Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 80. Trộm gà mất chó

[BOOK][HIDE-THANKS]"Nghiên Từ, mình nghe y tá nói, đêm qua cậu đã ở lại bệnh viện cả đêm, thực xin lỗi, đã làm cậu phải bận tâm rồi."

Hoắc Nghiên Từ vẻ mặt lạnh lùng: "Cô là nhân viên của Hoắc thị, xảy ra tai nạn ngoài ý, tôi cũng phải có một phần trách nhiệm."

Bạch Y Y nghe được ý tứ của Hoắc Nghiên Từ, yếu ớt nở nụ cười: "Nghiên Từ, có phải Hoắc phu nhân tức giận vì chuyện tối qua hay không?"

"Mình sẽ giải thích rõ ràng với cô ấy, rằng cậu đưa mình tới bệnh viện xuất phát từ trách nhiệm, không có chút tình cảm cá nhân nào.." lời còn chưa dứt, Bạch Y Y gương mặt tái xanh, nghẹn ngào muốn đứng lên.

Trên đầu và cánh tay đều là băng gạc trắng xóa, sắc mặt trắng bệch, thân mình run rẩy.

Cô ta mới bị hôn mê tỉnh lại chưa lâu, căn bản không biết tối qua đã xảy ra những chuyện gì, Hoắc Nghiên Từ phát hiện bản thân có chút lạnh lùng.

Điều chỉnh lại ngữ khí: "Không liên quan tới cậu, cậu không cần giải thích với bất kì ai."

Nghe vậy, nước mắt Bạch Y Y đột nhiên chảy ra ồ ạt: "Nghiên Từ, mình biết cậu còn giận vì ảnh chụp lần trước."

"Mình thừa nhận, lúc ấy chụp ảnh có chút ích kỷ. Cậu từng nói qua, mì do mình nấu ngon hơn ở bất kì đâu nên mình nghĩ muốn chụp ảnh để khoe khoang với mọi người một chút."

Bạch Y Y thổn thức khóc: "Nghiên Từ, mình hiểu rõ tính cách của Thời Niệm, cho dù cô ấy có hiểu lầm mình như thế nào cũng không sao, nhưng mình không muốn cậu bị hiểu lầm.. Lại càng không nghĩ muốn hủy hoại đi bao nhiêu tình cảm thời nhỏ của chúng ta."

Nhìn thấy Bạch Y Y mặt mũi không còn chút sinh khí nào còn khổ sở giải thích, Hoắc Nghiên Từ rốt cuộc có một chút xúc động.

Nhẹ nhàng nói: "Cậu cũng đừng nghĩ nhiều, tôi không hiểu lầm cậu. Hôm qua Kiều Thời Niệm hỏi, tôi không rõ mọi chuyện nên mới hỏi cậu."

"Ừ." Bạch Y Y rút tờ khăn giấy lau nước mắt, trên mặt vài phần ngượng ngùng: "Để cho cậu chê cười rồi, bình thường mình cũng không có thói quen già mồm như vậy, có thể là đầu óc bị thương đến hồ đồ rồi."

"Hoắc tổng."

Đúng lúc này, Chu Thiên Thành gõ cửa đi vào. Vốn muốn vội vã báo cáo một chuyện gì đó, nhìn thấy bộ dáng vừa mới khóc lóc của Bạch Y Y, lời muốn nói ra lại ngậm lại.

Bạch Y Y dịu dàng nói: "Tôi không sao, chỉ là vết thương hơi đau một chút."

Hoắc Nghiên Từ nhìn về phía Chu Thiên Thành: "Chuyện gì?"

Vốn là chuyện liên quan tới Bác Châu, Chu Thiên Thành cũng không kiêng dè Bạch Y Y: "Tôi vừa thấy tin tức, bên phía vc đã tiếp tục đầu tư vào mm".

Nghe vậy, hai hàng lông mày của Hoắc Nghiên Từ lập tức cau lại: "Chuyện khi nào?"

"Sáng nay, Mạc Tu Viễn tự mình tới Minh Mao, nghe nói đã bước đầu thống nhất hợp tác với phía Đồ tổng."

Bạch Y Y có chút nghe không hiểu: "Mạc Tu Viễn vì sao đột nhiên lại tiếp tục đầu tư vào Minh Mao? Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Bạch Y Y tối qua vẫn hôn mê, buổi sáng tỉnh lại liền làm các xét nghiệm kiểm tra, còn chưa biết tối qua đã xảy ra những chuyện gì.

Chu Thiên Thành đem chuyện Minh Mao nói qua loa cho cô ta.

Nghe xong, Bạch Y Y lập tức cứng đờ người, đè nén lại nội tâm bối rối, nhanh chóng cầm lấy di động trên đầu giường.

Nhìn đến các tin tức đang sôi sục vì chuyện của Minh Mao và Kiều Thời Niệm, suýt chút nữa làm rơi điện thoại trong tay.

Vì sao lại có người thổi phồng lên truyện Kiều Thời Niệm say rượu?

Vì sao mọi lực chú ý không phải tập trung vào sự đáng thương và thê thảm của cô ta? Không phải bị vứt bỏ mà lại là chuyện say rượu và bình rượu?

Đột nhiên, Bạch Y Y nhớ lại bữa tiệc tối qua, cô ta đã gặp người quản lý hiện tại của Minh Mao.
[/HIDE-THANKS][/BOOK]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 81. Trộm gà mất chó 2

[BOOK][HIDE-THANKS]Chẳng lẽ tất cả những chuyện này đều là do Kiều Thời Niệm cố ý dàn dựng?

Hoắc Nghiên Từ nhíu mày, nói với Chu Thiên Thành: "Quay về công ty."

Bạch Y Y vội nói: "Mình đi cùng với hai người."

"Cậu hãy dưỡng thương cho tốt đi."

Nói xong, Hoắc Nghiên Từ cùng Chu Thiên Thành rời khỏi phòng bệnh.

Bạch Y Y ôm cái đầu bị thương của mình, tức đến nỗi sắp phát điên.

Tại sao mọi chuyện lại không như cô ta tính toán?

* * *

Sau khi ăn cơm cùng Mạc Tu Viễn, Kiều Thời Niệm trở lại Minh Mao.

Lo lắng Đồ Nhã Lệ bận rộn mà quên bữa, Kiều Thời Niệm gói chút đồ ăn mang về văn phòng.

Đồ Nhã Lệ vừa ăn vừa vui vẻ đưa cho Kiều Thời Niệm báo cáo tăng trưởng đơn đặt hàng.

"Thời Niệm, đây đều là công lao của cô."

Đồ Nhã Lệ không thể ngờ, Kiều Thời Niệm giỏi như vậy, chỉ trong một thời gian ngắn biến chuyện bản thân bị cư dân mạng chế giễu thành một cơ hội để thúc đẩy tiêu thụ rượu.

Cũng là cho Minh Mao thoát khỏi nguy cơ tan rã chỉ trong một đêm.

Kiều Thời Niệm cười nói: "Chủ yếu vì chị Đồ phối hợp tốt."

Không nghi ngờ cũng không do dự, nên phối hợp đúng lúc, sự tình mới có thể thuận lợi như vậy.

Hai người dùng trà thay rượu, vui vẻ chúc mừng thành công lần này, Đồ Nhã Lệ nhớ ra một chuyện.

"Gần đây Tạ Lập Hùng đã tiếp quản một nhà máy rượu. Hiện tại đang chuẩn bị để ra mắt, chắc chắn ông ta muốn đấu với chùng ta."

Nghĩ đến Tạ Lập Hùng vốn là con người ti tiện, Kiều Thời Niệm nhíu mày: "Chị Đồ, chị nên đề phòng ông ta."

Bề ngoài ông ta có thể không thể hiện, nhưng chủ yếu sợ ông ta ghen tị với doanh só hiện tại của Minh Mao, có thể sẽ dùng một số thủ đoạn bẩn thỉu.

Chuyện này Đồ Nhã Lệ cũng đã nghĩ tới: "Yên tâm, là vợ chồng với ông ta nhiều năm như vậy, ông ta có thủ đoạn gì tôi rất rõ, sẽ không để cho ông ta dễ dàng ra tay."

Bàn bạc thêm một chút chuyện của Minh Mao với Đồ Nhã Lệ, lúc này, di động của Kiều Thời Niệm rung lên, là tin nhắn của Chu Dương Ưng gửi đến, báo cho cô địa chỉ.

Là ở một khu vườn gần ngoại ô.

Kiều Thời Niệm tạm biệt Đồ Nhã Lệ, lái xe tới đó.

Khi Kiều Thời Niệm đỗ xe và tiến vào vườn bách thảo thì nhóm của Chu Dương Ưng đã tới nơi rồi.

Bọn họ trải thảm trên mặt cỏ, đặt một chiếc bàn đơn giản, bên trên bày rất nhiều rượu và đồ ăn vặt.

Cách đó không xa có một bếp nướng thịt, mọi người đang chuẩn bị nhóm lửa.

Bọn họ đều rất trẻ trung và tràn đầy năng lượng, thậm chí còn rất vui vẻ khi làm những việc tẻ nhạt này, vừa cười vừa nói chuyện rất vui vẻ.

Chu Dương Ưng lúc này đang ngồi trên bãi cỏ, cầm một cây ghi- ta, đang chơi một cách điêu luyện, say sưa.

"Tiểu thư, bên này!"

Chu Dương Ưng ngẩng đầu nhìn thấy cô liền vẫy tay gọi, trên miệng nở nụ cười tươi khoe ra hàm răng trắng, một nụ cười thật tỏa nắng.

