Chương 229: "Ta rất khờ, thật đó!"
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]
"Hy vọng là Chu Hành Vân." Chúc Ưu yên lặng hứa nguyện.
Diệp Thanh Hàn đã từng tiếp xúc với lĩnh vực của Chu Hành Vân, nên vẫn có hiểu biết đôi chút về nó.
Khiến người khác đoán không ra thì phải nói đến Diệp Kiều. Trong số các thân truyền, chưa một ai từng đi vào lĩnh vực của nàng.
Diệp Thanh Hàn nghĩ đến tên lĩnh vực, nói: "Hệ chủ chữa trị, không đáng sợ."
Thiếu niên cầm kiếm, bình tĩnh phân tích khốn cảnh trước mắt: "Hơn nữa lĩnh vực của nàng là vô hại với chúng ta."
Trong lần nói chuyện phiếm lúc trước, Diệp Kiều đã từng để lộ ra bốn màu trong lĩnh vực của nàng đều tương đối vô hại, phải trải qua bốn màu đó thì mới có lực sát thương. Nói cách khác trước đó, nó sẽ vô hại.
Diệp Thanh Hàn rất có tự tin bản thân có thể khống chế được cục diện trước khi mọi chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát.
Sâm La Kính rất nhanh đã cấu tạo tốt hình ảnh, lọt vào trong tầm mắt chính là một mảnh trắng xóa, lĩnh vực băng thiên tuyết địa mở rộng dưới chân, Diệp Kiều vừa tiếp xúc với mặt đất đã cảm thấy cả người đều bị đông lạnh đến chết lặng.
Động tác trong khoảnh khắc liền trở nên chậm chạp, nàng 'ha' một tiếng, nhìn Diệp Thanh Hàn, hỏi: "Lĩnh vực của ngươi?"
"Mẹ ơi, thật là lạnh." Hai hàm răng của Sở Hành Chi va vào nhau lập cập, lời nói cũng trở nên chậm chạp hơn.
Diệp Kiều có chút đồng cảm, nàng từng vào lĩnh vực của Diệp Thanh Hàn một lần, trong mắt nàng, lĩnh vực này quả thực không nói đạo lý, ít nhất lĩnh vực của nàng ban đầu vẫn là rất hữu hảo, nhưng lĩnh vực của Diệp Thanh Hàn vừa bước chân vào, máu huyết đã muốn lập tức đọng lại rồi.
Nàng run rẩy, KFC đang sống chết gì cũng không muốn ra ngoài cũng bị nàng cứng rắn lôi ra, ánh lửa sáng ngời bao phủ trên người Diệp Kiều, miễn cưỡng hòa tan vụn băng đã nhanh chóng ngưng kết trên người nàng. Trong nháy mắt tất cả mọi người đều vây quanh Diệp Kiều, ý đồ muốn cọ chút độ ấm của nàng.
KFC phun hai ngụm lửa, cũng héo: "Ta không có biện pháp duy trì lâu đâu, nếu các ngươi không nghĩ cách đi ra ngoài, bị lĩnh vực vây đến chết là chuyện sớm hay muộn thôi."
Diệp Thanh Hàn thử kết nối thần thức với lĩnh vực của mình, muốn mở lĩnh vực ra, dù sao cũng là lĩnh vực của hắn, hắn làm chủ nhân là có thể khống chế, thiếu niên nhắm mắt vội vàng tìm cách mở lĩnh vực để thoát ra ngoài.
Tần Hoài rủa thầm một tiếng: "Lĩnh vực của ngươi sao lại là cái dạng này?"
Độ ấm bên trong lĩnh vực thật sự là thấp đến khó có thể tưởng tượng.
Sở Hành Chi điên cuồng hà hơi, muốn đốt một tấm Ngự Hỏa Phù để sưởi ấm: "Lĩnh vực của đại sư huynh ta rất mạnh, có điều hơi lạnh a."
Diệp Kiều phân phát nốt số Ngự Hỏa Phù còn lại không nhiều lắm cho mọi người, nhưng tác dụng cũng cực nhỏ, nàng bị lạnh đến mức đại não cũng muốn đông lại, thần sắc cũng có chút ngây ngốc. Cái này gọi là bị đông lạnh đến choáng váng!
"Kiều Kiều." Hàn Sương kiếm chần chờ vài giây, nhìn bộ dáng ngây ngốc của kiếm chủ nhà mình liền muốn tiến đến giúp nàng.
Đầu ngón tay tiểu loli xuất hiện băng sương, ý đồ lấy độc trị độc để trợ giúp đối phương sưởi ấm, nó ngửa đầu, dùng đôi mắt màu xanh lặng lẽ nhìn Triều Tịch kiếm, nhìn qua có vẻ hết sức ngoan ngoãn hỏi: "Ta có thể, đông lạnh nàng một chút được không?"
Như vậy là có thể giúp được Kiều Kiều đi. Nghe nói dưới tình huống cực kỳ rét lạnh con người sẽ sinh ra ảo giác ấm áp.
"..."
Ách.
Triều Tịch kiếm ấn cái đầu lông xù của nó: "Nếu ngươi muốn nàng nhanh chết hơn thì có thể suy xét."
Hàn Sương nghiêm túc trầm tư một lát, bởi vì tự hỏi nửa ngày mà không thể đưa ra kết luận, cuối cùng quyết định nghe theo lời khuyên mà thu hồi bông tuyết trên đầu ngón tay trở về.
Hiện tại chỉ có thể trông cậy vào tu sĩ có linh căn hệ hỏa, Mộc Trọng Hi đốt một đốm lửa bản mạng trên đầu ngón tay, một đám người vây quanh một dúm lửa đó, điên cuồng sưởi ấm. Khoảnh khắc này nó quả thực chính là hy vọng của tất cả mọi người.
Hoãn một hồi lâu, Diệp Kiều bị đông lạnh đến phát ngốc mới dần dần thanh tỉnh lại, nàng hà hơi, bấm tay niệm thần chú bắn ra một tia lôi điện lên không, lôi điện đánh vào lưỡi đao băng đang giáng xuống, phàm là động tác chỉ chậm một chút thôi, vậy kế tiếp băng nhận sắc bén này sẽ nhắm chuẩn vào sọ nàng mà hỏi thăm.
