Đam Mỹ [Edit] Thái Y Vận An (Tống Quỳnh Dao) - Tử Nguyệt Điệp Lạc

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi GiangNgan, 19 Tháng bảy 2024.

  1. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 66 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chẳng qua kết quả thật có chút bất ngờ, thế nhưng.. không phải Lệnh phi.

    Tuy không phải Lệnh phi, nhưng cùng Lệnh phi có chút quan hệ.

    Là quan hệ tới mẫu phi ruột thịt của ngũ a ca – Du phi.

    Xếp nhân công vào trong phủ của Vĩnh Chương chính là Du phi, điểm này vượt ngoài ý liệu, nhưng cũng hợp tình lý.

    Hiện tại trong toàn bộ a ca của Càn Long, đại a ca Vĩnh Hoàng đã qua đời mấy năm trước, nhị a ca Vĩnh Liễn sớm đã đi, hiện tại tam a ca Vĩnh Chương tuy rằng thân thể không tốt nhưng vẫn chiếm vị trí đứa con cả, sẽ có người đem ánh mắt nhắm vào Vĩnh Chương cũng không có gì kỳ quái.

    Nhưng làm cho Cố Vận An cảm thấy kỳ quái chính là:

    - Cho dù Vĩnh Chương qua đời, cũng không tới phiên Vĩnh Kỳ làm trưởng đi.

    Trước Vĩnh Kỳ còn có tứ a ca Vĩnh Thành đâu.

    - Du phi là Kha Lý Diệp Đặc thị, người Mãn chính tông.

    Nhìn xem hiện tại trong các a ca, trừ bỏ ngũ a ca Vĩnh Kỳ cùng thập nhị a ca Vĩnh Cơ, còn có người nào là Mãn Châu thuần chủng?

    - Đứa con được sủng ái, huyết mạch còn thuần khiết, còn được khen ngợi thiên tư thông minh, khó trách a khó trách.

    Cố Vận An gật gật đầu, như vậy có hi vọng trở thành hoàng đế đời kế tiếp, là mẫu phi sinh ra ngũ a ca, Du phi không phải cần sớm an bài sao.

    - Nhưng mà.. mẫu phi của Vĩnh Chương – Thuần phi không phải là người Hán sao?

    - Bởi vì Vĩnh Chương không được cưng chiều, mà thủ đoạn của Du phi cũng không kém hơn Lệnh phi bao nhiêu.

    Cung nữ Tế Vũ trong viện của Vĩnh Chương, là sau khi Vĩnh Chương bị giáo huấn mới được đưa vào, mà những nô tài trước đó trong sân dù không đem Vĩnh Chương xem ra gì, nhưng cũng không có ai dám xuống tay với Vĩnh Chương.

    - Kỳ thật, tôi cảm thấy được..

    Cố Vận An dừng một chút, sau đó tiếp tục:

    - Nếu tương lai Vĩnh Kỳ thành hoàng đế, được phong làm thái hậu tuyệt đối sẽ là Lệnh phi.

    Lúc hắn ở trong thái y viện, nghe một chút lời đồn đãi về ngũ a ca, nhìn lại bộ dáng thân cận của ngũ a ca cùng Lệnh phi, điều này cũng rất có khả năng!

    Dận Chân trực tiếp bẻ gãy cây bút trong tay.

    - Người đâu, đi gọi Thiện Bảo tới.

    Đem sổ con của Du phi cùng Lệnh phi phóng cùng một chỗ, Dận Chân phân phó thị vệ chờ đợi bên ngoài.

    - Ai? Thiện Bảo? Hôm nay Thiện Bảo được nghỉ sao?

    Lại nói tiếp, hôm nay chứng thật là ngày mười lăm. Từ khi không còn di động sử dụng, tính toán thời gian thật sự là không phương tiện, tại sao cái ngày mà mình xuyên không lại không mang theo di động bên mình đây?
     
  2. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 66 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không bao lâu Thiện Bảo đi nhanh vào phòng:

    - Tứ gia, ngài tìm tôi?

    Dận Chân đem hai quyển sổ con đưa cho Thiện Bảo:

    - Ngày mai đem hai phần sổ con này đưa cho Hoằng Lịch, hắn biết nên làm như thế nào.

    Thiện Bảo gật đầu, tuy rằng trước mắt hắn không biết thân phận chân thật của tứ gia, nhưng cũng đoán được một ít, trên thế giới này còn có mấy người dám kêu tên của hoàng thượng?

    Lúc Thiện Bảo rời đi, Cố thái y theo sau.

    Từ khi Thiện Bảo trở thành ngự tiền thị vệ, hắn thành thái y khổ bức, bọn họ cũng chưa có thời gian tán gẫu qua.

    - Ở bên cạnh hoàng thượng còn thói quen sao?

    Vẫn luôn cảm thấy hoàng cung rất nguy hiểm, bên cạnh Càn Long càng thêm nguy hiểm, Cố Vận An vẫn luôn muốn làm cho Thiện Bảo cách xa Càn Long càng xa càng tốt.

    - Hoàng thượng đối với tôi rất tốt, Ngô công công cũng rất chiếu cố tôi.

    Thiện Bảo cười cười, thoạt nhìn tinh thần hơn trước kia không ít.

    Càn Long đúng là đối tốt với Thiện Bảo vô cùng, quả thật tốt tới mức làm cho Ngô Thư không đành lòng nhìn thẳng! Hỏi han ân cần, thậm chí còn thường xuyên tặng đồ ăn chuyên dụng của hoàng đế, có vài lần Thiện Bảo vì trực đêm nên tinh thần thoạt nhìn có chút không tốt, làm Càn Long lo lắng cho Thiện Bảo ngủ lại trong Dưỡng Tâm điện, thiếu chút nữa làm cho Thiện Bảo phát hiện dụng tâm bất lương của hắn, cũng may Ngô Thư nhanh trí, đem nghi hoặc của Thiện Bảo bỏ qua, bằng không không biết lúc này Càn Long đang ở nơi nào mà khóc đâu.

    - Vậy là tốt rồi, đan dược kia ăn chưa? Hiệu quả thế nào?

    - Ách..

    Nghe hỏi vấn đề này, Thiện Bảo thật không muốn trả lời.

    - Hiệu quả tốt lắm!

    Nói xong quay đầu đi. Buổi chiều lấy được đan dược hắn liền dùng, thân thể cảm giác nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nội lực hùng hậu hơn không ít. Nhưng hắn lại chứng kiến ngoài thân thể có cỗ vật chất màu đen khó ngửi, làm cho hắn phải đi tắm hai lần mới hoàn toàn đem màu đen kia rửa đi. Sau đó hôm sau đi Dưỡng Tâm điện trực ban thì bị Càn Long kinh ngạc nhìn hắn chằm chằm (là kinh diễm), nghe Ngô Thư nhắc nhở Thiện Bảo phát hiện chính mình.. trắng hơn không ít.

