Chương 640: Kinh ngạc
[HIDE-THANKS][BOOK]Mãn Bảo lập tức hỏi, "Có phải là bức tường bên phía tây Tàng Thư Lâu không?"
Vệ Thần ngớ ra, hỏi: "Sao muội lại biết? Tháng trước ta phải hỏi mấy học huynh cùng trường mới biết được tin đó đấy."
Mãn Bảo cười hehe: "Muội biết nhiều lắm đấy."
Vệ Thần liền quay sang nhìn Bạch Thiện, "Đệ giỏi vậy cơ à? Bình thường cũng không thấy đệ đi chơi với ai, sao lại nghe ngóng được?"
Bạch nhị lang ở bên cạnh trợn trắng mắt nói: "Huynh đừng đoán nữa, đây đều là tiên sinh bọn đệ nói cho bọn họ đấy."
Vệ Thần trố mắt khiếp sợ, "Trời, tiên sinh các đệ còn nói mấy cái này với các đệ cơ à?"
Mãn Bảo cười khúc khích, "Tiên sinh bọn muội còn nói trong Tàng Thư Lâu ở trường phủ các huynh có một cái cửa sổ bị lỏng, có thể mở được từ bên trong."
Bạch Thiện gật đầu, "Hôm nay ta đã đi xem thử rồi, lỏng thật, có thể mở được."
Hai người đồng loạt quay sang nhìn Vệ Thần.
Vệ Thần nhìn lại, vẻ mặt khó hiểu hỏi, "Sao?"
Bạch Thiện liền khoác vai hắn cười nói: "Đợi bao giờ có cơ hội thì chúng ta chơi cùng nhau nhé."
Bạch nhị lang đảo con ngươi, hưng phấn nói: "Ta cũng muốn."
Vẻ mặt Vệ Thần mờ mịt, trong lòng thấy hơi bất an, nhưng hắn vẫn khẽ gật đầu, "Không phải bây giờ chúng ta vẫn đang chơi cùng nhau sao?"
Bởi vì có Vệ Thần gia nhập, ba người nói ra đây học thuộc chơi hồi lâu bên bờ sông mới nhớ phải giở sách.
Vệ Thần thấy bọn họ khắc khổ như vậy, bèn nói: "Mấy đứa cũng nhẫn nại thật, tan học rồi còn dành thời gian học thuộc."
Bạch Thiện tò mò nhìn hắn, "Không phải tiên sinh trường phủ cũng giao bài tập đấy sao? Huynh đã làm xong, đã học thuộc rồi à?"
Vệ Thần: ".. Ta, ta không gấp mấy cái đó, dù sao cũng không gọi đến ta."
Lần này đổi thành Bạch Thiện không biết nói gì, hồi lâu mới hỏi, "Làm bài tập cũng trốn được ư?"
"Tất nhiên, tiết khóa sớm đi sớm ba mươi phút là được."
Bạch Thiện khẽ vỗ vai hắn, sau đó nói với Mãn Bảo: "Ta cảm thấy chẳng cần trèo cửa sổ đâu, chỉ cần mượn thẻ bài của huynh ấy là được."
"Không được, ta nhất định phải trèo cửa sổ vào," Mãn Bảo ngẫm nghĩ, nói: "Lần sau mượn thẻ bài cũng được." Dù thế nào cũng muốn trèo cửa sổ thử một lần.
Bé cực kỳ tò mò với cửa sổ ở Tàng Thư Lâu, rất muốn tự mình trải nghiệm một phen.
Lần này Vệ Thần muốn thuyết phục mình nghe không hiểu cũng khó, hắn lập tức gạt cánh tay của Bạch Thiện ra, nhảy vọt ra khỏi bọn họ, "Mấy đứa điên rồi!"
Bạch Thiện giật mình, suýt thì úp mặt xuống đất, "Huynh sợ gì chứ?"
"Sợ gì á?" Vệ Thần chỉ vào Mãn Bảo nói: "Nàng nàng nàng, nàng là người ngoài, còn là con gái, sao có thể vào trong Tàng Thư Lâu?"
Bạch Thiện thấy không vui, nói: "Nội quy trường học và nội quy ở Tàng Thư Lâu đều không viết dẫn người ngoài và nữ giới vào trường, vào Tàng Thư Lâu sẽ bị làm sao, mà cho dù có bị phát hiện thì cũng là đệ bị phạt, có quan trọng gì đâu?"
