Bạn được Tiêu Linh Thần Vũ mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
130,318 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 1280: Hướng dẫn​


Sắc mặt đang mang vẻ mãn nguyện của Hàn ngũ nương tử vì vừa mới nhìn con trai bỗng trở nên trắng bệch. Nàng không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn, khiến cho Lý ma ma đang đứng bên cạnh giật mình nhảy dựng.

Mãn Bảo vội nói với bà: "Không sao đâu, tôi ấn một chút để nàng ấy dễ ra sản dịch thôi."

Hàn ngũ nương tử vốn dĩ đã nhạy cảm hơn người thường, căn bản không chịu nổi cơn đau này. Mãn Bảo mới ấn đến lần thứ hai nàng ấy đã không kìm được mà muốn khóc, Lý ma ma vội vàng an ủi: "Tam phu nhân, trong thời gian ở cữ không được khóc đâu ạ, coi chừng hỏng mắt."

Hàn ngũ nương tử cố nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được, khóe mắt rớm lệ, lắc đầu nói: "Không được, đau quá, đau quá. Chu tiểu đại phu, cô đừng ấn nữa."

Mãn Bảo bèn buông tay, thương cảm nhìn nàng ấy: "Không sao, cô nghỉ ngơi một lát, lát nữa tôi ấn lại."

Nàng cũng đã ấn thử trên người hình nộm, nhưng khi ấn lên nó, nó sẽ không có phản ứng gì, chỉ có sự thay đổi của chức năng cơ thể. Nhưng nàng đã đọc trong sách, đúng là cách này hơi đau.

Ban đầu nàng cũng nghĩ chỉ là hơi đau thôi, nhưng sau khi khâu vết thương cho nàng ấy, nàng liền nghĩ, tử cung vừa mới khâu xong, ấn vào đáy tử cung làm sao có thể chỉ hơi đau được?

Dựa trên điều này, Mãn Bảo rất ấm lòng không tiếp tục ấn nữa, mà quyết định mưa dầm thấm lâu, mỗi lần ấn hai cái, ấn nhiều lần là được.

Khoa Khoa cảm thấy, nếu Hàn ngũ nương tử biết được ý nghĩ này của nàng, nhất định sẽ hối hận vì đã kêu đau lúc này.

Mãn Bảo là một đại phu rất quan tâm đến bệnh nhân, thấy nàng ấy đau như vậy, mà nàng lại thực sự rảnh rỗi không có việc gì làm, bèn dứt khoát suy nghĩ về châm cứu.

Thế là sau khi ấn đi ấn lại mấy lần, thấy Hàn ngũ nương tử thực sự không chịu nổi đau, nàng bèn lấy túi châm ra, thử châm cứu cho nàng ấy để giảm đau..

Sắc mặt của Hàn ngũ nương tử tốt hơn một chút, Lý ma ma bế đứa bé đến, nhỏ giọng nói: "Tam phu nhân, nô tỳ bế đứa bé đến cho vú nuôi cho bú nhé ạ."

Mãn Bảo liếc mắt nhìn rồi lập tức nói: "Đứa bé hơi yếu, hay là cô thử tự cho bú một hai tháng đầu?"

Hàn ngũ nương tử hơi ngẩn người, "Tôi cho bú?"

Mãn Bảo gật đầu, nói: "Sữa non của mẹ tốt cho trẻ hơn, vú nuôi nhà cô thuê bao lâu rồi?"

Hàn ngũ nương tử không nói gì, người có thể chọn làm vú nuôi, đương nhiên là phụ nữ đã sinh con. Nàng ấy thò đầu nhìn con trai mình, có chút luống cuống: "Nhưng tôi không biết cho bú."

Mãn Bảo: "Tôi biết, tôi dạy cô."

Lý ma ma quay đầu nhìn Mãn Bảo vẫn còn để kiểu tóc thiếu nữ, im lặng không nói gì.

Hàn ngũ nương tử lại không nghĩ nhiều như vậy, vụng về bế đứa bé rồi nhìn Mãn Bảo.

Mãn Bảo suy nghĩ một lát rồi nói: "Phải dùng nước ấm lau qua, để đứa bé tự bú là được."

Lý ma ma: ".. Như vậy không tốt đâu, phải xuống sữa trước."

Mãn Bảo: "Ôi chao, đứa bé sẽ giúp cô xuống sữa. Mẹ tôi nói, điều đầu tiên đứa bé học được sau khi sinh ra là mở miệng khóc, mở miệng ăn."

Lý ma ma lại cảm thấy đây là cách làm của nhà nghèo, nhà bình dân ai mà không cho uống một bát đồ bổ lợi sữa trước, rồi mới xuống sữa, sau đó mới cho con bú?

Còn như nhà quyền quý bọn họ, căn bản không cần chủ mẫu tự mình cho bú.

Cho dù là Chu Mãn đề nghị, lúc này Lý ma ma cũng không khuyến khích Hàn ngũ nương tử tự mình cho bú. Nàng ấy vừa mới bị mổ bụng lấy con, nàng ấy có thể tỉnh lại, có thể nói chuyện, còn có thể ngồi dậy được đã là một kỳ tích rồi, lại còn phải tự mình cho bú nữa sao?

Bà cảm thấy như vậy thì tam phu nhân quá vất vả.

Mãn Bảo lại nói với Hàn ngũ nương tử, "Sau khi xuống sữa, tử cung của cô sẽ co lại, giảm chảy máu, có thể hồi phục nhanh hơn. Đã thế còn rất có lợi cho đứa bé."

Nàng liệt kê đủ loại lợi ích, Hàn ngũ nương tử càng động lòng.

