Đam Mỹ [Edit] Thái Y Vận An (Tống Quỳnh Dao) - Tử Nguyệt Điệp Lạc

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi GiangNgan, 19 Tháng bảy 2024.

  1. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 141 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vân Tường nhìn Tiêu gia tỷ muội, cũng không để trong lòng, bước chậm xuống cầu thang.

    Nghe được có người xuống lầu, Tiêu Vũ Phượng chậm rãi xoay người, tiếp theo cừu hận hội tụ trong mắt.

    Vẻ mặt Vũ Quyên có chút khó hiểu, vừa có hận ý, vừa có thưởng thức đối với Vân Tường.

    - Triển Dạ Kiêu!

    Sau một thoáng trầm mặc, Tiêu gia tỷ muội cùng mở miệng, hận ý rõ ràng làm quần chúng xung quanh vô cùng tò mò.

    Dạ Kiêu đội, Triển Dạ Kiêu, người Đồng Thành luôn không ngừng nhắc nhở mỗi ngày.

    Cố Vận An kéo Dận Chân ngồi trở xuống ghế, châm trà chuẩn bị xem tình huống.

    Dận Chân thấy hắn hưng trí bừng bừng, cũng bỏ mặc cho hoàng hậu nhà hắn làm theo ý mình thích.

    Vân Tường đối với Tiêu gia tỷ muội nhìn mà không thấy, khi đi ngang qua sân khấu, thậm chí không hề nhìn Tiêu Vũ Quyên cùng Tiêu Vũ Phượng.

    Tiêu Vũ Phượng gắt gao cắn môi, nhổ xuống trâm gài tóc, hướng Vân Tường vọt tới.

    Nghe được thanh âm, Vân Tường chợt lóe, Tiêu Vũ Phượng vồ hụt trực tiếp lảo đảo rơi xuống thang lầu, lăn lông lốc xuống đại đường.

    Nghe tiếng kêu thảm thống của Tiêu Vũ Phượng, Triển Vân Phi vô cùng đau lòng, lập tức bất chấp vọt tới bên người nàng, vẻ mặt thương tiếc nâng đỡ nàng:

    - Vũ Phượng, Vũ Phượng, nàng không sao chứ!

    - Mộ.. Mộ Bạch?

    Trên thân thể đau đớn, hơn nữa còn luân lạc vào trong thanh lâu, trong lòng xấu hổ cùng giận dữ, ánh mắt nàng tràn đầy nước mắt.

    Vân Tường xem thường Tiêu gia tỷ muội, lại xem thường Triển gia đại thiếu gia đang thâm tình chân thành.

    Hắn đã rời khỏi Triển gia, Triển Vân Phi làm sao làm sinh ý không liên quan gì với hắn, chỉ cần Triển Vân Phi biết tự mình hiểu lấy, đừng phá hư đồ vật trong Đãi Nguyệt lâu là được. Dù sao nơi này là của cải trên danh nghĩa của hắn.

    Triển Vân Phi thấy Vân Tường xem thường chính mình, lòng tự trọng cực kỳ mãnh liệt khiến hắn tức giận váng đầu, hơn nữa Vũ Phượng bị thương, trực tiếp đốt cháy lý trí của hắn.

    - Triển Vân Tường, ngươi đứng lại đó cho ta!

    Khóe mắt Vân Tường liếc qua hắn, tiếp tục đi ra cửa.

    - Triển Dạ Kiêu! Đừng tưởng rằng ngươi rời khỏi Triển gia, là có thể vô pháp vô thiên!

    Vân Tường dừng bước, khóe môi châm chọc, xoay người nói:

    - Ngươi đều đã nói ta đã rời khỏi Triển gia, ngươi lại lấy thân phận gì đi chỉ trích ta đây? Triển đại thiếu gia.

    Xưng hô cuối cùng ai cũng nghe ra vẻ khinh thường trong lời nói của hắn.

    - Ngươi!

    Bị khẩu khí của Vân Tường làm giận dữ Triển Vân Phi trừng lớn hai mắt, căm tức nhìn Vân Tường. Mãi tới khi nữ tử trong lòng hắn không ngừng run rẩy lên, mới gọi về thần trí của hắn.

    - Vũ.. Vũ Phượng..

    - Tô Mộ Bạch.. Triển đại thiếu gia..

    Tiêu Vũ Phượng biểu tình thê lương đoạn tuyệt:

    - Ngươi luôn gạt chúng ta.

    - Vũ Phượng, nàng nghe ta giải thích!

    Triển Vân Phi lập tức quên Vân Tường, trong lòng trong mắt chỉ còn Tiêu Vũ Phượng mà thôi.

    Rời khỏi Đãi Nguyệt lâu, khóe môi tươi cười trên mặt Vân Tường luôn không tiêu tán. Triển gia làm sao còn có thể tiếp tục nữa, chỉ trông vào đầu óc toàn là rơm rạ của Triển Vân Phi?

    - Nhé, quả nhiên là người không phong lưu uổng thiếu niên a, phải không, Vân Tường.

    Cố Vận An nhe răng cười.

    - Cố huynh?

    Nghe được thanh âm Vân Tường quay đầu lại, kinh ngạc một phen. Ánh mắt hắn nhìn qua Dận Chân, không ngờ vị tứ gia này lại mặc kệ cho Cố huynh đi Đãi Nguyệt lâu.

    - Không nghĩ tới?

    Cố Vận An dương dương tự đắc cười.

    - Cũng không phải quá mức kinh ngạc.

    Vân Tường lắc đầu, hắn ở kinh thành lâu như vậy, tuy gặp mặt ít, nhưng nghe Đa Long, Hạo Tường cùng Vĩnh Bích nói về bổn sự lạc đường của Cố thái y cũng không ít.

    -!

    Đây là ý gì!

    - Vận An, nói chính sự.

    Dận Chân nhắc nhở.

    Chính sự? Cố Vận An nghĩ nghĩ:

    - Vân Tường, cho ta mượn con ngựa!

    - Cố huynh cùng tứ gia muốn ra khỏi thành?

    - Ân.

    Dận Chân gật đầu.
     
  2. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 141 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Đáng tiếc ta thật bận việc, không thể tận tình địa chủ với hai vị.

    - Không có việc gì, không có việc gì.

    Cố Vận An không thèm để ý phất tay, hắn cùng tứ gia đi ra thành ước hẹn, hai người là tốt nhất!

    Trong ánh mắt kinh ngạc của Vân Tường, Cố Vận An cùng Dận Chân dắt đi một con ngựa.

    Đúng vậy, hai người chỉ dắt đi một con ngựa.

    Cố Vận An cùng toàn bộ ngựa bát tự không hợp cũng nổi tiếng như lộ si của hắn, chẳng qua lộ si toàn bộ hoàng cung đều biết, mà cùng ngựa thì toàn bộ Huyết Tích tử đều biết.

    Lúc trước Huyết Tam phụng lệnh dạy cho Cố Vận An cưỡi ngựa, đến nay cũng còn là một đại chỗ bẩn trong cuộc đời hắn.

