Bài viết: 0 

Chương 139+140
Chương 139: Giao xà hiến đan chu.
Để Quân Tiểu Lôi một tiểu nữ hài động thủ thì quá vô nhân đạo, nên hai người Cốc Tùng cùng Vân Kiều đi xử lý thi thể, tận lực xóa sạch tung tích chiến đấu, đổi thành dấu vết linh thú chém giết. Tuy rằng Vân Kiều mới lạ, nhưng mà có Cốc Tùng linh hoạt quen thuộc, ngược lại cũng chuẩn bị xong chung quanh thực mau.
Làm xong này hết thảy, bọn họ lại trở lại bên trong sơn động lần nữa, Quân Cửu đều bắt mạch cho mỗi người, dò xét tình huống thân thể. Nàng nói: "Vân Kiều và Quân Tiểu Lôi đột phá Linh Sư cấp hai, hiệu quả rất rõ ràng."
"Ta thì sao?" Cốc Tùng cười hì hì hỏi.
Liếc xéo hắn một cái, Quân Cửu nhướng mày nói: "Huynh vốn dĩ chính là Linh Sư cấp năm, hiệu quả ngọc tích nhưỡng đối với huynh cũng không lộ rõ như bọn họ. Nhưng mà rèn luyện thân thể, lực lượng của huynh cũng có tăng trưởng gấp hai đi?"
"Đúng! Quân Cửu cô cũng thật lợi hại, dựa vào bắt mạch là có thể nhìn ra được. Ta đã thấy không ít luyện dược sư, bọn họ cũng không có bản lãnh này như cô. Đúng rồi, nếu như đi năm tong, Quân Cửu cô sẽ đi một tông nào, Đan Tông sao?"
Năm tông, trừ bỏ Đan Tông, Kiếm Tông lấy tài nghệ độc môn cầm đầu ra. Còn có Thiên Võ Tông, Quy Nguyên Tông cùng Thương Hải Tông cất chứa tạp học riêng mỗi nhà.
Trong đó lấy Đan Tông cùng Kiếm Tông là tuyển nhận đệ tử nghiêm khắc nhất. Đan Tông chỉ thu luyện dược sư, Kiếm Tông cũng chỉ muốn đệ tử có thiên phú kiếm thuật, hoặc là khí sư biết đúc kiếm. Mỗi một lần chọn lựa đệ tử từ mười quốc qua đi, Đan Tông Kiếm Tông cộng lại cũng thu không đến năm người. Có thể thấy được yêu cầu nghiêm khắc đến gần như biến thái.
Không đợi Quân Cửu trả lời, Cốc Tùng lại nói: "Kỳ thật lấy y thuật của Quân Cửu, đi Đan Tông không tồi."
"Nếu như Cửu tỷ tỷ đi Đan Tông, chúng ta có thể đi sao?"
"Hai người?" Cốc Tùng nhướng mày cười: "Đan Tông chỉ cần luyện dược sư. Hai người vẫn là thôi đi. Nếu như có danh ngạch hạt giống, ta kiến nghị Quân Tiểu Lôi đi Thương Hải Tông, Vân Kiều đi Quy Nguyên Tông."
Vân Kiều hơi hơi nhíu mày, nghi hoặc hỏi hắn: "Vì sao?"
Cốc Tùng: "Bởi vì Thương Hải Tông chỉ tuyển nhận nữ tử, Quân Tiểu Lôi đi, thì nhất định có thể có được chiếu cố tốt nhất. Quy Nguyên Tông là tu thủ quyết, chú ý điều tức nội bộ, còn am hiểu bút mực thi họa, thực thích hợp với thế gia công tử như Vân Kiều huynh vậy, cố ý phong nhã, có thể lừa không ít tiểu cô nương."
Nghe được Cốc Tùng trêu ghẹo bỡn cợt, ngữ khí còn có một phân cố ý hâm mộ. Vân Kiều theo bản năng nhìn Quân Cửu, hắn nổi giận: "Cốc Tùng huynh cũng đừng nói bậy. Vân Kiều ta giữ mình trong sạch, khi nào thì lừa gạt tiểu cô nương? Hơn nữa trong lòng ta sớm có người, sẽ không có quan hệ với nữ tử khác!"
"Nga~~hiểu rõ hiểu rõ~" Cốc Tùng cười càng phóng đãng chế nhạo. Vân Kiều nhìn mà nhịn không được muốn ra tay đi đánh hắn.
Vẫn là Quân Cửu mở miệng, kịp thời ngăn trở một hồi đánh nhau, nàng vuốt ve Tiểu Ngũ hỏi: "Vì sao không đề cử Thiên Võ Tông?"
"Thiên Võ Tông không thích hợp mọi người đâu. Thiên Võ Tông chính là một đám tháo hán tử, chú ý cái gì mà luyện thể. Thật hung tàn! Bọn họ đa số không tu thủ quyết, một quyền là có thể đánh phế đi Linh Sư. Có thể nói là vũ khí hình người!" Cốc Tùng lắc đầu vẻ mặt ghét bỏ.
Tiếp theo hắn lại nói: "Không có nữ hài tử nào thích Thiên Võ Tông. Cho nên nơi đó gần như tất cả đều là một đám các lão gia thô tháo, nói năng thô lỗ, cũng không hiểu hàm dưỡng lễ nghi. Các người muốn đi, ai chịu nổi?"
Vân Kiều và Quân Tiểu Lôi theo bản năng lắc đầu, vừa nghe như vậy, đích xác không có người nào muốn đi Thiên Võ Tông.
Năm tông các có đặc sắc riêng, có thể chọn thích hợp nhất cho mình mới là tốt nhất! Bằng không nếu có đi, thì cũng chỉ là lãng phí thời gian vô nghĩa, phí thời gian. Đây cũng là lần đầu tiên bọn họ hiểu biết được năm tông kỹ càng tỉ mỉ từ trong miệng người khác.
