Bài viết: 0 

Chương 79+80
Chương 79: Khối Thiên Túng lệnh đầu tiên.
Ngày thường Tiểu Ngũ trắng trẻo mềm mại, thích làm nũng nhất. Trâu như vậy?
Đợi một chút! Vân Kiều lấy lại tinh thần quay đầu: "Còn có một con đi hướng Quân cô nương!"
Vừa quay đầu, Vân Kiều nhìn thấy lại phải há hốc mồm. Chỉ thấy con Độc Giao xà vọt tới Quân Cửu, Quân Cửu nhẹ nhàng bâng quơ mà giơ tay. Mau chuẩn tàn nhẫn bóp chặt đầu Độc Giao xà, ngón tay dùng lực một chút, Độc Giao xà liền không thể không hé miệng.
Cái này cũng chưa tính xong!
Ngay sau đó Quân Cửu móc ra bình dược đã sớm chuẩn bị tốt, để ở trên răng nọc của Độc Giao xà lấy nọc độc. Độc Giao xà liều mạng giãy giụa, ở đáy mắt Quân Cửu căn bản không phải là chuyện gì cả, cái thao tác rối loạn này, hai người nhìn xem mà choáng váng.
"Meo meo!" Tiểu Ngũ dính người, tiếng kêu mềm như bông làm hai người hoàn hồn.
Chỉ thấy Tiểu Ngũ ngậm đầu một Độc Giao khác đi đến trước mặt Quân Cửu. Quân Cửu nhìn lướt qua, ghét bỏ nhíu mày: "Muội cắn nó chết rồi, hiệu quả nọc độc quá kém. Không cần."
"Meo QAQ" Tiểu Ngũ kêu đứt từng đoạn ruột, người thấy rơi lệ, nghe mà đau lòng.
Tiểu Ngũ thở phì phì phun ra Độc Giao xà đã chết, vuốt mèo hung hăng dẫm vài cái, không phải rắn độc thực độc sao? Sao lại yếu như vậy, chết quá nhanh. Miêu tức giận!
Quân Cửu không chỉ có lấy nọc độc, còn nhổ xuống răng nọc của Độc Giao xà. Nhiều năm ngâm tẩm ở trong nọc độc. Răng nọc làm ám khí cũng là không tồi. Độc Giao xà đủ dài, lột da có thể làm đai lưng, thịt rắn cảm giác rất mềm, Quân Cửu cho Vân Kiều: "Thu đi. Đợi lát nữa nướng thịt rắn cho các người ăn."
Độc Giao xà ném lại đây vẫn còn sống, nhưng mà không có răng nọc, không hề nguy hiểm. Vân Kiều yên lặng bóp chết nó, nhìn về phía Quân Cửu, ánh mắt phức tạp không thôi: "Thì ra Quân cô nương là muốn lấy nọc độc à?"
Quân Cửu: "Nọc độc của Độc Giao xà, miễn cưỡng đáng giá sưu tầm. Huynh và Quân Tiểu Lôi vừa rồi biểu hiện quá kém, không bằng Tiểu Ngũ, trên đường này chăm chỉ tôi luyện một phen, ai cũng không được lười biếng."
"Meo meo meo!" Tiểu Ngũ lập tức đầy máu sống lại, khoe khoang ưỡn ngực ngẩng đầu.
Nhìn thấy không, nó được khen!
Vân Kiều và Quân Tiểu Lôi liếc nhau, đồng thời gật đầu. Bọn họ chính là đồng đội của Quân Cửu, tuyệt đối không thể gây trở ngại! Vân Kiều vén tay áo lên, làm ma ốm mười mấy năm, hắn muốn quật khởi, hắn phải bảo vệ Quân cô nương! Quân Tiểu Lôi xoa tay hầm hè, nàng cũng muốn làm thật tốt!
Xử lý Độc Giao xà, bọn họ không nghỉ ngơi mà tiếp tục bò lên trên. Bắc Túng Sơn cao chừng ba ngàn mét, trong núi còn có rắn độc mãnh thú. Bọn họ còn phải tìm Thiên Túng lệnh, thời gian ba ngày thực khẩn không cho phép lãng phí.
Bọn họ biết bộ dáng Thiên Túng lệnh, lại không biết sẽ giấu ở chỗ nào. Chỉ có thể một đường mở to hai mắt mà nhìn, tìm kiếm khắp nơi.
Lại đi thêm mấy trăm mét về phía trước, Vân Kiều và Quân Tiểu Lôi một đường giết mãnh hổ, làm thịt dã lang, thở hồng hộc thì nghe được phía trước truyền đến tiếng người, Tiểu Ngũ bò ở trên ngọn cây, meo meo hai tiếng. Phía trước có người! Một đám người!
Quân Cửu động động lỗ tai, nghe được thanh âm gió nhẹ mang đến. Đứt quãng, ba chữ "Thiên Túng lệnh" "Dây đằng" "Linh đằng" rõ ràng nhất.
Ánh mắt hơi lóe, Quân Cửu nói: "Chúng ta đi qua nhìn xem."
"Được! Cũng không biết những người này đều tụ tập ở đây làm gì?"
"Bọn họ tìm được Thiên Túng lệnh rồi." Quân Cửu trả lời.
"Gì?" Vân Kiều trừng to mắt, vội vàng đuổi theo cùng Quân Tiểu Lôi. Đây chính là từ khi bọn họ vào núi tới nay, lần đầu tiên nghe được Thiên Túng lệnh. Cần thiết đi nhìn một cái!
Men theo tiếng người đi qua, bọn họ trước hết nhìn thấy một đám mười mấy người tụ ở trước mặt một cây cổ thụ cao tới trời xanh. Duỗi tay chỉ chỉ trỏ trỏ, ánh mắt nóng bỏng kích động lại lộ ra sợ hãi. Nhưng ai cũng không đi qua, chỉ là không cam lòng nhìn.
Nghe được tiếng bước chân, đám người kia lập tức quay đầu lại.
