Bài viết: 0 

Chương 359+360
Chương 359: Song tu cùng Quân Cửu.
Ân Hàn hiểu rõ. Chủ nhân là bởi vì Quân Cửu mà muốn rút khóa tù long ra!
Khóa tù long xiềng xích vây khốn rồng, kẻ bên cạnh cũng tỷ như hắn ở dưới khóa tù long ngay cả bản lĩnh xoay người cũng không có, càng đừng nói hành động tự nhiên. Ngàn vạn thế giới, chỉ có chủ nhân mới có thực lực chống lại khóa tù long! Nhưng dưới khóa tù long, vẫn ảnh hưởng lực tự khống chế của chủ nhân. Mới có thể ở trước mặt Quân Cửu, cầm lòng không đậu.
Đêm đó trăng tròn, Mặc Vô Việt tuy rằng chỉ là ôm Quân Cửu cái gì cũng chưa làm. Nhưng hắn lo lắng khi mình mất khống chế, thương tổn Quân Cửu. Chênh lệch thật lớn trên mặt thực lực, làm hắn rất có khả năng chỉ một cái động tác nhỏ, sẽ tạo thành tổn thất không thể vãn hồi!
Ân Hàn mở miệng nói: "Chủ nhân nếu muốn xóa bỏ long khóa tù, còn có một biện pháp."
"Nói." Mặc Vô Việt lạnh lùng liếc nhìn Ân Hàn.
"Khóa tù long có thể cần tù rồng, nhưng nếu chủ nhân bạo tăng thực lực, thì long khóa tù sẽ không vây được.. ặc.." Ân Hàn bị cách không bóp cổ lại, Mặc Vô Việt mặt mày thô bạo huyết tinh. Hắn máu lạnh nhìn chằm chằm Ân Hàn, mở miệng từng từ từng chữ biểu lộ sát khí vô tận: "Ngươi nói cái gì?"
Lực đạo Mặc Vô Việt bóp cổ, làm Ân Hàn khó có thể hô hấp càng không thể mở miệng.
Ân Hàn chỉ có thể thần thức truyền âm vội vàng giải thích: "Xin chủ nhân trước hết nghe thuộc hạ nói, thuộc hạ không dám kêu chủ nhân ăn chủ mẫu tương lai."
Mặc Vô Việt giơ tay, ném Ân Hàn bay ra lăn vài vòng trên mặt đất mới đứng vững. Hắn nhanh chóng bò dậy nửa quỳ xuống giải thích: "Quân Cửu là dược của chủ nhân, là linh hồn bạn lữ của chủ nhân. Chủ nhân chỉ cần song tu cùng Quân Cửu, thì thực lực có thể bạo tăng. Đủ để bài trừ long khóa tù giam cầm."
Mặc Vô Việt không trả lời, nhất thời yên lặng.
Song tu đương nhiên là ý tứ trên mặt chữ, thực dễ hiểu. Nhưng Mặc Vô Việt nghĩ đến tuổi tác của Quân Cửu, trong lòng cự tuyệt. Cho dù linh hồn của Quân Cửu đã sớm thành thục không phải thiếu nữ, nhưng thân thể của nàng còn suy nhược yếu ớt, Mặc Vô Việt không muốn thương tổn nàng.
Mặc Vô Việt cúi người dựa vào trên giường hàn ngọc suy nghĩ sâu xa. Song tu tạm thời là không có khả năng, nhưng trừ song tu ra còn có biện pháp gì?
Ngón tay hắn có tiết tấu đánh ở trên giường hàn ngọc, Mặc Vô Việt bỗng nhiên nghĩ tới cái gì. Hắn lạnh lùng nhìn về phía Ân Hàn, hạ lệnh: "Chuẩn bị dược khóa long linh."
"Dạ." Ân Hàn lĩnh mệnh.
Khóa long linh chính là phương pháp trước kia. Tạm thời có thể áp chế khóa tù long, nhưng thời gian có hạn. Mỗi cách một đoạn thời gian, Mặc Vô Việt nhất định phải trở lại hàn uyên cửu trọng một lần, cũng là lúc trăng tròn, hắn còn phải bế quan đối kháng khóa tù long.
Dừng một chút, Mặc Vô Việt lại nói: "Ân Hàn, tìm chút công pháp song tu tới."
Ân Hàn: . Vừa rồi không tiếng động cự tuyệt nhanh như vậy, hiện tại lại muốn. Tâm tư cảu chủ nhân đoán không ra.
Khụ! Mặc Vô Việt tỏ vẻ lo trước khỏi họa, hắn có thể nghiên cứu trước một chút. Trêu chọc Tiểu Cửu Nhi mấy trăm lần như vậy, cũng không thể để một ngày kia bị Tiểu Cửu Nhi phát hiện hắn hỏi một cái thì đã hết ba cái là không biết. Nghe đồn, nữ nhân đều thực để ý kỹ thuật của nam nhân, hắn cần phải vượt qua thử thách, một lần là bắt được Tiểu Cửu Nhi nháy mắt hạ gục tất cả cỏ dại hoa dại!
Ý tưởng một đi là không thể vãn hồi, Mặc Vô Việt niệm tĩnh tâm chú mới khôi phục lại bình tĩnh. Hắn đứng dậy lại đi vào trong Hàn Ngọc Trì lần nữa, lần này khóa long linh hoàn thành thì đã có thể trở về gặp Tiểu Cửu Nhi. Không biết Tiểu Cửu Nhi thu được đan chu hắn đưa, có cao hứng hay không?
* * *
Ở khi Mặc Vô Việt tiến hành khóa long linh, Ân Hàn mới nhớ tới một sự kiện. Hắn lấy ngọc giản thông báo cho Lãnh Uyên: "Lãnh Uyên, chủ nhân một chốc một lát chưa thể đi Hạ Tam Yrọng."
"Cái gì? Ân Hàn huynh lừa ta sao, không phải lúc trước huynh nói cho ta chủ nhân cũng sắp trở lại sao?"
