(Xin lỗi mọi người, khi tự làm bìa mình đã quên không ghi tên tác giả) Tên truyện: Ta cướp nam phụ nữ chính khóc. Tác giả: Mỹ Nhân Vô Sương Nguồn convert: Wikidich Editor: Tracy Thế loại: Xuyên thư, Ngôn tình, HE, Hiện đại, Sủng, Sảng văn, Hào môn thế gia. Lịch đăng: Không cố định * * * Văn Án: Trong ngược văn, nữ chủ vẫn luôn ở phía sau truy nam chủ, bị ngược tâm ngược phổi, chỉ có nam phụ hai chân không thể đi đứng yên lặng bảo hộ cô. Nam phụ vì nữ chủ trả giá tất cả, thậm chí vì cô chết đi cũng không đổi được nửa điểm thích của nữ chủ. Kiều Tịch xuyên sách, cô xuyên thành một nữ phụ đoản mệnh trong đó. Cô phát hiện, tính mạng mình cùng nam phụ hai chân tàn tật này trói định ở bên nhau. Từ đây, Kiều Tịch mỗi ngày chỉ nghĩ cách tiếp cận anh. Cô sẽ nói lời âu yếm với anh, còn sẽ dùng tay khẽ vuốt ve một đôi chân tàn tật xấu xí, trong đôi mắt xinh đẹp của cô tất cả đều là sự đau lòng. Còn anh, đôi tay đặt trên tay vịn xe lăn khẽ nắm thành quyền, tự ti mà dùng chăn gắt gao che lấp hai chân xấu xí của chính mình. Thẳng đến một ngày nào đó, nam phụ không khống chế được, anh cúi đầu hôn hôn thiếu nữ trước mặt, hai chân dưới thân đột nhiên biến thành đuôi cá không hoàn chỉnh. Kiều Tịch: . Sau này, nam phụ xốc lên chăn, anh đắc ý đùa nghịch đuôi cá kim sắc (*) xinh đẹp của chính mình. (*) : Màu vàng Đôi mắt sáng ngời nhìn Kiều Tịch trước mặt, khát vọng muốn cô đụng vào. * * * Nữ chủ trọng sinh trở về, cô nhớ tới người nam phụ tàn tật kia vẫn luôn yên lặng bảo hộ cô, bị cô làm lơ, nữ chủ quyết định cả đời này phải đối xử tốt với hắn cùng hắn ở bên nhau. Nhưng, cô phát hiện, bên người người đàn ông kia vậy mà nhiều hơn một cô gái xinh đẹp đến mức giống như yêu tinh! Tiểu yêu tinh phái kỹ thuật diễn- nữ chủ X Tiểu cá vàng siêu đáng thương siêu đáng yêu- nam chủ 1. Nữ chủ siêu xinh đẹp, rải đường, văn ngọt đến đau răng, nam nữ chủ song c. 2. Một câu tóm tắt: Nam phụ khóc lóc cầu tôi sờ cái đuôi của hắn! Bình luận - góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của Tracy
Chương 1: Trừng phạt Bấm để xem Cảnh vật trước mắt trở nên mơ hồ. Kiều Tịch choáng váng, ngực dần dần co rút đau đớn, đau đến sắc mặt cô trở nên trắng bệch. Cô một tay che ngực, một tay đẩy ra cách cửa phía trước lộ ra một khoảng sân nhỏ, trong sân chỉ thấy một thân ảnh đĩnh bạt đang ngồi. Kiều Tịch bước nhanh đến hướng đối phương "Giúp tôi.." Lời còn chưa nói xong, cô bỗng nhiên chật vật nhào về phía trước. Kiều Tịch té ngã trên người đối phương, xúc cảm lạnh lẽo rắn chắc truyền đến, sự run rẩy đau đớn ở ngực nháy mắt giảm bớt. Không tự chủ được, thân thể của cô vô ý thức mà để sát vào đối phương, tham lam nhận lấy mát lạnh trên người anh. 【 Bắt đầu hấp thu năng lượng. 】 "Cái gì?" Trong đầu Kiều Tịch truyền đến một giọng nói nhỏ. Trái tim đau đớn hoàn toàn thuyên giảm, cô mờ mịt ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, đập vào mắt là một gương mặt sạch sẽ xuất chúng, đẹp đến mức tận cùng. Đôi mắt đen nhánh của người nọ an tĩnh mà nhìn cô. "Anh đang nói chuyện với tôi?" Kiều Tịch hỏi đối phương. Thân ảnh trên xe lăn mở miệng: "Cút." Sắc mặt tái nhợt của Kiều Tịch chậm rãi khôi phục, làn da tuyết trắng vì say rượu mà lộ ra chút đỏ ửng nhàn nhạt, minh diễm lại xinh đẹp, cô theo bản năng lắc đầu, "Không cút, thoải mái." Trên người anh lạnh lạnh thoải mái, dựa vào anh cô không cảm thấy khó chịu. Tay leo lên vạt áo đối phương, Kiều Tịch lôi kéo không bỏ, đầu tùy ý để trong lòng ngực của anh cọ cọ: "Anh để tôi dựa một chút thôi." Thanh âm cô nhẹ nhàng, mềm giọng kéo dài, cuối câu hơi hơi cao lên, dễ nghe đến mức làm người ta mềm cả xương cốt. Thân ảnh rên xe lăn cúi đầu, anh mặt vô biểu tình, chậm rãi từng chút một gỡ ngón tay đang lôi kéo vạt áo anh ra. "Đau." Mày đẹp Kiều Tịch nhíu lại, cô gái say rượu không biết tốt xấu mà chỉ trích đối phương: "Anh làm đau tay tôi rồi." Lục Hoặc nhíu mày, ném tay Kiều Tịch ra. "Chủ nhân, lại hấp thu thêm một chút." Giọng nói nhỏ như của đứa trẻ lại vang lên, còn mang theo kích động không giải thích được. Kiều Tịch nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn anh: "Anh đang nói cái gì?" Thần sắc trên mặt Lục Hoặc vẫn đạm bạc, anh duỗi tay đẩy cô ra. Lúc bị đẩy ra, Kiều Tịch theo bản năng ôm lấy cổ đối phương, hai người đồng thời từ trên xe lăn ngã xuống. "..." Kiều Tịch bị đè ở phía dưới, thân thể con gái mềm mại nhất, làm sao chịu được sức nặng như vậy, cô đau đến khóe mắt đỏ lên. Khi mọi người tìm tới vừa lúc thấy người con trai đè trên người Kiều Tịch, đầu đặt ở hõm vai cô cực kì ái muội, mà đôi mắt Kiều Tịch hồng hồng như là bị khi dễ đến phát khóc. "Tiểu Tịch!" Con gái bị người con trai xa lạ đè nặng, sắc mặt thống khổ, cổ áo mở rộng ra, Kiều mẹ cả người khiếp sợ đến máu chảy ngược, tức giận khiến giọng nói phát run: "Cậu làm gì với con gái?" Đôi tay Lục Hoặc chống trên mặt đất, nâng lên nửa người trên, anh còn chưa kịp di chuyển hai chân đứng dậy đã có người tiến lên đem anh kéo đến một bên. Kiều mẹ dẫm lên giày cao gót, bước nhanh đi qua đi xem con gái: "Tiểu Tịch không sợ." Hôm nay là tiệc mừng thọ Lục lão gia tử, sau khi Kiều Tịch rời đi đại sảnh vẫn luôn không có trở về, Kiều mẹ lo lắng cho con gái liền mang theo người tới tìm cô. Ngay sau đó chính là một màn trước mắt này. Kiều mẹ chạy nhanh đỡ Kiều Tịch dậy, giúp cô sửa sang lại