Nhìn đến Quân Cửu bọn họ, thì ánh mắt lưu tại trên người Quân Cửu lộ ra kinh diễm. Nhưng thực mau, kinh diễm biến thành cảnh giác cùng đề phòng, trong đó có mấy người trộm liếc nhau, đáy mắt cất giấu sát ý. Tìm được Quân Cửu!
Quân Cửu liếc mắt quét bọn họ một cái, theo sau ngẩng đầu nhìn về phía trên cổ thụ.
Cổ thụ có tuổi thọ ít nhất ngàn năm, thân cây thô tráng phải năm sáu người mới có thể ôm lấy, nhánh cây rắn chắc sinh trưởng tứ phía, cành lá tươi tốt xanh um, mặt trên còn quấn quanh từng sợi dây đằng, gió nhẹ thổi qua nhẹ nhàng đẩy ra một chút độ cung.
Thiên Túng lệnh đang ở trên cây, treo ở trên một sợi dây mây, hết sức bắt mắt!
Nhưng kỳ quái là nhóm người này chỉ là mắt trông mong ngóng nhìn, ai cũng không ra tay tranh đoạt. Ánh mắt Quân Cửu hiện lên vẻ thâm ý, nàng chú trọng dừng một chút ở trên người mấy người bị thương, sắc mặt thống khổ phẫn nộ ở trong đám người.
Vân Kiều mở miệng: "Kỳ quái, sao bọn họ không đoạt Thiên Túng lệnh?"
"Là bởi vì bò không lên được sao?" Quân Tiểu Lôi có chút ngây thơ hỏi.
Vân Kiều lắc đầu: "Khẳng định không phải! Chút độ cao này, không nói Linh Sư, người thường tùy tiện cũng có thể lên rồi, nhất định là có nguyên nhân khác."
Lại nhìn nhóm người này, ở sau khi bọn họ tới, lập tức không còn nghị luận nữa. Đồng thời nhìn bọn họ chằm chằm, rất có loại chờ mong vui sướng khi người gặp họa chờ bọn họ làm ra gì đó. Xem ra, nhóm người này là khẳng định sẽ không nói cho bọn họ nguyên nhân.
Vân Kiều nhìn về phía Quân Cửu: "Quân cô nương, cô thấy thế nào?"
"Thử xem thì biết. Tiểu Ngũ, lên!"
"Meo!" Tuân lệnh!
Tiểu Ngũ nhảy dựng lên, cố ý dẫm lên đầu vài người để nhảy lên cổ thụ, chọc cho mấy người kinh hô, lại cũng chỉ có thể giương mắt mà nhìn. Đồng thời khiếp sợ! Ba người này sao không leo lên cây, mà kêu con mèo đi? Chẳng lẽ con mèo này còn có thể nghe hiểu tiếng người, ngậm Thiên Túng lệnh xuống cho bọn hắn sao?
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm Tiểu Ngũ, móng vuốt sắc bén của nó bấu vào thân cây, leo cây khỏi nói có bao nhiêu đơn giản, nháy mắt liền bò lên trên một nửa.
Lúc này, dị biến đột nhiên sinh ra!
Rào rạt rào --
Dây mây quấn quanh leo lên ở trên cổ thụ thế nhưng sống động! Từng sợi từng sợi dây mây giương nanh múa vuốt, hung hăng chụp đánh hướng Tiểu Ngũ. Quân Cửu nhướng mày, thì ra đây là "dây đằng" "linh đằng" trong miệng bọn họ.
Vân Kiều cùng Quân Tiểu Lôi đồng thời kinh hô: "Tiểu Ngũ có nguy hiểm!"
"Đừng đi! Tiểu Ngũ có thể giải quyết." Quân Cửu nói, thanh âm đạm mạc bình tĩnh ngăn cản Vân Kiều cùng Quân Tiểu Lôi.
Bọn họ nhất thời sốt ruột, nhưng càng tin tưởng Quân Cửu, bởi vậy không ra tay, nhưng cứ nhìn chằm chằm vào thân ảnh của Tiểu Ngũ, nhíu mày đổ mồ hôi, vô cùng lo lắng. Tiểu Ngũ mềm mại trắng mịn như vậy, đối phó nhiều dây đằng như thế, có được không?
Chỉ thấy thân ảnh Tiểu Ngũ mạnh mẽ, tốc độ bóng trắng mau như ánh sáng. Tùy ý dây mây chộp tới bốn phương tám hướng, chính là không chụp được một sợi lông của Tiểu Ngũ. Ngược lại làm cho Tiểu Ngũ càng bò càng cao, cách Thiên Túng lệnh vô cùng gần.
Dây mây nóng nảy!
Vù vù -- số sợi dây mây bện thành cái lưới lồng tới Tiểu Ngũ. Tiểu Ngũ không né không lùi, vươn lợi trảo phủi đi một cái. Ken két! Lưới dây mây phá vỡ một lổ thủng, Tiểu Ngũ nhanh chóng chui ra. Nhưng một sợi dâu mây bắt lấy chân sau của Tiểu Ngũ túm nó trở về.
Tiểu Ngũ không kéo được, cực giận mà quay đầu lại rống một tiếng: "Rống!"
Dây mây cứng đờ, như là bị một tiếng này của Tiểu Ngũ dọa tới rồi. Ngay sau đó động tác nhất trí thu hồi, treo ở trên cổ thụ giống như vật chết. Không có sự ngăn cản nào nữa, Tiểu Ngũ nhẹ nhàng bắt được Thiên Túng lệnh, ngậm ở trong miệng nhảy xuống, giống như hiến vật quý mà ngẩng đầu đưa cho Quân Cửu.
"Meo meo!" nhiệm vụ chủ nhân giao, hoàn thành viên mãn!
Quân Cửu nửa ngồi xổm xuống, vuốt ve cằm Tiểu Ngũ: "Thật ngoan."
Chung quanh an tĩnh giống như là chết, nội tâm đám người kia phát điên. Mẹ nó, đây còn là mèo sao? Trâu bò như vậy! Lại nhìn đến Thiên Túng lệnh trong tay Quân Cửu, bọn họ dần dần vây quanh ba người Quân Cửu..
