Bài viết: 1 

Chương 50
Đàn ngựa dưới chân sườn đồi tuy nghe thấy tiếng tru của sói nhưng chúng không thèm quan tâm bởi vì rất ít khi ngựa bị sói tấn công.
Huống chi là một con sói cô độc.
Sau khi sói tuyết trút hết xong, nó ngẩng đầu lên nhìn thanh niên đang ngồi trên ngựa, thấy Lộ Bạch đã sớm nhìn chăm chú vào mình, nó nhẹ nhàng lắc lư cái đuôi đang rũ ở sau người.
Có thể thấy sói tuyết đang rất vui vẻ.
Nhìn nhau một lúc rồi Lộ Bạch leo xuống lưng ngựa, cười tươi rồi sờ con ngựa trắng đưa mình lên: "Cảm ơn mày nhé ngựa trắng bự! Rất vui vì được gặp mày!"
Gió lạnh trên sườn đồi thổi bay ít tóc của chàng trai trẻ, thổi luôn cả bờm ngựa của Ngựa Trắng Bự, cũng thổi luôn cả bộ lông dày cộp của sói tuyết.
Mũi của Ngựa Trắng Bự phát ra âm thanh phì phì, dùng miệng cọ Lộ Bạch.
"Được rồi! Về đi!" Lộ Bạch vỗ ngựa: "Đàn của mày đang đợi đó!"
Cuộc gặp gũi ngắn ngủi cũng khiến con người ta cảm thấy vui vẻ, Lộ Bạch chưa bao giờ muốn mình sẽ vĩnh viễn làm bạn với động vật, bởi vì chỉ cần gặp thôi cũng đã rất đẹp rồi.
Con ngựa trắng trẻ khỏe đẹp trai này nháy mắt lắc đầu, trông rất thông minh, nó ở bên cạnh Lộ Bạch một lát rồi liếm tóc cậu, cuối cùng cũng sải đôi chân dài đi, chạy chậm từng bước kiêu ngạo xuống sườn núi.
"Tạm biệt!" Lộ Bạch hy vọng một ngày nào đó sẽ gặp lại từ tận đáy lòng.
Nhìn bóng dáng con ngựa trắng quay về với đàn, ánh mặt trời phía xa cũng dần trở nên chói mắt, hơi nước trong không khí cũng dần tan biến.
Lộ Bạch quay đầu nhìn sói tuyết đang nheo mắt tận hưởng làn gió, vui vẻ mỉm cười, cảm giác này thật tuyệt vời.
"Trắng Bự, chúng ta đi xem nhé."
"Grú."
Bọn họ đi chậm trên sườn núi để tận hưởng toàn bộ khung cảnh thiên nhiên.
Đó là một buổi sáng khiến người ta muốn nói gì đó.
"Mày rất mạnh, tao tin bây giờ mày đã có thể chấp nhận chữa trị, đi với tao đến một nơi xa lạ có rất nhiều người có thể chữa trị đôi chân của mày." Lộ Bạch đi đến trước mặt sói tuyết rồi hơi quỳ xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt xanh xám của nó, giọng điệu chân thành thiết tha nói: "Tao biết mày rất cảnh giác, cũng không tin con người, nhưng mà tao hy vọng mày có thể tin tao, tao cam đoan với mày tao sẽ coi trọng mày như cái cách tao làm với bản thân vậy."
Sói tuyết đứng trước mặt Lộ Bạch, cặp mắt sâu thẳm kia quá mức chuyên chú khiến giống như đang liếc mắt đưa tình.
Một lúc lâu sau nó mới chậm rãi đi đến, tựa cằm lên vai cậu: "Grứ."
Lộ Bạch cười, giơ tay ôm lấy cổ sói tuyết, dùng mặt cọ đống lông xù của nó: "Cảm ơn vì đã tin tao."
Nhận được lời đồng ý của sói tuyết, Lộ Bạch lập tức liên lạc với sếp Samuel luôn ủng hộ mình, không chút do dự.
Sau khi kết nối xong cậu vội nói: "Điện hạ, ngài có thể đến đón tôi và sói tuyết về trạm cứu hộ không?"
Samuel hơi giật mình hỏi: "Bây giờ?"
"Đúng vậy." Lộ Bạch có hơi kích động, vừa vuốt ve sói vừa trả lời: "Tôi đã nhận được sự đồng ý của sói tuyết, nó đồng ý về trạm cứu hộ với tôi để chữa trị."
Nếu ngày đầu tiên gặp được Lộ Bạch, Samuel sẽ không tin rằng trong vũ trụ thật sự có người có thể duy trì mối quan hệ tuyệt vời như vậy với động vật.
Sau khi quen được Lộ Bạch được nửa năm, hắn chưa từng nghi ngờ về yêu cầu và báo cáo của Lộ Bạch: "Được, tọa độ."
Lộ Bạch gửi tọa độ cho đối phương.
Trong thời gian đó, toàn bộ bác sĩ tại khoa y tế trong trạm cứu hộ đều nhận được lệnh và nhanh chóng chuẩn bị cho ca phẫu thuật.
Các bác sĩ từng tiếp xúc với bệnh của Oliver tại bệnh viện bậc nhất Đế Quốc cũng được mời đến thỏa luận.
Tình trạng ở hình dạng con người và hình dạng động vật tuy khác nhau, nhưng có chỗ khác thì cũng có chỗ giống, giống ở chỗ là phương án phẫu thuật.
Samuel tự mình đi lên máy bay, không dẫn theo bất kì ai.
Máy bay đáp đất ở chỗ trống rất dễ gặp diều hâu, cú mèo vẫn còn non trẻ nên thích ở trong rừng cây để né tránh cuộc đi săn của diều hâu.
Cho đến khi Lộ Bạch nghe thấy tiếng gọi, Bé Quần Bông đang vui chơi trong rừng cũng giang cánh bay đến họp mặt.
Từ nơi xa nó nhìn thấy Samuel, vì thế trực tiếp bay đến bên vai vị điện hạ kia, thân thiết kêu ríu rít.
Thân Vương điện hạ lạnh lùng ít nói như vậy sẽ không đáp lại bé như Lộ Bạch, hắn chỉ nhẹ nhàng liếc Bé Quần Bông một cái rồi nói: "Béo."
Lộ Bạch xấu hổ cười: "Bởi vì không có người quản lý lượng ăn của nó ở nơi hoang dã." Hơn nữa con cú mèo này thích mang đồ ăn về đút cho bọn họ, dưới tình huống không có người nào ăn nên nó chỉ đành tự mình ăn, không mập mới là lạ.
Ngay từ đầu sói tuyết đã cảnh giác đối với sự xuất hiện của máy bay và Samuel, nhưng qua sự trấn an của Lộ Bạch nó đã có thể bình tĩnh đối mặt.
Hơn nữa Samuel cũng không chú ý đến nó, chờ Bé Quần Bông đến, tên đàn ông này đã lên máy bay.
Sau khoang chỉ có Lộ Bạch và sói tuyết.
"Đừng sợ." Lộ Bạch luôn lo nó không quen ở trong môi trường khép kín, vì thế vẫn luôn cẩn thận an ủi.
"Ử." Sói tuyết rất bình tĩnh, nó giống như một con sói đã trải đời, ngồi xổm xuống bên chân Lộ Bạch, không chút sợ hãi.
Sau khi đến trạm cứu hộ, phải cân nhắc đến việc sói tuyết có sợ hay không.
Lộ Bạch chần chờ hỏi: "Có cần biện pháp bảo hộ nào không?" Dây xích hay đồ gì tương tự như thế.
"Không cần, tôi đã bảo người dọn dẹp hết chỗ này rồi." Samuel dứt khoát nói.
Lộ Bạch thầm nghĩ sếp của mình thật bá đạo.
Cũng đúng thôi, vị sếp luôn hỗ trợ hết mình cho công việc của nhân viên, để nhân viên làm ít hưởng nhiều, cậu cực kì cảm động đối với những chi tiết này.
"Đi bộ hay đi xe?" Samuel liếc qua cái chân sau vâng còn đang quấn băng của sói.
"Nó làm được tất." Lộ Bạch nói: "Nó không sợ đi xe, đi bộ cũng không khó khăn như vậy."
"Ừ." Samuel gật đầu, lại làm tài xế cho họ.
Xe trực tiếp chạy đến trước cửa khoa y tế, quả nhiên dọc đường đi không có ai xuất hiện.
"Trắng Bự, chúng ta đến rồi." Cuối cùng cũng đến được nơi có thể làm Trắng Bự khỏe mạnh trở lại, trạm y tế, Lộ Bạch mở cửa ra, tự mình đi xuống trước.
Trên đường đi sói tuyết trông rất bình tĩnh, nó đi theo bên chân Lộ Bạch, không kêu cũng không nhìn đông nhìn tây.
Nó đã đồng ý tin tưởng Lộ Bạch, nói được là được, cho nên nó dùng hết mạng mình để tin Lộ Bạch.
Chỗ này tràn ngập mùi con người, khác hẳn so với môi trường tự nhiên, không có một loài động vật nào có thể cảm thấy thoải mái khi ở chỗ này.
