Đam Mỹ [Edit] Sau Khi Trùm Trường Thích Tôi - Vân Kì Ca Ca

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Leah918, 16 Tháng năm 2023.

  1. Leah918 Tâm thảnh thơi, lòng bình yên

    Bài viết:
    1
    [​IMG]

    Tên: Sau khi trùm trường thích tôi

    Tên gốc: 校霸看上我以后

    Tác giả: Vân Kì ca ca

    Editor: Cá (Leah918)

    Raw: 204 chương【 kết thúc + phiên ngoại 】

    Editting

    Couple: Cố Chỉ (顾执) x Thẩm Úc (沈郁)

    Văn án 1:

    Ngày đầu tiên chuyển trường, trùm trường Cố Chỉ gặp được một tiểu bảo bối. Làn da tiểu bảo bối trắng trẻo sạch sẽ, Cố Chỉ mới nhìn thoáng qua đã thích.

    Có điều tiểu bảo bối không thích nói chuyện, sau đó Cố Chỉ mới biết được tên của tiểu bảo bối là Thẩm Úc. Người cũng như tên, thật đúng là rất u buồn (Từ Úc trong tên bé thụ nghĩa là u buồn).

    Sau đó, hắn phát hiện thành tích của tiểu bảo bối hình như không được tốt, vì thế bắt đầu chăm chỉ học tập, chỉ vì muốn giảng bài cho tiểu bảo bối nhà hắn.

    Vì vậy, mọi người phát hiện luôn có một người hầu nhỏ đi theo đại thiếu gia nhà họ Cố.

    Cố đại thiếu gia nói: "Đó là tiểu bảo bối nhà tôi."

    Văn án 2:

    Tôi đột nhiên thích bốn chữ "liếc mắt đưa tình" này, nhất kiến chung tình rất nông cạn, lâu ngày sinh tình rất nhạt nhẽo, người khác mắt đi mày lại, tôi chỉ nhìn em.

    * * *

    Link thảo luận - góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Dịch Và Edit Của Cá
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng tám 2023
  2. Leah918 Tâm thảnh thơi, lòng bình yên

    Bài viết:
    1
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trường trung học số một thành phố C – Nhất Trung

    Mặt trời chói chang, không khí oi bức, gió nóng thổi qua từng đợt, cả thành phố C giống như một cái lồng hấp lớn. Cố Chỉ kéo vali, cởi chiếc mũ lưỡi trai màu trắng trên đầu xuống, đôi mắt thâm thúy nhìn về phía cây long não nằm phơi nắng ven đường phía bên trường học.

    Phòng bảo vệ, ông lão đang ngồi khoanh chân dưới bóng cây. Ông lão đã nhìn chằm chằm Cố Chỉ nửa ngày, dù sao thiếu niên đẹp trai như vậy đứng ở cổng trường trung học số một thành phố đã một lúc lâu, muốn không chú ý cũng khó.

    Cố Chỉ thân cao một mét tám lăm, đôi mắt thâm thúy mang theo màu nâu xám nhàn nhạt, tuy rằng đang mặc áo ngắn tay màu trắng, nhưng mơ hồ có thể thấy được đường nét của bụng.

    "Tiểu tử, sao còn chưa vào?" Bảo vệ cửa nhìn không được, mở miệng nói.

    Cố Chỉ không nói chuyện, nhưng lại kéo vali đi vào trường học.

    Lúc này đã mười giờ sáng, là thời điểm mặt trời chói nhất, Cố Chỉ muốn đội mũ, nhưng lại phát hiện mũ trên tay đã nóng đến không chịu được, căn bản không có biện pháp đội lên đầu. Hắn cũng không quen thuộc Nhất Trung, lúc này lại là thời gian lên lớp, ngay cả sân thể dục cũng không có một bóng người. Thật vất vả đi tới dưới lầu dạy học, Cố Chỉ đẩy vali vào góc rẽ cạnh cầu thang, tay không đi lên lầu. Cũng may trước khi đến trường học đã tự tìm hiểu vị trí của văn phòng, vậy nên cũng không tốn quá nhiều thời gian. Cố Chỉ còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng oán giận của giáo viên trong văn phòng.

    "Lớp chúng tôi chuẩn bị nhận một học sinh chuyển trường, từ trường trung học số 8 của thành phố C."

    Có đồng nghiệp nghe xong trêu ghẹo nói: "Trung học số 8 là trung học trọng điểm, trường học của chúng ta có thể so sánh sao? Lão Nghiêm, lần này anh có thể xem như nhặt được bảo bối rồi."

    Nghiêm Khoan thở dài. Anh đã xem qua hồ sơ trường học đưa, biết học kỳ trước thành tích mỗi môn của học sinh chuyển trường đều là 0 điểm, sở dĩ phải chuyển trường là vì học kỳ trước học sinh chuyển trường đánh vỡ đầu một cậu ấm của Trung học số 8.

    "Đúng rồi, học sinh chuyển trường kia tên là gì?" Đồng nghiệp đối với việc này hoàn toàn không biết gì cả, trong lòng nghĩ nhất định phải cẩn thận nhận thức vị học sinh chuyển tới từ Trung học số 8 này.

    Nghiêm Khoan há miệng thở dốc, vừa muốn nói chuyện, lại nghe thấy tiếng gõ cửa, theo tiếng động nhìn lại, liền thấy cửa văn phòng bị đẩy ra, một thiếu niên mặc áo trắng đứng ở ngoài cửa.

    "Là Cố Chỉ phải không?" Nghiêm Khoan có chút xấu hổ, không biết cuộc đối thoại vừa rồi của mình cùng đồng nghiệp Cố Chỉ có nghe được không, cũng may không nói gì quá đáng, Nghiêm Khoan cảm thấy nhẹ nhõm thở dài một hơi.

    "Thầy, là em." Cố Chỉ đi vào, không đề cập tới cuộc đối thoại vừa rồi mình nghe được.

    Giọng nói của thiếu niên trầm lắng dễ nghe như tiếng đàn Cello cổ. Nghiêm Khoan không khỏi nhìn chăm chú vào thiếu niên trước mắt. Không uốn tóc, không nhuộm tóc, cũng không đeo khuyên tai hay mặc quần áo kỳ quái. Tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của anh. Vì vậy, ánh mắt không khỏi trở nên nhu hòa: "Vali của trò đâu, trong điện thoại không phải nói sẽ trọ ở trường sao?"

    "Vali quá nhiều đồ, để ở dưới lầu."

    Nghiêm Khoan gật gật đầu: "Cũng tốt, phòng 511 còn giường trống, bây giờ thầy đưa em đến ký túc xá."

    Cố Chỉ không cự tuyệt, dù sao hắn cũng chưa từng tới Nhất Trung.

