[Edit] Sau Khi Bị Chồng Ruồng Bỏ Liền Xoay Mình - Sở Hàn Y

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi lienham24, 31 Tháng năm 2021.

  1. lienham24

    Bài viết:
    4
    Bị chồng ruồng bỏ liền xoay người thay đổi

    Tác giả: Sở Hàn Y

    Thể loại: Cổ đại xuyên không trùng sinh

    Tình trạng:

    Nguồn convert: 《弃妇翻身》- 楚寒衣 - 全本小说网

    Editor: Lienham24

    Link thảo luận - góp ý:
    [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm edit của Lienham24

    [​IMG]

    Văn án:

    Sinh nhi hà hoan, tử nhi hà thán! (sinh làm sao vui, chết làm sao phải oán than). Ông trời thực rất có tâm, làm cho linh hồn của nàng bất diệt, tái thế sống lại, nàng chiếm được nguyên bản thuộc về nàng lúc nhỏ. Nhưng mà có một việc đó là vị hôn phu của nàng ghét bỏ nàng là cô nương do thiếp nuôi lớn nên không xứng với Hầu phủ, phải từ hôn. Bỏ liền bỏ! Hắn mà không đề cập tới nàng cũng chẳng muốn đề cập đến đâu, nghe nói hắn có thiếp, có thông phòng. Đúng thật là ghê tởm mà, người khác đã chạm qua chính nàng mới không cần dùng đến! Ai thèm quản hắn chứ..​
     
    Last edited by a moderator: 1 Tháng sáu 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. lienham24

    Bài viết:
    4
    CHƯƠNG 1: MAI DI NƯƠNG HAI MẶT

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lạc phủ đại thiếu gia Lạc Trung Tân mới đậu tiến sĩ, tin mừng truyền đến, Lạc phu nhân Nghiêm thị liền mừng rỡ cười vui vẻ, liền báo tin cho hậu nhân, nhanh chóng sắp xếp trong viện treo đèn đỏ, mở tiệc, bàn ghế vừa mới mang ên nơi này, thì khách khưa người thân liền tiến vào như thủy triều dâng, tấtt cả khách khứa đều là người trong gia tộc và hàng xóm láng giềng.

    "Mai di nương, người mau giúp đỡ tiếp đón khách khứa cho cẩn thận" Nghiêm thị phân phó cho mai di nương, đưng bên cạnh là Lạc lão gia có một thê ba thiếp, hai cai thông phòng, này mai di nương là người cuối cùng vào cửa chính, nhưng lại rất được lòng người trong phủ, mai di nương luôn rất cẩn thận chăm sóc hầu phụ phu nhân nên rất được tín nhiệm. Hơn nữa nàng sinh ra tứ tiểu thư lại cùng thời điểm Nghiêm thị sinh ra tam tiểu thư nên lại hơn một phần thân thiết

    Mai di nương tươi cười đầy mặt tắt dần, mấy năm nay nàng giúp đỡ Nghiêm thị để ý công vụ trong phủ rất nhiều mấy chuyện như tiếp đãi khách chỉ là chuyện nhỏ, tự nhiên không phải là nói đùa, hết thayr đều làm đến ngăn nắp gọn gàng.

    "Mai di nương, ta muốn ăn bánh quế hoa" từ đâu chạy đến một bé gái phấn hồng trắng mịm đáng yêu bên người nàng kêu lên.

    Mai di nương xoay người, trên mặt biểu tình ôn hòa ấm áp liền khiến lòng người mềm nhũn nhịn kgông được muốn lún sâu vào.

    "Được! Tam tiểu thư của chúng ta muốn gì, mai di nương cho ngươi cái đó" Nàng dùng khăn sach sẽ bao lại khối bánh hoa quế đưa cho tam tiểu thư Lạc Tuệ, "Có đủ hay không, có còn muốn cái gì hay không"

    "Đủ rồi!" Lạc Tuệ cầm khối bánh quế hoa, rồi bước đi một cách vui vẻ.

    Mai di nương ở phía sau gọi nha hoàn Cúc thị chạy nhanh đuổi kịp, dặn dò nói: "Trông chừng tam tiểu thư cẩn thận, không được để bị ngã!"

    Cúc thị vâng lời đi theo, đi qua giả sơn, khi nhanh đến đình giữa hồ thì gặp mặt nha hoàn bên người của mai di nương là Tố Thu, Tố Thu liền lôi kéo Cúc thị lại hỏi: "Cúc tỷ tỷ, ngươi có thấy mai di nương hay không?"

    Cúc thị gặp Tố Thu đầu đầy mồ hôi, nói "Làm sao vậy, di nương ở đại sảnh giúp phu nhân tiếp đón khách nhân, đại thiếu gia đỗ cao trung, nếu không có việc gì gấp thì đừng tìm nàng."

    "Có việc gấp!" Tố Thu nói xong mà nước mắt lưng tròng, "Tứ tiểu thư sợ là không được rồi, làm sao bây giờ? Cúc nhị tỷ tỷ ngươi giúp ta nghĩ biện pháp đi"

    "Tại sao có thể như vậy?" Cúc thị kinh ngạc nói.

    "Còn không phải bởi vì trước đó mấy ngày nàng xung đột với tam tiểu thư, bị di nương đánh một chút, nàng tính tình vốn không tốt, kiên trì không nhận sai, liền đứng bên ngoài một đêm, kéo cũng không vào nhà, bị nhiễm phong hàn, vốn đã chuyển biến tốt, lại muốn ăn chén canh hạt sen ướp lạnh mà phu nhân ban cho mai di nương thế nên liền ăm vụng, vì thế bệnh lại tái phát, ta tới thời điểm này vẫn còn phẫ nộ"

    Cúc nhị nhíu nhíu đầu mày: "Tứ tiểu thư đúng là, tuổi còn nhỏ mà cũng quá tùy hứng đi.."

    "Thôi! Quên đi nàng là chủ chúng ta là người hầu, ta phải chạy nhanh đi tìm di nương để nói cho người biết, miễn cho xảy ra chuyện, còn không phải chúng ta là hạ nhân sẽ chịu xui xẻo hay sao" Tố Thu nói.

    "Vậy ngươi đi nhanh đi" Cúc nhị nói "Ta giúp ngươi nói đỡ một tiếng với phu nhân, hôm nay là ngày vui, cũng đừng mang đến chuyện xấu gì."

    "Cảm ơn tỷ tỷ, ta liền đi ngay"

    Tố thu vội vàng đi, Cúc nhị đi lên vài bước liền giữ chặt tam tiểu thư Lạc Tuệ, dỗ nàng đi lại đường cũ trở về, liền gặp phu nhân cùng với hai vị phu nhân khác nói chuyện cùng nhau, phu nhân nói chuyện nhẹ nhàng bảo nha hoàn đến đây dâng nước trà

    Cúc thi đi tới rút ngắn khoảng cách rồi nói: "Phu nhân, Cúc nhị đã tới!"

    Cúc nhị là nha hoàn thân cận bên phu nhân Nghiêm thị, luôn luôn rất được tín nhiệm tin tưởng, lúc này mới đem tam tiểu thư yên tâm giao cho Nghiêm thị, rồi nói là Tứ tiểu thư có chuyện rồi. Nghiêm thị nghe vậy liền bảo Cúc nhị lại gần còn bản thân mình thì ôm lấy Tam tiểu thư vào lòng rồi hôn một cái, lúc này mới nói: "Chuyện gì?"

    Cúc thị đem chuyện của Tố Thu bẩm báo cho nàng nghe, lông mày nàng nhất thời nhăn lại thành chữ xuyên: "Tam tiểu thư ở lại với người này đi, ngươi chạy đi mời vị đại phu về xem sao, thật sư không được rồi, cầm lấy thẻ bài của ta, đến Trữ gia một chuyến, thỉnh thân gia hỗ trợ mời lão ngự y lần trước"

    Mai di nương lúc này cũng sắc mặt tái nhợt cũng đã đi tới, nghe Nghiêm thị đã an bài xong, cảm động đến rơi nước mắt nói: "Phu nhân.. Điều này cũng quá tốt rồi, tùy tiện mời một đại phu là được rồi"

    Nghiêm thị nói: "Tuy ngươi sinh sau, nhưng tốt xấu gì nàng cũng là tiểu thư trong phủ, nhanh đi mau chút!"

    Hai phu nhân đem hết thảy xem ở trong mắt, cười nói: "Chị dâu tâm tính thật là tốt, trách không được di nương ở trong phủ đều nghe theo ngươi. Bất quá tứ tiểu thư cũng chỉ là thứ nữ thôi, ngươi lại đi thỉnh ngự y, cái này khôn phải lại thiếu thân gia một ân tình sao?"