Chương 80: Cấu kết với nhau làm việc xấu, phải giết!
Đó chính là Thiên Túng lệnh!
Có được nó, lên đỉnh núi, chính là ván đã đóng thuyền sẽ thành đệ tử Thiên Túng Viện. Bọn họ trèo đèo lội suối mà đến, còn không phải là vì Thiên Túng lệnh sao?
Nhất thời ánh mắt lửa nóng, điên cuồng nhìn chằm chằm Thiên Túng lệnh trong tay Quân Cửu. Vân Kiều thấy bọn họ vây tới, đáy lòng lộp bộp một cái: "Các ngươi muốn làm gì!"
"Giao Thiên Túng lệnh ra đây!" Một người vươn tay về phía Quân Cửu.
"Meo!" Tiểu Ngũ tức điên lộ ra răng nanh, muốn cướp Thiên Túng lệnh? Thiếu cào à.
Quân Cửu liếc mắt quét bọn họ một cái, đạm nhiên bình tĩnh, chuyện trong dự kiến, dụ hoặc của Thiên Túng lệnh không người nào có thể cự tuyệt. Nhưng mà Vân Kiều cùng Quân Tiểu Lôi vô cùng phẫn nộ, Vân Kiều mở miệng: "Thiên Túng lệnh là chúng ta lấy được, dựa vào cái gì phải giao ra?"
Quân Tiểu Lôi: "Không sai! Thiên Túng lệnh sẽ không cho các ngươi."
Xem Vân Kiều cùng Quân Tiểu Lôi hùng hổ không cho, đám người kia hơi hơi chần chờ nửa giây. Trong đám người đột nhiên toát ra một câu: "Thiên Túng lệnh là chúng ta cực cực khổ khổ canh giữ ở nơi này. Là ngươi đoạt Thiên Túng lệnh của chúng ta! Giao ra đây!"
Nhất thời, mọi người hô to: "Không sai! Thiên Túng lệnh là của chúng ta!"
"Chúng ta canh giữ ở nơi này, Thiên Túng lệnh chính là của chúng ta. Giao ra đây! Nếu không chúng ta không khách khí!"
"Nga? Như thế nào gọi là không khách khí?" Quân Cửu đứng dậy, câu môi cười lạnh nhìn bọn họ. Nàng vươn tay, ngoắc ngoắc ngón tay: "Muốn Thiên Túng lệnh, tới cướp."
"Giao Thiên Túng lệnh ra!" Lập tức có người nhằm về phía Quân Cửu.
Hắn rút ra đại đao bên hông, lại là động ý niệm giết người cướp Thiên Túng lệnh! Ánh mắt Quân Cửu chợt lóe, lạnh lẽo khát máu đến tận xương.
Ầm!
Quân Cửu một chân đá bay hắn, đại đao bay ra, ong ong cắm vào trong đất lay động không ngừng.
Mọi người nhìn mà sửng sốt. Thanh âm vừa rồi kia lại vang lên, châm ngòi thổi gió: "Mọi người cùng nhau lên, đoạt lại Thiên Túng lệnh!"
"Lên!"
"Giết bọn họ, đoạt lại Thiên Túng lệnh!"
Mọi người cùng nhau lên, gương mặt dữ tợn hung ác, rất giống như Quân Cửu là kẻ thù giết cha của bọn họ. Dục vọng tham lam tại một khắc này bùng nổ bành trướng.
Quân Cửu hoạt động tay chân một chút, dư quang khóe mắt liếc xéo Vân Kiều cùng Quân Tiểu Lôi: "Động thủ."
Vân Kiều và Quân Tiểu Lôi phản ứng cũng không chậm. Nắm tay nâng kiếm, chém giết cùng đám người kia thành một đoàn. Xem ra trước đó một đường giết mãnh hổ, làm thịt dã lang. Hai người có chút tích lũy kinh nghiệm, đối phó nhóm người này cũng không đến mức quá chật vật.
Lại có Tiểu Ngũ xen kẽ ở bên trong, thỉnh thoảng cào mấy móng vuốt hỗ trợ. Bọn họ không cần Quân Cửu lo lắng.
Keng!
Một thanh trường thương đâm về phía Quân Cửu. Nghiêng người tránh đi, Quân Cửu giơ tay bắt lấy trường thương trước mặt kéo một cái. Thiếu niên a a kêu to bị kéo đến trước mặt Quân Cửu, một quyền nện ở trên ngực thiếu niên. Phụt -- hộc máu. Trường thương trong tay cũng không giữ được, cọ cọ lui về phía sau ngã quỵ trên mặt đất.
Quân Cửu đoạt qua trường thương của thiếu niên, nắm ở trong tay, ngón tay bay lộn. Trường thương vào tay, uy lực bạo phát hơn mấy trăm lần so với ở trong tay thiếu niên.
Nàng đứng ở tại chỗ không cần dịch một bước, người vọt tới trước mặt, trường thương quét ngang một đường, sôi nổi quay cuồng đầy đất kêu rên không ngừng. Ngẫu nhiên người may mắn vận tránh đi trường thương vọt tới trước mặt, ngược lại càng thảm hại hơn!
Quân Cửu tùy tiện một quyền, một chân, là có thể khiến cho họ những thiếu niên thiếu nữ tuổi trẻ khí thịnh chưa trải qua lễ rửa tội máu tươi này, bị đánh thảm, ngay cả đánh trả cũng không làm được.
Bịch bịch bịch!
Một đám ngã xuống đất, trước mặt tức khắc trống không.
Quân Cửu xoay người quay đầu lại, nhìn về phía một Linh Sư cấp một trước mặt Quân Tiểu Lôi, truy đuổi Quân Tiểu Lôi đến khuôn mặt nhỏ trắng bệch. "A" cười khẽ khinh thường, Quân Cửu giơ tay ném mạnh trường thương ra ngoài như ném phi tiêu.
Vèo!