Ngay cả Bé Quần Bông lớn lên ở chỗ này cũng hoàn toàn không thích lúc nào cũng ở trong phòng kín.
Thi thoảng động vật cũng sẽ được chào đón ở đây.
Các bác sĩ ở một cái sân hơi ngoài trời bàn về vấn đề của sói tuyết với Lộ Bạch.
Như là đang quan sát và đánh giá, khi nào con sói tuyết này mới có thể chính thức phẫu thuật.
Phẫu thuật càng sớm càng tốt, bởi vì càng trì hoãn sẽ bỏ lỡ thời gian trị liệu tốt nhất.
Đi cùng với Lộ Bạch, con sói tuyết yên tĩnh làm xong hết kiểm tra thân thể, ngoại trừ cái chân ở ngoài kia, cả người nó cực kì khỏe mạnh cường tráng.
Bác sĩ nhận được số liệu này rất vui mừng, cuối cùng ra quyết định cho con sói tuyết thích ứng với hoàn cảnh ở đây rồi mai sẽ tiến hành phẫu thuật.
Sân sau của tòa y tế rất xanh tươi, có núi có nước, rất giống với hoàn cảnh nơi hoang dã, lúc không làm kiểm tra, Lộ Bạch chơi với sói tuyết ở đây.
Vì để không làm cho sói tuyết lo lắng, ngoại trừ cậu ở bên ngoài, những người còn lại biết ý rời xa khu này.
Bé Quần Bông không phải người, nó là một con rắn ở trạm cứu hộ, chưa có ai dám quản nó đi chỗ nào.
Về thân thiết với ba ba một chút, nó liền vất bỏ ba ba, lại về với Lộ Bạch và sói tuyết.
Lộ Bạch lăn lộn nhiều như vậy còn chưa được ăn trưa đâu, cho đến khi Samuel đưa đến một suất cơm trưa cậu mới nhận thấy mình đã rất đói rồi.
Sói tuyết và Bé Quần Bông đang chơi với nhau ở cái hồ xa xa kia, Lộ Bạch ngồi ở trong đình hóng gió ăn cơm trưa.
"Điện hạ Samuel, ngài ăn chưa?" Lộ Bạch ngẩng đầu nhìn sếp đang đứng thẳng tắp bên cạnh.
Thân Vương điện hạ đang xem Oliver quay đầu nhìn xuống dưới: "Ăn rồi." Trong lúc Lộ Bạch đang cho sói tuyết kiểm tra.
Lộ Bạch: "À vâng." Sau đó mới cúi đầu ăn tiếp, nói thật rất lâu rồi cậu chưa được ăn bữa cơm bình thường như vậy, cậu ăn hết sạch suất cơm trong một nốt nhạc.
Còn về việc để sói tuyết ở đâu vào buổi tối, Lộ Bạch nghĩ nghĩ rồi mở miệng hỏi: "Điện hạ, ngài thấy sói tuyết nên qua đêm ở đâu sẽ tốt hơn?"
Samuel nhìn cậu.
"Khụ." Lộ Bạch do dự nói: "Tôi có thể đưa nó về chỗ tôi không?" Nhưng như vậy sẽ có mối họa ngầm, cậu sợ sẽ gây nguy hiểm cho những người khác.
"Được." Samuel lập tức yêu cầu Dave báo cho những cư dân của tòa nhà đó chuyển đến kí túc xá trong đêm nay.
Tuy Lộ Bạch không thường xuyên ở trong căn hộ của mình nhưng nơi đây vẫn giữ lại mùi của cậu, sói tuyết sẽ không cảm thấy không an toàn khi ở trong căn hộ này bởi đây là lãnh thổ của Lộ Bạch.
Lộ Bạch đưa nó về lãnh thổ của mình, đây là chuyện khiến sói tuyết rất vui, nhưng có hơi nhỏ..
Hiển nhiên sói tuyết rất tò mò về cái lãnh thổ nho nhỏ này, nó khập khiễng đi khắp nơi, ngửi tới ngửi lui rồi đến bên mép giường Lộ Bạch.
Chỗ này đậm mùi nhất.
"A.. Mấy ngày trước tao quên đổi ga giường." Lộ Bạch thấy sói tuyết ngửi gối của mình, có hơi ngại mà nói.
Có lẽ phải ở lại đây vài ngày, Lộ Bạch mở tủ quần áo ra, vốn định đi đổi ga giường nhưng nghĩ lại thì nên tìm quần áo trước đi tắm rồi lát tính sau.
Vì để không cho sói tuyết lo lắng, thậm chí Lộ Bạch còn không dám đóng cửa khi đi tắm.
Quan trọng là con sói này cũng kỳ lạ, thế mà lại ngồi trước cửa nhìn chằm chằm cậu tắm.
"Khụ.." Lộ Bạch sấy khô tóc rồi đổi ga giường.
Bây giờ là giờ ăn nên chắc sói tuyết cũng đói bụng rồi nhỉ.
"Mai phải phẫu thuật cho nên bây giờ không ăn được, để phẫu thuật xong rồi ăn có được không?" Lộ Bạch nói rõ ràng với sói tuyết.
Cảm giác bị đói rất khó chịu, nhưng biết làm sao bây giờ.
"Tao cũng không ăn tối, chịu đói cùng mày hen."
"Ử."
Là một thanh niên đã lâu không được thư giãn ở nhà, sau khi Lộ Bạch làm xong mọi việc liền leo lên giường, chuẩn bị vừa ăn vặt vừa xem phim để thư giãn.
Sói tuyết đi đến bên mép giường cậu, áp cằm lên mép giường rồi chăm chú nhìn cậu.
Lộ Bạch đang ngậm đồ ăn vặt trong miệng cảm giác mình như tội đồ, dù sao mình chính là người mang sói về, bây giờ cậu chỉ quan tâm cho việc giải trí của mình mà không chơi cùng nó.
"Mày buồn ngủ không, không thì lên đây ngủ một giấc nhé?" Lộ Bạch vỗ lên tấm đệm nói.
Sói tuyết vốn chưa từng nhìn thấy giường nên đương nhiên có hơi cảnh giác, đôi mắt liếc tới liếc lui không có bất kì hành động nào cả, sau khi Lộ Bạch mời gọi nhiều lần nó mới chịu bò lên, cẩn thận nằm xuống chiếc đệm siêu mềm mại.
Cảm giác tội lỗi của Lộ Bạch biến mất, cuối cùng cũng có thể yên tâm xem phim.
Xem được một nửa, cậu liếc nhìn bé con bên cạnh mình, sói tuyết đang nằm trên giường đã thả lỏng và ngủ rồi.
Lộ Bạch chụp lại khuôn mặt tuấn tú của nó lại, gửi cho sếp thưởng thức cùng.
Samuel nhìn thấy ảnh chụp thì nặng nề nhướng mày.
Nếu hắn không nhìn nhầm thì đây là giường của Lộ Bạch?
Nhân viên cứu hộ dù có tận tâm đến đâu cũng không nhất thiết phải làm đến thế này..
Mai là ngày sói tuyết lên bàn phẫu thuật, Lộ Bạch không dám thức đêm quá muộn cho nên sau khi xem phim xong thì cậu mát xa mắt một lúc rồi nằm xuống ngủ.
"Trắng Bự ngủ ngon nhé." Cậu sợ đánh thức sói tuyết nên chỉ nói rất nhỏ.
"Ử." Sói tuyết đáp lại rất nhỏ.
Lộ Bạch: "..."
Lịch phẫu thuật được sắp xếp vào lúc 10 giờ sáng, còn chưa đến 6 giờ sáng mà bọn họ đã dậy tập thể dục quanh ngọn núi phía sau rồi khám phá một lúc mới về lại trạm y tế để chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật.
Lộ Bạch mặc quần áo vô trùng vào rồi vào phòng phẫu thuật cùng sói.
Đáng nói hơn chính là dù phẫu thuật được thực hiện dưới dạng con người hay động vật thì đều cần phải có chữ ký của người nhà và tốt hơn hết nên có mặt.
Vì trạm cứu hộ không mở cửa cho người ngoài cho nên người nhà của Oliver cũng không đến đây, chỉ là hôm qua đột nhiên bọn họ nhận được thông báo Oliver sẽ làm phẫu thuật vào ngày hôm sau, cần bọn họ phải ký tên.
Chỉ có thể nói là rất đột ngột.
Nhưng nếu lúc này bọn họ có muốn nói gì thì trước hết phải vội kí tên rồi tranh quyền xem qua video.
Lần phẫu thuật này không có nguy hiểm đến tính mạng, quá lắm thì chỉ là không thành công mà thôi, nhưng mà Samuel vẫn đồng ý với lời yêu cầu của người nhà Oliver.
Vấn đề gây tê toàn thân hay gây tê từng bộ phận thì đã được các bác sĩ thảo luận cả hôm qua, có được con át chủ bài Lộ Bạch cho nên cuối cùng bác sĩ cũng ra quyết định gây tê từng bộ phận, nếu trong lúc tiến hành có việc xảy ra ngoài ý muốn thì sẽ chuyển sang gây tê toàn thân cũng không muộn.
