Bài viết: 0 

Chương 99+100
Chương 99: Hỏi Quân Vân Tuyết đắc tội với ai?
Quân phủ phía đông Hoàng thành.
Quân Hùng Thiên ngồi ở đại đường, trong tay hắn cầm mấy phong thư, tay run run không ngừng. Ở trước mặt hắn, vài vị quản sự Quân gia quỳ trên mặt đất, mồ hôi lạnh đầy đầu cũng đang run run. Quân Hùng Thiên là tức, bọn họ là sợ.
"Sao lại thế này?" Thượng Quan Dĩ Dung đi nhanh từ ngoài cửa vào. Bà ta quét mắt chúng quản sự, nhìn đến sắc mặt mỗi người bọn họ trắng bệch, dáng vẻ đi đến tuyệt cảnh, đáy lòng Thượng Quan Dĩ Dung lộp bộp một cái, cảm giác không ổn.
Đi đến trước mặt Quân Hùng Thiên, Thượng Quan Dĩ Dung dồn dập truy vấn: "Lão gia rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Tự nàng xem." Quân Hùng Thiên đưa thư tín cho Thượng Quan Dĩ Dung, trong ánh mắt hắn là hung ác nham hiểm dữ tợn.
Thượng Quan Dĩ Dung không rõ nguyên do, bà ta lấy qua mấy phong thư vừa xem, xem qua mỗi một phong thư, sắc mặt Thượng Quan Dĩ Dung cũng cực kỳ khó coi. Tay bà ta cũng bắt đầu run run, trừng lớn mắt không thể tin tưởng. Ngón tay nắm chặt, vò toàn bộ giấy viết thư thành một cục: "Chuyện này không có khả năng!"
Thượng Quan Dĩ Dung hô to: "Chuyện này không có khả năng! Quân gia ta kinh thương bên ngoài, thế lực từ biên giới Chiêm Thành, kéo dài qua toàn bộ Thiên Túng Quốc! Sao có thể ngắn ngủn trong vòng ba ngày, đã bị thâu tóm hai phần ba? Vân gia không có khả năng làm được!"
"Không có khả năng? Trên tin tức chính là viết như vậy, nàng hỏi bọn hắn, đám phế vật vô dụng này, tin tức thông báo còn chậm hơn ta nghĩ!" Quân Hùng Thiên nói xong, gắt gao trừng mắt một chúng quản sự trước mặt.
Hắn tức giận phẩy tay áo một cái, toàn bộ đồ vật trên bàn rơi trên mặt đất, nện ở trên người các quản sự.
Khi biết được tin tức thì đã quá muộn!
Quân Hùng Thiên thu được tin, thế lực Quân gia của hắn đều đã bị thâu tóm. Hắn cho dù là muốn ra tay ngăn cơn sóng dữ, cũng không còn kịp rồi. Chuyện tới hiện giờ, bản thân Quân Hùng Thiên cũng không tin, đồng dạng là hai đại thế gia, Vân gia đột nhiên lấy đâu ra khẩu vị, thế nhưng có thể thâu tóm thế lực của hắn?
Đó chính là hai phần ba!
Nếu nói toàn bộ thế lực khuếch trương bao trùm toàn bộ Thiên Túng Quốc, như vậy hiện tại, thế lực dưới trướng Quân gia của hắn, chỉ còn lại có chung quanh Hoàng thành. Đến tận bước này, toàn bộ bên ngoài đều biến thành địa bàn Vân gia, Quân Hùng Thiên làm sao có thể tiếp thu?
Nếu lúc này Vân gia lại làm khó dễ bọn họ, chỉ sợ năm nay Quân gia sẽ bị đá ra khỏi Thiên Túng Quốc, ném tên tuổi thế gia trăm năm! Nghĩ đến đây, Quân Hùng Thiên cùng Thượng Quan Dĩ Dung liếc nhau, đều thấy được nỗi sợ hãi kinh hoàng lẫn nhau.
Lúc này, quản gia đột nhiên tiến vào: "Lão gia, chủ mẫu. Vân Trọng Cẩm thiếu chủ Vân gia tiến đến bái phỏng, muốn gặp hắn hay không?"
Thượng Quan Dĩ Dung: "Giỏi cho một tên Vân Trọng Cẩm! Hắn còn dám tới Quân gia, hắn là tới khoe khoang sao? A a a! Ta muốn giết hắn!"
"Câm miệng!" Quân Hùng Thiên tức giận quát lớn: "Giết Vân Trọng Cẩm, sau đó hoàn toàn quyết liệt cùng Vân gia? Chúng ta hiện tại quan trọng nhất chính là biết Vân gia làm sao làm được! Bọn họ muốn làm gì?"
Nắm chặt nắm tay, Quân Hùng Thiên cắn hàm răng đến vang lên kẽo kẹt: "Vân gia! Dám nuốt vào hai phần ba thế lực Quân gia ta, Quân Hùng Thiên ta thề nhất định phải cho bọn họ trả giá đại giới!"
Ngữ khí oán hận tới cực điểm, trong ánh mắt lập loè sát ý đến điên cuồng.
Nhìn về phía quản gia, Quân Hùng Thiên mở miệng: "Để hắn tiến vào, còn có đám phế vật các ngươi, cút hết đi! Còn không mau suy nghĩ biện pháp cứu vớt tổn thất. Nếu lại có hao tổn nữa, ta làm thịt các ngươi!"
"Dạ dạ dạ!"
Khi Vân Trọng Cẩm tiến vào, vừa lúc nhìn đến một đám quản sự chạy trối chết. Bọn họ nhìn thấy hắn, ánh mắt giống như thấy quỷ.
Khóe miệng hơi câu, một đôi mắt sáng cơ trí nhìn về phía Quân Hùng Thiên. Vân Trọng Cẩm cất bước đi vào, cười nhạt ôn nhã nói: "Quân gia chủ, từ biệt từ lúc tiệc mừng thọ đã hồi lâu không gặp."