    Nghiêm Khoan dẫn Cố Chỉ đi nhận chăn bông cùng ga trải giường mới, sau đó đến ký túc xá nam.

    Dọc theo đường đi Nghiêm Khoan dặn dò không ít chuyện, Cố Chỉ đôi khi có lệ ứng phó vài câu. Nhưng Nghiêm Khoan lại cao hứng không chịu được. Nghĩ rằng học sinh mới cũng không nghịch ngợm như trên hồ sơ viết. Bởi vậy đối với Cố Chỉ càng thêm nhiệt tình.

    "Thầy, tới rồi." Cố Chỉ thấy Nghiêm Khoan còn đang tự suy nghĩ, nhíu nhíu mày.
     
    THG Nguyen, Quỳnhhh đâyLieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng tám 2023
  3. Leah918 Tâm thảnh thơi, lòng bình yên

    Bài viết:
    1
    Chương 2. Bạn học đáng yêu, phúc lợi nhỏ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghiêm Khoan cười gượng hai tiếng, đi vào phòng ngủ.

    Phòng tám người tiêu chuẩn, sau cửa có tủ đựng đồ. Cố Chỉ nhìn một vòng, cau mày. Tuy rằng phòng ngủ không có mùi lạ, nhưng trên giường nào cũng rất bừa bộn, nhất là khoảng trống bên cạnh giường, quả thực là vô cùng thê thảm.

    Nghiêm Khoan rất ít khi đến ký túc xá, dù sao cũng đã là học sinh cấp ba, kết thúc giờ tự học buổi tối đã mười một giờ, cả học sinh và giáo viên đều rất mỏi mệt, bởi vậy anh cũng không kiểm tra vệ sinh của ký túc xá. Giờ phút này nhìn giường trong phòng 511 bừa bộn, tức giận đến đau gan. Rõ ràng chung quanh phòng cũng khá gọn gàng, nhưng vì sao trên giường lại bừa như vậy? Chăn bông gấp lỏng lẻo, ga trải giường cũng bị xốc lên, lộ ra ruột chăn trắng tinh.

    Cố Chỉ lập tức đi đến bệ rửa mặt, liếc mắt nhìn ra dòng sông Dương Tử trong xanh bên ngoài, sau đó rửa sạch tay.

    "Thầy, thầy về dạy học trước đi." Cố Chỉ quay đầu nói.

    Nghiêm Khoan vốn cũng không nghĩ sẽ ở chỗ này lâu, hơn nữa anh còn có tiết, lập tức gật đầu, dặn dò vài câu rồi rời đi.

    Sau khi Nghiêm Khoan rời đi, Cố Chỉ lấy khăn mặt trong vali của mình ra, rửa mặt, sau đó bắt đầu trải giường chiếu. Hắn cũng không định đến lớp buổi sáng, cho nên cả sáng đều ở phòng ngủ.

    Giữa trưa, vừa tan học Nghiêm Khoan liền gửi thời khóa biểu cho hắn. Cố Chỉ lướt màn hình trả lời tin nhắn, đứng dậy rời khỏi ký túc xá. Hắn còn chưa có thẻ cơm của Nhất Trung, vậy nên đành xuống siêu thị nhỏ của trường học ăn mì gói.

    Hai giờ chiều, Nhất Trung bắt đầu vào học.

    Buổi chiều vừa đúng lúc là tiết của Nghiêm Khoan, Cố Chỉ cúi đầu đi phía sau Nghiêm Khoan, học sinh trong lớp không thấy rõ bộ dáng của hắn.

    "Các em, lớp chúng ta có học sinh mới, mọi người vỗ tay hoan nghênh."

    Cố Chỉ ngẩng đầu, đôi mắt thâm thúy nhìn mọi người, đột nhiên, hắn thấy một bạn nhỏ ngồi ở hàng cuối cùng. Bạn học kia trắng trẻo sạch sẽ, mặt có chút gầy, nhưng đôi mắt trắng đen rõ ràng, lông mi giống như một chiếc quạt nhỏ, tỏa xuống một hàng bóng râm. Cậu ngồi bên cạnh cửa sổ, ánh nắng gay gắt khiến cánh mũi cậu đổ mồ hôi, cả người thoạt nhìn có chút ngơ ngác, mà bạn nhỏ tựa hồ không chú ý đến hắn.

    Cố Chỉ có một khuyết điểm. Chính là thích người đẹp, dùng lời nói lưu hành bây giờ thì gọi là nhan cẩu. Chỉ cần đối phương bộ dạng đẹp liền muốn đối xử tốt với người ta. Nhưng trải qua mười tám năm cuộc đời, hắn chưa bao giờ động tình. Đè trái tim đang nhảy lên xuống, thu lại ánh mắt.

    "Chào mọi người, tôi là Cố Chỉ, về sau xin chiếu cố nhiều hơn." Cố Chỉ lần đầu tiên mỉm cười sau nhiều tháng qua. Hắn nhìn bạn nhỏ bên cửa sổ cười tươi. Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Cố Chỉ, bạn nhỏ bên cửa sổ theo bản năng ngẩng đầu lên, nhưng chỉ nhìn một cái rồi lập tức thu lại ánh mắt. Cố Chỉ thấy vậy, cắn cắn đầu lưỡi của mình. Mẹ nó, bạn nhỏ thật đáng yêu!

    "Cố Chỉ, em ngồi cạnh Thẩm Úc trước đi." Nghiêm Khoan nhìn bốn phía, phát hiện hiện giờ chỉ có chỗ trống bên cạnh Thẩm Úc.

    Chỗ ngồi trong lớp đều là dựa theo thành tích mà sắp xếp, nếu đột nhiên đổi vị trí bạn học trong lớp có thể không quá tình nguyện. Cũng may Cố Chỉ cũng không để ý, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Thẩm Úc.

    Nghiêm Khoan quan sát Cố Chỉ suốt một tiết, phát hiện Cố Chỉ cũng không khó quản giáo như trong hồ sơ viết, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, thời điểm giảng bài càng thêm dâng trào cảm xúc.

    Mà Cố Chỉ một tiết này đều quan sát bạn nhỏ bên cạnh, phát hiện khi nhìn gần bạn nhỏ càng thêm mê người.

    "Bạn nhỏ, sao cậu không nói lời nào?"
     
    THG NguyenLieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng tám 2023
  4. Leah918 Tâm thảnh thơi, lòng bình yên

    Bài viết:
    1
    Chương 3: Thẩm Nhất Hòa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Chỉ dựa sát vào Thẩm Úc, cẩn thận nhìn gương mặt của cậu, phát hiện hai má bạn học nhỏ có chút trắng xanh không bình thường. Nhíu nhíu mày, Cố Chỉ có chút phiền lòng. Bạn học nhỏ quá gầy, gân xanh trên cổ tay như ẩn như hiện.