"Ừ." Ân Hàn lạnh nhạt mặt không biểu tình.
Bên ngọc giản đối diện Lãnh Uyên sắp dậm chân, hắn u oán nghiến răng: "Ta đã nói cho Quân cô nương! Huynh xem mà làm đi."
Ân Hàn nghĩ nghĩ, nói: "Ta không kêu huynh nói, tự huynh nói ra thì liên quan gì với ta." Nói xong, Ân Hàn lạnh như băng trực tiếp bóp tắt ánh sáng ngọc giản. Truyền tin gián đoạn, chỉ dư lại Lãnh Uyên ở thế giới Hạ Tam Trọng im lặng nghẹn ngào.
Làm sao bây giờ? Quân cô nương có thể cho rằng hắn là kẻ lừa đảo hay không. Hắn là thật sự cho rằng chủ nhân sắp về, Quân cô nương nhất định thật cao hứng biết được tin tức chủ nhân trở về. Hơn nữa Quân cô nương không phải đang chuẩn bị lễ vật cho chủ nhân sao? Hắn thông báo trước tiên, thì Quân cô nương có thể sớm chuẩn bị.
Nhưng không nghĩ tới, một chốc một lát lại không trở về. Lãnh Uyên ngồi xổm trên ngọn cây, sầu che mặt. Xong rồi!
"Meo?" Bên tai truyền đến tiếng mèo kêu. Lãnh Uyên buông tay ra, lạnh nhạt nhìn Tiểu Ngũ ngồi xổm bên người hắn. Cũng không biết khi nào thì Tiểu Ngũ trở nên thông minh, hay là cái mũi mèo quá thính. Mặc kệ hắn núp ở chỗ nào, Tiểu Ngũ đều có thể tìm được hắn.
Lãnh Uyên lau mặt: "Làm gì?"
"Meo meo meo!" Ta vừa mới nghe được các ngươi đối thoại, Mặc yêu nghiệt không trở lại ha ha ha ha! Miêu vui vẻ, có thể độc chiếm ân sủng của chủ nhân meo~~
Không phải thực hiểu Tiểu Ngũ đang nói cái gì, nhưng Lãnh Uyên có thể đoán ra Tiểu Ngũ đang vui sướng khi người gặp họa, hơn nữa rất là đắc ý. Hắn co rút khóe miệng, lắc mình trực tiếp thuấn di rời đi cây này. Tiểu Ngũ thấy Lãnh Uyên chạy cũng không tức giận, kiêu ngạo ngẩng đầu ưỡn ngực, lắc lư cái đuôi đi trở về.
Nó mới không nói cho chủ nhân, Mặc yêu nghiệt trở về càng trễ càng tốt!
Tối nay trăng sáng sao dày, yên lặng mà tường hòa. Tiểu Ngũ trở lại bên người Quân Cửu, cuộn mình thành nửa cục tròn vo thoải mái dễ chịu dựa vào Quân Cửu nhắm mắt lại. Bọn họ nơi này bình tĩnh tường hòa, địa phương khác lại không có bởi vì là đêm tối mà được an tĩnh.
Vân Nghê lặng lẽ tránh đi đệ tử trong đội ngũ, một mình một người tới đến bên hồ. Nàng ta há mồm học tiếng chim kêu, phía sau một trận gió thổi tới lạnh thấu xương.
Thân thể cứng đờ, Vân Nghê quay đầu lại nhìn lại. Dưới ánh trăng nữ nhân ngồi ở trên tảng đá bên hồ quyến rũ như yêu tinh, váy lụa màu đỏ không che hết được đầy đặn phía trên, cũng che không được đùi ngọc tuyết trắng mê người phía dưới. Dáng người nóng bỏng, yêu cơ mê hoặc. Đây là một mị hoặc ngay cả nữ nhân cũng rất khó kháng cự.
Nhưng ở khi Vân Nghê nhìn thẳng vào đôi mắt nàng ta, đột nhiên rùng mình một cái nửa quỳ hành lễ: "Vân Nghê gặp qua Hồng Anh tỷ tỷ."
"A, hành lễ làm cái gì chứ? Ngươi và ta đều là đệ tử ở trong học viện, tuy rằng không ở cùng một học viện. Nhưng thân phận chính là ngang hàng, không phải sao?" Hồng Anh mở miệng, tiếng nói yêu mị lả lướt giống như một mỹ nhân xà, phun lưỡi tê tê, chọn người mà cắn.
Vân Nghê lắc đầu cúi đến càng thấp: "Vân Nghê không dám!"
Tuy rằng mặt ngoài là ngang hàng, nhưng ở Thiên Tù. Hồng Anh là dưới một người trên vạn người, nàng ta tuyệt đối không dám đặt ngang hàng cùng Hồng Anh, trừ phi nàng ta không muốn sống nữa.
Nghe được Vân Nghê trả lời, đáy mắt Hồng Anh hiện lên vừa lòng. Nàng ta bước ra bước chân quyến rũ nóng bỏng, làn váy bay múa quả thực không che được tròn trịa vểnh cao phía sau. Hồng Anh đứng ở trước mặt Vân Nghê, ngón tay sơn màu đỏ tươi nâng cằm Vân Nghê lên.
Nàng ta nói: "Vân Nghê, ngươi và gia gia ngươi làm việc, lại làm ta không quá vừa lòng. Quân Cửu tới học viện Thái Sơ cũng có hơn một tháng đi? Như thế nào còn không có một chút tin tức."
"Hồng Anh tỷ tỷ bớt giận. Thật sự là Quân Cửu vô cùng giảo hoạt, ngay cả Mục sư huynh vẫn luôn bảo hộ ả, chúng ta xuống tay rất nhiều lần đều thất bại. Cũng không dám bại lộ thân phận, cho nên chậm chạp không có tiến triển."
"Mục Cảnh Nguyên bảo hộ ả?" Hồng Anh trầm sắc mặt xuống, quanh thân hắc khí dọa người.
