Đam Mỹ [Edit] Thái Y Vận An (Tống Quỳnh Dao) - Tử Nguyệt Điệp Lạc

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi GiangNgan, 19 Tháng bảy 2024.

  1. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 50 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Bây giờ là thời gian đi học, Vĩnh Kỳ, làm sao ngươi lại ở Duyên Hi cung?

    - Hoàng a mã, nhi thần nghe nói Lệnh phi nương nương bị bệnh, ý đặc biệt xin sư phụ nghỉ nửa ngày, tới thăm Lệnh phi nương nương!

    - Mặt mũi Lệnh phi thật ra lớn như vậy.

    - Hoàng a mã, Lệnh phi nương nương đối đãi nhi thần rất tốt, nhi thần sao có thể vong ân bội nghĩa, chẳng quan tâm đây?

    - Được rồi, trẫm không muốn tiếp tục nghe ngươi nhiều lời.

    Càn Long khoát tay:

    - Ngươi đã cảm thấy được đi thượng thư phòng vô dụng, hôm nay trực tiếp quay về a ca sở của ngươi đi thôi. Sau khi trở về, đem "Đại học", "Trung dung", "Lễ ký" viết một trăm lần, ngày mai trẫm đi thượng thư phòng kiểm tra thực hư thì giao cho trẫm.

    Nghe được Càn Long phạt hắn chép sách, ngũ a ca Vĩnh Kỳ ngây ngẩn cả người, từ nhỏ tới lớn hoàng a mã chưa từng phạt qua hắn như vậy.

    - Hoàng a mã, nhi thần cũng không cảm thấy được đi thượng thư phòng vô dụng! Thỉnh hoàng a mã minh giám a!

    - Chẳng lẽ ngươi không muốn chép sách, muốn nếm đại bản?

    Càn Long híp mắt, ngay sau đó Vĩnh Kỳ dám do dự, hắn dám hạ lệnh.

    - Hoàng a mã, nhi thần cũng không phải ý tứ này.

    Vĩnh Kỳ vội vàng lắc đầu, chỉ sợ chậm một giây sẽ bị đánh đòn.

    - Hoàng thượng, ngũ a ca thân phận tôn quý, sao có thể bị đòn đâu.

    Lệnh phi xem xét đúng thời cơ tiến lên khuyên nhủ, không thể làm cho Cố Vận An thiếu nhân tình của nàng, vậy có thể làm cho ngũ a ca thân phận nàng hơn một ít. Chờ tương lai nàng sinh hoàng tử, cơ hội của con trai nàng càng nhiều.

    - Phải đó, hoàng thượng, ngũ a ca là con của ngài, hổ độc còn không ăn thịt con đâu.

    Phúc Nhĩ Khang cũng vội lên tiếng cầu tình.

    - Ngươi đây là nói, trẫm so với hổ còn độc?

    Trong mắt Càn Long thoáng hiện vẻ tàn khốc.

    - Hoàng thượng, ngài hiểu lầm anh của thần, hắn cũng không có ý tứ này.

    Bởi vì nguyên nhân góc độ nên Phúc Nhĩ Khang không thấy rõ biểu tình của Càn Long, nhưng Phúc Nhĩ Thái quỳ gối bên trái Vĩnh Kỳ thì thấy được, vội vàng lên tiếng giải thích, bằng không đánh mất chức vị không nói, còn liên lụy tới người nhà.

    - Anh của thần chỉ là cảm thấy được, chép sách cùng bị đại bản cũng không ngang nhau, cũng không có ý tứ khác.

    - Vĩnh Kỳ, ngươi là nghĩ như vậy?

    - Dạ, hoàng a mã.

    Vĩnh Kỳ gật đầu, trong lòng lặng lẽ khen ngợi Phúc Nhĩ Thái lanh trí.

    - Vĩnh Kỳ, ngươi cảm thấy ngay cả cơ hội giải thích ngươi cũng không cấp cho Cố thái y thì trực tiếp tra tấn người ta, như vậy chính là ngang nhau sao? Trẫm chính là dạy ngươi như vậy?

    - Hoàng a mã, đây là hai việc khác nhau, cũng không thể nói nhập làm một, Cố thái y..

    - Theo trẫm xem ra chính là một chuyện!

    Càn Long vỗ bàn, phát ra một tiếng vang giòn, gỗ lim tốt nhất xuất hiện một khe nứt, hiển nhiên là giận dữ ra tay. Nếu không phải hắn tới sớm, hắn sẽ vì đứa con không nên thân này thừa nhận lửa giận của hoàng a mã, ngẫm lại cũng làm cho Càn Long cảm thấy run rẩy, tâm lý ám ảnh ngày thơ ấu quá nặng.

    Nếu lúc hắn chất vấn mà Vĩnh Kỳ có thể thành tâm nhận sai, có lẽ Càn Long sẽ không giận dữ như vậy. Nhưng hắn từ đầu tới đuôi một mực cho rằng mình đúng, khư khư cố chấp, thậm chí hắn cấp trừng phạt còn không chịu nghe theo, làm sao có thể!

    Càn Long phát tác ngũ a ca, huynh đệ Phúc gia, xem thường Lệnh phi cầu tình, nếu không nhớ lên đứa bé trong bụng của nàng, hiện tại nàng sớm đã bị biếm, tấm mộc cũng không chỉ có một mình Lệnh phi có thể làm.

    Cố Vận An đã lặng lẽ lui ra chính điện, nhưng cũng nghe được thanh âm tranh cãi bên trong. Nghe được ngũ a ca khăng khăng mắng chửi hắn, nhưng Càn Long lại không phản ứng thì Cố Vận An cũng buồn bực, Càn Long thế nhưng không trừu! Rốt cục là ai trị liệu hết bệnh cho trừu trừu long? Chẳng lẽ là tứ gia? Tứ gia còn có công hiệu này?
     
  2. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 51 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sắc mặt Thiện Bảo không tốt lắm đem Cố Vận An đánh giá một phen từ trên xuống dưới, thoáng nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn lo lắng hỏi:

    - Tiên sinh, ngài không sao chứ.

    - Ta làm sao có chuyện gì, không phải vừa bị ném đi ra thì ngươi cùng hoàng thượng đã tới sao.

    Cố Vận An cười làm yên lòng hài tử nhà mình, sau khi nói xong vẻ mặt nghiêm khắc:

    - Ngươi lại kêu ta tiên sinh!

    - Ca..

    Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt lập tức đỏ mặt.

    - Vậy mới đúng thôi.

    Tâm tình khoan khoái híp mắt, cảm giác thật không sai!

    Đồng dạng đứng ngoài điện trong lòng Ngô Thư khóc lớn, Cố đại nhân, Nữu Cỗ Lộc đại nhân, hai vị không nhìn thấy lão nô sao?

    Cố Vận An nhỏ giọng hỏi Thiện Bảo:

    - Sao mọi người đến trùng hợp như thế?

    - Hôm nay hoàng thượng phê duyệt xong tấu chương, liền muốn đi ngự hoa viên, tôi cùng Ngô công công theo hoàng thượng cùng đi.

    Ngô Thư mỉm cười gật đầu, cái gì muốn đi ngự hoa viên, đó là thầm nghĩ muốn cùng ngài đi ngự hoa viên a uy, nếu không phải sợ ngài hoài nghi, hoàng thượng tuyệt đối không muốn mang theo nô tài!

