Bài viết: 0 

Chương 10: Thiên Thịnh ta dù chết đói cũng tuyệt đối không ăn một miếng cơm của ngươi
Nguyên Mộ dậy rất sớm, dù sao hôm nay khai trương, kiểu gì cũng phải chuẩn bị thêm một chút.
Nhưng khác với ông chủ tiệm cơm khác, Nguyên Mộ tuy thận trọng, nhưng cũng không nhiệt tình quá. Thậm chí đợt khách nhân đầu tiên tiến vào, Nguyên Mộ còn đang nhàn nhã dụ dỗ Tiểu Mộc Cẩn trong ngực, dạy nó học chữ.
Thanh niên đẹp trai, chó con mập thành quả cầu, hơn nữa tiểu viện tuy rằng cổ xưa nhưng dọn dẹp rất sạch sẽ, mặc dù không có phục vụ viên nhiệt tình tiếp đãi ở cửa, nhưng ấn tượng đầu tiên vẫn khiến người cảm thấy thư thích.
"Uống chút trà, nghỉ ngơi trước đi."
Một chén trà gạo lứt đơn giản, phối hợp với một đĩa quả khô nhỏ, trà nóng vào cổ họng, quả khô tinh khiết thơm ngon, cảm giác khổ cực khi lên núi lập tức biến mất.
Lần này tới là một đôi vợ chồng trung niên, tính khí cũng tương đối ôn hòa. Chỉ là vừa ngồi xuống chưa bao lâu, bọn họ liền không nhịn được đánh giá xung quanh, phảng phất đang tìm kiếm thứ gì. Không giống như là tới để ăn cơm.
"Hai vị đây là tới bái Sơn Thần?" Vương Khải lanh lợi, nhìn một chút liền đoán ra tâm tư của hai người.
Người phụ nữ còn có chút ngượng ngùng, nam nhân tiếp lời, "Chỉ là tò mò tới xem một chút"
Ngoài mặt là nói như vậy, nhưng thực tế hai người vẫn chưa có con, các loại biện pháp có thể nghĩ tới đều không có tác dụng. Lần này, một là vì ở gần, hai là thấy cái video được chia sẻ kia có chút thần, liền dùng tâm thái ngực chết coi như ngựa sống mà chữa để tới.
Nghĩ như thế, nam nhân thuận thế tiếp lời Vương Khải "Ông chủ xác thực là có tay nghề tốt a! Trước khi ăn cơm chúng ta có thể đi dạo xung quanh không?"
"Có thể" Nguyên Mộ từ phòng bếp đi ra thuận thế vỗ vỗ Tiểu Mộc Cẩn đi sau chân hắn, "Địa bàn của em, em đi đi!"
"Uông!" Chú chó nhỏ màu đen cả người tròn vo vung chân ngắn ùng ục ùng ục lăn qua, văn nhã ngồi xổm trước mặt hai vợ chồng, đôi mắt to giống như mã não đen hiếu kỳ đánh giá bọn họ
Đá mã não đen
Thân thế đầy lông mao mềm mại, gió núi mát mẻ vừa thổi qua, đỉnh đầu nhếch lên một đống lông, cả người cún nhỏ càng có vẻ ngốc manh đáng yêu.
Hai vợ chồng đều là người ôn hòa, đương nhiên đặc biệt yêu thích ấu tể.
Mà Tiểu Mộc Cẩn thật sự chạy trước hai người giống như muốn đem bọn họ đi dạo xung quanh.
Tiểu viện của Nguyên Mộ cũng mới vừa sửa chữa xong, tổng cộng chỉ lớn như vậy, sau khi luẩn quẩn một vòng, đã đến vị trí từng là đại điện của Thú Thần Miếu.
Hiện tại ở bên trong đã không còn tượng thần nào, chỉ có một tấm biển cổ điển còn đứng ở đó, trái lại càng trở nên bí ẩn.
"Đây chính là Sơn Thần sao?" Nhìn tấm biển ở Miếu Sơn Thần, hai vợ chồng không nhịn được đồng thời quỳ lạy.
Vô cùng thành kính, tràn ngập khát cầu và tuyệt vọng
"Cầu ngài ban cho chúng ta đứa con"
Đây là tiếc nuối lớn nhất của hai vợ chồng bọn họ
Cuộc sống hạnh phúc, tình cảm ngọt ngào, cha mẹ hai bên thân thể khỏe mạng, nhưng dù làm thế nào cũng không có con. Rõ ràng thân thể hai người không có bệnh tật gì.
Ngay từ đầu còn có thể kiềm chế, nhưng lâu dần, tuổi tác ngày càng tăng, mọi người xung quanh đều có con cái, còn bọn họ vẫn mãi không có.
Lúc trước vụ án của Tiểu Mộc Cẩn bị lộ ra, bọn họ nhìn những bé gái vô tội trong tin tức đó, hận không thể quất chết những người không đáng làm cha mẹ đó.
Bọn họ khát vọng có con đến nông nỗi có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, nhưng những người đó lại có thể nhẫn tâm đem con ruột của mình đẩy vào hố lửa.
