131,372 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 1290: Tặng ngươi​


Mãn Bảo nhìn trái nhìn phải, thấy không ai chú ý, bèn nhỏ giọng lén hỏi, "Những chủ tử khác là giống như bệ hạ và thái tử ấy ạ?"

Thượng cô cô:.

Mãn Bảo đọc được gì đó từ sự im lặng của nàng, nàng kín đáo thở dài, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Thượng cô cô thấy vậy càng im lặng hơn.

Thượng cô cô sắp xếp xe ngựa đưa Mãn Bảo về hẻm Thường Thanh, nàng về đến nhà mới nhìn thấy chậu hoa được thưởng, trông chậu hoa khá đẹp mắt, nhưng lá cây thì nhìn thế nào cũng thấy quen quen.

Đang do dự, Khoa Khoa đã nói: "Không sai, chính là chậu cúc ngươi bán cho phủ Ích Châu vương trước trung thu."

Mãn Bảo:.

Mãn Bảo bèn bưng chậu hoa đến trước cửa phòng Bạch Thiện, sau đó lấy lông cáo ra xem, quyết định có thời gian sẽ tìm một cửa hàng may một chiếc áo khoác lông cáo.

Bạch Thiện và Bạch nhị lang về đúng giờ cơm tối, hai người vừa vào sân đã lớn tiếng kêu "Đói chết mất". Mãn Bảo rót cho hai người một cốc nước ấm, hai người uống một hơi cạn sạch, sau đó xoa bụng hỏi: "Cơm tối còn chưa xong sao?"

Mãn Bảo hỏi, "Quốc Tử Giám bạc đãi cơm trưa của các ngươi à?"

"Trời lạnh đói nhanh, hôm nay còn phải động não nhiều," Bạch Thiện nói, "Ngày mai chúng ta phải mang ít điểm tâm đến trường mới được."

Hắn lấy từ trong giỏ sách ra hai quyển sách và một xấp giấy đưa cho Mãn Bảo xem, "Hôm nay chúng ta đã tìm rất nhiều sách, đáng tiếc ghi chép về Thái y thự trong Quốc Tử Giám cũng không nhiều, hơn nữa còn vụn vặt rời rạc, e rằng còn phải tìm mấy ngày nữa. Hôm nay ngươi nói chuyện với hoàng hậu thế nào?"

Mãn Bảo nói: "Ta đã từ chối nàng rồi, nàng cũng đồng ý tạm thời để Lưu y nữ đi theo ta học tập."

Nàng lật xem xấp giấy trên tay, mừng rỡ nói: "Các ngươi vẫn tìm được không ít thứ mà, còn ghi lại cả xuất xứ."

Bạch nhị lang lẻn đến trước bàn của Trang tiên sinh lấy một miếng bánh ngọt, nói: "Đương nhiên rồi, không chỉ chúng ta, mà cả Ân Hoặc, Phong học huynh, Dịch học huynh, còn có Quý Hạo đều tìm giúp."

Mãn Bảo bèn nghiêng đầu nhìn Bạch Thiện.

Bạch Thiện nói: "Ta chỉ nhờ Ân Hoặc giúp đỡ, nhưng ở Tàng Thư Lâu lại gặp được Phong học huynh và Dịch học huynh, bọn họ bèn giúp tìm một chút."

Về phần Quý Hạo, hắn cũng không biết vì sao hắn lại cố ý đi theo đến Tàng Thư Lâu, hắn đâu phải là người thích đọc sách.

Mãn Bảo cũng không để ý đến Quý Hạo, nàng nghiêm túc đọc những thông tin được chép trên giấy, còn chưa đọc xong một tờ thì phòng bếp đã bưng cơm lên, mọi người chỉ đành ăn cơm trước.

Bạch Thiện xắn tay áo đi rửa tay, lúc đi ngang qua phòng mình thì dừng lại. Hắn cúi đầu nhìn chậu hoa đặt ngay chính giữa trước cửa phòng, dừng một chút rồi cúi người bưng nó vào thư phòng, sau đó mới đi rửa tay.

Khi trở về hắn không nhịn được hỏi Mãn Bảo, "Chậu hoa ở trước cửa phòng ta là ngươi đặt à?"

Mãn Bảo gật đầu.

"Sao lại đặt ở ngoài, lỡ bị chết cóng thì sao?"

Mãn Bảo nói: "Không đâu, nó kiên cường lắm."

"Đó là hoa cúc nhỉ, giữa mùa đông mà lá vẫn còn xanh tươi như vậy."

Mãn Bảo nặng nề gật đầu, "Không sai, cúc biến chủng."

Bạch nhị lang hỏi: "Vậy chẳng phải rất đáng tiền sao, sao ngươi lại tặng hắn?"

Mãn Bảo nhướng mí mắt: "Ngươi muốn không? Sau này nếu có người tặng ta, ta cũng cho ngươi một chậu."

Nàng quay đầu nói với Bạch Thiện: "Vì ngươi miệng quạ, cho nên chậu đầu tiên này tặng cho ngươi."

Bạch nhị lang vẫn còn một bụng nghi vấn, Bạch Thiện đã phản ứng lại, chậu hoa này là chậu cúc biến chủng mà trước kia Mãn Bảo đã bán đi.

Hắn:.

Trang tiên sinh cũng đã hiểu ra, lắc đầu cười nói: "Đây chính là nhân quả, ông trời vẫn công bằng."

Mãn Bảo bèn bĩu môi, nhưng cũng không phản bác, mà là tức giận ăn một bát cơm đầy.

Bạch nhị lang cũng hiểu ra, không khỏi cười trộm.

Bạch Thiện lại cảm thấy rất thú vị, ăn xong cơm thì ngồi xổm trong thư phòng nhìn chậu cúc rất lâu, trầm ngâm nói: "Những loại cúc khác nhiều nhất chỉ nở đến đầu đông, bây giờ đã là cuối đông rồi, sao lá của nó vẫn còn xanh mướt như vậy?"

Mãn Bảo ngồi trước bàn học của mình tiếp tục xem tư liệu mà bọn họ sao chép về, thuận miệng đáp: "Nó là biến chủng, chịu rét được."

Bạch Thiện: "Vậy thử cắt cành chăm sóc xem, biết đâu sau này có thể ngắm cúc vào mùa đông?"

"Ngươi đừng mơ nữa, gen của loại hoa này không ổn định, nở lần một còn đẹp, sang lần thứ hai thì không biết biến thành cái dạng gì đâu, nghe nói xấu lắm."

Đây không phải là lần đầu tiên Bạch Thiện nghe thấy từ "gen" từ chỗ Mãn Bảo, nên hắn cũng biết gen là gì, nghe vậy bèn nói: "Vậy thì cắt cành ghép vào, xem có thể trồng ra loại hoa khác không?"

Hắn nói: "Nếu được, sau này mùa đông có thể có rất nhiều hoa để ngắm."

Mãn Bảo lật một tờ giấy, không để ý nói: "Vậy thì ngươi ghép đi, tốt nhất là ghép loại hoa ăn được. Mùa đông không có rau xanh để ăn, rau củ tích trữ trong hầm đều ăn ngán cả rồi, ngươi xem có thể ghép rau trồng được không."

Mãn Bảo nói đến đây thì dừng lại, quay đầu nhìn lá cúc trên mặt đất, suy tư nói: "Nếu rau xanh mùa đông cũng có thể tươi tốt như chậu cúc này, vậy thì chúng ta sẽ không lo không có rau tươi ăn nữa."

Bạch Thiện cũng nhìn chậu cúc trước mặt, suy nghĩ sâu xa, "Trước đó trong cung nuôi nó trong nhà ấm, hay là nuôi ở ngoài?"

Mãn Bảo: "Ôi, quên hỏi rồi."

Bởi vì cúc ở chỗ Khoa Khoa không quý giá, cho nên nàng không để trong lòng.

Bạch Thiện nghe vậy thì dứt khoát bưng chậu hoa ra sân, tìm một chỗ có thể che chắn gió tuyết đặt cẩn thận, quyết định dùng thí nghiệm để chứng minh.

Hướng Minh Học vừa định đóng cửa sổ thông khí lại, vừa hay nhìn thấy cảnh này, không khỏi lắc đầu.

Bây giờ Hướng Triều vẫn không dám để Hướng Minh Học đứng quá lâu, vội vàng đi đóng cửa sổ giúp hắn, cũng nhìn thấy, không khỏi kinh ngạc thốt lên, "Một chậu cúc quý giá như vậy sao lại đặt ở ngoài trời chịu lạnh?"

Hướng Minh Học nói: "Đây chính là chỗ chúng ta không bằng bọn họ."

Hướng Triều không hiểu, nhưng Hướng Minh Học cũng không nói nữa, hắn vịn Hướng Triều trở lại giường, tiếp tục động tác phục hồi chức năng.

Bây giờ hắn đã có thể miễn cưỡng nhích hai bước rồi, nhưng vẫn không vững lắm, hơn nữa cũng không dám làm quá sức, chỉ có thể từ từ phục hồi chức năng.

Bạch Thiện đặt chậu hoa xong rồi trở lại thư phòng sắp xếp tư liệu với Mãn Bảo, nhân tiện bàn bạc về quy hoạch và ý tưởng cho Thái y thự.

Bạch nhị lang thì ngồi trước bàn của mình, thắp nến vùi đầu viết truyện ký, hôm nay bị Bạch Thiện ép làm không công, hắn còn chưa kịp viết nữa.

Trang tiên sinh cũng ở trong thư phòng, thỉnh thoảng giải đáp những vấn đề của Bạch Thiện và Mãn Bảo, ví dụ như, bình thường Lại bộ và Hộ bộ vận hành như thế nào, nếu Thái y thự tăng thêm học sinh thì phải báo cáo ra sao.

Trang tiên sinh thấy đề nghị của bọn họ càng ngày càng nhiều, dần dần lệch đi, đến cuối cùng không giống như là muốn mở nữ Thái y viện, mà giống như là đang mở trường học học y vậy.

Rốt cuộc vẫn là trẻ con, ngày thường chỉ đi học rồi về, cho nên đem tất cả các bộ phận chức năng đều xem giống như ở trường học.

Ông khẽ lắc đầu cười, cắt ngang đủ loại câu hỏi của bọn họ, nói: "Theo cách các con hoạch định thế này, chẳng khác nào mở một trường học cả. Mà việc ấy vốn đã có sẵn ví dụ rồi, chính là Quốc Tử Giám đó."

Mắt Bạch Thiện sáng lên, hỏi: "Tiên sinh cho rằng triều đình sẽ đồng ý sao?"
 
131,372 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 1291: Tin đồn​


Trang tiên sinh chưa bao giờ nghĩ triều đình sẽ đồng ý. Sở dĩ yêu cầu họ tự tìm kiếm tài liệu, lại yêu cầu họ học cách viết bản tấu, chỉ là để họ có việc để làm, đồng thời nhân cơ hội học thêm một số điều mà thôi.

Giống như những bài văn họ viết khi còn nhỏ sau khi chạy đi quan sát lao dịch, một bài văn mà họ sửa tới sửa lui mất hai năm, cuối cùng dù có đưa cho Phó huyện lệnh xem, chẳng phải cũng chẳng đi đến đâu sao?

Chuyện triều đình chưa bao giờ đơn giản, trải qua nhiều rồi, không cần ông nói, tự họ sẽ hiểu.

Trang tiên sinh cảm thấy sau chuyện lần này, sau này ba người bọn họ sẽ không hỏi những câu hỏi như vậy nữa, bọn họ có thể tự nghĩ thông suốt.

Vì vậy, ông thủng thẳng bỏ qua vấn đề này, mỉm cười nói: "Các con cứ làm rồi sẽ biết."

Bạch Thiện và Mãn Bảo nghĩ cũng phải, thế là tiếp tục quay lại tìm tòi tài liệu.

Trang tiên sinh đứng dậy đi đến phía sau Bạch nhị lang, nhìn lướt qua bản thảo hắn đang viết, lắc đầu rồi nhẹ nhàng vỗ vai hắn: "Con đã đọc bài ngày mai học chưa? Truyện ký tuy thú vị, nhưng cũng không thể bỏ bê việc học hành, nếu không cẩn thận ta sẽ tịch thu hết đấy."

Bạch nhị lang lặng lẽ viết xong một bản thảo rồi mới lấy sách ra đọc.

Bạch Thiện và Mãn Bảo thấy vậy thì không khỏi cúi đầu nín cười, trong lòng mừng rỡ khôn xiết.

Thực ra ban đầu Bạch nhị lang ở Thái Học có phần không theo kịp bài vở, may mà lớp của bọn họ đều là những người được ân ấm thi vào, không giỏi bằng học sinh các lớp khác.

Các tiên sinh dạy học giảm bớt độ khó, thành tích của Bạch nhị lang trong lớp không tệ, hơn nữa hắn còn tiến bộ vững chắc.

Tuy rằng vẫn không thể so sánh với những học sinh thi vào bằng kỳ thi tuyển, nhưng cũng tốt hơn nhiều so với lúc mới vào.

Đặc biệt là Bạch nhị lang tuy có hơi ồn ào, nhưng ở trường vẫn được coi là một trong những người ham học hỏi, cho nên các tiên sinh vẫn khá thích hắn.

Biểu hiện cụ thể là, mỗi khi lên lớp, các tiên sinh đều thích gọi tên hắn trả lời câu hỏi.