    Ngô Thư oán thầm, Cố Vận An cũng không biết, Thiện Bảo tiếp tục giải thích:

    - Vừa đến ngự hoa viên chưa được bao lâu, một ám vệ liền xuất hiện, nói ngũ a ca muốn đánh ngài, sau đó hoàng thượng liền mang theo tôi cùng Ngô công công vội vã tới đây.

    Thiện Bảo còn có chút nghĩ lại mà sợ:

    - Cũng may tới đúng lúc.

    Muộn một chút đã bị đánh rồi.

    - Thiện Bảo, bình thường nhìn thấy ngũ a ca cùng hai huynh đệ Phúc gia vẫn nên tận lực vòng qua đi.

    Thiếu não sẽ lây bệnh, hắn cũng không muốn tiểu hài tử nhà hắn tương lai biến thành trạc xiên đốt ngũ cùng Phúc đại lỗ mũi như vậy.

    - Ân, nghe lời ca ca.

    Thiện Bảo khẽ cười, đến nỗi trong lòng nghĩ như thế nào cũng chỉ có hắn rõ ràng.

    Không bao lâu sau Càn Long đi ra Duyên Hi cung, ngũ a ca cùng huynh đệ Phúc gia sắc mặt xám trắng quỳ ở nơi đó, bọn họ bị trừng phạt từ lúc ban đầu 100 lần biến thành mỗi người 200 lần, buổi chiều vẫn phải đi thượng thư phòng học tập, nhưng thời gian nộp bài không biến hóa, đến lúc đó thiếu một lần mười đại bản, ai cũng không cho cầu tình.

    Buổi chiều vẫn phải đi thượng thư phòng, nói cách khác chỉ có tan học mới có thể sao chép. Tan học xong cho tới hôm sau đến trường cho dù không làm chuyện gì khác cũng chỉ có năm canh giờ, cho dù buổi sáng ôn tập cùng tính một lượt cũng chỉ có sáu canh giờ. Sáu canh giờ phải đem "Đại học" "Trung dung" "Lễ ký" sao chép 200 lần, khó tránh sẽ làm ba người bị phạt cảm thấy tuyệt vọng. Vĩnh Kỳ cũng không hề biết, tư cách trở thành hoàng thái tử cũng vì sự kiện này đã không còn.

    Cho dù không lo lắng nhân tố Dận Chân, tội vơ đũa cả nắm oan uổng người khác, hơn nữa chết cũng không hối cải cũng đủ làm cho Càn Long miễn quyền lợi kế thừa của Vĩnh Kỳ. Bởi vì nếu cho Vĩnh Kỳ ngồi lên ngôi vị hoàng đế, không phải hôn quân thì chính là bạo chúa. Đại Thanh cũng không thể hủy trên tay hắn!

    - Ngũ a ca, có cần đi cầu lão phật gia, lão phật gia không phải thương ngươi nhất sao?

    Trên đường đi tới thượng thư phòng, Phúc Nhĩ Khang nghĩ kế cho Vĩnh Kỳ. Hắn không ngờ mình chỉ muốn đi lộ chút mặt với Lệnh phi, lại bị tai bay vạ gió.

    Luôn luôn tự phụ mình là a ca được Càn Long xem trọng nhất, vênh váo tự đắc, tâm tình Vĩnh Kỳ rất thấp:

    - Hoàng a mã sẽ không đồng ý.

    - Không thử qua cũng không thể xem thường buông tha cho a!

    Đồng dạng thập phần không muốn sao chép Phúc Nhĩ Thái bơm hơi:

    - Chúng ta không thể rõ rệt, có thể ám chỉ!

    Đề nghị này làm hai mắt Vĩnh Kỳ tỏa sáng, như vậy quả thật không tệ, hắn cũng không rõ ràng cầu cứu với lão phật gia, đến lúc đó cho dù hoàng a mã tức giận cũng không thể trách tội lên đầu hắn.

    Nhưng sẽ thuận lợi như vậy sao? Hôm nay hoàng a mã tựa hồ thật sự tức giận, vạn nhất..

    Phúc Nhĩ Khang nhìn thần sắc Vĩnh Kỳ liền biết, Vĩnh Kỳ tâm động. Hắn liếc nhìn Phúc Nhĩ Thái, Phúc Nhĩ Khang tiếp tục khuyên bảo:

    - Ngũ a ca, hoàng thượng công đạo nhiệm vụ này cho chúng ta hiển nhiên không thể nào hoàn thành, nếu không đi cầu lão phật gia, dù một chút hi vọng cũng không có.

    - Ngũ a ca, anh của tôi nói không sai, vừa rồi hoàng thượng đang nổi nóng, Lệnh phi nương nương cầu tình không được, hiện tại lão phật gia là cây cỏ cứu mạng duy nhất của chúng ta.

    Ngũ a ca không nói gì, trong lòng trải qua thiên nhân giao chiến:

    - Nhưng hoàng a mã nói, bất luận kẻ nào không được cầu tình.

    Nếu hoàng a mã cho rằng hắn ngoài nghe trong chống đối, điểm này hắn không dám đổ.

    Phúc Nhĩ Khang thở dài, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:

    - Ngũ a ca, ngươi chẳng lẽ không có phát hiện sao?

    - Cái gì?
     
  3. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 51 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghe được Vĩnh Kỳ hỏi lại, Phúc Nhĩ Khang lập tức nói:

    - Hoàng thượng đã nói, nếu chúng ta "nếu không hoàn thành", bất luận kẻ nào cũng không cho cầu tình.

    Phúc Nhĩ Khang nhấn mạnh bốn chữ "nếu không hoàn thành", làm cho ngũ a ca tự mình phản ứng.

    - Ngươi là nói..

    Ngũ a ca lập tức bị nhắc tỉnh.

    Thấy ngũ a ca phản ứng, Phúc Nhĩ Khang rất hài lòng cười gật đầu, làm ra bộ dáng cao thâm:

    - Đúng vậy.

    Phúc Nhĩ Thái cùng Phúc Nhĩ Khang còn có ngũ a ca đều bị vây cùng một kênh, ba người đồng dạng bị nạn, đối với kiểu nói chuyện một nửa lưu một nửa của Phúc Nhĩ Khang thập phần hiểu biết, lập tức theo sát phụ họa:

    - Đúng là như vậy.

    Ngũ a ca nhíu mày tự hỏi:

    - Nhưng làm sao có thể thần không biết quỷ không hay nói với lão phật gia?

    Còn là dưới tình huống không kinh động hoàng a mã nói với lão phật gia.

    Phúc gia huynh đệ cũng suy nghĩ, nhìn thấy khoảng cách thượng thư phòng ngày càng gần, ba người còn chưa nghĩ ra biện pháp gì.

    - Ngũ a ca, chúng ta còn có một buổi trưa cũng đủ nghĩ ra một kế hoạch không chê vào đâu được, bây giờ chúng ta cứ làm như không có chuyện gì phát sinh tốt hơn.

    Trước khi tiến vào thượng thư phòng, Phúc Nhĩ Khang thấp giọng nói.