Lý ma ma không vui nói: "Chu tiểu đại phu, cô chưa sinh con nên không biết, cho con bú cũng rất vất vả. Đứa bé lớn hơn một chút, sức lực lớn sẽ cắn người đấy."

"Không sao, chẳng phải các người có vú nuôi sao? Qua một hai tháng, Hàn ngũ nương tử hết ở cữ, vết thương hồi phục tốt rồi, đứa bé cũng phát triển ổn định rồi thì để vú nuôi cho bú cũng được."

Lý ma ma: ".. Đến lúc đó ngũ nương tử nhà chúng tôi khỏe lại rồi, ngược lại không để nàng ấy cho bú nữa?"

Mãn Bảo: ".. Đã nói là vì sữa non cả, cũng là để cân bằng âm dương cho ngũ nương tử nhà bà, để nàng ấy hồi phục sau sinh nhanh hơn."

Lý ma ma kinh ngạc, "Ngũ nương tử nhà chúng tôi bây giờ đang bị thương lại phải cho bú sữa? Cái này, cái này.."

Mãn Bảo hồi lâu không nói nên lời, quay người nhìn Hàn ngũ nương tử, "Vậy cô tin tôi, hay là tin bà ấy?"

Trong lòng Hàn ngũ nương tử đương nhiên là tin Mãn Bảo hơn, nhưng nàng ấy cũng không lập tức thể hiện ra, mà áy náy nhìn Lý ma ma rồi nhỏ giọng hỏi Mãn Bảo: "Cho nó bú là có sữa?"

Mãn Bảo gật đầu, "Mấy người đại tỷ và đại tẩu tôi đều cho bú như vậy, tự nhiên sẽ có sữa thôi. Cô thử xem sao, không có thì nói, tôi cũng biết phương thuốc xuống sữa."

Lý ma ma nhìn hai người quyết định chuyện này trong vài câu nói, rồi Mãn Bảo còn bảo người hầu bưng một chậu nước nóng đến.

Hàn ngũ nương tử nén đau nửa người quay đi cởi áo cho con bú, vì xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.

Cuối cùng Lý ma ma vẫn thở dài một tiếng, tiến lên giúp đỡ, dạy nàng ấy cách bế con..

Miệng đứa bé động đậy, ban đầu còn rất vụng về, sau càng ngày càng linh hoạt, sức lực cũng lớn hơn. Có lẽ vì mãi không bú được sữa, nó vội vàng hừ hừ hai tiếng, trong lòng Hàn ngũ nương tử có một cảm giác kỳ lạ, rồi cảm thấy đứa bé bú được thứ gì đó..

Đứa bé cũng dần an tĩnh lại, Hàn ngũ nương tử nhìn đứa bé trong lòng, cuối cùng cũng có cảm giác an tâm. Nàng ấy ngẩng đầu lên nhìn Mãn Bảo, "Đây là con trai tôi."

Mãn Bảo gật đầu, "Đúng vậy, là con của cô."

Khi Lý tam lang biết chuyện, Hàn ngũ nương tử đã cho con bú xong. Hắn trưng vẻ mờ mịt gãi đầu: "Đã có thể cho con bú rồi sao? Vậy là nàng ấy khỏe rồi?"

Lý ma ma nói với vẻ mặt phức tạp: "Chu tiểu đại phu nói, còn sớm lắm, phải đợi ba ngày nữa mới biết được. Nhưng cho con bú cũng tốt cho tam phu nhân, là chuyện tốt."

Đây là chuyện tốt gì chứ?

Sao lại có chuyện trên người có vết thương mà còn phải vất vả cho con bú?

Đáng tiếc, Mãn Bảo giải thích cho họ họ cũng không hiểu, nhưng Mãn Bảo đề nghị, Hàn ngũ nương tử bằng lòng, họ cũng không cản được.

Thế là, tin tức Hàn ngũ nương tử vừa mổ bụng lấy con chưa được hai tiếng đã đích thân cho con bú lập tức lan truyền khắp Lý phủ.

Các phu nhân Lý phủ vốn đã bị Hàn đại nương tử đuổi đi lại không nhịn được mà đến sân viện thăm dò, muốn tận mắt nhìn Hàn ngũ nương tử.

Lần nào sinh con họ chẳng đau chết đi sống lại?

Nếu như mổ bụng lấy con còn dễ dàng hơn sinh thường của họ..

Nghe nói khi Hàn ngũ nương tử mổ bụng lấy con thì hôn mê, không có cảm giác gì, từ lúc rạch dao đến khi lấy con chưa đến nửa khắc.

Nửa khắc đồng hồ thôi à, ai sinh con lại chẳng phải mất mấy canh giờ chứ?

Người sinh con đầu lòng, đau suốt một ngày một đêm là chuyện thường, vậy mà Hàn ngũ nương tử chỉ mất nửa khắc là xong ư?

Ngay cả Hàn đại nương tử, người chứng kiến toàn bộ quá trình, cũng bị chấn động đến mức trầm ngâm suy nghĩ. Mãi đến khi nàng thấy Mãn Bảo ấn nhẹ lên bụng muội muội mình để giúp đẩy sản dịch ra ngoài, nàng mới hoàn hồn lại.

Sau đó, muội muội nàng muốn ăn gì đó, nhưng Mãn Bảo lại ngăn, chỉ cho phép nếu đói quá thì uống một ngụm nước ấm, tuyệt đối không được ăn thêm gì khác.

Lúc này Hàn đại nương tử mới hiểu vì sao Chu Mãn lại ở lại qua đêm - Nếu đổi thành người khác, chắc chắn không ai ngăn nổi Hàn ngũ nương tử đang đói bụng.
 