Quân Cửu ngước mắt nhìn Cốc Tùng, nàng câu môi cười như không cười: "Như vậy Cốc Tùng, làm sao huynh hiểu biết năm tông kỹ càng tỉ mỉ thấu đáu như vậy?"
"A.. Ta? Ta cũng là tin vỉa hè! Nhưng mà ta nhưng không có nói bậy, đây đều là thật sự! Các người tin tưởng ta không sai!" Nói xong, Cốc Tùng còn ra sức nháy mắt với Quân Cửu.
Quân Cửu nhìn ở trong mắt, tức khắc biết hắn có giấu giếm, nhưng vì nguyên nhân không rõ nên không thể nói cho bọn họ. Nhướng mày, Quân Cửu không hề truy rõ căn nguyên.
Hơi hơi giơ tay, đánh gãy Vân Kiều Cốc Tùng bọn họ còn muốn thảo luận năm tông. Quân Cửu híp mắt: "An tĩnh nghe kìa."
"Cái gì?" Mọi người trừng lớn mắt, mê mang khó hiểu.
Quân Cửu nói nghe, vậy thì nghe, bọn họ đều dựng lên lỗ tai, nghe động tĩnh bốn phía. Tiểu Ngũ ngồi dậy từ trong lòng Quân Cửu, nó dựng lên lỗ tai quay đầu nhìn về phía cửa động. Tê tê tê, có cái gì lại đây.
Tê tê phun lưỡi, đó là một con rắn.
Thực mau, thân ảnh con rắn xuất hiện ở trước mắt bọn họ, tốc độ của nó thực mau, ở sau khi vào sơn động thì lập tức dừng lại. Thò đầu nhìn dáo dác, sợ hãi nhìn Quân Cửu cùng Tiểu Ngũ. Người trước là nhân loại cường đại, người sau làm nó cảm thấy nguy hiểm theo bản năng.
Tê tê~
Quân Tiểu Lôi: "Rắn vào được, chúng ta muốn giết nó sao? Nhưng nó thoạt nhìn giống như không có ác ý."
"Nhìn xem nó muốn làm cái gì." Quân Cửu nói.
Đó là một con rắn lớn thành niên cỡ cánh tay con người. Không phải mãng xà, thấy hoa văn vảy trên đỉnh đầu trên người nó. Đó là một con giao xà, kịch độc, lực công kích cmạnh. Là linh thú cấp ba! Đặt tên Giao Xà, là bởi vì trong truyền thuyết đã từng có một con Giao Xà hóa thành Giao Long.
Tựa như đã nghe hiểu Quân Cửu nói, Giao Xà nằm phục người xuống. Nó hé miệng, phun ra một cái đồ vật phát ra vầng sáng lửa nóng.
Vân Kiều bọn họ đều mê mang, đây là gì? Quân Cửu lại liếc mắt một cái thì đã nhìn ra, nàng đứng dậy thần sắc vài phần kinh ngạc: "Là đan chu!"
"Đan chu? Hít!"
Đồng thời phản ứng kịp, thì mọi người đều chấn kinh rồi!
Đan chu, một loại linh dược hi hữu hiếm thấy. Nghe nói khi Linh Sư đột phá đại Linh Sư, nhất định cần phải dùng một loại đan dược thêm vào trợ lực. Mà loại đan dược này ắt không thể thiếu một mặt chủ dược chính là đan chu! Cảnh giới Đại Linh Sư cách bọn họ xa xôi vô hạn, càng đừng nói đan chu.
Nếu như tung tích đan chu ở chỗ này truyền ra ngoài, chỉ sợ toàn bộ Bất Vãng Sơn sẽ càng thêm điên cuồng, thậm chí truyền đi, mấy quốc gia khác, bao gồm người năm tông đều sẽ chạy tới. Chỉ vì lấy được đan chu.
Giao Xà thấy Quân Cửu bọn họ bất động, nó lại gật gật đầu với Quân Cửu, sau đó cúi đầu đẩy đan chu lăn hai vòng tới chỗ Quân Cửu.
Tê tê tê~
Tiểu Ngũ miêu miêu phiên dịch: "Chủ nhân, Giao Xà này là muốn lấy đan chu đổi đồ vật với chúng ta."
Quân Cửu hơi hơi híp mắt. Nàng nhìn đan chu hai cái, mới mở miệng: "Ngươi muốn đổi cái gì với chúng ta?"
Mà Vân Kiều bọn họ nghe được Quân Cửu nói, mới kịp hiểu, Giao Xà này là muốn lấy đan chu đổi đồ vật? Trời ơi, cái này cũng quá ma huyễn đi! Giao Xà này là thành tinh? Hay là bọn họ bị bánh nướng lớn từ trên trời rơi xuống đập trúng? Bọn họ không nói chuyện, đồng thời chờ Quân Cửu quyết định.
Giao Xà lại phun lưỡi tê tê nói chuyện, Quân Cửu chỉ có thể nghe điểu ngữ, nhưng mà Tiểu Ngũ có thể nghe hiểu xà. Nó phiên dịch cho Quân Cửu. Nhưng mà lần này ngữ khí của Tiểu Ngũ có chút bất mãn, tràn ngập tức giận: "Chủ nhân, nó thế nhưng muốn một giọt ngọc tích nhưỡng, còn muốn một giọt máu của chủ nhân. Nằm mơ đi meo!"
"Ồ?" Quân Cửu kinh ngạc.
Muốn ngọc tích nhưỡng thì nàng có thể hiểu, thú loại có mãnh liệt cảm ứng đối với linh bảo thiên địa. Giao Xà phát hiện ngọc chủng, sau đó truy tới đây cũng không ngoài ý muốn. Nhưng muốn một giọt máu của nàng, là ý tứ gì? Giao Xà còn uống máu sao?