cổ áo, kiểm tra mấy lần phát hiện trên người con gái không bị thương bà mới an tâm: "Có mẹ ở đây không ai có thể khi dễ con." Kiều Tịch nhìn gương mặt quen thuộc trước mặt, cô ngoan ngoãn dựa vào trên vai Kiều mẹ, đôi mắt cong lên: "Mẹ." Ngửi được mùi rượu nhàn nhạt trên người cô, Kiều mẹ biết con gái uống say bà đành phân phó người đỡ Kiều Tịch lên xe. Chờ con gái rời đi, Kiều mẹ nhịn không được làm khó dễ: "Cậu ta khi dễ con gái tôi, Kiều gia nhất định truy cứu đến cùng." Lục quản gia không nghĩ tới Kiều tiểu thư sẽ xuất hiện ở chỗ Lục Hoặc, cảnh tượng vừa rồi mọi người đều nhìn thấy Lục Hoặc đè trên người Kiều tiểu thư. Toàn bộ thành phố B đều biết, vợ chồng Kiều thị rất đau sủng con gái, Kiều tiểu thư chịu khi dễ chỉ sợ Kiều gia sẽ không dễ dàng bỏ qua. Lục quản gia thái độ kính cẩn, mở miệng nói: "Kiều phu nhân, chuyện này tôi sẽ báo cho lão gia, thỉnh chờ một lát." Ở bên cạnh, Lục Hoặc hai chân không thể đi đứng, ở đây không có người trợ giúp anh nên chính anh phải bò lại trên xe lăn. Áo sơ mi trắng sạch sẽ, quần dài màu đen đều dính không ít bụi bẩn, ngay cả tay cũng ô uế nhưng những điều này đều không làm giảm đi một chút vẻ đẹp của anh. Lục Hoặc an tĩnh ngồi trên xe lăn, mi mắt rũ xuống, dùng tay vỗ nhẹ đi tro bụi dính trên người mình. Không bao lâu, Lục lão gia tử tới. Kiều mẹ sắc mặt giận dữ, trong giọng nói đã không còn tia kính trọng thường ngày: "Lục lão tiên sinh, chuyện hôm nay Lục gia phải cho chúng tôi một lời giải thích." Hôm nay là tiệc mừng thọ của Lục lão gia tử, là ngày bốn phía náo nhiệt vui mừng, không ngờ lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn nên sắc mặt của ông cũng không đẹp nổi. Trước khi tới Lục lão gia tử đã nghe quản gia báo lại, đại khái cũng biết chuyện đã xảy ra, ông nhìn về phía Lục Hoặc nghiêm nghị chất vấn: "Mày định giải thích như thế nào?" Lục Hoặc ngẩng đầu, anh nhìn về phía Lục lão gia tử: "Cùng tôi không liên quan." Lục lão gia tử lại lần nữa chất vấn: "Mày mạo phạm Kiều gia tiểu thư?" Lục Hoặc ngữ khí khẳng định: "Tôi không có." "Nếu không có, chuyện vừa rồi là như thế nào?" Lục Hoặc nhíu mày: "Cô ta làm tôi ngã trên mặt đất." Kiều mẹ tức giận cười xuy: "Ở đây nhiều người như vậy đều thấy cậu khi dễ con gái tôi. Lão gia tử, tôi cùng chồng tôi luôn luôn kính trọng ngài làm người công chính, hy vọng hôm nay ngài sẽ không thiên vị bất kì kẻ nào." Ánh mắt Lục lão gia tử trầm xuống: "Người Lục gia làm sai, tuyệt đối sẽ không trốn tránh trách nhiệm." Ông phân phó Lục quản gia: "Mang thước tới đây." "Dạ, lão gia." Lục lão gia tử nắm cây thước lớn gần 1 mét chỉ về phía Lục Hoặc: "Hành vi của mày không đúng, phạm sai lầm, cần phải xử phạt." Vừa dứt lời, cây thước trong tay Lục lão gia tử hướng về Lục Hoặc, hung hăng đánh trên người anh. "Bang" một tiếng vang dội, cây thước đánh xuống như mang theo luồng gió mạnh sắc bén. Lục lão gia tử ra tay cũng không có một chút lưu tình, càng đánh càng tàn nhẫn càng mạnh hơn: "Người Lục gia chưa bao giờ làm chuyện hạ lưu, mày xin lỗi với Kiều gia mau!" "Tôi không sai, sẽ không xin lỗi." Môi Lục Hoặc trở nên trắng bệch, mu bàn tay đặt trên tay vịn gân xanh đã hiện lên, hai chân anh không thể đi đứng chỉ có thể bị động ngồi trên xe lăn mặc cho bị đánh. Lục lão gia tử xuống tay ác hơn: "Tiểu súc sinh." "..." Nhìn thước đánh trên mặt Lục Hoặc, có người nhịn không được thấp giọng kinh hô. Chỉ thấy trong nháy mắt, gương mặt Lục Hoặc bỗng nhiều thêm một vệt đỏ, màu da anh trắng bệch, vết thương đặc biệt rõ ràng. Ở đây không có người lên tiếng khuyên can. Trong lòng mọi người đều biết, Lục Hoặc hai chân không thể đi, Kiều Tịch đột nhiên xuất hiện ở chỗ này có lẽ trong đó có hiểu lầm nhưng lại không có người đưa ra ý kiến để Kiều Tịch tới đối chất, cũng không có người nguyện ý miệt mài tìm hiểu sâu. Thời điểm Kiều Tịch tỉnh lại đã là buổi tối. Nghe thấy động tĩnh, Kiều mẹ không khỏi vui vẻ: "Tiểu Tịch, con tỉnh rồi." "Có nơi nào không thoải mái không?" Kiều mẹ quan tâm hỏi con gái. Kiều Tịch lắc đầu, cô ngơ ngẩn nhìn Kiều mẹ trước mặt, thì ra không phải nằm mơ Kiều mẹ lớn lên cùng mẹ cô ở hiện thực rất giống nhau. Trái tim lo lắng đang thắt chặt của Kiều mẹ rốt cuộc cũng hạ xuống: "Tiểu Tịch, chuyện người Lục gia khi dễ con, mẹ đã giúp con lấy lại công đạo rồi." "Khi dễ con?" Kiều Tịch có chút kinh ngạc. "Thời điểm mẹ tìm được con vừa lúc thấy Lục Hoặc đè trên người con, nếu ta đến muộn một chút.." Kiều mẹ không dám nghĩ lại: "Nhưng không sao chuyện này Lục lão gia tử đã trừng phạt Lục Hoặc." "Mẹ, mọi người hiểu lầm rồi, không có ai khi dễ con cả." Nguyên chủ vốn có bệnh tim, không thích hợp uống rượu nhưng hôm nay trong buổi tiệc cô lại uống hơn một ly. Nguyên chủ do phát bệnh tim mà chết, khi cô xuyên qua đúng lúc đang ở trạng thái say rượu cùng cơn đau tim. Sau đó cô đi vào một cái sân nhỏ, đụng phải một người con trai, lúc ấy là cô cầu cứu đối phương. Kiều Tịch nói cho Kiều mẹ: "Là con không cẩn thận làm người ta ngã xuống, không phải người đó khi dễ con." Kiều mẹ kinh ngạc nhìn con gái: "Đây là thật sự?" "Dạ." Kiều Tịch gật gật đầu. Kiều mẹ nghĩ đến Lục Hoặc không muốn xin lỗi, bị Lục lão gia tử phạt đánh, bà thở dài nói: "Lúc ấy mẹ thấy con nằm trên mặt đất, ta vừa lo vừa tức không ngờ lại oan uổng đối phương. Ngày mai, ta và ba con tự mình đi xin lỗi Lục gia vậy." Kiều mẹ trấn