    Thật vất vả rèn luyện (phơi nắng) được làn da nâu, bị một viên đan dược của Cố Vận An làm quay về trạng thái cũ.

    -?

    Vì sao hắn lại nghe được thanh âm nghiến răng đây?

    - Ca, thật sự hiệu quả, tốt lắm.

    Thiện Bảo trừ bỏ xem nhẹ chút "tì vết", đan dược này sẽ có rất nhiều người tha thiết ước mơ.

    - Ân, ta cần tiếp tục cố gắng!

    Trở thành võ lâm cao thủ, cũng không phải là mộng!

    - Hòa Lâm thế nào?

    Cố Vận An nghĩ tới tiểu tử kia, không nhịn được cười hỏi.

    - Còn đang học bài trong Hàm An cung, bây giờ nhìn lại mạnh khỏe không ít.

    Đột nhiên có cảm giác tự hào trong nhà có nhi đồng sơ trưởng thành..

    - Thiện Bảo, ở Dưỡng Tâm điện nhớ kỹ phải tránh né ngũ a ca.

    Vị kia đầu óc không dùng được, nói không chừng có lúc nào lại giận chó đánh mèo lên thân người khác, tâm nhãn nhỏ còn nhớ thù, luôn đem toàn bộ ý tốt của mọi người ngoại trừ Lệnh phi đều lý giải thành người ta có ý đồ riêng.

    - Khụ, ca, việc này ngài đã căn dặn.

    - A, còn có, các vị nương nương hậu cung tặng đồ vật cho Dưỡng Tâm điện đều tránh một chút.

    Đó là tổ yến thuốc bổ linh tinh, không có cái nào mà không phải nạp liệu, Thiện Bảo vạn nhất không biết ăn vào, nhất định sẽ..
     
  3. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 67 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Vận An chính thức tiến nhập hình thức đệ khống + mụ già hướng Thiện Bảo dặn dò không ít chuyện cần phải chú ý, Thiện Bảo ban đầu nghe thật cảm động sau đó thì khóe miệng run rẩy, cũng thấy được Cố Vận An không chỉ y thuật cao siêu, tài ăn nói cũng vô cùng đỉnh cấp.

    Sáng hôm sau Thiện Bảo mang theo hai phần sổ con vào cung, đi thẳng tới Dưỡng Tâm điện.

    Càn Long vừa nghe Thiện Bảo đã tới, tinh thần lập tức tỉnh táo, tâm tình nháy mắt rất tốt. Nhưng phần tâm tình tốt đẹp này vừa nhìn thấy hai phần tấu chương thì lập tức biến thành âm trầm.

    - Du phi đúng là to gan!

    Càn Long hung hăng vỗ bàn, đem toàn bộ tấu chương chấn văng xuống đất. Tuy Vĩnh Chương bị hắn quở mắng, nhưng dù sao vẫn là con hắn!

    - Ngô Thư, tuyên Du phi tiến Dưỡng Tâm điện.

    Vẻ mặt âm trầm, Càn Long không ngừng cố gắng bình phục lại tâm tình của mình.

    Càn Long ngồi xuống ghế, thở dài hỏi Thiện Bảo:

    - Thiện Bảo, có phải cảm thấy được trẫm không phải là một a mã tốt?

    Bị Càn Long hỏi như vậy, Thiện Bảo nhất thời không biết nên nói gì, hồi lâu sau mới trả lời:

    - Ngài là một vị hoàng thượng tốt.

    Chỉ là hoàng thượng tốt sao? Trong lòng Càn Long có chút hơi chua, cảm giác con đường tình của mình còn phải đi thật lâu dài.

    Khi Du phi đi theo Ngô Thư vào Dưỡng Tâm điện, Càn Long đã cho Thiện Bảo lui qua thiên điện nghỉ ngơi.

    Du phi thật xinh đẹp, có loại cảm giác ủy mị lả lướt, theo diện mạo cùng khí chất so với Lệnh phi cao hơn không ít. Nhưng một mỹ nữ như vậy vẫn không nhận được Càn Long sủng ái.

    - Nô tì tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng cát tường.

    Thái độ cung kính, trong lời nói lộ ra tình ý kéo dài.

    - Du phi, ngươi có biết hôm nay trẫm tìm ngươi cần làm gì?

    - Nô tì không biết.

    Du phi lắc đầu, nàng thật sự không biết.

    - Vậy sao? Nếu ngươi nói mình không biết, trẫm nhắc nhở ngươi một chút. Không biết Du phi ngươi có nghe qua cung nữ tên Tế Vũ không?

    Ánh mắt Càn Long sắc bén nhìn Du phi.

    Nghe được tên này, thân hình Du phi hơi lảo đảo, bắt buộc chính mình trấn định lại:

    - Cung nữ bên người nô tì cũng không có ai kêu tên này.

    Thanh âm nghe tựa hồ không có gì khác biệt.

    - Nga? Nếu Du phi không biết, trẫm nói cho ngươi nghe. Tế Vũ năm năm trước vào sân của Vĩnh Chương làm cung nữ chuyên việc nặng, hai năm trước Vĩnh Chương đi xây phủ đã đi theo Tuần quận vương phủ.

    Càn Long càng nói thanh âm càng trầm:

    - Ngày gần đây bởi vì tội danh mưu hại hoàng tử mà bị hạ ngục, tìm người nhà thì không thấy bóng dáng.

    Du phi dùng sức nắm bắt khăn trong tay, trên mặt một mảnh trấn định:

    - Hoàng thượng là đang hoài nghi nô tì sao?

    - Hoài nghi?

    Càn Long hừ một tiếng, đem một phần sổ con trực tiếp ném tới trên người Du phi, sau đó rụng rơi xuống đất.

    Nhìn sổ con trên mặt đất, tay Du phi run rẩy lợi hại hơn. Nhưng cũng không biết là tràn đầy tin tưởng chính mình, hay là cũng đã thản nhiên, Du phi nhặt lên sổ con. Tuy rằng đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng nhìn thấy nội dung trong sổ con thì Du phi nhịn không được sắc mặt tái nhợt.

    - Ngô Thư, nghĩ chỉ, Du phi ghen tỵ thành tính, mưu hại hoàng tử, hiện biếm làm quý nhân, di cư thiên điện Vĩnh Hòa cung, ngũ a ca Vĩnh Kỳ sửa ngọc điệp, nuôi dưới danh nghĩa Lệnh phi.

    Vừa rồi còn đang gắng gượng Du phi nghe được mẫu phi của Vĩnh Kỳ đổi thành Lệnh phi, cả người như là mất hồn, phác thông một tiếng quỳ trên mặt đất khóc cầu Càn Long khai ân.

