Chương 660: Đều đi
[HIDE-THANKS][BOOK]Tống Tranh đưa tay giữ hắn lại, nhíu mày nói: "Còn chưa bị phạt đủ à? Bởi vì các ngươi đánh nhau nên Đường huyện lệnh đã tới hai lần rồi đấy."
Lần trước Quý Hạo đánh nhau với Ứng Văn Hải ở Xuân Phong Lâu, Bùi Uẩn cũng ở đó, hắn là anh em họ hàng của Ứng Văn Hải, một đám người đối đầu với một đám người, suýt thì phá hỏng Xuân Phong Lâu, thế nên mới dẫn nha dịch đến.
Tống Tranh nói: "Ngươi thành thật chút đi, cẩn nhận nhà các ngươi lại nhốt các ngươi trong trường phủ, đến lúc đó xem các ngươi phải làm sao, ta sẽ không giúp các ngươi mang đồ từ ngoài vào nữa đâu."
Quý Hạo không phục, "Vậy ta cứ chịu bị đâm thế hả? Rõ ràng là bọn họ tính kế ta."
Chuyện này thì đến Ngụy Đình cũng thấy không phục lắm.
Tống Tranh nhíu mày nói: "Tương lai còn dài, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, ngươi gấp cái gì?"
Quý Hạo miễn cưỡng kiềm chế, hắn để ý chặt kẻ thù của mình, ngược lại không còn thời gian nghĩ đến chuyện tìm bọn Mãn Bảo nữa.
Nhưng Mãn Bảo cũng không có thời gian đến trường phủ mỗi ngày nữa, có lẽ là vì gần đây trời lúc lạnh lúc nóng, nên có rất nhiều người bị bệnh.
Kỷ đại phu bắt đầu dọn cho Mãn Bảo một cái bàn riêng, để bé tự mình khám bệnh kê đơn.
Một mình tiếp bệnh nhân liền phát hiện ra rất nhiều vấn đề, cho nên gần đây Mãn Bảo rất bận, mà đã bận thì sẽ không có thời gian rảnh đến trường phủ.
Thỉnh thoảng có đến, nhưng vì có Bạch Thiện ở đó nên cũng có thể tránh đi người nào đó đã gần quên mất bé.
Qua tháng tám, vào tháng chín cuối thu mát mẻ, mưa ít hơn, cho nên người bệnh cũng giảm.
Kỷ đại phu cảm thấy gần đây Mãn Bảo quá mệt mỏi nên quyết định cho bé nghỉ ngơi mấy ngày, "Mấy ngày nữa là trùng dương rồi, mấy đứa có đi leo núi không?"
"Có ạ, tiên sinh bọn con và các tiên sinh ở thư viện Đại Trí đã hẹn nhau cùng leo núi, đến lúc đó bọn con cũng sẽ đi theo."
Kỷ đại phu bèn cười nói, "Leo núi mệt lắm, các con lại là đệ tử, không bằng về nghỉ ngơi hai ngày, dưỡng đủ tinh thần rồi hẵng lên núi."
Tất nhiên Mãn Bảo không có ý kiến gì, bé quyết định chiều nay sẽ về xin phép tiên sinh ngày mai ngủ nướng.
Mãn Bảo cõng sọt của mình lên, xoay người tạm biệt Kỷ đại phu, đang định ra ngoài thì thấy một con khoái mã dừng ngay trước cửa, một người lảo đảo vọt vào, trực tiếp đẩy Mãn Bảo ra, hướng thẳng về chỗ Kỷ đại phu..
Mãn Bảo vịn cửa, đau đến mức xoa cánh tay.
"Ngài là Kỷ đại phu?"
Kỷ đại phu chỉ kịp nói một tiếng: "Đúng là ta.."
Người tới liền trực tiếp bắt lấy tay ông kéo ra ngoài, kêu lên: "Thiếu gia nhà tôi ngã từ trên ngựa xuống, bị nhánh cây đâm vào bụng, chảy rất nhiều máu, ngài mau đi cứu hắn."
