Đam Mỹ [Edit] [Đạo Mộ Đồng Nhân Bình Tà] Ở Rể - Toái Toái Cửu Thập Tam

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Joe 1015, 29 Tháng bảy 2025.

  1. Joe 1015

    Bài viết:
    0
    Chương 10

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: Joe

    Đánh bài Brit luôn làm thời thời gian trôi qua rất nhanh, giữa trưa chúng tôi đi ăn chút đồ, ăn xong lại tiếp tục đánh bài, nói chút chuyện phiếm trong trường học, nào là thầy nào đó ly hôn, vợ là một con hổ cái, nhưng chủ yếu vẫn là mắng Mã Kế Tông là con rùa đen, đồ trứng thối.

    Vốn dĩ đã nói sẽ chơi đến bốn giờ rưỡi nhưng còn chưa tới một giờ rưỡi Chu đã muốn đi, nàng nói bài của mình còn chưa xong nên đã mang theo người hầu của mình lộc cộc rời khỏi.

    "Tôi đã sớm nói đừng gọi cô nàng này mà, lần nào hẹn nhau cũng đều về sớm như vậy." Vương không khỏi oán giận đem bài ném ở trên bàn, "Bây giờ làm thế nào đây, ba thiếu một, tôi còn chưa chơi đã đâu."

    Đánh bài đánh tới một nửa ghét nhất là người bỏ cuộc, Chu rõ ràng nói hôm nay không có việc gì, kết quả vẫn đổi ý, nhưng nếu không kêu cô thì cô nàng lại tức giận.

    Ta đếm đếm thẻ, không thua cũng không thắng, tôi hỏi bọn họ: "Vậy làm sao bây giờ, các cậu có người thay thế bổ sung không?"

    Hai người bọn họ đều lắc đầu, lúc này cũng đã muộn, mọi người đều có kế hoạch rồi, không tới lượt chúng tôi gọi đâu. Trong lúc nhất thời mọi người đều không có biện pháp.

    Tìm người hầu thế chỗ cũng được nhưng mà nếu bọn họ thắng thì khá khó xử mà thua thì cũng không được, tôi cầm một cái bánh hạt mè ăn, đột nhiên nhớ tới người tôi phải đi mua đồ cùng.

    Trương Khởi Linh khẳng định sẽ không đi xa, chắc chỉ ở phụ cận lắc lư, dù sao cũng đang thiếu người, chẳng bằng kéo hắn tới đây thử, bài Brit cũng không khó đánh, chơi mấy lần liền hiểu.

    Tôi gọi tiểu nhị, mô tẩ cho hắn về Trương Khởi Linh để hắn đi xung quanh quán ăn hoặc cửa hàng quần áo tìm người.

    Vương chế nhạo tôi nói: "Thế nào đây, chuẩn bị đồng vợ đồng chồng thắng tiền của chúng tôi hả?"

    "Cậu cũng không nói tôi không thể gọi người tới a." Tôi còn không phải hiểu hắn quá sao, một tên nghiện bài bạc, hôm nay nếu chơi không đủ nhất định buổi tối sẽ không ngủ được.

    Cậu ta đành phải xin khoan dung, nói tôi gọi ai tới cũng được, ba thiếu một còn kén chọn sao được.

    Như tôi nghĩ, Trương Khởi Linh vẫn chưa đi xa, tiểu nhị tìm thấy hắn ở quán mì, hắn cũng không có chỗ nào muốn đi thế nên cơm nước xong hắn vẫn luôn ngồi ở quán mì.

    Vương ngồi gần hắn muốn mở miệng nói đùa bị tôi trừng mắt một cái mới từ bỏ ý định đó, sau đó cũng không nói chuyện với Trương Khởi Linh nữa. Tôi còn không biết bọn họ sao, tự nhận là thanh niên tiến bộ nhưng thực tế vẫn còn nhiều bảo thủ, nếu ở bên là một Thiên Càn trẻ tuổi cũng tình nguyện không đánh bài nữa mà sẽ đi về.

    Trương Khởi Linh quả nhiên không biết đánh bài Brit, mấy lần đầu chơi đều thua, chơi thêm hai ván về sau mới dần khá lên, bắt đầu thuần thục hơn chậm rãi xoay chuyển tình thế.

    Lúc nói chuyện phiếm tôi có hỏi hắn đã mua cái gì, hắn nói không thiếu gì nên không mua. Thế sao được, tôi đã nói với bố sẽ mua quần áo cho hắn, đi về mà không xách theo cái gì thì chẳng phải sẽ bị trách cứ sao.

    Đánh bài đến bốn giờ, tôi thắng một chút, Trương Khởi Linh không thắng không thua, hai người khác thì thua một chút, tổng thể thì cũng xem như một buổi chơi vui sướng. Bình thường người thắng sẽ trả phí phòng cùng tiền xe, tính toán tiền trẩ xong tôi cũng được năm đồng Đại Dương.

    Tôi nói tài xế năm giờ rưỡi tới đón, vì đã sớm đoán được Trương Khởi Linh có thể sẽ không mua gì nên để dư lại thời gian chuẩn bị.

    "Đi thôi Tiểu Ca, mua thêm cho anh vài món đồ, không thể để anh mặc một quần áo suốt ngày được." Tôi chà xát tay, để hắn đi theo phía sau, đồ dùng sinh hoạt trong nhà đều có, chỉ có quần áo thì phải mua thêm vài cái, mấy cửa hàng này tôi đã đến nhiều lần.

    Tôi rất thích mua quần áo, thích nhất là đi mua cùng bố tôi, mua quần áo cho ông thuận tiện cũng mua cho mình vài món đồ, cuối cùng khi về bố tôi chỉ mua một món đồ còn tôi lại có thêm mấy bộ quần áo, không sợ có thứ tôi không thích ít nhất sẽ có món thuận mắt tôi.

    Dáng người Trương Khởi Linh không tồi, thử vài món quần áo đều rất đẹp, tôi thấy không nên chỉ mặc trường sam, hắn cũng không lớn tuổi như vậy, lại kêu ông chủ lấy vài bộ âu phục đến xem.

    Loại âu phục này tôi rất thích, nhưng tôi mặc không vừa, rất giống mặc trộm đồ của người lớn, tôi chỉ có thể nhịn đau từ bỏ.

    Ông chủ là một Trung Dung tầm hai mươi tuổi họ Lương, tiệm quần áo là y tiếp nhận từ tay bố mình, tay nghề may vá của nhà y là nhất tuyệt, gia đình bình thường thích nhất tới nhà y may hỉ phục, mặc ra ngoài rất có thể diện.

    Nguyên bản cửa hàng chỉ làm trường sam đồ truyền thống và áo khoác thôi, sau đó ông chủ thấy quần áo kiểu Tây lưu hành liền đi Thượng Hải bái sư học nghệ một năm, ở huyện thành nhỏ này của chúng tôi thành công nhất là y.

    Y cầm một cái áo khoác tây trang bằng lông dê màu xám cho tôi xem, nói: "Thiếu gia ngài nhìn, đây chính là kiểu cách lưu hành nhất hiện nay, đảm bảo tiên sinh này mặc vào sẽ càng thể hiện vẻ đĩnh bạt, mặc mười năm cũng không lỗi mốt, ngài mặc nếu phát hiện lỗi gì cứ mang tới tiệm của tôi ném lên mặt tôi."

