Bài viết: 0 

Chương 59+60
Chương 59: Đừng nghĩ cạy góc tường của ta.
Hết thảy đều đang đi vào quỹ đạo, phát triển theo chiều hướng tốt. Trừ bỏ.. một con bánh mèo nằm liệt trong lòng nàng.
Quân Cửu chống cằm, tò mò chọc chọc Tiểu Ngũ: "Muội làm sao vậy?"
Từ khi bắt đầu tiến vào Mặc phủ ở, mỗi ngày Tiểu Ngũ đều đang giả bộ đáng thương, bằng không chính là bộ dáng buồn bực không vui. Trong lúc nhất thời, Quân Cửu đều suy xét có nên tìm một bác sĩ tâm lý mèo cho nó hay không. Đáng tiếc nơi này không phải Trung Hoa, không có bác sĩ tâm lý.
Tiểu Ngũ mềm mại nằm liệt thành bánh mèo, dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc: "Chủ nhân chúng ta dọn ra ngoài được không?"
"Vì sao?" Quân Cửu nghi hoặc.
"Mặc Vô Việt là người xấu! Hắn ức hiếp Tiểu Ngũ, hơn nữa luôn mưu đồ gây rối đối với chủ nhân. Chủ nhân lợi hại như vậy, hoàn toàn không cần Mặc Vô Việt hỗ trợ."
Nói đến Mặc Vô Việt, Tiểu Ngũ lập tức có tinh thần, nó bò dậy, mài móng vuốt ở trên bàn: "Chủ nhân chúng ta xử lý hắn! Hạ dược cho hắn đi!"
Quân Cửu: "..."
Mèo của nàng giống như bệnh không nhẹ.
Tiểu Ngũ vẫn cứ đang ra chủ ý ôi thiu: "Đánh không lại thì chúng ta có thể hạ dược cho hắn! Thuốc xổ thì thế nào? Như vậy thân thể hắn không thoải mái, liền đánh không lại chủ nhân. Trước đánh hắn một trận, rồi chúng ta rời đi, thế nào?"
Quân Cửu duỗi tay, mèo trắng nhỏ lập tức ngã xuống, lộ ra cái bụng trắng ởn để Quân Cửu vuốt lông. Ánh mắt mong đợi của nó vẫn cứ nhìn Quân Cửu, chờ đợi trả lời.
Tuy rằng không biết vì sao Tiểu Ngũ vẫn luôn không thích Mặc Vô Việt. Nhưng mà, Quân Cửu thở dài: "Tiểu Ngũ, ta bị thua thiệt."
"Meo?"
"Muội đã từng thấy qua chủ nhân nhà muội bị thua thiệt, không đòi trở về liền bỏ đi sao?" Quân Cửu câu môi, cười phúc hắc xảo trá.
Nàng kêu Mặc Vô Việt một tiếng sư phụ, tuyệt không phải sẽ là nói không.
Tiểu Ngũ nháy mắt sống không còn gì luyến tiếc. Ở Hoa Hạ người từng làm chủ nhân bị thua thiệt hoặc là chết thực thảm, hoặc là táng gia bại sản. Tuy rằng ngẫm lại Mặc Vô Việt có kết cục như vậy thì thực thoải mái, chính là cảm giác không có khả năng.
Lần đầu tiên nó lo lắng thật sâu, chủ nhân nhà mình đấu không lại Mặc Vô Việt.
Vì thế mèo buồn bực, cũng không cảm thấy buồn ngủ, nửa đêm nhảy ra cửa sổ, lần thứ ba mươi tám ném thi thể chuột vào cửa Mặc Vô Việt.
Meo hừ~Mặc Vô Việt mơ tưởng thoải mái!
Nhưng mà lúc này đây, phía sau truyền đến tiếng nói trầm thấp nguy hiểm của nam nhân: "Chơi vui không?"
"Méo!" Tiểu Ngũ xù lông nháy mắt liền muốn chạy.
Hàn quang thoáng xẹt qua, hoàn toàn đi vào trong đất trước mặt Tiểu Ngũ. Lưu lại vết kiếm thật sâu.
Tiểu Ngũ lông tóc càng thêm nổ tung. Không phải sợ, mà là tức! Mặc Vô Việt lại động thủ thật! Vừa rồi nếu không phải nó cơ trí né tránh, thì hẳn là đã bị giết chết.
Tức muốn hộc máu kêu to, ánh sáng trắng hiện lên, mèo bự thân cao hai mét xuất hiện ở trong viện, Tiểu Ngũ quay đầu một móng vuốt hung hăng bổ về phía Mặc Vô Việt. Không thể nhịn được nữa, nó muốn tính sổ với Mặc Vô Việt! Cắn chết hắn!
Nhưng mà lý tưởng mèo thì rất tốt đẹp, hiện thực thực tàn khốc.
Bộp!
Mặt ngã xuống trong đất, bò dậy mặt dính đầy bùn, Tiểu Ngũ nhìn trên người chính mình trái u một cục phải lồi một miếng, kêu meo meo thê lương thảm cực kỳ.
Nhìn trong viện, chỗ nào cũng bị nó hủy đi, chỉ có viện của Quân Cửu ở, bao phủ ở trong quầng sáng màu vàng là còn bình bình an an. Quầng sáng ngăn cách hết thảy động tĩnh, sẽ không ồn chút nào đến Quân Cửu ngủ.
"Meo!" Tiểu Ngũ quay đầu tiếp tục nhằm phía Mặc Vô Việt.
"Đủ rồi." Mặc Vô Việt không vui nhíu mày.
Hắn hư không nắm chặt năm ngón tay ở trên không trung, lực lượng vô hình bao vây ở trên người Tiểu Ngũ. Tiểu Ngũ giãy giụa, chỉ torng nháy mắt đã biến trở về mèo trắng nhỏ. Mặc Vô Việt vẫy tay, bắt Tiểu Ngũ tới.
Lạnh nhạt nhìn Tiểu Ngũ không ngừng kêu to meo meo, Mặc Vô Việt tà khí câu môi: "Thân có huyết mạch Bạch Hổ, thật sự coi chính mình là mèo?"