Mãn Bảo gật đầu, "Phạt chép sách thôi mà, bọn muội chép suốt, đến lúc đó muội sẽ giúp hắn."
Vệ Thần ngay cả sách giáo khoa còn chưa đọc nhiều, càng đừng nói đến mấy thứ như nội quy, nhưng ở trong nhận thức của hắn, đây hẳn là chuyện rất nghiêm trọng, giờ thấy bọn họ nói nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, hắn lại không khỏi mờ mịt, "Xử phạt nhẹ vậy thôi hả?"
Bạch Thiện gật đầu, nói: "Cả hôm qua lẫn hôm nay bọn đệ đều nghiên cứu nội quy rồi."
Lúc này Vệ Thần mới quay về ngồi xổm trước mặt bọn họ, "Đệ cũng đừng quên Hòa học quan rất ghét đệ, chẳng may bị hắn bắt được nhược điểm, e rằng không chỉ là trừng phạt đơn giản như chép sách đâu đấy?"
Bạch Thiện thờ ơ nói: "Ngày mai đệ chuyển đến ban Giáp ba rồi, hắn cũng không phải học quan quản lý, chắc cũng không thể quản lý đệ nữa đúng không? Còn có Địch tiên sinh nữa."
Lúc này Vệ Thần mới nhớ đến nguyên nhân mình chuồn ra ngoài, hắn đưa tay khẽ đấm vai cậu, "Đệ được lắm, ta đang muốn hỏi đệ đây, sao đệ lại im hơi lặng tiếng vào ban Giáp ba rồi?"
Bạch Thiện hừ một tiếng nói: "Ai nói đệ im hơi lặng tiếng, huynh không thấy trước khi thi đệ cố gắng học hành cỡ nào sao? Suýt còn không có thời gian đi nhà xí."
Mãn Bảo và Bạch nhị lang vô cùng tán thành gật đầu.
"Là Địch tiên sinh hứa hẹn với đệ, ông ấy nói chỉ cần kỳ thi giữa năm này đệ có thể vào được 60 hạng đầu thì ông ấy sẽ chuyển đệ đến ban Giáp ba." Cậu kể nguyên do chuyển ban lần này.
Vệ Thần cảm thán, "Đệ cũng may mắn thật đấy, thế mà vừa đúng hạng 60 luôn."
Mãn Bảo cũng gật đầu, "Cũng như lần trước vừa đúng hạng 150, ha ha ha.."
Vệ Thần và Bạch nhị lang nghĩ thấy cũng đúng, không khỏi cười phá lên.
Bạch Thiện hừ một tiếng, xoay đầu không để ý bọn họ nữa.
Chờ đến khi sắc trời dần tối, mọi người liền cùng nhau đi về nhà, Bạch Thiện nói với Bạch nhị lang nói: "Ngươi chết chắc rồi, ngươi vẫn chưa thuộc bài khóa."
Sống lưng Bạch nhị lang căng thẳng, hỏi: "Ngươi và Mãn Bảo thuộc rồi sao?"
Bạch Thiện: "Nàng đã thuộc chưa ta không biết, còn ta thì thuộc rồi, lát nữa đọc thêm hai lần, cho dù chưa làu làu thì vẫn có thể đọc ra được."
Mãn Bảo đang đi đằng trước củng cố quan hệ với Vệ Thần để sau mượn thẻ bài của hắn. Bạch nhị lang liếc bóng lưng bé, thấy hơi muốn khóc, nếu Bạch Thiện đã thuộc rồi thì hẳn bé cũng thế.
Tuy rằng có khách nhưng buổi tối Trang tiên sinh vẫn bảo bọn họ đọc thuộc, lại kiểm tra bài tập của bọn họ, sau đó dạy bọn họ ngắt câu.
Có điều có khách đến cũng có lợi, Bạch nhị lang chưa học thuộc hết, khi trả lời bài tập cũng nói lắp bắp, nhưng Trang tiên sinh không phạt cậu, cũng không mắng nặng gì mà chỉ trách cậu mấy câu, khiến Bạch nhị lang thở phào nhẹ nhõm.
Trời đã tối, Vệ Thần trốn ra ngoài, đương nhiên không thể trở về trường phủ lúc này, vậy nên tối nay hắn ở cùng bọn Bạch Thiện.
Tất nhiên Trang tiên sinh biết Vệ Thần trốn học đến đây, nhưng ông cũng không nói gì, tới thời gian ngủ thì cho bọn họ về chuẩn bị ngủ.