"Nếu như là con trai, ta nhất định bảo vệ nó lớn lên khỏe mạnh, dạy nó trở thành người tốt có thể đảm đương một phía. Nếu như là con gái, ta nhất định dùng hết khả năng của mình cưng chiều nó thành Tiểu công chúa, làm cho nó hạnh phúc cả đời"
Nữ nhân lẩm bẩm trút xuống toàn bộ sự chờ đợi của nàng với con, bất kể nam nữ, bất kể xấu đẹp, bất kể thông minh hay bình thường, chỉ cần có một đứa con thuộc về nàng, đem sự cảm kích suốt đời của mình trút xuống kỳ tích này.
Đây là địa bàn của Tiểu Mộc Cẩn, một người là thật tình hay giả dối, nàng liếc mắt một cái có thể nhìn thấy. Mà mệnh số của người trước mắt đang cầu nguyện với Sơn Thần nàng liếc mắt một cái cũng thấy rõ.
Nàng nhìn thấu vận mệnh của hai vợ chồng này, hai người nhất định là không có con của mình.
Người có thì bỏ như giày rách, người khát vọng thì làm thế nào cũng không có được, đây chính là sự đùa giỡn lớn nhát của vận mệnh với nhân loại.
Cố tình trẻ con khác với những thứ khác, điều này dính tới linh hồn, cũng không phải chỉ cần nàng tăng cường giá trị may mắn là có thể tìm được.
Đột nhiên Tiểu Mộc Cẩn có chút khổ sở, mà sự thành kính cầu khẩn của hai vợ chồng kia luôn đọng lại trong tâm lý nó.
Suy nghĩ một hồi, đột nhiên nó chạy tới trước mặt nữ nhân, dùng trán của mình chạm vào nàng.
"Gâu!"
Một tiếng này, có chứa thần lực của Sơn Thần, cũng là chúc phúc tới từ Họa Đấu.
Đầu tiên nữ nhân hơi ngây giờ, tiếp đó cảm thấy từ nơi xa xôi truyền tới giọng nói non nớt của bé gái, nói với nàng rằng khi xuống núi có thể vào thôn đi dạo.
Mãi đến một lúc lâu, nữ nhân mới chậm rãi hoàn hồn. Quay sang nhìn chồng mình, cũng đang sững sờ. Hai người liếc mắt nhìn nhau đều cảm thấy thật thần kỳ, hiển nhiên là cũng nghe thấy thanh âm kia.
Vì vậy, hai vợ chồng thương lượng với nhau, sau đó thả lỏng tâm tình đi dạo khắp nơi trong tiểu viện. Mà không biết từ lúc nào, Tiểu Mộc Cẩn không theo sau bọn họ nữa.
Bọn họ không quá để ý, dưới cái nhìn của bọn họ, cún nhỏ dẫn đường có lẽ chỉ là điểm nhận sau khi Nguyên Mộ huấn luyện. Dù sao cũng chỉ là cún con, chơi một lúc mệt mỏi hoặc là bị dời lực chú ý là chuyện bình thường.
Mà sau khi bọn họ rời đi, Nguyên Mộ từ từ đi tới ôm lấy cún nhỏ đang uể oải suy sụp.
Nguyên Mộ: Đáng giá không?
Thần cũng không phải là vạn năng, nhất thời thương hại giúp con người chuyển ngoặt vận mệnh, bản thân mình lại phải chịu đựng trừng phạt.
Giống như Tiểu Mộc Cẩn hiện tại, nó đã tới trình độ ngay cả hô hấp cũng đau nhức cả người.
Tiểu Mộc Cẩn nhích lại gần lồng ngực Nguyên Mộ.
"Đáng giá"
Hai vợ chồng này đều là người tốt, sau khi trở về, vẫn luôn không có con, lại đem tiểu yêu hóa thành đại yêu đi cứu trợ cô nhi tại cô nhi viện.
Đáng tiếc người tốt không có báo đáp tốt, bát gạo nuôi ân đấu gạo nuôi thù, cô nhi được bọn họ cứu trợ cuối cùng lại tham di sản của bọn họ.
Cuối cùng tới lúc sắp chết đều không thể nhắm mắt. Cho nên, dù thế nào nó cũng muốn làm chuyện này.
Mộc Cẩn cọ cọ vào mặt Nguyên Mộ.
"Ta đã quen bị thương, ta không sợ. Nguyên Ca ôm ta nhiều một chút, ta sẽ tốt lên. Mà bọn họ.." Mộc Cẩn im lặng một hồi, "Ta nghĩ mặc dù không thể cho bọn họ một đứa con ruột, cũng không để bọn họ một đời thê lương, tối thiểu có một đứa con trai nuôi tốt hoặc con gái nuôi."
"Người tốt, nên được báo đáp tốt."
Cho nên, mặc dù phải chịu cực khổ vô cùng, khi còn sống thậm chí một nụ cười cũng chưa từng có, nhưng Tiểu Mộc Cẩn vẫn giữ lại cho mình một trái tim ôn nhu lương thiện.
Nguyên Mộ cúi đầu hôn một cái lên trán nó, Mộc Cẩn đột nhiên cảm thấy sự đau đớn tới xương đã đỡ hơn nhiều. Nhưng mặt Nguyên Mộ lại trắng mấy phần.