    Nghiêm thịlanhj nhạt cười: "Muội muội không nhớ nay là cái này gì hay sao, dù sao cũng phải làm cho thật êm xuôi, thuận lợi. Ai nha! Cái nha đầu kia cũng thật là.. đổ bêngj không đúng thời điểm gì cả, ta xem bát tự trời sinh cùng nhà của chúng ta phạm hướng, lần trước cũng ở ngày mở yến tiệc sinh nhật cho Lạc Tuệ, Lạc Linh liền nghịch nước lạnh làm cho tam nha đầu của ta cảm lạnh theo, làm ta sợ.. Không nói, Lạc tuệ, nhớ kĩ lời ta, về sau ít cùng tứ nha đầu chơi cùng nhau."

    Nghiêm thị liền nghĩ tới đại nha đầu Mai Hương so với tam tiểu thư còn muốn thanh tú, nhỏ nhắn hơn, trong lòng thở dài một hơi, mệnh người này thật sự không thể thuận theo người! Còn không biết tứ tiểu thư có thể lại đây không.

    Mai di nương, chính mình trở về sân, chợt nghe tiểu nha hoàn kinh hô một tiếng, nhất thời chân liền mềm đi, vịn vào Tố Thu không ngừng khóc, Tố Thu một bên khuyên bảo

    Tiểu nha hoàn nơm nớp lo sợ đi ra, ánh mắt dại ra nhìn mai di nương, run rẩy quỳ xuống: "Di nương, tứ tiểu thư không còn thở nữa"

    Mai di nương ánh mắt khẽ lật nhất thời hôn mê bất tỉnh, Tố Thu cung tiểu nha hoàn tay chân luống cuống đem mai di nương nâng lên giường, lại vỗ ngực rồi ấn huyệt nhân trung- giữa mũi và miệng, mọi người vội thành một đoàn.

    Đúng lúc này, bên kia không một chút tức giận tứ tiểu thư chậm rãi mở mắt, mờ mịt nhìn thấy đỉnh màn, qua một lúc lâu mới chuyển động tròng mắt, đem tầm mắt quét quua toàn bộ căn phòng một lần. Đầu ong lên một trận, nhắm mắt lại rồi mở mắt ra vài lần, trong mắt của nàng một mảng kinh hãi.

    Tay nâng lên phủ trán, phát hiện bàn tay nhỏ bé tái nhợt, quả nhiên là tay nhỏ chỉ bằng một nửa bàn tay cũ của cô.

    Nãi nãi* ông trời, ngươi thật sự làm cho ta sống lại! Nàng ở trong đầu tìm tòi chính mình thời còn bé, nghĩ năm đó rốt cuộc có cam giác tiếc nuối, hiện giờ công việc nặng nhọc, dùa sao cũng phải bù đắp lại thật tốt. Đang muốn lấy lại tinh thần, ở đâu ra một nét mặt già nua ở phía trên trừng mắt nàng, rồi sâu đó một âm thanh già nua: "Tứ tiểu thư, ngươi nghe được ta nói chuyện đúng không?"

    * nãi nãi: Ở đây có thể dịch là: Con bà nó! :)) mà thấy thô quá mình không dịch vậy nha

    Chẳng trách hắn hỏi thế từ lúc hắn bước vào nha hoàn đã nói rằng tiểu thư không còn thở chính hắn cũng thấy mắt không chuyểnn động..

    Trừng mắt nhìn, nàng từ cổ họng phát ra tiếng "ừ"

    Tiểu nha hoàn nghe được âm thanh, kêu sợ hãi một tiếng: "Vừa rồi, rõ ràng.."

    "Câm miệng!'Lão đại phu trừng mắt nhìn tiểu nha hoàn, vuốt nhẹ râu nói:" Vươn đầu lưỡi ra ta xem "

    Tứ tiểu thư nghe theo vương đầu lươi ra, lão Đại phuẽm một lúc, rồi vừa bắt mạch vừa trầm ngâm một lúc lâu, kê một đơn thuốc rồi đưa cho Tố Thu:" Một ngày ba lần, một lần sắc năm thang, đến hồi phục thì dừng, phía dưới này có bình thuốc mỡ, đổ ở trên người có thể khử nấm mốc, tứ tiểu thư là bị lanhj mà cảm mạo, khiến cho sốt cao, nhớ kỹ, uống thuốc đồ bên ngoiaf ăn uống cũng giảm đi một chút, chậm rãi dưỡng một thời gian sẽ không sao.

    "Không có việc gì?" Mai di nương kinh ngạc nhìn tứ tứ tiểu thư, thầm nghĩ nha đầu này mạng cũng thật lớn.

    Cúc nhị cười nói: "Không có việc gì là tốt rồi, di nươngcũng nên yên tâm." Nàng đi đến trước giường: "Tứ tiểu thư, người có thấy chỗ nào không khỏe không?"

    "Tỷ Tỷ ngươi là ai vậy?" Lạc Linh chu cái miệng nhỏ, sợ hãi mà nói ra sáu chữ.

    Cúc thị ngẩn ngơ: "Ta là cúc nhị nha, người hầu hạ bên cạnh phu nhân, khi tứ tiểu thư cùng tam tiểu thư chơi đùa cùng nhau nô tỳ đều theo bên người, nhưng ngài đừng đùa như vậy với nô tỳ nha"

    "Ta không biết ngươi" Tứ tiểu thư sợ hãi nhìn bốn phía.

    Mai di nương nhìn Quách đại phu, kích động hỏi: "Đại phu, ngươi xem đây là làm sao?"

    "Haizz!'Lão đại phu thở dài một hơi rồi nhìn chằm chằm cặp mắt trong suốt của Lạc Linh một lát, ngôn ngữ suy đoán nói:" Cơn sốt cao, bị thương đầu óc, không nhớ rõ một số việc là bình thường, có thể không bị ngốc là chuyện quá tốt rồi!'

    "Trời ơi! Linh nhi của ta" Mai di nương suy sụp bỗng nhiên ngã xuống đất.

    Tứ tiểu thư Lạc Linh tầm mắt rơi trên người nữ nhân ở dưới đất, hỏi cúc nhị: "Nàng là ai?"

    Cúc nhị đáp: "Nàng là di nương của ngươi, Mai di nương"

    Lạc Linh mắt lạnh nhìn người nữ nhân này, cặp mắt nhìn thấu đáo nhân tình thế sự, nữ nhân này rất khôn khéo thoạt nhìn thì cực kì đau xót, nhưng giác quan thứ sáu cho nàng biết hết thảy đều là giả vờ, không có nửa phần tình cảm chân thật, nữ nhân này vì cái gì mà phải giả bộ?

    Đau nhức trên người cho nàng biết nàng không phải là phong hàn bình thường như vậy, làm cho tứ tiểu thư chết một cách chính quy như vậy hẳn là trên người có ngoại thương, bằng không sẽ không nói bôi ngoại dược, không xốc quần áo kiếm tra vì phong kiến lễ giáo chết tiệt kia không cho phép, xem gia đình này bài trí rất là phú quý, cái bàn đều là dùng gỗ tốt nhất làm ra, nàng là tiểu thư tự nhiên thân thể không thể lộ ra cho nam nhân xem, cho dù đối phương là Lão đại phu!

    Đại phu đi rồi, mai di nương tiến vào, bộ dạng ôn nhu mềm mại lúc trước liền biến mất, mà liền dùng sức véo tai Lạc Linh: "Nha đầu này giờ còn biết giả chết dọa người!"

    Lạc Linh đau rút lại, trợn mắt nhìn mai di nương.

    'Ngươi còn dám trừng ta có tin ta móc tròng mắt ngươi ra "mai di nương lại ở trên vai nàng hung hăng bấm xuống.

    Tứ tiểu thư đau đến muốn ngất đi, vẫn là Tố Thu tới khuyên ngăn:" Di nương người bớt giận, tốt xấu gì tứ tiểu thư cũng tỉnh lại không phải sao. Muốn trách thì trách tiểu nha hoàn kia "

    Nha hoàn kia ủy khuất không thôi, quỳ xuống:" Di nương, tố tỷ tỷ, ta không nói dối, lúc trước tứ tiểu thư thật sự.."

