Tiểu Bì Bạch
Bì Trắng Nhất Diễn Đàn (●´ω`●)
Bài viết: 27 

Chương 10: Bắt đầu đánh mặt đùng đùng (1)
"Cậu muốn cùng tôi so thành tích thi thử lần này?" Nhất Nhất mỉm cười hỏi. "Đương nhiên, chẳng phải vừa rồi các cậu đang thảo luận thi thử lần này sao? Cậu đã có lòng tin như vậy, đều có thể ở chỗ này dạy người khác, khẳng định là thi rất khá? Tôi đây cũng không khi dễ cậu, chúng ta liền so thành tích thi thử lần này." Thư Tiểu Vũ vẻ mặt kiêu ngạo nói, những người biết cô ta, nhìn thấy biểu lộ trên mặt cô ta, liền biết cô ta nói lời này xong trong lòng đang rất đắc ý, mọi người âm thầm một hồi xem thường. Thư Tiểu Vũ nói xong lại sợ Nhất Nhất không đáp ứng, cố ý lại nói: "Như thế nào, chẳng lẽ cậu sợ?" Nhất Nhất nghe xong lời của cô ta khẽ mỉm cười nói: "Chỉ thi đấu không có phần thưởng thì có ý nghĩa gì, ai rãnh rỗi không có việc gì ở chỗ này cùng cậu đánh cược làm trễ nãi công việc." Trong lòng tự nhủ: Tôi sợ cậu sợ đến thật sự. Việc vui đưa tới cửa, ngu sao mà không chơi, vừa vặn bản thân đang rất nhàm chán đây.
"Nhất Nhất cậu quá vọng động rồi, tại sao phải đánh cược với cô ta". Tất cả mọi người không đồng ý để Nhất Nhất đánh cược với Thư Tiểu Vũ, trong lòng nhao nhao nghĩ đến, nếu là thật đánh cược, Nhất Nhất không phải chỉ có thể chờ thua sao? "Yên tâm" Nhất Nhất cho mọi người một cái ánh mắt trấn an: "Tôi cùng cô ta đánh cược trận này cũng là vì để các cậu nhìn xem, chỉ cần nỗ lực, không có gì là không thể làm."
"Tốt, nếu như tôi thắng tôi muốn cậu tiếp tục trang điểm, hơn nữa là giống như lúc trước cậu hay vẽ. Hơn nửa trong giờ nghỉ trưa, tại trước mặt toàn bộ thầy trò nói, Nhất Nhất cậu, không sánh bằng Thư Tiểu Vũ tôi, thế nào, cậu có đáp ứng hay không." Thư Tiểu Vũ hướng cổ lên khinh miệt nói. "Nếu như cậu thua đây?" Trương Mỹ Quyên nói ra. "Chê cười, tôi làm sao sẽ thua!" Thư Tiểu Vũ lớn tiếng nói. "Là trận đấu thì có thắng thua, cậu như thế nào khẳng định cậu nhất định sẽ không thua, nếu như cậu có thể xác định, vậy tôi còn cùng cậu đánh cược làm cái gì, chẳng phải lẽ là tôi bị ngốc sao? Biết rõ phải thua vẫn cùng cậu đánh cược." Nhất Nhất nói. Mọi người vây xem đều nghị luận, hai người Thư Tiểu Vũ cùng Nhất Nhất, trên cơ bản toàn bộ không có không ai là không biết, Thư Tiểu Vũ là hoa khôi của năm ba lớp 1, tướng mạo xinh đẹp, quan trọng nhất là học giỏi, nghe nói trong nhà cô mở công ty xây dựng, tương đối có tiền. Mà Nhất Nhất nổi tiếng liền cao hơn một chút, một là gia thế của Nhất Nhất, toàn bộ trường học liền không có mấy người có thể vượt qua. Hai là hình tượng, đương nhiên nói đến hình tượng của nguyên chủ, thật là rất có tính khiêu chiến, bởi vì người bình thường đều không tiếp thụ được khuôn mặt như vậy, nói là khuôn mặt nhưng lại chỉ có thể dúng giống y "chữ như gà bới" để hình dung, buổi tối đi ra đường còn có thể dọa ma. Ba là thành tích học tập, nói thật là thật sự không ra làm sao. Tuy nói trước mắt Nhất Nhất là xinh đẹp, hình tượng một trăm tám mươi độ chuyển biến lớn, thế nhưng không có nghe nói ai biến đẹp thì thành tích cũng có thể biến tốt. Vì vậy tất cả mọi người đều nhìn Nhất Nhất bằng ánh mắt không tốt, thậm chí có người còn nói Nhất Nhất quá vọng động rồi, không nên cùng Thư Tiểu Vũ đánh cược. Bất quá những người tại đây nghe đã nửa ngày, đều cảm thấy Thư Tiểu Vũ quá khi dễ người, quá kiêu ngạo rồi, đều rất chán ghét cô ta, ngược lại là Nhất Nhất từ đầu đến cuối luôn mỉm cười, thái độ ôn hòa, làm cho người ta vô cùng có hảo cảm, trong nội tâm cũng liền thiên hướng cô.
