Bài viết: 0 

Chương 339+340
Chương 339: Cho ngươi bắt nạt miêu miêu.
Không biết tầng thứ tư luyện thể thuật ở trong tay đại trưởng lão, cũng không biết Vân Nghê hùng tâm tráng chí. Quân Cửu và Khanh Vũ tới chỗ ở do Mục Cảnh Nguyên an bài cho bọn họ, phá lệ tri kỷ chỗ ở nơi này giống như là tại ngoại môn, yên lặng thanh tĩnh, kiến trúc lịch sự tao nhã không lớn cũng không nhỏ.
Mục Cảnh Nguyên câu môi, ý cười tự phụ ưu nhã: "Dựa theo thân phận của hai người trước mắt ở linh mười ba, viện như vậy là tốt nhất. Quân Cửu, Khanh Vũ nếu hai người muốn đổi chỗ ở càng tốt, cần phải cố gắng phấn đấu hướng lên trên! Ngàn vạn lần không thể lơi lỏng."
Mục Cảnh Nguyên tri kỷ lại không mất uy nghiêm, giống như Quân Cửu phát thẻ người tốt cho hắn. Mục Cảnh Nguyên đích đích xác xác là một người tốt tìm không ra tật xấu.
Cười nhạt gật đầu, Quân Cửu nói: "Đa tạ Mục sư huynh trợ giúp, chúng ta hiểu rõ."
"Khụ! Mục sư huynh yên tâm, ta cùng sư muội tuyệt đối không sẽ dừng bước với linh mười ba. Nhưng mà muốn hỏi Mục sư huynh, khi nào thí nghiệm thiên phú?"
"Ngày mai. Sẽ có ba vị trưởng lão tự mình chứng kiến công chứng, đến lúc đó ta cũng sẽ đi. Hai người không cần khẩn trương, cứ nghỉ ngơi bảo trì trạng thái tốt nhất của mình là được." Mục Cảnh Nguyên nói.
Khanh Vũ lại hỏi Mục Cảnh Nguyên, khi nào thì bọn họ có thể đi Tàng Thư Các. Tàng Thư Các ẩn chứa vạn vật, trong đó điển tịch công pháp mười phần hấp dẫn Linh Sư tiến vào đọc. Cho nên Khanh Vũ phản ứng thực bình thường, Mục Cảnh Nguyên cười nhạt nói cho bọn họ, chờ thí nghiệm thiên phú kết thúc xác định bọn họ ở học viện nào thì sau đó có thể đi Tàng Thư Các.
Nhân tiện Mục Cảnh Nguyên còn nhắc nhở bọn họ: "Hai người chỉ có cơ hội một lần tiến vào Tàng Thư Các, cần phải thật quý trọng ngàn vạn lần đừng lãng phí."
"Được."
"Ta còn có việc đi trước một bước, ngày mai gặp lại." Cáo biệt Mục Cảnh Nguyên, Quân Cửu cùng Khanh Vũ trước cùng nhau vào nhà ngồi xuống. Ngồi xuống rồi, Khanh Vũ gấp không chờ nổi mở miệng: "Ngày mai liền phải thí nghiệm thiên phú, tiểu sư muội muội thấy thế nào?"
Quân Cửu ngước mắt nhìn về phía Khanh Vũ. Nàng biết Khanh Vũ đang lo lắng cái gì, lo lắng thiên phú của nàng bại lộ trêu chọc mối họa.
Ở thế giới này người ưu tú đều chết yểu. Bởi vì tự thân hoặc là ngoại giới, đều có khả năng! Ở Thiên Võ Tông, Khanh Vũ kiên xác định mình có thể bảo hộ Quân Cửu, cho nên không ngăn cản Quân Cửu tính toán. Nhưng đây là ở tam đại học viện, thực lực của bọn họ ở chỗ này cái gì cũng không phải.
Từ trên người thành chủ Thái Sơ, cũng đủ để nhìn ra được. Bọn họ chỉ là nhân vật nhỏ chờ đợi từ chân núi trèo lên, căn bản đấu không nổi cường giả trên đỉnh núi.
Khanh Vũ: "Tiểu sư muội?"
"Sư huynh không cần phải lo lắng, ngày mai muội ăn viên đan dược này, mặc cho ai cũng tra không ra muội là tím cấp bảy. Muội biết tím cấp bảy quá mức hiếm thấy, trăm ngàn năm không một người xuất hiện. Nhưng lam cấp sáu thì sẽ không, trong tam đại học viện không thiếu yêu nghiệt lam cấp sáu." Quân Cửu híp mắt: "Mục Cảnh Nguyên chính là người đầu tiên."
Nàng ở Tàng Thư Các ngoại môn nhìn thấy qua ghi chép lại về Mục Cảnh Nguyên. Thiếu công tử học viện Tháo Sơ, là cô nhi do viện trưởng Thái Sơ khi một lần ra ngoài nhận nuôi. Mang về kiểm tra đo lường ra thiên phú lam cấp sáu, chấn động một thời! Trực tiếp trở thành đệ tử thân truyền của viện trưởng Thái Sơ.
Không chỉ là Mục Cảnh Nguyên, ở học viện Thiên Hư cùng Tử Tiêu cũng có thiên tài yêu nghiệt lam cấp sáu. Hiện tại nhiều thêm một người là nàng cũng không đột ngột, vừa vặn tốt.
Nhưng Khanh Vũ nhíu mày, trầm giọng mở miệng: "Lam cấp sáu? Đan dược này có thể làm thiên phú của tiểu sư muội biểu hiện thành lam cấp sáu?"
"Đúng vậy." Quân Cửu quơ quơ đan dược tròn vo trong tay. Nàng bế quan hai ngày sửa sang lại dược liệu cũng không phải là chỉ lãng phí thời gian, từ trong miệng Mặc Vô Việt biết được hiệu dụng của đan dược này, nàng toàn lực luyện chế hai lần thành công. Chính là vì tiến vào nội môn để thí nghiệm thiên phú.
Tím cấp bảy quá mức gây chú ý. Mà lam cấp sáu, Quân Cửu cũng có tính toán.