Xoạt -- trường thương xuyên qua quần áo bả vai, mang theo thiếu niên kia trực tiếp cắm hắn ở trên mặt đất. Thiếu niên sợ tới mức kêu oa oa thảm thiết, trực tiếp tè trong quần. Quân Cửu chán ghét nhíu mày, nàng thu hồi ánh mắt, ngẩng đầu nhìn về phía Vân Kiều cùng Quân Tiểu Lôi.
Quân Cửu: "Cũng không tệ lắm, không có bị thương."
"Quân cô nương cô không sao chứ?" Vân Kiều vội vội vàng vàng chạy qua, nhìn chằm chằm Quân Cửu một phen ánh mắt kiểm tra tỉ mỉ kỹ càng. Đặc biệt là tạm dừng vài giây ở chỗ nhiễm máu trên quần áo Quân Cửu.
Quân Cửu nhướng mày, khóe môi ngậm tươi cười bừa bãi kiêu căng. Nàng nói: "Còn chưa thể đả thương ta."
Lại nhìn về phía mọi người lăn lộn kêu rên đầy đất, Quân Cửu ánh mắt lãnh lệ, đằng đằng sát khí: "Cút!"
Trên mặt đất mọi người lập tức té ngã lộn nhào lên, cũng không dám kêu gào Quân Cửu giao ra Thiên Túng lệnh nữa, đầu cũng không dám quay lại vội vàng chạy trốn đi. Sợ Quân Cửu hối hận, lại đến đánh bọn họ.
Vân Kiều nhíu mày: "Cứ thả bọn họ đi như vậy?"
Quân Cửu: "Không oán không thù, chẳng qua là bị người xui khiến đẩy ra làm lá chắn. Đánh một trận giáo huấn một chút, là đủ rồi."
Nghe được Quân Cửu nói, Vân Kiều cùng Quân Tiểu Lôi đồng thời kinh ngạc. Vân Kiều nói: "Bị người xui khiến? Lá chắn? Quân cô nương cô đây là có ý tứ gì. Chẳng lẽ sau lưng bọn họ có người phá rối?"
"Đúng vậy, Cửu tỷ tỷ sao chúng ta cái gì cũng chưa phát hiện?" Quân Tiểu Lôi hoang mang cào cào cái ót.
Bọn họ đều là đi cùng nhau, sao bọn họ lại không phát hiện khác thường?
Thật ra không phát hiện cũng chỉ có Quân Tiểu Lôi, Vân Kiều dạo qua một vòng ở trong đầu, hắn nhanh chóng phản ứng kịp: "Ý tứ của Quân cô nương, là vừa rồi trong những người âm thầm nói chuyện đó có quỷ?"
"Đúng. Nếu ta không đoán sai mà nói, bọn họ chính là Quân Vân Tuyết tìm tới giết ta."
"Quân Vân Tuyết này thật sự ác độc, uổng cho nàng ta ở Hoàng thành, vẫn luôn duy trì tư thái bạch liên thần nữ. Kết quả là độc phụ rắn rết!" Vân Kiều chán ghét nói.
Quân Tiểu Lôi là người Quân gia, nàng nhíu nhíu mày, không nói gì.
Vân Kiều lại nói: "Quân cô nương chúng ta đến tìm những người đó ra! Bằng không bọn họ hạ độc thủ sau lưng, trước sau là một nguy hiểm."
"Là phải xử lý. Nhưng mà không cần chúng ta đi tìm, bọn họ sẽ tự đưa tới cửa." Quân Cửu rũ mắt, đáy mắt chợt lóe sát khí mà qua. Dám nhận đơn hàng này của Quân Vân Tuyết, thì phải làm tốt mũi đao liếm máu, chuẩn bị bỏ mạng bất cứ lúc nào.
Người vô tội, nàng không giết.
Cấu kết với nhau làm việc xấu, đồng lõa. Phải giết thôi!
Quân Cửu ngước mắt, nhàn nhạt nhìn hai người. Nàng nói: "Hai người chỉ cần làm bộ cái gì cũng không biết, tiếp tục lên núi. Không qua được bao lâu nữa, bọn họ sẽ tự đưa tới cửa."
"Được!"
"Dạ dạ, nghe Cửu tỷ tỷ. Chúng ta đánh người xấu!"
Quân Cửu câu môi cười nhạt, các nàng tiếp tục lên núi.
Các nàng đi rồi, tại chỗ một hàng năm người mới từ rừng rậm chạy ra tới. Bọn họ cúi đầu, còn có thể nhìn thấy dấu vết sau đánh nhau trên mặt đất, còn có máu tươi. Lại nhìn xem cây cổ thụ kia, Thiên Túng lệnh đã không còn.
Sắc mặt đoàn người đều rất khó coi, một người trong đó nói: "Không nghĩ tới những người đó vô dụng như vậy. Chỉ là đoạt một Thiên Túng lệnh cũng đoạt không được."
"Đoạt không được thì thôi, ngay cả góc áo của Quân Cửu mà bọn họ cũng chưa đụng tới. Hít, đau quá!" Người nói chuyện ôm bụng.
Bọn họ vừa rồi cũng ở trong đám người, nhân lúc rối loạn trốn đi. Kết quả bị đánh tơi bời một trận, hiện tại nói vô dụng gì đó cũng chính là đều bao gồm chính mình đi vào.
"Chúng ta vừa rồi không thể bại lộ thực lực. Nếu như ra tay thật, Quân Cửu kia có thể chạy?"
"Đúng vậy! Chúng ta là không thể bại lộ thân phận, để cho người khác biết mục đích của chúng ta. Hiện tại những phế vật vô dụng đó không còn nữa, chúng ta theo sau. Không thể buông tha Quân Cửu! Nhiệm vụ rất rõ ràng, là cần thiết phải giết ả!"
Trong năm người, thiếu nữ duy nhất chần chờ hỏi: "Hai người bên cạnh nàng ta thì sao?"
"Giết luôn, không thể để lộ tiếng gió. Nếu không truyền ra ngoài, thì chúng ta không đi Thiên Túng Viện được."
"Được!" Năm người liếc nhau, lập tức đuổi theo phương hướng Quân Cửu bọn họ rời đi. Bọn họ cười dữ tợn, đằng đằng sát khí.