Vân Nghê cúi đầu: "Dạ!"
Chương 360: Yêu nghiệt khiến người giận sôi.
Hồng Anh sửa tay bóp cằm Vân Nghê, nàng ta buộc chặt lực đạo đầu ngón tay, Vân Nghê bị đau nhíu mày, hốc mắt hơi nước quay cuồng. Nhưng chính là không dám mở miệng kêu đau.
Hồi lâu sau, Hồng Anh phủi tay buông Vân Nghê ra. Ánh mắt nàng ta âm trầm khiếp người, mở miệng: "Sao Mục Cảnh Nguyên lại sẽ bảo hộ ả? Tám gậy tre cũng đánh không tới, hơn nữa lại không quen biết. Có phải Mục Cảnh Nguyên phát hiện cái gì hay không?"
"Không có." Vân Nghê vội vàng biện giải: "Ta cùng gia gia vẫn luôn tuân thủ quy củ, không có tiết lộ nửa điểm cơ mật đi ra ngoài. Mục sư huynh không có khả năng biết được! Ta cũng không biết vì sao hắn phải bảo vệ Quân Cửu, hơn nữa lần thú linh hội này Mục Cảnh Nguyên cũng ở bên cạnh Quân Cửu."
Sắc mặt Hồng Anh càng khó coi, nàng ta nói: "Ngươi nói kỹ càng tỉ mỉ xem."
Vân Nghê nghe vậy, do dự tổ chức ngôn ngữ một chút mới mở miệng, nói cho Hồng Anh bắt đầu từ lúc đầu. Nghe xong Vân Nghê miêu tả, Hồng Anh nhíu mày ánh mắt lạnh hơn càng hung ác nham hiểm đáng sợ.
Hồng Anh giơ tay sờ sờ roi da bên hông, Vân Nghê thấy động tác đó thì sợ tới mức sắc mặt đều trắng bệch. Hung danh đao phủ, Vân Nghê sợ hãi cũng kinh hoàng. Nàng ta nghe được Hồng Anh lẩm bẩm: "Nhất định là Phó Lâm Trạm bọn họ nói cho Mục Cảnh Nguyên. Nhất định là hai bọn họ, luôn đối nghịch cùng ta, đáng giận!"
Thú linh hội trước thời hạn, là Hồng Anh nói ra.
Nàng ta không có kiên nhẫn đi chờ đợi Vân Nghê cùng đại trưởng lão học viện Thái Sơ cho ra kết quả. Kiện bảo vật kia quá quan trọng đối với Thiên Tù bọn họ!
Nàng ta cần phải lấy tới tay. Hơn nữa nàng ta từng hứa hẹn qua, không thể làm sư phụ thất vọng. Nhưng hiện tại Mục Cảnh Nguyên lại đi cùng với tiện nhân Quân Cửu kia, nàng ta động thủ như thế nào?
Trước không nói thủ đoạn quỷ dị của Quân Cửu, thế nhưng có thể đả thương nàng ta, còn giết Bàng Thanh Nhạc cùng tử sĩ mà nàng ta mang theo. Lại thêm Mục Cảnh Nguyên một Đại Linh Sư cấp hai, Hồng Anh cân nhắc mình mà động thủ thì căn bản không có phần thắng!
Lúc này Vân Nghê thật cẩn thận liếc nhìn Hồng Anh, nhẹ giọng nói: "Hồng Anh sư tỷ, ta có phái người theo dõi bọn họ."
"Làm không tồi." Cúi đầu nhìn về phía Vân Nghê, Hồng Anh ngữ khí lạnh băng mang theo sát khí: "Tiếp tục theo dõi, từ giờ trở đi thường xuyên hội báo hành tung của bọn họ cho ta. Vân Nghê ngươi nếu làm tốt, ta có thưởng xứng đáng. Nhưng nếu ngươi làm cho ta thất vọng rồi, ngươi biết kết cục."
"Dạ, Vân Nghê hiểu rõ."
"Còn có ngươi tốt xấu gì cũng là người Thiên Tù ta, cần phải vào vòng thắng màu máu." Hồng Anh nói xong, bước ra một bước. Nện bước chân quyến rũ câu người, lại một bước đã đi xa mười mét, chỉ trong chớp mắt đã biến mất ở trước mặt Vân Nghê.
Đợi Hồng Anh đi xa, lúc này Vân Nghê mới thở phào nhẹ nhõm trực tiếp ngồi bệch xuống dưới đất. Nàng ta sờ sờ cằm đỏ lên lại còn đau, cảm giác sau lưng mình lạnh lẽo mồ hôi lạnh sũng ướt quần áo. Đáy mắt Vân Nghê còn ẩn ẩn vẻ sợ hãi lập loè. Ở Thiên Tù, trừ bỏ viện trưởng Thiên Hư, không người nào không sợ nữ đao phủ Hồng Anh này!
Vân Nghê sợ Hồng Anh, cũng hâm mộ Hồng Anh. Nàng ta cũng muốn có một ngày đạt tới trình độ như Hồng Anh, thậm chí còn lợi hại hơn Hồng Anh.
Nắm chặt nắm tay, Vân Nghê lẩm bẩm tự nói như là đang thôi mien: "Ta sớm hay muộn thì cũng sẽ làm được! Hiện tại bắt Quân Cửu trước, lần cơ hội thú linh hội này nhất định phải lấy được tâm pháp. Nếu không Hồng Anh tỷ tỷ giết Quân Cửu, vậy thì xong hết rồi."
Nhưng mà khi Vân Nghê trở về chờ tin tức, lại kinh hãi bất an phát hiện, người theo dõi nàng ta phái ra ngoài chậm chạp không đưa tin tức trở về. Đảo mắt qua đi hai ngày, vẫn không tin tức.
Vân Nghê luống cuống!