"Hừ! Vân Trọng Cẩm ngươi ít tới giả mù sa mưa." Thượng Quan Dĩ Dung vặn vẹo gương mặt trang dung tinh xảo đến đáng sợ, bà ta gắt gao trừng mắt Vân Trọng Cẩm.
Quân Hùng Thiên cũng không tốt đến đâu. Nếu không phải thế lực Quân gia đột nhiên bị thâu tóm hết hai phần ba, thời gian gần ba ngày, tốc độ mau quỷ dị này, làm hắn kiêng kị sợ hãi, Quân Hùng Thiên nắm tay vang lên kẽo kẹt, hiện tại hắn nhất định phải tay không xé Vân Trọng Cẩm cho hả giận!
Quân Hùng Thiên: "Vân Trọng Cẩm ngươi tới làm gì?"
"Đương nhiên là tới nói cho Quân gia chủ ngài một tiếng. Vân gia ta đa tạ các người chắp tay nhường lại hơn phân nửa lãnh thổ quốc gia Thiên Túng Quốc. Tài phú Vân gia ta kiếm được một năm nay, chính là hơn năm rồi mấy lần, cái này nhưng ít nhiều nhờ các người."
"Ngươi!" Quân Hùng Thiên trợn trắng mắt, muốn hộc máu mấy lần.
Khiêu khích!
Vân Trọng Cẩm đây là khiêu khích trần trụi, trắng trợn táo bạo!
Thượng Quan Dĩ Dung tiến lên một bước, gắt gao trừng mắt Vân Trọng Cẩm. Bà ta nói: "Vân Trọng Cẩm ngươi chớ có càn rỡ, Vân gia ngươi nuốt trọn đồ của Quân gia ta, sớm hay muộn sẽ nhổ ra toàn bộ! Hơn nữa ta khuyên Vân gia ngươi, chọc Quân gia ta, nhất định dâng trả trăm ngàn lần!"
"A, cái này không phải Quân Ngũ gia nói sao? Vân gia muốn uy hiếp ta? Hiện tại sợ là không có bản lĩnh này đi." Vân Trọng Cẩm cười nhạt thong dong, quân tử ôn nhã như gió, đứng chung một chỗ với hắn, làm người ta cảm thấy thoải mái.
Nhưng Thượng Quan Dĩ Dung cùng Quân Hùng Thiên thì không cảm giác được thoải mái, bọn họ hận đến ngứa răng.
Vân Trọng Cẩm nhìn bọn họ còn nói thêm: "Ta tới, vẫn là vì nói cho các người. Công lao thâu tóm Quân gia, không phải Vân Trọng Cẩm ta."
"Đó là ai?"
"Đi hỏi Quân Vân Tuyết một chút, hỏi nàng ta đã đắc tội với ai đi." Vân Trọng Cẩm ném xuống một câu khiến người suy nghĩ sâu xa này xong thì xoay người phất tay áo, tiêu sái ưu nhã rời khỏi Quân phủ. Lưu lại Thượng Quan Dĩ Dung cùng Quân Hùng Thiên trừng mắt lẫn nhau, nửa ngày vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Hồi lâu sau, Thượng Quan Dĩ Dung mới khô cằn nói: "Là Tuyết Nhi đắc tội với người ta?"
"Cho dù là thái thượng hoàng, cũng làm không được trong vòng ba ngày thâu tóm hai phần ba thế lực Quân gia ta. Đó sẽ là người nào?" Quân Hùng Thiên cứng đờ thân thể, ngồi thẳng tắp ở trên ghế. Giờ phút này ở trong đầu bọn họ, phác họa ra một vị đại nhân vật đáng sợ khác thường!
Trong vòng ba ngày, hô mưa gọi gió, nuốt thế lực Quân gia hắn! Có bản lĩnh này, chỉ sợ bước tiếp theo diệt Quân gia hắn cũng là dễ như trở bàn tay.
Hai người Quân Hùng Thiên đồng thời cảm thấy thấp thỏm lo âu. Bọn họ vội vàng nhích người, lập tức đi Thiên Túng Viện gặp Quân Vân Tuyết.
* * *
Quân Cửu thong thả ung dung ngồi ở trên giường nệm, trong tay kẹp giấy viết thư, linh lực toát ra từ lòng bàn tay. Chớp mắt công phu giấy viết thư thiêu đốt thành tro, không lưu nửa điểm dấu vết.
Tiểu Ngũ ngồi ở bên cạnh nàng, meo meo nói: "Chủ nhân, thế lực Quân gia đã thâu tóm hai phần ba, dư lại một phần ba khi nào thì chúng ta giết hắn?"
"Không nóng vội, chút thế lực dư lại này, chỉ đủ bọn họ hấp hối giãy giụa, không làm ra bọt sóng gì. Ta chờ mong nhất, là sau khi bọn họ tìm tới Quân Vân Tuyết, biết hết thảy là ta làm, sẽ là phản ứng gì?"
Quân Cửu câu môi, cười cực kỳ ác liệt phúc hắc.
Chỉ sợ Quân Hùng Thiên cùng Thượng Quan Dĩ Dung đến chết cũng không thể tiếp thu được, Quân gia đi từng bước đến con đường huỷ diệt, toàn bộ bởi vì một người là Quân Cửu nàng. Thâu tóm thế lực Quân gia đối với Quân Cửu mà nói rất đơn giản, nàng không cần phải tham dự đi vào, chỉ cần để Vân Trọng Cẩm mang theo đan dược của nàng nhất nhất bái phỏng.
Như Thiết Chủy tiên sinh, chính là như vậy mà mời đến Thiên Túng Viện, chuyên môn thuyết thư một hồi cho nàng, bóp chết đồn đãi vớ vẩn.
Tiểu Ngũ: "Chọc người không nên chọc, làm chuyện không nên làm. Bọn họ chú định trả giá đại giới!"
Chương 100: Đó là ngươi quá yếu gà.