Nàng nói: "Chúng ta tiến vào học viện Thái Sơ có hai cái mục đích. Muốn hoàn thành nhất định phải có lợi thế! Trong học viện Thái Sơ không thiếu thiên tài, nhưng thiếu yêu nghiệt hiếm thấy. Lam cấp sáu vừa vặn tốt, đủ để cho học viện Thái Sơ tốn đại giới bồi dưỡng muội, để muội có cơ hội tiếp cận trung tâm."
Quân Cửu ngẩng đầu nhìn về phía Khanh Vũ. Lời dư lại không cần phải nói, Khanh Vũ cũng hiểu rõ. Chỉ có như vậy, Quân Cửu mới có thể càng thuận tiện càng mau tìm ra tung tích tầng thứ tư luyện thể thuật; mới có thể tìm được Hồng Anh, sau đó giết nàng ta.
Tầng thứ tư luyện thể thuật bị phản đồ Bàng Thanh Nhạc mang đi, giao cho tam đại học viện cũng mưu đoạt vị trí tam trưởng lão Thiên Tù. Theo lý thuyết bọn họ hẳn là hoài nghi học viện Thiên Hư đại bản doanh của Thiên Tù! Nhưng sau một phen cân nhắc, học viện Thái Sơ mới là có hiềm nghi nhất.
Bàng Thanh Nhạc rời đi hai tông mười quốc, tiếp xúc trước hết chính là học viện Thái Sơ. Cho nên, trước tìm kiếm từ học viện Thái Sơ.
Quân Cửu đã có kế hoạch, Khanh Vũ chớp chớp mắt nắm đầu nắm tay: "Sư muội huynh có thể làm cái gì?"
"Trước tiên cắm rễ ổn định bước chân ở học viện Thái Sơ. Sư huynh huynh là tông chủ Thiên Võ Tông, địa vị của huynh ở học viện Thái Sơ càng cao, cái này càng có chỗ lợi với Thiên Võ Tông. Có quan hệ tầng thứ tư luyện thể thuật cùng Hồng Anh, chúng ta không vội, từ từ tới."
"Được!"
Sáng sớm hôm sau, Quân Cửu để một mình Tiểu Ngũ lưu lại trong phòng. Nàng đi thí nghiệm thiên phú hiển nhiên là không thể mang theo một con mèo bên người.
Nhưng mà Tiểu Ngũ lại không muốn tách ra với Quân Cửu. Vì thế ở ngoan ngoãn đáng yêu nhìn theo Quân Cửu cùng Khanh Vũ rời đi, sau đó Tiểu Ngũ lập tức bay vụt ra khỏi nhà ở bò lên trên trên nóc nhà kêu meo meo. "Meo! Mặc Vô Việt ngươi ở đâu? Mặc Vô Việt!"
Một bàn tay duỗi tới nắm thịt mềm sau cổ Tiểu Ngũ. Tiểu Ngũ bị túm lại, mắt đối mắt cùng Mặc Vô Việt. "Meo~" Tiểu Ngũ nâng miêu trảo mặt lộ ra tươi cười chào hỏi với Mặc Vô Việt.
Cái vẻ nịnh nọt này, Mặc Vô Việt nhướng mày: "Ngươi muốn kêu ta mang theo ngươi?"
"Meo meo meo!" Tiểu Ngũ dùng sức gật đầu, hơn nữa chân chó nịnh nọt dùng đầu cọ tới cọ đi bán manh ở trên tay Mặc Vô Việt. Ngươi nỡ cự tuyệt miêu miêu đáng yêu như vậy sao?
Mặc Vô Việt buông Tiểu Ngũ ra cho nó rơi tự do. Môi mỏng hơi câu, Mặc Vô Việt cười tà khí phúc hắc. Hắn nói: "Ta đáp ứng ngươi ta có chỗ tốt gì?"
"Ngươi muốn gì?" Tiểu Ngũ cảnh giác.
Sau một phen cò kè mặc cả thân thiện, Tiểu Ngũ lấy điều kiện không tranh vị trí trên giường cùng Mặc Vô Việt, được Mặc Vô Việt đồng ý mang nó theo.
Mèo nhỏ dù có đáng yêu mềm manh đi nữa, ở trên người yêu nghiệt biến thái lạnh nhạt vô tình tàn nhẫn cũng không chiếm được một cái ôm ấp. Chỉ có thể tức giận ôm chân Mặc Vô Việt, để hắn mang mình bay qua đó. Dọc theo đường đi, Tiểu Ngũ trả thù cố ý lộ ra móng vuốt sắc bén, trộm bắt vài cái ở trên ống quần của Mặc Vô Việt. Cho ngươi khi dễ miêu miêu!
Lúc Mặc Vô Việt cùng Tiểu Ngũ đến, trong đại điện đã bắt đầu thí nghiệm thiên phú.
Trên đại điện, đại trưởng lão ở giữa, Mục Cảnh Nguyên giới thiệu cho bọn họ phân biệt một trái một phải là nhị trưởng lão cùng tam trưởng lão. Ba trưởng lão địa vị tối cao trong học viện Thái Sơ tự mình tới thí nghiệm thiên phú cho bọn họ, đây đã là vinh dự lớn lao.
Vân Nghê cũng ở chỗ này. Nàng ta nhìn chằm chằm vào Quân Cửu, muốn nhìn xem Quân Cửu là thiên phú gì? Trên mặt đại trưởng lão lộ ra tươi cười hiền lành, mở miệng: "Các ngươi ai tới trước?"
"Ta." Khanh Vũ mắt nhìn Quân Cửu, cất bước tiến lên đứng ở trước mặt Thiên Duyên Thạch. Hắn duỗi tay đặt ở trên Thiên Duyên Thạch, thực mau Thiên Duyên Thạch lập loè ra màu sắc biến ảo sáng ngời. Hồng cấp một, cam cấp hai, cấp ba.. Mãi cho đến thanh cấp năm.
Bản thân Khanh Vũ cũng kinh ngạc nhìn Thiên Duyên Thạch, màu xanh lá từ nhạt trở nên sâu đậm. Thiên phú của hắn thay đổi, đây là có chuyện gì?