Chương 140: Ai dám dỗi hắn như vậy, kêu hắn cút.
Quân Cửu đi tới phía trước hai bước, mị mắt lạnh lùng nhìn kỹ Giao Xà. Nàng hỏi: "Ngươi muốn máu của ta làm cái gì?"
Tê tê tê tê~
"Chủ nhân, nó nói nó không thể trực tiếp luyện hóa ngọc tích nhưỡng, cần phải có người tới pha trộn năng lượng ngọc tích nhưỡng, mới có thể dùng luyện hóa. Nhưng vì cái gì muốn máu của chủ nhân chứ, lấy của Vân Kiều, Quân Tiểu Lôi, còn có Cốc Tùng bọn họ không được sao?" Tiểu Ngũ tức giận meo meo.
Nó hung hăng chụp trảo, mắt mèo nhìn chằm chằm Giao Xà bất mãn: "Chủ nhân, nếu không chúng ta giết nó meo. Như vậy đan chu là chúng ta, cũng không cần cho ngọc tích nhưỡng đi ra ngoài."
"Không." Quân Cửu phủ quyết.
Nàng kiếp trước, khi vừa học y thuật, vào trong núi hái thuốc thì từng gặp được một con chim cho nàng một quả trái cây. Nàng thấy không có độc nên ăn, sau đó mới biết tòa rừng rậm kia vào ban đêm sẽ có khói độc, chim cho nàng trái cây vừa lúc là giải độc. Lúc sau nàng thành danh, liền mua tòa núi kia cho động vật trong núi, không có người tới đi săn nữa.
Động vật có linh, huống chi linh thú thế giới này?
Quân Cửu suy nghĩ một phen mở miệng: "Ngươi muốn ngọc tích nhưỡng có thể cho ngươi. Nhưng máu của ta, là không có khả năng."
Nàng biết Giao Xà vì cái gì muốn máu của nàng. Thân thể của nàng trải qua tẩy gân phạt tủy, bản thân cũng đều mạnh hơn Vân Kiều bọn họ. Lại dùng qua ngọc tích nhưỡng, huyết nhục của Quân Cửu có thể nói là linh dược. Giao Xà cũng là thông minh giảo hoạt, biết chọn tốt nhất.
Giao xà lắc lư thân thể, phun lưỡi tê tê rõ ràng là không muốn. Tiểu Ngũ nghe xong nó nói, đột nhiên nói: "Meo~nếu không muội cho nó một giọt máu đi?"
"Muội?" Quân Cửu kinh ngạc.
"Meo meo!" Tiểu Ngũ đối diện gật đầu. Đáy lòng lại là âm thầm suy nghĩ, nó chính là Bạch Hổ, một giọt máu căng chết nó một con Giao Xà! Dám đánh chủ ý chủ nhân, cho dù là một giọt máu cũng không được, mơ tưởng!
Nghe được Tiểu Ngũ nói, Giao Xà nghiêm túc nghĩ nghĩ, rồi lại đồng ý. Vì thế Quân Cửu lấy ra một giọt ngọc tích nhưỡng, Tiểu Ngũ ra một giọt máu, đổi được linh dược đan chu cùng Giao Xà. Đan chu vào tay, độ ấm nóng rực làm linh lực trong cơ thể đều bạo động lên, ẩn ẩn có phát sinh cảnh tượng bay vọt bạo tăng.
Đan chu nơi tay, mới có cơ hội lột xác hóa bướm, từ Linh Sư đi vào đại Linh Sư!
Khi nhìn Giao Xà nhận lấy ngọc tích nhưỡng cùng một giọt máu, thận trọng gật gật đầu nói lời cảm tạ với bọn họ, quay đầu bò đi, Vân Kiều bọn họ nhìn đến mà chậc chậc bảo lạ: "Khó trách trong truyền thuyết có Giao Xà từng hóa thành giao long, thật đúng là thành tinh. Thông minh dễ sợ!"
Cốc Tùng nói, lại diễm mộ nhìn về phía Quân Cửu: "Chúc mừng Quân Cửu, có được đan chu, cô cũng không cần tìm luyện dược sư luyện chế cho cô. Về sau đột phá đại Linh Sư, chính là dễ như trở bàn tay!"
Bao nhiêu người dùng hết cả đời này, cũng tìm không thấy đan chu. Chỉ có thể bị nhốt chết ở Linh Sư cấp chín. Quân Cửu hiện tại mới Linh Sư cấp ba, cũng không cần tự mình đi tìm. Liền có một con Giao Xà cầm đan chu ngoan ngoãn tới cửa để cầu giao dịch.
Tuy rằng ngọc tích nhưỡng cũng trân quý, nhưng đan chu càng quan trọng! Đây chính là con đường duy nhất đột phá Đại Linh Sư. Vận khí này, muốn hâm mộ khóc!
Cốc Tùng trơ tráo một chút, cách một khoảng cách làm một động tác cọ cọ, hắn nói: "Vân Kiều, Quân Tiểu Lôi mau tới cọ một cái. Quân Cửu vận khí tốt như vậy, chúng ta chỉ cần cọ một chút vận may. Nói không chừng danh ngạch hạt giống liền đến tay có phải hay không?"
"Có đạo lý!" Vân Kiều thế nhưng gật đầu.
Quân Tiểu Lôi ỷ vào mình là nữ hài tử. Trực tiếp sờ đến tay Quân Cửu, Vân Kiều cùng Cốc Tùng nhìn xem mà hâm mộ đôi mắt đều đỏ lên. Thu hết vào mắt biểu tình của bọn họ, Quân Cửu có chút dở khóc dở cười. Vậy cũng được?
Tiểu Ngũ: Meo~nhưng mà chủ nhân vận khí thật sự thực tốt đó! Ngọc chủng tới tay, hiện tại cũng có đan chu. Thật tuyệt meo!