"Hiện tại, bọn họ đã bắt đầu trả giá đại giới vì những gì mình làm." Quân Cửu giơ tay, Tiểu Ngũ lập tức ngửa đầu ngã vào trên giường nệm, lộ ra cái bụng trắng trẻo mềm mại, khò khè khò khè chờ nàng sờ bụng.
Quân Cửu nhìn thấy vậy thì trầm mặc dừng một chút, không biết, còn tưởng rằng Tiểu Ngũ đây là ăn vạ! Khóe miệng cong cong, Quân Cửu duỗi tay vuốt ve bụng, lông mao trắng trẻo mềm mại, xúc cảm tốt không thôi! Lại xoa bóp đệm thịt phấn nộn, tâm tình đều sắp bay lên.
Nhưng mà Tiểu Ngũ vừa mở miệng, thì nháy mắt phá hủy nhàn nhã thích ý của Quân Cửu. Nó ôm cái đuôi của mình liếm lông, một bên nói: "Meo~chủ nhân vẫn còn muốn trốn tránh Mặc Vô Việt sao?"
".. Ừm." Quân Cửu trầm mặc.
Tiểu Ngũ: "Chủ nhân tỷ cũng không thể vẫn luôn dùng luyện đan làm lấy cớ. Mặc Vô Việt đoạt phòng của chủ nhân, nơi này một chút cũng không thoải mái như nhà chính. Meo meo, chúng ta trở về đi! Hắn muốn phụ trách, chủ nhân có thể không đồng ý mà."
Không sai. Quân Cửu vì trốn tránh Mặc Vô Việt, trực tiếp nhường phòng của mình ra, tới ở phòng cách vách. May mắn Mặc Vô Việt không tới theo, bằng không Quân Cửu chỉ có thể đi chen chúc ở chỗ Quân Tiểu Lôi.
Tiểu Ngũ nghiêng đầu nhìn Quân Cửu, mắt mèo lập loè hồ nghi, Tiểu Ngũ tò mò truy vấn: "Chẳng lẽ chủ nhân là thẹn thùng, cho nên mới trốn tránh Mặc Vô Việt sao?"
"Không, ta không có. Muội một con mèo toàn suy nghĩ lung tung rối loạn cái gì vậy." Quân Cửu mặt không biểu tình, tóm được Tiểu Ngũ chà đạp một trận.
Sao nàng có thể thẹn thùng?
Kiếp trước tuy rằng không có hành động thực thi, chỉ là nghiện trêu chọc trên miệng. Nhưng Quân Cửu từ trước đến nay đối với cái cũng không để ý, chỉ cần nàng thoải mái, vui vẻ, mặt khác quản nàng làm gì?
Chỉ là.. Quân Cửu phức tạp bế Tiểu Ngũ lên, hai đôi mắt đối diện, Quân Cửu nói: "Tiểu Ngũ muội cảm thấy, là ta ngủ Mặc Vô Việt thì thực tế, hay là hắn ngủ ta thực tế hơn?"
"Chủ nhân là muốn nghe nói thật hay là lời nói dối?"
"Được rồi, muội có thể câm miệng." Quân Cửu lạnh mặt, xoa khuôn mặt nhỏ của Tiểu Ngũ thành bánh bao.
Quân Cửu oán thầm ở trong lòng, muốn lên, cũng là nàng lên! Kêu Mặc Vô Việt nằm yên cho nàng lên! Bị đè ngược? Hình ảnh này quá đẹp, Quân Cửu không tiếp thu.
Vứt bỏ tư tưởng không trong sáng trong đầu, Quân Cửu sờ sờ cằm: "Nhưng mà Tiểu Ngũ muội nói đúng, luôn dùng luyện đan để lấy cớ, Mặc Vô Việt còn tưởng rằng ta sợ, thẹn thùng."
"Meo!" Cho nên sao?
Quân Cửu chỉnh chỉnh làn váy đứng dậy: "Tiểu Ngũ đi, chúng ta đi Tàng Thư Các!"
"Meo meo meo?" Chủ nhân tỷ đi Tàng Thư Các, cái này không phải cũng là đang trốn tránh Mặc Vô Việt sao! Chủ nhân không cần sợ, mạnh mẽ lên. Mặc Vô Việt lên cũng được nha!
"Lại meo thì không mang theo muội đi." Dưới Quân Cửu uy hiếp, Tiểu Ngũ nháy mắt ngoan ngoãn như một con mèo giả.
Nhìn theo Quân Cửu mang theo Tiểu Ngũ khẽ meo meo rời đi, Lãnh Uyên vô cùng phức tạp nhìn về phía chủ nhân trước mặt. Mặc Vô Việt vẫn luôn đang chú ý Quân Cửu, nàng nhốt trong phòng luyện đan thì hắn chờ ở ngoài cửa.
Hiện tại Quân Cửu trộm chạy, làm Lãnh Uyên nhịn không được có chút đồng tình chủ nhân nhà mình.
Giống như bị Quân cô nương vứt bỏ.
Lãnh Uyên hỏi: "Chủ nhân ngài?"
"Ngươi cứ canh giữ ở chỗ này." Mặc Vô Việt lạnh lùng ném xuống những lời này, thân ảnh nháy mắt biến mất. Lãnh Uyên không cần nghĩ cũng biết, Mặc Vô Việt xác định vững chắc là đuổi theo Quân Cửu. Chỉ là không biết Quân cô nương muốn đi đâu nhỉ?
Tàng Thư Các Thiên Túng Viện, tọa lạc ở trên đỉnh ngọn núi, đứng ở giữa sườn núi nhìn lại, Tàng Thư Các giống như một tòa thiên bia, sau lưng kiến trúc to lớn là trời xanh mây trắng, cho người ta một loại cảm giác bao la hùng vĩ, kinh ngạc cảm thán.
Muốn lên Tàng Thư Các, chỉ có thể leo núi đi bộ, Quân Cửu tốc độ mau như gió, Tiểu Ngũ chạy gấp ở bên cạnh nàng. Lại một chút cũng không chậm hơn Quân Cửu, đỉnh núi hơn ba ngàn mét, các nàng chỉ dùng một canh giờ thì đến Tàng Thư Các.