"Chờ một chút, chờ một chút, phải lấy hòm thuốc nữa."
Dược đồng của Kỷ đại phu đã nhanh chóng ôm hòm thuốc ra, Mãn Bảo chỉ kịp thấy người nọ nhanh chóng đỡ Kỷ đại phu lên ngựa, sau đó với lấy hòm thuốc rồi chạy vù đi.
Dược đồng đuổi theo mấy bước, phát hiện không đuổi kịp thì tức đến mức giậm chân, "Đây là người nhà ai, có gấp đến đâu cũng không thể đi luôn vậy chứ, dù sao cũng phải nói cho ta nơi khám bệnh chứ."
Mãn Bảo xoa cánh tay bước lên nói: "Cưỡi khoái mã, hình như bọn họ đi từ phía phố Khang Học bên kia."
Dược đồng cúi đầu ngẫm nghĩ, một lát sau liền cười vỗ tay, "Ta nhớ ra rồi, hắn nói ngã từ trên ngựa xuống, hẳn là ngã ở núi Tê Hà, đi qua phố Khang Học thì cũng chỉ có núi Tê Hà là có thể cưỡi ngựa thôi."
Hai mắt Mãn Bảo mở to, nhớ hôm qua hình như Bạch Thiện có nói, hôm nay tiên sinh bọn họ muốn dẫn bọn họ đến núi Tê Hà leo núi, xem như là hoạt động của ban Giáp ba bọn họ, đi xong sẽ nghỉ.
Mãn Bảo thấy hơi bất an, lập tức ra cửa nói: "Muội đi về nhà đây."
Dứt lời cõng sọt chạy chậm về nhà.
Mãn Bảo chạy cả một đường đến tiểu viện, lúc này mới nhớ ra bây giờ còn chưa đến thời gian tan học của trường phủ, Bạch Thiện không có khả năng ở nhà.
Bé bình tĩnh lại, đẩy cửa đi vào, Chu tứ lang và Chu Lập Quân cũng mới đi bán hạt giống ở nông thôn về, hai người phơi nắng rất đen, đang ngồi ăn mì bên bàn.
Đầu bếp nữ thấy Mãn Bảo thì cười hỏi, "Mãn tiểu thư, ngài có muốn ăn một bát mì không?"
Mãn Bảo lắc đầu, hỏi Chu tứ lang, "Tứ ca, huynh ăn no chưa?"
Chu tứ lang nhìn bát mì mới vơi một nửa, vừa ăn vừa hỏi: "Sao thế?"
"Đưa muội đến núi Tê Hà đi, Thiện Bảo đang ở đó, nhưng hình như núi Tê Hà đã xảy ra chuyện."
Chu tứ lang liền vội vàng nhét thêm hai đũa mì vào miệng, sau đó đứng lên hỏi: "Vậy có phải đi gọi Trang tiên sinh không? Hắn xảy ra chuyện gì, không phải Đại Cát đi theo hắn sao?"
"Muội cũng không biết, nhưng có người tới hiệu thuốc tìm Kỷ đại phu, nói là có người ngã từ trên ngựa xuống, muội muốn đi xem."
Dì Dung ai u một tiếng, cũng thấy lo lắng, nói: "Thiếu gia nghịch ngợm lắm, mong đừng có là hắn."
Nàng lập tức vào phòng bếp bọc mấy miếng điểm tâm đưa cho Chu tứ lang, nói: "Mau đi đi, nếu đói bụng thì cầm ăn trên đường."
Chu tứ lang nhận lấy rồi nhét vào ngực, ra kéo ngựa đóng xe, Chu Lập Quân vội vàng ăn hai miếng mì, cũng đuổi theo, "Cô nhỏ, con đi tìm với mọi người."
Mãn Bảo ngồi trong xe ngựa, tay nắm chặt lấy sọt, nhỏ giọng nói: "Có lẽ là ta nghĩ nhiều, hắn cũng không có việc gì đâu."
