Chương 10: Tiếng chuông phấn khởi
Dù cho Trang Dịch Thần thật sự là Thánh Tiền Vũ Đồng thì đã sao? Võ đạo đang suy thoái, cho dù hắn là thiên tài, con đường tu luyện sau này cũng đầy chông gai, tiền đồ khó đoán!
Dù cho Trang Dịch Thần thật sự là Thánh Tiền Vũ Đồng thì đã sao? Võ đạo đang suy thoái, cho dù hắn là thiên tài, con đường tu luyện sau này cũng đầy chông gai, tiền đồ khó đoán!
Còn bản thân ta theo Văn đạo, ở Kinh Thành có hậu thuẫn mạnh mẽ, con đường phía trước nhất định thuận buồm xuôi gió.
"Trang huynh, chúc mừng ngươi trở thành Thánh Tiền Vũ Đồng!" – Dịch Phi Dương xoay người, mỉm cười nói với Trang Dịch Thần.
Với dáng vẻ như một công tử nho nhã, phong thái nhẹ nhàng, hắn khiến không ít thiếu nữ trong đám đông thầm ngưỡng mộ.
"Dịch công tử, không dám nhận." – Trang Dịch Thần mỉm cười đáp.
Một người gọi là "huynh", người kia lại gọi là "công tử", sự khác biệt giữa thân quen và xa lạ hiện rõ mồn một.
Sắc mặt Dịch Phi Dương thoáng biến đổi. Hắn không ngờ Trang Dịch Thần lại không nể mặt đến vậy.
Tuy nhiên, hắn vốn chẳng định kết giao thật lòng, mà là đến để gây chuyện. Lập tức, hắn bật cười khẽ:
"Ta còn nhớ lúc trước Trang huynh bị thương nằm liệt giường, không ngờ bây giờ lại trở thành Thánh Tiền Vũ Đồng. Xem ra thiên phú của Trang huynh đúng là kinh người đấy!"
Nghe thì có vẻ khen ngợi, nhưng thực chất lại khiến người khác nghi ngờ. Quả nhiên, xung quanh lập tức vang lên nhiều tiếng bàn tán.
"Có gì đó sai sai! Một phế vật mà tự nhiên trở thành Thánh Tiền Vũ Đồng, chẳng phải là giả tạo sao?" – Một võ giả trung niên lên tiếng, giọng đầy nghi hoặc.
Trang Dịch Thần cười lạnh trong lòng, hiểu rõ Dịch Phi Dương đang cố gắng phá vỡ tâm lý mình. Đáng tiếc, hắn đã phí công vô ích.
"Ha ha, quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên! Tốt rồi, thời gian cũng không còn sớm, Cửu Cung Bát Quái Trận đã được mở, mời vào." – Gia chủ Dịch gia lúc này đứng ra, cười lớn.
Phía sau, Trang gia chủ giận đến nghiến răng, chỉ hận không thể lập tức băm vằm Trang Dịch Thần thành trăm mảnh.
Lần này không đoạt được bản Vũ kỹ cấp hai của Kỷ gia, quả thật khiến hắn canh cánh trong lòng. Hơn nữa, bọn họ đã âm thầm mua chuộc người phụ trách trận pháp, điều chỉnh độ khó lên mức tối đa – rõ ràng muốn dồn Trang Dịch Thần vào chỗ chết.
"Không ngờ hắn lại có cốt khí như vậy!" – Không ít người trong đám đông bắt đầu nhìn Trang Dịch Thần với ánh mắt khác đi, trong lòng không khỏi nảy sinh một chút kính phục.
"Ca ca, huynh nhất định sẽ thành công!" – Uyển Nhi cố kìm nước mắt, gào lên một tiếng, nhưng không thể nói thêm lời nào, lệ cứ thế tuôn trào.
Cửu Cung Bát Quái Trận nhìn từ ngoài vào cũng không khác gì những bức tường vây cao lớn. Bên trong là gì, chẳng ai biết, bởi ai từng vào đó sống sót trở ra cũng không bao giờ nhắc lại.
"Trận pháp lại mở, không biết thiên tài nào của thế gia định vượt trận?"
"Phải rồi, lâu lắm rồi mới thấy mở trận, lần cuối thì ta vẫn còn nhỏ!" – Những người trong đám đông bàn tán rôm rả.
"Ta vào đây!" – Trang Dịch Thần bước ra khỏi đám người. Thân hình có phần gầy gò khiến người khác nhìn qua tưởng là yếu ớt.