    - Ngươi coi như Vĩnh Kỳ chết thay Vĩnh Chương là được.

    Càn Long mắt lạnh liếc nhìn Du phi, sau đó sai người đem Du phi, hiện tại là Du quý nhân kéo đi ra ngoài. Tùy ý cho Du quý nhân van cầu nhưng cũng không thay đổi được sự thật.

    Theo Du phi lại trở thành Du quý nhân, nhịn mười mấy năm lại quay về trước kia. Càng làm cho nàng không thể nhận chính là, Vĩnh Kỳ lại đưa về danh nghĩa của Lệnh phi!

    Nhưng kích thích đối với nàng không chỉ là như vậy, từ thượng thư phòng tan học trở về Vĩnh Kỳ đã biết ngạch nương ruột thịt của mình bị giáng chức, vốn bởi vì mấy ngày nay bị phạt sao chép nên tính khí biến thành táo bạo Vĩnh Kỳ nổi giận đùng đùng vọt vào trong Vĩnh Hòa cung.

    - Vĩnh Kỳ..

    Chứng kiến ngũ a ca Vĩnh Kỳ, Du quý nhân nước mắt rưng rưng.

    - Đừng gọi tên ta! Ta không có ngạch nương ác độc như bà!

    Vĩnh Kỳ hất văng tay của Du quý nhân, vẻ mặt phẫn nộ:

    - Ta không nghĩ tới ngạch nương của mình là người như thế, thế nhưng phái người mưu hại tam ca, ngươi thật là đáng sợ!
     
  4. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 67 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Không, Vĩnh Kỳ, con nghe ngạch nương nói..

    Trong lòng bị hung hăng quất một cái, Du quý nhân vẫn muốn giải thích với Vĩnh Kỳ.

    - Đủ rồi! Bà không còn là ngạch nương của ta, ngạch nương của ta là Lệnh phi nương nương!

    Vẻ mặt ghét bỏ:

    - Bà nên tỉnh lại việc mình đã làm đi!

    Sau đó Vĩnh Kỳ cũng không quay đầu lại rời đi Vĩnh Hòa cung.

    - A!

    Du quý nhân lảo đảo ngồi dưới đất cuối cùng không còn ẩn nhẫn được phẫn hận trong lòng, rốt cục nghe được lời nói của con mình không còn nhịn được phát tiết đi ra. Bàn tay bắt lấy tấm thảm dưới đất, lực đạo lớn tới mức móng tay ngón giữa đều đứt đoạn nhưng nàng lại không cảm giác được đau đớn, vẻ mặt Du quý nhân vặn vẹo:

    - Lệnh phi, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!

    Từ khi Vĩnh Kỳ còn nhỏ nàng đã bắt đầu trải đường cho hắn, vì Vĩnh Kỳ nhẫn nại bao nhiêu, lại tính kế bao nhiêu, nhưng hôm nay thế nhưng tiện nghi cho Lệnh phi, làm sao không làm cho Du quý nhân không hận?

    Khi Niêm Can xử đem những lời nói của Vĩnh Kỳ cùng Du quý nhân đăng báo thuật lại nguyên vẹn cho Càn Long, mà Càn Long chỉ cười cười, phất tay cho ám vệ lui xuống.

    Cả Dưỡng Tâm điện chỉ còn lại Càn Long cùng Ngô Thư, Càn Long đi ra khỏi bàn, sửa sang lại dáng vẻ, đi qua thiên điện.

    Càn Long đi vào thiên điện, Thiện Bảo đang ngủ say trên giường.

    Đây cũng không phải hắn đã quên bổn phận, mà là trong thiên điện đốt một loại huân hương trợ giấc ngủ làm người thả lỏng, trước đó Thiện Bảo lại nhận huấn luyện quá độ, tinh thần có chút mệt mỏi, hiện tại ngửi được huân hương không kiên trì được bao lâu liền đi nằm ngủ.

    Càn Long cầm chăn phủ lên người Thiện Bảo, sau đó cởi long bào, đi một bên giường cùng Thiện Bảo cùng nhau bổ ngủ.

    Kỳ thật hắn càng muốn cùng Thiện Bảo ngủ chung một giường.

    Lúc này hậu cung bởi vì đạo thánh chỉ kia mà như ong vỡ tổ.

    Từ khi Du phi vào trong phủ cũng không được sủng ái, nhưng giữa đông đảo nữ nhân của Càn Long cũng xem như tốt số. Từ cách cách nhỏ nhất làm lên, đến tiến cung thành Du quý nhân, Du tần, cuối cùng thành Du phi một trong tứ phi, đã trở thành một trong những nữ nhân xem như hết khổ trong hậu cung. Hơn nữa bên người còn có một đứa con trai bàng thân, lại được lão phật gia ưa thích, nữ nhân hâm mộ ghen tỵ hận với Du quý nhân cũng không ít.

    Hiện tại Càn Long hạ thánh chỉ, đem Du phi biến thành Du quý nhân, lại đem vị ngũ a ca nghe nói rất có thể sẽ kế thừa ngôi vị hoàng đế đưa tới dưới danh nghĩa của Lệnh phi, trong nháy mắt những ánh mắt cười nhạo, châm chọc còn có hờ hững đều nhắm vào Du quý nhân.

    Nhưng không bao lâu sau ánh mắt các nàng lại đổi vị trí.

    Du phi thành Du quý nhân, như vậy vị trí tứ phi lại trống một chỗ. Trong khoảng thời gian ngắn, người hướng chỗ hoàng hậu cùng lão phật gia vấn an càng thêm thường xuyên.

    Khi Thiện Bảo đem kết quả xử trí Du phi của Càn Long báo cho Cố Vận An, đã gần chạng vạng.

    Cố Vận An nhìn trời chiều, hơi có chút lo lắng, Lệnh phi còn có thể sống được tới lúc tiểu Yến tử tiến cung sao?

    Nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi, thủ đoạn của Lệnh phi cũng không thể khinh thường, thậm chí so với Du phi, a không, là Du quý nhân còn cao hơn một ít, tuyệt đối sẽ "giải cứu" tiểu Yến tử thường xuyên bị khó xử.

    Xử lý xong Du phi, Trát Lạp Lý thị Phi Nghiên cũng không còn khả năng tùy ý cho nàng tiếp tục "hạnh phúc" đi xuống.

    Huyết Tích tử mang theo bằng chứng Trát Lạp Lý thị Phi Nghiên hạ độc Tuần quận vương đi tới Trát Lạp Lý thị gia tộc, sau đó mang đi nàng cùng a mã lẫn ngạch nương của nàng, chẳng qua thị vệ người Hán làm cho Phi Nghiên ái mộ lại không tìm được.

    Trát Lạp Lý thị Phi Nghiên bị đưa vào phủ tông nhân, khuôn mặt trắng bệch, miệng không ngừng hô:

    - Ta không có sai! Tại sao muốn bắt ta!