    Chỉ cần hắn cưỡi ngựa đều sẽ có đủ loại chuyện tình phát sinh, cho dù hiện tại hắn có võ công bàng thân, nhưng chỉ cần tâm lý ám ảnh của hắn đối với ngựa vẫn còn, cũng không cách nào tự mình cưỡi ngựa!

    Hơn nữa vấn đề này cũng thật tốt, lúc ước hẹn cũng không cần tìm lý do, dọc theo đường đi Cố Vận An xem như là bay ra ngoài thành.

    Lúc này Triển viên tương đối náo nhiệt.

    Loại cảm giác này chính là một thân văn nhân ngông nghênh nhiều sĩ diện, Triển Vân Phi cũng thuộc hạng người như vậy, tuy rằng chính hắn lại không cho rằng mình là người như thế.

    Ở Đãi Nguyệt lâu bị Vân Tường vạch trần thân phận, hình tượng trước mặt nữ tử mình âu yếm phá thành mảnh nhỏ, xoay người liền biến đổi thành cừu nhân.

    Triển Vân Phi có thật nhiều điều muốn giải thích với Tiêu Vũ Phượng, nhưng trong thanh lâu nhiều người như vậy, hắn đường đường Triển gia đại thiếu gia, làm sao có thể để cho người nhìn chuyện cười!

    Hắn dùng khí thế cứng rắn lôi kéo Tiêu Vũ Phượng rời khỏi Đãi Nguyệt lâu, trực tiếp kéo về Triển viên.

    A Siêu đuổi theo chủ tử của mình, còn kéo luôn Tiêu Vũ Quyên không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

    Nguyên bản khách nhân cũng không quá hứng thú đối với loại chuyện này, lại bị hành động của Triển Vân Phi lại gợi lên hưng trí, lập tức có vài người che giấu hành tung đi theo, thế nhưng lại không bị phát hiện.

    Nhìn thấy Triển gia đại thiếu gia mang theo nữ nhân hát rong trong Đãi Nguyệt lâu về Triển viên, biểu tình những người này ý vị thâm trường, lẫn nhau đều ra vẻ lý giải, cùng với che giấu vẻ khinh thường thật sâu trong đáy mắt.

    Nữ tử hồng trần, chơi đùa thì cũng thôi, có ai lại mang về nhà như vị Triển đại thiếu gia kia. Nghĩ tới biểu hiện của Triển Vân Phi, bọn họ cảm thấy kế tiếp Triển gia phỏng chừng sẽ rất náo nhiệt.

    Đáng tiếc bọn họ vào không được.

    Triển Vân Phi mang người vào chánh đường, phân phó nha hoàn đi mời Triển Tổ Vọng cùng Mộng Nhàn, sau đó làm cho toàn bộ nha đầu người hầu lui xuống.

    A Siêu tuy cũng là người hầu, nhưng người ta là thân tín, huynh đệ của đại thiếu gia, cho nên vẫn lưu lại.

    Trong chánh đường chỉ có Triển Vân Phi, a Siêu cùng Tiêu gia tỷ muội.

    Lúc này Triển Vân Phi mới bắt đầu giải thích.

    - Vũ Phượng, ta biết hiện tại ta nói gì nàng cũng nghe không vào, nhưng ta thật sự không phải cố ý gạt nàng. Lúc đó ta thấy nàng có rất nhiều hận ý với Triển gia, có rất nhiều điều khó hiểu, có thật nhiều hiểu lầm, nói cho nàng biết thân phận của ta sẽ làm cảm xúc của nàng càng thêm kích động.

    Triển Vân Phi ôm Tiêu Vũ Phượng vuốt tóc nàng:

    - Tên Tô Mộ Bạch ta cũng không phải thuận miệng lừa gạt nàng. Ta rời khỏi Triển gia bốn năm, bên ngoài mấy năm nay đều dùng tên Tô Mộ Bạch, không có liên quan gì với Triển gia.
     
  3. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 142 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bên tai nghe lời của Triển Vân Phi, không biết là xấu hổ hay là giận, ánh mắt không ngừng tràn đầy nước mắt.

    - Vũ Phượng, Triển Vân Phi xin thề với trời, ta thật sự muốn đối tốt với nàng. Ta biết, Ký Ngạo sơn trang cùng Khê Khẩu là đau xót không thể san bằng trong lòng nàng, ta cũng muốn cố gắng giúp nàng, nhưng hết thảy ta lại vô năng vi lực.

    - Làm sao có thể!

    Tiêu Vũ Quyên vừa nghe, lập tức cắt đứt lời trữ tình của Triển Vân Phi. Không có Khê Khẩu, tỷ muội các nàng còn có thể đi nơi nào?

    - Vũ Quyên cô nương, lời của thiếu gia chính là sự thật.

    Vẻ mặt a Siêu đau kịch liệt:

    - Hôm nay thiếu gia có nói qua với lão gia, chỉ cần đem khế đất Khê Khẩu cho thiếu gia, thiếu gia sẽ đi tiếp nhận gia sản của hắn.

    Nếu Cố Vận An ở trong này, tuyệt đối sẽ phun a Siêu cùng Triển Vân Phi một mặt máu, nếu cảm thấy được ủy khuất, có thể giao lại cho hắn nha!

    Ánh mắt a Siêu nhìn Triển Vân Phi tràn ngập kính nể:

    - Nhưng nhị thiếu gia không cấp, cho dù lão gia ra mặt, nhị thiếu gia cũng không đem khế đất giao cho thiếu gia.

    Triển Vân Phi quát một tiếng:

    - A Siêu!

    Hắn cũng không phải ngăn cản a Siêu nói tốt cho mình, mà là muốn đổi cách xưng hô.

    - Vân Tường không còn là nhị thiếu gia Triển gia, hắn đã rời khỏi Triển gia!

    - Dạ, thiếu gia, a Siêu nhớ rõ.

    Triển Vân Phi tiếp tục giải thích, toàn bộ đều do Vân Tường làm.

    Lúc Triển Tổ Vọng cùng Mộng Nhàn đi vào chánh đường, Triển Vân Phi vẫn ôm chặt Tiêu Vũ Phượng không buông. Biết Triển Vân Phi không phải hung thủ làm hại mình nhà tan cửa nát, Tiêu Vũ Phượng cũng bỏ qua giãy dụa, mắc cỡ đỏ mặt rúc vào trong lòng hắn.

    - Khụ khụ.

    Triển Tổ Vọng cùng Mộng Nhàn đứng bên ngoài cửa chánh đường, ho khan vài tiếng, nhắc nhở đôi tiểu tình lữ bên trong.

    Triển Vân Phi lập tức kích động lôi kéo Tiêu Vũ Phượng tiến lên:

    - Cha, mẹ, con muốn cùng Vũ Phượng thành hôn.

    Trừ bỏ bản thân hắn, những người khác đều bị làm giật mình.

    Vân Phi mới trở về vài ngày, cũng đã hồi tâm sao? Triển Tổ Vọng nhìn Tiêu Vũ Phượng mặt mày đỏ bừng. Bộ dáng không sai, nếu cô nương này có thể làm cho Vân Phi hồi tâm, an tâm kế thừa gia nghiệp của hắn, vậy cũng tốt lắm.

