Trọng Sinh [Edit] Sau Khi Trọng Sinh, Hoắc Phu Nhân Chỉ Muốn Ly Hôn - Thủy Quả Trùng Nhi

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Vịt trú mưa, 31 Tháng một 2024.

  1. Vịt trú mưa

    Bài viết:
    0
    Chương 20: Bị cô phớt lờ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kiều Thời Niệm kiểm tra hòm thư, bên trong cũng có nhiều phản hồi từ các công ty mà cô đã gửi hồ sơ.

    Khi học đại học, cô đã đạt được nhiều chứng chỉ quan trọng, đủ điều kiện thẩm định các dự án đầu tư phức tạp nên cũng được các công ty tài chính săn đón.

    Có hai công ty mời cô tới phỏng vấn, cũng có hai công ty sẵn sàng mời cô tới làm việc, nhưng vì cô chưa có kinh nghiệm làm việc nên tiền lương so với những nhân sự khác không cao bằng.

    Kiều Thời Niệm đều gửi thư cảm ơn tới những công ty này.

    Lúc trước cô muốn làm tìm việc đúng chuyên ngành, nhưng bây giờ đã quyết định hợp tác với Mạc Tu Viễn, cô không thể tới làm việc tại công ty khác.

    Kiều Thời Niệm lại mở ra tài liệu về Minh Mao.

    Minh Mao là một nhà máy sản xuất rượu, mấy năm gần đây, tốc độ phát triển đặc biệt nhanh, bên cạnh lịch sử lâu đời còn có những danh tiếng lưu truyền làm cho nơi này vô cùng nổi tiếng.

    Kiều Thời Niệm nhớ rằng, ở kiếp trước, sau khi Minh Mao được một lần nữa tung ra thị trường sau khi rót vốn, giá trị của nó tăng lên nhanh chóng, đồng thời cũng giúp cho Bác Châu của Hoắc thị kiếm được một khoản lợi nhuận khổng lồ.

    Đương nhiên sẽ có càng nhiều công ty muốn đầu tư vào.

    Thực lực của Mạc Tu Viễn không kém nhưng cuối cùng vẫn bị Hoắc thị áp chế.

    Có thế, ở kiếp trước, Mạc Tu Viễn cũng tham gia đấu thầu nhưng bị Hoắc thị đánh bại.

    Kiều Thời Niệm lúc đó hoàn toàn chỉ để ý đến một mình Hoắc Nghiên Từ, ngoài anh ta, những người khác cô cũng không chú ý đến.

    Trước mắt, nếu muốn thắng được hạng mục này, cô nghỉ sẽ phải ra giá cao hơn Bác Châu, nhưng không thể vượt quá giá trị thật của nó.

    Ở kiếp trước, cô nhớ khi Minh Mao được niêm yết trên thị trường, các kênh tin tức thi nhau đưa tin, cô nhớ rõ, có cả tin tức công khai số vốn đầu tư của Bác Châu và tỉ lệ cổ phần đạt được.

    Tuy nhiên, những tin tức đó chưa chắc đã là chính xác, chỉ nên tham khảo, cần phân tích dựa trên tình hình thực tế.

    Nghĩ xong, Kiều Thời Niệm chuyên tâm nghiên cứu tài liệu.

    * * *

    Chạng vạng tối, Hoắc Nghiên Từ trở về.

    Dì Vương nhìn thấy hắn xuất hiện có chút kinh ngạc: "Tiên sinh trở về rồi, bữa tối đang được chuẩn bị, người chờ thêm một chút."

    Dì Vương cảm thấy gần đây, tần suất tiên sinh trở về nhà ngày một nhiều hơn.

    Trước đây một tuần chỉ trở về hai ba ngày, thời gian còn lại nếu không đi công tác thì cũng ở lại công ty làm việc. Mấy ngày gần đây thường xuyên trở về, thời gian lại có chút.. hơi sớm.

    Hoắc Nghiên Từ liếc mắt nhìn lên lầu: "Kiều Thời Niệm đã về chưa?"

    Dì Vương gật đầu: "Phu nhân đã về từ sớm. Vẫn ở trong phòng chưa ra ngoài."

    Hoắc Nghiên Từ nhấc chân đi lên lầu.

    Cửa phòng Kiều Thời Niệm khép hờ, bên trong có tiếng gõ máy tính.

    Hoắc Nghiên Từ cố ý ho một tiếng.

    Tiếng gõ bàn phím bên trong dừng lại, sau đó là một loạt tiếng bước chân tiến về phía cửa phòng.

    Hoắc Nghiên Từ bày ra dáng vẻ kiêu căng, nghĩ rặng Kiều Thời Niệm sẽ giống như trước đây, vui mừng nhảy nhót chạy ra khỏi phòng hỏi hắn vì sao hôm nay lại trở về sớm như vậy.

    Kết quả, "phịch" một tiếng, Kiều Thời Niệm đóng sầm cửa lại.

    Không những thế, cô còn tiện tay khóa cửa lại.

    "Kiều Thời Niệm" Hoắc Nghiên Từ không nhịn được, tức giận kêu tên cô.

    Nhưng Kiều Thời Niệm ở bên trong giả điếc không nghe thấy.

    Hoắc Nghiên Từ trong chốc lát tức giận đến cực điểm, đi về phía thư phòng.

    Hắn ở trong thư phòng đến hơn nửa giờ đồng hồ nhưng cũng không thấy tiếng Kiều Thời Niệm mở cửa đi ra. Càng không nói đến chuyện bưng trà, rót nước, chạy quanh hỏi hắn đủ chuyện như trước đây.

    Hoắc Nghiên Từ cảm thấy ngồi trong thư phòng bí bách khó chịu, liền đi xuống lầu.

    "Tiên sinh, người muốn ra ngoài sao? Cơm đã chuẩn bị xong rồi." Dì Vương nói.

    Hoắc Nghiên Từ không nói, nghiêm mặt ngồi xuống bên bàn ăn, dì Vương nói nhỏ: "Để tôi đi mời phu nhân."

    Không bao lâu sau, Kiều Thời Niệm trên người mặc một bộ đồ ở nhà thoải mái cùng dì Vương đi xuống lầu.

    Cô tâm tình không tồi, lúc đi xuống còn cùng dì Vương nói đùa vài câu.

    Nhìn thấy cô như vậy, Hoắc Nghiên Từ không hiểu sao trong lòng lại phiền muộn hơn.

    Hiện tại xem ra, cô hoàn toàn không có việc gì.

    "Phu nhân, hôm nay tôi nấu toàn những món giúp bổ máu, người hãy ăn nhiều một chút." Dì Vương nói.

    "Được, Dì cũng vất vả rồi, hãy ngồi xuống cùng ăn đi." Kiều Thời Niệm cười nhẹ nhàng mời.

    Dì Vương lắc đầu: "Không đâu phu nhân, tôi có đồ ăn ở trong bếp rồi."

    Hoắc Nghiên Từ cau mày hỏi: "Thân thể có vấn đề gì sao?"

    Dì Vương chủ động trả lời: "Phu nhân bị thiếu máu nhẹ, bác sĩ nói nên ăn nhiều thực phẩm giúp bổ máu."

    "Tiên sinh, Phu nhân, hai người dùng bữa trước đi."

    Dì Vương đi rồi, Hoắc Nghiên Từ cầm đũa lên, nhỏ giọng hỏi: "Sao trước nay chưa từng nghe cô nói bị thiếu máu?"

    Kiều Thời Niệm nhấp một ngụm canh gà: "Anh cũng đâu phải bác sĩ, nói với anh có tác dụng gì."

    Hoắc Nghiên Từ nghẹn lời, nhịn xuống, liền đem một chiếc thẻ đen đẩy đến trước mặt Kiều Thời Niệm.

    "Thích cái gì thì tự mua."

    Kiều Thời Niệm có chút ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

    "Không phải là tôi đã phá hỏng lễ kỷ niệm năm năm quen biết hay sao? Tôi nháo nhào muốn ly hôn, hãm hại Bạch Y Y, còn làm cho ông ngoại cùng bà nội lo lắng như vậy?"

    Hoắc Nghiên Từ nói: "Cầm thẻ này, tự chọn cho mình món quà, chuyện này dừng ở đây. Bên phía Bạch Y Y cô cũng không cần giải thích gì nữa, nhưng sau này đừng gây sự như vậy nữa."

    Nghe thấy mấy lời này, Kiều Thời Niệm khó hiểu, trong lòng không biết đang suy nghĩ gì.

    Đúng vậy, ngày mà cô được sống lại lần nữa không chỉ là sinh nhật của Bạch Y Y mà còn là ngày kỉ niệm năm năm quen biết của bọn họ. Bời vì trước ngày này, Hoắc Nghiên Từ đã đi công tác liên tiếp nửa tháng trời chưa trở về.

    Cho nên Kiều Thời Niệm đặc biệt coi trọng ngày hôm đó.

    Trong lòng cô vui vẻ không thôi, chính mình chọn quà, còn sắp xếp một bàn tiệc dưới ánh nến, nghĩ muốn cho Hoắc Nghiên Từ một sự ngạc nhiên ngọt ngào, cùng anh ta lưu giữ lại kỉ niệm đẹp.

    Kết quả, cô lại nghe được tin tức Hoắc Nghiên Từ trở về liền sẽ tổ chức sinh nhật cho Bạch Y Y.

    Kiều Thời Niệm nghĩ rằng, Hoắc Nghiên Từ sẽ không biết ngày đó là ngày gì.

    Hóa ra hắn biết.
     
  2. Vịt trú mưa

    Bài viết:
    0
    Chương 21: Gói tất cả lại

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hoắc Nghiên Từ cũng hiểu lầm rằng ngày đó cô đưa đơn ly hôn là vì muốn trút giận.

    Cho dù không cần thiết nhưng Kiều Thời Niệm vẫn nhịn không được hỏi.

    "Anh nếu như biết ngày hôm đó tôi định làm gì, coi trọng ngày kỉ niệm đó ra sao, vì sao còn cố ý muốn đi dự sinh nhật của Bạch Y Y?"

    Hoắc Nghiên Từ vẻ mặt bình thản: "Với tôi, hôm đó không khác gì ngày thường."

    Đúng vậy, anh ta không coi trọng cô, kỉ niệm mấy năm quen nhau thì có gì quan trọng.

    Tất cả là do cô tự biên tự diễn mà thôi.

    "Tôi trước đây cũng không biết sao có dũng khí như vậy, cảm thấy sẽ tới một ngày anh sẽ để ý tới tôi." Kiều Thời Niệm thấp giọng tự giễu.

    Hoắc Nghiên Từ không nghe rõ cô lẩm bẩm, ngước mắt lên nhìn cô.

    Kiều Thời Niệm thần sắc đã khôi phục như thường: "Tôi không có kiếm chuyện với anh, chuyện ly hôn là mong muốn thực sự của tôi."

    Vẫn còn lấy chuyện ly hôn ra nói!

    Hoắc Nghiên Từ sắc mặt thâm trầm: "Kiều Thời Niệm, cuộc hôn nhân này chỉ dựa vào cô mà muốn cưới là cưới, muốn ly hôn là ly hôn sao?"

    Kiều Thời Niệm cảm thấy buồn cười: "Sao nào? Anh chẳng lẽ không muốn thoát khỏi tôi sớm một chút, cùng với hồng nhan tri kỉ của mình sớm ngày kề cận hay sao?"