    "Tôi tên Cố Chỉ, bạn học nhỏ đừng quên." Đối với bạn học đẹp, Cố Chỉ luôn luôn rất kiên nhẫn.

    "Bạn học nhỏ, tôi còn chưa có sách toán, chúng ta có thể cùng nhau xem không?"

    Ánh mắt Thẩm Úc chợt lóe, cúi đầu xuống, khiến Cố Chỉ không thấy rõ vẻ mặt của cậu.

    Cố Chỉ thấy vậy, luôn cảm thấy Thẩm Úc có chút là lạ.

    Lúc này, một bạn học nam phía trước nghe được lời Cố Chỉ, xoay người, trong mắt mang theo trào phúng: "Học sinh mới, cậu đừng để ý đến cậu ta, cậu ta chính là một thằng ngốc."

    Cố Chỉ nhíu mày, nghiêm túc nhìn bạn học nam phía trước. Tóc ngắn sạch sẽ gọn gàng, hai lông mày dày rậm như gợn sóng, tai phải đeo khuyên tai tròn màu đen, thoạt nhìn rất phóng đãng bất kham.

    "Cậu là ai?" Cố Chỉ híp híp con ngươi hẹp dài. Nếu người quen của hắn thấy vậy nhất định sẽ biết Cố Chỉ đã tức giận.

    Nhưng mà vị bạn học này lại không ý thức được, cậu ta đè thấp giọng nói: "Tôi tên Thẩm Nhất Hòa, về sau cậu có thể gọi tôi là Nhất Hòa." Nói xong còn có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu.

    Cố Chỉ lấy tay chống đầu, không cho Thẩm Nhất Hòa thấy ánh mắt của mình. Không biết cha mẹ vô trách nhiệm nhà nào lại đặt một cái tên mẹ ơi như vậy.

    "Thưa thầy!" Cố Chỉ hít sâu một hơi, giơ tay lên.

    Nghiêm Khoan ngừng giảng bài, hỏi: "Bạn học mới có chuyện gì vậy?" Nghiêm Khoan đối với một thiếu niên vốn có vấn đề nay lại hồi tâm chuyển ý như vậy rất khoan dung, bởi vậy ngữ khí cũng nhẹ nhàng hơn so với ngày thường một chút.

    "Thẩm Nhất Hòa làm phiền em học." Cố Chỉ đứng lên báo cáo như học sinh tiểu học.

    Nghiêm Khoan lúc này mới phát hiện Thẩm Nhất Hòa còn chưa kịp quay người lại. Gần như nghiến răng nghiến lợi nói với Thẩm Nhất Hòa: "Đi ra bên ngoài cho tôi."

    "..."

    Thẩm Nhất Hòa. Cậu ta không thể tin nhìn Cố Chỉ, đỏ mắt, giống như Cố Chỉ làm chuyện gì có lỗi với cậu ta.

    Cả lớp cười vang.

    Thẩm Nhất Hòa đỏ mặt, đứng lên, thời điểm đi qua người Cố Chỉ, đè thấp giọng nói: "Cậu có dũng khí, chờ đấy cho tôi."

    "Lề mà lề mề cái gì, còn không mau đi ra ngoài!" Nghiêm Khoan chuẩn xác ném phấn trúng người Thẩm Nhất Hòa. Anh sợ Thẩm Nhất Hòa lôi kéo bạn học mới rửa tay chậu vàng này học xấu.

    Nhân tiện, Thẩm Nhất Hòa cũng là một nhân vật kỳ lạ của Nhất Trung. Người khác đến trường là để học tập, còn cậu ta đến trường lại là vì nghe nói Nhất Trung nhiều nữ sinh, muốn tìm bạn gái. Ba năm trung học sắp kết thúc, người này thay bạn gái nhiều đến mức Nghiêm Khoan cũng không nhớ nổi. Ngẩng đầu thấy Thẩm Nhất Hòa còn chưa đi ra ngoài, nói: "Chẳng lẽ còn muốn tôi mời em đi ra ngoài sao?"

    Cố Chỉ thấy vậy, nói nhỏ với Thẩm Úc bên cạnh: "Lề mà lề mề, chẳng lẽ thật sự là đàn bà?" Giọng Cố Chỉ rất lớn, gần như cả lớp đều nghe được, nhất thời cười vang.

    Thẩm Nhất Hòa tức giận trực tiếp xắn tay áo: "Mẹ nó, Cố Chỉ, tôi nói cho cậu biết, tối nay tan học cậu đừng có trốn."

    Ha, còn là một thiếu niên mắc hội chứng tuổi dậy thì (中二病 (Trung nhị bệnh) là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì ở khoảng năm 2 của trung học Nhật Bản - tương đương lớp 8 ở Việt Nam)

    Cố Chỉ có lệ gật gật đầu: "Được, tôi không đi, cậu mau ra ngoài đi."

    Thẩm Nhất Hòa: "..."

    Cuối cùng Thẩm Nhất Hòa cũng đi ra khỏi lớp.

    Cố Chỉ không để ý tới đánh giá của bạn học xung quanh mình, ngược lại đưa mắt nhìn chằm chằm bạn cùng bàn.
     
    THG NguyenLieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng tám 2023
  5. Leah918 Tâm thảnh thơi, lòng bình yên

    Bài viết:
    1
    Chương 4: Cố ca trở thành người mẫu ngự dụng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi tan học, Cố Chỉ là người đầu tiên chạy ra khỏi phòng học. Bởi vì hắn muốn đi tiểu! Vốn dĩ muốn rủ bạn học nhỏ cùng đi, nhưng bạn nhỏ căn bản không để ý tới hắn. Đi vệ sinh xong, Cố Chỉ vẩy vẩy hai nhát, kéo quần lên.

    Vừa ra khỏi WC, điện thoại trong túi liền rung lên. Cố Chỉ nhìn tin nhắn, híp mắt, sau đó thêm vào danh sách đen, thuận tiện tắt điện thoại. Tâm phiền ý loạn về tới phòng học, kết quả tất cả không vui trong nháy mắt khi nhìn thấy dáng vẻ Thẩm Úc cúi đầu vẽ tranh liền tan thành mây khói.

    "Mẹ nó!" Cố Chỉ thầm mắng một tiếng, đi vào phòng học.

    Hắn vừa ngồi vào chỗ, Thẩm Úc ngay lập tức đưa tay che bức vẽ. Động tác như vậy làm Cố Chỉ chú ý.

    "Vẽ cái gì, cho tôi xem." Nói xong chuẩn bị rút giấy vẽ của Thẩm Úc ra.