"Hắn chắc chắn sẽ chết!" – Một vài người lắc đầu tiếc nuối. Dù sao cũng chỉ là một thanh niên trẻ tuổi.
"Đường là do tự mình chọn, đã bước vào con đường võ đạo, thì không còn lựa chọn nào khác!" – Vài võ giả cũng lên tiếng thở dài cảm thán.
Trang Dịch Thần bước đi không nhanh, nhưng vô cùng vững vàng, kiên định.
Hắn không biết trong Cửu Cung Bát Quái Trận sẽ có gì chờ đợi, nhưng bằng vào Thú Hồn Vũ kỹ trong tay, hắn tin mình sẽ vượt qua được tất cả.
"Tuổi trẻ bồng bột, nhất thời nông nổi không có ý nghĩa gì.. mạng sống mới là đáng quý!" – Một vài người vẫn thì thầm.
Chưa để họ nói xong, Trang Dịch Thần đã nhanh chóng bước tới cổng vào Cửu Cung Bát Quái Trận.
Cánh cổng sân lập tức khép lại. Hình bóng hắn cũng biến mất trong tích tắc.
Bên trong bức tường cao vút, u tối tĩnh mịch, một luồng khí tức áp lực không tên lập tức bao phủ toàn thân hắn. Âm thanh bên ngoài cũng hoàn toàn bị chặn lại.
"Nơi đó chính là giao lộ vào trận! Nếu giờ đổi ý, vẫn còn kịp!" – Một võ giả áo vàng xuất hiện, khí chất phi phàm, chỉ tay về phía trận miệng nói.
"Cảm ơn!" – Trang Dịch Thần cúi người hành lễ, rồi nhanh chóng tiến về phía trước.
Trong mắt võ giả áo vàng dường như lóe lên một tia thưởng thức, nhưng rồi bóng ông ta cũng nhanh chóng biến mất.
Ở cửa trận đã thắp sẵn một nén hương cao ngang người, mùi thơm lan tỏa mê người. Thời gian cháy dự kiến là một canh giờ!
"Vũ Khúc Tinh đã mờ nhạt mấy chục năm, không thể so với Văn Khúc Tinh. Võ đạo bây giờ quả thực là càng lúc càng gian nan.." – Những người đứng ngoài bàn tán sôi nổi khi Trang Dịch Thần bước vào Cửu Cung Bát Quái Trận.
Thông đạo bên trong trận thoạt nhìn như chốn thần tiên – chim hót, hoa nở, cây xanh râm mát, tiếng suối chảy róc rách.
Nhưng Trang Dịch Thần biết rõ, tất cả đều chỉ là ảo cảnh. Chính những ảo giác này sẽ khiến người vượt trận nhanh chóng lạc lối..
"Trang huynh, chúc mừng ngươi trở thành Thánh Tiền Vũ Đồng!" – Dịch Phi Dương xoay người, mỉm cười nói với Trang Dịch Thần.
Với dáng vẻ như một công tử nho nhã, phong thái nhẹ nhàng, hắn khiến không ít thiếu nữ trong đám đông thầm ngưỡng mộ.
"Dịch công tử, không dám nhận." – Trang Dịch Thần mỉm cười đáp.
Một người gọi là "huynh", người kia lại gọi là "công tử", sự khác biệt giữa thân quen và xa lạ hiện rõ mồn một.
Sắc mặt Dịch Phi Dương thoáng biến đổi. Hắn không ngờ Trang Dịch Thần lại không nể mặt đến vậy.
Tuy nhiên, hắn vốn chẳng định kết giao thật lòng, mà là đến để gây chuyện. Lập tức, hắn bật cười khẽ:
"Ta còn nhớ lúc trước Trang huynh bị thương nằm liệt giường, không ngờ bây giờ lại trở thành Thánh Tiền Vũ Đồng. Xem ra thiên phú của Trang huynh đúng là kinh người đấy!"
Nghe thì có vẻ khen ngợi, nhưng thực chất lại khiến người khác nghi ngờ. Quả nhiên, xung quanh lập tức vang lên nhiều tiếng bàn tán.
"Có gì đó sai sai! Một phế vật mà tự nhiên trở thành Thánh Tiền Vũ Đồng, chẳng phải là giả tạo sao?" – Một võ giả trung niên lên tiếng, giọng đầy nghi hoặc.
Trang Dịch Thần cười lạnh trong lòng, hiểu rõ Dịch Phi Dương đang cố gắng phá vỡ tâm lý mình. Đáng tiếc, hắn đã phí công vô ích.