    Tôi để Trương Khởi Linh mặc thử, tôi chưa bao giờ mặc một bộ đồ mười năm, nếu mặc mười năm chẳng bằng quấn tấm da trâu đi, đảm bảo mặc đến chết đến già, trừ một một cái áo khoác mẹ làm cho tôi thì áo khoác của tôi đều một quý đổi một lần, phải là kiểu lưu hành nhất.

    Trương Khởi Linh mặc vào rất vừa người, chỉ là tay áo ngắn hơn nửa tấc, tôi kêu ông chủ để giá hảo hữu, sau đó sửa lại tay áo rồi đưa đến nhà tôi, lại mua thêm mũ chứ mang mũ kiểu Trung thì nhìn hơi kỳ quái.

    Bộ quần áo này vượt ngoài dự đoán của tôi, tôi tính chỉ mua trong vòng một trăm đồng, nhưng bộ này đã đến sáu mươi đồng, dư lại bốn mươi đồng chỉ đủ mua một bộ quần áo xuân thu nữa, tôi thì lại không thích keo kiệt.

    Lúc mua quần áo cho hắn tôi nhìn được một chén trà không tồi nên cunzg thuận tay cầm lấy, hắn mua quần áo hoàn toàn không chọn lựa gì, bởi vậy cũng không đến nửa giờ đã xong. Tôi đột nhiên nhớ tới tuần trước đã đồng ý viết một bộ tự cho chú hai để treo ở quán trà, nhưng chưa có mua giấy nên vội vàng kéo hắn đi mua giấy cùng mực.

    "Ôi, Ngô thiếu gia, đã lâu không có tới đây, chúng tôi vừa về các loại mực nước, đây là hàng tốt từ Bắc Kinh mang tới." Chưởng quầy thấy tôi thì vội vàng tiến lên tiếp đón, hắn kêu tiểu nhị đi pha trà.

    Lúc ở trường tôi thích dùng mực nước cho bớt việc, nhưng ở nhà thì tôi vẫn thích dùng thỏi mực hơn, tôi kêu chưởng quầy lấy một thỏi mực Huy Châu tốt cùng hai xấp giấy trực tiếp đưa tới nhà tôi, tôi lười cầm đồ, qua hai ngày lại tới nhà tôi lấy bộ chữ đã viết xong, gói cẩn thận chút, đây là đồ để đưa cho người ta.
     
    Mạnh Thăng thích bài này.
  2. Joe 1015

    Bài viết:
    0
    Chương 11

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: Joe

    Lúc tài xế tới đón tôi đang mua điểm tâm, người trả tiền là Trương Khởi Linh, cả tiền giấy bút cũng là hắn trả, lúc tôi muốn trả tiền thì hắn đã thanh toán xong hết rồi.

    Về đến nhà tôi mới biết chú hai không có ở nhà, hôm qua chú ấy cũng không có về, chú ba nói chú ấy đã đi Thượng Hải, bạn của chú ấy có việc nên mời chú ấy tới bàn bạc.

    Chuyện này sao không có ai nói cho tôi biết, tôi hét lên: "Chú ấy đi sao không nói với cháu?"

    Chú ba nghịch một hạt đậu, nói: "Xem cái đức hạnh này của cháu đi, nếu cho cháu biết nhất định cháu nhất định phải đi cùng, cho cháu đi còn phải trông coi nên thôi tốt nhất không cho cháu đi, xem cháu tức chết coi."

    Tôi nói là tức chết ai chứ, không phải cũng không mang theo chú đi sao, chú hai nhất định sợ cho chú ấy đi cùng lại sẽ đi đánh nhau với người ta, bị bắt vào đồn cảnh sát.

    Ai cũng đừng nói ai, chú hai cũng thật là, mang tôi theo thì sao chứ, tôi sẽ tự đi dạo phố, sẽ không mang phiền toái tới cho chú ấy, việc gì phải trộm đi chứ.

    Lúc ăn cơm tôi hỏi bố bao giờ chú hai về, bố tôi nói khoảng bảy, tám ngày nữa sẽ về, lúc đó sẽ mang quà về cho tôi, ngày mai mẹ tôi sẽ trở lại, lúc đó tôi phải ngoan ngoãn một chút.

    "Hôm nay mua cái gì?" Bố tôi gắp đồ ăn cho Trương Khởi Linh, quan tâm hỏi hôm nay đi ra ngoài mua được gì, miễn cho đồ của hắn bị tôi cắt xén.

    Tôi nói: "Mua rất nhiều đồ đó, bố còn không tin con, đúng không Tiểu Ca."

    Trương Khởi Linh buông bát, gật gật đầu, nói: "Ngô thiếu gia giúp cháu mua rất nhiều đồ vật."

    Tuy rằng cuối cùng người trả tiền là hắn, nhưng đồ đúng là tôi giúp hắn mua, cũng không xem là nói dối. Bố tôi nghe xong nhẹ nhàng thở ra nói: "Hôm nay bác đi cửa hàng xem, vừa qua cửa ải cuối nắm nên chưa có vị trí tốt cho cháu, tạm thời cứ từ từ, đầu xuân thiếu người sẽ sắp xếp cho cháu sau, ngày mai cùng bác đi qua chào hỏi, giới thiệu một ít người cho cháu quen biết."

    Để sắp xếp cho Trương Khởi Linh một vị trí tốt phải cân nhắc nhiều, việc nhỏ thì nhiều nhưng vị trí tốt lại rất khó, muốn cho hắn vào vị trí đó thì phải đẩy người ở vị trí đó ra ngoài, từ trên xuống dưới cũng phải sắp xếp cẩn thận nếu không hắn sẽ bị khi dễ, hoặc có thể không sai sử được người bên dưới.

    Những việc này tôi mặc kệ, dù sao tôi cũng không có cơ hội kế thừa gia nghiệp, bố tôi trong xương cốt vẫn là một lão nhân ngoan cố, không cho tôi lộn xộn ra ngoài xuất đầu lộ diện.

    Khi đi học còn có thời gian ra ngoài, cùng bạn bè uống trà nói chuyện phiếm, hiện giờ một tuần bọn họ học đến năm ngày, tôi chỉ có thể một mình đi dạo, quần quần áo áo mua tới mười mấy món, mua đến mức tôi cũng tự thấy phiền.

    Nói đến cùng là do Mã Kế Tông sai, hắn ta cứ như cao da chó gắt gao dán chặt, tôi sợ một ngày nào đó hắn ta tới cửa cầu hôn, lúc đó mới thật sự không biết nên làm thế nào.

    Cơm nước xong tôi muốn Lưu mụ chuẩn bị cho tôi một chén rượu ngọt, nhàn rỗi đên phát chán nên tôi dứt khoát viết chữ cho chú hai, miễn cho chú ấy trở về còn chưa thấy tôi viết chữ.

    Trương Khởi Linh cơm nước xong không có chuyện gì làm, bố tôi kêu tôi dẫn hắn đến thư phòng, trong lòng tôi nói hắn không biết viết chữ, dẫn hắn đi theo làm gì, hiện giờ dạy cũng không kịp.

    Tuy rằng trong lòng không tình nguyện, nhưng là tôi vừa mới hố hắn hai trăm đồng tiền, không mang theo hắn cũng không được, đành kêu hắn đi theo.

    Ngày đầu Trương Khởi Linh tới là ở phòng cho khách, đó là một biệt quán ở hậu viện, chuyên cung cấp cho các khách mời ở, ngày thường đường đi ở khu đó khác với đường tôi đi nên tôi gần như không chạm mặt khách của gia đình, chỉ có cố tình đi qua mới gặp. Chỗ tôi ở càng không có người ngoài có thể đi vào được.