an con gái: "Con cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, chuyện này do mẹ sai không biết rõ ràng chuyện xảy ra, ta và ba con sẽ bồi thường tốt cho Lục gia." Sau khi Kiều mẹ rời đi, căn phòng lại trở nên an tĩnh. Kiều Tịch duỗi tay che lại vị trí ngực, bên trong rầu rĩ còn có chút không thoải mái. Cô xuyên thành nữ phụ pháo hôi có bệnh tim trong sách, nguyên chủ thân thể không tốt, tính cách kiêu căng nhưng gia thế cùng bộ dáng đều cực kỳ ưu tú, từ nhỏ đến lớn được cha mẹ cưng chiều, ở nơi nào cũng đều tồn tại như một ánh trăng sáng. Nhưng mà cô cũng chỉ là đá kê chân cho nữ chủ. Giả thiết nữ phụ đoản mệnh chẳng qua là để nữ chủ có thể thuận lợi kế thừa tất cả của cô khiến nữ chủ trở thành thế thân của Kiều Tịch. Dựa theo tình tiết trong sách, cô còn có mấy ngày nữ liền sẽ phát bệnh tim mà chết đi. "Là ba ngày." Trong đầu, giọng nói dễ thương lại vang lên Kiều Tịch nhớ rõ hôm nay trước khi té xỉu cô cũng nghe thấy thanh âm này, lúc ấy cô còn tưởng Lục Hoặc nói chuyện với mình: "Ai?" "Tôi là Bạo Phú (*), chủ nhân người chỉ còn lại có ba ngày tuổi thọ thôi." (*) Phất nhanh. Dứt lời, tiểu nãi âm lại tiếp tục mở miệng: "Không đúng, tôi nhớ lầm. Hôm nay chủ nhân ở hấp thu trên người Lục Hoặc 0.1% năng lượng, chủ nhân hiện dư lại 3 ngày 0.3 giờ thọ mệnh." Kiều Tịch khiếp sợ: "Cái gì mà hấp thu năng lượng?" Bạo Phú nói cho cô: "Năng lượng có thể tăng thọ mệnh cho chủ nhân, chỉ cần chủ nhân tới gần Lục Hoặc là có thể hấp thu năng lượng trên người hắn, hấp thu một giờ được đến 1% năng lượng, nghĩa là có thể sống thêm 3 giờ." Trong đôi mắt xinh đẹp của Kiều Tịch không che lập được sự kinh ngạc: "Tôi ở bên cạnh Lục Hoặc một giờ là có thể có thêm 3 giờ tuổi thọ?" Cho nên chỉ cần hấp thu năng lượng trên người Lục Hoặc cô sẽ không phải chết? Bạo Phú: "Đúng vậy, sau khi chủ nhân hấp thu năng lượng còn có thể giúp Lục Hoặc trị liệu hai chân của hắn." Kiều Tịch tràn đầy khiếp sợ, cô nhớ rõ Lục Hoặc là đại vai ác trong sách, cuối cùng vào lúc anh ta chết hai chân vẫn không thể đi đứng như cũ. Hiện tại, tiểu nãi âm này lại nói Lục Hoặc có thể giúp cô sống tiếp, cô còn có thể trị hai chân cho Lục Hoặc, cô cùng Lục Hoặc hai cái pháo hôi giúp đỡ lẫn nhau? Kiều Tịch biết có thể sống tiếp, cô nhịn không được vui vẻ lên nhưng mà nghĩ đến chuyện hôm nay, tâm tình vui sướng vừa nổi lên lại hạ xuống. Lục Hoặc vô duyên vô cớ bởi vì cô mà bị phạt, nhất định hận chết cô. Ngày hôm sau, Kiều mẹ cùng Kiều bà để người chuẩn bị lễ vật, muốn đi Lục gia xin lỗi. Hiện tại chỉ còn lại không đến 3 ngày thọ mệnh, Kiều Tịch phải tìm cơ hội tiếp cận Lục Hoặc, đi Lục gia nhận lỗi là một cơ hội rất tốt cô không tính toán bỏ lỡ. Kiều ba tuấn nghiêm (tuấn tú+nghiêm nghị) cứng rắn, rõ ràng tính tình nghiêm túc lạnh lùng nhưng lại cực kỳ đau vợ cùng con gái, ngày hôm qua nghe nói Kiều Tịch lại lần nữa bệnh phát, ông gấp suốt đêm từ nước ngoài trở về. Kiều Tịch nhìn khuôn mặt Kiều ba trước mặt cùng ba ba cô giống nhau, khóe mắt cô không khỏi nóng lên: "Ba ba." Kiều mẹ cùng kiều ba lớn lên đều cùng cha mẹ cô rất giống. Nghe thấy con gái muốn cùng đi Lục gia, ông cũng không tán đồng: "Lục gia bên kia cứ để ba đi xử lý." Kiều mẹ cũng không yên tâm để con gái ra ngoài, ngày hôm qua cô cũng bị sợ hãi. "Lục Hoặc bởi vì con mà tự nhiên bị phạt, con nên đi xin lỗi anh ta." Kiều Tịch kiên trì. Nghe vậy, Kiều mẹ có chút kinh ngạc, tính cách con gái bà biết rất rõ, mặc kệ chuyện gì, khi nào, dù cô làm sai cũng sẽ rất ít chủ động xin lỗi. "Mẹ." Kiều Tịch giữ tay Kiều mẹ: "Con muốn đi." Cuối cùng, không thắng nổi cơn gái làm nũng Kiều mẹ vẫn đáp ứng để cô cùng đi Lục gia. Đối lập với ngày hôm qua yến hội náo nhiệt, hôm nay Lục gia yên ắng không ít. Kiều Tịch đi theo Lục quản gia đi xem Lục Hoặc. Trong sách đề cập đến giai đoạn trước Lục Hoặc là một tiểu đáng thương, sau này mới đột nhiên quật khởi trở thành đại vai ác, Kiều Tịch đánh giá hoàn cảnh anh sống, rất hiển nhiên, Lục Hoặc ở Lục gia không được coi trọng. Trước kia nơi này là nơi Lục gia để tạp vật, sau này Lục lão gia tử để người dọn dẹp sạch sẽ, ông còn sai người ở bên ngoại xây một cái tường cao, làm thành một tiểu viện nhỏ đem Lục Hoặc nhốt ở bên trong. Lục quản gia dẫn Kiều Tịch đi vào căn phòng ở trước cửa, hắn gõ gõ cửa: "Lục Hoặc thiếu gia, Kiều tiểu thư có việc tìm người." Một hồi lâu, bên trong mới truyền đến một giọng nói trầm thấp: "Ừ." Lục quản gia đẩy cửa ra. Trước kia nơi này là phòng tạp vật, ánh sáng trong nhà cũng không tốt. Kiều Tịch giương mắt nhìn lại, liếc mắt một cái thấy Lục Hoặc ngồi trên xe lăn. Ạnh mặc sơ mi trắng sạch sẽ, quần dài màu đen, làn da trắng nõn tinh tế, vệt đỏ trên mặt dài tầm một ngón tay vệt đỏ hơi mờ, ờ trên gương mặt anh xẹt qua, có loại cảm giác như vết xước trên sứ trắng, phá lệ đẹp đẽ. Lông mi anh dài, vểnh lên, mũi cao thẳng, nhìn đâu cũng đẹp, thật đúng là vai lớn. Trong sách có nhiều chỗ miêu tả nam chủ lớn lên anh tuấn, lại không có đề cập đến vị đại vai ác này lớn lên xuất sắc như vậy. Đặc biệt là đôi mắt anh, sạch sẽ thanh thuần, ánh mắt ngây ngô, có loại cảm giác thiếu niên tinh xảo xinh đẹp. Cô chậm rãi đi về phía Lục Hoặc. Trong đầu, thanh âm Bạo Phú hứng khởi, cực kì hưng phấn: "Chủ nhân, bắt đầu hấp thu năng lượng."