    Xinh đẹp này lại hơn Lạc Tuệ vài phần, nếu để trữ gia biết được chân tướng.. tuyệt đối không thể, bí mật này chỉ mình nàng được biết, trừ nàng trên đời này không còn một ai được biết cả

    Lạc Tuệ, nàng ta chính là tiểu thư Lạc gia duy nhất con của vợ cả, ta vì tiền đồ của ngươi mà suy nghĩ, sau này ngươi sẽ hiểu nỗi khổ của mẫu thân
     
    Last edited by a moderator: 31 Tháng năm 2021
  4. lienham24

    Bài viết:
    4
    CHƯƠNG HAI: GẶP LẠI CHƯƠNG SƠ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vãn chút thời điểm, Lạc đại nhân đích thân đén chỗ mai di nương nhìn Lạc Linh. Lạc đại nhân tên Trang, tự là Đoan Thành, chính là đương nhiệm chức Lại bộ thượng thư, chưởng quản quan viên khảo hạch, là một người rất có quyèn lực.

    Lạc Linh nhìn thấy cha mềm mỏng hỏi nàng có đau không, liền bày ra bộ dáng đáng thương nhu nhược, nước mắt vẫm còn vương lại trên mi, đem điệu bộ này đưa ra khiến cho Lạc đại nhân thấy thế tâm kéo ra nổi lên tình cảm thương tiếc, còn tự dùng tay lấy khăn ẩm lau mặt cho nàng.

    Phía trước thừa dịp không ai chú ý, Lạc Linh lật xem thương tích ở trên người mình, bị thương rất có kỹ xảo, những vết bầm tím vừa vặn dừng ở những nơi dễ dàng bị va chạm gây ra vết thương, bất luận ai nhìn thấy cũng sẽ cho rằng chính cô không cẩn thận mà bị té ngã.

    Nàng khẽ cuộn tay áo lên đưa cho Lạc đại nhân nhìn thấy cánh tay bị bầm tím, còn không quên kêu đau, mai di nươg thấy thế thần sắc khẩn trương nhìn chằm chằm hai người.

    "Đây đều là ai hầu hạ, như thế nào lại để cho tứ tiểu thư ngã thành thế này?" Lạc đại nhân lớn tiếng hỏi, tiểu nha hoàn sợ hãi chạy nhanh đến quỳ xuốn, lắp bắp nói: "Dạ.. Là nô tỳ!"

    Lạc đại nhân liền giáo huấn nha hoàn một trận rồi hướng đến mai di nương nói: "Ta xem ngươi chọn nha hoàn ở nơi này như thế nà không được lanh lợi, ngày khác nói với phu nhân khác chọn một người lại đây hầu hạ, chuyên để hầu hạ tứ tiểu thư, nói như thế nào thì nàng cũng là tiểu thư ở trong phủ. Càng phải nhanh môt chút, qua vài năm nữa ũng nên để nàng học hỏi một chút tránh để sau này sẽ không làm mất mặt Lạc gia"

    Mai di nương nhu thuận đáp lời: "Dạ, lão gia!"

    Lạc Linh trong lòng vang lên một hồi chuông vui vẻ, nàng thầm nghĩ Lạc đại nhân thấy nàng đáng thương, đối với nàng thương cảm, từ nay về sau nàng có thể ngồi yên hưởng phúc, vui vẻ làm một con sâu gạo, không cần lập lại như đời trước vất vả. Người lại nghĩ muốn nàng học tập, không biết học cái gì, không có khả năng là muốn nàng học cái gì đặc biệt đi? Cổ đại muốn học chẳng phải là học thuê hoa may vá là trốn không thoát rồi, nhưng quan trọng là may vá nàng chưa từng trải qua bao giờ! Nhất thời bày ra bộ mặt như ăn phải mướp đắng!

    Lạc Đoan Thành thấy thế liền cúi người lại gần hỏi: "Bổn nha đầu, làm sao vậy? Làm sao lại ngã thành bộ dạng thế này?"

    "Ta.. Ta không nhớ rõ." Lạc Linh ngáp một cái, quay đầu liền nhắm mắt ngủ.

    Mai di nương rưng rưng lệ, tiến đến bên người Lạc đại nhân nói: "Lão gia, còn học cái gì nữa, ta nhìn nàng cái dạng này liền cảm thấy đau lòng, nên sẽ không phải.. sẽ không là đầu óc không tốt đi?"

    "Nói bây bạ gì đấy!" Lạc đại nhân quát lên, cảm thấy cũng tin vài phần, đứng dậy, vỗ vỗ vai mai di nương "Ngươi đừng quá mức lo lắng, cho dù.. cho dù là không tốt, ta cũng sẽ không bạc đãi nàng."

    Đêm xuống Lạc đại nhân liền ở lại chỗ của mai di nương, đem nàng an ủi một phen, cách một gian phòng Lạc Linh nghe được một vài âm thanh, còn nghe loáng thoáng được lạc đại nhân nóii, muốn làm cho mai di nương.. sinh thêm một người con trai nữa, nàng nguyên là muốn nghe thêm hai người nói cái gì đó, tốt nhất là giải thích một chút về tình hình hiện tại của nàng, lại không ngờ nghe được những âm thanh khiến cho người đỏ mặt tim đập, nàng chỉ biết một bên thầm mắng vô sỉ, một bên hồi tưởng lại, dần dần ý thức mơ hồ, cũng liền ngủ đi.

    Ngày hôm sau, Lạc đại nhân thần thanh khí sảng rời giường, sau khi trở về, phu nhân bên kia liền phái một nha hoàn tầm mười hai tuổi gọi là Nhu Nhi lại đây bên người hầu hạ Lạc Linh.

    Lạc Linh nhĩ nguyên bản của mình là một tiểu bạch kiểm, thầm nhĩ nếu không lặp lại những ngày lao lực trước kia, ân ổn hưởng thụ cuộc sống, như vậy im lặng ở trong phủ ăn no ngủ đủ, trước kia Lạc Linh là một đứa nhỏ hoạt bát nay lại thay tính đổi nết khiến người trong phủ không tránh khỏi nghĩ nàng đầu óc có vấn đề, hơn nữa mai di nương lúc đầu khóc tang, tứ tiểu thư Lạc gia bên cạnh có điểm ngốc thật.

    Cứ như vậy cũng tốt, có ha hoàn do phu nhân sai khiến qua đây để đi theo Lạc Linh cũng ít bị "ngã" nữa, Mai di nương đích thị là rất chú ý đến tam tiểu thư, nhìn thấy tam tiểu thư từ khi sinh ra đến bây giờ càng ngày càng thông minh, trong mơ cũng đều là cười đến tỉnh lại.

    Nơi này chính là nơi dùng để đọc sách của bọn trẻ cùng độ tuổi với Lạc Linh, đều bảy tám tuổi mới vỡ lòng, Những nam hài tử trong Lạc phủ cũng đều là cái độ tuổi này mới đến đây học, đương nhiên, bây giờ Lạc Đoan Thành lúc nhàn hạ cũng đã dạy bọn hộ, chẳng qua chính thức mời phu tử về giảng dạy thì phải đợi tuổi mới lớn mới tìm.

    Lạc đại thiếu gia đã mười chín tuổi, nhưng hai tiểu đệ mới mười năm tuổi, cùng tuổi với thế tử Hầu gia,

    Từ miệng mọi người, Lạc Linh đã biết Trung dũng Hầu phủ là thân gia, tâm tiểu thư Lạc Tuệ chính là được hứ hôn cho thái tử Hầu gia. Thế tử đã tới Lạc phủ, chẳng qua là Lạc Linh không có nhìn thấy, bởi vì nàng "ngốc!", một khi có khách nàng đều bị cấm ở trong phòng không được ra ngoài, chỉ sợ nàng đánh mất bộ mặt của Lạc gia.

    Nếu là một soái ca nàng còng muốn đi xem thử, nhueng mà à một cậu bé nhỏ tuổi, nàng cũng không có hứng thú lắm, nàng cũng không thích đi xã giao với khách đâu, trong lòng thầm nghĩ hưởng phúc là vui rồi.

    Chính là như vậy chư được bao lâu, nghe nói mai di nương ở trước mặt Lạc đại nhân, Lạc phu nhân đề xuất muốn đưa Lạc Linh xuất phủ đi nơi khác chờ đầu óc thanh tỉnh rồi mới đón về, vì sợ giữ nàng trong phủ, nàng cử chỉ thất lễ liên lụy đến thnh danh của tam tiểu thư.

    Lạc đại nhân cùng Lạc phu nhân thương lượng một chút một, rồi quyết định đưa nàng đến nhà thờ phật nhỏ trên núi, Lạc phu nhân đích thân ý tứ là muốn nàng ăn chay niệm phật, nói không chừng cảm động phạt tổ khiến người giúp nàng đứng lên. Nhà thờ phật này vốn là của Lạc gia cung cấp cúng bái cho miếu chùa, hiện giờ dùng một căn phòng nhỏ cho Lạc Linh ở, nha hoàn Nhu Nhi cũng đi theo, Đại thiếu gia Lạc Bình tự mình đưa Lạc Linh đi, đem nàng đưa cho sư phụ Lý. Lúc gần về sờ sờ đầu nàng, mỉm cười nói: "Linh nhi phải ngoan, nghe theo lời của sư thái biết chưa"

    "Ca ca, ngươi chừng nào thì tới đón ta?" Lạc Linh khờ dại nghiêng đầu hỏi.