    Sau đó bố tôi suy xét đến việc để hắn ở lại chỗ ở của khách có vẻ hơi thất lễ thì thu xếp một viện riêng cho hắn ở, ý tưởng của bố có chút hơi không trong sáng.

    Thư phòng của tôi ở bên cạnh thư phòng của chú hai, vốn dĩ tôi không có thư phòng riêng, tôi đều ở trong phòng viết chữ, sau đó tôi thấy mọi người đều có thư phòng nên tôi cũng muốn có, thế nên mới có gian phòng này.

    Bởi vì lá thư kia của Trương Khởi Linh là được viết hộ nên chúng tôi đều nghĩ hắn không biết chữ, tôi vừa viết chữ vừa thuận miệng hỏi, lúc đó tôi mới biết thế mà hắn cũng biết chữ.

    Tôi có chút khó hiểu hỏi: "Vậy sao anh phải tìm người viết hộ?"

    Hỏi cũng như không, hắn căn bản không nhớ rõ vì sao, tôi nghĩ là do hắn không có giấy và bút mực đi, nhất định là lúc bán đồ trong nhà nhân tiện bán luôn, hiện giờ mua thì cũng không có ích gì, dứt khoát tìm người viết hộ thì nhanh và tiện hơn.

    "Anh đến viết thử xem." Tôi đem bút lông đưa cho hắn, kỳ thật là để hắn mài mực, có thể lười biếng liền lười biếng.

    Trương Khởi Linh đem tay áo xắn lên hai nấc, lấy nghiên mực cùng thỏi mực mới mua tới, hắn so với tôi kiên nhẫn hơn nhiều, sẽ không tùy tiện viết một hai chữ.

    Thỏi mực ông chủ đưa không tồi, mực ra rất mượt, màu cũng rất tốt, đáng tiếc mùi hương không tốt, không bằng khối cũ tôi hay dùng, dễ ngửi hơn.

    Ánh mắt tôi dừng trên tay Trương Khởi Linh, tay hắn cũng khá đẹp đó, khớp xương đều đều, ngón tay thon dài, chỉ là một tháng rồi làm việc nặng, làn da nứt nẻ, nhìn có vẻ thô ráp.

    Hắn hỏi tôi muốn viết chữ gì, tôi nói viết chữ 'trà tự' đi, dù sao cũng để treo trong quán trà, tôi nhiều nhất cũng chỉ viết hai chữ đó.

    Trương Khởi Linh gật đầu, đặt bút viết xuống chữ 'trà tự', tôi vừa thấy liền biết hắn viết rất tốt, cứng cáp hữu lực, đầu bút lông uyển chuyển, tùy tay viết một chữ mà nhìn cũng rất đáng giá, như vậy chẳng sợ dù có ra đường bày quán cũng buôn bán rất tốt, ba đồng một chữ vẫn có thể bán.

    Hắn viết xong đem bút đưa cho tôi, tôi liền viết ở bên cạnh hắn. Mấy chữ này nhìn một cách đơn giản thì có vẻ đẹp nhưng nếu so, tôi luyện chính là chút quyên tú tự thể, kiểu như vậy chữ phải viết hồn hậu mới đẹp, thấy thế nào cũng là tôi thua.

    Tôi nhìn chằm chằm trong chốc lát, duỗi tay đem giấy vo thành một cục, lại trải một tờ giấy khác, đem bút nhét vào tay hắn nói: "Anh viết anh viết, đều để cho anh viết."

    Cũng không biết là nói người này khờ hay nói hắn nghe không hiểu nhân gia nói chuyện, tôi nói nói mà thôi, hắn thật đúng là đề bút viết hai chữ 'phẩm trà' cho tôi.

    Bởi vậy tôi cũng không biết là tôi nên viết hay không viết, viết thì không đẹp như người này, không viết thì tôi đã đáp ứng chú hai là tự viết, cuối cùng tôi quyết định làm bộ hai chữ này là tôi viết, trực tiếp đưa cho nhị thúc, hôm nào lấy tiền, trực tiếp đưa cho hắn là được.
     
  3. Joe 1015

    Bài viết:
    0
    Chương 12

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: Joe

    Vốn tưởng rằng mẹ tôi nói ngày hôm sau trở về thì chiều muộn mới về, không ngờ rằng mới sáng sớm mẹ đã trở lại, lúc mẹ trở về tôi đang ôm gối ngủ khò khò, mẹ tôi trực tiếp đi vào nắm lấy cái lỗ tai của nhi tử heo lười là tôi, hỏi tôi sao còn chưa thức dậy, có phải tối qua lại thức khuya xem tiểu thuyết không.

    Cũng có thể nói hiểu con không ai bằng mẹ, ngày hôm qua tôi thật sự đọc một cuốn tiểu thuyết, không xem được kết cục thì rất khó chịu, thế nên hơn nửa đêm mới ngủ.

    Tôi xoa xoa đôi mắt, ngáp một cái, không khỏi muốn oán giận: "Mẹ, mẹ đang làm gì vậy, con cũng không phải đi học."

    "Không đi học liền ngày đêm điên đảo hả? Sao con không đầu thai làm con cú luôn đi, như thế thì mẹ cũng mặc kệ con." Mẹ tôi một bên nói một bên dọn dẹp phòng của tôi, mẹ tôi rất thích thu dọn phòng tôi, cũng không biết vì sao nữa.

    Mẹ thúc giục tôi rời giường, tôi đành phải đứng lên, nếu không lại ngồi nghe mẹ dông dài sao, bây giờ đi ra ngoài dạo phố cũng không thú vị lắm, cũng chưa có ý định gì.

    Ăn cơm sáng cũng không thú vị, hôm nay lại làm bánh bao tôi không thích, nhân rau cải (tể thái), tôi muốn ăn bánh quẩy, còn có tiểu long bao.

    Tôi không thích ăn nhưng những người khác lại thích, mẹ tôi vừa ăn vừa nói là mang từ nhà mẹ đẻ về, mẹ không biết là cô nãi nãi nào làm bánh bao rau cải, ăn rất ngon.

    "Con không thích ăn rau cải." Tôi đã nói tám tăm thứ không thích ăn, sao mẹ không nhớ được vậy.

    Mẹ vẫn là không nhớ được, nga một tiếng: "Thế hả, nhưng cái này ăn ngon lắm, con không thử sao biết là nó không ngon?"

    Sao mẹ có thể nói thế chứ, lúc mẹ ăn tôi có để ý đó, mẹ không thích ăn thịt dê đó, nói nó có mùi, thế nên lúc ở nhà mẹ không làm món ăn từ thịt dê, thế mà còn nói cứ ăn đi sẽ thích chứ.

    Tôi không muốn ăn vẫn bị nhét cho nửa cái, ăn đến dạ dày cũng muốn náo loạn, Trương Khởi Linh ăn ba cái, hắn thích ăn như vậy thì để cho hắn ăn đi, ép tôi ăn làm gì.

    Lai lịch Trương Khởi Linh bố tôi đã nói qua với mẹ, khi ăn sáng mẹ có hỏi chút vấn đề, nếu không phải Trương Khởi Linh cái gì cũng không nhớ rõ thì mẹ có thể đem tổ tông mười tám đời của người ta hỏi ra.

    Bố tôi vừa mang theo người đi, mẹ tôi lập tức không nhịn được, hỏi tôi thấy Trương Khởi Linh như thế nào.

    Thấy thế nào? Dùng lỗ mũi xem sao. Tôi uống một ngụm cháo, thất thần nói: "Mẹ vừa mới hỏi nhiều như vậy còn hỏi con làm gì, không phải mẹ đã có ý tưởng sao."