* * *
Từ khi thú linh hội bắt đầu, đã qua đi sáu ngày. Quân Cửu bọn họ đã tiến vào chỗ sâu trong rừng rậm Đông Bình, nhưng cách đường biên màu máu tiến vào vòng thắng còn có một nửa khoảng cách. Khi đến nơi đây, đường mà Mục Cảnh Nguyên đã dần dần mất đi tác dụng.
Hắn nhéo nhéo giữa mày, nhìn xem bốn phía cuối cùng từ bỏ. Quay đầu lại nhìn về phía Quân Cửu cùng Khanh Vũ, hắn nói: "Ta còn chưa tới nơi này, đường phía trước ta cũng không cách nào dẫn nữa rồi. Nhưng mà một đường này của chúng ta thực thuận lợi, cũng thực mau, đến vòng thắng cũng không cần lo lắng, chúng ta khẳng định là nhóm đến đầu tiên."
"Nếu như vậy, đường còn dư lại giao cho ta đi." Quân Cửu vừa mở miệng, Mục Cảnh Nguyên cực kỳ kinh ngạc sửng sốt.
Hắn hoang mang nhìn Quân Cửu, không thể tưởng tượng nhìn vài lần mới nói: "Quân sư muội nmuội biết đường trong rừng rậm Đông Bình sao? Khoan đã, chuyện này không có khả năng. Muội chưa bao giờ tới rừng rậm Đông Bình, đây vẫn là lần đầu tiên sao muội có thể biết đường."
Nào có người tới lần đầu tiên, thì sẽ biết đường chứ! Nhưng nếu Quân Cửu không biết, lại vì sao lại nói giao cho nàng?
Mục Cảnh Nguyên không hiểu ra sao, càng cảm thấy được mình nhìn không thấu Quân Cửu. Bắt đầu từ khi tiến vào rừng rậm Đông Bình, Mục Cảnh Nguyên liền cảm thấy mỗi một ngày đều đang bị Quân Cửu đổi mới tam quan. Nhìn nhìn Khanh Vũ là dáng vẻ nhìn thấu tập mãi thành thói quen, Mục Cảnh Nguyên mới cảm thấy mình có bạn rồi.
Tổng kết một cái, Quân Cửu quá biến thái! Còn tuổi nhỏ, lại giống như không có gì là nàng không biết.
Yêu nghiệt khiến người ta giận sôi!
Quân Cửu nâng tay bấm tay niệm thần chú, một bên giải thích: "Ta không biết đường, nhưng chim chóc sinh hoạt ở chỗ này thì biết."
"Chim?" Mục Cảnh Nguyên không rõ, hắn quay đầu nhìn về phía Khanh Vũ ý đồ từ trong miệng đồng bạn biết được một chút manh mối. Khanh Vũ nhún vai với hắn: "Mục sư huynh, huynh nhìn thì tốt rồi."
Ngay sau đó, Mục Cảnh Nguyên nhìn thấy con chim đầu tiên bay đến trên ngọn cây trước mặt Quân Cửu, ríu rít với nàng. Sau đó dần dần, càng ngày càng nhiều chim chóc bay tới. Không chỉ có là có chim bình thường, còn có không ít là linh thú. Mục Cảnh Nguyên thậm chí còn thấy được linh thú Sóng Ma Điểu cấp sáu.
Đám chim choc đó ngoan ngoãn dàn ra một hàng, ríu ra ríu rít kêu lên giống như đang đối thoại cùng Quân Cửu. Nếu không phải Tiểu Ngũ bá chiếm Quân Cửu, ghé vào trên vai nàng nhe răng với đàn chim choc này, chỉ sợ sẽ có chim chóc thân mật đứng ở trên người Quân Cửu đi.
Thấy một màn như vậy, Mục Cảnh Nguyên thật lâu không thể hoàn hồn. Hơi há miệng, mới phát hiện ngữ khí của mình vô lực khiếp sợ cỡ nào. Mục Cảnh Nguyên: "Quân sư muội còn biết điểu ngữ?"
Khanh Vũ trả lời hắn: "Cũng gần như vậy."
Mắt thấy chim chóc lục tục bay đi, Quân Cửu để lại con linh thú Sóng Ma Điểu cấp sáu. Nàng nhướng mày nhìn về phía hai người, câu môi nói: "Đi thôi. Sóng Ma Điểu biết đường biên màu máu ở đâu, nó có thể mang chúng ta đi vòng thắng."
"Được."
Mục Cảnh Nguyên muốn nói, Quân sư muội lợi hại! Cái này giống như khai quải (bug – lỗi), không nói học viện Thái Sơ cộng thêm Thiên Hư cùng Tử Tiêu, có ai có thể so với một đội này của bọn họ? Hạng nhất, nắm chắc thắng lợi.
Có Sóng Ma Điểu dẫn đường, bọn họ ít đi đường vòng một chút, lại có thể tránh đi đại bộ phận linh thú. Liền nhẹ nhàng đến rìa vòng thắng, dưới bóng đêm không nên lên đường. Quân Cửu phân biệt một chút núi non nơi xa, nói: "Trước giữa trưa ngày mai, chúng ta là có thể đến vòng thắng."
Khanh Vũ cùng Mục Cảnh Nguyên gật gật đầu. Bọn họ cần nắm chặt thời gian điều chỉnh trạng thái, sau khi vào vòng thắng mới là sát phạt huyết tinh tàn nhẫn nhất. Trong vạn chọn lấy một, rất không dễ dàng!
Quân Cửu bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía trời cao: "Đêm nay là huyết nguyệt."
Huyết nguyệt là điềm xấu, vừa hiện thân liền chiêu cáo tai họa đến. Hơn nữa Quân Cửu phát hiện đêm nay nàng không nghe được một chút tiếng chim kêu, cũng không nghe được linh thú rít gào. Tối nay, quá mức an tĩnh với quỷ dị. Thế cho nên khi cả mặt đất chấn động, tất cả mọi người phản ứng không kịp.
Trong nháy mắt, từ an tĩnh quỷ dị biến thành đất rung núi chuyển, ầm ầm điếc tai.