130,318 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 1281: Dọa sợ​


Cả ngày hôm nay Hàn ngũ nương tử chưa ăn gì, đến giờ trời đã tối, nàng ấy vẫn không thể ăn, không khỏi có chút khó chịu.

Mãn Bảo vừa ăn xong bữa tối, còn cổ vũ nàng ấy, "Hay là cô xuống giường đi vài bước đi? Đợi xì hơi là có thể ăn được rồi."

Hàn ngũ nương tử: "Xì hơi?"

"Chính là đánh rắm," Mãn Bảo nói: "Đợi cô thải hết khí trong bụng ra là có thể ăn được rồi."

Hàn ngũ nương tử:.

Mọi người không hiểu, "Tại sao nhất định phải đánh rắm xong mới được ăn?"

"Thải khí là để phục hồi đường ruột," Mãn Bảo nói: "Yên tâm đi, sáng mai nếu cô vẫn chưa xì hơi được, tôi sẽ châm cứu thử xem, nhưng cô cũng phải tự vận động một chút, như vậy sẽ giúp thải khí."

Hàn ngũ nương tử nửa hiểu nửa không, nhưng thấy Mãn Bảo kiên trì, nàng ấy vẫn cố gắng chịu đựng đau đớn nhích người một chút, nhưng rốt cuộc vẫn không xuống được giường. Nàng ấy cảm thấy quá đau.

Mãn Bảo liền giúp nàng ấy hoạt động chân một chút, thấy nàng ấy kêu oai oái, lại thấy Hàn đại nương tử đứng bên cạnh che miệng muốn giúp nhưng lại không dám đưa tay ra, nàng bèn chỉ hoạt động một chút rồi dừng lại.

Thật ra nàng còn chuẩn bị rất nhiều động tác giúp thải khí, nhưng Hàn ngũ nương tử như vậy cũng không làm được.

Mãn Bảo thở dài.

Hàn ngũ nương tử uống một ít nước ấm, sau đó thực sự quá đói, Mãn Bảo miễn cưỡng đồng ý cho nàng uống một chút nước cơm.

Phòng bếp vốn đã chuẩn bị canh rau cho nàng, bởi vì Mãn Bảo nói canh rau cũng được.

Thế là phòng bếp dùng sườn heo thượng hạng hầm canh, bên trong còn cho thêm rau tươi hiếm có của mùa này, bưng lên. Mãn Bảo nhìn thịt trong canh, lại tự mình bưng đi ăn.

Nàng nói với Hàn ngũ nương tử đang tha thiết nhìn mình: "Tôi làm vậy đều là vì tốt cho cô thôi."

Sau đó sai người đến phòng bếp múc một bát nước cơm cho nàng ấy uống.

Hàn ngũ nương tử đói một ngày một đêm, ngày hôm sau mắt đã hoa cả lên, nàng ấy cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào. Mãn Bảo ngẫm nghĩ, liền mạnh mẽ bắt nàng xuống giường vịn giường đi vài bước, hết cách, nàng vẫn phải châm cứu cho nàng ấy, "Đây chỉ là phụ trợ thôi, cũng chưa chắc đã có hiệu quả."

Kết quả châm vừa đâm xuống không lâu, cũng không biết là hiệu quả châm cứu quá tốt, hay là vừa đúng lúc, Hàn ngũ nương tử bắt đầu xì hơi liên tiếp.

Nghe thấy âm thanh đó, đám hạ nhân như Lý ma ma mặt vẫn không đổi sắc, Hàn đại nương tử đứng bên cạnh thì có chút chê bai quay mặt đi.

Mãn Bảo cũng mặt không đổi sắc, nhưng cũng lặng lẽ lùi lại vài bước, cổ vũ Hàn ngũ nương tử đang muốn trốn vào chăn: "Không sai, chính là như vậy."

Thải khí xong là có thể ăn được rồi.

Mãn Bảo kiểm tra vết thương, thay thuốc cho nàng ấy rồi tỏ vẻ hài lòng. Nàng châm cho nàng ấy thêm một châm giảm đau rồi dặn dò: "Cố gắng ăn đồ lỏng, một ít canh súp cháo loãng thôi, đừng ăn đồ quá dầu mỡ, dưỡng cho tốt vào nhé."

Hàn ngũ nương tử vừa uống canh, vừa nhìn Mãn Bảo thu châm vào túi, hỏi, "Chu tiểu đại phu, cô muốn đi rồi sao?"

Mãn Bảo gật đầu, "Cô thải khí rồi, tối qua cũng không sốt, vậy là gần khỏi rồi, việc còn lại là dưỡng thương thôi. Đúng rồi, cô vẫn phải ở trong phòng này, đừng để quá nhiều người vào, trong nhà chuẩn bị nhiều thương truật một chút, lát nữa tôi xem có cần khử trùng nữa không, nếu cần thì xông lại lần nữa."

Mãn Bảo bảo Hàn đại nương tử ra ngoài cùng nàng, vừa hay nhìn thấy mấy vị phu nhân Lý phủ kết bạn đến thăm Hàn ngũ nương tử, chỉ là bị nha hoàn chặn lại ở cửa.

Nhưng Mãn Bảo nhìn ra được, e rằng nha hoàn kia không chặn được, quả nhiên, họ nhanh chóng xông về phía Hàn đại nương tử, cười hỏi: "Hàn đại tỷ tỷ, ngũ nương thế nào rồi?"

Hàn đại nương tử cười: "Khá hơn nhiều rồi, lần này thật sự là nhờ có các vị giúp đỡ, phủ mới chuẩn bị được đầy đủ đồ đạc như vậy."