Chu tứ lang đánh một roi vào không khí giục ngựa chạy nhanh hơn.
Tới chân núi Tê Hà, ba người đứng ở bên đường nhìn nhau, "Nơi này chỗ nào có thể phi ngựa? Bọn họ ở trên núi hả?"
Chu tứ lang nhìn trái ngó phải, nói: "Mấy đứa chờ ở đây, ta đi hỏi thăm xem."
Đương lúc định tìm một người địa phương lớn tuổi hỏi thì một con ngựa xuất hiện ở khúc quanh, người ngồi trên lưng ngựa vừa tăng tốc độ vừa vung tay hô to: "Mau tránh ra, mau tránh ra.."
Chu tứ lang vội vàng nhảy ra đằng sau, Mãn Bảo thì ngẩng đầu nhìn lên, vừa nhìn đã thấy dược đồng đang liên tục kêu hãi hùng ở đằng sau, không khỏi hô lên: "Tiểu Viên ca!"
Dược đồng quay đầu nhìn thấy Mãn Bảo thì lập tức sáng mắt, lập tức hô lên: "Ở đây, ở đây, đừng chạy nữa, tiểu đại phu mà Kỷ đại phu nói đang ở đây rồi.."
Con ngựa đã chạy được một đoạn xa lập tức vòng lại, người cưỡi ngựa quét mắt nhìn ba người Chu tứ lang, lập tức đẩy dược đồng xuống, định duỗi tay bắt Chu tứ lang lên.
Chu tứ lang nhảy ra đằng sau, không để người kia bắt.
Dược đồng chật vật ngẩng đầu lên nói: "Ôi chao, không phải hắn, là nàng nha, Mãn tiểu thư, Kỷ đại phu bảo muội đi cứu mạng, Quý công tử không cầm được máu, rất nguy hiểm, Kỷ đại phu bảo muội đi châm cứu thử xem.."
Mãn Bảo khẽ thở phào, "Người bị thương họ Quý ạ."
"Đúng vậy, là tiểu công tử nhà họ Quý, Mãn tiểu thư, chúng ta đi nhanh thôi, không có thời gian đâu."
Người bên trên cũng lập tức nhảy xuống khom người mời Mãn Bảo đi cứu mạng, tuy rằng trong lòng hắn rất nghi ngờ nhưng nhìn thấy vẻ cung kính trên mặt dược đồng không giống như giả vờ, mà bên người bé còn có Chu tứ lang, nên không dám bắt bé lên trên ngựa như dược đồng.
Mãn Bảo liền trèo lên xe ngựa, thuận tay kéo cả dược đồng lên, "Đi thôi."
Chu tứ lang đánh xe, Mãn Bảo lén liếc mắt nhìn người bên ngoài, nhỏ giọng hỏi dược đồng, "Tiểu Viên ca, sao huynh đến nhanh thế?"
"Ta mới đến thôi, chỉ mới kịp nhìn người bệnh một cái đã bị Kỷ đại phu bắt đi tìm người." Tiểu Viên cũng nhìn ra ngoài, nhỏ giọng nói với Mãn Bảo: "Kỷ đại phu nói, muội tới đó chỉ cần thử một lần, đừng nói gì nhiều, Quý công tử bị thương quá nặng, chúng ta còn đến muộn, bây giờ cũng chỉ đành mặc cho số phận thôi."
Mãn Bảo hơi sửng sốt, không ngờ lại nghiêm trọng đến mức này, hỏi: "Không phải hắn tên là Quý Hạo chứ?"
"Không biết tên là gì, dù sao cũng là tiểu công tử nhà họ Quý, ngay cả ngự y phủ Ích Châu vương cũng tới đó rồi.."[/BOOK][/HIDE-THANKS]
P/s: Bắt đầu gay cấn lại rồi nè, chúc mừng các đồng chí đã kiên trì đọc đến đây.