Quân Cửu nhướng mày, vận khí sao? Giống như đích xác còn có thể.
Đây là một khúc đệm nhỏ, bọn họ đều thu thập xong, chuẩn bị ra khỏi chỗ sâu trong Bất Vãng Sơn, ra vòng bên ngoài. Nếu hiện tại không đi, lại ở thêm một hai ngày, những kẻ cái gì cũng tìm không thấy sẽ nổi điên, thì có thể không đi được!
Thực lực của mọi người đều có tăng lên bay vọt về chất giống nhau, thân hình ẩn nấp, một đường trộm rời đi đều rất khó bị người phát hiện. Ngẫu nhiên có ai gặp được bọn họ, một ánh mắt của Quân Cửu thì ba người Cốc Tùng cùng Vân Kiều, Quân Tiểu Lôi trượt tới xử lý người. Bọn họ tốc độ thực mau, dần dần sắp rời khỏi chỗ sâu trong Bất Vãng Sơn..
Không hề nghi ngờ Mặc Vô Việt vẫn luôn ở nơi xa nhìn, liền mang theo Lãnh Uyên theo sau.
* * *
Lúc này Thiên Túng Viện.
Phượng Kiêu trở về, vừa lúc đuổi kịp Hà Tông xách theo hộp thức ăn đến thăm Lạc Khâu Hạc. Phượng Kiêu vừa thấy, mày nhướng lên. Chồn chúc tết gà, có thể an cái gì tâm?
Ông nghĩ đến lời Lãnh Uyên nói, nheo đôi mắt lại, đôi tay chắp ở sau lung, không giận tự uy cất bước đi tới. Vừa thấy ông lại đây, thân thể Hà Tông cứng đờ, tươi cười trên mặt cũng có chút vặn vẹo quỷ dị, tựa như đang khiếp sợ, sao ông ta đã trở lại nhanh như vậy rồi?
Hà Tông vẫn luôn phái người giám thị Phượng Kiêu. Nếu không phải Lạc Khâu Hạc trúng độc sắp chết, lúc trước ông ta cũng nhịn không được mà đi Bất vãng Sơn tìm dị bảo. Sau khi biết được Phượng Kiêu rời đi, lập tức tới đây tính toán nhân lúc Phượng Kiêu vắng mặt, làm chết Lạc Khâu Hạc.
Kết quả, Hà Tông ngàn vạn lần không nghĩ tới, cáo già này giảo hoạt như vậy, lại phái ám vệ hoàng thất trông giữ Lạc Khâu Hạc. Chết sống đều không cho ông ta đi vào.
Lần này, ông ta đã tới lần thứ năm. Đã kế hoạch xong ra tay giết đi vào, Phượng Kiêu lại đã trở về!
Thầm mắng mình xui xẻo, Hà Tông thu liễm sát ý, cười nhìn Phượng Kiêu: "Thái thượng hoàng, không phải ngài đi Bất Vãng Sơn sao, sao đã trở lại nhanh như vậy? Chẳng lẽ ngài đắc thủ dị bảo?"
Phượng Kiêu quát lạnh: "Liên quan ngươi đánh rắm! Ngươi ở chỗ này làm gì, mau cút."
Bị dỗi đến đều tức xanh mặt, ông ta làm phó viện trưởng Thiên Túng Viện vài thập niên, thân phận tôn quý. Ai dám dỗi ông ta như vậy, kêu ông ta cút?
Nhưng cố tình trước mặt chính là Phượng Kiêu, ông ta chỉ có thể nén giận: "Thái thượng hoàng, ta là phó viện trưởng. Lạc viện trưởng cũng đã nửa tháng không ra mặt, cũng không thể để ta đi vào nhìn ông ấy một cái sao? Ta cũng là quan tâm.. A!"
Bịch!
Một quyền hung hăng nện ở trên hốc mắt, Hà Tông đau kêu thảm thiết ra tiếng. Ông ta che lại hốc mắt lui về phía sau, hộp thức ăn trong tay cũng rơi xuống đất. Khiếp sợ trừng mắt Phượng Kiêu: "Ngươi làm gì!"
"Làm gì? Lão tử đã sớm muốn đánh ngươi, kêu ngươi cút ngươi lại không cút, vậy đừng trách ta không khách khí." Phượng Kiêu lắc mình xông lên.
Ông nhớ rất rõ Lãnh Uyên nói, muốn đánh, nhất định phải đánh phế đi, cái loại không dậy nổi giường này! Như vậy thì Hà Tông không cơ hội không rảnh tới hạ độc cho Lạc Khâu Hạc, ông cũng có thể yên tâm chờ Tiểu Cửu trở về.
Bởi vậy, Phượng Kiêu xuống tay phải nói là tàn nhẫn, áp chế cấp bậc, Hà Tông ngay cả đánh trả cũng không thể, thê thảm bị ông ấn ở trên mặt đất mà mài. Thẳng đến khi đồ đệ La Kỳ của ông ta nghe tin tới rồi, Phượng Kiêu một chân đá Hà Tông đi qua: "Mang theo sư phụ ngươi cút đi. Còn dám tới nơi này, hừ!"
La Kỳ dọa vỡ gan, vội vội vàng vàng mang theo Hà Tông kêu rên không ngừng chạy thoát. Phượng Kiêu hừ lạnh quay đầu lại, nhìn thấy một đám đệ tử Thiên Túng Viện mộng bức trong viện, bao gồm Mạn Như cháu gái của Lạc Khâu Hạc.
Phượng Kiêu nói: "Mạn Như, cháu mang theo những đệ tử Thiên Túng Viện này, cùng ám vệ đi Đan Các kêu người kiểm tra một chút, nhìn xem trong này là cái thứ đồ chơi gì."
