên nhìn một vòng, lớn tiếng nói:

"Mọi người đừng vội! Thang máy có giới hạn trọng lượng, chúng ta sẽ đi từng đợt một, đảm bảo ai cũng có thể an toàn ra ngoài. Lối ra của thang máy ở tầng sáu, chúng ta sẽ lên xem trước."

Ông Lưu lo lắng nhíu mày.

"Vì là lối thoát duy nhất, chắc chắn chúng đã mai phục ở trên, chúng ta.. Thực sự có thể thoát được không?"

Nghe ông Lưu nói vậy, những người vốn đang sốt ruột muốn chen vào thang máy đều tự giác lùi lại một bước. Hàng người lộn xộn lập tức trở nên ngăn nắp.

Họ vừa vào thang máy, bên ngoài lại ồn ào. Tôn Miên Miên liếc nhìn qua khe cửa thang máy đang từ từ đóng lại, khẽ hừ một tiếng.

Ông Trịnh gầy gò cũng hừ lạnh:

"Bọn họ thật vô văn hóa, đến lúc sinh tử thế này mà không nghĩ đến việc yên phận thoát ra ngoài, còn tự tiện đi cướp bóc."

Có người thấy nhóm người Hoa Quốc cầm súng đã đi hết, liền rời hàng, xông vào phòng của bọn gián điệp để vơ vét đồ đạc.

Tôn Miên Miên hỏi:

"Họ không phải người Hoa Quốc ạ?"

Ông Trịnh cười khinh:

"Người Hoa Quốc chúng ta không thèm làm chuyện cướp bóc đó."

Tôn Miên Miên bất an siết chặt khẩu súng, trong lòng thầm nghĩ mình đã "dọn dẹp" sạch sẽ nhà của Jack, nhà giáo sư Trần, còn thu dọn một số đồ đạc ở nhà giáo sư Mai nữa. Vậy cô chắc không tính là.. Cướp bóc.. Đâu nhỉ? Cô vẫn là một người Hoa Quốc có văn hóa chứ!

"Ting!"

Thang máy đến tầng sáu. Cửa cabin từ từ mở ra. Tôn Miên Miên cầm súng đứng ở cửa, cẩn thận quét mắt từng góc, không bỏ qua bất kỳ ngóc ngách nào.

"An toàn rồi, nhanh ra ngoài!"

Ông Lưu theo sát phía sau, thấy hai gã đàn ông Mỹ nằm sõng soài bên cạnh thang máy, sợ hãi hít một hơi lạnh. Giáo sư Trần loạng choạng, được ông Lưu đỡ lấy.

"Đừng sợ! Người chết cả rồi."

Ông Lưu bình tĩnh liếc Tôn Miên Miên một cái, rồi dìu giáo sư Trần đứng sang một bên. Có người đề xuất:

"Đưa xác bọn chúng vào cầu thang bộ đi."

Tôn Miên Miên ngăn lại:

"Không cần tốn sức."

Nói xong, ngón tay cô khẽ búng, tung bột giải, hóa giải lớp bột độc đã rắc sẵn ở ngoài cửa thang máy từ tầng sáu trở xuống. Rồi cô chỉ dẫn những người vừa lên:

"Để lại hai đồng chí có súng ở đây đợi những người sau, tôi sẽ dẫn mọi người xuống trước tìm người tiếp ứng."

Ông Lưu xung phong:

"Tôi ở lại!"

Ông đẩy giáo sư Trần về phía Tôn Miên Miên.

"Cô ấy theo cô xuống trước, tôi sẽ về sau."

Màn đêm buông xuống, thang máy trong tòa nhà liên tục lên xuống. Cuối cùng, một giờ sau, tất cả mọi người đều an toàn ra ngoài.

Có người không tin tưởng Tôn Miên Miên và giáo sư Tôn, kiên quyết tự mình rời đi. Số khác thì theo đoàn xe do giáo sư Tôn dẫn đầu. Tất nhiên, những người này đa phần là đồng bào và là những người quen biết nhau.

Vợ chồng giáo sư Trần nhất quyết muốn đi cùng chuyến cuối với Tôn Miên Miên. Cô đang lo lắng muốn đến căn cứ nơi Tư Viễn Đạo và đồng đội đang đến, nên cũng bàn bạc với giáo sư Tôn, quyết định tự mình đưa gia đình giáo sư Trần đến cảng trước. Đó vốn là điểm rút lui mà giáo sư Tôn đã chuẩn bị cho giáo sư Mai. Không ngờ không tìm thấy giáo sư Mai, lại cứu được gia đình giáo sư Trần.

"Tôi sẽ đến ngay." Giáo sư Tôn vội vàng để lại một câu, rồi dẫn đoàn xe biến mất trên phố.

Tôn Miên Miên cũng khởi động xe, quét mắt nhìn tầng hầm hai trống rỗng, u ám lên tiếng:

"Thật muốn phá hủy nơi này!"

Ông Lưu bế cậu bé đã hết sốt, hưởng ứng:

"Ai bảo không chứ? Cái địa ngục trần gian này đáng lẽ phải bị phá hủy từ lâu rồi."

Nói thì nói vậy, nhưng để rút lui thuận lợi, họ không muốn và cũng không dám gây ra động tĩnh lớn hơn.

Nửa tiếng sau, xe của Tôn Miên Miên dừng ở cảng. Giáo sư Trần vẫn chưa hết hoảng loạn.

"Cô nói xem chúng ta có thể an toàn rời đi không?"

Đến lúc này, Tôn Miên Miên mới có thời gian hỏi han:

"Sao hai người lại ra nông nỗi này? Không phải đã rút lui an toàn rồi sao?"

Nhắc lại chuyện cũ, chỉ vài giây, giáo sư Trần đã co rúm người lại, run rẩy.

"Quá khủng khiếp, chúng tôi.."

Ông Lưu bình thản kể tiếp:

"Chúng tôi được sắp xếp lên một con tàu đi Đông Nam Á, chuẩn bị quá cảnh về nước. Nhưng tàu rời cảng chỉ được ba bốn tiếng thì bị một chiến hạm chặn lại. Họ đi thẳng đến chỗ mấy người Hoa Quốc chúng tôi, không nói không rằng liền trùm mũ đen lên đầu. Đến khi chúng tôi nhìn thấy ánh sáng trở lại, thì đã ở trong căn phòng nhỏ đó rồi. Tôi biết là đã đi thang máy xuống dưới, nhưng không nghĩ đó là tầng hầm, và chỉ có một lối ra vào duy nhất. Cô đã tìm thấy nơi này như thế nào?"

Tôn Miên Miên vừa định trả lời thì thấy hai chiếc xe đang lao về phía họ. Ánh đèn pha chói mắt khiến người ta khó chịu. Cô giơ tay che mắt, vừa hạ tay xuống thì cửa của hai chiếc xe đã mở ra.

"Tôn Miên Miên."

"Miên Miên."

Hai giọng nói vang lên cùng lúc, hai người giống nhau như tạc cùng đi về phía cô.

Cô sững sờ!
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back