[HIDE-THANKS][BOOK]Tống Tranh đưa tay giữ hắn lại, nhíu mày nói: "Còn chưa bị phạt đủ à? Bởi vì các ngươi đánh nhau nên Đường huyện lệnh đã tới hai lần rồi đấy."
Lần trước Quý Hạo đánh nhau với Ứng Văn Hải ở Xuân Phong Lâu, Bùi Uẩn cũng ở đó, hắn là anh em họ hàng của Ứng Văn Hải, một đám người đối đầu với một đám người, suýt thì phá hỏng Xuân Phong Lâu, thế nên mới dẫn nha dịch đến.
Tống Tranh nói: "Ngươi thành thật chút đi, cẩn nhận nhà các ngươi lại nhốt các ngươi trong trường phủ, đến lúc đó xem các ngươi phải làm sao, ta sẽ không giúp các ngươi mang đồ từ ngoài vào nữa đâu."
Quý Hạo không phục, "Vậy ta cứ chịu bị đâm thế hả? Rõ ràng là bọn họ tính kế ta."
Chuyện này thì đến Ngụy Đình cũng thấy không phục lắm.
Tống Tranh nhíu mày nói: "Tương lai còn dài, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, ngươi gấp cái gì?"
Quý Hạo miễn cưỡng kiềm chế, hắn để ý chặt kẻ thù của mình, ngược lại không còn thời gian nghĩ đến chuyện tìm bọn Mãn Bảo nữa.
Nhưng Mãn Bảo cũng không có thời gian đến trường phủ mỗi ngày nữa, có lẽ là vì gần đây trời lúc lạnh lúc nóng, nên có rất nhiều người bị bệnh.
Kỷ đại phu bắt đầu dọn cho Mãn Bảo một cái bàn riêng, để bé tự mình khám bệnh kê đơn.
Một mình tiếp bệnh nhân liền phát hiện ra rất nhiều vấn đề, cho nên gần đây Mãn Bảo rất bận, mà đã bận thì sẽ không có thời gian rảnh đến trường phủ.
Thỉnh thoảng có đến, nhưng vì có Bạch Thiện ở đó nên cũng có thể tránh đi người nào đó đã gần quên mất bé.
Qua tháng tám, vào tháng chín cuối thu mát mẻ, mưa ít hơn, cho nên người bệnh cũng giảm.
Kỷ đại phu cảm thấy gần đây Mãn Bảo quá mệt mỏi nên quyết định cho bé nghỉ ngơi mấy ngày, "Mấy ngày nữa là trùng dương rồi, mấy đứa có đi leo núi không?"
"Có ạ, tiên sinh bọn con và các tiên sinh ở thư viện Đại Trí đã hẹn nhau cùng leo núi, đến lúc đó bọn con cũng sẽ đi theo."
Kỷ đại phu bèn cười nói, "Leo núi mệt lắm, các con lại là đệ tử, không bằng về nghỉ ngơi hai ngày, dưỡng đủ tinh thần rồi hẵng lên núi."
Tất nhiên Mãn Bảo không có ý kiến gì, bé quyết định chiều nay sẽ về xin phép tiên sinh ngày mai ngủ nướng.
Mãn Bảo cõng sọt của mình lên, xoay người tạm biệt Kỷ đại phu, đang định ra ngoài thì thấy một con khoái mã dừng ngay trước cửa, một người lảo đảo vọt vào, trực tiếp đẩy Mãn Bảo ra, hướng thẳng về chỗ Kỷ đại phu..
Mãn Bảo vịn cửa, đau đến mức xoa cánh tay.
"Ngài là Kỷ đại phu?"
Kỷ đại phu chỉ kịp nói một tiếng: "Đúng là ta.."
Người tới liền trực tiếp bắt lấy tay ông kéo ra ngoài, kêu lên: "Thiếu gia nhà tôi ngã từ trên ngựa xuống, bị nhánh cây đâm vào bụng, chảy rất nhiều máu, ngài mau đi cứu hắn."