Thư Tiểu Vũ nghe mọi người nghị luận trong lòng tự nhủ, đúng là một con hồ ly tinh, chỉ mới trong chốc lát mà những người này đã bị cô ta mê hoặc, xem tôi như thế nào chỉnh đốn cô, thích thú nói: "Tốt, nếu như cậu thắng điều kiện liền tùy cậu nói, những người đang ngồi đây đều có thể làm chứng, cũng đừng đến lúc đó cậu thua lại không dám thừa nhận." Nói xong cũng không đợi Nhất Nhất nói điều kiện, mang theo mấy cái tiểu tùy tùng nghênh ngang rời đi.
Gặp Thư Tiểu Vũ rời đi, mọi người cũng sớm ăn cơm xong nhao nhao ra nhà ăn. Chỉ chốc lát sau, chuyện xảy ra trong phòng ăn liền truyền khắp toàn bộ trường học. Lưu Văn Lượng mấy người cũng ở đây thảo luận chuyện này, "Hừ, tôi nói cái kia Thư Tiểu Vũ sao tự nhiên lại muốn tìm Nhất Nhất gây phiền toái đâu, nguyên lai là vì ghen ghét Nhất Nhất xinh đẹp hơn cô ta, con gái đúng là tâm tư đố kị a, ai nha~~~" Cổ Đông Phương còn chưa nói hết, liền lớn tiếng kêu lên, chỉ thấy Trương Mỹ Quyên đứng bên cạnh đang nắm hông của hắn dùng sức vặn, "Ôi bà cô, mau buông tay, tôi cũng không nói cậu nha, đau chết mất." Trương Mỹ Quyên hừ lạnh một tiếng lúc này mới buông tay ra. Lưu Văn Lượng cũng không để ý tới bọn hắn, nói với Nhất Nhất: "Lần này đến cùng là cậu thi được thế nào, có bao nhiêu nắm chắc có thể thắng cô ta?" Nhất Nhất cười nói: "Mười thành." Lưu Văn Lượng nghe thấy Nhất Nhất trả lời, mở to hai mắt nhìn, quả thực không thể tin được lỗ tai của mình. Nhất Nhất lại nói: "Không sai, chính là như cậu nghe được." Nói xong không thèm để ý đến đám bọn hắn, kêu lên Trương Mỹ Quyên cùng trở về phòng học của mình. Lưu Văn Lượng lặng người cả buổi, hậu tri hậu giác kịp phản ứng thì Nhất Nhất đã đi rồi, vội vàng kêu lên mấy cái bạn thân: "Đi thôi, chúng ta cũng tranh thủ thời gian học tập đi, như thế nào cũng không thể để các cô ấy bỏ quá xa." Nói xong trước tiên đi trở về phòng học vùi đầu đau khổ học tập.
Mặc kệ mỗi ngày phát sinh chuyện gì, thời gian như cũ trôi qua. Đảo mắt đã đến thứ năm, hôm nay là ngày công bố thành tích, dựa theo quy luật trước kia, thành tích lần này muốn dán ở trên cột thông báo của trường học, muốn biết mình xếp hạng cùng thành tích, liền đến cột thông báo xem. Vì vậy buổi trưa các học sinh đều không nóng nảy đi nhà ăn mua cơm, toàn bộ chạy đến cột thông báo xem thành tích. Nói thật các cuộc thi trước, cũng không có nhiều người tích cực như vậy, nhưng lần này cùng trước kia không giống nhau nha! Bọn hắn cũng không quên nơi đây còn có hai học sinh đánh ước một trận đâu.