Tiểu Ngũ nháy mắt cứng đờ thân thể, cũng không kêu meo meo nữa. Nó trừng lớn mắt, hoảng sợ không thể tin tưởng nhìn chằm chằm Mặc Vô Việt.
Cái tên xấu xa này làm sao sẽ biết thân phận của nó?
Mặc Vô Việt mở miệng: "Ngươi sợ ta, cho nên muốn kêu Tiểu Cửu Nhi rời khỏi ta. Giả bộ đáng thương mấy ngày, không tiếp tục nữa?"
"Méo!"
"Hỏi ta làm sao thấy được? Khi ta không có mặt, móng vuốt của ngươi đều sắc bén hơn ai khác. Ta vừa ở thì từ bỏ phản kháng, giả bộ đáng thương, cáo trạng với Tiểu Cửu Nhi nói ta ức hiếp ngươi, còn rất giảo hoạt." Mặc Vô Việt nhéo nhéo móng vuốt của Tiểu Ngũ.
Ở trước khi Tiểu Ngũ nói chuyện, Mặc Vô Việt lại nói: "Ta từng ăn qua thịt Bạch Hổ, uống qua máu Bạch Hổ. Không biết Tiểu Cửu Nhi có muốn nếm thử?"
Tiểu Ngũ trừng mắt mèo đến tròn vo. Ăn qua Bạch Hổ!
"Ngươi cho rằng ta lừa ngươi?" Mặc Vô Việt nhìn chằm chằm Tiểu Ngũ, hai tròng mắt màu đen biến trở về màu vàng, giống như dã thú, tàn bạo thị huyết, vô tình ngạo mạn. Tiểu Ngũ cảm thấy uy áp khiến người hít thở không thông, trái tim nhỏ sắp không chịu nổi muốn vỡ vụn.
Ở trước khi Tiểu Ngũ chịu đựng không nổi, Mặc Vô Việt nháy mắt thu liễm uy áp.
Vừa rồi giống như chỉ là một hồi ảo giác, Mặc Vô Việt câu môi cười, lười biếng tà khí mở miệng: "Tiểu Cửu Nhi thích như vậy, ta làm sao sẽ ăn ngươi đây? Nhưng mà nên nghe lời một chút, đừng nghĩ cạy góc tường của ta."
"..."
Rõ ràng là ngươi cạy góc tường của ta, chủ nhân là của ta QAQ
Mặc Vô Việt buông Tiểu Ngũ ra, cúi đầu nhàn nhạt nhìn mèo trắng nhỏ: "Trở về đi. Lần sau lại không nghe lời nữa, thì ta chỉ có thể nói cho Tiểu Cửu Nhi. Ngươi là Bạch Hổ, không phải mèo."
Cắn chết Mặc Vô Việt không thành, ngược lại bị sửa trị uy hiếp nên Tiểu Ngũ đều héo toàn bộ mèo. Tối nay vừa phát sinh như vậy, Tiểu Ngũ có thể nhận thấy được Mặc Vô Việt không phải người! Là tồn tại càng muốn đáng sợ hơn Bạch Hổ!
Nhưng mà nó nghĩ như thế nào, cũng không thể tưởng được Mặc Vô Việt là cái gì. Trong ký ức của nó trừ bỏ biết chính mình là Bạch Hổ, mặt khác đều không nhớ rõ.
Tiểu Ngũ ủy khuất đáng thương leo cửa sổ bò vào nhà, Lãnh Uyên hiện thân: "Chủ nhân, nó là Bạch Hổ?"
Lãnh Uyên cực kỳ khiếp sợ. Thần thú Bạch Hổ? Lúc trước trận chiến ấy, tứ thần thú không phải đều tử vong diệt sạch sao? Nó như thế nào sẽ là Bạch Hổ, lại như thế nào sẽ hóa thành con mèo nhỏ ở lại bên người Quân Cửu?
"Chẳng qua là con Bạch Hổ đều mất đi ký ức truyền thừa, ngay cả ta là ai cũng không nhớ rõ. Không đủ gây sợ."
"Dạ. Nhưng chủ nhân ngài hẳn là trở về một chuyến. Xích Long giới đã có chút không che lấp được hơi thở của chủ nhân ngài." Lãnh Uyên thật cẩn thận đề nghị.
Trong mắt hắn, có thể nhìn đến khí tức mà người thường không thể phát hiện.
Khí tức đó quanh quẩn ở quanh thân Mặc Vô Việt, một ngày lại một ngày càng thêm rõ ràng. Chờ đến khi khí tức hoàn toàn bại lộ, thì chuyện chủ nhân tránh thoát phong ấn sẽ bại lộ. Mấy lão quái vật đó mà biết được, nhất định sẽ lại nhào lên lần nữa!
Mặc Vô Việt trầm mắt, mắt vàng lạnh băng túc sát.
Hắn sờ sờ nhẫn trên ngón tay. Hắn cần phải trở về, thu liễm áp chế khí tức. Nhưng hắn không muốn đi.
Mặc Vô Việt nhìn về phía trong phòng, nơi đó có linh hồn duy nhất thế gian có thể làm hắn thèm nhỏ dãi. Dục vọng hắc ám trong nội tâm đang điên cuồng kêu gào, thúc giục hắn một ngụm ăn luôn Quân Cửu rồi trở về. Như vậy Tiểu Cửu Nhi chính là hắn, hòa hợp nhất thể, không người nào có thể cướp đi!
Mặc Vô Việt nhắm mắt lại, giấu đi ánh sáng vàng. Nửa ngày sau, Mặc Vô Việt mở mắt nói: "Ngày mai ta khởi hành, ngươi lưu lại bảo hộ Tiểu Cửu Nhi. Bất luận là ai, tổn thương Tiểu Cửu Nhi thì giết không tha! Còn con Bạch Hổ kia thì nhìn chằm chằm nó."
"Dạ! Lãnh Uyên lĩnh mệnh."
Hôm sau, tia nắng ban mai ló dạng.