Chia sẻ. Kỹ năng đặc biệt của Ngự Thú Sư, có thể chia sẻ đau đớn với ma thú khế ước.
Mộc Cẩn: Nguyên Ca!
Nguyên Mộ sờ sờ đầu nó, "Tiểu Mộc Cẩn luôn là đứa bé ngoan."
Đây chẳng qua chỉ là khúc nhạc dạo ngắn, mấy người đặt bàn phía sau cũng sắp tới rồi.
Nhưng khác với đôi phu thê tới đây vì Sơn Thần, những người khác đa số là vì tò mò, nhưng sau khi tới đây, lại bất ngờ phát hiện nơi này thật sự rất thích hợp du ngoạn.
Khu nhà nhỏ của Nguyên Mộ không quá tinh xảo, nhưng lại đặc biệt yên tĩnh an lành.
Ngay cả không khí đều thoải mái, gió thổi qua tai cũng nhẹ nhàng.
Rõ ràng không có cảnh đẹp tuyệt thế đến chấn động lòng người, nhưng một đĩa quả khô, một bình trà nóng, lại có thể làm yên lòng những người ngày ngày ở trong thành thị náo động.
Thời điểm đám người Thiên Thịnh tới, mấy bàn khác hoặc là đã ăn cơm, hoặc đã ăn xong đang đi dạo xung quanh tiêu cơm.
Bởi vậy xem như đã bỏ qua thời điểm náo nhiệt nhất, trong tiểu viện có chút yên tĩnh quá mức.
Hai con chim nhỏ ở cửa giương mắt lên nhìn, đứa lông vàng vừa mở miệng chính là một chuỗi thu thu thu liên tiếp.
"Nguyên Một! Tám trứng tới rồi!"
Lông trắng vừa nghe, nhất thời tức giận tới duỗi móng vuốt rút sợi lông trên đỉnh đầu lông vàng, "Đã nói không được dạy hư trẻ con!"
Có lẽ là ánh mắt hai con chim quá mức linh động, trong đôi mắt đều viết đầy hai chữ ghét bỏ, Thiên Thịnh cũng sửng sốt, "Có phải hai con gà này đang mắng chúng ta không!"
Phi! Ngươi mới là gà, cả nhà ngươi đều là gà! Tiểu Hoàng Pi ghét bỏ liếc mắt nhìn hắn, vẫy cánh nhỏ phi vào nhà bếp tìm người.
"Thu thu thu" Nguyên Mộ, tám trứng mắng ta là gà! TIểu Hoàng Pi oan oan ức ức.
"Đừng tùy tiện lấy biệt hiệu cho người khác" Nguyên Mộ cũng bất đắc dĩ.
Hôm nay đông khác, may mà Vương Khải và người phụ trách Lưu Thân đều ở lại hỗ trợ, nếu không một mình Nguyên Mộ thật sự không xoay sở kịp.
Vừa nhìn thấy bọn Thiên Thịnh đến, Lưu Thân nhanh chóng ra ngoài bắt chuyện
Thiên Thịnh cũng không nể mặt, trực tiếp nói một câu, "Có cơm hay không không quan trọng, ta chỉ muốn xem Sơn Thần có bao nhiêu thần kỳ."
"Đừng nói như vậy, tay nghề của ông chủ chúng tôi thật sự rất tốt"
Thiên Thịnh không nhịn được cười, "Đại thúc, chúng tôi lái xe nửa ngày từ tỉnh thành tới đây, ngài cảm thấy có thứ gì chúng ta chưa từng ăn!"
Nói vậy, chính là tới kiếm chuyện. Vốn Tiểu Mộc Cẩn đang ủ rũ đột nhiên ngẩng đầu lên nhe răng gầm gừ, mà con chim lông vàng kia cũng nguy hiểm nheo lại đôi mắt đậu đen.
Nhất thời không khí trở nên lúng túng
Vương Khải ở bên trong thấy tình huống không đúng, cũng nhanh chóng chạy đến muốn giảng hòa. Nhưng Thiên Thịnh cứng đầu, nhất quyết muốn nhìn thử Sơn Thần.
"Ta nói rõ cho các ngươi, hôm nay ta tới đây không phải để ăn cơm, nơi sơn cùng thủy tận này có đồ gì ngon mà ăn! Trứng gà còn có thể làm ra bộ dạng giống thần tiên sao?"
Vừa dứt lời, từ nhà bếp truyền tới từng đợt hương thơm, mà Nguyên Mộ cũng đi ra đúng lúc, trong tay đang bưng một đĩa đồ ăn.
Món ớt xào trứng bình thường nhất. Nhưng quả ớt xanh biếc, trứng gà màu da cam, vị cay của ớt hòa lẫn với mùi thơm ngát của hành tỏi, chỉ nhìn từ xa là có thể tưởng tượng được cảm giác cay sảng khoái khi cho vào miệng. Món ăn khai vị tuyệt hảo, chỉ một đĩa đồ ăn có thể ăn hết một bát cơm tẻ lớn.
Cũng không biết có phải là do bình thường ăn nhiều sơn trân hải vị hay không, nhìn thấy một đĩa thức ăn thường ngày như thế, Thiên Thịnh lại không khống chế được nước bọt đang phân bố trong miệng, nhất thời ngây người ra.
