Ngôn Tình [Edit] Thập Niên 60: Kiều Thê Có Không Gian - Lục Thành Phong

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Bùi Lan Nhi, 28 Tháng mười hai 2023.

  1. Bùi Lan Nhi

    Bài viết:
    0
    Chương 40: Ông nội biết Lý Kim Phượng đến chợ đen

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Bé Kim Phượng, bệnh viện ở huyện nói gì về vết thương của cháu vậy?" Lý Phúc Mãn hỏi.

    Lý Kim Phượng lắc đầu, "Ông nội, cháu không tìm được bệnh viện, nhưng cháu mua cái này."

    Lắc lắc túi vải trong tay, thứ bên trong chính là ngô mà cô dùng hai quả trứng để đổi, sau đó còn có một cân đậu và nửa cân đậu phộng cô lấy từ trong không gian ra.

    "Đây là cái gì?" Lý Phúc Mãn tò mò hỏi, khi ông ấy mở túi ra, Lý Phúc Mãn sửng sốt.

    "Bé Kim Phượng, cái này.. cái này.."

    Nhìn bắp, đậu nành và đậu phộng trong túi vải, Lý Phúc Mãn kinh ngạc đến không nói nên lời.

    Dù ở quê trồng trọt nhưng đã nhiều năm ông không thấy đậu và đậu phộng.

    Trong ruộng của đội sản xuất, ngoài 3 phần đất của mỗi hộ, còn lại đều thuộc về đội sản xuất, tức là thuộc về tập thể.

    Ruộng của đội sản xuất chỉ được dùng để trồng lúa, lúa mì, lại trồng bông, cải dầu và khoai lang, những loại cây trồng không thể thiếu trong cuộc sống.

    Mảnh đất nhỏ riêng có thể dùng để trồng rau quanh năm, cả nhà ăn ít đi, làm sao có thể xa xỉ đến mức trồng đậu chứ.

    "Bé Kim Phượng, nói cho ông biết, thứ này cháu mua ở đâu?" Vẻ mặt Lý Phúc Mãn có chút ngưng trọng.

    "Trong một con hẻm nhỏ, có người hỏi cháu có muốn không. Cháu nghĩ đến cuộc sống ở nhà không hề dễ dàng, thu hoạch cũng vất vả, cháu muốn nhà mình có thể ăn no.."

    Lý Kim Phượng cũng không nói thẳng, bởi vì cô cũng muốn nhìn xem thái độ của Lý Phúc Mãn khi nghe cô đến chợ đen giao dịch sẽ như thế nào.

    "Bé Kim Phượng, đó là chợ đen! Cháu.. đừng đến đó nữa, nếu bị bắt thì sẽ mất mạng đấy."

    Lý Phúc Mãn cảm thấy vô cùng đau lòng, con bé này một mình đi chợ đen giao dịch, nếu có người bắt được thì sẽ phải làm thế nào bây giờ? "

    " Nhưng ông nội, chúng ta còn không có đủ ăn, sao còn quan tâm tới chuyện đó làm gì? "

    Sáng nay Lý Kim Phượng nhìn thùng gạo của nhà họ Lý.

    Cho dù nấu nước, thêm vài hạt gạo thì nhiều nhất cũng chỉ dùng được ba bốn ngày.

    Nếu cứ uống nước như thế thì sẽ có đủ sức để làm việc sao?

    Nếu không thể làm việc, sẽ không thể kiếm được công điểm, thế thì trong nửa năm tới vẫn sẽ phải chịu đói mà thôi.

    Lời nói của Lý Kim Phượng lại khiến Lý Phúc Mãn lại lần nữa không nói nên lời.

    Đúng, cuộc sống bây giờ là vậy, dù ngày nào đại đội trưởng cũng dặn dò phải thắt lưng buộc bụng, dốc hết sức lực vào công việc, khi thu hoạch xong lương thực sẽ phân phát cho mọi người trong đội sản xuất để mọi người đều có thể ăn cơm no.

    Nhưng trong lòng Lý Phúc Mãn biết, trồng lương thực xong trước hết phải giao cho nhà nước, thực tế sẽ không có nhiều để đưa cho từng nhà.