Phượng Kiêu chỉ ngón tay lên hộp thức ăn rơi trên mặt đất.
Để Quân Tiểu Lôi một tiểu nữ hài động thủ thì quá vô nhân đạo, nên hai người Cốc Tùng cùng Vân Kiều đi xử lý thi thể, tận lực xóa sạch tung tích chiến đấu, đổi thành dấu vết linh thú chém giết. Tuy rằng Vân Kiều mới lạ, nhưng mà có Cốc Tùng linh hoạt quen thuộc, ngược lại cũng chuẩn bị xong chung quanh thực mau.
Làm xong này hết thảy, bọn họ lại trở lại bên trong sơn động lần nữa, Quân Cửu đều bắt mạch cho mỗi người, dò xét tình huống thân thể. Nàng nói: "Vân Kiều và Quân Tiểu Lôi đột phá Linh Sư cấp hai, hiệu quả rất rõ ràng."
"Ta thì sao?" Cốc Tùng cười hì hì hỏi.
Liếc xéo hắn một cái, Quân Cửu nhướng mày nói: "Huynh vốn dĩ chính là Linh Sư cấp năm, hiệu quả ngọc tích nhưỡng đối với huynh cũng không lộ rõ như bọn họ. Nhưng mà rèn luyện thân thể, lực lượng của huynh cũng có tăng trưởng gấp hai đi?"
"Đúng! Quân Cửu cô cũng thật lợi hại, dựa vào bắt mạch là có thể nhìn ra được. Ta đã thấy không ít luyện dược sư, bọn họ cũng không có bản lãnh này như cô. Đúng rồi, nếu như đi năm tong, Quân Cửu cô sẽ đi một tông nào, Đan Tông sao?"
Năm tông, trừ bỏ Đan Tông, Kiếm Tông lấy tài nghệ độc môn cầm đầu ra. Còn có Thiên Võ Tông, Quy Nguyên Tông cùng Thương Hải Tông cất chứa tạp học riêng mỗi nhà.
Trong đó lấy Đan Tông cùng Kiếm Tông là tuyển nhận đệ tử nghiêm khắc nhất. Đan Tông chỉ thu luyện dược sư, Kiếm Tông cũng chỉ muốn đệ tử có thiên phú kiếm thuật, hoặc là khí sư biết đúc kiếm. Mỗi một lần chọn lựa đệ tử từ mười quốc qua đi, Đan Tông Kiếm Tông cộng lại cũng thu không đến năm người. Có thể thấy được yêu cầu nghiêm khắc đến gần như biến thái.
Không đợi Quân Cửu trả lời, Cốc Tùng lại nói: "Kỳ thật lấy y thuật của Quân Cửu, đi Đan Tông không tồi."
"Nếu như Cửu tỷ tỷ đi Đan Tông, chúng ta có thể đi sao?"
"Hai người?" Cốc Tùng nhướng mày cười: "Đan Tông chỉ cần luyện dược sư. Hai người vẫn là thôi đi. Nếu như có danh ngạch hạt giống, ta kiến nghị Quân Tiểu Lôi đi Thương Hải Tông, Vân Kiều đi Quy Nguyên Tông."
Vân Kiều hơi hơi nhíu mày, nghi hoặc hỏi hắn: "Vì sao?"
Cốc Tùng: "Bởi vì Thương Hải Tông chỉ tuyển nhận nữ tử, Quân Tiểu Lôi đi, thì nhất định có thể có được chiếu cố tốt nhất. Quy Nguyên Tông là tu thủ quyết, chú ý điều tức nội bộ, còn am hiểu bút mực thi họa, thực thích hợp với thế gia công tử như Vân Kiều huynh vậy, cố ý phong nhã, có thể lừa không ít tiểu cô nương."
Nghe được Cốc Tùng trêu ghẹo bỡn cợt, ngữ khí còn có một phân cố ý hâm mộ. Vân Kiều theo bản năng nhìn Quân Cửu, hắn nổi giận: "Cốc Tùng huynh cũng đừng nói bậy. Vân Kiều ta giữ mình trong sạch, khi nào thì lừa gạt tiểu cô nương? Hơn nữa trong lòng ta sớm có người, sẽ không có quan hệ với nữ tử khác!"
"Nga~~hiểu rõ hiểu rõ~" Cốc Tùng cười càng phóng đãng chế nhạo. Vân Kiều nhìn mà nhịn không được muốn ra tay đi đánh hắn.
Vẫn là Quân Cửu mở miệng, kịp thời ngăn trở một hồi đánh nhau, nàng vuốt ve Tiểu Ngũ hỏi: "Vì sao không đề cử Thiên Võ Tông?"
"Thiên Võ Tông không thích hợp mọi người đâu. Thiên Võ Tông chính là một đám tháo hán tử, chú ý cái gì mà luyện thể. Thật hung tàn! Bọn họ đa số không tu thủ quyết, một quyền là có thể đánh phế đi Linh Sư. Có thể nói là vũ khí hình người!" Cốc Tùng lắc đầu vẻ mặt ghét bỏ.
Tiếp theo hắn lại nói: "Không có nữ hài tử nào thích Thiên Võ Tông. Cho nên nơi đó gần như tất cả đều là một đám các lão gia thô tháo, nói năng thô lỗ, cũng không hiểu hàm dưỡng lễ nghi. Các người muốn đi, ai chịu nổi?"
Vân Kiều và Quân Tiểu Lôi theo bản năng lắc đầu, vừa nghe như vậy, đích xác không có người nào muốn đi Thiên Võ Tông.
Năm tông các có đặc sắc riêng, có thể chọn thích hợp nhất cho mình mới là tốt nhất! Bằng không nếu có đi, thì cũng chỉ là lãng phí thời gian vô nghĩa, phí thời gian. Đây cũng là lần đầu tiên bọn họ hiểu biết được năm tông kỹ càng tỉ mỉ từ trong miệng người khác.