Quân Cửu sờ sờ Tiểu Ngũ còn đang ngủ say, duỗi người ra cửa, liền thấy Mặc Vô Việt đứng ở ngoài cửa nhìn nàng, ở phía sau Mặc Vô Việt là một mảnh hỗn độn.
Quân Cửu: ?
Chương 60: Chờ tên phụ lòng kia.
Quân Cửu tránh đi Mặc Vô Việt, khiếp sợ nhìn cả viện bị hủy đi hơn phân nửa, chỉ để lại cái viện mà nàng ngủ được bảo tồn hoàn hảo. Theo lý thuyết bị hủy đi thành như vậy, động tĩnh có nhỏ như thế nào đi nữa, thì nàng cũng có thể nghe thấy nha!
Nhưng cố tình tối hôm qua ngủ ngon lành, cái gì cũng chưa nghe được.
Quân Cửu quay đầu nhìn về phía Mặc Vô Việt: "Đây là xảy ra chuyện gì?"
"Có tên trộm nhỏ vào, ta đã kêu Lãnh Uyên cho người tu bổ, Tiểu Cửu Nhi có thể ở viện khác trước." Mặc Vô Việt dư quang khóe mắt nhìn đến một con mèo dò móng vuốt ra phía sau cửa, rồi lén lút rụt trở về.
Hủy viện, còn biết chột dạ?
Câu môi cười tà, Mặc Vô Việt thu hồi ánh mắt. Hắn chuyên chú nhìn Quân Cửu, duỗi tay thanh âm "Đinh linh leng keng" hấp dẫn Quân Cửu chú ý.
Đó là một chuỗi lắc tay, mặt trên treo hai cái lục lạc, không biết là chất liệu gì, là màu bạc rất xinh đẹp. Mặt trên chạm rỗng điêu khắc đồ án long cùng phượng tinh xảo. Xuyên thấu qua đồ án chạm rỗng, bên trong có một viên hạt châu màu vàng xinh đẹp khác thường hấp dẫn tầm mắt của Quân Cửu.
"Tiểu Cửu Nhi vươn tay ra đây."
"Đây là cho ta?"
"Đúng vậy." Mặc Vô Việt xẹt đầu ngón tay qua mu bàn tay Quân Cửu, mang theo cảm giác tê dại.
Hắn đan xen hai tay, đeo lục lạc ở trên cổ tay Quân Cửu, cánh tay tinh tế trắng nõn, trang điểm lắc tay màu bạc, lục lạc màu bạc, hết sức xinh đẹp.
Mặc Vô Việt híp mắt, khóe môi ý cười tà khí trêu người nhiều thêm vài phần thỏa mãn. Tiểu Cửu Nhi mang theo nó, liền có đánh dấu của hắn.
Quân Cửu không cự tuyệt lễ vật này, chỉ là nàng nghi hoặc: "Đang êm đẹp ngươi đưa ta lục lạc làm gì?"
"Chỉ cần nàng cần tới ta, bất luận chân trời góc biển. Tiểu Cửu Nhi nàng chỉ cần kêu gọi tên của ta đối với lục lạc, ta nhất định tới." Mặc Vô Việt khảy khảy đầu ngón tay lên lục lạc, đinh linh đinh linh rung động.
Quân Cửu ngẩn người, kinh ngạc nhìn Mặc Vô Việt.
Bất luận chân trời góc biển, chỉ cần nàng yêu cầu, thì nhất định sẽ đến?
Loại hứa hẹn này, nàng chưa bao giờ nghe nói qua, cũng chưa bao giờ gặp qua. Giống như giữa những người yêu nhau đi nữa, cũng ít có ai có thể làm được loại hứa hẹn này lẫn nhau. Hiện thực là lưỡi dao sắc bén, sẽ xé nát hứa hẹn thành tro tàn.
Cảm tính, dao động chỉ ở trong nháy mắt.
Quân Cửu nháy mắt, đã thu liễm xong cảm xúc. Nàng lẳng lặng nhìn Mặc Vô Việt, chỉ ra hàm nghĩa sau lưng của lục lạc mà Mặc Vô Việt đưa: "Ngươi phải đi?"
"Có việc không thể không rời đi, ta sẽ trở thực mau về. Ta để Lãnh Uyên lại, có việc thì phân phó hắn đi làm là được."
Quân Cửu: "Được. Ngươi chừng nào thì đi? Hiện tại sao?"
Ở Phong La Thành, Mặc Vô Việt đột nhiên rời đi, Quân Cửu còn rất cao hứng. Hiện tại ngược lại là có loại cảm giác không rõ nói không nên lời.
Mặc Vô Việt nhìn nàng thật sâu, dưới ánh mặt trời, màu tóc lông mày, đôi mắt của hắn đều biến trở về bộ dáng vốn dĩ. Yêu dã câu hồn, không ai có thể lại càng yêu nghiệt hơn Mặc Vô Việt! Thân ảnh đẹp đến khiến người ta kinh tâm động phách, cực có tính xâm lược khắc thật sâu vào trong lòng.
Quân Cửu cứ nhìn như vậy, Mặc Vô Việt biến mất ở trước mặt chính mình. Hư không tiêu thất! Nàng nhìn ra Mặc Vô Việt không phải trâu bình thường!
"Haiz! Vốn tưởng rằng đại náo Quân gia sẽ có một tay đấm miễn phí, hiện tại xem ra chỉ có tự mình vén tay áo ra ngựa." Quân Cửu rốt cuộc nói ra lời trong lòng mà lúc trước nàng chưa nói ra.
Âm thầm, Lãnh Uyên bị sặc nước miếng của mình rồi.
Hắn còn tưởng rằng Quân Cửu là luyến tiếc chủ nhân! Thì ra mị lực của chủ nhân, cuối cùng chỉ là bị Quân Cửu coi như tay đấm miễn phí? Muốn trộm đau lòng thay cho chủ nhân, có thể bị chủ nhân đánh chết hay không?