Chương 340: Thiên phú nhất định là giả.
Thiên phú phân cấp bậc cùng màu sắc, trong đó trên màu sắc cũng có chênh lệch. Nói đơn giản, đồng dạng là thanh cấp năm, chênh lệch giữa màu xanh nhạt cùng màu xanh đậm không thua gì trên mặt đất cùng trời cao.
Thấy ba người đại trưởng lão vuốt ve chòm râu, ánh mắt vừa lòng cười hiền lành nhìn về phía Khanh Vũ, là có thể biết một hai. Thiên phú của Khanh Vũ rất tốt, làm đệ tử tinh anh của học viện Thái Sơ cũng rất ổn thỏa không áp lực. Nhị trưởng lão cùng tam trưởng lão lập tức còn nghị luận lên, muốn tuyển nhận Khanh Vũ đi linh viện do bọn họ chưởng quản.
Mục Cảnh Nguyên mỉm cười: "Thanh cấp năm, thực không tồi."
"Là rất không tồi." Vân Nghê tuy rằng là cười mở miệng, nhưng trong đôi mắt trên dung mạo điệt lệ là quay cuồng phẫn nộ cùng đố kỵ. Nàng ta cũng là thiên phú thanh cấp năm, nhưng màu sắc nhạt nhẽo kém xa Khanh Vũ.
Nàng ta chính là cháu gái đại trưởng lão, đệ nhất mỹ học viện nhân Thái Sơ. Giờ đây lại bị Khanh Vũ tông chủ Thiên Võ Tông nho nhỏ cấp đè ép một đầu, khi nghe nhị trưởng lão tam trưởng lão thưởng thức vừa lòng nghị luận, Vân Nghê giấu tay ở trong tay gắt gao nắm thành nắm tay.
"Vân Nghê sư muội làm sao vậy?"
"Không có gì. Muội chỉ là tò mò, Quân Cửu sẽ là thiên phú gì?" Vân Nghê nhìn về phía Quân Cửu, mặt mang tươi cười.
Nàng ta ý đồ tìm kiếm cân bằng ở trên người Quân Cửu. Thôi, Khanh Vũ như thế nào cũng là một tông chủ, thiên phú thì luôn phải ưu tú chút. Quân Cửu là sư muội Khanh Vũ như thế nào thì thiên phú cũng không có khả năng vượt qua Khanh Vũ. Nghĩ như vậy, tâm tình Vân Nghê khá hơn nhiều.
Khanh Vũ thoái nhượng ở một bên, đại trưởng lão cười mở miệng: "Quân Cửu, tới phiên ngươi."
Quân Cửu sắc mặt như thường, nàng cất bước đi đến trước mặt Thiên Duyên Thạch lạnh lùng ngước mắt quét nhìn đại trưởng lão. Kỳ quái! Thái độ của đại trưởng lão đối với nàng cực kỳ thân thiện, thậm chí hòa thuận hiền từ. Liên tưởng tới đại trưởng lão là người sau lưng Vương quản sự, hiện tại thấy thế nào cũng cảm thấy có mờ ám.
"Quân Cửu, con đặt tay ở trên Thiên Duyên Thạch rồi đưa vào linh lực, là được. Rất đơn giản không cần khẩn trương, thả lỏng từ từ tới." Đại trưởng lão nói.
Không chỉ có là Quân Cửu, đại trưởng lão vừa mở miệng thì tất cả người có mặt trừ bỏ Vân Nghê thì đều chấn kinh rồi. Đại trưởng lão chính là nghiêm khắc vô tình từ trước đến nay, đối với ai cũng không có sắc mặt tốt, như thế nào lại ôn nhu với Quân Cửu như vậy? Quả thực không thể tưởng tượng.
Đặt tay ở trên Thiên Duyên Thạch, Quân Cửu làm lơ mọi người phản ứng đưa linh lực vào. Thực mau Thiên Duyên Thạch sáng lên quang mang, từ hồng cấp một dần dần đến thanh cấp năm, mắt thấy màu xanh lá càng ngày càng đậm, tươi cười trên mặt Vân Nghê cứng đờ lại. Mau dừng lại đi!
Màu sắc như thế nào còn đang biến đổi? Mau dừng lại đi!
Trên Thiên Duyên Thạch đột nhiên chợt lóe, màu xanh lá biến thành màu lam sâu kín nở rộ quang mang. Trên đại điện yên tĩnh, mọi người sắc mặt khác nhau.
Đây là lam cấp sáu!
"Lam cấp sáu? Rất lợi hại." Mục Cảnh Nguyên nhướng mày, ngẩng đầu nhìn về phía Quân Cửu câu môi cười ưu nhã tươi đẹp. Hắn quả nhiên không có nhìn lầm, Quân Cửu không giống người thường tuyệt đối không phải bình thường.
Nghe được Mục Cảnh Nguyên nói, Quân Cửu lạnh lùng ngẩng đầu nhìn hắn một cái. Thu hồi ánh mắt, Quân Cửu bình tĩnh nhìn về phía ba người đại trưởng lão: "Ta thí nghiệm kết thúc."
"Tốt tốt tốt!" Đại trưởng lão mở miệng ánh mắt lửa nóng.
Nhị trưởng lão phản ứng mau, lập tức nói: "Quân Cửu, con có bằng lòng làm đồ đệ thân truyền của lão phu hay không? Lão phu còn chưa thu đệ tử thân truyền, nếu con tới đó là đệ tử duy nhất lão phu dốc lòng bồi dưỡng!"
"Nhị trưởng lão không phải ông coi trọng Lam Châu sao? Quân Cửu này không bằng nhường cho lão phu, lão phu tuy rằng có đồ đệ. Nhưng tương lai đồ đệ kế thừa y bát của lão phu còn không có đâu, lão phu thấy Quân Cửu rất không tồi!" Tam trưởng lão hòa ái hiền từ nhìn chằm chằm Quân Cửu: "Thế nào? Quân Cửu con nguyện ý tới linh tứ viện của lão phu sao?"