    Lấy sản phẩm nông nghiệp và sản phẩm phụ làm ví dụ, mỗi người được phân một cân bông, một cân rưỡi dầu bông cho một người mỗi năm. Còn đối với dầu hạt cải, vốn không thể nhìn thấy nó, bởi vì phải nộp toàn bộ lên trên.

    " Bé Kim Phượng, cháu nói không sai, ăn còn không đủ no, sao còn quan tâm chuyện này làm gì! "

    Lý Phúc Mãn bị Lý Kim Phượng thuyết phục, thay vì chết đói, thà đi chợ đen còn hơn, cho dù chỉ mang về một nắm lương thực cũng có thể sống sót thêm một ngày.

    " Bé Kim Phượng, cháu không có phiếu lương thực, làm sao cháu mua được những thứ này? "Lý Phúc Mãn hỏi.

    " Phiếu lương thực? "Lý Kim Phượng giả vờ không hiểu.

    " Ừ, phiếu lương thực. Muốn mua lương thực thì cần phiếu lương thực. Mua vải thì cần phiếu vải. Ngay cả đường cũng cần phiếu đường. Không có phiếu lương thực thì không thể mua được lương thực. Những thứ khác cũng vậy. Chỉ có tiền vẫn chưa đủ, còn cần phiếu nữa. "Lý Phúc Mãn kiên nhẫn giải thích.

    " Người đó không hỏi cháu cái đó, người đó lấy tiền của cháu sau đó bảo cái gì sẽ ghi vào sổ trả nợ sau gì đấy."Lý Kim Phượng giải thích.
     
    LieuDuong thích bài này.
  2. Bùi Lan Nhi

    Bài viết:
    0
    Chương 41: Thuốc lá hiếm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Trả nợ?" Lý Phúc Mãn lặp lại lời của Lý Kim Phượng.

    Lý Kim Phượng gật đầu: "Vâng, chính là trả nợ."

    Nói như vậy, Lý Phúc Mãn có thể hiểu được.

    Đừng nói đến những nơi khác, chỉ nói về đội sản xuất của họ, nếu ai đó gặp bệnh hiểm nghèo, tai nạn lớn.. cần đến bệnh viện, hoặc cần mua gấp thứ gì đấy mà bản thân không có tiền thì có thể vay của đội sản xuất trước.

    Nhưng vay không phải là mượn không mà phải trả.

    Cuối năm đội sản xuất phải đối chiếu sổ sách, nếu có ai vay tiền mà không trả thì lương thực chia trong dịp Tết nhà đó sẽ không thể lấy, phải dùng phần lương thực đó để trả.

    Trong một tháng mùa đông khắc nghiệt lạnh giá như vậy, nếu không phân lương thực thì chẳng phải đang ngồi chờ chết sao?

    Vì vậy những người này sẽ liều mạng để tìm cách kiếm tiền để trả lại cho đội sản xuất.

    Một số người đi đến huyện thành làm công cho người khác, một số khác lại giống như bé Kim Phượng gặp phải, đưa một số thứ cho người kia sau đó trừ tiền là xong.

    "Bé Kim Phượng, ông không phản đối việc cháu đi chợ đen nữa, nhưng cháu phải nhớ kỹ, dù thế nào đi nữa, mạng sống vẫn quan trọng hơn tất cả mọi thứ. Hơn nữa, chuyện này cháu không thể nói cho bất kì ai, kể cả mẹ cháu."

    Không phải Lý Phúc Mãn không tin tưởng Trương Tú Lan, về mọi phương diện ông đều hài lòng với cô con dâu này, hơn nữa cha cô năm đó cũng đối xử tốt với ông, ông luôn nhớ lòng tồt của nhà họ Trương.

    Nhưng cô con dâu này quá yếu đuối, Kim Phượng so với hai đứa cháu gái vô dụng kia của ông còn tốt hơn.

    Nếu không phải thân phận bất tiện, Lý Phúc Mãn nhất định phải dạy con dâu ông phải biết yêu thương cô con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện nhiều hơn chứ?

    Quả thật Lý Kim Phượng còn chưa nói cho Trương Tú Lan chuyện chợ đen.