    Mộng Nhàn cũng kinh ngạc nhìn lên Tiêu Vũ Phượng, càng xem càng vừa lòng. Con trai bảo bối của nàng rời nhà bốn năm, đối với nàng mà nói thật sự là quá khó chịu, Mộng Nhàn cũng biết nguyên nhân đứa con rời nhà, bởi vì Ánh Hoa cùng đứa con mới sinh ra qua đời. Hiện tại Vân Phi nói muốn thành hôn, đại biểu cho hắn đã đi ra bi thương, cũng sẽ không tiếp tục rời đi Triển gia!

    Lập tức Triển Tổ Vọng cùng Mộng Nhàn liếc nhau, cười a a hỏi thăm gia cảnh Tiêu Vũ Phượng.

    Biết cha mẹ nàng đều mất, chính mình độc lập chiếu cố bốn em trai em gái, càng thêm hài lòng, Triển Tổ Vọng gọi a Siêu đi chỗ ở hiện tại của Tiêu Vũ Phượng đem ba em trai em gái tuổi nhỏ của nàng đón tới Triển viên.

    Triển Vân Phi thấy cha mẹ không phản đối, mừng rỡ ôm Tiêu Vũ Phượng:

    - Thật tốt quá Vũ Phượng! Muội rất nhanh sẽ trở thành tân nương của ta!

    Thanh âm Triển Vân Phi không nhỏ, lỗ tai của tiểu Yến tử cũng thật dùng tốt, bị nàng vừa bước vào cửa liền nghe được.

    - Các ngươi muốn thành hôn sao? Thật tốt quá! Tiểu Yến tử này thích nhất xem người khác thành thân!

    Làm cho nàng nhớ lại trường hợp náo nhiệt trong phủ đệ của Lương đại nhân, còn có nhiều ăn ngon như vậy! Lúc này tiểu Yến tử đã quên cảm giác không thoải mái vì Triển gia "chiếu cố không chu đáo", ríu rít chúc mừng hai người.

    - Triển huynh, thật đúng là mừng rỡ!

    Phúc Nhĩ Khang ôm quyền, ánh mắt thoáng hiện vẻ hâm mộ. Triển huynh mới nhận ra Tiêu cô nương vài ngày, Triển huynh liền ôm được mỹ nhân về, nhưng mà hắn.. Phúc Nhĩ Khang nhìn Tử Vi, hắn cũng nên nhanh chóng hành động.

    - Vĩnh Kỳ, chúng ta ở chỗ này chờ Vân Phi cùng Vũ Phượng thành thân xong lại đi đi!

    Tiểu Yến tử tràn đầy hi vọng nhìn Vĩnh Kỳ, bất tri bất giác kêu lên tục danh của ngũ a ca.

    - Tiểu Yến tử, muội cũng biết chuyện này ta cũng không thể quyết định.

    Vĩnh Kỳ thiếu chút nữa gật đầu đáp ứng. Cũng may hắn còn nhớ rõ, hoàng a mã đang ở trong Triển viên, cũng là hoàng a mã hạ lệnh, ngay trong ngày cần lập tức lên đường.
     
  4. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 142 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Đúng vậy, tiểu Yến tử, muội cũng biết tính cách của lão gia, cho tới bây giờ đều nói một không hai.

    Phúc Nhĩ Thái nhìn thấy tiểu Yến tử làm nũng với Vĩnh Kỳ, chân khí có chút không xong, nhưng rất nhanh liền che giấu tới.

    - Cái gì mà một hay hai gì chứ, các ngươi không đi nói, ta đi!

    Thấy Vĩnh Kỳ không gật đầu, dù là Phúc Nhĩ Thái cũng không giúp đỡ, tiểu Yến tử bị hai người nuông chiều quen thói bất mãn:

    - Hoàng a mã hiểu ta nhất!

    Tiểu Yến tử dứt lời, bốn người Triển gia cùng Tiêu gia tỷ muội lập tức chấn kinh rồi.

    Nếu như nói « Vĩnh Kỳ » là bọn hắn nghe lầm, nghĩ sai, nhưng « hoàng a mã » đâu? Không phải ai cũng dám kêu « hoàng a mã », lại là ai cũng dám ứng!

    - Không nghĩ tới a..

    Hai tay Triển Tổ Vọng có chút run rẩy, Triển gia ở Đồng Thành tuy có thể một tay che trời, nhưng cũng chỉ ở Đồng Thành mà thôi, hiện giờ Triển gia lại có may mắn nghênh đón đương kim vạn tuế!

    Triển Tổ Vọng càng nghĩ càng kích động, con hắn về nhà không nói, còn mang tới hoàng tử a ca!

    - Không nghĩ tới, Triển Vân Phi này lại cùng hoàng gia a ca xưng huynh gọi đệ!

    Triển Vân Phi cũng không cảm thấy sợ hãi, mà cảm thấy hết sức tự hào. Triển Vân Tường đi kinh thành vài năm thì thế nào, còn không phải chỉ là một tiểu thương! Mà Triển Vân Phi hắn, là cùng hoàng gia a ca cùng vương công tử đệ xưng huynh gọi đệ!

    - Triển huynh, cấm nói.

    Nói chuyện chính là Phúc Nhĩ Khang, những lúc này ra mặt luôn là hắn, lúc này tự nhiên cũng không ngoại lệ.

    - Nếu đã bị các ngươi hay biết, chúng tôi cũng không che giấu. Vị này chính là a ca mà hoàng thượng yêu thích nhất, ngũ a ca. Đây là cách cách hoàng thượng sủng ái nhất, tiểu Yến tử cách cách. Đây là tỷ muội kết bái của cách cách Tử Vi, về phần ta cùng Nhĩ Thái, a mã của chúng tôi là đại học sĩ, Nhĩ Thái là thư đồng của ngũ a ca, còn ta là ngự tiền thị vệ.

    - Về phần vị lão gia..

    Phúc Nhĩ Khang nói xong, vẻ mặt bí hiểm chỉ chỉ lên trời:

    - Lần này chúng tôi vi phục xuất tuần, mong rằng Triển bá phụ..

    - Tôi biết, biết.

    Triển Tổ Vọng liên tục gật đầu, mặc dù có chút thất vọng không thể đem chuyện này ngoại truyền, nhưng sau đó ánh mắt chợt sáng lên:

    - Tiểu Yến tử cách cách không phải muốn xem Vân Phi cùng Vũ Phượng thành thân sao? Việc hôn nhân này ngày mai chúng tôi tổ chức!

    Có thể làm cho hoàng gia a ca cách cách tham gia hôn lễ của đứa con, cũng đủ làm cho mặt mũi hắn phong quang vô hạn, huống chi vị kia cũng rất có thể xuất hiện.

    Tuy rằng ngày mai có chút vội vàng, nhưng một đêm cũng có thể bố trí đi ra.

    Triển Tổ Vọng nâng cằm, nghĩ sau khi Vân Phi tiếp nhận việc buôn bán của hắn, dưới sự trợ giúp của a ca cách cách, làm rạng rỡ tổ tông, nụ cười không cách nào che giấu.