Trận pháp nàng bày ra ở trong lĩnh vực này cũng có vẻ yếu ớt bất kham, không có ngọn lửa của Mộc Trọng Hi sưởi ấm, đầu ngón tay bởi vì tiếp xúc với lĩnh vực quá lâu mà bị đông lại, Diệp Kiều nhanh chóng đánh nát cục băng đọng đi, ngón tay lạnh đến chết lặng thế mà làm nàng sinh ra một loại ảo giác ấm nóng.
Không chỉ trên người nàng liên tục bị kết băng, những người khác cũng như thế, những nơi bị đóng băng phải liên tục bị đánh nát, so với nỗi đau đớn trên thân thể, tinh thần của mỗi người lại càng phải chịu tra tấn hơn.
".. Lạnh quá." Mộc Trọng Hi kháng lạnh tốt hơn so với mọi người, một phần cũng là vì được nhận truyền thừa của Long tộc, hắn nhìn mấy đồng môn sắp bị đông lạnh đến phát ngốc, bắt đầu điên cuồng lay Diệp Thanh Hàn: "Làm sao bây giờ a? Bọn họ đều sắp bị đông lạnh đến choáng váng rồi."
Nhưng mà trên thực tế, bên phía Diệp Thanh Hàn cũng không tốt hơn mấy so với bọn họ, vì ngăn cản lĩnh vực của mình tạo thành nguy hiểm, thí dụ như hoàn toàn đông chết đồng môn, toàn bộ hành trình thần thức cùng tứ chi phải có mối tương liên chặt chẽ, thiếu niên mở mắt, thở ra một ngụm khí lạnh: "Ta đang tận lực khống chế."
"Nhưng ta có một vấn đề." Diệp Thanh Hàn gắt gao nhìn chăm chú vào lĩnh vực trước mắt: "Uy lực thật sự chỉ có 50% sao?"
Sao hắn lại cảm thấy, độ nguy hiểm của lĩnh vực này ít nhất cũng phải 70, 80% nhỉ?
Cho dù là đang khống chế lĩnh vực của mình, thần thức Diệp Thanh Hàn cũng có chút lao lực.
Mộc Trọng Hi: "Đừng lảm nhảm nữa, ngươi có thể mở lĩnh vực thả chúng ta ra ngoài không?" Lúc này, hắn xem như là người duy nhất có năng lực hành động, mấy người khác đã bị đông cứng cả rồi.
Mộc Trọng Hi miễn cưỡng dựa vào kiếm linh phát ra nguồn nhiệt duy trì hành động: "Thật sự mở không ra, vậy đánh vỡ nó là được rồi."
Diệp Thanh Hàn dùng thần thức điều khiển lĩnh vực, ý đồ muốn nó dừng công kích, nghe vậy hơi quay đầu, thật ra hắn cũng không nghĩ tới còn có biện pháp này, chỉ lạnh nhạt nói: "Ai đánh vỡ? Ngươi có bổn sự này à?"
Hơn nữa phải là lĩnh vực yếu nhược mới có thể bị người đánh vỡ, không phải sao?
Hắn khịt mũi coi thường.
Mộc Trọng Hi nhún vai: "Nhưng đây là lĩnh vực của ngươi, ngươi hẳn là biết được vị trí bạc nhược nhất là ở đâu chứ."
Đúng là Diệp Thanh Hàn biết. Nhưng dựa vào một mình hắn mà muốn đánh vỡ lĩnh vực, vẫn là quá khó khăn.
Diệp Thanh Hàn mím môi, vốn còn đang do dự, Mộc Trọng Hi đã bắt lấy cổ áo hắn, quát: "Đừng chần chừ nữa, thật sự sẽ chết người đấy, mấy lão tổ kia là quyết tâm muốn rèn luyện chúng ta, không đến cuối cùng thì khẳng định bọn họ sẽ không ra tay đâu."
Diệp Thanh Hàn nhịn không được nhíu mày: "Cho ta thêm một chút thời gian, ta nhất định có thể mở ra.."
Chưa dứt lời hai tai hắn đã chảy máu, Diệp Thanh Hàn cắn chặt răng: "Vẫn là đánh vỡ đi thôi."
"Đánh vỡ lĩnh vực?" Tổ sư gia Vấn Kiếm Tông gật đầu: "Đây cũng là một biện pháp."
Muốn lĩnh vực phục tùng nghe lời, trong khoảng thời gian ngắn là không có khả năng, dù có cho Diệp Thanh Hàn thêm nhiều thời gian hơn thì thần thức của hắn cũng không đạt được yêu cầu, vẫn sẽ không thể hoàn toàn khống chế, càng đừng nói đến tình trạng đang mất khống chế như hiện tại. Hơn nữa rõ ràng Diệp Thanh Hàn đã đến cực hạn, dưới loại tình huống này chủ lĩnh vực mạnh mẽ đánh vỡ nó cũng không có gì đáng trách.
Diệp Thanh Hàn lau vết máu bên tai nói: "Ý tưởng này của ngươi, có thể thành công hay không cũng chưa chắc, một mình ta không có biện pháp hoàn thành một bộ kiếm pháp."
"Nó cần rất nhiều linh khí cùng thần thức." Hắn lạnh lùng nói.
Đây là một trong số ít kiếm quyết của Vấn Kiếm Tông đòi hỏi phải tiêu hao thần thức mới có thể hoàn thành, Diệp Thanh Hàn nhìn mọi người đều đã thần chí mơ hồ, hít một hơi thật sâu, chỉ có thể căng da đầu, khoảnh khắc thiếu niên rút kiếm ra khỏi vỏ, mặc kệ là kiếm linh Hàn Sương hay là Bất Kiến Quân, toàn bộ đều quay trở về với bản thể.
(Truyện chỉ được dịch và đăng duy nhất trên Dembuon.vn. Những nơi khác chỉ là đăng lại mà chưa có sự đồng ý của người dịch)
Trời sinh kiếm cốt nghiền áp. Ngoại trừ kiếm của Mộc Trọng Hi không động đậy, những linh kiếm khác đều không thể khống chế lấy hắn làm trung tâm mà tụ lại, bóng kiếm màu vàng nhạt ngưng tụ bên nhau, trong khoảnh khắc, mấy vạn bóng kiếm hư hư thật thật xuất hiện, dường như giây tiếp theo sẽ lập tức rơi xuống, sắc mặt Diệp Thanh Hàn tái nhợt, nắm chặt chuôi kiếm, Đoạn Thủy kiếm phát ra tiếng ông minh, áp lực cường đại làm người ta phải hoài nghi trường kiếm mảnh khảnh sẽ tùy thời mà bị bẻ gãy.