"Chờ một chút, chờ một chút, phải lấy hòm thuốc nữa."
Dược đồng của Kỷ đại phu đã nhanh chóng ôm hòm thuốc ra, Mãn Bảo chỉ kịp thấy người nọ nhanh chóng đỡ Kỷ đại phu lên ngựa, sau đó với lấy hòm thuốc rồi chạy vù đi.
Dược đồng đuổi theo mấy bước, phát hiện không đuổi kịp thì tức đến mức giậm chân, "Đây là người nhà ai, có gấp đến đâu cũng không thể đi luôn vậy chứ, dù sao cũng phải nói cho ta nơi khám bệnh chứ."
Mãn Bảo xoa cánh tay bước lên nói: "Cưỡi khoái mã, hình như bọn họ đi từ phía phố Khang Học bên kia."
Dược đồng cúi đầu ngẫm nghĩ, một lát sau liền cười vỗ tay, "Ta nhớ ra rồi, hắn nói ngã từ trên ngựa xuống, hẳn là ngã ở núi Tê Hà, đi qua phố Khang Học thì cũng chỉ có núi Tê Hà là có thể cưỡi ngựa thôi."
Hai mắt Mãn Bảo mở to, nhớ hôm qua hình như Bạch Thiện có nói, hôm nay tiên sinh bọn họ muốn dẫn bọn họ đến núi Tê Hà leo núi, xem như là hoạt động của ban Giáp ba bọn họ, đi xong sẽ nghỉ.
Mãn Bảo thấy hơi bất an, lập tức ra cửa nói: "Muội đi về nhà đây."
Dứt lời cõng sọt chạy chậm về nhà.
Mãn Bảo chạy cả một đường đến tiểu viện, lúc này mới nhớ ra bây giờ còn chưa đến thời gian tan học của trường phủ, Bạch Thiện không có khả năng ở nhà.
Bé bình tĩnh lại, đẩy cửa đi vào, Chu tứ lang và Chu Lập Quân cũng mới đi bán hạt giống ở nông thôn về, hai người phơi nắng rất đen, đang ngồi ăn mì bên bàn.
Đầu bếp nữ thấy Mãn Bảo thì cười hỏi, "Mãn tiểu thư, ngài có muốn ăn một bát mì không?"
Mãn Bảo lắc đầu, hỏi Chu tứ lang, "Tứ ca, huynh ăn no chưa?"
Chu tứ lang nhìn bát mì mới vơi một nửa, vừa ăn vừa hỏi: "Sao thế?"
"Đưa muội đến núi Tê Hà đi, Thiện Bảo đang ở đó, nhưng hình như núi Tê Hà đã xảy ra chuyện."
Chu tứ lang liền vội vàng nhét thêm hai đũa mì vào miệng, sau đó đứng lên hỏi: "Vậy có phải đi gọi Trang tiên sinh không? Hắn xảy ra chuyện gì, không phải Đại Cát đi theo hắn sao?"
"Muội cũng không biết, nhưng có người tới hiệu thuốc tìm Kỷ đại phu, nói là có người ngã từ trên ngựa xuống, muội muốn đi xem."
Dì Dung ai u một tiếng, cũng thấy lo lắng, nói: "Thiếu gia nghịch ngợm lắm, mong đừng có là hắn."
Nàng lập tức vào phòng bếp bọc mấy miếng điểm tâm đưa cho Chu tứ lang, nói: "Mau đi đi, nếu đói bụng thì cầm ăn trên đường."
Chu tứ lang nhận lấy rồi nhét vào ngực, ra kéo ngựa đóng xe, Chu Lập Quân vội vàng ăn hai miếng mì, cũng đuổi theo, "Cô nhỏ, con đi tìm với mọi người."
Mãn Bảo ngồi trong xe ngựa, tay nắm chặt lấy sọt, nhỏ giọng nói: "Có lẽ là ta nghĩ nhiều, hắn cũng không có việc gì đâu."