Bên ngoài đại điện, Tiểu Ngũ ngồi xổm bên người Mặc Vô Việt mở miệng: "Meo! Những người này đều kích động điên rồi, nếu như bọn họ biết chủ nhân mới không chỉ là lam cấp sáu, mà là tím cấp bảy thì không biết sẽ là cái phản ứng gì?"
"Vật cực tất phản, tuệ cực tất thương." Mặc Vô Việt câu môi, ngữ khí trầm thấp tà khí. (sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hóa theo hướng ngược lại)
Tiểu Ngũ khó hiểu, nghiêng đầu nhìn Mặc Vô Việt: "Đây là có ý tứ gì?"
Tiểu Ngũ lại không hiểu sao? Mặc Vô Việt trầm mắt, cúi đầu liếc mắt nhìn Tiểu Ngũ một cái hắn nói: "Ngươi và Tiểu Cửu Nhi tâm ý tương thông, lại không biết cái nhìn của Tiểu Cửu Nhi? Cần ngươi để làm gì." Tiểu Ngũ vừa nghe thì bùng nổ, nhưng thực mau nó lại cứng đờ trừng to mắt.
Từ từ!
Nó vừa mới nghe được cái gì? Tâm ý tương thông. Làm sao Mặc Vô Việt có thể biết nó và chủ nhân tâm ý tương thông, chủ nhân chưa có nói với hắn!
Trì độn, chậm rãi trong đầu hiện ra tri thức xa lạ, Tiểu Ngũ hóa thạch thành một con mèo đá. Nó đã biết, Mặc Vô Việt có thể nghe được nó đối thoại cùng chủ nhân khi tâm ý tương thông, vậy chẳng phải là Mặc Vô Việt đều biết lời nói trước kia?
Ực! Tiểu Ngũ nuốt nuốt nước miếng, khẽ meo meo quay đầu muốn chạy trốn.
Mặc Vô Việt: "An tĩnh đợi đi."
Tiểu Ngũ lập tức một cử động nhỏ cũng không dám, mặt mèo ủy khuất sợ hãi. Chủ nhân cứu mạng a a a! Mặc Vô Việt hắn nghe lén, khẳng định biết chuyện nó cáo trạng. Có thể đánh mèo hay không? Meo meo QAQ
Làm lơ con mèo ngu xuẩn, Mặc Vô Việt ngẩng đầu nhìn về phía trên đại điện. Mục Cảnh Nguyên khụ hai tiếng thật mạnh, mới làm nhị trưởng lão bọn họ an tĩnh lại.
Mục Cảnh Nguyên cất bước đi tới Quân Cửu nói: "Khụ khụ! Chư vị trưởng lão không cần kích động như vậy, thiên phú của Quân Cửu cùng Khanh Vũ đều là cực tốt đứng đầu. Nhưng chỉ có hai người, phân chia không rõ hơn nữa còn phải xem chính bọn họ lựa chọn."
"Vậy thì có cái gì phân không rõ. Lão phu và tam trưởng lão, một người thu một đứa không phải xong rồi?" Nhị trưởng lão nói.
Ngay tại khi ông buột miệng thốt ra, đại trưởng lão nhịn không được. Ông ta nhìn chằm chằm Quân Cửu, trên mặt treo tươi cười hiền lành dối trá, đại trưởng lão mở miệng: "Không! Bổn trưởng lão cũng thầm nghĩ thu Quân Cửu cùng Khanh Vũ làm đồ đệ, môn hạ của hai người các ông ũng không có nữ đệ tử tri kỷ, không cách nào chăm sóc Quân Cửu."
Đại trưởng lão vừa nói, vừa không quên hủy đi tiền đặt cược của nhị trưởng lão cùng tam trưởng lão.
Ông ta nói tiếp: "Vân Nghê có thể chiếu cố Quân Cửu, cho nó làm tấm gương tốt dẫn đầu. Đúng không Vân Nghê? Vân Nghê!"
Phải hô hai tiếng, Vân Nghê mới lấy lại tinh thần. Chỉ thấy trên mặt nàng ta tái nhợt, biểu tình còn đình trệ ở trong khiếp sợ cùng không thể tin tưởng đối với thiên phú của Quân Cửu. Lam cấp sáu, thiên phú giống với Mục Cảnh Nguyên. Trong truyền thuyết lam cấp sáu có thể nhẹ nhàng vấn đỉnh cảnh giới Linh Vương, Vân Nghê đố kỵ muốn điên rồi.
Quân Cửu mười lăm tuổi mới là Linh Sư cấp ba, sao có thể có thiên phú lam cấp sáu? Mục Cảnh Nguyên hiện giờ hai mươi tuổi, mười tuổi bắt đầu tu luyện cũng đã là Đại Linh Sư cấp hai! Thiên phú của Quân Cửu nhất định là giả.
Vân Nghê muốn phản bác, muốn vạch trần Quân Cửu. Nhưng lời nói tới bên miệng rồi, ngẩng đầu nhìn đến thần sắc âm trầm bất mãn của đại trưởng lão nhìn nàng ta, Vân Nghê nắm tay thở sâu. Nàng gian nan kéo ra một nụ cười: "Đúng vậy! Ta sẽ cẩn thận chiếu cố Quân Cửu, không biết Quân Cửu muội nguyện ý gia nhập linh nhị viện hay không?"
Ngẫm lại mục đích của bọn họ, Vân Nghê nhịn xuống lòng đố kỵ. Tươi cười trên mặt nàng ta càng thêm chân thành động lòng người, thướt tha yêu kiều đi tới gần Quân Cửu mỉm cười nói: "Linh nhị viện chính là chỉ ở sau linh nhất viện của viện trưởng, trong đó có vô số tài nguyên tốt có thể trợ giúp muội tu luyện. Quân Cửu muội cần phải cẩn thận suy nghĩ một chút."
Thu toàn bộ thần sắc phản ứng của Vân Nghê ở đáy mắt, Quân Cửu câu môi: "Ta đã quyết định."
Quyết định? Mọi người đều vèo vèo nhìn chằm chằm nàng, quyết định đi một viện nào? Yêu nghiệt lam cấp sáu, ai cũng không muốn bị người khác đoạt đi rồi!