Tiểu Ngũ thấy Mặc Vô Việt đi rồi, không còn cảm giác nguy hiểm. Lại khôi phục hoạt bát làm càn, làm càn đến ôm Quân Cửu ngủ, làm nũng bán manh bất cứ lúc nào bất cứ chỗ nào. Lại mài móng vuốt truy đuổi Lãnh Uyên chạy khắp cả viện.
Cái này kêu là chủ nhân nợ, thuộc hạ trả! Xem vuốt mèo của ta, trốn chỗ nào?
Mặc Vô Việt không ở, kế hoạch vẫn phải tiếp tục chấp hành. Nàng từ trước đến nay dựa vào chính mình, kế hoạch bố trí hoàn mỹ. Mặc Vô Việt không ở, chỉ là thiếu một người đồng bạn cùng nhau xem kịch vui với nàng.
Thu được một phong thơ do Quân Uyển Nhi mới đưa tới, Quân Cửu phân phó Bích La: "Đi truyền tin cho Vân thiếu chủ, có thể chuẩn bị xuất phát."
"Dạ! Chủ nhân."
Tiệc mừng thọ của gia chủ Quân gia sắp tới, toàn bộ Hoàng thành đều náo nhiệt lên.
Một trong hai đại thế gia Thiên Túng Quốc, chính là có không ít người tiến đến mừng thọ. Mà bản thân gia chủ Quân gia mới vừa đi săn thú trở về cùng với hoàng đế Thiên Túng Quốc, còn có gia chủ Vân gia. Toàn bộ hành trình tiệc mừng thọ là do Thượng Quan Dĩ Dung chủ trì. Cái này không biết có bao nhiêu hâm mộ, khen gia chủ Quân gia có một thê tử hiền đức như vậy.
"Nói đến, chủ mẫu Quân gia là đích nữ thừa tướng. Lúc trước còn chưa phải là gia chủ Quân gia, đã có hôn phối với đích trưởng tử Quân Vân Hùng của Quân gia. Chính là ao ước của mọi người Hoàng thành."
"Còn không phải sao? Nhiều năm qua tình cảm thâm hậu, đích nữ Quân Vân Tuyết là đệ nhất mỹ nhân Thiên Túng Quốc, còn là Linh Sư cấp ba, thiên phú bậc nhất. Ngay cả Thái Tử cũng quỳ gối ở dưới váy lụa của Quân Vân Tuyết! Môn hạ Quân gia, cũng là các thiên tài kiều nữ, thật là hâm mộ Quân gia!"
"Aiz, nét bút hỏng duy nhất, chính là ra một Quân Cửu!" Nhưng nhắc tới Quân Cửu, thực mau liền biến thành ngữ khí sùng bái ngưỡng mộ, thảo luận tới thánh thủ Quân Cửu.
Hiện tại ai còn nghị luận phế vật Quân gia? Là không đoạt được đan dược của thánh thủ Quân Cửu tới tay, hay là bản thân nàng không đủ bát quái?
Mỗi người đều muốn biết, lai lịch của thánh thủ Quân Cửu!
Quân Cửu ngồi ở trong quán trà, lãnh đạm nghe người khác nghị luận, Tiểu Ngũ cuộn thành một vòng ở trên đùi nàng, đang khò khè ngủ ngon lành.
Hôm nay là tiệc mừng thọ của gia chủ Quân gia, vị trí của nàng hiện tại, có thể nhìn thấy người lui tới chúc thọ nhất nhất đi qua, sau khi đưa lên danh sách hạ lễ, đi vào trong Quân phủ. Quân Cửu nhẹ nhàng gõ đầu ngón tay trên mặt bàn, kiên nhẫn chờ đợi.
Nàng tới có chút sớm, đang chờ Vân Trọng Cẩm bọn họ đến mang nàng đi vào.
Ngươi nói có thể trèo tường đi vào, nhưng nàng có thể quang minh chính đại đi cửa chính, làm gì phải trèo tường?
Gió nhẹ mang đến một trận rượu thơm, một người ngồi ở bên cạnh Quân Cửu. Ông ta nhếch miệng, chòm râu run run: "Tiểu cô nương, ta có thể ngồi nơi này không?"
Quân Cửu liếc xéo hắn, bề ngoài thoạt nhìn chừng bốn năm chục tuổi, nhưng tóc đã bạc trắng, cười ha hả, thoạt nhìn không có bất luận uy hiếp gì, chỉ là một lão nhân bình thường mà thôi.
Quân Cửu vuốt ve mèo, mở miệng: "Ngươi đã ngồi xuống."
"Ha ha, nói như vậy cháu không ngại. Vị trí này của cháu thật tốt! Lão hủ ta tìm nửa ngày, chỉ nơi này của cháu là cực tốt. Có thể liếc mắt một cái thì nhìn đến cổng lớn Quân phủ."
Quân Cửu ánh mắt lạnh lùng, lại lần nữa nhìn về phía lão nhân.
Ông ta nói lời này là có ý tứ gì?
Sát ý mới vừa ấp ủ, đã bị lão nhân nói đánh mất, ông ta biểu tình khoa trương khác thường, rất phẫn nộ nói: "Lão hủ ta phải ngồi ở chỗ này. Chờ cái tên phụ lòng kia lại đây! Tiểu cô nương cháu cũng không biết, Quân phủ này mặt ngoài phong cảnh, thực tế hư thấu!"
Mày đẹp khẽ nhếch, Quân Cửu híp mắt nhìn lão nhân. Nàng không nói lời nào, lão nhân lại không nhẫn nại được trước.
Ông ta xoa xoa tay, hạ giọng hỏi Quân Cửu: "Tiểu cô nương, sao cháu không hỏi lão hủ. Vì cái gì nói Quân phủ hư thấu? Còn có kẻ phụ lòng kia, cháu không hiếu kỳ, không muốn biết là ai sao?"
"Ta không cần hỏi, thì ông cũng sẽ nói. Sao ta còn phải hỏi?"
"Haiz! Tiểu cô nương này thật là giảo hoạt. Cháu đã đoán ra là lão hủ ta không nén được tính tình hả? Quá giảo hoạt! Được rồi được rồi, vậy lão hủ ta liền nói cho cháu là được."