    Mẹ nói: "Con lại dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với mẹ thử xem? Có phải cho con mặt mũi quá rồi không hả? Không thích ăn liền không ăn, lần sau phải ăn hết. Cùng con nói chuyện đứng đắn đây, khi hắn còn nhỏ mẹ đúng là không thích, ngũ quan nhăn vào một chỗ, không nghĩ tới lớn lên lại đẹp trai vậy, tính tình cũng ổn trọng."

    Tôi nhớ tới bức ảnh kia, đứa nhỏ bên trong đúng là không được đẹp, cũng có người nói khi còn nhỏ đẹp thì lớn lên sẽ xấu đi, đương nhiên tôi không giống vậy, khi còn nhỏ tôi dễ thương lớn lên cũng vẫn đẹp.

    Nghe mẹ nói như là đã có ý tưởng, tôi nói: "Hắn rất nghèo."

    Mẹ tôi trước kia đâu nói vậy, hiện tại lại thay đổi mà nói: "Bố con có tiền, để thằng bé tới ở rể, người nhà nghèo con thấy chướng mắt, có tiền lại không muốn ở rể, như thế vừa hay. Còn có một tháng là tới sinh nhật mười tám tuổi của con, là gì có nhà nào Khôn Trạch mười tám tuổi vẫn còn đợi ở nhà? Lúc trước bố con cự tuyệt nhân gia kia lấy cớ con còn nhỏ, qua sinh nhật mười tám tuổi lại đến, bây giờ thì còn lấy cớ gì nữa."

    Mẹ nói nhân gia kia là Mã Kế Tông, vương bát đản này thật sự có thể làm gì đó, chẳng lẽ thật sự phải vì cự tuyệt một người mà đi gả cho một người khác sao? Vậy thì hôn nhân của tôi cũng quá buồn cười rồi.

    Muốn nói hôn nhân có bộ dáng như thế nào, tôi cũng có nghĩ tới, ai cũng từng nghĩ tới, ở trường học mọi người cũng có thảo luận một chút.

    Chỉ là hôn nhân thật sự có vẻ không tốt đẹp như tôi tưởng tượng, tôi có mấy người bạn học nghỉ học xong đã không còn liên lạc mấy, sau khi kết hôn có rất ít người còn tiếp tục đi học, việc đi học chỉ là để giết thời gian cho Khôn Trạch trước khi kết hôn, không ai thật sự để ý bằng cấp của chúng tôi, cùng lắm là ở lễ gặp mặt thì có thêm lợi thế thôi.

    Có mấy bạn học có nói về cuộc hôn nhân của mình cùng chồng, phần nhiều là oán giận, có người ở cùng với cả đại gia đình, sẽ than thở nói xấu về cha mẹ chồng chị em dâu, không phải là mẹ chồng suốt ngày mắng chửi người thì chính là chị em dâu quá khó chơi.

    Dọn ra ngoài thì cũng rối tinh rối mù một đống, nhà nhỏ cũng rất nhiều việc, phải quản lý chi tiêu nước, điện, than, mời người làm gì đó. Thiếu nãi nãi xử lý tốt thì mỗi ngày trôi qua tốt đẹp, thiếu nãi nãi ngây thơ vô tri thì mỗi ngày sẽ trôi qua rối mù như cuộn chỉ, chồng cũng sẽ mỗi ngày oán giận.

    Nuôi dưỡng hài tử càng phiền toái, hài tử muốn khóc muốn nháo, chồng ở bên ngoài có người, về đến nhà thì kêu ầm ĩ.

    Tuy rằng mọi người đều nói thời đại mới muốn phản đối ép duyên, tôn trọng tự do yêu đương, nhưng cuối cùng lựa chọn tự do yêu đương hay lựa chọn ép duyên đều biến thành một bộ dáng, thế còn không bằng ngay từ đầu đừng uổng công phí sức nữa, nói chuyện yêu đương là một chuyện, cùng nhau sinh hoạt lại là chuyện khác.

    Tôi biết nếu tôi nói thích Trương Khởi Linh, tự nhiên cả nhà sẽ vui mừng, tôi nói không thích bọn họ cũng sẽ không cưỡng bách tôi gả cho hắn.

    Nhưng tôi cũng không rõ ràng lắm, nói không thích cũng không phải, nói thích thì giống như còn thiếu chút gì đó. Chỗ tốt duy nhất hình như là về sau hắn đều phải nghe tôi, tôi không cần hầu hạ mẹ chồng, không sợ hắn có người bên ngoài, bên ngoài lửa rừng thiêu bất tận, xuân phong thổi lại sinh lạc.

    Nếu nói người tôi hâm mộ nhất hẳn là Ninh đồng học, nàng là một kỳ nữ oanh oanh liệt liệt, trong nhà định cho nàng một mối hôn sự tốt nhưng nàng không thích, cùng một Thiên Càn lớp bên cạnh ở cùng một chỗ, còn bỏ nhà đi ba tháng, khi trở về không biết làm như thế nào mà trong nhà lại đồng ý cho tổ chức hôn lễ.

    Sau đó nàng lại sinh một bé trai, tôi đã thấy hai, ba lần, trắng trẻo mập mạp, nàng vẫn còn khí phách hăng hái nhưng lại cười dịu dàng khả nhân, chúng tôi đều ngưỡng mộ nàng, thứ nhất là vì tình yêu oanh oanh liệt liệt của nàng, thứ hai là vì muốn có dũng khí theo đuổi như của nàng.

    Đáng tiếc loại oanh oanh liệt liệt này cuối cùng cũng không thắng nổi hiện thực, nam nhân nàng gả cho kia thuộc phái cấp tiến, nói ra thì là có ngôn luận phản động, nửa đêm năm ngoái đã đào vong, bỏ lại nàng cùng với con nhỏ, tôi đã tới nhà của nàng thăm hỏi, đưa quà an ủi của các bạn học cho nàng, nàng đã không còn nở nụ cười dịu dàng như trước kia.

    Nhưng tôi vẫn hôm mộ nàng, khi nàng nhắc tới chồng cũng không có vẻ oán giận, có lẽ ngay từ đầu nàng chính là mạnh mẽ như vậy. Không quan trọng ngày tháng có tốt không mà quan trọng là nàng đã thật sự từng yêu.

    Loại tình yêu này ai mà không hâm mộ, ngày sau nhớ tới cũng có ý tứ, là một giai điệu đẹp kể về câu chuyện hôn nhân đã qua.
     
  4. Joe 1015

    Bài viết:
    0
    Chương 13

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: Joe

    Tôi biết tôi có làm ra vẻ gì thì trong mắt trưởng bối cũng không đáng nhắc tới, tiêu chuẩn Thiên Càn tốt trong mắt họ rất đơn giản, gia thế hảo đã nhưng để quá cá nhân ngàn loại không tốt.

    Cũng có chút đạo lý, tôi sẽ không thể mỗi ngày trôi qua trong nghèo khó được, đó là bọn họ đáp ứng tôi ngày sau lập gia đình, tôi sẽ không đi quá xa.

    Tôi không nghĩ được ý tưởng nào tốt cả, mẹ tôi liền nói: "Bằng không như vậy, gần đây con ở cùng nó nhiều hơn, đi dạo xem khắp nơi, đi hẹn hò yêu đương quyến luyến của đám trẻ tuổi mấy đứa đi, nếu cuối cùng vẫn không thích thì lại tìm cách khác. Mẹ con rất cởi mở tiến bộ đấy."