    Hoắc Nghiên Từ không thích giọng điệu nói chuyện bén nhọn lại châm chọc cùng thái độ bất cần này của Kiều Thời Niệm.

    "Tôi muốn hay không không là chuyện của tôi. Cô không có quyền lợi dụng bà nội để kết hôn với tôi sau đó muốn ly hôn là sẽ lập tức ly hôn."

    "Vậy anh muốn như thế nào?"

    "Cô tra tấn tôi lâu như vậy, cũng phải để cho tôi ăn miếng trả miếng xong rồi lại nói tiếp."

    "Bệnh thần kinh." Kiều Thời Niệm buông đũa đứng dậy: "Còn ba mươi ngày nữa sẽ đến lễ mừng thọ của bà nội, đến lúc đó, chúng ta sẽ đi làm thủ tục ly hôn, sẽ không trì hoãn thêm một khắc nào nữa."

    "Kiều Thời Niệm, cô nghĩ cũng đừng nghĩ."

    Hoắc Nghiên Từ sắc mặt u ám, hạ tối hậu thư: "Cô nếu không thích làm Hoắc phu nhân cũng vẫn phải làm cho đến khi tôi chán thì thôi."

    Nói xong, hắn vứt đũa xuống, đứng dậy lập tức rời khỏi bàn ăn.

    "Hoắc Nghiên Từ, đầu óc anh có vấn đề có phải hay không!" Kiều Thời Niệm nhìn anh ta rống lên.

    Mấy ngày trước còn hận không thể đuổi cổ cô đi, hôm nay lại nói đợi đến khi hắn chán.

    Không phải hắn sớm đã chê cô phiền sao?

    "Có bệnh thì đi chữa đi, đừng liên lụy đến tôi."

    Mặc kệ cho Kiều Thời Niệm đứng đó quát tháo thế nào, Hoắc Nghiên Từ đầu không ngoảnh lại, trực tiếp mở cửa đi ra ngoài. Để lại Kiều Thời Niệm một mình tức giận trên bàn ăn.

    "Leng keng leng keng, bảo bối mau nghe điện thoại."

    Lúc này, điện thoại của Kiều Thời Niệm đổ chuông.

    Đây là tiếng chuông cô đặc biệt ghi âm, muốn cài đặt làm nhạc chuông cho điện thoại của Hoắc Nghiên Từ nhưng hắn khinh thường không thôi, Kiều Thời Niệm liền cài đặt cho chính điện thoại của mình, cảm thấy nếu như Hoắc Nghiên Từ thường xuyên nghe được có thể sẽ muốn dùng.

    Cô tại sao trước đây lại yêu đương kiểu não tàn như vậy.

    "Uy, Điền Điền" Kiều Thời Niệm nghe điện thoại.

    "Ai chọc giận cậu vậy, nghe giọng có vẻ không vui." Phó Điền Điền tò mò hỏi.

    "Không sao, bị chó cắn thôi."

    Kiều Thời Niệm dùng sức phun ra một câu giận hờn, hỏi: "Cậu không giành thời gian cho ông chồng tốt của cậu, gọi cho mình có việc gì?"

    "Anh ấy hôm nay phải trực đêm." Phó Điền Điền giọng điệu có chút ngọt ngào nói: "Sắp tới sinh nhật của anh ấy rồi, mình định ngày mai đi chọn quà sinh nhật cho anh ấy, cậu có rảnh không, đi cùng mình?"

    Kiều Thời Niệm nhìn vào tấm thẻ đen trước mặt, nói: "Được."

    Cô không chỉ muốn đi, còn muốn quẹt nát thẻ của Hoắc Nghiên Từ để xả nỗi tức giận trong lòng.

    Ngày hôm sau, Kiều Thời Niệm hẹn gặp Phó Điền Điền tại trung tâm thương mại.

    "Này, mới nửa tháng không gặp, sao sắc mặt cậu nhìn có vẻ hồng hào lên vậy?"

    Phó Điền Điền nói đùa "Có phải cậu đã ở trên người Hoắc Nghiên Từ tranh thủ được chút quyền lợi hay không?"

    Kiều Thời Niệm gần đây không còn ăn kiêng. Mỗi ngày đều đúng giờ dùng bữa. Sáng nào cũng tẩm bổ một bát canh bổ máu. Thần sắc chắc chắn tốt lên rất nhiều.

    "Đừng nhắc đến anh ta, làm ảnh hưởng tâm trạng." Kiều Thời Niệm nói "Bản cô nương vốn sẵn nội hàn, không cần dựa dẫm vào đàn ông thối."

    Phó Điền Điền không dám chắc hỏi: "Đàn ông thối là nói.. Hoắc Nghiên Từ sao?"

    "Chính anh ta."

    "Đừng chính lọ chính chai nữa." Kiều Thời Niệm biết Phó Điền Điền muốn nói gì, còn không phải do cô trước đây luôn bày ra bộ dạng si mê Hoắc Nghiên Từ sao.

    Cô ôm cánh tay Phó Điền Điền: "Đi dạo đã, vừa đi vừa nói."

    Kiều Thời Niệm đi tới trước cửa hàng trang sức, điệu bộ nhìn giống như nhà giàu mới nổi, chỉ vào quầy trưng bày những thứ có vẻ đắt tiền nhất.

    "Cái này, cái này, cái kia, còn cái kia nữa, toàn bộ gói lại."

    Trưởng quầy vửa nghe, ánh mắt vui mừng kích động, chỉ thiếu nước gọi cô là thần tài.

    Phó Điền Điền đứng bên cạnh khiếp sợ không thôi: "Kiều Thời Niệm, cậu bị chuyện gì đả kích hay sao, có nhiều tiền cũng đừng tiêu hoang phí như vậy chứ?"

    Kiều Thời Niệm nói: "Tiền của đàn ông thối, không hoang phí đâu."

    Tiền này nếu cô không tiêu, không phải sớm muộn cũng rơi vào tay Bạch Y Y sao, cô nhất định không cho cô ta đắc ý.

    "Cậu xem thích món nào, mình tặng cậu."

    Kiều Thời Niệm cà thẻ xong, hào phóng nói với Phó Điền Điền.

    Phó Điền Điền lắc đầu: "Không dám không dám, mình còn muốn tới khu vực thời trang nam khảo giá."

    Phó Điền Điền cũng không cần thiết phải quan tâm tới giá cả, với thu nhập của chồng cô, cô đi dạo phố, mua sắm trên dưới mười vạn tệ cũng không vấn đề gì, bất quá muốn cô tiêu xài hoang phí như Kiều Thời Niệm khi nãy, cô không làm được.

    Trang sức giá trị, Kiều Thời Niệm cầm theo đi dạo phố cũng không tiện, trưởng quầy chủ động để nghị đưa đến nơi ở cho cô.

    Hai người tiếp tục đi tới khu vực trưng bày quần áo cao cấp, Kiều Thời Niệm lại cà thẻ một loạt lễ phục đắt tiền, túi xách, giày dép, một lần nữa làm Phó Điền Điền bên cạnh phải khiếp sợ.

    "Kiều Thời Niệm, cậu không phải đã trải qua chuyện gì đó chứ?"
     
  3. Vịt trú mưa

    Bài viết:
    0
    Chương 22: Một người đàn ông tốt bụng.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trước kia, Kiều Thời Niệm thỉnh thoảng cũng đi dạo phố mua sắm, nhưng sẽ không tiêu tiền điên cuồng như hôm nay.

    Chắc không phải đã chịu kích thích gì rồi chứ?

    Kiều Thời Niệm cười hỏi lại: "Cậu nhìn mình có giống như có vấn đề gì hay không?"

    Phó Điền Điền liền gật đầu: "Giống."

    "..."

    Kiều Thời Niệm vỗ vai Phó Điền Điền: "Yên tâm, mình ổn, mình biết bản thân đang làm gì."

    Cuối cùng cũng tới khu vực trang phục nam, Kiều Thời Niệm đã thu hoạch được không ít.

    Phó Điền Điền thực sự cẩn thận chọn lựa cà vạt cùng quần áo: "Niệm Niệm, cậu có muốn chọn gì đó cho Hoắc Nghiên Từ không?"

    Kiều Thời Niệm cự tuyệt: "Không cần, hắn không xứng."

    Phó Điền Điền "..."

    Như vậy còn nói không có chuyện gì.

    "Anh thực sự làm bẩn lễ phục, lúc thuê tôi đã nhắc nhở anh rồi, phải cẩn thận không thể không chú ý."

    Lúc này, phía đối diện đột nhiên truyền đến tiếng quát tháo.

    Kiều Thời Niệm ngước mắt lên nhìn, thấy một người đàn ông trẻ tuổi tuấn tú đang cố gắng giải thích với nhân viên cửa hàng.

    "Rất xin lỗi, tại sự kiện đã xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, anh xem, có thể mang đi giặt hay không, phí giặt là tôi sẽ chịu."

    "Không thể mang giặt được. Lễ phục chỗ chúng tôi đều do các nhà thiết kế nổi tiếng làm ra, chất liệu vô cùng cao cấp, nếu đem đi giặt lập tức sẽ thành hàng thứ phẩm. Bộ lễ phục này, anh nhất định phải mua lại."

    Người đàn ông vẻ mặt quẫn bách: "Anh có thể sắp xếp giúp tôi một chút không? Tôi sẽ gửi thêm phí"

    "Không thể được."

    "Bao nhiêu tiền? Tôi mua."

    Kiều Thời Niệm đi tới trước mặt bọn họ.

    Cả nhân viên bán hàng và người đàn ông trẻ tuổi đều sửng sốt, nhưng khi nhìn tới trên tay Kiều Thời Niệm túi lớn túi bé toàn những thương hiệu xa xỉ, nhân viên phục vụ lập tức nở nụ cười nịnh nọt.

    "Tiểu thư, đây là bộ sưu tập mùa thu mới nhất, giá bán hai mươi tám vạn tệ."

    Kiều Thời Niệm đem thẻ đưa cho hắn: "Không mật khẩu."

    Nhân viên phục vụ vui sướng, vội vàng cầm tấm thẻ đi thanh toán.

    Người đàn ông kia nhìn Kiều Thời Niệm, vừa cảm kích lại vừa không biết phải làm sao: "Cảm ơn tiểu thư. Chờ tôi đem vết bẩn giặt sạch sẽ giao lại bộ lễ phục cho cô."

    Lúc này, nhân viên đem bộ lễ phục đã được đóng gói cẩn thận đưa tới, Kiều Thời Niệm cầm lấy đưa cho người đàn ông: "Anh cầm đi."

    "Cô để lại địa chỉ cùng cách liên hệ, sau khi giặt sạch tôi sẽ gửi lại cho cô."

    Kiều Thời Niệm nở nụ cười: "Không cần, giặt sạch rồi anh giữ lại mặc đi."

    "Sao có thể." Người đàn ông vội xua tay: "Vô công bất thụ lộc, tôi không thể nhận được."

    "Chỉ là một bộ quần áo mà thôi, anh không mặc thì tôi cũng không mặc được, cũng không thể đem bỏ đi."