Cũng may sói tuyết rất yên tĩnh, rất phối hợp trong toàn bộ quá trình phẫu thuật, bởi vì Lộ Bạch vẫn luôn vuốt ve nó, nhẹ nhàng nói chuyện với nó.
Lộ Bạch cũng đang lo lắng không biết nên nói gì để giết thời gian trong lúc phẫu thuật cho ngày hôm sau, bởi vì cậu không phải người hay nói nhiều nên những gì cậu có thể nói ra cũng có hạn.
Nhưng nghĩ lại thì sói tuyết chỉ muốn nghe giọng của cậu chứ không quan tâm đến nội dung cậu nói.
Vậy thì dễ rồi.
Nhân viên cứu hộ trẻ tuổi đến từ Trái Đất kể về chuyện thần thoại xưa《 Bảo Liên Đăng* 》ở trái đất.
(*Đèn lồng hoa sen)
"Đây là câu chuyện tìm mẹ, có một đứa nhóc tính khí thất thường lại rất lợi hại vì để nghĩ các cứu mẹ nên đã nỗ lực ăn rất nhiều để to lên, cậu nhóc đó đã phải trải qua rất nhiều chuyện.."
Trong phòng phẫu thuật rất yên tĩnh chỉ vang vẳng âm thanh ôn nhu kể một câu chuyện xưa đau lòng của Lộ Bạch.
Nhóm bác sĩ thực hiện phẫu thuật đều biết ca phẫu thuật này rất quan trọng, nếu thất bại sẽ khiến người đàn ông mạnh mẽ này không bao giờ có thể đứng dậy và đi chinh chiến tứ phương nữa.
Tất nhiên là bọn họ đều căng thẳng, nhưng dưới ảnh hưởng của Lộ Bạch, không khí chậm rãi trở nên nhẹ nhàng hơn, không ai cảm thấy bất an về con dao phẫu thuật ở trong tay mình nữa.
Bọn họ là những tinh hoa trong lĩnh vực y tế!
Người nhà xem phát sóng trực tiếp ca phẫu thuật, không ai nói bọn họ cũng biết nhân viên cứu hộ đang ở bên cạnh Oliver chính là Lộ Bạch trong lời đồn.
Cảm ơn trạm cứu hộ đã sắp xếp cho Oliver một nhân viên cứu hộ ôn nhu như vậy.
Khi nói đến tình tiết buồn ở trong truyện, Lộ Bạch cảm thấy không cần thiết phải tiếp tục nữa.
"Trắng Bự à, chờ chân mày khỏi rồi thì mày có muốn làm gì không?"
"Ử.."
"Mày đang suy nghĩ hả?"
"Ử."
Những cuộc trò chuyện như thế cứ tiếp tục diễn ra cho đến khi ca phẫu thuật hoàn tất, nghe thấy tiếng bác sĩ nói xong, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Trong quá trình thực hiện không có bất kỳ việc phát sinh ngoài ý muốn nào chứng tỏ cuộc phẫu thuật này rất thuận lợi, khả năng hồi phục rất cao.
Cuối cùng sau khi xem toàn bộ ca phẫu thuật, người nhà Oliver không nhịn được mà ôm nhau thắm thiết, đôi mắt của mỗi người đều ửng đỏ.
Bởi vì cho dù bọn họ chưa bao giờ ngờ rằng, Oliver, người vốn không chịu trị liệu khiến bọn họ mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần cuối cùng sẽ dùng hình thú của bản thân ngoan ngoãn nằm trên giường phẫu thuật, để các bác sĩ chữa trị cho mình.
Không biết sau khi Oliver về sẽ nghĩ như thế nào, tiếp tục sa sút tinh thần như trước sao?
Tám tiếng sau khi phẫu thuật, tác dụng gây tê ở phần cơ thể ở dưới dần dần hết, sói tuyết ăn bữa thịt đầu tiên rồi loạng choạng đứng dậy.
Khả năng chữa lành của động vật sẽ mạnh hơn và dưới sự trợ giúp của công nghệ hiện đại, chân sau của sói tuyết sẽ hồi phục rất nhanh.
Vẫn phải ở lại phòng bệnh hai ngày để bác sĩ quan sát tình hình.
Thấy Trắng Bự ăn uống tốt, các phương diện khác đều rất bình thường, Lộ Bạch thở phào nhẹ nhõm.
Nhân viên cứu hộ và những em bé lông xù của cậu ấy đã không xuất hiện trên phát sóng trực tiếp một thời gian dài rồi.
Khu bình luận lúc nào cũng có người hỏi: Sao vẫn chưa về!
Tất nhiên mọi người đều biết những con lông xù đến rồi đi đó hẳn là hình thú của một người nào đó đã đến lúc về lại với xã hội.
Nhân viên cứu hộ đột nhiên không phát sóng trực tiếp nữa có phải là vì tất cả con lông xù bên mình đều đến kỳ biến về?
Đột nhiên mất hết lông xù, cũng có khả năng buồn đến nỗi không muốn phát sóng trực tiếp.
Màn hình đã đen từ lâu nhưng những bình luận vẫn không giảm bớt: Vì để an ủi nhân viên cứu hộ đang buồn, tui nguyện ý biến thành động vật vào tìm cậu ấy, chờ tui! Mấy ngày sau tui sẽ vào.
Bình luận: ? Nhà ai đấy! Bạn là động vật gì? Vào đê! Để chúng tôi còn thấy trên phòng phát sóng trực tiếp!
Bình luận: Nhìn xấu hoắc, ảo tưởng, bạn tưởng là động vật thì sẽ được nhân viên cứu hộ chăm sóc chắc?
Thật sự đúng là như vậy, rất nhiều gia đình có con em quý tộc vẫn không tìm được cách liên lạc, mà đây lại là một con động vật bình thường, làm sao mà lại nhận được sự chăm sóc đặc biệt?
Bình luận: Tôi là một con koala, mọi người có cảm thấy tôi có cơ hội không?
Bình luận: Koala thì cũng đẹp đấy nhưng lại thích ăn lá độc, nhân viên cứu hộ đi tìm chỗ nào để kiếm lá độc cho bạn mỗi ngày đây?
Bình luận: .
Bình luận: Hà mã chắc không có cơ hội đâu nhỉ? Tôi tự động rút lui!
Bình luận: Tê giác.. Thôi!
Bình luận: Chồn.. cũng vậy!
Trong khu bình luận cũng có một số người tự nhận thức được bản thân mình, nhưng số ít lại tự thấy mình đẹp, tưởng bở.
Một số người đã đoán đúng, lông xù bên người nhân viên cứu hộ đúng thật đã đến kỳ.
Sau lần cuối cùng hợp tác để đuổi linh cẩu đi, tiểu đội bốn nhóc gồm gấu và báo sống trên cùng một lãnh thổ lại một lần nữa hợp sức để xua đuổi một con sư tử đực.
Hành động báo săn, báo đốm và gấu đấm sư tử đực đã kinh thiên động địa, những con xung quanh để dỏng tai nghe, ngay cả con sư tử mạnh mẽ như thế cũng không thể chiếm được lãnh thổ màu mỡ này, điều đó chứng tỏ rằng chủ nhân ở đây là bất khả chiến bại.
Dần dà không còn những con thú hoang khác dám mon men đến lãnh thổ này nữa.
Sau hai trận liên tiếp, cuối cùng gấu đen cũng xuất hiện tình trang tinh thần mệt mỏi.
"Grứ.." Một buổi tối nào đó, gấu chào tạm biệt Hoa Lớn Hoa Thứ rồi bỏ đi một mình.
Bản năng hối thúc nó phải rời bỏ những bạn đồng hành của mình và tìm một chỗ trốn đi ngủ.
Trạm cứu hộ theo dõi tình trạng của gấu đen một khoảng thời gian, khi xác định được con gấu đen này sắp biến thành người thì cử người đến đón.
Ngày Chốt Cửa về là sau ngày sói tuyết phẫu thuật, Lộ Bạch vẫn còn ở trong phòng bệnh hết lòng làm bạn với sói, không biết rằng tầng ngầm thứ ba của tòa nhà này cất giấu một bí mật mà cậu không thể biết.
Con gấu đang ngủ đột nhiên giật giật mũi khi được đưa xuống tầng ngầm ba, hình như ngửi được mùi gì đó quen thuộc.
Tuy nó đang nằm trong lồng sắt nhưng nhân viên phụ trách vận chuyển nó vẫn bị dọa sợ.
Nếu đột nhiên gấu tỉnh lại, cái lồng sắt yếu ớt này chắc chắn không giữ nổi nó.
May mắn việc cái mũi hơi chuyển động chỉ là một hành động nhỏ.
Hai đến ba giờ sáng, con gấu đen biết thành một chàng trai 24-25 tuổi ngay dưới tầm mắt của bác sĩ.
Louis con trai của công tước Dodd, một vị thiếu gia rất quý phái.
Nhân viên tiếp xúc gần với vị công tước tương lai này không khỏi cảm thán về dung mạo của Louis.