Còn Bạch Thiện ở Quốc Tử Học bên kia đã sớm trở thành một trong những nhân vật nổi tiếng nhất toàn trường, không chỉ vì hắn đã từng cáo ngự trạng, từng ngồi tù, từng đánh bại một vị vương gia, mà còn vì thành tích của hắn.

Học sinh trong Quốc Tử Học phần lớn đều là được ân ấm mà vào, chỉ có hai phần là thi vào bằng kỳ thi tuyển.

Tuy rằng trong số học sinh được ân ấm vào học cũng có không ít người xuất sắc, nhưng vẫn có sự không đồng đều, thế là Bạch Thiện với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường đã vượt qua các học sinh cùng khóa, trở thành một trong những học sinh được công nhận là có thành tích tốt nhất.

Đã xuất sắc như vậy, tự nhiên sẽ rất thu hút. Học sinh Quốc Tử Học lại vốn thích lan truyền những tin đồn vặt vãnh, thế là ngày hôm trước bọn họ vừa tìm kiếm những ghi chép về Thái y thự trong Tàng Thư Lâu, ngày hôm sau đã có không ít đại thần đã biết.

Nhưng bọn họ không mấy để bụng, bọn họ biết Bạch Thiện và Chu Mãn là một bọn.

Mà hiện giờ Chu Mãn không chỉ là tiểu thần y nổi tiếng khắp kinh thành, còn vào cung chữa bệnh cho hoàng hậu và thái tử. Các vị đại thần thầm nghĩ, đây chắc là vì Chu Mãn sắp vào Thái y viện?

Vào thì vào thôi, một cô nhóc thôi mà, cho một chức quan thất bát phẩm cũng chẳng tốn kém gì. Quan trọng nhất là, y thuật của nàng quả thực không tệ, nghe nói con gái của Hàn thượng thư khó sinh, nàng trực tiếp mổ bụng lấy con, bây giờ cả mẹ cả con đều khỏe mạnh cả.

Chuyện này đã lan truyền khắp khuê phòng của giới thượng lưu trong hai ngày nay, bọn họ về nhà cũng liên tục được nghe các bà vợ nhà mình nhắc đến chuyện lạ này.

Đương nhiên, tuy rằng bọn họ cũng rất tò mò, nhưng tuyệt đối không thể hỏi thẳng Hàn thượng thư được.

Nhưng nói chuyện riêng thì vẫn được, chuyện hôm nay cũng vậy, tan triều, người nên ra khỏi cung đến nha môn làm việc thì đến nha môn của mình;

Người ở lại trực ban trong phòng trực hoặc là lát nữa muốn gặp hoàng đế bàn chuyện thì cứ ngồi trong phòng trực xem tấu chương, uống trà.

Hàn thượng thư báo cáo xong việc rồi rời đi, thế là mấy vị lão đại nhân trong phòng trực càng thư thả thoải mái uống trà, một người hỏi Lý thượng thư, "Mậu Ước à, có phải Thái y viện này sắp có nữ thái y rồi không?"

Lý Mậu Ước là Lại bộ thượng thư, chuyện này ngoài Thái y viện ra, có lẽ ông là người biết rõ nhất.

Lý Mậu Ước bình thản uống trà, đáp: "Không nghe Thái y viện bẩm báo, không biết."

"Nếu nương nương muốn chiêu mộ nhân tài, Hàn thượng thư chắc sẽ không phản đối, không biết Triệu quốc công nghĩ thế nào?"

Triệu quốc công đang bưng chén trà thong thả xem kịch hay, thấy vấn đề bỗng nhiên bị ném lên người mình, ông ta liền nhíu mày, "Chuyện Thái y viện tự nhiên do Thái y viện quyết định, ta chen vào làm gì?"

Mọi người:. Triệu quốc công, ông tỉnh lại đi, hoàng hậu là muội muội ruột của ông, thái tử là cháu ngoại ruột của ông đấy. Bây giờ người ta đang khám bệnh cho muội muội và cháu ngoại của ông, ông nói có liên quan không?

Đương nhiên Triệu quốc công cũng biết điều này, nhưng ông ta cảm thấy đây cũng không phải là chuyện gì quan trọng, chẳng phải chỉ là một tiểu nương tử muốn vào Thái y viện thôi sao?

Vào thì vào thôi, dù sao nàng cũng có bản lĩnh, một chức quan ở Thái y viện mà thôi, cho thì cho.

Mấy vị lão đại nhân cũng không thực sự để bụng chuyện này, chỉ là không có chuyện gì để nói, nên mới đem ra nói mà thôi.

Thế là đến giờ dùng bữa trưa ngay cả hoàng đế cũng biết.

Hết cách, người trực ban trong phòng trực đều là nội giám, về cơ bản, phần lớn những tin đồn vặt vãnh thú vị mà hoàng đế nghe được trong ngày đều là từ phòng trực mà ra.

Thế là buổi trưa hoàng đế trở về Thái Cực Điện dùng bữa trưa liền hỏi hoàng hậu, "Không phải nói Chu Mãn không đồng ý sao? Sao Bạch Thiện còn dẫn người đi tìm hiểu chuyện của Thái y thự?"

Hoàng hậu cười gắp cho hắn một đũa rau cải trộn, nhìn chằm chằm hắn ăn xong rồi mới đáp: "Cũng không từ chối dứt khoát lắm, cứ để con bé từ từ nghĩ đi."

Hoàng đế lắc đầu cười nói: "Nàng đó, cũng quá chậm chạp rồi. Nếu muốn xây dựng nữ Thái y viện thì chỉ cần ra lệnh một tiếng, bảo Lại bộ làm một kế hoạch cho nàng là được, thiếu người nào thì điều từ các nơi đến. Đến lúc đó nàng cho con nhóc ấy một con dấu quan, nếu nàng không đồng ý thì lại thưởng cho nàng thêm chút bạc tiền ruộng đất, một mời hai đón, nàng kiểu gì cũng đồng ý thôi."

Hoàng hậu lắc đầu cười nói: "Đúng là nàng thích tiền, nhưng ta thấy nàng vẫn muốn ra ngoài hơn, không phải thực bằng lòng. Nàng nói cũng có lý, ta cũng muốn nghiêm túc nghĩ xem nữ Thái y viện này nên xây dựng như thế nào mới tốt."

Hoàng đế gật đầu, không quản chuyện này nữa, chuyển sang nói chuyện khác, "Hôm qua ta đi thăm mẫu hậu, mẫu hậu nói với ta về chuyện hôn sự của Vân Phượng, ta mới nhớ Trưởng Dự của chúng ta cũng không còn nhỏ nữa, có nên bàn chuyện hôn sự không?"

Hoàng hậu khẽ gật đầu, "Vốn là muốn để nàng xem mắt trong năm nay, nhưng năm nay nhiều chuyện quá nên chậm trễ. Vừa hay bây giờ sắp sửa đón năm mới rồi, có không ít lang quân các nhà về kinh, đến lúc đó ta xem."

Hoàng đế gật đầu nói: "Sang năm là nó cập kê rồi, ta thấy cũng không cần quản quá nghiêm, cứ để nó ra ngoài chơi đùa, biết đâu lại tự tìm được người ưng ý. À phải rồi, bảo nó qua lại nhiều với đám tiểu tử nhà Hàn gia, Ngụy gia ấy."

Hoàng hậu liền biết ý hắn là nhắm đến nhà Hàn thượng thư và nhà Ngụy Tri.

Nghĩ đến lại sắp có một đứa con gái mình nuôi bị gả đi, hoàng hậu thoáng chút ưu sầu thở dài.

Hoàng đế lại không nghĩ nhiều như vậy, dù sao con gái gả đi rồi thì vẫn là con gái của hắn, nhớ nó thì triệu về cung ở mấy hôm là được chứ gì.
 
131,372 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 1292: Châm mình​


Việc mở nữ Thái y viện chìm xuống rất nhanh, hoàng hậu không còn nhắc tới nữa, Mãn Bảo cũng không còn xoắn xuýt chuyện có nên nhậm chức hay không, hai bên cứ như chưa từng đề cập đến chuyện này mà trở lại trạng thái bình lặng.

Chỉ là Lưu y nữ vẫn đi theo Mãn Bảo, nàng dẫn nàng ấy đi gặp Trịnh đại chưởng quầy, chính thức để nàng ấy cùng đến Tế Thế Đường khám bệnh, học tập.

Lưu thái y không ngăn cản, chỉ là cũng không ủng hộ lắm.

Nhưng Lưu y nữ đã rất mãn nguyện với điều này.

Mãn Bảo vẫn đến Lý phủ khám cho Hàn ngũ nương tử mỗi ngày, cách một ngày vào cung khám cho thái tử, thỉnh thoảng đến ngày thăm khám của hoàng hậu còn phải đến Thái Cực Điện châm cứu cho hoàng hậu.

Bất luận đi đâu khám bệnh, Mãn Bảo đều dẫn theo Lưu y nữ, biết nàng ấy đã học thuộc lòng huyệt đạo trên người, đối với các yêu cầu về châm cứu cũng đã ghi nhớ, chỉ là chưa từng chính thức châm thử một lần nào.

Hết cách, hoàng hậu không phải người bình thường, nàng không thể để Lưu y nữ luyện châm.

Hơn nữa đừng nói hoàng hậu, ngay cả người bình thường cũng không thể để Lưu y nữ luyện châm, dù sao, kim châm cũng không thể tùy tiện châm lung tung được.

Lúc này mới thấy được lợi ích của mô hình người, khi Mãn Bảo châm cứu lần đầu tiên đã không có những lo lắng này, nàng có thể thẳng tay luyện trên mô hình người luôn.

Chúng không chỉ giống người thật, mà còn có thể báo cáo các loại số liệu, châm của ngươi đâm xuống, là mấy tấc mấy ly, không cần ngươi tự mò mẫm, nó tự có thể báo ra.

Cho nên Mãn Bảo mới có thể học thuật châm cứu nhanh như vậy, tiến bộ thần tốc đến vậy. Bởi vì khi châm của nàng đâm xuống, nàng lập tức có thể biết đúng hay sai, nếu sai thì sai ở đâu.

Nhưng Lưu y nữ..

Cuối cùng Mãn Bảo lấy hết dũng khí, vào một buổi chiều mùa đông lạnh lẽo nhưng có ánh nắng tươi đẹp, nàng xắn tay áo lên để nàng ấy tìm một vài huyệt đạo trên cánh tay mình châm thử. Kết quả nàng ấy châm mũi đầu tiên đã châm sai huyệt, châm mới đâm xuống đã chảy máu..

Tuy rằng cũng không đau lắm, chỉ nhói một cái thôi, nhưng Mãn Bảo vẫn rất đau lòng, vừa bảo nàng ấy rút kim ra vừa hỏi: "Sao lại sai được nhỉ?"

Lưu y nữ cũng không biết tại sao lại châm sai, nàng ấy rút châm ra rồi rụt rè đứng sang một bên, nhỏ giọng nói: "Dưới mỏm khuỷu tay ba tấc, tôi đã cẩn thận sờ rồi, đúng là ở đó, nhưng không biết sao lại châm lệch."

Mãn Bảo liền tự mình ấn thử, rất nhanh đã ấn vào một cơn đau trên cái chấm đỏ nhỏ kia. Nàng không cần cảm nhận, trực tiếp chỉ vào vị trí bên cạnh cái chấm đỏ nhỏ, nói: "Lại đây, châm vào đây."

Lưu y nữ chần chừ không tiến lên.

Mãn Bảo cũng sợ, nàng châm người khác thì rất bạo gan, nhưng thấy người ta châm mình thì lại dời mắt đi, nếu không cũng sẽ không để Lưu y nữ châm sai.

Nhưng lúc này nàng tự mình tìm vị trí, tuy rằng trong lòng vẫn bất an, nhưng lại nhìn chằm chằm không rời mắt, "Tôi còn không sợ thì cô sợ gì, thấy chỗ ngón tay tôi chỉ không, nhẹ nhàng ấn vào, châm xuống, đừng chần chừ, cô chần chừ tôi mới đau đó.."

Lưu y nữ liền tiến lên đưa tay ấn vào, châm trong tay đâm xuống, Mãn Bảo khẽ nhắm mắt lại, không cảm thấy đau thì mở mắt ra. Thấy châm đã đâm vào rồi, hơi hài lòng, "Không sai, châm này đâm đúng rồi, lại đây, xoay theo như tôi đã dạy.."

Lưu y nữ tìm mấy huyệt đạo trên người Mãn Bảo, trời lạnh như vậy mà mồ hôi nàng ấy vẫn tuôn ra ướt đẫm. Rõ ràng nàng ấy cũng đã châm qua lại cho Tiêu y nữ, nhưng không hề căng thẳng như vậy.

Nàng ấy và Tiêu y nữ châm qua lại cho nhau cũng không mắc nhiều lỗi đến thế, nhưng không biết tại sao, bị Mãn Bảo nhìn chằm chằm, lại là châm trên người nàng, nàng ấy cảm thấy huyệt vị mình tìm đều sai hết.

Mãn Bảo ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng còn lo hơn cả nàng ấy, tiễn nàng ấy đi rồi, đợi bọn Bạch Thiện về liền nói với Bạch Thiện: "Khó quá, ta cũng chỉ dám để nàng ấy châm mấy huyệt vị không quan trọng, huyệt vị quan trọng trên người, còn cả những chỗ ta không nhìn thấy thì không dám để nàng ấy châm, thế này phải làm sao đây? Với tiến độ này, e là chỉ riêng bộ châm pháp cho hoàng hậu cũng phải học mấy tháng."