    Mẹ thích nhất là quảng cáo rùm beng lên mình có tư tưởng tiến bộ cởi mở, tôi căn bản nhìn không ra đó, trước kia cùng bạn học Trung Dung nhiều lời hơn chút mẹ đã cằn nhằn mấy lời. Tôi thuận miệng có lệ cho qua, dù sao gần đây ra cửa đều phải mang bảo tiêu, đi cùng Trương Khởi Linh cũng tốt, ít nhất hắn bỏ tiền cho tôi.

    Trương Khởi Linh đi ra ngoài cả ngày, buổi tối cùng bố tôi trở về, bữa tối mẹ xào đậu cô ve, tôi cũng không thích ăn đậu cô ve nên chỉ ăn hai miếng.

    Bố tôi vẫn luôn khen Trương Khởi Linh, nói hắn biết tính toán sổ sách, tôi tưởng bố đã chuẩn bị cho việc hắn cái gì cũng không biết, hiện giờ hắn càng biểu hiện càng tốt bố càng vừa lòng, biết tính sổ sách thì sao, cũng đâu thể để hắn làm chủ phòng thu chi.

    Nếu thật sự cùng người này kết hôn thì những ngày sau khi kết hôn sẽ diễn ra như thế nào? Tôi cắn đầu chiếc đũa, nhìn chằm chằm Trương Khởi Linh. Hắn đang ăn đậu cô ve, mấy ngày nay ta phát hiện hắn không kén ăn, cái gì cũng có thể ăn một chút, hình như cũng không đặc biệt thích ăn cái gì. Có thể là do phải ăn nhờ ở đậu nên hắn ngượng ngùng không biểu hiện ra ngoài.

    Đến tính cách hắn cũng không thích nói chuyện, cũng không biểu hiện ra hứng thú đối với thứ gì, nhưng lại đặc biệt kiên nhẫn, lúc tôi đi dạo phố vẫn luôn ngoan ngoãn đi theo sau tôi. Tôi nhìn ra được cái này cũng không phải là cố ý lấy lòng tôi mà do hắn thật sự không cảm thấy nhàm chánss.

    Viết chữ tốt tức là có học thức, biết tính sổ sách tức là trước kia trong nhà đã dạy dỗ hắn sắp xếp cửa hàng, ăn uống đi nằm cũng thể hiện ra giáo dưỡng.

    Nếu lấy thang điểm một trăm hắn đại khái có thể lấy được chín mươi điểm, đây là thang điểm của trượng phu, tôi chưa cùng hắn hẹn hò nên không biết những mặt khác như thế nào.

    Một người như vậy hẳn sau khi kết hôn sẽ không có thay đổi gì, lúc ra ngoài có thể giúp bố tôi xử lý sinh ý, về nhà sẽ không cãi nhau với tôi, có chút chủ nghĩa đại nam tử cũng không sao.

    Lầu xanh sao, tạm thời không nhìn ra hắn có sở thích đó, lúc đánh bài hắn thậm chí không có cùng hai Khôn Trạch nói chuyện qua, liếc nhìn nhiều hơn một chút cũng không có.

    Hắn hẳn là người tri ân báo đáp, hiểu được quy tắc đúng mực, tuy rằng chỉ lớn hơn tôi mấy tuổi nhưng lại nhìn rất thành thục, chẳng lẽ đây là khí chất thành thục trời sinh? Sao tôi lại không có khí chất như vậy chứ.

    Nhận ra tầm mắt của tôi, Trương Khởi Linh nhìn lại đây, tôi vội vàng dời tầm mắt mới phát hiện hắn gắp cho tôi đậu cô ve, ăn không được không ăn cũng không được, tôi đành trộm để ở bát của chú ba.

    Đồ ăn không hợp khẩu vị tôi căn bản không ăn được nhiều, một bữa cơm ăn xong bụng tôi vẫn trống trơn, tính toán một chút tôi định lát nữa tìm tiệm ăn để ăn thêm, phải ăn thịt dê, ăn một đống lớn.

    Bố tôi đã sớm chú ý thấy tôi không ăn được nhiều, biết tôi không thích ăn đậu cô ve nên cho tôi mười đồng để tôi ra ngoài mua đồ ăn vặt, nhưng phải mang theo Trương Khởi Linh, trời tối tôi ra ngoài một mình ông không yên tâm.

    Từ nhà tôi đi qua hai con phố có rất nhiều quán ăn ngon, tôi không có kêu lão Hàn, khoác thêm áo khoác lông ấm rồi mang theo Truơng Khởi Linh ra khỏi cửa.

    Hôm nay thời tiết ấm lên không ít, tôi nhất thời không muốn mang khăn quàng cổ, Trương Khởi Linh lại mang mũ cùng khăn quàng cổ rất đầy đủ, tôi nhìn chằm chằm hắn, hắn cũng nhìn qua, một chút cũng không dời.

    "Khụ, hôm nay thời tiết hình như có hơi lạnh." Tôi nghĩ cho hắn một cơ hội vậy, dựng cổ áo khoác lên, khoa trương chà xát tay.

    Trương Khởi Linh ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời nói: "Ngày mai nhiệt độ sẽ hạ thấp."

    Tôi quản ngày mai làm cái gì, ngày mai chưa chắc tôi lại muốn ra ngoài, tôi vừa đi vừa nói: "Phải không, nhưng hôm nay hình như đặc biệt lạnh."

    Hắn vẫn không rõ tôi đang tính toán cái gì, tôi chỉ kém muốn dùng khăn quàng siết hắn, ngẫm lại có thể do ý tứ của tôi chưa rõ ràng, tôi dứt khoát làm rõ: "Tôi ra ngoài đã quên mang khăn quàng cổ."

    Nếu nói như vậy mà hắn còn chưa hiểu thì khi ở trên thuyền hắn nhất định đã bị đụng đầu, Trương Khởi Linh lưu loát cởi khăn quần cổ của mình đưa cho tôi, đây là do tôi mua cho hắn, một cái khăn quàng cổ màu trắng lông dê, nhưng tôi không mua, tôi dùng màu này sẽ nhanh chóng làm nó bị dơ.

    Khăn quàng cổ từ trên cổ hắn lấy xuống nên vẫn còn hơi ấm, tôi cũng không phải thật sự quá lạnh, chỉ quàng hờ trên cổ, tính toán định ăn cái gì đây.

    Bình thường tôi không hay ăn ngoài tiệm, một người thì ăn không hết, tôi thích cùng chú ba đi ăn ở quán nhỏ ven đường, cái gì mà hoành thánh, bánh trôi, canh thịt dê, bên ngoài bán lại ngon hơn, bánh bao cũng không nóng như vậy.

    Ở chỗ đó cũng không phải đều là người tốt, tôi phải gạt bố mới có thể đi, bố cũng biết tôi thích đi nên đành phải mắt nhắm mắt mở.

    Mùa đông rất nhanh tối, lúc ăn tối trời còn sáng, mới trôi qua nửa giờ đã tối đen, trên phố đã bật đèn, các gian nhà nhóm lửa nấu cơm, mùi hương bay xa.

    Thời gian này xe buýt công cộng đã không còn, chỉ có một ít xe kéo còn chạy, đám trẻ cơm nước xong không có chuyện gì chạy ra ngoài chơi, hi hi ha ha chơi nhảy ô. Khi còn nhỏ tôi không chơi nhảy ô, vừa nhảy liền té ngã.

    "Anh muốn ăn cái gì?" Bởi vì mang theo Trương Khởi Linh nên tôi lễ phép hỏi.