Đối phương có mái tóc màu vàng bạch kim bắt mắt, một đôi mắt màu xanh biết, vẻ đẹp này từng phổ biến và được gọi là màu tóc và đôi mắt quý phái nhất.
Nghe nói Louis ngoài đời tính tình kiêu ngạo, thích nói thẳng, tuy nổi tiếng với vẻ ngoài điển trai nhưng cũng thường xuyên bị chỉ trích vì ăn nói 'kém sang'.
Biết được tin Louis tỉnh lại, để tránh cho Lộ Bạch gặp phải, Samuel lập tức sắp xếp nhân viên hộ tống Louis rời đi.
Nhưng Thân Vương điện hạ lại không nghĩ đến chính là Louis rất kén chọn, đi đến cửa liền phát hiện ra cái xe đến đón mình là cái xe vận chuyển hàng hóa tầm thường cho nên không muốn đi lên.
"Không có xe khác à? Ta không ngồi cái xe vận chuyển hàng này đâu." Louis khoác một cái áo khoác mỏng nhíu mày nhìn chiếc xe vận chuyển thấp hèn kia.
Đội ngũ nhân viên: "..."
Các nhân viên cạn lời, bởi vì trạm cứu hộ chỉ có những cái xe hữu dụng cao nên cũng không có yêu cầu không được dùng xe vận chuyển hàng hóa.
Ngay cả Thân Vương điện hạ ra ngoài cũng lái xe như vậy, tại sao người khác lại không thể chấp nhận?
"Có, nhưng nó ở chỗ khác, ngài chắc chắn muốn đợi sao?"
"Ừ."
Vì vậy để lại một nhân viên ở lại làm bạn với Louis, trong khi người còn lại đi đổi phương tiện đi lại khác.
Có thể do vết thương bị đau vào đêm qua nên sói tuyết không ngủ được nhiều, mãi đến sáu giờ sáng hôm nay mới chìm vào giấc ngủ sâu.
Nhân lúc sói tuyết đang ngủ, Lộ Bạch chạy về chung cư lấy đồ.
Khi đi ngang qua cổng trạm y tế, cậu nhìn thấy một bóng người không mặc quần áo công nhân hay quân phục nên nhìn lại hai lần.
Thiếu gia Louis đang khó ở nhận ra có người đang nhìn mình nên lập tức cáu kỉnh quay đầu lại, vừa nhìn qua thì thấy một khuôn mặt trắng nõn ôn nhu khiến cho anh ta hơi bất ngờ.
Lộ Bạch cũng bất ngờ như vậy, thứ nhất là bởi vì người đứng trước mặt có vẻ đẹp quá xuất sắc, tóc vàng mắt xanh gì đó, thứ hai là vì còn có một loại cảm giác quen thuộc, vừa thấy là có hảo cảm.
Chẳng lẽ mình là đứa thích cái đẹp sao?
Chắc là ấn tượng về ngũ quan nhỉ?
Lộ Bạch không nghĩ nhiều như vậy, sau khi đối mặt trong nháy mắt, cậu mỉm cười, gật đầu: "Chào buổi sáng."
Louis hồi thần lại, cũng hơi khom người với Lộ Bạch, rất tự nhiên thể hiện nghi thức chào hỏi chuẩn quý tộc, nói: "Chào buổi sáng."
Nói xong, anh ta ngước mắt lên, tầm mắt lại rơi trên mặt Lộ Bạch một lần nữa, mà hình như người kia đang vội cho nên mỉm cười kinh ngạc rồi vội rời đi.
Nhân viên thấy cảnh này lo sốt vó như nhìn thấy quỷ.
Bởi vì Thân Vương điện hạ đã ra lệnh là tuyệt đối không được để thiếu gia Louis gặp mặt Lộ Bạch!
Vừa rồi gặp lại còn chào hỏi nhau, chắc là không có việc gì nhỉ?
Nhưng mà nói như vậy, thái độ của thiếu gia Louis khi gặp Lộ Bạch lại không giống vậy, nhưng mà kỳ lạ là hai người kia không cho nhau biết thân phận của nhau phải không?
Nhìn thân hình mảnh khảnh kia rời đi, để lại một Louis đờ đẫn tại chỗ, sau đó quay người hỏi nhân viên bên cạnh: "Người vừa rồi là ai?"
Nhân viên: "?"
Hỏi tôi?
Cái này có thể nói sao?
Nhưng hình như điện hạ cũng không có cấm nói cái này.
"Ờm, cậu ấy tên Lộ Bạch, là nhân viên cứu hộ xuất sắc nhất của trạm cứu hộ.." Ngài đã trải qua ba tháng hạnh phúc nhất trong rừng, và ngài luôn ăn vỏ dưa còn thừa của Lộ Bạch, Lộ Bạch cũng yêu ngài nhất đó.
Lộ Bạch?
Louis nhẹ nhàng nhắc lại cái tên này, sau đó thì xe đến.
Thanh niên quý tộc có tâm sự nặng trĩu trong lòng, không rảnh nghĩ đến chuyện khác, bây giờ anh ta muốn đến ngay bệnh viện để thăm người cha bệnh tình nguy kịch của mình.
Nói đến đó, công tước Dodd cũng hồi phục được một thời gian rồi, thật ra có thể xuất viện về nhà dưỡng bệnh nhưng để tạo bất ngờ cho Louis, họ đã chọn chờ Louis về, lúc đó sẽ để Louis tự mình đưa công tước Dodd về nhà.
Louis cũng không biết chuyện cha mình đã khỏi hẳn, anh ta vội đến bệnh viện, dọc đường đi luôn cảm thấy rất nặng nề, dường như cha mình không giữ lời hứa, thế mà đợi anh vào rừng rồi lại lật lọng, không chịu đi làm phẫu thuật, đây là tin mà anh biết thông qua mẹ của mình.
"Đúng là ông già cứng đầu mà.." Thanh niên lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ nói thầm, trước khi đẩy cửa phòng bệnh ra anh đã sợ hãi, sợ sẽ nhìn thấy khuôn mặt hốc hác và đau đớn.
Louis đã chuẩn bị tâm lý, đẩy cửa ra, tràng pháo hoa rực rỡ từ đâu rơi xuống, người thân đang mặc bộ quần áo hoa lệ xuất hiện trước mặt anh: "Chào mừng trở về nhà, Louis~~"
Louis: "..."
Cả người Louis đờ ra, cuối cùng chuyện này là như thế nào?
Người cha đang ngồi trên xe lăn kia đang tự mình thao tác di chuyển xe đến bên người anh, mặt tươi cười đứng lên, biểu diễn bất ngờ tại chỗ.
"Louis, chào mừng con trai tôi về."
"..."
Louis cuối cùng cũng hiểu ra tất cả mọi chuyện, giơ tay che mắt, buồn cười oán giận một tiếng: "Thật là, thế mà lại gạt con.."
Sau đó anh qua ôm cha mình: "Chúc mừng cha khỏe lại, cha yêu của con."
Người thân xung quanh quây quần bên họ, ôm chầm lấy họ và tận hưởng những giây phút đoàn tụ ấp áp.
"Yê! Louis về rồi, cuối cùng cũng được dọn đồ về rồi!" Em gái vui vẻ nói ra, có trời mới biệt cô bé đã rất mêtj khi ở viện rồi: "Mẹ ơi về mau thôi, dọn đồ về nhà nào."
"Được thôi bảo bối, dọn đồ về nhà thôi nào." Phu nhân công tước cười nói.
Trên chiếc tủ đầu giường trong phòng bệnh của công tước có một bức ảnh Louis đang ở trong hình thú, em gái Daria dùng cả hai tay cầm khung ảnh lên đưa lên tay Louis: "Mau nhìn xem nè, hạt dẻ cười của cha đây nè."
Kể từ khi Louis biết hình thú của mình là gấu, nhưng anh không thích gấu cho lắm, vì anh cảm thấy gấu rất thô lỗ và ngu ngốc.
Nhưng bức ảnh này được chụp rất đẹp, con gấu đó không hề thô lỗ hay ngu ngốc, ngược lại lại có một cảm giác dễ thương vui vẻ.
Vô tư đi về phía trước với một quả bóng màu hồng, như thể trên đời này không có ai hạnh phúc hơn anh.
Đột nhiên, Louis nhìn thấy chiếc nơ chấm bi màu xanh trên cổ con gấu, anh nhận ra cái này: "..."
Louis có vẻ lúng túng khi lấy ra một chiếc nơ y hệt như vậy trong túi mình..
Daria bất ngờ thốt lên: "A, chính là nó, có thể cho em được không? Louis?"
Khi bàn tay của em gái đưa ra xin xỏ, Louis vô thức né tránh, có hơi kháng cự nhét chiếc nơ vào lại túi: "Cái này không có gì đặc biệt cả, anh sẽ mua cái đẹp hơn cho em."
"Daria, đó là quà Lộ Bạch cho Louis, con đừng làm Louis khó xử nhé." Phu nhân công tước cười nói.
Phải biết rằng chiếc nơ có một ý nghĩa khác đối với Louis, đó là định nghĩa lại quan điểm của Louis về hình thú của mình.