Sau khi Nguyên Mộ đặt đồ ăn xuống, quay đầu đi vào phòng bếp, lần này bưng ra, là một đĩa bánh gato ba màu.
Phía dưới cùng là màu trắng của lòng trắng trứng, ở giữa là trứng muốt cắt vụn, trên cùng là sốt lòng đỏ trứng vàng óng
Ba màu rõ ràng, màu sắc sáng rõ, theo chuyển động của Nguyên Mộ, bánh gato ba màu cũng rung rung theo bước chân của hắn, có thể tưởng tượng độ trơn mềm sau khi vào miệng
Tìm không thấy ảnh giống mô tả của chuyện nên dùng tạm ảnh này vậy
"Thịnh Tử, ta cảm giác ăn có chút ngon? Nếu không trước tiên chúng ta ăn một bữa cơm?" Một đường xóc nảy, còn leo núi lâu như vậy, không có chuyện gì quan trọng tại sao không ăn? Mấy người đi cùng Thiên Thịnh tới đây đã có người không nhịn được, ngồi xuống cạnh bàn nếm một miếng.
Đũa của hắn đưa thẳng tới đĩa ớt xào trứng, vừa vào miệng, đầu tiên là cay! Sau đó là vị ngon tươi mới tại đầu lưỡi.
"Mẹ nó! Mẹ nó! Ta thật đói bụng, ông chủ, nhanh cho ta một chén cơm!" Hắn nói xong, không nhịn được lại gắp một đũa.
Những người khác nhìn thấy, cũng có chút do dự. Mà món ăn thứ ba, Nguyên Mộ cũng vừa bưng lên.
Dấm chua chuồn mộc cẩn (tên món ăn là như vậy, mình thật sự không tra ra đó là món gì nên để nguyên)
Giống với đĩa ớt xào trứng trước đó, dấm chua chuồn mộc cẩn cũng là một đồ ăn ăn với cơm, dấm chua trung hòa vị ngấy của thịt ba rọi, đem đầy mỡ biến thành thuần hậu. Mà phần mỡ của thịt ba rọi, sau khi ngấm dấm chua, tăng thêm phần thơm ngon cho trứng gà trong món ăn.
"A! Món này ta thích!" Đều là thanh niên chừng hai mươi tuổi, chính là thời điểm ăn giỏi nhất. Đĩa vừa đặt xuống, mỗi người một đĩa liền sạch sẽ.
Tiếp đó, món thịt bọc trứng, lớp thịt bọc bên ngoài ròn tan bọc lấy nhân trứng bùi bùi thơm thơm bên trong, cá bạc xào trứng thơm ngon, cà chua xào trứng chua ngọt ăn với cơm, còn có nấm mèo xào thịt và trứng non mềm. Cuối cùng một bát sữa bò đánh với trứng gà bưng lên, một bàn đồ ăn coi như là đủ.
Tuy rằng nhìn qua đều là món ăn thường ngày, nhưng mỗi món đều ăn được với cơm. Nhóm công tử ca này bình thường ăn nhiều đồ ăn tinh xảo, loại thức ăn được chế biến đơn giản nhất thế này trái lại khiến vị giác đã nếm thử mĩ thực khắp nơi của họ chiếm được cảm xúc khác.
Một nhóm người đều cúi đầu ăn không ai ngẩng đầu lên, liên tiếp la hét thêm cơm. Quay đầu phát hiện Thiên Thịnh vẫn cố chấp đứng im tại chỗ, không nhịn được khuyên một câu, "Thật sự không ăn sao? Không ăn đừng hối hận."
"Không, không ăn!" Thiên Thịnh cũng không biết bản thân đang kiên trì điều gì, mãi tới cuối cùng cũng không ngồi vào bàn, trơ mắt nhìn đám cẩu bằng hữu ăn hết một bàn đồ ăn, sau đó ôm bụng nằm đó thở.
Thấy mâm trống đều dọn xuống rồi, một đám người còn đang hưởng thụ dư vị, không hiểu sao Thiên Thịnh lại giận dữ quay đầu rời khỏi viện, dự định đi tới chỗ khác dạo, tuyệt không ngồi cùng một đám người không có thường thức.
Nhưng hắn cũng đã đói bụng nửa ngày, còn đứng nhìn người khác ăn, bụng cũng không nhịn được mà kêu to.
Nhắc cũng khéo, hắn đi một lúc, lại đi tới đúng ngoài nhà bếp, trong bếp Nguyên Mộ đang dỗ Tiểu Mộc Cẩn trong ngực ăn cơm.
Cơm rang trứng và thịt bò xào cay, Tiểu Mộc Cẩn ăn tới nỗi bụng tròn vo, đôi mắt đều híp lại.
"..."
Bụng Thiên Thịnh kêu một tiếng, ngượng tới nỗi cổ cũng đỏ lên.
"Ăn một bát?" Nguyên Mộ chỉ vào nồi, bên trong vẫn còn cơm.
Thiên Thịnh càng thêm không biết nói gì, chỉ cảm thấy bản thân vừa rồi còn kiên trì không ăn cơm giờ lưu lạc tới nỗi ăn cơm chó giống như một tên đại ngu si.
