Nghe được lời Bạo Phú nói, Kiều Tịch sung sướng cười.
Kiều mẹ đẩy cửa xe, Kiều Tịch cũng đi theo xuống.
"Tích Tích, con đến rồi, sao lại không đi vào?" Kiều mẹ nhìn đứa cháu gầy yếu, ngữ khí ôn hòa.
Triệu Vũ Tích thấy khuôn mặt quen thuộc của Kiều mẹ đôi mắt lập tức đỏ lên, chạy đến ôm lấy: "Dì nhỏ."
Hôm nay lúc tỉnh lại, cô phát hiện mình vậy mà trọng sinh.
Đời trước, sau khi dì nhỏ mất đi con gái đã đối với cô rất tốt, rất thương yêu cô, đem tất cả những gì của con gái đều cho cô.
Từ đó cô trở thành đại tiểu thư Kiều gia.
Sau này, cô yêu Hoắc Vũ, mù quáng ở phía sau theo đuổi hắn, mặc kệ hắn nhục nhã cô như thế nào, đem cô làm như thế thân, cô vẫn dây dưa như cũ, vì Hoắc Vũ làm rất nhiều chuyện sai, dì nhỏ hoàn toàn thất vọng đối với cô, đem cô đuổi khỏi Kiều gia.
Trọng sinh trở về, Triệu Vũ Tích không muốn ngu ngốc phạm sai một lần nữa.
Cô phải làm đại tiểu thư Kiều gia, hiếu thuận với dì, rời xa Hoắc Vũ, còn có báo đáp người thiếu niên vẫn luôn bảo hộ cô.
Kiều mẹ an ủi, vỗ nhẹ sau lưng cháu gái: "Đừng khóc, dì biết con chịu không ít ủy khuất."
Trước khi chị gái mất đã giao cho bà phải chiếu cố tốt đứa cháu này, nhưng trước đây do bà sơ sẩy, khiến cho Triệu Vũ Tích ở nhà thân thích chịu không ít khổ.
Kiều mẹ đau lòng: "Về sau con ở nhà dì, sẽ không có người khi dễ con nữa."
Triệu Vũ Tích gật gật đầu, cô nhanh chóng lau sạch nước mắt. Trong lúc lơ đãng, cô vô tình nhìn đến đôi mắt đen nháy xinh đẹp của cô gái nhỏ.
"Cô.." Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng của Kiều Tịch, bộ dáng xinh đẹp động lòng người, trong lòng Triệu Vũ Tích cực kì khiếp sợ.
Cô nhớ rõ đời trước, bây giờ Kiều Tịch hẳn là phải ở trong bệnh viện cấp cứu, không đến ba ngày nữa, cô em họ này sẽ mất.
Sau này cô ta còn biết bạch nguyệt quang trong lòng Hoắc Vũ là Kiều Tịch, cô lớn lên cùng Kiều Tịch có vài phần giống, Hoắc Vũ liền đem cô coi như thế thân của Kiều Tịch, khi đó cô thậm chí còn cảm thấy may mắn vì Kiều Tịch đã chết.
"Làm sao vậy?" - Kiều Tịch thấy sự khiếp sợ trong mắt đối phương liền nghi hoặc hỏi.
Triệu Vũ Tích rất nhanh đã hoàn hồn, cô hơi hơi mỉm cười: "Em họ, xin chào."
Kiều Tịch gật gật đầu: "Xin chào."
"Chúng ta đừng đứng ở cửa này nữa, mau, vào nhà đi." Kiều mẹ gọi bảo vệ mang hành lí Triệu Vũ Tích vào nhà.
Kiều Tịch đi bên cạnh Kiều mẹ, tùy ý trộm đánh giá Triệu Vũ Tích.
Cô không rõ vì cái gì Triệu Vũ Tích sẽ dùng ánh mắt khiếp sợ lại tiếc hận, thậm chí là rối rắm nhìn cô.
Kiều mẹ để quản gia đưa Triệu Vũ Tích đi chọn lựa phòng.
Triệu Vũ Tích cũng không quan tâm nên đã chọn một gian phòng cho khách, dù sao cũng chỉ ở tạm mà thôi.
Đời trước, không lâu sau khi Kiều Tịch qua đời, cô được như ý nguyện tiến vào ở trong phòng Kiều Tịch, chính thức trở thành Kiều gia đại tiểu thư. Cô ta không biết có phải bởi vì mình trọng sinh hay không mà hiện tại Kiều Tịch còn chưa phát bệnh.
Nhưng không sao, Kiều Tịch vẫn sẽ chết, sau này cô vẫn sẽ như cũ dọn vào phòng Kiều Tịch.
"Biểu tiểu thư, hành lý tôi đã giúp cô mang vào trong phòng."
Triệu Vũ Tích lễ phép gật đầu, không giống như đời trước khinh thường quản gia: "Cảm ơn."