Mà hình thú là đại diện cho nội tâm.
Huống chi là một con sói cô độc.
Sau khi sói tuyết trút hết xong, nó ngẩng đầu lên nhìn thanh niên đang ngồi trên ngựa, thấy Lộ Bạch đã sớm nhìn chăm chú vào mình, nó nhẹ nhàng lắc lư cái đuôi đang rũ ở sau người.
Có thể thấy sói tuyết đang rất vui vẻ.
Nhìn nhau một lúc rồi Lộ Bạch leo xuống lưng ngựa, cười tươi rồi sờ con ngựa trắng đưa mình lên: "Cảm ơn mày nhé ngựa trắng bự! Rất vui vì được gặp mày!"
Gió lạnh trên sườn đồi thổi bay ít tóc của chàng trai trẻ, thổi luôn cả bờm ngựa của Ngựa Trắng Bự, cũng thổi luôn cả bộ lông dày cộp của sói tuyết.
Mũi của Ngựa Trắng Bự phát ra âm thanh phì phì, dùng miệng cọ Lộ Bạch.
"Được rồi! Về đi!" Lộ Bạch vỗ ngựa: "Đàn của mày đang đợi đó!"
Cuộc gặp gũi ngắn ngủi cũng khiến con người ta cảm thấy vui vẻ, Lộ Bạch chưa bao giờ muốn mình sẽ vĩnh viễn làm bạn với động vật, bởi vì chỉ cần gặp thôi cũng đã rất đẹp rồi.
Con ngựa trắng trẻ khỏe đẹp trai này nháy mắt lắc đầu, trông rất thông minh, nó ở bên cạnh Lộ Bạch một lát rồi liếm tóc cậu, cuối cùng cũng sải đôi chân dài đi, chạy chậm từng bước kiêu ngạo xuống sườn núi.
"Tạm biệt!" Lộ Bạch hy vọng một ngày nào đó sẽ gặp lại từ tận đáy lòng.
Nhìn bóng dáng con ngựa trắng quay về với đàn, ánh mặt trời phía xa cũng dần trở nên chói mắt, hơi nước trong không khí cũng dần tan biến.
Lộ Bạch quay đầu nhìn sói tuyết đang nheo mắt tận hưởng làn gió, vui vẻ mỉm cười, cảm giác này thật tuyệt vời.
"Trắng Bự, chúng ta đi xem nhé."
"Grú."
Bọn họ đi chậm trên sườn núi để tận hưởng toàn bộ khung cảnh thiên nhiên.
Đó là một buổi sáng khiến người ta muốn nói gì đó.
"Mày rất mạnh, tao tin bây giờ mày đã có thể chấp nhận chữa trị, đi với tao đến một nơi xa lạ có rất nhiều người có thể chữa trị đôi chân của mày." Lộ Bạch đi đến trước mặt sói tuyết rồi hơi quỳ xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt xanh xám của nó, giọng điệu chân thành thiết tha nói: "Tao biết mày rất cảnh giác, cũng không tin con người, nhưng mà tao hy vọng mày có thể tin tao, tao cam đoan với mày tao sẽ coi trọng mày như cái cách tao làm với bản thân vậy."
Sói tuyết đứng trước mặt Lộ Bạch, cặp mắt sâu thẳm kia quá mức chuyên chú khiến giống như đang liếc mắt đưa tình.
Một lúc lâu sau nó mới chậm rãi đi đến, tựa cằm lên vai cậu: "Grứ."
Lộ Bạch cười, giơ tay ôm lấy cổ sói tuyết, dùng mặt cọ đống lông xù của nó: "Cảm ơn vì đã tin tao."
Nhận được lời đồng ý của sói tuyết, Lộ Bạch lập tức liên lạc với sếp Samuel luôn ủng hộ mình, không chút do dự.
Sau khi kết nối xong cậu vội nói: "Điện hạ, ngài có thể đến đón tôi và sói tuyết về trạm cứu hộ không?"
Samuel hơi giật mình hỏi: "Bây giờ?"
"Đúng vậy." Lộ Bạch có hơi kích động, vừa vuốt ve sói vừa trả lời: "Tôi đã nhận được sự đồng ý của sói tuyết, nó đồng ý về trạm cứu hộ với tôi để chữa trị."
Nếu ngày đầu tiên gặp được Lộ Bạch, Samuel sẽ không tin rằng trong vũ trụ thật sự có người có thể duy trì mối quan hệ tuyệt vời như vậy với động vật.
Sau khi quen được Lộ Bạch được nửa năm, hắn chưa từng nghi ngờ về yêu cầu và báo cáo của Lộ Bạch: "Được, tọa độ."
Lộ Bạch gửi tọa độ cho đối phương.
Trong thời gian đó, toàn bộ bác sĩ tại khoa y tế trong trạm cứu hộ đều nhận được lệnh và nhanh chóng chuẩn bị cho ca phẫu thuật.
Các bác sĩ từng tiếp xúc với bệnh của Oliver tại bệnh viện bậc nhất Đế Quốc cũng được mời đến thỏa luận.
Tình trạng ở hình dạng con người và hình dạng động vật tuy khác nhau, nhưng có chỗ khác thì cũng có chỗ giống, giống ở chỗ là phương án phẫu thuật.
Samuel tự mình đi lên máy bay, không dẫn theo bất kì ai.
Máy bay đáp đất ở chỗ trống rất dễ gặp diều hâu, cú mèo vẫn còn non trẻ nên thích ở trong rừng cây để né tránh cuộc đi săn của diều hâu.
Cho đến khi Lộ Bạch nghe thấy tiếng gọi, Bé Quần Bông đang vui chơi trong rừng cũng giang cánh bay đến họp mặt.
Từ nơi xa nó nhìn thấy Samuel, vì thế trực tiếp bay đến bên vai vị điện hạ kia, thân thiết kêu ríu rít.
Thân Vương điện hạ lạnh lùng ít nói như vậy sẽ không đáp lại bé như Lộ Bạch, hắn chỉ nhẹ nhàng liếc Bé Quần Bông một cái rồi nói: "Béo."
Lộ Bạch xấu hổ cười: "Bởi vì không có người quản lý lượng ăn của nó ở nơi hoang dã." Hơn nữa con cú mèo này thích mang đồ ăn về đút cho bọn họ, dưới tình huống không có người nào ăn nên nó chỉ đành tự mình ăn, không mập mới là lạ.
Ngay từ đầu sói tuyết đã cảnh giác đối với sự xuất hiện của máy bay và Samuel, nhưng qua sự trấn an của Lộ Bạch nó đã có thể bình tĩnh đối mặt.
Hơn nữa Samuel cũng không chú ý đến nó, chờ Bé Quần Bông đến, tên đàn ông này đã lên máy bay.
Sau khoang chỉ có Lộ Bạch và sói tuyết.
"Đừng sợ." Lộ Bạch luôn lo nó không quen ở trong môi trường khép kín, vì thế vẫn luôn cẩn thận an ủi.
"Ử." Sói tuyết rất bình tĩnh, nó giống như một con sói đã trải đời, ngồi xổm xuống bên chân Lộ Bạch, không chút sợ hãi.
Sau khi đến trạm cứu hộ, phải cân nhắc đến việc sói tuyết có sợ hay không.
Lộ Bạch chần chờ hỏi: "Có cần biện pháp bảo hộ nào không?" Dây xích hay đồ gì tương tự như thế.
"Không cần, tôi đã bảo người dọn dẹp hết chỗ này rồi." Samuel dứt khoát nói.
Lộ Bạch thầm nghĩ sếp của mình thật bá đạo.
Cũng đúng thôi, vị sếp luôn hỗ trợ hết mình cho công việc của nhân viên, để nhân viên làm ít hưởng nhiều, cậu cực kì cảm động đối với những chi tiết này.
"Đi bộ hay đi xe?" Samuel liếc qua cái chân sau vâng còn đang quấn băng của sói.
"Nó làm được tất." Lộ Bạch nói: "Nó không sợ đi xe, đi bộ cũng không khó khăn như vậy."
"Ừ." Samuel gật đầu, lại làm tài xế cho họ.
Xe trực tiếp chạy đến trước cửa khoa y tế, quả nhiên dọc đường đi không có ai xuất hiện.
"Trắng Bự, chúng ta đến rồi." Cuối cùng cũng đến được nơi có thể làm Trắng Bự khỏe mạnh trở lại, trạm y tế, Lộ Bạch mở cửa ra, tự mình đi xuống trước.
Trên đường đi sói tuyết trông rất bình tĩnh, nó đi theo bên chân Lộ Bạch, không kêu cũng không nhìn đông nhìn tây.
Nó đã đồng ý tin tưởng Lộ Bạch, nói được là được, cho nên nó dùng hết mạng mình để tin Lộ Bạch.
Chỗ này tràn ngập mùi con người, khác hẳn so với môi trường tự nhiên, không có một loài động vật nào có thể cảm thấy thoải mái khi ở chỗ này.