Tâm trạng của Kiều Thời Niệm bỗng trở nên nhẹ nhàng một cách khó hiểu, cô cảm thấy như mình đang trẻ lại vài tuổi.

Kiều Thời Niệm đi về phía Chu Dương Ưng.

Một số thanh niên khác cũng quay lại nhìn cô.

"Cô chính là vị tiểu thư tốt bụng mà Chu Dương Ưng thường nhắc tới phải không?"

"Tiểu thư, cô thật xinh đẹp, cô còn đẹp hơn rất nhiều người nổi tiếng mà tôi từng gặp."

"Đây không phải là tiên nữ mà Chu Dương Ưng ngày ngày nhớ tới hay sao?"

"Đừng nói bừa!" Chu Dương Ưng vội vàng ngăn cản: "Tiểu thư, bọn họ rất hay nói đùa."
[/HIDE-THANKS][/BOOK]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 82. Người đàn ông đẹp trai

[BOOK][HIDE-THANKS]Thấy Chu Dương Ưng bộ dạng khẩn trương giải thích, Kiều Thời Niệm cố ý vuốt vuốt mái tóc, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tôi vốn là tiên nữ hạ phàm nha, bọn họ cũng không phải là nói đùa."

Tất cả mọi người đều bị Kiều Thời Niệm chọc cười, Chu Dương Ưng ngại ngùng gãi đầu: "Tôi không phải có ý này."

Một chút trêu đùa làm cho bầu không khí nháy mắt trở nên náo nhiệt hơn, Chu Dương Ưng giới thiệu Kiều Thời Niệm với mấy người trong ban nhạc.

Bọn họ đều là vì tình yêu với âm nhạc mà lập ra ban nhạc này, bình thường cũng định kì cùng nhau chơi nhạc, còn tham gia một số cuộc thi, thỉnh thoảng cũng biểu diễn tại quán ba.

Kiều Thời Niệm chào hỏi từng thành viên trong ban nhạc của Chu Dương Ưng.

Vừa cười vừa nói: "Lần đầu gặp mặt, tôi cũng không biết tặng quà gì cho mọi người. Tôi có mang tới một chút rượu và đồ ăn, nhưng đang để ở cốp xe, thật sự rất nặng, chỉ đành phiền mọi người tới lấy một chút."

Chu Dương Ưng xung phong nhận nhiệm vụ này, còn gọi một người bạn đi cùng, bọn họ cùng Kiều Thời Niệm đi tới chỗ để xe.

"Tiểu thư, đố cô biết, tôi tên là gì?" người bạn mặc một bộ quần áo kẻ sọc trông giống như một sinh viên IT hỏi cô.

Kiều Thời Niệm cười nói: "Trí nhở của tôi khá tốt, KK đúng không? Mới vừa nghe Chu Dương Ưng giới thiệu kỹ thuật máy tính của anh rất lợi hại, lần trước là anh giúp tôi đúng không? Có thời gian rảnh tôi mời anh dùng cơm."

Ngoài trí nhớ, chủ yếu là biệt danh này cũng rất dễ nhớ.

KK cười một tiếng: "Việc nhỏ thôi, không cần nhắc tới. Nhưng cùng ăn cơm cũng không tệ, dù sao cũng không thể từ chối lòng tốt của tiểu thư."

"Gì mà không thể từ chối, cậu chính là tham ăn." Chu Dương Ưng trêu trọc nói.

Kk trừng mắt: "Tham ăn thì đã sao? Còn không giống như cậu, muốn ăn còn giả bộ làm khách."

Có thể nhìn ra được, quan hệ của Chu Dương Ưng và người bạn này rất thân thiết, mức độ công kích nhau cũng không hề nhẹ nhàng.

"Các cậu chọn thời điểm thích hợp, tôi mời toàn bộ ban nhạc dùng cơm." Kiều Thời Niệm hào phóng: "Lại mời riêng hai người các cậu một bữa."

KK vui vẻ: "Vẫn là tiểu thư đây hào phóng."

Tới chỗ đỗ xe, Kiều Thời Niệm mở cốp xe, KK sợ hãi kêu lên: "Tiểu thư, màu xe của cô thực sự rất ngầu."

Kiều Thời Niệm cười: "Tinh mắt đó." Đây mới là thẩm mỹ bình thường.

So với Hoắc Nghiên Từ còn có mắt nhìn hơn.

Chu Dương Ưng và KK hai người chia nhau đồ đạc bê đi, Kiều Thời Niệm không tham dự, giao toàn bộ mọi việc cho bọn họ.

Nói với bọn họ một tiếng, sau đó đi thẳng về phía phòng vệ sinh phía trước.

Cảnh quan tại khu vườn này rất đẹp, giống như một vườn oxi tự nhiên, ngay cả phòng vệ sinh cũng được bao quanh bởi rừng tre nhỏ khiến người ta có cảm giác như đang ở trong một khu rừng nhỏ.

Rửa tay xong đi ra ngoài, Kiều Thời Niệm định đi tới khu nướng thịt gặp Chu Dương Ưng và những người khác, nhưng lại nghe thấy giọng nói phàn nàn của một người đàn ông từ trong rừng trúc nhỏ truyền đến.

"Anh Chí, không có việc gì anh gọi chúng tôi tới vườn này làm gì, những chỗ như thế này sao có thể bằng quán ba."

"Đúng vậy, mặc dù những cô gái đó khá xinh đẹp nhưng họ chắc chắn sẽ không thèm liếc mắt nhìn chúng ta."

Nghe thấy danh xưng "Anh Chí", Kiều Thời Niệm không khỏi nhìn về phía trước.

Người đàn ông mặc một bộ đồ thể thao, tóc vuốt ngược ra sau, hắn ta chính là Viên Chí Cao.

Hắn đang đứng hút thuốc cùng với hai người đàn ông có vẻ không được đứng đắn.

Tại sao bọn họ lại xuất hiện ở đây?

Kiều Thời Niệm theo bản năng lấp ở một bên rừng trúc.

"Con bé đó cùng bạn học muốn tới đây chụp ảnh, tôi có thể không đi cùng sao?"

Viên Chí Cao thổi ra một vòng khói: "Đừng sốt ruột, làm xong việc các cậu có thể đi trước, tôi sẽ mời các cậu đi quán ba chơi."

"Anh muốn làm gì?" một trong hai người hỏi.

Viên Chí Cao dùng chân giẫm tàn thuốc nói: "Chờ một chút, các cậu hãy đẩy cô gái họ Kiều đó xuống hồ."

"Anh Chí muốn làm gì? Giết người là phạm pháp đó."

"Có gì mà phạm pháp!" Viên Chí Cao đá người đó một cái: "Các cậu chỉ cần đẩy cô ta xuống, tôi sẽ lập tức cứu cô ta lên."

"Ha ha ha, đã hiểu, anh Chí muốn diễn vở anh hùng cứu mỹ nhân. Đến lúc đó cứu được mỹ nhân lên bờ, còn có thể làm hô hấp nhân tạo, lại đưa nàng vào khách sạn thay quần áo, sưởi ấm, vân vân.."

Người đàn ông càng nói càng quá đáng, Viên Chí Cao cũng không phủ nhận, hắn hừ một tiếng: "Vất vả theo đuổi cô ta vài ngày, cô ta vẫn đối xử lạnh nhạt, chỉ có thể nghĩ cách làm cô ta chú ý."

"Được, cứ giao việc này cho chúng tôi."

"Nhớ kỹ, nhất định phải đưa cô ta tới nơi không ai chú ý, cũng đừng trực tiếp đẩy cô ta, phải làm như ngoài ý muốn, vậy cô ta mới tin." Viên Chí Cao nói.

"Không thành vấn đề, nhất định sẽ làm cho mọi chuyện hoàn hảo."

Đợi bọn họ cam đoan, Viên Chí Cao mới cảm thấy hài lòng dẫn bọn họ rời khỏi rừng trúc.

Kiều Thời Niệm lúc này mới dám nhoài người ra ngoài.

Đã nói lần trước Kiều Lạc Yên không có hứng thú với Viên Chí Cao, hóa ra Viên Chí Cao thực sự sẽ giở trò.

Để tránh bị Viên Chí Cao bắt gặp, Kiều Thời Niệm lùi về phía nhà vệ sinh.

Nghĩ một chút, cô liền gọi điện thoại cho mợ.

"Thời Niệm, mợ đã gọi cho con mấy lần đều không được. Tối hôm qua con làm sao vậy? Thực sự bị Hoắc Nghiên Từ bỏ rơi? Chuyện ly hôn là thật hay giả?"
[/HIDE-THANKS][/BOOK]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 83. Người đàn ông đẹp trai 2

[BOOK][HIDE-THANKS]Điện thoại vừa thông, mợ liền như súng liên thanh, liên tục đặt câu hỏi.

Sáng nay, cô thực sự không muốn nghe mợ truy hỏi, liền trực tiếp tắt điện thoại.

Kiều Thời Niệm lạnh nhạt nói: "Mợ, mợ đừng quản chuyện của con."

"Con có lý hôn với Hoắc Nghiên Từ hay không, con cũng vẫn có cuộc sống tốt hơn Kiều Lạc Yên. Em ấy học đại học không xong, cả ngày chỉ chơi bời, còn hay trượt môn."