    Khi người trong nhà bị giam vào trong phủ tông nhân, nàng vẫn không cho rằng mình đã làm sai.
     
  5. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 68 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nàng không thương tam a ca, nàng không muốn gả cho hắn, là hoàng tử thì thế nào! Nàng đã có người yêu chân chính, vì sao còn phải tàn nhẫn chia rẽ bọn hắn như vậy? Nàng chỉ là muốn sớm cùng người yêu của mình sống cùng nhau mà thôi, lại có cái gì sai?

    Trát Lạp Lý thị Phi Nghiên vẫn khăng khăng một mực, nhưng a mã ngạch nương của nàng hối hận xanh cả ruột, nhưng biết hết thảy đều đã chậm, đầu độc hoàng tử, đây là tội lớn diệt cửu tộc!

    - Ngươi nói, người kia chạy?

    Nghe Huyết Tích tử báo cáo, Dận Chân nhíu mày.

    - Dạ, lúc nô tài dẫn người đi, đã không nhìn thấy thân ảnh Phương Hình. Toàn bộ quần áo vẫn còn, hiển nhiên là vội vàng rời đi, nô tài đã phái người đuổi theo.

    - Tra qua lai lịch của hắn sao?

    - Nô tài đi địa phương hắn gặp Trát Lạp Lý thị Phi Nghiên tra qua, là một năm rưỡi trước đột nhiên xuất hiện ở nơi đó. Nô tài hoài nghi Phương Hình chỉ là tên giả.

    - Vẽ ra bức họa của hắn, để Huyết Tích tử cùng Niêm Can xử chú ý.

    - Dạ.

    Lại một ngày ánh nắng sáng ngời, Cố Vận An mở cửa Thái An đường. Vừa chỉnh lý xong dược liệu, bên ngoài Long Nguyên lâu vây quanh một đám người chỉ trỏ.

    Chính giữa đám người, một thân bạch y thiếu nữ (đại khái), đang quỳ nơi đó lôi kéo tay áo của Sài Y không ngừng khóc lóc kể lể.

    - Cầu chưởng quầy thương tình Ngâm Sương đi! Quê hương của chúng tôi làm ôn dịch, cha tôi cùng tôi trốn thoát, hiện giờ Ngâm Sương cùng cha đã có hai ngày không được ăn cơm.

    Nữ nhân tên Ngâm Sương nói nghe được đáng thương, một đám dân chúng cảm động, còn không ngừng nói Long Nguyên lâu không hợp đạo làm người.

    Sài Y bị Bạch Ngâm Sương dây dưa cũng không có chút nào dao động, cũng không phải nói hắn máu lạnh, mà với kinh nghiệm vài chục năm của hắn mà xem, vị cô nương kêu Bạch Ngâm Sương này tuyệt đối không phải người đơn thuần.

    - Bạch cô nương, không phải Sài mỗ không thương tình hai cha con ngươi, mà là luật lệ Đại Thanh, không cho phép nữ tử ra sân khấu hiến hát.

    Sài Y nghiêm mặt, lạnh cứng cự tuyệt.

    Những người đang chỉ trỏ Sài Y động tác liền cứng ngắc, bọn hắn đều là nửa đường vây xem, còn tưởng cô nương này chỉ là cầu cái ăn, không ngờ là muốn tiến Long Nguyên lâu hiến hát.

    - Chưởng quầy, van cầu ngài, Ngâm Sương cùng cha già không còn nơi đi, van cầu ngài.

    Nói xong Bạch Ngâm Sương phục lạy Sài Y, muốn dùng thành ý cảm động vị chưởng quầy « ý chí sắt đá » này.

    - Ngâm Sương, chúng ta đi thôi, đừng cho chưởng quầy thêm phiền toái.

    Bạch Thắng Linh hơi có vẻ tiều tụy tiến lên kéo lại Bạch Ngâm Sương.

    - Nhưng mà cha, chúng ta đã không còn đường ra.

    Trên trán có chút đỏ Bạch Ngâm Sương ngẩng đầu, nước mắt rưng rưng, thoạt nhìn làm người vô cùng đồng tình, chọc người trìu mến, hơn nữa tướng mạo xinh đẹp, huống chi còn đem phần nhu nhược đáng thương này bày ra tinh tế.

    - Bạch cô nương, Long Nguyên lâu chúng tôi là tửu lâu, kể chuyện hát khúc có thể đi trà lâu phía trước.

    Thanh âm Sài Y mất kiên nhẫn nghe càng lạnh hơn.

    - Làm cái gì đây? Vì sao lại chặn ngang cửa lớn vậy?

    Ngay lúc Bạch Ngâm Sương muốn tiếp tục khóc cầu, một thanh âm từ phía sau đám người truyền đến.

    Một vị công tử mặc hoa phục khoảng mười tám mười chín tuổi xuất hiện trước mặt Bạch Ngâm Sương.

    Chứng kiến vị công tử này, ánh mắt Bạch Ngâm Sương sáng rực lên, bộ dáng anh tuấn không nói, khí chất càng tốt hơn, vừa nhìn chính là con cháu quan gia.

    Ngay lúc nàng còn đang đoán thân phận vị công tử, Sài Y ôm quyền cười cười:

    - Vĩnh Bích thế tử, thật đúng là khách ít đến a, không biết hôm nay quang lâm chỗ tôi có chuyện gì?

    - Tới tìm a mã của ta.

    Vĩnh Bích thở dài, trong nhà có một vị a mã không nghiêm túc, làm đứa con đúng là tâm lực tiều tụy.

    - Hòa thân vương? Hôm qua Hòa thân vương có tới, nhưng hôm nay..

    Trước kia Hòa thân vương thật sự là khách quen của bọn họ, nhưng từ sau khi chủ tử trở về không lâu, Hòa thân vương cũng rất ít đến đây, có lẽ là có quan hệ với việc chủ tử ở cạnh Long Nguyên lâu.

    - Ta ở chỗ này chờ đi, cũng không biết Sài chưởng quầy hoan nghênh không.

    - Mời ngài vào trong.

    Sài Y tỏ vẻ.

    Không đợi Vĩnh Bích tiến vào trong tửu lâu, Bạch Ngâm Sương liền động, đây là một cơ hội tốt!

    - Sài chưởng quầy, van cầu ngài cho Ngâm Sương vào đi thôi! Ngâm Sương cùng cha đã không còn nơi đi, van cầu ngài thu lưu chúng tôi đi!
     
  6. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 68 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hành động của Bạch Ngâm Sương thành công hấp dẫn lực chú ý của Vĩnh Bích:

    - Ách.. Đây là..

    Tình huống nào?

    - Chúng ta vào trong rồi nói.