    Hắn quả nhiên trả lời: "Tùy cậu."

    Tôi rất tò mò hắn có thật sự không kén ăn liền nói: "Tiểu Ca, anh có món nào không thích ăn không, nếu có thì đừng có ngượng ngùng mà cứ nói với tôi, để tôi nói cho phòng bếp."

    Dù hắn có mất trí nhớ thì đối với đồ ăn yêu thích hẳn sẽ không thay đổi mới đúng, đồ không muốn ăn vừa cho vào miệng chắc sẽ muốn nhổ ra.

    Trương Khởi Linh khả năng không có khái niệm thích hay không thích ăn, nói: "Đều có thể ăn, không có không thích."

    Ý tứ là cũng không có gì đặc biệt muốn ăn, tôi nghĩ là đầu bếp trong nhà nấu cơm rất bình thường, hắn khẳng định chưa ăn qua món ngon mới có thể cảm thấy những món đó có thể nuốt xuống. Vốn dĩ lúc tôi bảy tám tuổi đầu bếp trong nhà nấu cơm rất ngon, sau đó người đó về quê, trong nhà đổi đầu bếp tôi không thích, cảm thấy mấy món đầu bếp mới làm ra đều là một mùi vị đó ăn không ngon.
     
  5. Joe 1015

    Bài viết:
    0
    Chương 14

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: Joe

    Chỗ này có rất nhiều quán ven đường, rải rác đầy hai bên đường, các quán thương lượng kéo đèn điện, một địa phương không được chú trọng lại nhiễm lên ánh sáng.

    Cái gì cũng bán, bánh canh, màn thầu, bánh bao, vừa làm vừa nấu làm cho hơi nước bốc lên, lúc đi vào cũng thấy ấm lên mấy độ.

    Tôi cái này cũng muốn ăn cái kia cũng muốn ăn, nhưng tôi sẽ không ăn màn thầu hay thịt dê, ăn dễ bị tích ở dạ dày dễ gây chướng bụng.

    Hoành thánh cũng được, chỉ là không muốn ăn, bánh trôi thì ngọt, tôi muốn ăn món mặn, đồ chiên cũng không thích ăn, mì trộn tương Bắc Kinh hay bao tử chần cũng không được, ăn tới đầy mặt toàn dầu mỡ.

    Nhìn tới nhìn lui, cuối cùng quyết định ăn bún gánh, một bát lớn nóng hầm hập ăn xong cả người đều thoải mái, tôi chính là muốn ăn món có nước canh.

    Bán bún gánh là một nữ nhân nhìn không ra tuổi tác, tôi thấy quán của nàng gọn gàng sạch sẽ mới tới ăn, sinh ý của nàng không quá tốt, thật vất vả mới có khách nên rất vui vẻ, dùng khăn lông lau bàn nói: "Thiếu gia, bún chay mười đồng một chén, thêm thịt thì hai mươi đồng."

    Tôi đương nhiên muốn thêm thịt, bữa tối Trương Khởi Linh ăn rất nhiều nên chắc là không đói, nhưng tôi cũng vẫn nói cô ấy mang cho hắn một bát bún, cho ít bún thêm nhiều canh.

    Đây cũng không phải quán chính tông, tôi đã ăn qua loại chính tông ở Phúc Mãn Lâu, đó mới là bún gánh chân chính, mọi thứ đều được để riêng.

    Tiểu nhị sẽ mang lên một đĩa mầm đậu Hà Lan, một đĩa thịt, nhiều nhất là thịt gà, thịt cá, còn có chân giò hun khói, được cắt mỏng, tôi nghi ngờ một miếng thịt có thể cắt ra cả trăm phần ăn. Nhưng đồ ăn cũng ngon rất xứng đáng.

    Bún cùng canh cũng là để riêng, canh không bốc khói nhưng chú ba nói canh này rất nóng, chú ấy có lần không lưu ý uống một ngụm làm cổ họng bị bỏng.

    Canh bị nóng chủ yếu là do đồ ăn nóng được bỏ vào cùng, chẳng trách phải thái đồ ăn mỏng, thái dày thì đúng là không ăn nổi, chứ không phải chiêu bài của mấy quán.

    Lát thịt mỏng tươi mới được cắt, nộm rau củ không ở đâu so sánh được, là đồ nhập khẩu nên hương vị rất ngon, miệng tôi sợ nóng nên chỉ có thể thổi từng miếng nhỏ ăn.

    Vốn tưởng rằng nhà này không phải chính tông, không nghĩ tới bà chủ cũng làm rất ra hình ra dáng, lát thịt mỏng chỉ thiếu đa dạng loại thịt thôi, bên trong khách sạn có bốn năm loại, ở đây chỉ có một loại thịt cá, có lẽ là do nam nhân trong nhà câu được ở sông.

    Đầu tiên bà chủ đem bún đã nấu xong vớt lên để vào bát, sau đó trải đồ ăn lên trên, cuối cùng dàn đều thịt vào bát, tay giơ cao cao tưới một muỗng canh nóng, một bát bún xem như đã hoàn thành, hai bát bún được mang để lên bàn mùi cũng rất thơm.

    Tôi ngửi được mùi thì bụng cũng thầm thì kêu lên, đáng tiếc là canh vẫn đang nóng, tôi đành cầm bát nhỏ cẩn thận múc một ít ra, thổi cho nguội rồi mới ăn.

    Trương Khởi Linh đúng là không đói bụng, cầm chén đũa đặt bên cạnh, hắn xin bà chủ một cái bát nhỏ, tôi cho rằng hắn sợ nóng nên múc ra để nguội, không ngờ rằng hắn đem bát mì lạnh đẩy đến trong tầm tay tôi, đem bát nhỏ tôi vừa ăn xong cầm lấy để thêm đồ đã nguội.

    Xem ra cũng không phải không được, có người giúp tôi thổi nguội đồ tôi cũng ăn được nhiều hơn, tôi ăn bốn bát nhỏ mới thấy có chút no.

    Lúc chúng tôi ăn thì con trai của bà chủ đứng ở một góc bàn mắt nhìn trông mong, đứa bé mút mút ngón tay trong miệng, mẹ đứa bé cho dù nấu một nồi bún to cũng không cho cái miệng nhỏ này ăn được, đây là để bán cho khách hàng.

    Bún ngâm trở nên càng nhiều, canh và đồ ăn tôi ăn cơ bản cũng đã no rồi, còn lại cũng không ăn hết, bát của Trương Khởi Linh hắn cũng chỉ uống một chút canh.

    Này thật sự có chút lãng phí, tôi đem bát bún đã hơi lạnh đẩy đến trước mặt đứa bé. Bà chủ cuống quít đứng lên xoa tay: "Không được không được, nó mới ăn cơm xong, đâu thể ăn đồ của thiếu gia được."

    Tôi đem tiền đặt ở trên bàn, quàng xong khăn quàng cổ rồi nói: "Không có việc gì, tôi ăn không hết, hương vị không tồi, còn lại thưởng cho cô."

    Nói xong tôi cũng đứng dậy đi, không để ý bà chủ còn muốn nói gì nữa, tôi không quá thích bọn họ cảm tạ cùng nịnh hót tôi, cho là cho, vì sao phải để người ta phải mang ơn đội nghĩa với mình.

    Trương Khởi Linh đơn giản chỉ là đi theo tôi, hắn cái gì cũng không nhớ rõ, cho dù nhìn thấy đồ vật trước kia cũng sẽ không có cảm giác hoài niệm. Tôi rất tò mò cái gì cũng không nhớ thì sẽ có cảm giác như thế nào, liền hỏi hắn: "Anh hiện tại không nhớ ra gì thì có sốt ruột không?"