Quả nhiên, Kiều Thời Niệm vừa nói, mợ lập tức liền tức giận, giọng điệu thay đổi: "Đứa con gái hư đốn, cô dám nói chuyện với người lớn như vậy sao? Nếu không phải Lạc Yên nhỏ tuổi, cô cho rằng tới lượt cô gả vào Hoắc gia sao?"

"Em ấy gả vào Hoắc gia sao? Đại học cũng không thể tốt nghiệp được, vào Hoắc gia để làm tiểu thư nhà họ sao?" Kiều Thời Niệm chế nhạo.

"Cô." Mợ bị cô làm cho tức giận đến không nói nên lời: "Đúng là nuôi sói trong nhà, uổng công Kiều gia nuôi cô nhiều năm như vậy."

Nói xong, mợ nổi giận đùng đùng cúp máy.

Kiều Thời Niệm cũng cất điện thoại.

Đối với hiểu biết của cô về mợ mình, mợ hẳn là sẽ lập tức gọi điện thoại cho Kiều Lạc Yên, bắt nó lập tức lên lớp.

Nếu Kiều Lạc Yên không nghe, mợ sẽ lập tức cho người tới bắt về hoặc sẽ ngừng chu cấp tiền cho nó.

Kiều Lạc Yên hiểu rõ tính tình của mẹ mình, nhất định sẽ nghe lời.

Chỉ cần có thể đem Kiều Lạc Yên đưa đi, kế hoạch của Viên Chí Cao sẽ không thành công.

Kiều Lạc Yên cũng sẽ không bị cái gọi là "Anh hùng cứu mỹ nhân" làm cảm động.

"Tiểu thư, cô còn ở bên trong sao?"

Lúc này bên ngoài vang lên tiếng gọi của Chu Dương Ưng.

Kiều Thời Niệm từ bên trong đi ra.

Chu Dương Ưng có chút ngại ngùng nói: "Cô đi lâu như vậy mà không ra ngoài, tôi lo lắng cô bị lạc, liền tới tìm một chút."

Kiều Thời Niệm tự nhiên nói: "Mới vừa nhận một cuộc điện thoại nên hơi chậm trễ, đi thôi."

Khu chụp ảnh và khu BBQ không ở cùng một chỗ, Kiều Thời Niệm không gặp được Viên Chí Cao và Kiều Lạc Yên.

Ở khu BBQ, KK và mọi người đã đốt lửa, thị đang được nướng, gần đó có người đang ăn vặt và uống bia, còn có người đang chơi ghi-ta, nhạc cụ.

Nhìn thấy Kiều Thời Niệm, họ thoải mái cảm ơn cô vì đã mang nhiều đồ ăn đến và mời cô ngồi ở bất cứ nơi nào cô muốn.

Bầy không khí thoải mái và bình thường làm cho Kiều Thời Niệm cảm thấy dễ chịu.

Trải qua một đêm say rượu hôm qua, Kiều Thời Niệm hôm nay không dám động vào rượu nữa, cô chỉ lấy chút nước hoa quả, ngồi xuống một bên.

Chu Dương Ưng cũng cầm một chút đồ uống ngồi gần cô.

Kiều Thời Niệm nhìn thấy hai người đang thảo luận về bài hát và giai điệu phía trước, xúc động nói: "Tuổi trẻ thật tuyệt, có thể tự do theo đuổi ước mơ của mình."

Chu Dương Ưng nhìn cô chăm chú nói: "Tiểu thư, cô đừng tự biến mình thành một người già. Cô còn rất trẻ, có thể tự mình theo đuổi ước mơ."

Kiều Thời Niệm nở nụ cười, ước mơ của cô là gì?

Hồi nhỏ, cô mơ ước trở thành một chuyên gia điều chế hương liệu giống như mẹ. Lớn lên cô thấy hứng thú với đầu tư, liền muốn trở thành một nhà đầu tư. Vì vậy đã chọn ngành tài chính ở trong trường đại học, quyết tâm trở thành một nhà quản lý đầu tư giỏi nhất.

Nhưng cuối cùng, các ước mơ đó đều không thực hiện mà cô lại chạy theo Hoắc Nghiên Từ, dùng mọi cách để được làm một Hoắc phu nhân mà anh ta chán ghét.

Cho tới khi bị chết thảm trong bệnh viện tâm thần.

Kiều Thời Niệm thất thần làm cho Chu Dương Ưng hiểu lầm, lộ ra vẻ mặt lo lắng: "Tiểu thư, cô không sao chứ?"

"Sáng nay tôi xem được một vài tin tức liên quan tới cô, nếu trong lòng cô khổ sở, không cần cười miễn cưỡng. Tôi gọi cô ra ngoài vì muốn cho cô thả lỏng tinh thần."

Kiều Thời Niệm quay đầu nhìn vào mắt Chu Dương Ưng, ánh mắt trong suốt sạch sẽ, thật lòng an ủi cô.

Ánh mặt trời chiếu xuyên qua kẽ lá, Kiều Thời Niệm đưa tay che trán, trên môi nở nụ cười chân thành: "Chu Dương Ưng, cảm ơn cậu. Tôi không hề gượng cười, ngược lại còn khá vui."

"Răng rắc" một tiếng, KK ấn xuống điện thoại.

"Oa, ảnh này chụp thật nghệ thuật. Tiểu thư cô nhìn xem."

Kiều Thời Niệm vươn người, nhìn bức ảnh mà KK vừa chụp.

Kiều Thời Niệm dùng tay che trán, lông mày hơi cong, những tia nắng lốm đốm trừ trên cao chiếu xuống khuôn mặt cô, khiến cô trông như được tắm trong ánh nắng- rất nghệ thuật.

"Đó là một bức ảnh đẹp. Không ngờ anh lại đa tài như vậy. Không chỉ biết chơi nhạc, giỏi máy tính còn biết chụp ảnh." Kiều Thời Niệm khen ngợi.

"Quá khen." KK ngẩng đầu đầy kiêu ngạo.

Đúng lúc này, Kiều Thời Niệm thấy ở phía xa, Kiều Lạc Yên đang vội vàng rời đi.

Xem ra công lực của mợ thực sự không giảm, Kiều Thời Niệm quả nhiên không dám không nghe.

Kiều Thời Niệm nhẹ nhàng thở ra.

Thời gian sau đó, Kiều Thời Niệm cùng hội Chu Dương Ưng thoải mái ăn uống và trò chuyện.

Tới chạng vạng, Kiều Thời Niệm thực hiện lời hứa, mời tất cả mọi người tới một nhà hàng hải sản sang trọng.

Trên bàn ăn, Kiều Thời Niệm thực sự không thể từ chối, đã cùng bọn họ uống vài ly bia.

Để kỉ niệm một ngày vui vẻ, Kiều Thời Niệm đã đăng tải lên trang cá nhân một dòng trạng thái "Chỉ khi yêu bản thân, bạn mới nhận ra rằng cuộc sống thật tươi đẹp."

Bên dưới là bức ảnh mà KK chụp cô ở khu vườn và ảnh một bàn hải sản cùng bình rượu.

Sau khi ăn uống no say, cả nhóm rời khỏi nhà hàng.

"Tiểu thư, để cho Chu Dương Ưng tiễn cô, cậu ấy có bằng lái." KK đề nghị.

Kiều Thời Niệm định nói rằng mình đang tìm tài xế thì nghe thấy người phụ nữ bên cạnh kêu lên: "Ồ, người đàn ông đó đẹp trai quá!
[/HIDE-THANKS] "[/BOOK]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 84. Hoắc Nghiên Từ đồng ý ly hôn.

[BOOK][HIDE-THANKS]Người đàn ông bước xuống xe, mặc một bộ vest lịch sự, dáng người cao ráo, chân dài bước xuống, khí chất mạnh mẽ, khuôn mặt góc cạnh dưới ánh đèn càng trở nên nghiêm nghị hơn.

Đúng là Hoắc Nghiên Từ.

Bên cạnh là Chu Thiên Thành cũng một thân âu phục, hai người đang đi về hướng nhà hàng.

Có thể vì cảm nhận được cái nhìn chăm chú của Kiều Thời Niệm, Hoắc Nghiên Từ cũng nhìn qua phía cô.

Chu Thiên Thành cũng thấy được cô, cúi đầu thay cho lời chào.

Bọn họ chắc hẳn có hẹn ở đây.

Kiều Thời Niệm cũng chào lại Chu Thiên Thành bằng một nụ cười, cũng không thèm để ý tới Hoắc Nghiên Từ, đi lên phía trước tiếp đón mấy người trong nhóm.

"Oa, anh ta đang đi tới đây, không phải muốn bắt chuyện với tôi chứ?" người phụ nữ bên cạnh lại hưng phấn nói với bạn.

Kiều Thời Niệm vừa thấy, Hoắc Nghiên Từ quả nhiên đi về phía bọn họ, cũng rất nhanh đứng trước mặt cô.

"Lại uống rượu?" Hoắc Nghiên Từ không rõ vui hay giận hỏi.

Kiều Thời Niệm khinh thường nhếch môi: "Liên quan gì đến anh?"

Hoắc Nghiên Từ nhìn cô không lên tiếng.

Nghe được bọn họ nói chuyện, người phụ nữ vừa rồi còn vui mừng biết rằng Hoắc Nghiên Từ không nhìn tới mình, cô ấy rời đi nhưng vẫn nhìn Hoắc Nghiên Từ với vẻ mặt tiếc nuối.

Trong lòng Kiều Thời Niệm khinh bỉ, có gì để nhìn? Hoắc Nghiên Từ cũng chỉ có một khuôn mặt lừa đảo, thực tế là một kẻ không ra gì.