    Cố Vận An cùng Dận Chân từ ngoài thành trở về, liền chứng kiến đám người hầu bận rộn trong vườn, cùng màn đỏ treo cao nơi tiền viện cùng chánh đường.

    Người hầu nhìn thấy hai người liền lộ vẻ mặt tươi cười, hướng hai người gật đầu như chào hỏi.

    Ở nơi này vài ngày cũng chưa từng nhận qua đãi ngộ như vậy, Cố Vận An hơi có chút kinh hãi.

    - Các ngươi bố trí thành như vậy, là chuẩn bị làm việc vui cho ai?

    Chẳng lẽ Triển Tổ Vọng chuẩn bị nạp thiếp sao?

    Tiểu nha đầu đỏ mặt nói:

    - Dạ, ngày mai đại thiếu gia chúng tôi cần thành thân với Vũ Phượng cô nương..

    Vừa nói mặt càng đỏ hơn.

    - Được rồi, ngươi đi đi.

    Dận Chân lạnh lùng mở miệng, đem nha đầu hù sợ.

    Cố Vận An chậm chạp, nhưng Dận Chân thì rõ ràng. Ánh mắt của đám nha hoàn nhìn hai người bọn họ, hiển nhiên nảy sinh tâm tư không nên có!
     
  5. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 143 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm nay bọn họ đi vắng, mấy thứ kia tuyệt đối đã làm ra chuyện gì đó! Bằng không sáng sớm hôm nay người hầu còn lãnh đạm, hiện tại thái độ chuyển biến nhanh như vậy.

    Tuy rằng không có mặt, cũng không nghe Huyết Tích tử hội báo, nhưng nương bằng hiểu biết về đám người tiểu Yến tử, Dận Chân đem sự tình đoán chắc mười phần.

    Chủ nhân Triển gia đã biết thân phận của bọn họ, về phần người hầu Triển viên làm sao mà biết được..

    Đương kim thiên tử giá lâm Triển viên, Triển Tổ Vọng, Triển Vân Phi cùng Mộng Nhàn sẽ thật sự kín miệng không nói lộ ra sao?

    Sau khi biết thân phận của bọn họ, nụ cười trên mặt bọn hắn cũng không biến mất.

    Nha đầu bên cạnh Mộng Nhàn thuận miệng hỏi một câu "hôm nay tâm tình phu nhân tốt lắm", Mộng Nhàn còn đang hưng phấn liền đem sự tình nói ra, xong rồi còn nói với nha đầu Vân Phi quả nhiên không làm cho nàng thất vọng.

    Nha đầu đều là vỡ miệng, bởi vì Mộng Nhàn cũng không nghiêm cấm nên nha đầu lập tức chia sẻ cùng các tỷ muội tốt của mình.

    Biết mình trong ngày thường hầu hạ chính là đương kim hoàng thượng cùng hoàng tử cách cách, một đám vô cùng kích động. Nếu không phải Triển Tổ Vọng kêu bọn họ đi bố trí hỉ đường, cũng làm cho đám người hầu thận trọng một chút, phỏng chừng ngày mai toàn bộ người trong Đồng Thành đều biết.

    Hoàng thượng vi phục xuất tuần, người đi theo đương nhiên thật được xem trọng cùng sủng ái, điểm này nhìn vị cách cách cùng a ca kia liền biết. Người tâm phúc trước mặt hoàng thượng, từ kinh thành tới, nếu coi trọng bọn họ, không nói được làm chính thất phu nhân, dù làm tiểu thiếp cũng xem như vượt trội, dù sao vẫn tốt hơn lưu lại tiểu địa phương như Đồng Thành, vì thế một đám người dốc hết lực biểu hiện mình.

    Tuy rằng Dận Chân biểu hiện không rõ ràng, nhưng Cố Vận An lại cảm nhận được, hành động vừa rồi của Dận Chân tuyệt đối là ghen tuông!

    Cố hoàng hậu rất muốn chống nạnh cười to, hắn tuyệt đối là nhân sinh người thắng có được hay không!

    Dận Chân thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, làm cho Cố hoàng hậu thu hồi biểu tình đắc sắt, thật "đứng đắn" nhìn lại thân ái nhà hắn.

    - Đi thôi, đi sân của Hoằng Lịch.

    Dận Chân kéo kéo hai má Cố Vận An bất đắc dĩ nói.

    - Đi tìm Hoằng Lịch làm gì?

    Đi theo phía sau Dận Chân, Cố Vận An nhìn nhìn xung quanh.

    - Vừa rồi nha đầu kia nói, là hôn sự của Triển Vân Phi cùng Tiêu Vũ Phượng sao?

    Không phải Triển Tổ Vọng nạp thiếp, là Triển Vân Phi cưới vợ?

    - Thật sự là hoa tuyệt thế!

    - Hai người kia nhận thức còn chưa được năm ngày đi, cha mẹ Tiêu Vũ Phượng mới chết chưa được ba ngày đi! Lại chuẩn bị thành thân sao?

    Mẹ nó, không hổ là cùng một tác giả sao? Tiêu Vũ Phượng quả nhiên là con gái ruột của vị tác giả kia, chúc tính giống như đúc Nguyệt Nha Nhi cùng Bạch Ngâm Sương!

    Thế giới này đã bị não tàn xâm nhập..

    Vừa nghĩ, trước mắt nhìn thấy tiểu Yến tử, Tử Vi cùng ngũ a ca, Phúc gia huynh đệ, đang theo Triển Vân Phi cười cười nói nói đi tới, bên cạnh còn có Tiêu Vũ Phượng.

    - A! Cố thái y!

    Sau khi thân phận bại lộ tiểu Yến tử cũng không còn băn khoăn, chứng kiến Cố Vận An cùng Dận Chân liền vui vẻ chào hỏi, đến nỗi Dận Chân khí tràng mười phần đều bị bọn hắn bỏ qua.

    Cố Vận An chỉ gật đầu, liền chuẩn bị bỏ qua nhanh lên rời đi.

    Nhưng không được như nguyện.

    Đã lâu không gặp người trong lòng, tiểu Yến tử cũng không biết mình bị chán ghét, bước nhanh lên nói cho Cố Vận An nghe tình yêu vô cùng cảm động của Triển Vân Phi cùng Tiêu Vũ Phượng, cùng với "tin tốt lành" hai người sắp thành thân.

    Biểu hiện của tiểu Yến tử làm cho hai thanh niên ôm ấp tình cảm với nàng sắc mặt thập phần không tốt, ngũ a ca đầu tiên làm khó dễ:

    - Cố thái y được hoàng a mã yêu thích, liền một chút cũng không đem a ca cùng cách cách như chúng ta đặt vào trong mắt.
     
  6. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 143 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đây là trách hắn không hành lễ với bọn họ đâu.

    Ngũ a ca làm khó dễ, làm cho Dận Chân sắc bén nhìn qua.

    - Nhé, không nghĩ tới ngũ a ca lại xem trọng thân phận quy củ như vậy a.