    Lạc Bình thở dài, kéo áo choàng trên người nàng lại rồi nói: "Phải kêu là Đại ca! Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, học thuộc lòng kinh thư, lại học được chữ thầy dạy, đại ca sẽ đến đón ngươi về."

    "Chúng ta hứa đi!" Lạc Linh cười vươn tay nhỏ bé lên, Lạc Bình sửng sốt một chút, lại thấy ánh mắt mong chờ của nàng bất đắc dĩ cùng ngoéo tay một cái.

    "An Chi, ngươi như thế nào lại ở đây?" Đột nhiên trên đường xuống dốc xuất hiện một đội binh, dẫn đầu là nam tử ngồi trên lưng ngựa, hướng về phía Lạc bình cười nói.

    Lạc Linh theo âm thanh quay đầu lại nhìn, đầu tiên là một con ngựa trắng, sau đó thấy một nam nhân cùng đại ca cũng khong sai biệt về tuổi cho lắm, ngũ quan như ngọc, mắt như hàn tinh, chính là tươi cười lộ ra tia quyr mị, làm cho người ta bất hỉ.
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng sáu 2021
  5. lienham24

    Bài viết:
    4
    Chương 3: Đồ quái dị

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tề.. thiếu gia!" Lạc Bình từa hồ rất kinh ngạc, khi nhìn thấy người tới, trong khoảng thời gian ngắn chân tay có chút luống cuống.

    "Ngày thường như thế nào, hay vẫn như vậy!" Tề thiếu gia nói một câu rồi khẽ cười làm lộ ra hàm răng trắng noãn, sau đó liền chuyển hướng chú ý qua Lạc Linh, trên tay cầm roi ngựa, nói "Tiểu cô nương thật là đáng yêu! An Chi nàng là gì của ngươi? Ta chỉ là suy đoán ngươi với tiểu cô nương này sẽ không phải là.."

    Lạc Bình thấy hắn nói một chút như vậy, lập tức biết hắn hiểu sai, chạy lại xua tay nói: "Tề thiếu gia nghĩ nhiều rồi, đây là muội muội của ta."

    Tề thiếu gia rõ ràng sửng sốt một chút, thu hồi vẻ trêu trọc, nghiêm mặt nói: "Là người cùng Thế tử của Hầu gia đính hôn?"

    Lạc Bình lắc đầu: "Không phải, đó à tam muội, đây là tứ muội."

    "Nhìn bình thường nhưng thật ra lại khá lớn đấy, còn tưởng ngươi chỉ có một muôi muội, khi nào lại có thêm một muội muội nữa vậy? Trước kia sao không nghe thấy ngươi nhắc qua?

    " Nàng là do di nương sinh, không hay mang ra bên ngoài. "Lạc Bình có chút xấu hổ trả lời. Cái này vốn là truyện trong nhà hắn có thể không đáp, hoặc có thể trực tiếp làm cho người khác không hỏi đến nữa, nhưng đối với vị thiếu gia này hắn cũng không thể làm làm vị này mất hứng, ai biết được vị này sẽ làm ra cái chuyện gì.

    " Nếu trước kia không mang ra khỏi phủ, lần này như thế nào lại dẫn theo? Chính ngươi nói nàng là do di nương sinh, cũng không phải muội muội cùng mẫu thân của ngươi, như thế nào lại dẫn theo để gây phiền toái? Thật vất vả thay cho ngươi, ta vẫn còn chưa chúc mừng ngươi đỗ trung học, ta dẫn ngươi đi uống một chén. "

    Lạc Bình còn chưa mở miệng, Lạc Linh ở bên cạnh chất một bụng lửa giận mở miệng, là lắc lắc bả vai Lạc Bình:" Ca ca, ca ca, người xem người này cười lên có răng rất trắng nha, ta thường nghe nói răng tốt ăn cái gì cũng tốt đặc biệt có hương vị nha, chắc hắn ăn cũng tốt lắm! "

    Lần này Lạc phủ đưa Lạc Linh lên núi là đích thân hắn đưa đi, lời này quả thật là vừa rồi ở trên đường hắn nói ra, Lạc Linh cũng chỉ là vô tình nghe được. Lạc Bình nghe muội muội nói vậy, nhất thời bị dọa cho kinh hách, liền đưa tay đánh vào mông Lạc Linh để nàng dừng miệng, Lạc Linh liền kêu đau, mở to mắt trừng hắn.

    Tề thiếu gia mặt liền trắng bệch, dùng roi ngựa chỉ vào Lạc Linh quát:" Lớn mật! "Người đi theo bên hắn cũng là lần đầu tiên thấy chủ tử của mình bị so sánh thành gia súc, nhất thời ngạc nhiên, vị thiếu gia này từ nhỏ đến lớn, xuôi gió xuôi nước, còn chưa gặp ai đối với hắn như vậy, ngẫm lại toàn bộ lời nói của tiểu cô nương kia lại là muốn cười, một đám cố nén cười, khiến cho khuôn mặt trở thành buồn cười, đúng là không giống bình thường.

    Lạc Bình sợ hắn sẽ một roi quất lại đây sẽ làm bị thương Lạc Linh, liền lấy thân mình chắn trước nàng, giải thích:" Tề công tử, thực xin lỗi, đầu óc Linh nhi có bệnh, người cũng đừng cùng nàng chấp nhặt. "

    Tề thiếu cũng chỉ là làm cho ra bộ dáng như vậy để dọa nạt, dù sao thì hắn cũng không phải con người bụng dạ nham hiểm, rôi da cũng chưa có vúng xuống. Nghe Lạc Bình nói như vậy kinh ngạc nói:" Như thế nào? Đầu óc có vấn đề là sao? "

    Lạc Bình nói:" Nàng ngày hôm trước bị phát sốt nên ảnh hưởng đến ầu óc, những sự việc lúc trước đều không nhớ, năng lực hiện giờ cũng chỉ giống như một em bé, thế nên mẫu thân ta mới đem nàng đến nhà thờ phật này để bái sư thái Quảng Tuệ làm thầy, muốn nàng ăn chay niệm phạt để dính phật duyên, sớm ngày bình phục. Xin Tề công tử nể mặt ta, không cùng nàng không được minh mẫn mà chấp nhặt, xin công tử nhận lời xin lỗi của ta! "

    Lạc Bình dứt lời, cúi đầu thật sâu.

    Tề thiếu gia nghe vậy cũng đã tin, gật đầu nói:" Thôi, việc nhỏ, ta sao lại muốn cùng một đứa nhỏ chấp nhặt! "

    " Ngày khác rảnh rỗi, An Chi mời thiếu gia sau, hôm nay có việc, không thể tirps tục ở đây đước nữa. "Lạc Bình hướng Tề thiếu gia chắp tay chào, hắn lo lắng cho muội muội, suy tinhs sẽ quay về nhà phật, đến chỗ Quảng Tuệ sư thái để giao Lạc Linh và nói vài câu.

    Người kia liền cười nói:" Được rồi, được rồi ngươi đi đi "Hắn dừng tằm mắt ở trên người Lạc Linh, lắc đầu thở dài:" Đáng tiếc.. một tiểu cô nương đáng yêu như vậy mà lại bị ngốc.. "

    Hắn nói rất nhỏ, Lạc Bình căn bản không thể nghe thấy, nhưng Lạc Linh lại nghe rất rõ vì tai cô rất tốt đến tiếng cây kim rơi nàng còn nghe thấy cơ mà, nhất thời tức giận trừng mắt hung tợn mà nhìn hắn, trong bụng thầm chửi hắn.

    Tề thiếu gia cũng nhìn lại nàng, thấy biểu cảm trên mặt nàng thật thú vị liền nhếch miệng cười

    Lạc Linh khẽ đảo mắt xem thường nói nhỏ:" Đồ quái dị! "

    Lạc Bình sợ nàng lại nói điều gì không hay làm vị thiếu gia này mất hứng, liền xoay người nàng lại đi nhanh trở về nhà thờ phật.