Chương 2: Năng lượng Bấm để xem Kiều Tịch hỏi: "Hấp thu như thế nào?" Nói xong, cô liền thấy trên mu bàn tay hiện ra một cái icon, hình dạng giống với biểu tượng pin của di động, pin nhỏ có một chút màu vàng, bên cạnh biểu hiện con số: 0.01%. Kiều Tịch chớp chớp mắt, cô phát hiện trên bàn tay Lục Hoặc vậy mà cũng có icon pin nhỏ: "Lục Hoặc cũng có?" Bạo Phú nói với cô: "Đây là năng lượng, màu vàng đại biểu cho năng lượng chính, màu đen là năng lượng phụ." Kiều Tịch thấy năng lượng trên tay Lục Hoặc biểu hiện 20% kim năng lượng*, dư lại 80% đều là hắc năng lượng*. (*: Đáng lẽ là năng lượng vàng/đen nhưng đọc có vẻ không hay nên mình để như cũ) "Chủ nhân, kim năng lượng của Lục Hoặc đang dần dần chuyển hóa thành hắc năng lượng, hắc năng lượng càng ngày càng nhiều, kim năng lượng sẽ biến mất, nếu cứ như vậy người sẽ không có biện pháp sống tiếp. Cho nên, chủ nhân cần phải tiêu trừ hắc năng lượng trên người Lục Hoặc." Quả nhiên, trên thế giới này không có thứ gì miễn phí. "Tiêu trừ như thế nào?" "Về sau chủ nhân sẽ biết." Bạo Phú ngượng ngùng nói cho Kiều Tịch, nó là người mới tạm thời cũng không biết. Huynh đệ Bá Vương nói cho nó, ở trước mặt chủ nhân không hiểu cũng phải giả vờ là hiểu, bằng không sau này sẽ bị chủ nhân ghét bỏ, về sau phải đói bụng, nó không hy vọng thường xuyên bị đói giống như Phú Quý. Kiều Tịch: "Ta hấp thu kim năng lượng của Lục Hoặc, đối với anh ta có ảnh hưởng gì không?" Bạo Phú ngoan ngoãn trả lời: "Chủ nhân yên tâm, sẽ không có bất luận ảnh hưởng gì đối với Lục Hoặc. Người càng tới gần Lục Hoặc, tốc độ hấp thu kim năng lượng càng nhanh, còn nếu vượt quá 1 mét sẽ không hấp thu được." Điều này có nghĩa là Kiều Tịch phải ở bên cạnh Lục Hoặc trong vòng 1m. Lục quản gia mở miệng: "Thiếu gia, Kiều tiểu thư tìm người." Lục Hoặc ngồi trên xe lăn, khuôn mặt lạnh lùng. Kiều Tịch chủ động tiến lên cùng anh chào hỏi: "Lục Hoặc, xin chào tôi tên là Kiều Tịch." Đôi mắt đen xinh đẹp, sạch sẽ, thanh thấu của anh an tĩnh nhìn về phía cô, Kiều Tịch nhớ tới cảnh bệnh phát sau khi say rượu ngày hôm qua. Lúc ấy cô đang đau, phát hiện sau khi tới gần anh trái tim cô sẽ không bị co rút đau đớn nữa, cô ham thoải mái, không chỉ ngồi trên người Lục Hoặc, thân thể còn không kiêng nể gì mà cọ cọ anh. Kiều Tịch da mặt dày, cũng có chút ngượng ngùng: "Ngày hôm qua tôi say rượu, liên lụy anh bị phạt, thật sự rất xin lỗi." Lục Hoặc ngữ khí rất nhẹ: "Xin lỗi có ích gì?" Kiều Tịch biết xin lỗi quả thật vô dụng, cô nhẹ giọng nói: "Tất cả vết thương trên người của anh đều là do tôi gây ra, tôi có thể bồi thường." Lục Hoặc cự tuyệt: "Không cần." Đối phương lạnh lùng, thái độ lãnh đạm, không dễ tiếp xúc. Kiều Tịch cũng không để ý, ánh mắt cô dừng trên mặt anh. Da Lục Hoặc rất trắng, vệt đỏ trên mặt cực kì chói mắt, cổ anh, thậm chí là xương quai xanh cũng có vết thương, vệt đỏ dài cơ hồ hoàn toàn đi vào cổ áo. Rất rõ ràng, Lục lão gia tử đối với Lục Hoặc- đứa cháu trai này cũng không có hạ thủ lưu tình. "Lục Hoặc, anh còn chưa bôi thuốc?" Kiều Tịch kinh ngạc. Nghe vậy, Lục quản gia mới chú ý tới Lục Hoặc quả thật không có bôi thuốc. Sau khi giải quyết chuyện ngày hôm qua của Lục Hoặc, Lục lão gia tử trở lại yến hội, những người khác cũng vội vàng chiêu đãi khách khứa, căn bản không có người nhớ tới việc phải đưa thuốc cho Lục Hoặc. Lục quản gia nhanh mở miệng nói: "Thiếu gia, tôi đi lấy thuốc." Nói xong, ông bước nhanh ra khỏi căn phòng nhỏ. Lục Hoặc nhìn về phía Kiều Tịch: "Cô có thể đi rồi." Kiều Tịch làm bộ không nghe ra sự lạnh lẽo trong giọng nói của anh, một giờ mới có thể hấp thu 1% năng lượng, cô ở bên cạnh Lục Hoặc lâu một chút, thời gian sống sẽ nhiều hơn một ít. Lục Hoặc tựa như một cái cục sạc đang giúp cô nạp điện, cô làm sao sẽ nguyện ý rời đi dễ dàng. Kiều Tịch lắc đầu: "Hôm nay tôi tới là để xin lỗi với anh, hiện tại cái gì tôi cũng chưa làm nên không thể cứ rời đi như vậy được, nếu không lòng tôi sẽ áy náy chết." Kiều Tịch lừa anh, tuy rằng cô cảm thấy có lỗi với anh nhưng đảo mắt cô liền sẽ vô tâm vô phổi mà quên mất chuyện này. Lục Hoặc thần sắc đạm bạc: "Cô áy náy chết, cùng tôi không liên quan." Không lâu sau, quản gia đã cầm thuốc đi vào: "Hoặc thiếu gia, đây là thuốc mỡ trị ngoại thương (1). " (1) : Vết thương ngoài da "Ừ." Lục quản gia còn có việc phải làm, ông đưa thuốc cho Lục Hoặc rồi nhanh chóng rời đi. Trong phòng lại trở nên an tĩnh. "Lục Hoặc, tôi có thể giúp anh bôi thuốc." Kiều Tịch đang lo không có cớ ở lại, bây giờ cơ hội đã đến. Cô chớp chớp mắt, trong mắt tất cả đều là sự chân thành: "Anh không nhận lời xin lỗi của tôi, tôi có thể làm gì đó coi như bồi thường." Lục Hoặc nhìn cô, như đang nghe được câu chuyện buồn cười môi mỏng xinh đẹp hơi giương lên: "Cô giúp tôi?" Kiều Tịch thành khẩn gật gật đầu: "Trên mặt, trên cổ anh đều có thương tích, tôi có thể giúp anh." Lục Hoặc vì cô mới bị thương, cô tất nhiên phải giúp anh. Quan trọng nhất chính là Lục Hoặc bị thương ít nhất mấy ngày mới có thể khỏi, cô có thể mượn cơ hội này để tiếp cận anh! Kiều Tịch nhân cơ hội tiến lên, tới gần Lục Hoặc, thanh năng lượng của cô lập tức tăng lên một chút. Kiều Tịch nháy nháy đôi xinh đẹp, giọng nói mềm nhẹ, phảng phất còn mang theo cả cẩn thận: "Tôi chỉ muốn bồi tội với anh, bôi thuốc xong tôi sẽ rời đi, bảo đảm không làm phiền." Môi mỏng Lục Hoặc cong lên giống như muốn làm việc ác, anh cố ý vứt tuýp thuốc mỡ trên mặt đất: "Tùy