Bạch Thiện tò mò: "Nhưng không phải trước đây ngươi nói, ngươi dạy bọn họ thêm hai tháng nữa là có thể giao việc châm cứu hoàng hậu cho bọn họ rồi sao?"

"Ngươi biết trước đây bọn họ học như thế nào không?"

Bạch Thiện lắc đầu.

Mãn Bảo liền nói: "Đầu tiên bọn họ học thuộc lòng huyệt vị và châm pháp, sau đó tìm huyệt vị rồi châm cứu trên người nhau. Lần nào họ cũng chỉ vào huyệt vị rồi đọc thuộc lòng châm pháp, xác nhận không sai sót mới dám châm. Nhưng khi họ thử châm trên người nhau cũng chỉ dám thử những huyệt vị nhỏ, thái tử còn tìm một nhóm cung nhân cho bọn họ thử châm, chỉ là nàng ấy và Tiêu y nữ vẫn không tự tin lắm, cho nên mãi vẫn chưa động thủ."

Mãn Bảo thở dài nói: "May mà chưa động thủ, nếu không với cái bản lĩnh nhận huyệt này, lỡ châm sai, nghiêm trọng có thể làm người ta tàn phế."

Bạch nhị lang giật mình, đưa tay sờ soạng lung tung trên người, còn hoảng hốt quay đầu hỏi Bạch Thiện: "Lúc nhỏ nàng chỉ châm ngón tay chúng ta, không châm trên người chúng ta đúng chứ?"

Mãn Bảo tức giận nói: "Lần đầu tiên ta châm cứu cho người là cho chị dâu Hổ, chứ đâu phải cho ngươi."

Bạch Thiện liếc nhìn nàng rồi nói: "Ta nhớ lúc nhỏ ta và Bạch nhị bị bệnh, ngươi đã châm trên người bọn ta, còn châm ra máu nữa."

Ánh mắt Mãn Bảo hơi lung lay, "Đó là vì các ngươi còn nhỏ quá, vị trí huyệt đạo hơi khác trong sách viết. Ngươi xem sau này ta châm cho các ngươi đâu còn ra máu nữa đâu?"

"Hơn nữa ta châm cứu cho các ngươi miễn phí đó, một văn cũng không thu," Nói đến đây, Mãn Bảo lại hùng hồn, "Đó là chữa bệnh miễn phí đó."

Ân Hoặc ở bên cạnh đã hồi tưởng lại toàn bộ quá trình chữa bệnh của mình, xác nhận mình không bị châm ra máu, lần nào cũng được châm đúng huyệt đạo thì thở phào nhẹ nhõm, nhìn Mãn Bảo, "Sắp đến lúc châm cứu cho ta rồi đúng không?"

Mãn Bảo liền nói: "Đi thôi, Đại Cát đã nhóm lò sưởi xong rồi, chúng ta đến phòng của Bạch Thiện."

Bạch Thiện đi theo vào, vừa xem nàng châm cứu cho Ân Hoặc vừa hỏi: "Vậy giờ làm sao, ngươi định dạy bọn họ kiểu gì?"

Mãn Bảo nói: "Ta định nói với Trịnh đại chưởng quầy một tiếng, treo một tấm biển bên ngoài hiệu thuốc, châm cứu miễn phí cho mọi người, ưu tiên người bệnh. Có điều phải để Lưu y nữ châm, đúng rồi, còn có Tiểu Thược nữa."

Tiểu Thược vì Lưu y nữ đến mà đã căng thẳng suốt một thời gian, sợ mình bị Lưu y nữ vượt mặt, bị Mãn Bảo bỏ rơi. Cho nên gần đây hắn rất ân cần với Mãn Bảo, hận không thể trải thảm trước mặt Mãn Bảo, nàng đi đến đâu thì hầu hạ đến đó.

Mãn Bảo hết cách, để hắn an lòng, bèn định cho hắn cùng học châm cứu trước.

May mà hắn cũng đã ghi nhớ bản đồ huyệt vị, tiến độ cũng xấp xỉ Lưu y nữ.

Nhưng nếu để Mãn Bảo nói thật lòng, thì bản lĩnh y lý của Lưu y nữ còn trên cả Tiểu Thược, tuy rằng thời gian nàng tiếp xúc ngắn hơn hắn.

Nhưng sự thông minh của nàng ấy không hề thua kém gì hắn.

Sau khi châm cứu cho Ân Hoặc xong, Mãn Bảo cử động tay chân, nói với Bạch Thiện: "Về phần mấy cung nhân không bệnh trong cung thì thôi đi, chúng ta đừng có đi hại họ."

Bạch Thiện liền cười nói: "Ngươi chưa xem thử, sao biết họ không bệnh?"

"Hả?"
 
131,372 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 1293: Ngủ lại​


Nằm trên giường, Ân Hoặc vẫn còn tỉnh táo, tiếp lời: "Người trong cung, bất luận là thái giám hay cung nữ, trên người đều có bệnh cũ, đặc biệt là thái giám, thân thể không trọn vẹn, không biết có bao nhiêu bệnh tật nữa."

Bạch Thiện gật đầu, "Thay vì ngươi mở khám miễn phí bên ngoài Tế Thế Đường, phá vỡ quy tắc của hiệu thuốc, chi bằng vào cung châm cứu cho người ta đi. Có ngươi chỉ điểm, bọn họ vừa có thể học được thuật châm cứu, cung nhân cũng có thể được chữa bệnh, như vậy chẳng phải vẹn cả đôi đường sao?"

Mãn Bảo suy nghĩ: "Chuyện này phải nói với hoàng hậu mới được."

Bạch Thiện nói: "Chuyện nhỏ như vậy hà tất phải làm phiền hoàng hậu? Ngày mai ngươi vào cung châm cứu cho thái tử thì nói với Ngô công công một tiếng, hoặc là gặp Thượng cô cô thì nói một tiếng là được."

Ân Hoặc cũng nói: "Đôi khi những chuyện này cho hạ nhân làm, ngược lại sẽ tốt hơn là chủ tử ra lệnh."

Mãn Bảo ghi nhớ trong lòng.

Đợi đến giờ, Mãn Bảo rút kim trên người Ân Hoặc ra, hắn mặc quần áo đứng dậy, mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện từ phòng đối diện truyền ra, bèn hỏi: "Bạch nhị lại đi tìm Hướng công tử hỏi chuyện xưa à?"

Bạch Thiện sớm đã nghe đến mức lỗ tai mọc kén rồi, hắn đoán Hướng Minh Học cũng nói chán rồi, nhưng Bạch nhị cứ thích xác nhận đi xác nhận lại mấy chuyện.

Thấy Ân Hoặc mắt lấp lánh, hắn liền khoát tay nói: "Ngươi muốn đi nghe thì đi đi."

Ân Hoặc thoáng nhìn sắc trời, hơi do dự, "Trời không còn sớm nữa rồi.."

Mãn Bảo nói: "Hay là ở lại đây ăn tối? Giờ này chúng ta cũng sắp ăn tối rồi."

Nhưng nếu ở lại ăn tối, có thể trời sẽ tối mất.

Trời vừa tối, sương mù sẽ dày đặc, bên ngoài cũng sẽ càng lạnh hơn.

Ân Hoặc cau mày suy nghĩ.

Bạch Thiện thấy hắn lo lắng như vậy, liền không nhịn được nói: "Nếu ngươi thực sự muốn ở lại chơi, dứt khoát tối nay ngủ ở đây luôn đi, ngươi ngủ với Bạch nhị."

Ân Hoặc nói: "Như vậy không hay lắm nhỉ."

"Có gì không hay?" Bọn Mãn Bảo cảm thấy đây là chuyện rất bình thường, hồi nhỏ Mãn Bảo và Bạch nhị vì muốn chơi mà thường xuyên ngủ trưa ở nhà Bạch Thiện.

Ân Hoặc hơi chê Bạch Nhị, nhưng lại không tiện nói ra miệng, thế là ánh mắt rơi vào trên giường của Bạch Thiện.

Bạch Thiện lập tức nói: "Ta không được, buổi tối ta ngủ không yên, sẽ đá người."

Ân Hoặc rất nghi ngờ, "Bạch nhị không đá sao?"

Mãn Bảo nói: "Chỗ hắn có một cái giường gỗ, rất lớn, ngươi có thể nằm đó."

Cái đó vốn là ở trong thư phòng, chỉ là Trang tiên sinh cảm thấy không thể để bọn họ quá lười biếng, cộng thêm bên trong còn phải để bàn học nhỏ của ba người bọn họ, vị trí hơi hẹp, liền sai người chuyển cái giường gỗ đó ra.

Sau này vẫn luôn để trong phòng Bạch nhị lang.

Ân Hoặc liền động lòng, hắn cũng chỉ do dự một chút rồi nhanh chóng bảo Trường Thọ về nhà báo cho người nhà biết là tối nay hắn không về.

Đương nhiên Trường Thọ không dám bỏ hắn lại một mình mà về, thế là đi ra tiền viện bảo phu xe về báo, còn hắn thì ở lại, còn bám rịt Đại Cát để trốn Ân Hoặc, sợ thiếu gia nhà mình khăng khăng đuổi hắn về.

Ân Hoặc không để ý hắn lắm, tự thấy mình đã sắp xếp xong xuôi, đã báo cáo với gia đình rồi. Thế là rảo bước đến phòng Hướng Minh Học, ngồi cùng Bạch nhị lang nói chuyện với Hướng Minh Học.

Cho dù lúc này hắn đã biết cuốn truyện ký mà Bạch nhị lang viết chỉ có năm phần thật, năm phần còn lại đều là do bọn họ tự tô vẽ thêm, thì hắn vẫn vô cùng khâm phục Hướng Minh Học.

Hắn nhiệt tình hỏi thăm tình hình phục hồi chức năng của Hướng Minh Học, biết được mấy ngón chân của hắn đều có thể khẽ động đậy được rồi, thì cũng vui mừng khôn xiết.

Nhưng bầu không khí ở Ân gia lại không vui vẻ như vậy.

Biết tin Ân Hoặc muốn ngủ lại bên ngoài, Ân lão phu nhân liền nhíu chặt mày, lo lắng không nguôi.

Ân Lễ nhận được tin thì bình tĩnh sai người bày cơm, đỡ Ân lão phu nhân đến phòng ăn, "Mẫu thân không cần lo lắng, hẻm Thường Thanh có Chu tiểu thần y ở đó, Hoặc Nhi ở đó còn an toàn hơn ở nhà."

"Dù sao cũng không phải nhà mình, có nhiều bất tiện."

Ân Lễ không để ý, hắn hành quân đánh trận ngủ qua bãi hoang, gặm qua cỏ dại, bất tiện hơn nữa có thể bằng ở ngoài hoang dã sao?

Nhưng hắn không nói ra, chỉ là vẻ mặt hắn trầm tĩnh, thái độ rất kiên quyết, hắn sẽ không phái người đi đón Ân Hoặc về nhà.

"Người trẻ tuổi mà, nói chuyện vui vẻ cùng bạn bè thâu đêm suốt sáng là chuyện thường."

"Đối với người khác thì là chuyện thường, nhưng đối với Hoặc Nhi thì không phải," Ân lão phu nhân nói: "Thân thể của nó sao chịu được thức khuya."

Ân Lễ vẫn nói những lời đó, "Hẻm Thường Thanh có Chu tiểu thần y, nàng chắc chắn sẽ khuyên can, Hoặc Nhi rất nghe theo lời khuyên của nàng."

Ân lão phu nhân:.

Cuối cùng Ân gia vẫn không phái người đi đón Ân Hoặc về, thậm chí Ân lão phu nhân bảo người đưa chút đồ ăn và quần áo đến hẻm Thường Thanh cũng bị Ân Lễ ngăn lại.

Ân Lễ cảm thấy như vậy rất bất lịch sự, sẽ cho người ta cảm giác nhà các ngươi đang bạc đãi con trai ta.

Cho nên Ân Hoặc không bị ai làm phiền mà ăn một bữa tối rất bình thường ở hẻm Thường Thanh. Trang tiên sinh tỏ vẻ hoan nghênh việc hắn ở lại, sau đó sau bữa tối bọn họ đến thư phòng học tập, ông cũng tiện tay chỉ dạy bài vở luôn cho hắn.

Ân Hoặc ngẩng đầu nhìn đám Bạch Thiện, thấy bọn họ đang cúi đầu làm bài tập. Trang tiên sinh đi qua từng bàn, chỉ điểm bài tập của bọn họ xong thì chắp tay sau lưng trở về chỗ ngồi của mình đọc sách.

Cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao Bạch Thiện ở Quốc Tử Học lại tiến bộ nhanh đến vậy, bởi vì hắn tan học rồi còn có tiên sinh dạy, nhà hắn thì không có.

Bạch Thiện làm xong bài tập, trước tiên dâng lên cho Trang tiên sinh kiểm tra nhận xét, lúc này mới mò lấy sách ngoại khóa ra xem.

Mãn Bảo là người thứ hai hoàn thành bài tập, cũng được nhận xét xong mới trở về chỗ ngồi của mình, mò ra một tờ giấy trắng lo lắng suy nghĩ.

Nàng đang nghĩ, rốt cuộc phải dạy Lưu y nữ như thế nào mới tốt đây.