"Vạn Kiếm Quy Tông." Mộc Trọng Hi ngửa đầu nhìn chăm chú khung cảnh hoành tráng trước mắt: "Kiếm pháp của Vấn Kiếm Tông thật đúng là giản dị tự nhiên."
"Hắn chịu đựng không nổi." Chu Hành Vân yên lặng hà hơi, nhẹ giọng: "Kiếm quyết này không phải là cảnh giới của hắn có thể chạm vào."
Nhưng --
Chu Hành Vân: "Có lẽ mấy người Vấn Kiếm Tông có thể đem kiếm quyết bổ sung hoàn chỉnh."
Kiếm pháp của bọn họ đều là một mạch tương thừa, Diệp Thanh Hàn chịu đựng không nổi thì vẫn còn có những người khác, Đoạn Thủy kiếm trong tay hắn rõ ràng cũng đã đến cực hạn, một linh kiếm muốn một hơi hiệu lệnh nhiều bóng kiếm như vậy, hoàn toàn khiêng không được, Chu Hành Vân nhìn bóng kiếm hư hư thật thật trong tay Diệp Thanh Hàn, khóe môi khẽ mấp máy.
Diệp Kiều đứng bên cạnh đã bị đông lạnh đến bắt đầu điên cuồng ảo tưởng bản thân là một con chim cánh cụt Nam cực không sợ lạnh, Sở Hành Chi đã động thủ đi lên hỗ trợ, hiển nhiên đều đã lạnh đến chịu không nổi rồi. Bàn tay bắt quyết cũng đã cứng đờ mất khống chế, hai người cùng đánh ra một kiếm quyết mới có thể miễn cưỡng chống đỡ. Chỉ bằng mấy người bọn họ muốn đánh phá lĩnh vực thì vẫn còn kém một bước, tuy rằng hai thanh linh kiếm đều không yếu, nhưng phải thừa nhận kiếm quyết Vạn Kiếm Quy Tông, thật sự là vượt cấp quá lớn.
"Vạn Kiếm Quy Tông a." Tổ sư gia Trường Minh Tông kéo dài giọng: "Còn rất điên, ngay cả Hóa Thần kỳ cũng chưa nắm chắc, một tên tiểu quỷ Nguyên Anh kỳ thế mà lại dám dùng Vạn Kiếm Quy Tông."
"Nhưng hắn thành công, không phải sao?" Ánh mắt tiền bối Vấn Kiếm Tông xưa nay đạm mạc cũng mang theo vài phần ý cười.
Thân truyền Vấn Kiếm Tông hợp tác hỗ trợ đánh ra kiếm quyết, lĩnh vực cũng tựa hồ đã nhận ra nguy hiểm, ý đồ điên cuồng tu bổ những nơi bị bóng kiếm đâm bị thương, Diệp Thanh Hàn bị lĩnh vực của mình công kích một hồi, màng nhĩ truyền đến cơn đau đớn như bị xuyên thủng, y phục trên người dính đầy vết máu.
"Đại sư huynh.." Bên tai là tiếng gọi đầy lo lắng của sư muội.
Diệp Thanh Hàn nhàn nhạt mở miệng: "Tiếp tục."
Rõ ràng một mình hắn không thể hoàn thành nổi kiếm quyết, kiếm quyết này ít nhất phải là Hóa Thần kỳ mới khu sử được, mạnh mẽ vượt cấp dùng kiếm quyết không nằm trong khả năng tu vi của mình, phản phệ sẽ rất cường liệt.
Diệp Kiều lắc lắc bàn tay bị đông cứng, cùng với kiếm quang lập loè, lĩnh vực còn đang không ngừng công kích chủ nhân Diệp Thanh Hàn của nó, nàng đốt một tấm Ngự Hỏa Phù mới có thể miễn cưỡng động đậy. Trước khi Diệp Thanh Hàn lại lần nữa bị lĩnh vực phản phệ, Diệp Kiều vươn tay nắm lấy chuôi kiếm của Diệp Thanh Hàn.
Diệp Thanh Hàn thình lình bị ngăn cản, hắn quay đầu nhìn thấy là Diệp Kiều, thanh âm lạnh lẽo: "Ngươi làm cái gì đấy?"
Diệp Kiều vẫy vẫy tay: "Ngươi có thể đi xuống."
Nàng lắc lắc đầu, vừa rồi vì ghi nhớ kiếm quyết, đầu óc nàng thiếu chút nữa đã muốn nổ rồi, loại kiếm quyết vượt cảnh giới này, cũng không biết Diệp Thanh Hàn phải chịu bao nhiêu thống khổ mới có thể dùng được.
Diệp Kiều cũng không phải đang nói giỡn, nàng chỉ chỉ vị trí bên cạnh, ý bảo hắn đi xuống, dưới ánh mắt nửa tin nửa ngờ của Diệp Thanh Hàn, thuận lợi thay thế vị trí của đối phương, giúp hắn bổ sung hoàn chỉnh một thức cuối cùng.
Nàng bấm tay niệm thần chú, Phi Tiên kiếm quay cuồng ngưng tụ thành bóng kiếm to lớn, toàn bộ trường Thí Luyện đều bị quang mang sáng chói bao phủ. Các linh kiếm khác có lẽ không thể kham được muôn vàn bóng kiếm như vậy. Nhưng với Phi Tiên kiếm gặp mạnh tắc cường mà nói, chỉ cần kiếm chủ có thể chống đỡ, như vậy kiếm quyết dù có mạnh hơn nữa cũng đều có thể thừa nhận.
Dưới một kiếm của Diệp Kiều muôn vàn bóng kiếm được ổn định chặt chẽ lại, bóng kiếm trắng tuyết sáng ngời bay đến giữa không trung, cùng nhau giao hội, độ ấm trong lòng bàn tay nàng không ngừng tăng lên, cảm giác nóng hầm hập trong đan điền đã lâu không thấy cũng xuất hiện, tất cả bóng kiếm ngưng tụ lại một chỗ, không chút do dự, cùng với thức cuối cùng hoàn thành, chỗ bạc nhược nhất của lĩnh vực bị đánh vỡ ra.
Khoảnh khắc Diệp Kiều đánh vỡ lĩnh vực, mơ hồ nhận thấy dường như kiếm của mình còn đánh vào một chỗ không biết tên, phát ra tiếng vỡ nát thanh thúy. Động tác của Diệp Kiều hơi cứng lại, không phải là nàng lại vừa phá hỏng cái gì rồi chứ?
