Bài viết: 0 

Chương 39+40
Chương 39: Quân Lôi chính là kết cục của ngươi.
Nàng ta theo bản năng há miệng nôn khan, liều mạng thúc giục nôn ra. Nhưng mà đan dược vào miệng là tan, cho dù nàng ta có phun ra mật cũng không nôn được đan dược. Quân Uyển Nhi kêu lên sợ hãi: "Quân Cửu ngươi cho ta ăn cái gì!"
"Ngươi nói thử xem?" Câu môi cười nhạt, phúc hắc bừa bãi.
Quân Uyển Nhi không thể tin tưởng nhìn về phía Quân Lôi, trong lòng nàng ta đã có đáp án. Hóa Thi đan!
Không!
Nàng mới không cần biến thành cái dạng này của Quân Lôi! Nàng không muốn hủy dung! Không người không quỷ, sống không bằng chết. Giải dược! Nàng muốn giải dược!
"Quân Cửu!" Quân Uyển Nhi mới vừa mở miệng, một viên đan dược lăn xuống ở trước mặt nàng ta.
Quân Cửu nhàn nhạt lười biếng nói: "Đây là giải dược."
Quân Uyển Nhi lập tức nhặt đan dược lên ăn liền, không chê dơ chút nào, cũng không sợ đây lại là độc dược. Thấy thảm trạng của Quân Lôi, trong não Quân Uyển Nhi tất cả đều là sợ hãi cùng sợ hãi, không rảnh suy nghĩ cái khác.
Chờ khi nàng ta ăn xong, trên mặt thở phào nhẹ nhõm. Quân Cửu hân hoan thưởng thức đủ biểu tình của nàng ta rồi, mới nói tiếp: "Viên giải dược này chỉ được nửa tháng."
Thân thể Quân Uyển Nhi nháy mắt cứng đờ, đôi mắt trừng thật to, dại ra, phẫn nộ, lại chỉ còn sợ hãi nhìn chằm chằm Quân Cửu.
Giờ khắc này, Quân Uyển Nhi mới hoàn toàn hiểu ra mình thành con cờ trong tay Quân Cửu.
Không chỉ có là nàng, tất cả đám người bọn họ chẳng qua là đồ chơi của Quân Cửu. Còn muốn giết ả? Mơ mộng hão huyền cũng càng có khả năng hơn cái này.
Thân thể Quân Uyển Nhi run run không ngừng. Nàng ta sợ hãi mở miệng: "Quân Cửu, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?"
Quân Cửu muốn giết nàng, trực tiếp một kiếm là đủ rồi. Hà tất chơi đùa nàng như vậy? Cho nên Quân Cửu nhất định có mục đích.
Thấy Quân Uyển Nhi phản ứng nhanh như vậy, Quân Cửu cong cong môi. Nói chuyện với người thông minh, quả nhiên bớt việc. Nàng nói: "Quân Uyển Nhi, giải dược chỉ có tác dụng thời gian nửa tháng. Ta muốn ngươi đi về bổn gia, nói cho Thượng Quan Dĩ Dung bọn họ, Quân Cửu ta phải về bổn gia."
Thượng Quan Dĩ Dung, chủ mẫu bổn gia. Nghe vậy, đôi mắt Quân Uyển Nhi cũng sắp trừng rớt ra.
Cái gì? Quân Cửu phải về bổn gia!
Quân Cửu: "Còn có, cái này không phải xin. Chỉ là thông báo cho bọn họ một tiếng, hiểu không?"
Ở dưới ánh mắt lạnh băng của Quân Cửu, Quân Uyển Nhi bản năng ngoan ngoãn gật đầu: "Ta hiểu!"
"Rất tốt. Cút đi~hiện tại liền xuất phát, nếu ngựa phi nhanh, mười ngày nửa tháng còn có thể tới bổn gia."
Nhưng mười ngày nửa tháng, nàng ta căn bản không kịp trở về lấy giải dược!
Quân Uyển Nhi nhanh chóng nghĩ đến, Quân Cửu phải về bổn gia. Vậy giải dược chẳng phải là..
"Ngươi về bổn gia, thì sẽ cho ta giải dược còn lại đúng hay không?"
"Muốn giải dược? Cái này phải xem biểu hiện của ngươi. Không nghe lời, Quân Lôi chính là kết cục của ngươi."