    Hôm nay bọn hắn xin phép sư phụ, những hoàng tử cùng các thư đồng đều có chút trào phúng hành vi của bọn họ, tuy rằng bởi vì thân phận ngũ a ca nên không ở ngoài sáng nói gì đó, nhưng thầm thì không nhất định. Nếu hiện tại bọn hắn dùng nét mặt ủ rũ trở về, nhất định sẽ bị người mượn cớ. Nghĩ tới đây Phúc Nhĩ Khang cũng không duy trì được diễn cảm bình tĩnh, càng thêm kiên định cần đáp lên Lệnh phi, ngày sau nâng kỳ.

    - Nói rất đúng.

    Vĩnh Kỳ đứng lại, hít sâu vài hơi hồi phục lại biểu tình.

    Cố Vận An đi theo Càn Long rời Duyên Hi cung, nhìn Càn Long lại quay đầu nhìn Thiện Bảo cùng Ngô Thư, không biết nên làm sao mở miệng rời đi nơi này.

    Hắn cần đi về ngủ một giấc an ủi mình, vừa rồi thật sự là hù chết được hay không!

    Mặc dù biết còn có ám vệ sẽ ra tay, nhưng cũng phải thông cảm trái tim của hắn, trái tim của hắn thật yếu ớt được không!

    Càn Long chợt ngừng lại, xoay người nhìn Cố Vận An.

    Cố Vận An cũng không chút áp lực nhìn trở về, đây là con của Dận Chân, hắn có gì phải sợ.

    Càn Long không nói gì, từ trong lồng ngực lấy ra một cái thẻ, đưa cho Cố Vận An:

    - Vật này ngươi cầm.

    - Ân?

    Cố Vận An đưa tay tiếp nhận, chỉ thấy trên thẻ khắc chữ "Càn", hiển nhiên là lệnh bài tư nhân của Càn Long.

    - Có lệnh bài này, gặp phải loại tình huống hôm nay, trực tiếp đưa lệnh bài cho bọn hắn xem là được.

    Cũng không cần hắn vội vàng tiến đến cứu cấp. Về phần miễn tử kim bài.. hoàng a mã tồn tại đối với vị này mà nói chính là miễn tử kim bài tốt nhất. Hơn nữa miễn tử kim bài cũng không thể tùy tiện cấp cho, cần đối với hoàng thượng cùng triều đình lập công lao thật lớn mới có được. Mà tác dụng của lệnh bài này mà nói còn dễ dùng hơn miễn tử kim bài.

    - Có thể dùng lệnh bài này tùy thời xuất nhập hoàng cung.

    Ít nhất miễn tử kim bài cũng không thể xem thành lệnh bài thông hành đúng không?

    Đích thật là thứ tốt, Cố Vận An gật đầu, nhanh chóng thu vào, lễ an ủi này hắn nhận. Sau này không cần sợ tiếp tục bị hăm dọa đánh roi, còn có thể trở về thăm Dận Chân, tới đúng lúc!
     
  4. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 52 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Về tấm lệnh bài này Càn Long đã có ý định đưa cho Cố Vận An hồi lâu, nếu không tại sao lại mang theo trên người. Nhưng còn chưa kịp cấp cho hắn, lần này ngũ a ca gây sự, vừa lúc cũng đưa ra cho xong.

    Cố Vận An hài lòng quay về thái y viện, mà trong Cố phủ ngoài cung một trận áp suất thấp.

    Dận Chân cũng nhận được tin tức Cố Vận An suýt nữa bị ngũ a ca Vĩnh Kỳ cho người lôi ra đánh đại bản, không riêng gì Huyết Tích tử, Niêm Can xử cũng đem việc này viết thành tấu chương đưa lên cho Dận Chân, thậm chí mỗi việc làm thường ngày của Vĩnh Kỳ, còn có quan hệ với huynh đệ Phúc gia với Lệnh phi đều rõ ràng viết lên tấu chương.

    Ba mươi đại bản, còn là đánh thật nặng tay.

    Với tố chất thân thể của Cố Vận An, nếu thật sự bị đánh, dù không chết cũng mất đi nửa cái mạng.

    Nghĩ tới khả năng này, cho dù là Dận Chân cũng không nhịn được nghĩ lại mà sợ.

    Nhìn lý do Vĩnh Kỳ hạ lệnh đánh Cố Vận An, từng tiếng mắng nô tài khiến lửa giận của Dận Chân không ức chế được, nhất là nhìn thấy ngày thường Vĩnh Kỳ xưng huynh gọi đệ với bao y nô tài Phúc gia, Dận Chân trực tiếp chụp vỡ cái bàn.

    Thật đúng là hảo a ca của Ái Tân Giác La!

    - Hoằng Lịch xử lý như thế nào?

    Hiện tại ngữ khí Dận Chân thật bình tĩnh, tựa hồ người chụp vỡ bàn không phải là hắn.

    - Hồi bẩm chủ tử, hoàng thượng lệnh cho ngũ a ca cùng Phúc Nhĩ Khang, Phúc Nhĩ Thái đem « Đại học » « Trung dung » « Lễ ký » sao chép hai trăm lần, chờ đợi ngày mai hoàng thượng đi thượng thư phòng thì giao cho hoàng thượng.

    Huyết Tích tử bẩm báo:

    - Hoàng thượng nói, nếu không hoàn thành, mỗi thiếu sao chép một lần, liền lĩnh mười đại bản.

    - Vận An đây?

    Dận Chân mò mò ngọc bội đeo bên hông, tùy miệng hỏi.

    - Cố thái y bắt được lệnh bài hoàng thượng cấp cho liền trở về thái y viện, hiện tại đang nghỉ ngơi.

    Huyết Tích tử cúi đầu nhìn không ra biểu tình.

    - Chú ý Vĩnh Kỳ cùng Phúc gia huynh đệ cho trẫm.

    - Dạ.

    Huyết Tích tử đáp xong biến mất ngay tại chỗ.

    Lúc này ba người ngũ a ca đang đọc sách trong thượng thư phòng. Trong đầu không ngừng nghĩ cách làm cho lão phật gia chú ý lại không lộ vẻ gì đột ngột, thậm chí buổi chiều học cưỡi ngựa cũng không an lòng.

    Loại thái độ này làm văn sư phụ cùng võ sư phụ đều nhíu mày. Đối đãi với học sinh không chuyên tâm học tập, bọn họ không cách nào ưa thích. Hơn nữa ngũ a ca cùng hai huynh đệ Phúc gia biểu hiện bình thường, lại tự nhận mình cao minh hơn những người khác, khinh thường huynh đệ mình, thậm chí cũng không có bao nhiêu kính ý đối với những sư phụ dạy học như bọn họ. Chẳng qua ai bảo vị ngũ a ca này được thái hậu cùng hoàng thượng sủng ái đâu, bọn họ chỉ có thể xem như không biết không nhìn thấy được.

    Thật vất vả tan học, ngũ a ca cùng huynh đệ Phúc gia trực tiếp rời khỏi thượng thư phòng, hơn nữa còn đi trước cả sư phụ.

    - Ngũ ca làm sao vậy?

    Tuổi còn nhỏ thập nhị a ca Vĩnh Cơ hỏi thư đồng bên người, là Đoan thân vương thế tử Khắc Thiện.

    Từ khi Khắc Thiện tiến cung bị đưa tới a ca sở, trở thành thư đồng của thập nhị a ca, cho dù về sau Tân Nguyệt cách cách làm ra chuyện bôi đen danh dự hoàng gia, Càn Long cũng không tước đoạt thân phận thế tử của Khắc Thiện, điều này làm cho Khắc Thiện cảm kích Càn Long cùng thập nhị a ca. Thập nhị a ca thân mật với hắn, đời này hắn sẽ không quên.

