Chương 71
☆ Nắm tay.
☆ Nắm tay.
[HIDE-THANKS][BOOK]Bỗng nhiên cảm xúc của Phó Tư Bạch giảm xuống rất nhanh, trong cổ họng nghe có vị đắng rát như bị chà sát bằng tờ giấy nhám, lẫn chút mùi chua xót, nhưng anh vẫn nói tiếp: "Nếu cảm thấy điện thoại cho nhau là lãng phí tiền, thì có thể không cần phải gọi."
Vốn là người mẫn cảm, cô gái nhỏ đã nhận ra sự khó chịu trong từng câu từng lời của anh, giọng cô nghẹn ngào lại: "Thôi vậy, từ giờ trở đi em sẽ không chủ động nhắc đến việc kết bạn WeChat với anh lần nào nữa."
Phó Tư Bạch vẫn giữ giọng thản nhiên vô cảm: "Sao hôm nay em lại chịu thua nhanh thế."
"Phó Tư Bạch, sau này em sẽ cố gắng kiềm chế tính tình của mình, sẽ không tùy ý nói những lời hung hăng với anh, cũng sẽ làm tốt nhiệm vụ người bạn gái, còn phải quan tâm đến anh nhiều hơn nữa."
Đôi mắt đen láy của Phó Tư Bạch hơi nhướng lên, khẽ liếc sang nhìn cô: "Làm tốt nhiệm vụ của người bạn gái sao?"
"Ừh."
Phó Tư Bạch ghé sát vào bên tai cô, chậm rãi kéo dài từng chữ theo hơi thở nồng ấm: "Em có biết 'nhiệm vụ' của bạn gái là gì hay không?"
"..."
Gương mặt cô gái bất chợt ửng đỏ, Phó Tư Bạch nhìn thấy rõ, nhưng chỉ khẽ nhếch miệng cười nhẹ, anh vội đứng lên bưng khay ăn rời đi: "Em phải tỉnh táo một chút, cần xem xét bản thân mình như thế nào, đến giờ mà còn chưa chịu hiểu ra ư, tại sao anh vẫn không hề muốn chạm vào người em vậy."
Ôn Từ chẳng biết trả lời thế nào, hai người cùng bước ra khỏi nhà ăn, ở bên ngoài gió đêm thổi từng đợt lạnh buốt xương.
Sau bữa cơm tối này, Ôn Từ cảm nhận rõ ràng hơn là Phó Tư Bạch thật sự chán ghét mình lắm lắm.
Không muốn chạm vào người cô, tất nhiên là do quá chán ghét đó thôi.
Nếu thật như thế cũng chả sao, cô đâu quan tâm đến điều này.
Đêm nay ánh trăng nhàn nhạt trên bầu trời, không soi rõ ánh mắt Phó Tư Bạch quạnh quẽ như mặt nước, chỉ in dài một bóng lạnh lùng của dáng người nghiêm nghị cứng cỏi, và tâm ý phủ đầy lớp sắc bén đáng sợ.
"Phó Tư Bạch, đi từ từ thôi, anh có muốn cùng nhau tản bộ một lúc không?"
"Công ty còn rất nhiều việc."
"Được rồi, vậy em chỉ tiễn anh ra đến trước cổng trường thôi nha."
Chàng trai chuyển hướng bước chân đi về phía cổng trường, Ôn Từ lẳng lặng theo sát sau lưng, cô nhìn thấy anh bỏ điện thoại vào trong túi áo, như cố ý để bàn tay phải trống không buông xuống.
Cô đang đi phía bên phải của anh.
Nhưng Ôn Từ vẫn còn do dự, chỉ tiến lên trước đi song song với anh, cũng không có nắm lấy tay anh.
"Phó Tư Bạch, mai này khi tham gia đoàn phim, em sẽ thường xuyên gọi điện thoại cho anh, không sợ tốn tiền nữa đâu."
"Tùy em."
Những nét sắc lạnh trên gương mặt Phó Tư Bạch dần tan biến đi, giọng anh dịu lại, "Nếu em cần tiền thì hãy nói với anh."
"Không có thiếu tiền đâu."
Thỉnh thoảng, mu bàn tay cô cọ xát vào anh, rồi nhanh chóng dời đi theo nhịp bước chân.
Trên làn da.. như dợn lên từng luồng điện chạy khắp.
Đột nhiên, phía trước mặt xuất hiện một đám con trai chơi ván trượt đang phóng như bay hướng tới hai người, bởi vì là đường đổ dốc xuống, nên tốc độ bọn họ quá nhanh không thể khống chế kịp, trong số đó có tên mặc áo sơ mi hoa hoè chạy thẳng thừng vào ngay người Ôn Từ.
Quá hoảng sợ, Ôn Từ vội vàng nhảy qua một bên để tránh né, tên áo hoa hoè phóng sượt ngang người cô, làm cô mất trọng tâm, theo đà nhào té ngã ngay vào thân hình của chàng trai đi bên cạnh mình.
Vốn tay và mắt rất nhanh nhẹn, ngay lập tức Phó Tư Bạch đã nắm bắt được cô, ôm chặt trong vòng tay anh thật an toàn thật vững vàng.
Ôn Từ nằm gọn trong lòng ngực anh, bị đôi tay anh ôm chặt, cô nghe tiếng nhịp tim đập nhanh liên tục vang lên bên tai, còn có mùi hương bạc hà trên người anh thoang thoảng, ngập tràn hơi thở cô.
Phó Tư Bạch quay lại nhìn tên kia, vẻ tức giận tràn đầy trên mặt: "Muốn chết hay sao hả?"
Tên áo hoa hoè ngừng trượt ván, như biết được Phó Tư Bạch là ai, hắn quá đỗi sợ hãi, tới mức miệng cứ lắp ba lắp bắp xin lỗi liên tục: "Tôi.. tôi.. xin lỗi, thật tình xin lỗi, tôi.. tôi không có cố ý."
Ôn Từ đứng thẳng người lên, kéo lay tay áo anh, nhẹ nhàng nói: "Phó Tư Bạch, em không sao đâu anh, thôi bỏ qua đi."
Phó Tư Bạch cũng không muốn sinh sự thêm với hắn nữa, xoay người đi về phía cổng trường.
Ôn Từ liếc nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, rồi lẳng lặng cúi đầu, nhìn vào bàn tay trái của mình.
Bàn tay này, đang bị nắm thật chặt trong lòng bàn tay của anh chàng mặt lạnh.
Hơi thô ráp, nhưng vô cùng ấm áp và an toàn.[/BOOK][/HIDE-THANKS]
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ,
Các bạn ấn thích và bình chọn 5 ☆ để ủng hộ bài edit nhé,
Thanks.