Hết thảy đều đang đi vào quỹ đạo, phát triển theo chiều hướng tốt. Trừ bỏ.. một con bánh mèo nằm liệt trong lòng nàng.
Quân Cửu chống cằm, tò mò chọc chọc Tiểu Ngũ: "Muội làm sao vậy?"
Từ khi bắt đầu tiến vào Mặc phủ ở, mỗi ngày Tiểu Ngũ đều đang giả bộ đáng thương, bằng không chính là bộ dáng buồn bực không vui. Trong lúc nhất thời, Quân Cửu đều suy xét có nên tìm một bác sĩ tâm lý mèo cho nó hay không. Đáng tiếc nơi này không phải Trung Hoa, không có bác sĩ tâm lý.
Tiểu Ngũ mềm mại nằm liệt thành bánh mèo, dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc: "Chủ nhân chúng ta dọn ra ngoài được không?"
"Vì sao?" Quân Cửu nghi hoặc.
"Mặc Vô Việt là người xấu! Hắn ức hiếp Tiểu Ngũ, hơn nữa luôn mưu đồ gây rối đối với chủ nhân. Chủ nhân lợi hại như vậy, hoàn toàn không cần Mặc Vô Việt hỗ trợ."
Nói đến Mặc Vô Việt, Tiểu Ngũ lập tức có tinh thần, nó bò dậy, mài móng vuốt ở trên bàn: "Chủ nhân chúng ta xử lý hắn! Hạ dược cho hắn đi!"
Quân Cửu: "..."
Mèo của nàng giống như bệnh không nhẹ.
Tiểu Ngũ vẫn cứ đang ra chủ ý ôi thiu: "Đánh không lại thì chúng ta có thể hạ dược cho hắn! Thuốc xổ thì thế nào? Như vậy thân thể hắn không thoải mái, liền đánh không lại chủ nhân. Trước đánh hắn một trận, rồi chúng ta rời đi, thế nào?"
Quân Cửu duỗi tay, mèo trắng nhỏ lập tức ngã xuống, lộ ra cái bụng trắng ởn để Quân Cửu vuốt lông. Ánh mắt mong đợi của nó vẫn cứ nhìn Quân Cửu, chờ đợi trả lời.
Tuy rằng không biết vì sao Tiểu Ngũ vẫn luôn không thích Mặc Vô Việt. Nhưng mà, Quân Cửu thở dài: "Tiểu Ngũ, ta bị thua thiệt."
"Meo?"
"Muội đã từng thấy qua chủ nhân nhà muội bị thua thiệt, không đòi trở về liền bỏ đi sao?" Quân Cửu câu môi, cười phúc hắc xảo trá.
Nàng kêu Mặc Vô Việt một tiếng sư phụ, tuyệt không phải sẽ là nói không.
Tiểu Ngũ nháy mắt sống không còn gì luyến tiếc. Ở Hoa Hạ người từng làm chủ nhân bị thua thiệt hoặc là chết thực thảm, hoặc là táng gia bại sản. Tuy rằng ngẫm lại Mặc Vô Việt có kết cục như vậy thì thực thoải mái, chính là cảm giác không có khả năng.
Lần đầu tiên nó lo lắng thật sâu, chủ nhân nhà mình đấu không lại Mặc Vô Việt.
Vì thế mèo buồn bực, cũng không cảm thấy buồn ngủ, nửa đêm nhảy ra cửa sổ, lần thứ ba mươi tám ném thi thể chuột vào cửa Mặc Vô Việt.
Meo hừ~Mặc Vô Việt mơ tưởng thoải mái!
Nhưng mà lúc này đây, phía sau truyền đến tiếng nói trầm thấp nguy hiểm của nam nhân: "Chơi vui không?"
"Méo!" Tiểu Ngũ xù lông nháy mắt liền muốn chạy.
Hàn quang thoáng xẹt qua, hoàn toàn đi vào trong đất trước mặt Tiểu Ngũ. Lưu lại vết kiếm thật sâu.
Tiểu Ngũ lông tóc càng thêm nổ tung. Không phải sợ, mà là tức! Mặc Vô Việt lại động thủ thật! Vừa rồi nếu không phải nó cơ trí né tránh, thì hẳn là đã bị giết chết.
Tức muốn hộc máu kêu to, ánh sáng trắng hiện lên, mèo bự thân cao hai mét xuất hiện ở trong viện, Tiểu Ngũ quay đầu một móng vuốt hung hăng bổ về phía Mặc Vô Việt. Không thể nhịn được nữa, nó muốn tính sổ với Mặc Vô Việt! Cắn chết hắn!
Nhưng mà lý tưởng mèo thì rất tốt đẹp, hiện thực thực tàn khốc.
Bộp!
Mặt ngã xuống trong đất, bò dậy mặt dính đầy bùn, Tiểu Ngũ nhìn trên người chính mình trái u một cục phải lồi một miếng, kêu meo meo thê lương thảm cực kỳ.
Nhìn trong viện, chỗ nào cũng bị nó hủy đi, chỉ có viện của Quân Cửu ở, bao phủ ở trong quầng sáng màu vàng là còn bình bình an an. Quầng sáng ngăn cách hết thảy động tĩnh, sẽ không ồn chút nào đến Quân Cửu ngủ.
"Meo!" Tiểu Ngũ quay đầu tiếp tục nhằm phía Mặc Vô Việt.
"Đủ rồi." Mặc Vô Việt không vui nhíu mày.
Hắn hư không nắm chặt năm ngón tay ở trên không trung, lực lượng vô hình bao vây ở trên người Tiểu Ngũ. Tiểu Ngũ giãy giụa, chỉ torng nháy mắt đã biến trở về mèo trắng nhỏ. Mặc Vô Việt vẫy tay, bắt Tiểu Ngũ tới.
Lạnh nhạt nhìn Tiểu Ngũ không ngừng kêu to meo meo, Mặc Vô Việt tà khí câu môi: "Thân có huyết mạch Bạch Hổ, thật sự coi chính mình là mèo?"