Mắt thấy lĩnh vực của mình bị Diệp Kiều một kiếm đánh vỡ, Diệp Thanh Hàn hít một hơi thật sâu, cắn chặt răng: "Đi."
Nhóm Tổ sư gia vốn đang vui vẻ xem đến là kích động, nụ cười đồng thời cứng lại. Một mặt của Sâm La Kính giống hệt như mạng nhện nứt dọc nứt ngang, cuối cùng vỡ ra ngay trước mắt bọn họ.
Đợi chút. Cái gì vỡ ấy nhỉ?
Lúc Diệp Kiều đánh ra kiếm quyết, bọn họ mơ hồ nghe được thanh âm gì đó. Sau đó, bọn họ trơ mắt nhìn cảnh một mặt của Sâm La kính yêu quý bị đánh cho nát bấy.
Sâm La Kính tổng cộng có tám mặt, một mặt đột nhiên vỡ nát không kịp phòng ngừa, dẫn tới đám người liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng không biết là ai nói với Tổ sư gia Thành Phong Tông: "Nén bi thương"
"Bên trong đã xảy ra chuyện gì?" Lão tổ Nguyệt Thanh Tông khóe miệng co giật không ngừng: "Gương thế mà lại bị bọn họ cứng rắn đánh vỡ."
"Nói đúng ra là bị Diệp Kiều kia một kiếm đánh vỡ." Tổ sư gia Thành Phong Tông đứng lên gắt gao nắm chặt lấy Sâm La kính, nói không đau lòng là giả, đây chính là khí linh đấy.
Thế mà lại có thể một hơi đánh vỡ cho được.
Tâm tình ông ta giống hệt như núi lửa phập phập phồng phồng sắp phun trào, lúc thì tức giận vì hành vi đánh vỡ bảo vật của Diệp Kiều, lúc lại vì thực lực của đối phương mà cảm thấy kinh hỉ.
Tổ sư gia Vấn Kiếm Tông xua xua tay, thanh âm lãnh đạm: "Tiểu quỷ bổ ra thức cuối cùng kia cầm trong tay chính là Phi Tiên kiếm sao?"
Lấy thực lực Kim Đan hậu kỳ lại có thể lông tóc không tổn hao gì ghi nhớ kiếm quyết, còn thuận đường đánh vỡ lĩnh vực, Phi Tiên kiếm thật ra đã chọn được một kiếm chủ tốt a.
* * *
Từ lĩnh vực của Diệp Thanh Hàn đào vong ra ngoài, chúng thân truyền thiếu chút nữa đã bị sự độ chênh lệch nhiệt độ cực lớn làm cho qua đời tại chỗ, trước mắt là một mảnh hoa thơm chim hót, gió ấm vờn quanh, nhìn qua an tường hơn trong lĩnh vực của Diệp Thanh Hàn không biết bao nhiêu lần.
Thần thức của Diệp Thanh Hàn thiếu chút nữa đã bị áp đến quá tải, sau khi điều tức lại, nhìn một màn trước mắt, hắn mím môi, thanh âm lãnh đạm hỏi: "Đây là chỗ nào?"
"Đây lại là lĩnh vực của ai?" Tần Hoài nhấc tay, chém đứt cành cây rậm rạp bò trườn xung quanh, cảm xúc rõ ràng bắt đầu nóng nảy: "Nhanh khống chế cho tốt đi."
Tốc độ lĩnh vực triển khai quá mức nhanh chóng, dưới tình huống không biết chút gì về hoàn cảnh xung quanh, ai cũng đều có chút sợ hãi, đặc biệt là còn không biết đây là lĩnh vực của ai. Cũng phải có người đi trước dò đường, nhìn tình hình này nếu còn không có ai lên thử, lĩnh vực cũng sẽ không chịu ngừng công kích.
Các tiền bối chế tạo kính cũng đủ tâm huyết, hoàn chỉnh phục khắc lại công năng cùng hệ thống trong lĩnh vực của từng người.
Đại sư huynh còn miễn cưỡng có thể đối phó, lĩnh vực Hư Vô chỉ cần không đánh ra sát chiêu, ngoại trừ khiến cho người ta có cảm giác không thoải mái vì bị đặt trong hư không ra, thì hệ số an toàn cao hơn nhiều so với lĩnh vực của Diệp Thanh Hàn cùng Diệp Kiều.
Diệp Kiều yên lặng nhấc tay: "Có thể là, của ta."
"Ngươi không phải hệ chữa trị sao?"
Thần sắc Diệp Thanh Hàn thanh lãnh, tay gắt gao đặt sẵn lên linh kiếm bên hông, sống lưng cong lại, cả người như lâm vào đại địch, hắn cực kỳ mẫn cảm đối với nguy hiểm, lúc này thần kinh đều lặng yên căng lên. Lĩnh vực này, tuyệt đối không phải thứ hiền lành.
Diệp Kiều cũng kinh ngạc quay đầu hỏi lại: "Ta đã khi nào nói lĩnh vực của mình thuộc hệ chữa trị?"
"Ngươi không phải nói nó tên là Vạn Vật Sinh sao?" Giọng Diệp Thanh Hàn đột nhiên đề cao.
"Ngươi đừng quan tâm nó gọi là gì." Diệp Kiều nhanh chóng nhảy lên một vị trí cao hơn: "Đặt chân ở những nơi cao một chút, đừng để bị dây đằng bắt lấy hoặc là bị hoa đụng phải."
Mọi người đều khẽ rùng mình, đây là lĩnh vực của Diệp Kiều, nàng sẽ không bắn tên không đích.
"Dưới tình huống không có ai, lĩnh vực của ta xác thật là vô hại, hơn nữa nó chính là hệ chữa trị!" Nàng lớn tiếng biện minh cho lĩnh vực của mình.
Thời khắc mấu chốt vẫn là có thể chữa trị cho người khác còn gì.
Diệp Thanh Hàn phân thần vài giây, một bụi dây mây khổng lồ cọ qua, dây leo nhìn thì có vẻ mềm mại vô hại lại đột nhiên sinh ra mũi gai bén nhọn, đột nhiên áp sát, chiêu chiêu muốn đều muốn đoạt mạng hắn.
Nhìn lĩnh vực thế công ào ạt, Diệp Thanh Hàn che vai trái thiếu chút nữa bị đâm thủng, đôi mắt đều trợn to. Vô hại? Hệ chữa trị?