Mãn Bảo tiếp tục về phòng vào phòng dạy học y, cùng thảo luận y thuật với thầy Mạc, Vệ Thần lại nói chuyện với Bạch Thiện và Bạch nhị lang đến khuya, sáng hôm sau mọi người đều khó khăn lắm mới dậy được.
Đối với cái này, Vệ Thần kiên quyết không đội nồi (ôm trách nhiệm), hắn nói với Đại Cát đang nhìn hắn lên án: "Là thiếu gia nhà ngươi cứ gợi bọn ta nói chuyện, ngăn kiểu gì cũng không được, ta thấy chắc là hắn đang quá hưng phấn."
Bạch nhị lang bên cạnh gật đầu làm chứng.
Đêm qua có rất nhiều lần cậu và Vệ Thần sắp ngủ rồi, nhưng Bạch Thiện lại nói chuyện với bọn họ, sau đó bọn họ liền không kiềm được lời, vì thế đến khuya mới ngủ.
Mãn Bảo khinh bỉ bọn họ, "Không biết kiên quyết hơn hả, hắn nói thì mặc hắn nói, hai người cứ nhắm mắt là ngủ được thôi."
Bạch nhị lang căm giận, "Ngươi nghĩ ai cũng có thể giống như ngươi, vừa nhắm mắt là ngủ được luôn?"
Vệ Thần khiếp sợ nhìn bé, "Nàng lợi hại vậy sao?"
"Đúng vậy, khi còn nhỏ bọn đệ đến điền trang làm việc, buổi trưa nghỉ ngơi trong lều, nàng chỉ cần lấy mũ che mắt, ngoẹo đầu cái là ngủ luôn rồi, ai gọi cũng không tỉnh."
Mãn Bảo cười đắc ý.
Vệ Thần vỗ tay: "Siêu thật, nếu ta có năng lực này thì làm gì đến nỗi ngày nào cũng như ngủ không đủ."
Bạch Thiện đã rửa mặt xong, ra nói với hắn: "Huynh còn không đi rửa mặt là chúng ta sẽ đến muộn đó, đúng rồi, huynh không mang giỏ sách, có thể trà trộn vào không? Có cần đệ cho mượn một cái giỏ sách không?"[/BOOK][/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS][BOOK]Mãn Bảo lập tức hỏi, "Có phải là bức tường bên phía tây Tàng Thư Lâu không?"
Vệ Thần ngớ ra, hỏi: "Sao muội lại biết? Tháng trước ta phải hỏi mấy học huynh cùng trường mới biết được tin đó đấy."
Mãn Bảo cười hehe: "Muội biết nhiều lắm đấy."
Vệ Thần liền quay sang nhìn Bạch Thiện, "Đệ giỏi vậy cơ à? Bình thường cũng không thấy đệ đi chơi với ai, sao lại nghe ngóng được?"
Bạch nhị lang ở bên cạnh trợn trắng mắt nói: "Huynh đừng đoán nữa, đây đều là tiên sinh bọn đệ nói cho bọn họ đấy."
Vệ Thần trố mắt khiếp sợ, "Trời, tiên sinh các đệ còn nói mấy cái này với các đệ cơ à?"
Mãn Bảo cười khúc khích, "Tiên sinh bọn muội còn nói trong Tàng Thư Lâu ở trường phủ các huynh có một cái cửa sổ bị lỏng, có thể mở được từ bên trong."
Bạch Thiện gật đầu, "Hôm nay ta đã đi xem thử rồi, lỏng thật, có thể mở được."
Hai người đồng loạt quay sang nhìn Vệ Thần.
Vệ Thần nhìn lại, vẻ mặt khó hiểu hỏi, "Sao?"
Bạch Thiện liền khoác vai hắn cười nói: "Đợi bao giờ có cơ hội thì chúng ta chơi cùng nhau nhé."
Bạch nhị lang đảo con ngươi, hưng phấn nói: "Ta cũng muốn."
Vẻ mặt Vệ Thần mờ mịt, trong lòng thấy hơi bất an, nhưng hắn vẫn khẽ gật đầu, "Không phải bây giờ chúng ta vẫn đang chơi cùng nhau sao?"
Bởi vì có Vệ Thần gia nhập, ba người nói ra đây học thuộc chơi hồi lâu bên bờ sông mới nhớ phải giở sách.
Vệ Thần thấy bọn họ khắc khổ như vậy, bèn nói: "Mấy đứa cũng nhẫn nại thật, tan học rồi còn dành thời gian học thuộc."