Ân Hàn hiểu rõ. Chủ nhân là bởi vì Quân Cửu mà muốn rút khóa tù long ra!
Khóa tù long xiềng xích vây khốn rồng, kẻ bên cạnh cũng tỷ như hắn ở dưới khóa tù long ngay cả bản lĩnh xoay người cũng không có, càng đừng nói hành động tự nhiên. Ngàn vạn thế giới, chỉ có chủ nhân mới có thực lực chống lại khóa tù long! Nhưng dưới khóa tù long, vẫn ảnh hưởng lực tự khống chế của chủ nhân. Mới có thể ở trước mặt Quân Cửu, cầm lòng không đậu.
Đêm đó trăng tròn, Mặc Vô Việt tuy rằng chỉ là ôm Quân Cửu cái gì cũng chưa làm. Nhưng hắn lo lắng khi mình mất khống chế, thương tổn Quân Cửu. Chênh lệch thật lớn trên mặt thực lực, làm hắn rất có khả năng chỉ một cái động tác nhỏ, sẽ tạo thành tổn thất không thể vãn hồi!
Ân Hàn mở miệng nói: "Chủ nhân nếu muốn xóa bỏ long khóa tù, còn có một biện pháp."
"Nói." Mặc Vô Việt lạnh lùng liếc nhìn Ân Hàn.
"Khóa tù long có thể cần tù rồng, nhưng nếu chủ nhân bạo tăng thực lực, thì long khóa tù sẽ không vây được.. ặc.." Ân Hàn bị cách không bóp cổ lại, Mặc Vô Việt mặt mày thô bạo huyết tinh. Hắn máu lạnh nhìn chằm chằm Ân Hàn, mở miệng từng từ từng chữ biểu lộ sát khí vô tận: "Ngươi nói cái gì?"
Lực đạo Mặc Vô Việt bóp cổ, làm Ân Hàn khó có thể hô hấp càng không thể mở miệng.
Ân Hàn chỉ có thể thần thức truyền âm vội vàng giải thích: "Xin chủ nhân trước hết nghe thuộc hạ nói, thuộc hạ không dám kêu chủ nhân ăn chủ mẫu tương lai."
Mặc Vô Việt giơ tay, ném Ân Hàn bay ra lăn vài vòng trên mặt đất mới đứng vững. Hắn nhanh chóng bò dậy nửa quỳ xuống giải thích: "Quân Cửu là dược của chủ nhân, là linh hồn bạn lữ của chủ nhân. Chủ nhân chỉ cần song tu cùng Quân Cửu, thì thực lực có thể bạo tăng. Đủ để bài trừ long khóa tù giam cầm."
Mặc Vô Việt không trả lời, nhất thời yên lặng.
Song tu đương nhiên là ý tứ trên mặt chữ, thực dễ hiểu. Nhưng Mặc Vô Việt nghĩ đến tuổi tác của Quân Cửu, trong lòng cự tuyệt. Cho dù linh hồn của Quân Cửu đã sớm thành thục không phải thiếu nữ, nhưng thân thể của nàng còn suy nhược yếu ớt, Mặc Vô Việt không muốn thương tổn nàng.
Mặc Vô Việt cúi người dựa vào trên giường hàn ngọc suy nghĩ sâu xa. Song tu tạm thời là không có khả năng, nhưng trừ song tu ra còn có biện pháp gì?
Ngón tay hắn có tiết tấu đánh ở trên giường hàn ngọc, Mặc Vô Việt bỗng nhiên nghĩ tới cái gì. Hắn lạnh lùng nhìn về phía Ân Hàn, hạ lệnh: "Chuẩn bị dược khóa long linh."
"Dạ." Ân Hàn lĩnh mệnh.
Khóa long linh chính là phương pháp trước kia. Tạm thời có thể áp chế khóa tù long, nhưng thời gian có hạn. Mỗi cách một đoạn thời gian, Mặc Vô Việt nhất định phải trở lại hàn uyên cửu trọng một lần, cũng là lúc trăng tròn, hắn còn phải bế quan đối kháng khóa tù long.
Dừng một chút, Mặc Vô Việt lại nói: "Ân Hàn, tìm chút công pháp song tu tới."
Ân Hàn: . Vừa rồi không tiếng động cự tuyệt nhanh như vậy, hiện tại lại muốn. Tâm tư cảu chủ nhân đoán không ra.
Khụ! Mặc Vô Việt tỏ vẻ lo trước khỏi họa, hắn có thể nghiên cứu trước một chút. Trêu chọc Tiểu Cửu Nhi mấy trăm lần như vậy, cũng không thể để một ngày kia bị Tiểu Cửu Nhi phát hiện hắn hỏi một cái thì đã hết ba cái là không biết. Nghe đồn, nữ nhân đều thực để ý kỹ thuật của nam nhân, hắn cần phải vượt qua thử thách, một lần là bắt được Tiểu Cửu Nhi nháy mắt hạ gục tất cả cỏ dại hoa dại!
Ý tưởng một đi là không thể vãn hồi, Mặc Vô Việt niệm tĩnh tâm chú mới khôi phục lại bình tĩnh. Hắn đứng dậy lại đi vào trong Hàn Ngọc Trì lần nữa, lần này khóa long linh hoàn thành thì đã có thể trở về gặp Tiểu Cửu Nhi. Không biết Tiểu Cửu Nhi thu được đan chu hắn đưa, có cao hứng hay không?
* * *
Ở khi Mặc Vô Việt tiến hành khóa long linh, Ân Hàn mới nhớ tới một sự kiện. Hắn lấy ngọc giản thông báo cho Lãnh Uyên: "Lãnh Uyên, chủ nhân một chốc một lát chưa thể đi Hạ Tam Yrọng."
"Cái gì? Ân Hàn huynh lừa ta sao, không phải lúc trước huynh nói cho ta chủ nhân cũng sắp trở lại sao?"