    Sài Y thở dài, xoay người đi vào Long Nguyên lâu, không tiếp tục quản cha con Bạch Ngâm Sương cùng Bạch Thắng Linh.

    Mà Bạch Ngâm Sương còn chưa kịp tiêu hóa vì mới biết thân phận của Vĩnh Bích, cũng không chú ý Sài Y đã bỏ đi vào Long Nguyên lâu.

    Vĩnh Bích nhìn nhìn sắc mặt Bạch Thắng Linh không tốt lắm, tiếp tục nhìn nhìn Bạch Ngâm Sương còn quỳ lên, lấy ra hai mươi lượng bạc bỏ vào trong tay Bạch Thắng Linh, theo sau đi vào Long Nguyên lâu.

    Bạch Ngâm Sương nhìn nhìn bạc trong tay cha mình, tiếp tục nhìn theo bóng lưng Vĩnh Bích, trong mắt hiện lên ánh sáng.

    Còn trẻ anh tuấn, hơn nữa tâm địa thiện lương, vẫn là thế tử a ca thân phận cao quý, Bạch Ngâm Sương cảm thấy được mình đã tìm được người trọng yếu nhất trong nhân sinh.

    Bạch Ngâm Sương si ngốc nhìn theo bóng lưng Vĩnh Bích biến mất, càng thêm kiên định quyết tâm đi vào Long Nguyên lâu của mình.

    - Cô nương, ngươi còn quỳ đó làm gì, còn không nhanh đưa cha ngươi đi ăn chút gì đi!

    Đám người không khỏi lên tiếng kêu.

    - Đúng rồi, cha, chúng ta cũng đi ăn một chút gì đi!

    Bạch Ngâm Sương lập tức đứng lên, lôi kéo Bạch Thắng Linh đi vào Long Nguyên lâu, nhìn thấy cảnh này dân chúng vây xem náo nhiệt đều ngu ngơ.

    Vĩnh Bích cấp cho hai mươi lượng không ít, đủ cho nhà dân chúng bình thường tiêu phí hai năm, Bạch Ngâm Sương cầm hai mươi lượng này đủ thuê một gian phòng ốc, làm cho hai cha con trải qua được một đoạn thời gian, nhưng vào Long Nguyên lâu, chỉ có hai mươi lượng còn chưa chắc được ăn no!

    Vừa nhìn cũng không phải người biết tính toán.

    Đám người đều tán đi, chỉ lưu lại Cố Vận An đứng nơi cửa.

    Cố Vận An sờ cằm, nhìn Thái An đường, lại nhìn Long Nguyên lâu, dứt khoát đi vào.

    Vừa đi vào Long Nguyên lâu, Cố Vận An nghe được thanh âm quen thuộc gọi mình:

    - Cố huynh, nơi này!

    Trên lầu hai, Đa Long vẫy tay.

    - Ta cùng các ngươi thật có duyên phận với Long Nguyên lâu.

    Ngồi xuống bàn, Cố Vận An không nhịn được nói.

    - Hôm nay tại sao lại gom cùng nhau vậy? Vân Tường không phải cần làm sinh ý sao?

    Cố Vận An hỏi.

    - Căn cơ của ta trong kinh thành còn thấp, khách nhân không nhiều, mỗi ngày chỉ theo lệ thường đi xem.

    Thời gian bận rộn ở cuối tháng kiểm toán, khi đó chỉ sợ không rảnh đến đây.

    - Hôm nay chúng tôi đến chúc mừng cho Hạo Tường.

    Đa Long cười nói.

    - Thành công?

    Hạo Tường gật đầu:

    - Hai ngày trước Phó Hằng đại nhân cùng Hòa thân vương đi Thạc thân vương phủ, cùng Thạc vương gia nói muốn cho ta làm con thừa tự, sau đó Thạc vương gia đồng ý.

    Hạo Tường mở miệng xưng hô là Thạc vương gia, hiển nhiên muốn phân rõ giới hạn:

    - Ngày hôm qua gặp người nhà của a mã, hôm nay liền bị Đa Long kéo tới.

    Ngày đó Phó Hằng cùng Hoằng Trú đi tìm Thạc hoàng thân, Thạc hoàng thân cũng kinh ngạc một phen. Đối với việc cho Hạo Tường làm con thừa tự còn có chút do dự, dù sao dù hắn không thích đứa con này nhưng chung quy vẫn là con hắn. Nhưng Nhạc Lễ do dự, cũng không có nghĩa đích phúc tấn Tuyết Như sẽ do dự.
     
  7. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 69 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đem Hạo Tường đưa ra ngoài làm con thừa tự đại biểu cái gì? Đại biểu cho địa vị Hạo Trinh con trai của nàng không còn bất kỳ uy hiếp, chính là nhận định chắc chắn sẽ thành thế tử.

    Phú Sát Hạo Trinh tuy luôn được kêu là thế tử, nhưng đây chỉ có người trong phủ kêu, không phải hoàng thượng thân phong. Tuyết Như luôn lo lắng Hạo Tường sẽ uy hiếp tới Hạo Trinh, hiện tại Hạo Tường bị đưa đi làm con thừa tự, còn có gì có thể dao động vị trí của Hạo Trinh?

    Vì thế phúc tấn Tuyết Như "rộng lượng" nhìn Phó Hằng cùng Hoằng Trú hơi có vẻ xin lỗi cười cười:

    - Thỉnh Hòa thân vương cùng Phó Hằng đại nhân đợi một chút, thiếp thân cùng vương gia thương lượng một hồi.

    Nói xong Tuyết Như kéo Nhạc Lễ đi vào phòng trong.

    Vừa vào trong, Tuyết Như quắc mắt nhìn Nhạc Lễ trừng trừng:

    - Có phải ngươi còn nhớ tới tiện nhân Phiên Phiên hay không!

    - Ngươi nói gì vậy!

    Nhạc Lễ bất mãn:

    - Ta đều đã đi phủ tông nhân, ngươi còn chưa tin ta sao?

    - Vậy đem Hạo Tường đưa ra ngoài làm con thừa tự, vì sao ngươi không đáp ứng?

    - Tuy xuất thân của Hạo Tường không tốt, nhưng cuối cùng là con ta.

    - Chẳng lẽ Hạo Trinh không phải là con của ngươi sao? Ngươi luôn suy nghĩ cho Hạo Tường, Hạo Tường mang ơn ngươi sao?

    Tuyết Như nói xong vươn ngón tay chọc vào ngực Nhạc Lễ:

    - Ngươi tự hỏi lòng mình, bất kỳ quyết định nào của ta còn không phải vì suy nghĩ cho ngươi?

    - Tuyết Như, ta biết ngươi là vì ta, nhưng mà..

    Nhạc Lễ muốn nói lại thôi.