Tiểu Ngũ hơi hơi thở dốc, mèo nhỏ nằm liệt thành một đoàn, ôm cẳng chân Quân Cửu không buông: "Meo~chủ nhân chúng ta tới rồi."
"Ừ." Quân Cửu gật gật đầu,
Nhìn gần, Tàng Thư Các càng thêm đồ sộ to lớn, có tổng cộng năm tầng, bên ngoài hiện lên hình tháp, tầng tầng điệp điệp thu nhỏ lại lên trên. Hòn đá tảng phía dưới là khối đá thanh hoa lớn hoàn chỉnh, mặt trên thì lại dùng gỗ nam tơ vàng trân quý tu sửa lên. Gió nhẹ hiu hiu, mang đến hương gỗ nam nhàn nhạt thanh nhã, tâm tình nóng nảy cũng yên lặng lại trong nháy mắt.
"Chúng ta đi thôi." Quân Cửu đi tới Tàng Thư Các, Tiểu Ngũ theo sát phía sau.
Ngoài lầu một Tàng Thư Các, có một vị lão giả ngồi ngủ ở trên ghế bập bênh. Ông úp quyển sách trên mặt, tựa hồ nghe được tiếng bước chân Quân Cửu đi tới, ông ta động cũng không động một chút, lười nhác mở miệng: "Đặt bằng chứng thân phận của ngươi lên bàn, trước khi trời tối, Tàng Thư Các sẽ đóng cửa, cho nên, ở trước khi trời tối ngươi cần phải đi ra."
"Được."
Bằng chứng thân phận chính là Thên Túng lệnh bọn họ lấy được từ trong núi Bắc Túng, sau lưng khắc lên tên của bọn họ, chính là bằng chứng thân phận. Quân Cửu lấy ra Thiên Túng lệnh đặt ở trên bàn lão giả, nàng xoay người đi tới Tàng Thư Các.
Kết quả mới vừa đi ra ngoài vài bước, lão giả nhíu mày mở miệng: "Từ từ, hai người đều phải đưa bằng chứng thân phận."
Ông ta đứng dậy, sách trên mặt rơi xuống. Lộ ra một gương mặt nhăn dúm dó giống như vỏ quýt. Lão giả không vui nói: "Các ngươi không hiểu quy củ sao? Hai người cần phải.."
Quay đầu vừa thấy Quân Cửu, lão giả ngây ngẩn cả người.
Ông còn chưa tới nông nỗi già cả mắt mờ, bởi vậy khi rõ ràng nhìn đến nơi này chỉ có một mình Quân Cửu thì không tin nhìn trái nhìn phải, nơi này chỉ có ông ta và Quân Cửu. Lão giả nghi hoặc: "Chẳng lẽ là lão phu nghe lầm? Rõ ràng có người đi tới cùng với ngươi."
"Chỉ có một mình ta." Quân Cửu lạnh nhạt mở miệng, trả lời ông ta.
"Được rồi được rồi, vậy chính là ta nghe lầm, ngươi vào đi thôi. Đừng quên, trước trời tối phải đi ra! Lão phu cũng không rảnh đi đá ngươi ra." Nói xong, lão giả vẫy vẫy tay lại nằm trở về trên ghế bập bênh, lấy sách đắp lên mặt, bắt đầu ngủ gà ngủ gật.
Quân Cửu nhìn ông ta một cái, cất bước đi vào Tàng Thư Các.
Nàng đi vào, Tiểu Ngũ lập tức từ trong bóng tối nhẹ nhàng dịch ra, ngồi xổm trên mặt đất, móng vuốt nhỏ vỗ vỗ ngực: "Nguy hiểm thật! Thiếu chút nữa đã bị phát hiện."
Không nghĩ tới mèo nện bước nhẹ như vậy, cũng có thể bị nghe thấy. May mắn Tiểu Ngũ nhanh như chớp, xông vào Tàng Thư Các, bằng không bị phát hiện, hơn phân nửa là không có khả năng mang nó tiến vào. Quân Cửu nhìn Tiểu Ngũ bộ dáng nghĩ mà sợ, hơi cong khóe miệng.
Nàng cong lưng bế Tiểu Ngũ lên, chế nhạo nói: "Sợ cái gì? Không thể để muội tiến vào, muội có thể về vòng tay trước. Chờ vào được lại hiện thân, không phải giống nhau sao?"
"Meo, đúng nga!" Tiểu Ngũ gật gật đầu, nó như thế nào lập tức choáng váng. Không nghĩ tới cái này!
Mèo ngốc~~Quân Cửu cong cong khóe miệng, bế Tiểu Ngũ lên xuyên qua ở bên trong hàng ngàn hàng vạn cái kệ sách của Tàng Thư Các. Tàng Thư Các phân năm tầng, càng lên cao, tàng thư trong đó càng trân quý quan trọng. Đệ tử Thiên Túng Viện có thể tùy ý đi tới tầng một cùng tầng hai Tàng Thư Các.
Tầng ba chỉ có một lần cơ hội, là cơ hội cho đệ tử mới chọn lựa công pháp. Lại hướng lên trên nữa, tầng bốn cùng tầng thứ năm chỉ có viện trưởng, phó viện trưởng cùng lão sư mới có tư cách tiến vào. Mục tiêu hôm nay của Quân Cửu, là nhìn qua từng tầng một.
Sách quá nhiều?
Dưới tinh thần lực cường đại, hết thảy đều không phải vấn đề! Ngươi làm không được, đó là ngươi quá yếu gà.
Quân Cửu vẫy tay lấy qua một xấp mười mấy quyển sách, ôm đến trong một góc ngồi xuống. Tiểu Ngũ ghé vào giá sách trên đỉnh đầu Quân Cửu, vẫy vẫy cái đuôi an tĩnh với nàng. Khi Mặc Vô Việt tiến vào Tàng Thư Các, thấy chính là một màn này.