Hắn sâu kín phun ra một câu: "Ta rất khờ, thật đó!" Thế mà lại đi tin chuyện ma quỷ của Diệp Kiều.
Diệp Thanh Hàn đã từng tiếp xúc với lĩnh vực của Chu Hành Vân, nên vẫn có hiểu biết đôi chút về nó.
Khiến người khác đoán không ra thì phải nói đến Diệp Kiều. Trong số các thân truyền, chưa một ai từng đi vào lĩnh vực của nàng.
Diệp Thanh Hàn nghĩ đến tên lĩnh vực, nói: "Hệ chủ chữa trị, không đáng sợ."
Thiếu niên cầm kiếm, bình tĩnh phân tích khốn cảnh trước mắt: "Hơn nữa lĩnh vực của nàng là vô hại với chúng ta."
Trong lần nói chuyện phiếm lúc trước, Diệp Kiều đã từng để lộ ra bốn màu trong lĩnh vực của nàng đều tương đối vô hại, phải trải qua bốn màu đó thì mới có lực sát thương. Nói cách khác trước đó, nó sẽ vô hại.
Diệp Thanh Hàn rất có tự tin bản thân có thể khống chế được cục diện trước khi mọi chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát.
Sâm La Kính rất nhanh đã cấu tạo tốt hình ảnh, lọt vào trong tầm mắt chính là một mảnh trắng xóa, lĩnh vực băng thiên tuyết địa mở rộng dưới chân, Diệp Kiều vừa tiếp xúc với mặt đất đã cảm thấy cả người đều bị đông lạnh đến chết lặng.
Động tác trong khoảnh khắc liền trở nên chậm chạp, nàng 'ha' một tiếng, nhìn Diệp Thanh Hàn, hỏi: "Lĩnh vực của ngươi?"
"Mẹ ơi, thật là lạnh." Hai hàm răng của Sở Hành Chi va vào nhau lập cập, lời nói cũng trở nên chậm chạp hơn.
Diệp Kiều có chút đồng cảm, nàng từng vào lĩnh vực của Diệp Thanh Hàn một lần, trong mắt nàng, lĩnh vực này quả thực không nói đạo lý, ít nhất lĩnh vực của nàng ban đầu vẫn là rất hữu hảo, nhưng lĩnh vực của Diệp Thanh Hàn vừa bước chân vào, máu huyết đã muốn lập tức đọng lại rồi.
Nàng run rẩy, KFC đang sống chết gì cũng không muốn ra ngoài cũng bị nàng cứng rắn lôi ra, ánh lửa sáng ngời bao phủ trên người Diệp Kiều, miễn cưỡng hòa tan vụn băng đã nhanh chóng ngưng kết trên người nàng. Trong nháy mắt tất cả mọi người đều vây quanh Diệp Kiều, ý đồ muốn cọ chút độ ấm của nàng.
KFC phun hai ngụm lửa, cũng héo: "Ta không có biện pháp duy trì lâu đâu, nếu các ngươi không nghĩ cách đi ra ngoài, bị lĩnh vực vây đến chết là chuyện sớm hay muộn thôi."
Diệp Thanh Hàn thử kết nối thần thức với lĩnh vực của mình, muốn mở lĩnh vực ra, dù sao cũng là lĩnh vực của hắn, hắn làm chủ nhân là có thể khống chế, thiếu niên nhắm mắt vội vàng tìm cách mở lĩnh vực để thoát ra ngoài.
Tần Hoài rủa thầm một tiếng: "Lĩnh vực của ngươi sao lại là cái dạng này?"
Độ ấm bên trong lĩnh vực thật sự là thấp đến khó có thể tưởng tượng.
Sở Hành Chi điên cuồng hà hơi, muốn đốt một tấm Ngự Hỏa Phù để sưởi ấm: "Lĩnh vực của đại sư huynh ta rất mạnh, có điều hơi lạnh a."
Diệp Kiều phân phát nốt số Ngự Hỏa Phù còn lại không nhiều lắm cho mọi người, nhưng tác dụng cũng cực nhỏ, nàng bị lạnh đến mức đại não cũng muốn đông lại, thần sắc cũng có chút ngây ngốc. Cái này gọi là bị đông lạnh đến choáng váng!
"Kiều Kiều." Hàn Sương kiếm chần chờ vài giây, nhìn bộ dáng ngây ngốc của kiếm chủ nhà mình liền muốn tiến đến giúp nàng.
Đầu ngón tay tiểu loli xuất hiện băng sương, ý đồ lấy độc trị độc để trợ giúp đối phương sưởi ấm, nó ngửa đầu, dùng đôi mắt màu xanh lặng lẽ nhìn Triều Tịch kiếm, nhìn qua có vẻ hết sức ngoan ngoãn hỏi: "Ta có thể, đông lạnh nàng một chút được không?"
Như vậy là có thể giúp được Kiều Kiều đi. Nghe nói dưới tình huống cực kỳ rét lạnh con người sẽ sinh ra ảo giác ấm áp.
"..."
Ách.
Triều Tịch kiếm ấn cái đầu lông xù của nó: "Nếu ngươi muốn nàng nhanh chết hơn thì có thể suy xét."
Hàn Sương nghiêm túc trầm tư một lát, bởi vì tự hỏi nửa ngày mà không thể đưa ra kết luận, cuối cùng quyết định nghe theo lời khuyên mà thu hồi bông tuyết trên đầu ngón tay trở về.
Hiện tại chỉ có thể trông cậy vào tu sĩ có linh căn hệ hỏa, Mộc Trọng Hi đốt một đốm lửa bản mạng trên đầu ngón tay, một đám người vây quanh một dúm lửa đó, điên cuồng sưởi ấm. Khoảnh khắc này nó quả thực chính là hy vọng của tất cả mọi người.
Hoãn một hồi lâu, Diệp Kiều bị đông lạnh đến phát ngốc mới dần dần thanh tỉnh lại, nàng hà hơi, bấm tay niệm thần chú bắn ra một tia lôi điện lên không, lôi điện đánh vào lưỡi đao băng đang giáng xuống, phàm là động tác chỉ chậm một chút thôi, vậy kế tiếp băng nhận sắc bén này sẽ nhắm chuẩn vào sọ nàng mà hỏi thăm.
Trận pháp nàng bày ra ở trong lĩnh vực này cũng có vẻ yếu ớt bất kham, không có ngọn lửa của Mộc Trọng Hi sưởi ấm, đầu ngón tay bởi vì tiếp xúc với lĩnh vực quá lâu mà bị đông lại, Diệp Kiều nhanh chóng đánh nát cục băng đọng đi, ngón tay lạnh đến chết lặng thế mà làm nàng sinh ra một loại ảo giác ấm nóng.
