Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Chương 80:

[HIDE-THANKS]"Cậu thì sao, tôi đã xem hồ sơ của cậu, cậu chưa từng đi học?"

Cao Tường hơi ngạc nhiên, dù sao hiện tại đã thực hành chín năm giáo dục bắt buộc nhiều năm như vậy, ông chưa từng thấy ai không đi học.

Thế nhưng để Cố Gia Ngôn không nghĩ nhiều, Cao Tường cũng không biểu lộ cảm xúc ra mặt.

"Phải, đều là trong nhà mời thầy giáo đến dạy."

Cố Gia Ngôn cũng không nói dối, nhà họ Cố nuôi một đám đứa nhỏ ở trại trẻ mồ côi, cho ăn mặc, cho học tập.

Mà những đứa nhỏ này sau khi trưởng thành hoặc là đến làm việc tại Tập đoàn Cố thị, hoặc là dựa vào sở trường làm một số chuyện đặc thù.

Mà anh chính là người sau.

"Ừm, đến phòng học cả đi." Cao Tường yên lặng liếc nhìn Thẩm Nhất Hòa, nói: "Nếu thi cuối kỳ vẫn đứng cuối, cậu sẽ phải chuyển lớp."

Thẩm Nhất Hòa còn chưa kịp vui vẻ chợt nghe thấy những lời này, nụ cười trên mặt lập tức biến mất.

"Không phải, lão Cao.." Thẩm Nhất Hòa muốn nói mình học không giỏi, nhưng không hiểu sao lại sợ vị chủ nhiệm lớp mới này.

"Được rồi, đừng nói cái gì mà học không giỏi, tôi thấy em trai cậu cũng ngốc, nhưng người khác học được, cậu làm anh trai cũng đừng để bị nói không bằng."

Nói xong, Cao Tường ôm giáo án của mình, ra khỏi văn phòng, gọi hai người đi theo phía sau.

Hai người tới khiến lớp học náo động không nhỏ.

"Tớ nói này, sao học sinh chuyển trường gần đây đều đẹp trai vậy, đặc biệt là nam sinh cao gầy kia, rất có phong cách."

"Thật ra nam sinh bên kia cũng không tồi, quần áo đều là thương hiệu thời thượng, vừa nhìn đã biết con nhà giàu."

Bạn học phía dưới thảo luận sôi nổi, Cao Tường giật giật khóe miệng, nói: "Cố Gia Ngôn, cậu cùng Thẩm Nhất Hòa ngồi phía sau Thẩm Úc đi."

Thẩm Úc nghe được tên mình, lúc này mới phản ứng lại, ngơ ngác nhìn Thẩm Nhất Hòa trên bục giảng.

Thẩm Nhất Hòa nhìn thấy ánh mắt Thẩm Úc, nháy mắt với đối phương.

Nhưng Bạch Thu Vận phía sau Thẩm Úc không hài lòng, lên án nói: "Thầy Cao, việc này không thể được nha, vị trí này là em dùng thành tích đổi, thầy bảo em đổi chỗ ngồi em có thể đổi đi đâu?"

Cao Tường hơi đau đầu.

Học sinh của Trường trung học phụ thuộc Thanh Bắc rất nhiều, mỗi lớp đều là sáu mươi người trở lên, thật sự không dễ xếp chỗ ngồi.

"Vậy ba người xuống hàng cuối lớp ngồi đi." Nói xong, chỉ chỉ Thẩm Úc cùng hai người trên bục giảng.

Thẩm Úc không hiểu bị gọi tên: "..."

Thật ra cậu không quá muốn ngồi cuối.

Thế nhưng nghĩ đến việc có thể ngồi cạnh người quen, cũng không từ chối, khoác balo lên lưng đi xuống hàng cuối cùng.

Bốn cái bàn này là của bạn cùng lớp mới chuyển đi, cho nên chất lượng cũng không quá tốt.

Thẩm Úc nhìn chân bàn thiếu mình một góc, yên lặng lấy một quyển sách ra nhét xuống dưới chân bàn, lúc này mới mở sách ngữ văn ra.

Hôm nay Cao Tường giảng《 Tỳ Bà Hành 》của Bạch Cư Dịch.

Bởi vì Thẩm Nhất Hòa đến nên Thẩm Úc không cách nào bình tĩnh, nhưng cũng không dám nói chuyện trong giờ của chủ nhiệm lớp, chỉ có thể xé một tờ giấy nhỏ trong sổ ra, viết mấy chữ đưa cho Thẩm Nhất Hòa.

Thẩm Nhất Hòa vốn buồn ngủ, cảm nhận được bên người có người vỗ mình, hắn nâng mắt lên, sau khi thấy là Thẩm Úc, lúc này trong mắt mới tăng thêm một chút ấm áp.

Sau đó chỉ thấy một đôi tay nhỏ ném cục giấy tới trên bàn.

Thẩm Nhất Hòa nhíu mày, chậm rãi mở cục giấy ra, nhìn thấy nội dung bên trên, không có suy nghĩ gì, nói: "Bởi vì anh trai nhớ em."

Lúc Thẩm Nhất Hòa nói chuyện không có chú ý âm lượng, cho nên lực chú ý của cả lớp đều chuyển tới trên người Thẩm Nhất Hòa.

Thẩm Úc muốn ngăn cản đã không còn kịp rồi.

Rầm..