    - Có lẽ có việc gấp gì.

    Khắc Thiên đáp lời Vĩnh Cơ, đối với ngũ a ca, Khắc Thiện có chút khinh bỉ. Đối đãi huynh đệ của mình cay nghiệt, lại cùng hai nô tài xưng huynh gọi đệ, nhất là ngũ a ca ba lần bốn lượt làm khó dễ thập nhị a ca, đây là điều mà Khắc Thiện không thể khoan dung!

    - Khắc Thiện, có phải ngươi không thích ngũ ca hay không?

    Trên đường quay về a ca sở, tiểu thập nhị có chút nghi hoặc hỏi.

    Đối với những người khác có lẽ Khắc Thiện sẽ chối, hoặc là né tránh đề tài này, nhưng Khắc Thiện sẽ không lừa gạt Vĩnh Cơ.

    - Dạ!

    - Ân? Vì sao?

    Vĩnh Cơ nghi hoặc:

    - Ngũ ca rất lợi hại không phải sao?

    - Thập nhị a ca cảm thấy ngũ a ca rất lợi hại sao?

    Khắc Thiện chăm chú nhìn Vĩnh Cơ, là cái gì tạo thành ảo giác như vậy cho thập nhị a ca?

    - Bởi vì thường xuyên có người nói ngũ a ca văn võ song toàn, thật sự được hoàng a mã cùng hoàng mã ma yêu thích, chẳng lẽ không đúng sao?

    Vĩnh Cơ vô tội hỏi.

    Trong mắt Khắc Thiện hiện lên hàn ý, nhưng chợt biến mất:

    - Thập nhị a ca tới tuổi như ngũ a ca, cũng sẽ lợi hại như vậy, không, có lẽ còn lợi hại hơn ngũ a ca.
     
  5. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 52 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vẻ mặt Khắc Thiện thật nhận chân:

    - Ngũ a ca lợi hại hay không, cùng tôi có thích hắn hay không là hai chuyện.

    - Vì sao?

    Vĩnh Cơ tò mò hỏi.

    - Thập nhị ca ca, ngài là con trai trưởng.

    - Ta biết.

    Vĩnh Cơ có chút uể oải, từ nhỏ có người ghé vào lỗ tai hắn nói việc này.

    - Cho dù ngũ a ca lớn tuổi hơn ngài, nhưng thân phận vĩnh viễn không vượt qua được ngài. Nhưng hắn chỉ là một thứ xuất a ca, lại đối với đường đường con trai trưởng đến kêu đi hét, tùy ý mắng, Khắc Thiện không có cách nào thích hắn!

    Vừa nghĩ tới ngũ a ca thường xuyên làm khó dễ tiểu thập nhị trong thượng thư phòng, Khắc Thiện đã nghĩ cắn chết hắn!

    - Nguyên lai Khắc Thiện là vì ta nên mới không thích ngũ ca a..

    Tiểu thập nhi cười hì hì để sát vào Khắc Thiện, làm cho Khắc Thiện đỏ mặt.

    - Ta kỳ thật.. cũng không thích ngũ ca..

    Trầm mặc một hồi, tiểu thập nhị lên tiếng:

    - Ta không chỉ một lần từng nghe ngũ ca, không đúng, ngũ a ca nói bậy về hoàng ngạch nương của ta.

    Chỉ mới bảy tuổi, tiểu thập nhị đỏ mắt.

    Khắc Thiện đi tới vỗ vỗ đầu tiểu thập nhị:

    - Hoàng thượng biết được sẽ không dễ tha ngũ a ca.

    Tiểu thập nhị khóc thút thít:

    - Nhưng hoàng a mã cũng không thích hoàng ngạch nương.

    - Vậy tìm được chứng cớ, bất kính mẹ cả chính là tội lớn.

    Ở thái y viện thả lỏng hơn buổi trưa, Cố Vận An mò mò lệnh bài Càn Long cấp cho, quyết định đêm nay dùng một lần.

    Hôm nay hắn bị kinh hách lớn như vậy, không đi tìm Dận Chân an ủi sao được? Tuy làm như vậy hổ thẹn một chút, nhưng sẽ yếu thế làm nũng bán manh mới là đường ra tốt cho nam nhân!

    Cố Vận An vào thái y viện một thời gian, nhưng trong cung tần phi cùng a ca cách cách biết hắn rất ít, cho nên cũng không thường gọi hắn đi khám bệnh, chỉ có một mình Lệnh phi luôn kiên trì không bỏ qua mà thôi. Chào hỏi các đồng liêu xong, Cố Vận An cầm hộp thuốc của mình xuất cung.

    Đem lệnh bài đưa cho thủ vệ xem, liền cho đi.

    Đi ra hoàng cung, dọc theo đường đi Cố Vận An buồn ngủ biết được một sự thật, hắn có vẻ như không biết Cố phủ nằm phương hướng nào của hoàng cung..

    Bỏ đi, trước theo con đường này đi ra ngoài tìm người hỏi thăm một chút.

    Hạ quyết tâm Cố Vận An đi thẳng về phía trước, vừa vặn trong một cái sân có hai tiểu hài tử đi ra, một nam một nữ, còn đang nói chuyện, trực tiếp làm cho Cố Vận An kinh ngạc, toàn thân cứng ngắc nguyên tại chỗ.

    - Hổ tử ca, muội thật đói..

    Tiểu cô nương ủy khuất nói.

    - Chúng ta đi trước múc nước cho Tôn bà bà, tiếp tục chờ một lát Liễu Thanh ca ca cùng Liễu Hồng tỷ tỷ còn có tiểu Yến tử tỷ tỷ sẽ trở lại, đến lúc đó chúng ta còn có thức ăn.

    Tiểu nam hài mò đầu nữ hài, đi ngang qua Cố Vận An đang hóa đá!

    Hắn thế nhưng khoảng cách với nguy hiểm gần như thế!

    Đã bị kinh hách Cố Vận An thấy xung quanh không ai, trực tiếp tiến nhập không gian, lại thông qua ngọc bội đi tới trước mặt Dận Chân.

    -!

    Đã sớm nghĩ kỹ cần nói gì nhưng nhìn thấy khuôn mặt gần ngay trước mắt liền trực tiếp hóa thành tro bụi.

    - Còn muốn tiếp tục ngồi xuống sao?

    - A!

    Trực tiếp bật nhảy ra ngoài, Cố Vận An cố gắng bình phục nhịp tim của mình.

    - Xem ra không có việc gì.

    Dận Chân đánh giá Cố Vận An một phen, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, chẳng qua ngoài mặt không lộ vẻ gì.

    - Làm sao không có việc gì.

    Hai mắt rưng rưng, Cố Vận An tội nghiệp nhìn Dận Chân.

    - Tôi thiếu chút nữa bị cháu trai không nên thân của ngài lôi ra ngoài đánh, Dận Chân, ngài cũng không biết an ủi tôi.
     
  6. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 53 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    -..

    Dận Chân nghe xong Cố Vận An nói, thoáng có chút không biết nên nói gì.