Không chỉ trên người nàng liên tục bị kết băng, những người khác cũng như thế, những nơi bị đóng băng phải liên tục bị đánh nát, so với nỗi đau đớn trên thân thể, tinh thần của mỗi người lại càng phải chịu tra tấn hơn.
".. Lạnh quá." Mộc Trọng Hi kháng lạnh tốt hơn so với mọi người, một phần cũng là vì được nhận truyền thừa của Long tộc, hắn nhìn mấy đồng môn sắp bị đông lạnh đến phát ngốc, bắt đầu điên cuồng lay Diệp Thanh Hàn: "Làm sao bây giờ a? Bọn họ đều sắp bị đông lạnh đến choáng váng rồi."
Nhưng mà trên thực tế, bên phía Diệp Thanh Hàn cũng không tốt hơn mấy so với bọn họ, vì ngăn cản lĩnh vực của mình tạo thành nguy hiểm, thí dụ như hoàn toàn đông chết đồng môn, toàn bộ hành trình thần thức cùng tứ chi phải có mối tương liên chặt chẽ, thiếu niên mở mắt, thở ra một ngụm khí lạnh: "Ta đang tận lực khống chế."
"Nhưng ta có một vấn đề." Diệp Thanh Hàn gắt gao nhìn chăm chú vào lĩnh vực trước mắt: "Uy lực thật sự chỉ có 50% sao?"
Sao hắn lại cảm thấy, độ nguy hiểm của lĩnh vực này ít nhất cũng phải 70, 80% nhỉ?
Cho dù là đang khống chế lĩnh vực của mình, thần thức Diệp Thanh Hàn cũng có chút lao lực.
Mộc Trọng Hi: "Đừng lảm nhảm nữa, ngươi có thể mở lĩnh vực thả chúng ta ra ngoài không?" Lúc này, hắn xem như là người duy nhất có năng lực hành động, mấy người khác đã bị đông cứng cả rồi.
Mộc Trọng Hi miễn cưỡng dựa vào kiếm linh phát ra nguồn nhiệt duy trì hành động: "Thật sự mở không ra, vậy đánh vỡ nó là được rồi."
Diệp Thanh Hàn dùng thần thức điều khiển lĩnh vực, ý đồ muốn nó dừng công kích, nghe vậy hơi quay đầu, thật ra hắn cũng không nghĩ tới còn có biện pháp này, chỉ lạnh nhạt nói: "Ai đánh vỡ? Ngươi có bổn sự này à?"
Hơn nữa phải là lĩnh vực yếu nhược mới có thể bị người đánh vỡ, không phải sao?
Hắn khịt mũi coi thường.
Mộc Trọng Hi nhún vai: "Nhưng đây là lĩnh vực của ngươi, ngươi hẳn là biết được vị trí bạc nhược nhất là ở đâu chứ."
Đúng là Diệp Thanh Hàn biết. Nhưng dựa vào một mình hắn mà muốn đánh vỡ lĩnh vực, vẫn là quá khó khăn.
Diệp Thanh Hàn mím môi, vốn còn đang do dự, Mộc Trọng Hi đã bắt lấy cổ áo hắn, quát: "Đừng chần chừ nữa, thật sự sẽ chết người đấy, mấy lão tổ kia là quyết tâm muốn rèn luyện chúng ta, không đến cuối cùng thì khẳng định bọn họ sẽ không ra tay đâu."
Diệp Thanh Hàn nhịn không được nhíu mày: "Cho ta thêm một chút thời gian, ta nhất định có thể mở ra.."
Chưa dứt lời hai tai hắn đã chảy máu, Diệp Thanh Hàn cắn chặt răng: "Vẫn là đánh vỡ đi thôi."
"Đánh vỡ lĩnh vực?" Tổ sư gia Vấn Kiếm Tông gật đầu: "Đây cũng là một biện pháp."
Muốn lĩnh vực phục tùng nghe lời, trong khoảng thời gian ngắn là không có khả năng, dù có cho Diệp Thanh Hàn thêm nhiều thời gian hơn thì thần thức của hắn cũng không đạt được yêu cầu, vẫn sẽ không thể hoàn toàn khống chế, càng đừng nói đến tình trạng đang mất khống chế như hiện tại. Hơn nữa rõ ràng Diệp Thanh Hàn đã đến cực hạn, dưới loại tình huống này chủ lĩnh vực mạnh mẽ đánh vỡ nó cũng không có gì đáng trách.
Diệp Thanh Hàn lau vết máu bên tai nói: "Ý tưởng này của ngươi, có thể thành công hay không cũng chưa chắc, một mình ta không có biện pháp hoàn thành một bộ kiếm pháp."
"Nó cần rất nhiều linh khí cùng thần thức." Hắn lạnh lùng nói.
Đây là một trong số ít kiếm quyết của Vấn Kiếm Tông đòi hỏi phải tiêu hao thần thức mới có thể hoàn thành, Diệp Thanh Hàn nhìn mọi người đều đã thần chí mơ hồ, hít một hơi thật sâu, chỉ có thể căng da đầu, khoảnh khắc thiếu niên rút kiếm ra khỏi vỏ, mặc kệ là kiếm linh Hàn Sương hay là Bất Kiến Quân, toàn bộ đều quay trở về với bản thể.
(Truyện chỉ được dịch và đăng duy nhất trên Dembuon.vn. Những nơi khác chỉ là đăng lại mà chưa có sự đồng ý của người dịch)
Trời sinh kiếm cốt nghiền áp. Ngoại trừ kiếm của Mộc Trọng Hi không động đậy, những linh kiếm khác đều không thể khống chế lấy hắn làm trung tâm mà tụ lại, bóng kiếm màu vàng nhạt ngưng tụ bên nhau, trong khoảnh khắc, mấy vạn bóng kiếm hư hư thật thật xuất hiện, dường như giây tiếp theo sẽ lập tức rơi xuống, sắc mặt Diệp Thanh Hàn tái nhợt, nắm chặt chuôi kiếm, Đoạn Thủy kiếm phát ra tiếng ông minh, áp lực cường đại làm người ta phải hoài nghi trường kiếm mảnh khảnh sẽ tùy thời mà bị bẻ gãy.