"Ừ." Ân Hàn lạnh nhạt mặt không biểu tình.
Bên ngọc giản đối diện Lãnh Uyên sắp dậm chân, hắn u oán nghiến răng: "Ta đã nói cho Quân cô nương! Huynh xem mà làm đi."
Ân Hàn nghĩ nghĩ, nói: "Ta không kêu huynh nói, tự huynh nói ra thì liên quan gì với ta." Nói xong, Ân Hàn lạnh như băng trực tiếp bóp tắt ánh sáng ngọc giản. Truyền tin gián đoạn, chỉ dư lại Lãnh Uyên ở thế giới Hạ Tam Trọng im lặng nghẹn ngào.
Làm sao bây giờ? Quân cô nương có thể cho rằng hắn là kẻ lừa đảo hay không. Hắn là thật sự cho rằng chủ nhân sắp về, Quân cô nương nhất định thật cao hứng biết được tin tức chủ nhân trở về. Hơn nữa Quân cô nương không phải đang chuẩn bị lễ vật cho chủ nhân sao? Hắn thông báo trước tiên, thì Quân cô nương có thể sớm chuẩn bị.
Nhưng không nghĩ tới, một chốc một lát lại không trở về. Lãnh Uyên ngồi xổm trên ngọn cây, sầu che mặt. Xong rồi!
"Meo?" Bên tai truyền đến tiếng mèo kêu. Lãnh Uyên buông tay ra, lạnh nhạt nhìn Tiểu Ngũ ngồi xổm bên người hắn. Cũng không biết khi nào thì Tiểu Ngũ trở nên thông minh, hay là cái mũi mèo quá thính. Mặc kệ hắn núp ở chỗ nào, Tiểu Ngũ đều có thể tìm được hắn.
Lãnh Uyên lau mặt: "Làm gì?"
"Meo meo meo!" Ta vừa mới nghe được các ngươi đối thoại, Mặc yêu nghiệt không trở lại ha ha ha ha! Miêu vui vẻ, có thể độc chiếm ân sủng của chủ nhân meo~~
Không phải thực hiểu Tiểu Ngũ đang nói cái gì, nhưng Lãnh Uyên có thể đoán ra Tiểu Ngũ đang vui sướng khi người gặp họa, hơn nữa rất là đắc ý. Hắn co rút khóe miệng, lắc mình trực tiếp thuấn di rời đi cây này. Tiểu Ngũ thấy Lãnh Uyên chạy cũng không tức giận, kiêu ngạo ngẩng đầu ưỡn ngực, lắc lư cái đuôi đi trở về.
Nó mới không nói cho chủ nhân, Mặc yêu nghiệt trở về càng trễ càng tốt!
Tối nay trăng sáng sao dày, yên lặng mà tường hòa. Tiểu Ngũ trở lại bên người Quân Cửu, cuộn mình thành nửa cục tròn vo thoải mái dễ chịu dựa vào Quân Cửu nhắm mắt lại. Bọn họ nơi này bình tĩnh tường hòa, địa phương khác lại không có bởi vì là đêm tối mà được an tĩnh.
Vân Nghê lặng lẽ tránh đi đệ tử trong đội ngũ, một mình một người tới đến bên hồ. Nàng ta há mồm học tiếng chim kêu, phía sau một trận gió thổi tới lạnh thấu xương.
Thân thể cứng đờ, Vân Nghê quay đầu lại nhìn lại. Dưới ánh trăng nữ nhân ngồi ở trên tảng đá bên hồ quyến rũ như yêu tinh, váy lụa màu đỏ không che hết được đầy đặn phía trên, cũng che không được đùi ngọc tuyết trắng mê người phía dưới. Dáng người nóng bỏng, yêu cơ mê hoặc. Đây là một mị hoặc ngay cả nữ nhân cũng rất khó kháng cự.
Nhưng ở khi Vân Nghê nhìn thẳng vào đôi mắt nàng ta, đột nhiên rùng mình một cái nửa quỳ hành lễ: "Vân Nghê gặp qua Hồng Anh tỷ tỷ."
"A, hành lễ làm cái gì chứ? Ngươi và ta đều là đệ tử ở trong học viện, tuy rằng không ở cùng một học viện. Nhưng thân phận chính là ngang hàng, không phải sao?" Hồng Anh mở miệng, tiếng nói yêu mị lả lướt giống như một mỹ nhân xà, phun lưỡi tê tê, chọn người mà cắn.
Vân Nghê lắc đầu cúi đến càng thấp: "Vân Nghê không dám!"
Tuy rằng mặt ngoài là ngang hàng, nhưng ở Thiên Tù. Hồng Anh là dưới một người trên vạn người, nàng ta tuyệt đối không dám đặt ngang hàng cùng Hồng Anh, trừ phi nàng ta không muốn sống nữa.
Nghe được Vân Nghê trả lời, đáy mắt Hồng Anh hiện lên vừa lòng. Nàng ta bước ra bước chân quyến rũ nóng bỏng, làn váy bay múa quả thực không che được tròn trịa vểnh cao phía sau. Hồng Anh đứng ở trước mặt Vân Nghê, ngón tay sơn màu đỏ tươi nâng cằm Vân Nghê lên.
Nàng ta nói: "Vân Nghê, ngươi và gia gia ngươi làm việc, lại làm ta không quá vừa lòng. Quân Cửu tới học viện Thái Sơ cũng có hơn một tháng đi? Như thế nào còn không có một chút tin tức."
"Hồng Anh tỷ tỷ bớt giận. Thật sự là Quân Cửu vô cùng giảo hoạt, ngay cả Mục sư huynh vẫn luôn bảo hộ ả, chúng ta xuống tay rất nhiều lần đều thất bại. Cũng không dám bại lộ thân phận, cho nên chậm chạp không có tiến triển."
"Mục Cảnh Nguyên bảo hộ ả?" Hồng Anh trầm sắc mặt xuống, quanh thân hắc khí dọa người.