Bạch Thiện tò mò nhìn hắn, "Không phải tiên sinh trường phủ cũng giao bài tập đấy sao? Huynh đã làm xong, đã học thuộc rồi à?"
Vệ Thần: ".. Ta, ta không gấp mấy cái đó, dù sao cũng không gọi đến ta."
Lần này đổi thành Bạch Thiện không biết nói gì, hồi lâu mới hỏi, "Làm bài tập cũng trốn được ư?"
"Tất nhiên, tiết khóa sớm đi sớm ba mươi phút là được."
Bạch Thiện khẽ vỗ vai hắn, sau đó nói với Mãn Bảo: "Ta cảm thấy chẳng cần trèo cửa sổ đâu, chỉ cần mượn thẻ bài của huynh ấy là được."
"Không được, ta nhất định phải trèo cửa sổ vào," Mãn Bảo ngẫm nghĩ, nói: "Lần sau mượn thẻ bài cũng được." Dù thế nào cũng muốn trèo cửa sổ thử một lần.
Bé cực kỳ tò mò với cửa sổ ở Tàng Thư Lâu, rất muốn tự mình trải nghiệm một phen.
Lần này Vệ Thần muốn thuyết phục mình nghe không hiểu cũng khó, hắn lập tức gạt cánh tay của Bạch Thiện ra, nhảy vọt ra khỏi bọn họ, "Mấy đứa điên rồi!"
Bạch Thiện giật mình, suýt thì úp mặt xuống đất, "Huynh sợ gì chứ?"
"Sợ gì á?" Vệ Thần chỉ vào Mãn Bảo nói: "Nàng nàng nàng, nàng là người ngoài, còn là con gái, sao có thể vào trong Tàng Thư Lâu?"
Bạch Thiện thấy không vui, nói: "Nội quy trường học và nội quy ở Tàng Thư Lâu đều không viết dẫn người ngoài và nữ giới vào trường, vào Tàng Thư Lâu sẽ bị làm sao, mà cho dù có bị phát hiện thì cũng là đệ bị phạt, có quan trọng gì đâu?"
Mãn Bảo gật đầu, "Phạt chép sách thôi mà, bọn muội chép suốt, đến lúc đó muội sẽ giúp hắn."
Vệ Thần ngay cả sách giáo khoa còn chưa đọc nhiều, càng đừng nói đến mấy thứ như nội quy, nhưng ở trong nhận thức của hắn, đây hẳn là chuyện rất nghiêm trọng, giờ thấy bọn họ nói nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, hắn lại không khỏi mờ mịt, "Xử phạt nhẹ vậy thôi hả?"
Bạch Thiện gật đầu, nói: "Cả hôm qua lẫn hôm nay bọn đệ đều nghiên cứu nội quy rồi."
Lúc này Vệ Thần mới quay về ngồi xổm trước mặt bọn họ, "Đệ cũng đừng quên Hòa học quan rất ghét đệ, chẳng may bị hắn bắt được nhược điểm, e rằng không chỉ là trừng phạt đơn giản như chép sách đâu đấy?"
Bạch Thiện thờ ơ nói: "Ngày mai đệ chuyển đến ban Giáp ba rồi, hắn cũng không phải học quan quản lý, chắc cũng không thể quản lý đệ nữa đúng không? Còn có Địch tiên sinh nữa."
Lúc này Vệ Thần mới nhớ đến nguyên nhân mình chuồn ra ngoài, hắn đưa tay khẽ đấm vai cậu, "Đệ được lắm, ta đang muốn hỏi đệ đây, sao đệ lại im hơi lặng tiếng vào ban Giáp ba rồi?"
Bạch Thiện hừ một tiếng nói: "Ai nói đệ im hơi lặng tiếng, huynh không thấy trước khi thi đệ cố gắng học hành cỡ nào sao? Suýt còn không có thời gian đi nhà xí."
Mãn Bảo và Bạch nhị lang vô cùng tán thành gật đầu.
"Là Địch tiên sinh hứa hẹn với đệ, ông ấy nói chỉ cần kỳ thi giữa năm này đệ có thể vào được 60 hạng đầu thì ông ấy sẽ chuyển đệ đến ban Giáp ba." Cậu kể nguyên do chuyển ban lần này.
Vệ Thần cảm thán, "Đệ cũng may mắn thật đấy, thế mà vừa đúng hạng 60 luôn."