"Vạn Kiếm Quy Tông." Mộc Trọng Hi ngửa đầu nhìn chăm chú khung cảnh hoành tráng trước mắt: "Kiếm pháp của Vấn Kiếm Tông thật đúng là giản dị tự nhiên."
"Hắn chịu đựng không nổi." Chu Hành Vân yên lặng hà hơi, nhẹ giọng: "Kiếm quyết này không phải là cảnh giới của hắn có thể chạm vào."
Nhưng --
Chu Hành Vân: "Có lẽ mấy người Vấn Kiếm Tông có thể đem kiếm quyết bổ sung hoàn chỉnh."
Kiếm pháp của bọn họ đều là một mạch tương thừa, Diệp Thanh Hàn chịu đựng không nổi thì vẫn còn có những người khác, Đoạn Thủy kiếm trong tay hắn rõ ràng cũng đã đến cực hạn, một linh kiếm muốn một hơi hiệu lệnh nhiều bóng kiếm như vậy, hoàn toàn khiêng không được, Chu Hành Vân nhìn bóng kiếm hư hư thật thật trong tay Diệp Thanh Hàn, khóe môi khẽ mấp máy.
Diệp Kiều đứng bên cạnh đã bị đông lạnh đến bắt đầu điên cuồng ảo tưởng bản thân là một con chim cánh cụt Nam cực không sợ lạnh, Sở Hành Chi đã động thủ đi lên hỗ trợ, hiển nhiên đều đã lạnh đến chịu không nổi rồi. Bàn tay bắt quyết cũng đã cứng đờ mất khống chế, hai người cùng đánh ra một kiếm quyết mới có thể miễn cưỡng chống đỡ. Chỉ bằng mấy người bọn họ muốn đánh phá lĩnh vực thì vẫn còn kém một bước, tuy rằng hai thanh linh kiếm đều không yếu, nhưng phải thừa nhận kiếm quyết Vạn Kiếm Quy Tông, thật sự là vượt cấp quá lớn.
"Vạn Kiếm Quy Tông a." Tổ sư gia Trường Minh Tông kéo dài giọng: "Còn rất điên, ngay cả Hóa Thần kỳ cũng chưa nắm chắc, một tên tiểu quỷ Nguyên Anh kỳ thế mà lại dám dùng Vạn Kiếm Quy Tông."
"Nhưng hắn thành công, không phải sao?" Ánh mắt tiền bối Vấn Kiếm Tông xưa nay đạm mạc cũng mang theo vài phần ý cười.
Thân truyền Vấn Kiếm Tông hợp tác hỗ trợ đánh ra kiếm quyết, lĩnh vực cũng tựa hồ đã nhận ra nguy hiểm, ý đồ điên cuồng tu bổ những nơi bị bóng kiếm đâm bị thương, Diệp Thanh Hàn bị lĩnh vực của mình công kích một hồi, màng nhĩ truyền đến cơn đau đớn như bị xuyên thủng, y phục trên người dính đầy vết máu.
"Đại sư huynh.." Bên tai là tiếng gọi đầy lo lắng của sư muội.
Diệp Thanh Hàn nhàn nhạt mở miệng: "Tiếp tục."
Rõ ràng một mình hắn không thể hoàn thành nổi kiếm quyết, kiếm quyết này ít nhất phải là Hóa Thần kỳ mới khu sử được, mạnh mẽ vượt cấp dùng kiếm quyết không nằm trong khả năng tu vi của mình, phản phệ sẽ rất cường liệt.
Diệp Kiều lắc lắc bàn tay bị đông cứng, cùng với kiếm quang lập loè, lĩnh vực còn đang không ngừng công kích chủ nhân Diệp Thanh Hàn của nó, nàng đốt một tấm Ngự Hỏa Phù mới có thể miễn cưỡng động đậy. Trước khi Diệp Thanh Hàn lại lần nữa bị lĩnh vực phản phệ, Diệp Kiều vươn tay nắm lấy chuôi kiếm của Diệp Thanh Hàn.
Diệp Thanh Hàn thình lình bị ngăn cản, hắn quay đầu nhìn thấy là Diệp Kiều, thanh âm lạnh lẽo: "Ngươi làm cái gì đấy?"
Diệp Kiều vẫy vẫy tay: "Ngươi có thể đi xuống."
Nàng lắc lắc đầu, vừa rồi vì ghi nhớ kiếm quyết, đầu óc nàng thiếu chút nữa đã muốn nổ rồi, loại kiếm quyết vượt cảnh giới này, cũng không biết Diệp Thanh Hàn phải chịu bao nhiêu thống khổ mới có thể dùng được.
Diệp Kiều cũng không phải đang nói giỡn, nàng chỉ chỉ vị trí bên cạnh, ý bảo hắn đi xuống, dưới ánh mắt nửa tin nửa ngờ của Diệp Thanh Hàn, thuận lợi thay thế vị trí của đối phương, giúp hắn bổ sung hoàn chỉnh một thức cuối cùng.
Nàng bấm tay niệm thần chú, Phi Tiên kiếm quay cuồng ngưng tụ thành bóng kiếm to lớn, toàn bộ trường Thí Luyện đều bị quang mang sáng chói bao phủ. Các linh kiếm khác có lẽ không thể kham được muôn vàn bóng kiếm như vậy. Nhưng với Phi Tiên kiếm gặp mạnh tắc cường mà nói, chỉ cần kiếm chủ có thể chống đỡ, như vậy kiếm quyết dù có mạnh hơn nữa cũng đều có thể thừa nhận.
Dưới một kiếm của Diệp Kiều muôn vàn bóng kiếm được ổn định chặt chẽ lại, bóng kiếm trắng tuyết sáng ngời bay đến giữa không trung, cùng nhau giao hội, độ ấm trong lòng bàn tay nàng không ngừng tăng lên, cảm giác nóng hầm hập trong đan điền đã lâu không thấy cũng xuất hiện, tất cả bóng kiếm ngưng tụ lại một chỗ, không chút do dự, cùng với thức cuối cùng hoàn thành, chỗ bạc nhược nhất của lĩnh vực bị đánh vỡ ra.
Khoảnh khắc Diệp Kiều đánh vỡ lĩnh vực, mơ hồ nhận thấy dường như kiếm của mình còn đánh vào một chỗ không biết tên, phát ra tiếng vỡ nát thanh thúy. Động tác của Diệp Kiều hơi cứng lại, không phải là nàng lại vừa phá hỏng cái gì rồi chứ?