    - Hiện tại tuổi của Vĩnh Kỳ còn nhỏ một chút, sau này lớn lên nếu còn phạm sai lầm, trẫm sẽ cho Hoằng Lịch vây cấm hắn.

    Ái Tân Giác La không thịnh hành giết con cháu, nhưng vây cấm còn có thể.

    - Nhưng như vậy trước khi hắn phạm sai lầm bản thân tôi cũng rất nguy hiểm không phải sao?

    Nói xong, Cố Vận An ai oán liếc mắt nhìn Dận Chân, đây là lão nhân gia ngài đem tôi ném tới địa phương nguy hiểm như hoàng cung này đi!

    - Hoằng Lịch không phải đã cho ngươi một khối lệnh bài?

    - Tứ gia, Dận Chân, chẳng lẽ ngài cảm thấy được..

    Cố Vận An nổ mạnh, thập phần chăm chú nhìn Dận Chân:

    - Với tính cách của ngũ a ca, hắn sẽ bởi vì một khối lệnh bài chịu dừng tay sao? Tôi sợ lấy ra lệnh bài rồi, hắn nhất định sẽ nói tôi tà thuyết mê hoặc người khác, mê hoặc hoàng a mã của hắn, để cho hoàng a mã của hắn lầm tin tiểu nhân chẳng hạn, dùng một đại đội lý do nói lệnh bài này không có tác dụng, sau đó vẫn ném ra ngoài đánh.

    Khả năng này rất có thể, nhất là bên người ngũ a ca còn có hai huynh đệ Phúc gia làm quân sư quạt mo, cơ hồ khả năng như vậy sẽ là trăm phần trăm!

    - Đều là hai nữ nhân Nữu Cỗ Lộc thị cùng Ngụy thị dạy hư!

    Dận Chân tuyệt đối không thừa nhận là vấn đề huyết mạch của Ái Tân Giác La.

    -!

    Không, kỳ thật nếu không bởi vì ngài xuất hiện, tính cách của Càn Long sẽ giống như ngũ a ca.

    - Nếu quả thật xuất hiện loại tình huống kia, Huyết Tích tử sẽ ra tay.

    Dận Chân liếc mắt làm yên lòng Cố Vận An.

    -!

    - Hai ngày này đi nhìn Vĩnh Chương một chút.

    Không cấp cho Cố Vận An cơ hội nói chuyện, Dận Chân nói tiếp.

    - Từ sau khi bị Hoằng Lịch răn dạy quở mắng, thân thể Vĩnh Chương cũng không tốt lắm, ngươi điều dưỡng cho hắn một chút, nam nhân của Ái Tân Giác La, cũng không thể bởi vì một hai câu mắng thì suy bại như vậy!

    Nhớ ngày đó thánh tổ mắng bát đệ nặng nề như thế nào, bát đệ không phải nên sống thế nào thì sống thoải mái như vậy sao?

    - Dận Chân.

    Cố Vận An ngẩng đầu thật nhận chân nói:

    - Trước đó tôi bị kinh hách, cũng nên cho tôi chút an ủi đi! Hiện tại không được an ủi, ngài lại bắt đầu nô dịch tôi..

    Hít hít mũi, Cố Vận An thật ủy khuất:

    - Hiện tại thù lao an ủi cũng cho tôi luôn đi! Tôi không tham lam, ngài hôn tôi một chút là được.

    Ngẫm lại hình ảnh kia, Cố Vận An ngu ngốc cười.

    Dận Chân cảm giác gân xanh thẳng bật, hắn muốn quất chết tiểu hỗn đản này!

    Kết quả chờ mãi không được an ủi, Cố Vận An yên lặng thở dài, có một bạn trai tính tình khó chịu thật sự là bất đắc dĩ a.

    Núi không dựa ta thì ta dựa núi!

    Cố Vận An vọt tới trước mặt Dận Chân, nhẹ nhàng nhón chân, hung hăng hôn một ngụm lên môi Dận Chân.

    Vị thật tốt!

    Ngay sau đó hắn nhanh như gió biến mất tại chỗ.

    Dận Chân sờ sờ bờ môi còn lưu lại ấm áp, nhìn cửa mở rộng, thật đúng là..

    Trong Tử Cấm thành, a ca sở, sân viện của ngũ a ca, cửa bật mở, ngũ a ca cùng huynh đệ Phúc gia bước nhanh đi vào.

    - Âm Cầm.

    Cung nữ Âm Cầm vội vàng chạy ra:

    - Có nô tì, ngũ a ca có gì phân phó?

    - Hôm nay có nấu thuốc bổ?

    Ngũ a ca nói, vừa đi hướng phòng sách, Âm Cầm cùng huynh đệ Phúc gia đi theo phía sau.

    - Hồi ngũ a ca, đã nấu xong rồi. Trước đó vài ngày Lệnh phi nương nương ý đặc biệt dặn chúng tôi cần bồi bổ thân thể cho ngài.

    - Quả nhiên vẫn là Lệnh phi nương nương quan tâm ta.

    Ngũ a ca cười, có đôi khi hắn cảm thấy nếu Lệnh phi là ngạch nương của hắn thì tốt quá.

    - Trong chốc lát đem thuốc bổ đưa đi Từ Trữ cung, nói hôm nay bản a ca bận rộn bài học, không thể đi thỉnh an lão phật gia.

    Ngũ a ca nói xong, dừng dừng:

    - Nếu lão phật gia hỏi, nói bản a ca đang chép sách. Biết nên nói như thế nào đi?

    - Nô tì biết, nô tì cáo lui.

    Âm Cầm lui ra ngoài, đi phòng bếp nhỏ bưng thuốc bổ vội vàng đi Từ Trữ cung.
     
  7. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 53 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Chỉ mong có thể hữu hiệu.

    Nhìn ngoài phòng, Phúc Nhĩ Thái hít sâu một hơi nói một câu.

    - Bất kể như thế nào, chúng ta vẫn trước tiên sao chép một ít đi.

    Vĩnh Kỳ ngồi bên bàn, tiểu Thuận tử tiến lên mài mực.

    Phúc Nhĩ Khang cùng Phúc Nhĩ Thái không có được đãi ngộ này, chỉ có thể tự mình làm việc. Mài mực xong, cầm bút lông bắt đầu sao chép.

    Âm Cầm bưng thuốc bổ, một đường từ a ca sở chạy chậm tới Từ Trữ cung, mang loại hài đế chậu hoa nhưng vẫn còn có thể chạy nhanh như vậy, đủ chứng minh công lực của Âm Cầm cô nương. Mãi cho tới khi chứng kiến cửa lớn của Từ Trữ cung, Âm Cầm mới chậm lại bước chân.

    Nhìn thấy thái giám đứng bên ngoài, Âm Cầm đi tới nhẹ giọng nói:

    - Làm phiền công công bẩm báo, ngũ a ca lệnh cho nô tì mang thuốc bổ đến cho lão phật gia.

    Nghe được là người của ngũ a ca, thái giám mới thu hồi thái độ lãnh đạm:

    - Ngươi chờ, cha gia đi thông báo một tiếng cho ngươi.

    Nói xong liền đi vào Từ Trữ cung, nhìn thấy lão phật gia liền quỳ xuống hành lễ.

    - Chuyện gì vậy?

    - Hồi lão phật gia, đại cung nữ bên người ngũ a ca Âm Cầm cô nương, phụng lệnh của ngũ a ca ý đặc biệt đến tặng thuốc bổ cho ngài.

