THÁI Y VẬN AN
Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc
Editor: GiangNgan
Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc
Editor: GiangNgan
Chương 96 :(a)
Lần này Tây Sơn vây săn, Cố Vận An cũng đi. Bởi vì hắn biết lần vây săn Tây Sơn này sẽ phát sinh chuyện gì, mà chuyện này hắn có thể làm cho Hoằng Lịch còn lâu mới có thể xoay người trước mặt Thiện Bảo!
Quái thúc thúc dụ bắt Thiện Bảo, hắn tuyệt đối sẽ không tha thứ!
Cho nên dù xe ngựa đi Tây Sơn có bao nhiêu xóc nảy, Cố Vận An vẫn có thể kiên trì.
Sau khi đi vào bãi săn, Càn Long cho mọi người nghỉ ngơi chỉnh đốn, dưỡng sức để chuẩn bị đại triển thân thủ.
Trong bãi săn dựng lên lều trại cung cấp cho bọn họ nghỉ ngơi. Bởi vì lần vây săn này Càn Long chuẩn bị cử hành bảy ngày.
Chờ mọi người nghỉ ngơi chỉnh đốn xong, Càn Long nhảy lên ngựa, bắt đầu chuẩn bị săn bắn hôm nay.
Thiện Bảo luôn đi theo phía sau Càn Long, điểm này làm cho Vĩnh Kỳ thầm hận không thôi. Ra dấu bằng mắt cho hai huynh đệ tốt của hắn, liền vội vàng đi theo phía sau Càn Long, Phúc Nhĩ Khang cùng Phúc Nhĩ Thái cũng theo sát phía sau.
Càn Long chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn Vĩnh Kỳ một cái, lại không lên tiếng ngăn cản, làm cho Vĩnh Kỳ nhịn không được dương dương tự đắc lên, hoàng a mã quả nhiên vẫn là sủng ái hắn nhất!
Trong tay Càn Long cầm roi ngựa, bên sườn có cây cung cùng vài mũi tên. Hắn hơi nghiêng đầu nhìn Thiện Bảo cách mình nửa bước, khẽ cười cười, quay đầu kêu:
- Biểu hiện một chút thân thủ của các ngươi cho trẫm nhìn xem! Đại Thanh chúng ta lấy thiên hạ trên lưng ngựa, có thể cưỡi ngựa thiện chiến là bản sắc của người Mãn, mỗi người đều tự xuất ra bản lĩnh xuất chúng của mình! Hôm nay người có thành tích săn thú tốt nhất, trẫm có trọng thưởng!
Lời của Càn Long nghe thật đường hoàng, nhưng ở trong tai người biết chuyện (tỷ như Cố Vận An), xem ra chính là – những bóng đèn chướng mắt nhanh cút đi cho trẫm, trẫm muốn dẫn Thiện Bảo cùng đi săn thú! Không cần ngăn cản trẫm liên lạc cảm tình với Thiện Bảo.
Thằng nhãi này rất không biết xấu hổ! Nếu không phải vì hắn xung đột với loài ngựa, tuyệt đối sẽ tiến lên cấp cho Càn Long chút nhan sắc nhìn xem! Thậm chí chủ ý với tiểu thúc của mình cũng dám đánh.
Lời của Càn Long vừa dứt, cảm giác mình phi thường giỏi giang Phúc gia đại công tử Phúc Nhĩ Khang liền phóng ngựa đi ra, vị trí thậm chí còn gần hơn Vĩnh Kỳ một chút.
- Dạ! Hoàng thượng, tôi sẽ không khách khí!
Mọi người đều đưa mắt nhìn qua Phúc Luân không phân biệt được tôn ti, ánh mắt chán ghét. Bọn họ là con cháu bát kỳ, tướng quân đại thần còn chưa nói gì, người có uy nghiêm cao nhất như Phó Hằng còn chưa trả lời, một bao y nô tài dám ứng tiếng sao? Còn xưng ta?
Phúc Luân lại không hề phát giác những ánh mắt chán ghét kia, từ sau khi hắn nhờ Lệnh phi nương nương nên được thăng thành nhất phẩm đại học sĩ, ánh mắt người trong triều luôn nhìn hắn như vậy, thấm thía gì hắn a.