    Tề thiếu gia thấy hai người đi vào, lúc này mới đánh ngựa rời đi, nghi hoặc quay đầu lại hỏi thị vệ:" Kia nha đầu ngốc đó vừa mới nói cái gì vậy? "

    Thị vệ nói:" Hình như là nói quái dị gì đó "

    " Không biết có ý gì nhưng trực giác cho ta biết chắc chắn không phải lời hay gì! "Tề thiếu sờ sờ cằm," Lần sau gặp nha đầu kia chắc chắn phải hỏi rõ là ý gì"

    Thị vệ xấu hổ, thầm nghĩ: Chủ tử, người có biết người là ai không, sao người lại cùng nói chuyện với tiểu nha đầu ngốc đó nói chuyện, câu nói của người ngốc vốn dĩ là không có ý nghĩa.

    Lạc Bình vào nhà thờ phật, uống một chén trà, rồi giao Lạc Linh cho Quảng Tuệ thái sư nói chuyện một lúc, thấy thời gian cũng đã tới, lúc này mới đứng dậy rời đi. Lúc trước Lạc Linh thấy hắn che trước người mình đề phong bị Tề thiếu gia dùng roi ngựa đánh liền sinh ra hảo cảm với vị ca ca này, muốn tiễn hắn ra trước cửa chính, đến khi hình bóng biến mất mới quay vào.

    Lạc Bình thỉnh thoảng quya đầu lại nhìn thấy hình dáng nhỏ bé, mũi tự nhiên nổi lên chua xót, vừa nãy khi Lạc Linh kéo tay áo hắn, không cẩn thận cánh tay bị lộ ra, hắn thấy trên tay của nha đầu có rất nhiều vết thương, sau hỏi nàng, nàng lắc đầu, một bộ dáng thật sự không biết. Hỏi Nhu Nhi, nhưng đây cũng là người mới theo Lạc Linh nên cũng không biết. Lạc Binh nghĩ khi về sẽ nói chuyện này với mẫu thân, dù thế nào Lạc Linh cũng là tiểu thư của Lạc phủ, không thể để hạ nhân khi dễ được, vết thương kia.. cũng không thể xem nhẹ, nữ nhân trên người luôn có sẽo sẽ không tốt, cũng không biết có thể trở về như ban đầu, không biết hạ nhân nào to gan như vậy, hắn nhất định phải tra ra.
     
    Last edited by a moderator: 2 Tháng sáu 2021
  6. lienham24

    Bài viết:
    4
    Chương 4: Đau Đầu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lạc Linh ở lại am* dành cho ni cô, một ngày ở am đều rất đơn giản, nhóm sư thầy mỗi sáng đều thức dậy sớm để học kinh, một ngày có hơn một nửa thời gian là niệm kinh, gần am còn có một cái giếng, cũng chỉ dùng lấy nước để nấu nước uống, sau am còn trồng vài mẫu rau dưa, hơ nữa Lạc phủ còn đưa ngân lượng đến, cho nên không cần phải lo đến việc ăn uống, chẳng quả tất cả đều là đồ chay mà thôi.

    * am: Cái này là nhà thờ phật nhỏ, chùa nhỏ mình gọi là am cho đúng nguyên tác

    Dù sao thân phận của nàng cũng là tiểu thư, Quảng Tuệ thái sư cũng không để cho Lạc Linh làm việc gì cả, ngay cả nha hoàn bên người nàng là Nhu Nhi cũng chẳng có việc gì để làm. Cuộc sống của Lạc Linh mỗi ngày đều rất là quy củ, buổi sáng đều đi theo sư thấy để học kinh phật, Quảng Tuệ thái sư biết nàng là người ngốc nghếch, nên dạy cũng không nhiều, mỗi ngày dạy năm chữ cùng một đoạn kinh, nàng tự viết ra rồi học thuộc lòng là có thể đi chơi, nhưng tới tối mà còn chưa thuộc, cũng sẽ giống các sư tỷ sẽ bị đánh vào tay, sư thái rất nghiêm, không vì nàng còn nhỏ tuổi mà ngoại lệ bỏ qua.

    Và ngày mới bắt đầu, ngày nào Lạc Linh cũng bị đánh tay, bởi vì nàng không học thuộc, có thể không đến am thì thật là tốt, nhanh được người trong nhà đưa về thì thật là tốt, ở đây mỗi ngày đều phải học, thậ sự là muốn ý kiến.

    Biết ngày đó phải rời khỏi phủ, Lạc Linh tìm kiếm khắp nơi trong Lạc phủ một lần xem có đồ vật gì quý giá không, châu báu trang sức nàng một mực không động vào, chỉ lấy mấy thỏi bạc nhỏ, nhưng nàng chỉ có thể lấy một ít, trộm mang ra khỏi phủ, trong viện cũng không biết người lấy là ai, nhưng cũng không có ai lộ ra chuyện mất bạc, cũng có thể Lạc phủ giàu có, bị mất mấy thỏi bạc cũng không ai để ý.

    Nàng đem số bạc này bọc lại rồi để bào trong gối, gối đầu của mình lên, nàng nguyện ý chỉ ngủ một cái gối này thôi, nàng liền mang nó theo bên người, cho nên Lạc Linh mới cầm cả cái gối này đến am, cho đến tân lúc buông cũng chưa từng một ai động qua ngoài nàng.

    Tới am được một vài ngày, tháng này lại là thàng hiếm sao kim vào buổi tối, Lạc Linh đem gối đầu mở ra lấy một thỏi bạc, nghĩ nghĩ, nàng lại lấy thêm một thỏi nữa, ban ngày căn chuẩn thời gian đến vựa củi, nàng đã thấy một cây đại thụ trong viện, dựa vào nhánh cây rồi cố gắng dùng sức bật lên trên bức tường, trèo ra ngoài

    Nàng đem bạc ra ngoài rồi chôn dưới một cái cây hòe lớn, rồi lấp lại, ở trên mặt để mấy hòn đá sau đó còn trải một tầng cát lên, ngụy trang đến khi chỗ đó trở lại giống bình thường, cẩn thận nhớ rõ vị trí, lúc này mới theo đường cũ trở về.

    Nằm ở trên giường, Lạc Linh có chút đau đầu, đầu óc kéo căng, khiến cho nàng cực kì khó chịu. Kí ức trong đầu lần lượt xuất hiện một cách đứt quãng, giống như ngựa chạy nhanh qua, chợt hiện lên một chút, lại biến mất một chút, muốn nhớ, nhưng rốt cuộc không đươc.

    Chắc là di chứng! Nàng dùng sức ấn cái trán, cầu nguyện chính mình không trở thành kẻ ngốc. Nàng biết chính mình sống lại, biết mình không phải người của thế giới này, nhưng mà rất nhiều chuyện nàng nhớ không ra, ví dụ như nàng làm thế nào có thể trộm được bạc, nàng cũng không biết, chỉ là nảy ra ý tưởng liền làm như vậy, hơn nữa trộm còn vô cùng thuận lợi

    Đều là vì mai di nương đáng chết kia, trừng bỏ nàng ta, không ai động vào Lạc Linh cả, cánh tay cả nàng bị ấn vẫn còn đau đây.

    Nghĩ đến việc mẫu thân lại có thể xuống tay với chính con ruột của mình, Lạc Linh cảm thấy thật không thể tin được, nàng đoán rằng nếu mai di nương có tâm lí khác thường thì là chính mình không phải con ruột của nàng ta, chính là con ruột của nàng khi vừa mới sinh ra đã chết, nàng vì muốn được sủng ái mới tìm Lạc Linh giả mạo, dù sao mười năm trước nghe nói lão gia gặp phải bọn cướp, mới khiến cho phu nhân sinh non, trên đường đi lánh nạn cùng mai di nương sinh một đứa nhỏ.

    Nhưng mà ngẫm lại thấy không có khả năng, trong lúc đó hỗn loạn như vậy, từ nơi ấy mà tìm được đứa bé mới sinh? Có lẽ Lạc Linh là do mai di nương sinh ra, chắc là do nàng không phải con trai, không mang đến cho mai di nương lợi ích gì, cho nên mới hận nàng, những chuyện như này không phải là không có, mẫu thân ngược đãi con ruột không phải là khôn tồn tại.

    Lạc Linh một bên nghĩ lung tung, một bên đau đến không nhịn được mà kêu lên. Nhu Nhi đang ngủ nghe thấy tiếng kêu liền tỉnh dậy, thấy tiểu thư như vậy hoang mang chạy đến bên người hỏi: "Tiểu thư người sao vậy? Lại đau đầu sao? Bây giờ phải làm sao?"

    Lạc Linh nắm lấy tay nàng, thở phào một hơi, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, hiện tại là mùa thu mát mẻ mà người nàng lại đầy mồ hôi, như là mới đi mưa về.