Ngày thường Tiểu Ngũ trắng trẻo mềm mại, thích làm nũng nhất. Trâu như vậy?
Đợi một chút! Vân Kiều lấy lại tinh thần quay đầu: "Còn có một con đi hướng Quân cô nương!"
Vừa quay đầu, Vân Kiều nhìn thấy lại phải há hốc mồm. Chỉ thấy con Độc Giao xà vọt tới Quân Cửu, Quân Cửu nhẹ nhàng bâng quơ mà giơ tay. Mau chuẩn tàn nhẫn bóp chặt đầu Độc Giao xà, ngón tay dùng lực một chút, Độc Giao xà liền không thể không hé miệng.
Cái này cũng chưa tính xong!
Ngay sau đó Quân Cửu móc ra bình dược đã sớm chuẩn bị tốt, để ở trên răng nọc của Độc Giao xà lấy nọc độc. Độc Giao xà liều mạng giãy giụa, ở đáy mắt Quân Cửu căn bản không phải là chuyện gì cả, cái thao tác rối loạn này, hai người nhìn xem mà choáng váng.
"Meo meo!" Tiểu Ngũ dính người, tiếng kêu mềm như bông làm hai người hoàn hồn.
Chỉ thấy Tiểu Ngũ ngậm đầu một Độc Giao khác đi đến trước mặt Quân Cửu. Quân Cửu nhìn lướt qua, ghét bỏ nhíu mày: "Muội cắn nó chết rồi, hiệu quả nọc độc quá kém. Không cần."
"Meo QAQ" Tiểu Ngũ kêu đứt từng đoạn ruột, người thấy rơi lệ, nghe mà đau lòng.
Tiểu Ngũ thở phì phì phun ra Độc Giao xà đã chết, vuốt mèo hung hăng dẫm vài cái, không phải rắn độc thực độc sao? Sao lại yếu như vậy, chết quá nhanh. Miêu tức giận!
Quân Cửu không chỉ có lấy nọc độc, còn nhổ xuống răng nọc của Độc Giao xà. Nhiều năm ngâm tẩm ở trong nọc độc. Răng nọc làm ám khí cũng là không tồi. Độc Giao xà đủ dài, lột da có thể làm đai lưng, thịt rắn cảm giác rất mềm, Quân Cửu cho Vân Kiều: "Thu đi. Đợi lát nữa nướng thịt rắn cho các người ăn."
Độc Giao xà ném lại đây vẫn còn sống, nhưng mà không có răng nọc, không hề nguy hiểm. Vân Kiều yên lặng bóp chết nó, nhìn về phía Quân Cửu, ánh mắt phức tạp không thôi: "Thì ra Quân cô nương là muốn lấy nọc độc à?"
Quân Cửu: "Nọc độc của Độc Giao xà, miễn cưỡng đáng giá sưu tầm. Huynh và Quân Tiểu Lôi vừa rồi biểu hiện quá kém, không bằng Tiểu Ngũ, trên đường này chăm chỉ tôi luyện một phen, ai cũng không được lười biếng."
"Meo meo meo!" Tiểu Ngũ lập tức đầy máu sống lại, khoe khoang ưỡn ngực ngẩng đầu.
Nhìn thấy không, nó được khen!
Vân Kiều và Quân Tiểu Lôi liếc nhau, đồng thời gật đầu. Bọn họ chính là đồng đội của Quân Cửu, tuyệt đối không thể gây trở ngại! Vân Kiều vén tay áo lên, làm ma ốm mười mấy năm, hắn muốn quật khởi, hắn phải bảo vệ Quân cô nương! Quân Tiểu Lôi xoa tay hầm hè, nàng cũng muốn làm thật tốt!
Xử lý Độc Giao xà, bọn họ không nghỉ ngơi mà tiếp tục bò lên trên. Bắc Túng Sơn cao chừng ba ngàn mét, trong núi còn có rắn độc mãnh thú. Bọn họ còn phải tìm Thiên Túng lệnh, thời gian ba ngày thực khẩn không cho phép lãng phí.
Bọn họ biết bộ dáng Thiên Túng lệnh, lại không biết sẽ giấu ở chỗ nào. Chỉ có thể một đường mở to hai mắt mà nhìn, tìm kiếm khắp nơi.
Lại đi thêm mấy trăm mét về phía trước, Vân Kiều và Quân Tiểu Lôi một đường giết mãnh hổ, làm thịt dã lang, thở hồng hộc thì nghe được phía trước truyền đến tiếng người, Tiểu Ngũ bò ở trên ngọn cây, meo meo hai tiếng. Phía trước có người! Một đám người!
Quân Cửu động động lỗ tai, nghe được thanh âm gió nhẹ mang đến. Đứt quãng, ba chữ "Thiên Túng lệnh" "Dây đằng" "Linh đằng" rõ ràng nhất.
Ánh mắt hơi lóe, Quân Cửu nói: "Chúng ta đi qua nhìn xem."
"Được! Cũng không biết những người này đều tụ tập ở đây làm gì?"
"Bọn họ tìm được Thiên Túng lệnh rồi." Quân Cửu trả lời.
"Gì?" Vân Kiều trừng to mắt, vội vàng đuổi theo cùng Quân Tiểu Lôi. Đây chính là từ khi bọn họ vào núi tới nay, lần đầu tiên nghe được Thiên Túng lệnh. Cần thiết đi nhìn một cái!
Men theo tiếng người đi qua, bọn họ trước hết nhìn thấy một đám mười mấy người tụ ở trước mặt một cây cổ thụ cao tới trời xanh. Duỗi tay chỉ chỉ trỏ trỏ, ánh mắt nóng bỏng kích động lại lộ ra sợ hãi. Nhưng ai cũng không đi qua, chỉ là không cam lòng nhìn.
Nghe được tiếng bước chân, đám người kia lập tức quay đầu lại.