    Nói một lúc lâu, người đàn ông vẫn là vẻ mặt kinh sợ, Kiều Thời Niệm lại cười nói: "Như vậy đi, tôi có một điều kiện, sau này nếu có việc, cần tìm đến anh, nhất định phải giúp tôi."

    Kiều Thời Niệm vẻ mặt đã không còn đủ kiên nhẫn.

    Do dự một lúc lâu, người đàn ông rốt cuộc không từ chối nữa, ánh mắt kiên định: "Nhất định."

    "Tôi đưa cho cô số điện thoại."

    Kiều Thời Niệm lắc đầu: "Không cần, tới lúc đó, tôi tự nhiên sẽ tìm được anh."

    "Được." Người đàn ông hướng cô cúi đầu cảm ơn, sau đó xách túi lễ phục rời đi.

    "Gần ba mươi vạn một bộ lễ phục, vậy mà cậu tùy tiện đưa cho một người đàn ông không quen biết?" Phó Điền Điền chạy tới, một ngàn lời khó nói: "Cậu cũng thật tốt bụng."

    Kiều Thời Niệm đương nhiên không tốt bụng đến mức này.

    Kiều Thời Niệm nhận ra người đàn ông này, anh ta sẽ được phát hiện tài năng trong một cuộc thi ca hát.

    Kiếp trước khi Minh Mao lên sàn, đã mời anh ta làm người đại diện, vẻ ngoài tuấn tú cùng khí chất của anh ta đã mang đến không ít sự chú ý cho dự án này.

    Hôm nay cô giải vây cho hắn, là đi trước một nước cờ.

    Mà tiền bỏ ra vẫn là của Hoắc Nghiên Từ. Sao cô lại không tận dụng.

    Mà tất thảy những chuyện này, cô không có cách nào nói cho Phó Điền Điền hiểu, dành trả lời qua loa: "Giúp đỡ người khác là truyền thống tốt đẹp của dân tộc."

    "..."

    Phó Điền Điền chọn cho chồng cô ấy vài bộ quần áo cùng một cây bút hiệu cao cấp, vừa tinh xảo lại xa xỉ.

    "Tháng sau anh ấy phải tham gia một hội nghị quốc tế, vừa hay phải dùng tới."

    "Đã tới đây rồi, cậu sao không chọn cho mình mấy bộ quần áo?" Kiều Thời Niệm hỏi.

    Phó Điền Điền lắc đầu: "Mình không cần, ở nhà vẫn còn rất nhiều quần áo, mà mình đi làm cũng không có thời gian để mặc.'

    Kiều Thời Niệm trực tiếp vạch trần cô:" Cậu là sợ mẹ chồng nói không kiếm ra tiền còn tiêu hoang phí có đúng hay không? "

    Phó Điền Điền là một y tá, tiền lương không cao nhưng cô lại cưới được một người chồng là bác sĩ tại bệnh viện nổi tiếng.

    Bố mẹ chồng vì điều kiện của cô trước nay vẫn có điểm không vừa ý, thường ngày đối xử với cô cũng nhiều khắt khe.

    Phó Điền Điền khẽ thở dài nói:" Có nhiều khi mình cũng thấy rất uất ức nhưng mỗi khi nhìn thấy anh ấy, mình lại cảm thấy tất cả đều xứng đáng. "

    Hai người không hổ là bạn tốt, đến cách yêu đương cũng giống nhau. Đối với người mình yêu, không tiếc trả giá.

    Nghĩ đến kết cục của Phó Điền Điền và chồng, cô không khỏi đau lòng.

    Nhưng cô biết, những người như các cô, một khi đã quyết tâm chuyện gì, sẽ không dễ dàng thay đổi được.

    Vừa lúc Phó Điền Điền nhận được điện thoại thúc giục của mẹ chồng, cô phải vội vàng trở về.

    Kiều Thời Niệm ôm lấy bạn:" Điền Điền, cậu cũng nên yêu bản thân nhiều hơn một chút. "

    " Mình biết, nhưng nói qua cũng nói lại, cuộc đời mà, ai mà không gặp phải những chuyện khó khăn chứ, mình vẫn rất kiên cường. "

    * * *

    Tập đoàn Hoắc thị.

    Chu Thiên Thành nhìn thấy di động chuyên dùng cho công việc liên tục báo tin thanh toán thành công, có chút hết hồn.

    Nếu tiếp tục cà thẻ như vậy, có khi nào sẽ cà sạch thẻ hay không.

    Anh ta đương nhiên biết ai đang sử dụng thẻ này.

    Trước kia, ông chủ cũng đã đưa thẻ cho phu nhân sử dụng nhưng cô ấy một lần đều chưa dùng qua. Hôm nay như thế nào lại sử dụng nhiều như vậy?

    Sau một hồi cân nhắc, Chu Thiên Thành quyết định đi tới gõ cửa phòng ông chủ.

    " Có chuyện gì?"

    Ngữ điệu của Hoắc Nghiên Từ có vẻ không được tốt, Chu Thiên Thành bỗng thấy hơi run.
     
  4. Vịt trú mưa

    Bài viết:
    0
    Chương 23: Sắc đẹp hỏng việc.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chu Thiên Thành đột nhiên có chút hối hận.

    Boss tối qua tăng ca đến sáng, hôm nay lại phụng phịu cả ngày, tâm trạng rõ ràng rất tệ.

    Anh ta lại sắp nhắc tới chuyện của phu nhân, biết đâu lại họa vô đơn chí?

    "Có việc gì lập tức nói." Hoắc Nghiên Từ không kiên nhẫn hỏi.

    Chu Thiên Thành đành phải đi tới gần, đem báo cáo thanh toán trong điện thoại mở ra.

    Hoắc Nghiên Từ liếc màn hình điện thoại.

    Có khoản hơn ngàn vạn tệ, có khoản mấy chục ngàn tệ, đều chi tại các thương hiệu trang sức, quần áo, túi xách, giày dép nổi tiếng.

    "Đinh." Tin nhắn lúc này lại được gửi đến.

    "Cửa hàng thời trang nam xx cảm ơn quý khách đã ưu ái, quý khách đã chi 28 vạn tệ, rất mong lần sau lại được đón tiếp quý khách."

    Chu Thiên Thành tinh ý phát hiện, khi xem tin nhắn đến, cơ mặt đại boss dường như dịu đi không ít.

    Mặc dù lễ phục tầm giá này sẽ không bao giờ được xuất hiện trong tủ đồ của ông chủ, nhưng Chu Thiên Thành vẫn lớn gan tâng bốc.

    "Phu nhân ra ngoài dạo phố còn không quên mua lễ phục tặng cho Hoắc tổng, thật sự là quan tâm chu đáo."

    Quả nhiên, sắc mặt đại boss lại tốt lên mấy phần nữa.

    Nhưng Hoắc Nghiên Từ vẫn bày ra khuôn mặt lạnh: "Ai quan tâm."

    Chu Thiên Thành thức thời nói: "Hoắc tổng, anh đã tăng ca cả một đêm, lại bận rộn cả một ngày nay, khẳng định đã rất mệt mỏi, hãy sớm trở về nghỉ ngơi."

    Hoắc Nghiên Từ duỗi lưng, vươn vai một cái, quả thật có chút mệt mỏi.

    "Báo cho dì Vương, pha sẵn một bình trà dưỡng thần."

    "Vâng."

    * * *

    Kiều Thời Niệm trở lại biệt thự Long Đằng cũng đã gần năm giờ chiều.

    Sau khi Phó Điền Điền rời đi, Kiều Thời Niệm nhất thời nổi hứng, liền đi làm tóc.

    Nhìn thấy diện mạo mới này, Kiều Thời Niệm cuối cùng tâm trạng cũng vui hơn đôi chút.

    "Phu nhân, Tiên sinh đã trở về, đang ở trên thư phòng."

    Kiều Thời Niệm vừa vào cửa, dì Vương đã chủ động báo cáo.

    Lúc này, sao Hoắc Nghiên Từ lại có mặt ở nhà?

    Biết thẻ bị cô chi tiêu phung phí, liền trở về trách mắng hay sao?

    Cũng đúng lúc, vậy thừa dịp hắn chán ghét, cô càng thuận tiện nhắc tới chuyện ly hôn.

    Kiều Thời Niệm giao lại đồ đạc trong tay cho dì Vương, đi lên lầu.

    Cửa thư phòng không đóng, Kiều Thời Niệm trực tiếp đi tới.

    Kiều Thời Niệm chuẩn bị gõ cửa thì thấy Hoắc Nghiên Từ đang ngồi trên sofa nghe điện thoại.

    "Nghiên Từ, hợp đồng trúng thầu kia rốt cuộc là như thế nào?" là giọng của Bạch Y Y.

    "Hạng mục mà chú Bạch muốn, tôi đã giao cho Chu Thiên Thành xử lý."

    "Nghiên Từ, anh đã giúp đỡ gia đình em rất nhiều rồi, sau này anh đừng bận tâm thêm nữa, em và ba có thể xử lý được mà." Bạch Y Y cảm kích không thôi.

    Chồng cô vì để làm cho mỹ nhân vui mà không tiếc giao hợp đồng làm ăn cho bố vợ tương lai, mỹ nữ cảm động đến rơi nước mắt, hai người chuẩn bị sẽ một trận tình chàng ý thiếp ngọt ngào.

    Làm một người vợ chính thức, phải hành xử như thế nào để vừa tao nhã lại không mất thể diện?

    Kiều Thời Niệm lựa chọn quay đầu bỏ đi.

    Xuống tới dưới lầu, phía sau vẫn còn truyền đến âm thanh ôn nhu của Hoắc Nghiên Từ: "Tôi đã nói thì chắc chắn sẽ làm."

    Đưa thẻ cho vợ, đưa hợp đồng cho tình nhân, Hoắc Nghiên Từ đúng là bậc thầy lo liệu.

    Tới dưới lầu, dì Vương đang giúp cô sắp xếp lại "chiến lợi phẩm".

    "Phu nhân, buổi chiều nay nhân viên cửa tiệm trang sức đã giao đồ đến, tôi đã đem tất cả lên trên phòng ngủ của người. Những túi này có mang lên hay không?"

    "Dì mang lên đi."

    Kiều Thời Niệm như đột nhiên nghĩ đến việc gì: "Dì đem tất cả quần áo trong tủ thu lại rồi đem quyên tặng đi."

    "Toàn bộ đều mang đi tặng" Dì Vương kinh ngạc: "Đó không phải là những lễ phục phu nhân yêu thích sao?"

    Trước đây, mỗi khi biết tiên sinh trở về, phu nhân sẽ lập tức trang điểm, mặc những bộ trang phục đẹp nhất.

    Tiên sinh chỉ cần liếc nhìn phu nhân một lần, phu nhân sẽ vì thế mà vui vẻ nửa ngày, sau đó sẽ mua thật nhiều trang phục có kiểu dáng giống như ngày hôm đó.

    Hiện tại phu nhân lại nói mang tất cả đi quyên góp?

    Kiều Thời Niệm nhìn ra suy nghĩ của dì Vương, cô nhếch môi cười: "Giữ lại những thứ không phù hợp chỉ làm bản thân thêm bực bội. Chi bằng đem đi quyên tặng cho những người thực sự cần giúp đỡ."

    Tất cả những bộ lễ phục này cô đều chọn lựa theo sở thích của Hoắc Nghiên Từ.