Giữa trưa tan học, Nhất Nhất bị Trương Mỹ Quyên cứng rắn kéo đến trước cột thông báo. Thời điểm các cô đến, trước cột thông báo đã sớm vây đầy người, thỉnh thoảng nghe được bên trong có người phát ra từng tiếng sợ hãi thán phục. Có người phát hiện Nhất Nhất, liền kêu nói: "Nhất Nhất cậu cũng thật là lợi hại, cậu làm thế nào thi được tốt như vậy?" Mọi người nhìn qua nhân vật chính đã đến vội vàng nhượng ra một con đường, hai người Nhất Nhất liền đi lên phía trước, nhìn lên bảng xếp hạng thành tích. Nhất Nhất đối với thành tích của mình vẫn rất có tin tưởng, quả nhiên, điểm tối đa là 750 điểm, Nhất Nhất vì không làm cho người ta chú ý nên ngoại trừ toán học, mặt khác các môn đều cố ý làm sai một hai đạo đề, Tiếng Anh 148 điểm, Ngữ văn 141 điểm, Vật lý 145 điểm, Hóa học 143 điểm, tổng là 727 điểm, vượt xa người đứng thứ hai hơn bốn mươi điểm. Kỳ thật Trương Mỹ Quyên đã sớm tìm thấy được điểm của mình, 631 điểm, thi rất tối, nguyên lai xếp hạng cả năm của Trương Mỹ Quyên là ngoài 100, lần này bay đến hạng 83, tiến bộ rất lớn. Nhưng là cô tìm hồi lâu cũng không tìm thấy được Nhất Nhất, bởi vì cô không nghĩ tới Nhất Nhất có thể thi được thứ nhất, tìm từ sau ra trước, đương nhiên là tìm không được, về sau cô không tìm được Nhất Nhất, trực tiếp tìm Thư Tiểu Vũ, lúc này liền tìm được cả 2 người, Thư Tiểu Vũ 669 điểm, xếp thứ 8, lần này cũng phát huy thật tốt, so với trước kia hơn 10 điểm, đáng tiếc vẫn đang so ra kém Nhất Nhất, Nhất Nhất vậy mà thi được 727 điểm, Trương Mỹ Quyên thoáng cái hưng phấn nhảy lên, lúc này Lưu Văn Lượng mấy người cũng đã tới, nghe Trương Mỹ Quyên nói thành tích của Nhất Nhất, mấy người cũng đem tâm thả trong bụng, đều vui mừng cho Nhất Nhất. Lưu Văn Lượng nghĩ tới câu nói trước kia của Nhất Nhất "Mười thành" đưa mắt nhìn cô thật sâu, trong mắt suy nghĩ lộ rõ, muốn giấu cũng không giấu được. Bất quá hắn cũng không có nhiều xoắn xuýt, bởi vì theo trong nội tâm, hắn cảm thấy, mặc kệ Nhất Nhất phát sinh cái gì kỳ tích cũng đều là hiển nhiên.
"Nhất Nhất cậu quá vọng động rồi, tại sao phải đánh cược với cô ta". Tất cả mọi người không đồng ý để Nhất Nhất đánh cược với Thư Tiểu Vũ, trong lòng nhao nhao nghĩ đến, nếu là thật đánh cược, Nhất Nhất không phải chỉ có thể chờ thua sao? "Yên tâm" Nhất Nhất cho mọi người một cái ánh mắt trấn an: "Tôi cùng cô ta đánh cược trận này cũng là vì để các cậu nhìn xem, chỉ cần nỗ lực, không có gì là không thể làm."