Thẩm Nhất Hòa cảm nhận được ánh mắt tử thần của Cao Tường, nuốt nuốt nước miếng, ngượng ngùng nói: "Thầy Cao.. Thầy.. Thầy tiếp tục."

Nếu là ở Nhất Trung thành phố C, ngoại trừ Thẩm Úc và Cố Chỉ, ai dám nhìn hắn như vậy chưa.

Thế nhưng khi cảm giác được tầm mắt của chủ nhiệm lớp thời, không hiểu sao hắn lại sợ.

Thấy Cao Tường vẫn không hết giận nhìn mình chằm chằm, Thẩm Nhất Hòa cảm thấy mình sắp khóc rồi, không biết chủ nhiệm lớp mới sao lại khó ứng phó như vậy.

"Đi ra ngoài." Cao Tường giận không thể át, sắc mặt đỏ lên, ngay sau đó ông lại nhìn Thẩm Úc, tiếp tục nói: "Cậu cũng theo cậu ta đi ra."

Thẩm Úc chu môi, tủi thân đi theo phía sau Thẩm Nhất Hòa.

Hiện giờ đã lạnh thấu xương, gió thổi mạnh, Thẩm Úc vừa ra khỏi cửa mũi đã đông lạnh đến đỏ bừng.

Cũng may Cố Gia Ngôn cũng theo ra ngoài, trên tay còn cầm một chiếc áo khoác lông.

Thẩm Úc không muốn mặc áo bông dày như vậy, nhưng cơ thể thật sự lạnh không chịu nổi, đành phải ngoan ngoãn khoác áo.

Ngay cả như vậy, khi trở về Thẩm Úc vẫn bị cảm.

Cố Chỉ về đến nhà lập tức phát hiện thùng rác tràn đầy giấy, mà tiểu Thẩm nhà hắn còn đang ngồi trên sô pha lau nước mũi.

Có thể vì lau nước mũi liên tục nên phía dưới mũi Thẩm Úc đã sưng đỏ, điều khiến Cố Chỉ cảm thấy đau mắt chính là Thẩm Úc kẽ ngón tay lại có dấu hiệu sưng đỏ.

"Xảy ra chuyện gì." Cố Chỉ vội vàng đi qua, theo bản năng cảm thấy Thẩm Úc lạnh, vội vàng chỉnh nhiệt độ lên cao.

Sau đó cẩn thận kiểm tra tay Thẩm Úc.

"Sao lại nghiêm trọng như vậy?"

Trước kia tay Thẩm Úc trắng như mỡ, khớp xương rõ ràng, thế nhưng hiện giờ mặc dù tay bạn học nhỏ vẫn rất thon dài, nhưng kẽ ngón tay đều sưng đỏ.

Thẩm Úc bị Cố Chỉ cầm tay, cảm thấy ngón tay ngứa, theo bản năng muốn kiểm tra, nhưng còn chưa thực hiện được đã bị Cố Chỉ giữ lại.

Thẩm Úc vốn đang khó chịu, hiện giờ tay lại không thể nhúc nhích, nhăn mặt nói: "Cố ca, em ngứa."

"Ngoan, đợi lát nữa ngâm nước ấm, cơm nước xong chúng ta phải đến bệnh viện kiểm tra."

Nói xong, trực tiếp vào phòng tắm xả nước ấm, sau đó bưng một chậu nước ấm đi ra.

Hắn thả tay Thẩm Úc vào chậu, nói: "Ngoan ngoãn ngâm mười phút, tôi đi rồi về ngay."

Tuy giọng Cố Chỉ rất bình tĩnh, nhưng Thẩm Úc lại cảm giác được Cố ca tựa hồ không quá vui vẻ, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu: "Được."

- -

Cố Chỉ đi xuống lầu, thấy Cố Gia Ngôn đang đứng trước sô pha, không nói chuyện, lập tức đi đến sô pha.

"Nói đi, xảy ra chuyện gì?"

Cố Gia Ngôn nói lại tất cả chuyện hôm nay một lần, khi nhắc tới Thẩm Nhất Hòa, do dự một chút vẫn nói ra.

"Thẩm Nhất Hòa cũng chuyển đến trường học?"

"Phải"

Cố Chỉ nói: "Quan sát kỹ cậu ta, không được để cậu ta bất cẩn làm Thẩm Úc bị thương, còn nữa, về sau mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng phải gửi tin tức nói cho tôi biết, chuyện hôm nay tôi không muốn xảy ra lần thứ hai."

Cố Gia Ngôn nhẹ nhàng thở ra, yên lặng lui xuống.

Cố Chỉ ngồi trên sô pha không bao lâu liền lên lầu.

Tay Thẩm Úc gãy đã lâu, Cố Chỉ sợ tới trời đông giá rét cậu bị đau tay nên đã chuẩn bị đủ biện pháp bảo vệ.

Ăn cơm chiều xong, sau khi đeo cho Thẩm Úc một đôi bao tay, Cố Chỉ dẫn Thẩm Úc ra ngoài.

Sáng sớm Niên Chiến đã chuẩn bị xong thuốc mỡ, nhưng Cố Chỉ lo lắng, muốn hắn kiểm tra lại một lần.

Đối với việc này, Niên Chiến có chút bất đắc dĩ: "Cố tổng, cho dù cậu đến bệnh viện nào thì kết quả cũng giống vậy thôi."[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back