Nghe Phúc Nhĩ Khang đáp lời, biểu tình Càn Long chán ghét như ăn phải con ruồi ghê tởm:
- Ai cần ngươi khách khí?
Nếu hắn còn cần một nô tài khách khí, hắn cũng không cần làm hoàng đế! Vừa chuẩn bị răn dạy quở mắng Phúc Nhĩ Khang cùng Phúc Luân, ánh mắt hắn chợt nhìn thấy một con nai!
- Xem, phía trước có một con nai!
Lời này Càn Long nói với Thiện Bảo, ý tứ muốn Thiện Bảo cùng hắn đi săn nai.
Nên nhớ loài nai này không phải ai cũng được săn, trong bãi săn, duy nhất có tư cách săn nai chỉ có hắn cùng hoàng a mã.
Trục lộc thiên hạ!
Phúc Nhĩ Khang thật sự hoàn toàn không có "khách khí", lập tức xông ra ngoài.
- Con nai này là của ta!
Vừa chạy vừa quay đầu lại kêu:
- Ngũ a ca, Nhĩ Thái, chúng ta so đấu xem là ai là người thứ nhất săn được!
- Ca, hôm nay ngươi nhất định sẽ thua cho ta!
Phúc Nhĩ Thái theo sát đuổi theo.
- Vậy xem bãi săn hôm nay, là thiên hạ nhà ai!
Vĩnh Kỳ cũng hào khí can vân, khẩu khí tuyệt đối là giọng điệu của thái tử.
Đây là muốn tạo phản a! Cả bãi săn trong nháy mắt yên tĩnh, chỉ có ba người kia vẫn đang tự tin đuổi theo con nai.
Khuôn mặt Càn Long đen thui, toàn thân tản ra hàn khí, mà ngay lúc này Phúc Luân còn không sợ chết hướng hai đứa con « thiên tài » dặn dò:
- Nhĩ Khang! Nhĩ Thái! Các ngươi cẩn thận che chở ngũ a ca!
Che chở hắn làm cái gì? Bức vua đoạt vị sao?
- Phúc Luân, ngươi thật đúng là dạy nhi tử tốt lắm!
Ngữ khí của Càn Long giờ phút này cho dù là người không có mắt cũng biết tâm tình của hắn không xong.
Quái thúc thúc dụ bắt Thiện Bảo, hắn tuyệt đối sẽ không tha thứ!
Cho nên dù xe ngựa đi Tây Sơn có bao nhiêu xóc nảy, Cố Vận An vẫn có thể kiên trì.
Sau khi đi vào bãi săn, Càn Long cho mọi người nghỉ ngơi chỉnh đốn, dưỡng sức để chuẩn bị đại triển thân thủ.
Trong bãi săn dựng lên lều trại cung cấp cho bọn họ nghỉ ngơi. Bởi vì lần vây săn này Càn Long chuẩn bị cử hành bảy ngày.
Chờ mọi người nghỉ ngơi chỉnh đốn xong, Càn Long nhảy lên ngựa, bắt đầu chuẩn bị săn bắn hôm nay.
Thiện Bảo luôn đi theo phía sau Càn Long, điểm này làm cho Vĩnh Kỳ thầm hận không thôi. Ra dấu bằng mắt cho hai huynh đệ tốt của hắn, liền vội vàng đi theo phía sau Càn Long, Phúc Nhĩ Khang cùng Phúc Nhĩ Thái cũng theo sát phía sau.
Càn Long chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn Vĩnh Kỳ một cái, lại không lên tiếng ngăn cản, làm cho Vĩnh Kỳ nhịn không được dương dương tự đắc lên, hoàng a mã quả nhiên vẫn là sủng ái hắn nhất!
Trong tay Càn Long cầm roi ngựa, bên sườn có cây cung cùng vài mũi tên. Hắn hơi nghiêng đầu nhìn Thiện Bảo cách mình nửa bước, khẽ cười cười, quay đầu kêu:
- Biểu hiện một chút thân thủ của các ngươi cho trẫm nhìn xem! Đại Thanh chúng ta lấy thiên hạ trên lưng ngựa, có thể cưỡi ngựa thiện chiến là bản sắc của người Mãn, mỗi người đều tự xuất ra bản lĩnh xuất chúng của mình! Hôm nay người có thành tích săn thú tốt nhất, trẫm có trọng thưởng!