Chu Dương Ưng hẳn là nhận ra Hoắc Nghiên Từ, cũng đã xem được tin tức tối qua.

Sợ rằng sẽ gây ra hiểu nhầm cho Kiều Thời Niệm, anh lễ phép trả lời: "Anh Hoắc, chị Kiều chỉ uống hai ly bia thôi, cũng không nhiều, chúng tôi đang định đưa chị về nhà."

Hoắc Nghiên Từ đem ánh mắt cảnh cáo nhìn vể phía Chu Dương Ưng: "Vợ của tôi không cần người ngoài phải đưa về."

Những người còn lại trong nhóm nghe đến "Vợ của tôi" vài giây sau, trên mặt đồng loạt là vẻ không thể tin được.

Bọn họ biết Kiều Thời Niệm đã kết hôn, nhưng không biết chồng của cô ấy lạ là người đàn ông khí chất hơn người như vậy.

Cảm giác khi đứng gần anh ta, bọn họ nháy mắt trở nên thật tầm thường.

Lời nói của Hoắc Nghiên Từ làm cho Chu Dương Ưng thật xấu hổ, trên mặt cũng nhanh chóng ngượng ngùng.

Kiều Thời Niệm trừng mắt nhìn Hoắc Nghiên Từ: "Người ngoài cái gì? Cậu ta là bạn của tôi. Anh đi làm việc của mình đi, chuyện của tôi không cần anh lo. Chu Dương Ưng, chúng ta đi."

Nói xong, Kiều Thời Niệm chuẩn bị rời đi, Hoắc Nghiên Từ liền giữ lấy tay cô.

"Anh muốn làm gì?" Kiều Thời Niệm tức giận.

Lúc này, Chu Thiên Thành cũng đã đi tới gần bọn họ, Hoắc Nghiên Từ cầm thấy tay Kiều Thời Niệm không buông, nói với Chu Thiên Thành: "Cậu đi tiếp đón Bùi tổng."

Chu Thiên Thành cũng không có chút bất ngờ nào, gật đầu nói: "Vâng, Hoắc tổng."

Chu Thiên Thành đi vào nhà hàng, Hoắc Nghiên Từ kéo Kiều Thời Niệm đi về phía xe mình: "Tôi đưa cô về."

Lái xe sớm đã quan sát được mọi chuyện, thức thời đứng ở bên ngoài xe.

"Buông ra, tôi sẽ về một mình, không cần anh." Kiều Thời Niệm kiên quyết giãy tay ra.

"Kiều Thời Niệm, cô sợ chuyện tối qua còn chưa đủ loạn hay sao, lại muốn lên trang nhất vì say rượu?" Hoắc Nghiên Từ mặt không biến sắc hỏi.

Kiều Thời Niệm lúc này mới phát hiện bên ngoài nhà hàng có người đã nhận ra cô, cầm di động muốn chụp ảnh.

Kiều Thời Niệm cũng không thích bị người khác bàn luận, chuyện ngày hôm qua là bất đắc dĩ.

Vì thế, cô không cãi cọ với Hoắc Nghiên Từ nữa, lấy hai tay che mặt, trực tiếp ngồi vào trong xe.

Cho đến khi xe của Hoắc Nghiên Từ rời khỏi, các thành viên trong ban nhạc vẫn còn có chút bối rối.

"Chu Dương Ưng, chị Kiều sẽ không cãi nhau với chồng chứ?"

Chu Dương Ưng nhìn vào chiếc xe dần biến mất trong bóng tối nói: "Yên tâm, cô ấy có thể tự lo được."

"Cậu biết cô ấy bao lâu, biết rõ đến mức nào rồi?" có người nói đùa.

"Sau này đừng có đùa giỡn cô ấy." Chu Dương Ưng nghiêm túc nói: "Dù sao cô ấy cũng là phụ nữ, có một số trò đùa đối với chúng ra không vấn đề gì nhưng có thể sẽ mang đến phiền phức cho cô ấy."

* * *

Trên xe, Kiều Thời Niệm quay lưng lại với Hoắc Nghiên Từ, không muốn giao tiếp với anh ta.

Hoắc Nghiên Từ cũng không mở miệng nói chuyện, nhưng khuôn mặt tuấn tú kia cũng không được tốt cho lắm, có vẻ đang cực kì nhẫn nại.

Phỏng chừng là muốn chờ cô giải thích chuyện cùng ăn cơm với đám người Chu Dương Ưng.

Đừng nói bọn họ sắp ly hôn, cho dù là vợ chồng bình thường, cũng không thể can thiệp chuyện cô kết bạn.

Cho nên Kiều Thời Niệm thấy không cần thiết phải giải thích.

Sau đó không lâu, xe đã về tới biệt thự.

Kiều Thời Niệm không quan tâm Hoắc Nghiên Từ, lập tức xuống xe, đi lên phòng.

Vương thẩm nhìn thấy cô, nhẹ nhàng thở phào: "Phu nhân, cô cuối cùng cũng trở về, cô không biết khi nãy tiên sinh sắc mặt khó coi thế nào, tôi cũng không giám lên tiếng."

Kiều Thời Niệm nắm được trọng điểm: "Anh ta đã trở về?"

"Đúng vậy, tiên sinh hơn sáu giờ liền.. Hoắc tiên sinh"

Vương thẩm còn chưa nói dứt lời, liền nhìn thấy Hoắc Nghiên Từ đi vào phòng, vội vàng chào hỏi.

Kiều Thời Niệm nhướng lên đôi mày thanh tú: "Không phải anh còn đi xã giao sao?"

Chu Thiên Thành không phải đang ở nhà hàng chờ anh ta sao?

Hoắc Nghiên Từ không trả lời cô, nhấc chân đi thẳng lên lầu.

Rõ ràng Hoắc Nghiên Từ không nghe lời cô, muốn đưa cô về nhà, bây giờ nhìn bộ dạng anh ta, giống như là cô đang nợ anh ta vậy.

Đầu óc có vấn đề.

"Phu nhân, cô và tiên sinh cùng nhau trở về ư?" Vương thẩm hỏi.

Kiều Thời Niệm gật đầu: "Đúng vậy, tôi cùng bạn ăn cơm xong liền gặp anh ta ở trước nhà hàng."
[/HIDE-THANKS][/BOOK]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 85. Hoắc Nghiên Từ đồng ý ly hôn 2

[BOOK][HIDE-THANKS]Vương thẩm thì thầm: "Tôi đã hỏi lúc tiên sinh trở về, ngài ấy nói không phải đi xã giao."

"Có thế là có việc đột xuất." Kiều Thời Niệm nói: "Dì làm việc đi, tôi về phòng nghỉ ngơi."

Kiều Thời Niệm trở lại phòng ngủ, Hoắc Nghiên Từ đang ngồi trên sofa như là đang chờ cô.

Kiều Thời Niệm cau mày: "Anh có mất trí nhớ không? Tôi đã nói từ hôm nay trở đi, anh đừng vào phòng này nữa."

Hoắc Nghiên Từ bắt chéo đôi chân dài, lạnh lùng nói: "Kiều Thời Niệm, chúng ta tính toán một chút nhé?"

"Tôi phải tính toán chuyện gì với anh?"

Hoắc Nghiên Từ từ bên cạnh lấy ra một tập tài liệu ném cho cô: "Cô đã đầu tư vào Minh Mao?"

Kiều Thời Niệm không ngạc nhiên khi Hoắc Nghiên Từ biết về điều này, cô lạnh lùng nói: "Không dùng tiền của anh, đó là tiền hồi môn của tôi."

Hoắc Nghiên Từ có chút khó chịu.

"Tôi đang nói về tiền sao?"

"Ngoài tiền ra, còn gì để nói sao?"

"Chuyện xảy ra ở tiệc rượu đêm qua toàn bộ đều là kế hoạch của cô?"

Kiều Thời Niệm lúc này mới có phản ứng: "Anh cảm thấy tôi vì kế hoạch của Minh Mao đêm qua cho nên nghi ngờ tôi mua chuộc người của khách sạn để làm Bạch Y Y bị thương?"

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của Kiều Thời Niệm chẳng hề để ý lời anh nói mà chỉ mỉa mai trào phúng, Hoắc Nghiên Từ chỉ cảm thấy cơn giận dữ trong lòng đang từ từ bốc lên.

Hoắc Nghiên Từ lạnh lùng nói: "Những việc như thế này cô cũng không phải chưa từng làm."

Nghe vậy, Kiều Thời Niệm không trả lời mà phá ra cười một tiếng.

Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, Hoắc Nghiên Từ vẫn luôn là không tin tưởng cô.

Mỗi lần Bạch Y Y gặp chuyện ngoài ý muốn, anh ta luôn luôn là người đầu tiên nghi ngờ cô.

"Hoắc Nghiên Từ, ly hôn đi, ngay bây giờ."

Kiều Thời Niệm cảm thấy bản thân không thể chịu đựng như thế này thêm một giây nào nữa: "Anh cùng với Bạch Y Y của anh, hai người hãy sống chết mà giữ lấy nhau đi, đừng rời khỏi nhau mà đi ra ngoài gây thị phi nữa."

Lời này của Kiều Thời Niệm thực sự chọc điên Hoắc Nghiên Từ: "Cô đừng cho rằng đem chuyện ly hôn ra là có thể uy hiếp được tôi cho lên hết lần này tới lần khác nhắc tới."

"Vậy anh bị uy hiếp rồi sao?" Kiều Thời Niệm ép hỏi.