Không biết tầng thứ tư luyện thể thuật ở trong tay đại trưởng lão, cũng không biết Vân Nghê hùng tâm tráng chí. Quân Cửu và Khanh Vũ tới chỗ ở do Mục Cảnh Nguyên an bài cho bọn họ, phá lệ tri kỷ chỗ ở nơi này giống như là tại ngoại môn, yên lặng thanh tĩnh, kiến trúc lịch sự tao nhã không lớn cũng không nhỏ.
Mục Cảnh Nguyên câu môi, ý cười tự phụ ưu nhã: "Dựa theo thân phận của hai người trước mắt ở linh mười ba, viện như vậy là tốt nhất. Quân Cửu, Khanh Vũ nếu hai người muốn đổi chỗ ở càng tốt, cần phải cố gắng phấn đấu hướng lên trên! Ngàn vạn lần không thể lơi lỏng."
Mục Cảnh Nguyên tri kỷ lại không mất uy nghiêm, giống như Quân Cửu phát thẻ người tốt cho hắn. Mục Cảnh Nguyên đích đích xác xác là một người tốt tìm không ra tật xấu.
Cười nhạt gật đầu, Quân Cửu nói: "Đa tạ Mục sư huynh trợ giúp, chúng ta hiểu rõ."
"Khụ! Mục sư huynh yên tâm, ta cùng sư muội tuyệt đối không sẽ dừng bước với linh mười ba. Nhưng mà muốn hỏi Mục sư huynh, khi nào thí nghiệm thiên phú?"
"Ngày mai. Sẽ có ba vị trưởng lão tự mình chứng kiến công chứng, đến lúc đó ta cũng sẽ đi. Hai người không cần khẩn trương, cứ nghỉ ngơi bảo trì trạng thái tốt nhất của mình là được." Mục Cảnh Nguyên nói.
Khanh Vũ lại hỏi Mục Cảnh Nguyên, khi nào thì bọn họ có thể đi Tàng Thư Các. Tàng Thư Các ẩn chứa vạn vật, trong đó điển tịch công pháp mười phần hấp dẫn Linh Sư tiến vào đọc. Cho nên Khanh Vũ phản ứng thực bình thường, Mục Cảnh Nguyên cười nhạt nói cho bọn họ, chờ thí nghiệm thiên phú kết thúc xác định bọn họ ở học viện nào thì sau đó có thể đi Tàng Thư Các.
Nhân tiện Mục Cảnh Nguyên còn nhắc nhở bọn họ: "Hai người chỉ có cơ hội một lần tiến vào Tàng Thư Các, cần phải thật quý trọng ngàn vạn lần đừng lãng phí."
"Được."
"Ta còn có việc đi trước một bước, ngày mai gặp lại." Cáo biệt Mục Cảnh Nguyên, Quân Cửu cùng Khanh Vũ trước cùng nhau vào nhà ngồi xuống. Ngồi xuống rồi, Khanh Vũ gấp không chờ nổi mở miệng: "Ngày mai liền phải thí nghiệm thiên phú, tiểu sư muội muội thấy thế nào?"
Quân Cửu ngước mắt nhìn về phía Khanh Vũ. Nàng biết Khanh Vũ đang lo lắng cái gì, lo lắng thiên phú của nàng bại lộ trêu chọc mối họa.
Ở thế giới này người ưu tú đều chết yểu. Bởi vì tự thân hoặc là ngoại giới, đều có khả năng! Ở Thiên Võ Tông, Khanh Vũ kiên xác định mình có thể bảo hộ Quân Cửu, cho nên không ngăn cản Quân Cửu tính toán. Nhưng đây là ở tam đại học viện, thực lực của bọn họ ở chỗ này cái gì cũng không phải.
Từ trên người thành chủ Thái Sơ, cũng đủ để nhìn ra được. Bọn họ chỉ là nhân vật nhỏ chờ đợi từ chân núi trèo lên, căn bản đấu không nổi cường giả trên đỉnh núi.
Khanh Vũ: "Tiểu sư muội?"
"Sư huynh không cần phải lo lắng, ngày mai muội ăn viên đan dược này, mặc cho ai cũng tra không ra muội là tím cấp bảy. Muội biết tím cấp bảy quá mức hiếm thấy, trăm ngàn năm không một người xuất hiện. Nhưng lam cấp sáu thì sẽ không, trong tam đại học viện không thiếu yêu nghiệt lam cấp sáu." Quân Cửu híp mắt: "Mục Cảnh Nguyên chính là người đầu tiên."
Nàng ở Tàng Thư Các ngoại môn nhìn thấy qua ghi chép lại về Mục Cảnh Nguyên. Thiếu công tử học viện Tháo Sơ, là cô nhi do viện trưởng Thái Sơ khi một lần ra ngoài nhận nuôi. Mang về kiểm tra đo lường ra thiên phú lam cấp sáu, chấn động một thời! Trực tiếp trở thành đệ tử thân truyền của viện trưởng Thái Sơ.
Không chỉ là Mục Cảnh Nguyên, ở học viện Thiên Hư cùng Tử Tiêu cũng có thiên tài yêu nghiệt lam cấp sáu. Hiện tại nhiều thêm một người là nàng cũng không đột ngột, vừa vặn tốt.
Nhưng Khanh Vũ nhíu mày, trầm giọng mở miệng: "Lam cấp sáu? Đan dược này có thể làm thiên phú của tiểu sư muội biểu hiện thành lam cấp sáu?"
"Đúng vậy." Quân Cửu quơ quơ đan dược tròn vo trong tay. Nàng bế quan hai ngày sửa sang lại dược liệu cũng không phải là chỉ lãng phí thời gian, từ trong miệng Mặc Vô Việt biết được hiệu dụng của đan dược này, nàng toàn lực luyện chế hai lần thành công. Chính là vì tiến vào nội môn để thí nghiệm thiên phú.
Tím cấp bảy quá mức gây chú ý. Mà lam cấp sáu, Quân Cửu cũng có tính toán.