    - Để cho nàng vào đi.

    Sau khi tiểu thái giám đi ra ngoài, một vị lão ma ma đứng phía sau lão phật gia cười nói:

    - Ngũ a ca thật biết đau lòng người, quả nhiên không hổ là ngài dạy dỗ.

    Khuôn mặt lão phật gia vốn luôn nghiêm túc nghe xong liền cao hứng:

    - Lời này của ngươi nói, thật đúng là nói tới trong tâm khảm của ai gia. Ngũ a ca sao, cũng không uổng ai gia thương hắn như vậy.

    Không bao lâu Âm Cầm liền bưng thuốc bổ đi vào, vốn hành lễ, sau đó đem thuốc bổ giao cho cung nữ, bắt đầu giải thích:

    - Đây là buổi sáng trước khi ngũ a ca đi thượng thư phòng ý đặc biệt dặn nô tì đôn thuốc bổ cho ngài, nói ngài quản lý hậu cung khổ cực, muốn bồi bổ cho ngài một chút, lẽ ra muốn tự mình đưa tới cho ngài, nhưng ngũ a ca tựa hồ có sự tình gì cần vội, khiến cho nô tì đi làm. Ngũ a ca nói, để nô tì xin lỗi ngài, ngày sau lại đến hướng lão phật gia xin được trị tội.

    Âm Cầm là người thông minh, lời này càng làm người cảm động hơn chính lời mà ngũ a ca cần nàng nói ra.

    - Ngũ a ca bận rộn như vậy vẫn không quên ngài, có thể thấy được là một lòng nghĩ tới ngài đâu.

    Lão ma ma tiến đến bên tai lão phật gia khen ngợi.

    - Cũng là một đứa bé hiếu thuận.

    Lời nói nghe bình thản, nhưng cũng chỉ có nàng biết trong lòng mình cao hứng thế nào.

    Cung nữ hầu hạ lão phật gia ăn canh, ăn mọt ngụm nàng càng thêm hài lòng:

    - Tốt lắm, ngươi đứng lên đi.

    - Nô tì tạ lão phật gia ân điển.

    Tạ ơn xong, Âm Cầm mới chậm rãi đứng lên.

    - Phương ma ma, đi lấy một ít thực vật Vĩnh Kỳ thích ăn. Mời nàng mang về.

    - Dạ.

    Phương ma ma lĩnh mệnh xoay người đi ra ngoài.

    Lão phật gia bưng trà uống vài ngụm:

    - Nói ai gia nghe xem, Vĩnh Kỳ đang bận rộn cái gì?

    Âm Cầm nói:

    - Hồi lão phật gia, nô tì cũng không rõ ràng. Lúc ngũ a ca quay về a ca sở thật vội vàng, nô tì bị gọi đến phòng sách thì ngũ a ca cùng hai vị Phúc gia thiếu gia đang viết gì đó, chỉ dặn nô tì vài câu thì lại bắt đầu vội.

    Lúc này Phương ma ma đã trở lại, đem một hộp đựng thức ăn giao cho Âm Cầm mới quay lại đứng sau lưng lão phật gia.

    - Ngươi đi về trước đi.

    - Nô tì cáo lui.

    Hành lễ xong, Âm Cầm rời đi.

    - Phương ma ma.

    Lão phật gia nói:

    - Ngươi đi điều tra cho ai gia, Vĩnh Kỳ đang làm gì. Ai gia nghe, vì sao lại giống như đang chép sách?

    - Dạ, nô tì tuân mệnh.
     
  8. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 54 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phương ma ma lĩnh mệnh đi ra ngoài, hướng thị vệ, cung nữ, thái giám Từ Trữ cung dặn dò vài tiếng, sau đó đứng ở nơi đó chờ tin tức. Những việc thế này đương nhiên không cần tâm phúc của lão phật gia như nàng ra tay.

    Không qua bao lâu, một thị vệ đi tới nói với Phương ma ma mấy câu. Phương ma ma nghe xong sắc mặt ngưng tụ, hướng thị vệ phất phất tay, ý bảo hắn đi xuống. Mà nàng quay vào Từ Trữ cung, hướng lão phật gia hồi báo kết quả.

    - Vĩnh Kỳ đứa nhỏ này, chính là tâm rất thiện!

    Lão phật gia nghe xong Phương ma ma hồi báo, thở dài lắc đầu.

    - Còn không phải sao.

    Phương ma ma phụ họa, nàng đi theo lão phật gia vài chục năm, thập phần rõ ràng nên làm thế nào mới được nàng cao hứng.

    - Hoàng đế cũng là, hai trăm lần chỉ một đêm có thể sao chép nổi sao?

    Lão phật gia oán trách Càn Long một câu.

    Phương ma ma cũng không dám nói leo, lão phật gia làm ngạch nương thì có thể nói hoàng thượng không phải, nhưng các nàng chỉ là nô tài, đừng nói là dám nói leo, cho dù chỉ là gật đầu cũng có khả năng sẽ bị rơi đầu.

    - Đêm nay ngũ a ca không thể ngủ, hiện tại đang là lúc vươn người thể, lão nô thật lo lắng nha.

    - Ai gia biết lão bà tử ngươi lo lắng hắn.

    Lão phật gia cười giận Phương ma ma một tiếng:

    - Ai gia là bà nội còn chưa nói gì đâu, ngươi lại đau lòng trước rồi.

    Phương ma ma tự nhiên biết lão phật gia có ý gì, vội vàng trả lời một câu:

    - Lão phật gia, xem ngài nói, lão nô không phải thay ngài đau lòng sao? Người nào không biết ngài a, mềm lòng nhất.

    - Ha ha, ngươi a, thật biết nói chuyện.

    Lão phật gia nở nụ cười:

    - Ngươi đi cho người đem hoàng thượng mời đến, hắn không đau lòng con hắn, ai gia đau cháu của mình!

    - Dạ, lão nô đi ngay.

    Đang ở Dưỡng Tâm điện phê duyệt tấu chương Càn Long nghe được Ngô Thư tới bẩm báo:

    - Hoàng thượng, bên ngoài có tiểu thái giám Từ Trữ cung cầu kiến, nói là lão phật gia tìm ngài đến Từ Trữ cung một chuyến.

    - Để cho hắn đi về trước, một hồi trẫm sẽ qua.

    Càn Long nói, động tác cũng không dừng lại.

    Ngô Thư đi ra ngoài, Càn Long hô:

    - Ám nhất.

    Một thân ảnh màu đen đột ngột xuất hiện, lẳng lặng chờ đợi mệnh lệnh.

    - Đi dò tra.

    - Dạ.

    Càn Long buông bút, dựa ra sau ghế, nhìn không ra suy nghĩ trong mắt.

    Chủ yếu mỗi ngày hắn đều đi Từ Trữ cung hướng thái hậu vấn an, sau đó quay về Dưỡng Tâm điện xử lý chính sự. Thái hậu cũng biết việc chính trị của hắn bận rộn, rất ít làm phiền hắn giờ này.

    Quả nhiên không bao lâu ám nhất trở lại:

    - Đại cung nữ Âm Cầm bên người ngũ a ca từng đi qua Từ Trữ cung, nói là tặng thuốc bổ cho lão phật gia, ở lại thời gian nửa nén nhang mới rời đi.