    - Hiện tại ngươi ngưng ngạch nương của hắn, lại sửa gia phả, tuy rằng hiện tại Hạo Tường không biết, nhưng lúc sau đây? Hắn biết ngươi làm a mã ngưng ngạch nương của hắn, hắn còn không hận ngươi? Hạo Tường làm người cực đoan như thế nào chẳng lẽ ngươi còn không biết? Chẳng lẽ ngươi phải trơ mắt nhìn phủ thân vương bị hắn làm cho không an bình ngươi mới cam tâm sao?

    Nhạc Lễ nghe vậy nghĩ lại cũng phải. Từ nhỏ Hạo Tường thân cận với Phiên Phiên, nếu để hắn biết mẫu thân của mình bị đuổi ra phủ, còn không nhiệt náo long trời lở đất. Hắn xin lỗi nhìn phúc tấn luôn một lòng suy nghĩ cho hắn:

    - Là ta thiếu lo lắng, ta đi trả lời Phó Hằng đại nhân.

    Nhạc Lễ vội vàng đi ra, nói cho Phó Hằng cùng Hoằng Trú quyết định của chính mình, không nhìn thấy Tuyết Như cười vô cùng vui vẻ. Nàng nhẫn nhịn hơn hai mươi năm ủy khuất, hiện giờ xem ra cũng đáng!

    Phó Hằng cùng Hoằng Trú nhìn thấy Nhạc Lễ khẩn cấp đồng ý, trong lòng hai người thở dài một tiếng, lại quyết định ngày sau cách xa Thạc thân vương phủ.

    Tuy Hạo Tường cùng Đa Long bọn họ không biết tình hình ngày đó, nhưng cũng đoán ra được hắn có thể thuận lợi rời khỏi Thạc phủ thân vương, phúc tấn Tuyết Như cũng không thể bỏ qua công lao. Nhưng mặc kệ ngày sau như thế nào, Thạc thân vương phủ không còn liên quan gì với hắn.

    - Sau này chỉ sợ không thể thường gặp mặt các ngươi.

    Hạo Tường thở ra một hơi, có vẻ xin lỗi nhìn Đa Long cùng Vân Tường:

    - A mã đã muốn quyết định cho ta đi quân doanh, ta cũng đáp ứng rồi.

    - Vậy sau này ngươi phải cẩn thận đó, sau khi nhập ngũ ra trận giết địch sợ là không thiếu được.

    Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, không nghĩ qua sẽ mất mạng.

    - Yên tâm đi, nhưng dù có đi ta cũng sẽ trở về gặp các ngươi cùng ngạch nương!

    Cầm chén rượu, Hạo Tường cùng Đa Long, Vân Tường, Cố Vận An cụng chén, uống một hơi cạn sạch.

    Vốn là trường hợp thương cảm, lại bị tiếng ca làm phá hư không khí.

    Nguyệt nhi mơ màng, thủy nhi trong suốt

    Tâm nhi không chừng, đèn nhi bán minh

    Phong nhi bất ổn, mộng nhi không yên

    Canh ba tàn trống, một người buồn sầu

    Hoa nhi tiều tụy, linh hồn như say

    Rượu đến đáy mắt, hóa thành châu lệ

    * * *

    Thanh âm uyển chuyển u oán, cứng rắn làm cho đại đa số người trong tửu lâu phun ra nước uống trong miệng.

    Một đám người bị sặc đều đem ánh mắt nhìn Bạch Ngâm Sương đang ôm tỳ bà, đôi môi đỏ mọng khép mở chứng tỏ ca khúc vừa rồi là bị vị này hát ra tới.

    Kỹ nữ cũng chưa chắc sẽ hát ra loại ca khúc như vậy!

    Long Nguyên lâu lặng ngắt như tờ.

    Cố Vận An cũng không đến nỗi bị bài ca này làm cả kinh. Bài ca hiện đại đại đa số đều là chuyện tình tình yêu yêu, càng thêm rõ ràng cũng đều nghe qua, loại trình độ này tính cái gì! Làm cho hắn trầm tư chính là, hắn cảm giác làn điệu ca từ này có cảm giác vô cùng quen thuộc.
     
  8. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 69 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Là ai lại hát ra bài hát khiến lòng người phiền táo như vậy?

    Đa Long bất mãn lau miệng, còn hát ra.. ca khúc không biết liêm sỉ như thế, có để cho người ta thoải mái ăn cơm hay không!

    Nghĩ tới! Vừa bị Đa Long gào to, Cố Vận An rốt cục nhớ được mình ở địa phương nào nghe qua. Bài hát này không phải cùng bài hát "sơn dã xa xôi, thủy cũng xa xôi" giống nhau sao!

    Vị này.. cùng tiểu Yến tử, Tử Vi, đều là nữ diễn viên dưới ngòi bút của tác giả "thần cấp" kia rồi?

    Vậy nam diễn viên là ai?

    Cố Vận An nghi hoặc, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt thâm tình, say mê, mê luyến của Phú Sát Hạo Trinh, cảm thấy được tựa hồ chân tướng. Đây là cùng một loại chúc tính như Phúc Nhĩ Khang!

    Hôm nay Phú Sát Hạo Trinh đi ra giải sầu, Hạo Tường bị đưa ra ngoài làm con thừa tự, làm cho Hạo Trinh trong khoảng thời gian này cảm thấy có chút nhàm chán. Tiểu thái giám tiểu Khấu tử cấp ra chủ ý, Hạo Trinh liền dẫn theo tiểu Khấu tử cùng A Khắc Đan đi ra phủ Thạc thân vương. Ba người đi xem biểu diễn nơi hội chợ thiên kiều, cảm thấy có chút đói bụng nên đi tới Long Nguyên lâu.

    Ai ngờ Hạo Trinh vừa ngồi xuống không lâu, liền chứng kiến ở cái bàn trước mặt có một bạch y nữ tử dung mạo tú lệ, thoạt nhìn tươi mát thoát tục không thực chân khí khói lửa nhân gian đang ngồi, diễn cảm ôn nhu gắp thức ăn cho cha già bên cạnh.

    Trong nháy mắt chứng kiến nữ tử này, Hạo Trinh cảm giác mình tâm động.

    Trong phủ có rất nhiều nha hoàn xinh đẹp, ái mộ hắn cũng không ít, nhưng Hạo Trinh không có chút cảm giác, hắn vốn tưởng rằng người vĩ đại như mình, kiếp này sẽ không có nữ tử rơi vào trong mắt của hắn, ai ngờ hôm nay cơ duyên xảo hợp thế nhưng gặp được nữ tử như vậy.

    Nhưng chiếu cố xong cha già, nàng lấy ra tỳ bà bắt đầu đàn hát.