Trước ngày hôm nay nàng không cảm thấy chuyện này có gì khó, trên tay nàng có bệnh án gì thì dạy cái đó thôi, hằng ngày lại học thêm bắt mạch, thời gian lâu rồi tự nhiên sẽ học được y thuật, bản thân nàng cũng từng học như vậy.

Nhưng hôm nay kiểm tra thuật châm cứu của Lưu y nữ rồi, Mãn Bảo cảm thấy không thể cứ đấm đá lung tung như vậy được. Bởi vì tuy rằng nàng ở ngoài đời đã thực sự học y thuật như vậy không sai, nhưng trong hệ thống, nàng lại học y thuật với thầy Mạc một cách có hệ thống.

Nghĩ kỹ lại, Trang tiên sinh dạy bọn họ, mấy năm đầu cũng đều dạy những thứ giống nhau, hai năm nay mới trở nên không giống nhau.

Vậy phải bắt đầu dạy Lưu y nữ từ đâu đây?

Mãn Bảo lo lắng không nguôi.

Bạch Thiện làm hai cái ghi chú, ngẩng đầu thấy nàng chống cằm ngẩn người, liền lén nhìn thoáng qua Trang tiên sinh. Thấy ông đang đọc sách, không để ý bên này, bèn lén đưa chân đá nàng một cái, nhỏ giọng bất mãn: "Ta đang tìm tài liệu cho ngươi, sao ngươi lại ngẩn người?"

Mãn Bảo nói: "Đây không phải là ngẩn người, là đang suy nghĩ."

"Đừng nghĩ nữa, ngươi tra tài liệu trước đi, sách ta mượn từ Tàng Thư Lâu về đấy, ngươi mau đọc đi, hai hôm nữa ta phải trả rồi mượn hai quyển khác," Bạch Thiện nói: "Tháng sau ta thi cuối năm rồi, phải gấp rút ôn bài."

Mãn Bảo bèn gạt những suy nghĩ không có manh mối sang một bên, lôi sách Bạch Thiện đưa ra đọc, nhưng nàng vẫn bày tỏ sự bất mãn: "Ngươi đá đau ta rồi."

Bạch Thiện: "Không thể nào, ta đã nương chân rồi đấy."

"Đây là mùa đông mà, vốn dĩ dễ đau hơn."

Bạch Thiện: "Nhưng ngươi mặc cũng nhiều mà."

Ân Hoặc đang ngồi cùng với Bạch nhị lang ngơ ngác nhìn hai người đối diện. Bạch nhị lang thấy hắn sững sờ hồi lâu, bèn ngẩng đầu lên nhìn một cái rồi lại cúi xuống tiếp tục làm bài tập. Như mọi khi, hắn luôn là người hoàn thành bài tập cuối cùng.

Hắn thờ ơ nói: "Đừng nhìn nữa, họ cãi nhau một lúc rồi sẽ thôi."

Ân Hoặc tò mò hỏi: "Họ thường như vậy à?"

Bạch nhị lang "Ừ" một tiếng, đáp: "Từ nhỏ đã vậy rồi, cứ dăm ba ngày lại đánh nhau, ta không thể hiểu nổi họ, có gì đáng đánh nhau chứ?"

Cứ như thể hắn chưa từng đánh nhau với họ vậy.
 
131,372 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 1294: Thân phận thấp kém​


Hôm sau, Ân Hoặc cùng họ đến trường, hiện tại thân thể của hắn đã khỏe hơn nhiều. Tuy rằng hắn vẫn phải uống thuốc đều đặn, cách một thời gian lại phải châm cứu, nhưng không đến nỗi động một chút là ngã bệnh như trước đây, suy yếu đến mức không xuống nổi giường.

Hôm nay Mãn Bảo cũng rất bận, nàng phải đến Lý phủ khám cho Hàn ngũ nương tử trước, sau khi kiểm tra vết thương, nàng trịnh trọng nói: "Tốt rồi, vết thương đã lành, có thể thả lỏng hơn. Nhưng vẫn phải cẩn thận một thời gian, cố gắng đừng để dính nước, đợi cô hết cữ, vết thương này coi như khỏi hẳn."

Hàn ngũ nương tử thở phào nhẹ nhõm, hỏi: "Vậy tôi có thể gặp người được chưa?"

Thời gian này nàng ấy chẳng được gặp ai, ngoại trừ Lý ma ma có thể ôm đứa bé vào thăm nàng ấy, thì chỉ có một nha đầu và đại tỷ của nàng ấy được vào phòng.

Bởi vì Mãn Bảo nói đáng sợ quá, nên cả Lý gia và Hàn gia đều không ai dám vào phòng thăm Hàn ngũ nương tử.

Mãn Bảo nghiêm mặt nói: "Vẫn nên tĩnh dưỡng là chủ yếu."

Nhưng nàng cũng không nói là không được gặp, dù sao tâm trạng của sản phụ cũng rất quan trọng.

Nàng nói: "Phải chú ý sạch sẽ, cho nên đừng tụ tập quá đông."

Hiển nhiên Hàn ngũ nương tử cũng nghe người ta kể lại "thuyết ngoại tà" của Mãn Bảo rồi, thân mình run lên một cái rồi gật đầu lia lịa.

Nhưng lệnh cấm đã nới lỏng, Hàn ngũ nương tử quả thực cũng thoải mái hơn nhiều. Tuy rằng nàng ấy không ồ ạt cho người thân bạn bè vào nhà, nhưng một ngày cũng có thể gặp thêm vài người.

Gặp phải lúc người đến thăm nàng ấy đông, nàng ấy sẽ cho người khiêng một cái bình phong thật lớn chắn giữa họ, tự thấy có thể chắn được ngoại tà.

Cũng phải nói, ít nhiều gì cũng có chút tác dụng, ít nhất là hai ngày sau Mãn Bảo đến thăm nàng ấy, thì không thấy vết thương của nàng ấy trở nặng.

Khám cho Hàn ngũ nương tử xong, Mãn Bảo liền vào cung khám cho thái tử.

Lúc rời đi, vẫn như thường lệ là Ngô công công đưa Mãn Bảo ra khỏi cung. Mãn Bảo liền nhân cơ hội đề cập đến việc tìm người luyện tập châm cứu, để Ngô công công yên tâm, Mãn Bảo bảo đảm: "Khi ba người họ châm cứu, tôi sẽ trông chừng, tuyệt đối không để họ châm hỏng người đâu."

Cung nhân làm người luyện châm cho Lưu y nữ và Tiêu y nữ do thái tử tìm trước kia là Ngô công công phụ trách, mặt hắn cứng đờ lại rồi hỏi, "Mấy cung nhân tìm cho Lưu y nữ trước kia.."

"Tôi hỏi Lưu y nữ rồi, đều là người mới vào cung không lâu, trên người không có bệnh tật gì lớn, có một vài huyệt vị châm vào thì không tốt."

Lòng Ngô công công khẽ động, nhỏ giọng hỏi: "Nghe ý của Chu tiểu thần y, đây là định châm cứu theo chứng bệnh?"

Mãn Bảo cạn lời: "Đương nhiên là phải châm cứu theo chứng bệnh rồi, châm lung tung, châm hỏng người thì sao?"

Ngô công công đảo mắt một vòng, cười nói: "Phải, Chu tiểu thần y nói phải, vậy ngài chỉ cần cung nữ thôi, hay là.."

"Cần tất."

Ngô công công dò hỏi: "Nhưng Lưu y nữ và Tiêu y nữ là để khám bệnh cho hoàng hậu, nên.."

Hoàng hậu là nữ, cho nên cung nhân Ngô công công tìm trước đây cho đám Lưu y nữ cũng đều là cung nữ.

Mãn Bảo lại nói: "Nhưng Lưu y nữ phụng mệnh theo tôi học y thuật, huyệt vị trên người đàn ông đương nhiên cũng phải học."

Ngô công công tỏ vẻ đã hiểu, hắn cười đáp: "Chu tiểu thần y yên tâm, tôi hiểu rồi, nhất định sẽ tìm đủ người cho ngài, ngài xem thời gian châm cứu.."

Mãn Bảo nghĩ ngợi rồi nói: "Tôi phải chuẩn bị một chút, vậy đi, ngày mai tôi nghỉ tắm gội, vậy thì tính từ ngày kia đi. Mỗi ngày từ giờ Thân đến giờ Dậu, ngài xem là chúng tôi vào cung, hay là các ngài ra cung?"

Ngô công công lập tức đáp: "Nhiều người như vậy ra cung thì hơi phiền phức, e là phải làm phiền tiểu thần y vào cung rồi."

Mãn Bảo tỏ vẻ không thành vấn đề, chỉ nói: "Lưu y nữ và Tiêu y nữ ra vào cung không có vấn đề gì, nhưng bên cạnh tôi còn có một dược đồng tên là Tiểu Thược.."

Ngô công công lập tức cười nói: "Tiểu thần y vào cung xem bệnh, mang theo một dược đồng là chuyện thường, lát nữa tôi nói với người gác cổng là được."

Mãn Bảo gật đầu.

Ngô công công tiếp tục hỏi: "Vậy chỗ xem bệnh.."

"Tìm đại hai gian phòng liền nhau là được, hoặc là tìm một gian phòng cũng được, chỉ là bên trong tốt nhất nên dùng bình phong và rèm ngăn thành mấy gian nhỏ, rồi bày thêm mấy cái giường gỗ."

Ngô công công ghi nhớ.

"Có cần dược liệu gì không?"

"Người còn chưa khám, không thể xác định cần dược liệu gì." Có điều Mãn Bảo cũng có chút nghi hoặc, nàng hỏi: "Tôi kê đơn, các người có thể đến Thái y viện bốc thuốc ư?"

Ngô công công cười đáp: "Tiểu thần y nói đùa rồi, bọn tiện nhân như chúng tôi sao dám cầm đơn thuốc đến Thái y viện bốc thuốc chứ?"

Thật sự mà đi bốc, người hầu hạ bên người như hắn e rằng còn phải nghỉ ngơi một thời gian, đừng nói đến những nội giám cung nữ không quyền không thế. Một khi trên người mang theo mùi thuốc, nhẹ thì sẽ bị điều đến chỗ kém hơn, nặng thì sẽ bị đưa đến hoàng trang hoặc phòng dịch, như vậy mới là mất mạng.

Nhưng châm cứu thì không có những phiền não này, kim châm vào người thì không chút mùi vị, mà người như hắn, nếu kiểm tra ra bệnh, còn có thể lén lấy tiền mua một ít thuốc từ Thái y viện. Lúc không phải ca trực thì uống một bát, ít nhiều gì cũng có chút tác dụng.

Ngô công công thầm tính toán, quyết định xếp mình là người khám đầu tiên.

Ngô công công tươi cười đưa Mãn Bảo đến cổng cung, nhìn nàng lên xe ngựa rời đi, lúc này mới xoay người mang theo tiểu nội giám về đông cung.

Tiểu nội giám thấy không có ai, lập tức đuổi theo, "Sư phụ, Chu tiểu thần y châm cứu là chỉ châm cho đông cung chúng ta thôi, hay là tính cả người trong cung khác nữa?"

Ngô công công liếc hắn một cái: "Thằng nhóc thúi, ngươi muốn làm gì?"

Tiểu nội giám cười ngại ngùng, "Sư phụ cũng biết, con có một người đồng hương vào cùng năm với con, đang làm việc ở Chu Minh Môn. Hôm trước hắn quét vườn bị ngã một cú.."

Ngô công công trầm mặc một chút rồi đáp: "Cũng không biết tốc độ khám bệnh của mấy người Chu tiểu thần y thế nào, cứ liệt hắn vào đợt thứ hai đi, có khám được hay không thì phải xem vận may của hắn."

Tiểu nội giám hiểu, cũng không dám cầu xin thêm, được liệt vào danh sách là hắn đã vô cùng cảm kích rồi.

Mãn Bảo ra khỏi cung liền về thẳng nhà, xe ngựa vừa vào hẻm, nàng đã nghe thấy nhà mình vọng ra tiếng náo nhiệt.

Nàng nhảy xuống xe ngựa, thấy cổng nhà mình mở toang, bèn tò mò đi vào. Vừa hay thấy Chu tứ lang và đám Tam Tử đang khiêng hết chuyến đồ này đến chuyến đồ khác vào trong nhà.

Mãn Bảo hiếu kỳ sán lên xem rồi hỏi, "Tứ ca, trong thùng này có gì vậy ạ?"

Chu tứ lang đang chỉ huy người khiêng đồ giật mình, quay người thẳng thừng vỗ lên đầu nàng một cái: "Muội dọa chết ta, đi đường không gây tiếng động gì cả. Đây đều là da lông ta mua của người ta, định vận chuyển về thành Ích Châu bán lại đó."

Chu tứ lang đắc ý lắm, hắn lôi một cái bọc ra nhét cho nàng, "À phải rồi, trong này có mấy tấm lông cáo, cho muội cầm đi may áo khoác lông cáo. Ta thấy mấy tiểu thư nhà giàu ở kinh thành đều khoác cái này, muội cũng làm một cái mà khoác."

Mãn Bảo nói: "Muội có rồi, là hoàng hậu tặng, còn là màu trắng nữa."

Nàng mở ra xem, phát hiện màu của mấy tấm lông cáo Chu tứ lang cho nàng không đều lắm, lại đa phần là màu xám, bèn thấy cũng không tệ, ít nhất là đỡ bẩn.