Nhưng bụng truyền tới cảm giác đói vẫn khiến hắn vươn tay, "Ta ăn QAQ"
Nhưng khác với ông chủ tiệm cơm khác, Nguyên Mộ tuy thận trọng, nhưng cũng không nhiệt tình quá. Thậm chí đợt khách nhân đầu tiên tiến vào, Nguyên Mộ còn đang nhàn nhã dụ dỗ Tiểu Mộc Cẩn trong ngực, dạy nó học chữ.
Thanh niên đẹp trai, chó con mập thành quả cầu, hơn nữa tiểu viện tuy rằng cổ xưa nhưng dọn dẹp rất sạch sẽ, mặc dù không có phục vụ viên nhiệt tình tiếp đãi ở cửa, nhưng ấn tượng đầu tiên vẫn khiến người cảm thấy thư thích.
"Uống chút trà, nghỉ ngơi trước đi."
Một chén trà gạo lứt đơn giản, phối hợp với một đĩa quả khô nhỏ, trà nóng vào cổ họng, quả khô tinh khiết thơm ngon, cảm giác khổ cực khi lên núi lập tức biến mất.


Lần này tới là một đôi vợ chồng trung niên, tính khí cũng tương đối ôn hòa. Chỉ là vừa ngồi xuống chưa bao lâu, bọn họ liền không nhịn được đánh giá xung quanh, phảng phất đang tìm kiếm thứ gì. Không giống như là tới để ăn cơm.
"Hai vị đây là tới bái Sơn Thần?" Vương Khải lanh lợi, nhìn một chút liền đoán ra tâm tư của hai người.
Người phụ nữ còn có chút ngượng ngùng, nam nhân tiếp lời, "Chỉ là tò mò tới xem một chút"
Ngoài mặt là nói như vậy, nhưng thực tế hai người vẫn chưa có con, các loại biện pháp có thể nghĩ tới đều không có tác dụng. Lần này, một là vì ở gần, hai là thấy cái video được chia sẻ kia có chút thần, liền dùng tâm thái ngực chết coi như ngựa sống mà chữa để tới.
Nghĩ như thế, nam nhân thuận thế tiếp lời Vương Khải "Ông chủ xác thực là có tay nghề tốt a! Trước khi ăn cơm chúng ta có thể đi dạo xung quanh không?"
"Có thể" Nguyên Mộ từ phòng bếp đi ra thuận thế vỗ vỗ Tiểu Mộc Cẩn đi sau chân hắn, "Địa bàn của em, em đi đi!"
"Uông!" Chú chó nhỏ màu đen cả người tròn vo vung chân ngắn ùng ục ùng ục lăn qua, văn nhã ngồi xổm trước mặt hai vợ chồng, đôi mắt to giống như mã não đen hiếu kỳ đánh giá bọn họ

Đá mã não đen
Thân thế đầy lông mao mềm mại, gió núi mát mẻ vừa thổi qua, đỉnh đầu nhếch lên một đống lông, cả người cún nhỏ càng có vẻ ngốc manh đáng yêu.
Hai vợ chồng đều là người ôn hòa, đương nhiên đặc biệt yêu thích ấu tể.
Mà Tiểu Mộc Cẩn thật sự chạy trước hai người giống như muốn đem bọn họ đi dạo xung quanh.
Tiểu viện của Nguyên Mộ cũng mới vừa sửa chữa xong, tổng cộng chỉ lớn như vậy, sau khi luẩn quẩn một vòng, đã đến vị trí từng là đại điện của Thú Thần Miếu.
Hiện tại ở bên trong đã không còn tượng thần nào, chỉ có một tấm biển cổ điển còn đứng ở đó, trái lại càng trở nên bí ẩn.
"Đây chính là Sơn Thần sao?" Nhìn tấm biển ở Miếu Sơn Thần, hai vợ chồng không nhịn được đồng thời quỳ lạy.
Vô cùng thành kính, tràn ngập khát cầu và tuyệt vọng
"Cầu ngài ban cho chúng ta đứa con"
Đây là tiếc nuối lớn nhất của hai vợ chồng bọn họ
Cuộc sống hạnh phúc, tình cảm ngọt ngào, cha mẹ hai bên thân thể khỏe mạng, nhưng dù làm thế nào cũng không có con. Rõ ràng thân thể hai người không có bệnh tật gì.
Ngay từ đầu còn có thể kiềm chế, nhưng lâu dần, tuổi tác ngày càng tăng, mọi người xung quanh đều có con cái, còn bọn họ vẫn mãi không có.
Lúc trước vụ án của Tiểu Mộc Cẩn bị lộ ra, bọn họ nhìn những bé gái vô tội trong tin tức đó, hận không thể quất chết những người không đáng làm cha mẹ đó.
Bọn họ khát vọng có con đến nông nỗi có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, nhưng những người đó lại có thể nhẫn tâm đem con ruột của mình đẩy vào hố lửa.