    Hạo Trinh cảm thấy Bạch Ngâm Sương tiếng ca rất đẹp, thanh âm thanh thúy, từng chuỗi ca từ cuồn cuộn trào ra như dòng suối chảy qua núi đá, róc rách mềm nhẹ. Là một bài thơ duyên dáng. Về phần ca từ có chút u oán, có chút triền miên.. giống như tàm xuân phun tơ, sẽ đem trái tim người gắt gao cuốn lấy.

    Hạo Trinh biết mình đã yêu nữ tử xem như có tài tình này.

    Hạo Trinh nhìn cách ăn mặc của nàng có chút cũ, liền lấy ra thỏi bạc đưa cho tiểu Khấu tử.

    Tiểu Khấu tử đi theo Hạo Trinh mười mấy năm thời gian, một ánh mắt của Hạo Trinh hắn liền hiểu rõ. Hắn đứng lên đi tới trước mặt Bạch Ngâm Sương, đem năm lượng bạc nhẹ nhàng đặt lên bàn.

    - Đây là thiếu gia nhà ta đưa cho ngươi, còn không tạ ơn thiếu gia nhà ta.

    Nói xong tiểu Khấu tử nhìn hướng Hạo Trinh.

    Bạch Ngâm Sương nhìn qua, ánh mắt tràn đầy nhu tình không nói nên lời, làm cho Hạo Trinh luống cuống, đột nhiên cảm giác mình cấp bạc có chút lỗ mãng, khinh nhờn vũ nhục cô nương như tiên tử này, vội vàng vẫy tay cho tiểu Khấu tử quay trở về.

    Bạch Ngâm Sương cười cười, như biểu đạt lòng biết ơn, sau đó đổi vị trí ánh mắt tiếp tục hát lên.

    Hành vi của nàng càng làm cho Hạo Trinh cảm thấy được nàng đáng giá cho hắn yêu, không vì tiền tài mà thay đổi, không vì thân phận của hắn mà thay đổi.

    Bạch Ngâm Sương hát ca khúc này là vì Vĩnh Bích, là biện pháp mà nàng nghĩ ra được sau khi đi vào nhưng không chứng kiến Vĩnh Bích trên lầu một. Nàng tự nhận với tài tình của mình nhất định sẽ làm cho Vĩnh Bích chú ý, ai ngờ mới hát không bao lâu lại bị cắt ngang.

    Nhưng khi nhìn thấy là Hạo Trinh, nàng liền bình tĩnh.

    Tuy Phú Sát Hạo Trinh tướng mạo không sai, nhưng so sánh với Vĩnh Bích mà nói kém không chỉ một chút. Hơn nữa ra tay cũng không xa xỉ như Vĩnh Bích, Bạch Ngâm Sương chỉ biểu lộ chút lòng biết an lại tiếp tục hát lên.
     
  9. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 70 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhưng hát tiếp không bao lâu, lại bị cắt ngang:

    - Cô nương nhà ai ở loại địa phương này hát khúc, hát làm lòng người buồn bực!

    Nói chuyện chính là Đa Long, người này nguyên bản muốn nhịn một chút thì thôi, ai biết chứng kiến biểu hiện thâm tình chân thành của Hạo Trinh, quyết định ra tay, như thế nào cũng phải giúp Hạo Tường đem nỗi khổ lúc trước thu hồi lại một ít đúng không?

    - Đa Long! Thế nhưng lại là ngươi!

    Chứng kiến Đa Long trên lầu đi xuống, Phú Sát Hạo Trinh nháy mắt bị điểm nổ.

    - Ngươi cũng dám khinh nhờn vị cô nương này, Hạo Trinh ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!

    Khinh nhờn? Bước chân Đa Long khựng lại một chút, câu nói vừa rồi của hắn là khinh nhờn sao? Đều thật sự nghe hát phiền chán không thôi đi a!

    Đa Long thật sự buồn bực, mà lời của hắn rơi vào trong tai Hạo Trinh chính là Đa Long vì bộ dạng của Bạch Ngâm Sương cùng tiếng ca hấp dẫn nên sản sinh buồn bực nào đó của nam giới, càng nổi giận không thôi.

    - Nhé, bổn bối tử còn không biết Phú Sát Hạo Trinh ngươi muốn làm sao không buông tha cho ta.

    Khẩu khí vô cùng khinh thường, rõ ràng là hoàn toàn khinh thường Hạo Trinh.

    - Ngươi lớn mật!

    Phú Sát Hạo Trinh còn chưa nói gì thêm, tiểu Khấu tử đã bất mãn gào:

    - Hạo Trinh bối lặc cũng là một bối tử như ngươi có thể thốt ra vũ nhục!

    Bạch Ngâm Sương nghe tiểu Khấu tử xưng hô Hạo Trinh là bối lặc, không khỏi nhìn thêm vài lần. Mà vài lần như vậy rơi vào trong mắt Hạo Trinh chính là ý tứ cần bảo hộ!

    - Đa Long, ngươi thân là bối tử, thế nhưng ức hiếp dân lành, bổn bối lặc sẽ không tha cho ngươi!

    Nói xong Hạo Trinh liền xông tới vung một quyền hướng Đa Long.

    - Phú Sát Hạo Trinh khi nào thì được phong làm bối lặc?

    Trên lầu, Vân Tường quay đầu hỏi Vĩnh Bích. Vĩnh Bích cũng đi ra sau khi Bạch Ngâm Sương hát hò không bao lâu, chứng kiến Đa Long nên cũng đi qua.

    - Tự phong a.

    Vĩnh Bích bĩu môi, hắn cũng như a mã của hắn, cũng chướng mắt toàn gia của Thạc hoàng thân. Nguyên bản còn không quá chướng mắt, nhưng khi Hạo Tường bị đem làm con thừa tự đưa ra ngoài, Vĩnh Bích lại không ưa.

    - Đa Long không sao chứ.

    Cố Vận An hỏi.

    - Yên tâm đi, võ công của Phú Sát Hạo Trinh chỉ là bị người trong phủ thổi phồng ra tới, Đa Long đây là bị.. khụ, a mã hắn rèn luyện ra.

    A mã của Đa Long cũng là một vị đại tướng quân, từ nhỏ mượn gậy gộc tập luyện Đa Long, hai Hạo Trinh cũng không đánh thắng được hắn, dù là Hạo Tường cũng phải thận trọng.

    - Thế nhưng Hạo Trinh mang theo hai người giúp đỡ, bọn hắn sẽ thật sự chịu chơi một chọi một?

    Cố Vận An chỉ chỉ dưới lầu nói.

    - Tôi đi xuống xem một chút, Hạo Tường ngươi ở yên đây chờ đi.

    Vĩnh Bích đứng dậy, hiển nhiên cũng không tin mấy người Hạo Trinh sẽ nói võ đức.