"Buồn cười." Hoắc Nghiên Từ lạnh lùng nói: "Ngày mai tôi sẽ kí đơn ly hôn, đến lúc đó cô muốn lập tức lấy chứng nhận ly hôn tôi cũng theo cô tới cùng."

Nói xong, Hoắc Nghiên Từ thô lỗ cầm tập tài liệu, đi thẳng ra ngoài.

Kiều Thời Niệm giật mình sửng sốt một lát, sau đó liền thả lỏng mà nằm trên giường.

Hoắc Nghiên Từ rốt cuộc cũng không chịu được đã đồng ý ly hôn.

Cô có thể được tự do rồi.

Kiều Thời Niệm mở di động ra, muốn đem tin tốt này báo cho Phó Điền Điền.

Lúc này mới biết, dòng trạng thái công khai buổi sáng nhận được rất nhiều bình luận.

Xem một chút, ngoài những thành viên trong ban nhạc của Chu Dương Ưng còn có Mạc Tu Viễn cũng đồng tình với cô, còn để lại cho cô một bình luận "Quay đầu là bở, chúc mừng lên bờ."

Mạc Tu Viễn nói đến chuyện lên bờ, ý chỉ cô không nên yêu Hoắc Nghiên Từ nữa, nên tự yêu chính bản thân mình sao?

Kiều Thời Niệm không quan tâm chuyện hắn vui sướng khi có người gặp họa.

Kiều Thời Niệm đang định gửi tin nhắn báo tin cho Phó Điền Điền thì cô ấy lại gọi video cho cô.

"Điền Điền, mình đang chuẩn bị gọi cho cậu, chúng ta thật là tâm linh tương thông."

"Tương thông cái rắm." Phó Điền Điền có chút tức giận: "Cậu không phải trong bình luận buổi sáng nói đến tối sẽ gọi cho mình sao? Mình chờ cả một ngày cũng không nhận được cuộc gọi nào."

Kiều Thời Niệm lúc ấy vội tới Minh Mao, trong tin nhắn nói buổi tối sẽ liên lạc với cô ấy, sau đó cô lại cùng đi chơi với nhóm của Chu Dương Ưng, tâm tình thoải mái tự do, cũng quên mất phải tâm sự với Phó Điền Điền.

"Hiện tại vẫn đúng lúc mà, không sớm không muộn." Kiều Thời Niệm cười cười.

Phó Điền Điền cũng không muốn tranh luận thêm về vấn đề này, trực tiếp hỏi: "Chuyện tối hôm qua là sao vậy? Tin tức nhiều như vậy, mình vừa mở ra liền thấy."

Kiều Thời Niệm đem chuyện phát sinh tối qua kể lại qua loa cho Phó Điền Điền.

"Cho nên, khi cậu phát hiện có người chụp lén phía sau liền tận dụng thời cơ, cho tin tức được phát ra sao?"

"Đúng vậy, dù sao bọn họ cũng sẽ đem mình viết thành một dạng đáng thương buồn thảm, còn chế giễu, vậy mình chỉ còn cách lợi dụng cơ hội này để đứng lên."

"Cậu giỏi thật. Tại sao trong tình huống buồn bã như vậy vẫn có thể nghĩ ra cách để truyền thông chứ?"

Phó Điền Điền lại nói: "Nếu là trước kia, cậu chắc chắn sẽ nghĩ đủ mọi cách để cho Hoắc Nghiên Từ không thể rời khỏi bữa tiệc."

Khi Phó Điền Điền nhắc tới, Kiều Thời Niệm thực sự nghĩ tới bữa tiệc.

Kiếp trước, cô vì Hoắc Nghiên Từ mà đối đầu với Bạch Y Y, nghe theo xúi giục của Trình Uyển Hân, hẹn Bạch Y Y ở một quán cà phê để nói chuyện.

Kết quả chưa nói được vài câu, Bạch Y Y đột nhiên vị đèn chùm ở trong quán rơi trúng.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng đã thấy Hoắc Nghiên Từ đột nhiên xuất hiện ở cửa quán.

Nhìn thấy cả người Bạch Y Y toàn là máu, không phân biệt đúng sai liền trách cô cố ý sắp xếp sự việc như vậy.

"Chỉ lệch thêm một chút nữa, chiếc đèn này sẽ rơi trúng đầu Bạch Y Y, cô tại sao lại ác độc như vậy?"

"Không phải em, em không biết tại sao lại như vậy."

"Người là cô hẹn đến, địa điểm là cô chọn, cô còn không biết tại sao ư?"

Hoắc Nghiên Từ vừa trách móc cô, vừa muốn bế Bạch Y Y tới bệnh viện.

Cô tức giận muốn giải thích rõ ràng nhưng bị Hoắc Nghiên Từ đẩy ra, đập vào góc bàn, bị thương cột sống thắt lưng tới tận nửa tháng mới hồi phục.

* * *

Kiếp này Bạch Y Y lại bị đèn rơi trúng.

Những sự kiện giống nhau nhưng ở thời điểm và địa điểm khác liệu có phải chỉ là sự trùng hợp hay không?
[/HIDE-THANKS][/BOOK]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 86. Ăn giấm

[BOOK]"Sao cậu không nói gì, nghĩ đến chuyện tối qua Hoắc Nghiên Từ khẩn trương vì người phụ nữ khác, lại bắt đầu khổ sở sao?"

Thấy Kiều Thời Niệm bộ dáng cau mày suy tư, Phó Điền Điền lại chế nhạo nói.

Kiều Thời Niệm liếc Phó Điền Điền một cái xem thường: "Cậu nói xem, khách sạn năm sao tự nhiên sao lại để xảy ra một chuyện không an toàn như vậy?"

"Theo lý hẳn là sẽ không thể phát sinh." Phó Điền Điền nói: "Cậu cảm thấy chuyện Bạch Y Y bị thương kỳ lạ sao?"

Kỳ lạ là khó tránh khỏi, nhưng Hoắc Nghiên Từ đã điều tra nguyên nhân rồi, nếu anh ta không tìm ra được thì có nghĩa là Bạch Y Y đã làm rất hoàn hảo.

Nếu cô vội đi điều tra, có lẽ cũng không phát hiện được gì. Cho dù có phát hiện ra, Hoắc Nghiên Từ cũng sẽ cho rằng cô có động cơ, thậm chí còn hiểu lầm cô không thể buông bỏ anh ta nên vẫn cố chấp.

Dù sao người bị thương là Bạch Y Y, chỉ cần cô không thèm để ý đến cái nhìn của Hoắc Nghiên Từ, khổ nhục kế này cũng sẽ không có ảnh hưởng đến cô.

"Không nói những chuyện ảnh hưởng tâm trạng nữa, mình có chuyện muốn nói cho cậu." Kiều Thời Niệm giọng điệu đã nhẹ nhàng hơn.

"Chuyện gì vậy?"

"Hoắc Nghiên Từ đã đồng ý ký đơn ly hôn, chỉ cần không kinh động đến bà nội, ngày mai mình có thể làm xong thủ thục ly hôn."

Phó Điền Điền kinh ngạc: "Hoắc Nghiên Từ thực sự đồng ý sao? Trước đây không phải anh ta nói cần sự đồng ý của hai bên gia đình sao? Tại sao lại thay đổi nhanh như vậy?"

Kiều Thời Niệm cười nói: "Anh ta chỉ là muốn gây rắc rối cho mình thôi. Lần này Bạch Y Y bị thương nặng như vậy, anh ta sợ mình sẽ làm thêm nhiều chuyện tổn hại đến cô ta nếu cứ tiếp tục dây dưa."

"Chờ đã!" Phó Điền Điền thấy có gì đó không đúng: "Hoắc Nghiên Từ nghi ngờ Bạch Y Y vì cậu nên mới bị thương?"

"Anh ta có nhầm không vậy. Anh ta không rõ tính cách của cậu hay sao? Có gì tức giận liền trả thù tại chỗ, sao có thể tính kế bày ra nhiều chuyện như vậy?"

"..."

Kiều Thời Niệm: "Mình không biết là cậu đang khen mình ngay thẳng hay đang chê mình ngu ngốc đó."

Phó Điền Điền không quan tâm đến câu nói đùa của cô: "Niệm Niệm, đây là lý do khiến cậu nhất định phải ly hôn sao?"

Kiều Thời Niệm nằm ở trên gường, lật một trang tạp chí, thản nhiên nói: "Là một trong số đó."

"Một hai lời cũng không thể nói rõ được. Dù sao mình và anh ta cũng không hợp nhau. Mình không muốn dùng cuộc hôn nhân này trói buộc anh ấy. Mình nghĩ đây là sự giải thoát cho cả hai."

"Phịch!"

Lời vừa nói ra khỏi miệng, Kiều Thời Niệm liền nghe được cửa phòng bị mở ra, ngẩng đầu nhìn lên, là Hoắc Nghiên Từ vừa mới ra khỏi phòng giờ đã quay trở lại.

Cũng không biết anh ta có nghe được lời của cô hay không, nhìn sắc mặt anh ta so với lúc nãy còn nghiêm trọng hơn, quanh người như tỏa ra một tầng khí lạnh.

"Anh"

Kiều Thời Niệm vốn định chất vấn anh ta lại muốn làm gì, nhưng nhìn bộ dáng này lập tức lời bị nghẹn trong họng.

Hoắc Nghiên Từ không nói không rằng, đi tới bên cạnh giường, lấy đi gối đầu cùng sách vở và kính mắt, mặt lại lạnh như băng đi ra ngoài.