Vân Nghê cúi đầu: "Dạ!"
Chương 360: Yêu nghiệt khiến người giận sôi.
Hồng Anh sửa tay bóp cằm Vân Nghê, nàng ta buộc chặt lực đạo đầu ngón tay, Vân Nghê bị đau nhíu mày, hốc mắt hơi nước quay cuồng. Nhưng chính là không dám mở miệng kêu đau.
Hồi lâu sau, Hồng Anh phủi tay buông Vân Nghê ra. Ánh mắt nàng ta âm trầm khiếp người, mở miệng: "Sao Mục Cảnh Nguyên lại sẽ bảo hộ ả? Tám gậy tre cũng đánh không tới, hơn nữa lại không quen biết. Có phải Mục Cảnh Nguyên phát hiện cái gì hay không?"
"Không có." Vân Nghê vội vàng biện giải: "Ta cùng gia gia vẫn luôn tuân thủ quy củ, không có tiết lộ nửa điểm cơ mật đi ra ngoài. Mục sư huynh không có khả năng biết được! Ta cũng không biết vì sao hắn phải bảo vệ Quân Cửu, hơn nữa lần thú linh hội này Mục Cảnh Nguyên cũng ở bên cạnh Quân Cửu."
Sắc mặt Hồng Anh càng khó coi, nàng ta nói: "Ngươi nói kỹ càng tỉ mỉ xem."
Vân Nghê nghe vậy, do dự tổ chức ngôn ngữ một chút mới mở miệng, nói cho Hồng Anh bắt đầu từ lúc đầu. Nghe xong Vân Nghê miêu tả, Hồng Anh nhíu mày ánh mắt lạnh hơn càng hung ác nham hiểm đáng sợ.
Hồng Anh giơ tay sờ sờ roi da bên hông, Vân Nghê thấy động tác đó thì sợ tới mức sắc mặt đều trắng bệch. Hung danh đao phủ, Vân Nghê sợ hãi cũng kinh hoàng. Nàng ta nghe được Hồng Anh lẩm bẩm: "Nhất định là Phó Lâm Trạm bọn họ nói cho Mục Cảnh Nguyên. Nhất định là hai bọn họ, luôn đối nghịch cùng ta, đáng giận!"
Thú linh hội trước thời hạn, là Hồng Anh nói ra.
Nàng ta không có kiên nhẫn đi chờ đợi Vân Nghê cùng đại trưởng lão học viện Thái Sơ cho ra kết quả. Kiện bảo vật kia quá quan trọng đối với Thiên Tù bọn họ!
Nàng ta cần phải lấy tới tay. Hơn nữa nàng ta từng hứa hẹn qua, không thể làm sư phụ thất vọng. Nhưng hiện tại Mục Cảnh Nguyên lại đi cùng với tiện nhân Quân Cửu kia, nàng ta động thủ như thế nào?
Trước không nói thủ đoạn quỷ dị của Quân Cửu, thế nhưng có thể đả thương nàng ta, còn giết Bàng Thanh Nhạc cùng tử sĩ mà nàng ta mang theo. Lại thêm Mục Cảnh Nguyên một Đại Linh Sư cấp hai, Hồng Anh cân nhắc mình mà động thủ thì căn bản không có phần thắng!
Lúc này Vân Nghê thật cẩn thận liếc nhìn Hồng Anh, nhẹ giọng nói: "Hồng Anh sư tỷ, ta có phái người theo dõi bọn họ."
"Làm không tồi." Cúi đầu nhìn về phía Vân Nghê, Hồng Anh ngữ khí lạnh băng mang theo sát khí: "Tiếp tục theo dõi, từ giờ trở đi thường xuyên hội báo hành tung của bọn họ cho ta. Vân Nghê ngươi nếu làm tốt, ta có thưởng xứng đáng. Nhưng nếu ngươi làm cho ta thất vọng rồi, ngươi biết kết cục."
"Dạ, Vân Nghê hiểu rõ."
"Còn có ngươi tốt xấu gì cũng là người Thiên Tù ta, cần phải vào vòng thắng màu máu." Hồng Anh nói xong, bước ra một bước. Nện bước chân quyến rũ câu người, lại một bước đã đi xa mười mét, chỉ trong chớp mắt đã biến mất ở trước mặt Vân Nghê.
Đợi Hồng Anh đi xa, lúc này Vân Nghê mới thở phào nhẹ nhõm trực tiếp ngồi bệch xuống dưới đất. Nàng ta sờ sờ cằm đỏ lên lại còn đau, cảm giác sau lưng mình lạnh lẽo mồ hôi lạnh sũng ướt quần áo. Đáy mắt Vân Nghê còn ẩn ẩn vẻ sợ hãi lập loè. Ở Thiên Tù, trừ bỏ viện trưởng Thiên Hư, không người nào không sợ nữ đao phủ Hồng Anh này!
Vân Nghê sợ Hồng Anh, cũng hâm mộ Hồng Anh. Nàng ta cũng muốn có một ngày đạt tới trình độ như Hồng Anh, thậm chí còn lợi hại hơn Hồng Anh.
Nắm chặt nắm tay, Vân Nghê lẩm bẩm tự nói như là đang thôi mien: "Ta sớm hay muộn thì cũng sẽ làm được! Hiện tại bắt Quân Cửu trước, lần cơ hội thú linh hội này nhất định phải lấy được tâm pháp. Nếu không Hồng Anh tỷ tỷ giết Quân Cửu, vậy thì xong hết rồi."
Nhưng mà khi Vân Nghê trở về chờ tin tức, lại kinh hãi bất an phát hiện, người theo dõi nàng ta phái ra ngoài chậm chạp không đưa tin tức trở về. Đảo mắt qua đi hai ngày, vẫn không tin tức.
Vân Nghê luống cuống!