Nhìn đến Quân Cửu bọn họ, thì ánh mắt lưu tại trên người Quân Cửu lộ ra kinh diễm. Nhưng thực mau, kinh diễm biến thành cảnh giác cùng đề phòng, trong đó có mấy người trộm liếc nhau, đáy mắt cất giấu sát ý. Tìm được Quân Cửu!
Quân Cửu liếc mắt quét bọn họ một cái, theo sau ngẩng đầu nhìn về phía trên cổ thụ.
Cổ thụ có tuổi thọ ít nhất ngàn năm, thân cây thô tráng phải năm sáu người mới có thể ôm lấy, nhánh cây rắn chắc sinh trưởng tứ phía, cành lá tươi tốt xanh um, mặt trên còn quấn quanh từng sợi dây đằng, gió nhẹ thổi qua nhẹ nhàng đẩy ra một chút độ cung.
Thiên Túng lệnh đang ở trên cây, treo ở trên một sợi dây mây, hết sức bắt mắt!
Nhưng kỳ quái là nhóm người này chỉ là mắt trông mong ngóng nhìn, ai cũng không ra tay tranh đoạt. Ánh mắt Quân Cửu hiện lên vẻ thâm ý, nàng chú trọng dừng một chút ở trên người mấy người bị thương, sắc mặt thống khổ phẫn nộ ở trong đám người.
Vân Kiều mở miệng: "Kỳ quái, sao bọn họ không đoạt Thiên Túng lệnh?"
"Là bởi vì bò không lên được sao?" Quân Tiểu Lôi có chút ngây thơ hỏi.
Vân Kiều lắc đầu: "Khẳng định không phải! Chút độ cao này, không nói Linh Sư, người thường tùy tiện cũng có thể lên rồi, nhất định là có nguyên nhân khác."
Lại nhìn nhóm người này, ở sau khi bọn họ tới, lập tức không còn nghị luận nữa. Đồng thời nhìn bọn họ chằm chằm, rất có loại chờ mong vui sướng khi người gặp họa chờ bọn họ làm ra gì đó. Xem ra, nhóm người này là khẳng định sẽ không nói cho bọn họ nguyên nhân.
Vân Kiều nhìn về phía Quân Cửu: "Quân cô nương, cô thấy thế nào?"
"Thử xem thì biết. Tiểu Ngũ, lên!"
"Meo!" Tuân lệnh!
Tiểu Ngũ nhảy dựng lên, cố ý dẫm lên đầu vài người để nhảy lên cổ thụ, chọc cho mấy người kinh hô, lại cũng chỉ có thể giương mắt mà nhìn. Đồng thời khiếp sợ! Ba người này sao không leo lên cây, mà kêu con mèo đi? Chẳng lẽ con mèo này còn có thể nghe hiểu tiếng người, ngậm Thiên Túng lệnh xuống cho bọn hắn sao?
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm Tiểu Ngũ, móng vuốt sắc bén của nó bấu vào thân cây, leo cây khỏi nói có bao nhiêu đơn giản, nháy mắt liền bò lên trên một nửa.
Lúc này, dị biến đột nhiên sinh ra!
Rào rạt rào --
Dây mây quấn quanh leo lên ở trên cổ thụ thế nhưng sống động! Từng sợi từng sợi dây mây giương nanh múa vuốt, hung hăng chụp đánh hướng Tiểu Ngũ. Quân Cửu nhướng mày, thì ra đây là "dây đằng" "linh đằng" trong miệng bọn họ.
Vân Kiều cùng Quân Tiểu Lôi đồng thời kinh hô: "Tiểu Ngũ có nguy hiểm!"
"Đừng đi! Tiểu Ngũ có thể giải quyết." Quân Cửu nói, thanh âm đạm mạc bình tĩnh ngăn cản Vân Kiều cùng Quân Tiểu Lôi.
Bọn họ nhất thời sốt ruột, nhưng càng tin tưởng Quân Cửu, bởi vậy không ra tay, nhưng cứ nhìn chằm chằm vào thân ảnh của Tiểu Ngũ, nhíu mày đổ mồ hôi, vô cùng lo lắng. Tiểu Ngũ mềm mại trắng mịn như vậy, đối phó nhiều dây đằng như thế, có được không?
Chỉ thấy thân ảnh Tiểu Ngũ mạnh mẽ, tốc độ bóng trắng mau như ánh sáng. Tùy ý dây mây chộp tới bốn phương tám hướng, chính là không chụp được một sợi lông của Tiểu Ngũ. Ngược lại làm cho Tiểu Ngũ càng bò càng cao, cách Thiên Túng lệnh vô cùng gần.
Dây mây nóng nảy!
Vù vù -- số sợi dây mây bện thành cái lưới lồng tới Tiểu Ngũ. Tiểu Ngũ không né không lùi, vươn lợi trảo phủi đi một cái. Ken két! Lưới dây mây phá vỡ một lổ thủng, Tiểu Ngũ nhanh chóng chui ra. Nhưng một sợi dâu mây bắt lấy chân sau của Tiểu Ngũ túm nó trở về.
Tiểu Ngũ không kéo được, cực giận mà quay đầu lại rống một tiếng: "Rống!"
Dây mây cứng đờ, như là bị một tiếng này của Tiểu Ngũ dọa tới rồi. Ngay sau đó động tác nhất trí thu hồi, treo ở trên cổ thụ giống như vật chết. Không có sự ngăn cản nào nữa, Tiểu Ngũ nhẹ nhàng bắt được Thiên Túng lệnh, ngậm ở trong miệng nhảy xuống, giống như hiến vật quý mà ngẩng đầu đưa cho Quân Cửu.
"Meo meo!" nhiệm vụ chủ nhân giao, hoàn thành viên mãn!
Quân Cửu nửa ngồi xổm xuống, vuốt ve cằm Tiểu Ngũ: "Thật ngoan."
Chung quanh an tĩnh giống như là chết, nội tâm đám người kia phát điên. Mẹ nó, đây còn là mèo sao? Trâu bò như vậy! Lại nhìn đến Thiên Túng lệnh trong tay Quân Cửu, bọn họ dần dần vây quanh ba người Quân Cửu..