Đây là lần đầu mấy vị phu nhân đối diện trực tiếp với Mãn Bảo sau ca phẫu thuật này, bởi vì trước đó nếu nàng không ở trong phòng khách của mình, thì cũng ở lại phòng sinh để chăm sóc Hàn ngũ nương tử, họ muốn gặp người đều bị Hàn đại nương tử chặn lại.

Cho nên hỏi thăm Hàn đại nương tử xong, họ liền mang theo năm phần tò mò, ba phần kích động thêm hai phần hoài nghi nhìn Mãn Bảo, hỏi thăm tình hình của Hàn ngũ nương tử, tiện thể bày tỏ ý muốn vào thăm.

Thật ra, họ muốn xem thử xem bây giờ Hàn ngũ nương tử có thật sự còn sống tỉnh táo hay không.

Mãn Bảo từ chối yêu cầu của họ, nhưng thấy trong mắt họ vẫn ánh lên vẻ kích động, mà Hàn đại nương tử bị thỉnh cầu mãi cũng có chút do dự, Mãn Bảo nghĩ ngợi rồi nói: "Thật ra mổ bụng lấy con so với các loại y thuật khác không phải là khó, nhưng chưa ai từng nghĩ đến việc sinh con như vậy, các cô có biết là tại vì sao không?"

Các vị phu nhân đều rất hứng thú, bởi vì họ đều đã sinh con, hoặc là sắp phải sinh con, thế là lộ ra vẻ hứng thú.

Mãn Bảo liền nói: "Bởi vì rất dễ chết người."

Đám nương tử:. Chuyện này còn cần nàng nói sao?

Mãn Bảo lại nói: "Biết tại sao lại rất dễ chết người không?"

Lý nhị phu nhân do dự nói: "Mổ bụng mà, bởi vì mất máu?"

Mãn Bảo gật đầu, "Đây là một phương diện, nhưng sinh thường cũng có nguy hiểm bị băng huyết."

Mãn Bảo nói: "Khâu lại thật ra không khó lắm, mọi người khâu nhiều rồi, quen tay tự nhiên sẽ thành thạo, cái khó thật sự là có ngoại tà."

Mãn Bảo giơ tay, vung lên trong không khí một cái, nói: "Bất kể là gió xuân, gió hạ, gió thu hay gió đông, ngoại tà ở khắp mọi nơi, ngoài bệnh từ trong ra, thì còn lại là bệnh từ ngoài vào, loại bệnh từ ngoài vào này gọi là ngoại tà."

Trước khi đi, Mãn Bảo dứt khoát nói cho họ nghe cách nàng hiểu về "sinh bệnh", "Các vị xem, đây là da, rất hoàn chỉnh, chỉ có những lỗ chân lông nhỏ xíu."

Mãn Bảo giơ tay ra, xắn tay áo lên một đoạn cho họ xem, "Lúc này ngoại tà muốn xâm nhập vào cơ thể chỉ có thể vào từ miệng mũi và những lỗ chân lông này, nhưng vì tay thường xuyên trần trụi, cơ thể tự nhiên sẽ sinh ra độ chống cự cao. So sánh ra, ngoại tà thích vào từ cổ, miệng, mũi - những nơi khá nhạy cảm và lớn hơn này. Cho nên thường thường, các vị bị phong hàn, phát sốt hay chóng mặt nhức đầu đi tìm đại phu khám, đại phu thường sẽ nói đây là do ngoại tà xâm nhập."

Các phu nhân ngẩn người lắng nghe, điều này rất dễ hiểu, thế là họ liên tục gật đầu. Rồi sao nữa?

"Rồi, một ngày nọ, tôi rạch một đường dao trên cái bụng vốn đã nhạy cảm, còn mở ra nữa, lúc này ngoại tà ở khắp mọi nơi có phải sẽ tranh nhau chen vào trong cơ thể không?" Tay Mãn Bảo lại vung trong không khí, miêu tả chi tiết: "Bụng này vừa mở ra, ngoại tà có thể không cần thông qua da, mà có thể tranh nhau chen vào bụng, các vị nói có phải rất đáng sợ không?"

Sắc mặt các phu nhân trắng bệch, bị cảnh tượng Mãn Bảo miêu tả dọa sợ.

Mãn Bảo tiếp tục nói: "Biết tại sao binh lính trên chiến trường không bị chém chết khi đánh trận, nhưng lại thường chết sau khi bị thương không?"

"Chính là vì những ngoại tà đó, cho nên đây mới là chỗ nguy hiểm nhất của việc sinh mổ."

Hàn đại nương tử cũng bị dọa sợ, vội hỏi: "Vậy còn ngũ nương thì sao.."

Mãn Bảo đáp: "Hiện giờ ngũ nương tử không sao cả. Trước khi phẫu thuật, tôi đã dùng thương truật để hun khử trong phòng, khiến ngoại tà trong nhà giảm đi đáng kể. Khi động dao, tôi cũng rửa kỹ tay bằng nước thuốc, tóc thì được bọc kín lại - đã cố gắng hết sức có thể rồi."
 
130,318 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 1282: Nhận lễ​


"Nhưng trên người các cô vẫn luôn mang theo ngoại tà, đặc biệt là ngoại tà trên người mỗi người còn không giống nhau. Nếu các cô đều vào phòng sinh tiếp cận ngũ nương tử, vậy ngoại tà trên người các cô sẽ thông qua vết thương chưa lành của nàng ấy mà xâm nhập vào cơ thể, sau đó nàng ấy sẽ phát sốt, sẽ mắc đủ loại bệnh.."

Hàn đại nương tử lập tức nói: "Chu tiểu nương tử cứ yên tâm, tôi sẽ không để bọn họ vào đâu, sau này tôi vào cũng nhất định sẽ thay quần áo rồi mới vào."