Vào lúc chạng vạng tối, Kiều Tịch lại phát bệnh.
Trên trán cô toàn mồ hôi lạnh, trái tim co rút đến phát đau, cô nhanh chóng với lấy thuốc đặt ở đầu giường, trực tiếp nuốt xuống.
Một lúc sau, cô mới bình thường trở lại.
Trước khi Kiều Tịch xuyên tới, thân thể rất khỏe mạnh, nên cô vẫn chưa quen với tư vị phát bệnh này, thật là không dễ chịu, giống như đang cận kề cái chết vậy.
Cô hỏi Bạo Phú: "Chỉ cần ở bên cạnh Lục Hoặc, ta sẽ không phát bệnh?" Cô nhớ tới lần đầu tiên khi phát bệnh, là do đến gần Lục Hoặc mới tốt lên.
Giọng nói Bạo Phú manh manh lại ngoan ngoãn: "Đúng vậy, chủ nhân."
"Chỉ cần ta hấp thụ kim năng lượng, thì dù ta phát bệnh cũng sẽ không chết, đúng hay không?"
Bạo Phú được Phú Quý dạy dỗ, phải khen chủ nhân thật nhiều: "Chủ nhân quá thông minh."
"Kim năng lượng có thể chữa khỏi bệnh tim của ta sao?" Kiều Tịch tiếp tục hỏi nó.
"Phải yêu cầu rất rất nhiều kim năng lượng mới có thể." Về phần cần bao nhiêu, nó cũng không biết.
Kiều Tịch cong môi, có thể chữa khỏi là được.
Lúc ăn cơm, Kiều mẹ phát hiện sắc mặt con gái tái nhợt, ngay cả môi cũng trở nên trắng bệch, bà không khỏi lo lắng: "Tiểu Tịch, có phải hay thân thể con không thoải mái không?"
Nghĩ tới cái gì, Kiều mẹ nhanh chóng hỏi: "Có phải lại đau tim không? Mẹ lập tức gọi điện thoại để bác sĩ đến đây."
Kiều Tịch lắc đầu: "Con không sao, mẹ không cần lo lắng."
Ngồi đối diện là Triệu Vũ Tích, cô ta nhìn về phía Kiều Tịch, quả nhiên phát hiện sắc mặt cô tái nhợt: "Em họ, em thật sự không có việc gì sao? Muốn trở về phòng nghỉ ngơi không?"
"Con rất tốt, mọi người không cần lo lắng." Kiều Tịch chú ý ánh mắt tràn ngập tiếc hận của Triệu Vũ Tích, cô theo bản năng nhíu mày, chỉ cảm thấy không thể hiểu được đối phương.
Lúc lên lầu, Kiều Tịch bắt gặp Triệu Vũ Tích.
"Tiểu Tịch."
Nhìn gần Kiều Tịch, đáy mắt Triệu Vũ Tích không che lấp được sự kinh diễm.
Đời trước cô đã biết Kiều Tịch lớn lên xinh đẹp, da Kiều Tịch rất trắng, ngũ quan tinh xảo hoàn toàn kế thừa gien tốt của Kiều ba cùng Kiều mẹ, đẹp đến làm người ta không dời mắt được.
Đôi mắt ngân ngấn nước, chỉ bị cô nhìn một cái, đầu quả tim đều có thể run rẩy.
Không so sánh còn tốt, nhưng khi cùng Kiều Tịch đứng chung một chỗ, Triệu Vũ Tích trở nên cực kì bình thường, ba phần tương tự kia lại có vẻ thô thiển giả dối, không đáng kể chút nào.
Biết Kiều Tịch rất nhanh sẽ chết, Triệu Vũ Tích không có quá nhiều ghen tị.
Cô đồng tình nhìn Kiều Tịch: "Thân thể của em thật không có việc gì sao? Nếu không thoải mái nhất định phải nói cho dì nhỏ."
Triệu Vũ Tích muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là nhịn không được mở miệng: "Thời gian không đợi người, em có chuyện gì muốn làm, nên nhân lúc còn sớm mà hoàn thành, đời trước lúc em chết.."
Cô kịp thời cắn môi, sửa lời nói: "Như vậy mới sẽ không không tiếc nuối."
Kiều Tịch nhìn cô ta: "Chị nói là có ý gì?"
Triệu Vũ Tích không dám lộ ra quá nhiều, vốn dĩ chuyện trọng sinh, nói ra cũng không có người tin tưởng: "Không có việc gì, chị đi trước sắp xếp hành lý."
Kiều Tịch rũ mi mắt xuống, về câu Triệu Vũ Tích chưa nói hết, cô luôn thông minh nên rất nhanh đã hiểu rõ.
Kiều Tịch đã biết vì sao Triệu Vũ Tích lại luôn loại không khoẻ cảm.