Chương 80: Cấu kết với nhau làm việc xấu, phải giết!
Đó chính là Thiên Túng lệnh!
Có được nó, lên đỉnh núi, chính là ván đã đóng thuyền sẽ thành đệ tử Thiên Túng Viện. Bọn họ trèo đèo lội suối mà đến, còn không phải là vì Thiên Túng lệnh sao?
Nhất thời ánh mắt lửa nóng, điên cuồng nhìn chằm chằm Thiên Túng lệnh trong tay Quân Cửu. Vân Kiều thấy bọn họ vây tới, đáy lòng lộp bộp một cái: "Các ngươi muốn làm gì!"
"Giao Thiên Túng lệnh ra đây!" Một người vươn tay về phía Quân Cửu.
"Meo!" Tiểu Ngũ tức điên lộ ra răng nanh, muốn cướp Thiên Túng lệnh? Thiếu cào à.
Quân Cửu liếc mắt quét bọn họ một cái, đạm nhiên bình tĩnh, chuyện trong dự kiến, dụ hoặc của Thiên Túng lệnh không người nào có thể cự tuyệt. Nhưng mà Vân Kiều cùng Quân Tiểu Lôi vô cùng phẫn nộ, Vân Kiều mở miệng: "Thiên Túng lệnh là chúng ta lấy được, dựa vào cái gì phải giao ra?"
Quân Tiểu Lôi: "Không sai! Thiên Túng lệnh sẽ không cho các ngươi."
Xem Vân Kiều cùng Quân Tiểu Lôi hùng hổ không cho, đám người kia hơi hơi chần chờ nửa giây. Trong đám người đột nhiên toát ra một câu: "Thiên Túng lệnh là chúng ta cực cực khổ khổ canh giữ ở nơi này. Là ngươi đoạt Thiên Túng lệnh của chúng ta! Giao ra đây!"
Nhất thời, mọi người hô to: "Không sai! Thiên Túng lệnh là của chúng ta!"
"Chúng ta canh giữ ở nơi này, Thiên Túng lệnh chính là của chúng ta. Giao ra đây! Nếu không chúng ta không khách khí!"
"Nga? Như thế nào gọi là không khách khí?" Quân Cửu đứng dậy, câu môi cười lạnh nhìn bọn họ. Nàng vươn tay, ngoắc ngoắc ngón tay: "Muốn Thiên Túng lệnh, tới cướp."
"Giao Thiên Túng lệnh ra!" Lập tức có người nhằm về phía Quân Cửu.
Hắn rút ra đại đao bên hông, lại là động ý niệm giết người cướp Thiên Túng lệnh! Ánh mắt Quân Cửu chợt lóe, lạnh lẽo khát máu đến tận xương.
Ầm!
Quân Cửu một chân đá bay hắn, đại đao bay ra, ong ong cắm vào trong đất lay động không ngừng.
Mọi người nhìn mà sửng sốt. Thanh âm vừa rồi kia lại vang lên, châm ngòi thổi gió: "Mọi người cùng nhau lên, đoạt lại Thiên Túng lệnh!"
"Lên!"
"Giết bọn họ, đoạt lại Thiên Túng lệnh!"
Mọi người cùng nhau lên, gương mặt dữ tợn hung ác, rất giống như Quân Cửu là kẻ thù giết cha của bọn họ. Dục vọng tham lam tại một khắc này bùng nổ bành trướng.
Quân Cửu hoạt động tay chân một chút, dư quang khóe mắt liếc xéo Vân Kiều cùng Quân Tiểu Lôi: "Động thủ."
Vân Kiều và Quân Tiểu Lôi phản ứng cũng không chậm. Nắm tay nâng kiếm, chém giết cùng đám người kia thành một đoàn. Xem ra trước đó một đường giết mãnh hổ, làm thịt dã lang. Hai người có chút tích lũy kinh nghiệm, đối phó nhóm người này cũng không đến mức quá chật vật.
Lại có Tiểu Ngũ xen kẽ ở bên trong, thỉnh thoảng cào mấy móng vuốt hỗ trợ. Bọn họ không cần Quân Cửu lo lắng.
Keng!
Một thanh trường thương đâm về phía Quân Cửu. Nghiêng người tránh đi, Quân Cửu giơ tay bắt lấy trường thương trước mặt kéo một cái. Thiếu niên a a kêu to bị kéo đến trước mặt Quân Cửu, một quyền nện ở trên ngực thiếu niên. Phụt -- hộc máu. Trường thương trong tay cũng không giữ được, cọ cọ lui về phía sau ngã quỵ trên mặt đất.
Quân Cửu đoạt qua trường thương của thiếu niên, nắm ở trong tay, ngón tay bay lộn. Trường thương vào tay, uy lực bạo phát hơn mấy trăm lần so với ở trong tay thiếu niên.
Nàng đứng ở tại chỗ không cần dịch một bước, người vọt tới trước mặt, trường thương quét ngang một đường, sôi nổi quay cuồng đầy đất kêu rên không ngừng. Ngẫu nhiên người may mắn vận tránh đi trường thương vọt tới trước mặt, ngược lại càng thảm hại hơn!
Quân Cửu tùy tiện một quyền, một chân, là có thể khiến cho họ những thiếu niên thiếu nữ tuổi trẻ khí thịnh chưa trải qua lễ rửa tội máu tươi này, bị đánh thảm, ngay cả đánh trả cũng không làm được.
Bịch bịch bịch!
Một đám ngã xuống đất, trước mặt tức khắc trống không.
Quân Cửu xoay người quay đầu lại, nhìn về phía một Linh Sư cấp một trước mặt Quân Tiểu Lôi, truy đuổi Quân Tiểu Lôi đến khuôn mặt nhỏ trắng bệch. "A" cười khẽ khinh thường, Quân Cửu giơ tay ném mạnh trường thương ra ngoài như ném phi tiêu.
Vèo!