    Hạo Trinh luôn tự cho rằng mình võ công cao cường, muốn giáo huấn một Đa Long thoải mái tới cực điểm, không ngờ còn chưa qua được hai ba chiêu, Hạo Trinh đã bị Đa Long ngăn chặn, hiện tại bị động biến thành phòng thủ, thoạt nhìn vô cùng chật vật.

    Nhưng hắn không cho rằng mình bị bại bởi Đa Long, mà cho rằng Đa Long sử dụng quỷ kế.

    Hắn lui ra sau mấy bước, tức giận quát:

    - Được lắm Đa Long, bổn bối lặc hảo tâm nhường cho ngươi, ngươi lại không biết chừng mực, đường đường bối tử lại dùng chiêu số lưu manh!

    -!

    Trong Long Nguyên lâu tĩnh mịch, chỉ vang vọng tiếng nói "hiên ngang lẫm liệt" của Hạo Trinh. Không cần xem bọn hắn là người mù được chứ? Ngươi tài nghệ không bằng người đánh không lại người ta, lại dám vu cáo hãm hại? Người này lúc sinh ra đầu bị cửa kẹp chen chúc đi?

    Hạo Tường vẫn thản nhiên, Hạo Trinh thường xuyên dùng chiêu này, mỗi lần dùng Thạc hoàng thân liền hùa theo bênh vực hắn.
     
  10. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 70 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hắn thường nếm một chiêu này của Hạo Trinh, vì thế chịu khổ không ít, về sau hắn biểu hiện mình không bằng Hạo Trinh thì tình huống mới tốt hơn không ít. Nhưng không nghĩ tới hôm nay người này cũng đem chiêu này sử dụng thuần thục như vậy.

    Tiểu Khấu tử cùng A Khắc Đan cũng cùng một ý nghĩ như Thạc hoàng thân bọn hắn, lời của Hạo Trinh làm hai người xông tới, bảo hộ trước người hắn.

    Đã dọn xong tư thế, A Khắc Đan làm ra vẻ mặt giận dữ:

    - Đa Long bối tử, bối lặc gia nhà ta cùng ngươi một chọi một đối quyết, nơi chốn nhường cho ngươi, ngươi thế nhưng dùng loại thủ đoạn như thế, thì chớ trách chúng tôi không nói đạo nghĩa!

    Tiểu Khấu tử càng thêm hung hăng càn quấy huyên náo vô cùng:

    - Đa Long bối tử, ngươi cũng thật không biết điều, chiêu thức âm hiểm hại người không nói, còn xuống tay cay độc, thật sự là rất không biết điều! Tiểu Khấu tử này tuyệt đối sẽ không cho phép người như ngươi thương tổn bối lặc gia nhà ta!

    Cứ như vậy hai người viện cớ gia nhập vào cuộc tỷ thí với Đa Long.

    - Đây rốt cục là nhà ai ra tới, thật không biết xấu hổ.

    Một người xem náo nhiệt cả kinh há to miệng, nhất định phải biết là thượng hạng nhà ai đi ra, sau này tuyệt đối đi vòng qua!

    - Ngươi không nghe tiểu Khấu tử kia nói, Hạo Trinh bối lặc sao? Chính là Thạc vương phủ, bắt bạch hồ thả bạch hồ, hắn vốn đã không có mặt, còn muốn mặt làm gì?

    - Hắn chính là Phú Sát Hạo Trinh? Không thể nào, hoàng thượng sẽ cho hắn làm ngạch phụ của công chúa?

    Loại người này cũng có thể thượng chủ, mình không phải cũng có thể nghịch thiên rồi sao?

    - Là Thạc vương phủ tự mình truyền tới, ai biết là thật hay giả.

    Vị này hiển nhiên cũng không cho rằng tiểu tử này đầu óc không dùng được có tư cách lấy được công chúa.

    - Các ngươi lớn mật! Cũng dám bịa đặt bối lặc gia nhà ta!

    Trong Long Nguyên lâu thật im lặng, đều chú ý Phú Sát Hạo Trinh ba người cùng Đa Long, cho nên hai vị nhân huynh kia nói chuyện thanh âm mặc dù nhỏ nhưng mọi người đều nghe được rõ ràng.

    - Được rồi, Phú Sát Hạo Trinh, ngươi làm được ra còn sợ bị người khác nói hay sao?

    Đa Long hứ một ngụm:

    - Văn võ không ra gì, công chúa cách cách cũng là người như ngươi dám nghĩ tới!

    - Đa Long, ngươi lại chửi bới bổn bối lặc, cũng đừng trách ta hạ thủ không lưu tình!

    Lại bị Đa Long lột mặt, Hạo Trinh tức giận tràn đầy vung tay vọt tới.

    Tiểu Khấu tử cùng A Khắc Đan cũng không còn quản hai hoàn khố "nói bậy' bối lặc gia nhà bọn hắn, cũng trực tiếp phóng về hướng Đa Long, miệng còn hô:

    - Thiếu gia, tôi tới giúp ngài.

    Cử chỉ này làm người trong Long Nguyên lâu đen mặt, loại người đầu óc không dùng được vẫn nên thiếu tiếp xúc mới tốt. Ai biết tiếp xúc nhiều có thể cũng biến thành ngu ngốc như vậy hay không!

    - Đủ rồi, tranh cãi ồn ào lại ra thể thống gì!

    Vĩnh Bích nhìn thấy bên dưới loạn thành một đoàn, cuối cùng đi xuống.

    Nhưng ba người Hạo Trinh cũng chưa chịu thu liễm, nhưng sự xuất hiện của Vĩnh Bích làm ánh mắt Bạch Ngâm Sương sáng rực lên. Ngay sau đó ánh mắt nàng ta rưng rưng làm ra vẻ kinh hoảng, lập tức gia nhập hàng ngũ" khuyên can":

    - Vị bối lặc gia này, ngài đừng đánh nữa! Ngâm Sương không bị thương tổn gì, vì Ngâm Sương làm như vậy không đáng.

    Hạo Trinh bị một quyền lại nghe được lời của vị cô nương mình ngưỡng mộ liền cảm giác toàn thân mềm nhũn.

    - Ngâm Sương, Ngâm Sương sao, tên thật đẹp.

    - Ngâm Sương, nàng cũng nhìn thấy là Đa Long khinh người quá đáng, nếu ta không giáo huấn hắn một chút, sau này hắn vẫn sẽ khi dễ nàng.

    - Hạo Trinh bối lặc, không cần! Ngâm Sương xem vị bối tử gia này bản tính không xấu, hết thảy đều là lỗi của Ngâm Sương, van ngài không cần động thủ nữa.

    Hai mắt đẫm lệ Ngâm Sương mặc dù đang nhìn hướng Hạo Trinh, nhưng ánh mắt lại liếc qua Vĩnh Bích, bộ dạng mảnh mai, thiện lương, xinh đẹp hiển nhiên cũng không phải làm cho Hạo Trinh nhìn xem.
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...