Mấy vị phu nhân của Lý phủ cũng lập tức phản ứng lại, vội vàng nói: "Vậy chúng tôi đợi ngũ nương tử khỏe hơn rồi đến thăm nàng."

Mãn Bảo thấy bọn họ cuối cùng cũng bị "thuyết phục", lập tức lộ ra nụ cười hài lòng. Nàng vui vẻ xoay người định về nhà, liền đối diện với Lý thượng thư và Hàn thượng thư đang đứng ở trước cửa viện với vẻ mặt trầm tĩnh.

Mãn Bảo:.

Mãn Bảo được mời đến thư phòng nói chuyện.

Lý thượng thư ngồi ở vị trí chủ tọa, thân thể hơi nghiêng về phía trước, hỏi: "Chu tiểu đại phu, vừa nãy cô nói binh lính trên chiến trường phần lớn chết sau khi bị thương là vì ngoại tà xâm nhập?"

Mãn Bảo hơi xấu hổ, dù sao nàng cũng vừa dọa các cô nương và con dâu của họ, nhưng rất nhanh nàng đã chỉnh sắc mặt, trưng vẻ nghiêm túc gật đầu nói: "Đúng vậy, đạo lý này chắc chắn các thái y cũng biết, không tin các ngài đi hỏi lão Đàm thái y và Lưu thái y."

Lý thượng thư trầm ngâm, hỏi: "Vậy có cách nào không?"

Mãn Bảo gật đầu nói: "Đương nhiên là có, giống như lần này, thường xuyên dùng thương truật khử trùng, rửa tay nhiều, dùng nước sôi để luộc dụng cụ bị nhiễm. Uống nước phải uống nước đun sôi, vải băng bó vết thương phải sạch sẽ, vết thương cũng phải chú ý sạch sẽ. Đừng thấy đây chỉ là những chuyện nhỏ nhặt, nhưng cũng có thể cứu sống vô số người."

Chính Mãn Bảo cũng biết, trước khi nàng học y thuật, mấy ca ca của nàng khi khát và mệt đều thích trực tiếp múc nước từ trong chum ra uống, căn bản không đun.

Ngay cả bọn Đại Đầu cũng làm theo, sau này nàng sửa mãi mới sửa được, nhưng ngay cả bây giờ, Đại Cát và hạ nhân trong nhà cũng sẽ chê đi nhà bếp quá phiền phức, toàn trực tiếp múc nước từ trong chum ra uống, trừ khi là mùa đông.

Mãn Bảo từng múc một muỗng nước vào hệ thống dưới sự chỉ dẫn của Khoa Khoa, dùng phòng thí nghiệm trong phòng học để xem đồ vật trong nước, sợ ngây cả người.

Sau đó muỗng nước kia bị Khoa Khoa thu thập, nhưng điểm tích phân rất ít.

Bởi vì Khoa Khoa nói, sinh vật trong nước ở thế giới của nó có ở trên mấy hành tinh, không hề hiếm thấy, có điều, Bách Khoa Quán vẫn cho nàng một chút điểm thưởng.

Lý thượng thư vẫn còn trầm ngâm, Hàn thượng thư đã nói: "Muốn làm vậy ở trên chiến trường là điều không thể. Chưa nói đến chuyện khác, thương binh đều chỉ được đặt tạm trên bãi đất trống, ngay cả một mái che cũng không có, xông bao nhiêu thương truật mới đủ đây?"

Mãn Bảo nhíu mày nói: "Không phải có lều sao?"

"Lều đó không đủ cho tất cả thương binh vào trong."

Lý thượng thư nói: "Vậy thì bắt đầu từ những cái đơn giản nhất, vải sạch, nước đun sôi, còn có rửa tay.."

Ông nói: "Có thời gian tìm Trấn Nguyên nói chuyện đi."

Hàn thượng thư cam chịu.

Mãn Bảo khẽ gãi đầu, hỏi: "Lý thượng thư, Đại Tấn của chúng ta sắp đánh nhau sao?"

Lúc này Lý thượng thư mới phản ứng lại, lập tức cười nói: "Không có, chỉ là tiện thể nhắc đến thôi, phải phòng ngừa trước khi xảy ra mà. Chu tiểu đại phu, lần này thật sự là làm phiền cô rồi, tôi nghe nói, vợ của tam lang đã có thể xuống giường đi lại rồi?"

Hàn thượng thư cũng lập tức nhìn về phía nàng.

Mãn Bảo nói: "Có thể xuống giường rồi, nhưng nàng sợ đau, chỉ có thể nhích hai bước. Ý của tôi là, cho dù là muốn nhích, cũng phải nhích hai bước, như vậy mới có lợi cho việc hồi phục."

Hàn thượng thư không ngờ con gái ông thật sự có thể xuống giường đi lại rồi, tối hôm qua ông nghe đại nương nói, nàng đã trực tiếp rạch bụng của ngũ nương, đứa bé là lấy thẳng từ trong bụng đó ra.

Ông ngơ ngác gật đầu, cũng không biết có nghe lọt hay không.

Mãn Bảo khẽ lắc đầu, đứng dậy cáo từ rời đi.

Hai vị thượng thư vội vàng giữ lại.

Mãn Bảo rất kiên quyết: "Tôi đã ở lại một đêm, thật sự phải về nhà rồi, nếu không người nhà sẽ lo lắng."

Nhưng người nhà thật sự không lo lắng, Mãn Bảo vui vẻ nhảy xuống xe ngựa, đẩy cửa xông vào hậu viện, lớn tiếng tuyên bố mình trở về. Vậy mà chỉ có Hướng Minh Học ở trong sương phòng phía đông nghe thấy tiếng thì đẩy cửa sổ ra nhìn, sau đó cười nói: "Muội về rồi à?"