    Chính xác hơn là dựa theo phong cách của Bạch Y Y mà chọn.

    Cô từng cho rằng, làm như vậy, Hoắc Nghiên Từ có thể sẽ chú ý tới cô hơn một chút.

    Vừa ngốc nghếch vừa hèn mọn.

    "Dì Vương, tôi ra ngoài luyện lái xe một lúc, sẽ không ăn cơm tối."

    Kiều Thời Niệm nói xong liền đi tới gara.

    Hoắc Nghiên Từ uống hết một hồi trà, xử lý xong mấy việc vừa hay đúng giờ dùng cơm, liền ra khỏi thư phòng.

    "Trong phòng ngủ không thấy bóng dáng Kiều Thời Niệm nhưng có chút âm thanh ở phía phòng thay đồ."

    Hoắc Nghiên Từ đi tới, là dì Vương đang đem quần áo của Kiều Thời Niệm thu dọn lại.

    "Dì sao lại ở đây?"

    "Tiên sinh, tôi lập tức đi chuẩn bị cơm tối." Dì Vương khẩn trương nói: "Phu nhân nói muốn đem toàn bộ quần áo đi quyên góp, tôi mải thu dọn quên mất thời gian."

    "Quyên tặng?"

    "Vâng" dì Vương nói chi tiết: "Phu nhân nói tất cả đều không phù hợp với người nên không muốn giữ lại nữa."

    Kiều Thời Niệm suy nghĩ cùng hành động bộc phát bốc đồng, Hoắc Nghiên Từ đã sớm không còn ngạc nhiên.

    Hắn liếc mắt đến những túi đồ trên mặt sàn, túi xách, giày dép, quần áo, tất cả đều là đồ nữ.

    "Đây là đồ phu nhân mua hôm nay, tôi vẫn chưa kịp sắp xếp lại." Dì Vương vội vàng giải thích.

    "Tất cả?" Hoắc Nghiên Từ mặt mũi thâm trầm, không rõ đang vui hay tức giận.

    Dì Vương có chút khó hiểu nhưng vẫn đáp: "Ngoại trừ trang sức đã được sắp xếp thì tất cả còn lại đều ở đây."

    Hoắc Nghiên Từ mím môi mỏng: "Cô ấy đâu?"

    "Phu nhân nói phải đi luyện lái xe."

    * * *

    Kiều Thời Niệm hôm nay đã lái chiếc xe maserati của mình ra ngoài.

    Trải qua vụ va chạm hôm trước, Kiều Thời Niệm không dám lái xe trên đường nữa, mà chỉ loanh quanh tập luyện ở phía sau khu biệt thự.

    Đang tập trung lái xe, cách đó không xa lại có một chiếc xe màu đen tiến đến, Hoắc Nghiên Từ lại xuất hiện ở nơi này.

    Lúc này trời đã nhá nhem tối, chỉ có ánh đèn cao áp ven đường chiếu sáng.

    Hoắc Nghiên Từ đứng cạnh xe, mặc quần tây, dáng người nổi bật, hai tay tùy ý để vào túi quần, ánh đèn đường chiếu rọi lên thân hình cao lớn phi phàm của anh ta.

    Nhìn qua giống như một nam thần tượng bước ra từ phim ảnh.

    "Bộp" Kiều Thời Niệm nhất thời thất thần, bánh xe bên phải trượt xuống một cái hố.

    Cái hố không quá sâu nhưng Kiều Thời Niệm nhấn ga vài lần cũng chưa thoát ra được.

    Tham luyến sắc điệp chính là hỏng việc như vậy.

    Mới nhìn một chút đã xảy ra sự cố, may mắn không phải trên đường, không biết chừng lại gây tai họa.

    "Xuống đi, để tôi."
     
  5. Vịt trú mưa

    Bài viết:
    0
    Chương 24: Khó kiểm soát.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kiều Thời Niệm đang nhìn kính chiếu hậu xem tình hình bánh xe chợt nghe thấy tiếng Hoắc Nghiên Từ. Nhìn lên đã thấy hắn đi tới bên cạnh xe.

    Mặc dù cảm thấy mất mặt nhưng Kiều Thời Niệm cũng biết tự lượng sức mình.

    Kiều Thời Niệm bĩu môi, cởi dây an toàn, xuống xe.

    Hoắc Nghiên Từ ngồi vào ghế lái, bình tĩnh bẻ lái, nhấn ga lùi lại, vậy mà bánh xe bên phải cứ thế thoát khỏi cái hố.

    Hoắc Nghiên Từ đem xe tới trước mặt Kiều Thời Niệm xuống xe nói: "Cô lái tiếp đi."

    Kiều Thời Niệm lại bĩu môi, một lần nữa ngồi vào ghế lái.

    Cô vừa thắt xong dây an toàn thì Hoắc Nghiên Từ cũng đã yên vị trên ghế bên cạnh.

    "Anh ngồi vào đây làm gì?" Kiều Thời Niệm kinh ngạc hô lên.

    Hoắc Nghiên Từ liếc mắt không trả lời cô: "Tóc tai sao lại thành như vậy?"

    Kiều Thời Niệm nhìn mái tóc được cắt đến ngang vai của mình trong gương chiếu hậu: "Tóc của tôi, tôi thích cắt thì cắt, anh quản được sao!"

    Hoắc Nghiên Từ hơi cau mày.

    "Anh còn việc gì sao? Không có việc gì liền xuống xe, không thấy tôi đang bận sao?" Kiều Thời Niệm hạ lệnh đuổi khách.

    Hoắc Nghiên Từ mặt không biến sắc, thắt dây an toàn xong liền nói: "Cô không phải muốn luyện lái xe sao? Còn không lái đi."

    Kiều Thời Niệm nhìn ra mục đích của anh ta: "Không phiền anh, một mình tôi cũng có thể tự lái được."

    Hoắc Nghiên Từ xùy một tiếng: "Lái được đến mức một cái hố cũng không biết tránh sao?"

    Kiều Thời Niệm nói: "Vì trời quá tối nên không nhìn rõ thôi."

    "Cô dám đảm bảo sau này lái xe đi đến đâu cũng có đèn đuốc sáng trưng, không chút chướng ngại hay sao?"

    "Tôi.."

    Kiều Thời Niệm còn muốn huênh hoang, Hoắc Nghiên Từ đã đánh gãy ý chí của cô: "Tôi không muốn lúc nào cũng phải thay cô giải quyết hậu quả, bắt đầu tập đi."

    "..."

    Tính cả chuyện lần trước, cô quả thật đuối lý.

    Kiều Thời Niệm không muốn tốn thời gian cùng Hoắc Nghiên Từ tranh cãi, mắt nhìn phía trước, nhấn chân ga.

    Tuy rằng Kiều Thời Niệm không muốn bị Hoắc Nghiên Từ chỉ dạy nhưng không thể không thừa nhận, có hắn bên cạnh, thỉnh thoảng hướng dẫn, cô lái càng ngày càng dễ dàng hơn.

    Lái thẳng, chuyển hướng, quay đầu Kiều Thời Niệm đều đã lái được rất thuần thục.

    "Tôi mệt rồi, không tập nữa."

    Trừ bỏ mệt mỏi, trong lòng Kiều Thời Niệm còn muốn nghiên cứu dự án Minh Mao, cũng không biết Mạc Tu Viễn đã xem xong kế hoạch của cô hay chưa.

    "Anh xuống đi."

    Kiều Thời Niệm dừng xe bên cạnh xe Hoắc Nghiên Từ.

    Hoắc Nghiên Từ không nhúc nhích, bình thản nói: "Xe này ngày mai cho người tới lấy. Tôi xem xem cô có thể lùi xe vào gara hay không?"

    "..."

    Kiều Thời Niệm lái xe trở về biệt thự, lúc lùi xe vào gara quả nhiên gặp khó khăn.

    Cho dù có màn hình hiển thị vị trí nhưng làm thế nào cũng không lùi xe vào được.

    "Chú ý đến vạch trên hai bên hông xe, điều chỉnh góc độ, từ từ đánh lái."

    Hoắc Nghiên Từ bỗng nhiên áp sát người tới, hai tay chụp lên tay cô đang đặt trên vô lăng, vừa xoay vô lăng vừa giảng giải.

    Độ ấm từ mu bàn tay truyền đến, một bên vai của Kiều Thời Niệm áp sát vào lồng ngực rộng lớn của Hoắc Nghiên Từ.

    Hơn nữa hơi thở của hắn phả vào tai cô, Kiều Thời Niệm cảm thấy có chút không thích ứng kịp.

    Kiều Thời Niệm nghĩ muốn rút tay ra, né tránh sự áp sát của hắn nhưng như đoán được ý đồ của cô, Hoắc Nghiên Từ đè lại tay cô, nghiêm túc nói: "Tập trung chú ý, nhớ cho kỹ."

    "..."

    Hãy coi anh ta như một người dạy lái xe miễn phí, một công cụ học tập, tất cả đều vì mục đích luyện lái xe.

    Kiều Thời Niệm trong lòng thầm nhủ, bắt đầu theo sự dẫn dắt của Hoắc Nghiên Từ, điều chỉnh góc độ thích hợp.

    Cô thực sự chuyên tâm lái, ánh mắt chuyên chú, lông mày khẽ nhăn, chóp mũi vì căng thẳng mà lấm tấm mồ hôi.

    Nắm bàn tay nhỏ nhắn mềm mại, hương thơm nhẹ nhàng khoan khoái từ mái tóc Kiều Thời Niệm cũng chui vào mũi hắn làm cho Hoắc Nghiên Từ không khỏi có chút mất kiểm soát.

    Cuối cùng thì Kiều Thời Niệm cũng thành công đưa xe vào đúng vị trí trong gara.

    "Tôi làm được rồi."

    Kiều Thời Niệm vui mừng nói với Hoắc Nghiên Từ lại thấy hắn đôi mắt thâm trầm, đang chăm chú nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, bên trong rõ ràng còn phản chiếu khuôn mặt tươi cười của cô.

    Bọn họ lúc này cách đối phương rất gần, gần đến mức có thể nghe thấy cả tiếng hít thở lẫn nhau.

    Kiều Thời Niệm trước đây chưa bao giờ ở gần với Hoắc Nghiên Từ như thế này.

    Đầu óc cô lúc này lại như bị trì trệ, chỉ biết mở to mắt nhìn Hoắc Nghiên Từ.

    Hoắc Nghiên Từ từ từ cúi xuống, khuôn mặt tuấn tú cứ thế phóng đại trước mắt cô, lông mày rậm, sống mũi cao, làn da không tì vết..

    "Anh định làm gì?"

    Ngay khoảnh khắc môi Hoắc Nghiên Từ chuẩn bị chạm vào môi cô, Kiều Thời Niệm chợt bừng tỉnh, đẩy anh ta ra.

    "Không phát bệnh đó chứ!"

    Kiều Thời Niệm xấu hổ bỏ lại một câu, lao như bay ra khỏi xe.

    Cô dùng sức gõ lên đầu, trong lòng không ngừng trách bản thân không có tiền đồ.

    Mới chỉ ở gần một chút liền bị mê hoặc như vậy?

    Bọn họ tốt nhất là phải nhanh chóng ly hôn.

    Trờ lại phòng khách, dì Vương đang chờ bọn họ quay lại dùng cơm.

    "Phu nhân, bên nhà cũ đưa tới đông trùng hạ thảo cùng nhân sâm, nói là do lão phu nhân chuẩn bị, bảo hai người nhất định phải dùng."

    Hoắc lão phu nhân cứ cách vài ngày lại đưa đến đồ bổ cho bọn họ.

    Kiều Thời Niệm trước đây cũng thích nhất dùng lý do này để gọi Hoắc Nghiên Từ về nhà. Nhưng hiện tại, cô lại không muốn ở cùng một chỗ với Hoắc Nghiên Từ một chút nào.

    Vừa lúc Hoắc Nghiên Từ vào nhà, Kiều Thời Niệm nghe thấy động tĩnh liền chạy như bay lên lầu.

    "Dì Vương, tôi không thấy đói, tôi không ăn."

    "Không phải nói bị thiếu máu sao? Lại đây ăn cơm." Hoắc Nghiên Từ gọi cô.

    Kiều Thời Niệm không trả lời anh ta, cũng thoáng chốc biến bất ở góc hành lang.

    "Tiên sinh, tôi sẽ để phần thức ăn cho phu nhân, nếu cô ấy đói bụng, có thể ăn đêm."

    Hoắc Nghiên Từ khó chịu vì thái độ của Kiều Thời Niệm: "Cô ta không ăn thì thôi, không phải để phần."

    Dì Vương không dám lên tiếng.

    Hoắc Nghiên Từ ngồi xuống ăn một bát đông trùng hạ thảo cùng nhân sâm, sau lại buồn bực ném thìa xuống nói: "Để lại chút thức ăn, tôi lát nữa sẽ ăn tiếp."

    Nói xong, đi thẳng lên thư phòng.

    Dì Vương có chút khó hiểu, không phải tiên sinh trước nay không ăn khuya hay sao?

    * * *

    Kiều Thời Niệm tắm xong, mở ra hòm thư.

    Mạc Tu Viễn phản hồi thư của cô, nói cô làm việc khá chuyên nghiệp, còn đưa ra cho cô một số ý kiến bổ sung.

    Không thể tưởng tượng được, Mạc Tu Viễn với cái dáng vẻ bất cần đó mà khi làm việc cũng thật sự nghiêm túc và hiệu quả.

    Để lập một kế hoạch đầu tư chi tiết, có rất nhiều phương diện cần kiểm tra, Kiều Thời Niệm đã sẵn sàng bắt tay vào việc.

    Đột nhiên bên ngoài cửa truyền đến giọng nói trầm đục..
     
  6. Vịt trú mưa

    Bài viết:
    0
    Chương 25: Sẽ không nghe theo anh nữa.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Như một tên say rượu đang lảo đảo va vào tường phát ra tiếng động.

    Kiều Thời Niệm nghi hoặc, trong nhà chỉ có cô cùng dì Vương và Hoắc Nghiên Từ, ai say xỉn vậy?

    "Bang" Cửa phòng đột nhiên bị mở ra.

    Lại là Hoắc Nghiên Từ.

    Cơ thể hắn có chút bất ổn, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, đến khóe mắt cũng đỏ ngầu, trán đổ mồ hôi.

    Kiều Thời Niệm cảm thấy không ổn, đóng lại máy tính, muốn ra khỏi phòng.

    "Anh uống rượu sao?"

    Kiều Thời Niệm vừa hỏi vừa đưa tay mở cửa phòng: "Dì.."

    Còn chưa kịp gọi dì Vương, hô hấp của Kiều Thời Niệm đã bị chặn lại, Hoắc Nghiên Từ không biết từ đâu đến, cứ như vậy trực tiếp lao đến hôn cô.

    "Anh.."

    Kiều Thời Niệm giãy giụa muốn đẩy anh ra, nhưng Hoắc Nghiên Từ lại càng dùng sức đè ép, hôn cô.

    Thân thể Hoắc Nghiên Từ nóng rực, anh ôm cô rất chặt, không có khe hở nào giữa hai người, ép cô vào tường, ra sức cướp đi từng tấc hơi thở của cô.

    Kiều Thời Niệm vung tay muốn đánh hắn nhưng lại thuận thế hai tay cũng bị Hoắc Nghiên Từ ấn giữ trên cửa.

    Sức lực nam nữ không giống nhau, Kiều Thời Niệm bị áp chế cả người không thể nhúc nhích, miệng lại không thể nói chuyện được, cô cảm giác chính mình sắp tắt thở, trong cổ họng chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ kháng nghị.

    Những âm thanh này rơi vào tai Hoắc Nghiên Từ lại như làm hắn bị kích thích hơn mấy phần, cắn nhẹ vào môi cô.

    "A"

    Kiều Thời Niệm kêu lên đau đớn, Hoắc Nghiên Từ rời khỏi môi cô, nhưng cũng không cho cô thời gian để thở, nhấc bổng cô lên, muốn cắn lên cái cổ trắng mịn của cô.

    "Phu nhân" Dì vương nghe được trên lầu có tiếng động mạnh, vội vã chạy lên.

    Vừa đến nơi, lại nhìn thấy tiên sinh đang ôm chặt phu nhân, đầu lại dán ở bên tai của cô, cả người nhất thời bối rối, không biết nên làm thế nào.

    "Dì Vương, Giúp.."

    "Đi xuống!" Hoắc Nghiên Từ che miệng Kiều Thời Niệm, âm thanh khàn khàn ra lệnh.

    Dì Vương mặc dù lo lắng cho Kiều Thời Niệm nhưng cũng không dám không nghe theo. Dù sao cũng là chuyện vợ chồng ông chủ, bà là người hầu, càng không thích hợp để nhiều chuyện.

    Dì Vương lại vội vàng đi xuống.

    "Buông ra."

    Kiều Thời Niệm nhân cơ hội Hoắc Nghiên Từ không chú ý, đẩy mạnh hắn ra, kéo lên phần áo ngủ bị hắn ra kéo xuống ngang vai.

    Hoắc Nghiên Từ một lần nữa lại tiến đến gần Kiều Thời Niệm, ngón tay thon dài đặt lên môi cô, vuốt ve cánh môi đã bị anh giày vò đến đỏ ửng, hơi sưng.

    Hoắc Nghiên Từ giọng nói khàn khàn đầy mị hoặc: "Kiều Thời Niệm, cô đã bảo bà nội thêm chút nguyên liệu vào canh có phải hay không?"

    (Vịt cười nhếch môi: Anh ơi không thêm gì đó thì anh cũng đã dăm lần muốn thịt chị nhà rồi. A hay ra zẻ quá J)

    Món canh mà Hoắc lão phu nhân gửi tới đã bị thêm gì đó ư?

    Khó trách tại sao Hoắc Nghiên Từ đột nhiên lại hành động bất thường như vậy, trên người cũng không có mùi rượu.

    Cũng may cô không uống, nếu uống không biết hậu quả sẽ như thế nào. Còn có thể ly hôn được hay không?

    Trong lúc cô còn đang thất thần, tay của Hoắc Nghiên Từ đã từ môi cô di chuyển đến chiếc cằm nhỏ nhắn.

    Kiều Thời Niệm hất tay hắn ra, bĩnh tĩnh nói: "Tôi sẽ gọi bác sĩ cho anh."

    "Gọi bác sĩ? Kiều Thời Niệm, cô không phải luôn muốn có được tôi sao? Lại còn phải tính toán nhờ bà nội hỗ trợ, không phải muốn nhờ một chút xuân dược này phát huy tác dụng liền đạt được mục đích sao? Tôi thành toàn cho cô.."

    "Ba"

    Hoắc Nghiên Từ còn chưa nói hết, Kiều Thời Niệm đã bất ngờ vung tay, giáng một cái tát thật mạnh xuống mặt anh ta.

    "Anh cút ra ngoài."

    Một bên má Hoắc Nghiên Từ bị tát đỏ bừng, nháy mắt tức giận, ánh mắt lạnh lẽo.

    "Kiều Thời Niệm, cô được lắm." hắn bóp cằm Kiều Thời Niệm.

    Kiều Thời Niệm đau đến mức không dám động đậy.

    Hoắc Nghiên Từ từ nhỏ đã được ấn định là người thừa kế của gia tộc, tính cách lạnh lùng bá đạo, cũng đã quen với việc mọi người đều phục tùng hắn.

    E rằng đây là lần đầu tiên trong đời hắn bị tát.

    Nhưng đánh cũng đánh rồi, Kiều Thời Niệm không một chút hối hận.

    Kiếp trước cô luôn cẩn thận dè dặt trước mặt hắn, chịu bao uất ức, kiếp này cô sẽ không để cho hắn muốn làm gì thì làm.

    Nhìn thấy Kiều Thời Niệm ra tay đánh người xong cũng không chút sợ hãi, Hoắc Nghiên Từ chỉ cảm thấy chán nản nhưng trong lòng vẫn đang sôi sục khó chịu.

    Hắn thậm chí có chút xúc động muốn đem cái bộ mặt quật cường của cô xé ra.

    Lúc này, đôi môi nhỏ nhắn của Kiều Thời Niệm bị hôn đến sưng đau đã hằn lên tơ máu, lông mày nhíu chặt vì đau đớn.

    Nhưng cô sẽ không nhượng bộ hắn, đôi mắt mở to hiện rõ vẻ phòng bị hắn ta.

    Hoắc Nghiên Từ mím môi, cắn chặt răng, đẩy Kiều Thời Niệm ra, khôi phục vẻ mặt lạnh lùng thường ngày, lảo đảo ra khỏi phòng.

    Kiều Thời Niệm nhanh tay chạy tới khóa cửa phòng, cả người không còn chút sức lực mềm nhũn trượt xuống sàn.

    Tình huống vừa rồi quả thực nguy hiểm.

    Nếu thực sự Hoắc Nghiên Từ tiếp tục ra tay, với sức lực của cô, chắc chắn không thể phản kháng.

    Cô không phải cố ý muốn ra vẻ giữ gìn trinh tiết, nhưng đã xác định sẽ không ở cùng một chỗ với Hoắc Nghiên Từ, những quan hệ thân mật như vậy là không cần thiết.

    * * *

    Vài ngày tiếp theo, Kiều Thời Niệm đều bận rộn với kế hoạch đầu tư của mình.

    Hoắc Nghiên Từ ngày đó ra khỏi cửa, cũng chưa từng trở về.

    Kiều Thời Niệm vui mừng khôn siết.

    Kiều Thời Niệm cuối cùng cũng đem các tài liệu liên quan đến kế hoạch đánh giá, phân tích và phân loại xong, duỗi người một cái, cảm thấy khoan khoái.

    Vất vả mấy ngày, cô phải thả lỏng.

    Kiều Thời Niệm mở di động ra, nghĩ muốn xem một chút tin tức của bạn bè.

    Lại nhìn đến tài khoản của Kiều Y Y mới cập nhật trạng thái từ năm phút trước.
     
  7. Vịt trú mưa

    Bài viết:
    0
    Chương 26. Ba bữa và bốn mùa.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không cần mở đầu, không sợ kết thúc, một ngày ba bữa, chăm chỉ bốn mùa, chung quy sẽ có một ngày, những chuyện đúng thời cơ sẽ tiến vào cuộc sống của bạn.

    Phía dưới là vài bức ảnh chụp các món ăn đẹp đẽ và ảnh tự chụp của Bạch Y Y.

    Văn phong và hình ảnh có vẻ như muốn chia sẻ cuộc sống hàng ngày, nhưng chỉ nhìn qua Kiều Thời Niệm đã nhìn ra ở góc một bức ảnh, lộ la một cánh tay đàn ông.

    Người đàn ông mặc áo sơ mi, cổ tay đeo một chiếc đồng hồ đắt tiền.

    Kiều Thời Niệm nhận ra, đó là chiếc đồng hồ Hoắc Nghiên Từ hay đeo.

    Hóa ra anh ta mấy ngày nay ở chỗ Bạch Y Y.

    Cũng không có gì bất ngờ, tối hôm đó anh ta trúng xuân dược như vậy, tình huống cấp bách, bình thường cũng không phải hạng chơi bời, không có đối tượng khác, chỉ có thể tìm đến tri kỉ tâm giao của mình mà thôi.

    Mấy hôm nay tình cảm bọn họ phát triển không tệ đi, mới khiến cho Bạch Y Y đắc ý khoe khoang như vậy.

    Kiều Thời Niệm cười lạnh, đem tài khoản của Bạch Y Y xóa khỏi danh sách bạn bè.

    Trước đây cô vì muốn biết người biết ta nên mới kết bạn với Bạch Y Y.

    Hiện tại cô không cần canh trừng cô ta nữa.

    Cất di động, Kiều Thời Niệm dự định ra ngoài đi dạo hít thở không khí.

    Mới lái xe ra khỏi gara, điện thoại lại đổ chuông.

    Nhìn cái tên hiện trên màn hình, người gọi tới là Trình Uyển Hân, cũng là một người bạn thân ở kiếp trước của cô.

    Trình gia hai năm trước bắt đầu chuyển sang lĩnh vực tài chính, qui mô vẫn chưa lớn.

    Kiếp trước khi cô phải vào viện tâm thần, Trình gia không biết bằng cách nào gia nhập Hoắc thị, giá cổ phiếu theo đó cũng tăng lên.

    Mà người bạn thân Trình Uyển Hân sau khi biết cô phải vào viện tâm thần, chưa từng một lần tới thăm cô.

    Mỗi người đều phải cân nhắc hoàn cảnh của bàn thân, lúc bấy giở, Kiều Thời Niệm cũng không oán trách cô ấy.

    Nhưng cô cũng không thể vờ như chưa xảy ra chuyện gì, tiếp tục thân thiết với cô ấy.

    Cho nên, từ khi tỉnh lại, Kiều Thời Niệm chưa một lần liên hệ với Trình Uyển Hân.

    Lúc này, cô ấy gọi tới có chuyện gì?

    Nhấn phanh, Kiều Thời Niệm mở điện thoại.

    "Niệm Niệm, cậu đang ở đâu?"

    Vừa nối máy, Trình Uyển Hân vội vang lên tiếng.

    "Tôi chuẩn bị ra ngoài, có chuyện gì vậy?"

    "Cậu còn có tâm trạng ra ngoài sao? Cậu chưa xem được dòng trạng thái của Bạch tiện nhân hay sao?"

    "Vậy thì sao?"

    "Xảy ra chuyện lớn rồi, cậu mau vào xem đi."

    "Cô ta nấu một bàn thức ăn, lại chụp vài tấm ảnh tự sướng có cánh tay của một người đàn ông và úp mở nói rằng sắp sống chung với một ai đó. Có vẻ như là Hoắc Nghiên Từ."

    Kiều Thời Niệm bình thản: "Vậy cũng có liên quan gì tới tôi?"

    "Niệm Niệm, cậu uống nhầm thuốc rồi hay sao? Chuyện như vậy lại nói không liên quan?"

    Trình Uyển Hân lòng đầy căm phẫn nói: "Cậu đừng ra ngoài nữa, đợi mình tới đón, chúng ta tới nhà Bạch Y Y, xé rách cái bộ mặt giả tạo của cô ta. Thật không biết xấu hổ."

    Kiếp trước, Trình Uyển Hân cũng thường xuyên vì cô mà bất bình như vậy.

    Kiều Thời Niệm mỗi lần nghe cô ta xúi giục liền đi tìm Bạch Y Y gây sự, mỗi một lần càng làm cho Hoắc Nghiên Từ chán ghét cô hơn.

    Bây giờ, cô sẽ không lãng phí thời gian làm mấy chuyện mất mặt như vậy.

    Cô muốn quang minh chính đại đấu với Bạch Y Y. Dùng đầu óc đánh bại cô ta.

    Kiều Thời Niệm nói: "Thời gian để đi quản bọn họ, tôi thà đọc hai cuốn sách còn hơn. Cô nếu không còn việc gì nữa, tôi tắt máy."

    "Niệm Niệm" Trình Uyển Hân ngăn cản cô: "Cậu sợ Hoắc Nghiên Từ ở chỗ cô ta nên không dám tới sao? Cậu ngốc quá, hắn ta nếu như thực sự ở đó chẳng phải cậu được một phen bắt gian tại trận hay sao."

    "Đến lúc đó đem chuyện này nói cho Hoắc lão phu nhân, cũng không cần cậu phải ra tay, Hoắc lão phu nhân nhất định sẽ ra tay xử lý tiện nhân đó."

    Còn muốn kinh động đến bà nội, cô ta là sợ bà nội còn chưa đủ lo lắng hay sao?

    Kiều Thời Niệm không kiên nhẫn nói: "Tôi nói không đi. Cô nghe không hiểu hay sao?"

    "Niệm Niệm.."

    Kiều Thời Niệm lập tức tát máy.

    Luôn xúi giục cô đi gây chuyện thị phi, không biết cô ta có mục đích gì?

    Nếu không vì hai nhà Trình Kiều xưa nay có qua lại, cô lại chơi với Trình Uyển Hân nhiều năm như vậy, cô thật muốn ngay lập tức trở mặt với cô ta.

    Nghĩ tới chuyện kiếp trước trải qua, lại vài ngày trước bị Hoắc Nghiên Từ bắt nạt, cô đột nhiên có ý tưởng muốn đi học võ.

    Nói là làm, cô ngay lập tức tìm kiếm một trung tập dạy võ trong nội thành.

    Cô chọn một trung tâm lớn, có dạy quyền anh, đấm bốc, huấn luyện viên là những người rất có kinh nghiệm thi đấu, trực tiếp lái xe tới.

    Bên ngoài phòng tập không có quá nhiều quảng cáo nhưng vị trí rất tốt, chỗ đỗ xe cũng rộng rãi, rất đúng ý Kiều Thời Niệm.

    Đậu xe xong, Kiều Thời Niệm liền đi vào phòng tập.

    Bên trong rất rộng, bố trí nhiều sàn tập, dụng cụ cũng vô cùng đầy đủ và hiện đại.

    Quan trọng hơn là các huấn luyện viên mặc trang phục rằn ri, cơ ngực, cơ bụng săn chắc, vừa nhìn thấy tinh thần không hiểu sao phấn chấn kì lạ.

    Tuy nói thân hình Hoắc Nghiên Từ so với mấy vị huấn luyện viên ở đây cũng không hề thua kém nhưng anh ta sáng tối trưng ra bộ mặt lạnh lùng đáng ghét, làm cho người ta không có hứng thú để thưởng thức.

    Kiều Thời Niệm sau khi nhìn thỏa thích, liền lập tức đi đăng kí.

    "Cô Kiều, cô có muốn chọn một huấn luyện viên cá nhân hay không. Anh ta sẽ giúp cô tập trung và luyện tập tốt hơn." Nhân viên đề nghị.

    "Không cần đâu, cảm ơn." Kiều Thời Niệm từ chối.

    Nếu tuyển huấn luyện viên cá nhân, tự nhiên sẽ mất đi cơ hội được luyện tập với các huấn luyện viên khác.

    Cô không thể vì một cái cây mà bỏ cả rừng cây được.

    Sau khi nộp tiền, Kiều Thời Niệm quay lại quầy đăng kí thông tin và hẹn lịch luyện tập.

    Xong xuôi, Kiều Thời Niệm vừa định rời đi thì có giọng nam vang lên: "Vị tiểu thư này, đúng là cô rồi."

    Kiều Thời Niệm quay đầu lại nhìn.

    Người đàn ông khoảng chừng hai mươi tuổi, mặc trang phục của huấn luyện viên, khuôn mặt đẹp trai, đôi mắt trong veo, nhìn có vẻ cao gầy nhưng cảm giác sau bộ đồng phục là một cơ thể rắn chắc, khỏe mạnh.

    Trùng hợp, là người đàn ông ở cửa hàng thời trang hôm trước, cô đã mua một bộ lễ phục giúp anh ta.

    "Tôi tên là Chu Dương Ưng, làm huấn luyện viên ở đây." Cậu ta có chút ngại ngùng nhưng vẫn chủ động giới thiệu.

    "Tiểu thư, cô sao lại đến đây?"
     
  8. Vịt trú mưa

    Bài viết:
    0
    Chương 27. Hài lòng với kết quả.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kiều Thời Niệm cười với anh ta: "Tôi đến đây đăng kí học."

    Chu Dương Ưng có chút vui sướng: "Trùng hợp quá, tôi làm việc ở đây."

    Quả thật trùng hợp.

    Kiều Thời Niệm tưởng rằng, lần kế tiếp gặp anh ta sẽ là khi bàn chuyện hợp tác, không nghĩ gặp lại sớm như vậy.

    "Vậy về sau liền nhờ anh chiếu cố."

    Kiều Thời Niệm cười nói: "Anh tiếp tục đi, tôi đi trước."

    "Tiểu thư." Chu Dương Ưng gọi cô.

    "Còn việc gì sao?" Kiều Thời Niệm hỏi.

    Chu Dương Ưng có chút ngại ngùng nói: "Chuyện lần trước tôi vẫn không biết phải cảm ơn cô thế nào. Nếu không tôi mời cô ăn cơm?"

    Kiều Thời Niệm mỉm cười lắc đầu: "Hôm khác đi, hôm nay sẽ không cản trở anh làm việc."

    "Không sao, đúng lúc tôi vừa xong việc." Chu Dương Ưng vội vàng nói.

    Chu Dương Ưng mang trong mình sự ngây ngô, đang lúng túng như một cậu bé.

    Kiều Thời Niệm khỏe miệng nở nụ cười: "Vậy cung kính không bằng tuân lệnh."

    "Được, vậy cô chờ tôi thay đồ, sẽ ra ngay."

    Chu Dương Ưng quà thật tốc độ thay quần áo rất nhanh, Kiều Thời Niệm vừa lái xe ra, hắn đã xuất hiện.

    "Lên xe đi." Kiều Thời Niệm dừng xe trước mặt anh ta.

    Chu Dương Ưng không do dự, lập tức ngồi lên xe.

    Kiều Thời Niệm trêu đùa nói: "Tay lái của tôi chưa thành thục, anh nên sớm chuẩn bị tâm lý."

    "Không sao, tôi tin tưởng cô."

    Anh ta ánh mắt kiên định bình tĩnh, lời nói cũng rất chân thành, Kiều Thời Niệm không hiểu sao cảm thấy hắn là người có trách nhiệm, có thể tin tưởng được.

    Cô cười một tiếng: "Đi chỗ nào?"