Ngay cả Bé Quần Bông lớn lên ở chỗ này cũng hoàn toàn không thích lúc nào cũng ở trong phòng kín.
Thi thoảng động vật cũng sẽ được chào đón ở đây.
Các bác sĩ ở một cái sân hơi ngoài trời bàn về vấn đề của sói tuyết với Lộ Bạch.
Như là đang quan sát và đánh giá, khi nào con sói tuyết này mới có thể chính thức phẫu thuật.
Phẫu thuật càng sớm càng tốt, bởi vì càng trì hoãn sẽ bỏ lỡ thời gian trị liệu tốt nhất.
Đi cùng với Lộ Bạch, con sói tuyết yên tĩnh làm xong hết kiểm tra thân thể, ngoại trừ cái chân ở ngoài kia, cả người nó cực kì khỏe mạnh cường tráng.
Bác sĩ nhận được số liệu này rất vui mừng, cuối cùng ra quyết định cho con sói tuyết thích ứng với hoàn cảnh ở đây rồi mai sẽ tiến hành phẫu thuật.
Sân sau của tòa y tế rất xanh tươi, có núi có nước, rất giống với hoàn cảnh nơi hoang dã, lúc không làm kiểm tra, Lộ Bạch chơi với sói tuyết ở đây.
Vì để không làm cho sói tuyết lo lắng, ngoại trừ cậu ở bên ngoài, những người còn lại biết ý rời xa khu này.
Bé Quần Bông không phải người, nó là một con rắn ở trạm cứu hộ, chưa có ai dám quản nó đi chỗ nào.
Về thân thiết với ba ba một chút, nó liền vất bỏ ba ba, lại về với Lộ Bạch và sói tuyết.
Lộ Bạch lăn lộn nhiều như vậy còn chưa được ăn trưa đâu, cho đến khi Samuel đưa đến một suất cơm trưa cậu mới nhận thấy mình đã rất đói rồi.
Sói tuyết và Bé Quần Bông đang chơi với nhau ở cái hồ xa xa kia, Lộ Bạch ngồi ở trong đình hóng gió ăn cơm trưa.
"Điện hạ Samuel, ngài ăn chưa?" Lộ Bạch ngẩng đầu nhìn sếp đang đứng thẳng tắp bên cạnh.
Thân Vương điện hạ đang xem Oliver quay đầu nhìn xuống dưới: "Ăn rồi." Trong lúc Lộ Bạch đang cho sói tuyết kiểm tra.
Lộ Bạch: "À vâng." Sau đó mới cúi đầu ăn tiếp, nói thật rất lâu rồi cậu chưa được ăn bữa cơm bình thường như vậy, cậu ăn hết sạch suất cơm trong một nốt nhạc.
Còn về việc để sói tuyết ở đâu vào buổi tối, Lộ Bạch nghĩ nghĩ rồi mở miệng hỏi: "Điện hạ, ngài thấy sói tuyết nên qua đêm ở đâu sẽ tốt hơn?"
Samuel nhìn cậu.
"Khụ." Lộ Bạch do dự nói: "Tôi có thể đưa nó về chỗ tôi không?" Nhưng như vậy sẽ có mối họa ngầm, cậu sợ sẽ gây nguy hiểm cho những người khác.
"Được." Samuel lập tức yêu cầu Dave báo cho những cư dân của tòa nhà đó chuyển đến kí túc xá trong đêm nay.
Tuy Lộ Bạch không thường xuyên ở trong căn hộ của mình nhưng nơi đây vẫn giữ lại mùi của cậu, sói tuyết sẽ không cảm thấy không an toàn khi ở trong căn hộ này bởi đây là lãnh thổ của Lộ Bạch.
Lộ Bạch đưa nó về lãnh thổ của mình, đây là chuyện khiến sói tuyết rất vui, nhưng có hơi nhỏ..
Hiển nhiên sói tuyết rất tò mò về cái lãnh thổ nho nhỏ này, nó khập khiễng đi khắp nơi, ngửi tới ngửi lui rồi đến bên mép giường Lộ Bạch.
Chỗ này đậm mùi nhất.
"A.. Mấy ngày trước tao quên đổi ga giường." Lộ Bạch thấy sói tuyết ngửi gối của mình, có hơi ngại mà nói.
Có lẽ phải ở lại đây vài ngày, Lộ Bạch mở tủ quần áo ra, vốn định đi đổi ga giường nhưng nghĩ lại thì nên tìm quần áo trước đi tắm rồi lát tính sau.
Vì để không cho sói tuyết lo lắng, thậm chí Lộ Bạch còn không dám đóng cửa khi đi tắm.
Quan trọng là con sói này cũng kỳ lạ, thế mà lại ngồi trước cửa nhìn chằm chằm cậu tắm.
"Khụ.." Lộ Bạch sấy khô tóc rồi đổi ga giường.
Bây giờ là giờ ăn nên chắc sói tuyết cũng đói bụng rồi nhỉ.
"Mai phải phẫu thuật cho nên bây giờ không ăn được, để phẫu thuật xong rồi ăn có được không?" Lộ Bạch nói rõ ràng với sói tuyết.
Cảm giác bị đói rất khó chịu, nhưng biết làm sao bây giờ.
"Tao cũng không ăn tối, chịu đói cùng mày hen."
"Ử."
Là một thanh niên đã lâu không được thư giãn ở nhà, sau khi Lộ Bạch làm xong mọi việc liền leo lên giường, chuẩn bị vừa ăn vặt vừa xem phim để thư giãn.
Sói tuyết đi đến bên mép giường cậu, áp cằm lên mép giường rồi chăm chú nhìn cậu.
Lộ Bạch đang ngậm đồ ăn vặt trong miệng cảm giác mình như tội đồ, dù sao mình chính là người mang sói về, bây giờ cậu chỉ quan tâm cho việc giải trí của mình mà không chơi cùng nó.
"Mày buồn ngủ không, không thì lên đây ngủ một giấc nhé?" Lộ Bạch vỗ lên tấm đệm nói.
Sói tuyết vốn chưa từng nhìn thấy giường nên đương nhiên có hơi cảnh giác, đôi mắt liếc tới liếc lui không có bất kì hành động nào cả, sau khi Lộ Bạch mời gọi nhiều lần nó mới chịu bò lên, cẩn thận nằm xuống chiếc đệm siêu mềm mại.
Cảm giác tội lỗi của Lộ Bạch biến mất, cuối cùng cũng có thể yên tâm xem phim.
Xem được một nửa, cậu liếc nhìn bé con bên cạnh mình, sói tuyết đang nằm trên giường đã thả lỏng và ngủ rồi.
Lộ Bạch chụp lại khuôn mặt tuấn tú của nó lại, gửi cho sếp thưởng thức cùng.
Samuel nhìn thấy ảnh chụp thì nặng nề nhướng mày.
Nếu hắn không nhìn nhầm thì đây là giường của Lộ Bạch?
Nhân viên cứu hộ dù có tận tâm đến đâu cũng không nhất thiết phải làm đến thế này..
Mai là ngày sói tuyết lên bàn phẫu thuật, Lộ Bạch không dám thức đêm quá muộn cho nên sau khi xem phim xong thì cậu mát xa mắt một lúc rồi nằm xuống ngủ.
"Trắng Bự ngủ ngon nhé." Cậu sợ đánh thức sói tuyết nên chỉ nói rất nhỏ.
"Ử." Sói tuyết đáp lại rất nhỏ.
Lộ Bạch: "..."
Lịch phẫu thuật được sắp xếp vào lúc 10 giờ sáng, còn chưa đến 6 giờ sáng mà bọn họ đã dậy tập thể dục quanh ngọn núi phía sau rồi khám phá một lúc mới về lại trạm y tế để chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật.
Lộ Bạch mặc quần áo vô trùng vào rồi vào phòng phẫu thuật cùng sói.
Đáng nói hơn chính là dù phẫu thuật được thực hiện dưới dạng con người hay động vật thì đều cần phải có chữ ký của người nhà và tốt hơn hết nên có mặt.
Vì trạm cứu hộ không mở cửa cho người ngoài cho nên người nhà của Oliver cũng không đến đây, chỉ là hôm qua đột nhiên bọn họ nhận được thông báo Oliver sẽ làm phẫu thuật vào ngày hôm sau, cần bọn họ phải ký tên.
Chỉ có thể nói là rất đột ngột.
Nhưng nếu lúc này bọn họ có muốn nói gì thì trước hết phải vội kí tên rồi tranh quyền xem qua video.
Lần phẫu thuật này không có nguy hiểm đến tính mạng, quá lắm thì chỉ là không thành công mà thôi, nhưng mà Samuel vẫn đồng ý với lời yêu cầu của người nhà Oliver.
Vấn đề gây tê toàn thân hay gây tê từng bộ phận thì đã được các bác sĩ thảo luận cả hôm qua, có được con át chủ bài Lộ Bạch cho nên cuối cùng bác sĩ cũng ra quyết định gây tê từng bộ phận, nếu trong lúc tiến hành có việc xảy ra ngoài ý muốn thì sẽ chuyển sang gây tê toàn thân cũng không muộn.