    Hắn nói: "Sẽ không, chỉ là muốn biết quá khứ của mình, tôi muốn biết khi tôi mất tích có người lo lắng cho tôi không. Sau các cậu tìm được tôi, nói cho tôi biết trong nhà tôi không còn ai, tâm tình cũng ổn định hơn."

    Tôi an ủi hắn: "Bố mẹ anh đã nuôi dạy anh tốt như vậy nhất định là rất yêu anh, anh xem hiện tại anh trải qua rất tốt, bọn họ trên trời có linh cũng được an lòng."

    Nhắc tới việc của chính mình, hắn nói hơi nhiều một chút, hắn nói: "Cảm ơn, kỳ thật tôi không quá để ý, có thể là đã quên hoàn toàn."

    Nếu là như thế này, tôi nghĩ mất trí nhớ đối với hắn có khi lại là chuyện tốt, tuy rằng có thể sẽ có một chút buồn bã mất mát, nhưng cũng tốt hơn là nhớ tới nỗi đau đớn khi người thân đã ly thế. Người bị bệnh không phải là trong một đêm chết đi, bọn họ sẽ bị chịu tra tấn chậm rãi rời đi, mà người thân chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ tắt thở, một mình một người xử lý hậu sự.

    Phần lớn thời gian kỷ niệm đối với mọi người đến từ chính người thân, lúc chúng tôi tìm được hắn, hắn có phải luôn nghĩ về tình huống trong nhà mình không, bố mẹ mình có khỏe mạnh không, mình có vợ con gì không.

    Là quên đi không nghĩ tới bi thương, hay là quên đi rồi lại nhớ ra phát hiện mình cô độc một mình mới là bi thương, hai trường hợp này có đều có sự bi thương riêng đi.
     
  6. Joe 1015

    Bài viết:
    0
    Chương 15

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: Joe

    Sau khi cùng Trương Khởi Linh tâm sự về hắn thì ấn tượng của tôi đối với hắn đã tốt lên không ít, người với người đột nhiên ở chung với nhau chính là kỳ lạ như vậy, nói ba hoa chích chòe cũng vô dụng, chỉ cần trao đổi một chút chuyện nhỏ trong lòng lập tức có thể trở thành bạn bè.

    Mẹ tôi cho rằng về sau chúng tôi nên tiếp xúc với nhau nhiều hơn, bố tôi ngược lại cảm thấy như vậy thì không nên, dù sao hắn cũng là Thiên Càn, tình ngay lý gian nhiều cũng không tốt, đối lập như vậy càng cho thấy mẹ tôi có tư tưởng tiến bộ hơn.

    Cùng Trương Khởi Linh ở chung đôi lúc tôi sẽ có cảm giác khẩn trương, đôi lúc lại cảm thấy thả lỏng, cảm thấy khẩn trương là lúc hắm không tiếp lời tôi, tôi sợ nói nhiều sẽ quấy rầy hắn; cảm thấy thả lỏng cũng vì hắn ít nói chuyện, tôi có làm khùng điên gì cũng không tạt một gáo nước lạnh cắt đứt mạch vui vẻ.

    Chúng tôi đều là không có việc gì làm nên trở thành một người nhàn rỗi có một bó lớn thời gian rảnh, nếu dậy sớm ăn sáng mà đồ ăn không hợp khẩu vị thì tôi sẽ nháy mắt ra hiệu cho hắn để hắn không cần ăn nhiều, sau đó sẽ lấy cớ nói hắn ăn không quen rồi lôi kéo hắn ra ngoài ăn.

    Bên ngoài tuy còn sớm nhưng đã có rất nhiều món ăn sáng, bánh bao, sủi cảo, sữa đậu nành, cháo, bánh quẩy, bánh ngọt, còn có tiểu long bao số lượng có hạn, ngày nào mà tới chậm thì ngay cả vỉ hấp cũng không thấy được.

    Loại tiểu long bao này cần rất nhiều chú ý, vỏ bánh dẻo dai đồng thời càng mỏng càng tốt, tràn đầy bên trong là canh, có quán làm không tốt, làm vỏ bánh dày nửa tấc, sau khi hấp chín thì không hút được canh bên trong, cắn vào chỉ toàn thấy vỏ bánh.

    Hai chính là canh bên trong không thể quá nhiều, bằng không một ngụm hút không xong, canh chảy hết ra ngoài; cũng không thể quá ít, bằng không khi ăn bánh vào cảm nhận được rất ít vị.

    Lúc ăn cũng phải có kỹ thuật, nhanh tay lẹ mắt, cầm đũa nhẹ nhàng gắp được đỉnh bánh, tiểu long bao ngon lúc gắp lên sẽ không dính đáy, sau đó nhanh chóng bỏ vào đĩa nhỏ, lúc này không thể sợ nóng, cắn một miếng nhỏ để uống canh, uống xong lại ăn bánh bao.

    Tôi sợ nóng nhưng lại rất thích ăn canh trong tiểu long bao, bố tôi nói không phải tôi thích ăn mà thích chơi, ăn thì không ăn đàng hoàng cứ thích nghịch.

    Khi còn nhỏ tôi toàn gắp hỏng một lồng tiểu long bao, tiểu long bao còn thừa lại tôi lại không chịu ăn, bố tôi đành phải ăn hết toàn bộ, vẫn cứ như thế cho đến khi tôi 13, 14 tuổi mới thôi, tôi muốn ăn thì phải ăn hết, tôi rất không vui.

    Bố tôi rất yêu thương tôi, tất cả mọi người đều nói vậy, tôi khi còn nhỏ luôn được bố ôm, ôm đến bảy, tám tuổi mới bằng lòng cho tôi xuống tự mình đi đường, về sau phân hóa thành Khôn Trạch càng vạn phần thương yêu, không cho tôi chịu chút ủy khuất nào.

    Nhà khác ăn cái gì, cái gì tốt nhất đều để cho chủ gia đình hay người có tuổi tác lớn nhất trong nhà, nhưng nhà tôi lại không như vậy, đồ tốt nhất vĩnh viễn thuộc về tôi.

    Bố tôi đương nhiên cũng cảm thấ không thể quá yêu thương được, sẽ làm tôi không hiểu quy củ, cho nên người lớn không động đũa thì tôi cũng không thể động đũa, chỉ là sau đũa ý tứ đầu tiên đến đũa thứ hai của ông nhất định sẽ gắp hoặc là thịt cá hoặc là đùi gà vào bát của tôi.

    Mẹ tôi nói với tôi, khi tôi còn nhỏ chú hai nói sủng ái tôi như vậy là không tốt, rồi dẫn đầu đem đùi gà gắp vào bát mình, kết quả tôi không những không khóc nháo mà còn đem cái đùi gà còn lại cũng gắp cho chú ấy. Từ đó về sau chú ấy cũng không quản quy tắc trên bàn ăn nữa, đứa nhỏ muốn ăn đồ ngon cũng không sao, người lớn có thể ăn cái khác, cũng không nhất thiết phải ăn món đó.

    Khác với người khác nghĩ, tôi không phải quá tham ăn, cũng không phải nhìn thấy người khác ăn ngon sẽ tức giận, thậm chí có thể nói là rất hào phóng. Bởi vì tôi thường ăn đồ ngon, nếu lúc này không ăn thì lần tới có thể ăn, không cần tranh giành.