Ai ngờ Chu tứ lang vừa nghe nàng có rồi, còn là lông cáo trắng hiếm có, lập tức giật lấy cái bọc từ tay nàng, "Vậy thì tốt quá, muội có rồi thì mấy cái này đem về bán đi. Ta nói cho muội biết, Ích Châu cũng lạnh lắm đó, mấy thứ này chắc chắn sẽ bán được giá."

Lúc nãy cho hắn còn hơi tiếc của kìa.
 
131,372 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 1295: Gán nợ​


Mãn Bảo ôm khư khư gói đồ không muốn đưa cho hắn, Chu tứ lang kiên quyết giật lấy, nói: "Áo lông cáo có một cái là đủ rồi, mùa đông cũng không kéo dài lâu, sắp đến Tết rồi, qua Tết là bớt lạnh ngay."

Mãn Bảo nghe vậy, dù cũng không nhất thiết phải có chiếc lông cáo này, nhưng vẫn không nhịn được nói: "Ích Châu ấm hơn kinh thành nhiều."

"Nhưng người ta cũng giàu hơn nhà mình."

Mãn Bảo thở dài, không tranh với hắn nữa, chỉ nhìn đống đồ trong sân, tò mò hỏi: "Vậy tứ ca định về nhà à?"

"Đúng vậy," Chu tứ lang nói một cách đương nhiên: "Ban đầu ta định đến thay lão ngũ, nhưng không phải lần này dẫn cả bọn Tam Tử tới sao, không thể tùy tiện bỏ bọn nó ở kinh thành được, nên phải đi nhận việc khác. Ta thấy bây giờ lão ngũ trông coi quán cơm cũng tốt, ta sẽ dẫn bọn Tam Tử đi nhận việc khác bên ngoài."

"Hơn nữa dược liệu trồng trên núi ở nhà ngày càng nhiều, năm nay nhà còn trồng thêm hai mươi mấy cây táo đỏ nữa, nhiều dược liệu như vậy đều cần người vận chuyển ra ngoài bán. Ta chắc chắn phải đi lại giữa nhà và kinh thành, trông quán cơm cũng không tiện."

Tóm lại, lý do của Chu tứ lang rất đầy đủ, Mãn Bảo cũng bị thuyết phục, nhưng Chu ngũ lang thì không.

Biết tứ ca lại muốn về nhà, còn mình thì phải ở lại kinh thành, hắn không vui, "Đệ phải về nhà chứ, vợ đệ còn ở nhà mà. Vốn dĩ đã nói trước rồi, đệ đến nửa năm, huynh đến nửa năm, sao có thể trở mặt được?"

Chu tứ lang nói: "Từ nhà đến kinh thành, đường dễ đi cũng phải mất chín, mười ngày, thời tiết này có thể phải đi nửa tháng. Một năm đi về hai chuyến, đệ không thấy mất công à?"

"Vợ con đệ vẫn ở nhà, đệ đã nửa năm không gặp họ rồi."

Chu tứ lang hận sắt không thành thép, "Đệ có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến vợ con không? Nghĩ nhiều đến chuyện kiếm tiền đi."

Chu ngũ lang không đồng tình, "Huynh mới từ nhà ra đương nhiên không nghĩ rồi, hơn nữa kiếm tiền là vì cái gì, chẳng phải là vì vợ con.. Và cha mẹ sao?"

"Đệ giỏi thì đặt cha mẹ lên trước vợ con đi."

Chu ngũ lang liền quay sang nói với Mãn Bảo: "Mãn Bảo, muội xem huynh ấy cãi cùn này."

Mãn Bảo cũng nhớ cha mẹ rồi, nên rất hiểu ngũ ca, bèn an ủi hắn: "Không sao ngũ ca, đợi bọn Bạch Thiện thi xong chúng ta cũng về nhà ăn Tết."

Chu tứ lang ngập ngừng, "Trong cung có cho muội về không?"

Mãn Bảo không để ý, "Không sao, bệnh tình của hoàng hậu đã ổn định rồi, bệnh của thái tử cũng không phải bệnh cấp tính, đến lúc đó kê đơn thuốc cho hắn, rồi để mấy người Lưu y nữ định kỳ đến châm cứu cho hắn là được."

Chu tứ lang nghe nàng nói dễ dàng như vậy thì tin ngay.

Chu lục lang lại lo lắng hỏi: "Vậy cửa hàng thì sao?"

Chu ngũ lang đáp không nghĩ ngợi, "Đóng lại thôi, chúng ta về nhà ăn Tết trước đã."

Chu lục lang không nỡ, "Tết nhất buôn bán tốt lắm đấy."

Chu tứ lang nói: "Tính cách của hai huynh đệ này trung hòa được cho nhau thì tốt."

Một người không quá nhớ vợ, một người không quá lưu luyến ở bên ngoài.

Mãn Bảo liền nói: "Tứ ca, nếu huynh được một nửa thật thà như tam ca thì tốt."

Chu ngũ lang: "Đúng vậy, tam ca mà được một nửa xảo quyệt như huynh thì tốt."

Đám Chu Lập Trọng vừa ngồi ăn vừa nghe mấy cô chú cãi nhau, không để bụng chút nào.

Nhưng Mãn Bảo lại nhớ ra một số chuyện, "Tứ ca, nhiều da lông như vậy, huynh lấy đâu ra tiền?"

"Hai xe dược liệu chúng ta vận chuyển đến đều bán hết rồi, còn có tiền cha mẹ bảo ta mang lên kinh thành cho muội nữa."

Mãn Bảo còn đang tính nhẩm, Chu Lập Quân đang ghi sổ sách đã kéo bàn tính sang gảy mấy cái, rồi ngẩng đầu lên nói với Mãn Bảo: "Cô nhỏ, còn thiếu một nghìn lượng bạc nữa ạ."

Mọi người lập tức đồng loạt ngẩng đầu nhìn Chu tứ lang.

Ánh mắt Chu tứ lang lảng tránh một chút rồi nói: "Số da lông còn lại là nợ."

Chu ngũ lang ôm ngực, run giọng hỏi: "Người ta dựa vào đâu mà cho huynh nợ?"

"Ta viết giấy nợ rồi, họ cũng biết nhà mình có cửa hàng ở kinh thành," Chu tứ lang nhìn Mãn Bảo: "Ý ta là, nếu lục lang đã không muốn về lắm, thì cứ ở lại trông cửa hàng đi, đến lúc đó thuê thêm mấy người giúp việc cũng được."

Chu lục lang lập tức nhìn Mãn Bảo, "Mãn Bảo xem đi, tứ ca gán ta cho Hồ thương* rồi."

* Hồ thương: Lái buôn người Hồ

Mấy huynh đệ bọn họ đè Chu tứ lang xuống định đánh, Chu tứ lang liền kêu lên: "Chúng ta nhất định sẽ kiếm được tiền mà, da lông ở Ích Châu bán chạy lắm!"

Chu ngũ lang cũng từng làm thu mua, rất hiểu thị trường, đè tứ ca xuống hỏi, "Da lông ở kinh thành cũng không thiếu đầu ra, sao Hồ thương lại bằng lòng cho huynh nợ? Huynh đã trả cho họ bao nhiêu tiền lãi?"

Chu Lập Trọng cũng không nhịn được nói: "Tứ thúc, đường mùa đông không dễ đi đâu, nếu quy định thời gian rồi lỡ mất hẹn, mất tiền là chuyện nhỏ, mất uy tín mới là chuyện lớn."

"Ôi dào, ta ngốc đến thế à?" Chu tứ lang đẩy Chu ngũ lang đang đè trên người mình ra: "Một nghìn lượng bạc nợ này vừa là tiền hàng của họ, vừa là tiền đặt cọc cho chúng ta."

Hắn nói: "Mấy Hồ thương này rất thích trà, biết Mân Châu và Ích Châu chúng ta có trà, nên đã đặt trà của ta, chúng ta còn bàn cả giá rồi."

Chu ngũ lang và Chu lục lang ngập ngừng buông hắn ra, Chu tứ lang đắc ý nói: "Vậy nên mấy đứa xem, ta đi một chuyến đã làm được hai mối làm ăn rồi, không lỗ chút nào."

Chu lục lang vẫn còn nghi ngờ, "Lỡ huynh không mua được trà thì sao?"

"Phì phì phì, đệ đừng nói gở," Chu tứ lang nói: "Hồi ở Ích Châu ta cũng từng vác bao trà cho người buôn trà rồi, ta biết họ thu mua trà ở đâu, năm sau ta đi sớm hơn họ, không tin là không mua được."

Mãn Bảo từng đọc được những giới thiệu tương tự trong mấy quyển tiểu thuyết ở Bách Khoa Quán. Nghe nói vào thời viễn cổ, người trên thảo nguyên vì luôn ăn thịt, thiếu rau xanh, nên cơ thể thiếu vitamin, thường mắc bệnh trướng bụng, ăn uống không thông, nhưng có trà thì có thể giảm bớt chứng bệnh này, người cũng sống lâu hơn.

Mãn Bảo: "Có phải họ không yêu cầu loại trà không?"

Chu tứ lang: "Đúng vậy, chỉ cần là trà là được."

Mãn Bảo liền thở ra một hơi, nói với Chu ngũ lang và Chu lục lang: "Không sao, nếu tứ ca thực sự không mua được trà thì cũng không sao, lấy trà mà mấy người lý trưởng hay uống cũng được. Đến lúc đó về thôn cứ thu mua nhiều ở các thôn lân cận."

Nghĩ đến hương vị của loại trà kia, Chu ngũ lang và Chu lục lang đều nhăn nhó, nói với vẻ không tin, "Trà đắng như vậy, ai mà thích?"

Chu tứ lang cũng rất nghi ngờ.

Mãn Bảo lại đáp chắc chắn: "Cũng giống như việc tứ ca không biết chọn da lông bọn họ đưa cho, bọn họ cũng sẽ không kén chọn hương vị trà mà tứ ca đưa đâu."

Chu tứ lang còn lâu mới nhận chuyện này, nói: "Ai bảo ta không biết chọn lựa chứ? Ta chọn kỹ lắm đó, mấy tấm da thú quá tệ ta đều lọc ra hết rồi."

Mà lúc này, ngay tại một sân nhỏ cách tửu lâu nhà họ Chu không xa, mấy người Hồ mặc áo lông thú đang chen sát bên lò sưởi hơ ấm. Vừa sưởi, họ vừa nói: "Không ngờ chúng ta thật sự bán được chỗ da lông đó. Tên Chu tứ đó đúng là chẳng biết chọn lựa gì cả, bao nhiêu tấm da có lỗ thủng hắn đều lấy hết."
 
131,372 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 1296: Dụ dỗ​


Lời này vừa thốt ra, người bên cạnh liền vỗ lên đầu hắn, tức giận nói: "Sau này bớt nói những lời này đi, da lông của chúng ta vốn đã khó bán, ngươi còn cứ luôn miệng nói miếng da này hỏng rồi, miếng da kia không tốt, lỡ như sau này Chu tứ không mua nữa thì sao?"

"Bây giờ ta chỉ lo một điều, là Chu tứ kia có thật sự có trà không?"

"Chắc chắn là có, ta nghe nói đất Thục nhiều trà lắm, chỉ là mấy thương nhân trà kia khinh người, chê bộ lạc của chúng ta nhỏ, không chịu bán trà cho chúng ta."

Thương nhân đương nhiên không chê bộ lạc của họ nhỏ, mà là chê họ trả ít tiền.

Nhưng không bán được da lông thì không có tiền, mà những khách thương chuyên buôn bán da lông kia ép giá da lông của họ rất thấp, chưa nói cái khác, da lông của họ hễ có một chút tì vết nào là đã không lấy rồi.

Còn Chu tứ lang thì sao, trên người hắn ít tiền, việc gặp gỡ mấy khách thương, Hồ thương này là do hắn dẫn bọn Tam Tử đi giúp chuyển dược liệu cho Tế Thế Đường, giữa đường có một đoạn tuyết quá dày, đợi bọn họ dọn tuyết trên đường xong xuôi thì phía sau đã có một đám khách thương và Hồ thương đông nghịt kẹt cứng.

Xưa nay mặt Chu tứ lang luôn dày, lại cởi mở, lớn bằng từng này là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nhiều người Hồ như vậy, ngựa mà những người Hồ này cưỡi cực kỳ cao lớn, cực kỳ oai phong.

Hắn không khỏi nhìn thêm mấy lần, rồi móc nối được với người ta.

Những Hồ thương kia không chỉ chở da lông đến, mà còn có một số dược liệu, đá quý, ngựa rất đắt tiền..

Những thứ này, Chu tứ lang đều không mua nổi.

Vẫn mua được, nhưng số lượng nhất định rất ít, hắn suy nghĩ một chút, cảm thấy mình mua rồi cũng không bán được, bởi vì những người mà hắn quen biết không ai mua nổi những thứ này.

Huống chi những thứ này phần lớn đều đã có khách hàng tiềm năng, những dược liệu, đá quý và ngựa kia đều sẽ bán cho khách quen, chỉ có một lượng lớn da lông thì hắn còn có thể chọn lựa.

Nhưng Chu tứ lang hỏi giá xong cũng chùn bước.

Đường tuyết khó đi hơn hắn tưởng, vốn dĩ đã nói là hai ngày có thể đi về, kết quả chỉ riêng việc dọn tuyết bọn họ đã dọn mất một ngày, lúc về thì mất hai ngày rưỡi.