Cũng may sói tuyết rất yên tĩnh, rất phối hợp trong toàn bộ quá trình phẫu thuật, bởi vì Lộ Bạch vẫn luôn vuốt ve nó, nhẹ nhàng nói chuyện với nó.
Lộ Bạch cũng đang lo lắng không biết nên nói gì để giết thời gian trong lúc phẫu thuật cho ngày hôm sau, bởi vì cậu không phải người hay nói nhiều nên những gì cậu có thể nói ra cũng có hạn.
Nhưng nghĩ lại thì sói tuyết chỉ muốn nghe giọng của cậu chứ không quan tâm đến nội dung cậu nói.
Vậy thì dễ rồi.
Nhân viên cứu hộ trẻ tuổi đến từ Trái Đất kể về chuyện thần thoại xưa《 Bảo Liên Đăng* 》ở trái đất.
(*Đèn lồng hoa sen)
"Đây là câu chuyện tìm mẹ, có một đứa nhóc tính khí thất thường lại rất lợi hại vì để nghĩ các cứu mẹ nên đã nỗ lực ăn rất nhiều để to lên, cậu nhóc đó đã phải trải qua rất nhiều chuyện.."
Trong phòng phẫu thuật rất yên tĩnh chỉ vang vẳng âm thanh ôn nhu kể một câu chuyện xưa đau lòng của Lộ Bạch.
Nhóm bác sĩ thực hiện phẫu thuật đều biết ca phẫu thuật này rất quan trọng, nếu thất bại sẽ khiến người đàn ông mạnh mẽ này không bao giờ có thể đứng dậy và đi chinh chiến tứ phương nữa.
Tất nhiên là bọn họ đều căng thẳng, nhưng dưới ảnh hưởng của Lộ Bạch, không khí chậm rãi trở nên nhẹ nhàng hơn, không ai cảm thấy bất an về con dao phẫu thuật ở trong tay mình nữa.
Bọn họ là những tinh hoa trong lĩnh vực y tế!
Người nhà xem phát sóng trực tiếp ca phẫu thuật, không ai nói bọn họ cũng biết nhân viên cứu hộ đang ở bên cạnh Oliver chính là Lộ Bạch trong lời đồn.
Cảm ơn trạm cứu hộ đã sắp xếp cho Oliver một nhân viên cứu hộ ôn nhu như vậy.
Khi nói đến tình tiết buồn ở trong truyện, Lộ Bạch cảm thấy không cần thiết phải tiếp tục nữa.
"Trắng Bự à, chờ chân mày khỏi rồi thì mày có muốn làm gì không?"
"Ử.."
"Mày đang suy nghĩ hả?"
"Ử."
Những cuộc trò chuyện như thế cứ tiếp tục diễn ra cho đến khi ca phẫu thuật hoàn tất, nghe thấy tiếng bác sĩ nói xong, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Trong quá trình thực hiện không có bất kỳ việc phát sinh ngoài ý muốn nào chứng tỏ cuộc phẫu thuật này rất thuận lợi, khả năng hồi phục rất cao.
Cuối cùng sau khi xem toàn bộ ca phẫu thuật, người nhà Oliver không nhịn được mà ôm nhau thắm thiết, đôi mắt của mỗi người đều ửng đỏ.
Bởi vì cho dù bọn họ chưa bao giờ ngờ rằng, Oliver, người vốn không chịu trị liệu khiến bọn họ mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần cuối cùng sẽ dùng hình thú của bản thân ngoan ngoãn nằm trên giường phẫu thuật, để các bác sĩ chữa trị cho mình.
Không biết sau khi Oliver về sẽ nghĩ như thế nào, tiếp tục sa sút tinh thần như trước sao?
Tám tiếng sau khi phẫu thuật, tác dụng gây tê ở phần cơ thể ở dưới dần dần hết, sói tuyết ăn bữa thịt đầu tiên rồi loạng choạng đứng dậy.
Khả năng chữa lành của động vật sẽ mạnh hơn và dưới sự trợ giúp của công nghệ hiện đại, chân sau của sói tuyết sẽ hồi phục rất nhanh.
Vẫn phải ở lại phòng bệnh hai ngày để bác sĩ quan sát tình hình.
Thấy Trắng Bự ăn uống tốt, các phương diện khác đều rất bình thường, Lộ Bạch thở phào nhẹ nhõm.
Nhân viên cứu hộ và những em bé lông xù của cậu ấy đã không xuất hiện trên phát sóng trực tiếp một thời gian dài rồi.
Khu bình luận lúc nào cũng có người hỏi: Sao vẫn chưa về!
Tất nhiên mọi người đều biết những con lông xù đến rồi đi đó hẳn là hình thú của một người nào đó đã đến lúc về lại với xã hội.
Nhân viên cứu hộ đột nhiên không phát sóng trực tiếp nữa có phải là vì tất cả con lông xù bên mình đều đến kỳ biến về?
Đột nhiên mất hết lông xù, cũng có khả năng buồn đến nỗi không muốn phát sóng trực tiếp.
Màn hình đã đen từ lâu nhưng những bình luận vẫn không giảm bớt: Vì để an ủi nhân viên cứu hộ đang buồn, tui nguyện ý biến thành động vật vào tìm cậu ấy, chờ tui! Mấy ngày sau tui sẽ vào.
Bình luận: ? Nhà ai đấy! Bạn là động vật gì? Vào đê! Để chúng tôi còn thấy trên phòng phát sóng trực tiếp!
Bình luận: Nhìn xấu hoắc, ảo tưởng, bạn tưởng là động vật thì sẽ được nhân viên cứu hộ chăm sóc chắc?
Thật sự đúng là như vậy, rất nhiều gia đình có con em quý tộc vẫn không tìm được cách liên lạc, mà đây lại là một con động vật bình thường, làm sao mà lại nhận được sự chăm sóc đặc biệt?
Bình luận: Tôi là một con koala, mọi người có cảm thấy tôi có cơ hội không?
Bình luận: Koala thì cũng đẹp đấy nhưng lại thích ăn lá độc, nhân viên cứu hộ đi tìm chỗ nào để kiếm lá độc cho bạn mỗi ngày đây?
Bình luận: .
Bình luận: Hà mã chắc không có cơ hội đâu nhỉ? Tôi tự động rút lui!
Bình luận: Tê giác.. Thôi!
Bình luận: Chồn.. cũng vậy!
Trong khu bình luận cũng có một số người tự nhận thức được bản thân mình, nhưng số ít lại tự thấy mình đẹp, tưởng bở.
Một số người đã đoán đúng, lông xù bên người nhân viên cứu hộ đúng thật đã đến kỳ.
Sau lần cuối cùng hợp tác để đuổi linh cẩu đi, tiểu đội bốn nhóc gồm gấu và báo sống trên cùng một lãnh thổ lại một lần nữa hợp sức để xua đuổi một con sư tử đực.
Hành động báo săn, báo đốm và gấu đấm sư tử đực đã kinh thiên động địa, những con xung quanh để dỏng tai nghe, ngay cả con sư tử mạnh mẽ như thế cũng không thể chiếm được lãnh thổ màu mỡ này, điều đó chứng tỏ rằng chủ nhân ở đây là bất khả chiến bại.
Dần dà không còn những con thú hoang khác dám mon men đến lãnh thổ này nữa.
Sau hai trận liên tiếp, cuối cùng gấu đen cũng xuất hiện tình trang tinh thần mệt mỏi.
"Grứ.." Một buổi tối nào đó, gấu chào tạm biệt Hoa Lớn Hoa Thứ rồi bỏ đi một mình.
Bản năng hối thúc nó phải rời bỏ những bạn đồng hành của mình và tìm một chỗ trốn đi ngủ.
Trạm cứu hộ theo dõi tình trạng của gấu đen một khoảng thời gian, khi xác định được con gấu đen này sắp biến thành người thì cử người đến đón.
Ngày Chốt Cửa về là sau ngày sói tuyết phẫu thuật, Lộ Bạch vẫn còn ở trong phòng bệnh hết lòng làm bạn với sói, không biết rằng tầng ngầm thứ ba của tòa nhà này cất giấu một bí mật mà cậu không thể biết.
Con gấu đang ngủ đột nhiên giật giật mũi khi được đưa xuống tầng ngầm ba, hình như ngửi được mùi gì đó quen thuộc.
Tuy nó đang nằm trong lồng sắt nhưng nhân viên phụ trách vận chuyển nó vẫn bị dọa sợ.
Nếu đột nhiên gấu tỉnh lại, cái lồng sắt yếu ớt này chắc chắn không giữ nổi nó.
May mắn việc cái mũi hơi chuyển động chỉ là một hành động nhỏ.
Hai đến ba giờ sáng, con gấu đen biết thành một chàng trai 24-25 tuổi ngay dưới tầm mắt của bác sĩ.
Louis con trai của công tước Dodd, một vị thiếu gia rất quý phái.
Nhân viên tiếp xúc gần với vị công tước tương lai này không khỏi cảm thán về dung mạo của Louis.