Năm tháng yên tĩnh, ngay ở phía trước hắn.
Quân phủ phía đông Hoàng thành.
Quân Hùng Thiên ngồi ở đại đường, trong tay hắn cầm mấy phong thư, tay run run không ngừng. Ở trước mặt hắn, vài vị quản sự Quân gia quỳ trên mặt đất, mồ hôi lạnh đầy đầu cũng đang run run. Quân Hùng Thiên là tức, bọn họ là sợ.
"Sao lại thế này?" Thượng Quan Dĩ Dung đi nhanh từ ngoài cửa vào. Bà ta quét mắt chúng quản sự, nhìn đến sắc mặt mỗi người bọn họ trắng bệch, dáng vẻ đi đến tuyệt cảnh, đáy lòng Thượng Quan Dĩ Dung lộp bộp một cái, cảm giác không ổn.
Đi đến trước mặt Quân Hùng Thiên, Thượng Quan Dĩ Dung dồn dập truy vấn: "Lão gia rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Tự nàng xem." Quân Hùng Thiên đưa thư tín cho Thượng Quan Dĩ Dung, trong ánh mắt hắn là hung ác nham hiểm dữ tợn.
Thượng Quan Dĩ Dung không rõ nguyên do, bà ta lấy qua mấy phong thư vừa xem, xem qua mỗi một phong thư, sắc mặt Thượng Quan Dĩ Dung cũng cực kỳ khó coi. Tay bà ta cũng bắt đầu run run, trừng lớn mắt không thể tin tưởng. Ngón tay nắm chặt, vò toàn bộ giấy viết thư thành một cục: "Chuyện này không có khả năng!"
Thượng Quan Dĩ Dung hô to: "Chuyện này không có khả năng! Quân gia ta kinh thương bên ngoài, thế lực từ biên giới Chiêm Thành, kéo dài qua toàn bộ Thiên Túng Quốc! Sao có thể ngắn ngủn trong vòng ba ngày, đã bị thâu tóm hai phần ba? Vân gia không có khả năng làm được!"
"Không có khả năng? Trên tin tức chính là viết như vậy, nàng hỏi bọn hắn, đám phế vật vô dụng này, tin tức thông báo còn chậm hơn ta nghĩ!" Quân Hùng Thiên nói xong, gắt gao trừng mắt một chúng quản sự trước mặt.
Hắn tức giận phẩy tay áo một cái, toàn bộ đồ vật trên bàn rơi trên mặt đất, nện ở trên người các quản sự.
Khi biết được tin tức thì đã quá muộn!
Quân Hùng Thiên thu được tin, thế lực Quân gia của hắn đều đã bị thâu tóm. Hắn cho dù là muốn ra tay ngăn cơn sóng dữ, cũng không còn kịp rồi. Chuyện tới hiện giờ, bản thân Quân Hùng Thiên cũng không tin, đồng dạng là hai đại thế gia, Vân gia đột nhiên lấy đâu ra khẩu vị, thế nhưng có thể thâu tóm thế lực của hắn?
Đó chính là hai phần ba!
Nếu nói toàn bộ thế lực khuếch trương bao trùm toàn bộ Thiên Túng Quốc, như vậy hiện tại, thế lực dưới trướng Quân gia của hắn, chỉ còn lại có chung quanh Hoàng thành. Đến tận bước này, toàn bộ bên ngoài đều biến thành địa bàn Vân gia, Quân Hùng Thiên làm sao có thể tiếp thu?
Nếu lúc này Vân gia lại làm khó dễ bọn họ, chỉ sợ năm nay Quân gia sẽ bị đá ra khỏi Thiên Túng Quốc, ném tên tuổi thế gia trăm năm! Nghĩ đến đây, Quân Hùng Thiên cùng Thượng Quan Dĩ Dung liếc nhau, đều thấy được nỗi sợ hãi kinh hoàng lẫn nhau.
Lúc này, quản gia đột nhiên tiến vào: "Lão gia, chủ mẫu. Vân Trọng Cẩm thiếu chủ Vân gia tiến đến bái phỏng, muốn gặp hắn hay không?"
Thượng Quan Dĩ Dung: "Giỏi cho một tên Vân Trọng Cẩm! Hắn còn dám tới Quân gia, hắn là tới khoe khoang sao? A a a! Ta muốn giết hắn!"
"Câm miệng!" Quân Hùng Thiên tức giận quát lớn: "Giết Vân Trọng Cẩm, sau đó hoàn toàn quyết liệt cùng Vân gia? Chúng ta hiện tại quan trọng nhất chính là biết Vân gia làm sao làm được! Bọn họ muốn làm gì?"
Nắm chặt nắm tay, Quân Hùng Thiên cắn hàm răng đến vang lên kẽo kẹt: "Vân gia! Dám nuốt vào hai phần ba thế lực Quân gia ta, Quân Hùng Thiên ta thề nhất định phải cho bọn họ trả giá đại giới!"
Ngữ khí oán hận tới cực điểm, trong ánh mắt lập loè sát ý đến điên cuồng.
Nhìn về phía quản gia, Quân Hùng Thiên mở miệng: "Để hắn tiến vào, còn có đám phế vật các ngươi, cút hết đi! Còn không mau suy nghĩ biện pháp cứu vớt tổn thất. Nếu lại có hao tổn nữa, ta làm thịt các ngươi!"
"Dạ dạ dạ!"
Khi Vân Trọng Cẩm tiến vào, vừa lúc nhìn đến một đám quản sự chạy trối chết. Bọn họ nhìn thấy hắn, ánh mắt giống như thấy quỷ.
Khóe miệng hơi câu, một đôi mắt sáng cơ trí nhìn về phía Quân Hùng Thiên. Vân Trọng Cẩm cất bước đi vào, cười nhạt ôn nhã nói: "Quân gia chủ, từ biệt từ lúc tiệc mừng thọ đã hồi lâu không gặp."