Tiểu Ngũ nháy mắt cứng đờ thân thể, cũng không kêu meo meo nữa. Nó trừng lớn mắt, hoảng sợ không thể tin tưởng nhìn chằm chằm Mặc Vô Việt.
Cái tên xấu xa này làm sao sẽ biết thân phận của nó?
Mặc Vô Việt mở miệng: "Ngươi sợ ta, cho nên muốn kêu Tiểu Cửu Nhi rời khỏi ta. Giả bộ đáng thương mấy ngày, không tiếp tục nữa?"
"Méo!"
"Hỏi ta làm sao thấy được? Khi ta không có mặt, móng vuốt của ngươi đều sắc bén hơn ai khác. Ta vừa ở thì từ bỏ phản kháng, giả bộ đáng thương, cáo trạng với Tiểu Cửu Nhi nói ta ức hiếp ngươi, còn rất giảo hoạt." Mặc Vô Việt nhéo nhéo móng vuốt của Tiểu Ngũ.
Ở trước khi Tiểu Ngũ nói chuyện, Mặc Vô Việt lại nói: "Ta từng ăn qua thịt Bạch Hổ, uống qua máu Bạch Hổ. Không biết Tiểu Cửu Nhi có muốn nếm thử?"
Tiểu Ngũ trừng mắt mèo đến tròn vo. Ăn qua Bạch Hổ!
"Ngươi cho rằng ta lừa ngươi?" Mặc Vô Việt nhìn chằm chằm Tiểu Ngũ, hai tròng mắt màu đen biến trở về màu vàng, giống như dã thú, tàn bạo thị huyết, vô tình ngạo mạn. Tiểu Ngũ cảm thấy uy áp khiến người hít thở không thông, trái tim nhỏ sắp không chịu nổi muốn vỡ vụn.
Ở trước khi Tiểu Ngũ chịu đựng không nổi, Mặc Vô Việt nháy mắt thu liễm uy áp.
Vừa rồi giống như chỉ là một hồi ảo giác, Mặc Vô Việt câu môi cười, lười biếng tà khí mở miệng: "Tiểu Cửu Nhi thích như vậy, ta làm sao sẽ ăn ngươi đây? Nhưng mà nên nghe lời một chút, đừng nghĩ cạy góc tường của ta."
"..."
Rõ ràng là ngươi cạy góc tường của ta, chủ nhân là của ta QAQ
Mặc Vô Việt buông Tiểu Ngũ ra, cúi đầu nhàn nhạt nhìn mèo trắng nhỏ: "Trở về đi. Lần sau lại không nghe lời nữa, thì ta chỉ có thể nói cho Tiểu Cửu Nhi. Ngươi là Bạch Hổ, không phải mèo."
Cắn chết Mặc Vô Việt không thành, ngược lại bị sửa trị uy hiếp nên Tiểu Ngũ đều héo toàn bộ mèo. Tối nay vừa phát sinh như vậy, Tiểu Ngũ có thể nhận thấy được Mặc Vô Việt không phải người! Là tồn tại càng muốn đáng sợ hơn Bạch Hổ!
Nhưng mà nó nghĩ như thế nào, cũng không thể tưởng được Mặc Vô Việt là cái gì. Trong ký ức của nó trừ bỏ biết chính mình là Bạch Hổ, mặt khác đều không nhớ rõ.
Tiểu Ngũ ủy khuất đáng thương leo cửa sổ bò vào nhà, Lãnh Uyên hiện thân: "Chủ nhân, nó là Bạch Hổ?"
Lãnh Uyên cực kỳ khiếp sợ. Thần thú Bạch Hổ? Lúc trước trận chiến ấy, tứ thần thú không phải đều tử vong diệt sạch sao? Nó như thế nào sẽ là Bạch Hổ, lại như thế nào sẽ hóa thành con mèo nhỏ ở lại bên người Quân Cửu?
"Chẳng qua là con Bạch Hổ đều mất đi ký ức truyền thừa, ngay cả ta là ai cũng không nhớ rõ. Không đủ gây sợ."
"Dạ. Nhưng chủ nhân ngài hẳn là trở về một chuyến. Xích Long giới đã có chút không che lấp được hơi thở của chủ nhân ngài." Lãnh Uyên thật cẩn thận đề nghị.
Trong mắt hắn, có thể nhìn đến khí tức mà người thường không thể phát hiện.
Khí tức đó quanh quẩn ở quanh thân Mặc Vô Việt, một ngày lại một ngày càng thêm rõ ràng. Chờ đến khi khí tức hoàn toàn bại lộ, thì chuyện chủ nhân tránh thoát phong ấn sẽ bại lộ. Mấy lão quái vật đó mà biết được, nhất định sẽ lại nhào lên lần nữa!
Mặc Vô Việt trầm mắt, mắt vàng lạnh băng túc sát.
Hắn sờ sờ nhẫn trên ngón tay. Hắn cần phải trở về, thu liễm áp chế khí tức. Nhưng hắn không muốn đi.
Mặc Vô Việt nhìn về phía trong phòng, nơi đó có linh hồn duy nhất thế gian có thể làm hắn thèm nhỏ dãi. Dục vọng hắc ám trong nội tâm đang điên cuồng kêu gào, thúc giục hắn một ngụm ăn luôn Quân Cửu rồi trở về. Như vậy Tiểu Cửu Nhi chính là hắn, hòa hợp nhất thể, không người nào có thể cướp đi!
Mặc Vô Việt nhắm mắt lại, giấu đi ánh sáng vàng. Nửa ngày sau, Mặc Vô Việt mở mắt nói: "Ngày mai ta khởi hành, ngươi lưu lại bảo hộ Tiểu Cửu Nhi. Bất luận là ai, tổn thương Tiểu Cửu Nhi thì giết không tha! Còn con Bạch Hổ kia thì nhìn chằm chằm nó."
"Dạ! Lãnh Uyên lĩnh mệnh."
Hôm sau, tia nắng ban mai ló dạng.