    Trước khi thay đổi Trương Tú Lan thành công, cô sẽ không tiết lộ bí mật của mình.

    "Ông nội, cháu biết rồi! Lúc ra ngoài, cháu đã bôi bùn lên mặt, không ai nhận ra cháu cả. Nhưng lương thực này phải giải thích thế nào dây?" Lý Kim Phượng ném vấn đề này cho Lý Phúc Mãn.

    Lý Phúc Mãn trầm mặc một lát mới mở miệng nói: "Ông nội xách những lương thực này tìm một nơi vắng vẻ ở bên ngoài ngủ một đêm, sáng sớm trở về, nói có họ hàng giúp đỡ."

    Nghe biện pháp này, Lý Kim Phượng hận không thể cho Lý Phúc Mãn một tràng pháo tay, cứ như vậy, đừng nói là người nhà họ Lý, ngay cả người trong thôn cũng sẽ không nói được cái gì.

    Không còn cách nào, thời buổi này ai mà không có họ hàng được nhà nước chia lương thực đâu.

    Điều quan trọng là họ có sẵn lòng cho hay không mà thôi.

    "Vậy thì chúng ta đi ngay thôi. Một lát cháu và bà nội.. quên đi. Đừng lo lắng về việc đó, ngày mai để ông tự nói."

    Lý Ái Cúc và Lý Ái Lan mới bị đánh, Lý Phúc Mãn sợ bà vợ của mình sẽ tức giận với Lý Kim Phượng, nên dứt khoát không cho cô đến gần bà ấy nữa, để cô đỡ phải chịu tội.

    "Ông nội, đợi một chút, cháu có thứ này cho ông!" Lý Kim Phượng nói.

    Nói xong, cô lấy năm điếu thuốc Hoàng Kim Diệp trong túi ra, nhưng điếu thuốc nằm ở trong túi đã lâu, hình dạng hơi thay đổi, một điếu bị gãy thành hai mảnh.

    Nhưng không còn cách nào khác, cô không thể lấy hộp thuốc lá ra, ở thời đại này, mua thuốc lá phải có phiếu công nghiệp.

    Cô giải thích chuyện lượng thực thì dễ, nhưng thuốc lá cao cấp còn kèm theo bao bì, dù cô có tám cái miệng cũng không thể giải thích rõ ràng

    Lý Phúc Mãn là người hút thuốc, nhưng điều kiện hiện tại không cho phép, ngay cả thuốc lá cuộn cũng bị kiểm soát chặt chẽ.

    Những người ăn lương thực ở thành phố chưa chắc đã hút được chứ đừng nói đến người bình thường.

    Khoảnh khắc nhìn thấy thuốc lá, Lý Phúc Mãn hưng phấn đến suýt khóc.

    Thuốc lá là thứ tốt, thậm chí ông ấy không nhớ nổi đã bao lâu rồi ông ấy chưa chạm vào bảo bối này.
     
    LieuDuong thích bài này.
  3. Bùi Lan Nhi

    Bài viết:
    0
    Chương 42: Lấy chồng thì phải gả cho đàn ông tốt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ông cũng không vội giật lấy điếu thuốc từ tay cháu gái, mặc dù khi nhìn thấy điếu thuốc, ánh mắt cùa Lý Phúc Mãn không thể dời đi được nữa.

    "Bé Kim Phượng, thuốc lá này.."

    "Có một anh trai làm công việc phân phát lương thực, cháu đã giúp anh ấy một chút."

    Việc phân phát lương thực này, đây chính là công việc của người làm ở nhà nước.

    Cũng đúng, ngoài loại người đó ra, còn có ai có thể dễ dàng cho con bé năm điếu thuốc như vậy?

    "Bé Kim Phượng, hiện tại, ngoại trừ những người đó ra còn có người mặc áo xanh họ là những rất giỏi nghiên cứu khoa học. Sau này cháu hãy chọn hai loại người này kết hôn." Lý Phúc Mãn nói cầm lấy năm điếu thuốc trong tay Lý Kim Phượng.

    Điều thuốc bị gãy kia mùi thuốc lá bay ra ngoài, một lá rơi xuống đất, Lý Phúc Mãn lập tức ngồi xổm xuống, nhặt thuốc lá lên, đặt lên chóp mũi, hít mạnh một hơi.