Chậc, thì ra là trọng sinh.
Như vậy liền có thể giải thích, Triệu Vũ Tích biết cô sẽ "Chết", mới có thể dùng ánh mắt đồng tình nhìn cô, mới có thể nhắc nhở cô không cần có tiếc nuối.
Ngày hôm sau, Kiều Tịch dậy sớm.
Cô cố ý trang điểm một phen, muốn lừa gạt hảo cảm của Lục Hoặc.
Váy màu cam càng khiến màu da cô thêm trắng nõn kiều nộn, kích cỡ gãi đúng chỗ ngứa, lộ ra eo nhỏ không đủ một nắm tay, dưới làn váy là cẳng chân trắng nõn tinh tế.
Không thể không nói, dáng người cô rất đẹp, nơi cần béo sẽ béo, nơi không cần sẽ không có một chút thịt thừa.
Thời điểm xuống lầu, Kiều mẹ cùng Kiều ba vẫn chưa dậy.
"Hoa tẩu, giúp con chuẩn bị hai phần bữa sáng." Vì có thể hấp thu càng nhiều kim năng lượng, Kiều Tịch muốn đến bên cạnh Lục Hoặc sớm một chút.
"Tiểu thư, người muốn đi ra ngoài sao?"
"Ừ, giữa trưa tôi không trở về ăn cơm trưa." Có thể nói, cô sẽ nghĩ cách ở Lục gia đợi cho đến buổi chiều.
Lúc đến Lục gia, mặt trời đã lên cao, ánh nắng sáng sớm nên cũng không thiêu đốt người.
Kiều Tịch cùng Lục lão gia tử chào hỏi, mới đi phòng nhỏ tìm Lục Hoặc.
Trong sân, một người hầu trưng niên ngồi ở bàn đá ăn bữa sáng, mấy phần bánh ngọt tinh xảo, kết hợp với cháo bắp thơm ngon, nhẹ nhàng khoan khoái ăn sáng, uống với một ly sữa bò, bữa sáng quả thực rất phong phú.
Người hầu thấy Kiều Tịch đột nhiên đẩy cửa bước vào, bà ta sợ tới mức nhanh chóng đứng lên, dùng sức nuốt xuống bánh ngọt trong miệng: "Cô là.."
"Tôi đến tìm Lục Hoặc, đã cùng Lục gia gia chào hỏi qua."
Người hầu chạy đến ngăn trở: "Không được."
Kiều Tịch lớn lên tinh xảo xinh đẹp, thanh âm mềm nhẹ kéo dài, làm lòng người sinh hảo cảm, nhìn giống như rất dễ lừa gạt.
Người hầu ánh mắt mơ hồ: "Thiếu gia còn đang ngủ."
"Không sao, tôi đi vào chờ anh ấy."
"Không được, cô không thể đánh thức thiếu gia." Người hầu kia muốn duỗi tay kéo cô.
Kiều Tịch nhíu mày.
Lúc này, cánh cửa phòng mở ra.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của người hầu, khoé môi Kiều Tịch cong lên: "A, thiếu gia các người tỉnh rồi."
Cô đi vòng qua người hầu, hướng về phía Lục Hoặc.
Chậm rãi tới gần, thanh năng lượng trên mu bàn tay cô dần xuất hiện.
Phía sau cửa, Lục Hoặc ngồi trên xe lăn, anh vẫn mặc sơ mi trắng sạch sẽ, quần dài màu đen, đầu tóc trên trán có chút hỗn độn, mặt mày thanh tuấn mang theo vài phần ốm yếu, thật là đẹp quá mức.
Anh rũ mi mắt, thần sắc uể oải: "Cô đến làm cái gì?"
"Giúp anh bôi thuốc a, ngày hôm qua tôi đã cùng anh nói rồi." Kiều Tịch trực tiếp đi vào phòng, cô cố ý đè nhẹ thanh âm, lẩm bẩm nói: "Vì tới xem anh, tôi còn chưa có ăn bữa sáng đâu."
Lục Hoặc nâng lên mi mắt, cô gái nhỏ cười khanh khách đứng ở nơi ánh sáng không đến, trong căn nhà nhỏ xám xịt, hoạt bát động lòng người.
Anh lạnh mặt, như là quái thú bị xâm lấn lãnh địa, hung ác muốn xua đuổi kẻ xâm lấn: "Ngày hôm qua tôi không có đáp ứng, cô có thể rời đi."
Kiều Tịch tất nhiên không nghe anh, da mặt cô cực kỳ dày: "Đã đến thì tôi tổng không thể đến không." Cô cầm theo bữa sáng đi đến cái bàn bên kia.
Trên mặt bàn chỉ bày một chén cháo trắng.