cô." Kiều Tịch nhặt thuốc mỡ lên, đối với việc có thể sống tiếp, chút chuyện làm khó dễ này không đáng kể chút nào. Cô nói với Lục Hoặc: "Ở đây không có tăm bông, tôi đi rửa tay trước." Vừa vào phòng tắm, Kiều Tịch phát hiện năng lượng trên mu bàn tay đều biến mất, quả nhiên vượt qua 1 mét sẽ không thể hấp thu năng lượng của Lục Hoặc. Nhìn quanh cô thấy trong phòng được trang bị một cái bồn tắm siêu to, cơ hồ chiếm đi một nửa diện tích. Bạo Phú tức giận bất bình: "Chủ nhân, Lục Hoặc đối với người thật quá đáng." Kiều Tịch không để ý chút nào: "Muốn từ trên người khác đạt được cái gì, nhất định phải trả giá." Cô rửa tay xong liền chạy nhanh trở về bên người Lục Hoặc, thanh năng lượng lại lần nữa xuất hiện. Bóp thuốc mỡ trên đầu ngón tay, Kiều Tịch cong lưng kề sát vào Lục Hoặc. Hai người khoảng cách rất gần, cô có thể nhìn thấy rõ ràng chính mình trong mắt Lục Hoặc. Kiều Tịch đã sớm soi gương, bộ dáng nguyên chủ cùng cô trước kia rất giống nhau, màu da tuyết trắng, ngũ quan đẹp đẽ tinh xảo, làm người ta liếc nhìn một cái đã khiến tim loạn nhịp. Điểm khác biệt chính là đôi mắt nguyên chủ hơi tròn, có loại cảm giác vô tội, trong sáng, dịu dàng, nhìn thoáng qua đã khiến lòng người rạo rực. Kiều Tịch cố ý cười cười với anh, đôi mắt cong thành hình trăng non cực kì xinh đẹp. Lục Hoặc mặt vô biểu tình mà nghiêng mặt đi. "Anh đừng nhúc nhích a." Đôi tay Kiều Tịch giữ lấy mặt anh, chuyển hướng về phía mình. Cô gái vừa rửa tay xong, lòng bàn tay mềm mại hơi lạnh. Lục Hoặc lập tức căng thẳng, đôi mắt đen nhánh lạnh lùng liếc mắt nhìn Kiều Tịch một cái: "Buông tay." Kiều Tịch nhìn ánh sáng kim năng lượng so với vừa rồi càng rõ hơn, từ 0.02% trực tiếp biến thành 0.05%, cô có chút bất ngờ, là bởi vì cô chạm vào mặt Lục Hoặc, cùng anh tiếp xúc thân mật sao? Kiều Tịch luyến tiếc mà buông tay ra: "Vậy anh không được lộn xộn." Đầu ngón tay dính thuốc mỡ nhẹ nhàng đặt trên mặt Lục Hoặc, Kiều Tịch cực kỳ ôn nhu thoa đều thuốc mỡ. Thuốc mỡ lạnh lạnh, đầu ngón tay cô cũng lạnh, Lục Hoặc mím chặt môi, vẻ mặt không vui. "Tôi làm đau anh à?" Kiều Tịch thu hồi tay, thanh năng lượng đã biến thành 0.1%. Lục Hoặc cười lạnh: "Đúng vậy." Anh vừa nói xong, Kiều Tịch lập tức trợn tròn mắt, chỉ thấy trên đỉnh đầu anh mọc ra một chồi xanh nhỏ, chỉ có hai mầm lá cây. Kiều Tịch kinh ngạc, cô nhanh hỏi Bạo Phú: "Trên đỉnh đầu Lục Hoặc là cái gì?" Bạo Phú nghi hoặc: "Chủ nhân, trên đầu Lục Hoặc có cái gì sao?" Kiều Tịch chớp chớp mắt, mầm cây trên đỉnh đầu Lục Hoặc đã biến mất, chẳng lẽ cô xuất hiện ảo giác? Trên cổ, xương quai xanh của Lục Hoặc cũng có vết thương, tay cô dính thuốc mỡ bôi lên, lo làm đau anh, Kiều Tịch còn cố ý giảm bớt lực độ. Sắc mặt Lục Hoặc càng ngày càng trầm xuống. "Có còn vết thương khác không?" Kiều Tịch hỏi anh. Nhìn thanh năng lượng đã đến 0.3%, tuy rằng hơi ít nhưng cô vẫn rất vui vẻ. Dựa theo trạng thái khi không tiếp xúc để đạt được 0.3% năng lượng cần 0.3 giờ, cũng chính là 18 phút, nhưng hiện tại chỉ cần cùng Lục Hoặc tiếp xúc thân mật là có thể tăng tốc, trước sau mới chỉ mấy chục giây. Thấy ánh mắt Kiều Tịch sáng lên, Lục Hoặc liếc nhìn cô một cái, ngay sau đó các ngón tay thon dài của anh bắt đầu cởi cúc áo. Kiều Tịch có chút sững sờ: "Anh đang làm cái gì?" Lục Hoặc không biết xấu hổ: "Cởi quần áo." Cúc áo từng cái bị cởi bỏ, cổ áo sơ mi trắng rộng mở, lộ ra cổ, yết hầu, xương quai xanh tình xảo, xuống chút nữa là cơ ngực rắn chắc, rõ ràng là khuôn mặt trong sáng xuất trần, giờ lại nhiều thêm vài phần yêu nghiệt. Lục Hoặc cởi sơ mi trắng. Lúc này Kiều Tịch mới thấy cánh tay anh, còn có bả vai một mảng sưng đỏ ứ tím, hiển nhiên là bị đánh rất nặng. Đáy mắt cô nhiều hơn vài phân tội lỗi, lực độ cũng vì thế mà càng nhẹ nhàng. Lục Hoặc nhíu mày, chỉ cảm thấy nơi Kiều Tịch chạm qua thật ngứa, như là bị kiến cắn một ngụm. Anh cụp mi mắt, không lên tiếng. Kiều Tịch lén lút đánh giá thiếu niên trước mặt. Tóc mái hỗn độn rũ ở trên trán, giữ lông mày mang theo sự ngây ngô, có thể do hàng năm đều ngốc trong nhà, màu da Lục Hoặc trắng bệch, càng tăng thêm vài phần cảm giác thiếu niên. Lồng ngực anh rộng lại cường tráng, vòng eo thẳng tắp, thân thể thon chắc, mang theo vài phần ốm yếu. Ai, thật đúng là một vẻ đẹp mê hoặc người khác. Ánh mắt Kiều Tịch dời xuống, dừng trên hai chân anh, dựa theo tỉ lệ thân thể nếu Lục Hoặc có thể đứng lên, vóc dáng nhất định rất cao. Cô nhớ rõ Bạo Phú nói cô có thể chữa khỏi hai chân cho Lục Hoặc, cũng không biết có phải hay không. "Đẹp không?" Thanh âm trầm thấp vang lên, Lục Hoặc mặc lại áo, ngón tay thon dài trắng nõn thong thả ung dung cài cúc áo. Nhìn lén bị phát hiện, Kiều Tịch cũng không cảm thấy xấu hổ, cô thẳng thắn thành thật gật gật đầu: "Đẹp." Anh lớn lên hoàn toàn phù hợp với gu thẩm mỹ của cô. Môi mỏng Lục Hoặc cong lên: "Cô nói thân thể tàn phế đẹp?" Kiều Tịch sửng sốt, ngay sau đó cô rất nhanh phản ứng lại: "Người khác tôi không rõ lắm, nhưng ở trong mắt tôi anh rất đẹp." Đôi mắt đen nhánh của Lục Hoặc nhìn chằm chằm cô. Lúc này, Lục quản gia tới: "Kiều tiểu thư, Kiều tiên sinh cùng Kiều phu nhân chuẩn bị rời đi." Kiều Tịch gật gật đầu, cô nói với Lục Hoặc nói: "Tôi phải đi về." Cô đã hấp thu 3% kim năng lượng, tương đương với việc có thể sống thêm 9 giờ. Lục Hoặc không lên tiếng. Kiều Tịch cũng không ngại, cô chủ động vẫy vẫy tay