    Càn Long phất tay, ý bảo ám nhất lui xuống.

    - Hoàng thượng.

    Ngô Thư có chút lo lắng nhìn Càn Long.

    - Ngũ a ca này của trẫm thật đúng là trưởng thành.

    Cũng biết chơi nội tâm với hắn.

    - Ngô Thư, bãi giá Từ Trữ cung.

    - Dạ.

    Càn Long đi vào Từ Trữ cung, chứng kiến thái hậu xin lỗi nói:

    - Đứa con mấy ngày gần đây quá mức bận rộn, hoàng ngạch nương chớ trách.

    - Nhìn ngươi nói, hoàng ngạch nương làm sao nhẫn tâm trách ngươi đâu.

    Lão phật gia bất mãn trừng mắt liếc mắt nhìn Càn Long một cái, làm như trách hắn xa lạ như vậy. Chờ Càn Long ngồi xuống, lão phật gia vội vàng cho người bãi cơm:

    - Ai gia biết ngươi vội, nhưng cũng phải biết dùng bữa, đây là ai gia đặc biệt cho ngự thiện phòng chuẩn bị.

    Thức ăn đều là món yêu thích của Càn Long.

    - Làm phiền hoàng ngạch nương lo lắng.

    Càn Long bắt đầu dùng bữa.

    Quả nhiên, chờ cung nữ dọn dẹp xong thì lão phật gia mới nói:

    - Hoàng đế, hôm nay ai gia tìm ngươi một là nghĩ mẹ con chúng ta tụ lại một chút, tiếp tục là vì cháu ngoan Vĩnh Kỳ của ai gia. Ngươi cũng biết, ai gia già rồi, cũng không còn bao nhiêu thời gian. Cháu trai nguyện ý thân cận ai gia cũng chỉ có một mình Vĩnh Kỳ.

    Đánh trước bài thân tình bi thiết, chờ đợi Càn Long trả lời.

    Càn Long âm thầm thở dài:

    - Hoàng ngạch nương sao lại nói vậy, ngài còn rất nhiều thời gian có thể nhìn thấy các cháu trưởng thành, nếu ngài muốn cùng a ca nào thân cận, đợi tan học nhi thần làm cho bọn họ nhiều đến bồi ngài.
     
  9. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 54 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vẻ mặt lão phật gia giống như cảm động, trực tiếp đem a ca trong miệng Càn Long thay thành ngũ a ca:

    - Vĩnh Kỳ cũng thật quan tâm ai gia, chính mình bận rộn bài học vẫn không quên cho cung nữ bên người mang tặng thuốc bổ cho ai gia. Trong lòng ai gia sao, thật đúng là cao hứng a.

    Càn Long lặng im, thái hậu đây là muốn nhắc tới chính đề đâu.

    - Ai gia cũng đã thật lâu không gặp Vĩnh Kỳ, lần này người không có tới, liền hỏi nhiều vài câu.

    Lão phật gia dừng một chút, nhìn chằm chằm vào Càn Long:

    - Ai gia nghe nói Vĩnh Kỳ phạm sai, bị ngươi phạt chép sách, đây là có chuyện gì? Vĩnh Kỳ từ nhỏ lớn lên trước mặt ai gia, thông minh không nói vẫn còn thật nghe lời, biết hiếu thuận, làm sao va chạm ngươi, cho ngươi tức giận tới mức phạt nặng như vậy? Ai gia làm cho người ta hỏi, hai trăm lần, viết xong tay không bị phế đi sao? Ai gia đau lòng a.

    - Hoàng ngạch nương, trẫm trừng phạt Vĩnh Kỳ cũng nhẹ lắm rồi.

    Càn Long đây là nói thật, nếu để cho hoàng a mã phạt, tuyệt đối là tâm thần đều tổn thương.

    - Đem sách sao chép hai trăm lần là nhẹ? Cái gì mới kêu nặng?

    Đã thói quen làm thượng vị giả, ngữ khí Nữu Cỗ Lộc thị lập tức nghiêm khắc. Sau khi nói xong mới phát hiện người này là Càn Long, con trai của nàng, là hoàng đế, là nơi phát ra quyền lợi của nàng, lại phóng thấp ngữ khí:

    - Hoàng đế, Vĩnh Kỳ là con của ngươi, là cháu trai thân cận nhất của ai gia.

    - Hoàng ngạch nương biết Vĩnh Kỳ phạm sai lầm gì bị phạt sao?

    Ngữ khí Càn Long thản nhiên, nghe không ra buồn vui.

    - Ai gia đã cho người đi hỏi.

    Lão phật gia thở dài:

    - Là hắn hướng tiên sinh trong thượng thư phòng xin nghỉ, đi thăm Lệnh phi sinh bệnh.

    Ở trong mắt Nữu Cỗ Lộc thị, đây không phải là chuyện gì lớn lao, tuy rằng nguyên nhân làm cho nàng có chút không thoải mái. Hơn nữa tiên sinh thượng thư phòng nói dễ nghe thì là sư phụ của hoàng tử, nhưng rốt cục cũng chỉ là nô tài của Ái Tân Giác La mà thôi.

    - Hoàng ngạch nương, thượng thư phòng là địa phương nào, là địa phương các hoàng tử đọc sách vỡ lòng, bắt đầu từ thánh tổ gia đã cực kỳ xem trọng thượng thư phòng, bất kể là hoàng a mã hay là trẫm, đều chưa từng vắng mặt một ngày. Sau khi hoàng tử lĩnh việc làm, mới có thể rời đi thượng thư phòng. Lệnh phi sinh bệnh so được với đại sự quốc gia?

    Càn Long nhìn thẳng lão phật gia, khiến cho nàng có chút không được tự nhiên nghiêng người né tránh.

    - Việc này kỳ thật cũng không phải nguyên nhân trẫm phạt Vĩnh Kỳ.

    - Vậy vì cái gì?

    Thị vệ thái giám bên người lão phật gia làm sao so sánh được với Niêm Can xử? Có thể ở trong thời gian ngắn như vậy dọ thám biết được bao nhiêu đó tin tức cũng xem như không tệ rồi.

    - Hôm nay trẫm xử lý xong việc chính trị, đi ngự hoa viên, lúc sau tiện đường đi Duyên Hi cung. Ai biết trẫm vừa vào Duyên Hi cung, chợt nghe Vĩnh Kỳ sai người đem một thái y kéo xuống đánh đại bản, ba mươi đại bản, còn là đánh thật nặng! Trẫm hỏi rõ nguyên nhân mới biết được, là Vĩnh Kỳ cảm thấy được vị thái y này chẩn đoán bệnh sai lầm, thậm chí không cho người ta cơ hội bài bác đã khiến cho thị vệ động thủ, mãnh liệt hung ác như vậy, là một hoàng gia a ca làm được? Trẫm cấp quyền lợi cho hắn, chính là để cho hắn xem mạng người như cỏ rác? Ba mươi đại bản, cũng đủ làm cho một người có thân thể suy yếu một mạng quy thiên!

    - Việc này..

    Lão phật gia nhất thời không biết nên làm sao biện giải cho Vĩnh Kỳ:

    - Hoàng đế, ngươi cũng biết Vĩnh Kỳ thuở nhỏ khá thân mật với Lệnh phi, nhất thời quan tâm sẽ bị loạn cũng là hiểu được.