Chu tứ lang đánh một roi vào không khí giục ngựa chạy nhanh hơn.
Tới chân núi Tê Hà, ba người đứng ở bên đường nhìn nhau, "Nơi này chỗ nào có thể phi ngựa? Bọn họ ở trên núi hả?"
Chu tứ lang nhìn trái ngó phải, nói: "Mấy đứa chờ ở đây, ta đi hỏi thăm xem."
Đương lúc định tìm một người địa phương lớn tuổi hỏi thì một con ngựa xuất hiện ở khúc quanh, người ngồi trên lưng ngựa vừa tăng tốc độ vừa vung tay hô to: "Mau tránh ra, mau tránh ra.."
Chu tứ lang vội vàng nhảy ra đằng sau, Mãn Bảo thì ngẩng đầu nhìn lên, vừa nhìn đã thấy dược đồng đang liên tục kêu hãi hùng ở đằng sau, không khỏi hô lên: "Tiểu Viên ca!"
Dược đồng quay đầu nhìn thấy Mãn Bảo thì lập tức sáng mắt, lập tức hô lên: "Ở đây, ở đây, đừng chạy nữa, tiểu đại phu mà Kỷ đại phu nói đang ở đây rồi.."
Con ngựa đã chạy được một đoạn xa lập tức vòng lại, người cưỡi ngựa quét mắt nhìn ba người Chu tứ lang, lập tức đẩy dược đồng xuống, định duỗi tay bắt Chu tứ lang lên.
Chu tứ lang nhảy ra đằng sau, không để người kia bắt.
Dược đồng chật vật ngẩng đầu lên nói: "Ôi chao, không phải hắn, là nàng nha, Mãn tiểu thư, Kỷ đại phu bảo muội đi cứu mạng, Quý công tử không cầm được máu, rất nguy hiểm, Kỷ đại phu bảo muội đi châm cứu thử xem.."
Mãn Bảo khẽ thở phào, "Người bị thương họ Quý ạ."
"Đúng vậy, là tiểu công tử nhà họ Quý, Mãn tiểu thư, chúng ta đi nhanh thôi, không có thời gian đâu."
Người bên trên cũng lập tức nhảy xuống khom người mời Mãn Bảo đi cứu mạng, tuy rằng trong lòng hắn rất nghi ngờ nhưng nhìn thấy vẻ cung kính trên mặt dược đồng không giống như giả vờ, mà bên người bé còn có Chu tứ lang, nên không dám bắt bé lên trên ngựa như dược đồng.
Mãn Bảo liền trèo lên xe ngựa, thuận tay kéo cả dược đồng lên, "Đi thôi."
Chu tứ lang đánh xe, Mãn Bảo lén liếc mắt nhìn người bên ngoài, nhỏ giọng hỏi dược đồng, "Tiểu Viên ca, sao huynh đến nhanh thế?"
"Ta mới đến thôi, chỉ mới kịp nhìn người bệnh một cái đã bị Kỷ đại phu bắt đi tìm người." Tiểu Viên cũng nhìn ra ngoài, nhỏ giọng nói với Mãn Bảo: "Kỷ đại phu nói, muội tới đó chỉ cần thử một lần, đừng nói gì nhiều, Quý công tử bị thương quá nặng, chúng ta còn đến muộn, bây giờ cũng chỉ đành mặc cho số phận thôi."
Mãn Bảo hơi sửng sốt, không ngờ lại nghiêm trọng đến mức này, hỏi: "Không phải hắn tên là Quý Hạo chứ?"
"Không biết tên là gì, dù sao cũng là tiểu công tử nhà họ Quý, ngay cả ngự y phủ Ích Châu vương cũng tới đó rồi.."[/BOOK][/HIDE-THANKS]
P/s: Bắt đầu gay cấn lại rồi nè, chúc mừng các đồng chí đã kiên trì đọc đến đây.