"Nếu như là con trai, ta nhất định bảo vệ nó lớn lên khỏe mạnh, dạy nó trở thành người tốt có thể đảm đương một phía. Nếu như là con gái, ta nhất định dùng hết khả năng của mình cưng chiều nó thành Tiểu công chúa, làm cho nó hạnh phúc cả đời"
Nữ nhân lẩm bẩm trút xuống toàn bộ sự chờ đợi của nàng với con, bất kể nam nữ, bất kể xấu đẹp, bất kể thông minh hay bình thường, chỉ cần có một đứa con thuộc về nàng, đem sự cảm kích suốt đời của mình trút xuống kỳ tích này.
Đây là địa bàn của Tiểu Mộc Cẩn, một người là thật tình hay giả dối, nàng liếc mắt một cái có thể nhìn thấy. Mà mệnh số của người trước mắt đang cầu nguyện với Sơn Thần nàng liếc mắt một cái cũng thấy rõ.
Nàng nhìn thấu vận mệnh của hai vợ chồng này, hai người nhất định là không có con của mình.
Người có thì bỏ như giày rách, người khát vọng thì làm thế nào cũng không có được, đây chính là sự đùa giỡn lớn nhát của vận mệnh với nhân loại.
Cố tình trẻ con khác với những thứ khác, điều này dính tới linh hồn, cũng không phải chỉ cần nàng tăng cường giá trị may mắn là có thể tìm được.
Đột nhiên Tiểu Mộc Cẩn có chút khổ sở, mà sự thành kính cầu khẩn của hai vợ chồng kia luôn đọng lại trong tâm lý nó.
Suy nghĩ một hồi, đột nhiên nó chạy tới trước mặt nữ nhân, dùng trán của mình chạm vào nàng.
"Gâu!"
Một tiếng này, có chứa thần lực của Sơn Thần, cũng là chúc phúc tới từ Họa Đấu.
Đầu tiên nữ nhân hơi ngây giờ, tiếp đó cảm thấy từ nơi xa xôi truyền tới giọng nói non nớt của bé gái, nói với nàng rằng khi xuống núi có thể vào thôn đi dạo.
Mãi đến một lúc lâu, nữ nhân mới chậm rãi hoàn hồn. Quay sang nhìn chồng mình, cũng đang sững sờ. Hai người liếc mắt nhìn nhau đều cảm thấy thật thần kỳ, hiển nhiên là cũng nghe thấy thanh âm kia.
Vì vậy, hai vợ chồng thương lượng với nhau, sau đó thả lỏng tâm tình đi dạo khắp nơi trong tiểu viện. Mà không biết từ lúc nào, Tiểu Mộc Cẩn không theo sau bọn họ nữa.
Bọn họ không quá để ý, dưới cái nhìn của bọn họ, cún nhỏ dẫn đường có lẽ chỉ là điểm nhận sau khi Nguyên Mộ huấn luyện. Dù sao cũng chỉ là cún con, chơi một lúc mệt mỏi hoặc là bị dời lực chú ý là chuyện bình thường.
Mà sau khi bọn họ rời đi, Nguyên Mộ từ từ đi tới ôm lấy cún nhỏ đang uể oải suy sụp.
Nguyên Mộ: Đáng giá không?
Thần cũng không phải là vạn năng, nhất thời thương hại giúp con người chuyển ngoặt vận mệnh, bản thân mình lại phải chịu đựng trừng phạt.
Giống như Tiểu Mộc Cẩn hiện tại, nó đã tới trình độ ngay cả hô hấp cũng đau nhức cả người.
Tiểu Mộc Cẩn nhích lại gần lồng ngực Nguyên Mộ.
"Đáng giá"
Hai vợ chồng này đều là người tốt, sau khi trở về, vẫn luôn không có con, lại đem tiểu yêu hóa thành đại yêu đi cứu trợ cô nhi tại cô nhi viện.
Đáng tiếc người tốt không có báo đáp tốt, bát gạo nuôi ân đấu gạo nuôi thù, cô nhi được bọn họ cứu trợ cuối cùng lại tham di sản của bọn họ.
Cuối cùng tới lúc sắp chết đều không thể nhắm mắt. Cho nên, dù thế nào nó cũng muốn làm chuyện này.
Mộc Cẩn cọ cọ vào mặt Nguyên Mộ.
"Ta đã quen bị thương, ta không sợ. Nguyên Ca ôm ta nhiều một chút, ta sẽ tốt lên. Mà bọn họ.." Mộc Cẩn im lặng một hồi, "Ta nghĩ mặc dù không thể cho bọn họ một đứa con ruột, cũng không để bọn họ một đời thê lương, tối thiểu có một đứa con trai nuôi tốt hoặc con gái nuôi."
"Người tốt, nên được báo đáp tốt."
Cho nên, mặc dù phải chịu cực khổ vô cùng, khi còn sống thậm chí một nụ cười cũng chưa từng có, nhưng Tiểu Mộc Cẩn vẫn giữ lại cho mình một trái tim ôn nhu lương thiện.
Nguyên Mộ cúi đầu hôn một cái lên trán nó, Mộc Cẩn đột nhiên cảm thấy sự đau đớn tới xương đã đỡ hơn nhiều. Nhưng mặt Nguyên Mộ lại trắng mấy phần.
Chia sẻ. Kỹ năng đặc biệt của Ngự Thú Sư, có thể chia sẻ đau đớn với ma thú khế ước.
Mộc Cẩn: Nguyên Ca!