Thân thể Quân Uyển Nhi run lên, căn bản không dám lại liếc mắt nhìn Quân Lôi một cái. Nghĩ đến mình phải biến thành như Quân Lôi, Quân Uyển Nhi gần như sắp bị dọa ngất đi rồi.
"Meo meo!" Tiểu Ngũ dẫm dẫm ở trên đùi Quân Cửu. Quân Uyển Nhi này xấu xa như vậy, không cần cho nàng giải dược! Chết luôn mới tốt.
Quân Cửu cười như không cười, vuốt ve cằm Tiểu Ngũ. Lại nhìn về phía Quân Uyển Nhi, nhàn nhạt phun ra một chữ: "Cút."
Quân Uyển Nhi nháy mắt hồi hồn. Nàng ta té ngã lộn nhào bò dậy, quay đầu lao ra Hải Đường Uyển.
Nàng phải lập tức về bổn gia!
Bên ngoài sương mù nuốt mất thân ảnh của Quân Uyển Nhi, trong phòng chỉ còn Quân Lôi sống không bằng chết và Quân Hải Thiên bị dọa ngất xỉu đi.
Còn có ngoài phòng, Mặc Vô Việt nhảy xuống cây, đồng thời truyền lệnh cho thủ hạ của hắn. Thả Quân Uyển Nhi đi ra ngoài.
"Bộp bộp bộp." Tiếng vỗ tay vang lên.
Quân Cửu và Tiểu Ngũ đều ngẩng đầu nhìn lại. Nam nhân đạp sương mù màu tím đi vào, tựa như yêu nghiệt họa quốc, tóc bạc mi bạc, thoáng nhìn cười một cái cũng là họa thủy.
Tiểu Ngũ trợn tròn mắt mèo: "Meo! Sao hắn lại trở lại rồi!"
"Tại sao ngươi trở lại rồi hả?" Tiểu Ngũ là nói ở đáy lòng nàng, mà Quân Cửu trực tiếp buột miệng thốt ra.
Mặc Vô Việt câu môi cười tà mị. Một bước lắc mình đứng ở trước mặt Quân Cửu, đầu ngón tay nâng cằm nàng: "Tiểu Cửu Nhi ra trò hay xuất sắc, như thế nào có thể thiếu ta?"
Chương 40: Đau lòng như đao cắt.
Bộp!
Quân Cửu biểu tình lạnh nhạt, duỗi tay vỗ rớt tay của Mặc Vô Việt: "Không nên động thủ động cước, chúng ta không thân."
"Không thân?" Mắt vàng hiện lên bạo ngược trong một chớp mắt. Lại trong một cái chớp mắt, đã khôi phục vẻ tà mị.
Mặc Vô Việt cười, hắn lui ra phía sau một bước, lắc mình ngồi ở đối diện Quân Cửu. Quân Cửu ngưng mắt. Thân thủ vẫn nhanh như vậy, khói độc không có hiệu quả gì đối với Mặc Vô Việt. Xem ra thực lực của hắn càng mạnh hơn nàng suy đoán trước đó!
Mặc Vô Việt hoàn toàn làm lơ thân thể hư thối của Quân Lôi dưới chân, một đôi mắt vàng chuyên chú nhìn Quân Cửu.
Hắn nói: "Tiểu Cửu Nhi định nghĩa, thế nào mới tính là thân? Chúng ta ôm qua, chẳng lẽ muốn hôn hôn? Hay là cùng nhau ngủ mới đủ thân?"
"Khụ!" Mèo bị sặc rồi.
Tiểu Ngũ: Người này cũng quá vô sỉ! Thế nhưng quang minh chính đại chơi lưu manh với chủ nhân!
Quân Cửu run rẩy khóe miệng. Không nên bị kẹo mạch nha dính lên không bỏ, biện pháp tốt nhất chính là làm lơ hắn! Quân Cửu xoa nắn Tiểu Ngũ thành cục bột trắng. Xoa xoa, tâm tình tốt hơn nhiều.
Quân Cửu làm lơ Mặc Vô Việt. Nàng quay đầu nhìn về phía Quân Hải Thiên, biểu tình thật nghiêm túc kia giống như trong phòng căn bản không có người nào là Mặc Vô Việt vậy.