Quân Cửu ngước mắt nhìn Cốc Tùng, nàng câu môi cười như không cười: "Như vậy Cốc Tùng, làm sao huynh hiểu biết năm tông kỹ càng tỉ mỉ thấu đáu như vậy?"
"A.. Ta? Ta cũng là tin vỉa hè! Nhưng mà ta nhưng không có nói bậy, đây đều là thật sự! Các người tin tưởng ta không sai!" Nói xong, Cốc Tùng còn ra sức nháy mắt với Quân Cửu.
Quân Cửu nhìn ở trong mắt, tức khắc biết hắn có giấu giếm, nhưng vì nguyên nhân không rõ nên không thể nói cho bọn họ. Nhướng mày, Quân Cửu không hề truy rõ căn nguyên.
Hơi hơi giơ tay, đánh gãy Vân Kiều Cốc Tùng bọn họ còn muốn thảo luận năm tông. Quân Cửu híp mắt: "An tĩnh nghe kìa."
"Cái gì?" Mọi người trừng lớn mắt, mê mang khó hiểu.
Quân Cửu nói nghe, vậy thì nghe, bọn họ đều dựng lên lỗ tai, nghe động tĩnh bốn phía. Tiểu Ngũ ngồi dậy từ trong lòng Quân Cửu, nó dựng lên lỗ tai quay đầu nhìn về phía cửa động. Tê tê tê, có cái gì lại đây.
Tê tê phun lưỡi, đó là một con rắn.
Thực mau, thân ảnh con rắn xuất hiện ở trước mắt bọn họ, tốc độ của nó thực mau, ở sau khi vào sơn động thì lập tức dừng lại. Thò đầu nhìn dáo dác, sợ hãi nhìn Quân Cửu cùng Tiểu Ngũ. Người trước là nhân loại cường đại, người sau làm nó cảm thấy nguy hiểm theo bản năng.
Tê tê~
Quân Tiểu Lôi: "Rắn vào được, chúng ta muốn giết nó sao? Nhưng nó thoạt nhìn giống như không có ác ý."
"Nhìn xem nó muốn làm cái gì." Quân Cửu nói.
Đó là một con rắn lớn thành niên cỡ cánh tay con người. Không phải mãng xà, thấy hoa văn vảy trên đỉnh đầu trên người nó. Đó là một con giao xà, kịch độc, lực công kích cmạnh. Là linh thú cấp ba! Đặt tên Giao Xà, là bởi vì trong truyền thuyết đã từng có một con Giao Xà hóa thành Giao Long.
Tựa như đã nghe hiểu Quân Cửu nói, Giao Xà nằm phục người xuống. Nó hé miệng, phun ra một cái đồ vật phát ra vầng sáng lửa nóng.
Vân Kiều bọn họ đều mê mang, đây là gì? Quân Cửu lại liếc mắt một cái thì đã nhìn ra, nàng đứng dậy thần sắc vài phần kinh ngạc: "Là đan chu!"
"Đan chu? Hít!"
Đồng thời phản ứng kịp, thì mọi người đều chấn kinh rồi!
Đan chu, một loại linh dược hi hữu hiếm thấy. Nghe nói khi Linh Sư đột phá đại Linh Sư, nhất định cần phải dùng một loại đan dược thêm vào trợ lực. Mà loại đan dược này ắt không thể thiếu một mặt chủ dược chính là đan chu! Cảnh giới Đại Linh Sư cách bọn họ xa xôi vô hạn, càng đừng nói đan chu.
Nếu như tung tích đan chu ở chỗ này truyền ra ngoài, chỉ sợ toàn bộ Bất Vãng Sơn sẽ càng thêm điên cuồng, thậm chí truyền đi, mấy quốc gia khác, bao gồm người năm tông đều sẽ chạy tới. Chỉ vì lấy được đan chu.
Giao Xà thấy Quân Cửu bọn họ bất động, nó lại gật gật đầu với Quân Cửu, sau đó cúi đầu đẩy đan chu lăn hai vòng tới chỗ Quân Cửu.
Tê tê tê~
Tiểu Ngũ miêu miêu phiên dịch: "Chủ nhân, Giao Xà này là muốn lấy đan chu đổi đồ vật với chúng ta."
Quân Cửu hơi hơi híp mắt. Nàng nhìn đan chu hai cái, mới mở miệng: "Ngươi muốn đổi cái gì với chúng ta?"
Mà Vân Kiều bọn họ nghe được Quân Cửu nói, mới kịp hiểu, Giao Xà này là muốn lấy đan chu đổi đồ vật? Trời ơi, cái này cũng quá ma huyễn đi! Giao Xà này là thành tinh? Hay là bọn họ bị bánh nướng lớn từ trên trời rơi xuống đập trúng? Bọn họ không nói chuyện, đồng thời chờ Quân Cửu quyết định.
Giao Xà lại phun lưỡi tê tê nói chuyện, Quân Cửu chỉ có thể nghe điểu ngữ, nhưng mà Tiểu Ngũ có thể nghe hiểu xà. Nó phiên dịch cho Quân Cửu. Nhưng mà lần này ngữ khí của Tiểu Ngũ có chút bất mãn, tràn ngập tức giận: "Chủ nhân, nó thế nhưng muốn một giọt ngọc tích nhưỡng, còn muốn một giọt máu của chủ nhân. Nằm mơ đi meo!"
"Ồ?" Quân Cửu kinh ngạc.
Muốn ngọc tích nhưỡng thì nàng có thể hiểu, thú loại có mãnh liệt cảm ứng đối với linh bảo thiên địa. Giao Xà phát hiện ngọc chủng, sau đó truy tới đây cũng không ngoài ý muốn. Nhưng muốn một giọt máu của nàng, là ý tứ gì? Giao Xà còn uống máu sao?