Quân Cửu sờ sờ Tiểu Ngũ còn đang ngủ say, duỗi người ra cửa, liền thấy Mặc Vô Việt đứng ở ngoài cửa nhìn nàng, ở phía sau Mặc Vô Việt là một mảnh hỗn độn.
Quân Cửu: ?
Chương 60: Chờ tên phụ lòng kia.
Quân Cửu tránh đi Mặc Vô Việt, khiếp sợ nhìn cả viện bị hủy đi hơn phân nửa, chỉ để lại cái viện mà nàng ngủ được bảo tồn hoàn hảo. Theo lý thuyết bị hủy đi thành như vậy, động tĩnh có nhỏ như thế nào đi nữa, thì nàng cũng có thể nghe thấy nha!
Nhưng cố tình tối hôm qua ngủ ngon lành, cái gì cũng chưa nghe được.
Quân Cửu quay đầu nhìn về phía Mặc Vô Việt: "Đây là xảy ra chuyện gì?"
"Có tên trộm nhỏ vào, ta đã kêu Lãnh Uyên cho người tu bổ, Tiểu Cửu Nhi có thể ở viện khác trước." Mặc Vô Việt dư quang khóe mắt nhìn đến một con mèo dò móng vuốt ra phía sau cửa, rồi lén lút rụt trở về.
Hủy viện, còn biết chột dạ?
Câu môi cười tà, Mặc Vô Việt thu hồi ánh mắt. Hắn chuyên chú nhìn Quân Cửu, duỗi tay thanh âm "Đinh linh leng keng" hấp dẫn Quân Cửu chú ý.
Đó là một chuỗi lắc tay, mặt trên treo hai cái lục lạc, không biết là chất liệu gì, là màu bạc rất xinh đẹp. Mặt trên chạm rỗng điêu khắc đồ án long cùng phượng tinh xảo. Xuyên thấu qua đồ án chạm rỗng, bên trong có một viên hạt châu màu vàng xinh đẹp khác thường hấp dẫn tầm mắt của Quân Cửu.
"Tiểu Cửu Nhi vươn tay ra đây."
"Đây là cho ta?"
"Đúng vậy." Mặc Vô Việt xẹt đầu ngón tay qua mu bàn tay Quân Cửu, mang theo cảm giác tê dại.
Hắn đan xen hai tay, đeo lục lạc ở trên cổ tay Quân Cửu, cánh tay tinh tế trắng nõn, trang điểm lắc tay màu bạc, lục lạc màu bạc, hết sức xinh đẹp.
Mặc Vô Việt híp mắt, khóe môi ý cười tà khí trêu người nhiều thêm vài phần thỏa mãn. Tiểu Cửu Nhi mang theo nó, liền có đánh dấu của hắn.
Quân Cửu không cự tuyệt lễ vật này, chỉ là nàng nghi hoặc: "Đang êm đẹp ngươi đưa ta lục lạc làm gì?"
"Chỉ cần nàng cần tới ta, bất luận chân trời góc biển. Tiểu Cửu Nhi nàng chỉ cần kêu gọi tên của ta đối với lục lạc, ta nhất định tới." Mặc Vô Việt khảy khảy đầu ngón tay lên lục lạc, đinh linh đinh linh rung động.
Quân Cửu ngẩn người, kinh ngạc nhìn Mặc Vô Việt.
Bất luận chân trời góc biển, chỉ cần nàng yêu cầu, thì nhất định sẽ đến?
Loại hứa hẹn này, nàng chưa bao giờ nghe nói qua, cũng chưa bao giờ gặp qua. Giống như giữa những người yêu nhau đi nữa, cũng ít có ai có thể làm được loại hứa hẹn này lẫn nhau. Hiện thực là lưỡi dao sắc bén, sẽ xé nát hứa hẹn thành tro tàn.
Cảm tính, dao động chỉ ở trong nháy mắt.
Quân Cửu nháy mắt, đã thu liễm xong cảm xúc. Nàng lẳng lặng nhìn Mặc Vô Việt, chỉ ra hàm nghĩa sau lưng của lục lạc mà Mặc Vô Việt đưa: "Ngươi phải đi?"
"Có việc không thể không rời đi, ta sẽ trở thực mau về. Ta để Lãnh Uyên lại, có việc thì phân phó hắn đi làm là được."
Quân Cửu: "Được. Ngươi chừng nào thì đi? Hiện tại sao?"
Ở Phong La Thành, Mặc Vô Việt đột nhiên rời đi, Quân Cửu còn rất cao hứng. Hiện tại ngược lại là có loại cảm giác không rõ nói không nên lời.
Mặc Vô Việt nhìn nàng thật sâu, dưới ánh mặt trời, màu tóc lông mày, đôi mắt của hắn đều biến trở về bộ dáng vốn dĩ. Yêu dã câu hồn, không ai có thể lại càng yêu nghiệt hơn Mặc Vô Việt! Thân ảnh đẹp đến khiến người ta kinh tâm động phách, cực có tính xâm lược khắc thật sâu vào trong lòng.
Quân Cửu cứ nhìn như vậy, Mặc Vô Việt biến mất ở trước mặt chính mình. Hư không tiêu thất! Nàng nhìn ra Mặc Vô Việt không phải trâu bình thường!
"Haiz! Vốn tưởng rằng đại náo Quân gia sẽ có một tay đấm miễn phí, hiện tại xem ra chỉ có tự mình vén tay áo ra ngựa." Quân Cửu rốt cuộc nói ra lời trong lòng mà lúc trước nàng chưa nói ra.
Âm thầm, Lãnh Uyên bị sặc nước miếng của mình rồi.
Hắn còn tưởng rằng Quân Cửu là luyến tiếc chủ nhân! Thì ra mị lực của chủ nhân, cuối cùng chỉ là bị Quân Cửu coi như tay đấm miễn phí? Muốn trộm đau lòng thay cho chủ nhân, có thể bị chủ nhân đánh chết hay không?