Nhớ tới người hầu vừa rồi ăn một bàn bữa sáng, Kiều Tịch làm sao có thể không biết đây là có chuyện gì.
Bữa sáng Lục Hoặc bị người hầu cắt xén.
Ai, thật đúng là tiểu đáng thương, khó trách hắc năng lượng của anh nhiều như vậy.
Kiều Tịch vốn không muốn quản, nhưng nghĩ đến cô muốn lấy được hảo cảm Lục Hoặc.
Cô buông bữa sáng, nhìn về phía Lục Hoặc ánh mắt mang theo sự đau lòng nói không nên lời: "Người hầu nhà anh quá đáng quá rồi, bà ta ở bên ngoài ăn ngon uống no, anh chỉ có thể ăn cháo trắng."
Hai má Kiều Tịch hơi đỏ lên, vẻ mặt tức giận: "Tôi giúp anh dạy dỗ bà ta."
Lục Hoặc cười lạnh: "Không cần cô xen vào việc người khác." Anh vốn lớn lên xinh đẹp, hiện tại bộ dáng nhướng mày cũng không ảnh hưởng gì đến vẻ đẹp của anh.
Kiều Tịch làm bộ ngoan ngoãn: "Được, nghe anh nói, tôi không quan tâm nữa."
Cô mở ra hộp đựng bữa sáng, bên trong là đồ ăn nhẹ tinh xảo: "Bữa sáng nhà tôi ăn rất ngon, tôi cũng mang theo rất nhiều, anh có thể ăn cùng."
Hương thơm đồ ăn bây khắp căn phòng, dụ người phải nuốt nước miếng.
Lục Hoặc nhìn cái người tự nhiên kia, anh tự giác ngồi ở cái bàn bên cạnh cô gái, quai hàm căng thẳng: "Cô không nghe rõ tôi nói? Tôi bảo cô cút."
(Đoạn này mình không hiểu lắm)
Kiều Tịch gật gật đầu: "Ăn xong bữa sáng, giúp anh bôi thuốc xong, tôi sẽ lập tức rời đi, không làm phiền đến anh."
Lục Hoặc nghiêng mặt đi, đơn giản không để ý tới cô.
Cái bàn bên này cách Lục Hoặc vượt quá 1 mét, Kiều Tịch không hấp thu được năng lượng, thấy anh không muốn lại đây, cô trực tiếp cầm cái ghế nhỏ đi đên cái bàn ở gica phòng, bưng hộp cơm ngồi trước mặt Lục Hoặc.
Kiều Tịch lớn lên đẹp, trên người mặc cái váy màu cam mật, ngây thơ, trong sáng. Cô ngoan ngoãn ngồi ở trước mặt, làm người ta không thể bỏ qua.
Cai miệng nhỏ ăn xong một cái sủi cảo, sau đó dùng nĩa nhỏ chọc một cái đưa tới trước mặt Lục Hoặc, cười đến cực kỳ ngọt ngào: "Cùng nhau ăn bữa sáng, anh không ăn, tôi liền ở chỗ này ngốc một ngày."
Lục Hoặc mắt lạnh liếc cô, đang muốn mở miệng, sủi cải tinh xảo đáng yêu đã bị nhét vào trong miệng anh.
Bữa sáng Kiều gia làm rất ngon, nguyên liệu cũng là thượng hạng, vỏ bánh trong suôt, mềm mềm, hơi dai.
Lục Hoặc bị Kiều Tịch bưng kín miệng, giọng nói mềm mại của cô lại vang lên: "Ăn đi, anh ăn xong tôi mới buông tay."
Làm gì có ai cho người ta ăn thế này?
Lòng bàn tay con gái rất mềm, mang theo một mùi hương nhàn nhạt, đôi mắt đen nhánh của Lục Hoặc dùng sức nhìn chằm chằm Kiều Tịch, bị bắt đem sủi cải trong miệng ăn hết.
Kiều Tịch cười khanh khách buông tay ra: "Ăn ngon không?"
Lục Hoặc giống như một con nhím bị mạo phạm tiểu, ánh mắt ngây ngô mang theo bực bội, "Khó ăn."
Trên đầu của anh, mầm cây nhỏ lại lặng lẽ lộ ra.
Lúc này, Kiều Tịch càng xác nhận chính mình không phải xuất hiện ảo giác, cô nhịn không được nâng lên tay, trực tiếp nắm lấy mầm cây xanh kia.
Trên xe lăn, thân thể Lục Hoặc lập tức mềm nhũn, sắc mặt xấu hổ như không chịu được, khuôn mặt tuấn tú nổi lên tia ửng hồng khả nghi, trong ánh mắt xinh đẹp tất cả đều là không thể tưởng tượng.
Anh chất vấn Kiều Tịch: "Cô đang làm cái gì!"
(Mầm cây đáng yêu trên đầu tiểu Lục Hoặc)