    Thẩm Úc liều mạng ngăn cản, muốn dùng thân mình chặn giấy vẽ, kết quả phản ứng quá chậm, thời điểm cậu nằm úp sấp xuống thì giấy vẽ đã rơi vào tay Cố Chỉ.

    Cố Chỉ có chút buồn cười, không nghĩ tới bạn học nhỏ còn rất ngốc.

    "Bạn học nhỏ, về sau phản ứng nhanh hơn chút." Nói xong, ánh mắt chuyển hướng về giấy vẽ trong tay. Nhìn thấy hình vẽ trên giấy, Cố Chỉ thấp giọng nở nụ cười. Hắn ngoảnh mặt lên nhìn về phía Thẩm Úc thì thấy cậu đã cúi đầu. Có điều Cố Chỉ vẫn thấy vành tai Thẩm Úc đỏ lên rất nhanh.

    "Bạn học nhỏ, vẽ cũng không tệ lắm, lần sau nếu muốn vẽ thì nói với tôi, tôi làm người mẫu cho cậu." Nói xong, vén áo sơ mi của mình lên để lộ ra cơ bụng sáu múi. "Dáng người anh không tồi đúng không, làm người mẫu cho cậu tuyệt đối không thành vấn đề."

    Thẩm Úc hơi hơi quay đầu, liền thấy làn da màu lúa mạch của Cố Chỉ, hơn nữa còn có cơ bụng sáu múi.

    "Tôi tên Thẩm Úc." Thẩm Úc nói chuyện rất chậm, trong giọng nói pha lẫn âm thanh non nớt của thiếu niên, mặc dù chỉ nói bốn chữ cũng chậm hơn không ít so với người khác.

    Ngay sau đó, Cố Chỉ lại nghe thấy Thẩm Úc nói: "Tôi không phải.. thằng ngốc, chỉ là phản ứng có chút chậm."

    Cố Chỉ nhất thời sửng sốt, lập tức run run bả vai nở nụ cười. Nghĩ thầm, phản ứng của bạn học nhỏ đúng thật là rất chậm. "Được, Thẩm Úc, về sau chúng ta chính là bạn thân, có việc gì Cố Ca sẽ che chở cậu!" Nếu sau này ai dám nói Thẩm Úc là thằng ngốc, nhất định phải lôi nó tới WC cho ăn phân trước rồi nói sau. Trong lúc nhất thời, Cố Chỉ nghĩ tới Thẩm Nhất Hòa. Khẽ ngước mắt lên, dùng chân đá đá cái ghế phía trước.

    Thẩm Nhất Hòa lộ vẻ mặt không tốt quay đầu hỏi: "Làm gì?"

    Cố Chỉ nhíu mày: "Tan học chớ đi, tôi hỏi cậu một chút chuyện."

    Tim Thẩm Nhất Hòa thình thịch một tiếng, nghĩ có thể lần này mình đã đụng phải một cây đinh. Nhất thời hết sức cảnh giác nhìn đối phương. "Tôi có thể nói cho cậu, em trai tôi là.."

    "Tôi không đánh cậu."

    Thẩm Nhất Hòa lập tức nói: "Vậy được, tan học tôi chờ cậu." Nói xong, trong lòng nhẹ nhàng thở ra một hơi. Chỉ cần không đánh mình là được. Đừng nhìn hắn hôm nay nói lời hung ác, trên thực tế hắn căn bản không dám đánh nhau. Kết quả lại nghe được Cố Chỉ mở miệng nói gì đó, Thẩm Nhất Hòa khẩn trương quay đầu đi, làm bộ chính mình không nghe thấy. Cầm lấy một quyển sách, làm bộ nghiêm túc học tập. Bất quá lại vểnh tai bắt đầu nghe trộm Cố Chỉ cùng Thẩm Úc nói chuyện.

    "Bạn học nhỏ, về sau tôi làm người mẫu ngự dụng của cậu, nhưng cậu phải nghe lời tôi, biết chưa?" Cố Chỉ làm bộ nhìn không thấy Thẩm Nhất Hòa lén lút, ngược lại còn cười trộm mà dụ dỗ nói với Thẩm Úc.

    Nhưng Thẩm Úc lại vẫn đang cố gắng tự hỏi. Bình thường mình chỉ có thể vẽ hoa cỏ trong trường học, hoặc là phỏng theo người khác. Muốn vẽ tranh chỉ có thời điểm cuối tuần mới có thể vác giá vẽ đến công viên vẽ tranh. Mọi người trong trường học tựa hồ cũng không quá thích cậu, căn bản không cho cậu vẽ. Tuy Cố Chỉ nói có chút nhiều, nhưng dáng người cũng không tệ lắm. Thẩm Úc cảm thấy giao dịch này cũng không tệ lắm, gật đầu đáp ứng rồi lại cúi xuống.
     
    THG NguyenLieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng tám 2023
  6. Leah918 Tâm thảnh thơi, lòng bình yên

    Bài viết:
    1
    Chương 5: Gặp quỷ à

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Chỉ đợi khoảng ba phút, nghĩ Thẩm Úc không đáp ứng, chuẩn bị từ bỏ, không nghĩ tới Thẩm Úc cư nhiên gật đầu.

    "Thật ngoan." Cố Chỉ cao hứng sờ sờ đầu Thẩm Úc.

    Thân thể Thẩm Úc cứng đờ, trên mặt có chút tức giận, chậm rì rì nói: "Không được sờ đầu."

    "Không sờ đầu." Nói xong, liền nhéo nhéo hai má Thẩm Úc. Da thiếu niên trắng như trứng gà bóc, trắng mịn như mỡ, khi sờ có cảm giác mềm mại. Nhất thời, Cố Chỉ ngây ngẩn cả người. Bàn tay to thon dài còn đang nhéo mặt Thẩm Úc.

    "Bốp!" Thẩm Úc có chút tức giận, thở phì phì trừng mắt nhìn nam sinh trước mắt: "Đau!"

    Quả nhiên, Cố Chỉ xuống tay không có nặng nhẹ, bởi vì cảm giác sờ thích cho nên có hơi dùng sức, bởi vậy nửa khuôn mặt Thẩm Úc đều đã đỏ. Cố Chỉ nhất thời cũng có chút kích động, hắn cũng không nghĩ tới mình chỉ mới nhẹ nhàng xoa nắn, mặt bạn học nhỏ liền biến thành cái dạng này. Có điều mặt bạn nhỏ véo thích thật sự. Nhưng giờ phút này Thẩm Úc đang tức giận thở phì phì, thoạt nhìn như một con mèo nhỏ hung dữ, Cố Chỉ cảm thấy có chút buồn cười. "Bạn học nhỏ, mặt cậu làm bằng bột à?" Này mẹ nó rất mềm! Cố Chỉ sống mười chín năm, lần đầu tiên có cảm giác động tâm.