Hắn nói: "Bạch Thiện và Bạch Thành đi học còn chưa về. Tứ ca muội dẫn người ra ngoài rồi, nói là nhận được việc của Tế Thế Đường, ra ngoài vận chuyển dược liệu rồi, có lẽ phải ngày mai mới về. Trang tiên sinh thì ra ngoài ngắm tuyết với người ta rồi."

Cho nên bây giờ trong nhà không có ai, ừm, ngoại trừ Hướng Minh Học.

Mãn Bảo có chút thất vọng, dứt khoát đi qua đó hỏi: "Vậy Hướng Triều đâu ạ?"

"Hắn đi lấy đồ rồi, không phải trước đó muội đã đưa bản vẽ sao. Lưu công tử đã tìm người làm xong đồ vật phục hồi chức năng cho ta rồi. Hôm qua đám Bạch Thiện về nói đồ vật làm xong rồi, hôm nay hắn đi lấy."

Mãn Bảo rất thất vọng.

Hạ nhân của Lý phủ cuối cùng cũng theo phía sau đi vào, trên tay bọn họ xách không ít đồ, hỏi: "Chu tiểu đại phu, ngài xem những đồ này đặt ở đâu?"

Mãn Bảo đáp: "Đặt ở phòng tôi đi."

Hướng Minh Học liền thấy những hạ nhân kia khiêng vải vóc, các loại hộp quà, còn có hai chậu mẫu đơn. Hắn rất tò mò, đợi người đi rồi mới hỏi: "Tặng vải vóc và hộp quà thì ta hiểu, sao mùa này còn tặng mẫu đơn?"

Mãn Bảo thở dài nói: "Cũng không biết là ai truyền lung tung, bên ngoài nói muội thích kỳ hoa dị thảo. Mẫu đơn là loại hoa phú quý, Hàn đại nương tử cảm thấy nhất định muội sẽ thích, bèn chọn hai chậu tốt nhất trong nhà kính của họ tặng cho muội."

Nàng nói: "Muội đã rất kiên quyết từ chối rồi, nhưng nàng ấy kiên quyết muốn tặng, hết cách, đẩy qua đẩy lại không hay, muội chỉ có thể nhận lấy."

Ông trời ơi, nàng thật sự muốn từ chối mà.

Mẫu đơn đẹp, ai có nhiều bằng nàng?

Hướng Minh Học khẽ cười, hắn cũng giống như Hàn đại nương tử, chỉ nghĩ rằng nàng đang khách sáo.

Mãn Bảo lại thở dài, sao nói thật lại không ai tin vậy?

Hướng Minh Học thấy nàng như vậy, ngược lại tin vài phần, tò mò hỏi: "Không phải muội thích hoa cỏ sao, sao lại không thích mẫu đơn?"

"Thích chứ, nhưng muội có hoa mẫu đơn rồi, muội chỉ muốn sưu tầm những loại hoa mà muội chưa từng thấy."

Hướng Minh Học không ngờ nàng lắm tật như vậy, cười nói: "Cái này thật là khó, ai lại biết muội thấy hoa gì rồi, hoa gì chưa thấy chứ?"

Hắn nói: "Chi bằng, người ta tặng muội cái gì, muội cứ nhận cái đó, truyền ra ngoài rồi người ta tự nhiên sẽ biết muội quả thật thích hoa, lần sau người ta còn sẽ tặng muội cái này."

Mãn Bảo nghĩ ngợi một lát, cảm thấy biện pháp của hắn không tệ, liền giơ ngón cái với hắn.

Lý phủ tặng cho Mãn Bảo rất nhiều đồ, nhưng đây không phải là của nhà Lý thượng thư tặng, mà là do Lý tam lang tặng.

Mãn Bảo lựa lựa chọn chọn, đặt đống lụa vải sang một bên, định đợi Chu Lập Quân về sẽ nhờ nàng cất giúp. Những món vải vóc nàng nhận được thường đều do Chu Lập Quân giữ hộ.

Các món trang sức cũng được để riêng ra, định sau khi Chu Lập Quân chọn qua thì sẽ cất vào trong hệ thống, chờ đến khi về nhà có thể đem tặng cho mẫu thân và các chị dâu.

Còn hộp bạc được gửi tới, nàng chỉ liếc qua một cái rồi cất thẳng vào hệ thống, sau đó ghi thêm một khoản vào sổ nhỏ của mình.

Cuối cùng là hai chậu hoa mẫu đơn kia, Mãn Bảo nhìn rồi bưng nó đến thư phòng, định khi tiên sinh về sẽ tặng lại cho ông.

Giữa mùa đông mà phải chăm hoa mẫu đơn thực sự quá vất vả, nàng nghĩ tốt nhất mình không nên làm việc tốn công này thì hơn.

Ừm, mà dì Trịnh cũng rất thích hoa, ngày mai có thể tặng cho nàng một chậu, như vậy tiên sinh sẽ đỡ phải cực nhọc rồi.
 
130,318 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 1283: Đi đâu vậy​


Vì còn sớm, Mãn Bảo dọn dẹp mọi thứ xong xuôi mà vẫn chưa thấy ai về. Nàng đi loanh quanh trong sân, cuối cùng đành bất lực đi tìm Hướng Minh Học nói chuyện.

Đương nhiên, nàng không đi tay không, nàng mang theo túi kim châm.

Mãn Bảo châm cứu kích thích gân chân cho hắn, rồi hỏi: "Mấy ngày nay huynh thấy thế nào?"

Hướng Minh Học cười nói: "Theo lời muội dặn, ngày nào ta cũng cố gắng cử động ngón chân, bây giờ ngón chân cái đã có cảm giác rồi, chỉ là vẫn chưa được linh hoạt lắm."