Xoạt -- trường thương xuyên qua quần áo bả vai, mang theo thiếu niên kia trực tiếp cắm hắn ở trên mặt đất. Thiếu niên sợ tới mức kêu oa oa thảm thiết, trực tiếp tè trong quần. Quân Cửu chán ghét nhíu mày, nàng thu hồi ánh mắt, ngẩng đầu nhìn về phía Vân Kiều cùng Quân Tiểu Lôi.
Quân Cửu: "Cũng không tệ lắm, không có bị thương."
"Quân cô nương cô không sao chứ?" Vân Kiều vội vội vàng vàng chạy qua, nhìn chằm chằm Quân Cửu một phen ánh mắt kiểm tra tỉ mỉ kỹ càng. Đặc biệt là tạm dừng vài giây ở chỗ nhiễm máu trên quần áo Quân Cửu.
Quân Cửu nhướng mày, khóe môi ngậm tươi cười bừa bãi kiêu căng. Nàng nói: "Còn chưa thể đả thương ta."
Lại nhìn về phía mọi người lăn lộn kêu rên đầy đất, Quân Cửu ánh mắt lãnh lệ, đằng đằng sát khí: "Cút!"
Trên mặt đất mọi người lập tức té ngã lộn nhào lên, cũng không dám kêu gào Quân Cửu giao ra Thiên Túng lệnh nữa, đầu cũng không dám quay lại vội vàng chạy trốn đi. Sợ Quân Cửu hối hận, lại đến đánh bọn họ.
Vân Kiều nhíu mày: "Cứ thả bọn họ đi như vậy?"
Quân Cửu: "Không oán không thù, chẳng qua là bị người xui khiến đẩy ra làm lá chắn. Đánh một trận giáo huấn một chút, là đủ rồi."
Nghe được Quân Cửu nói, Vân Kiều cùng Quân Tiểu Lôi đồng thời kinh ngạc. Vân Kiều nói: "Bị người xui khiến? Lá chắn? Quân cô nương cô đây là có ý tứ gì. Chẳng lẽ sau lưng bọn họ có người phá rối?"
"Đúng vậy, Cửu tỷ tỷ sao chúng ta cái gì cũng chưa phát hiện?" Quân Tiểu Lôi hoang mang cào cào cái ót.
Bọn họ đều là đi cùng nhau, sao bọn họ lại không phát hiện khác thường?
Thật ra không phát hiện cũng chỉ có Quân Tiểu Lôi, Vân Kiều dạo qua một vòng ở trong đầu, hắn nhanh chóng phản ứng kịp: "Ý tứ của Quân cô nương, là vừa rồi trong những người âm thầm nói chuyện đó có quỷ?"
"Đúng. Nếu ta không đoán sai mà nói, bọn họ chính là Quân Vân Tuyết tìm tới giết ta."
"Quân Vân Tuyết này thật sự ác độc, uổng cho nàng ta ở Hoàng thành, vẫn luôn duy trì tư thái bạch liên thần nữ. Kết quả là độc phụ rắn rết!" Vân Kiều chán ghét nói.
Quân Tiểu Lôi là người Quân gia, nàng nhíu nhíu mày, không nói gì.
Vân Kiều lại nói: "Quân cô nương chúng ta đến tìm những người đó ra! Bằng không bọn họ hạ độc thủ sau lưng, trước sau là một nguy hiểm."
"Là phải xử lý. Nhưng mà không cần chúng ta đi tìm, bọn họ sẽ tự đưa tới cửa." Quân Cửu rũ mắt, đáy mắt chợt lóe sát khí mà qua. Dám nhận đơn hàng này của Quân Vân Tuyết, thì phải làm tốt mũi đao liếm máu, chuẩn bị bỏ mạng bất cứ lúc nào.
Người vô tội, nàng không giết.
Cấu kết với nhau làm việc xấu, đồng lõa. Phải giết thôi!
Quân Cửu ngước mắt, nhàn nhạt nhìn hai người. Nàng nói: "Hai người chỉ cần làm bộ cái gì cũng không biết, tiếp tục lên núi. Không qua được bao lâu nữa, bọn họ sẽ tự đưa tới cửa."
"Được!"
"Dạ dạ, nghe Cửu tỷ tỷ. Chúng ta đánh người xấu!"
Quân Cửu câu môi cười nhạt, các nàng tiếp tục lên núi.
Các nàng đi rồi, tại chỗ một hàng năm người mới từ rừng rậm chạy ra tới. Bọn họ cúi đầu, còn có thể nhìn thấy dấu vết sau đánh nhau trên mặt đất, còn có máu tươi. Lại nhìn xem cây cổ thụ kia, Thiên Túng lệnh đã không còn.
Sắc mặt đoàn người đều rất khó coi, một người trong đó nói: "Không nghĩ tới những người đó vô dụng như vậy. Chỉ là đoạt một Thiên Túng lệnh cũng đoạt không được."
"Đoạt không được thì thôi, ngay cả góc áo của Quân Cửu mà bọn họ cũng chưa đụng tới. Hít, đau quá!" Người nói chuyện ôm bụng.
Bọn họ vừa rồi cũng ở trong đám người, nhân lúc rối loạn trốn đi. Kết quả bị đánh tơi bời một trận, hiện tại nói vô dụng gì đó cũng chính là đều bao gồm chính mình đi vào.
"Chúng ta vừa rồi không thể bại lộ thực lực. Nếu như ra tay thật, Quân Cửu kia có thể chạy?"
"Đúng vậy! Chúng ta là không thể bại lộ thân phận, để cho người khác biết mục đích của chúng ta. Hiện tại những phế vật vô dụng đó không còn nữa, chúng ta theo sau. Không thể buông tha Quân Cửu! Nhiệm vụ rất rõ ràng, là cần thiết phải giết ả!"
Trong năm người, thiếu nữ duy nhất chần chờ hỏi: "Hai người bên cạnh nàng ta thì sao?"
"Giết luôn, không thể để lộ tiếng gió. Nếu không truyền ra ngoài, thì chúng ta không đi Thiên Túng Viện được."
"Được!" Năm người liếc nhau, lập tức đuổi theo phương hướng Quân Cửu bọn họ rời đi. Bọn họ cười dữ tợn, đằng đằng sát khí.