Nàng nói: "Chúng ta tiến vào học viện Thái Sơ có hai cái mục đích. Muốn hoàn thành nhất định phải có lợi thế! Trong học viện Thái Sơ không thiếu thiên tài, nhưng thiếu yêu nghiệt hiếm thấy. Lam cấp sáu vừa vặn tốt, đủ để cho học viện Thái Sơ tốn đại giới bồi dưỡng muội, để muội có cơ hội tiếp cận trung tâm."
Quân Cửu ngẩng đầu nhìn về phía Khanh Vũ. Lời dư lại không cần phải nói, Khanh Vũ cũng hiểu rõ. Chỉ có như vậy, Quân Cửu mới có thể càng thuận tiện càng mau tìm ra tung tích tầng thứ tư luyện thể thuật; mới có thể tìm được Hồng Anh, sau đó giết nàng ta.
Tầng thứ tư luyện thể thuật bị phản đồ Bàng Thanh Nhạc mang đi, giao cho tam đại học viện cũng mưu đoạt vị trí tam trưởng lão Thiên Tù. Theo lý thuyết bọn họ hẳn là hoài nghi học viện Thiên Hư đại bản doanh của Thiên Tù! Nhưng sau một phen cân nhắc, học viện Thái Sơ mới là có hiềm nghi nhất.
Bàng Thanh Nhạc rời đi hai tông mười quốc, tiếp xúc trước hết chính là học viện Thái Sơ. Cho nên, trước tìm kiếm từ học viện Thái Sơ.
Quân Cửu đã có kế hoạch, Khanh Vũ chớp chớp mắt nắm đầu nắm tay: "Sư muội huynh có thể làm cái gì?"
"Trước tiên cắm rễ ổn định bước chân ở học viện Thái Sơ. Sư huynh huynh là tông chủ Thiên Võ Tông, địa vị của huynh ở học viện Thái Sơ càng cao, cái này càng có chỗ lợi với Thiên Võ Tông. Có quan hệ tầng thứ tư luyện thể thuật cùng Hồng Anh, chúng ta không vội, từ từ tới."
"Được!"
Sáng sớm hôm sau, Quân Cửu để một mình Tiểu Ngũ lưu lại trong phòng. Nàng đi thí nghiệm thiên phú hiển nhiên là không thể mang theo một con mèo bên người.
Nhưng mà Tiểu Ngũ lại không muốn tách ra với Quân Cửu. Vì thế ở ngoan ngoãn đáng yêu nhìn theo Quân Cửu cùng Khanh Vũ rời đi, sau đó Tiểu Ngũ lập tức bay vụt ra khỏi nhà ở bò lên trên trên nóc nhà kêu meo meo. "Meo! Mặc Vô Việt ngươi ở đâu? Mặc Vô Việt!"
Một bàn tay duỗi tới nắm thịt mềm sau cổ Tiểu Ngũ. Tiểu Ngũ bị túm lại, mắt đối mắt cùng Mặc Vô Việt. "Meo~" Tiểu Ngũ nâng miêu trảo mặt lộ ra tươi cười chào hỏi với Mặc Vô Việt.
Cái vẻ nịnh nọt này, Mặc Vô Việt nhướng mày: "Ngươi muốn kêu ta mang theo ngươi?"
"Meo meo meo!" Tiểu Ngũ dùng sức gật đầu, hơn nữa chân chó nịnh nọt dùng đầu cọ tới cọ đi bán manh ở trên tay Mặc Vô Việt. Ngươi nỡ cự tuyệt miêu miêu đáng yêu như vậy sao?
Mặc Vô Việt buông Tiểu Ngũ ra cho nó rơi tự do. Môi mỏng hơi câu, Mặc Vô Việt cười tà khí phúc hắc. Hắn nói: "Ta đáp ứng ngươi ta có chỗ tốt gì?"
"Ngươi muốn gì?" Tiểu Ngũ cảnh giác.
Sau một phen cò kè mặc cả thân thiện, Tiểu Ngũ lấy điều kiện không tranh vị trí trên giường cùng Mặc Vô Việt, được Mặc Vô Việt đồng ý mang nó theo.
Mèo nhỏ dù có đáng yêu mềm manh đi nữa, ở trên người yêu nghiệt biến thái lạnh nhạt vô tình tàn nhẫn cũng không chiếm được một cái ôm ấp. Chỉ có thể tức giận ôm chân Mặc Vô Việt, để hắn mang mình bay qua đó. Dọc theo đường đi, Tiểu Ngũ trả thù cố ý lộ ra móng vuốt sắc bén, trộm bắt vài cái ở trên ống quần của Mặc Vô Việt. Cho ngươi khi dễ miêu miêu!
Lúc Mặc Vô Việt cùng Tiểu Ngũ đến, trong đại điện đã bắt đầu thí nghiệm thiên phú.
Trên đại điện, đại trưởng lão ở giữa, Mục Cảnh Nguyên giới thiệu cho bọn họ phân biệt một trái một phải là nhị trưởng lão cùng tam trưởng lão. Ba trưởng lão địa vị tối cao trong học viện Thái Sơ tự mình tới thí nghiệm thiên phú cho bọn họ, đây đã là vinh dự lớn lao.
Vân Nghê cũng ở chỗ này. Nàng ta nhìn chằm chằm vào Quân Cửu, muốn nhìn xem Quân Cửu là thiên phú gì? Trên mặt đại trưởng lão lộ ra tươi cười hiền lành, mở miệng: "Các ngươi ai tới trước?"
"Ta." Khanh Vũ mắt nhìn Quân Cửu, cất bước tiến lên đứng ở trước mặt Thiên Duyên Thạch. Hắn duỗi tay đặt ở trên Thiên Duyên Thạch, thực mau Thiên Duyên Thạch lập loè ra màu sắc biến ảo sáng ngời. Hồng cấp một, cam cấp hai, cấp ba.. Mãi cho đến thanh cấp năm.
Bản thân Khanh Vũ cũng kinh ngạc nhìn Thiên Duyên Thạch, màu xanh lá từ nhạt trở nên sâu đậm. Thiên phú của hắn thay đổi, đây là có chuyện gì?