    "Nhu Nhi múc nước đến giúp ta lau người" nàng khẽ nói, cả người không có sức lực.

    Nhu Nhi đi ra ngoài đem thau nước đến, do dự nói với nàng: "Khong có nước ấm, chỉ sợ người sẽ bị lạnh"

    Lạc Linh lắc đầu: "Không sao, toàn thân đều là mồ hôi ta khôn ngủ được" Trong trí nhớ của nàng trước kia đều là tắm nước lạnh, chỉ mong thân thể này chịu được.

    Nhu Nhi quá căng thẳng cho nên không có để ý mấy lời của Lạc Linh không bình thường, toàn bộ đều không giống lời nói của một tiểu cô nương nên có. Vắt khăn rồi lau toàn thân Lạc Linh một lần, đưa cho nàng một bộ quần áo sạch sẽ, đến tận lúc nàng nhắm mắt ngủ mới xoay người trở lại giường nhỏ.

    Lạc Linh mệt mỏi khẽ cười, thật muốn cảm ơn Lạc phu nhân đã cho nàng một tiểu nha đầu nhỏ tuổi, những đứa bé luôn ngoan ngoãn nghe lời và không gian dối. Hy vọng về sau Nhu Nhi sẽ là bạn tốt!
     
    Last edited by a moderator: 3 Tháng sáu 2021
  7. lienham24

    Bài viết:
    4
    Chương 5: Chào sư thái

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lạc Bình không biết sao luôn có chút lo lắng cho người muội muội này, cứ cách nửa tháng sẽ đến thăm Lạc Linh một lần, mang cho nàng một số thứ mới. Tiết trời cũng đang dần dần vào đông, nhiệt độ không khí thấp xuống, hắn lại mang dến cho Lạc Linh vài bộ quần áo mùa đông.

    Khi nhìn thấy Lạc Linh trực tiếp khoác lên người nàng một cái áo choàng lông tơ hồ ly, bàn tay nhỏ bé vuốt ve tay áo mềm mại, trên mặt hiện lên thỏa mãn, Lạc Bình cảm thấy có chút không đúng. Những bộ đồ này đều là của Lạc Tuệ năm trước từng mặc qua, vốn hắn muốn bảo mẫu thân chọn cho Lạc Linh một vài bộ quần áo mới, nhưng mẫu thân lại nói trẻ nhỏ cơ thể đang phát triển không cần lãng phí, đem đến vài bộ đồ Lạc Tuệ không mặc nữa cho hắn chọn mang đi.

    Về phần thương tích trên người Lạc Linh, sau khi mẫu thân nghe cũng không quá để tâm, lạnh nhạt nói: "Đứa nhỏ kia quá nghịch ngợm, thường xuyên va chạm, mai di nương cũng thường xuyên nhắc đến không quản lý được nàng, trên người nàng không có vết thương mới là lạ, nữ nhân của Lạc gia cũng không phải là hiểu biết quá rộng, biết chịu khổ mới có thể thành người bề trên. Còn có.. Con đừng quên Tuệ nhi mới là muội muội ruột thịt của con, Lạc Linh chỉ là thứ muội, đáng để con bận tâm cái gì?

    Lạc Bình vốn định điều tra, tìm lại công đạo cho Lạc Linh, nhưng lại bị mẫu thân giáo huấn vì vậy hắn cũng cũng chẳng còn cách nào khác ngoài việc nghe lời.

    Nhìn Lạc Linh trước mắt rõ ràng cùng tuổi với Lạc Tuệ nhưng lại gầy hơn Lạc Tuệ rất nhiều, cũng thấp hơn một chút, Lạc Tuệ năm trước cos thể mặc bộ đồ này nhưng năm nay ã không mặc vừa rồi, vậy mà mặc trên người Lạc Linh vẫn còn rộng một chút.

    " Thích không? "Lạc Bình xoa đầu Lạc Linh, mỉm cười nhìn nàng hỏi. Trước kia hắn còn bận rộn việc học, không để ý đến chuyện trong nhà, nhưng vẫn còn nhớ rõ tiểu muội muội này từng đứng ngoài cửa sổ nhìn trộm hắn viết chữ, hắn còn nhớ rõ đôi mắt đen láy như mực kia, hiện giờ vẫn trong sáng như thế, nhưng đã mất đi vài phần linh lực.

    Lạc Linh gật gật đầu, thoải mái mà thở dài một hơi:" Thật âm áp! Nhue vậy sẽ không sợ lạnh khi tuyết rơi nữa, ca ca xinh đẹp, ngươi cũng muốn đến am lý tự để ở sao? "

    Lạc Bình bật cười:" Không phải, ca ca là nam nhân, am không thu nhận nam nhân "

    " Dạ, Nhu Nhi nói nhóm sư thái phải sống trong am lý tự "Lạc Linh gật đầu, chắp hai tay lại trịnh trọn nói:" Sư phụ đặt cho muội cái tên mới là Nguyên Trí, về sau ca ca cần phải gọi ta là Nguyên Trí thái sư. "

    Lạc Bình cười ra tiếng:" Ai nói cho muội cái này vậy, đấy cùng lắm là tên mà Quảng Tuệ thái sư đặt cho muội, chứ không phải thực sự nhập môn, lần sau đừng nói thế nữa, Nguyên Trí là pháp danh của muội để nhóm sư thái gọi, giống như ta gọi muội là Linh nhi, đã hiểu chưa? "

    " Tốt thật, muội có hai cái tên! "Lạc Linh cười hì hì đáp.

    Quảng Tuệ thái sư cùng đệ tử thứ nhất đi tới, cảm ơn Lạc Bình đã đưa dầu vừng tới, mỉm cười rất hiền hậu. Lạc Linh thờ ơ lạnh nhạt, ai nói người xuất gia không màng tất cả những thứ trên đời, đều là đi lừa quỷ, nếu không phải Lạc Linh có người chu cấp tiền, nàng tin rằng cuộc sống của nàng cũng không mấy tốt đẹp, ít nhất ở đây còn có mấy tiểu ni cô, thức khuy dậy sớm giặt quần áo nấu cơm, tưới nước chẻ củi. Còn có từ trước đến nay am của ni cô không nhận nam nhân, nhưng Lạc Bình đến lại không bị giữ lại ngoài cửa? Quả nhiên có tiền là có thể sai khiến cả ma quỷ.

    Sau khi đi lại vài vòng, chờ khi không có người. Đệ tử đầu nói với Quảng Tuệ sư thái:" Không phải sư phụ nói Nguyên Trí à con vợ lẽ, không dược sủng ái sao, tại sao Lạc đại thiếu gia lại đối tốt với nàng như vậy, thường xuyên đến thăm nàng như vậy, mỗi lần đến cũng không đến tay không "

    Quảng Tuệ sư thái bộ dạng chăm chú nghe rồi nhắm mắt nói:" A di đà phật! Nguyên Trí tuy là sư muội của ngươi, nhưng cũng chỉ là trên danh nghĩa, sau này sẽ phải trở về Lạc phủ, nàng cuối cùng cũng vẫn là người bình thường, tuy nói là con của vợ lẽ, nhưng ngươi cũng không thể biết được người trong Lạc phủ như thế nào, ngươi nhớ thận trọng từ lời nói đến việc làm, đừng đưa ra lời phán xét nào về họ "

    " Đã rõ thưa sư phụ "đệ tử thấy sự phụ trách móc vọi nói," Con sẽ đối xử tốt với sư muội, sau nay nàng có trở về cũng vẫn nhớ rõ sư phụ đã từng đối tốt với nàng "

    Quảng Tuệ vừa lòng gật đầu:" Như thế rất tốt, tuy bị nói là đầu óc có vấn đề, nhưng thật ra cũng không ngốc, ngươi có thấy dạo này nàng đang tiến bộ từng ngày không? Nói không chừng nàng thật sự có duyên với phật, nếu cứ ở nơi này của chúng ta mà tĩnh dưỡng, thân thể có thể bình phục, đối với am lý tự là điều tốt "

    " Nếu thật sự nàng ở đây mà khỏi bệnh, am lý tự chắc chắn sẽ hưng thịnh lên! "Đệ tử hưng phấn mà nói:" Nếu như sư phụ quá bận, thì hãy gọi con, con có thể dạy cho cô ấy "

    Quảng Tuệ thái sư lắc đầu:" Không cần, ngươi hãy nhớ, đối với chuyện của nàng ngươi coi như không nghe thấy, không nhìn thấy, cũng đừng quản cái gì cả. "

    Đệ tử hơi ngẩn người, nhưng cũng không dám làm trái sư phụ, buộc phải đáp ứng. Quảng Tuệ mỉm cười, cầm trong tay chuỗi tràng hạt, vào phật đường, đệ tử cũng đi theo đốt đàn hương trước bàn hương, đặt tấm đệm cho sư phụ, chắp tay bái lạy Địa Tạng Bồ tát, rồi lặng lẽ rời đi.