"Hừ! Vân Trọng Cẩm ngươi ít tới giả mù sa mưa." Thượng Quan Dĩ Dung vặn vẹo gương mặt trang dung tinh xảo đến đáng sợ, bà ta gắt gao trừng mắt Vân Trọng Cẩm.
Quân Hùng Thiên cũng không tốt đến đâu. Nếu không phải thế lực Quân gia đột nhiên bị thâu tóm hết hai phần ba, thời gian gần ba ngày, tốc độ mau quỷ dị này, làm hắn kiêng kị sợ hãi, Quân Hùng Thiên nắm tay vang lên kẽo kẹt, hiện tại hắn nhất định phải tay không xé Vân Trọng Cẩm cho hả giận!
Quân Hùng Thiên: "Vân Trọng Cẩm ngươi tới làm gì?"
"Đương nhiên là tới nói cho Quân gia chủ ngài một tiếng. Vân gia ta đa tạ các người chắp tay nhường lại hơn phân nửa lãnh thổ quốc gia Thiên Túng Quốc. Tài phú Vân gia ta kiếm được một năm nay, chính là hơn năm rồi mấy lần, cái này nhưng ít nhiều nhờ các người."
"Ngươi!" Quân Hùng Thiên trợn trắng mắt, muốn hộc máu mấy lần.
Khiêu khích!
Vân Trọng Cẩm đây là khiêu khích trần trụi, trắng trợn táo bạo!
Thượng Quan Dĩ Dung tiến lên một bước, gắt gao trừng mắt Vân Trọng Cẩm. Bà ta nói: "Vân Trọng Cẩm ngươi chớ có càn rỡ, Vân gia ngươi nuốt trọn đồ của Quân gia ta, sớm hay muộn sẽ nhổ ra toàn bộ! Hơn nữa ta khuyên Vân gia ngươi, chọc Quân gia ta, nhất định dâng trả trăm ngàn lần!"
"A, cái này không phải Quân Ngũ gia nói sao? Vân gia muốn uy hiếp ta? Hiện tại sợ là không có bản lĩnh này đi." Vân Trọng Cẩm cười nhạt thong dong, quân tử ôn nhã như gió, đứng chung một chỗ với hắn, làm người ta cảm thấy thoải mái.
Nhưng Thượng Quan Dĩ Dung cùng Quân Hùng Thiên thì không cảm giác được thoải mái, bọn họ hận đến ngứa răng.
Vân Trọng Cẩm nhìn bọn họ còn nói thêm: "Ta tới, vẫn là vì nói cho các người. Công lao thâu tóm Quân gia, không phải Vân Trọng Cẩm ta."
"Đó là ai?"
"Đi hỏi Quân Vân Tuyết một chút, hỏi nàng ta đã đắc tội với ai đi." Vân Trọng Cẩm ném xuống một câu khiến người suy nghĩ sâu xa này xong thì xoay người phất tay áo, tiêu sái ưu nhã rời khỏi Quân phủ. Lưu lại Thượng Quan Dĩ Dung cùng Quân Hùng Thiên trừng mắt lẫn nhau, nửa ngày vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Hồi lâu sau, Thượng Quan Dĩ Dung mới khô cằn nói: "Là Tuyết Nhi đắc tội với người ta?"
"Cho dù là thái thượng hoàng, cũng làm không được trong vòng ba ngày thâu tóm hai phần ba thế lực Quân gia ta. Đó sẽ là người nào?" Quân Hùng Thiên cứng đờ thân thể, ngồi thẳng tắp ở trên ghế. Giờ phút này ở trong đầu bọn họ, phác họa ra một vị đại nhân vật đáng sợ khác thường!
Trong vòng ba ngày, hô mưa gọi gió, nuốt thế lực Quân gia hắn! Có bản lĩnh này, chỉ sợ bước tiếp theo diệt Quân gia hắn cũng là dễ như trở bàn tay.
Hai người Quân Hùng Thiên đồng thời cảm thấy thấp thỏm lo âu. Bọn họ vội vàng nhích người, lập tức đi Thiên Túng Viện gặp Quân Vân Tuyết.
* * *
Quân Cửu thong thả ung dung ngồi ở trên giường nệm, trong tay kẹp giấy viết thư, linh lực toát ra từ lòng bàn tay. Chớp mắt công phu giấy viết thư thiêu đốt thành tro, không lưu nửa điểm dấu vết.
Tiểu Ngũ ngồi ở bên cạnh nàng, meo meo nói: "Chủ nhân, thế lực Quân gia đã thâu tóm hai phần ba, dư lại một phần ba khi nào thì chúng ta giết hắn?"
"Không nóng vội, chút thế lực dư lại này, chỉ đủ bọn họ hấp hối giãy giụa, không làm ra bọt sóng gì. Ta chờ mong nhất, là sau khi bọn họ tìm tới Quân Vân Tuyết, biết hết thảy là ta làm, sẽ là phản ứng gì?"
Quân Cửu câu môi, cười cực kỳ ác liệt phúc hắc.
Chỉ sợ Quân Hùng Thiên cùng Thượng Quan Dĩ Dung đến chết cũng không thể tiếp thu được, Quân gia đi từng bước đến con đường huỷ diệt, toàn bộ bởi vì một người là Quân Cửu nàng. Thâu tóm thế lực Quân gia đối với Quân Cửu mà nói rất đơn giản, nàng không cần phải tham dự đi vào, chỉ cần để Vân Trọng Cẩm mang theo đan dược của nàng nhất nhất bái phỏng.
Như Thiết Chủy tiên sinh, chính là như vậy mà mời đến Thiên Túng Viện, chuyên môn thuyết thư một hồi cho nàng, bóp chết đồn đãi vớ vẩn.
Tiểu Ngũ: "Chọc người không nên chọc, làm chuyện không nên làm. Bọn họ chú định trả giá đại giới!"
Chương 100: Đó là ngươi quá yếu gà.
"Hiện tại, bọn họ đã bắt đầu trả giá đại giới vì những gì mình làm." Quân Cửu giơ tay, Tiểu Ngũ lập tức ngửa đầu ngã vào trên giường nệm, lộ ra cái bụng trắng trẻo mềm mại, khò khè khò khè chờ nàng sờ bụng.