với anh: "Ngày mai tôi lại đến giúp anh bôi thuốc." Lục Hoặc lạnh giọng cự tuyệt: "Không cần, cô chân tay vụng về, chỉ biết làm đau tôi." Dứt lời, mầm cây nhỏ trên đỉnh đầu anh lại xông ra. Kiều Tịch: . Lúc này cô xác định chính mình không có hoa mắt: "Bạo Phú, ngươi thật sự không nhìn thấy hai mảnh lá cây trên đầu Lục Hoặc sao?" Bạo Phú dùng sức nhìn chằm chằm Lục Hoặc, cũng không có nhìn ra cái gì: "Cái gì cũng không có." Kiều Tịch đảo mắt nhìn lại thì thấy mầm cây đã biến mất, cô cảm thấy rất ngạc nhiên. Sau khi Kiều Tịch rời đi, bên trong căn phòng trở nên an tĩnh như cũ, không khí vẫn còn sót lại hơi thở ngọt ngào của cô gái. Lục Hoặc mím chặt môi, anh chán ghét loại hương vị này. Trên đỉnh đầu, mầm cây lại lặng lẽ lộ ra. Trên đường trở về, Kiều mẹ hỏi Kiều Tịch về vết thương của Lục Hoặc. "Anh ấy bị thương rất nặng, lúc con đi xem, Lục Hoặc mặt tái nhợt như kiểu có thể ngất đi bất cứ lúc nào." Kiều Tịch khuếch đại thương thế Lục Hoặc: "Lục gia cũng không coi trọng Lục Hoặc, bọn họ không hề quan tâm, không ai lấy thuốc cho anh ta." Kiều mẹ tính tình hiền lành, chuyện Lục Hoặc pà do bà sai, nghe được con gái nói bà không khỏi áy náy. "Con tính toán trước khi vết thương của Lục Hoặc khỏi hẳn, mỗi ngày sẽ đi chiếu cố anh ấy." Hôm nay hấp thu một chút kim năng lượng, thọ mệnh của cô chỉ còn lại chưa đến ba ngày, cô cần phải ở bên cạnh Lục Hoặc. "Mẹ có thể tìm người đi chiếu cố nó, cũng không cần con tự mình đi." Kiều mẹ luôn luôn sủng con gái, làm sao có thể để cô đi chiếu cố người khác, hơn nữa Kiều Tịch bị sủng sinh kiêu, căn bản không biết chăm sóc người khác. "Mẹ, Lục Hoặc là vì con mới bị phạt, con sẽ tự mình gánh vác trách nhiệm." Kiều Tịch kiên trì. Ngồi bên cạnh, Kiều ba rất vui mừng: "Con trưởng thành, cũng đã trở nên hiểu chuyện rồi." Kiều mẹ thở dài, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý. "Đúng rồi, hôm nay Tích Tích sẽ chuyển đến nhà của chúng ta." Kiều mẹ vuốt mái tóc dài đen mượt của Kiều Tịch, nhẹ giọng dặn dò: "Cha mẹ Tích tích đều không còn nữa, mẹ cũng đáp ứng người ta phải chiếu cố nó, tiểu Tịch, mẹ hy vọng về sau hai đứa ở chung phải hòa thuận, con không được khi dễ nó." Con gái bị bà nuông chiều hỏng rồi, trước kia khi Tích Tích đến nhà chơi, tiểu Tịch đều sẽ bắt nạt nó đến khóc. Nghe vậy, ánh mắt Kiều Tịch chợt loé, cô nhớ rõ nữ chủ Triệu Vũ Tích dọn đến Kiều gia mấy ngày trước khi nguyên chủ qua đời. Sau khi nguyên chủ mất, cô ta thừa hưởng tất cả của nguyên chủ, thân phận thiên kim Kiều gia, còn có sự sủng ái của cha mẹ Kiều, thậm chí là tài sản Kiều gia. Kiều Tịch ngoan ngoãn đáp lại: "Mẹ, người yên tâm, con sẽ cùng chị họ ở chung vui vẻ." Xe trở lại Kiều gia. "Tích Tích sao lại đứng ở cửa?" Thanh âm nghĩ hoặc của Kiều mẹ vang lên. Kiều Tịch nhìn ra ngoài xe, chỉ thấy một bóng dáng mảnh khảnh đứng ngoài cổng lớn, đối phương mặc một cái váy màu vàng nhạt, thanh tú động lòng người. Làm nữ chủ, giá trị nhan sắc của Triệu Vũ Tích tất nhiên sẽ online, quan trọng nhất là cô ta có ba phần giống Kiều Tịch, nếu không cũng sẽ không trở thành thế thân Kiều Tịch. Kiều Tịch đột nhiên nghĩ đến Lục Hoặc, đối phương thích Triệu Vũ Tích, cuối cùng còn vì Triệu Vũ Tích mà chết. Cô nhíu nhíu mày, chuyện này không thể được, Lục Hoặc chết, cô cũng sẽ chết. Kiều Tịch gọi Bạo Phú: "Triệu Vũ Tích có bàn tay vàng, nếu đoạt đi Lục Hoặc, ta sẽ thế nào?" Bạo Phú kiêu ngạo: "Chủ nhân, người có kim năng lượng, không cần sợ, cái bàn tay vàng gì đối với người cũng đều không có hiệu quả."
Chương 3: Mềm Bấm để xem Nghe được lời Bạo Phú nói, Kiều Tịch sung sướng cười. Kiều mẹ đẩy cửa xe, Kiều Tịch cũng đi theo xuống. "Tích Tích, con đến rồi, sao lại không đi vào?" Kiều mẹ nhìn đứa cháu gầy yếu, ngữ khí ôn hòa. Triệu Vũ Tích thấy khuôn mặt quen thuộc của Kiều mẹ đôi mắt lập tức đỏ lên, chạy đến ôm lấy: "Dì nhỏ." Hôm nay lúc tỉnh lại, cô phát hiện mình vậy mà trọng sinh. Đời trước, sau khi dì nhỏ mất đi con gái đã đối với cô rất tốt, rất thương yêu cô, đem tất cả những gì của con gái đều cho cô. Từ đó cô trở thành đại tiểu thư Kiều gia. Sau này, cô yêu Hoắc Vũ, mù quáng ở phía sau theo đuổi hắn, mặc kệ hắn nhục nhã cô như thế nào, đem cô làm như thế thân, cô vẫn dây dưa như cũ, vì Hoắc Vũ làm rất nhiều chuyện sai, dì nhỏ hoàn toàn thất vọng đối với cô, đem cô đuổi khỏi Kiều gia. Trọng sinh trở về, Triệu Vũ Tích không muốn ngu ngốc phạm sai một lần nữa. Cô phải làm đại tiểu thư Kiều gia, hiếu thuận với dì, rời xa Hoắc Vũ, còn có báo đáp người thiếu niên vẫn luôn bảo hộ cô. Kiều mẹ an ủi, vỗ nhẹ sau lưng cháu gái: "Đừng khóc, dì biết con chịu không ít ủy khuất." Trước khi chị gái mất đã giao cho bà phải chiếu cố tốt đứa cháu này, nhưng trước đây do bà sơ sẩy, khiến cho Triệu Vũ Tích ở nhà thân thích chịu không ít khổ. Kiều mẹ đau lòng: "Về sau con ở nhà dì, sẽ không có người khi dễ con nữa." Triệu Vũ Tích gật gật đầu, cô nhanh chóng lau sạch nước mắt. Trong lúc lơ đãng, cô vô tình nhìn đến đôi mắt đen nháy xinh đẹp của cô gái nhỏ. "Cô.." Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng của Kiều Tịch, bộ dáng xinh đẹp động lòng người, trong lòng Triệu Vũ Tích cực kì khiếp sợ. Cô nhớ rõ đời trước, bây giờ Kiều Tịch hẳn là phải ở trong bệnh viện cấp cứu, không đến ba ngày nữa, cô em họ này sẽ mất. Sau này cô ta còn biết bạch nguyệt quang trong lòng Hoắc Vũ là Kiều Tịch, cô lớn lên cùng Kiều Tịch có vài phần giống, Hoắc Vũ liền đem cô coi như thế thân của Kiều Tịch, khi đó cô thậm chí còn cảm thấy may mắn vì Kiều Tịch đã chết. "Làm sao vậy?" - Kiều Tịch thấy sự khiếp sợ trong mắt đối phương liền nghi hoặc hỏi. Triệu Vũ Tích rất nhanh đã hoàn hồn, cô hơi hơi mỉm cười: "Em họ, xin chào." Kiều Tịch gật gật đầu: "Xin chào." "Chúng ta đừng đứng ở cửa này nữa, mau, vào nhà đi." Kiều mẹ gọi bảo vệ mang hành lí Triệu Vũ Tích vào nhà. Kiều Tịch đi bên cạnh Kiều mẹ, tùy ý trộm đánh giá Triệu Vũ Tích. Cô không rõ vì cái gì Triệu Vũ Tích sẽ dùng ánh mắt khiếp sợ lại tiếc hận, thậm chí là rối rắm nhìn cô. Kiều mẹ để quản gia đưa Triệu Vũ Tích đi chọn lựa phòng. Triệu Vũ Tích cũng không quan tâm nên đã chọn một gian phòng cho khách, dù sao cũng chỉ ở tạm mà thôi. Đời trước, không lâu sau khi Kiều Tịch qua đời, cô được như ý nguyện tiến vào ở trong phòng Kiều Tịch, chính thức trở thành Kiều gia đại tiểu thư. Cô ta không biết có phải bởi vì mình trọng sinh hay không mà hiện tại Kiều Tịch còn chưa phát bệnh. Nhưng không sao, Kiều Tịch vẫn sẽ chết, sau này cô vẫn sẽ như cũ dọn vào phòng Kiều Tịch. "Biểu tiểu thư, hành lý tôi đã giúp cô mang vào trong phòng." Triệu Vũ Tích lễ phép gật đầu, không giống như đời trước khinh thường quản gia: "Cảm ơn." Vào lúc chạng vạng tối, Kiều Tịch lại phát bệnh. Trên trán cô toàn mồ hôi lạnh, trái tim co rút đến phát đau, cô nhanh chóng với lấy thuốc đặt ở đầu giường, trực tiếp nuốt xuống. Một lúc sau, cô mới bình thường trở lại. Trước khi Kiều Tịch xuyên tới, thân thể rất khỏe mạnh, nên cô vẫn chưa quen với tư vị phát bệnh này, thật là không dễ chịu, giống như đang cận kề cái chết vậy. Cô hỏi Bạo Phú: "Chỉ cần ở bên cạnh Lục Hoặc, ta sẽ không phát bệnh?" Cô nhớ tới lần đầu tiên khi phát bệnh, là do đến gần Lục Hoặc mới tốt lên. Giọng nói Bạo Phú manh manh lại ngoan ngoãn: "Đúng vậy, chủ nhân." "Chỉ cần ta hấp thụ kim năng lượng, thì dù ta phát bệnh cũng sẽ không chết, đúng hay không?" Bạo Phú được Phú Quý dạy dỗ, phải khen chủ nhân thật nhiều: "Chủ nhân quá thông minh." "Kim năng lượng có thể chữa khỏi bệnh tim của ta sao?" Kiều Tịch tiếp tục hỏi nó. "Phải yêu cầu rất rất nhiều kim năng lượng mới có thể." Về phần cần bao nhiêu, nó cũng không biết. Kiều Tịch cong môi, có thể chữa khỏi là được. Lúc ăn cơm, Kiều mẹ phát hiện sắc mặt con gái tái nhợt, ngay cả môi cũng trở nên trắng bệch, bà không khỏi lo lắng: "Tiểu Tịch, có phải hay thân thể con không thoải mái không?" Nghĩ tới cái gì, Kiều mẹ nhanh chóng hỏi: "Có phải lại đau tim không? Mẹ lập tức gọi điện thoại để bác sĩ đến đây." Kiều Tịch lắc đầu: "Con không sao, mẹ không cần lo lắng." Ngồi đối diện là Triệu Vũ Tích, cô ta nhìn về phía Kiều Tịch, quả nhiên phát hiện sắc mặt cô tái nhợt: "Em họ, em thật sự không có việc gì sao? Muốn trở về phòng nghỉ ngơi không?" "Con rất tốt, mọi người không cần lo lắng." Kiều Tịch chú ý ánh mắt tràn ngập tiếc hận của Triệu Vũ Tích, cô theo bản năng nhíu mày, chỉ cảm thấy không thể hiểu được đối phương. Lúc lên lầu, Kiều Tịch bắt gặp Triệu Vũ Tích. "Tiểu Tịch." Nhìn gần Kiều Tịch, đáy mắt Triệu Vũ Tích không che lấp được sự kinh diễm. Đời trước cô đã biết Kiều Tịch lớn lên xinh đẹp, da Kiều Tịch rất trắng, ngũ quan tinh xảo hoàn toàn kế thừa gien tốt của Kiều ba cùng Kiều mẹ, đẹp đến làm người ta không dời mắt được. Đôi mắt ngân ngấn nước, chỉ bị cô nhìn một cái, đầu quả tim đều có thể run rẩy. Không so sánh còn tốt, nhưng khi cùng Kiều Tịch đứng chung một chỗ, Triệu Vũ Tích trở nên cực kì bình thường, ba phần tương tự kia lại có vẻ thô thiển giả dối, không đáng kể chút nào. Biết Kiều Tịch rất nhanh sẽ chết, Triệu Vũ Tích không có quá nhiều ghen tị. Cô đồng tình nhìn Kiều Tịch: "Thân thể của em thật không có việc gì sao? Nếu không thoải mái nhất định phải nói cho dì nhỏ." Triệu Vũ Tích muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là nhịn không được mở miệng: "Thời gian không đợi người, em có chuyện gì muốn làm, nên nhân lúc còn sớm mà hoàn thành, đời trước lúc em chết.." Cô kịp thời cắn môi, sửa lời nói: "Như vậy mới sẽ không không tiếc nuối." Kiều Tịch nhìn cô ta: "Chị nói là có ý gì?" Triệu Vũ Tích không dám lộ ra quá nhiều, vốn dĩ chuyện trọng sinh, nói ra cũng không có người tin tưởng: "Không có việc gì, chị đi trước sắp xếp hành lý." Kiều Tịch rũ mi mắt xuống, về câu Triệu Vũ Tích chưa nói hết, cô luôn thông minh nên rất nhanh đã hiểu rõ. Kiều Tịch đã biết vì sao Triệu Vũ Tích lại luôn loại không khoẻ cảm. Chậc, thì ra là trọng sinh. Như vậy liền có thể giải thích, Triệu Vũ Tích biết cô sẽ "Chết", mới có thể dùng ánh mắt đồng tình nhìn cô, mới có thể nhắc nhở cô không cần có tiếc nuối. Ngày hôm sau, Kiều Tịch dậy sớm. Cô cố ý trang điểm một phen, muốn lừa gạt hảo cảm của Lục Hoặc. Váy màu cam càng khiến màu da cô thêm trắng nõn kiều nộn, kích cỡ gãi đúng chỗ ngứa, lộ ra eo nhỏ không đủ một nắm tay, dưới làn váy là cẳng chân trắng nõn tinh tế. Không thể không nói, dáng người cô rất đẹp, nơi cần béo sẽ béo, nơi không cần sẽ không có một chút thịt thừa. Thời điểm xuống lầu, Kiều mẹ cùng Kiều ba vẫn chưa dậy. "Hoa tẩu, giúp con chuẩn bị hai phần bữa sáng." Vì có thể hấp thu càng nhiều kim năng lượng, Kiều Tịch muốn đến bên cạnh Lục Hoặc sớm một chút. "Tiểu thư, người muốn đi ra ngoài sao?" "Ừ, giữa trưa