Bài viết: 0 

Chương 80. Trộm gà mất chó
[BOOK][HIDE-THANKS]"Nghiên Từ, mình nghe y tá nói, đêm qua cậu đã ở lại bệnh viện cả đêm, thực xin lỗi, đã làm cậu phải bận tâm rồi."
Hoắc Nghiên Từ vẻ mặt lạnh lùng: "Cô là nhân viên của Hoắc thị, xảy ra tai nạn ngoài ý, tôi cũng phải có một phần trách nhiệm."
Bạch Y Y nghe được ý tứ của Hoắc Nghiên Từ, yếu ớt nở nụ cười: "Nghiên Từ, có phải Hoắc phu nhân tức giận vì chuyện tối qua hay không?"
"Mình sẽ giải thích rõ ràng với cô ấy, rằng cậu đưa mình tới bệnh viện xuất phát từ trách nhiệm, không có chút tình cảm cá nhân nào.." lời còn chưa dứt, Bạch Y Y gương mặt tái xanh, nghẹn ngào muốn đứng lên.
Trên đầu và cánh tay đều là băng gạc trắng xóa, sắc mặt trắng bệch, thân mình run rẩy.
Cô ta mới bị hôn mê tỉnh lại chưa lâu, căn bản không biết tối qua đã xảy ra những chuyện gì, Hoắc Nghiên Từ phát hiện bản thân có chút lạnh lùng.
Điều chỉnh lại ngữ khí: "Không liên quan tới cậu, cậu không cần giải thích với bất kì ai."
Nghe vậy, nước mắt Bạch Y Y đột nhiên chảy ra ồ ạt: "Nghiên Từ, mình biết cậu còn giận vì ảnh chụp lần trước."
"Mình thừa nhận, lúc ấy chụp ảnh có chút ích kỷ. Cậu từng nói qua, mì do mình nấu ngon hơn ở bất kì đâu nên mình nghĩ muốn chụp ảnh để khoe khoang với mọi người một chút."
Bạch Y Y thổn thức khóc: "Nghiên Từ, mình hiểu rõ tính cách của Thời Niệm, cho dù cô ấy có hiểu lầm mình như thế nào cũng không sao, nhưng mình không muốn cậu bị hiểu lầm.. Lại càng không nghĩ muốn hủy hoại đi bao nhiêu tình cảm thời nhỏ của chúng ta."
Nhìn thấy Bạch Y Y mặt mũi không còn chút sinh khí nào còn khổ sở giải thích, Hoắc Nghiên Từ rốt cuộc có một chút xúc động.
Nhẹ nhàng nói: "Cậu cũng đừng nghĩ nhiều, tôi không hiểu lầm cậu. Hôm qua Kiều Thời Niệm hỏi, tôi không rõ mọi chuyện nên mới hỏi cậu."
"Ừ." Bạch Y Y rút tờ khăn giấy lau nước mắt, trên mặt vài phần ngượng ngùng: "Để cho cậu chê cười rồi, bình thường mình cũng không có thói quen già mồm như vậy, có thể là đầu óc bị thương đến hồ đồ rồi."
"Hoắc tổng."
Đúng lúc này, Chu Thiên Thành gõ cửa đi vào. Vốn muốn vội vã báo cáo một chuyện gì đó, nhìn thấy bộ dáng vừa mới khóc lóc của Bạch Y Y, lời muốn nói ra lại ngậm lại.
Bạch Y Y dịu dàng nói: "Tôi không sao, chỉ là vết thương hơi đau một chút."
Hoắc Nghiên Từ nhìn về phía Chu Thiên Thành: "Chuyện gì?"
Vốn là chuyện liên quan tới Bác Châu, Chu Thiên Thành cũng không kiêng dè Bạch Y Y: "Tôi vừa thấy tin tức, bên phía vc đã tiếp tục đầu tư vào mm".
Nghe vậy, hai hàng lông mày của Hoắc Nghiên Từ lập tức cau lại: "Chuyện khi nào?"
"Sáng nay, Mạc Tu Viễn tự mình tới Minh Mao, nghe nói đã bước đầu thống nhất hợp tác với phía Đồ tổng."
Bạch Y Y có chút nghe không hiểu: "Mạc Tu Viễn vì sao đột nhiên lại tiếp tục đầu tư vào Minh Mao? Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Bạch Y Y tối qua vẫn hôn mê, buổi sáng tỉnh lại liền làm các xét nghiệm kiểm tra, còn chưa biết tối qua đã xảy ra những chuyện gì.
Chu Thiên Thành đem chuyện Minh Mao nói qua loa cho cô ta.
Nghe xong, Bạch Y Y lập tức cứng đờ người, đè nén lại nội tâm bối rối, nhanh chóng cầm lấy di động trên đầu giường.
Nhìn đến các tin tức đang sôi sục vì chuyện của Minh Mao và Kiều Thời Niệm, suýt chút nữa làm rơi điện thoại trong tay.
Vì sao lại có người thổi phồng lên truyện Kiều Thời Niệm say rượu?
Vì sao mọi lực chú ý không phải tập trung vào sự đáng thương và thê thảm của cô ta? Không phải bị vứt bỏ mà lại là chuyện say rượu và bình rượu?