"Tốt, nếu như tôi thắng tôi muốn cậu tiếp tục trang điểm, hơn nữa là giống như lúc trước cậu hay vẽ. Hơn nửa trong giờ nghỉ trưa, tại trước mặt toàn bộ thầy trò nói, Nhất Nhất cậu, không sánh bằng Thư Tiểu Vũ tôi, thế nào, cậu có đáp ứng hay không." Thư Tiểu Vũ hướng cổ lên khinh miệt nói. "Nếu như cậu thua đây?" Trương Mỹ Quyên nói ra. "Chê cười, tôi làm sao sẽ thua!" Thư Tiểu Vũ lớn tiếng nói. "Là trận đấu thì có thắng thua, cậu như thế nào khẳng định cậu nhất định sẽ không thua, nếu như cậu có thể xác định, vậy tôi còn cùng cậu đánh cược làm cái gì, chẳng phải lẽ là tôi bị ngốc sao? Biết rõ phải thua vẫn cùng cậu đánh cược." Nhất Nhất nói. Mọi người vây xem đều nghị luận, hai người Thư Tiểu Vũ cùng Nhất Nhất, trên cơ bản toàn bộ không có không ai là không biết, Thư Tiểu Vũ là hoa khôi của năm ba lớp 1, tướng mạo xinh đẹp, quan trọng nhất là học giỏi, nghe nói trong nhà cô mở công ty xây dựng, tương đối có tiền. Mà Nhất Nhất nổi tiếng liền cao hơn một chút, một là gia thế của Nhất Nhất, toàn bộ trường học liền không có mấy người có thể vượt qua. Hai là hình tượng, đương nhiên nói đến hình tượng của nguyên chủ, thật là rất có tính khiêu chiến, bởi vì người bình thường đều không tiếp thụ được khuôn mặt như vậy, nói là khuôn mặt nhưng lại chỉ có thể dúng giống y "chữ như gà bới" để hình dung, buổi tối đi ra đường còn có thể dọa ma. Ba là thành tích học tập, nói thật là thật sự không ra làm sao. Tuy nói trước mắt Nhất Nhất là xinh đẹp, hình tượng một trăm tám mươi độ chuyển biến lớn, thế nhưng không có nghe nói ai biến đẹp thì thành tích cũng có thể biến tốt. Vì vậy tất cả mọi người đều nhìn Nhất Nhất bằng ánh mắt không tốt, thậm chí có người còn nói Nhất Nhất quá vọng động rồi, không nên cùng Thư Tiểu Vũ đánh cược. Bất quá những người tại đây nghe đã nửa ngày, đều cảm thấy Thư Tiểu Vũ quá khi dễ người, quá kiêu ngạo rồi, đều rất chán ghét cô ta, ngược lại là Nhất Nhất từ đầu đến cuối luôn mỉm cười, thái độ ôn hòa, làm cho người ta vô cùng có hảo cảm, trong nội tâm cũng liền thiên hướng cô.
Thư Tiểu Vũ nghe mọi người nghị luận trong lòng tự nhủ, đúng là một con hồ ly tinh, chỉ mới trong chốc lát mà những người này đã bị cô ta mê hoặc, xem tôi như thế nào chỉnh đốn cô, thích thú nói: "Tốt, nếu như cậu thắng điều kiện liền tùy cậu nói, những người đang ngồi đây đều có thể làm chứng, cũng đừng đến lúc đó cậu thua lại không dám thừa nhận." Nói xong cũng không đợi Nhất Nhất nói điều kiện, mang theo mấy cái tiểu tùy tùng nghênh ngang rời đi.
Gặp Thư Tiểu Vũ rời đi, mọi người cũng sớm ăn cơm xong nhao nhao ra nhà ăn. Chỉ chốc lát sau, chuyện xảy ra trong phòng ăn liền truyền khắp toàn bộ trường học. Lưu Văn Lượng mấy người cũng ở đây thảo luận chuyện này, "Hừ, tôi nói cái kia Thư Tiểu Vũ sao tự nhiên lại muốn tìm Nhất Nhất gây phiền toái đâu, nguyên lai là vì ghen ghét Nhất Nhất xinh đẹp hơn cô ta, con gái đúng là tâm tư đố kị a, ai nha~~~" Cổ Đông Phương còn chưa nói hết, liền lớn tiếng kêu lên, chỉ thấy Trương Mỹ Quyên đứng bên cạnh đang nắm hông của hắn dùng sức vặn, "Ôi bà cô, mau buông tay, tôi cũng không nói cậu nha, đau chết mất." Trương Mỹ Quyên hừ lạnh một tiếng lúc này mới buông tay ra. Lưu Văn Lượng cũng không để ý tới bọn hắn, nói với Nhất Nhất: "Lần này đến cùng là cậu thi được thế nào, có bao nhiêu nắm chắc có thể thắng cô ta?" Nhất Nhất cười nói: "Mười thành." Lưu Văn Lượng nghe thấy Nhất Nhất trả lời, mở to hai mắt nhìn, quả thực không thể tin được lỗ tai của mình. Nhất Nhất lại nói: "Không sai, chính là như cậu nghe được." Nói xong không thèm để ý đến đám bọn hắn, kêu lên Trương Mỹ Quyên cùng trở về phòng học của mình. Lưu Văn Lượng lặng người cả buổi, hậu tri hậu giác kịp phản ứng thì Nhất Nhất đã đi rồi, vội vàng kêu lên mấy cái bạn thân: "Đi thôi, chúng ta cũng tranh thủ thời gian học tập đi, như thế nào cũng không thể để các cô ấy bỏ quá xa." Nói xong trước tiên đi trở về phòng học vùi đầu đau khổ học tập.