* * *
Từ khi thú linh hội bắt đầu, đã qua đi sáu ngày. Quân Cửu bọn họ đã tiến vào chỗ sâu trong rừng rậm Đông Bình, nhưng cách đường biên màu máu tiến vào vòng thắng còn có một nửa khoảng cách. Khi đến nơi đây, đường mà Mục Cảnh Nguyên đã dần dần mất đi tác dụng.
Hắn nhéo nhéo giữa mày, nhìn xem bốn phía cuối cùng từ bỏ. Quay đầu lại nhìn về phía Quân Cửu cùng Khanh Vũ, hắn nói: "Ta còn chưa tới nơi này, đường phía trước ta cũng không cách nào dẫn nữa rồi. Nhưng mà một đường này của chúng ta thực thuận lợi, cũng thực mau, đến vòng thắng cũng không cần lo lắng, chúng ta khẳng định là nhóm đến đầu tiên."
"Nếu như vậy, đường còn dư lại giao cho ta đi." Quân Cửu vừa mở miệng, Mục Cảnh Nguyên cực kỳ kinh ngạc sửng sốt.
Hắn hoang mang nhìn Quân Cửu, không thể tưởng tượng nhìn vài lần mới nói: "Quân sư muội nmuội biết đường trong rừng rậm Đông Bình sao? Khoan đã, chuyện này không có khả năng. Muội chưa bao giờ tới rừng rậm Đông Bình, đây vẫn là lần đầu tiên sao muội có thể biết đường."
Nào có người tới lần đầu tiên, thì sẽ biết đường chứ! Nhưng nếu Quân Cửu không biết, lại vì sao lại nói giao cho nàng?
Mục Cảnh Nguyên không hiểu ra sao, càng cảm thấy được mình nhìn không thấu Quân Cửu. Bắt đầu từ khi tiến vào rừng rậm Đông Bình, Mục Cảnh Nguyên liền cảm thấy mỗi một ngày đều đang bị Quân Cửu đổi mới tam quan. Nhìn nhìn Khanh Vũ là dáng vẻ nhìn thấu tập mãi thành thói quen, Mục Cảnh Nguyên mới cảm thấy mình có bạn rồi.
Tổng kết một cái, Quân Cửu quá biến thái! Còn tuổi nhỏ, lại giống như không có gì là nàng không biết.
Yêu nghiệt khiến người ta giận sôi!
Quân Cửu nâng tay bấm tay niệm thần chú, một bên giải thích: "Ta không biết đường, nhưng chim chóc sinh hoạt ở chỗ này thì biết."
"Chim?" Mục Cảnh Nguyên không rõ, hắn quay đầu nhìn về phía Khanh Vũ ý đồ từ trong miệng đồng bạn biết được một chút manh mối. Khanh Vũ nhún vai với hắn: "Mục sư huynh, huynh nhìn thì tốt rồi."
Ngay sau đó, Mục Cảnh Nguyên nhìn thấy con chim đầu tiên bay đến trên ngọn cây trước mặt Quân Cửu, ríu rít với nàng. Sau đó dần dần, càng ngày càng nhiều chim chóc bay tới. Không chỉ có là có chim bình thường, còn có không ít là linh thú. Mục Cảnh Nguyên thậm chí còn thấy được linh thú Sóng Ma Điểu cấp sáu.
Đám chim choc đó ngoan ngoãn dàn ra một hàng, ríu ra ríu rít kêu lên giống như đang đối thoại cùng Quân Cửu. Nếu không phải Tiểu Ngũ bá chiếm Quân Cửu, ghé vào trên vai nàng nhe răng với đàn chim choc này, chỉ sợ sẽ có chim chóc thân mật đứng ở trên người Quân Cửu đi.
Thấy một màn như vậy, Mục Cảnh Nguyên thật lâu không thể hoàn hồn. Hơi há miệng, mới phát hiện ngữ khí của mình vô lực khiếp sợ cỡ nào. Mục Cảnh Nguyên: "Quân sư muội còn biết điểu ngữ?"
Khanh Vũ trả lời hắn: "Cũng gần như vậy."
Mắt thấy chim chóc lục tục bay đi, Quân Cửu để lại con linh thú Sóng Ma Điểu cấp sáu. Nàng nhướng mày nhìn về phía hai người, câu môi nói: "Đi thôi. Sóng Ma Điểu biết đường biên màu máu ở đâu, nó có thể mang chúng ta đi vòng thắng."
"Được."
Mục Cảnh Nguyên muốn nói, Quân sư muội lợi hại! Cái này giống như khai quải (bug – lỗi), không nói học viện Thái Sơ cộng thêm Thiên Hư cùng Tử Tiêu, có ai có thể so với một đội này của bọn họ? Hạng nhất, nắm chắc thắng lợi.
Có Sóng Ma Điểu dẫn đường, bọn họ ít đi đường vòng một chút, lại có thể tránh đi đại bộ phận linh thú. Liền nhẹ nhàng đến rìa vòng thắng, dưới bóng đêm không nên lên đường. Quân Cửu phân biệt một chút núi non nơi xa, nói: "Trước giữa trưa ngày mai, chúng ta là có thể đến vòng thắng."
Khanh Vũ cùng Mục Cảnh Nguyên gật gật đầu. Bọn họ cần nắm chặt thời gian điều chỉnh trạng thái, sau khi vào vòng thắng mới là sát phạt huyết tinh tàn nhẫn nhất. Trong vạn chọn lấy một, rất không dễ dàng!
Quân Cửu bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía trời cao: "Đêm nay là huyết nguyệt."
Huyết nguyệt là điềm xấu, vừa hiện thân liền chiêu cáo tai họa đến. Hơn nữa Quân Cửu phát hiện đêm nay nàng không nghe được một chút tiếng chim kêu, cũng không nghe được linh thú rít gào. Tối nay, quá mức an tĩnh với quỷ dị. Thế cho nên khi cả mặt đất chấn động, tất cả mọi người phản ứng không kịp.
Trong nháy mắt, từ an tĩnh quỷ dị biến thành đất rung núi chuyển, ầm ầm điếc tai.