    Thẩm Úc đỏ mặt, nghẹn nửa ngày, mới nói: "Mặt cậu mới làm từ bột!"

    Cố Chỉ tuy rằng quen biết bạn học nhỏ chưa đến một giờ, nhưng cũng biết bạn nhỏ tuổi này da mặt mỏng, liền thu tay, không đùa Thẩm Úc nữa. Cố Chỉ ngồi trên ghế, bởi vì chân quá dài, độ cao của bàn căn bản không đủ so với đôi chân dài của hắn, cho nên chỉ có thể đặt chân ở bên cạnh bàn. Sau đó lại nhìn bạn học nhỏ bên cạnh mình. Nhất thời trở nên vui vẻ.

    Hai chân bạn học nhỏ quy quy củ củ mà đặt dưới gầm bàn. Đột nhiên nhớ tới chuyện bạn nhỏ không cho mình sờ đầu. Trong lòng vui vẻ, nhưng trên mặt cũng không lộ ra nửa phần. Dù sao bạn học nhỏ nhìn thì có vẻ ngơ ngác, nhưng tính tình thật đúng là không nhỏ.

    Nghiêm túc học xong một tiết, đã đến lúc tan học.

    Sau khi tan học, Cố Chỉ còn chưa nói chuyện, liền thấy Thẩm Nhất Hòa lao ra khỏi phòng học. Cố Chỉ có chút không nói nên lời, bất quá nhìn Thẩm Úc còn chưa rời đi, tâm tình tốt hơn không ít. Đưa tay chống đầu nhìn về phía Thẩm Úc, nói: "Bạn học nhỏ, anh mời cậu đi ăn cơm."

    Thẩm Úc dựa vào trên bàn vẽ tranh, căn bản không để ý tới Cố Chỉ.

    Cố Chỉ dựa sát lại nhìn, phát hiện bạn học nhỏ đang vẽ phác họa, mà người kia lại đúng là mình. Tuy chỉ là vài nét bút cong hỗn độn phác lại hình dáng, nhưng Cố Chỉ vẫn liếc mắt một cái liền nhận ra đây là mình. "Bạn học nhỏ, cậu xem cậu đi, muốn vẽ tranh làm sao phải lén lút."

    "Quang minh chính đại vẽ." Thẩm Úc thản nhiên quay đầu, sau một lúc lâu lại tiếp tục vẽ tranh của mình, có điều ngữ khí phản bác lại vô cùng nghiêm túc.

    Cố Chỉ nghẹn lời, phát hiện Thẩm Úc không chỉ có phản ứng chậm, còn có chút tính trẻ con.

    "Được, bạn học nhỏ là quang minh chính đại vẽ, nhưng vẽ tranh có quan trọng cũng phải ăn cơm trước." Nói xong sờ sờ bụng mình, nhíu mày: "Bạn học nhỏ, tôi mới đến, còn chưa xin thẻ cơm, có thể mời tôi một bữa hay không, lần sau anh sẽ mời cậu." Nếu là trước kia, không biết có bao nhiêu người tranh nhau mời hắn ăn cơm. Nhưng nay không giống xưa, hiện giờ hắn cư nhiên vì một cái thẻ cơm mà phát sầu.

    "Không có.." Thẩm Úc tự hỏi một hồi, mới tiếp tục nói: "Thẻ cơm."

    Cố Chỉ mở to hai mắt, hiển nhiên không tin: "Không phải chứ, sao cậu lại không có thẻ cơm?" Nhất Trung mặc kệ là trọ ở trường hay là học sinh ngoại trú mỗi người đều có thẻ cơm của mình, nhưng tiểu gia hỏa này lại nói trên người cậu không có thẻ cơm. Gặp quỷ à!
     
    THG NguyenLieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng tám 2023
  7. Leah918 Tâm thảnh thơi, lòng bình yên

    Bài viết:
    1
    Chương 6: Bạn nhỏ, ăn từ từ, đừng nghẹn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Chỉ ôm ngực, vẻ mặt thống khổ: "Bạn học nhỏ, cậu cũng không thể đối với anh như vậy.." Lời còn chưa dứt, liền thấy một người đứng ở cửa phòng học, nhất thời hai người cùng nhìn về phía cửa.

    Thẩm Nhất Hòa xấu hổ đứng ở cửa, vào cũng không được, đi cũng không được. Trong lúc nhất thời chỉ có thể ngây ngốc sững sờ ở cửa.

    "Vào đi." Cuối cùng, Cố Chỉ khôi phục vẻ mặt đạm mạc trước kia, thu chân ngồi vắt chéo hai chân, ánh mắt thẳng tắp mà nhìn về phía Thẩm Nhất Hòa.

    Ngữ khí của Cố Chỉ rất lạnh, khiến cho người ta cảm giác như rơi vào hầm băng, Thẩm Nhất Hòa nhịn không được rụt cổ lại. Nhưng lại cảm thấy dáng vẻ như vậy rất không có tiền đồ, cuối cùng vẫn thẳng lưng, đi vào phòng học.

    Cố Chỉ chú ý tới hộp cơm trong tay Thẩm Nhất Hòa. Nghĩ đến chính mình đến bây giờ còn chưa ăn cơm chiều, kết quả tiểu tử này vừa tan học liền trực tiếp thả bồ câu cho hắn để đi mua cơm, nghẹn một hơi trong ngực. Khí áp chung quanh lại giảm.

    Thẩm Nhất Hòa tưởng là ảo giác của mình, đi đến trước mặt hai người, không hề cố kỵ đem hộp cơm trong tay ném cho Thẩm Úc, sau đó nịnh nọt cười với Cố Chỉ. Muốn bao nhiêu khó coi có bấy nhiêu khó coi. Thẩm Úc thấy vậy yên lặng cúi đầu.

    "Thế nào, hai người quen biết?" Cố Chỉ nhẹ nhàng gõ ngón trỏ xuống mặt bàn, không phát ra âm thanh gì, nhưng trái tim của Thẩm Nhất Hòa lại theo tiết tấu ngón tay Cố Chỉ mà nhảy lên.

    "Quen.. Quen biết." Do dự một chút, Thẩm Nhất Hòa liền thừa nhận.

    Cố Chỉ gật đầu, đại khái cũng đoán được một chút. Tuy rằng hôm nay Thẩm Nhất Hòa bày ra vẻ rất ghét bỏ dáng vẻ Thẩm Úc, nhưng trong giờ học vẫn thường xuyên quay đầu xem tình hình. Mà hai người đều họ Thẩm, Cố Chỉ có ngốc cũng biết quan hệ của hai người không bình thường.

    "Đi WC không?"

    "..."

    Thẩm Nhất Hòa không phản ứng kịp, kinh ngạc nhìn về phía Cố Chỉ.