    Cố Vận An lôi kéo tay áo Dận Chân, cười cười liếc mắt nhìn ngũ a ca, sau đó có ý ám chỉ đảo qua Phúc gia huynh đệ, cùng với tiểu Yến tử.

    - Ta thật đúng là thụ giáo.

    - Cố Vận An, đừng tưởng là hoàng a mã xem trọng ngươi, bổn a ca cũng không làm gì được ngươi!

    Mỗi lần đều thật dễ dàng bị Cố Vận An điểm xù lông ngũ a ca lập tức nổi giận, Nhĩ Khang Nhĩ Thái là huynh đệ của hắn, lại bị nô tài này vũ nhục!

    - Vậy ngươi chuẩn bị làm gì ta?

    Cố Vận An vô tội nhìn ngũ a ca, bên cạnh hắn còn có hai bao cỏ Phúc gia huynh đệ, còn có một tiểu Yến tử làm gánh nặng, có thể ra tay giáo huấn hắn?

    Nghĩ tứ gia nhà hắn dùng bài trí sao?

    - Ngũ a ca, có chuyện gì chờ sau khi trở về rồi nói sau.

    So với ngũ a ca còn có chút lý trí Phúc Nhĩ Khang ngăn cản Vĩnh Kỳ.

    - Nhĩ Khang, ngươi..

    - Hoàng thượng bị người này chuốc thuốc mê gì không biết, sự tình làm lớn, hoàng thường nói không chừng còn có thể bao che hắn, chúng ta chờ một chút, nam tuần hồi cung, lão phật gia cần từ Ngũ Đài sơn trở lại.

    Nghe Phúc Nhĩ Khang nhắc nhở, hai mắt Vĩnh Kỳ tỏa sáng.

    Đúng vậy, hiện tại hoàng a mã bị nô tài này lời ngon tiếng ngọt lừa bịp, bây giờ còn chưa phải thời cơ ra tay với nô tài này. Sau khi lão phật gia trở về, cho dù là hoàng a mã cũng phải nghe lời của lão phật gia!

    Mà lão phật gia thương nhất là đứa cháu như hắn.

    Dụng ý trong lời nói của Phúc Nhĩ Khang ngũ a ca cùng Phúc Nhĩ Thái đều thập phần hiểu được, ánh mắt nhìn Cố Vận An đều sáng lên.

    Tuy Phúc Nhĩ Khang chỉ nói nhỏ, nhưng Cố Vận An cùng Dận Chân đều biết võ công nên nghe được.

    Cố Vận An liếc mắt nhìn Dận Chân, ngạo kiều quay đầu, vợ nhỏ còn sống chẳng hạn, là ghét nhất!

    Mặt Dận Chân đen không ít:

    - Chờ bắt được phản tặc Bạch Liên giáo, trẫm sẽ không buông tha bọn hắn!

    Ái Tân Giác La gia không giết con cháu mình, nhưng con cháu bị vây cấm thật không ít! Loại a ca không có đầu óc này, lưu trữ có ích lợi gì!

    Cố Vận An hài lòng gật đầu, đột nhiên thản nhiên nói ra một câu:

    - Không biết khi hoàng thượng biết được thân phận của mình bị con trai cùng con gái cưng bại lộ thì sao đây.

    Một câu nói làm cho đám thiếu não cứng người.

    Bọn hắn không cẩn thận đem thân phận Càn Long bại lộ ra ngoài, hơn nữa làm cho người trong Triển viên đều biết, đây không thể dùng lý do mình sơ sẩy mà nói cho qua.

    - Ngũ a ca, các ngươi không có sao chứ.

    Triển Vân Phi vỗ vai ngũ a ca, theo hắn xem ra, hoàng thượng sủng ái ngũ a ca cùng tiểu Yến tử cách cách như vậy, chỉ là loại chuyện bại lộ thân phận nhỏ nhặt như thế, hoàn toàn không sợ bị trách tội.

    - Vĩnh Kỳ..

    Tiểu Yến tử tội nghiệp nhìn Vĩnh Kỳ, phía trước vấn đề bị nàng xem nhẹ hiện tại lại đối diện. Đầu sỏ bại lộ thân phận hoàng a mã là nàng, nếu hoàng a mã trách móc xuống, nàng có bị đánh roi hay không?

    - Tiểu Yến tử, tỷ đừng hoảng.

    Tử Vi lôi kéo tay nàng làm yên lòng:

    - Hoàng a mã thích tỷ cùng ngũ a ca như vậy, sẽ không có chuyện gì.

    Mặc dù sự thật này làm cho Tử Vi thập phần đau lòng.

    - Đúng vậy, tiểu Yến tử, Tử Vi nói rất đúng, muội chỉ cần làm nũng với hoàng thượng, nhất định sẽ không có chuyện gì.

    Phúc Nhĩ Thái gật đầu nói.

    Tiểu Yến tử tưởng tượng, cũng phải, hơn nữa mình chỉ là không cẩn thận mà thôi, không có gì cần sợ hãi. « Nghĩ thông suốt » tiểu Yến tử lập tức khôi phục lại tinh thần:

    - Chúng ta không phải muốn đi đón em trai em gái của Vũ Phượng sao, đi nhanh đi!
     
  7. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 144 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiểu Yến tử đi phía trước, không chứng kiến ánh mắt âm trầm của ngũ a ca, trong mắt hiện lên một tia sát ý, là đối với vị thái y dám kẻ dưới phạm thượng, che đậy thiên tử, bất kính hoàng tử kia.

    Tiểu Yến tử phía trước biểu hiện, ngũ a ca đối với nàng tình căn thâm chủng làm sao không có phát hiện, muốn cho hắn bỏ qua tiểu Yến tử là không thể nào, tiểu Yến tử thiện lương hồn nhiên như vậy, làm cho nhân sinh của hắn trở nên muôn màu muôn vẻ, hắn làm sao có thể bỏ qua.

    Cho nên trước khi tiểu Yến tử nhận lấy được tình cảm này, nhất định phải trừ bỏ Cố thái y!

    Hai tay ngũ a ca nắm chặt, chờ lão phật gia trở về..

    Chuyện tiểu Yến tử đem thân phận bại lộ, Càn Long tự nhiên cũng biết. Tuy mấy ngày nay hắn luôn vội vàng cách ly Hòa Lâm, quấn quýt Thiện Bảo, nhưng tình huống bên ngoài vẫn có người của Niêm Can xử không định giờ báo cho hắn.

    Lúc tiểu Yến tử "nói lộ ra miệng", Phúc Nhĩ Khang hào khí hàng vạn hàng nghìn hướng chủ nhân Triển gia giới thiệu thân phận của bọn hắn, Càn Long cũng đã biết rồi.

    Vừa biết tin tức, Càn Long hận không thể lập tức đem Vĩnh Kỳ nhét vào trong bụng Du quý nhân, loại không đầu óc như vậy, không ngờ là con hắn?

    Nhưng cho dù Càn Long có tức giận, nhưng có những người của Triển gia hiện tại hắn cũng không thể mắng Vĩnh Kỳ cùng Phúc gia huynh đệ. Tục ngữ nói việc xấu trong nhà không thể bại lộ ra ngoài, chuyện cười của hoàng gia há có thể cho phép đám người Triển gia không đầu óc nhìn được sao!