Toàn bộ quá trình mất không tới vài giây, Kiều Thời Niệm còn chưa kịp phản ứng lại.

"Hoắc Nghiên Từ sao lại vào được phòng?"

Phó Điền Điền cũng có vẻ sợ hãi, sau khi Hoắc Nghiên Từ đi khỏi, lại nói: "Các người vừa cãi nhau sao? Sắc mặt anh ta thật đáng sợ."

Kiều Thời Niệm đi tới khóa cửa, tức giận nói: "Ai muốn cãi nhau với anh ta? Buổi tối, ở ngoài nhà hàng anh ta nói những lời không kiêng dè với bạn của mình, lại nhất định phải đưa mình về nhà, sau đó mặt mũi liền sưng xỉa như vậy."

"Không nói tới anh ta nữa. Cậu đã xem được ảnh chụp của mình chưa?"

"Mình không để ý, làm sao vậy?" Phó Điền Điền vừa nói vừa vào xem lại: "Thôi xong."

"Sao nào, ảnh chụp có phái rất đẹp hay không?" Kiều Thời Niệm có chút tự mãn nói.

"Sao lại có một người con trai trong ảnh vậy?" Phó Điền Điền hỏi.

"Con trai sao?"

Kiều Thời Niệm nghe vậy cũng mở lại ảnh để xem, phóng to ra mới phát hiện, KK đã chụp ảnh cô nhưng phía sau lại có cả Chu Dương Ưng.

"Mắt của cậu đeo kính lúp của phải không? Người ta chỉ lộ chút mặt mà cậu cũng phát hiện được?"

Phó Điền Điền nói: "Người này không tệ nha, nhất là ánh mắt nhìn vào cậu, sáng ngời"

"Sáng ngời cái gì, cậu đừng nói bừa."

Kiều Thời Niệm phóng to bức ảnh xem lại, Chu Dương Ưng đang ngồi bên cạnh cô, mặc dù chỉ chụp một nửa khuôn mặt nhưng có thể nhìn thấy vẻ tuấn tú và ánh mắt của cậu ta.

Có một chút nụ cười dịu dàng trong sáng.

"Bức ảnh thứ hai là một bàn hải sản và rượu, cũng là cùng người đàn ông kia ăn hay sao?" Phó Điền Điền hỏi.

"Không phải chỉ một mình cậu ta, còn có năm sáu người nữa." Kiều Thời Niệm sửa lại lời pd, lại nói: "Hơn nữa, cậu cũng đã từng gặp qua cậu ta. Lần trước chúng ta đi mua sắm, mình đã mua bộ âu phục giúp cậu ta. Cậu ấy tên là Chu Dương Ưng."

"Hóa ra là cậu ta? Các người cũng thật có duyên." Phó Điền Điền lại hỏi: "Cậu ta có phải là người mà Hoắc Nghiên Từ miệt thị hay không?"

"Đúng vậy."

"Chuyện ly hôn cũng là do hai người cãi nhau xong anh ta mới đồng ý?"

"Cậu muốn nói điều gì?" Kiều Thời Niệm hỏi lại.

"Mình đang nghĩ, có một khả năng." Phó Điền Điền mạnh dạn đoán: "Hoắc Nghiên Từ cũng đã xem được những tấm ảnh này, sau đó liền vội vàng chạy tới nhà hàng."

"Đúng lúc gặp được cậu và Chu Dương Ưng đang ở cùng một chỗ, trong lòng không vui, sau đó liền dẫn cậu về nhà, tưởng rằng cậu sẽ giải thích mọi chuyện nhưng cậu lại không nói gì, thậm chí còn yêu cầu anh ta ly hôn cho nên anh ta mới tức giận đồng ý."

Nghe Phó Điền Điền phân tích như vậy, Kiều Thời Niệm cắt ngang: "Thứ nhất, Hoắc Nghiên Từ sẽ không xem ảnh trong bài viết của mình, trước đây mình cũng muốn nhắc tới anh ấy trong các bình luận nhưng anh ta sẽ không bao giờ có phản hồi."
[/BOOK]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 87. Ăn giấm 2

[BOOK]"Có lần anh ta còn thấy quá phiền phức, nói với mình là không có thời gian xem mấy thứ đó."

"Thứ hai, Hoắc Nghiên Từ tới nhà hàng đó là vì có buổi xã giao. Lúc anh ta xuống xe, còn có trợ lý đi cùng. Hơn nữa, Hoắc Nghiên Từ đối xử với Chu Dương Ưng kỳ quá cũng không phải lần đầu tiên. Anh ta chính là một kiểu đàn ông có tính sở hữu cao."

"Còn cậu nói chuyện anh ta vì tức giận nên mới đồng ý ly hôn, vậy càng không đúng. Nếu cảm xúc của Hoắc Nghiên Từ dễ bị ảnh hưởng như vậy, anh ta có thể điều hành cả tập đoàn Hoắc thị như vậy sao?"

"Tổng kết lại, cậu phân tích hoàn toàn không hợp lý." Kiều Thời Niệm kết luận lại.

Phó Điền Điền vẫn cảm thấy suy luận của cô là đúng: "Hoắc Nghiên Từ cũng không phải máy móc, sao lại không thể có tình cảm? Cậu cảm thấy anh ta phản ứng với Chu Dương Ưng như vậy là bản chất chiếm hữu, nhưng theo mình nghĩ đó cũng là một loại biểu hiện của sự ghen tuông."

Ghen?

Kiều Thời Niệm cảm thấy có chút buồn cười. Chữ "ghen" này cũng có ngày xuất hiện trên người Hoắc Nghiên Từ sao?

"Cậu nếu không tin lời mình nói, vậy có dám cược với mình một lần hay không? Tới ngày mai hai người chắc chắn vẫn chưa ly hôn được, vì Hoắc Nghiên Tư nhất định sẽ đổi ý." Phó Điền Điền nói.

Kiều Thời Niệm kêu một tiếng: "Có gì mà không dám. Nếu anh ta đồng ý rồi chắc chắn sẽ làm, anh ta cũng không phải kiểu người thích lật lọng."

"Vừa hay, ngày mai hoặc ngày kia mình sẽ bay về, đến hôm đó chúng ta gặp nhau một chút."

"Được."

Kiều Thời Niệm lại hỏi thêm chuyện của bác sĩ Ôn và cô bạn học kia. Phó Điền Điền cho biết, cô cứ dăm ba hôm lại mang đồ ăn tới cho bác sĩ Ôn nên người bạn học kia vẫn duy trì khoảng cách, không có hành động nào quá đáng.

Phó Điền Điền còn nói, cô ấy đã mua tặng mẹ chồng một chiếc vòng ngọc bích, cũng mua tặng bố chồng một chiếc bình ngọc nhỏ.

Sau đó hai người lại trò chuyện thêm một chút chuyện của Minh Mao mới cúp máy.

Buông di động xuống, Kiều Thời Niệm ghé vào trên giường, sau khi nghe Phó Điền Điền nói, trong lòng không khỏi có chút bất an.

Hoắc Nghiên Từ sẽ không thực sự đổi ý không ly hôn nữa chứ?

Ngày hôm sau, Kiều Thời Niệm tỉnh lại đã hơn chín giờ.

Tối hôm qua cứ lo lắng chuyện Hoắc Nghiên Từ có thể không chịu ly hôn, lăn lộn mãi tới rạng sáng mới ngủ, ai ngờ ngủ một chút liền quá giờ..

Kiều Thời Niệm rửa mặt xong đi xuống lầu, Vương thẩm đã chuẩn bị xong bữa sáng.

"Vương thẩm, Hoắc Nghiên Từ đi ra ngoài rồi sao?"

"Đúng vậy, tiên sinh sáng sớm đã tới công ty rồi."

Kiều Thời Niệm lập tức lấy điện thoại gọi cho anh ta.

Vốn tưởng rằng anh ta sẽ không nghe điện thoại, nhưng chỉ vài hồi chuông, trong điện thoại đã truyền đến giọng trầm thấp:

"Chuyện gì?"

Kiều Thời Niệm quay lưng đi về nơi khác nghe điện thoại: "Đơn ly hôn anh đã ký xong chưa? Sáng nay có thể đi làm thủ tục không?"

Hoắc Nghiên Từ vẫn lạnh lùng như trước nói: "Có việc, không rảnh."

"Anh không rảnh đi làm thủ tục, nhưng vẫn có thời gian ký đơn đúng không?" Kiều Thời Niệm nóng nảy: "Anh hiện tại đang ở đâu, tôi qua tìm anh."

Vậy mà Hoắc Nghiên Từ thật sự nói: "Phòng làm việc Hoắc thị."

Nói xong liền cúp máy.

Kiều Thời Niệm đi đến bàn ăn, Vương thẩm đã không còn ở phòng khách, chắc là không nghe được cô nói chuyện.

Tuy rằng lần trước không phải Vương thẩm báo tin cho bà nội, nhưng để chắc chắn, cô vẫn là không cho bất cứ ai biết được.

Ăn qua loa bữa sáng xong, Kiều Thời Niệm lái xe tới tập đoàn Hoắc thị.

Không chút trở ngại lên thẳng văn phòng tổng giám đốc.

Khi cô gõ cửa phòng chuẩn bị vào, Kiều Thời Niệm lại phát hiện, bên trong đang có cậu và mợ của cô.

Kiều Thời Niệm tâm trạng lập tức hồi hộp.