Chương 340: Thiên phú nhất định là giả.
Thiên phú phân cấp bậc cùng màu sắc, trong đó trên màu sắc cũng có chênh lệch. Nói đơn giản, đồng dạng là thanh cấp năm, chênh lệch giữa màu xanh nhạt cùng màu xanh đậm không thua gì trên mặt đất cùng trời cao.
Thấy ba người đại trưởng lão vuốt ve chòm râu, ánh mắt vừa lòng cười hiền lành nhìn về phía Khanh Vũ, là có thể biết một hai. Thiên phú của Khanh Vũ rất tốt, làm đệ tử tinh anh của học viện Thái Sơ cũng rất ổn thỏa không áp lực. Nhị trưởng lão cùng tam trưởng lão lập tức còn nghị luận lên, muốn tuyển nhận Khanh Vũ đi linh viện do bọn họ chưởng quản.
Mục Cảnh Nguyên mỉm cười: "Thanh cấp năm, thực không tồi."
"Là rất không tồi." Vân Nghê tuy rằng là cười mở miệng, nhưng trong đôi mắt trên dung mạo điệt lệ là quay cuồng phẫn nộ cùng đố kỵ. Nàng ta cũng là thiên phú thanh cấp năm, nhưng màu sắc nhạt nhẽo kém xa Khanh Vũ.
Nàng ta chính là cháu gái đại trưởng lão, đệ nhất mỹ học viện nhân Thái Sơ. Giờ đây lại bị Khanh Vũ tông chủ Thiên Võ Tông nho nhỏ cấp đè ép một đầu, khi nghe nhị trưởng lão tam trưởng lão thưởng thức vừa lòng nghị luận, Vân Nghê giấu tay ở trong tay gắt gao nắm thành nắm tay.
"Vân Nghê sư muội làm sao vậy?"
"Không có gì. Muội chỉ là tò mò, Quân Cửu sẽ là thiên phú gì?" Vân Nghê nhìn về phía Quân Cửu, mặt mang tươi cười.
Nàng ta ý đồ tìm kiếm cân bằng ở trên người Quân Cửu. Thôi, Khanh Vũ như thế nào cũng là một tông chủ, thiên phú thì luôn phải ưu tú chút. Quân Cửu là sư muội Khanh Vũ như thế nào thì thiên phú cũng không có khả năng vượt qua Khanh Vũ. Nghĩ như vậy, tâm tình Vân Nghê khá hơn nhiều.
Khanh Vũ thoái nhượng ở một bên, đại trưởng lão cười mở miệng: "Quân Cửu, tới phiên ngươi."
Quân Cửu sắc mặt như thường, nàng cất bước đi đến trước mặt Thiên Duyên Thạch lạnh lùng ngước mắt quét nhìn đại trưởng lão. Kỳ quái! Thái độ của đại trưởng lão đối với nàng cực kỳ thân thiện, thậm chí hòa thuận hiền từ. Liên tưởng tới đại trưởng lão là người sau lưng Vương quản sự, hiện tại thấy thế nào cũng cảm thấy có mờ ám.
"Quân Cửu, con đặt tay ở trên Thiên Duyên Thạch rồi đưa vào linh lực, là được. Rất đơn giản không cần khẩn trương, thả lỏng từ từ tới." Đại trưởng lão nói.
Không chỉ có là Quân Cửu, đại trưởng lão vừa mở miệng thì tất cả người có mặt trừ bỏ Vân Nghê thì đều chấn kinh rồi. Đại trưởng lão chính là nghiêm khắc vô tình từ trước đến nay, đối với ai cũng không có sắc mặt tốt, như thế nào lại ôn nhu với Quân Cửu như vậy? Quả thực không thể tưởng tượng.
Đặt tay ở trên Thiên Duyên Thạch, Quân Cửu làm lơ mọi người phản ứng đưa linh lực vào. Thực mau Thiên Duyên Thạch sáng lên quang mang, từ hồng cấp một dần dần đến thanh cấp năm, mắt thấy màu xanh lá càng ngày càng đậm, tươi cười trên mặt Vân Nghê cứng đờ lại. Mau dừng lại đi!
Màu sắc như thế nào còn đang biến đổi? Mau dừng lại đi!
Trên Thiên Duyên Thạch đột nhiên chợt lóe, màu xanh lá biến thành màu lam sâu kín nở rộ quang mang. Trên đại điện yên tĩnh, mọi người sắc mặt khác nhau.
Đây là lam cấp sáu!
"Lam cấp sáu? Rất lợi hại." Mục Cảnh Nguyên nhướng mày, ngẩng đầu nhìn về phía Quân Cửu câu môi cười ưu nhã tươi đẹp. Hắn quả nhiên không có nhìn lầm, Quân Cửu không giống người thường tuyệt đối không phải bình thường.
Nghe được Mục Cảnh Nguyên nói, Quân Cửu lạnh lùng ngẩng đầu nhìn hắn một cái. Thu hồi ánh mắt, Quân Cửu bình tĩnh nhìn về phía ba người đại trưởng lão: "Ta thí nghiệm kết thúc."
"Tốt tốt tốt!" Đại trưởng lão mở miệng ánh mắt lửa nóng.
Nhị trưởng lão phản ứng mau, lập tức nói: "Quân Cửu, con có bằng lòng làm đồ đệ thân truyền của lão phu hay không? Lão phu còn chưa thu đệ tử thân truyền, nếu con tới đó là đệ tử duy nhất lão phu dốc lòng bồi dưỡng!"
"Nhị trưởng lão không phải ông coi trọng Lam Châu sao? Quân Cửu này không bằng nhường cho lão phu, lão phu tuy rằng có đồ đệ. Nhưng tương lai đồ đệ kế thừa y bát của lão phu còn không có đâu, lão phu thấy Quân Cửu rất không tồi!" Tam trưởng lão hòa ái hiền từ nhìn chằm chằm Quân Cửu: "Thế nào? Quân Cửu con nguyện ý tới linh tứ viện của lão phu sao?"