    Quảng Tuệ quỳ gối trước phật nhắm mắt tụng kinh, niệm xong một đoạn kinh, mở mắt ra than nhẹ:" Tứ tiểu thư của Lạc gia cũng không phải người đơn giản!"

    Cô ta nói như vậy không phải vì Quảng Tuệ có khả năng biết quá khứ của Lạc Linh, mà vì những lời nói với đề tử vừa nãy không phải cô ta nghĩ ra mà là chính Lạc Linh đã nói với cô ta.

    Nghĩ đến đến một tiểu cô nương lại có thể bình thản ở trước mặt nàng mà phân tích lợi ích cho am lý tự, mà còn tin tưởng Quảng Tuệ sẽ không từ chối mình, cô ta không khỏi co giật khóe miệng, người của Lạc gia mắt để đâu hết rồi, đây cũng có thể xem là kẻ ngôc à! Nếu nàng là kẻ ngốc thiên hạ sẽ không có người thông mình.
     
    Last edited by a moderator: 6 Tháng sáu 2021
  8. lienham24

    Bài viết:
    4
    Chương 6: Tiểu nha đầu Nhu Nhi bị lừa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhìn thấy những vết sẹo sau lớp quần áo của Lạc Linh, Quảng Tuệ không khỏi niệm phật một tiếng, thầm nghĩ chẳng trách Lạc gia lại đưa Lạc Linh đến đây, nếu còn ở lại phủ kia, sợ là mạng nhỏ của tiểu nha đầu khó mà giữ. Bà thường xuyên ra vào các phủ lớn, để đi khất thực và giảng thuyết pháp kinh thánh cho các nữ nhân ở trong phủ, trước khi xuất gia bà cũng từng là người trong phủ lớn, biết được nhưng nơi ấy che đậy rất nhiều chuyện xấu xa, chỉ là không hiểu tại sao Lạc Linh lại khiến cho người khác ra tay độc ác vậy.

    "Sư phụ không cần nghi ngờ người khác, những vết thương này là do mai di nương lưu lại." Lạc Linh mỉm cười nhìn bà ta, ánh mắt hiện lên vẻ lạnh lùng: "Ta muốn nhờ sư phụ giúp đỡ, việc thứ nhất đó là, điều tra chuyện cũ của Lạc phủ mười năm về trước, tôi cùng với tam tiểu thư sinh ra cùng nhau, không biết vì sao mẫu thân của ta lại đối với ta nhiều hận ý đến vậy, sư phụ điều tra một chút có lẽ sẽ có đáp án."

    Lúc này Quảng Tuệ đã đồng ý với Lạc Linh, nàng phối hợp với Quảng Tuệ sư thái, từ từ "khôi phục" chuyện cũ, hơn nữa còn dùng chính mình làm mồi nhử, làm cho Đà Phổ am trở thành am bậc nhất của kinh thành, tương lai nàng xuất giá cũng không đoạn tuyệt hương khói với Đà Phổ am. Tuy chỉ là thứ nữ của Lạc gia nhưng điều kiện so với người khác cũng không kém gì, Quản Tuệ tin tưởng điều này. Hơn nữa vị tứ tiểu thư này bản lĩnh cũng không nhỏ, mỗi tháng đều trực tiếp thêm một thỏi bạc đưa cho bà, nói là để mọi người trong am ăn uống đầy đủ, quả thật người trong am ăn cũng không hết nhiêu như vậy. Nhưng với điều kiện, Quảng Tuệ phụ trách bảo mọi người trong am không được quấy rầy nàng, đồng thời giúp Lạc Linh điều tra chuyện nàng muốn biết, tất nhiên việc điều tra cũng không miễn phí, nàng có thể chịu mọi chi phí.

    Đêm đó, cơn đau đầu của Lạc Linh lại khiến cho Nhu Nhi tỉnh dậy, nàng ta vừa cầm đèn đi tới, Lạc Linh thẫn thờ nhìn chằm chằm nàng ta, rồi bỗng nhiên mở miệng: "Lão gia gia mập mạp là ai?"

    Lời này khiến cho Nhu Nhi vốn nhát gan suýt nữa thì vất đèn trong tay mà bỏ chạy, nàng ta quay lại nhìn nhìn, trên tường hiện lên bóng của nàng ta, ở dưới ánh nến mà khẽ đung đưa.

    "Tiểu thư, người đừng làm em sợ." Nhu Nhi thả cây nến xuống, hai tay chắp lại, lẩm bẩm: "Bồ Tát phù hộ, Bồ Tát phù hộ.." Niệm một lúc lâu, mới nhớ ra ở đây thờ phụng phật tổ, làm sao có thể có những thứ xấu xa không sạch sẽ được?

    "Đầu không còn đau nữa!" Lạc Linh ngáp một cái, "Lão gia gia nói, dưới tán cây hòe ở ngoài bức tường phía đông hậu viện có đồ tốt nhớ đi đào lấy"

    Nàng vừa dứt lời sau đó nằm xuống ngủ mất, khiến cho Nhu Nhi chất một bụng đầy nghi vấn, ngơ ngác đứng tại chỗ, suy nghĩ một lát, tự cho chính mình một lời giải thích, khẳng định là tứ tiểu thư ngủ mơ nghĩ cảnh trong mơ là thật.

    Lạc phu nhân vốn là người thờ phật, nếu không sẽ không phụng dưỡng một ngôi chùa lớn như Đà Phổ am. Nhu Nhi năm tuổi đã bị mua vào phủ, theo phu nhân bảy năm, tai nghe nhiều mắt thấy nhiều, cũng trở thành một tín đồ.

    Vào rạng sáng ngày hôm sau, Lạc Linh thúc giục Nhu Nhi đi đào đất, Nhu Nhi không thể từ chối đành cầm xẻng đào ở nơi nàng chỉ. Lạc Linh ở một bên thầm thì hy vọng: "Có cái gì tốt nhỉ?"

    Nhu Nhi không tin, nhưng sau khi đào được chục lần, xẻng chạm vào một vật gì đó phát ra âm thanh.

    "A, thật sự có, Nhu Nhi mau đào!" Lạc Linh vỗ vỗ tay, vẻ mặt hưng phấn bừng bừng.

    "Tiểu thư, nó chỉ là một tảng đá thôi." Nhu Nhi đào một tảng đá lớn, chán nản ném nó sang một bên.

    "Để ta đào!" La Linh cầm cái xẻng đào dựa theo trí nhớ, vị trí đào của Nhu Nhi hơi dịch chuyển, cô sửa lại quỹ đạo rồi nhanh chóng đào ra mảnh vải bọc bạc.

    "Thật sự là có!" Lạc Linh kinh ngạc kêu lên, "Là cái gì vậy?" Không ngờ những gì Lạc Linh nói là thật, Nhu Nhi cũng hứng thú theo.

    Mở túi vải ra, trước mặt xuất hiện hai thỏi vàng sáng lấp lánh.

    "Trời ạ! Tiểu thư, lời cô nói là thật, tối hôm qua cô thật sự nhìn thấy lão gia gia sao?"

    "Đúng vậy, là lão gia gia nói cho ta biết ở đây có thứ tốt, ta nghe lời của lão gia gia nên lão gia gia thưởng cho ta đó." Lạc Linh hài lòng thu hồi bạc, thấy Nhu Nhi lộ ra ánh mắt hâm mộ nói nhỏ: "Không cho ngươi nói ra, nói ra về sau lão gia gia sẽ không cho ta lễ vật nữa! Bạc này ta có thể chia cho ngươi một ít"

    Nhu Nhi gật đầu: "Em sẽ không nói, sẽ không nói cho ai biết!" lúc này nàng ta có thể khẳng định lão gia gia mà tiểu thư nhìn thấy chính là Bồ Tát trong am, Bồ Tát đã hiển linh.
     
    Last edited by a moderator: 6 Tháng sáu 2021
  9. lienham24

    Bài viết:
    4
    Chương 7: Truyền tin

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lời hứa của nữ nhân là không đáng tin nhất, đặc biệt là khi cam đoan không phát tán những lời đàm tiếu. Lạc Linh đã tính toán rất cẩn thận, nhưng mà chỉ vài ngày, các sư tỷ sư muội trong Đà Phổ am đều nhìn nàng với ánh mắt khác lạ, có khi là ánh mắt sợ hãi có khi lại là ánh mắt ngạc nhiên, bán tín bán nghi, nàng biết chắc chắn là do miệng của Nhu Nhi truyền ra ngoài chuyện Bồ Tát hiển linh.