Không phải Hoắc Nghiên Từ gọi bọn họ tới để ngăn cản chuyện ly hôn chứ?

Chắc là mợ lo lắng về tin tức ly hôn hôm trước nên cố ý cùng cậu tới để thăm dò?

Nghe được tiếng gõ cửa, cậu cùng mợ đều nhìn về phía cô: "Niệm Niệm, con tới tìm Nghiên Từ sao?"

Nhìn sắc mặt và giọng điệu của hai người, xem ra Hoắc Nghiên Từ vẫn chưa đem chuyện ly hôn nói cho bọn họ.

Kiều Thời Niệm nhẹ nhàng thở ra.

"Con tìm anh ta có chút việc." Kiều Thời Niệm hỏi: "Sao cậu mợ lại tới đây?"

"Chúng ta tới để cảm ơn Nghiên Từ." mợ nói: "Lần trước Nghiên Từ đã giúp công ty gặp gỡ được với Phi Dương. Cậu mợ không chỉ tới tặng quà mà còn muốn mời Nghiên Từ trưa nay cùng tới bữa tiệc gặp gỡ với tập đoàn Phi Dương."

Nghe mợ nói, Kiều Thời Niệm mới chú ý tới trên bàn đặt rất nhiều hộp quà trông rất sang trọng, đắt tiền.

Mà nghe ra được, chuyện hợp tác còn chưa thành công, vẫn cần Hoắc Nghiên Từ phải ra mặt giúp đỡ.

Kiều Thời Niệm có chút không vui: "Mợ, không phải mợ đã đồng ý với ông ngoại, sẽ không vì chuyện của công ty mà tới tìm Hoắc Nghiên Từ nữa hay sao?"

Đàm Thục Hồng oán trách nói: "Niệm Niệm, sao con lại nói vậy, đây cũng không phải giúp đỡ. Nghiên Từ và tổng giám đốc bên Phi Dương đều là chỗ quen biết, mọi người cũng là bạn bè cùng nhau ăn bữa cơm, không phải rất bình thường sao?"

"Anh ta không rảnh." Kiều Thời Niệm thì thầm: "Còn có việc gấp phải làm."

"Nghiên Từ đã nói không bận việc, con làm sao biết nó không rảnh?" mợ bất mãn nói.

"Đúng vậy Niệm Niệm, Nghiên Từ dù có bận, cũng phải ăn cơm đúng không. Chúng ta ở đây chờ nó xong việc, cùng nhau ăn một bữa." Cậu nói ra những lời làm cho cô không thể cự tuyệt.

Cậu có khi so với mợ còn cố chấp hơn.

Đã nói chờ, nhất định sẽ chờ cho được.

Buổi sáng này không thể tới cục dân chính nữa. Vẫn là để cho anh ta ký đơn ly hôn trước đi.

Vì thế Kiều Thời Niệm hỏi Hoắc Nghiên Từ: "Cái đó anh đã ký xong chưa?"
[/BOOK]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 88. Không có thói quen miễn cưỡng người khác.

[BOOK]Hoắc Nghiên Từ còn chưa lên tiếng, mợ đã kỳ quái hỏi: "Niệm Niệm, con muốn Nghiên Từ ký cái gì?"

Kiều Thời Niệm tùy tiện lấy cớ: "Con mua bảo hiểm cho xe của anh ấy, cần anh ấy ký tên."

"Phải không?" Đàm Thục Hồng có chút nghi ngờ: "Bây giờ mới mua bảo hiểm, trước đây chưa mua sao?"

"Đây là bảo hiểm gia tăng, lần trước xe gặp sự cố, thiếu một loại bảo hiểm, vì thế mà công ty bảo hiểm không chi trả toàn bộ, lần này mua bổ sung."

Kiều Thời Niệm nói dối mặt không biến sắc, Đàm Thục Hồng giọng điệu thân thiết hỏi Hoắc Nghiên Từ: "Là vậy sao Nghiên Từ?"

Kiều Thời Niệm không nghĩ tới, chuyện như vậy mợ còn có thế đợi Hoắc Nghiên Từ xác nhận. Nhớ lại lời nói của Phó Điền Điền, cô hơi khẩn trương nhìn về phía Hoắc Nghiên Từ.

Ánh mắt lạnh lùng của Hoắc Nghiên Từ liếc cô một cái, nhưng cũng không vạch trần cô: "Vâng."

Kiều Thời Niệm lén thở phào, xem ra Phó Điền Điền nói linh tinh, Hoắc Nghiên Từ cũng coi như người biết giữ chữ tín.

"Nghiên Từ, các con lái xe phải cẩn thận một chút, các loại bảo hiểm cũng mua đầy đủ đi." Đàm Thục Hồng lại thân thiết vừa cười vừa nói.

Thấy mợ đã tin tưởng, Kiều Thời Niệm liền yên tâm hỏi: "Phần hợp đồng bảo hiểm đã ký để ở đâu?"

Hoắc Nghiên Từ mặt không chút thay đổi, liếc mắt về phía bàn làm việc.

Kiều Thời Niệm lập tức đi qua, trên bàn quả nhiên có một phần văn kiện.

Cô mở ra nhìn, mấy chữ "Đơn ly hôn" rõ ràng hiện ra trước mắt.

Kiềm chế tâm tình kích động, Kiều Thời Niệm đem tài liệu ôm vào trong lòng: "Cậu, mợ, mọi người tiếp tục nói chuyện, con không quấy rầy nữa."

Nói xong, Kiều Thời Niệm chuẩn bị rời đi.

Lại nghe thấy Hoắc Nghiên Từ lạnh nhạt nói: "Cậu, mợ, thật xin lỗi. Sáng nay con còn có cuộc họp, giữa trưa đã có một cuộc hẹn từ trước không thể từ chối, chỉ có thể phụ lòng cậu mợ."

Hoắc Nghiên Từ rõ ràng có ý đuổi khách.

Anh ta đã ký đơn ly hôn rồi, quả thật không có nghĩa vụ phải giúp đỡ Kiều gia nữa.

Vì thế Kiều Thời Niệm mở miệng nói: "Nếu Hoắc Nghiên Từ đã bận như vậy, chúng ta cùng nhau đi thôi, đừng quấy rầy anh ta nữa."

Nghe vậy, cậu mợ rõ ràng có chút không vui nhưng Hoắc Nghiên Từ đã nói như thế, bọn họ cũng không có lý do gì ở lại nữa.

Ba người đang rời khỏi phòng tổng giám đốc.

"Niệm Niệm, sao con lại như vậy? Con biết rõ nguyên nhân chúng ta muốn mời Hoắc Nghiên Từ ăn cơm, con không nói giúp thì thôi, còn ra sức từ chối thay cho nó, con muốn nhìn cậu con sốt ruột đến phát hỏa sao?"

Vừa ra bên ngoài, mợ liền tức giận nói Kiều Thời Niệm.

Kiều Thời Niệm tâm tình rất tốt, không so đo với mợ, còn trấn an cậu: "Cậu không cần sốt ruột, nếu chúng ta không cần nhờ vào Hoắc Nghiên Từ cũng có thể giành được hợp đồng, không phải sẽ càng tự tin hơn sao?"

"Đừng mang cái bộ dạng nói chuyện với ông ngoại kia ra để đối phó với ta, không dùng được đâu."

Kiểu Quốc Thịnh hừ một tiếng: "Con cho rằng việc làm ăn là trò đùa sao? Bây giờ ai mà không dùng tới quan hệ? Hoắc Nghiên Từ có giá trị như vậy lại bày đặt làm giá không nhờ cậy nó, chính mình làm liệu có thành công không hay để cho người khác chê cười?"

Kiều Thời Niệm còn muốn nói chuyện, thang máy "Đinh" một cái mở ra.

Một thư kí ôm một chồng văn kiện vội vã ra ngoài, Kiều Thời Niệm muốn tránh đường cho cô ấy nhưng vẫn không kịp làm cho đống văn kiện kia đụng vào bả vai cô.

"Rầm" một tiếng, người thư kí, chồng văn kiện và Kiều Thời Niệm cùng ngã trên mặt đất.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi." Thư kí vội vàng lên tiếng.

Túi văn kiện trên tay cô cũng bị rơi bật ra ngoài, Kiều Thời Niệm cố chịu bả vai đau đớn, vội vàng nhặt lên.

Đàm Thục Hồng chuẩn bị vào thang máy lại quay lại giữ lấy tay cô: "Cho ta xem phần văn kiện này viết cái gì?"

Kiều Thời Niệm cự tuyệt: "Vừa rồi không phải con đã nói rồi sao? Là hợp đồng bảo hiểm xa, có gì cần xem."

Đàm Thục Hồng kiên trì nói: "Ta cũng muốn mua thêm bảo hiểm cho mấy chiếc xe trong nhà, con đưa cho ta xem qua điều khoản một chút."

"Không cần mất thời gian như vậy, chờ con đem thông tin của bên bán bảo hiểm cho mợ, mợ báo họ chuẩn bị hợp đồng là được. Mợ.. mợ định làm gì?"

Kiều Thời Niệm còn chưa dứt lời, Đàm Thục Hồng đã nhanh tay đoạt lấy phần văn kiện trong tay cô.

Kiều Thời Niệm gấp đến mức muốn đến cướp lại, nhưng thân hình mảnh mai của cô không thể sánh được với mợ, mợ quay tấm lưng lại che chắn cô đồng thời mở tập văn kiện ra xem.