Bên ngoài đại điện, Tiểu Ngũ ngồi xổm bên người Mặc Vô Việt mở miệng: "Meo! Những người này đều kích động điên rồi, nếu như bọn họ biết chủ nhân mới không chỉ là lam cấp sáu, mà là tím cấp bảy thì không biết sẽ là cái phản ứng gì?"
"Vật cực tất phản, tuệ cực tất thương." Mặc Vô Việt câu môi, ngữ khí trầm thấp tà khí. (sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hóa theo hướng ngược lại)
Tiểu Ngũ khó hiểu, nghiêng đầu nhìn Mặc Vô Việt: "Đây là có ý tứ gì?"
Tiểu Ngũ lại không hiểu sao? Mặc Vô Việt trầm mắt, cúi đầu liếc mắt nhìn Tiểu Ngũ một cái hắn nói: "Ngươi và Tiểu Cửu Nhi tâm ý tương thông, lại không biết cái nhìn của Tiểu Cửu Nhi? Cần ngươi để làm gì." Tiểu Ngũ vừa nghe thì bùng nổ, nhưng thực mau nó lại cứng đờ trừng to mắt.
Từ từ!
Nó vừa mới nghe được cái gì? Tâm ý tương thông. Làm sao Mặc Vô Việt có thể biết nó và chủ nhân tâm ý tương thông, chủ nhân chưa có nói với hắn!
Trì độn, chậm rãi trong đầu hiện ra tri thức xa lạ, Tiểu Ngũ hóa thạch thành một con mèo đá. Nó đã biết, Mặc Vô Việt có thể nghe được nó đối thoại cùng chủ nhân khi tâm ý tương thông, vậy chẳng phải là Mặc Vô Việt đều biết lời nói trước kia?
Ực! Tiểu Ngũ nuốt nuốt nước miếng, khẽ meo meo quay đầu muốn chạy trốn.
Mặc Vô Việt: "An tĩnh đợi đi."
Tiểu Ngũ lập tức một cử động nhỏ cũng không dám, mặt mèo ủy khuất sợ hãi. Chủ nhân cứu mạng a a a! Mặc Vô Việt hắn nghe lén, khẳng định biết chuyện nó cáo trạng. Có thể đánh mèo hay không? Meo meo QAQ
Làm lơ con mèo ngu xuẩn, Mặc Vô Việt ngẩng đầu nhìn về phía trên đại điện. Mục Cảnh Nguyên khụ hai tiếng thật mạnh, mới làm nhị trưởng lão bọn họ an tĩnh lại.
Mục Cảnh Nguyên cất bước đi tới Quân Cửu nói: "Khụ khụ! Chư vị trưởng lão không cần kích động như vậy, thiên phú của Quân Cửu cùng Khanh Vũ đều là cực tốt đứng đầu. Nhưng chỉ có hai người, phân chia không rõ hơn nữa còn phải xem chính bọn họ lựa chọn."
"Vậy thì có cái gì phân không rõ. Lão phu và tam trưởng lão, một người thu một đứa không phải xong rồi?" Nhị trưởng lão nói.
Ngay tại khi ông buột miệng thốt ra, đại trưởng lão nhịn không được. Ông ta nhìn chằm chằm Quân Cửu, trên mặt treo tươi cười hiền lành dối trá, đại trưởng lão mở miệng: "Không! Bổn trưởng lão cũng thầm nghĩ thu Quân Cửu cùng Khanh Vũ làm đồ đệ, môn hạ của hai người các ông ũng không có nữ đệ tử tri kỷ, không cách nào chăm sóc Quân Cửu."
Đại trưởng lão vừa nói, vừa không quên hủy đi tiền đặt cược của nhị trưởng lão cùng tam trưởng lão.
Ông ta nói tiếp: "Vân Nghê có thể chiếu cố Quân Cửu, cho nó làm tấm gương tốt dẫn đầu. Đúng không Vân Nghê? Vân Nghê!"
Phải hô hai tiếng, Vân Nghê mới lấy lại tinh thần. Chỉ thấy trên mặt nàng ta tái nhợt, biểu tình còn đình trệ ở trong khiếp sợ cùng không thể tin tưởng đối với thiên phú của Quân Cửu. Lam cấp sáu, thiên phú giống với Mục Cảnh Nguyên. Trong truyền thuyết lam cấp sáu có thể nhẹ nhàng vấn đỉnh cảnh giới Linh Vương, Vân Nghê đố kỵ muốn điên rồi.
Quân Cửu mười lăm tuổi mới là Linh Sư cấp ba, sao có thể có thiên phú lam cấp sáu? Mục Cảnh Nguyên hiện giờ hai mươi tuổi, mười tuổi bắt đầu tu luyện cũng đã là Đại Linh Sư cấp hai! Thiên phú của Quân Cửu nhất định là giả.
Vân Nghê muốn phản bác, muốn vạch trần Quân Cửu. Nhưng lời nói tới bên miệng rồi, ngẩng đầu nhìn đến thần sắc âm trầm bất mãn của đại trưởng lão nhìn nàng ta, Vân Nghê nắm tay thở sâu. Nàng gian nan kéo ra một nụ cười: "Đúng vậy! Ta sẽ cẩn thận chiếu cố Quân Cửu, không biết Quân Cửu muội nguyện ý gia nhập linh nhị viện hay không?"
Ngẫm lại mục đích của bọn họ, Vân Nghê nhịn xuống lòng đố kỵ. Tươi cười trên mặt nàng ta càng thêm chân thành động lòng người, thướt tha yêu kiều đi tới gần Quân Cửu mỉm cười nói: "Linh nhị viện chính là chỉ ở sau linh nhất viện của viện trưởng, trong đó có vô số tài nguyên tốt có thể trợ giúp muội tu luyện. Quân Cửu muội cần phải cẩn thận suy nghĩ một chút."
Thu toàn bộ thần sắc phản ứng của Vân Nghê ở đáy mắt, Quân Cửu câu môi: "Ta đã quyết định."
Quyết định? Mọi người đều vèo vèo nhìn chằm chằm nàng, quyết định đi một viện nào? Yêu nghiệt lam cấp sáu, ai cũng không muốn bị người khác đoạt đi rồi!