"Ha ha, quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên! Tốt rồi, thời gian cũng không còn sớm, Cửu Cung Bát Quái Trận đã được mở, mời vào." – Gia chủ Dịch gia lúc này đứng ra, cười lớn.
Phía sau, Trang gia chủ giận đến nghiến răng, chỉ hận không thể lập tức băm vằm Trang Dịch Thần thành trăm mảnh.
Lần này không đoạt được bản Vũ kỹ cấp hai của Kỷ gia, quả thật khiến hắn canh cánh trong lòng. Hơn nữa, bọn họ đã âm thầm mua chuộc người phụ trách trận pháp, điều chỉnh độ khó lên mức tối đa – rõ ràng muốn dồn Trang Dịch Thần vào chỗ chết.
"Không ngờ hắn lại có cốt khí như vậy!" – Không ít người trong đám đông bắt đầu nhìn Trang Dịch Thần với ánh mắt khác đi, trong lòng không khỏi nảy sinh một chút kính phục.
"Ca ca, huynh nhất định sẽ thành công!" – Uyển Nhi cố kìm nước mắt, gào lên một tiếng, nhưng không thể nói thêm lời nào, lệ cứ thế tuôn trào.
Cửu Cung Bát Quái Trận nhìn từ ngoài vào cũng không khác gì những bức tường vây cao lớn. Bên trong là gì, chẳng ai biết, bởi ai từng vào đó sống sót trở ra cũng không bao giờ nhắc lại.
"Trận pháp lại mở, không biết thiên tài nào của thế gia định vượt trận?"
"Phải rồi, lâu lắm rồi mới thấy mở trận, lần cuối thì ta vẫn còn nhỏ!" – Những người trong đám đông bàn tán rôm rả.
"Ta vào đây!" – Trang Dịch Thần bước ra khỏi đám người. Thân hình có phần gầy gò khiến người khác nhìn qua tưởng là yếu ớt.
"Hắn chắc chắn sẽ chết!" – Một vài người lắc đầu tiếc nuối. Dù sao cũng chỉ là một thanh niên trẻ tuổi.
"Đường là do tự mình chọn, đã bước vào con đường võ đạo, thì không còn lựa chọn nào khác!" – Vài võ giả cũng lên tiếng thở dài cảm thán.
Trang Dịch Thần bước đi không nhanh, nhưng vô cùng vững vàng, kiên định.
Hắn không biết trong Cửu Cung Bát Quái Trận sẽ có gì chờ đợi, nhưng bằng vào Thú Hồn Vũ kỹ trong tay, hắn tin mình sẽ vượt qua được tất cả.
"Tuổi trẻ bồng bột, nhất thời nông nổi không có ý nghĩa gì.. mạng sống mới là đáng quý!" – Một vài người vẫn thì thầm.
Chưa để họ nói xong, Trang Dịch Thần đã nhanh chóng bước tới cổng vào Cửu Cung Bát Quái Trận.
Cánh cổng sân lập tức khép lại. Hình bóng hắn cũng biến mất trong tích tắc.
Bên trong bức tường cao vút, u tối tĩnh mịch, một luồng khí tức áp lực không tên lập tức bao phủ toàn thân hắn. Âm thanh bên ngoài cũng hoàn toàn bị chặn lại.
"Nơi đó chính là giao lộ vào trận! Nếu giờ đổi ý, vẫn còn kịp!" – Một võ giả áo vàng xuất hiện, khí chất phi phàm, chỉ tay về phía trận miệng nói.
"Cảm ơn!" – Trang Dịch Thần cúi người hành lễ, rồi nhanh chóng tiến về phía trước.
Trong mắt võ giả áo vàng dường như lóe lên một tia thưởng thức, nhưng rồi bóng ông ta cũng nhanh chóng biến mất.
Ở cửa trận đã thắp sẵn một nén hương cao ngang người, mùi thơm lan tỏa mê người. Thời gian cháy dự kiến là một canh giờ!
"Vũ Khúc Tinh đã mờ nhạt mấy chục năm, không thể so với Văn Khúc Tinh. Võ đạo bây giờ quả thực là càng lúc càng gian nan.." – Những người đứng ngoài bàn tán sôi nổi khi Trang Dịch Thần bước vào Cửu Cung Bát Quái Trận.
Thông đạo bên trong trận thoạt nhìn như chốn thần tiên – chim hót, hoa nở, cây xanh râm mát, tiếng suối chảy róc rách.
Nhưng Trang Dịch Thần biết rõ, tất cả đều chỉ là ảo cảnh. Chính những ảo giác này sẽ khiến người vượt trận nhanh chóng lạc lối..