Tiểu Ngũ thấy Mặc Vô Việt đi rồi, không còn cảm giác nguy hiểm. Lại khôi phục hoạt bát làm càn, làm càn đến ôm Quân Cửu ngủ, làm nũng bán manh bất cứ lúc nào bất cứ chỗ nào. Lại mài móng vuốt truy đuổi Lãnh Uyên chạy khắp cả viện.
Cái này kêu là chủ nhân nợ, thuộc hạ trả! Xem vuốt mèo của ta, trốn chỗ nào?
Mặc Vô Việt không ở, kế hoạch vẫn phải tiếp tục chấp hành. Nàng từ trước đến nay dựa vào chính mình, kế hoạch bố trí hoàn mỹ. Mặc Vô Việt không ở, chỉ là thiếu một người đồng bạn cùng nhau xem kịch vui với nàng.
Thu được một phong thơ do Quân Uyển Nhi mới đưa tới, Quân Cửu phân phó Bích La: "Đi truyền tin cho Vân thiếu chủ, có thể chuẩn bị xuất phát."
"Dạ! Chủ nhân."
Tiệc mừng thọ của gia chủ Quân gia sắp tới, toàn bộ Hoàng thành đều náo nhiệt lên.
Một trong hai đại thế gia Thiên Túng Quốc, chính là có không ít người tiến đến mừng thọ. Mà bản thân gia chủ Quân gia mới vừa đi săn thú trở về cùng với hoàng đế Thiên Túng Quốc, còn có gia chủ Vân gia. Toàn bộ hành trình tiệc mừng thọ là do Thượng Quan Dĩ Dung chủ trì. Cái này không biết có bao nhiêu hâm mộ, khen gia chủ Quân gia có một thê tử hiền đức như vậy.
"Nói đến, chủ mẫu Quân gia là đích nữ thừa tướng. Lúc trước còn chưa phải là gia chủ Quân gia, đã có hôn phối với đích trưởng tử Quân Vân Hùng của Quân gia. Chính là ao ước của mọi người Hoàng thành."
"Còn không phải sao? Nhiều năm qua tình cảm thâm hậu, đích nữ Quân Vân Tuyết là đệ nhất mỹ nhân Thiên Túng Quốc, còn là Linh Sư cấp ba, thiên phú bậc nhất. Ngay cả Thái Tử cũng quỳ gối ở dưới váy lụa của Quân Vân Tuyết! Môn hạ Quân gia, cũng là các thiên tài kiều nữ, thật là hâm mộ Quân gia!"
"Aiz, nét bút hỏng duy nhất, chính là ra một Quân Cửu!" Nhưng nhắc tới Quân Cửu, thực mau liền biến thành ngữ khí sùng bái ngưỡng mộ, thảo luận tới thánh thủ Quân Cửu.
Hiện tại ai còn nghị luận phế vật Quân gia? Là không đoạt được đan dược của thánh thủ Quân Cửu tới tay, hay là bản thân nàng không đủ bát quái?
Mỗi người đều muốn biết, lai lịch của thánh thủ Quân Cửu!
Quân Cửu ngồi ở trong quán trà, lãnh đạm nghe người khác nghị luận, Tiểu Ngũ cuộn thành một vòng ở trên đùi nàng, đang khò khè ngủ ngon lành.
Hôm nay là tiệc mừng thọ của gia chủ Quân gia, vị trí của nàng hiện tại, có thể nhìn thấy người lui tới chúc thọ nhất nhất đi qua, sau khi đưa lên danh sách hạ lễ, đi vào trong Quân phủ. Quân Cửu nhẹ nhàng gõ đầu ngón tay trên mặt bàn, kiên nhẫn chờ đợi.
Nàng tới có chút sớm, đang chờ Vân Trọng Cẩm bọn họ đến mang nàng đi vào.
Ngươi nói có thể trèo tường đi vào, nhưng nàng có thể quang minh chính đại đi cửa chính, làm gì phải trèo tường?
Gió nhẹ mang đến một trận rượu thơm, một người ngồi ở bên cạnh Quân Cửu. Ông ta nhếch miệng, chòm râu run run: "Tiểu cô nương, ta có thể ngồi nơi này không?"
Quân Cửu liếc xéo hắn, bề ngoài thoạt nhìn chừng bốn năm chục tuổi, nhưng tóc đã bạc trắng, cười ha hả, thoạt nhìn không có bất luận uy hiếp gì, chỉ là một lão nhân bình thường mà thôi.
Quân Cửu vuốt ve mèo, mở miệng: "Ngươi đã ngồi xuống."
"Ha ha, nói như vậy cháu không ngại. Vị trí này của cháu thật tốt! Lão hủ ta tìm nửa ngày, chỉ nơi này của cháu là cực tốt. Có thể liếc mắt một cái thì nhìn đến cổng lớn Quân phủ."
Quân Cửu ánh mắt lạnh lùng, lại lần nữa nhìn về phía lão nhân.
Ông ta nói lời này là có ý tứ gì?
Sát ý mới vừa ấp ủ, đã bị lão nhân nói đánh mất, ông ta biểu tình khoa trương khác thường, rất phẫn nộ nói: "Lão hủ ta phải ngồi ở chỗ này. Chờ cái tên phụ lòng kia lại đây! Tiểu cô nương cháu cũng không biết, Quân phủ này mặt ngoài phong cảnh, thực tế hư thấu!"
Mày đẹp khẽ nhếch, Quân Cửu híp mắt nhìn lão nhân. Nàng không nói lời nào, lão nhân lại không nhẫn nại được trước.
Ông ta xoa xoa tay, hạ giọng hỏi Quân Cửu: "Tiểu cô nương, sao cháu không hỏi lão hủ. Vì cái gì nói Quân phủ hư thấu? Còn có kẻ phụ lòng kia, cháu không hiếu kỳ, không muốn biết là ai sao?"
"Ta không cần hỏi, thì ông cũng sẽ nói. Sao ta còn phải hỏi?"
"Haiz! Tiểu cô nương này thật là giảo hoạt. Cháu đã đoán ra là lão hủ ta không nén được tính tình hả? Quá giảo hoạt! Được rồi được rồi, vậy lão hủ ta liền nói cho cháu là được."