Cuối cùng áp tải dược liệu của Tế Thế Đường về Tế Thế Đường xong, hắn liền dẫn bọn Tam Tử chạy đến giữa đám khách thương, Hồ thương kia.

Bọn họ không kén việc làm, có thể giúp người ta rao hàng, cũng có thể giúp người ta khuân vác, thêm vào đó có tình nghĩa ba ngày đồng hành, bọn họ rất dễ tìm việc.

Chu tứ lang chỉ muốn nghe ngóng thêm chút tin tức, xem có hàng hóa nào mà hắn mua nổi không, còn bọn Tam Tử thì đơn thuần chỉ muốn kiếm tiền.

Dù sao bây giờ bọn họ đều đang ăn ở trong trạch viện ở hẻm Thường Thanh, cũng không tiện cứ ăn không ngồi rồi mãi.

Kết quả ở trong phường thị mấy ngày, Chu tứ lang liền đụng phải mấy người của bộ tộc Đột Phát này.

Hết cách, mấy người này quá nổi bật, bởi vì da lông mà bọn họ mang đến chỉ bán được mấy tấm, số còn lại đều chất đống ở đó, vì mặc cả mà bọn họ suýt chút nữa đánh nhau với người ta ở phường thị.

Mấy khách thương kia ra giá quá thấp, nếu thật sự bán theo giá mà họ đưa ra, bọn họ đừng nói là mua muối và trà, ngay cả tiền lộ phí đi về có lẽ cũng không đủ.

Cái giá đó cũng chỉ cao hơn một chút so với giá mà khách thương đến bộ lạc của họ thu mua.

Bọn họ mơ hồ biết mình bị nhắm vào, nhưng hoàn toàn không tìm ra được cách giải quyết, giống như con thú bị nhốt trong phường thị vậy.

Chu tứ lang ngồi xổm ở bên cạnh xem hai ngày, thấy bọn họ thật sự ủ rũ không chịu nổi, bèn ra tay.

Hắn dào dạt đắc ý nói với mấy đứa em trai, em gái, cháu trai, cháu gái: "Ta ở trong phường thị khuân vác rao hàng cho người ta, đều đã nghe ngóng rõ giá cả da lông rồi. Tâm địa của mấy khách thương kia thật đen tối, bắt nạt đám A Lục Đôn đến lần đầu, tiếng Hán nói không tốt, trực tiếp ép giá xuống dưới một thành."

Mãn Bảo trợn to mắt, "Tàn nhẫn vậy sao?"

Chu tứ lang gật đầu, "Cho nên ta mới có cơ hội mua hết hàng của bọn họ."

Tiền mà hắn mang đến không nhiều, mà hai xe dược liệu kia nhìn thì nhiều, nhưng đều không phải là loại cực kỳ quý hiếm, tổng cộng chỉ bán được 128 lượng. Nhưng đối với nhà bọn họ mà nói thì thu nhập này đã rất khá rồi, dù sao đất trồng dược liệu đều là ở trên núi và đất khô cằn.

Nhưng đối với Chu tứ lang muốn nhúng một chân vào nghề buôn bán da lông thì không đủ lắm, bởi vì tính cả toàn bộ gia sản mà nhà cho hắn mang lên kinh thành, tính đi tính lại cũng chỉ có hơn 400 lượng, chưa đến 500 lượng.

Nhưng cuối cùng Chu tứ lang vẫn dùng trà còn chưa thấy bóng dáng đâu để nợ số hàng còn lại, tổng cộng tính ra là 1000 lượng.

Chu Lập Quân thường xuyên ghi chép sổ sách rất tò mò, "Kỳ lạ, sao giá cả lại chẵn như vậy, vừa đúng 1000 lượng?"

Chu tứ lang cười hì hì đáp: "Vốn dĩ không có nhiều như vậy, nhưng còn có mấy Hồ thương có da lông vì có chút hư hỏng không dễ bán, luôn bị khách thương ép giá, A Lục Đôn và họ quen biết, liền bảo họ mang đến, gộp chung vào làm hàng của bọn họ."

Mọi người há hốc mồm, vậy nên A Lục Đôn còn phải bỏ tiền ra mua da lông của người ta rồi sang tay cho Chu tứ lang nợ?

Chu ngũ lang nuốt nước miếng hỏi, "Tứ ca, tiền lãi.."

Chu tứ lang liếc hắn, "Lãi gì mà lãi, ta và A Lục Đôn là bạn bè, đều đã nói đây là tiền đặt cọc mua trà rồi, tính lãi gì chứ?"

Mọi người: ".. Vậy bọn họ là vì cái gì?"

Chu tứ lang hùng hồn đáp: "Đương nhiên là vì uy tín của ta! Hiểu không?"

Mấy người đồng loạt lắc đầu, bọn họ thật sự khó mà tưởng tượng được, tứ ca (tứ thúc) lại có thứ gọi là uy tín.

Phải biết rằng, trong nhà họ Chu bọn họ, hắn là người không có uy tín nhất đó!

Chu tứ lang hít một hơi, lúc này còn có việc cầu người, cho nên hắn quyết định nhẫn nhịn.

Hắn nặn ra vẻ mặt tươi cười nhìn về phía Chu lục lang, cố gắng thân thiện nói: "Cho nên lão lục, đệ xem, hay là đệ cứ ở lại kinh thành ăn Tết đi?"

Chu lục lang kinh hãi, "Một mình đệ? Nói cho cùng huynh vẫn là gán nợ đệ cho Hồ thương."

"Gán nợ gì chứ, trước khi ta chưa về, đệ vẫn có thể mở cửa hàng làm ăn bình thường, sau khi ta về, sổ sách coi như thanh toán xong," Chu tứ lang nói: "Chứ nếu chúng ta đều về nhà ăn Tết, thấy cửa hàng đóng cửa, đám A Lục Đôn chắc chắn sẽ lo.."

Chu lục lang liền nhìn về phía Chu Lập Quân, chỉ nàng nói: "Muốn đệ ở lại cũng được, nhưng Nhị Nha cũng phải ở lại, một mình đệ chắc chắn không làm được. Việc thu tiền kết toán sổ trong cửa hàng luôn là nàng làm."

Chu tứ lang do dự, "Không phải Lập Trọng và Lập Uy cũng làm được sao, ta còn muốn dẫn Lập Quân về mua trà nữa."

Chu Lập Quân: "Không được, con muốn về nhà ăn Tết!"

Chu Lập Trọng và Chu Lập Uy cũng nói: "Chúng con cũng muốn về nhà."

Chu tứ lang liền nói bọn họ, "Các con còn nhỏ tuổi, đừng lúc nào cũng nghĩ đến nhà, bên ngoài tốt như vậy, sao cứ luôn nghĩ đến chuyện về nhà? Lúc ta bằng tuổi các con đã nghĩ đến chuyện xông xáo bên ngoài rồi, nên các con xem, giờ ta mới có tiền đồ như này được chứ?"

Mọi người lạnh lùng nhìn hắn, hoàn toàn không thấy hắn có tiền đồ chỗ nào.

Chu tứ lang hết cách, chỉ đành thở dài: "Được rồi, ai chịu ở lại, ta cho người đó mười lượng bạc!"

Vài người đảo mắt, hỏi ngay: "Lấy từ quỹ chung ạ?"

Chu tứ lang bực bội đáp: "Nhảm nhí, đây là chuyện làm ăn của chung, không lấy từ quỹ chung chẳng lẽ các con muốn lấy từ tiền riêng của ta chắc."

Ngay cả Chu ngũ lang cũng hơi động lòng, nhưng cuối cùng vẫn kiên quyết về nhà đón Tết.

Mãn Bảo thì chẳng động lòng vì mười lượng bạc, mà nàng cũng không thuộc phạm vi bị Chu tứ lang dụ dỗ. Cha mẹ mà biết hắn giữ Mãn Bảo không cho nàng về nhà ăn Tết, bọn có có thể đuổi theo đánh hắn một vòng thôn Thất Lí luôn.
 
131,372 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 1297: Bàn bạc​


Cuối cùng, Chu lục lang và ba người cháu trai, cháu gái quay lưng lại lén lút bàn bạc một hồi, cuối cùng đồng ý với đề nghị của Chu tứ lang.

Chu lục lang nói: "Lập Trọng và Lập Quân ở lại đây, huynh dẫn ngũ ca và Lập Uy về nhà đi, Lập Uy tính toán cũng khá lắm."

Chu tứ lang không muốn, "Nó kém xa Lập Quân, Lập Quân không về thì cũng phải để Lập Trọng về với ta chứ, dù sao nó cũng là cháu đích tôn."

Chu Lập Quân có chút đắc ý, nhưng nàng cũng có tính toán của riêng mình, "Tứ thúc, ngũ thúc đi theo các thúc về rồi, cửa hàng còn phải mua đồ nữa. Đại ca có thể lo liệu những việc này, sổ sách của quán cơm vẫn luôn do con quản, con ở lại đây tốt hơn, hơn nữa trời lạnh quá, con không muốn chạy tới chạy lui đâu."

Chu Lập Uy nói: "Tứ thúc, nếu thúc chê con, con cũng ở lại kinh thành đấy, mười lượng bạc cơ mà."

Chu tứ lang: "Nói cứ như con theo ta về mua trà ta sẽ không trả công cho con vậy."

"Có được mười lượng không?"

"Không," Chu tứ lang nói: "Có bản lĩnh thì con đi xin ông nội con đi."

Đương nhiên là Chu Lập Uy không có bản lĩnh đó rồi.

Chu lục lang thấy hắn buộc phải chấp nhận để Chu Lập Uy theo về, bèn nói: "Điều kiện của đệ còn chưa nói đâu."

"Mười lượng bạc.."

"Đệ không cần mười lượng."

Chu tứ lang chớp mắt, hỏi: "Vậy đệ muốn gì?"

Chu lục lang liền khẽ hắng giọng: "Huynh phải về thuyết phục cha mẹ, để đệ cưới đại nương tử Khâu gia."

Chu tứ lang ngập ngừng rồi nói: "Nhà họ nói sau này phải có một đứa con mang họ của họ."

"Đệ biết mà," Chu lục lang không để ý lắm: "Cũng không phải ở rể, không sao đâu."

Chu ngũ lang khẽ đằng hắng, Chu lục lang lập tức nhìn Mãn Bảo rồi bổ sung: "Đương nhiên, thật ra ở rể cũng chẳng làm sao cả."

Ban đầu Mãn Bảo còn chưa kịp phản ứng, thấy bọn họ nhìn nàng rồi lập tức đổi giọng, nàng mới nhận ra, "Đúng rồi, chú nhỏ.. Không phải, cha ruột của muội là ở rể."

Mọi người im lặng.

Mãn Bảo liền sờ cằm suy tư, "Vậy muội có nên đổi sang họ của mẹ không nhỉ?"

Chu tứ lang sợ đến toát cả mồ hôi lạnh, lập tức nói: "Mãn Bảo, muội đừng có làm bậy, cha biết sẽ giận đấy."

Mãn Bảo liền bỏ qua chuyện này không nhắc đến nữa, dù sao cũng không vội. Nhưng đợi sau này nàng có thời gian, vẫn phải về tế bái ông bà ngoại, tốt nhất là dời mộ của họ về thôn Thất Lí luôn, như vậy sau này có thể tế bái ở cùng một chỗ.

Chu lục lang lập tức tiếp tục chủ đề vừa rồi, sợ Mãn Bảo vẫn nghĩ đến chuyện này, "Tứ ca, huynh cứ nói là huynh đồng ý hay không đi."

Chu tứ lang nghĩ một hồi rồi đáp: "Được, nhưng đệ phải đưa mười lượng bạc kia cho ta."

Chu lục lang không để ý: "Không phải tiền đều ở trên người huynh sao?"

"Đâu giống nhau, tự ta giữ thì gọi là giấu riêng, đưa cho đệ, đệ đưa lại cho ta thì gọi là đương nhiên phải thế."

Chu lục lang:.

Hắn chìa tay với Chu tứ lang, "Vậy huynh đưa tiền cho đệ đi."

Chu tứ lang liền vỗ vào tay hắn: "Bây giờ ta đi đâu tìm tiền cho đệ? Đợi ta mang trà đến kinh thành rồi nói, của các con cũng vậy, đều cứ ghi lại trước, đợi ta quay lại kinh thành bán trà rồi nói."

Chu Lập Quân không nhịn được nói với Mãn Bảo: "Cô nhỏ, cô có thấy giờ tứ thúc làm ăn toàn là tay không bắt sói không?"

Mãn Bảo gật đầu, quá gian xảo!

Chu tứ lang không thừa nhận, hắn đã thu mua lông thú của bộ tộc Đột Phát với giá rất công bằng rồi.

Người của bộ tộc Đột Phát cũng không cảm thấy mình bị thiệt, bởi vì trong mấy ngày bày sạp ở phường thị, bọn họ không chỉ bán đồ mà còn dò hỏi về trà và muối trong tay những khách thương kia nữa.

Muối rất đắt, trà cũng rất đắt, với giá lông thú mà những người kia đưa ra, bọn họ căn bản không mua được bao nhiêu.

Chu tứ lang không có muối, nhưng có trà, hơn nữa giá trà mà hắn đưa ra ít hơn rất nhiều so với giá mà những khách thương kia đưa ra.

Tuy rằng phải đợi một khoảng thời gian rất dài, nhưng đối với người trên thảo nguyên mà nói, thời gian mùa đông cũng không quá quan trọng. Giờ bọn họ về cũng chỉ cuộn mình trong lều da đợi qua đông, không có việc gì để làm cả.