    Chính là cái mùi này.

    Hoàng Kim Diệp thật là thơm!

    "Bé Kim Phượng, ông nội đi trước, cháu vào trong nghỉ ngơi đi!"

    Nói xong, Lý Phúc Mãn buộc bao lương thực vào eo, dùng vạt áo che đi ra khỏi cửa nhà họ Lý.

    Lý Kim Phượng trở về phòng.

    Khi trở về phòng, cô nhớ ra hôm nay mình đã đến huyện thành thế mà lại quên lấy một ít báo cũ hoặc gỗ cũ gì đấy để bịt kín cửa sổ.

    Còn có cánh cửa, cánh cửa gỗ đã cũ nhiều năm, chỉ cần đá nhẹ một cái là có thể mở ra, nếu không thay, tối nào cô cũng phải dùng đồ ở trong phòng để chặn cửa lại, nhưng nhà này quá nghèo, ngoại trừ một chiếc ghế đẩu bằng gỗ gãy chân, không có gì khác, ngay cả chiếc tủ rách nát cũng được coi là đồ hiếm.

    Kỳ thật trong không gian đều có bàn và tủ, nhưng những thứ này không thể lấy ra được, nên Lý Kim Phượng cũng xem nhẹ nó.

    Không biết thời đại này có chợ đồ cũ hay không, đến lúc đó mua vài thứ mang về nhà, trang trí trong phòng một chút là một ý kiến hay.

    Đêm đã khuya, Lý Kim Phượng bò khỏi giường, lấy một chiếc gương trong không gian ra, nhờ ánh trăng cởi miếng vải trên trán xuống, lại dùng oxy già lau, uống hai viên thuốc chống viêm rồi đi ngủ.

    Sáng sớm hôm sau, cô bị đánh thức bởi tiếng phát thanh của đội sản xuất.

    Nhìn ra ngoài cửa sổ, chắc khoảng năm sáu giờ, nhưng cũng đã đến giờ phải dậy rồi.

    Tắm rửa xong, đi vào bếp, tình cờ nhìn thấy mấy người lớn trong nhà họ Lý đang tụ tập với nhau.

    Khóe miệng bà Lý nhếch lên, ngay cả Lý Thu Thành người thường ngày ít nói, cũng có vẻ vui mừng hiếm thấy trên khuôn mặt.

    Lý Phúc Mãn đã trở lại, trên bàn chỉ có một cân ngô, một cân đậu nành và nửa cân đậu phộng mà Lý Kim Phượng đưa cho ông ấy ngày hôm qua.

    Cô đi vào, Trương Tú Lan đang muốn bỏ đồ vào thùng gạo, nhìn thấy Lý Kim Phượng, Trương Tú Lan ôn nhu hỏi: "Tiểu Phượng, con đã dậy rồi, trán còn đau không?"

    Ánh mắt Lý Phúc Mãn cũng rơi vào trên người Lý Kim Phượng, "Kim Phượng, lát nữa đi gặp đại đội trưởng. Vết thương trên đầu của cháu còn chưa lành, mấy ngày nay cháu không cần phải đến đội sản xuất làm việc."

    Sau khi Lý Phúc Mãn nói điều này, bà Lý và Lý Thu Thành đều không nói gì.

    Sự chú ý của họ đều bị lương thực trên bàn hấp dẫn.

    Những thứ này đều là lương thực quý hiếm, chắc chắn đồ của họ là độc nhất vô nhị trong đội sản xuất này.

    Hơn nữa, đậu phộng và đậu nành có chứa dầu, ăn một chút có thể chữa táo bón.

    "Cám ơn ông nội!" Lý Kim Phượng không có từ chối.

    Nếu không cần làm việc, cô sẽ có thêm thời gian đi vòng quanh huyện thành.

    Nhưng còn Trương Tiểu Bảo không biết phải làm sao, Lý Kim Phượng đang suy nghĩ có nên để cậu đổi việc không, để không phải xếp hàng lấy nông cụ nữa.

    Dù sao, không có cô ở đó không ai đưa nông cụ cho cậu cả.
     
    LieuDuongDương2301 thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...