Mãn Bảo động viên: "Cứ từ từ thôi, thông thường phải phục hồi chức năng hơn ba tháng, không thể vội được."

Mãn Bảo kiểm tra xong tình hình phục hồi chức năng của Hướng Minh Học, ghi chép lại đầy đủ rồi lại không có việc gì để làm.

Hướng Minh Học thấy nàng thật sự không thể ngồi yên được, bèn chủ động hỏi: "Ca phẫu thuật sinh mổ của muội thuận lợi chứ?"

Mắt Mãn Bảo sáng lên, hưng phấn, lập tức liến thoắng kể cho hắn nghe. Thật ra cũng không có nhiều điều để nói, bởi vì nàng không thể miêu tả chi tiết ca phẫu thuật này được thực hiện như thế nào, sẽ xâm phạm quyền riêng tư của bệnh nhân.

Nàng chỉ có thể nói là đứa bé đã được lấy ra thành công, rồi sau này nếu gặp phải những ca bệnh như vậy thì nàng phải làm thế nào..

Phẫu thuật trong đời thực khác với phẫu thuật trong hệ thống, đặc biệt là một số chi tiết.

Mặc dù nàng không thể hiện ra ngoài, nhưng nàng biết đã có những thiếu sót.

Mà gia cảnh của hai nhà Hàn Lý đặt ở đó, thời gian chuẩn bị lại dài, nàng cảm thấy sau này sẽ không có môi trường phẫu thuật đầy đủ như vậy nữa.

Nếu sau này gặp những sản phụ không thể sinh thường, nhất định phải sinh mổ, thì tỷ lệ sống sót của họ cũng sẽ thấp hơn nhiều so với ca phẫu thuật này.

Bởi vì tình trạng của sản phụ và tình hình môi trường chắc chắn sẽ tồi tệ hơn. Dù sao không phải nhà nào cũng có thể giống như hai nhà Hàn Lý, khi thai phụ được sáu bảy tháng đã có thể mời đại phu, thái y giỏi đến khám bệnh, khi biết chuyện không thể làm được thì vẫn có thể tìm đến nàng.

Trên đời này, nhiều người có lẽ sẽ giống như Phó nhị tỷ tỷ, đến khi lâm bồn mới biết ngôi thai không thuận, mới biết không nên sinh thường;

Thậm chí còn có nhiều người sau khi biết rồi cũng không có khả năng mời đại phu, không mời được đại phu để họ có cơ hội sống sót.

Mãn Bảo nghĩ đến đây, lại thở dài ưu sầu.

Hướng Minh Học lần đầu tiên nghe nàng nói về phẫu thuật, hoàn toàn không theo kịp mạch não của nàng, không biết tại sao nàng đang nói lại thở dài.

Hắn đang cân nhắc xem có nên hỏi thêm một câu không, dù sao hắn cũng không hiểu rõ tâm tư của con gái lắm. Kết quả hắn còn chưa kịp mở miệng thì ngoài sân đã truyền đến tiếng bước chân bình bịch.

Hắn nhìn ra ngoài, liền thấy Bạch Thiện và Bạch Thành chạy vào sân, nhìn quanh một lượt rồi ngửa mặt lên trời kêu lớn: "Mãn Bảo -"

Người vừa thở dài bên cạnh hắn lập tức nhảy dựng lên, lớn tiếng đáp một tiếng "Ta ở đây -", rồi lao ra ngoài.

Ba người hội ngộ ở trong sân, Bạch Thiện cười ha hả nói: "Chúng ta vừa xuống xe, người gác cổng đã nói ngươi về rồi, chúng ta liền vội vàng chạy vào tìm ngươi."

Bạch nhị lang hỏi: "Ngươi đi về sao không đến Quốc Tử Giám đón bọn ta?"

Mãn Bảo nói: "Các ngươi còn chưa tan học, xe ngựa Lý gia đưa ta về thẳng nhà. Đại Cát không có ở đây, tứ ca của ta cũng không có ở đây, ngay cả tiên sinh cũng không ở nhà."

Bạch Thiện nói: "Lúc ngươi vắng mặt, tứ ca ngươi và Trịnh đại chưởng quầy đã bàn một mối làm ăn. Hình như Tế Thế Đường có mấy xe dược liệu bị kẹt ở Kỳ Châu, bên đó tuyết quá dày, cho nên tứ ca của ngươi dẫn theo đám Tam Tử qua giúp đỡ, có lẽ phải ngày mai ngày mốt mới về."

Hắn cười hỏi: "Nhìn ngươi vui vẻ như vậy, chuyện của Hàn ngũ nương tử đã ổn rồi đúng không?"

Mãn Bảo nói: "Cũng tạm ổn rồi, người đã có thể ăn được rồi, ta ở lại đó cũng không làm được bao nhiêu việc nên về trước."

"Chúng ta không thể vào nhà nói chuyện sao, trời lạnh như vậy sao lại ở ngoài này?" Bạch nhị lang cuối cùng cũng chen vào được một câu.

Ba người liền di chuyển vào thư phòng nói chuyện, Đại Cát thì đi xuống bếp lấy trà và điểm tâm nóng hổi cho họ.

Bạch Thiện vừa vào thư phòng đã phát hiện ra sự khác biệt, hắn đi đến trước hai chậu hoa mẫu đơn ở góc phòng, hỏi: "Đây là của Lý gia tặng à?"

Mãn Bảo thở dài: "Hàn đại nương tử tặng, không biết ai ở bên ngoài đồn bậy bạ, nói ta thích kỳ hoa dị thảo, Hàn đại nương tử liền chọn hai chậu hoa mẫu đơn đẹp tặng ta."

Bạch nhị lang nghe vậy thì cười phá lên: "Bọn họ không biết ngươi thích tạp hoa dã thảo."

Mãn Bảo: "Nói bậy, ta thích tất cả các loại hoa cỏ."

Bạch Thiện cười nói: "Nhưng ngươi chỉ thích những loại hoa cỏ mà ngươi mới thấy lần đầu tiên, khi đã thấy rồi thì ngươi sẽ không còn hưng phấn như vậy nữa."

"Nhưng ta vẫn thích mà." Mãn Bảo cảm thấy tình cảm yêu thích của nàng đối với chúng chưa bao giờ thay đổi, chỉ là lần đầu tiên nhìn thấy sẽ bộc lộ ra nhiều hơn hai phần vì Khoa Khoa thôi.

Bạch Thiện ngồi xổm xuống trước chậu hoa mẫu đơn, nhìn một lúc rồi nói: "Chậu này hình như là Diêu Hoàng, chỉ là cành lá nhỏ hơn nhiều so với những chậu hoa ngươi từng mang về trước kia, hoa nở ra có lẽ cũng không to bằng."

Mãn Bảo nói: "Vậy đây mới là Diêu Hoàng thật sự."

Những gì nàng mang về đều kết thúc sau một thế hệ, ngay cả gen cũng không thể ổn định, giống như hoa giả vậy.

Mãn Bảo nói: "Ta định tặng cho tiên sinh chăm, rồi tặng một chậu cho dì Trịnh, dì Trịnh cũng thích hoa đúng không?"

Bạch Thiện gật đầu, nghĩ ngợi một lúc rồi nói: "Ngươi còn có thể tìm được những loại hoa lạ kia nữa không? Hay là ngươi mua thêm mấy chậu về đi, mẫu thân của ta rất thích trồng hoa."

Mãn Bảo khẽ gãi cổ, nhỏ giọng nói: "Như vậy không tốt lắm đâu, hay là thôi đi."

Bạch Thiện nghe thế, cuối cùng cũng nhớ ra, "Đúng rồi, những bông hoa đó của ngươi đều có vấn đề."

Hắn nhìn chằm chằm vào hai chậu hoa mẫu đơn này rồi trầm ngâm: "Mãn Bảo, ta đột nhiên nhớ ra một chuyện."

"Chuyện gì?"

Bạch Thiện: "Bây giờ ngươi thường xuyên khám bệnh cho quyền quý phú hào, danh tiếng vang xa, lỡ như bọn họ muốn mượn sức ngươi rồi đều bắt đầu từ sở thích của ngươi, ngươi nói liệu có khi nào những bông hoa mà ngươi bán ra cuối cùng lại qua mấy lượt rồi trở về tay ngươi không?"

Mãn Bảo ngẩn người.

Bạch nhị lang cũng ngồi xổm xuống trước chậu hoa mẫu đơn, sờ cằm nói: "Ngươi nói vậy thì ta cũng nhớ ra, hình như Quý Hạo đã đề cập đến việc khi cả nhà bọn họ hồi kinh, mẫu thân của hắn có mang theo một số bông hoa quý hiếm mua ở thành Ích Châu về, còn có hoa mẫu đơn trắng nữa.."

Bạch Thiện và Bạch nhị lang đồng loạt quay đầu nhìn Mãn Bảo.

Mãn Bảo:.

Nàng chột dạ nói: "Hoa mẫu đơn trắng bán đâu có đắt, cho dù chỉ ngắm một mùa cũng đáng đồng tiền bát gạo mà."

"Cũng đúng," Bạch Thiện gật đầu, trầm ngâm, "Vậy những bông hoa trong tay Ích Châu vương phi bây giờ đang ở trong tay ai? Kể ra thì, phủ Ích Châu vương bị tịch thu rồi mà.."

Phủ Ích Châu vương quả thực đã bị tịch thu. Phần lớn vàng bạc châu báu từ phủ Ích Châu vương đương nhiên sẽ được vận chuyển về quốc khố, nhưng những thứ như hoa cỏ, chỉ cần sơ ý một chút là có thể bị vỡ hoặc chết, nên tự nhiên sẽ bị hao tổn. Vì vậy, phần lớn đều rơi vào tay các quan lại và thế gia ở địa phương.

Vương phủ ở kinh thành cũng bị tịch thu. Lúc đó thái hậu bệnh nặng, lại một lòng muốn bảo toàn gia quyến còn lại của Ích Châu vương, căn bản không để ý. Vậy nên phần lớn đồ tịch thu được sung vào quốc khố, phần còn lại thì bị hao tổn, hoặc là được đưa vào cung.

Mấy thứ hoa cỏ này, trong cung không ai thích, nên không ai đoái hoài tới. Nhưng gần đây, người coi sóc vương phủ nghe nói thái tử phi thích hoa, liền mang mấy chậu hoa tốt trong vương phủ vào.

Hắn cũng không có ý gì khác, chỉ muốn đổi một nơi làm việc, dù là đến hoàng trang cũng được.

Nếu không ở lại phủ Ích Châu vương, đợi Tân Khánh quận vương đến đất phong, bọn họ, những người làm trong vương phủ này, cũng phải đi theo.

Đi theo con trai của một vương gia tạo phản đến đất phong, nghĩ thôi cũng biết tiền đồ ra sao. Nhưng đối với đám cung nhân bọn họ, tiền đồ không còn là quan trọng nhất nữa, quan trọng nhất là sống sót.

Lỡ như sau này bệ hạ nhớ lại chuyện cũ, muốn thanh toán, những người đi theo đến đất phong như bọn họ phải làm sao đây?
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back