Mặc kệ mỗi ngày phát sinh chuyện gì, thời gian như cũ trôi qua. Đảo mắt đã đến thứ năm, hôm nay là ngày công bố thành tích, dựa theo quy luật trước kia, thành tích lần này muốn dán ở trên cột thông báo của trường học, muốn biết mình xếp hạng cùng thành tích, liền đến cột thông báo xem. Vì vậy buổi trưa các học sinh đều không nóng nảy đi nhà ăn mua cơm, toàn bộ chạy đến cột thông báo xem thành tích. Nói thật các cuộc thi trước, cũng không có nhiều người tích cực như vậy, nhưng lần này cùng trước kia không giống nhau nha! Bọn hắn cũng không quên nơi đây còn có hai học sinh đánh ước một trận đâu.
Giữa trưa tan học, Nhất Nhất bị Trương Mỹ Quyên cứng rắn kéo đến trước cột thông báo. Thời điểm các cô đến, trước cột thông báo đã sớm vây đầy người, thỉnh thoảng nghe được bên trong có người phát ra từng tiếng sợ hãi thán phục. Có người phát hiện Nhất Nhất, liền kêu nói: "Nhất Nhất cậu cũng thật là lợi hại, cậu làm thế nào thi được tốt như vậy?" Mọi người nhìn qua nhân vật chính đã đến vội vàng nhượng ra một con đường, hai người Nhất Nhất liền đi lên phía trước, nhìn lên bảng xếp hạng thành tích. Nhất Nhất đối với thành tích của mình vẫn rất có tin tưởng, quả nhiên, điểm tối đa là 750 điểm, Nhất Nhất vì không làm cho người ta chú ý nên ngoại trừ toán học, mặt khác các môn đều cố ý làm sai một hai đạo đề, Tiếng Anh 148 điểm, Ngữ văn 141 điểm, Vật lý 145 điểm, Hóa học 143 điểm, tổng là 727 điểm, vượt xa người đứng thứ hai hơn bốn mươi điểm. Kỳ thật Trương Mỹ Quyên đã sớm tìm thấy được điểm của mình, 631 điểm, thi rất tối, nguyên lai xếp hạng cả năm của Trương Mỹ Quyên là ngoài 100, lần này bay đến hạng 83, tiến bộ rất lớn. Nhưng là cô tìm hồi lâu cũng không tìm thấy được Nhất Nhất, bởi vì cô không nghĩ tới Nhất Nhất có thể thi được thứ nhất, tìm từ sau ra trước, đương nhiên là tìm không được, về sau cô không tìm được Nhất Nhất, trực tiếp tìm Thư Tiểu Vũ, lúc này liền tìm được cả 2 người, Thư Tiểu Vũ 669 điểm, xếp thứ 8, lần này cũng phát huy thật tốt, so với trước kia hơn 10 điểm, đáng tiếc vẫn đang so ra kém Nhất Nhất, Nhất Nhất vậy mà thi được 727 điểm, Trương Mỹ Quyên thoáng cái hưng phấn nhảy lên, lúc này Lưu Văn Lượng mấy người cũng đã tới, nghe Trương Mỹ Quyên nói thành tích của Nhất Nhất, mấy người cũng đem tâm thả trong bụng, đều vui mừng cho Nhất Nhất. Lưu Văn Lượng nghĩ tới câu nói trước kia của Nhất Nhất "Mười thành" đưa mắt nhìn cô thật sâu, trong mắt suy nghĩ lộ rõ, muốn giấu cũng không giấu được. Bất quá hắn cũng không có nhiều xoắn xuýt, bởi vì theo trong nội tâm, hắn cảm thấy, mặc kệ Nhất Nhất phát sinh cái gì kỳ tích cũng đều là hiển nhiên.
Chỉnh sửa cuối: