Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 70. Làm công cụ là sở trường của tôi 1/2

[BOOK][HIDE-THANKS]Chu Thiên Thành có chút tò mò: "Phu nhân, cô đợi ai? Là Trình tiểu thư bạn của cô sao, cô ấy đã tới rồi."

"Không phải cô ta."

Vừa đúng lúc một chiếc xe màu đen dừng lại trước mặt, Kiều Thời Niệm hô lên: "Bên này."

Chu Thiên Thành quay đầu nhìn qua, thấy một người phụ nữ khoảng ngoài bốn mươi tuổi mặc bộ sườn xám màu tím đậm bước xuống xe. "

Thấy rõ mặt của đối phương, Chu Thiên Thành không khỏi sửng sốt.

Phu nhân của người đứng đầu Minh Mao trước đây – cũng là người đang phụ trách Minh Mao hiện tại.

Tiệc rượu lần này Chu Thiên Thành biết rõ danh sách, cũng xác định không mời băt cứ ai từ Minh Mao.

Dù sao thì vài ngày trước Minh Mao cũng gặp khủng hoảng như vậy, Tạ Lập Hùng còn làm cho Bác Châu suýt chút mất đi uy tín.

Bữa tiệc hôm nay lại có rất nhiều người biết về bê bối của Minh Mao đều tham gia.

Nếu bọn họ tới, nhất định sẽ trở thành tiêu điểm.

Mà trước mắt, Đồ Nhã Lệ đã thực sự tới rồi, Kiều Thời Niệm còn tự mình đón bà ta.

" Chị đồ "Kiều Thời Niệm đi tới đón:" Chị hôm nay thật đẹp, ung dung quý phái, sắc mặt cũng tốt lắm. "

Đồ Nhã Lệ nở nụ cười thoải mái:" Thời Niệm, cô mới thật sự là người xinh đẹp. Với dáng người này, vòng eo còn nhỏ như vậy, e là người nổi tiếng cũng không đẹp bằng cô đâu. "

" Cảm ơn chị Đồ. "Kiều Thời Niệm vui vẻ thân mật nói:" Chúng ta đừng đứng đây khen ngợi nhau nữa, hãy mau vào trong để cho mọi người cùng kinh ngạc. "

Khi đang chuẩn bị đi vào trong, Kiều Thời Niệm thấy Chu Thiên Thành bên cạnh ánh mắt thất thần, vẻ mặt rối rắm.

" Đừng lo lắng, Hoắc Nghiên Từ đã đồng ý với tôi có thể dẫn người tới. "

Kiều Thời Niệm lấy di động trong túi xách nhỏ ra, cho Chu Thiên Thành xem tin nhắn buổi chiều đã gửi cho Hoắc Nghiên Từ.

" Bữa tiệc hôm nay tôi muốn dẫn thêm bạn. "

Hoắc Nghiên Từ không quên nhắc nhở cô nhớ đến thân phận của mình.

" Yên tâm, làm công cụ là sở trường của tôi.'

"Không có vấn đề gì đúng không? Kiều Thời Niệm hỏi.

Chu Thiên Thành vươn tay:" Phu nhân, Đồ phu nhân, mời vào trong. "

Kiều Thời Niệm khoác tay Đồ Nhã Lệ, hai người cùng đi về phía thang máy.

Tại khu vực đang kí, có không ít người đang xếp hàng, mặc dù không có thiệp mời nhưng được Chu Thiên Thành dẫn tới nên mọi người cũng không ai chú ý.

Kiều Thời Niệm và Đồ Nhã Lệ cùng tiến vào đại sảnh nơi tổ chức bữa tiệc.

Đèn đóm sáng rực, khách khứa quây quần, tiệc tùng náo nhiệt.

Chu Thiên Thành đi tìm Hoắc Nghiên Từ, còn hai người bọn họ thì đi tới khu vực nghỉ ngơi giành cho khách.

Không ít người nhìn tới Kiều Thời Niệm và Đồ Nhã Lệ, trên mặt lộ ra kinh ngạc.

Kiều Thời Niệm rất ít khi xuất hiện, và hầu như không ai ở ngoài biết cô là vợ của Hoắc Nghiên Từ. Tuy nhiên, Đồ Nhã Lệ trước đây có quan hệ rất tốt với nhiều tiểu thư giàu có nên không ít người đã nhận ra.

" Đó không phải phu nhân của Tạ Lập Hùng Minh Mao sao? Sao bà ta lại tới đây? "

" Cái gì mà phu nhân của Tạ Lập Hùng, hiện tại đã là tổng giám đốc Đồ rồi. "

" Bà ta hôm nay tới đây hẳn là tìm cơ hội đầu tư, ta nghe nói, hiện tại kỹ thuật sản xuất của Minh Mao đã bị Tạ Lập Hùng mang đi, còn cầm hết tiền mặt, bây giờ ngay cả sản xuất bình thường cũng rất khó khăn. "

" Rất có thể, cô xem, bà ta còn mang theo một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, chắn chắn là giám đốc quan hệ xã hội của công ty. "

" Phu nhân, chờ một chút Hoắc tổng sẽ tới đây, tôi còn có việc. "Lúc này Chu Thiên Thành đi tới, rất cẩn trọng và lễ phép thì thầm với Kiều Thời Niệm.

Kiều Thời Niệm gật đầu:" Được. "

Hành động đơn giản của bọn họ lại làm cho những người ở gần đó phải mở to mắt.

Mọi người đều nhìn thấy thẻ cài huy hiệu" Trợ lý tổng giám đốc "sáng lóa trên áo của Chu Thiên Thành.

Mà hắn vừa mới gọi" phu nhân", vậy người phụ nữ này là vợ của Hoắc Nghiên Từ?

Hoắc Nghiên Từ có người vợ xinh đẹp như vậy tại sao trước nay không công khai ra bên ngoài?

Hơn nữa, sao cô ấy lại thân thiết với Đồ Nhã Lệ?

Trước sự nghi ngờ và xì xào bàn tán của mọi người, Kiều Thời Niệm vẫn bình tĩnh mỉm cười.
[/HIDE-THANKS][/BOOK]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 71. Làm công cụ là sở trường của tôi 2/2

[BOOK][HIDE-THANKS]Cô cố ý mời Đồ Nhã Lệ tới tham dự tiệc rượu lần này chính vì muốn cho tất cả mọi người biết Minh Mao không phải mặt trời lặn hướng tây, nó vẫn như trước, có một chỗ dựa vững chắc.

Còn chỗ dựa này có phải tập đoàn hoắc thị hay không, hãy cứ để cho bọn họ đoán.

Lợi ích trong thương trường vốn là như vậy, bái cao thải thấp (ý là nịnh nọt, kết giao với những người có địa vị cao, đàn áp những người có địa vị thấp), hôm nay chỉ cần mọi người nhìn thấy Hoắc phu nhân và người phụ trách Minh Mao đứng cùng một chỗ, sau này cũng sẽ không dám tùy tiện bàn tán chuyện của Minh Mao nữa.

Nói không chừng còn có thể tò mò mà tăng cường quan hệ với Minh Mao.

Đồ Nhã Lệ cũng không phải chỉ ngồi không, nhìn thấy vẻ mặt mọi người đều tò mò và dè chừng, liền bật cười nói: "Vị này chính là phu nhân của Hoắc tổng, bình thường rất ít khi đi xã giao. Hôm nay là một ngày quan trọng của Hoắc thị cho nên mới tới tham dự."

Quả nhiên, mọi người vừa nghe, lập tức có thái độ khen ngợi: "Hoắc phu nhân thật khiêm tốn, cô trẻ tuổi và xinh đẹp như vậy, nếu Đồ tổng không nói, chúng tôi còn không biết cô chính là phu nhân của Hoắc tổng."

"Hoắc phu nhân, sau này cô hãy ra ngoài xã giao nhiều hơn, để cho chúng tôi cũng được hưởng chút hào quang giống như Đồ tổng đây."

Kiều Thời Niệm mỉm cười định trả lời khách sáo vài câu.

"Hoắc tổng đến." Không biết ai hô lên một tiếng, làm mọi người đều nhìn theo.

Hoắc Nghiên Từ mặc một bộ âu phục màu đen tinh xảo, bước chân vững vàng, thân hình cao lớn.

Cho dù mọi người ở đây đều ăn diện chỉnh tề nhưng cũng không thể làm lu mờ vẻ ngoài cùng khí chất của anh ta. Dường như anh luôn là người nổi bật và bắt mắt nhất trên mọi sân khấu.

Dưới ánh đèn, khí chất quyền quý và nhan sắc kia lại càng thêm nổi bật hơn.

Kiếp trước, mỗi khi Kiều Thời Niệm nhìn thấy Hoắc Nghiên Từ tự nhiên trong lòng sẽ sinh ra sự kiêu ngạo và tự hào. Hiện giờ, mặc dù cô không còn lưu luyến, si mê anh ta nhưng đối với vẻ ngoài rực rỡ kia, cô vẫn không thể kiềm chế mà nhìn không chớp mắt.

"Hoắc tổng!"

Khi Hoắc Nghiên Từ sắp đi tới trước mặt cô, phía sau liền truyền tới tiếng gọi, là tiếng của Bạch Y Y.

Hoắc Nghiên Từ dừng bước, Bạch Y Y đuổi tới bên cạnh hắn nói: "Quách tổng phía bên kia, hãy qua một chút."

"Thật có lỗi, Hoắc phu nhân, tôi muốn mượn Hoắc tổng đi một lúc." Bạch Y Y nhìn thấy Kiều Thời Niệm, nói bằng giọng điệu công việc nhưng cũng không hề khách sáo.

Hoắc Nghiên Từ nhìn về phía cô: "Cô nghỉ ngơi ở đây một chút đi."

Kiều Thời Niệm mỉm cười: "Được."

"Hoắc tổng, anh cứ đi đi, chúng tôi sẽ quan tâm tới Hoắc phu nhân." Đồ Nhã Lệ lên tiếng.

Nghe được giọng nói của Đồ Nhã Lệ, vẻ mặt Hoắc Nghiên Từ thản nhiên, như là đã sớm biết bà ta tới đây, Bạch Y Y trong mắt xẹt qua một chút nghi hoặc.

Nhưng cũng không lưu lại quá lây, Bạch Y Y đi bên cạnh vừa đưa di động cho Hoắc Nghiên Từ xem vừa nói: "Hoắc tổng, về chuyện của Quách tổng.."

Bọn họ vừa nói chuyện vừa đi về phía trước, Bạch Y Y hôm nay mặc một chiếc váy dài màu đen cùng với Hoắc Nghiên Từ mặc một bộ âu phục đen, nhìn bọ họ rất xứng đôi.

Tuy nói Hoắc Nghiên Từ bị công việc gọi đi nhưng Kiều Thời Niệm vẫn cảm thấy hụt hẫng.

Mới vừa rồi trong ánh mắt của mọi người ở đây còn ghen tị với cô, bây giờ lại biến thành đồng cảm.

Nhưng Đồ Nhã Lệ là người có thể khống chế được tình hình nói: "Đàn ông luôn phải xử lý nhiều việc, Hoắc phu nhân hãy ở đây nghỉ ngơi một chút."

"Đúng rồi, các vị phu nhân, công ty tôi đã đưa ra một hương vị mới, đợi lát nữa sẽ cho người mang tới đây, mời mọi người nếm thử một chút, trước tiên cho tôi xin chút ý kiến. Sau đó tôi sẽ gửi tặng mỗi người vài bình làm quà mang về, mong mọi người đừng chê cười một chút lòng thành."

Nghe vậy, mọi người cũng không từ chối.

Đồ Nhã Lệ thực sự thích hợp làm việc lớn, mạnh mẽ và quyết đoán lại rất biết chớp thời cơ.

Lúc trước cô còn sợ rằng bà ấy sẽ không chịu đựng được ánh mắt soi mói cùng những lời bàn tán sau lưng, nhưng thật may là bà ấy cũng không để ý đến.

Đồ Nhã Lệ còn tận dụng cơ hội lần này để làm tăng sự nổi tiếng của bản thân.

Ngay cả sản phẩm rượu được sản xuất theo phương thức mới cũng đã sẵn sàng đem tới làm quà tặng.

"Kiều Thời Niệm, cuối cùng cũng tìm thấy cậu."

Đột nhiên, một giọng nói gấp gấp truyền đến.
[/HIDE-THANKS][/BOOK]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 72: Vợ chồng ân ái

[BOOK]HIDE-THANKS] Kiều Thời Niệm quay đầu nhìn, là Trình Uyển Hân đang chạy tới.

Kiều Thời Niệm bội phục da mặt dày của cô ta. Rõ ràng buổi chiều đã làm loạn thành như vậy, bây giờ lại tự nhiên như không có việc gì xảy ra.

"Chuyện gì?"

"Cậu đi với mình."

Trình Uyển Hân vừa nói vừa lôi lôi kéo kéo cô tới trước mặt mấy cô gái ăn mặc trang điểm cầu kì.

"Các người mở to mắt ra mà xem, đây là Kiều Thời Niệm, cô ấy mới là Hoắc phu nhân. Bạch Y Y chẳng qua chỉ là một giám đốc nhỏ bé, dám nói tới tương lai làm phu nhân tổng giám đốc, các người quả thực không có mắt nhìn người."

Mấy cô gái đều mặc trên người những bộ lễ phục đắt tiền, nhìn Kiều Thời Niệm từ trên xuống dưới một lượt đánh giá: "Cho dù cô ta thực sự là Hoắc phu nhân thì sao? Trước nay cũng chưa từng thấy Hoắc tổng dẫn theo cô ta ra ngoài. Ngược lại giám đốc Bạch lại thường xuyên cùng ngài ấy tham dự các buổi xã giao."

"Còn không phải Hoắc tổng đối với giám đốc Bạch rất tốt, hoàn toàn ùng hộ công việc của cô ấy. Để cho cô ấy quản lý dễ dàng hơn đã trực tiếp thu mua lại Bác Châu. Ai có thể làm như vậy?"

"Cũng phải nói đến giám đốc Bạch thực sự có năng lực. Tốt nghiệp trường đại học danh giá ở nước ngoài, lại ở đó đạt được rất nhiều thành tựu, một bình hoa di động chỉ biêt ở nhà hưởng thụ có thể so sánh với cô ấy sao?"

Trình Uyển Hân không phục liền nói: "Bình hoa gì chứ? Kiều Thời Niệm trong lúc học đại học đã thi được chứng chỉ CFA, năng lực sớm đã vượt qua họ Bạch kia rồi."

"Hẳn là chứng chỉ CFA, một chứng chỉ quý giá như vậy, người bình thường chắc chắn phải học xong thạc sĩ hoặc tiến sĩ mới có thể thi được, cô ta lại đạt được trong lúc vẫn còn học đại học? Không phải là bỏ tiền ra mua chứ?"

Trình Uyển Hân cố gắng nói thêm: "Các người đừng khinh thường người khác, gia đình Kiều Thời Niệm tuy có tiền nhưng cô ấy sẽ không bao giờ mua bằng cấp, đó là bản lĩnh thực sự của cô ấy."

"Vậy cô ấy có biết ba báo cáo tài chính lớn là gì không? Có biết dòng tiền là gì không? Có biết xu hướng phát triển tài chính trong tương lai không?"

"Tất nhiên cô ấy biết, là cô ấy tự mình lấy được chứng chỉ." Trình Uyển Hân lôi kéo Kiều Thời Niệm thì thầm: "Niệm Niệm, cậu mau nói cho bọn họ, để cho bọn họ biết được cậu lợi hại như thế nào."

Trình Uyển Hân tranh luận với bọn họ lâu như vậy rốt cục cũng nhớ tới cô mới là chủ ở đây.

Dùng hết sức kéo cô tới đây, là muồn khen ngợi cô hay muốn để cho bọn họ chế giễu cô đây?

Kiều Thời Niệm cười: "Tôi sẽ không lãng phí thời gian để nói về những thứ có thể dễ dàng tìm kiếm trên mạng đâu. Nếu các cô còn chưa tranh luận xong thì cứ việc tiếp tục, tôi đi trước."

"Ồ, cô là chột dạ nên muốn bỏ đi sao? Rõ ràng ngốc nghếch không biết gì nhưng vẫn ở đây giả vờ bình tĩnh và tao nhã." Một cô gái gương mặt lộ rõ dấu vết thẩm mỹ nói.

Kiều Thời Niệm không cười nữa, gương mặt lạnh lùng nhìn cô ta: "Cô có thể chế giễu nhưng đừng công kích cá nhân. Ví dụ như người khác có thể nói cô không đẹp nhưng sẽ không nói cô vì che giấu lương tâm cùng gương mặt xấu xa nên mới dùng đến phẫu thuật thẩm mỹ."

"Cô." Cô gái tức giận định đứng lên tranh luận với Kiều Thời Niệm.

"Các cô đang làm cái gì?"

Đúng lúc này, Bạch Y Y đã đi tới, nghiêm khắc nói một câu.

Cô gái kia không cam lòng nhưng cũng không nói thêm gì nữa.

Bạch Y Y thân thiết nhìn về phía Kiều Thời Niệm: "Hoắc phu nhân, cô không sao chứ?"

Vừa hỏi thì Hoắc Nghiên Từ cũng đã đi tới.

Không để cho Kiều Thời Niệm mở miệng, cô gái kia lập tức kêu oan: "Cô là Hoắc phu nhân thì sao? Tôi dù sao cũng chỉ hỏi cô về báo cáo đầu tư, dòng tiền, cô không trả lời được cũng không sao, nhưng cũng dừng hạ nhục tôi trước mặt mọi người."

Kiều Thời Niệm "A" một tiếng, đang muốn mở miệng, lại nghe được giọng nói của Hoắc Nghiên Từ vang lên:

"Vợ của tôi tại sao lại phải trả lời cô về báo cáo tài chính và dòng tiền?" Hoắc Nghiên Từ tự nhiên choàng tay qua eo cô.

"Mặt của cô vừa nhìn liền biết đã động qua dao kéo, còn lừa mình dối người sợ người khác không nhận ra?"

Nghe vậy, cô gái sắc mặt cô gái chợt tím tái, rốt cuộc ôm mặt khóc chạy đi.

Thấy khuôn mặt tuấn tú nhưng lạnh như băng của Hoắc Nghiên Từ, mấy người khác cũng có chút bất an: "Hoắc tổng, chúng tôi chỉ nghe nói Hoắc phu nhân đã thi được CFA nên muốn cùng cô ấy thảo luận một chút."

"Các cô không cần hoài nghi năng lực của Hoắc phu nhân." Bạch Y Y chủ động giải hòa: "Kế hoạch đầu tư Minh Mao lần trước chính là do Hoắc phu nhân làm."

Mấy người nghe xong đều là vẻ mặt bất ngờ ngoài ý muốn, các cô không phải tất cả đều làm việc tại Bác Châu nhưng họ đều đã được đọc kế hoạch nhận thưởng đó, không chỉ báo cáo tài chính, dòng tiền mà còn có cả những số liệu chi tiết và cụ thể hơn.. Nó hoàn hảo vô cùng.

"Hoắc tổng, phu nhân, hai người đi trước, chỗ này cứ giao cho tôi." Bạch Y Y dịu dàng nói.

Hoắc Nghiên Từ không nói thêm, nắm tay Kiều Thời Niệm rời đi.

"Niệm Niệm" Trình Uyển Hân gọi.

"Trình Uyển Hân, cô tốt nhất nên tự lo cho bản thân mình, lần sau lại làm ra những việc như thế này, đừng trách tôi không khách khí."

Kiều Thời Niệm nói xong cùng Hoắc Nghiên Từ đi về phía trước.

Trình Uyển Hân tức giận đến giẫm chân mấy cái, nhìn Bạch Y Y, sau đó đi về phía toilet.

Bạch Y Y an ủi đồng nghiệp vài câu rồi cũng bình tĩnh bước vào toilet.

"Cô thấy rồi đấy, Kiều Thời Niệm bây giờ không còn nghe lời tôi nữa." Trong phòng vệ sinh, Trình Uyển Hân vừa nói vừa trang điểm.

Bạch Y Y cũng dặm lại phấn nhưng không lên tiếng.

Trình Uyển Hân vẫn không thể nghĩ thông: "Cô bảo tôi đưa cô ta tới trước mặt mấy người phụ nữ kia để cô ta bị chế giễu. Nhưng cuối cùng lại giúp cô ta thanh mình như vậy."

"Vất vả rồi." Bạch Y Y không giải thích gì, đưa cho Trình Uyển Hân một tấm thẻ, sau đó lập tức ra khỏi nhà vệ sinh.

Ở khu vực nghỉ ngơi, Kiều Thời Niệm nói với Hoắc Nghiên Từ: "Chuyện vừa rồi cảm ơn anh đã nói giúp cho tôi, nhưng lần sau cũng không cần anh ra tay, tránh ảnh hưởng tới danh tiếng Hoắc tổng."

Hoắc Nghiên Từ nhìn vào mắt Kiều Thời Niệm, rõ ràng cô còn không thoải mái vì chuyện vừa rồi, miệng khẽ thì thầm một chuyện khác.

"Cô cố ý đưa Đồ tổng của Minh Mao tới đây có mục đích gì?"

"Tôi vì sao không thể đem Đồ tổng tới?" Kiều Thời Niệm hỏi lại.

"Người làm sai cũng không phải chị Đồ, chị ấy thừa nhận bị chồng phản bội, còn dũng cảm đảm nhận trọng trách gánh vác Minh Mao. Loại dũng khí này không phải ai cũng có được, tôi muốn giúp chị ấy thì có gì sai?"

Hoắc Nghiên Từ nhìn Kiều Thời Niệm: "Cô thực sự không có mục đích khác sao?"

Kiều Thời Niệm hôm nay đi một đôi cao gót để phù hợp với bộ lễ phục, chiều cao lúc này so với Hoắc Nghiên Từ chỉ kém một chút. Cô hơi ngẩng đầu lên liền có thể mặt đối mặt với anh ta: "Yên tâm, cho dù có, cũng sẽ không làm tổn hại tới lợi ích của Hoắc thị."

"..."

Tiệc rượu bắt đầu, người dẫn chương trình nói lời mở màn.

Sau đó người phát ngôn của Hoắc thị lên phát biểu, nói lời cảm ơn, Hoắc Nghiên Từ cũng đọc một bản diễn văn đơn giản.

Tiếp theo là dùng tiệc và khiêu vũ.

Điệu nhảy thứ nhất, Hoắc Nghiên Từ cùng Kiều Thời Niệm khiêu vũ.

Bạch Y Y ngồi một bên, lẳng lặng nhìn về phía trung tâm sân khấu chỗ bọn họ đang nhảy.

Kiều Thời Niệm dáng người cao gầy cân đối, nước da trắng như tuyết, hôm nay trên người còn mặc một bộ lễ phục dài tới đầu gối màu hồng sen tinh tế.

Viền áo bồng bềnh, kẹp ở giữa, phía sau lưng có một chuỗi kim cương đính vào khiến cho cô chỗ nào nên khoe đều khoe được triệt để, Hoắc Nghiên Từ đặt tay trên vòng eo nhỏ nhắn của cô.

Bọn họ nhìn giống như một đôi vợ chồng ân ái, nhẹ nhàng khiêu vũ ở trung tâm.

Trên mặt Bạch Y Y vẫn là nụ cười dịu dàng, không biểu hiện khác lạ ra bên ngoài.

Ảnh chụp hôm trước đã làm cho Hoắc Nghiên Từ phát hiện ra chuyện gì? Vì là cho Kiều Thời Niệm tin tưởng, buổi sáng thậm chí còn gọi điện chất vấn cô ta.

Mà khi Kiều Thời Niệm hôn anh ta, Hoắc Nghiên Từ không cự tuyệt, còn chủ động đáp lại cô ta.

Chuyện quả thật không thể khống chế được nữa.

Lúc này, một vị khách tới mời Bạch Y Y khiêu vũ, cô ta tươi cười tiến vào sân nhảy.

Cô ta sẽ không để cho mọi chuyện vượt ngoài tầm kiểm soát.
[/HIDE-THANKS][/BOOK]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 73. Làm trò

[BOOK][HIDE-THANKS]Ở giữa sân nhảy, các cặp đôi đều đang nhảy theo điệu nhạc du dương, không khí khá sôi động.

Kiều Thời Niệm đang cố gắng gỡ tay Hoắc Nghiên Từ ra khỏi thắt lưng mình.

Mặc dù khi khiêu vũ sẽ có những động tác thân mật như vậy nhưng cô luôn cảm thấy cánh tay của Hoắc Nghiên Từ quá chặt.

Cả bàn tay của anh ta đều dán chặt sau lưng cô, làm cho cô phải cố gắng hết sức mới giữ được khoảng cách với anh ta. Nhưng nếu không cẩn thận, cô vẫn sẽ dính chặt vào anh.

"Kiều Thời Niệm, cô thử vặn vẹo thêm nữa xem."

Kiều Thời Niệm còn chưa kịp phàn nàn thì Hoắc Nghiên Từ đã khàn khàn giọng lên tiếng trước.

"Muốn quyến rũ tôi cũng phải chọn thời điểm thích hợp."

Bàn tay to lớn đặt trên chiếc eo nhỏ mềm mại, mùi thơm trên người cô phảng phất lại quanh quẩn xông vào trong mũi, mà cô gái trong lòng còn không biết an phận, liên tục giãy dụa, quả thực Hoắc Nghiên Từ bây giờ như đang bị tra tấn.

Kiều Thời Niệm?

"Hoắc tổng, đừng có tự dát vàng lên mặt nữa." Kiều Thời Niệm nói: "Buông ra, tôi không nhảy nữa."

Hoắc Nghiên Từ vẫn ôm cô: "Phải nhảy cho xong, đây cũng là trách nhiệm của Hoắc phu nhân."

Kiều Thời Niệm: "Vậy bỏ cái tay của anh ra."

Hoắc Nghiên Từ khẽ nuốt yết hầu khô cạn, nhẹ nhàng nói: "Tư thế này có gì không đúng? Vợ chồng trong lúc khiêu vũ không lẽ còn phải chú ý giữ gìn khoảng cách?"

Kiều Thời Niệm nói: "Vợ chồng khác có lẽ không cần, nhưng chúng ta sắp ly hôn, vẫn nên giữ khoảng cách là tốt nhất."

Hoắc Nghiên Từ khuôn mặt tuấn tú trầm xuống mấy phần: "Kiều Thời Niệm, không cần suốt ngày nhắc tới việc này, cô chỉ làm cho tôi cảm thấy được cô vẫn còn luyến tiếc, muốn dùng cách này để làm cho tôi để ý tới cô."

Lời này của Hoắc Nghiên Từ không phải lần đầu tiên nói, Kiều Thời Niệm nghe cũng thành quen, cũng lười phản bác lại anh ta.

Dù sao cách lễ mừng thọ của bà nội chỉ có hơn mười ngày, đến lúc đó hắn sẽ biết cô thực sự quyết tâm.

Đang khiêu vũ, Kiều Thời Niệm nhìn thấy Bạch Y Y đang cùng khiêu vũ với một người đàn ông khác.

Bạch Y Y mặc lễ phục dài, khi khiêu vũ cảm giác rất thướt tha lại phong tình, cùng người đàn ông kia cũng có chút ăn ý.

Không biết người đàn ông đó nói gì, cô ta ngoảnh đầu lại mỉm cười.

Hoắc Nghiên Từ nhìn thấy Kiều Thời Niệm thất thần, cũng hướng mắt nhìn sang.

Kiều Thời Niệm cười nói: "Sao nào, nhìn thấy người trong lòng thân mật khiêu vũ với người đàn ông khác như vậy, trong lòng hẳn là không thoải mái."

Hoắc Nghiên Từ đem ánh mắt đen sâu thẳm nhìn cô: "Liên quan gì tới tôi? Vì sao tôi lại không thoải mái?"

Giọng điệu của Hoắc Nghiên Từ làm cho Kiều Thời Niệm có cảm giác anh ta đang giải thích với cô rằng anh ta căn bản không thèm để ý tới Bạch Y Y.

Kiều Thời Niệm hừ một tiếng, còn đang định nói chuyện, chỉ thấy chiếc đèn chùm gần phía Bạch Y Y đang lung lay một chút.

Kiều Thời Niệm chưa kịp lên tiếng nhắc nhở, chiếc đèn kia đã bắt đầu rơi xuống.

Người đàn ông đang khiêu vũ cùng Bạch Y Y đã nhận ra có gì đó không ổn, hắn theo phản xạ lùi lại phía sau thật nhanh làm cho Bạch Y Y vô tình bị đẩy ngã trên mặt đất.

Cùng lúc đó, đèn chùm rơi xuống.

"..."

Một tiếng hét chói tai vang lên, Kiều Thời Niệm cảm giác trên lưng mình trống không, mới vừa rồi anh ta còn nói không liên quan tới anh ta, vậy mà đã nhanh chóng chạy tới chỗ cô ta.

Thoáng chốc, tiếng hét chói tai, tiếng la hét, tiếng hỏi han, trách mắng, tiếng gọi xe cứu thương ồn ào vang lên.

Mọi người liên tục hướng về sân nhảy, có mấy người thậm chí còn va vào cánh ta của Kiều Thời Niệm.

Kiều Thời Niệm một mình đứng tại chỗ không hề động đậy.

Trong nháy mắt, cô cảm thấy tất cả những gì trước mắt đều biến thành ảo ảnh.

Ảo ảnh Hoắc Nghiên Từ ôm lấy Bạch Y Y đang bị thương rời đi, ảo ảnh ánh mắt đánh giá và đồng tình của mọi người, ảo ảnh mấy người phụ nữ ban nãy đang đứng chế giễu.

"Thời Niệm?"

Không biết qua bao lâu, Kiều Thời Niệm nghe thấy bên tai truyền đến tiếng của Đồ Nhã Lệ.

Cô hướng mắt về phía Đồ Nhã Lệ.

"Cô không bị thương chứ?" Đồ Nhã Lệ lo lắng hỏi.

Kiều Thời Niệm lắc đầu: "Không sao."

Lúc này ở giữa sân nhảy, mọi người đã rời đi hết, chỉ còn lại một đống hỗn độn các mảnh vỡ.

Đột nhiên phát sinh việc ngoài ý muốn như vậy, khách khứa tham gia tiệc rượu cũng không ở lại nữa mà đã rời đi theo sự sắp xếp của nhân viên.

Không ít người rời đi đều cho Kiều Thời Niệm ánh mặt đồng tình hoặc chế giễu, trong góc thậm chí còn có người chụp ảnh cô.

"Cô hiện tại muốn trở về sao? Tôi bảo lái xe đưa cô về?"

Đồ Nhã Lệ cố ý che chắn cho cô khỏi những kẻ ác ý và tỏ ra lo lắng.

Kiều Thời Niệm lắc đầu: "Chị Đồ, chị đã chuẩn bị rất nhiều rượu sao?"

Đồ Nhã Lệ có chút kinh ngạc: "Đúng, cô muốn uống sao?"

Minh Mao đã thiết kế một kiểu bao bì mới cho sản phẩm mới này, là một chai rượu hình bầu dục, được đóng hộp thành từng cặp.

Thoạt nhìn, nó không giống một chai rượu mà giống một phiên bản đơn giản của một chai nước hoa hơn.

Thấy Kiều Thời Niệm nhìn chằm chằm vào chai rượu nhỏ, Đồ Nhã Lệ mỉm cười nói: "Đây là thiết kế trước khi tôi ly hôn với lãoTạ, anh ta cho rằng thiết kế này quá nữ tính nên không dùng. Hiện tại tôi không muốn đổi mới nên đã sử dụng nó."

Kiều Thời Niệm nói: "Nó rất đặc biệt, ít nhất tôi cũng muốn mua nó."

"Nếm thử mùi vị một chút." Đồ Nhã Lệ mở một chai, muốn giúp cô rót vào ly nhưng Kiều Thời Niệm từ chối.

"Không cần ly. Chai rượu này vừa đẹp vừa tiện, chỉ cần uống trực tiếp từ chai là được."

Tại bữa tiệc có nhiều phóng viên, Đồ Nhã Lệ lo lắng họ sẽ viết những điều không hay nên nói với Kiều Thời Niệm: "Hay là chúng ta tới nơi khác uống rượu nhé?"

Kiều Thời Niệm lắc đầu: "Tôi muốn uống ở đây. Chị Đồ, chị có muốn uống một ngụm không?"
[/HIDE-THANKS][/BOOK]

Các cậu đăng kí tài khoản (miễn phí) sau đó like sẽ mở được truyện nhé!
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 74. Làm trò 2/2

[BOOK]Đồ Nhã Lệ thấy được vừa rồi Hoắc Nghiên Từ ôm cô gái kia bước đi nhanh ra ngoài, cũng biết được trong lòng Kiều Thời Niệm sẽ khó chịu.

Vì thế liền sảng khoái gật đầu: "Được, uống tại đây, chúng ta cùng uống cho thoải mái."

Kiều Thời Niệm giúp Đồ Nhã Lệ mở một chai rượu, hai người cầm chai uống cạn trực tiếp.

Không biết đã uống hết mấy bình, cũng không biết đã uống bao lâu, nhìn thấy bộ dáng đau khổ muốn khóc của Kiều Thời Niệm, Đồ Nhã Lệ đau lòng nói: "Cô muốn khóc thì cứ khóc lên đi, đừng kìm nén."

Vừa mới dứt lời, tay cầm bình rượu của Kiều Thời Niệm hạ xuống, khóe mắt chảy ra vài giọt nước mắt.

"Đàn ông đều là đồ khốn!" Cô đột nhiên giơ bình rượu hét lên.

"Đúng, đàn ông đều là đồ khốn." Đồ Nhã Lệ phụ họa.

"Thời Niệm, đừng buồn nữa, thời gian cũng không còn sớm, tôi đưa cô về."

Kiều Thời Niệm không cự tuyệt, tùy ý để cho Đồ Nhã Lệ đưa cô lên xe.

"Thời Niệm, cô có muốn tới nhà của tôi nghỉ một đêm hay không? Tôi sẽ làm cho cô canh giải rượu?" trên xe, Đồ Nhã Lệ hỏi.

"Cảm ơn chị Đồ, không cần đâu."

Kiều Thời Niệm đột nhiên ngồi ngay ngắn, ánh mắt mặc dù còn hiện lên vài phần say rượu nhưng vẻ mặt nhìn về phía trước vừa có chút điềm đạm đáng yêu lại có chút vẻ cô đơn.

Cô dõng dạc nói: "Chị Đồ, chị cho người trong bộ phận quan hệ xã hội chuẩn bị sẵn sàng, liên hệ trước với một số báo lớn, tối nay có lẽ sẽ dùng tới."

Nghe được lời này của Kiều Thời Niệm, lại liên tưởng tới một loạt hành vi vừa rồi của cô, Đồ Nhã Lệ đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ giật mình.

"Thời Niệm, cô không phải muốn.. Vạn nhất đưa ra ánh sáng, chỉ sợ sẽ sinh ra những lời đồn thổi không tốt?"

Kiều Thời Niệm nhếch môi giễu cợt: "Có gì không tốt? Tiền so với bất cứ thứ gì đều tốt hơn."

Nghe vậy, Đồ Nhã Lệ vỗ vỗ bả vai gầy của Kiều Thời Niệm: "Được, đều nghe theo cô."

* * *

Rạng sáng, tại bệnh viện.

Bạch Y Y hôn mê chưa tỉnh. Cô ta bị một phần đèn chùm rơi trúng đầu và bị thương một chút ở cánh tay. Miệng vết thương đã được rửa sạch và khâu lại, nhưng còn cần cô ta tỉnh dậy để kiểm tra thêm một chút.

Một vài vị khách khác cũng bị ảnh hưởng nhưng vết thương không nghiêm trọng, đã tới bệnh viện xử lý xong.

Hoắc Nghiên Từ ngồi trên hành lang, Chu Thiên Thành đang báo cáo mọi chuyện.

"Khách sạn cho biết ngày hôm qua đèn chùm được vệ sinh và thay mới. Do lỗi của nhân viên vận hành làm cho đường dây bị đứt. Khách sạn đã hứa sẽ xin lỗi và chịu toàn bộ trách nhiệm. Tôi cũng đã trấn an các vị khách bị thương và sắp xếp ổn thỏa, cũng đã đưa họ về nhà."

"Được." Hoắc Nghiên Từ xoa nhẹ hai hàng lông mày mệt mỏi.

"Hoắc tổng, anh ứng phó với ban quản trị cũng đã mệt rồi, hay là trở về nghỉ ngơi một chút? Nếu giám đốc Bạch tỉnh dậy, tôi sẽ lập tức báo cho anh."

Hoắc Nghiên Từ đột nhiên nhớ tới Kiều Thời Niệm: "Kiều Thời Niệm đã trở về chưa?"

Chu Thiên Thành run run: "Tôi tập trung xử lý chuyện quan khách nên cũng không chú ý tới phu nhân. Tôi lập tức gọi điện thoại cho Vương thảm hỏi."

Rất nhanh, Chu Thiên Thành đã nhận được thông tin từ Vương thẩm nói Kiều Thời Niệm đã trở về từ sớm và đã đi ngủ.

Hoắc Nghiên Từ nghe được hừ nhẹ một tiếng: "Thật vô tâm, đêm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, cũng không hỏi thăm một chút, trở về ngủ ngon như vậy."

"Bảo lái xe tới đây."

"Hoắc tổng, phu nhân lên trang nhất rồi."

Ngay tại lúc Hoắc Nghiên Từ đứng dậy muốn trở về, Chu Thiên Thành giật mình nói.

Hoắc Nghiên Từ nhận điện thoại của Chu Thiên Thành, phát hiện ngoài tin tức sự việc phát sinh trong bữa tiệc, tin nóng hơn là Hoắc phu nhân say rượu.

Mở ra liền thấy, bức ảnh thứ nhất chụp lại Kiều Thời Niệm mặc lễ phục một mình đứng giữa sân khấu.

Bức ảnh thứ hai Kiều Thời Niệm cầm bình rượu ngửa đầu uống.

Bức thứ ba bình rượu trong tay cô đã được uống cạn, hốc mắt đỏ bừng, nước mắt rơi trên gò má.

Người đăng những bức ảnh này còn diễn giải 'Tai nạn xảy ra tại tiệc rượu Hoắc thị, Hoắc Nghiên Từ bỏ lại vợ mang người đẹp rời đi, Hoắc phu nhân một mình say khướt và khóc lóc, hai người có lẽ đang chuẩn bị ly hôn'.

Trong bức ảnh đầu tiên, Kiều Thời Niệm đứng một mình trên sàn nhảy, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nghị lực và đôi mắt to tròn ẩm ướt, chỉ cảm thấy một vẻ thất thần và cô đơn.

Điều này làm cho đồn đoán ly hôn trong bài viết kia lại càng thuyết phục hơn.

Mà bên dưới có không ít bình luận, nói rằng chưa bao giờ nghe nói qua tin tức về Hoắc phu nhân này.

Một số người còn cho rằng hôn nhân giữa Hoắc Nghiên Từ và vợ là một cuộc hôn nhân gượng ép giữa hai gia đình, không hề có tình cảm, hai người đã ký giấy ly hôn, việc ly hôn chỉ còn là vấn đề thời gian.

Ngoài những điều này, ai đó còn đăng lên video Kiều Thời Niệm say khướt trong phòng tiệc.

Hoắc Nghiên Từ bấm vào xem, Kiều Thời Niệm say mềm nâng chai rượu lên: "Đàn ông đều khốn nạn!"

Bên cạnh còn có Đồ Nhã Lệ phụ họa theo.

Sau đó, Kiều Thời Niệm dựa vào bả vai Đồ Nhã Lệ, ánh đèn chiếu xuống, chóp mũi cô ửng đỏ.

Hoắc Nghiên Từ lông mày nhíu lại, tay cầm điện thoại cũng nắm chặt hơn.

Chu Thiên Thành xin lỗi nói: "Thực sự xin lỗi, Hoắc tổng, là do tôi sơ suất, không sắp xếp người kịp thời đưa phu nhân về nhà."

"Tôi sẽ bảo bộ phận truyền thông xử lý các tin tức này ngay lập tức."

"Không cần thiết."

Đột nhiên, Hoắc Nghiên Từ nhìn thấy gì đó, vẻ mặt ngưng tụ chuyển sang lạnh lùng, ném điện thoại cho Chu Thiên Thành, nhấc chân dài đi về phía thang máy.

Chu Thiên Thành bối rối cầm điện thoại lên nhìn, trên trang nhất lại xuất hiện một tin tức mới liên quan đến phu nhân
[/BOOK]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 75. Anh ta keo kiệt, một trăm triệu cũng không cho tôi.

[BOOK][HIDE-THANKS]Tiêu đề tin tức vô cùng bắt mắt "Phụ nữ cũng có quyền được uống."

Chu Thiên Thành tò mò mở ra xem, hóa ra có một số người chú ý tới chai rượu trên tay Kiều Thời Niệm.

Có người còn khen tư thế uống rượu và chai rượu của Kiều Thời Niệm rất độc đáo khiến nỗi đau bị chồng bỏ rơi rồi say khướt một mình thật trở nên đẹp đẽ.

Vì thế, mọi người bắt đầu tìm kiếm loại rượu mà cô uống, lại phát hiện ra rằng đó là một sản phẩm mới được Minh Mao tung ra.

Bình rượu thiết kế phá cách, cầm ở trong tay hay đặt trên bàn đều tạo cảm giác như một tác phẩm nghệ thuật.

Mà bình luận chính thức của Minh Mao ở bên dưới cho rằng phụ nữ uống rượu không phải là tội ác, phụ nữ cũng có quyền say rượu đến nay đã nhận được hàng chục nghìn lượt thích.

Cư dân mạng đồng loạt bày tỏ sự đồng cảm, tại sao không ai coi chuyện đàn ông say rượu là chuyện mới mẻ, trong khi một người phụ nữ khi uống rượu lại bị chụp ảnh như thế này và bị người ta chỉ trích?

Xã hội này yêu cầu với phụ nữ quá dị thường, phải vào được phòng bếp, ra được phòng khách, ngay cả cách giải tỏa căng thẳng cũng phải yêu cầu nghiêm ngặt.

Phụ nữ uống say không có gì xấu hổ, chúng ta cũng có thể uống rượu để trút nỗi lòng.

Vì thế mà cư dân mạng đã cùng nhau đặt hàng trên trang web chính thức của Minh Mao, nói rằng họ sẽ uống khi nào họ muốn, say khi nào họ muốn.

Với những lượt tìm kiếm và bình luận như vậy, danh tiếng của Minh Mao ngày càng tăng cao.

Ngay cả việc Đồ Nhã Lệ ly hôn với người chồng cặn bã cũng một lần nữa được đưa vào thảo luận, mọi người cho rằng hành động đó rất dứt khoát, không chịu được cát bay vào mắt, là hình mẫu lý tưởng cho phụ nữ hiện đại.

Chu Thiên Thành âm thầm tặc lưỡi.

Chẳng trách ông chủ của anh ta đột nhiên thay đổi thái độ, từ lúc Kiều Thời Niệm bị chụp ảnh say khướt cho tới thời điểm Minh Mao trở nên nổi tiếng chỉ mất vài giờ.

Cho dù là thời gian, góc chụp, thời điểm cư dân mạng phát hiện ra chai rượu hay những lời ủng hộ phụ nữ của Minh Mao, rất cả đều vừa vặn.

Nếu sự việc này chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên thì thực sự không còn sự trùng hợp nào tốt hơn.

* * *

Khi Hoắc Nghiên Từ vào phòng ngủ, Kiều Thời Niệm đã ngủ say trên giường.

Trên tủ đầu giường còn có một bát canh giải rượu đã uống được một nửa, bên gối đầu là điện thoại di động của cô.

Sắc mặt cô đỏ bừng vì say, như thể ngủ không ngon, lông mày nhíu chặt, hơi thở thoang thoảng mùi rượu tỏa ra.

Nhìn thấy cô như vậy và thái độ tối hôm nay, Hoắc Nghiên Từ cảm tháy không thể kìm nén được sự khó chịu trong lòng.

Trực tiếp lôi kéo người ở trên giường: "Dậy đi, đừng giả bộ ngủ nữa."

Kiều Thời Niệm mơ hồ mở ánh mắt say rượu, mờ mịt lại mê man.

Dụi mắt vài cái mới nhìn thấy Hoắc Nghiên Từ mặt mũi lạnh lùng đang đứng đó, đôi môi Kiều Thời Niệm đột nhiên mấp máy gì đó, nước mắt liền ào ào chảy xuống.

"Ô, Ô, tại sao ngay cả trong mơ anh cũng hung giữ với tôi như vậy? Anh thật sự là một tên khốn, Hoắc Nghiên Từ là một tên khốn khiếp.."

Nói xong, cô đau khổ úp mặt vào gối, bả vai rung lên, khóc rống.

"..."

Hoắc Nghiên Từ.

Hoắc Nghiên Từ kéo Kiều Thời Niệm dậy, tay nắm cằm cô: "Còn giả vờ say, hả?"

Cô giỏi như vậy trong một khoảng thời gian ngắn sắp xếp mọi chuyện, chắc chắn không thể say khướt như thế này.

Nhưng khi nhìn thấy Kiều Thời Niệm ngửa đầu, nước mắt theo khóe mắt của cô chảy xuống, chảy vào mái tóc của cô, cái mũi khụt khịt, ánh mắt như trước ngập nước mơ màng.

Hoắc Nghiên Từ nhất thời không biết cô là đang say thật hay giả vờ say.

"Uống bao nhiêu rồi?" rõ ràng có rất nhiều lời muốn chất vấn, nhưng lại nói ra một câu không liên quan như vậy.

Kiều Thời Niệm trừng mắt nhìn, đưa bàn tay trắng nõn nà giơ lên: "Bốn bình"

"À, Bốn là như thế này." Cô thở dài đem ngón tay cái cụp xuống, sau đó lại khoe khoang giơ lên.

"Bây giờ đúng rồi."

"..."

Hoắc Nghiên Từ lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng say rượu của Kiều Thời Niệm.

Thực sự ngốc nghếch.

Nói cô ấy say, cô ấy còn đang biết đếm ngón tay, nói cô ấy không say, nhưng hành động lại ngây thơ vô cùng.

Nước mắt vẫn còn đọng lại trên mi, nhưng vẻ mặt lại thay đổi, giống như không còn nhớ rõ vừa rồi chính mình còn khóc lóc thảm thiết.

Bốn bình, chính là tám lạng.

Người bình thường tửu lượng có tốt, cũng không thể một lúc uống tám lạng rượu.

Khá khen cho cô, vì Minh Mao mà không tiếc biến mình thành tiêu điểm bàn tán.

"Ai cho cô uống nhiều như vậy?" Hoắc Nghiên Từ cau mày lạnh lùng hỏi.

Kiều Thời Niệm chớp mắt một lần nữa, như thể nhớ ra điều gì đó không vui, tất cả sự tức giận trong đôi mắt to của cô đều biến mất, cô cáu kỉnh gạt tay anh ta ra và nằm xuống giường.

"Tôi vui, tôi thích uống rượu."

Bộ dạng này của cô làm cho lửa giận trong lòng Hoắc Nghiên Từ lại dâng lên: "Kiều Thời Niệm, hôm nay cô đã lên kế hoạch từ đầu. Cố ý dẫn Đồ Nhã Lệ đến bữa tiệc, cố ý uống nhiều rượu để người ta chụp lén, sau đó còn diễn trò như thế để thu hút sự chú ý của mọi người."

Không biết Kiều Thời Niệm có nghe thấy câu chất vấn của anh ta hay là chỉ đang rơi vào cảm xúc của chính mình, cuộn tròn người lại, mắt đỏ hoe.

"Tôi không buồn một chút nào, anh ấy quan tâm tới ai thì quan tâm.. tôi cũng không phải người bị thiệt, tôi cũng không để mình phải chịu thiệt.."

Lời nói tưởng chừng như không liên quan nhưng lại có điểm làm cho Hoắc Nghiên Từ cau mày, vô thức nói: "Tình hình lúc ấy cấp bách, tôi chỉ.."

"Hoắc Nghiên Từ, anh là tên khốn."

Kiều Thời Niệm đột nhiên hét lên: "Tên khốn kiếp! Đợi khi tôi ly hôn anh, tôi sẽ tìm mười tám thanh niên trẻ tuổi, dùng tiền của anh, để cho họ thay nhau bên cạnh tôi."

Sắc mặt Hoắc Nghiên Từ đột nhiên tối sầm lại: "Cô khẩu vị cũng nặng thật, cần tới mười tám người?"

Nhưng Kiều Thời Niệm hoàn toàn không nghe thấy anh ta nói gì, lại ôm gối bắt đầu khóc: "Tôi quên mất, tiền anh cũng không cho tôi. Hoắc Nghiên Từ anh keo kiệt đến mức một trăm triệu cũng không muốn cho tôi. Ngay cả một trăm triệu cũng khó khăn như vậy.."

"..."

Hoắc Nghiên Từ không muốn tranh luận với cô nữa.

Anh tiến vào phòng tắm, thấm ướt khăn mặt rồi quay trở lại, nhẹ nhàng lau mặt cho cô.

Lại kéo cô vào trong lòng, bưng lên bát canh giải rượu trên tủ đầu giường, ra lệnh nói: "Uống!"

Kiều Thời Niệm lần này lại nghe lời hơn, giống như một con mèo nhỏ, đầu tóc lộn xộn, cúi đầu uống một ngụm.

"Ọe!" Vừa mới nuốt xuống, lại đột nhiên phun ra.

Canh giải rượu màu nâu được phun toàn bộ lên người Hoắc Nghiên Từ.

"Kiều Thời Niệm!" Hoắc Nghiên Từ tức giận: "Cô cố ý đúng không?"

Bị Hoắc Nghiên Từ lớn tiếng quát, đôi mặt to tròn của Kiều Thời Niệm lập tức đỏ bừng, đẫm lệ, từng giọt nước mắt to như hạt đậu thi nhau rơi xuống.

"Tôi không uống được, tôi muốn uống trà sữa.. Tôi xếp hàng bao nhiêu giờ đồng hồ mới mua được trà sữa, tại sao anh lại ném vào thùng rác, anh đền cho tôi."

Bình thường cho dù có ở bất cứ tình huống nào cũng bình tĩnh, mặt không biến sắc, nhưng lúc này, anh ta lại cảm thấy không thể theo kịp suy nghĩ của Kiều Thời Niệm.

"Anh không đền được đúng không, được, vậy hãy dùng cơ thể của anh để đền cho tôi."

Không thấy Hoắc Nghiên Từ trả lời, Kiều Thời Niệm không an phận, bắt đầu vươn tay kéo quần áo anh ta.

Hoắc Nghiên Từ nắm lấy tay cô, mặt nghiêm nghị: "Nhìn cho rõ xem tôi là ai?"

"Anh là một tên khốn, khốn kiếp, một kẻ ngốc nghếch mù quáng."

Trong lúc chửi bới, Kiều Thời Niệm mệt mỏi đến mức nhào vào trong lòng Hoắc Nghiên Từ: "Buồn ngủ quá, anh ngủ cùng tôi.
[/HIDE-THANKS]

."[/BOOK]

Các cậu đăng kí tài khoản (miễn phí) sau đó like sẽ mở được truyện nhé!
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 76. Những chuyện này, phụ nữ thường thiệt hơn

[BOOK]Hoắc Nghiên Từ ôm Kiều Thời Niệm trong lòng, cô ngủ thiếp đi, thỉnh thoảng còn không hài lòng đưa tay nhéo cơ bụng của anh: "Cứng quá, mặt đau quá.."

Hoắc Nghiên Từ âm thầm nghiến răng nghiến lợi: "Kiều Thời Niệm, tốt nhất đừng để tôi phát hiện ra là cô đang giả vờ say."

* * *

Kiều Thời Niệm lại mơ thấy kiếp trước.

Trong mơ, cô lớn tiếng giải thích với Hoắc Nghiên Từ rằng chuyện Bạch Y Y bị cướp, nhà bị phóng hỏa không phải do cô sai người làm.

Nhưng trên mặt Hoắc Nghiên Từ vẫn là vẻ mặt lạnh lùng tàn nhẫn: "Chứng cớ rõ ràng cô còn phủ nhận? Kiều Thời Niệm, rốt cuộc tới khi nào cô mới thôi không làm cho người ta chán ghét?"

"Không phải tôi" Kiều Thời Niệm liều mạng kêu lên một tiếng, từ trên giường ngồi bật dậy.

Đang chưa nhận thức được mình ở nơi nào thì bên cạnh có một giọng nói khàn khàn vang lên: "Mới sáng sớm, cô lại nổi điên cái gì?"

Quay đầu lại nhìn, cô phát hiện người đàn ông chán ghét cô đến cực điểm ở trong mơ vừa rồi đang nằm bên cạnh cô.

Một nửa khuôn mặt tuấn tú của anh ta đang vùi vào gối, đôi lông mày đen rậm hơi nhíu lại, lộ ra vẻ không vui vì bị quấy rầy giấc ngủ.

Kiếp trước, anh ta thậm chí còn rất hiếm khi vào phòng ngủ của cô. Nhưng kiếp này họ đã ngủ cùng nhau rất nhiều lần. Kiều Thời Niệm trong lòng không rõ là cảm giác gì, phẫn nộ, nghẹn uất, buồn cười, còn có chút chua xót.

Cuối cùng đều biến thành một nụ cười lạnh lùng: "Hoắc Nghiên Từ, sao anh không tới bệnh viện khám mắt và tim xem, thuận tiện xem lại đầu óc một chút."

Thứ nhất là điều trị mù lòa rất quan trọng và cần thiết.

Thứ hai là kiểm tra lại đầu óc xem có vấn đề gì hay không.

Hoắc Nghiên Từ ngẩng đầu lên, cau mày nói: "Mới sáng sớm đã muốn gây sự sao?"

Kiều Thời Niệm không trả lời anh ta, bước xuống giường, lạnh nhạt nói: "Từ hôm nay trở đi, anh không được phép ngủ trong phòng này, tôi cũng không có hứng thú diễn cảnh vợ chồng bình thường với anh."

"Cô nghĩ rằng tôi và cô ngủ ở đây còn ít sao?"

Hoắc Nghiên Từ cũng ngồi dậy, anh ta vậy mà không mặc áo, vừa ngồi dậy, toàn bộ cơ ngực rắn chắc đều lộ ra ngoài.

"Tối hôm qua là ai nôn lên người tôi, là ai quấn quít đòi tôi phải lấy thân bồi thường?"

Kiều Thời Niệm thu hồi ánh mắt đang dán trên cơ ngực của anh ta, cố gắng hồi tưởng lại chuyện tối qua.

Sau khi cô trở về liền đi tắm, uống một nửa bát canh giải rượu, sau đó cùng chị Đồ theo dõi tin tức trên mạng.

Trước khi biết được kết quả, rượu cô uống lúc tối bắt đầu phát tác, cơn say ập đến. Cô không thể chịu đựng được nữa nên nằm xuống giường và ngủ thiếp đi.

Lúc sau, hình như cô bị người khác đánh thức.

Cô nói rất nhiều, có vẻ còn khóc vài lần.

Một lúc sau nữa, có người còn ép cô uống thứ gì đó, nhưng cô liền phun ra.

Qua một lúc, cô túm lấy người ta, náo loạn đòi uống trà sữa, không có trà sữa thì bắt người ta phải dùng thân thể thay thế..

Mặt Kiều Thời Niệm nóng lên, chắc chắn là trước khi đi ngủ đã xem quá nhiều video nén mới nói ra những lời ngu xuẩn như vậy.

"Tôi uống say, không nhớ gì cả." Kiều Thời Niệm ra vẻ bình tĩnh: "Nếu nửa đêm anh không đánh thức tôi thì cũng sẽ không xảy ra những chuyện như vậy."

"Tôi vì sao gọi cô dậy, cô còn không rõ?" Hoắc Nghiên Từ lạnh lùng hỏi.

Kiều Thời Niệm biết Hoắc Nghiên Từ nhất định tối qua sau khi xem được tin tức, cũng đoán được cô lợi dụng thân phận dẫn dắt dư luận.

Vì thế tối qua mới tìm cô tính sổ.

"Tin tức ly hôn cũng là cô cho người tung ra? Để kiếm được tiền ở Minh Mao, cô chắc là đã bỏ vào không ít vốn." Hoắc Nghiên Từ tiếp tục khinh thường nói.

"Như vậy thì đã sao?"

"Nghe giọng điệu này của anh, giống như không vừa ý?" Kiều Thời Niệm đùa cợt nói: "Sao nào? Gần đến lúc ly hôn, lại đột nhiên luyến tiếc sao?"

Hoắc Nghiên Từ lạnh lùng liếc cô một cái: "Kiều Thời Niệm, lời này cô nói, tự cô có thể tin được không? Tôi chẳng qua là sợ cô dùng thân phận Hoắc phu nhân làm ra những việc ầm ĩ như vậy thôi."

Nói xong, Hoắc Nghiên Từ thần thái vẫn bình tĩnh, cứ thể đi về phía phòng tắm.

Khóe miệng Kiều Thời Niệm hiện lên một nụ cười mỉa mai.

Dù biết trước đáp án sẽ như vậy nhưng trong lòng cô vẫn có chút thất vọng.
[/BOOK]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 77. Những chuyện này, phụ nữ thường thiệt hơn 2

[BOOK][HIDE-THANKS]Giống như lúc tối qua, anh ta không chút do dự, nhanh như gió chạy tới ôm Bạch Y Y.

Rõ ràng một giây trước anh ta còn mặt dày nói chuyện của Bạch Y Y không liên quan tới mình.

Cô còn vì lời này của anh ta mà có chút mong chờ.

Mà ngay tức khắc, anh ta giáng cho cô một đòn.

Cô thật sự chán ghét bản thân mình như vậy.

Sau bao nhiêu ngày tháng, tâm của cô vẫn còn dao động trước Hoắc Nghiên Từ.

Di động trên đầu giường đột nhiên vang lên.

Kiều Thời Niệm cầm lấy liền thấy người gọi đến là Đồ Nhã Lệ.

"Chị Đồ."

"Thời Niệm, tối hôm qua cô có sao không?"

Kiều Thời Niệm xoa nhẹ hai thái dương hơi đau: "Không có gì nghiêm trọng nhưng cảm giác say rượu thật khó chịu, xem ra tôi không thể trở thành một kẻ nghiện rượu rồi."

Đồ Nhã Lệ cười một tiếng: "Tôi gọi điện báo cho cô biết, doanh số bán ra của sản phẩm mới lần này thực sự bùng nổ. Hiện tại đang được đánh giá rất tốt trên mạng, nhiều bđã chủ động liên hệ muốn hợp tác với chúng ta."

"Có thật hay không?" Đây đúng là một tin tốt đối với Kiều Thời Niệm.

Tối hôm qua trước khi ngủ, trên mạng vẫn đang châm chọc và khiêu khích cô vì say rượu, tuy nói là cô tương kế tựu kế, có ý phối hợp xem vụ việc này có thể đẩy cao trào tới đâu.

Cũng cố ý làm cho người ta chú ý vào bình rượu trong tay, nhưng những chuyện này vốn chỉ là kế hoạch, kết quả cuối cùng như thế nào, không ai dám đảm bảo.

Mà Đồ Nhã Lệ gọi điện tới báo tin như vậy chắc chắn là tin chuẩn xác, cô rất vui vẻ.

Cô thật rất muốn tới xem thành quả: "Chị đang ở Minh Mao sao, tôi qua gặp chị"

"Được."

Tắt điện thoại, Kiều Thời Niệm nhìn thấy có vài tin nhắn chưa đọc, của Phó Điền Điền, của mợ cô, còn có mấy người quen, đều là hỏi thăm sự việc cô uống say tối qua.

Kiều Thời Niệm trả lời đơn giản qua loa.

Nhân lúc Hoắc Nghiên Từ còn đang ở phòng tắm, cô liền mang quần áo tới phòng tắm ở phòng bên cạnh.

Chờ khi cô trở lại phòng, đã không thấy bóng dáng Hoắc Nghiên Từ, trong phòng tắm tỏa ra mùi hương thơm mát nhẹ nhàng.

Kiều Thời Niệm trang điểm đơn giản, sau đó thu xếp một chút, cầm túi xách đi xuống lầu.

Vương thẩm nhìn thấy cô thì đi tới hỏi han: "Phu nhân, cô dậy rồi, cô.. Thân thể có khỏe không?"

Vừa hỏi thăm còn vừa đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt.

Kiều Thời Niệm nghĩ Vương thẩm hỏi thăm chuyện cô say rượu: "Yên tâm, tôi không sao."

Vương thẩm lại nói: "Vậy thì tốt rồi. Tôi hầm một chút canh bổ dưỡng cho phu nhân và tiên sinh. Phu nhân, cô đặc biệt uống nhiều một chút, những việc như vậy, phụ nữ luôn thiệt hơn."

Kiều Thời Niệm?

Cô làm sao mà thiệt thòi?

Giây tiếp theo, nhìn sắc mặt và lời nói của Vương thẩm, Kiều Thời Niệm mới kịp phản ứng.

Đại khái là tối hôm qua, cô vừa khóc vừa làm loạn, làm cho Vương thẩm đã hiểu nhầm chuyện gì rồi.

"Dì Vương, chúng tôi không làm gì." Kiều Thời Niệm vừa phú nhận, gương mặt đỏ ứng: "Tối hôm qua tôi uống rượu, có thể đã làm ầm ĩ một chút."

"Cô còn biết bản thân mình làm chuyện ầm ĩ sao?"

Vương thẩm không lên tiếng, nhưng lại có giọng nói lạnh lùng của Hoắc Nghiên Từ vang lên.

Anh ta đi từ trên lầu xuống, trên mái tóc ngắn còn dính chút ẩm ướt, trên người mặc một chiếc sơ mi cùng quần tây vừa vặn, trông vừa uy nghiêm lại vừa lạnh lùng.

Nhìn thấy túi xách trong tay cô, Hoắc Nghiên Từ lạnh nhạt nói: "Vội vã đi đâu, ngồi xuống ăn đi."

"Tôi đi đâu liên quan gì tới anh. Anh để tâm trí mà quan tâm người còn đang nằm trong bệnh viện."

Nói xong, Kiều Thời Niệm ngẩng đầu, ưỡn ngực đi ra cửa.

Gã tồi, biết rõ Bạch Y Y đang đợi hắn, còn không chịu ký đơn ly hôn.

Vừa tới bãi đậu xe Minh Mao, điện thoại của Kiều Thời Niệm vang lên.

Cô nhìn màn hình, là Chu Dương Ưng gọi tới.

Kiều Thời Niệm nghĩ rằng cậu ta gọi tới vì mấy ngày hôm nay cô không tới phòng tập, vậy nên vừa nhận điện thoại cô liền nhận lỗi nói: "Chu Dương Ưng sao? Ngại quá, mấy hôm nay tôi bận rộn, cam đoan từ ngày mai, mỗi ngày sẽ tới phòng tập."

Chu Dương Ưng sửng sốt, cười nói: "Tiểu thư, tôi không phải thúc giục cô chuyện huấn luyện. Tôi gọi điện muốn hỏi cô chiều hôm nay có thời gian rảnh hay không?"

"Có thể, có chuyện gì sao?
[/HIDE-THANKS]

"[/BOOK]

Các cậu đăng kí tài khoản (miễn phí) sau đó like sẽ mở được truyện nhé!
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 78. Tận hưởng vui vẻ trước mắt

[BOOK]Chu Dương Ưng có chút ngượng ngùng nói: "Ban nhạc của chúng tôi muốn tổ chức một buổi trình diễn ngoài trời, muốn hỏi cô có muốn tới tham gia một chút không?"

Kiều Thời Niệm đoán rằng Chu Dương Ưng đã xem được tin tức, lo lắng cô sẽ một mình buồn bã, muốn đưa cô đi ra ngoài giải sầu.

Tuy rằng Kiều Thời Niệm không có thê thảm như người ngoài cảm nhận nhưng có người quan tâm tới mình, trong lòng cô vẫn thực sự cảm động.

Dù sao buổi chiều cô cũng không có việc gì, cùng bọn họ tụ tập cũng không sao, hơn nữa lần trước Chu Dương Ưng và bạn của cậu ta còn giúp cô mọt chuyện, vừa dịp có thể cảm ơn bọn họ.

Vì thế Kiều Thời Niệm liền đồng ý: "Được, đến lúc đó gửi địa chỉ cho tôi, tôi sẽ tự tới."

Cúp máy, Kiều Thời Niệm đi vào Minh Mao.

Trong văn phòng của Đồ Nhã Lệ, Kiều Thời Niệm gặp được một người quen – Mạc Tu Viễn.

Hắn ngồi trên sofa ở khu vực tiếp khách, mặc một bộ vest màu tím sẫm, bên trong là áo sơ mi đen, so với những bộ âu phục màu trắng thường ngày thì hôm nay nhìn hắn có vẻ nghiêm túc hơn một chút, nhưng khuôn mặt đẹp đẽ kia vẫn là vẻ mặt giễu cợt.

"Kiều tiểu thư, đã lâu không gặp." Mạc Tu Viễn thấy cô liền lên tiếng.

Cái gì mà đã lâu, mới mấy ngày trước hắn còn "mời" cô tới làm bia đỡ đạn.

Kiều Thời Niệm đang muốn hỏi Mạc Tu Viễn tại sao lại xuất hiện ở đây thì Đồ Nhã Lệ tươi cười nói: "Thời Niệm tới rồi, mau tới đây ngồi."

Cô đi tới, ngồi xuống bên cạnh Đồ Nhã Lệ, Đồ Nhã Lệ cho biết: "Mạc tổng cũng vừa đến không lâu, tôi nghĩ cô sẽ tới đây, nên không báo trước cho cô biết."

Vô duyên vô cớ sẽ không tự nhiên tới đây.

Kiều Thời Niệm nhìn Mạc Tu Viễn: "Mạc tiên sinh, anh có việc gì sao?"

Mạc Tu Viễn tùy ý bắt chéo chân, cười nói: "Kiều tiểu thư không phải đánh cược với tôi, nói cô có thể làm cho Minh Mao hồi sinh sao. Tôi đồng ý đầu tư, tôi tới đây để thực hiện lời hứa."

"Thời Niệm, Mạc tổng dựa theo kế hoạch trước đây cô mang tới, đồng ý đầu tư và lấy phần cổ phần như kế hoạch mà cô đưa ra." Đồ Nhã Lệ nói thêm.

Không thể tưởng tượng được tốc độ của Mạc Tu Viễn lại nhanh như vậy. Tối hôm qua Minh Mao mới nổi tiếng trở lại, hắn liền chủ động tới bàn chuyện đầu tư, hơn nữa cũng không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà vơ vét cổ phần.

"Mạc tiên sinh, anh suy nghĩ kỹ chưa?"

Kiều Thời Niệm nhắc nhở nói: "Hiện tại Minh Mao có điểm khởi sắc, nhưng sau này có thể phát triển nữa hay không, không ai dám nói trước."

"Như vậy sao?" Mạc Tu Viễn ánh mắt đào hoa nhìn về phía cô: "Kiều tiểu thư không tin tưởng Minh Mao, cũng không dám tin tưởng bản thân mình sao?"

Kiều Thời Niệm nói: "Đối với Minh Mao và bản thân, tôi hoàn toàn tin tưởng."

Mạc Tu Viễn nở nụ cười: "Một khi đã như vậy, tôi còn gì phải lo lắng nữa?"

Dựa theo tình hình của Minh Mao hiện tại, được Viễn Chinh đầu tư, đương nhiên là chuyện tốt, rất có lợi cho việc phát triển và niêm yết trên thị trường.

Kiều Thời Niệm hỏi Đồ Nhã Lệ: "Chị Đồ, ý của chị thế nào?"

Đồng ý nhận đầu tư của Mạc Tu Viễn, Minh Mao sẽ có thể phát triển tốt hơn, nhưng cũng sẽ mất đi những cơ hội hợp tác khác.

Đồ Nhã Lệ cho tới hiện tại vẫn là một người sảng khoái: "Trước đây tôi vẫn biết Viễn Chinh là một ngân hàng đầu tư có tiếng, hiện tại lại có được thành ý của Mạc tổng đây, nếu từ chối sẽ thật là bất kính."

Nếu Đồ Nhã Lệ đã đồng ý rồi, Kiều Thời Niệm đương nhiên sẽ không có gì phàn nàn.

Sau đó, họ bàn bạc những vấn đề liên quan đến việc kí kết và thống nhất ngày tháng kí hợp đồng, thời gian đã đến giữa trưa.

Mạc Tu Viễn nhìn đồng hồ nói: "Cùng nhau ăn một bữa cơm đi, tôi mời."

Đồ Nhã Lệ tỏ vẻ hiện tại còn rất nhiều việc cần xử lý, không thể ra ngoài ăn.

"Thời Niệm, vậy nhờ cô vất vả một chuyến thay tôi tiếp đón Mạc tổng, cảm ơn Mạc tổng đã tin tưởng Minh Mao."

Là một cổ đông của Minh Mao, hơn nữa cô lại muốn gia nhập Viễn Chinh, Kiều Thời Niệm không có lý do cự tuyệt bữa cơm này.

"Được."
[/BOOK]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 79. Tận hưởng vui vẻ trước mắt 2/2

[BOOK]Địa điểm ăn trưa là một nhà hàng cao cấp chỉ phục vụ khách hàng thành viên.

Khi Kiều Thời Niệm lái xe tới, Mạc Tu Viễn đã đến nơi từ trước.

"Mời, Kiều tiểu thư." Mạc Tu Viễn lịch sự đưa tay mời cô.

Kiều Thời Niệm cảm ơn rồi tiến vào phòng.

Mạc Tu Viễn đã đặt trước một phòng riêng, tuy chỉ có hai người ăn cơm, nhưng căn phòng này rộng rãi đến nối có thể chứa được hai bàn tiệc.

Sau khi gọi món, người phụ vụ khéo léo pha trà cho bọn họ.

Mạc Tu Viễn lười biếng bưng tách trà lên, ngửi ngửi sau đó nhấp một ngụm rồi nói: "Kiều tiểu thư, trước đây tôi đã đánh giá thấp cô rồi, cô thực sự rất có năng lực."

Biết Mạc Tu Viễn đang nói đến chuyện đêm hôm qua, cô dùng một cơn say để đưa Minh Mao thoát khỏi nghịch cảnh, Kiều Thời Niệm mỉm cười nói: "Không sao đâu, quý tộc như anh, coi thường người khác là chuyện bình thường."

"Có vẻ như cô giống như một cô bé Lọ Lem đã trải qua rất nhiều khó khăn." Mạc Tu Viễn tặc lưỡi.

Anh ta không chút kiêng dè nói: "Nguyên nhân chính là vì cô thực sự giống một bình hoa nên người ta lo lắng nhan sắc của cô sẽ ảnh hưởng đến trí óc."

"..."

Kiều Thời Niệm.

"Mạc tiên sinh có cách khen ngợi người khác rất đặc biệt."

Mạc Tu Viễn dường như không thể nhận ra Kiều Thời Niệm đang không nói nên lời, thậm chí còn nhếch môi dưới với vẻ thích thú hỏi: "Chuyện tối qua xảy ra thế nào? Cô thực sự bị Hoắc Nghiên Từ bỏ rơi hay là lợi dụng chuyện đó để buộc tội anh ta? Còn anh ta thì sao?"

Tuy biết Mạc Tu Viễn và Hoắc Nghiên Từ có mâu thuẫn từ trước, hắn có thể chỉ là muốn xem trò vui nhưng Kiều Thời Niệm cũng không hề muốn thỏa mãn trí tò mò của hắn.

Vì thế cô cười một cách gượng ép: "Xin lỗi, chuyện riêng tư, không tiện nói nhiều."

Mạc Tu Viễn thực sự không giận, hắn dựa lưng vào ghế ngồi một tư thế thoải mái, nói: "Kiều tiểu thư, hiện tại tôi đã tin tưởng cô có quyết tâm muốn lật đổ Bác Châu. Chúng ta hợp tác vui vẻ."

Như vậy là hắn đã đồng ý cùng cô hợp tác.

Kiều Thời Niệm nói lời thật lòng: "Tôi hiện tại không thể mang một triệu tệ gia nhập Viễn Chinh. Minh Mao hiện tại đang khó khăn, tôi đã đưa tiền vào Minh Mao rồi."

Nghe vậy, Mạc Tu Viễn có chút bất ngờ nhìn cô.

Cũng không biết là cô lấy tự tin ở đâu, lá gan lớn như vậy.

Rất nhanh sau đó, Mạc Tu Viễn lộ ra vẻ mặt doanh nhân: "Vậy cho cô nợ, sau này sẽ trừ vào lợi nhuận từ các dự án mà cô phụ trách."

Kiều Thời Niệm: ".. Tháng sau tôi sẽ gia nhập công ty."

Chỉ còn mười ngày nữa là tới mừng thọ của bà nội, trừ bỏ lễ mừng thọ, cô còn phải xử lý chuyện ly hôn, hơn nữa Minh Mao sau khi ký kết hợp đồng đầu tư còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, tháng sau bắt đầu nhận chức là thời điểm thích hợp. "

" Được, vậy tôi đợi cô. "

Sau đó, phục vụ đưa thức ăn tới.

Kiều Thời Niệm và Mạc Tu Viễn ngồi trên một chiếc bàn vuông, trong lúc ăn, có vài người phục vụ giúp họ loại bỏ xương, dọn súp và đổi đĩa.

Sự phục vụ chu đáo đến mức Kiều Thời Niệm cảm thấy mình giống như một nữ hoàng.

Cô có cảm giác Mạc Tu Viễn thực sự là một người theo chủ nghĩa hưởng thụ. Chỉ cần có hắn ở bên, sẽ có đủ loại xa hoa mà cô được mở rộng tầm mắt.

" Mạc thiếu, anh chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ khiêm tốn sao? "Kiều Thời Niệm xúc động hỏi.

" Vì sao phải khiêm tốn? Tận hưởng mọi thứ không tốt sao? "Mạc Tu Viễn hỏi lại.

"... "

Kiều Thời Niệm thật cảm thấy rất đúng.

Trong bệnh viện, Bạch Y Y đã tỉnh lại.

Các bác sĩ đã làm kiểm tra não bộ cho cô ta:" Chấn động não nhỏ, cần ở lại bệnh viện theo dõi vài ngày. "

" May mắn chỉ bị đèn rơi trượt qua tạo thành vết thương ở trên trán, nếu không hậu quả khó mà nói trước được. Vết thương ở cánh tay cũng rất nghiêm trọng, nhớ đừng để bị ướt, ít dùng lực và phải nghỉ ngơi nhiều hơn. "

" Cảm ơn bác sĩ."

Bác sĩ ra ngoài, Bạch Y Y liền mang bộ mặt cảm kích cùng xin lỗi nhìn về phía Hoắc Nghiên Từ.
[/BOOK]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back