Mặc Vô Việt cũng không buồn chán. Hắn theo ánh mắt Quân Cửu nhìn về phía Quân Hải Thiên: "Tiểu Cửu Nhi muốn xử trí hắn như thế nào? Ngại dơ tay mà nói, thì ta có thể giúp nàng giết hắn."
"Giết hắn?" Quân Cửu nhướng mày.
Nàng đứng dậy ôm Tiểu Ngũ đi qua, cúi đầu lạnh lùng nhìn Quân Hải Thiên. Theo nàng tới gần, sắc mặt Quân Hải Thiên càng ngày càng trắng bệch, mí mắt đều đang run.
A, giả bộ bất tỉnh?
Quân Cửu nhấc chân, đạp lên trên mu bàn tay của Quân Hải Thiên. Cảm giác được bàn tay dưới chân đang run rẩy, dưới chân nàng dùng sức, rắc!
"A ngao!" tiếng kêu thảm thiết thê lương đổi giọng.
Quân Hải Thiên mở mắt ra, duỗi tay bắt lấy cánh tay nỗ lực rút ra bên ngoài: "A! Đau! Quân Cửu buông ra!"
Quân Cửu cười lạnh câu môi, lực đạo dưới chân lại mạnh thêm.
"A ngao -- nga!" Quân Hải Thiên đau đến tròng trắng mắt đều đang lật ngược lên trên.
Mặc Vô Việt cười tà khí, sủng nịch nhìn Quân Cửu. Hắn hoàn toàn không cảm thấy Quân Cửu có bao nhiêu tàn nhẫn lãnh khốc, ngược lại là càng thêm thích, chỉ còn kém vỗ tay.
Quân Cửu: "Không muốn chết, thì mang ta đi bảo khố của Quân phủ."
"Được được được! Quân Cửu ngươi buông ra được không? Đau quá! Ngao! Ngươi buông ra. Ta mang ngươi đi!"
Quân Cửu thu hồi chân, Quân Hải Thiên lập tức ôm tay đau lăn lộn trên mặt đất.
Quân Hải Thiên vẫn luôn giả bộ bất tỉnh, ý đồ lừa dối qua đi. Hắn cũng nghe hết thảy quá trình, hắn hận Quân Uyển Nhi không màng tình cha con, quay đầu liền chạy, cũng không cứu hắn!
Nhưng hắn càng sợ Quân Cửu. Đây là một nha đầu rất tàn nhẫn!
Hắn sợ chết!
Chỉ cần có thể bảo mệnh, hắn cái gì cũng nguyện ý làm. Từ trên mặt này mà xem, Quân Uyển Nhi không hổ là con gái ruột của hắn. Cá mè một lứa!
Quân Cửu: "Đứng dậy dẫn đường. Quân Hải Thiên, ta biết bảo khố không chỉ một cái, nếu như ngươi lừa gạt ta. Thiếu một cái, ta liền băm một bàn tay của ngươi."
Quân Hải Thiên sợ tới mức run cầm cập: "Sẽ không. Ta lừa ai cũng không dám lừa ngươi! Tiểu cô nãi nãi, Cửu tiểu thư! Ta mang ngươi đi bảo khố, ngươi ngàn vạn lần đừng giết ta!"
"Dẫn đường, đừng vô nghĩa!"
"Dạ dạ." Quân Hải Thiên bò dậy, đi qua bên người Quân Lôi, sợ tới mức đôi mắt nhắm chặt không dám nhìn.
Đi ra Hải Đường Uyển, Quân Cửu một đường nhìn thấy gia nô thị nữ Quân phủ ngã trên mặt đất. Tiện tay nhặt một thanh kiếm, một đường uống máu, tàn nhẫn độc ác, Quân Hải Thiên sợ tới mức rất nhiều lần đều thiếu chút nữa ngất xỉu đi. Lại không dám ngất.
Gia chủ phân gia Quân phủ chật vật như vậy, chỉ sợ nói ra ngoài cũng không có ai sẽ tin.
Kiến thức được Quân Cửu hung tàn, Quân Hải Thiên an tĩnh như gà mà dẫn đường. Trơ mắt nhìn Quân Cửu cướp sạch Quân phủ không còn gì, tất cả đáng giá đều không buông tha. Quân Hải Thiên đau lòng như đao cắt.