    Càn Long nhiều lần tự nói với mình, hắn còn phải dựa vào tiểu Yến tử dẫn dụ Phương Nghiêm, còn cần dùng Phương Nghiêm diệt trừ Bạch Liên giáo, cho nên hiện tại không thể bóp chết nàng, vẫn không thể bóp chết nàng.

    Chờ sau khi bắt được Phương Nghiêm, lập tức tiêu diệt con chim không đầu óc kia!

    Lúc Cố Vận An cùng Dận Chân đi vào, Càn Long đang ở trong phòng tự hỏi một trăm biện pháp bóp chết đám não tàn kia.

    Hắn nguyên bản cũng tính toán cùng Thiện Bảo đi ra ước hội! Nhưng con chim cùng đứa con trai tốt còn có hai bao y nô tài không biết điều, thêm tư sinh nữ không tự biết rõ thân phận đều làm phiền hắn!

    Hắn cách ly Hòa Lâm được một lần dễ dàng sao? Lại bị mấy kẻ không ánh mắt đều phá hủy!

    Liếc mắt nhìn Hòa Lâm, Càn Long oán khí mười phần.

    Càn Long nhìn thấy Dận Chân cùng Cố Vận An vào phòng liền đứng dậy:

    - Hoàng a mã, tiểu ngạch nương.

    Dận Chân gật gật đầu, nghe Hoằng Lịch xưng hô tiểu ngạch nương tỏ vẻ hết sức hài lòng.

    Nhưng Cố Vận An lại bất mãn.

    Ngạch nương cọng lông a! Thỉnh gọi hắn a mã!

    Nam nhân của Cố hoàng hậu tựa hồ cảm nhận được tâm lý giờ phút này của Cố hoàng hậu, thản nhiên liếc hắn một cái.

    Tiểu ngạch nương tốt, thật tình tốt lắm. Hoàn toàn không có cốt khí Cố hoàng hậu nhìn Dận Chân lộ nụ cười sáng lạn.

    - Hoàng a mã, người Triển viên đã biết thân phận của con, còn tiếp tục lưu trong này, chỉ sợ đi không được.

    Nghĩ nghĩ tới đầu sỏ gây nên, Càn Long cắn răng.

    - Vậy đem ngày khởi hành đổi thành ngày mai?

    Hắn cũng không muốn ở trong này mất mặt xấu hổ.

    - Vậy thật không thú vị.

    Cố Vận An nói:

    - Vừa rồi Triển Vân Phi chính là đi đón em trai em gái Tiêu Vũ Phượng, Triển viên làm lớn như vậy, sáng mai chúng ta đi, vẽ mặt bao nhiêu chứ.

    Cố Vận An nói lời này làm người trong phòng có chút kinh ngạc.

    - Chờ lúc hôn lễ bắt đầu, lại ra mặt cường thế mang đi đám người tiểu Yến tử, dẫm lên mặt còn thích hơn là vẽ mặt!

    Cố Vận An nói thật hưng phấn.

    Y theo thân phận của Triển gia trong Đồng Thành, hơn nữa thân phận của đám người ngũ a ca, Triển Tổ Vọng một lòng muốn làm lớn, làm cho Triển gia càng tiến một bước, người có danh trong Đồng Thành sẽ được thỉnh mời. Chờ đoàn người trở lại hoàng cung, Triển Tổ Vọng tiếp tục phóng ra tiếng gió, nói ngày con mình thành thân ngồi chủ tọa chính là đương kim thiên tử còn con trai con gái của hắn, còn có người nào dám không cho Triển gia vài phần mặt mũi?

    Trước khi thành thân đem người mang đi, Triển gia có thể không có gì tổn thất. Nhưng nếu ngay lúc thành thân đem đám người tiểu Yến tử mang đi, cho dù bọn họ không biểu lộ thân phận, vậy cũng đủ sung sướng.

    Ánh mắt mấy người nhìn Cố Vận An lộ vẻ thì ra là thế.

    Ngày hôm sau trời còn chưa sáng hẳn, Triển viên lại bắt đầu bận rộn lên, chiêng trống, tiếng kèn ồn ào, tiệc rượu cũng đã dọn xong đầy đủ.
     
  8. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 144 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ sáng sớm Tiêu Vũ Phượng đã bị nha hoàn kêu lên, trang điểm ăn mặc, mặc vào áo cưới đỏ thẫm, phủ lên khăn voan đỏ tươi, cùng một thân đồ tang mấy ngày trước hoàn toàn khác hẳn.

    Mấy hài tử khác của Tiêu gia cũng mặc vào quần áo mới, vẻ mặt hưng phấn chờ chị cả lấy chồng.

    Bọn hắn toàn bộ đều quên, cha mẹ mình đã chết còn chưa được ba ngày.

    Tiêu Vũ Phượng lấy chồng ngay trong Triển viên, cái kiệu từ cửa nhỏ đi ra, sau đó vòng quanh Đồng Thành chuyển một vòng lại từ cửa lớn Triển viên tiến vào.

    Vì để cho tiểu Yến tử cùng ngũ a ca cao hứng, Triển Tổ Vọng phí không ít tiền vốn. Đồ cưới, lễ hỏi đều do hắn ra, đội ngũ thành thân tuy kém Lương đại nhân, nhưng ở trong Đồng Thành cũng là ít có, thậm chí còn không kém gì lúc trước cưới Lâm Ánh Hoa.

    Tiểu Yến tử cùng ngũ a ca mấy người đều đi trong đội ngũ đón dâu, ăn mặc quần áo màu sắc rực rỡ, thoạt nhìn đặc biệt chói mắt. Nhưng chính bọn hắn lại không có tự giác, Triển Tổ Vọng cùng Mộng Nhàn biết thân phận của bọn hắn cảm thấy càng thêm xinh đẹp. Quay xung quanh Đồng Thành chuyển một vòng, làm cho người ta nhìn chuyện cười thật không ít.

    Hôm qua Triển Vân Phi đem Tiêu Vũ Phượng mang ra khỏi Đãi Nguyệt lâu, có không ít người nhìn thấy. Đảo mắt liền thành hôn, còn là bát nâng đại kiệu dâng tới cửa, những người đó nhìn xem trong lòng cười không ngớt.

    Một con hát, còn là con hát từ trong kỹ viện đi ra, lại vẫn có người quang minh chính đại cưới trở về, mang về nhà không phải làm thiếp, mà là chính thất!

    Quả nhiên, Triển gia không có nhị thiếu gia gánh vác thì không được, mới hai ngày đã gây ra sự kiện như thế.

    Triển gia thanh thế lớn như vậy, Vân Tường sớm biết, hắn còn đang chờ xem kịch vui đâu.

    Người cầm được thiệp mời đều mang theo tâm tình xem kịch vui, mỗi người mang theo một phần lễ hỏi, còn có người trực tiếp mang theo bạc tới cửa.

    Đội ngũ đón dâu dừng trước cửa Triển viên, bà mối đem Tiêu Vũ Phượng đỡ xuống, vượt qua chậu than, bắt đầu chuẩn bị bái đường.