Chương 140: Ai dám dỗi hắn như vậy, kêu hắn cút.
Quân Cửu đi tới phía trước hai bước, mị mắt lạnh lùng nhìn kỹ Giao Xà. Nàng hỏi: "Ngươi muốn máu của ta làm cái gì?"
Tê tê tê tê~
"Chủ nhân, nó nói nó không thể trực tiếp luyện hóa ngọc tích nhưỡng, cần phải có người tới pha trộn năng lượng ngọc tích nhưỡng, mới có thể dùng luyện hóa. Nhưng vì cái gì muốn máu của chủ nhân chứ, lấy của Vân Kiều, Quân Tiểu Lôi, còn có Cốc Tùng bọn họ không được sao?" Tiểu Ngũ tức giận meo meo.
Nó hung hăng chụp trảo, mắt mèo nhìn chằm chằm Giao Xà bất mãn: "Chủ nhân, nếu không chúng ta giết nó meo. Như vậy đan chu là chúng ta, cũng không cần cho ngọc tích nhưỡng đi ra ngoài."
"Không." Quân Cửu phủ quyết.
Nàng kiếp trước, khi vừa học y thuật, vào trong núi hái thuốc thì từng gặp được một con chim cho nàng một quả trái cây. Nàng thấy không có độc nên ăn, sau đó mới biết tòa rừng rậm kia vào ban đêm sẽ có khói độc, chim cho nàng trái cây vừa lúc là giải độc. Lúc sau nàng thành danh, liền mua tòa núi kia cho động vật trong núi, không có người tới đi săn nữa.
Động vật có linh, huống chi linh thú thế giới này?
Quân Cửu suy nghĩ một phen mở miệng: "Ngươi muốn ngọc tích nhưỡng có thể cho ngươi. Nhưng máu của ta, là không có khả năng."
Nàng biết Giao Xà vì cái gì muốn máu của nàng. Thân thể của nàng trải qua tẩy gân phạt tủy, bản thân cũng đều mạnh hơn Vân Kiều bọn họ. Lại dùng qua ngọc tích nhưỡng, huyết nhục của Quân Cửu có thể nói là linh dược. Giao Xà cũng là thông minh giảo hoạt, biết chọn tốt nhất.
Giao xà lắc lư thân thể, phun lưỡi tê tê rõ ràng là không muốn. Tiểu Ngũ nghe xong nó nói, đột nhiên nói: "Meo~nếu không muội cho nó một giọt máu đi?"
"Muội?" Quân Cửu kinh ngạc.
"Meo meo!" Tiểu Ngũ đối diện gật đầu. Đáy lòng lại là âm thầm suy nghĩ, nó chính là Bạch Hổ, một giọt máu căng chết nó một con Giao Xà! Dám đánh chủ ý chủ nhân, cho dù là một giọt máu cũng không được, mơ tưởng!
Nghe được Tiểu Ngũ nói, Giao Xà nghiêm túc nghĩ nghĩ, rồi lại đồng ý. Vì thế Quân Cửu lấy ra một giọt ngọc tích nhưỡng, Tiểu Ngũ ra một giọt máu, đổi được linh dược đan chu cùng Giao Xà. Đan chu vào tay, độ ấm nóng rực làm linh lực trong cơ thể đều bạo động lên, ẩn ẩn có phát sinh cảnh tượng bay vọt bạo tăng.
Đan chu nơi tay, mới có cơ hội lột xác hóa bướm, từ Linh Sư đi vào đại Linh Sư!
Khi nhìn Giao Xà nhận lấy ngọc tích nhưỡng cùng một giọt máu, thận trọng gật gật đầu nói lời cảm tạ với bọn họ, quay đầu bò đi, Vân Kiều bọn họ nhìn đến mà chậc chậc bảo lạ: "Khó trách trong truyền thuyết có Giao Xà từng hóa thành giao long, thật đúng là thành tinh. Thông minh dễ sợ!"
Cốc Tùng nói, lại diễm mộ nhìn về phía Quân Cửu: "Chúc mừng Quân Cửu, có được đan chu, cô cũng không cần tìm luyện dược sư luyện chế cho cô. Về sau đột phá đại Linh Sư, chính là dễ như trở bàn tay!"
Bao nhiêu người dùng hết cả đời này, cũng tìm không thấy đan chu. Chỉ có thể bị nhốt chết ở Linh Sư cấp chín. Quân Cửu hiện tại mới Linh Sư cấp ba, cũng không cần tự mình đi tìm. Liền có một con Giao Xà cầm đan chu ngoan ngoãn tới cửa để cầu giao dịch.
Tuy rằng ngọc tích nhưỡng cũng trân quý, nhưng đan chu càng quan trọng! Đây chính là con đường duy nhất đột phá Đại Linh Sư. Vận khí này, muốn hâm mộ khóc!
Cốc Tùng trơ tráo một chút, cách một khoảng cách làm một động tác cọ cọ, hắn nói: "Vân Kiều, Quân Tiểu Lôi mau tới cọ một cái. Quân Cửu vận khí tốt như vậy, chúng ta chỉ cần cọ một chút vận may. Nói không chừng danh ngạch hạt giống liền đến tay có phải hay không?"
"Có đạo lý!" Vân Kiều thế nhưng gật đầu.
Quân Tiểu Lôi ỷ vào mình là nữ hài tử. Trực tiếp sờ đến tay Quân Cửu, Vân Kiều cùng Cốc Tùng nhìn xem mà hâm mộ đôi mắt đều đỏ lên. Thu hết vào mắt biểu tình của bọn họ, Quân Cửu có chút dở khóc dở cười. Vậy cũng được?
Tiểu Ngũ: Meo~nhưng mà chủ nhân vận khí thật sự thực tốt đó! Ngọc chủng tới tay, hiện tại cũng có đan chu. Thật tuyệt meo!