Mãn Bảo cũng gật đầu, "Cũng như lần trước vừa đúng hạng 150, ha ha ha.."
Vệ Thần và Bạch nhị lang nghĩ thấy cũng đúng, không khỏi cười phá lên.
Bạch Thiện hừ một tiếng, xoay đầu không để ý bọn họ nữa.
Chờ đến khi sắc trời dần tối, mọi người liền cùng nhau đi về nhà, Bạch Thiện nói với Bạch nhị lang nói: "Ngươi chết chắc rồi, ngươi vẫn chưa thuộc bài khóa."
Sống lưng Bạch nhị lang căng thẳng, hỏi: "Ngươi và Mãn Bảo thuộc rồi sao?"
Bạch Thiện: "Nàng đã thuộc chưa ta không biết, còn ta thì thuộc rồi, lát nữa đọc thêm hai lần, cho dù chưa làu làu thì vẫn có thể đọc ra được."
Mãn Bảo đang đi đằng trước củng cố quan hệ với Vệ Thần để sau mượn thẻ bài của hắn. Bạch nhị lang liếc bóng lưng bé, thấy hơi muốn khóc, nếu Bạch Thiện đã thuộc rồi thì hẳn bé cũng thế.
Tuy rằng có khách nhưng buổi tối Trang tiên sinh vẫn bảo bọn họ đọc thuộc, lại kiểm tra bài tập của bọn họ, sau đó dạy bọn họ ngắt câu.
Có điều có khách đến cũng có lợi, Bạch nhị lang chưa học thuộc hết, khi trả lời bài tập cũng nói lắp bắp, nhưng Trang tiên sinh không phạt cậu, cũng không mắng nặng gì mà chỉ trách cậu mấy câu, khiến Bạch nhị lang thở phào nhẹ nhõm.
Trời đã tối, Vệ Thần trốn ra ngoài, đương nhiên không thể trở về trường phủ lúc này, vậy nên tối nay hắn ở cùng bọn Bạch Thiện.
Tất nhiên Trang tiên sinh biết Vệ Thần trốn học đến đây, nhưng ông cũng không nói gì, tới thời gian ngủ thì cho bọn họ về chuẩn bị ngủ.
Mãn Bảo tiếp tục về phòng vào phòng dạy học y, cùng thảo luận y thuật với thầy Mạc, Vệ Thần lại nói chuyện với Bạch Thiện và Bạch nhị lang đến khuya, sáng hôm sau mọi người đều khó khăn lắm mới dậy được.
Đối với cái này, Vệ Thần kiên quyết không đội nồi (ôm trách nhiệm), hắn nói với Đại Cát đang nhìn hắn lên án: "Là thiếu gia nhà ngươi cứ gợi bọn ta nói chuyện, ngăn kiểu gì cũng không được, ta thấy chắc là hắn đang quá hưng phấn."
Bạch nhị lang bên cạnh gật đầu làm chứng.
Đêm qua có rất nhiều lần cậu và Vệ Thần sắp ngủ rồi, nhưng Bạch Thiện lại nói chuyện với bọn họ, sau đó bọn họ liền không kiềm được lời, vì thế đến khuya mới ngủ.
Mãn Bảo khinh bỉ bọn họ, "Không biết kiên quyết hơn hả, hắn nói thì mặc hắn nói, hai người cứ nhắm mắt là ngủ được thôi."
Bạch nhị lang căm giận, "Ngươi nghĩ ai cũng có thể giống như ngươi, vừa nhắm mắt là ngủ được luôn?"
Vệ Thần khiếp sợ nhìn bé, "Nàng lợi hại vậy sao?"
"Đúng vậy, khi còn nhỏ bọn đệ đến điền trang làm việc, buổi trưa nghỉ ngơi trong lều, nàng chỉ cần lấy mũ che mắt, ngoẹo đầu cái là ngủ luôn rồi, ai gọi cũng không tỉnh."
Mãn Bảo cười đắc ý.
Vệ Thần vỗ tay: "Siêu thật, nếu ta có năng lực này thì làm gì đến nỗi ngày nào cũng như ngủ không đủ."
Bạch Thiện đã rửa mặt xong, ra nói với hắn: "Huynh còn không đi rửa mặt là chúng ta sẽ đến muộn đó, đúng rồi, huynh không mang giỏ sách, có thể trà trộn vào không? Có cần đệ cho mượn một cái giỏ sách không?"[/BOOK][/HIDE-THANKS]