Quân Cửu nhìn thấy vậy thì trầm mặc dừng một chút, không biết, còn tưởng rằng Tiểu Ngũ đây là ăn vạ! Khóe miệng cong cong, Quân Cửu duỗi tay vuốt ve bụng, lông mao trắng trẻo mềm mại, xúc cảm tốt không thôi! Lại xoa bóp đệm thịt phấn nộn, tâm tình đều sắp bay lên.
Nhưng mà Tiểu Ngũ vừa mở miệng, thì nháy mắt phá hủy nhàn nhã thích ý của Quân Cửu. Nó ôm cái đuôi của mình liếm lông, một bên nói: "Meo~chủ nhân vẫn còn muốn trốn tránh Mặc Vô Việt sao?"
".. Ừm." Quân Cửu trầm mặc.
Tiểu Ngũ: "Chủ nhân tỷ cũng không thể vẫn luôn dùng luyện đan làm lấy cớ. Mặc Vô Việt đoạt phòng của chủ nhân, nơi này một chút cũng không thoải mái như nhà chính. Meo meo, chúng ta trở về đi! Hắn muốn phụ trách, chủ nhân có thể không đồng ý mà."
Không sai. Quân Cửu vì trốn tránh Mặc Vô Việt, trực tiếp nhường phòng của mình ra, tới ở phòng cách vách. May mắn Mặc Vô Việt không tới theo, bằng không Quân Cửu chỉ có thể đi chen chúc ở chỗ Quân Tiểu Lôi.
Tiểu Ngũ nghiêng đầu nhìn Quân Cửu, mắt mèo lập loè hồ nghi, Tiểu Ngũ tò mò truy vấn: "Chẳng lẽ chủ nhân là thẹn thùng, cho nên mới trốn tránh Mặc Vô Việt sao?"
"Không, ta không có. Muội một con mèo toàn suy nghĩ lung tung rối loạn cái gì vậy." Quân Cửu mặt không biểu tình, tóm được Tiểu Ngũ chà đạp một trận.
Sao nàng có thể thẹn thùng?
Kiếp trước tuy rằng không có hành động thực thi, chỉ là nghiện trêu chọc trên miệng. Nhưng Quân Cửu từ trước đến nay đối với cái cũng không để ý, chỉ cần nàng thoải mái, vui vẻ, mặt khác quản nàng làm gì?
Chỉ là.. Quân Cửu phức tạp bế Tiểu Ngũ lên, hai đôi mắt đối diện, Quân Cửu nói: "Tiểu Ngũ muội cảm thấy, là ta ngủ Mặc Vô Việt thì thực tế, hay là hắn ngủ ta thực tế hơn?"
"Chủ nhân là muốn nghe nói thật hay là lời nói dối?"
"Được rồi, muội có thể câm miệng." Quân Cửu lạnh mặt, xoa khuôn mặt nhỏ của Tiểu Ngũ thành bánh bao.
Quân Cửu oán thầm ở trong lòng, muốn lên, cũng là nàng lên! Kêu Mặc Vô Việt nằm yên cho nàng lên! Bị đè ngược? Hình ảnh này quá đẹp, Quân Cửu không tiếp thu.
Vứt bỏ tư tưởng không trong sáng trong đầu, Quân Cửu sờ sờ cằm: "Nhưng mà Tiểu Ngũ muội nói đúng, luôn dùng luyện đan để lấy cớ, Mặc Vô Việt còn tưởng rằng ta sợ, thẹn thùng."
"Meo!" Cho nên sao?
Quân Cửu chỉnh chỉnh làn váy đứng dậy: "Tiểu Ngũ đi, chúng ta đi Tàng Thư Các!"
"Meo meo meo?" Chủ nhân tỷ đi Tàng Thư Các, cái này không phải cũng là đang trốn tránh Mặc Vô Việt sao! Chủ nhân không cần sợ, mạnh mẽ lên. Mặc Vô Việt lên cũng được nha!
"Lại meo thì không mang theo muội đi." Dưới Quân Cửu uy hiếp, Tiểu Ngũ nháy mắt ngoan ngoãn như một con mèo giả.
Nhìn theo Quân Cửu mang theo Tiểu Ngũ khẽ meo meo rời đi, Lãnh Uyên vô cùng phức tạp nhìn về phía chủ nhân trước mặt. Mặc Vô Việt vẫn luôn đang chú ý Quân Cửu, nàng nhốt trong phòng luyện đan thì hắn chờ ở ngoài cửa.
Hiện tại Quân Cửu trộm chạy, làm Lãnh Uyên nhịn không được có chút đồng tình chủ nhân nhà mình.
Giống như bị Quân cô nương vứt bỏ.
Lãnh Uyên hỏi: "Chủ nhân ngài?"
"Ngươi cứ canh giữ ở chỗ này." Mặc Vô Việt lạnh lùng ném xuống những lời này, thân ảnh nháy mắt biến mất. Lãnh Uyên không cần nghĩ cũng biết, Mặc Vô Việt xác định vững chắc là đuổi theo Quân Cửu. Chỉ là không biết Quân cô nương muốn đi đâu nhỉ?
Tàng Thư Các Thiên Túng Viện, tọa lạc ở trên đỉnh ngọn núi, đứng ở giữa sườn núi nhìn lại, Tàng Thư Các giống như một tòa thiên bia, sau lưng kiến trúc to lớn là trời xanh mây trắng, cho người ta một loại cảm giác bao la hùng vĩ, kinh ngạc cảm thán.
Muốn lên Tàng Thư Các, chỉ có thể leo núi đi bộ, Quân Cửu tốc độ mau như gió, Tiểu Ngũ chạy gấp ở bên cạnh nàng. Lại một chút cũng không chậm hơn Quân Cửu, đỉnh núi hơn ba ngàn mét, các nàng chỉ dùng một canh giờ thì đến Tàng Thư Các.