Nguyên Mộ sờ sờ đầu nó, "Tiểu Mộc Cẩn luôn là đứa bé ngoan."
Đây chẳng qua chỉ là khúc nhạc dạo ngắn, mấy người đặt bàn phía sau cũng sắp tới rồi.
Nhưng khác với đôi phu thê tới đây vì Sơn Thần, những người khác đa số là vì tò mò, nhưng sau khi tới đây, lại bất ngờ phát hiện nơi này thật sự rất thích hợp du ngoạn.
Khu nhà nhỏ của Nguyên Mộ không quá tinh xảo, nhưng lại đặc biệt yên tĩnh an lành.
Ngay cả không khí đều thoải mái, gió thổi qua tai cũng nhẹ nhàng.
Rõ ràng không có cảnh đẹp tuyệt thế đến chấn động lòng người, nhưng một đĩa quả khô, một bình trà nóng, lại có thể làm yên lòng những người ngày ngày ở trong thành thị náo động.
Thời điểm đám người Thiên Thịnh tới, mấy bàn khác hoặc là đã ăn cơm, hoặc đã ăn xong đang đi dạo xung quanh tiêu cơm.
Bởi vậy xem như đã bỏ qua thời điểm náo nhiệt nhất, trong tiểu viện có chút yên tĩnh quá mức.
Hai con chim nhỏ ở cửa giương mắt lên nhìn, đứa lông vàng vừa mở miệng chính là một chuỗi thu thu thu liên tiếp.
"Nguyên Một! Tám trứng tới rồi!"
Lông trắng vừa nghe, nhất thời tức giận tới duỗi móng vuốt rút sợi lông trên đỉnh đầu lông vàng, "Đã nói không được dạy hư trẻ con!"
Có lẽ là ánh mắt hai con chim quá mức linh động, trong đôi mắt đều viết đầy hai chữ ghét bỏ, Thiên Thịnh cũng sửng sốt, "Có phải hai con gà này đang mắng chúng ta không!"
Phi! Ngươi mới là gà, cả nhà ngươi đều là gà! Tiểu Hoàng Pi ghét bỏ liếc mắt nhìn hắn, vẫy cánh nhỏ phi vào nhà bếp tìm người.
"Thu thu thu" Nguyên Mộ, tám trứng mắng ta là gà! TIểu Hoàng Pi oan oan ức ức.
"Đừng tùy tiện lấy biệt hiệu cho người khác" Nguyên Mộ cũng bất đắc dĩ.
Hôm nay đông khác, may mà Vương Khải và người phụ trách Lưu Thân đều ở lại hỗ trợ, nếu không một mình Nguyên Mộ thật sự không xoay sở kịp.
Vừa nhìn thấy bọn Thiên Thịnh đến, Lưu Thân nhanh chóng ra ngoài bắt chuyện
Thiên Thịnh cũng không nể mặt, trực tiếp nói một câu, "Có cơm hay không không quan trọng, ta chỉ muốn xem Sơn Thần có bao nhiêu thần kỳ."
"Đừng nói như vậy, tay nghề của ông chủ chúng tôi thật sự rất tốt"
Thiên Thịnh không nhịn được cười, "Đại thúc, chúng tôi lái xe nửa ngày từ tỉnh thành tới đây, ngài cảm thấy có thứ gì chúng ta chưa từng ăn!"
Nói vậy, chính là tới kiếm chuyện. Vốn Tiểu Mộc Cẩn đang ủ rũ đột nhiên ngẩng đầu lên nhe răng gầm gừ, mà con chim lông vàng kia cũng nguy hiểm nheo lại đôi mắt đậu đen.
Nhất thời không khí trở nên lúng túng
Vương Khải ở bên trong thấy tình huống không đúng, cũng nhanh chóng chạy đến muốn giảng hòa. Nhưng Thiên Thịnh cứng đầu, nhất quyết muốn nhìn thử Sơn Thần.
"Ta nói rõ cho các ngươi, hôm nay ta tới đây không phải để ăn cơm, nơi sơn cùng thủy tận này có đồ gì ngon mà ăn! Trứng gà còn có thể làm ra bộ dạng giống thần tiên sao?"
Vừa dứt lời, từ nhà bếp truyền tới từng đợt hương thơm, mà Nguyên Mộ cũng đi ra đúng lúc, trong tay đang bưng một đĩa đồ ăn.
Món ớt xào trứng bình thường nhất. Nhưng quả ớt xanh biếc, trứng gà màu da cam, vị cay của ớt hòa lẫn với mùi thơm ngát của hành tỏi, chỉ nhìn từ xa là có thể tưởng tượng được cảm giác cay sảng khoái khi cho vào miệng. Món ăn khai vị tuyệt hảo, chỉ một đĩa đồ ăn có thể ăn hết một bát cơm tẻ lớn.

Cũng không biết có phải là do bình thường ăn nhiều sơn trân hải vị hay không, nhìn thấy một đĩa thức ăn thường ngày như thế, Thiên Thịnh lại không khống chế được nước bọt đang phân bố trong miệng, nhất thời ngây người ra.
Sau khi Nguyên Mộ đặt đồ ăn xuống, quay đầu đi vào phòng bếp, lần này bưng ra, là một đĩa bánh gato ba màu.