    Cố Chỉ không để ý đến, ngữ khí cũng rất bình tĩnh: "Đi thôi, cùng nhau." Ngữ khí chân thật đáng tin. Hắn tự mình đứng lên, vuốt phẳng sơ mi trắng của mình, sau đó dẫn đầu đi ra ngoài. Đột nhiên nghĩ tới cái gì, quay đầu, ánh mắt nhất thời lại ôn nhu vài phần: "Bạn học nhỏ, ăn từ từ, đừng nghẹn."

    Thẩm Úc sửng sốt, nửa ngày cũng không phản ứng lại. Chờ đến khi cậu gật đầu, Thẩm Nhất Hòa cùng Cố Chỉ chỉ để lại cho cậu một đạo bóng dáng. Có chút ảo não mà nhìn chằm chằm cặp lồng trước mắt, sau đó mới chậm rì rì cầm đũa. Kỳ thật cậu muốn nói cho Cố Chỉ biết trên người cậu là thật sự không có thẻ cơm. Cậu phản ứng chậm, đi đường có đôi khi chân tay còn không phối hợp, ngay cả trái phải cũng không phân rõ, cho nên liền đem thẻ cơm đưa cho Thẩm Nhất Hòa. Thẩm Nhất Hòa tuy rằng thường ngày luôn nói cậu là thằng ngốc, nhưng đối với cậu vẫn là rất tốt. Ít nhất sẽ không giống các anh chị em khác hung hăng cười nhạo cậu. Thẩm Úc gắp một ngụm cơm bỏ vào miệng, hơi hơi lộ ra ý cười ngọt ngào.

    - Nhà vệ sinh nam_

    Cố Chỉ châm thuốc, đốm lửa màu đỏ như ẩn như hiện trong WC hôn ám.

    "Nói đi." Giờ phút này khuôn mặt Cố Chỉ lộ ra vẻ lạnh lùng, ánh mắt thâm thúy, giống như chim ưng lạnh lùng cô độc mà bá đạo trong đêm đen.

    Thẩm Nhất Hòa chưa bao giờ gặp qua ánh mắt sắc bén như vậy. Ngay cả cha mẹ đã dành quá nửa cuộc đời trên thương trường cũng như vậy. Nhìn thoáng qua Cố Chỉ còn đang hút thuốc, hít sâu một hơi: "Thẩm Úc là con trai bác ba của tôi, tôi cùng cậu ấy là anh em họ."

    "Vậy thân thể Thẩm Úc là xảy ra chuyện gì?"

    "Không rõ lắm, bác luôn luôn không cho chúng tôi quản Thẩm Úc, chỉ có Thẩm đại ca biết chăm sóc cậu ấy." Thẩm Nhất Hòa tuy rằng mỗi ngày đều đưa cơm cho Thẩm Úc, nhưng đối với tình huống của Thẩm Úc cũng không biết rõ.

    Cố Chỉ cúi đầu, sau đó bóp tàn thuốc, ném vào WC.

    "Đã biết." Nói xong nhanh chóng cất bước đi ra ngoài.
     
    THG NguyenLieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng tám 2023
  8. Leah918 Tâm thảnh thơi, lòng bình yên

    Bài viết:
    1
    Chương 7: Mắt to xinh đẹp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Chỉ hà hơi vào gương, sau đó lấy một lọ xịt thơm miệng từ trong túi ra, xịt miệng.

    Thẩm Nhất Hòa chưa từng thấy động tác phô trương như vậy, nhất thời chỉ biết trợn mắt há hốc mồm.

    Cố Chỉ nhíu mày, đột nhiên nhớ tới cái gì, vươn tay: "Đưa thẻ cơm cho tôi."

    Thẩm Nhất Hòa vội vàng lấy thẻ cơm của mình trong ví đưa ra. Bình thường trên thẻ cơm của học sinh đều có dán nhãn, mà thẻ cơm Thẩm Nhất Hòa đưa cho hắn thì lại dán hình Naruto. Vừa nhìn đã biết không phải của bạn học nhỏ!

    "Của Thẩm Úc đâu?" Cố Chỉ không nhận thẻ cơm, ngược lại còn rất ghét bỏ mà nhìn đối phương. Cũng không biết là ghét bỏ thẻ cơm hay ghét bỏ người.

    Mà Thẩm Nhất Hòa trong lúc vô tình đã phục sát đất vị bạn học mới này, không có nửa phần do dự liền đem thẻ cơm của Thẩm Úc hai tay dâng lên.

    "Về sau tôi đưa bạn học nhỏ đi ăn cơm, cậu không cần đến."

    Thẩm Nhất Hòa: "..."

    Có cảm giác bị lừa gạt! Có điều vẫn gật gật đầu, có chút lo lắng nói: "Thẩm Úc không quá thích ăn rau, lúc gọi cơm có thể chỉ gọi cơm rang."

    "Được." Cố Chỉ yên lặng đáp ứng, đem điều này ghi tạc trong lòng. Đứa nhỏ còn nhỏ, kén ăn là bình thường. Cố Chỉ nghĩ đến thân thể gầy yếu của Thẩm Úc, quyết tâm muốn đem bạn học nhỏ xinh đẹp này nuôi đến trắng trẻo mập mạp. Đến lúc đó khẳng định còn đẹp hơn.

    Cố Chỉ trở lại phòng học, Thẩm Úc còn đang chậm chạp ăn cơm. Thời điểm cậu ăn cơm rất im lặng, nhai kỹ nuốt chậm, trên khóe miệng còn lưu lại một hạt cơm tẻ. Tựa hồ phát hiện sự tồn tại của Cố Chỉ, ngẩng đầu, chậm rãi gật gật đầu với đối phương. Cố Chỉ mở cờ trong bụng, nhưng trên mặt lại vẫn như cũ bày ra biểu tình cười mỉm, bước chân nhanh hơn, sải bước đi tới ngồi xuống bên cạnh Thẩm Úc.

    "Ăn ngon không?"

    Nghe vậy, Thẩm Úc nghiêng đầu, sau khi tự hỏi thật lâu mới chậm rãi nói: "Cũng được." Chỉ là có hơi khó ăn.

    "Vậy ăn nhiều một chút." Cố Chỉ nhân cơ hội nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của bạn học nhỏ. Có điều lần này hắn đã chú ý sức lực, Thẩm Úc bị xoa nắn còn cảm thấy rất thoải mái. Cố Chỉ nhìn Thẩm Úc ăn cơm, đột nhiên cảm thấy cũng đói bụng: "Bạn học nhỏ, về sau anh mang cậu đi ăn cơm." Dù sao hắn cũng đã cầm thẻ cơm của bạn học nhỏ. Thấy Thẩm Úc còn chưa phản ứng lại, Cố Chỉ lại tiếp tục nói: "Việc này liền quyết định như vậy, về sau tiền cơm anh bao cậu." Một bộ dáng vẻ anh trai tốt.