    Chu Dương Ưng nói: "Cô muốn đi đâu, tôi mời cô."

    Kiều Thời Niệm nghĩ một chút: "Đi uống chút trà sữa đi."

    Thời đi học cô rất thích uống trà sữa, luôn muốn cùng Hoắc Nghiên Từ thưởng thức.

    Có một lần, Kiều Thời Niệm xếp hàng gần một giờ đồng hồ mới mua được trà sữa tại một cửa hàng rất nổi tiếng gần trường đại học, lập tức đem đến cho Hoắc Nghiên Từ nhưng anh ta lại nói không ăn uống đồ linh tinh.

    "Nghiên Từ, trà sữa này dùng hoàn toàn nguyên liệu tốt, không có chất bảo quản, uống rất ngon, anh hãy thử một lần đi."

    Lúc đó, Hoắc Nghiên Từ đang vội vã bước vào thang máy nên miễn cưỡng nhận lấy.

    Nhưng khi cô rửa tay xong đi ra ngoài, lại thấy trong thùng rác cạnh thang máy có một cốc trà sữa.

    Cô chỉ buồn bã trong chốc lát, sau đó liền quyết định, nếu như Hoắc Nghiên Từ không thích thì cô cũng sẽ không thích.

    Từ sau đó, cô không còn uống trà sữa nữa.

    Kiều Thời Niệm thật sự nghi ngờ bản thân, trước đây không hiểu cô có đầu óc hay không?

    Rõ ràng là Hoắc Nghiên Từ không trân trọng tình cảm của cô, cô vì sao lại tự trách mình?

    "Tiểu thư, cô không cần tiết kiệm tiền cho tôi, tôi làm rất nhiều công việc, mời cô tới quán ba hoặc uống cafe cũng không có vấn đề gì." Chu Dương Ưng gấp gáp giải thích.

    Tôi không nghĩ là anh không có tiền, chỉ là tôi đột nhiên muốn uống trà sữa mà thôi.

    Chu Dương Ưng ngượng ngùng đưa tay gãi đầu: "Tôi biết phía trước có một cửa hàng rất ngon."

    Theo Chu Dương Ưng chỉ dẫn, Kiều Thời Niệm lái xe tới trước cửa hàng.

    Cửa hàng này làm ăn rất tốt, bên trong rất nhiều những cô cậu thanh niên trẻ tuổi.

    "Tiểu thư, cô muốn uống cái gì?" Chu Dương Ưng hỏi.

    Kiều Thời Niệm nhắc nhở: "Cậu sau này cứ gọi tôi là chị Kiều đi."

    Cô năm nay mới hai mươi ba tuổi, nhưng vì đã trải qua một kiếp khiến phong thái thực sự trưởng thành như một cô gái tuổi ba mươi.

    Coi cô như thanh niên mới lớn, cô thực sự cảm thấy hơi chột dạ.

    "Không được, cô nhìn đâu có nhiều tuổi hơn tôi." Chu Dương Ưng lập tức cự tuyệt.

    "Tôi không biết danh tính của cô, mới gọi cô là tiểu thư, thực sự nhìn cô cũng chỉ chạc tuổi sinh viên." Chu Dương Ưng thành thật nói.

    Kiều Thời Niệm thực sự thấy vui vẻ. Phải nói không có người phụ nữ nào lại không thích được khen trẻ đẹp, mà nhất là lời khen từ một người chân thật như Chu Dương Ưng.

    "Trà sữa khoai môn hoa hồng, ít đường, ít đá." Kiều Thời Niệm gọi món.

    "Được."

    Chu Dương Ưng rất nhanh báo nhân viên phục vụ.

    "Tiểu thư, lần trước tiền mua lễ phục cô cho tôi mượn, tôi nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền trả lại."

    Trong lúc chờ trà sữa, Chu Dương Ưng nói.

    Kiều Thời Niệm nhìn anh ta rồi nói: "Không sao, không cần trả lại. Anh cũng không phải dùng miễn phí đâu, sau này tôi sẽ có việc nhờ tới anh."

    "Chỉ cần tôi có thể giúp được cô thì việc gì cũng được."

    "Nhưng tiền vẫn phải trả lại cho cô. Cô kết bạn với tôi, tôi sẽ chuyển tiền cho cô theo từng đợt." Chu Dương Ưng kiên trì nói.

    Dù sao hắn vẫn còn trẻ, chưa phải trải qua những cám dỗ của xã hội. Nếu đổi lại là người khác, có khi đã sớm bám lấy cô đòi thêm chút lợi ích chứ không phải vẻ mặt kiên trì đòi trả tiền đến cùng như thế này.

    Cũng thật có chí khí, khó trách tương lai lại có nhiều người thích anh ta như vậy.

    Kiều Thời Niệm cũng xem trọng anh ta hơn: "Được rồi, vậy tùy anh."

    Bọn họ trao đổi wechat. Vừa xong thì trà sữa cũng được chuẩn bị xong.

    Chu Dương Ưng đi tới quầy phục vụ, Kiều Thời Niệm định lướt một vòng bạn bè xem tin tức, di động đột nhiên lại kêu lên.
     
  9. Vịt trú mưa

    Bài viết:
    0
    Chương 28. Một trăm triệu phần 1.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trình Uyển Hân gửi đến một loạt tin nhắn.

    Có hình ảnh, cùng video và ghi âm.

    Kiều Thời Niệm trước tiên mở ảnh ra xe, là ảnh chụp phía bên dưới tòa nhà Bạch Y Y ở.

    Đoạn video dài chừng mấy phút, Kiều Thời Niệm nghe đoạn ghi âm trước.

    Niệm Niệm, mình thay cậu dạy dỗ tiện nhân kia! Mình không thể trơ mắt nhìn cậu chịu ủy khuất như vậy.

    Vừa nghe xong, Chu Dương Ưng đã mang trà sữa tới.

    "Tiểu thư, trà sữa của cô đây."

    "Cảm ơn." Kiều Thời Niệm nhận lấy, bất đắc dĩ nói: "Thật ngại quá, tôi đột nhiên có chút việc gấp, phải đi trước."

    Chu Dương Ưng thấy nét mặt lạnh lùng của cô, cũng không hỏi nhiều, chỉ vẫy tay: "Chúng ta sẽ gặp lại ở phòng tập sau."

    "Được."

    Cầm theo trà sữa ra ngoài, Kiều Thời Niệm ngồi vào xe, mở ra đoạn video Trình Uyển Hân gửi.

    Nhìn vào đoạn video, Trình Uyển Hân đã đến mở cửa phòng Bạch Y Y.

    Quả thực Hoắc Nghiên Từ đang ở đó. Trình Uyển Hân dáng vẻ kiêu ngạo, mắng Bạch Y Y không biết xấu hổ, dám lén lút cặp kè với chồng người khác.

    Bạch Y Y vẻ mặt xấu hổ ủy khuất: "Trình tiểu thư, tôi vì cảm ơn Nghiên Từ mới mời anh ấy ăn bữa cơm."

    "Ai tin lời cô, họ Bạch kia, tôi cảnh cáo cô, Kiều Thời Niệm mới là vợ của hắn. Đừng tưởng rằng cô cùng Hoắc Nghiên Từ quen biết nhau lâu thì sẽ đạt được tâm tư gì. Suy cho cùng cô cũng chỉ là người hầu mà thôi, mặc lên trang phục đẹp đẽ cũng không xứng với Hoắc Nghiên Từ."

    "Trình tiểu thư, xin chú ý lời nói, cô đang đột nhập bất hợp pháp đấy." Hoắc Nghiên Từ lạnh lùng lên tiếng.

    "Anh đừng có hù dọa tôi. Tôi đang giúp Niệm Niệm đòi lại công bằng."

    Trình Uyển Hân lại nói: "Hoắc Nghiên Từ, Niệm Niệm nói mỗi ngày chờ anh về ăn cơm, anh đều nói bận, hóa ra là bận đến phục vụ người đẹp."

    "Trình tiểu thư, cô cùng Hoắc phu nhân thực sự hiểu nhầm rồi.. A"

    Bạch Y Y nghĩ muốn giải thích, Trình Uyển Hân lại lấy tay đẩy cô ta một cái: "Cô cút ngay, đừng ở đây diễn trò đáng thương."

    Bạch Y Y bị Trình Uyển Hân đẩy, hơi lảo lảo lùi lại phía sau, Hoắc Nghiên Từ vội tiến tới đỡ cô ta.

    "Đủ rồi, cô lập tức cút khỏi đây." Hoắc Nghiên Từ khuôn mặt tuấn tú trầm lãnh: "Nói cho Kiều Thời Niệm, nếu cô ta không an phận, đến bà nội cũng không thể giúp được cho cô ta."

    Trình Uyển Hân không phục còn muốn nói thêm vài câu, bên ngoài nhân viên bảo vệ đã tiến vào.

    Đoạn video cũng đến đây thì dừng lại.

    Bên dưới, Trình Uyển Hân lại gửi cho cô một đoạn ghi âm.

    "Niệm Niệm, Hoắc Nghiên Từ vẫn bảo vệ tiện nhân kia, thật làm cho mình tức giận vô cùng. Chờ khi hắn trở về, cậu nhất định phải chất vấn hắn rõ ràng mới được."

    "Đừng sợ hắn ta, mình luôn ủng hộ cậu, cùng lắm chúng ta vẫn còn chiêu bài cuối cùng là cầu cứu Hoắc lão phu nhân."

    Kiều Thời Niệm không trả lời cô ta, tắt điện thoại.

    Uống một ngụm trà sữa, Kiều Thời Niệm khởi động xe, trở về biệt thự Long Đằng.

    * * *

    Buổi tối, Kiều Thời Niệm bảo Dì Vương về phòng nghỉ sớm, còn cô thì mở cửa phòng ngủ, vừa xem lại kế hoạch vừa đợi Hoắc Nghiên Từ trở về.

    Như cô dự đoán, hơn nửa giờ sau, bên ngoài vang lên tiếng bước chân của Hoắc Nghiên Từ.

    Kiều Thời Niệm khép lại máy tính, cầm hai phần văn kiện lên, đi ra ngoài. Vừa lúc cùng Hoắc Nghiên Từ gặp mặt.

    Hoắc Nghiên Từ vẫn mặc bộ tây trang giống như trong bức ảnh chụp tại nhà Bạch Y Y, thân hình cao lớn, ngũ quan xuất chúng nhưng vẫn mang vẻ mặt lạnh lẽo, thâm trầm khó đoán.

    Vừa nhìn thấy Kiều Thời Niệm, Hoắc Nghiên Từ ánh mắt có chút phức tạp, vừa muốn mở miệng, Kiều Thời Niệm liền nhanh hơn một chút nói trước.

    "Tôi biết anh muốn nói gì, tới thư phòng đi, tôi sẽ cho anh một câu trả lời thỏa đáng."

    Hoắc Nghiên Từ không nói, liếc mắt nhìn Kiều Thời Niệm một cái rồi nhấc chân đi về hướng thư phòng.

    Kiều Thời Niệm bình tĩnh đi theo sau anh ta.

    Hoắc Nghiên Từ ngồi xuống sofa trong thư phòng, tay nới lỏng cà vạt, lạnh giọng hỏi: "Cô định nói chuyện gì?"