    Mắt thấy ngày lành tháng tốt sắp tới, tiểu Yến tử cao hứng không ngừng nhảy nhót, vừa nhảy nhót vừa kêu:

    - Nhanh lên bái đường, nhanh lên bái đường!

    Nàng còn muốn xem nháo động phòng đâu!

    Ngũ a ca cũng không có tâm tư đi ngăn cản tiểu Yến tử, nhìn Triển Vân Phi mặc áo cưới trong hoảng hốt tựa hồ thấy được tình cảnh hắn cùng tiểu Yến tử bái đường thành thân.

    Triển Tổ Vọng nhìn cách cách tôn quý thúc giục, sợ chọc giận nàng liền mở miệng giải thích:

    - Cô nương, bái đường cần nhìn thời gian, chưa tới ngày lành tháng tốt liền bái đường, không..

    Triển Tổ Vọng còn chưa nói xong, đã bị tiểu Yến tử ra vẻ khờ dại cắt đứt:

    - Vậy có quan hệ gì, bổn cách.. bổn cô nương chưa từng nghe nói qua bái đường còn phải nhìn thời gian!

    - Việc này..

    Triển Tổ Vọng do dự không có chủ ý. Không đến giờ lành tháng tốt mà bái đường điềm xấu, thế nhưng lại là cách cách mà hoàng thượng sủng ái nhất.. cuối cùng Triển Tổ Vọng cắn chặt răng:

    - Bái đường!

    Đột nhiên hắn nghe được một tiếng quát tức giận:

    - Tiểu Yến tử! Các ngươi lại đây cho ta!

    Quay đầu, liền thấy được Càn Long mặt đen đứng cách đó không xa.

    Vừa rồi còn hưng phấn tiểu Yến tử vừa nhìn thấy Càn Long lập tức liền cứng ngắc, nàng còn không có quên ngày hôm qua đem thân phận của Càn Long bại lộ ra ngoài.

    - Hoàng.. lão gia..

    Tiểu Yến tử há miệng thở dốc, đem từ hoàng a mã sửa lại. Mắt nhìn Cố Vận An đứng phía sau Càn Long, hơi có chút an tâm, Cố thái y sẽ giúp chính mình cầu tình!

    Từng bước nhỏ nhích tới trước mặt Càn Long, nàng hít sâu một hơi, tự nói với mình hoàng a mã thích tiểu Yến tử sảng khoái thế nào, thích nàng khờ dại, không có chuyện gì lớn.

    - Lão gia, hôm nay Triển Vân Phi thành thân, lão gia, ngài cũng..

    - Đủ rồi! Câm miệng cho ta! Việc hôn nhân của người khác là ngươi nói làm thì có thể làm, nói như thế nào thì phải thế nào sao? Ngươi cho ngươi là thân phận gì!
     
  9. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 145 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Con..

    Tiểu Yến tử há miệng thở dốc, mồ hôi lạnh tuôn ra, hoàng a mã đã biết..

    - Hoàng.. lão gia, việc hôn nhân này cũng không phải tiểu Yến tử..

    Ngũ a ca Vĩnh Kỳ lập tức tiến lên cứu tràng.

    - Ngươi cũng câm miệng cho ta!

    Càn Long lạnh lùng liếc nhìn Vĩnh Kỳ một cái, sau đó đảo qua Phúc gia huynh đệ cùng Tử Vi ba người, cuối cùng dừng trên người Triển Tổ Vọng:

    - Triển lão gia, hôm nay tiểu nhi không hiểu chuyện, cho các ngươi khó làm. Làm phiền các ngươi lâu như vậy, chúng tôi hẳn nên cáo từ.

    - Không không không, không dám không dám, đây đều là tôi nên làm. Hoàng.. lão gia, chi bằng chờ Vân Phi cùng Vũ Phượng bái đường xong..

    - Không cần, chúng tôi còn có việc phải xử lý.

    Nói xong Càn Long vung tay áo xoay người rời đi.

    Cho dù tiểu Yến tử còn muốn vô giúp vui, nhưng có câu nói của Càn Long "ngươi là thân phận gì" bị hù dọa cũng hoàn toàn mất hết tâm tư.

    Càn Long đi rồi, Triển Tổ Vọng giơ tay, há miệng thở dốc.

    - A..

    Triển Vân Tường khoanh tay trước ngực đứng cách đó không xa, nhìn diễn cảm vặn vẹo của Triển Tổ Vọng, giễu cợt một tiếng:

    - Trộm gà không được còn mất nắm gạo, đem mắt cá xem thành trân châu, thật đúng là càng sống càng không ra gì.

    Thanh âm của Vân Tường không nhỏ, ở trường hợp yên tĩnh nghe càng thêm rõ ràng.

    - Triển Vân Tường, ngươi tới nơi này làm gì! Ngươi đã không còn là người Triển gia!

    Vừa nhìn thấy Vân Tường, người đầu tiên mở mồm lại là chú rể Triển Vân Phi.

    - Đương nhiên là "chúc mừng" các ngươi, nhìn thấy thiên nhan a.

    - Triển Vân Tường!

    - Vân Phi!

    Triển Tổ Vọng kêu lên, sau đó chắp tay với khách nhân:

    - Triển mỗ phi thường có lỗi, hôm nay Triển gia có chuyện quan trọng cần làm, chậm trễ thời gian của các vị, quản gia, đưa cho mỗi vị năm mươi lượng nhận lỗi.

    Đây là có ý tiễn khách, tuy còn chưa bái đường.

    Mặc dù mọi người còn muốn tiếp tục nhìn xem, nhưng chủ nhân đều nói tiễn khách, chỉ đành tiếc nuối rời đi.

    Đám người đi hết, sắc mặt Triển Tổ Vọng đen lại, nhìn nha đầu nói:

    - Đưa Tiêu tiểu thư về phòng.

    - Cha! Con cùng Vũ Phượng còn chưa bái đường xong!

    - Còn bái đường cái gì! Ngươi nghĩ Triển gia bị chê cười còn chưa đủ sao?

    Triển Tổ Vọng tức giận run rẩy. Vì lấy lòng a ca cách cách, lại vội vàng đón dâu, vốn tưởng rằng đáp lên con đường của hoàng gia, nhưng toi công bận rộn một hồi! Vì thế còn chọc hoàng thượng không vui!

    - Nhé, Triển lão gia cũng biết mình gây ra chuyện cười? Như vậy gióng trống khua chiêng cho con của mình đi cưới một kỹ nữ kỹ viện, tôi còn tưởng rằng Triển lão gia rất đắc ý đâu.

    - Ngươi nói..

    Triển Tổ Vọng chỉ cảm thấy một búng máu dâng lên, kinh ngạc nhìn qua Triển Vân Phi:

    - Vân Phi, con..

    - Triển Vân Tường, miệng ngươi phóng sạch sẽ một chút! Vũ Phượng không phải là kỹ nữ!