Phía dưới cùng là màu trắng của lòng trắng trứng, ở giữa là trứng muốt cắt vụn, trên cùng là sốt lòng đỏ trứng vàng óng
Ba màu rõ ràng, màu sắc sáng rõ, theo chuyển động của Nguyên Mộ, bánh gato ba màu cũng rung rung theo bước chân của hắn, có thể tưởng tượng độ trơn mềm sau khi vào miệng

Tìm không thấy ảnh giống mô tả của chuyện nên dùng tạm ảnh này vậy
"Thịnh Tử, ta cảm giác ăn có chút ngon? Nếu không trước tiên chúng ta ăn một bữa cơm?" Một đường xóc nảy, còn leo núi lâu như vậy, không có chuyện gì quan trọng tại sao không ăn? Mấy người đi cùng Thiên Thịnh tới đây đã có người không nhịn được, ngồi xuống cạnh bàn nếm một miếng.
Đũa của hắn đưa thẳng tới đĩa ớt xào trứng, vừa vào miệng, đầu tiên là cay! Sau đó là vị ngon tươi mới tại đầu lưỡi.
"Mẹ nó! Mẹ nó! Ta thật đói bụng, ông chủ, nhanh cho ta một chén cơm!" Hắn nói xong, không nhịn được lại gắp một đũa.
Những người khác nhìn thấy, cũng có chút do dự. Mà món ăn thứ ba, Nguyên Mộ cũng vừa bưng lên.
Dấm chua chuồn mộc cẩn (tên món ăn là như vậy, mình thật sự không tra ra đó là món gì nên để nguyên)
Giống với đĩa ớt xào trứng trước đó, dấm chua chuồn mộc cẩn cũng là một đồ ăn ăn với cơm, dấm chua trung hòa vị ngấy của thịt ba rọi, đem đầy mỡ biến thành thuần hậu. Mà phần mỡ của thịt ba rọi, sau khi ngấm dấm chua, tăng thêm phần thơm ngon cho trứng gà trong món ăn.
"A! Món này ta thích!" Đều là thanh niên chừng hai mươi tuổi, chính là thời điểm ăn giỏi nhất. Đĩa vừa đặt xuống, mỗi người một đĩa liền sạch sẽ.
Tiếp đó, món thịt bọc trứng, lớp thịt bọc bên ngoài ròn tan bọc lấy nhân trứng bùi bùi thơm thơm bên trong, cá bạc xào trứng thơm ngon, cà chua xào trứng chua ngọt ăn với cơm, còn có nấm mèo xào thịt và trứng non mềm. Cuối cùng một bát sữa bò đánh với trứng gà bưng lên, một bàn đồ ăn coi như là đủ.





Tuy rằng nhìn qua đều là món ăn thường ngày, nhưng mỗi món đều ăn được với cơm. Nhóm công tử ca này bình thường ăn nhiều đồ ăn tinh xảo, loại thức ăn được chế biến đơn giản nhất thế này trái lại khiến vị giác đã nếm thử mĩ thực khắp nơi của họ chiếm được cảm xúc khác.
Một nhóm người đều cúi đầu ăn không ai ngẩng đầu lên, liên tiếp la hét thêm cơm. Quay đầu phát hiện Thiên Thịnh vẫn cố chấp đứng im tại chỗ, không nhịn được khuyên một câu, "Thật sự không ăn sao? Không ăn đừng hối hận."
"Không, không ăn!" Thiên Thịnh cũng không biết bản thân đang kiên trì điều gì, mãi tới cuối cùng cũng không ngồi vào bàn, trơ mắt nhìn đám cẩu bằng hữu ăn hết một bàn đồ ăn, sau đó ôm bụng nằm đó thở.
Thấy mâm trống đều dọn xuống rồi, một đám người còn đang hưởng thụ dư vị, không hiểu sao Thiên Thịnh lại giận dữ quay đầu rời khỏi viện, dự định đi tới chỗ khác dạo, tuyệt không ngồi cùng một đám người không có thường thức.
Nhưng hắn cũng đã đói bụng nửa ngày, còn đứng nhìn người khác ăn, bụng cũng không nhịn được mà kêu to.
Nhắc cũng khéo, hắn đi một lúc, lại đi tới đúng ngoài nhà bếp, trong bếp Nguyên Mộ đang dỗ Tiểu Mộc Cẩn trong ngực ăn cơm.
Cơm rang trứng và thịt bò xào cay, Tiểu Mộc Cẩn ăn tới nỗi bụng tròn vo, đôi mắt đều híp lại.


"..."
Bụng Thiên Thịnh kêu một tiếng, ngượng tới nỗi cổ cũng đỏ lên.
"Ăn một bát?" Nguyên Mộ chỉ vào nồi, bên trong vẫn còn cơm.
Thiên Thịnh càng thêm không biết nói gì, chỉ cảm thấy bản thân vừa rồi còn kiên trì không ăn cơm giờ lưu lạc tới nỗi ăn cơm chó giống như một tên đại ngu si.
Nhưng bụng truyền tới cảm giác đói vẫn khiến hắn vươn tay, "Ta ăn QAQ"