Quân Cửu nhướng mày, vận khí sao? Giống như đích xác còn có thể.
Đây là một khúc đệm nhỏ, bọn họ đều thu thập xong, chuẩn bị ra khỏi chỗ sâu trong Bất Vãng Sơn, ra vòng bên ngoài. Nếu hiện tại không đi, lại ở thêm một hai ngày, những kẻ cái gì cũng tìm không thấy sẽ nổi điên, thì có thể không đi được!
Thực lực của mọi người đều có tăng lên bay vọt về chất giống nhau, thân hình ẩn nấp, một đường trộm rời đi đều rất khó bị người phát hiện. Ngẫu nhiên có ai gặp được bọn họ, một ánh mắt của Quân Cửu thì ba người Cốc Tùng cùng Vân Kiều, Quân Tiểu Lôi trượt tới xử lý người. Bọn họ tốc độ thực mau, dần dần sắp rời khỏi chỗ sâu trong Bất Vãng Sơn..
Không hề nghi ngờ Mặc Vô Việt vẫn luôn ở nơi xa nhìn, liền mang theo Lãnh Uyên theo sau.
* * *
Lúc này Thiên Túng Viện.
Phượng Kiêu trở về, vừa lúc đuổi kịp Hà Tông xách theo hộp thức ăn đến thăm Lạc Khâu Hạc. Phượng Kiêu vừa thấy, mày nhướng lên. Chồn chúc tết gà, có thể an cái gì tâm?
Ông nghĩ đến lời Lãnh Uyên nói, nheo đôi mắt lại, đôi tay chắp ở sau lung, không giận tự uy cất bước đi tới. Vừa thấy ông lại đây, thân thể Hà Tông cứng đờ, tươi cười trên mặt cũng có chút vặn vẹo quỷ dị, tựa như đang khiếp sợ, sao ông ta đã trở lại nhanh như vậy rồi?
Hà Tông vẫn luôn phái người giám thị Phượng Kiêu. Nếu không phải Lạc Khâu Hạc trúng độc sắp chết, lúc trước ông ta cũng nhịn không được mà đi Bất vãng Sơn tìm dị bảo. Sau khi biết được Phượng Kiêu rời đi, lập tức tới đây tính toán nhân lúc Phượng Kiêu vắng mặt, làm chết Lạc Khâu Hạc.
Kết quả, Hà Tông ngàn vạn lần không nghĩ tới, cáo già này giảo hoạt như vậy, lại phái ám vệ hoàng thất trông giữ Lạc Khâu Hạc. Chết sống đều không cho ông ta đi vào.
Lần này, ông ta đã tới lần thứ năm. Đã kế hoạch xong ra tay giết đi vào, Phượng Kiêu lại đã trở về!
Thầm mắng mình xui xẻo, Hà Tông thu liễm sát ý, cười nhìn Phượng Kiêu: "Thái thượng hoàng, không phải ngài đi Bất Vãng Sơn sao, sao đã trở lại nhanh như vậy? Chẳng lẽ ngài đắc thủ dị bảo?"
Phượng Kiêu quát lạnh: "Liên quan ngươi đánh rắm! Ngươi ở chỗ này làm gì, mau cút."
Bị dỗi đến đều tức xanh mặt, ông ta làm phó viện trưởng Thiên Túng Viện vài thập niên, thân phận tôn quý. Ai dám dỗi ông ta như vậy, kêu ông ta cút?
Nhưng cố tình trước mặt chính là Phượng Kiêu, ông ta chỉ có thể nén giận: "Thái thượng hoàng, ta là phó viện trưởng. Lạc viện trưởng cũng đã nửa tháng không ra mặt, cũng không thể để ta đi vào nhìn ông ấy một cái sao? Ta cũng là quan tâm.. A!"
Bịch!
Một quyền hung hăng nện ở trên hốc mắt, Hà Tông đau kêu thảm thiết ra tiếng. Ông ta che lại hốc mắt lui về phía sau, hộp thức ăn trong tay cũng rơi xuống đất. Khiếp sợ trừng mắt Phượng Kiêu: "Ngươi làm gì!"
"Làm gì? Lão tử đã sớm muốn đánh ngươi, kêu ngươi cút ngươi lại không cút, vậy đừng trách ta không khách khí." Phượng Kiêu lắc mình xông lên.
Ông nhớ rất rõ Lãnh Uyên nói, muốn đánh, nhất định phải đánh phế đi, cái loại không dậy nổi giường này! Như vậy thì Hà Tông không cơ hội không rảnh tới hạ độc cho Lạc Khâu Hạc, ông cũng có thể yên tâm chờ Tiểu Cửu trở về.
Bởi vậy, Phượng Kiêu xuống tay phải nói là tàn nhẫn, áp chế cấp bậc, Hà Tông ngay cả đánh trả cũng không thể, thê thảm bị ông ấn ở trên mặt đất mà mài. Thẳng đến khi đồ đệ La Kỳ của ông ta nghe tin tới rồi, Phượng Kiêu một chân đá Hà Tông đi qua: "Mang theo sư phụ ngươi cút đi. Còn dám tới nơi này, hừ!"
La Kỳ dọa vỡ gan, vội vội vàng vàng mang theo Hà Tông kêu rên không ngừng chạy thoát. Phượng Kiêu hừ lạnh quay đầu lại, nhìn thấy một đám đệ tử Thiên Túng Viện mộng bức trong viện, bao gồm Mạn Như cháu gái của Lạc Khâu Hạc.
Phượng Kiêu nói: "Mạn Như, cháu mang theo những đệ tử Thiên Túng Viện này, cùng ám vệ đi Đan Các kêu người kiểm tra một chút, nhìn xem trong này là cái thứ đồ chơi gì."
Phượng Kiêu chỉ ngón tay lên hộp thức ăn rơi trên mặt đất.