Đối phương có mái tóc màu vàng bạch kim bắt mắt, một đôi mắt màu xanh biết, vẻ đẹp này từng phổ biến và được gọi là màu tóc và đôi mắt quý phái nhất.
Nghe nói Louis ngoài đời tính tình kiêu ngạo, thích nói thẳng, tuy nổi tiếng với vẻ ngoài điển trai nhưng cũng thường xuyên bị chỉ trích vì ăn nói 'kém sang'.
Biết được tin Louis tỉnh lại, để tránh cho Lộ Bạch gặp phải, Samuel lập tức sắp xếp nhân viên hộ tống Louis rời đi.
Nhưng Thân Vương điện hạ lại không nghĩ đến chính là Louis rất kén chọn, đi đến cửa liền phát hiện ra cái xe đến đón mình là cái xe vận chuyển hàng hóa tầm thường cho nên không muốn đi lên.
"Không có xe khác à? Ta không ngồi cái xe vận chuyển hàng này đâu." Louis khoác một cái áo khoác mỏng nhíu mày nhìn chiếc xe vận chuyển thấp hèn kia.
Đội ngũ nhân viên: "..."
Các nhân viên cạn lời, bởi vì trạm cứu hộ chỉ có những cái xe hữu dụng cao nên cũng không có yêu cầu không được dùng xe vận chuyển hàng hóa.
Ngay cả Thân Vương điện hạ ra ngoài cũng lái xe như vậy, tại sao người khác lại không thể chấp nhận?
"Có, nhưng nó ở chỗ khác, ngài chắc chắn muốn đợi sao?"
"Ừ."
Vì vậy để lại một nhân viên ở lại làm bạn với Louis, trong khi người còn lại đi đổi phương tiện đi lại khác.
Có thể do vết thương bị đau vào đêm qua nên sói tuyết không ngủ được nhiều, mãi đến sáu giờ sáng hôm nay mới chìm vào giấc ngủ sâu.
Nhân lúc sói tuyết đang ngủ, Lộ Bạch chạy về chung cư lấy đồ.
Khi đi ngang qua cổng trạm y tế, cậu nhìn thấy một bóng người không mặc quần áo công nhân hay quân phục nên nhìn lại hai lần.
Thiếu gia Louis đang khó ở nhận ra có người đang nhìn mình nên lập tức cáu kỉnh quay đầu lại, vừa nhìn qua thì thấy một khuôn mặt trắng nõn ôn nhu khiến cho anh ta hơi bất ngờ.
Lộ Bạch cũng bất ngờ như vậy, thứ nhất là bởi vì người đứng trước mặt có vẻ đẹp quá xuất sắc, tóc vàng mắt xanh gì đó, thứ hai là vì còn có một loại cảm giác quen thuộc, vừa thấy là có hảo cảm.
Chẳng lẽ mình là đứa thích cái đẹp sao?
Chắc là ấn tượng về ngũ quan nhỉ?
Lộ Bạch không nghĩ nhiều như vậy, sau khi đối mặt trong nháy mắt, cậu mỉm cười, gật đầu: "Chào buổi sáng."
Louis hồi thần lại, cũng hơi khom người với Lộ Bạch, rất tự nhiên thể hiện nghi thức chào hỏi chuẩn quý tộc, nói: "Chào buổi sáng."
Nói xong, anh ta ngước mắt lên, tầm mắt lại rơi trên mặt Lộ Bạch một lần nữa, mà hình như người kia đang vội cho nên mỉm cười kinh ngạc rồi vội rời đi.
Nhân viên thấy cảnh này lo sốt vó như nhìn thấy quỷ.
Bởi vì Thân Vương điện hạ đã ra lệnh là tuyệt đối không được để thiếu gia Louis gặp mặt Lộ Bạch!
Vừa rồi gặp lại còn chào hỏi nhau, chắc là không có việc gì nhỉ?
Nhưng mà nói như vậy, thái độ của thiếu gia Louis khi gặp Lộ Bạch lại không giống vậy, nhưng mà kỳ lạ là hai người kia không cho nhau biết thân phận của nhau phải không?
Nhìn thân hình mảnh khảnh kia rời đi, để lại một Louis đờ đẫn tại chỗ, sau đó quay người hỏi nhân viên bên cạnh: "Người vừa rồi là ai?"
Nhân viên: "?"
Hỏi tôi?
Cái này có thể nói sao?
Nhưng hình như điện hạ cũng không có cấm nói cái này.
"Ờm, cậu ấy tên Lộ Bạch, là nhân viên cứu hộ xuất sắc nhất của trạm cứu hộ.." Ngài đã trải qua ba tháng hạnh phúc nhất trong rừng, và ngài luôn ăn vỏ dưa còn thừa của Lộ Bạch, Lộ Bạch cũng yêu ngài nhất đó.
Lộ Bạch?
Louis nhẹ nhàng nhắc lại cái tên này, sau đó thì xe đến.
Thanh niên quý tộc có tâm sự nặng trĩu trong lòng, không rảnh nghĩ đến chuyện khác, bây giờ anh ta muốn đến ngay bệnh viện để thăm người cha bệnh tình nguy kịch của mình.
Nói đến đó, công tước Dodd cũng hồi phục được một thời gian rồi, thật ra có thể xuất viện về nhà dưỡng bệnh nhưng để tạo bất ngờ cho Louis, họ đã chọn chờ Louis về, lúc đó sẽ để Louis tự mình đưa công tước Dodd về nhà.
Louis cũng không biết chuyện cha mình đã khỏi hẳn, anh ta vội đến bệnh viện, dọc đường đi luôn cảm thấy rất nặng nề, dường như cha mình không giữ lời hứa, thế mà đợi anh vào rừng rồi lại lật lọng, không chịu đi làm phẫu thuật, đây là tin mà anh biết thông qua mẹ của mình.
"Đúng là ông già cứng đầu mà.." Thanh niên lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ nói thầm, trước khi đẩy cửa phòng bệnh ra anh đã sợ hãi, sợ sẽ nhìn thấy khuôn mặt hốc hác và đau đớn.
Louis đã chuẩn bị tâm lý, đẩy cửa ra, tràng pháo hoa rực rỡ từ đâu rơi xuống, người thân đang mặc bộ quần áo hoa lệ xuất hiện trước mặt anh: "Chào mừng trở về nhà, Louis~~"
Louis: "..."
Cả người Louis đờ ra, cuối cùng chuyện này là như thế nào?
Người cha đang ngồi trên xe lăn kia đang tự mình thao tác di chuyển xe đến bên người anh, mặt tươi cười đứng lên, biểu diễn bất ngờ tại chỗ.
"Louis, chào mừng con trai tôi về."
"..."
Louis cuối cùng cũng hiểu ra tất cả mọi chuyện, giơ tay che mắt, buồn cười oán giận một tiếng: "Thật là, thế mà lại gạt con.."
Sau đó anh qua ôm cha mình: "Chúc mừng cha khỏe lại, cha yêu của con."
Người thân xung quanh quây quần bên họ, ôm chầm lấy họ và tận hưởng những giây phút đoàn tụ ấp áp.
"Yê! Louis về rồi, cuối cùng cũng được dọn đồ về rồi!" Em gái vui vẻ nói ra, có trời mới biệt cô bé đã rất mêtj khi ở viện rồi: "Mẹ ơi về mau thôi, dọn đồ về nhà nào."
"Được thôi bảo bối, dọn đồ về nhà thôi nào." Phu nhân công tước cười nói.
Trên chiếc tủ đầu giường trong phòng bệnh của công tước có một bức ảnh Louis đang ở trong hình thú, em gái Daria dùng cả hai tay cầm khung ảnh lên đưa lên tay Louis: "Mau nhìn xem nè, hạt dẻ cười của cha đây nè."
Kể từ khi Louis biết hình thú của mình là gấu, nhưng anh không thích gấu cho lắm, vì anh cảm thấy gấu rất thô lỗ và ngu ngốc.
Nhưng bức ảnh này được chụp rất đẹp, con gấu đó không hề thô lỗ hay ngu ngốc, ngược lại lại có một cảm giác dễ thương vui vẻ.
Vô tư đi về phía trước với một quả bóng màu hồng, như thể trên đời này không có ai hạnh phúc hơn anh.
Đột nhiên, Louis nhìn thấy chiếc nơ chấm bi màu xanh trên cổ con gấu, anh nhận ra cái này: "..."
Louis có vẻ lúng túng khi lấy ra một chiếc nơ y hệt như vậy trong túi mình..
Daria bất ngờ thốt lên: "A, chính là nó, có thể cho em được không? Louis?"
Khi bàn tay của em gái đưa ra xin xỏ, Louis vô thức né tránh, có hơi kháng cự nhét chiếc nơ vào lại túi: "Cái này không có gì đặc biệt cả, anh sẽ mua cái đẹp hơn cho em."
"Daria, đó là quà Lộ Bạch cho Louis, con đừng làm Louis khó xử nhé." Phu nhân công tước cười nói.
Phải biết rằng chiếc nơ có một ý nghĩa khác đối với Louis, đó là định nghĩa lại quan điểm của Louis về hình thú của mình.
Mà hình thú là đại diện cho nội tâm.