    - Có phải kỹ nữ hay không cũng không phải do Triển đại thiếu gia ngươi nói, toàn bộ người trong Đồng Thành đều biết, Vũ Quyên Vũ Phượng trong Đãi Nguyệt lâu xinh đẹp tới bậc nào.

    - Không cho ngươi tiếp tục vũ nhục Vũ Phượng!

    Triển Vân Phi quát lên muốn xông tới liều mạng với Vân Tường.

    - Đủ rồi!

    Đem khẩu máu nuốt xuống, Triển Tổ Vọng nhìn Vân Tường:

    - Ngươi nói nhìn thấy "thiên nhan" là có ý gì!

    - Nga? Chẳng lẽ các ngươi không phải đã biết vị Ngải lão gia chính là hoàng thượng cho nên mới nóng vội làm cho Triển Vân Phi cưới vợ sao?

    Vân Tường cười cười:

    - Đáng tiếc a, nịnh nọt chụp sai địa phương.

    - Ngươi đã sớm biết thân phận của bọn họ sao?

    Triển Tổ Vọng khí huyết dâng lên.

    Vân Tường giang tay:

    - Chẳng lẽ ngài cho rằng vài năm tôi ngai trong kinh thành là uổng phí? Ngài thật cho rằng người nào cũng giống như đứa con trai bảo bối của ngài hận người khác không biết mình làm cái gì?

    Triển Tổ Vọng chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, lời này của Vân Tường làm cho tâm tư của hắn biến thành chuyện cười từ đầu tới đuôi!

    - Lão gia! Lão gia!

    Mộng Nhàn vội vàng đỡ Triển Tổ Vọng:

    - Nhanh lên đi tìm đại phu! Nhanh đi!

    Vân Tường nhìn đám người vội thành một đoàn, rời đi Triển viên. Thân tình trong lòng hắn sớm tan biến từ những lần Mộng Nhàn hãm hại Phẩm Tuệ, làm nhục mẹ của hắn trước kia, tình thân như vậy hắn đã sớm không cần nữa.
     
  10. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 145 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Càn Long đem mấy người tiểu Yến tử mang đi ra khỏi hôn lễ của Triển Vân Phi, trực tiếp nhét vào xe ngựa, chuẩn bị khởi hành, hoàn toàn xem thường ánh mắt kháng nghị của bọn hắn, chỉ thản nhiên nói một câu:

    - Vậy các ngươi liền luôn luôn ở lại Đồng Thành luôn đi.

    Ngay cả hoàng cung cũng không cần trở về, miễn cho ngại mắt của hắn.

    Ngũ a ca há miệng thở dốc, cũng không nói lời nào. Hắn luyến tiếc Lệnh phi nương nương, luyến tiếc lão phật gia, tuy rằng Đồng Thành quả thật tốt lắm, lại có tiểu Yến tử bên cạnh, nhưng không được lão phật gia tứ hôn, giữa hắn cùng tiểu Yến tử vẫn sẽ có thật nhiều tiếc nuối.

    Kỳ thật hắn càng luyến tiếc, chính là chỗ ngồi mà hắn "sắp chạm tới".

    Phúc gia huynh đệ cũng ngậm miệng lại, cuộc sống bình dân ngoài cung vĩnh viễn cũng không phải điều bọn hắn muốn, bọn hắn còn chưa cưới được cách cách công chúa, còn chưa nâng kỳ, làm sao có thể lưu lại tiểu địa phương như Đồng Thành ngai cả đời đâu!

    Tử Vi cùng tiểu Yến tử cũng không nói chuyện, ánh mắt luôn nhìn Càn Long/ Cố Vận An, bọn họ rời khỏi Đồng Thành, các nàng còn ở lại chỗ này làm gì?

    Đối với hai nàng mà nói, Đồng Thành thật là đẹp, nhưng chính vì có bọn họ, Đồng Thành mới đẹp.

    Đã không có năm người ríu rít kháng nghị, thật ra thanh tịnh rất nhiều.

    Bọn họ mới rời khỏi cửa thành không lâu, liền nghe được tiếng vó ngựa dồn dập, sau đó một nam tử mặc cẩm bào xuất hiện.

    Tiểu Yến tử tò mò vén màn nhìn thấy người kia, kinh hô một tiếng:

    - A! Là đệ đệ ác độc của Vân Phi!

    Xế chiều hôm qua, Triển Vân Phi kể cho bọn họ nghe về Triển Dạ Kiêu ác độc hại chết cha mẹ Vũ Phượng, cũng nói cho bọn họ biết rõ mặt thật của Vân Tường.

    Đệ đệ ác độc của Vân Phi?

    Cố Vận An vừa nghe xưng hô của tiểu Yến tử, vươn đầu nhìn ra ngoài, liếc mắt nhìn thấy Triển Vân Tường.

    - Ngươi không tiếp tục lưu lại Triển gia tham gia hôn lễ của ca ca hoa tuyệt thế của ngươi sao?

    Vân Tường hừ cười một tiếng xem như trả lời.

    Ân, hắn giải quyết.

    - Cố huynh, ngày sau Vân Tường lên kinh mới tụ lại một chút.

    Vốn còn tưởng lâu lắm gặp lại vui vẻ một lần, lại bị hoa tuyệt thế Triển Vân Phi làm thành một đoàn loạn.

    - Không thành vấn đề.

    Cố Vận An giơ tay, vươn ngón cái, nhe răng cười:

    - Đến tiếp sau chẳng hạn thì giao cho ngươi.

    Nói xong trừng mắt nhìn, lúc lên kinh thành nhớ đem diễn biến tiếp theo sau thuật lại cho hắn nghe một chút!

    Vân Tường gật đầu cười, ngồi trên lưng ngựa nhìn đoàn xe ngày càng xa, sau đó mới quay đầu trở về Đồng Thành.

    Ra khỏi Đồng Thành, theo đại lộ đi về hướng nam đi vào thông đạo đi thông Giang Nam, theo con đường này luôn đi tới, liền có thể đi vào Giang Nam.

    Vị trí Đồng Thành bởi vì hẻo lánh, cho nên đường đi thông Giang Nam có vẻ thật yên tĩnh, dù là tiểu Yến tử luôn hiếu động cũng dựa vào cửa sổ không yên lòng nhìn phong cảnh xung quanh, không tiếp tục cãi nhau, làm cho Càn Long cùng Thiện Bảo kinh ngạc đã lâu.

    Chạy một ngày đường, rốt cục lúc hoàng hôn bọn họ đi tới một trấn nhỏ.

    Người đi đường rất ít, cho dù có cũng thật vội vàng. Dù sao hiện tại sắp tới bữa tối, bận rộn một ngày cũng nên nghỉ ngơi một chút.

    Sau khi vào thôn trấn, Hòa Lâm đi trước một bước, qua chưa đầy một khắc trở lại, đi tới cung kính nói:

    - Lão gia, phía trước không xa có một khách sạn, còn có vài phòng trống.

    Càn Long ân một tiếng:

    - Vậy nhanh tìm nơi ngủ trọ đi.

    Nếu không phải trước mặt tiểu Yến tử cùng Tử Vi, thanh âm của hắn tuyệt đối càng ôn hòa hơn một chút.
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...