Thổ phỉ mà!
Nàng ta theo bản năng há miệng nôn khan, liều mạng thúc giục nôn ra. Nhưng mà đan dược vào miệng là tan, cho dù nàng ta có phun ra mật cũng không nôn được đan dược. Quân Uyển Nhi kêu lên sợ hãi: "Quân Cửu ngươi cho ta ăn cái gì!"
"Ngươi nói thử xem?" Câu môi cười nhạt, phúc hắc bừa bãi.
Quân Uyển Nhi không thể tin tưởng nhìn về phía Quân Lôi, trong lòng nàng ta đã có đáp án. Hóa Thi đan!
Không!
Nàng mới không cần biến thành cái dạng này của Quân Lôi! Nàng không muốn hủy dung! Không người không quỷ, sống không bằng chết. Giải dược! Nàng muốn giải dược!
"Quân Cửu!" Quân Uyển Nhi mới vừa mở miệng, một viên đan dược lăn xuống ở trước mặt nàng ta.
Quân Cửu nhàn nhạt lười biếng nói: "Đây là giải dược."
Quân Uyển Nhi lập tức nhặt đan dược lên ăn liền, không chê dơ chút nào, cũng không sợ đây lại là độc dược. Thấy thảm trạng của Quân Lôi, trong não Quân Uyển Nhi tất cả đều là sợ hãi cùng sợ hãi, không rảnh suy nghĩ cái khác.
Chờ khi nàng ta ăn xong, trên mặt thở phào nhẹ nhõm. Quân Cửu hân hoan thưởng thức đủ biểu tình của nàng ta rồi, mới nói tiếp: "Viên giải dược này chỉ được nửa tháng."
Thân thể Quân Uyển Nhi nháy mắt cứng đờ, đôi mắt trừng thật to, dại ra, phẫn nộ, lại chỉ còn sợ hãi nhìn chằm chằm Quân Cửu.
Giờ khắc này, Quân Uyển Nhi mới hoàn toàn hiểu ra mình thành con cờ trong tay Quân Cửu.
Không chỉ có là nàng, tất cả đám người bọn họ chẳng qua là đồ chơi của Quân Cửu. Còn muốn giết ả? Mơ mộng hão huyền cũng càng có khả năng hơn cái này.
Thân thể Quân Uyển Nhi run run không ngừng. Nàng ta sợ hãi mở miệng: "Quân Cửu, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?"
Quân Cửu muốn giết nàng, trực tiếp một kiếm là đủ rồi. Hà tất chơi đùa nàng như vậy? Cho nên Quân Cửu nhất định có mục đích.
Thấy Quân Uyển Nhi phản ứng nhanh như vậy, Quân Cửu cong cong môi. Nói chuyện với người thông minh, quả nhiên bớt việc. Nàng nói: "Quân Uyển Nhi, giải dược chỉ có tác dụng thời gian nửa tháng. Ta muốn ngươi đi về bổn gia, nói cho Thượng Quan Dĩ Dung bọn họ, Quân Cửu ta phải về bổn gia."
Thượng Quan Dĩ Dung, chủ mẫu bổn gia. Nghe vậy, đôi mắt Quân Uyển Nhi cũng sắp trừng rớt ra.
Cái gì? Quân Cửu phải về bổn gia!
Quân Cửu: "Còn có, cái này không phải xin. Chỉ là thông báo cho bọn họ một tiếng, hiểu không?"
Ở dưới ánh mắt lạnh băng của Quân Cửu, Quân Uyển Nhi bản năng ngoan ngoãn gật đầu: "Ta hiểu!"
"Rất tốt. Cút đi~hiện tại liền xuất phát, nếu ngựa phi nhanh, mười ngày nửa tháng còn có thể tới bổn gia."
Nhưng mười ngày nửa tháng, nàng ta căn bản không kịp trở về lấy giải dược!
Quân Uyển Nhi nhanh chóng nghĩ đến, Quân Cửu phải về bổn gia. Vậy giải dược chẳng phải là..
"Ngươi về bổn gia, thì sẽ cho ta giải dược còn lại đúng hay không?"
"Muốn giải dược? Cái này phải xem biểu hiện của ngươi. Không nghe lời, Quân Lôi chính là kết cục của ngươi."