    Một truyền mười mười truyền một trăm, tốc độ lan truyền của lời đồn vô cùng nhanh, hương khói của am ngày càng hưng thịnh lên, những người ở gần núi đó cũng không mời đạo sĩ nữa, ngược lại lại mời nhóm ni cô của am đến xem phong thủy, thậm chí có người còn chỉ đích danh tiểu sư phụ Nguyên Trí đến nhà, hy vọng nàng có thể tìm thấy vật bàu gì đó quanh nhà của mình, chẳng qua Quảng Tuệ sư thái đối với yêu cầu như vậy chỉ cười, cũng không thật sự để Lạc Linh đi.

    Thỉnh Thoảng Lạc Linh đưa Nhu Nhi đi chơi gần đó, dù sao thì lúc này nàng đã đạt được thỏa thuận với Quảng Tuệ sư thái, bà ta cũng đã biết nàng giả ngu, bài tập của nàng luôn có thể hoàn thành đúng hạn, cũng không ép nàng chép sách niệm kinh nữa.

    "Vị tiểu sư phụ Nguyên Trí kia hình như là bị ngốc, lời của nàng có thể tin được hay không?"

    "Cũng không phải do nàng nói, là tiểu nha đầu bên cạnh nàng nói đã tận mắt nhìn thấy, còn có thể là nói dối sao"

    "Nếu không ngốc, chưa chắc nàng đã có năng lực này đâu! Đã nghe qua có thiên lí nhãn chưa? Là Bồ Tát thương hại nàng, muốn bồi thường cho nàng, mới cho nàng thiên lí nhãn, nếu không làm sao nàng biết kho báu ở đâu?"

    "Chắc là như vậy, chỉ là thiên lí nhãn cũng phải tùy theo tự nhiên, không phải lúc nào cũng có thể mở."

    Lạc Linh nghe người dân trong thôn bàn tán, trong lòng thầm vui mừng, chỉ cần có người tin, về sau nếu nàng có lấy ra đồ vật gì quý giá cũng đều là Bồ Tát ban cho, không cần sợ là không có cách nào, mấy ngày nay cô lờ mờ

    Nhớ lại một số sự việc trong quá khứ, cô biết rằng với khả năng của bản thân, tìm được bảo vật hay thứ gì đó thật sự là chuyện nhỏ.

    Chỉ tiếc là trí nhớ của nàng bị đưt quãng, hình như trí nhớ phải tương xứng với lứa tuổi hiện tại, có rất nhiều chuyện sau khi trưởng thành đều là nhớ không ra, nhưng cũng may nàng vẫn nhớ rõ ràng những chuyện khi nàng là học sinh, những kí ức ấy vô cùng có ích đối với nàng, nàng bị ba mẹ ép đi học lớp này lớp kia, những điều cô học được đến giờ vẫn nắm vững.

    Đối với điều này, Lạc Linh cảm thấy rất kỳ lạ, trong ấn tượng của nàng, ký ức nên mờ đi theo thời gian, nhưng thời gian trôi qua, nàng ngày càng rõ ràng hơn, vì vậy cô đã có một ý tưởng táo bạo. Có lẽ nếu cứ tiếp tục như thế này, một ngày nàng sẽ có thể nhớ đầy đủ xuất thân của mình như thế nào, và sẽ có thể tìm thấy một con đường quay trở lại.

    Đệ tử đầu đem tin tức nghe được từ dân làng nói với Quảng Tuệ sư thái, nghi ngờ hỏi: "Sư phụ, trên đời này thật sự có thiên lí nhãn sao?"

    Quảng Tuệ sư thái hơi híp mắt, chậm rãi nói: "Có một số việc, ta thà tin tưởng còn hơn không tin tưởng."

    Đệ tử đầu thầm nghĩ: Vì vậy, có khả năng những tin đồn là sự thật?

    Nhu Nhi đi theo Lạc Linh, cả ngày lo lắng đề phòng, chỉ vì vị tứ tiểu thư này có lá gan thật lớn, muốn đi sâu vào trong rừng, tuy nói rằng núi rừng không có dã thú lớn, nhưng mà bọn họ mói đi được một đoạn đã có rất nhiều ngôi mộ đơn độc, không biết triều đại hay thế hệ nào để lại, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy xương cốt** bên ngoài, ngay cả dân làng gần đó cũng hiếm khi đến đây.

    "Tứ tiểu thư, chúng ta đùng đi nữa, bên trong nhìn u ám lắm." Nhu Nhi cầu xin nói.

    "Vậy ngươi đứng ở bên ngoài chờ ta. Ta xem bên trong có con thỏ nào không." Lạc Linh chuyển đôi mắt to linh hoạt, mỉm cười quay đầu nhìn Nhu Nhi, xoay người đi vào trong rừng, rồi tiến lên vài bước là ngôi mộ hoang.

    Nhu Nhi gọi với theo Lạc Linh, nhưng nàng lại không để ý đến chính mình, do dự một lúc lúc lâu, sợ hãi nhìn bốn phía, cuối cùng vẫn dừng bước. Nhu Nhi cầm lên một hòn đá rồi ném đi, tìm đất trống để ngồi xuống, nhìn chằm chằm hướng Lạc Linh biến mất, thần kinh căng thẳng.

    Cũng may không bao lâu, Lạc Linh đã chạy ra ngoài, trên đầu còn có một ít cỏ dại, cười với nàng: "Không có thỏ, ngày mai chúng ta trở về."

    "Tiểu thư.." Nhu Nhi nghe vậy trừng lớn mắt.

    Lạc Linh làm mặt quỷ với Nhu Nhi, chạy đi.

    Trở lại Đà Phổ am, ngoài am một dãy xe ngựa dừng ở trước cửa am, Lạc Linh cũng không quan tâm, lập tức đi thẳng về phía trước, lại bị Nhu Nhi giữ lại: "Tứ tiểu thư, người chậm một chút, kia.. kia không phải là xe ngựa của Lạc phủ sao?"

    "Hả? Ca ca xinh đẹp lại tới? Nhưng sao lần lại không cưỡi ngựa?"

    "Là phu nhân cùng với tam tiểu thư! Còn có cả Ninh phu nhân!" Nhu Nhi kinh ngạc nói.

    Lúc này Lạc Linh cũng thấy được mọi người trên ngựa xuống, Lạc phu nhân đoan trang dịu dàng cùng với một vị phu nhân xinh đẹp quý phái bước xuống xe ngựa, theo sau là hai tiểu cô nương, một nữ hài khoác chiếc áo lông cáo trắng như tuyết, một nữ hài lại khoác chiếc áo màu dỏ thẫm, cả hai đều là phấn điêu ngọc mài vô cùng xinh đẹp, rất đáng yêu, nhất là nữa hài mặc áo lông cáo, còn hơi nhỏ tuổi, đôi mắt to, chiếc mũi hơi nhếch lên, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng, có thể là đã ngủ ở trên xe, giờ phút này còn đang dụi mắt, vẻ mặt có chút mơ hồ, giống như một con búp bê vừa bị người khác trêu đùa.

    Lạc Linh thích trẻ con, đặc biệt là những cô gái nhỏ xinh đẹp, nhìn thấy nàng không khỏi ngây người, hận không thể tiến lên véo hai cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn đó.

    "Cái đứa ngốc kia, nhìn cái gì vậy!"

    Bỗng nhiên một âm thanh có chút chói tai vang lên, Lạc Linh ngẩng đầu nhìn theo, chính là tiểu cô nương măc chiếc áo đỏ thẫm, chợt cảm thấy có chút quen thuộc, ngẫm nghị lại rột cục mới nhớ ra, đó chẳng phải là Tam tỷ tỷ con của chính thê sao? Lúc rời khỏi Lạc phủ, nàng đã từng gặp mặt một lần.

    "Tuệ nhi, không được vô lễ! Học tập biểu muội đi, dừng nhìn thấy nàng ít tuổi hơn con, so với con lúc bằng tuổi này chính là hơn chứ không có kém." Lạc phu nhân kẽ quát một tiếng, nhìn về phía vị phu nhân xinh đẹp mà cười cười: "Để biểu tỷ chê cười rồi, đứa nhỏ này là do ta nuông chiều mà sinh hư rồi."

    "Tiểu hài tử thôi, biểu muội, ngươi không cần phải lúc nào cũng phải tức giận. Đúng rồi thần nhân bọn họ như thế nào không thấy theo kịp?" phu nhân xinh đẹp nhìn phía sau
     
    Last edited by a moderator: 6 Tháng sáu 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...