Tuy rằng đợi ở kinh thành thì phải thuê nhà, nhưng bọn họ cũng có thể làm chút việc khác kiếm tiền, người bạn tốt mới quen Chu tứ lang rất nhiệt tình, còn giúp bọn họ tìm mấy công việc nữa.

Ví dụ như thuê xe ngựa ở tiệm bán xe rồi lắp vào xe ngựa, sau đó đi đến các nơi náo nhiệt để kéo khách, kiếm được không ít tiền.

Cũng chính vì vậy, A Lục Đôn rất không vui khi nghe bạn bè nói Chu tứ lang ngốc, cảm thấy lời này nếu để Chu tứ lang nghe thấy, hắn sẽ cho rằng bọn họ làm bạn không thật lòng, lừa gạt hắn.

Đám Chu tứ lang lên kế hoạch cho ngày về nhà, cũng phải lên kế hoạch bồi dưỡng tình cảm với đám A Lục Đôn, hắn nói: "Ta thấy trên thảo nguyên có không ít đồ tốt, đặc biệt là bọn họ có một loại đá, cực kỳ đẹp, nghe nói một viên đá quý màu sắc đẹp có thể đổi được rất nhiều xe lương thực đấy."

Mãn Bảo nghĩ một hồi rồi nói: "Muội biết, đá quý có hồng ngọc, lục bảo, ngọc bích.. Đủ các loại màu sắc, muội thấy mấy người thái tử phi đeo rất nhiều rồi."

Chu tứ lang nói luôn: "Đợi sau này muội lớn lên, tứ ca cũng mua cho muội một viên."

Mãn Bảo nói: "Bây giờ muội đã lớn rồi."

Chu tứ lang: "Đợi tứ ca kiếm được tiền thì sẽ mua cho muội."

Mãn Bảo nhớ kỹ rồi.

Bạch Thiện đến hẻm Nhị Liễu đón bà nội và mẫu thân đến ăn bữa cơm đoàn viên. Hết cách, bình thường mọi người đều bận, cũng chỉ có hôm nay đúng dịp Chu tứ lang đi về, đám Chu ngũ lang cũng đóng cửa tiệm nghỉ một ngày..

Bạch đại lang cũng từ nhà bên cạnh qua, bởi vì người đông, nên họ bày hẳn hai cái bàn.

Trong bữa tiệc, Lưu lão phu nhân cũng đề cập đến chuyện về nhà, bà nói: "Ý của ta là, bọn Thiện Bảo thi xong kỳ thi cuối năm thì không cần ở lại đợi kết quả, mà dứt khoát xin nghỉ lên đường luôn. Chúng ta đến Lũng Châu trước, đợi chúng ta tế bái tiên tổ và cha của nó rồi sẽ cùng nhau trở về."

Ánh mắt Chu tứ lang lóe lên, hỏi: "Lưu lão phu nhân định ở lại Lũng Châu bao lâu?"

Lưu lão phu nhân nghĩ một hồi rồi đáp: "Chắc tầm ba bốn ngày."

Chu tứ lang gật đầu, cười nói: "Cũng tốt, nghe nói Lũng Châu còn lạnh hơn Ích Châu nhiều."

Lũng Châu ở phía bắc kinh thành, đi xe ngựa mùa đông, ít nhất cũng phải mất hai ngày rưỡi mới đến, chẳng phải lạnh hơn Ích Châu sao?

Lưu lão phu nhân mỉm cười gật đầu, hiển nhiên cũng biết chuyện hắn buôn bán lông thú từ chỗ Bạch Thiện, cười nói: "Tuy rằng chi nhà ta đã rời khỏi Lũng Châu nhiều năm, nhưng vẫn còn một số người thân bạn cũ, có lẽ bọn họ sẽ có chút phương pháp. Đến lúc đó tứ lang muốn bán lông thú có thể để Lưu Quý dẫn đi một vòng."

Đâu chỉ là có một số người thân bạn cũ mà thôi, nhà cũ của nhà họ Bạch, còn có một số ruộng đất ở Lũng Châu của Lưu lão phu nhân vẫn còn giữ ở đấy, hơn nữa giữa chừng Lưu lão phu nhân cũng đã dẫn Bạch Thiện về Lũng Châu tế tổ hai lần rồi.

Dù sao thì, Bạch Khởi được chôn ở Lũng Châu, tổ tiên nhà họ cũng đều an táng tại Lũng Châu.

Nếu không phải vì mấy chi bên bản gia Bạch thị năm ấy làm quá đáng, thì Lưu lão phu nhân đã chẳng dẫn Bạch Thiện rời Lũng Châu, chạy sang Miên Châu nương nhờ Bạch lão gia.

Chu tứ lang được Lưu lão phu nhân khẳng định thì đắc ý, còn cố ý nhướng mày với Mãn Bảo, trong lòng càng thêm tự tin.

Mãn Bảo khẽ thì thầm với Bạch Thiện: "Ta cảm thấy nếu tứ ca ta mà có đuôi, thì cái đuôi đó chắc chắn đã vểnh lên tới tận nóc nhà rồi."

Bạch Thiện không nhịn được cười cong mắt.

Lưu lão phu nhân thấy hai cái đầu nhỏ chụm lại nói chuyện thầm thì, cũng bật cười, rồi quay sang nói với Trang tiên sinh: "Đến lúc đó còn phải phiền tiên sinh viết cho Tử Khởi một tờ tế biểu."

Trang tiên sinh đáp lời.
 
131,372 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 1298: Sâu cạn​


Việc Mãn Bảo sắp về quê ăn Tết chẳng mấy chốc đã đến tai thái tử, nên khi nàng vào cung châm cứu cho thái tử, hắn không nhịn được hỏi nàng, "Ngươi về quê ăn Tết, vậy bệnh của cô phải làm sao?"

Mãn Bảo đáp: "Tôi kê đơn thuốc cho ngài, còn châm cứu thì để Lưu y nữ làm là được."

"Không được," Thái tử không tin tưởng y thuật của Lưu y nữ lắm, mặt trầm xuống nói: "Cô chỉ muốn ngươi làm thôi."

Mãn Bảo thở dài, xem ra nàng đã gặp phải bệnh nhân khó chiều trong truyền thuyết.

Mãn Bảo vừa châm cứu cho hắn vừa nói: "Từ hôm nay tôi sẽ đích thân chỉ dạy châm cứu cho Lưu y nữ, ngài cứ yên tâm, học một tháng chắc chắn nàng ấy sẽ nắm vững thôi."

Thái tử cười lạnh, "Có được hay không không phải do ngươi và nàng ta quyết định, thân thể ngàn vàng của cô, há lại ai cũng có thể tùy tiện chữa trị?"

Thái tử phi thấy không khí có chút căng thẳng, vội vàng hòa giải: "Chu tiểu đại phu, không biết sau một tháng bệnh của thái tử cần bao lâu châm cứu một lần?"

Mãn Bảo buồn bã đáp: "Nửa tháng châm một lần là được."

Nàng nói: "Tôi về quê cũng chỉ một tháng, chỉ thiếu hai lần thôi, ngài để Lưu y nữ châm thì làm sao?"

Thái tử phi cười nói: "Chu tiểu đại phu, cái này đừng nói điện hạ, ngay cả ta cũng không yên tâm. Không phải là không tin Lưu y nữ, chỉ là thuật châm cứu này huyền ảo, ngay cả Tiêu viện chính cũng nói có nhiều chỗ không thông, sao có thể tùy tiện tìm người rồi để nàng ta châm cứu cho thái tử được?"

Mãn Bảo suy nghĩ rồi nói: "Vậy ngài đợi tôi trở lại rồi tiếp tục nhé?"

Thái tử liếc nàng rồi nói: "Ý ngươi là bảo cô đợi ngươi?" Ngươi tưởng mình là ai chứ?

Mãn Bảo hiểu ra ý tứ tiềm ẩn của hắn, liền nhìn về phía thái tử phi, trong mắt tràn đầy ý tố cáo.

Thái tử phi thầm thấy buồn cười, vội vàng đứng ra hòa giải.

Sau khi Mãn Bảo bày tỏ việc gián đoạn châm cứu cũng không ảnh hưởng lớn đến sức khỏe của thái tử, và thái tử phi hết lời khuyên nhủ thái tử, rằng con gái nhà người ta xa nhà lâu ngày chắc chắn sẽ nhớ nhà, hơn nữa năm nay cha nàng còn được rửa oan, chắc chắn là phải về tế tổ tiên vân vân..

Thái tử cuối cùng cũng chịu đồng ý, chỉ là sắc mặt vẫn rất khó coi, và không đồng ý để Lưu y nữ thay nàng châm cứu.

Đợi Chu Mãn đi rồi, thái tử mới ngồi xuống ghế bưng chén trà lên uống một ngụm, hừ lạnh nói: "Nói nàng thông minh, nhưng nàng lại ngu ngốc, dám đưa một y nữ mới học châm cứu chưa lâu đến bên cạnh cô. Nàng không biết nếu xảy ra chuyện gì, nàng là người chịu tội đầu sao?"

Thái tử phi đứng trước cửa sổ nhìn Ngô công công dẫn Mãn Bảo đi xa, quay người lại cười nói: "Điện hạ, năm nay nàng mới mười ba tuổi thôi, lại sống ở thôn quê từ nhỏ, đơn thuần một chút cũng là chuyện bình thường."

Lưu y nữ có thể châm cứu cho hoàng hậu, là vì không ai hãm hại hoàng hậu, cũng không ai dám hãm hại nàng. Sau lưng nàng không chỉ có hoàng đế, thái tử, tam hoàng tử và các vị công chúa đích xuất, mà còn có phủ Triệu quốc công.

Nhưng thái tử thì khác, ngay cả trong phủ Triệu quốc công cũng chia thành hai phái, có người đứng về phía hắn, cũng có người đứng về phía tam hoàng tử.

Hắn đã khám bệnh gần hai tháng, hai tháng này không biết có bao nhiêu người đã bị thanh trừng khỏi đông cung, có kẻ mang theo thuốc độc, còn có kẻ dụ dỗ hắn uống rượu vui chơi..

Trong thời gian đó, thái tử cũng thực sự không nhịn được cám dỗ mà uống, chỉ là mỗi lần uống xong đều thấy hối hận, sau đó lại lôi những người đưa rượu rót rượu cho hắn ra ngoài..

Thậm chí, đồ đạc trong hộp thuốc của Chu Mãn cũng bị người ta lén lút đổi ba lần, chỉ là lần nào Chu Mãn cũng có thể chọn ra, bản thân lại không để tâm lắm.

Thái tử cũng không biết nên khen nàng gan lớn hay là ngốc nghếch nữa.

Nhưng, nếu phải đổi người châm cứu, thái tử thà không châm còn hơn. Dù sao không phải ai cũng có bản lĩnh như Chu Mãn, có thể phân biệt ra châm trong gói châm đã bị đổi, còn ngâm qua thuốc độc.

Mãn Bảo đi theo Ngô công công ra ngoài đã vứt chuyện này ra sau đầu rồi, nàng đi theo Ngô công công đến một sườn viện của đông cung.

Nơi này rất gần cổng lớn của đông cung, thuộc khu vực ngoại vi. Lúc này trong sườn viện của một cung điện nhỏ có không ít thái giám và cung nữ đang cúi đầu đứng dó.

Khi Ngô công công dẫn Mãn Bảo vào, Lưu y nữ, Tiêu y nữ và Tiểu Thược đã ở bên trong.

Nhìn thấy Mãn Bảo vào, bọn họ lập tức tiến lên hành lễ.

Lưu y nữ khẽ nói: "Chu tiểu đại phu, theo lời cô dặn, chúng tôi đã chia căn phòng lớn này làm hai, bên trái cho thái giám sử dụng, bên phải cho cung nữ sử dụng, ở giữa đặt bình phong to ngăn cách."

"Mỗi bên đều đặt bốn chiếc giường gỗ, ở giữa đều có rèm che."

Mãn Bảo gật đầu.

Tiêu y nữ chỉ vào căn phòng nhỏ bên cạnh căn phòng lớn nói: "Đây là nơi khám bệnh."

Mãn Bảo đi vào xem một vòng, thấy nơi này sạch sẽ thì hài lòng gật đầu rồi nói: "Vậy bắt đầu đi."

Ngô công công lập tức cười hỏi, "Chu tiểu đại phu, ngoài những thứ này còn cần gì nữa không?"

Mãn Bảo nói: "Chỉ cần nước nóng và đồ đựng để đun châm, nếu châm không đủ dùng thì phải đun sôi châm rồi mới được dùng tiếp."

Ngô công công nói không vấn đề gì, trong sườn viện này có một gian bếp nhỏ có thể đun nước, người đều có sẵn, đến đây khám bệnh, à không, là đến thử châm đều có thể làm việc.

Vì mọi thứ đã chuẩn bị xong, Mãn Bảo liền vào phòng nhỏ bắt đầu khám.

Ngô công công đi vào đầu tiên, ban đầu Mãn Bảo còn chưa kịp hiểu ra, bèn nhìn ra ngoài: "Để bọn họ từng người một vào đi."

Ngô công công liền ngồi xuống ghế, cười nói: "Chu tiểu đại phu, hay là cứ bắt mạch cho tôi trước đi?"

Mãn Bảo thông minh, nhanh chóng hiểu ra rồi gật đầu, "Được ạ, mời Ngô công công ngồi."