    Thẩm Nhất Hòa mới vừa tiến đến liền thấy cảnh tượng này, đột nhiên cảm thấy mình có phải hoa mắt hay không. Kết quả vừa muốn mở miệng, liền thấy ánh mắt sắc lạnh của Cố Chỉ nhìn về bên này.

    Thẩm Nhất Hòa: "..."

    Không dám đi vào, chỉ có thể xoay người nhanh chóng rời đi.

    Thẩm Úc ngẩng đầu, ánh mắt xinh đẹp tràn ngập khó hiểu: "Sao anh ấy lại đi?"

    "Không biết, có thể là đi ra ngoài chơi bóng." Cố Chỉ nhún nhún vai, rất vô tội mà nói.

    Thẩm Úc ngẫm lại cũng nghĩ có thể là như vậy, cho nên lại bắt đầu vùi đầu ăn cơm.

    Thẩm Nhất Hòa đã biết sức ăn của cậu, bởi vậy hôm nay Thẩm Úc cũng đem đồ ăn toàn bộ đều ăn sạch. Mà Cố Chỉ ngồi một bên nhìn, cũng không cảm thấy đói.

    Chạng vạng, ánh chiều tà tỏa xuống mặt đất, chiếu vào phòng học đỏ rực một mảnh. Trên cánh mũi Thẩm Úc toát ra một tầng mồ hôi mỏng, hai má trắng xanh hơi hơi phiếm hồng, thật giống như ánh tà dương của trời chiều, xinh đẹp khiến Cố Chỉ không thể rời mắt. Phần lớn học sinh Nhất Trung đều yêu thích học tập, sáu rưỡi, trong phòng học học sinh không sai biệt lắm đều đã đến đầy đủ. Bảy giờ rưỡi, tiếng chuông mới vừa vang, Nghiêm Khoan liền đi vào phòng học. Theo bản năng nhìn thoáng qua vị trí của Cố Chỉ bên này. Giờ phút này, Cố Chỉ cùng Thẩm Úc đang dùng chung một quyển sách ôn tập, Nghiêm Khoan thấy rất vui mừng.
     
    THG NguyenLieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng tám 2023
  9. Leah918 Tâm thảnh thơi, lòng bình yên

    Bài viết:
    1
    Chương 8: Người xấu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cố Chỉ, hiện tại ánh sáng chiếu chói mắt, em kéo rèm cửa lại đi."

    Cố Chỉ nhìn một cái, đứng lên, đem rèm cửa thả xuống. Lại nói Nhất Trung giống như là một đóa hoa lạ, trên phương diện học tập yêu cầu nghiêm khắc còn chưa tính, nhưng từng chi tiết cũng muốn tìm tòi nghiên cứu cẩn thận, việc này Cố Chỉ rất là không hiểu được. Nói ngay đến bức rèm này, vì thẩm mỹ mà đặc biệt mua mấy cái ruy-băng màu lam thắt thành nơ bướm, hơn nữa độ cao so với những rèm cửa khác cũng phải bằng nhau. Cũng không biết lãnh đạo trường có phải cung Xử Nữ hay không. Cố Chỉ thả rèm cửa xuống, nhất thời cảm thấy phòng học tối hơn rất nhiều, ít nhất không chói mắt giống lúc trước. Chờ tới thời điểm trời hoàn toàn tối, Cố Chỉ lại đem rèm cửa buộc lên.

    Cố Chỉ ngồi bên cạnh Thẩm Úc, cảm giác vô cùng thoải mái. Gió mùa hè nhẹ nhàng khoan khoái thổi tóc Thẩm Úc bay bay, Cố Chỉ lấy tay chống đầu, cảm thấy bạn học nhỏ càng nhìn càng đẹp.

    Giờ tự học buổi tối luôn luôn buồn chán, vì nâng cao tiến độ, thời gian tự học buổi tối của cấp ba đã đổi từ mười giờ thành mười một giờ mới kết thúc. Có điều tất cả mọi người tựa hồ đã quen với loại tiết tấu này, chỉ có Thẩm Úc ghé vào trên bàn ngủ. Cố Chỉ có chứng mất ngủ nghiêm trọng, thường xuyên cả đêm ngủ không yên, nhưng nhìn Thẩm Úc ngủ nhu thuận như thế, tự mình cũng có chút buồn ngủ. Cố Chỉ cảm thấy là lạ, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Úc không khỏi lại ôn nhu thêm vài phần. Cố Chỉ vẫn luôn nghĩ mình không phải người có tình, trước đây cha mẹ chớp nhoáng kết hôn, sau lại đều có người bên ngoài, sau đó lại tự lập gia đình riêng. Mà hắn tựa hồ chính là một người dư thừa. Bởi vậy sống mười chín năm, làm việc cho tới bây giờ đều là mạnh mẽ vang dội, không chút lưu tình. Duy chỉ khi đối mặt với bạn học nhỏ bên cạnh, âm thanh nói chuyện cũng không khỏi mềm hơn vài phần, sợ dọa đối phương. Phần tình cảm này nói không rõ, nhưng Cố Chỉ lại vô cùng hưởng thụ cùng quý trọng.

    "Thẩm Úc, đứng lên!" Không biết từ lúc nào giáo viên Tiếng Anh đã đi tới trước mặt hai người, mặt xanh mét, rất mất hứng. "Suốt ngày không lo học chỉ biết ngủ, cậu nhìn bài kiểm tra học kỳ của mình xem, sai be bét."

    Thẩm Úc bị dọa đến đứng lên, nhìn thấy giáo viên đứng bên cạnh liền xấu hổ cúi đầu. Cậu phản ứng chậm, có đôi khi còn chưa kịp hiểu hết giáo viên đã bắt đầu nói đề tiếp theo, hơn nữa tay cầm bút căn bản không nghe theo cậu, mỗi khi làm bài thi luôn làm không xong.

    "Thưa cô, em xin lỗi." Đi học đúng là không nên ngủ.

    Nhưng giáo viên Tiếng Anh làm sao có thể chấp nhận lời xin lỗi của cậu, ngữ khí nói chuyện rất không tốt: "Cậu xem cậu là loại người gì, đã ngu ngốc thì ở nhà đi. Đừng đi học làm ảnh hưởng hình ảnh của trường!" "Cậu nhìn những câu này đi, rõ ràng là câu hỏi cho không điểm, vì sao vẫn sai?"

    Thẩm Úc tuy phản ứng chậm, nhưng không phải thằng ngốc, ngay lập tức biết giáo viên đang sỉ nhục mình. Cậu ấp úng nửa ngày, muốn phản bác, nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy sắc mặt chanh chua của giáo viên Tiếng Anh Thẩm Úc chỉ có thể đỏ mắt.