    Trương Khởi Linh tuy nói không kén ăn, nhưng ai lại không thích đồ ngon, hắn đi theo tôi thì có thể ăn sớm hơn, ăn được nhiều hơn, lượng đồ ăn của Thiên Càn xác thực kinh người, hắn ăn gấp đôi tôi có thể còn nhiều hơn.

    Bữa tối Trung Quốc không thể ăn một mình bên ngoài, nếu người lớn không ở nhà thì đứa nhỏ có thể một mình đi quán ăn, tôi chỉ có thể đi theo người lớn cùng nhau ăn, nếu không no thì lại đi ăn điểm tâm sau.

    Điểm tâm cũng không chỉ có một loại, tôi muốn xem phòng bếp còn thừa cái gì, trong tủ của tôi cũng cất giấu rất nhiều đồ ăn vặt, pha thêm một chén trà Phổ Nhị hoặc Long Tỉnh cũng không tồi, chỉ có Bạch Trà là tôi không uống được, cứ cảm thấy hương vị kỳ quái.

    Trừ bỏ ăn, thời gian giải trí cũng rất quan trọng, điện ảnh không phải lúc nào cũng có, xem hát tuồng nhiều cũng hơi chán, tôi dứt khoát ở trong phòng xem tiểu thuyết cùng báo chí, có một số bài văn sẽ định kỳ đăng ở trên báo, có một số bài viết trào phúng rất sắc bén, bố tôi không cho tôi xem, nói mấy thứ này sẽ dạy hư trẻ con.

    Dù bố không cho tôi xem cũng vẫn sẽ xem, tôi để gã sai vặt đi mua cho mình, mua đủ loại luôn, mua một chồng thật dày đủ xem cả ngày.

    Trương Khởi Linh thì không có rảnh rỗi như tôi, đương nhiên dù hắn có nhàn rỗi cũng không thể ở trong phòng cùng tôi, ở trong nhà chỗ chúng tôi có thể ở cùng nhau chỉ có thể là nhà ăn hoặc phòng khách, thân mật lắm thì cũng chỉ có thể ở thư phòng, viện tử của tôi hắn không thể đi vào.

    Hắn là người có thể chịu khổ, công việc ở tiệm cũng rất tốt, bố tôi rất thích dẫn hắn đi làm việc cùng, ông nói Trương Khởi Linh khi làm việc sẽ không oán giận, càng không dùng mánh khóe để lười biếng.

    Càng quan trọng hơn là hắn có thể áp được mấy lão già đó, mấy lão già đó không thể giở tính xấu ra với hắn, hắn chẳng để ý tới ngươi nói ra nói vào, dù ngươi có ba hoa chích chòe hắn cũng chỉ nhìn chằm chằm vào ngươi, người có thể dưới ánh mắt đó của hắn thản nhiên lười biếng căn bản không tồn tại, hắn có thể chịu được nhưng ngươi chắc chắn không chịu được.

    Nhân tài như vậy dù tôi không gả cho hắn bố tôi cũng muốn giữ lại, vốn tưởng người tới là trói buộc không nghĩ tới là để giúp đỡ.

    Thế nhưng cũng có chỗ không tốt, từ sau khi hắn hỗ trợ công việc thì chú ba lại càng muốn trốn việc, trước kia chú ấy cũng không thích tới tiệm, hiện tại lại lấy cớ chạy sinh ý mà chốc lát đi thành Đông chốc lát lại tới thành Tây.

    Tôi nghi ngờ chú ấy ở bên ngoài tìm người yêu nhưng không phải là nữ nhân tốt, nếu là nữ nhân tốt thì trực tiếp cưới về là được, sao không thể để người đó làm di thái thái vinh quang mà cứ phải lén lút vậy.

    "Chú ba, có phải chú vụng trộm với vợ người ta không?" Tôi rốt cuộc không nhịn được, nhân lúc chú ấy khó khăn lắm mới ở nhà mà lén lút hỏi.

    Chú ấy mở to hai mắt, mặt như nhìn thấy quỷ, gõ trán tôi một cái: "Nói bừa cái gì đấy, sao có thể nói lời bậy bạ này được? Chú ba cháu nhìn giống với người sẽ đi vụng trộm với vợ người ta lắm à?"

    Thật sự rất giống, tôi ngoài miệng không dám nói mà tiếp tục truy hỏi: "Chú không đi vụng trộm thì tại sao gần đây toàn đi sớm về trễ thế? Đi tìm người yêu à?"

    Chú ba nói: "Cháu nghĩ ai cũng nhàn rỗi như cháu à, không làm việc cũng có cơm ăn, chú ba cháu là người làm ăn, còn là làm ăn lớn! Là phú quý hiểm trung cầu, cháu cái đứa nhỏ này thì biết cái gì, đi đi đi, đi chơi trò chơi của cháu đi!"

    * * *

    - Tình ngay lý gian: Hiểu đơn giản thì đây là một câu thành ngữ được dùng để nói đến những tình huống, sự việc mà người trong cuộc không làm sai, không tội lỗi, nhưng khách quan thì lại có những điều có thể làm căn cứ cho người khác nghi ngờ mà người trong cuộc khó lòng thanh minh, giải thích. (Nguồn: Google)

    - Tiểu long bao: Tiểu long bao có nguồn gốc ở, Giang Tô, từ. Tiểu long bao phát triển từ (bánh xếp/bánh bao nhân súp) từ, thủ đô. (Nguồn: Wikipedia)

    [​IMG]

    - Phú quý hiểm trung cầu [富貴險中求]: Tục ngữ, mạo hiểm cầu phú quý; chấp nhận rủi ro để làm giàu (Nguồn: Hanzii)

    - Trà Long Tỉnh (: 龙井茶;: 龍井茶: Lóngjǐngchá) là một loại nổi tiếng của, tỉnh. Hầu như được chế biến bằng tay theo phương thức truyền thống và nổi tiếng vì có chất lượng rất cao. (Nguồn: Wikipedia)

    [​IMG]

    - Trà Phổ Nhị: Trà phổ nhĩ hay pu-erh tea là một loại trà đen được lên men theo phương pháp truyền thống của người dân tỉnh Vân Nam, Trung Quốc. Một số tài liệu ghi chép lại thì thực chất phương pháp ủ trà Phổ Nhĩ xuất phát từ các dân tộc thiểu số sống ở miền nam Trung Quốc và miền Bắc Việt Nam, như người Thái, Tày, Dao, Nùng và được gọi là trà ống lam. Trà phổ nhĩ được làm từ lá của theo phương pháp đóng thành những bánh trà nén và cho lên men tự nhiên. (Nguồn: Điện máy xanh)

    [​IMG]

    - Bạch trà: Là những búp non và cọng lá đạt chất lượng nhất được thu hoạch vào vụ xuân khi trời vẫn còn phủ tuyết. Bên ngoài lá trà thường sẽ có phủ một lớp màu trắng li ti (tùy vào loại bạch trà). Nguyên nhân là bởi trà phải được hái từ những cây chè cổ thụ trên vùng núi cao. Bởi vì quý hiếm như thế nên giá trà luôn ở mức rất cao. Theo nhiều nguồn tài liệu, bạch trà có nguồn gốc từ Phúc Kiến, Trung Quốc. Hiện nay bạch trà được trồng ở nhiều quốc gia khác như Đài Loan, Ấn Độ, Sri Lanka và có cả vùng Mộc Châu của Việt Nam. (Nguồn: Tita Art)

    [​IMG]

    Nguồn các ảnh: Google
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...