Lưu y nữ và Tiêu y nữ nhìn nhau, đều tìm lý do thoái lui ra ngoài. Tiểu Thược cũng lui ra, trong phòng chỉ còn lại Mãn Bảo và Ngô công công.

Mãn Bảo cũng không ngăn cản bọn họ, nghiêm túc bắt mạch cho Ngô công công.

Vừa bắt mạch cho hắn, Mãn Bảo liền bắt đầu chế độ khám bệnh, hỏi: "Năm nay công công bao nhiêu tuổi rồi?"

Ngô công công cười híp mắt đáp: "Già rồi, đã ba mươi hai rồi."

Mãn Bảo nhìn mặt hắn, im lặng một lát rồi hỏi: "Ngài cảm thấy trên người có chỗ nào không thoải mái không?"

Ngô công công tuổi này, lại là thái giám, trên người sao có thể không có bệnh? Chỉ là không có bệnh cấp tính thôi, nhưng chỗ đau trên người thì không ít.

Mãn Bảo ghi lại bệnh án của hắn, tiện tay kê cho hắn một đơn thuốc, nói: "Ngài cứ sang phòng bên cạnh chờ đi, lát nữa tôi qua châm cứu cho ngài."

Ngô công công cười nhìn bệnh án trên bàn của nàng, hỏi: "Chu tiểu đại phu, bệnh án này có thể cho tôi giữ không?"

Mãn Bảo do dự, cuối cùng vẫn đưa bệnh án cho hắn. Nàng biết, người trong cung luôn kiêng kỵ và có nhiều quy tắc hơn.

Ngô công công vui vẻ nhận lấy bệnh án, nhìn một cái rồi gấp lại bỏ vào trong ngực, sau đó nhìn đơn thuốc Mãn Bảo kê.

Đơn thuốc đương nhiên cũng phải cho Ngô công công.

Ngô công công nhận đơn thuốc nhưng cũng không đi ngay, mà lùi sang một bên rồi gọi những cung nhân đang xếp hàng bên ngoài lần lượt vào khám bệnh.

Mãn Bảo liền bắt đầu dạy ba người họ chẩn bệnh, giống hệt như trước đây Kỷ đại phu từng dạy nàng. Trước tiên, họ khám qua người bệnh, rồi ghi lại bệnh án mà họ cho là đúng; sau đó Mãn Bảo mới bắt mạch lại, rồi mang hai bên ra so sánh để chỉ ra chỗ đúng sai.

Cách này khiến tốc độ rất chậm - Vì khám bệnh thật thì không thể vừa khám xong một người đã ngồi xuống thảo luận. Nhưng do những cung nhân này chỉ đến để thử châm, nên làm như vậy là được.

Như thế, tốc độ tuy chậm đi rất nhiều, nhưng hiệu quả dạy học lại cực kỳ tốt.
 
131,372 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 1299: Trí nhớ tốt​


Sau khi khám xong ba thái giám và bốn cung nữ, Mãn Bảo liền dẫn họ đến gian phòng lớn bên cạnh. Ngoại trừ Ngô công công là do đích thân nàng châm cứu, những người khác đều nằm lên giường để đám Lưu y nữ thử châm.

Lưu y nữ và Tiêu y nữ ở trong cung cơ bản chỉ phục vụ nữ quyến, kỳ thực, trong hậu cung ngoại trừ hoàng đế và thái tử ra, cũng chỉ có nữ quyến cho họ phục vụ.

Cho nên khi thái giám cởi quần áo nằm trước mặt họ, họ lập tức đỏ mặt ngượng ngùng.

Nhưng Mãn Bảo không cho họ đi ra ngoài, mà lấy bệnh án của thái giám ra xem, hỏi Lưu y nữ: "Cô cho rằng nên dùng loại châm pháp nào?"

Nên châm huyệt nào, châm như thế nào, châm sâu bao nhiêu, châm bao lâu.. Bệnh tình khác nhau, những điều này cũng không giống nhau.

Lưu y nữ lắp bắp chỉ mấy huyệt vị, Tiêu y nữ suy nghĩ một lát, không bổ sung gì, Tiểu Thược đi theo Mãn Bảo học tập lâu hơn, miễn cưỡng bổ sung thêm một điểm cần chú ý.

Mãn Bảo gật đầu, nói cho họ biết châm pháp chính xác, sau đó đảo mắt nhìn mấy người rồi dừng lại ở Tiểu Thược, bảo Tiểu Thược châm trước.

Lưu y nữ và Tiêu y nữ thở phào nhẹ nhõm, lùi lại một bước nhường Tiểu Thược tiến lên.

Đây cũng là lần đầu tiên Tiểu Thược châm cứu trên người bệnh nhân, bình thường hắn đều luyện châm trên đùi mình, hoặc là trên người người nhà..

Cho nên nhất thời có chút căng thẳng.

Mãn Bảo bảo hắn tìm huyệt vị trước, nàng liếc mắt nhìn, xác nhận không sai sót gì mới cho hắn châm, vừa châm vừa phải đọc tên huyệt vị này, nên châm sâu bao nhiêu và thời gian bao lâu..

Thái giám nằm sấp trên giường, lặng lẽ lắng nghe. Khi Mãn Bảo chỉ vào huyệt vị trên lưng hắn thì phát hiện lưng hắn căng cứng, bèn nhẹ nhàng an ủi: "Không sao, ngươi là do khí ẩm nhập thể, cho nên bị đau nhức khớp. Châm một thời gian sẽ đỡ hơn nhiều.."

Thái giám cẩn thận liếc nhìn sang phía bên cạnh, nơi đó có một tấm rèm che, bên trong có Ngô công công đang nằm.

Tuy rằng cảm thấy không nên, nhưng hắn vẫn nhỏ giọng hỏi: "Chu tiểu thần y, bệnh của tôi có cần uống thuốc không?"

Mãn Bảo trầm ngâm một lát, nàng đã biết từ chỗ Lưu y nữ rằng thái giám cung nữ trong cung không được tùy tiện uống thuốc, cho nên nói: "Không cần uống thuốc, sau này cứ cách năm ngày ngươi lại đến châm một lần, châm vài lần là khỏi thôi."

Thái giám âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Có những người bệnh không cần phải uống thuốc, nhưng có những người lại không thể không uống thuốc. Chỉ khi nào mỗi châm cứu đơn thuần không có hiệu quả, Mãn Bảo mới đề nghị uống thuốc.

Mãn Bảo dẫn ba người châm hết đám thái giám bên này, xem thời gian rồi đi vê kim trên người Ngô công công, sau đó dẫn Lưu y nữ và Tiêu y nữ sang phòng bên cạnh xem cung nữ.

Nàng có trí nhớ cực tốt, kim châm trên người ai cần vê, ai đến giờ rồi, nàng đều nhớ rõ mồn một.

Khi chỉ đối diện với một hai bệnh nhân, đám Lưu y nữ còn có thể theo kịp nàng, nhưng khi số lượng người tăng lên, đừng nói là châm pháp, ngay cả bệnh án họ còn lẫn lộn.

Huống chi bệnh tật trên người đám thái giám cung nữ này lại cực kỳ giống nhau, tổng thể huyệt vị châm cứu không nhiều, nhưng luôn có một vài khác biệt nhỏ.

Ví dụ như bên này phải đi Túc Tam Lý trước, bên kia phải đi Thượng Cự Hư trước, sơ ý một chút là châm ngược ngay.

Mãn Bảo khám bệnh theo từng đợt, một đợt chẩn mạch tám người, châm cứu tám người, châm xong thì vê châm, đến giờ thì rút châm, có khi trong phòng còn có người nằm, họ đã phải đi theo ra ngoài bắt mạch rồi.

Bên cạnh có đặt đồng hồ cát để ghi lại thời gian, châm xong người này phải ghi lại thời gian, đến giờ nào phải đi vê châm, đến giờ nào lại phải đi rút châm..

Đến lúc này họ mới phát hiện, làm đại phu, châm pháp không phải là quan trọng nhất, trí nhớ tốt mới là quan trọng nhất.

Bởi vì không phải một bệnh nhân, họ phải nhớ tám bệnh nhân cùng một lúc, trời biết Chu tiểu đại phu đã nhớ những thứ này như thế nào?

Dù sao lần đầu tiên chính thức ra tay, ba người Lưu y nữ đều vô cùng luống cuống.

Mãn Bảo chỉ điểm xong cho Tiêu y nữ, nhìn nàng châm kim xuống rồi liếc nhìn đồng hồ cát ở góc phòng, quay đầu hỏi Lưu y nữ đang ở phía sau tấm rèm: "Có phải giường số một bên kia sắp phải rút châm rồi không?"

Lưu y nữ có chút luống cuống tay chân, Mãn Bảo liền nói: "Hoảng cái gì, cô cứ vê bên này trước đi, tôi đi rút châm cho hắn."

Lại liếc nhìn huyệt vị mà Tiêu y nữ tìm, gật đầu, đi qua..

Ngô công công đã mặc quần áo chỉnh tề, ngoại trừ bên phòng của cung nữ, hắn đều theo Mãn Bảo đi khắp phòng, nhìn nàng dạy người tìm huyệt vị châm cứu, vê châm và rút châm như thế nào..

Hắn trở về nói với thái tử: "Nô tài thấy, Chu tiểu đại phu tuổi còn nhỏ mà có y thuật cao siêu như vậy cũng không có gì lạ. Lưu y nữ giỏi hơn một chút, một lần có thể xem ba bệnh nhân, Tiêu y nữ tay nghề không được thuần thục lắm, nhưng may mà thông minh, một lần cũng có thể xem hai bệnh nhân. Dược đồng kia hơi ngu ngốc, được cái thật thà chịu khó học hỏi, cũng có thể xem hai bệnh nhân. Còn Chu tiểu đại phu đối diện với tám người đều có thể ứng phó dễ dàng, còn có thể thỉnh thoảng dạy họ nữa."

Tóm lại là, trí nhớ của nàng tốt đến không thể tả!

Cung nhân trong cung được huấn luyện chuyên về lĩnh vực này có khi còn không bằng Chu tiểu đại phu.

Thái tử hỏi: "Trong đó có gì thừa thãi không?"

Ngô công công cúi đầu đáp: "Hiện tại còn chưa có gì khác thường."

Thái tử cười lạnh: "Ngoại trừ đông cung ra, hậu cung, ai tìm đến ngươi muốn xin khám thử thì cứ sắp xếp qua đây hết đi."

Ngô công công khẽ đáp lời.

Hắn châm cứu cũng đã gần hai tháng, hai tháng, chính là thời hạn tuyệt đối không được mà Chu Mãn đã nói lúc đầu, cho nên trong khoảng thời gian này, âm mưu thủ đoạn chắc hẳn đều phải lộ diện rồi chứ?

Mãn Bảo không hề hay biết gì, khi nàng ra khỏi đông cung, ba người Lưu y nữ sắc mặt trắng bệch, thần sắc mệt mỏi, đầu óc choáng váng, suýt chút nữa ngay cả đường cũng không đi nổi.

Mãn Bảo nhìn họ rồi nói: "Về sau ba người tự lấy một cuốn sổ trắng để ghi lại bệnh án, dưới mỗi bệnh án đều để trống một ít, nếu các người không nhớ được thời gian thì ghi vào sổ, xem thêm vài lần là nhớ thôi.."

Lại nói: "Buổi tối về tốt nhất các người hãy học thuộc lòng tất cả bệnh án hôm nay, bao gồm cả châm pháp đã dùng."

Nàng thở dài, trí nhớ của họ quá kém.

Ngày hôm sau, Trịnh đại chưởng quầy nghe được lời oán trách của Mãn Bảo thì không khỏi bật cười: "Không phải trí nhớ của họ kém, mà là trí nhớ của con quá tốt."

Nhân lúc Tiểu Thược đang bận rộn ở đằng trước, Trịnh đại chưởng quầy thẳng thừng nói: "Tiểu Thược tư chất bình thường là thật, nhưng Lưu y nữ ta đã âm thầm kiểm tra thử rồi, trí nhớ của nàng không hề kém, còn mạnh hơn mấy đồ đệ mà chúng ta dẫn dắt, chỉ tiếc là.."

Mãn Bảo vừa ăn trưa vừa hỏi: "Tiếc gì?"

"Tiếc là nàng là phụ nữ, đã lỡ mất thời điểm tốt nhất để học y rồi." Bên cạnh, Đinh đại phu ăn xong, đặt bát đũa xuống, lau miệng rồi nói: "Năm nay nàng mười bảy rồi đúng không? Trí nhớ đã không bằng hai năm trước nữa. Nếu nàng gặp được con sớm hai năm, chắc chắn sẽ học nhanh hơn."

Mãn Bảo không tán đồng: "Mười bảy tuổi trí nhớ vẫn rất tốt. Chẳng qua họ quen lười biếng, nên mới nhớ không nổi thôi. Nếu ngày nào cũng phải học thuộc nhiều thứ, thì trí nhớ tự nhiên sẽ càng lúc càng tốt hơn."

Đinh đại phu không khỏi tò mò: "Lúc con học ở Ích Châu, phải học thuộc nhiều lắm sao?"

Mãn Bảo thở dài: "Đúng vậy. Bài vở Trang tiên sinh giao, những bệnh án nhìn thấy ở Tế Thế Đường trong ngày, còn cả những thứ phải về nhà lục sách ghi lại.."

Trong tối ngoài sáng, nàng có đến ba người thầy.
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back