tôi không trở về ăn cơm trưa." Có thể nói, cô sẽ nghĩ cách ở Lục gia đợi cho đến buổi chiều. Lúc đến Lục gia, mặt trời đã lên cao, ánh nắng sáng sớm nên cũng không thiêu đốt người. Kiều Tịch cùng Lục lão gia tử chào hỏi, mới đi phòng nhỏ tìm Lục Hoặc. Trong sân, một người hầu trưng niên ngồi ở bàn đá ăn bữa sáng, mấy phần bánh ngọt tinh xảo, kết hợp với cháo bắp thơm ngon, nhẹ nhàng khoan khoái ăn sáng, uống với một ly sữa bò, bữa sáng quả thực rất phong phú. Người hầu thấy Kiều Tịch đột nhiên đẩy cửa bước vào, bà ta sợ tới mức nhanh chóng đứng lên, dùng sức nuốt xuống bánh ngọt trong miệng: "Cô là.." "Tôi đến tìm Lục Hoặc, đã cùng Lục gia gia chào hỏi qua." Người hầu chạy đến ngăn trở: "Không được." Kiều Tịch lớn lên tinh xảo xinh đẹp, thanh âm mềm nhẹ kéo dài, làm lòng người sinh hảo cảm, nhìn giống như rất dễ lừa gạt. Người hầu ánh mắt mơ hồ: "Thiếu gia còn đang ngủ." "Không sao, tôi đi vào chờ anh ấy." "Không được, cô không thể đánh thức thiếu gia." Người hầu kia muốn duỗi tay kéo cô. Kiều Tịch nhíu mày. Lúc này, cánh cửa phòng mở ra. Dưới ánh mắt kinh ngạc của người hầu, khoé môi Kiều Tịch cong lên: "A, thiếu gia các người tỉnh rồi." Cô đi vòng qua người hầu, hướng về phía Lục Hoặc. Chậm rãi tới gần, thanh năng lượng trên mu bàn tay cô dần xuất hiện. Phía sau cửa, Lục Hoặc ngồi trên xe lăn, anh vẫn mặc sơ mi trắng sạch sẽ, quần dài màu đen, đầu tóc trên trán có chút hỗn độn, mặt mày thanh tuấn mang theo vài phần ốm yếu, thật là đẹp quá mức. Anh rũ mi mắt, thần sắc uể oải: "Cô đến làm cái gì?" "Giúp anh bôi thuốc a, ngày hôm qua tôi đã cùng anh nói rồi." Kiều Tịch trực tiếp đi vào phòng, cô cố ý đè nhẹ thanh âm, lẩm bẩm nói: "Vì tới xem anh, tôi còn chưa có ăn bữa sáng đâu." Lục Hoặc nâng lên mi mắt, cô gái nhỏ cười khanh khách đứng ở nơi ánh sáng không đến, trong căn nhà nhỏ xám xịt, hoạt bát động lòng người. Anh lạnh mặt, như là quái thú bị xâm lấn lãnh địa, hung ác muốn xua đuổi kẻ xâm lấn: "Ngày hôm qua tôi không có đáp ứng, cô có thể rời đi." Kiều Tịch tất nhiên không nghe anh, da mặt cô cực kỳ dày: "Đã đến thì tôi tổng không thể đến không." Cô cầm theo bữa sáng đi đến cái bàn bên kia. Trên mặt bàn chỉ bày một chén cháo trắng. Nhớ tới người hầu vừa rồi ăn một bàn bữa sáng, Kiều Tịch làm sao có thể không biết đây là có chuyện gì. Bữa sáng Lục Hoặc bị người hầu cắt xén. Ai, thật đúng là tiểu đáng thương, khó trách hắc năng lượng của anh nhiều như vậy. Kiều Tịch vốn không muốn quản, nhưng nghĩ đến cô muốn lấy được hảo cảm Lục Hoặc. Cô buông bữa sáng, nhìn về phía Lục Hoặc ánh mắt mang theo sự đau lòng nói không nên lời: "Người hầu nhà anh quá đáng quá rồi, bà ta ở bên ngoài ăn ngon uống no, anh chỉ có thể ăn cháo trắng." Hai má Kiều Tịch hơi đỏ lên, vẻ mặt tức giận: "Tôi giúp anh dạy dỗ bà ta." Lục Hoặc cười lạnh: "Không cần cô xen vào việc người khác." Anh vốn lớn lên xinh đẹp, hiện tại bộ dáng nhướng mày cũng không ảnh hưởng gì đến vẻ đẹp của anh. Kiều Tịch làm bộ ngoan ngoãn: "Được, nghe anh nói, tôi không quan tâm nữa." Cô mở ra hộp đựng bữa sáng, bên trong là đồ ăn nhẹ tinh xảo: "Bữa sáng nhà tôi ăn rất ngon, tôi cũng mang theo rất nhiều, anh có thể ăn cùng." Hương thơm đồ ăn bây khắp căn phòng, dụ người phải nuốt nước miếng. Lục Hoặc nhìn cái người tự nhiên kia, anh tự giác ngồi ở cái bàn bên cạnh cô gái, quai hàm căng thẳng: "Cô không nghe rõ tôi nói? Tôi bảo cô cút." (Đoạn này mình không hiểu lắm) Kiều Tịch gật gật đầu: "Ăn xong bữa sáng, giúp anh bôi thuốc xong, tôi sẽ lập tức rời đi, không làm phiền đến anh." Lục Hoặc nghiêng mặt đi, đơn giản không để ý tới cô. Cái bàn bên này cách Lục Hoặc vượt quá 1 mét, Kiều Tịch không hấp thu được năng lượng, thấy anh không muốn lại đây, cô trực tiếp cầm cái ghế nhỏ đi đên cái bàn ở gica phòng, bưng hộp cơm ngồi trước mặt Lục Hoặc. Kiều Tịch lớn lên đẹp, trên người mặc cái váy màu cam mật, ngây thơ, trong sáng. Cô ngoan ngoãn ngồi ở trước mặt, làm người ta không thể bỏ qua. Cai miệng nhỏ ăn xong một cái sủi cảo, sau đó dùng nĩa nhỏ chọc một cái đưa tới trước mặt Lục Hoặc, cười đến cực kỳ ngọt ngào: "Cùng nhau ăn bữa sáng, anh không ăn, tôi liền ở chỗ này ngốc một ngày." Lục Hoặc mắt lạnh liếc cô, đang muốn mở miệng, sủi cải tinh xảo đáng yêu đã bị nhét vào trong miệng anh. Bữa sáng Kiều gia làm rất ngon, nguyên liệu cũng là thượng hạng, vỏ bánh trong suôt, mềm mềm, hơi dai. Lục Hoặc bị Kiều Tịch bưng kín miệng, giọng nói mềm mại của cô lại vang lên: "Ăn đi, anh ăn xong tôi mới buông tay." Làm gì có ai cho người ta ăn thế này? Lòng bàn tay con gái rất mềm, mang theo một mùi hương nhàn nhạt, đôi mắt đen nhánh của Lục Hoặc dùng sức nhìn chằm chằm Kiều Tịch, bị bắt đem sủi cải trong miệng ăn hết. Kiều Tịch cười khanh khách buông tay ra: "Ăn ngon không?" Lục Hoặc giống như một con nhím bị mạo phạm tiểu, ánh mắt ngây ngô mang theo bực bội, "Khó ăn." Trên đầu của anh, mầm cây nhỏ lại lặng lẽ lộ ra. Lúc này, Kiều Tịch càng xác nhận chính mình không phải xuất hiện ảo giác, cô nhịn không được nâng lên tay, trực tiếp nắm lấy mầm cây xanh kia. Trên xe lăn, thân thể Lục Hoặc lập tức mềm nhũn, sắc mặt xấu hổ như không chịu được, khuôn mặt tuấn tú nổi lên tia ửng hồng khả nghi, trong ánh mắt xinh đẹp tất cả đều là không thể tưởng tượng. Anh chất vấn Kiều Tịch: "Cô đang làm cái gì!" (Mầm cây đáng yêu trên đầu tiểu Lục Hoặc)