    - Trẫm đã cho hắn cơ hội giải thích, nếu Vĩnh Kỳ nguyện ý cùng trẫm thừa nhận sai lầm, trẫm sẽ không phạt hắn như vậy. Nhưng Vĩnh Kỳ cứng rắn kiên trì chính mình không có sai, nói trẫm là bị tiểu nhân nói dối, trẫm cần phạt hắn, hắn dùng mọi cách biện giải không muốn nhận! Trẫm tận mắt nhìn thấy chính tai nghe được còn như thế, ngày sau đây?

    Càn Long lớn tiếng, lập tức thanh âm chuyển nhu:

    - Hoàng ngạch nương, trẫm biết ngài đau lòng Vĩnh Kỳ, nhưng tâm tính như vậy của Vĩnh Kỳ không thể mặc kệ đi xuống, ngài làm vậy sẽ hại hắn!

    Lời cầu tình gì đều bị một câu này của Càn Long nén trở về, chỉ đành bất đắc dĩ nói:

    - Ai gia già rồi, chuyện này ai gia mặc kệ. Nhưng hoàng đế a, không sao chép xong đánh roi thì coi như xong đi, hoàng gia a ca bị đánh roi, nói ra không phải bị chê cười sao?
     
  10. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 55 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Đứa con hiểu được.

    Càn Long gật đầu.

    Thấy Càn Long gật đầu, lão phật gia hài lòng, một tay đỡ trán:

    - Người đã già, tinh lực còn kém. Mới giờ nào mà bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.

    - Vậy đứa con đi trước, hoàng ngạch nương nghỉ ngơi.

    Càn Long đứng dậy tạm biệt, rời khỏi Từ Trữ cung.

    - Con lớn không cần nghe lời mẹ rồi.

    Trong lời nói của lão phật gia mang theo không ít tang thương, trọng lượng hoàng ngạch nương như nàng cũng không thể khiến hoàng đế thay đổi quyết định.

    - Lão phật gia, lão nô cảm thấy được vạn tuế gia vẫn là hướng về ngài, bằng không cũng sẽ không nhượng bộ. Ngài không biết, ngày hôm nay trong Duyên Hi cung, Lệnh phi cầu tình hoàng thượng không có chút dao động qua, thậm chí còn nói ra không cho ai cầu tình, nhưng bây giờ ngài vừa nói, hoàng thượng không phải đã sửa lại sao.

    - Cũng là ngươi biết an ủi ai gia.

    Nói xong lão phật gia đột nhiên nhớ tới một sự kiện:

    - Ngươi đi điều tra cho ai gia, thái y xem bệnh cho Lệnh phi là ai.

    - Dạ.

    A ca sở.

    Âm Cầm trở lại a ca sở liền đi vào phòng sách của ngũ a ca, đem điểm tâm thái hậu ban cho giao cho hắn.

    Nhưng tâm tình ngũ a ca hoàn toàn không để tâm đến điểm tâm, tùy ý đặt hộp thức ăn lên bàn, bắt đầu hỏi:

    - Lão phật gia đều nói gì với ngươi?

    Âm Cầm lập tức đem toàn bộ sự tình sau khi nàng đi Từ Trữ cung thuật lại một chút, cuối cùng theo lệnh lui xuống.

    - Thật tốt quá! Ngũ a ca, xem ra chúng ta thành công!

    Phúc Nhĩ Khang kích động đứng lên, rốt cục không cần tiếp tục viết mấy thứ này, viết không xong cũng không cần lo lắng bị đánh!

    - Lão phật gia có thể thuyết phục hoàng a mã sao?

    Vĩnh Kỳ hơi có vẻ lo lắng.

    Phúc Nhĩ Khang:

    - Người nào không biết đương kim hoàng thượng là hiếu tử, lão phật gia đã nói, chỉ cần không quá phận có lần nào hoàng thượng phản bác qua? Lần này chúng ta chẳng qua là bị phạt, yên tâm đi.

    - Vậy bây giờ chúng ta làm gì?

    Phúc Nhĩ Thái cũng buông bút lông, ngẩng đầu nhìn lên.

    - Một chữ, chờ!

    Phúc Nhĩ Khang ra vẻ bí hiểm.

    - Chờ?

    Phúc Nhĩ Thái cùng ngũ a ca có chút khó hiểu.

    - Đúng vậy, bây giờ chúng ta chỉ cần chờ sẽ tốt hơn.

    Vẫn là biểu tình bí hiểm, tựa hồ hết thảy đều bị hắn nắm giữ trong tay, trong ánh mắt tò mò của hai người, Phúc Nhĩ Khang chậm rãi nói:

    - Lão phật gia luôn thật thích ngũ a ca, không quen nhìn ngũ a ca mệt nhọc. Cho nên sau khi lão phật gia thuyết phục hoàng thượng, nhất định sẽ trước tiên phái người đến cho chúng ta biết!

    - Được, vậy chúng ta chờ!

    Vĩnh Kỳ vỗ bàn định xuống. Nhưng lần này không còn sốt ruột chép sách, mà là thưởng thức trà điểm tâm trò chuyện.

    Nhưng mãi cho tới giờ Hợi, bọn hắn cũng không đợi được người của lão phật gia phái tới.

    Lần này ba người cực kỳ hoảng sợ:

    - Chẳng lẽ, lão phật gia cũng không khuyên được hoàng a mã?

    Sắc mặt Vĩnh Kỳ tái nhợt, hiện tại chỉ còn lại ba canh giờ, ba canh giờ, hai trăm lần..

    Sấm sét giữa trời quang!

    - Làm sao bây giờ? Ca, ngươi nhanh nghĩ biện pháp a!

    - Đừng hoảng hốt, chúng ta trước tỉnh táo một chút.

    Phúc Nhĩ Khang bắt buộc chính mình tỉnh táo lại:

    - Chuyện cho tới bây giờ, chúng ta chỉ có thể sao chép, được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Ngày mai để tiểu Thuận tử chờ bên ngoài thượng thư phòng, chỉ cần xem tình huống không đúng, khiến cho hắn đi Từ Trữ cung tìm lão phật gia! Mà chúng ta liền tận lực kéo dài thời gian, kiên trì đến lão phật gia tới.

    A ca sở, sân của ngũ a ca sáng cả một đêm.

    Ngày hôm sau, các a ca cùng thư đồng đến thượng thư phòng nhìn thấy ngũ a ca tới sớm hết sức ngạc nhiên. Phải biết rằng vị này luôn là người cuối cùng tới! Hơn nữa tới sớm không nói, còn ngồi tại chỗ viết gì đó, quả thực là kỳ tích!

    Hiện tại ngũ a ca bất chấp các huynh đệ của mình suy nghĩ cái gì, cổ tay không ngừng viết, thoạt nhìn chữ viết dù có chút non nớt nhưng cũng xinh đẹp liên tục hiện ra, xa xa thoạt nhìn như đang chăm chỉ học bài.

    Tuy xem thường xung quanh nhưng không có nghĩa là không để ý, trong lòng càng lúc càng phẫn nộ thiêu đốt lên. Thế nhưng bất kính huynh trưởng, chờ qua hôm nay, hắn sẽ dạy cho đám đệ đệ như thế nào là phong phạm con cháu hoàng thất!
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...