Thân thể Quân Uyển Nhi run lên, căn bản không dám lại liếc mắt nhìn Quân Lôi một cái. Nghĩ đến mình phải biến thành như Quân Lôi, Quân Uyển Nhi gần như sắp bị dọa ngất đi rồi.
"Meo meo!" Tiểu Ngũ dẫm dẫm ở trên đùi Quân Cửu. Quân Uyển Nhi này xấu xa như vậy, không cần cho nàng giải dược! Chết luôn mới tốt.
Quân Cửu cười như không cười, vuốt ve cằm Tiểu Ngũ. Lại nhìn về phía Quân Uyển Nhi, nhàn nhạt phun ra một chữ: "Cút."
Quân Uyển Nhi nháy mắt hồi hồn. Nàng ta té ngã lộn nhào bò dậy, quay đầu lao ra Hải Đường Uyển.
Nàng phải lập tức về bổn gia!
Bên ngoài sương mù nuốt mất thân ảnh của Quân Uyển Nhi, trong phòng chỉ còn Quân Lôi sống không bằng chết và Quân Hải Thiên bị dọa ngất xỉu đi.
Còn có ngoài phòng, Mặc Vô Việt nhảy xuống cây, đồng thời truyền lệnh cho thủ hạ của hắn. Thả Quân Uyển Nhi đi ra ngoài.
"Bộp bộp bộp." Tiếng vỗ tay vang lên.
Quân Cửu và Tiểu Ngũ đều ngẩng đầu nhìn lại. Nam nhân đạp sương mù màu tím đi vào, tựa như yêu nghiệt họa quốc, tóc bạc mi bạc, thoáng nhìn cười một cái cũng là họa thủy.
Tiểu Ngũ trợn tròn mắt mèo: "Meo! Sao hắn lại trở lại rồi!"
"Tại sao ngươi trở lại rồi hả?" Tiểu Ngũ là nói ở đáy lòng nàng, mà Quân Cửu trực tiếp buột miệng thốt ra.
Mặc Vô Việt câu môi cười tà mị. Một bước lắc mình đứng ở trước mặt Quân Cửu, đầu ngón tay nâng cằm nàng: "Tiểu Cửu Nhi ra trò hay xuất sắc, như thế nào có thể thiếu ta?"
Chương 40: Đau lòng như đao cắt.
Bộp!
Quân Cửu biểu tình lạnh nhạt, duỗi tay vỗ rớt tay của Mặc Vô Việt: "Không nên động thủ động cước, chúng ta không thân."
"Không thân?" Mắt vàng hiện lên bạo ngược trong một chớp mắt. Lại trong một cái chớp mắt, đã khôi phục vẻ tà mị.
Mặc Vô Việt cười, hắn lui ra phía sau một bước, lắc mình ngồi ở đối diện Quân Cửu. Quân Cửu ngưng mắt. Thân thủ vẫn nhanh như vậy, khói độc không có hiệu quả gì đối với Mặc Vô Việt. Xem ra thực lực của hắn càng mạnh hơn nàng suy đoán trước đó!
Mặc Vô Việt hoàn toàn làm lơ thân thể hư thối của Quân Lôi dưới chân, một đôi mắt vàng chuyên chú nhìn Quân Cửu.
Hắn nói: "Tiểu Cửu Nhi định nghĩa, thế nào mới tính là thân? Chúng ta ôm qua, chẳng lẽ muốn hôn hôn? Hay là cùng nhau ngủ mới đủ thân?"
"Khụ!" Mèo bị sặc rồi.
Tiểu Ngũ: Người này cũng quá vô sỉ! Thế nhưng quang minh chính đại chơi lưu manh với chủ nhân!
Quân Cửu run rẩy khóe miệng. Không nên bị kẹo mạch nha dính lên không bỏ, biện pháp tốt nhất chính là làm lơ hắn! Quân Cửu xoa nắn Tiểu Ngũ thành cục bột trắng. Xoa xoa, tâm tình tốt hơn nhiều.
Quân Cửu làm lơ Mặc Vô Việt. Nàng quay đầu nhìn về phía Quân Hải Thiên, biểu tình thật nghiêm túc kia giống như trong phòng căn bản không có người nào là Mặc Vô Việt vậy.