"Kiều Thời Niệm, đây là cái gì!" Đàm Thục Hồng nhìn rõ nội dung bên trong, liền quay đầu lại mắng cô.

Một cơn gió tạt qua, Kiều Thời Niệm vô thức nhắm mắt lại.

Một lúc sau, Kiều Thời Niệm không cảm thấy đau đớn, từ từ mở mắt ra liền nhìn thấy Hoắc Nghiên Từ không biết từ đâu đang đứng trước mặt mình.

Anh ta chặn tay cậu lại, nói với vẻ mặt nghiêm nghị: "Cậu, có chuyện gì từ từ nói, đừng động tay chân."

Cậu nhìn Hoắc Nghiên Từ một cái, cuối cùng cũng hạ thay xuống sau đó giận dữ trừng trừng liếc mắt về phía Kiều Thời Niệm: "Vào phòng!"

Kiều Thời Niệm bị cậu và mợ kéo trở lại phòng làm việc của Hoắc Nghiên Từ.

Hoắc Nghiên Từ bình tĩnh căn dặn người trợ lý: "Thông báo cho phó tổng phụ trách cuộc họp, tối nay tôi bận"

"Vâng, Hoắc tổng."

Trợ lý rời đi, Hoắc Nghiên Từ cũng đi vào phòng.

Kiều Quốc Thịnh vẻ vặt nghiêm khắc, hỏi Kiều Thời Niệm và Hoắc Nghiên Từ: "Đơn ly hôn này là như thế nào? Đã xảy ra chuyện gì? Ai là người muốn ly hôn?"
[/BOOK]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 89. Không có thói quen miễn cưỡng người khác 2

[BOOK]Hoắc Nghiên Từ không lên tiếng.

Kiều Thời Niệm vẻ mặt lạnh nhạt chủ động lên tiếng: "Là con."

"Con.." Kiều Quốc Thịnh tức giận đến mức lại muốn đứng lên đánh người nhưng bị Đàm Thục Hồng giữ lại.

"Niệm Niệm, con nói xem, vì sao muốn ly hôn với Nghiên Từ?" Đàm Thục Hồng nén giận hỏi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Thời Niệm hiện lên vẻ quật cường: "Cậu mợ, ly hôn là chuyện riêng của con, hy vọng hai người không can thiệp."

"Chúng ta sao lại không được can thiệp?"

Đàm Thục Hồng giận không thể không bộc phát: "Con đúng là bị ông ngoại chiều hư rồi. Ly hôn là chuyện lớn như vậy lại không thông báo cho người nhà mà dám tự ý quyết định?"

"Vì sao con không thể tự quyết định?"

Dù sao chuyện ly hôn cũng đã bị phát hiện, Kiều Thời Niệm nói thẳng: "Cuộc hôn nhân của con không được như ý, không vui vẻ, không thuận lợi, chẳng lẽ còn phải miễn cường tiếp tục? Hơn nữa Hoắc Nghiên Từ cũng đã đồng ý, hai người dựa vào đâu mà không đồng ý?"

"Nghiên Từ, con đã đồng ý ly hôn?" Kiều Quốc Thịnh hỏi.

Hoắc Nghiên Từ ngồi trên sofa, khuôn mặt tuấn tú từ nãy đến giờ cũng không có chút biểu hiện gì: "Con không có thói quen miễn cưỡng người khác. Nếu trong lòng cô ấy luôn muốn thoát khỏi thân phận Hoắc phu nhân này, tất nhiên con sẽ không ngăn cản."

"Không được. Không thể ly hôn."

Cũng không biết tại sao Đàm Thục Hồng đột nhiên kích động, cầm lấy đơn ly hôn, dùng sức xé.

"Dừng tay." Kiều Thời Niệm gấp đến độ muốn chạy tới cướp lại.

Nhưng Đàm Thục Hồng đã nhanh chóng xé nát nó thành từng mảnh rồi quăng vào thùng rác.

"Đi, đi tìm ông ngoại của cô! Tôi thật muốn nhìn xem lần này, ông ấy còn có thể để cho cô tự tung tự tác như vậy hay không."

"Con không đi!" Kiều Thời Niệm ra sức giãy dụa: "Con sẽ tự nói với ông ngoại, không cần người lo."

Kiều Quốc Thịnh cũng đứng lên: "Không đi cũng phải đi! Bình thường con tự ý gây chuyện ta đều có thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Nhưng hôm nay lại dám đem chuyện ly hôn ra làm loạn, không muốn quản cũng phải quản con!"

Được chồng ủng hộ, Đàm Thục Hồng lại càng kiên định kéo Kiều Thời Niệm ra khỏi phòng.

"Nghiên Từ, đừng tưởng chuyện ly hôn là thật. Thời Niệm đã quen làm loạn như vậy rồi, để chúng ta dạy dỗ lại nó." Kiều Quốc Thịnh lo lắng nói với Hoắc Nghiên Từ.

Hoắc Nghiên Từ liếc nhìn Kiều Thời Niệm đang tức giận phừng phừng, nhẹ giọng nói: "Cậu, không cần ép buộc cô ấy. Nếu không phải sợ bà nội lo lắng, cháu cũng không có thời gian để chơi đùa với cô ấy."

"Không ép, sao có thể ép chứ." Kiều Quốc Thịnh lại nói: "Hoắc lão phu nhân vẫn luôn thích Niệm Niệm, nhất định phải vì lão phu nhân, đừng tranh cãi với Niệm Niệm!"

Nói xong, vợ chồng Kiều Quốc Thịnh đẩy Kiều Thời Niệm ra ngoài.

Hoắc Nghiên Từ liếc nhìn đống giấy vụn trong thùng rác, chỉnh lại quần áo rồi đi đến phòng họp.

* * *

Trên xe, bầu không khí vô cùng căng thẳng.

Kiều Quốc Thịnh và Đàm Thục Hồng sắc mặt vô cùng khó coi, hiển nhiên đã chịu đựng không bùng phát giận giữ.

Kiều Thời Niệm ngồi ở ghế sau, bên cạnh có mợ trông trừng. Vì sợ cô trên đường sẽ chạy trốn nên bộ dáng rất đề phòng.

Kiều Thời Niệm trong lòng rất buồn bực.

Đơn ly hôn đã cầm trên tay lại phát sinh tình huống như vậy, cô căn bản là không có thời gian để phản ứng kịp với chuyện này.

Xem chừng, cậu mợ sẽ không buông tha cho cô.

Trước đây, Kiều Thời Niệm cùng mẹ và ông ngoại sống cùng nhau. Cậu của cô sống tại nội thành phồn hoa, vốn dĩ không sinh hoạt cùng bọn họ.

Thỉnh thoảng trở về cũng chỉ ăn bữa cơm, nói vài chuyện ở công ty, đối với đứa cháu gái này cũng không quan tâm nhiều.

Cho nên cô và cậu cũng không thân thiết.

Chẳng qua, cậu cũng là con của ông ngoại, còn là người đang quản lý công ty, Kiều Thời Niệm không thể đối xử với cậu như người ngoài, không thể nói cậu không xen vào việc của mình.

Bây giờ, chuyện ly hôn này sắp tới tai ông ngoại, cô phải chuẩn bị thật tốt, để qua được cửa này.

Còn về phần đơn ly hôn, chỉ có thể để sau này nói Hoắc Nghiên Từ ký thêm một lần nữa.

Nghĩ xong tất cả, Kiều Thời Niệm tựa đầu trên kính xe, chợp mắt một lát.

Xe chạy khoảng một giờ đã tới Kiều gia.

Kiều Thời Niệm muốn xuống xe trước để đi tìm ông ngoại, đột nhiên tay lại bị mợ nắm lấy: "Cùng nhau vào."

"..."

Lái xe mở cửa cho cô, Kiều Thời Niệm cùng cậu mợ, mỗi người một bên đi vào đại sảnh.

Lúc này, ông ngoại đang chơi cờ cùng Chú Vương lái xe, nhìn thấy ba người bọn họ, có chút kinh ngạc: "Sao các con lại cùng trở về đây?"

Chú Vương chào hỏi bọn họ rồi lui ra ngoài.

Kiều Quốc Thịnh không có tâm trạng ngồi xuống, trực tiếp đứng trước mặt ông ngoại nói: "Chính người hỏi xem, cháu gái ngoan của người đã làm ra chuyện gì?"

Đàm Thục Hồng gọi người giúp việc mang trà lên, cũng tự nhiên ngồi xuống ghế.

"Niệm Niệm, sao vậy?" Kiều Đông Hải giọng nói nhẹ nhàng hỏi han.

Trước đây mỗi khi cô gặp rắc rối, ông ngoại đều ân cần hỏi han, vừa quan tâm lại vừa dung túng cho cô như vậy, không hiểu sao Kiều Thời Niệm lại thấy cay cay ở sống mũi.

"Ông ngoại.." vừa hé miệng ra, giọng nói đã có chút thổn thức.

"Niệm Niệm, tại sao lại khóc, đã xảy ra chuyện gì vậy con?"

Kiều Thời Niệm vội vàng quan tâm, ánh mắt lạnh lẽo trừng trừng nhìn về phía đứa con trai của mình: "Quốc Thịnh, con lại làm gì Niệm Niệm rồi?"

"Ba, người cũng thật quá bất công, chưa rõ sự tình ra sao đã nói Quốc Thịnh?"

Đàm Thục Hồng nhịn không được xen vào nói: "Chuyện này không có liên quan tới chúng con, là đứa cháu gái ngoan của cha nói phải ly hôn."
[/BOOK]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back