    "Cô cũng nói những câu này là cho không điểm, vậy sao còn muốn trừ điểm của bạn học Thẩm?" Con ngươi màu nâu của Cố Chỉ giống như rắn độc, lạnh lùng nhìn về phía giáo viên: "Cô đừng miệng phun đầy phân, em sắp ói rồi."

    Giáo viên Tiếng Anh giật giật khóe miệng, tay run rẩy mà chỉ vào Cố Chỉ, kết quả phát hiện chính mình không nhận ra học sinh này, nhất thời tiến thoái lưỡng nan (Hạ bất lai đài - không xuống đài được, ý chỉ việc khó xử, không biết làm như thế nào, không kết thúc được).

    Mà Thẩm Nhất Hòa ngồi phía trước cũng không quá thích vị giáo viên Tiếng Anh này. Bởi vì giáo viên Tiếng Anh mỗi lần đều sẽ đem học sinh có thành tích kém mắng một trận. Bình thường mắng Thẩm Úc xong sẽ mắng hắn.
     
    THG NguyenLieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng tám 2023
  10. Leah918 Tâm thảnh thơi, lòng bình yên

    Bài viết:
    1
    Chương 9: Không sao cả

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cô mắng học sinh như vậy có phải có chút không thích hợp hay không?" Thẩm Nhất Hòa ở thành phố C là nhị thế tổ có tiếng, ở trường học cũng là trùm trường người gặp người sợ. Kể cả Nghiêm Khoan có đôi khi cũng mở một con mắt nhắm một con mắt liền bỏ qua. Chỉ có giáo viên Tiếng Anh có chút lai lịch này, mỗi lần thi kém đều sẽ mắng hắn một trận trước mặt mọi người. Cho nên Thẩm Nhất Hòa đã sớm đối với vị giáo viên này tồn tại bất mãn.

    "Hơn nữa, tụi em không nói, cô thật đúng là tự cho mình dạy tốt lắm sao?" Thẩm Nhất Hòa hướng về phía trước liếc mắt xem thường.

    Lời này vừa nói ra, có mấy bạn học liền nhịn không được bật cười.

    Giáo viên Tiếng Anh tuy rằng tốt nghiệp chuyên ngành sư phạm, nhưng nói thật dạy học cũng không tốt. Cho nên học sinh đối với giáo viên Tiếng Anh cũng là có chút bất mãn.

    "Hai anh em cậu có phải muốn tạo phản hay không?" Giáo viên Tiếng Anh tức giận đỏ bừng mặt, hung hăng trừng mắt.

    Thẩm Nhất Hòa không nói gì mà nhìn giáo viên Tiếng Anh, làm gì mà ra vẻ giống như cô phải chịu nhiều ủy khuất vậy. Rõ ràng chính mình trả lời không thỏa đáng, còn nữa, tình huống của Thẩm Úc bạn học cùng giáo viên trong lớp đều biết. Tại sao cô lại không biết?

    Cố Chỉ kéo Thẩm Úc ngồi lại ghế, nhìn đôi mắt của bạn học nhỏ đỏ ửng, ấn tượng đối với giáo viên Tiếng Anh quả thực kém tới cực điểm. Cố Chỉ nhìn thoáng qua điểm của Thẩm Úc, bốn mươi ba điểm. Tuy rằng không đạt tiêu chuẩn, nhưng chỉ cần là câu bạn nhỏ làm thì đều là điểm tuyệt đối. Như vậy thì bạn học nhỏ không phải không biết làm, chỉ là viết không xong bài thi mà thôi. Nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng bạn học nhỏ, để cậu không cần sợ hãi. "Ngoan, anh che chở cậu."

    Thẩm Úc ngẩng đầu, mắt đỏ ửng. Quạt điện trên đỉnh đầu thổi qua, nhưng mặc dù như vậy cũng không tản được khô nóng của ngày hè, tiếng cót két trở thành âm thanh duy nhất trong phòng học. Mà Cố Chỉ nghiêng đầu, mày rậm nhướn lên, đôi mắt đẹp lộ ra vẻ nghiêm túc. Giọng nói của hắn giống như tiếng chuông cổ của Paris, làm cho lòng người run lên. Thẩm Úc biết mình từ nhỏ đến lớn đều không được người yêu thích, ngay cả ông bà nội cũng nghĩ cậu là gánh nặng. Có đôi khi cậu bị người trong nhà bắt nạt, họ cũng chỉ mở một mắt nhắm một mắt cho qua. Chưa từng có ai nói giúp cậu giống như Cố Chỉ vậy. Trong lúc nhất thời, mũi hơi hơi chua xót: "Ừm."

    Cố Chỉ nhìn dáng vẻ bạn học nhỏ nhu thuận như thế có chút đau lòng. Bởi vậy thời điểm nhìn về phía giáo viên lộ ra một nụ cười nói: "Cô có phải nên nói xin lỗi với bạn học nhỏ không?"

    Giáo viên Tiếng Anh sắc mặt khó coi, không chút nghĩ ngợi cự tuyệt: "Thẩm Úc thi điểm thấp nhất lớp, tôi dạy bảo cậu ta có gì sai?"

    Giáo viên dạy học sinh đương nhiên không sai. Nhưng sai ở phương pháp dạy. Nếu là vì học sinh thi kém mà phạt học sinh chép phạt hoặc giải quyết riêng với học sinh, như vậy Cố Chỉ tuyệt đối sẽ không nói một câu không phải. Nhưng dùng lời nói công kích như vậy tuyệt đối không phải việc một giáo viên nên làm! Đối với giáo viên mà nói có lẽ chỉ là thuận miệng nói một câu, nhưng đối với học sinh mà nói có thể sẽ nhớ cả đời. Cố Chỉ nheo đôi mắt thon dài lại, như trước cười cười: "Vậy được, về sau cô không hối hận là được."

    Giáo viên Tiếng Anh chưa từng bị uy hiếp như vậy, nhất thời không phản ứng lại, sau đó tức giận nhìn Cố Chỉ: "Chuyện này tôi nhất định sẽ nói cho chủ nhiệm lớp các cậu!" Loại học sinh này nên ghi tội xử lý.

    Cố Chỉ nhún vai: "Không sao cả." Đến lúc đó là ai bị ghi tội cũng không biết đâu.

    Giáo viên Tiếng Anh chưa từng thấy qua học sinh không nghe lời như vậy, một hơi nghẹn trong lòng, dứt khoát đi đến bục giảng, ném sách bịch một tiếng lên trên bàn học.

    "Không dạy nữa!"
     
    THG NguyenLieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng tám 2023
Trả lời qua Facebook
Đang tải...