    Kiều Thời Niệm đưa ra trước mặt hắn hai phần văn kiện đã chuẩn bị trước.

    "Ở đây có hai phần thỏa thuận ly hôn. Một bản là tôi sẽ tay trắng ra đi, một bản là thỏa thuận anh sẽ cho tôi một trăm triệu tệ, cả hai bản tôi đều kí rồi, anh chọn một bản kí đi."

    Hoắc Nghiên Từ giương mắt nhìn cô: "Một trăm triệu tệ?"

    Quả nhiên là bản chất thương nhân, hắn nghe thấy tiền liền có phản ứng đầu tiên.

    "Đúng." Kiều Thời Niệm nói: "Trước đây anh có nói sẽ cho tôi một ngàn vạn nhưng tôi cảm thấy như vậy không đủ."

    "Nói đúng ra, người sai trong cuộc hôn nhân này là anh, hơn nữa, anh cũng là người cần phải vội vàng thoát khỏi mối quan hệ này, cho nên tôi cảm thấy được một trăm triệu tệ này là đáng giá."

    Kiều Thời Niệm trước đây chỉ nhanh nhanh chóng chóng muốn ly hôn với Hoắc Nghiên Từ, không nghĩ tới tiền của anh ta.

    Nhưng hôm nay, cô muốn dùng một triệu tệ này để hợp tác với Mạc Tu Viễn. Nếu có thể lấy tiền từ túi Hoắc Nghiên Từ sau đó lại dùng khoản tiền này để đối phó anh ta, cảm giác sẽ càng kích thích hơn nhiều.

    Nghe vậy, khóe miệng Hoắc Nghiên Từ khẽ nhếch lên, nhưng cũng không dễ nhận ra, khó có khi hắn kiên nhẫn chờ Kiều Thời Niệm nói hết.

    "Tuy cuộc hôn nhân này là do tôi sắp đặt cùng ép buộc anh, nhưng trong suốt thời gian qua cũng chưa từng làm những chuyện có lỗi với anh phải không? Nếu ra tòa, phân chia tài sản chắc cũng không chỉ là một trăm triệu này."

    Kiều Thời Niệm tiếp tục: "Hiện tại anh dùng một trăm triệu tệ này có thể mua được tự do cùng sự yên bình, sau này, anh muốn ở bên cạnh ai liền có thể quang minh chính đại ở bên người ta, không bao giờ sợ phát sinh những tình huống như hôm nay nữa rồi. Thế chẳng phải vẹn cả đôi đường sao?"

    Hoắc Nghiên Từ mỉa mai: "Trước đây không phát hiện ra có có tài hùng biện như vậy."

    Chuyện anh chưa phát hiện ra còn rất nhiều.
     
  10. Vịt trú mưa

    Bài viết:
    0
    Chương 29. Một trăm triệu phần 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kiều Thời Niệm thấy bộ dạng thờ ơ của Hoắc Nghiên Từ lại nói thêm: "Đương nhiên anh cũng có thể lựa chọn không kí bản thỏa thuận này, tôi tuyệt đối không trách anh keo kiệt. Dù sao ly hôn cũng là ý muốn của tôi."

    Nói xong, Kiều Thời Niệm trong lòng khóc thầm.

    Đã cưới một người đàn ông không được anh ta thương yêu, khi ly hôn lại không lấy được một đồng nào, thật đáng thương.

    Hoắc Nghiên Từ nghe được sự tiếc nuối trong lời nói của Kiều Thời Niệm, đôi chân vắt lên bàn trà hỏi: "Cô có muốn thêm tiền không?"

    Đôi mắt Kiều Thời Niệm mở to, khó tin.

    Hoắc Nghiên Từ mặt thản nhiên nói: "Vậy tiếp tục làm Hoắc phu nhân đi. Vợ chồng một lòng, tiền của tôi cũng là của cô."

    "Không cần, không cần", Kiều Thời Niệm vội vàng xua tay: "Tiền này tôi không cần nữa, anh nhanh anh kí vào đơn ly hôn đi."

    Hoắc Nghiên Từ hừ lạnh, sắc mặt sa sầm: "Đưa ra hai bản thỏa thuận ly hôn này chính là cái thỏa đáng mà cô muốn nói đây sao?"

    "Đúng vậy." Kiều Thời Niệm nói: "Anh không phải muốn thay Bạch Y Y đòi lại công bằng chuyện hôm nay sao? Tôi đem vị trí Hoắc phu nhân này nhường cho cô ta, sau này cô ta sẽ không phải chịu ủy khuất nữa."

    "Anh kí tên đi. Chúng ta mỗi người giữ một bản, đợi đến ngày đi làm thủ tục. Anh yên tâm đi, trước khi lấy được quyết định ly hôn, tôi sẽ không can dự vào cuộc sống riêng tư của anh, anh cũng có thể không cần trở về nhà."

    "Bà nội à, con đồng ý với bà không dọn ra ngoài nhưng cũng không thể quản được Hoắc Nghiên Từ có dọn ra hay không mà."

    Nếu hỏi đến cô liền trả lời hắn đang đi công tác.

    Chỉ có ba mươi ngày mà thôi, sẽ rất nhanh trôi qua.

    Cô nhiệt tình đưa ra ý kiến như vậy ngược lại làm cho sắc mặt Hoắc Nghiên Từ càng đen hơn, hai hàng chân mày đã nhíu chặt lại.

    Đột nhiên Hoắc Nghiên Từ thu chân lại, đứng lên, Kiều Thời Niệm sợ tới mức vội vàng lùi lại mấy bước: "Anh muốn làm gì?"

    Nhìn thấy Kiều Thời Niệm bộ dáng phòng bị, Hoắc Nghiên Từ cười lạnh: "Đừng làm ra vẻ đề phòng như vậy, lại tưởng rằng tôi có hứng thú với cô sao?"

    Hứng thú thì không có nhưng thú tính thì không chắc đâu.

    Đêm hôm trước bị hắn cưỡng ép, môi cô đau đến hai ngày sau mới đỡ.

    Kiều Thời Niệm không muốn tranh luận với anh ta, hỏi: "Anh đã quyết định kí thỏa thuận nào chưa?"

    "Thật khó để đưa ra quyết định."

    Hoắc Nghiên Từ cầm hai bản thỏa thuận trên bàn lên, chậm rãi nói: "Cho nên tôi dự tính cầm đến hỏi ông ngoại cô, xem có thể cho tôi lời khuyên hay không?"

    "Anh không cần phải lựa chọn."

    Kiều Thời Niệm vội vàng chặn trước anh ta: "Tôi sẽ ra đi tay trắng."

    Hoắc Nghiên Từ cúi đầu nhìn cô tỏ vẻ nghi hoặc: "Tôi là người sai lầm trong hôn nhân, nếu để tòa án phán quyết, chắc chắn không chỉ bỏ ra một trăm triệu tệ này. Ông ngoại chắc chắn sẽ cảm thấy tiếc cho cô."

    "..."

    Gian thương, lại dùng lời của cô để bắt bẻ cô.

    Hoắc Nghiên Từ thân hình cao lớn, so với Kiều Thời Niệm thì cao hơn rất nhiều, hắn đứng trước mặt cô nhìn xuống như vậy Kiều Thời Niệm liền cảm thấy cấp bách vô cùng.

    Kiều Thời Niệm trong lòng tức giận, nhảy lên sofa, lúc này đã cao hơn Hoắc Nghiên Từ, nhìn hắn từ trên xuống nói: "Ly hôn là chuyện của hai người, anh không sợ phiền hay sao còn muốn tìm ông ngoại tôi?"

    Hoắc Nghiên Từ khí thế cũng không bị giảm đi chút nào.

    "Cô đã nhiệt tình muốn ly hôn như vậy, vì cái gì không dám nói với ông ngoại cô?"

    "Tôi.." Kiều Thời Niệm nghẹn không nói ra lời.

    Cô quả thật không dám nói cho ông ngoại.

    Ông ngoại hay lo lắng, lại đang bị cao huyết áp, sao cô dám để cho ông bị kích động chứ.

    Lần trước, cô ở trước mặt ông thử nói đùa chuyện ly hôn, ông liền lo lắng vô cùng, lần này lại mang đến hai cái thỏa thuận ly hôn, ông ngoại chưa biết chừng sẽ tức giận đến ngất xỉu.

    Cô tính toán đợi mọi chuyện thuận lợi, sẽ tìm thời điểm thích hợp nói với ông ngoại.

    Nhìn Kiều Thời Niệm tức giận nhưng không thể phản bác, hai hàng lông mày Hoắc Nghiên Từ giãn ra, hơi nhếch môi cười.

    "Nói tóm lại, cô trước nay đều là như vậy, làm bộ muốn ly hôn để cho tôi thấy được tầm quan trọng của cô sao?"

    "Không phải, tôi chỉ muốn ly hôn trong im lặng."

    Hoắc Nghiên Từ khinh thường nói: "Kiều Thời Niệm, trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy. Cô vừa không muốn bị hôn nhân trói buộc nhưng lại muốn lấy lợi ích từ trong cuộc hôn nhân này ư."

    Kiều Thời Niệm nghe ra được ý tứ của hắn biểu tình có chút cứng đờ.

    Kiều gia mặc dù lĩnh vực kinh doanh chính là hương liệu và nước hoa nhưng vẫn có những ràng buộc nhất định với Hoắc gia.

    Rất nhiều đối tác kinh doanh tìm đến cũng là vì mối quan hệ giữa Hoắc thị và Kiều thị.

    Cô toàn thân chấn động.

    Tin tức ly hôn của cô và Hoắc Nghiên Từ nếu thực sự truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ đem đến không ít thiệt hại cho Kiều thị.

    Mặc dù đây không phải là nguyên nhân Kiều Thời Niệm không dám nói chuyện ly hôn cho ông ngoại nhưng khi nghe Hoắc Nghiên Từ nói như vậy, Kiều Thời Niệm thực sự choáng váng trong giây lát.

    Cô trước đây suy nghĩ thật đơn giản, chỉ cảm thấy nếu không còn tình cảm thì ly hôn để giải thoát cho hai bên nhưng thực sự không lường trước được những hậu quả có thể xảy ra.

    "Nếu lần trước không phải bà nội ngăn cản, chúng ta sớm đã ly hôn xong, vì sao hôm nay anh lại không chịu kí tên?" Kiều Thời Niệm hỏi.

    Hoắc Nghiên Từ khuôn mặt đẹp đẽ nhưng lạnh lùng: "Tôi không có nhiều thời gian cùng cô chơi trò mèo vờn chuột đâu."

    Kiều Thời Niệm cảm thấy bất lực: "Anh rốt cuộc muốn tôi làm gì thì mới tin tôi thực sự muốn ly hôn với anh?"

    "Để cho hai bên gia đình cùng ngồi xuống, bàn bạc kỹ lưỡng chuyện này."

    Kiều Thời Niệm "..."

    Cô có thể thuyết phục ông ngoại, nhưng bên phía cậu và mợ, làm sao có thể dễ dàng đồng ý như vậy?

    "Hoắc Nghiên Từ, anh cần gì phải phiền phức như vậy, anh không muốn nhanh chóng ly hôn để sớm một chút cho Bạch Y Y một danh phận đàng hoàng sao?"
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng ba 2024
Trả lời qua Facebook
Đang tải...