Mắt thấy lĩnh vực của mình bị Diệp Kiều một kiếm đánh vỡ, Diệp Thanh Hàn hít một hơi thật sâu, cắn chặt răng: "Đi."
Nhóm Tổ sư gia vốn đang vui vẻ xem đến là kích động, nụ cười đồng thời cứng lại. Một mặt của Sâm La Kính giống hệt như mạng nhện nứt dọc nứt ngang, cuối cùng vỡ ra ngay trước mắt bọn họ.
Đợi chút. Cái gì vỡ ấy nhỉ?
Lúc Diệp Kiều đánh ra kiếm quyết, bọn họ mơ hồ nghe được thanh âm gì đó. Sau đó, bọn họ trơ mắt nhìn cảnh một mặt của Sâm La kính yêu quý bị đánh cho nát bấy.
Sâm La Kính tổng cộng có tám mặt, một mặt đột nhiên vỡ nát không kịp phòng ngừa, dẫn tới đám người liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng không biết là ai nói với Tổ sư gia Thành Phong Tông: "Nén bi thương"
"Bên trong đã xảy ra chuyện gì?" Lão tổ Nguyệt Thanh Tông khóe miệng co giật không ngừng: "Gương thế mà lại bị bọn họ cứng rắn đánh vỡ."
"Nói đúng ra là bị Diệp Kiều kia một kiếm đánh vỡ." Tổ sư gia Thành Phong Tông đứng lên gắt gao nắm chặt lấy Sâm La kính, nói không đau lòng là giả, đây chính là khí linh đấy.
Thế mà lại có thể một hơi đánh vỡ cho được.
Tâm tình ông ta giống hệt như núi lửa phập phập phồng phồng sắp phun trào, lúc thì tức giận vì hành vi đánh vỡ bảo vật của Diệp Kiều, lúc lại vì thực lực của đối phương mà cảm thấy kinh hỉ.
Tổ sư gia Vấn Kiếm Tông xua xua tay, thanh âm lãnh đạm: "Tiểu quỷ bổ ra thức cuối cùng kia cầm trong tay chính là Phi Tiên kiếm sao?"
Lấy thực lực Kim Đan hậu kỳ lại có thể lông tóc không tổn hao gì ghi nhớ kiếm quyết, còn thuận đường đánh vỡ lĩnh vực, Phi Tiên kiếm thật ra đã chọn được một kiếm chủ tốt a.
* * *
Từ lĩnh vực của Diệp Thanh Hàn đào vong ra ngoài, chúng thân truyền thiếu chút nữa đã bị sự độ chênh lệch nhiệt độ cực lớn làm cho qua đời tại chỗ, trước mắt là một mảnh hoa thơm chim hót, gió ấm vờn quanh, nhìn qua an tường hơn trong lĩnh vực của Diệp Thanh Hàn không biết bao nhiêu lần.
Thần thức của Diệp Thanh Hàn thiếu chút nữa đã bị áp đến quá tải, sau khi điều tức lại, nhìn một màn trước mắt, hắn mím môi, thanh âm lãnh đạm hỏi: "Đây là chỗ nào?"
"Đây lại là lĩnh vực của ai?" Tần Hoài nhấc tay, chém đứt cành cây rậm rạp bò trườn xung quanh, cảm xúc rõ ràng bắt đầu nóng nảy: "Nhanh khống chế cho tốt đi."
Tốc độ lĩnh vực triển khai quá mức nhanh chóng, dưới tình huống không biết chút gì về hoàn cảnh xung quanh, ai cũng đều có chút sợ hãi, đặc biệt là còn không biết đây là lĩnh vực của ai. Cũng phải có người đi trước dò đường, nhìn tình hình này nếu còn không có ai lên thử, lĩnh vực cũng sẽ không chịu ngừng công kích.
Các tiền bối chế tạo kính cũng đủ tâm huyết, hoàn chỉnh phục khắc lại công năng cùng hệ thống trong lĩnh vực của từng người.
Đại sư huynh còn miễn cưỡng có thể đối phó, lĩnh vực Hư Vô chỉ cần không đánh ra sát chiêu, ngoại trừ khiến cho người ta có cảm giác không thoải mái vì bị đặt trong hư không ra, thì hệ số an toàn cao hơn nhiều so với lĩnh vực của Diệp Thanh Hàn cùng Diệp Kiều.
Diệp Kiều yên lặng nhấc tay: "Có thể là, của ta."
"Ngươi không phải hệ chữa trị sao?"
Thần sắc Diệp Thanh Hàn thanh lãnh, tay gắt gao đặt sẵn lên linh kiếm bên hông, sống lưng cong lại, cả người như lâm vào đại địch, hắn cực kỳ mẫn cảm đối với nguy hiểm, lúc này thần kinh đều lặng yên căng lên. Lĩnh vực này, tuyệt đối không phải thứ hiền lành.
Diệp Kiều cũng kinh ngạc quay đầu hỏi lại: "Ta đã khi nào nói lĩnh vực của mình thuộc hệ chữa trị?"
"Ngươi không phải nói nó tên là Vạn Vật Sinh sao?" Giọng Diệp Thanh Hàn đột nhiên đề cao.
"Ngươi đừng quan tâm nó gọi là gì." Diệp Kiều nhanh chóng nhảy lên một vị trí cao hơn: "Đặt chân ở những nơi cao một chút, đừng để bị dây đằng bắt lấy hoặc là bị hoa đụng phải."
Mọi người đều khẽ rùng mình, đây là lĩnh vực của Diệp Kiều, nàng sẽ không bắn tên không đích.
"Dưới tình huống không có ai, lĩnh vực của ta xác thật là vô hại, hơn nữa nó chính là hệ chữa trị!" Nàng lớn tiếng biện minh cho lĩnh vực của mình.
Thời khắc mấu chốt vẫn là có thể chữa trị cho người khác còn gì.
Diệp Thanh Hàn phân thần vài giây, một bụi dây mây khổng lồ cọ qua, dây leo nhìn thì có vẻ mềm mại vô hại lại đột nhiên sinh ra mũi gai bén nhọn, đột nhiên áp sát, chiêu chiêu muốn đều muốn đoạt mạng hắn.
Nhìn lĩnh vực thế công ào ạt, Diệp Thanh Hàn che vai trái thiếu chút nữa bị đâm thủng, đôi mắt đều trợn to. Vô hại? Hệ chữa trị?
Hắn sâu kín phun ra một câu: "Ta rất khờ, thật đó!" Thế mà lại đi tin chuyện ma quỷ của Diệp Kiều.