Lời của Càn Long nghe thật đường hoàng, nhưng ở trong tai người biết chuyện (tỷ như Cố Vận An), xem ra chính là – những bóng đèn chướng mắt nhanh cút đi cho trẫm, trẫm muốn dẫn Thiện Bảo cùng đi săn thú! Không cần ngăn cản trẫm liên lạc cảm tình với Thiện Bảo.
Thằng nhãi này rất không biết xấu hổ! Nếu không phải vì hắn xung đột với loài ngựa, tuyệt đối sẽ tiến lên cấp cho Càn Long chút nhan sắc nhìn xem! Thậm chí chủ ý với tiểu thúc của mình cũng dám đánh.
Lời của Càn Long vừa dứt, cảm giác mình phi thường giỏi giang Phúc gia đại công tử Phúc Nhĩ Khang liền phóng ngựa đi ra, vị trí thậm chí còn gần hơn Vĩnh Kỳ một chút.
- Dạ! Hoàng thượng, tôi sẽ không khách khí!
Mọi người đều đưa mắt nhìn qua Phúc Luân không phân biệt được tôn ti, ánh mắt chán ghét. Bọn họ là con cháu bát kỳ, tướng quân đại thần còn chưa nói gì, người có uy nghiêm cao nhất như Phó Hằng còn chưa trả lời, một bao y nô tài dám ứng tiếng sao? Còn xưng ta?
Phúc Luân lại không hề phát giác những ánh mắt chán ghét kia, từ sau khi hắn nhờ Lệnh phi nương nương nên được thăng thành nhất phẩm đại học sĩ, ánh mắt người trong triều luôn nhìn hắn như vậy, thấm thía gì hắn a.
Nghe Phúc Nhĩ Khang đáp lời, biểu tình Càn Long chán ghét như ăn phải con ruồi ghê tởm:
- Ai cần ngươi khách khí?
Nếu hắn còn cần một nô tài khách khí, hắn cũng không cần làm hoàng đế! Vừa chuẩn bị răn dạy quở mắng Phúc Nhĩ Khang cùng Phúc Luân, ánh mắt hắn chợt nhìn thấy một con nai!
- Xem, phía trước có một con nai!
Lời này Càn Long nói với Thiện Bảo, ý tứ muốn Thiện Bảo cùng hắn đi săn nai.
Nên nhớ loài nai này không phải ai cũng được săn, trong bãi săn, duy nhất có tư cách săn nai chỉ có hắn cùng hoàng a mã.
Trục lộc thiên hạ!
Phúc Nhĩ Khang thật sự hoàn toàn không có "khách khí", lập tức xông ra ngoài.
- Con nai này là của ta!
Vừa chạy vừa quay đầu lại kêu:
- Ngũ a ca, Nhĩ Thái, chúng ta so đấu xem là ai là người thứ nhất săn được!
- Ca, hôm nay ngươi nhất định sẽ thua cho ta!
Phúc Nhĩ Thái theo sát đuổi theo.
- Vậy xem bãi săn hôm nay, là thiên hạ nhà ai!
Vĩnh Kỳ cũng hào khí can vân, khẩu khí tuyệt đối là giọng điệu của thái tử.
Đây là muốn tạo phản a! Cả bãi săn trong nháy mắt yên tĩnh, chỉ có ba người kia vẫn đang tự tin đuổi theo con nai.
Khuôn mặt Càn Long đen thui, toàn thân tản ra hàn khí, mà ngay lúc này Phúc Luân còn không sợ chết hướng hai đứa con « thiên tài » dặn dò:
- Nhĩ Khang! Nhĩ Thái! Các ngươi cẩn thận che chở ngũ a ca!
Che chở hắn làm cái gì? Bức vua đoạt vị sao?
- Phúc Luân, ngươi thật đúng là dạy nhi tử tốt lắm!
Ngữ khí của Càn Long giờ phút này cho dù là người không có mắt cũng biết tâm tình của hắn không xong.