Mặc Vô Việt cũng không buồn chán. Hắn theo ánh mắt Quân Cửu nhìn về phía Quân Hải Thiên: "Tiểu Cửu Nhi muốn xử trí hắn như thế nào? Ngại dơ tay mà nói, thì ta có thể giúp nàng giết hắn."
"Giết hắn?" Quân Cửu nhướng mày.
Nàng đứng dậy ôm Tiểu Ngũ đi qua, cúi đầu lạnh lùng nhìn Quân Hải Thiên. Theo nàng tới gần, sắc mặt Quân Hải Thiên càng ngày càng trắng bệch, mí mắt đều đang run.
A, giả bộ bất tỉnh?
Quân Cửu nhấc chân, đạp lên trên mu bàn tay của Quân Hải Thiên. Cảm giác được bàn tay dưới chân đang run rẩy, dưới chân nàng dùng sức, rắc!
"A ngao!" tiếng kêu thảm thiết thê lương đổi giọng.
Quân Hải Thiên mở mắt ra, duỗi tay bắt lấy cánh tay nỗ lực rút ra bên ngoài: "A! Đau! Quân Cửu buông ra!"
Quân Cửu cười lạnh câu môi, lực đạo dưới chân lại mạnh thêm.
"A ngao -- nga!" Quân Hải Thiên đau đến tròng trắng mắt đều đang lật ngược lên trên.
Mặc Vô Việt cười tà khí, sủng nịch nhìn Quân Cửu. Hắn hoàn toàn không cảm thấy Quân Cửu có bao nhiêu tàn nhẫn lãnh khốc, ngược lại là càng thêm thích, chỉ còn kém vỗ tay.
Quân Cửu: "Không muốn chết, thì mang ta đi bảo khố của Quân phủ."
"Được được được! Quân Cửu ngươi buông ra được không? Đau quá! Ngao! Ngươi buông ra. Ta mang ngươi đi!"
Quân Cửu thu hồi chân, Quân Hải Thiên lập tức ôm tay đau lăn lộn trên mặt đất.
Quân Hải Thiên vẫn luôn giả bộ bất tỉnh, ý đồ lừa dối qua đi. Hắn cũng nghe hết thảy quá trình, hắn hận Quân Uyển Nhi không màng tình cha con, quay đầu liền chạy, cũng không cứu hắn!
Nhưng hắn càng sợ Quân Cửu. Đây là một nha đầu rất tàn nhẫn!
Hắn sợ chết!
Chỉ cần có thể bảo mệnh, hắn cái gì cũng nguyện ý làm. Từ trên mặt này mà xem, Quân Uyển Nhi không hổ là con gái ruột của hắn. Cá mè một lứa!
Quân Cửu: "Đứng dậy dẫn đường. Quân Hải Thiên, ta biết bảo khố không chỉ một cái, nếu như ngươi lừa gạt ta. Thiếu một cái, ta liền băm một bàn tay của ngươi."
Quân Hải Thiên sợ tới mức run cầm cập: "Sẽ không. Ta lừa ai cũng không dám lừa ngươi! Tiểu cô nãi nãi, Cửu tiểu thư! Ta mang ngươi đi bảo khố, ngươi ngàn vạn lần đừng giết ta!"
"Dẫn đường, đừng vô nghĩa!"
"Dạ dạ." Quân Hải Thiên bò dậy, đi qua bên người Quân Lôi, sợ tới mức đôi mắt nhắm chặt không dám nhìn.
Đi ra Hải Đường Uyển, Quân Cửu một đường nhìn thấy gia nô thị nữ Quân phủ ngã trên mặt đất. Tiện tay nhặt một thanh kiếm, một đường uống máu, tàn nhẫn độc ác, Quân Hải Thiên sợ tới mức rất nhiều lần đều thiếu chút nữa ngất xỉu đi. Lại không dám ngất.
Gia chủ phân gia Quân phủ chật vật như vậy, chỉ sợ nói ra ngoài cũng không có ai sẽ tin.
Kiến thức được Quân Cửu hung tàn, Quân Hải Thiên an tĩnh như gà mà dẫn đường. Trơ mắt nhìn Quân Cửu cướp sạch Quân phủ không còn gì, tất cả đáng giá đều không buông tha. Quân Hải Thiên đau lòng như đao cắt.
Thổ phỉ mà!