Tiểu Ngũ hơi hơi thở dốc, mèo nhỏ nằm liệt thành một đoàn, ôm cẳng chân Quân Cửu không buông: "Meo~chủ nhân chúng ta tới rồi."
"Ừ." Quân Cửu gật gật đầu,
Nhìn gần, Tàng Thư Các càng thêm đồ sộ to lớn, có tổng cộng năm tầng, bên ngoài hiện lên hình tháp, tầng tầng điệp điệp thu nhỏ lại lên trên. Hòn đá tảng phía dưới là khối đá thanh hoa lớn hoàn chỉnh, mặt trên thì lại dùng gỗ nam tơ vàng trân quý tu sửa lên. Gió nhẹ hiu hiu, mang đến hương gỗ nam nhàn nhạt thanh nhã, tâm tình nóng nảy cũng yên lặng lại trong nháy mắt.
"Chúng ta đi thôi." Quân Cửu đi tới Tàng Thư Các, Tiểu Ngũ theo sát phía sau.
Ngoài lầu một Tàng Thư Các, có một vị lão giả ngồi ngủ ở trên ghế bập bênh. Ông úp quyển sách trên mặt, tựa hồ nghe được tiếng bước chân Quân Cửu đi tới, ông ta động cũng không động một chút, lười nhác mở miệng: "Đặt bằng chứng thân phận của ngươi lên bàn, trước khi trời tối, Tàng Thư Các sẽ đóng cửa, cho nên, ở trước khi trời tối ngươi cần phải đi ra."
"Được."
Bằng chứng thân phận chính là Thên Túng lệnh bọn họ lấy được từ trong núi Bắc Túng, sau lưng khắc lên tên của bọn họ, chính là bằng chứng thân phận. Quân Cửu lấy ra Thiên Túng lệnh đặt ở trên bàn lão giả, nàng xoay người đi tới Tàng Thư Các.
Kết quả mới vừa đi ra ngoài vài bước, lão giả nhíu mày mở miệng: "Từ từ, hai người đều phải đưa bằng chứng thân phận."
Ông ta đứng dậy, sách trên mặt rơi xuống. Lộ ra một gương mặt nhăn dúm dó giống như vỏ quýt. Lão giả không vui nói: "Các ngươi không hiểu quy củ sao? Hai người cần phải.."
Quay đầu vừa thấy Quân Cửu, lão giả ngây ngẩn cả người.
Ông còn chưa tới nông nỗi già cả mắt mờ, bởi vậy khi rõ ràng nhìn đến nơi này chỉ có một mình Quân Cửu thì không tin nhìn trái nhìn phải, nơi này chỉ có ông ta và Quân Cửu. Lão giả nghi hoặc: "Chẳng lẽ là lão phu nghe lầm? Rõ ràng có người đi tới cùng với ngươi."
"Chỉ có một mình ta." Quân Cửu lạnh nhạt mở miệng, trả lời ông ta.
"Được rồi được rồi, vậy chính là ta nghe lầm, ngươi vào đi thôi. Đừng quên, trước trời tối phải đi ra! Lão phu cũng không rảnh đi đá ngươi ra." Nói xong, lão giả vẫy vẫy tay lại nằm trở về trên ghế bập bênh, lấy sách đắp lên mặt, bắt đầu ngủ gà ngủ gật.
Quân Cửu nhìn ông ta một cái, cất bước đi vào Tàng Thư Các.
Nàng đi vào, Tiểu Ngũ lập tức từ trong bóng tối nhẹ nhàng dịch ra, ngồi xổm trên mặt đất, móng vuốt nhỏ vỗ vỗ ngực: "Nguy hiểm thật! Thiếu chút nữa đã bị phát hiện."
Không nghĩ tới mèo nện bước nhẹ như vậy, cũng có thể bị nghe thấy. May mắn Tiểu Ngũ nhanh như chớp, xông vào Tàng Thư Các, bằng không bị phát hiện, hơn phân nửa là không có khả năng mang nó tiến vào. Quân Cửu nhìn Tiểu Ngũ bộ dáng nghĩ mà sợ, hơi cong khóe miệng.
Nàng cong lưng bế Tiểu Ngũ lên, chế nhạo nói: "Sợ cái gì? Không thể để muội tiến vào, muội có thể về vòng tay trước. Chờ vào được lại hiện thân, không phải giống nhau sao?"
"Meo, đúng nga!" Tiểu Ngũ gật gật đầu, nó như thế nào lập tức choáng váng. Không nghĩ tới cái này!
Mèo ngốc~~Quân Cửu cong cong khóe miệng, bế Tiểu Ngũ lên xuyên qua ở bên trong hàng ngàn hàng vạn cái kệ sách của Tàng Thư Các. Tàng Thư Các phân năm tầng, càng lên cao, tàng thư trong đó càng trân quý quan trọng. Đệ tử Thiên Túng Viện có thể tùy ý đi tới tầng một cùng tầng hai Tàng Thư Các.
Tầng ba chỉ có một lần cơ hội, là cơ hội cho đệ tử mới chọn lựa công pháp. Lại hướng lên trên nữa, tầng bốn cùng tầng thứ năm chỉ có viện trưởng, phó viện trưởng cùng lão sư mới có tư cách tiến vào. Mục tiêu hôm nay của Quân Cửu, là nhìn qua từng tầng một.
Sách quá nhiều?
Dưới tinh thần lực cường đại, hết thảy đều không phải vấn đề! Ngươi làm không được, đó là ngươi quá yếu gà.
Quân Cửu vẫy tay lấy qua một xấp mười mấy quyển sách, ôm đến trong một góc ngồi xuống. Tiểu Ngũ ghé vào giá sách trên đỉnh đầu Quân Cửu, vẫy vẫy cái đuôi an tĩnh với nàng. Khi Mặc Vô Việt tiến vào Tàng Thư Các, thấy chính là một màn này.
Năm tháng yên tĩnh, ngay ở phía trước hắn.