Đột nhiên, Bạch Y Y nhớ lại bữa tiệc tối qua, cô ta đã gặp người quản lý hiện tại của Minh Mao.[/HIDE-THANKS][/BOOK]
[BOOK][HIDE-THANKS]"Nghiên Từ, mình nghe y tá nói, đêm qua cậu đã ở lại bệnh viện cả đêm, thực xin lỗi, đã làm cậu phải bận tâm rồi."
Hoắc Nghiên Từ vẻ mặt lạnh lùng: "Cô là nhân viên của Hoắc thị, xảy ra tai nạn ngoài ý, tôi cũng phải có một phần trách nhiệm."
Bạch Y Y nghe được ý tứ của Hoắc Nghiên Từ, yếu ớt nở nụ cười: "Nghiên Từ, có phải Hoắc phu nhân tức giận vì chuyện tối qua hay không?"
"Mình sẽ giải thích rõ ràng với cô ấy, rằng cậu đưa mình tới bệnh viện xuất phát từ trách nhiệm, không có chút tình cảm cá nhân nào.." lời còn chưa dứt, Bạch Y Y gương mặt tái xanh, nghẹn ngào muốn đứng lên.
Trên đầu và cánh tay đều là băng gạc trắng xóa, sắc mặt trắng bệch, thân mình run rẩy.
Cô ta mới bị hôn mê tỉnh lại chưa lâu, căn bản không biết tối qua đã xảy ra những chuyện gì, Hoắc Nghiên Từ phát hiện bản thân có chút lạnh lùng.
Điều chỉnh lại ngữ khí: "Không liên quan tới cậu, cậu không cần giải thích với bất kì ai."
Nghe vậy, nước mắt Bạch Y Y đột nhiên chảy ra ồ ạt: "Nghiên Từ, mình biết cậu còn giận vì ảnh chụp lần trước."
"Mình thừa nhận, lúc ấy chụp ảnh có chút ích kỷ. Cậu từng nói qua, mì do mình nấu ngon hơn ở bất kì đâu nên mình nghĩ muốn chụp ảnh để khoe khoang với mọi người một chút."
Bạch Y Y thổn thức khóc: "Nghiên Từ, mình hiểu rõ tính cách của Thời Niệm, cho dù cô ấy có hiểu lầm mình như thế nào cũng không sao, nhưng mình không muốn cậu bị hiểu lầm.. Lại càng không nghĩ muốn hủy hoại đi bao nhiêu tình cảm thời nhỏ của chúng ta."
Nhìn thấy Bạch Y Y mặt mũi không còn chút sinh khí nào còn khổ sở giải thích, Hoắc Nghiên Từ rốt cuộc có một chút xúc động.
Nhẹ nhàng nói: "Cậu cũng đừng nghĩ nhiều, tôi không hiểu lầm cậu. Hôm qua Kiều Thời Niệm hỏi, tôi không rõ mọi chuyện nên mới hỏi cậu."
"Ừ." Bạch Y Y rút tờ khăn giấy lau nước mắt, trên mặt vài phần ngượng ngùng: "Để cho cậu chê cười rồi, bình thường mình cũng không có thói quen già mồm như vậy, có thể là đầu óc bị thương đến hồ đồ rồi."
"Hoắc tổng."
Đúng lúc này, Chu Thiên Thành gõ cửa đi vào. Vốn muốn vội vã báo cáo một chuyện gì đó, nhìn thấy bộ dáng vừa mới khóc lóc của Bạch Y Y, lời muốn nói ra lại ngậm lại.
Bạch Y Y dịu dàng nói: "Tôi không sao, chỉ là vết thương hơi đau một chút."
Hoắc Nghiên Từ nhìn về phía Chu Thiên Thành: "Chuyện gì?"
Vốn là chuyện liên quan tới Bác Châu, Chu Thiên Thành cũng không kiêng dè Bạch Y Y: "Tôi vừa thấy tin tức, bên phía vc đã tiếp tục đầu tư vào mm".
Nghe vậy, hai hàng lông mày của Hoắc Nghiên Từ lập tức cau lại: "Chuyện khi nào?"
"Sáng nay, Mạc Tu Viễn tự mình tới Minh Mao, nghe nói đã bước đầu thống nhất hợp tác với phía Đồ tổng."
Bạch Y Y có chút nghe không hiểu: "Mạc Tu Viễn vì sao đột nhiên lại tiếp tục đầu tư vào Minh Mao? Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Bạch Y Y tối qua vẫn hôn mê, buổi sáng tỉnh lại liền làm các xét nghiệm kiểm tra, còn chưa biết tối qua đã xảy ra những chuyện gì.
Chu Thiên Thành đem chuyện Minh Mao nói qua loa cho cô ta.
Nghe xong, Bạch Y Y lập tức cứng đờ người, đè nén lại nội tâm bối rối, nhanh chóng cầm lấy di động trên đầu giường.
Nhìn đến các tin tức đang sôi sục vì chuyện của Minh Mao và Kiều Thời Niệm, suýt chút nữa làm rơi điện thoại trong tay.
Vì sao lại có người thổi phồng lên truyện Kiều Thời Niệm say rượu?
Vì sao mọi lực chú ý không phải tập trung vào sự đáng thương và thê thảm của cô ta? Không phải bị vứt bỏ mà lại là chuyện say rượu và bình rượu?
Đột nhiên, Bạch Y Y nhớ lại bữa tiệc tối qua, cô ta đã gặp người quản lý hiện tại của Minh Mao.[/HIDE-THANKS][/BOOK]
Chỉnh sửa cuối: