Bạn được Annie Dinh mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
130,521 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 1280: Hướng dẫn​


Sắc mặt đang mang vẻ mãn nguyện của Hàn ngũ nương tử vì vừa mới nhìn con trai bỗng trở nên trắng bệch. Nàng không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn, khiến cho Lý ma ma đang đứng bên cạnh giật mình nhảy dựng.

Mãn Bảo vội nói với bà: "Không sao đâu, tôi ấn một chút để nàng ấy dễ ra sản dịch thôi."

Hàn ngũ nương tử vốn dĩ đã nhạy cảm hơn người thường, căn bản không chịu nổi cơn đau này. Mãn Bảo mới ấn đến lần thứ hai nàng ấy đã không kìm được mà muốn khóc, Lý ma ma vội vàng an ủi: "Tam phu nhân, trong thời gian ở cữ không được khóc đâu ạ, coi chừng hỏng mắt."

Hàn ngũ nương tử cố nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được, khóe mắt rớm lệ, lắc đầu nói: "Không được, đau quá, đau quá. Chu tiểu đại phu, cô đừng ấn nữa."

Mãn Bảo bèn buông tay, thương cảm nhìn nàng ấy: "Không sao, cô nghỉ ngơi một lát, lát nữa tôi ấn lại."

Nàng cũng đã ấn thử trên người hình nộm, nhưng khi ấn lên nó, nó sẽ không có phản ứng gì, chỉ có sự thay đổi của chức năng cơ thể. Nhưng nàng đã đọc trong sách, đúng là cách này hơi đau.

Ban đầu nàng cũng nghĩ chỉ là hơi đau thôi, nhưng sau khi khâu vết thương cho nàng ấy, nàng liền nghĩ, tử cung vừa mới khâu xong, ấn vào đáy tử cung làm sao có thể chỉ hơi đau được?

Dựa trên điều này, Mãn Bảo rất ấm lòng không tiếp tục ấn nữa, mà quyết định mưa dầm thấm lâu, mỗi lần ấn hai cái, ấn nhiều lần là được.

Khoa Khoa cảm thấy, nếu Hàn ngũ nương tử biết được ý nghĩ này của nàng, nhất định sẽ hối hận vì đã kêu đau lúc này.

Mãn Bảo là một đại phu rất quan tâm đến bệnh nhân, thấy nàng ấy đau như vậy, mà nàng lại thực sự rảnh rỗi không có việc gì làm, bèn dứt khoát suy nghĩ về châm cứu.

Thế là sau khi ấn đi ấn lại mấy lần, thấy Hàn ngũ nương tử thực sự không chịu nổi đau, nàng bèn lấy túi châm ra, thử châm cứu cho nàng ấy để giảm đau..

Sắc mặt của Hàn ngũ nương tử tốt hơn một chút, Lý ma ma bế đứa bé đến, nhỏ giọng nói: "Tam phu nhân, nô tỳ bế đứa bé đến cho vú nuôi cho bú nhé ạ."

Mãn Bảo liếc mắt nhìn rồi lập tức nói: "Đứa bé hơi yếu, hay là cô thử tự cho bú một hai tháng đầu?"

Hàn ngũ nương tử hơi ngẩn người, "Tôi cho bú?"

Mãn Bảo gật đầu, nói: "Sữa non của mẹ tốt cho trẻ hơn, vú nuôi nhà cô thuê bao lâu rồi?"

Hàn ngũ nương tử không nói gì, người có thể chọn làm vú nuôi, đương nhiên là phụ nữ đã sinh con. Nàng ấy thò đầu nhìn con trai mình, có chút luống cuống: "Nhưng tôi không biết cho bú."

Mãn Bảo: "Tôi biết, tôi dạy cô."

Lý ma ma quay đầu nhìn Mãn Bảo vẫn còn để kiểu tóc thiếu nữ, im lặng không nói gì.

Hàn ngũ nương tử lại không nghĩ nhiều như vậy, vụng về bế đứa bé rồi nhìn Mãn Bảo.

Mãn Bảo suy nghĩ một lát rồi nói: "Phải dùng nước ấm lau qua, để đứa bé tự bú là được."

Lý ma ma: ".. Như vậy không tốt đâu, phải xuống sữa trước."

Mãn Bảo: "Ôi chao, đứa bé sẽ giúp cô xuống sữa. Mẹ tôi nói, điều đầu tiên đứa bé học được sau khi sinh ra là mở miệng khóc, mở miệng ăn."

Lý ma ma lại cảm thấy đây là cách làm của nhà nghèo, nhà bình dân ai mà không cho uống một bát đồ bổ lợi sữa trước, rồi mới xuống sữa, sau đó mới cho con bú?

Còn như nhà quyền quý bọn họ, căn bản không cần chủ mẫu tự mình cho bú.

Cho dù là Chu Mãn đề nghị, lúc này Lý ma ma cũng không khuyến khích Hàn ngũ nương tử tự mình cho bú. Nàng ấy vừa mới bị mổ bụng lấy con, nàng ấy có thể tỉnh lại, có thể nói chuyện, còn có thể ngồi dậy được đã là một kỳ tích rồi, lại còn phải tự mình cho bú nữa sao?

Bà cảm thấy như vậy thì tam phu nhân quá vất vả.

Mãn Bảo lại nói với Hàn ngũ nương tử, "Sau khi xuống sữa, tử cung của cô sẽ co lại, giảm chảy máu, có thể hồi phục nhanh hơn. Đã thế còn rất có lợi cho đứa bé."

Nàng liệt kê đủ loại lợi ích, Hàn ngũ nương tử càng động lòng.

Lý ma ma không vui nói: "Chu tiểu đại phu, cô chưa sinh con nên không biết, cho con bú cũng rất vất vả. Đứa bé lớn hơn một chút, sức lực lớn sẽ cắn người đấy."

"Không sao, chẳng phải các người có vú nuôi sao? Qua một hai tháng, Hàn ngũ nương tử hết ở cữ, vết thương hồi phục tốt rồi, đứa bé cũng phát triển ổn định rồi thì để vú nuôi cho bú cũng được."

Lý ma ma: ".. Đến lúc đó ngũ nương tử nhà chúng tôi khỏe lại rồi, ngược lại không để nàng ấy cho bú nữa?"

Mãn Bảo: ".. Đã nói là vì sữa non cả, cũng là để cân bằng âm dương cho ngũ nương tử nhà bà, để nàng ấy hồi phục sau sinh nhanh hơn."

Lý ma ma kinh ngạc, "Ngũ nương tử nhà chúng tôi bây giờ đang bị thương lại phải cho bú sữa? Cái này, cái này.."

Mãn Bảo hồi lâu không nói nên lời, quay người nhìn Hàn ngũ nương tử, "Vậy cô tin tôi, hay là tin bà ấy?"

Trong lòng Hàn ngũ nương tử đương nhiên là tin Mãn Bảo hơn, nhưng nàng ấy cũng không lập tức thể hiện ra, mà áy náy nhìn Lý ma ma rồi nhỏ giọng hỏi Mãn Bảo: "Cho nó bú là có sữa?"

Mãn Bảo gật đầu, "Mấy người đại tỷ và đại tẩu tôi đều cho bú như vậy, tự nhiên sẽ có sữa thôi. Cô thử xem sao, không có thì nói, tôi cũng biết phương thuốc xuống sữa."

Lý ma ma nhìn hai người quyết định chuyện này trong vài câu nói, rồi Mãn Bảo còn bảo người hầu bưng một chậu nước nóng đến.

Hàn ngũ nương tử nén đau nửa người quay đi cởi áo cho con bú, vì xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.

Cuối cùng Lý ma ma vẫn thở dài một tiếng, tiến lên giúp đỡ, dạy nàng ấy cách bế con..

Miệng đứa bé động đậy, ban đầu còn rất vụng về, sau càng ngày càng linh hoạt, sức lực cũng lớn hơn. Có lẽ vì mãi không bú được sữa, nó vội vàng hừ hừ hai tiếng, trong lòng Hàn ngũ nương tử có một cảm giác kỳ lạ, rồi cảm thấy đứa bé bú được thứ gì đó..

Đứa bé cũng dần an tĩnh lại, Hàn ngũ nương tử nhìn đứa bé trong lòng, cuối cùng cũng có cảm giác an tâm. Nàng ấy ngẩng đầu lên nhìn Mãn Bảo, "Đây là con trai tôi."

Mãn Bảo gật đầu, "Đúng vậy, là con của cô."

Khi Lý tam lang biết chuyện, Hàn ngũ nương tử đã cho con bú xong. Hắn trưng vẻ mờ mịt gãi đầu: "Đã có thể cho con bú rồi sao? Vậy là nàng ấy khỏe rồi?"

Lý ma ma nói với vẻ mặt phức tạp: "Chu tiểu đại phu nói, còn sớm lắm, phải đợi ba ngày nữa mới biết được. Nhưng cho con bú cũng tốt cho tam phu nhân, là chuyện tốt."

Đây là chuyện tốt gì chứ?

Sao lại có chuyện trên người có vết thương mà còn phải vất vả cho con bú?

Đáng tiếc, Mãn Bảo giải thích cho họ họ cũng không hiểu, nhưng Mãn Bảo đề nghị, Hàn ngũ nương tử bằng lòng, họ cũng không cản được.

Thế là, tin tức Hàn ngũ nương tử vừa mổ bụng lấy con chưa được hai tiếng đã đích thân cho con bú lập tức lan truyền khắp Lý phủ.

Các phu nhân Lý phủ vốn đã bị Hàn đại nương tử đuổi đi lại không nhịn được mà đến sân viện thăm dò, muốn tận mắt nhìn Hàn ngũ nương tử.

Lần nào sinh con họ chẳng đau chết đi sống lại?

Nếu như mổ bụng lấy con còn dễ dàng hơn sinh thường của họ..

Nghe nói khi Hàn ngũ nương tử mổ bụng lấy con thì hôn mê, không có cảm giác gì, từ lúc rạch dao đến khi lấy con chưa đến nửa khắc.

Nửa khắc đồng hồ thôi à, ai sinh con lại chẳng phải mất mấy canh giờ chứ?

Người sinh con đầu lòng, đau suốt một ngày một đêm là chuyện thường, vậy mà Hàn ngũ nương tử chỉ mất nửa khắc là xong ư?

Ngay cả Hàn đại nương tử, người chứng kiến toàn bộ quá trình, cũng bị chấn động đến mức trầm ngâm suy nghĩ. Mãi đến khi nàng thấy Mãn Bảo ấn nhẹ lên bụng muội muội mình để giúp đẩy sản dịch ra ngoài, nàng mới hoàn hồn lại.

Sau đó, muội muội nàng muốn ăn gì đó, nhưng Mãn Bảo lại ngăn, chỉ cho phép nếu đói quá thì uống một ngụm nước ấm, tuyệt đối không được ăn thêm gì khác.

Lúc này Hàn đại nương tử mới hiểu vì sao Chu Mãn lại ở lại qua đêm - Nếu đổi thành người khác, chắc chắn không ai ngăn nổi Hàn ngũ nương tử đang đói bụng.
 
130,521 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 1281: Dọa sợ​


Cả ngày hôm nay Hàn ngũ nương tử chưa ăn gì, đến giờ trời đã tối, nàng ấy vẫn không thể ăn, không khỏi có chút khó chịu.

Mãn Bảo vừa ăn xong bữa tối, còn cổ vũ nàng ấy, "Hay là cô xuống giường đi vài bước đi? Đợi xì hơi là có thể ăn được rồi."

Hàn ngũ nương tử: "Xì hơi?"

"Chính là đánh rắm," Mãn Bảo nói: "Đợi cô thải hết khí trong bụng ra là có thể ăn được rồi."

Hàn ngũ nương tử:.

Mọi người không hiểu, "Tại sao nhất định phải đánh rắm xong mới được ăn?"

"Thải khí là để phục hồi đường ruột," Mãn Bảo nói: "Yên tâm đi, sáng mai nếu cô vẫn chưa xì hơi được, tôi sẽ châm cứu thử xem, nhưng cô cũng phải tự vận động một chút, như vậy sẽ giúp thải khí."

Hàn ngũ nương tử nửa hiểu nửa không, nhưng thấy Mãn Bảo kiên trì, nàng ấy vẫn cố gắng chịu đựng đau đớn nhích người một chút, nhưng rốt cuộc vẫn không xuống được giường. Nàng ấy cảm thấy quá đau.

Mãn Bảo liền giúp nàng ấy hoạt động chân một chút, thấy nàng ấy kêu oai oái, lại thấy Hàn đại nương tử đứng bên cạnh che miệng muốn giúp nhưng lại không dám đưa tay ra, nàng bèn chỉ hoạt động một chút rồi dừng lại.

Thật ra nàng còn chuẩn bị rất nhiều động tác giúp thải khí, nhưng Hàn ngũ nương tử như vậy cũng không làm được.

Mãn Bảo thở dài.

Hàn ngũ nương tử uống một ít nước ấm, sau đó thực sự quá đói, Mãn Bảo miễn cưỡng đồng ý cho nàng uống một chút nước cơm.

Phòng bếp vốn đã chuẩn bị canh rau cho nàng, bởi vì Mãn Bảo nói canh rau cũng được.

Thế là phòng bếp dùng sườn heo thượng hạng hầm canh, bên trong còn cho thêm rau tươi hiếm có của mùa này, bưng lên. Mãn Bảo nhìn thịt trong canh, lại tự mình bưng đi ăn.

Nàng nói với Hàn ngũ nương tử đang tha thiết nhìn mình: "Tôi làm vậy đều là vì tốt cho cô thôi."

Sau đó sai người đến phòng bếp múc một bát nước cơm cho nàng ấy uống.

Hàn ngũ nương tử đói một ngày một đêm, ngày hôm sau mắt đã hoa cả lên, nàng ấy cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào. Mãn Bảo ngẫm nghĩ, liền mạnh mẽ bắt nàng xuống giường vịn giường đi vài bước, hết cách, nàng vẫn phải châm cứu cho nàng ấy, "Đây chỉ là phụ trợ thôi, cũng chưa chắc đã có hiệu quả."

Kết quả châm vừa đâm xuống không lâu, cũng không biết là hiệu quả châm cứu quá tốt, hay là vừa đúng lúc, Hàn ngũ nương tử bắt đầu xì hơi liên tiếp.

Nghe thấy âm thanh đó, đám hạ nhân như Lý ma ma mặt vẫn không đổi sắc, Hàn đại nương tử đứng bên cạnh thì có chút chê bai quay mặt đi.

Mãn Bảo cũng mặt không đổi sắc, nhưng cũng lặng lẽ lùi lại vài bước, cổ vũ Hàn ngũ nương tử đang muốn trốn vào chăn: "Không sai, chính là như vậy."

Thải khí xong là có thể ăn được rồi.

Mãn Bảo kiểm tra vết thương, thay thuốc cho nàng ấy rồi tỏ vẻ hài lòng. Nàng châm cho nàng ấy thêm một châm giảm đau rồi dặn dò: "Cố gắng ăn đồ lỏng, một ít canh súp cháo loãng thôi, đừng ăn đồ quá dầu mỡ, dưỡng cho tốt vào nhé."

Hàn ngũ nương tử vừa uống canh, vừa nhìn Mãn Bảo thu châm vào túi, hỏi, "Chu tiểu đại phu, cô muốn đi rồi sao?"

Mãn Bảo gật đầu, "Cô thải khí rồi, tối qua cũng không sốt, vậy là gần khỏi rồi, việc còn lại là dưỡng thương thôi. Đúng rồi, cô vẫn phải ở trong phòng này, đừng để quá nhiều người vào, trong nhà chuẩn bị nhiều thương truật một chút, lát nữa tôi xem có cần khử trùng nữa không, nếu cần thì xông lại lần nữa."

Mãn Bảo bảo Hàn đại nương tử ra ngoài cùng nàng, vừa hay nhìn thấy mấy vị phu nhân Lý phủ kết bạn đến thăm Hàn ngũ nương tử, chỉ là bị nha hoàn chặn lại ở cửa.

Nhưng Mãn Bảo nhìn ra được, e rằng nha hoàn kia không chặn được, quả nhiên, họ nhanh chóng xông về phía Hàn đại nương tử, cười hỏi: "Hàn đại tỷ tỷ, ngũ nương thế nào rồi?"

Hàn đại nương tử cười: "Khá hơn nhiều rồi, lần này thật sự là nhờ có các vị giúp đỡ, phủ mới chuẩn bị được đầy đủ đồ đạc như vậy."

Đây là lần đầu mấy vị phu nhân đối diện trực tiếp với Mãn Bảo sau ca phẫu thuật này, bởi vì trước đó nếu nàng không ở trong phòng khách của mình, thì cũng ở lại phòng sinh để chăm sóc Hàn ngũ nương tử, họ muốn gặp người đều bị Hàn đại nương tử chặn lại.

Cho nên hỏi thăm Hàn đại nương tử xong, họ liền mang theo năm phần tò mò, ba phần kích động thêm hai phần hoài nghi nhìn Mãn Bảo, hỏi thăm tình hình của Hàn ngũ nương tử, tiện thể bày tỏ ý muốn vào thăm.

Thật ra, họ muốn xem thử xem bây giờ Hàn ngũ nương tử có thật sự còn sống tỉnh táo hay không.

Mãn Bảo từ chối yêu cầu của họ, nhưng thấy trong mắt họ vẫn ánh lên vẻ kích động, mà Hàn đại nương tử bị thỉnh cầu mãi cũng có chút do dự, Mãn Bảo nghĩ ngợi rồi nói: "Thật ra mổ bụng lấy con so với các loại y thuật khác không phải là khó, nhưng chưa ai từng nghĩ đến việc sinh con như vậy, các cô có biết là tại vì sao không?"

Các vị phu nhân đều rất hứng thú, bởi vì họ đều đã sinh con, hoặc là sắp phải sinh con, thế là lộ ra vẻ hứng thú.

Mãn Bảo liền nói: "Bởi vì rất dễ chết người."

Đám nương tử:. Chuyện này còn cần nàng nói sao?

Mãn Bảo lại nói: "Biết tại sao lại rất dễ chết người không?"

Lý nhị phu nhân do dự nói: "Mổ bụng mà, bởi vì mất máu?"

Mãn Bảo gật đầu, "Đây là một phương diện, nhưng sinh thường cũng có nguy hiểm bị băng huyết."

Mãn Bảo nói: "Khâu lại thật ra không khó lắm, mọi người khâu nhiều rồi, quen tay tự nhiên sẽ thành thạo, cái khó thật sự là có ngoại tà."

Mãn Bảo giơ tay, vung lên trong không khí một cái, nói: "Bất kể là gió xuân, gió hạ, gió thu hay gió đông, ngoại tà ở khắp mọi nơi, ngoài bệnh từ trong ra, thì còn lại là bệnh từ ngoài vào, loại bệnh từ ngoài vào này gọi là ngoại tà."

Trước khi đi, Mãn Bảo dứt khoát nói cho họ nghe cách nàng hiểu về "sinh bệnh", "Các vị xem, đây là da, rất hoàn chỉnh, chỉ có những lỗ chân lông nhỏ xíu."

Mãn Bảo giơ tay ra, xắn tay áo lên một đoạn cho họ xem, "Lúc này ngoại tà muốn xâm nhập vào cơ thể chỉ có thể vào từ miệng mũi và những lỗ chân lông này, nhưng vì tay thường xuyên trần trụi, cơ thể tự nhiên sẽ sinh ra độ chống cự cao. So sánh ra, ngoại tà thích vào từ cổ, miệng, mũi - những nơi khá nhạy cảm và lớn hơn này. Cho nên thường thường, các vị bị phong hàn, phát sốt hay chóng mặt nhức đầu đi tìm đại phu khám, đại phu thường sẽ nói đây là do ngoại tà xâm nhập."

Các phu nhân ngẩn người lắng nghe, điều này rất dễ hiểu, thế là họ liên tục gật đầu. Rồi sao nữa?

"Rồi, một ngày nọ, tôi rạch một đường dao trên cái bụng vốn đã nhạy cảm, còn mở ra nữa, lúc này ngoại tà ở khắp mọi nơi có phải sẽ tranh nhau chen vào trong cơ thể không?" Tay Mãn Bảo lại vung trong không khí, miêu tả chi tiết: "Bụng này vừa mở ra, ngoại tà có thể không cần thông qua da, mà có thể tranh nhau chen vào bụng, các vị nói có phải rất đáng sợ không?"

Sắc mặt các phu nhân trắng bệch, bị cảnh tượng Mãn Bảo miêu tả dọa sợ.

Mãn Bảo tiếp tục nói: "Biết tại sao binh lính trên chiến trường không bị chém chết khi đánh trận, nhưng lại thường chết sau khi bị thương không?"

"Chính là vì những ngoại tà đó, cho nên đây mới là chỗ nguy hiểm nhất của việc sinh mổ."

Hàn đại nương tử cũng bị dọa sợ, vội hỏi: "Vậy còn ngũ nương thì sao.."

Mãn Bảo đáp: "Hiện giờ ngũ nương tử không sao cả. Trước khi phẫu thuật, tôi đã dùng thương truật để hun khử trong phòng, khiến ngoại tà trong nhà giảm đi đáng kể. Khi động dao, tôi cũng rửa kỹ tay bằng nước thuốc, tóc thì được bọc kín lại - đã cố gắng hết sức có thể rồi."
 
130,521 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 1282: Nhận lễ​


"Nhưng trên người các cô vẫn luôn mang theo ngoại tà, đặc biệt là ngoại tà trên người mỗi người còn không giống nhau. Nếu các cô đều vào phòng sinh tiếp cận ngũ nương tử, vậy ngoại tà trên người các cô sẽ thông qua vết thương chưa lành của nàng ấy mà xâm nhập vào cơ thể, sau đó nàng ấy sẽ phát sốt, sẽ mắc đủ loại bệnh.."

Hàn đại nương tử lập tức nói: "Chu tiểu nương tử cứ yên tâm, tôi sẽ không để bọn họ vào đâu, sau này tôi vào cũng nhất định sẽ thay quần áo rồi mới vào."

Mấy vị phu nhân của Lý phủ cũng lập tức phản ứng lại, vội vàng nói: "Vậy chúng tôi đợi ngũ nương tử khỏe hơn rồi đến thăm nàng."

Mãn Bảo thấy bọn họ cuối cùng cũng bị "thuyết phục", lập tức lộ ra nụ cười hài lòng. Nàng vui vẻ xoay người định về nhà, liền đối diện với Lý thượng thư và Hàn thượng thư đang đứng ở trước cửa viện với vẻ mặt trầm tĩnh.

Mãn Bảo:.

Mãn Bảo được mời đến thư phòng nói chuyện.

Lý thượng thư ngồi ở vị trí chủ tọa, thân thể hơi nghiêng về phía trước, hỏi: "Chu tiểu đại phu, vừa nãy cô nói binh lính trên chiến trường phần lớn chết sau khi bị thương là vì ngoại tà xâm nhập?"

Mãn Bảo hơi xấu hổ, dù sao nàng cũng vừa dọa các cô nương và con dâu của họ, nhưng rất nhanh nàng đã chỉnh sắc mặt, trưng vẻ nghiêm túc gật đầu nói: "Đúng vậy, đạo lý này chắc chắn các thái y cũng biết, không tin các ngài đi hỏi lão Đàm thái y và Lưu thái y."

Lý thượng thư trầm ngâm, hỏi: "Vậy có cách nào không?"

Mãn Bảo gật đầu nói: "Đương nhiên là có, giống như lần này, thường xuyên dùng thương truật khử trùng, rửa tay nhiều, dùng nước sôi để luộc dụng cụ bị nhiễm. Uống nước phải uống nước đun sôi, vải băng bó vết thương phải sạch sẽ, vết thương cũng phải chú ý sạch sẽ. Đừng thấy đây chỉ là những chuyện nhỏ nhặt, nhưng cũng có thể cứu sống vô số người."

Chính Mãn Bảo cũng biết, trước khi nàng học y thuật, mấy ca ca của nàng khi khát và mệt đều thích trực tiếp múc nước từ trong chum ra uống, căn bản không đun.

Ngay cả bọn Đại Đầu cũng làm theo, sau này nàng sửa mãi mới sửa được, nhưng ngay cả bây giờ, Đại Cát và hạ nhân trong nhà cũng sẽ chê đi nhà bếp quá phiền phức, toàn trực tiếp múc nước từ trong chum ra uống, trừ khi là mùa đông.

Mãn Bảo từng múc một muỗng nước vào hệ thống dưới sự chỉ dẫn của Khoa Khoa, dùng phòng thí nghiệm trong phòng học để xem đồ vật trong nước, sợ ngây cả người.

Sau đó muỗng nước kia bị Khoa Khoa thu thập, nhưng điểm tích phân rất ít.

Bởi vì Khoa Khoa nói, sinh vật trong nước ở thế giới của nó có ở trên mấy hành tinh, không hề hiếm thấy, có điều, Bách Khoa Quán vẫn cho nàng một chút điểm thưởng.

Lý thượng thư vẫn còn trầm ngâm, Hàn thượng thư đã nói: "Muốn làm vậy ở trên chiến trường là điều không thể. Chưa nói đến chuyện khác, thương binh đều chỉ được đặt tạm trên bãi đất trống, ngay cả một mái che cũng không có, xông bao nhiêu thương truật mới đủ đây?"

Mãn Bảo nhíu mày nói: "Không phải có lều sao?"

"Lều đó không đủ cho tất cả thương binh vào trong."

Lý thượng thư nói: "Vậy thì bắt đầu từ những cái đơn giản nhất, vải sạch, nước đun sôi, còn có rửa tay.."

Ông nói: "Có thời gian tìm Trấn Nguyên nói chuyện đi."

Hàn thượng thư cam chịu.

Mãn Bảo khẽ gãi đầu, hỏi: "Lý thượng thư, Đại Tấn của chúng ta sắp đánh nhau sao?"

Lúc này Lý thượng thư mới phản ứng lại, lập tức cười nói: "Không có, chỉ là tiện thể nhắc đến thôi, phải phòng ngừa trước khi xảy ra mà. Chu tiểu đại phu, lần này thật sự là làm phiền cô rồi, tôi nghe nói, vợ của tam lang đã có thể xuống giường đi lại rồi?"

Hàn thượng thư cũng lập tức nhìn về phía nàng.

Mãn Bảo nói: "Có thể xuống giường rồi, nhưng nàng sợ đau, chỉ có thể nhích hai bước. Ý của tôi là, cho dù là muốn nhích, cũng phải nhích hai bước, như vậy mới có lợi cho việc hồi phục."

Hàn thượng thư không ngờ con gái ông thật sự có thể xuống giường đi lại rồi, tối hôm qua ông nghe đại nương nói, nàng đã trực tiếp rạch bụng của ngũ nương, đứa bé là lấy thẳng từ trong bụng đó ra.

Ông ngơ ngác gật đầu, cũng không biết có nghe lọt hay không.

Mãn Bảo khẽ lắc đầu, đứng dậy cáo từ rời đi.

Hai vị thượng thư vội vàng giữ lại.

Mãn Bảo rất kiên quyết: "Tôi đã ở lại một đêm, thật sự phải về nhà rồi, nếu không người nhà sẽ lo lắng."

Nhưng người nhà thật sự không lo lắng, Mãn Bảo vui vẻ nhảy xuống xe ngựa, đẩy cửa xông vào hậu viện, lớn tiếng tuyên bố mình trở về. Vậy mà chỉ có Hướng Minh Học ở trong sương phòng phía đông nghe thấy tiếng thì đẩy cửa sổ ra nhìn, sau đó cười nói: "Muội về rồi à?"

Hắn nói: "Bạch Thiện và Bạch Thành đi học còn chưa về. Tứ ca muội dẫn người ra ngoài rồi, nói là nhận được việc của Tế Thế Đường, ra ngoài vận chuyển dược liệu rồi, có lẽ phải ngày mai mới về. Trang tiên sinh thì ra ngoài ngắm tuyết với người ta rồi."

Cho nên bây giờ trong nhà không có ai, ừm, ngoại trừ Hướng Minh Học.

Mãn Bảo có chút thất vọng, dứt khoát đi qua đó hỏi: "Vậy Hướng Triều đâu ạ?"

"Hắn đi lấy đồ rồi, không phải trước đó muội đã đưa bản vẽ sao. Lưu công tử đã tìm người làm xong đồ vật phục hồi chức năng cho ta rồi. Hôm qua đám Bạch Thiện về nói đồ vật làm xong rồi, hôm nay hắn đi lấy."

Mãn Bảo rất thất vọng.

Hạ nhân của Lý phủ cuối cùng cũng theo phía sau đi vào, trên tay bọn họ xách không ít đồ, hỏi: "Chu tiểu đại phu, ngài xem những đồ này đặt ở đâu?"

Mãn Bảo đáp: "Đặt ở phòng tôi đi."

Hướng Minh Học liền thấy những hạ nhân kia khiêng vải vóc, các loại hộp quà, còn có hai chậu mẫu đơn. Hắn rất tò mò, đợi người đi rồi mới hỏi: "Tặng vải vóc và hộp quà thì ta hiểu, sao mùa này còn tặng mẫu đơn?"

Mãn Bảo thở dài nói: "Cũng không biết là ai truyền lung tung, bên ngoài nói muội thích kỳ hoa dị thảo. Mẫu đơn là loại hoa phú quý, Hàn đại nương tử cảm thấy nhất định muội sẽ thích, bèn chọn hai chậu tốt nhất trong nhà kính của họ tặng cho muội."

Nàng nói: "Muội đã rất kiên quyết từ chối rồi, nhưng nàng ấy kiên quyết muốn tặng, hết cách, đẩy qua đẩy lại không hay, muội chỉ có thể nhận lấy."

Ông trời ơi, nàng thật sự muốn từ chối mà.

Mẫu đơn đẹp, ai có nhiều bằng nàng?

Hướng Minh Học khẽ cười, hắn cũng giống như Hàn đại nương tử, chỉ nghĩ rằng nàng đang khách sáo.

Mãn Bảo lại thở dài, sao nói thật lại không ai tin vậy?

Hướng Minh Học thấy nàng như vậy, ngược lại tin vài phần, tò mò hỏi: "Không phải muội thích hoa cỏ sao, sao lại không thích mẫu đơn?"

"Thích chứ, nhưng muội có hoa mẫu đơn rồi, muội chỉ muốn sưu tầm những loại hoa mà muội chưa từng thấy."

Hướng Minh Học không ngờ nàng lắm tật như vậy, cười nói: "Cái này thật là khó, ai lại biết muội thấy hoa gì rồi, hoa gì chưa thấy chứ?"

Hắn nói: "Chi bằng, người ta tặng muội cái gì, muội cứ nhận cái đó, truyền ra ngoài rồi người ta tự nhiên sẽ biết muội quả thật thích hoa, lần sau người ta còn sẽ tặng muội cái này."

Mãn Bảo nghĩ ngợi một lát, cảm thấy biện pháp của hắn không tệ, liền giơ ngón cái với hắn.

Lý phủ tặng cho Mãn Bảo rất nhiều đồ, nhưng đây không phải là của nhà Lý thượng thư tặng, mà là do Lý tam lang tặng.

Mãn Bảo lựa lựa chọn chọn, đặt đống lụa vải sang một bên, định đợi Chu Lập Quân về sẽ nhờ nàng cất giúp. Những món vải vóc nàng nhận được thường đều do Chu Lập Quân giữ hộ.

Các món trang sức cũng được để riêng ra, định sau khi Chu Lập Quân chọn qua thì sẽ cất vào trong hệ thống, chờ đến khi về nhà có thể đem tặng cho mẫu thân và các chị dâu.

Còn hộp bạc được gửi tới, nàng chỉ liếc qua một cái rồi cất thẳng vào hệ thống, sau đó ghi thêm một khoản vào sổ nhỏ của mình.

Cuối cùng là hai chậu hoa mẫu đơn kia, Mãn Bảo nhìn rồi bưng nó đến thư phòng, định khi tiên sinh về sẽ tặng lại cho ông.

Giữa mùa đông mà phải chăm hoa mẫu đơn thực sự quá vất vả, nàng nghĩ tốt nhất mình không nên làm việc tốn công này thì hơn.

Ừm, mà dì Trịnh cũng rất thích hoa, ngày mai có thể tặng cho nàng một chậu, như vậy tiên sinh sẽ đỡ phải cực nhọc rồi.
 
130,521 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 1283: Đi đâu vậy​


Vì còn sớm, Mãn Bảo dọn dẹp mọi thứ xong xuôi mà vẫn chưa thấy ai về. Nàng đi loanh quanh trong sân, cuối cùng đành bất lực đi tìm Hướng Minh Học nói chuyện.

Đương nhiên, nàng không đi tay không, nàng mang theo túi kim châm.

Mãn Bảo châm cứu kích thích gân chân cho hắn, rồi hỏi: "Mấy ngày nay huynh thấy thế nào?"

Hướng Minh Học cười nói: "Theo lời muội dặn, ngày nào ta cũng cố gắng cử động ngón chân, bây giờ ngón chân cái đã có cảm giác rồi, chỉ là vẫn chưa được linh hoạt lắm."

Mãn Bảo động viên: "Cứ từ từ thôi, thông thường phải phục hồi chức năng hơn ba tháng, không thể vội được."

Mãn Bảo kiểm tra xong tình hình phục hồi chức năng của Hướng Minh Học, ghi chép lại đầy đủ rồi lại không có việc gì để làm.

Hướng Minh Học thấy nàng thật sự không thể ngồi yên được, bèn chủ động hỏi: "Ca phẫu thuật sinh mổ của muội thuận lợi chứ?"

Mắt Mãn Bảo sáng lên, hưng phấn, lập tức liến thoắng kể cho hắn nghe. Thật ra cũng không có nhiều điều để nói, bởi vì nàng không thể miêu tả chi tiết ca phẫu thuật này được thực hiện như thế nào, sẽ xâm phạm quyền riêng tư của bệnh nhân.

Nàng chỉ có thể nói là đứa bé đã được lấy ra thành công, rồi sau này nếu gặp phải những ca bệnh như vậy thì nàng phải làm thế nào..

Phẫu thuật trong đời thực khác với phẫu thuật trong hệ thống, đặc biệt là một số chi tiết.

Mặc dù nàng không thể hiện ra ngoài, nhưng nàng biết đã có những thiếu sót.

Mà gia cảnh của hai nhà Hàn Lý đặt ở đó, thời gian chuẩn bị lại dài, nàng cảm thấy sau này sẽ không có môi trường phẫu thuật đầy đủ như vậy nữa.

Nếu sau này gặp những sản phụ không thể sinh thường, nhất định phải sinh mổ, thì tỷ lệ sống sót của họ cũng sẽ thấp hơn nhiều so với ca phẫu thuật này.

Bởi vì tình trạng của sản phụ và tình hình môi trường chắc chắn sẽ tồi tệ hơn. Dù sao không phải nhà nào cũng có thể giống như hai nhà Hàn Lý, khi thai phụ được sáu bảy tháng đã có thể mời đại phu, thái y giỏi đến khám bệnh, khi biết chuyện không thể làm được thì vẫn có thể tìm đến nàng.

Trên đời này, nhiều người có lẽ sẽ giống như Phó nhị tỷ tỷ, đến khi lâm bồn mới biết ngôi thai không thuận, mới biết không nên sinh thường;

Thậm chí còn có nhiều người sau khi biết rồi cũng không có khả năng mời đại phu, không mời được đại phu để họ có cơ hội sống sót.

Mãn Bảo nghĩ đến đây, lại thở dài ưu sầu.

Hướng Minh Học lần đầu tiên nghe nàng nói về phẫu thuật, hoàn toàn không theo kịp mạch não của nàng, không biết tại sao nàng đang nói lại thở dài.

Hắn đang cân nhắc xem có nên hỏi thêm một câu không, dù sao hắn cũng không hiểu rõ tâm tư của con gái lắm. Kết quả hắn còn chưa kịp mở miệng thì ngoài sân đã truyền đến tiếng bước chân bình bịch.

Hắn nhìn ra ngoài, liền thấy Bạch Thiện và Bạch Thành chạy vào sân, nhìn quanh một lượt rồi ngửa mặt lên trời kêu lớn: "Mãn Bảo -"

Người vừa thở dài bên cạnh hắn lập tức nhảy dựng lên, lớn tiếng đáp một tiếng "Ta ở đây -", rồi lao ra ngoài.

Ba người hội ngộ ở trong sân, Bạch Thiện cười ha hả nói: "Chúng ta vừa xuống xe, người gác cổng đã nói ngươi về rồi, chúng ta liền vội vàng chạy vào tìm ngươi."

Bạch nhị lang hỏi: "Ngươi đi về sao không đến Quốc Tử Giám đón bọn ta?"

Mãn Bảo nói: "Các ngươi còn chưa tan học, xe ngựa Lý gia đưa ta về thẳng nhà. Đại Cát không có ở đây, tứ ca của ta cũng không có ở đây, ngay cả tiên sinh cũng không ở nhà."

Bạch Thiện nói: "Lúc ngươi vắng mặt, tứ ca ngươi và Trịnh đại chưởng quầy đã bàn một mối làm ăn. Hình như Tế Thế Đường có mấy xe dược liệu bị kẹt ở Kỳ Châu, bên đó tuyết quá dày, cho nên tứ ca của ngươi dẫn theo đám Tam Tử qua giúp đỡ, có lẽ phải ngày mai ngày mốt mới về."

Hắn cười hỏi: "Nhìn ngươi vui vẻ như vậy, chuyện của Hàn ngũ nương tử đã ổn rồi đúng không?"

Mãn Bảo nói: "Cũng tạm ổn rồi, người đã có thể ăn được rồi, ta ở lại đó cũng không làm được bao nhiêu việc nên về trước."

"Chúng ta không thể vào nhà nói chuyện sao, trời lạnh như vậy sao lại ở ngoài này?" Bạch nhị lang cuối cùng cũng chen vào được một câu.

Ba người liền di chuyển vào thư phòng nói chuyện, Đại Cát thì đi xuống bếp lấy trà và điểm tâm nóng hổi cho họ.

Bạch Thiện vừa vào thư phòng đã phát hiện ra sự khác biệt, hắn đi đến trước hai chậu hoa mẫu đơn ở góc phòng, hỏi: "Đây là của Lý gia tặng à?"

Mãn Bảo thở dài: "Hàn đại nương tử tặng, không biết ai ở bên ngoài đồn bậy bạ, nói ta thích kỳ hoa dị thảo, Hàn đại nương tử liền chọn hai chậu hoa mẫu đơn đẹp tặng ta."

Bạch nhị lang nghe vậy thì cười phá lên: "Bọn họ không biết ngươi thích tạp hoa dã thảo."

Mãn Bảo: "Nói bậy, ta thích tất cả các loại hoa cỏ."

Bạch Thiện cười nói: "Nhưng ngươi chỉ thích những loại hoa cỏ mà ngươi mới thấy lần đầu tiên, khi đã thấy rồi thì ngươi sẽ không còn hưng phấn như vậy nữa."

"Nhưng ta vẫn thích mà." Mãn Bảo cảm thấy tình cảm yêu thích của nàng đối với chúng chưa bao giờ thay đổi, chỉ là lần đầu tiên nhìn thấy sẽ bộc lộ ra nhiều hơn hai phần vì Khoa Khoa thôi.

Bạch Thiện ngồi xổm xuống trước chậu hoa mẫu đơn, nhìn một lúc rồi nói: "Chậu này hình như là Diêu Hoàng, chỉ là cành lá nhỏ hơn nhiều so với những chậu hoa ngươi từng mang về trước kia, hoa nở ra có lẽ cũng không to bằng."

Mãn Bảo nói: "Vậy đây mới là Diêu Hoàng thật sự."

Những gì nàng mang về đều kết thúc sau một thế hệ, ngay cả gen cũng không thể ổn định, giống như hoa giả vậy.

Mãn Bảo nói: "Ta định tặng cho tiên sinh chăm, rồi tặng một chậu cho dì Trịnh, dì Trịnh cũng thích hoa đúng không?"

Bạch Thiện gật đầu, nghĩ ngợi một lúc rồi nói: "Ngươi còn có thể tìm được những loại hoa lạ kia nữa không? Hay là ngươi mua thêm mấy chậu về đi, mẫu thân của ta rất thích trồng hoa."

Mãn Bảo khẽ gãi cổ, nhỏ giọng nói: "Như vậy không tốt lắm đâu, hay là thôi đi."

Bạch Thiện nghe thế, cuối cùng cũng nhớ ra, "Đúng rồi, những bông hoa đó của ngươi đều có vấn đề."

Hắn nhìn chằm chằm vào hai chậu hoa mẫu đơn này rồi trầm ngâm: "Mãn Bảo, ta đột nhiên nhớ ra một chuyện."

"Chuyện gì?"

Bạch Thiện: "Bây giờ ngươi thường xuyên khám bệnh cho quyền quý phú hào, danh tiếng vang xa, lỡ như bọn họ muốn mượn sức ngươi rồi đều bắt đầu từ sở thích của ngươi, ngươi nói liệu có khi nào những bông hoa mà ngươi bán ra cuối cùng lại qua mấy lượt rồi trở về tay ngươi không?"

Mãn Bảo ngẩn người.

Bạch nhị lang cũng ngồi xổm xuống trước chậu hoa mẫu đơn, sờ cằm nói: "Ngươi nói vậy thì ta cũng nhớ ra, hình như Quý Hạo đã đề cập đến việc khi cả nhà bọn họ hồi kinh, mẫu thân của hắn có mang theo một số bông hoa quý hiếm mua ở thành Ích Châu về, còn có hoa mẫu đơn trắng nữa.."

Bạch Thiện và Bạch nhị lang đồng loạt quay đầu nhìn Mãn Bảo.

Mãn Bảo:.

Nàng chột dạ nói: "Hoa mẫu đơn trắng bán đâu có đắt, cho dù chỉ ngắm một mùa cũng đáng đồng tiền bát gạo mà."

"Cũng đúng," Bạch Thiện gật đầu, trầm ngâm, "Vậy những bông hoa trong tay Ích Châu vương phi bây giờ đang ở trong tay ai? Kể ra thì, phủ Ích Châu vương bị tịch thu rồi mà.."

Phủ Ích Châu vương quả thực đã bị tịch thu. Phần lớn vàng bạc châu báu từ phủ Ích Châu vương đương nhiên sẽ được vận chuyển về quốc khố, nhưng những thứ như hoa cỏ, chỉ cần sơ ý một chút là có thể bị vỡ hoặc chết, nên tự nhiên sẽ bị hao tổn. Vì vậy, phần lớn đều rơi vào tay các quan lại và thế gia ở địa phương.

Vương phủ ở kinh thành cũng bị tịch thu. Lúc đó thái hậu bệnh nặng, lại một lòng muốn bảo toàn gia quyến còn lại của Ích Châu vương, căn bản không để ý. Vậy nên phần lớn đồ tịch thu được sung vào quốc khố, phần còn lại thì bị hao tổn, hoặc là được đưa vào cung.

Mấy thứ hoa cỏ này, trong cung không ai thích, nên không ai đoái hoài tới. Nhưng gần đây, người coi sóc vương phủ nghe nói thái tử phi thích hoa, liền mang mấy chậu hoa tốt trong vương phủ vào.

Hắn cũng không có ý gì khác, chỉ muốn đổi một nơi làm việc, dù là đến hoàng trang cũng được.

Nếu không ở lại phủ Ích Châu vương, đợi Tân Khánh quận vương đến đất phong, bọn họ, những người làm trong vương phủ này, cũng phải đi theo.

Đi theo con trai của một vương gia tạo phản đến đất phong, nghĩ thôi cũng biết tiền đồ ra sao. Nhưng đối với đám cung nhân bọn họ, tiền đồ không còn là quan trọng nhất nữa, quan trọng nhất là sống sót.

Lỡ như sau này bệ hạ nhớ lại chuyện cũ, muốn thanh toán, những người đi theo đến đất phong như bọn họ phải làm sao đây?
 
130,521 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 1284: Đế hậu​


Thái tử phi nhận được rất nhiều hoa quý hiếm, nàng đem một phần trồng trong nhà kính để chăm sóc, định bụng đợi một thời gian nữa sẽ thưởng cho Mãn Bảo;

Một phần khác thì đem tặng cho hoàng hậu để nàng thưởng lãm.

Khi nàng mang hoa đến, hoàng hậu đang triệu kiến Lưu y nữ vừa mới trở về cung không lâu.

Hoàng hậu liền vẫy tay, bảo thái tử phi ngồi xuống nghe cùng.

Lưu y nữ chỉ dừng lại một chút rồi tiếp tục nói.

Thái tử phi nghe đến ngây người, sắc mặt hoàng hậu rất trầm tĩnh, hỏi: "Vậy, hiện tại Hàn ngũ nương tử đã có thể xuống giường đi lại được rồi?"

Lưu y nữ cúi đầu đáp: "Đã có thể tự mình nhích xuống giường được rồi ạ, chỉ là rất đau, cho nên nàng không đi được, đành phải vịn vào giường nhích từng bước."

Thái tử phi không khỏi nuốt nước miếng, ôm ngực hỏi: "Không phải mới mổ bụng lấy con hôm trước sao? Vậy mà đã có thể xuống đất rồi?"

Lưu y nữ khẽ đáp một tiếng, nói tiếp: "Chu tiểu đại phu nói phải vận động vừa phải, như vậy tử cung mới co lại để giảm xuất huyết, vết thương sẽ mau lành hơn."

Hoàng hậu gật đầu, hỏi: "Vậy ngũ nương tử Hàn gia giờ xem như đã bình an vô sự rồi?"

Tất cả các đại phu đều sẽ không đưa ra câu trả lời khẳng định, Lưu y nữ đương nhiên cũng vậy, nàng nhỏ giọng đáp: "Vết thương vẫn chưa lành, vẫn còn xuất huyết ít, cho nên chưa chắc chắn được. Phải xem chăm sóc có tốt hay không, dù sao vết thương ở trong bụng, vẫn có khả năng bị viêm nhiễm. Bệnh nhân có vết thương ngoài da, sợ nhất là bị viêm nhiễm."

Hoàng hậu hỏi: "Chu tiểu đại phu cũng nói như vậy sao?"

"Dạ," Lưu y nữ ngẫm nghĩ rồi thuật lại lời Mãn Bảo nói với mấy vị phu nhân Lý phủ về ngoại tà xâm nhập, sau đó nói: "Chu tiểu đại phu nói, chính vì những nguyên nhân này, nên rủi ro khi mổ bụng là cực kỳ cao, không tốt được bằng sinh thường. Hơn nữa mổ bụng gây tổn hại lớn cho cơ thể mẹ, bất đắc dĩ lắm mới dùng đến."

Hoàng hậu gật đầu, ngẩng đầu nhìn Lưu y nữ, cười nói: "Ngươi đi theo Chu tiểu đại phu học tập cũng trầm tĩnh hơn nhiều."

Lưu y nữ lập tức đáp: "Dạ, Chu tiểu đại phu dạy dỗ chúng tôi rất tận tâm, không hề giấu giếm. Ngoài châm cứu, lần này nàng còn dạy chúng tôi rất nhiều, ngay cả dùng thuốc cũng dạy."

Tâm tư hoàng hậu tinh tế, nghe vậy thì nhướng mày, khẽ hỏi: "Vậy xem ra, Chu tiểu đại phu bằng lòng dạy nghề cho các ngươi?"

"Dạ," Lòng bàn tay Lưu y nữ rịn mồ hôi, cúi đầu tỉ mỉ thuật lại những lời Mãn Bảo nói khi chải đầu hôm đó: "Chu tiểu đại phu nói, phụ nữ trên đời này khổ hơn đàn ông rất nhiều, cả thiên hạ này có mấy người phụ nữ bị bệnh có thể đến y quán hiệu thuốc khám bệnh đâu. Bệnh rồi đa số đều tự chịu đựng, chống chọi được thì sống, không chống chọi được thì đến cuối cùng mới mời đại phu đến, hoặc là cứ thế mà qua đời trong im lặng."

Hoàng hậu nghe thế thì thở dài một tiếng thật sâu, quay đầu nói với thái tử phi: "Nàng còn nhỏ tuổi như vậy mà đã có lòng thương xót người đời, so với nàng, quốc mẫu như ta thật đáng xấu hổ!"

Thái tử phi lập tức đứng dậy quỳ xuống, "Mẫu hậu, đây là do con dâu thất trách, người vốn đã bệnh tật lâu ngày, sao còn có thể nhọc lòng làm những việc này.."

Hoàng hậu xua tay, nói: "Là lỗi của ta, thái tử phi không cần phải che đậy."

Nàng quay đầu nói với Lưu y nữ: "Nếu nàng có lòng dạy dỗ, vậy ngươi có bằng lòng đi theo nàng học tập không?"

Đây là hỏi nàng sau này muốn xuất cung gả chồng sinh con, hay là muốn đi theo Chu Mãn hành y chữa bệnh.

Tuy rằng sau khi suy nghĩ một ngày một đêm đã có quyết định, nhưng lúc này Lưu y nữ vẫn có chút do dự. Nhưng khi nàng ngẩng đầu nhìn thấy vẻ dịu dàng trên mặt hoàng hậu, chút do dự kia liền tan biến, nàng quỳ xuống đáp: "Thần nguyện đi theo Chu tiểu đại phu học tập y thuật, nguyện cho phụ nữ trong thiên hạ khi có bệnh bị thương đều có thể đến y quán hiệu thuốc khám bệnh."

Hoàng hậu vui mừng gật đầu, đích thân xuống giường đỡ nàng dậy, cười với thái tử phi: "Đây là may mắn của thiên hạ, sau này con cũng phải để tâm hơn."

Thái tử phi liền hiểu, hoàng hậu muốn làm gì đó, vội vàng cúi đầu đáp vâng.

Hoàng hậu không giữ Lưu y nữ ở lại lâu, nói: "Ngươi đã mệt mỏi hai ngày rồi, hôm nay cứ về nhà thăm người thân đi, đợi sáng mai hẵng lại vào cung. Đúng rồi, ngày mai Chu tiểu đại phu phải vào cung châm cứu cho thái tử đúng không?"

Thái tử phi đáp: "Dạ phải."

Hoàng hậu gật đầu, nói: "Ngày mai con đi cùng Chu tiểu đại phu một chuyến."

Thái tử phi đáp vâng, cũng cúi người lui ra ngoài.

Thượng cô cô đỡ hoàng hậu đi nghỉ ngơi, khẽ nói: "Người mới khỏe hơn được một chút, giờ lại muốn lao tâm khổ tứ ạ?"

Hoàng hậu nói: "Ngươi xem, các nàng mới bao nhiêu tuổi đầu, mà đã biết lo cho dân, lo cho nước. So với các nàng, chúng ta còn kém xa."

Thượng cô cô cười nói: "Người lại khiêm tốn rồi, người mười bốn tuổi đã có thể thay bệ hạ quản lý hậu cung, dẫn binh một phủ chống lại loạn quân, lúc đó chẳng phải còn nguy hiểm hơn nhiều sao?"

"Chuyện đó khác," Hoàng hậu cười nói: "Lúc đó là loạn thế, ta không thể không làm vậy, mỗi bước đi đều bị đại cục thúc đẩy, còn nàng thì không."

Hoàng hậu khẽ nói: "Không phải ta khen ngợi, nhưng Chu Mãn quả thật là đứa trẻ thông minh lanh lợi nhất mà ta từng gặp trong nhiều năm qua."

Thượng cô cô cười không nói gì.

Hoàng hậu vịn tay nàng ngồi lên giường, nói: "Trong thế gia có không ít đứa trẻ thông minh như nàng, nhưng lanh lợi như nàng thì lại không có mấy."

Còn một câu hoàng hậu không nói ra, đó là ngay đến thái tử phi, thông minh thì có, nhưng lại thiếu đi sự lanh lợi đó.

Có điều, đây cũng không phải là chuyện xấu.

Hoàng hậu khẽ thở dài, suy tư sâu sắc.

Thượng cô cô thấy vậy, muốn khuyên nhưng lại không tiện, quả nhiên, buổi tối hoàng hậu lại mất ngủ.

Hoàng đế ngủ đến nửa đêm thấy khô miệng, đứng dậy uống một cốc nước, quay người thấy mí mắt hoàng hậu hơi run liền biết nàng chưa ngủ. Hắn bèn đẩy nàng, nói: "Đừng giả vờ ngủ nữa, không ngủ được thì mở mắt ra đi."

Hoàng hậu không mở mắt ra, mà tiếp tục nhắm nghiền, nói: "Cho dù không ngủ được, nhắm mắt lại dù sao cũng có thể nghỉ ngơi được chút ít."

Hoàng đế liền trèo lên giường, dựa vào đầu giường hỏi nàng, "Nàng lại suy nghĩ gì vậy? Có phải là bên phía mẫu hậu làm khó nàng không?"

Hoàng hậu mở mắt ra, cũng ngồi dậy, hoàng đế giúp nàng lấy gối kê sau lưng.

Hoàng hậu thở dài lắc đầu, "Không có, mẫu hậu đối với ta rất tốt, ta muốn nhờ Chu Mãn làm một chuyện."

Hoàng đế "hầy" một tiếng, bật cười nói: "Ta còn tưởng là chuyện gì, nàng có chuyện nhờ nàng, cứ nói thẳng là được. Đúng rồi, nàng thích tiền, nếu nàng không chịu, nàng cứ cho nàng nhiều tiền là được."

Hoàng hậu thấy hoàng đế cợt nhả thì liếc xéo hắn.

Hoàng đế liền nghiêm mặt nói: "Được được được, nàng nói đi, nàng muốn nhờ nàng làm chuyện gì?"

"Ta muốn nàng dạy dỗ thêm nhiều y nữ," Hoàng hậu dừng một chút rồi nói: "Không đúng, không phải là y nữ, mà là nữ đại phu, có thể bắt mạch kê đơn, chữa bệnh cứu người giống như nàng."

"Chuyện này không dễ," Hoàng đế cười nói: "Học y là một quá trình học từ nhỏ, nghe nói từ nhỏ nàng đã bắt đầu học rồi. Nàng bảo người ta nhất thời học theo, e là cũng chẳng học được gì đâu."

Hoàng đế nghĩ đến tin tức nghe được hôm nay, hỏi: "Có phải nàng bị ngũ nương tử Hàn gia làm cho kinh sợ rồi không? Muốn cho đám y nữ cũng học bản lĩnh mổ bụng lấy con của Chu Mãn?"
 
130,521 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 1285: Mời chào​


Hoàng hậu nói: "Đâu phải dễ dàng học được như vậy?"

Nàng trầm ngâm một lát rồi nói: "Ta đã hỏi rồi, có vẻ Chu Mãn đã học y từ lúc sáu bảy tuổi, đến giờ cũng chỉ sáu bảy năm thôi. Nhưng nàng biết chữ sớm, lại thông minh, quả thực nhanh hơn người bình thường. Ta cũng không yêu cầu tất cả nữ đại phu đều giỏi như nàng, chỉ cần có thể chữa được phần lớn bệnh thông thường là được."

"Ta muốn để các y nữ trong cung đều theo nàng học một chút y thuật, đa số bọn họ đều đã có nền tảng, ít nhất tên các dược liệu thường dùng đều đã thuộc, học cũng dễ hơn."

Hoàng đế hiếu kỳ, "Sao đột nhiên Tử Đồng lại nghĩ đến chuyện này?"

Hoàng hậu cười nói: "Vẫn là vì Chu Mãn và Lưu y nữ."

Nàng kể lại lời của Lưu y nữ hôm nay, nói: "Chu Mãn có lòng thương người, lại bằng lòng dạy Lưu y nữ, hiển nhiên là không giống với các đại phu khác."

"Các thái y tuy làm việc ở Thái y viện, nhưng người thực sự bằng lòng đem bản lĩnh gia truyền dạy cho người ngoài lại chẳng có mấy ai," Lời này vẫn còn là khách khí, thực ra là không có một ai, người thực sự bằng lòng dạy người, ngược lại không ở trong Thái y viện. Hoàng hậu nói: "Chàng cứ nhìn những y nữ của ta làm việc ở Thái y viện nhiều năm như vậy mà không học được bao nhiêu bản lĩnh thì biết."

"Hai vị Tiêu y nữ và Lưu y nữ này còn xuất thân từ nhà thái y nữa đấy," Hoàng hậu nói: "Nếu Chu Mãn đã bằng lòng dạy, ta liền muốn để nàng dạy nhiều thêm vài người."

Hoàng đế cười, "Chẳng lẽ Tử Đồng còn muốn lập thêm một nữ Thái y viện sao?"

Hoàng hậu vốn không nghĩ đến điểm này, lúc này lại trầm tư, "Cũng không phải là không thể."

Hoàng đế nhướng mày, hơi hối hận vì đã nhắc đến chuyện này. Lập thêm một Thái y viện, việc này phải cải chế lại rồi, nhưng chỉ vì phục vụ hậu cung thôi sao?

Hoàng hậu nói: "Vốn ta đang nghĩ đợi những y nữ này học thành tài rồi sẽ phái đi các nơi, sau khi bọn họ ra ngoài cũng có thể khám bệnh kê đơn ở các hiệu thuốc, như vậy chẳng phải phụ nữ trong thiên hạ sẽ có thêm nhiều cơ hội sống sao? Đối với việc sinh sôi nảy nở dân số cũng có lợi."

Hoàng đế liền không khỏi ngồi thẳng người dậy, "Phái đi các nơi sao?"

Hoàng hậu gật đầu.

Hoàng đế trầm ngâm, "Nếu là như vậy thì cũng không phải là không thể, nhưng nếu bọn họ không muốn thì sao? Dù sao cũng là chuyện lộ diện trước công chúng."

Hoàng hậu lại nói: "Kiểu gì có người nguyện ý, cũng luôn sẽ có cách."

"Chỉ dựa vào một mình Chu Mãn dạy thôi sao? Ta nghe người ta nói, sau này nàng còn muốn đi du lịch khắp nơi, không ở lại một chỗ lâu đâu."

Hiển nhiên, lời nàng nói với thái tử, hoàng đế cũng biết rồi.

Hoàng hậu véo hắn một cái rồi nói: "Chuyện này phức tạp lắm, nhất thời không thể quyết định ngay được. Nhưng ta muốn hỏi bệ hạ một câu, nếu thiếp thân nhất quyết muốn làm, vậy nữ Thái y viện.."

"Trẫm lập cho nàng!"

"Vậy tiền đâu?" Hoàng hậu nói: "Dạy dỗ đệ tử, hao tổn dược liệu, nhân lực vật lực đều cần tiền."

Hoàng đế liền nắm tay nàng cười nói: "Trẫm lấy từ tư khố cho nàng, như vậy được chưa?"

Lúc này hoàng hậu mới hài lòng, tựa vào lòng hắn nói: "Đa tạ bệ hạ."

Hoàng đế ôm lấy nàng, khẽ vỗ vai nàng: "Được rồi, bây giờ có thể yên ổn ngủ rồi chứ? Nàng đó, cứ luôn lo lắng thái quá. Thái y cũng nói rồi, bệnh của nàng phải tĩnh dưỡng, chuyện bên ngoài cứ giao cho thái tử phi làm là được, sau này nàng là người làm quốc mẫu, nàng dạy nàng là được, đừng để bản thân quá lao lực."

Hoàng hậu đáp một tiếng, nhưng tâm tư nàng thông minh, dù không muốn nghĩ, trong lòng vẫn sẽ không nhịn được mà suy nghĩ.

Cho nên cả một đêm nàng đều không ngủ ngon, ngày hôm sau gặp Mãn Bảo, nàng còn cẩn thận trang điểm lại, nhưng Mãn Bảo là ai chứ.

Nàng vừa nhìn đã cảm thấy sắc mặt hoàng hậu không ổn, nhìn kỹ lại mới phát hiện là phấn đánh hơi nhiều, thế là nàng xin bắt mạch cho hoàng hậu.

Hoàng hậu cố ý để nội giám đi tuyên chỉ truyền Mãn Bảo tới không khỏi khoanh hai tay trước bụng, cười nói: "Chu tiểu đại phu, hôm nay không phải ngày ta khám bệnh, tìm con đến là vì chuyện khác."

Mãn Bảo nói: "Vậy đã đến rồi, tôi liền tiện thể giúp hoàng hậu xem một chút luôn. Tôi thấy hình như quầng mắt của ngài hơi thâm, là ngủ không ngon sao?"

Mãn Bảo tỏ vẻ lo lắng, "Có phải bệnh tình có chuyển biến xấu, buổi tối lại không ngủ được không?"

Lúc Mãn Bảo nói lời này đã nhìn về phía Thượng cô cô.

Thượng cô cô:.

Nàng lặng lẽ ngẩng đầu nhìn hoàng hậu.

Hoàng hậu khẽ ho một tiếng, nói: "Cũng tạm ổn, tối qua chỉ là ngủ hơi muộn thôi, ta mời con đến là vì chuyện của Lưu y nữ."

Sự chú ý của Mãn Bảo lập tức bị chuyển dời, "Lưu y nữ?"

Hoàng hậu cười gật đầu, hỏi: "Ta nghe Lưu y nữ nói, Chu tiểu đại phu bằng lòng dạy y thuật cho nàng?"

Mãn Bảo gật đầu, "Đúng vậy, nếu nàng ấy bằng lòng theo tôi học tập."

Hoàng hậu cười hỏi, "Bệ hạ dự định mở một gian Thái y viện mới trong cung, chuyên cung cấp cho nữ đại phu, không biết Chu tiểu đại phu có bằng lòng vào cung nhậm chức?"

Mãn Bảo từ chối không chút nghĩ ngợi, thoái thác: "Nương nương, tuổi tôi còn nhỏ, e là không đảm đương được quan chức."

"Làm quan hỏi tài năng, đâu phải tuổi tác."

"Nhưng y thuật của tôi còn nhiều thiếu sót, còn muốn ở ngoài học hỏi thêm với các đại phu."

Hoàng hậu: "Con vào cung cũng có thể học tập với các thái y của Thái y viện mà."

Mãn Bảo vẫn lắc đầu, "Tuy nói mấy người Tiêu thái y cũng rất tốt, nhưng bệnh chứng tiếp xúc được trong cung rốt cuộc vẫn có hạn, tôi vẫn thích ở Tế Thế Đường hơn. Mà tương lai có lẽ tôi còn phải đi những nơi khác, cho nên không dám nhận lời mời gọi của nương nương."

Hoàng hậu thở dài, nói: "Nhưng ta muốn phái thêm nhiều y nữ như Lưu y nữ đến học tập với con, đợi sau này bọn họ học thành tài, không chỉ có thể làm việc ở nữ Thái y viện, mà còn có thể phái đi các địa phương cứu chữa cho bách tính. Chẳng phải con đã nói, phụ nữ trong thiên hạ xem bệnh cực khó sao? Nếu có nữ đại phu, nhất định sẽ tốt hơn rất nhiều."

Mãn Bảo nghe thế thì hơi do dự, nhưng cảnh thái tử cầm đao chém thái y quá khắc sâu trong lòng nàng, thế là sau khi do dự nàng vẫn lắc đầu đáp: "Nương nương, xin ngài cho phép tôi về nhà suy nghĩ, chuyện này trọng đại, tôi còn phải hỏi ý kiến người nhà mới được."

Hoàng hậu cười gật đầu, nói: "Cũng được, vậy con về nhà bàn bạc với người nhà đi. Nếu con bằng lòng nhận nữ Thái y viện, kiến chế của nó có lẽ sẽ thấp hơn Thái y viện, nhưng vị trí viện chính vẫn đến ngũ phẩm."

Cho nên nàng chỉ sơ sẩy chút là sẽ làm quan sao?

Còn là quan ngũ phẩm, còn lớn hơn cả Đường huyện lệnh.

Mãn Bảo thầm tặc lưỡi, đầu óc choáng váng đứng dậy định cáo từ. Thượng cô cô vội nhân cơ hội nói: "Chu tiểu đại phu, xin cô xem bệnh cho nương nương một chút, có lẽ cần phải châm cứu cũng không biết chừng."

Hoàng hậu:.

Mãn Bảo nghĩ cũng đúng, dù sao cũng đến rồi, vậy thì xem đi.

Mãn Bảo gác các suy nghĩ trong đầu lại, tĩnh tâm rồi mới bắt mạch cho hoàng hậu. Nàng vừa sờ mạch, vừa nhìn gần sắc mặt của hoàng hậu, vô cùng xác định tối qua nàng đã ngủ không ngon.

Thế là thở dài một tiếng, bảo hoàng hậu nằm xuống nghỉ ngơi, nàng châm cứu cho hoàng hậu một lượt, thấy người đã ngủ say, bèn ngồi ngẩn người.

Thái tử phi ngồi bên cạnh, thấy bóng dáng bé nhỏ của nàng ngồi trên ghế, mày nhíu lại gần như thành một dúm, liền nhỏ giọng hỏi: "Làm việc trong cung không tốt sao? Đây chính là cơ hội làm rạng danh tổ tiên đó."
 
130,521 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 1286: Không quá bằng lòng​


Mãn Bảo ngước nhìn thái tử phi rồi lắc đầu, thôi vậy, một khi đã vào cung, thì đều là người của hoàng gia cả, dù thái tử có bỏ được cái tật chém người, thì vẫn còn những hoàng tử hoàng tôn khác nữa.

Người ta thường nói vào cung dễ, ra cung khó, tốt nhất nàng đừng nên thử nghiệm điều đó. Quan trọng nhất là, nàng đã hứa với Khoa Khoa sẽ đi đây đi đó, tìm khắp thiên hạ những loài thực vật, động vật mà nó chưa từng thấy.

Khoa Khoa vô cùng tán thành, thật ra trong hoàng cung này cũng chẳng còn nhiều thứ chưa thu thập, nếu ký chủ thực sự ở lại kinh thành làm quan, thì có lẽ trong một khoảng thời gian dài sắp tới nó sẽ chẳng thu thập được gì.

Nhưng cám dỗ của chức quan ngũ phẩm vẫn rất lớn, Mãn Bảo về nhà hỏi ý kiến Trang tiên sinh và những người khác.

Trang tiên sinh không vội đưa ra ý kiến cho nàng ngay, mà hỏi: "Con có muốn làm quan không?"

Mãn Bảo nghĩ ngợi rồi gật đầu: "Cũng khá muốn ạ, nếu cha mẹ con biết con làm quan, lại còn là chức quan ngũ phẩm lớn như vậy, chắc chắn sẽ vui mừng phát điên lên ấy."

Trang tiên sinh gật đầu cười hỏi: "Vậy tại sao con còn do dự?"

Mãn Bảo ủ rũ hạ vai: "Làm quan, nhất là làm thái y, sinh tử đều phó mặc cho người khác, con không thích."

"Ta thấy lúc trước con đối mặt với Ích Châu vương dũng cảm như vậy, cũng không giống như thật sự sợ chết."

"Còn phải xem là vì chuyện gì chứ ạ, vì chút công danh lợi lộc thì không đáng."

Bạch Thiện đứng bên cạnh cũng gật đầu.

Giờ Bạch nhị lang vẫn chưa có nỗi phiền muộn này, nhưng hắn cũng cảm thấy vì làm quan mà liều cả mạng sống là một chuyện rất đáng sợ.

Trang tiên sinh bèn cười nói: "Nói cho cùng, con vẫn không chịu được sự ràng buộc. Nhưng con cũng phải biết rằng, nếu con làm viện chính của nữ Thái y viện, thì lý tưởng của con coi như đã thành một nửa rồi."

"Trở thành đại phu cứu giúp thiên hạ ấy ạ?" Mãn Bảo nói: "Con học y thuật trong dân gian, chữa bệnh cứu người nhiều cũng giống nhau thôi mà."

Trang tiên sinh lắc đầu: "Sức của một người so với sức của một quốc gia vẫn khác nhau rất lớn. Con làm viện chính ở trong cung, chính là quan triều đình, có quốc lực làm hậu thuẫn, còn ở trong dân gian, con chỉ là một đại phu nhỏ bé mà thôi."

Mãn Bảo khổ não nhíu mày: "Con cũng động lòng với lời đề nghị của hoàng hậu, nhưng mà, con cứ cảm thấy có gì đó không ổn."

Trang tiên sinh mỉm cười nhìn nàng, hỏi: "Chỗ nào không ổn?"

Mãn Bảo nhíu mày nói: "Y thuật của con vẫn chưa đại thành, có thể dạy cho họ được bao nhiêu chứ? Hơn nữa bệnh tật trong cung quanh đi quẩn lại cũng chỉ có bấy nhiêu, nếu con vào cung, thì những chứng bệnh con có thể gặp được sẽ rất hạn chế. Nếu con không đưa ra được những phương thuốc hay, các thái y trong Thái y viện sẽ không dạy con bản lĩnh của họ đâu, vậy thì con sẽ bị mắc kẹt trong cung mất, trái ngược với nguyện vọng ban đầu của con."

Bạch Thiện đứng bên cạnh vẫn luôn muốn nói, nhưng Trang tiên sinh cứ nhìn hắn, hắn đành phải nhịn.

Trang tiên sinh cười hỏi: "Còn gì nữa không?"

Mãn Bảo nghĩ ngợi rồi lắc đầu: "Con vẫn muốn ở lại trong dân gian, còn muốn đi những nơi khác xem nữa, học hỏi các đại phu trong thiên hạ."

Nàng nói: "Con đã phát hiện ra, các đại phu trong thiên hạ đều có những sở trường về các loại chứng bệnh riêng, ngoài nó ra thì cách xử lý các chứng bệnh khác đều bình thường. Ngay cả các thái y trong cung, trừ một hai người ra, những người còn lại cũng như vậy, cho nên con muốn đi xem những bệnh chứng mà các đại phu ở những nơi khác giỏi là như thế nào."

Trang tiên sinh xua tay cười nói: "Được rồi, trong lòng con đã có quyết định rồi, vậy ta cũng không ngăn cản con nữa, cứ tự đi đi."

Ông nhìn Bạch Thiện rồi nói: "Các con tự bàn bạc với nhau đi."

Bạch Thiện cố gắng kiềm chế ham muốn nói chuyện đứng dậy cùng Mãn Bảo hành lễ định lui xuống, quay người lại thấy Bạch nhị lang vẫn đang ôm một quyển sách ngồi giả bộ, bèn kéo hắn dậy: "Ngươi còn ở lại đây làm gì, đừng làm phiền tiên sinh nữa, mau đi thôi."

Bạch nhị lang đi theo hai người ra khỏi cửa, đứng giữa trời gió rét run rẩy không ngừng, hắn rụt cổ lại hỏi: "Có chuyện gì mà không thể nói trong thư phòng, nhất định phải ra ngoài này nói?"

Mãn Bảo liếc hắn một cái, nói: "Ngươi ngốc thật đấy, đến giờ còn không nhìn ra à? Tiên sinh đang rèn luyện chúng ta đấy, muốn chúng ta tự bàn bạc ra đầu cua tai nheo. Như thế thì sao có thể thoải mái nói hết trước mặt ông được?"

Bạch Thiện cũng cảm thấy bên ngoài lạnh, hắn nhìn trái ngó phải rồi nói: "Đến phòng ta đi? Bảo Đại Cát đốt một lò sưởi nhé?"

Mãn Bảo bèn nói: "Vậy thì ra nhà bếp lấy thêm hai cái bánh nữa, chúng ta vừa nướng ăn, vừa nói chuyện."

Tinh thần Bạch nhị lang phấn chấn hơn: "Chỉ ăn bánh thì có gì thú vị, thịt nai treo dưới hiên nhà đông cứng cả rồi, phải lấy dao cắt mấy lát ra nướng cùng mới ngon."

Bạch Thiện cũng gật đầu: "Xem xem trong bếp còn có gì nữa không, nhưng mà như vậy thì mùi sẽ hơi nồng đấy, không thể nướng trong phòng ta được."

Bạch Thiện và Mãn Bảo cùng nhìn về phía Bạch nhị lang, Bạch nhị lang ngẩn người rồi nhảy lùi lại một bước, khoanh hai tay trước ngực từ chối: "Không được, nướng trong phòng ta cũng có mùi chứ bộ?"

Mãn Bảo bèn thu hồi ánh mắt, nói: "Không biết chúng ta ở trong bếp có chắn lối đi không nữa."

Bạch Thiện: "Chắc chắn là có, giờ này đang là lúc làm cơm tối mà."

Cuối cùng bàn đi bàn lại, ba người chen chúc vào phòng của Đại Cát để nướng đồ.

Đại Cát xê dịch bàn vào phía trong một chút, sau đó lấy một cái lò sưởi lớn ra đốt lửa. Trên lò đặt vỉ sắt, cái đùi nai lấy xuống đặt trên bàn, băng còn chưa tan hết đã bị Đại Cát dùng dao cắt một miếng đặt vào đĩa.

Ba người Bạch Thiện chạy vào bếp lấy rất nhiều gia vị ra, vây quanh lò sưởi ngồi thành vòng tròn, vừa sưởi ấm vừa chờ nướng thịt nai.

Bạch Thiện thêm một ít than củi vào lò sưởi rồi nói: "Ngươi làm gì có phân thân đâu, bây giờ vừa phải ngồi ở Tế Thế Đường, vừa phải học, làm gì có nhiều thời gian vào cung dạy y thuật cho họ?"

Mãn Bảo chớp mắt: "Vậy ý ngươi là không dạy nữa à?"

Bạch Thiện lắc đầu: "Ta biết ngươi muốn dạy, nhưng sức người có hạn, dù là dạy thì cũng không phải dạy như thế này."

Hắn nói: "Ta hỏi ngươi, một người muốn học y thuật, bình thường, người đó phải học bao nhiêu năm trong hiệu thuốc?"

Mãn Bảo nói: "Bảy tám tuổi vào hiệu thuốc làm học đồ, làm hai năm, siêng năng một chút, có lẽ các đại phu sẽ dạy họ vài chữ. Nếu được công nhận, chín mười tuổi sẽ bắt đầu học thuộc dược liệu, qua ba bốn năm có thể bốc thuốc hoặc làm dược đồng đi theo đại phu, ít nhất cũng phải ở bên cạnh đại phu thêm mười năm nữa mới có thể hành nghề."

Đây là con đường bình thường, "Nhưng cũng có người thông minh, đại phu quý tài năng thu làm đồ đệ sớm, miễn cho những gian khổ phía trước. Vậy chỉ cần theo các đại phu học bảy tám năm, mười lăm mười sáu tuổi là có thể thử kê đơn rồi."

Nàng là vì có Khoa Khoa và thầy Mạc, nếu không thì tốc độ nhanh nhất cũng là con đường thứ hai.

Bạch Thiện đương nhiên cũng biết điều này, gật đầu nói: "Đúng vậy, cho nên nếu tính theo người bình thường, cho dù ngươi chịu dạy, bỏ qua năm sáu năm mài giũa trước đó, giờ ngươi có thể trực tiếp dạy họ luôn, vậy thì cũng phải chờ mười năm họ mới xuất sư được. Nhưng ta nghe ý của hoàng hậu nương nương, hiển nhiên là nàng không chờ được mười năm, mà nữ Thái y viện lại muốn lập ngay rồi, chẳng lẽ chỉ có chỗ, mà không có quan ư?"

Mãn Bảo trầm mặc.
 
130,521 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 1287: Kiến nghị​


"Ngươi chỉ có một mình, dạy được mấy người?" Bạch Thiện nói: "Dù ngươi không ngồi khám ở Tế Thế Đường, không học nữa, cũng không đi khám bệnh tại nhà nữa, một lần có thể hướng dẫn hai mươi học sinh không?"

"Hai mươi học sinh này còn phải theo ngươi học mười năm mới thành tài, đến lúc đó," Bạch Thiện hạ giọng nói: "Hoàng hậu còn sống được đến lúc đó hay không còn chưa biết nữa, nếu nàng không còn, ai sẽ nhớ đến cái nữ Thái y viện này?"

Mãn Bảo rùng mình, nàng lại kinh hãi chuyện khác, "Trời ạ, vậy là ta phải ở trong cung mười năm, chỉ để làm mỗi chuyện này thôi sao? Thật là đáng sợ."

Bạch Thiện gật đầu: "Cho nên cái chức quan này không thể nhận."

Mãn Bảo liền khổ não nói: "Vậy cái nữ Thái y viện này còn có thể xây dựng không?"

Mấy năm nay Mãn Bảo đã đọc không ít sách sử, có một số tạp sử xuất hiện từ Bách Khoa Quán, có lẽ là ghi chép về thời viễn cổ của thế giới kia của họ, nàng quá biết nữ Thái y viện này quan trọng với phụ nữ trong thiên hạ thế nào.

Nàng nói: "Tiến lên một bước này, nguyện vọng của ta có thể đạt thành một nửa, ta lùi lại một bước, tương lai có khả năng sẽ thành tội nhân của thiên hạ."

Bạch nhị lang gật đầu, "Nếu có người ghi lại đoạn này, ngươi yên tâm đi, người đời sau nhất định sẽ mắng ngươi."

Mãn Bảo:.

Bạch Thiện đẩy Bạch nhị lang một cái, quay đầu nói với Mãn Bảo: "Ngươi đừng để ý đến hắn, tuy rằng ngươi không nhận quan, nhưng cái nữ Thái y viện này vẫn có thể xây dựng được, nhưng không thể xây như thế này."

Mãn Bảo: "Vậy phải xây như thế nào?"

Bạch Thiện cho rằng hoàng hậu có thể sống đến mười năm sau hay không còn chưa chắc, chính sách này là do hoàng hậu đề nghị, nếu nàng không còn, tương lai Mãn Bảo nhất định sẽ ở vào một vị trí rất khó xử.

Nếu có thể treo ấn từ quan thì còn tốt, cùng lắm thì làm lại từ đầu, những học sinh đã dẫn dắt cũng coi như là cống hiến cho dân chúng.

Nhưng giả sử, nàng ngay cả từ quan cũng không thể?

Phụ nữ làm quan dù sao cũng khác với đàn ông, chẳng phải y nữ cũng có phẩm cấp sao? Chỉ là không được liệt vào hàng quan chính thức thôi.

Nhưng trước giờ chỉ nghe nói y nữ đến tuổi xuất cung về nhà lấy chồng, hoặc vì phạm tội mà bị sung vào cung đình, phục dịch cả đời, chưa từng nghe nói y nữ chưa đến tuổi có thể từ quan về nhà.

Bạch Thiện không hy vọng Mãn Bảo mắc kẹt cả đời trong cung đình.

Hắn nói: "Hoàng hậu muốn lập nữ Thái y viện, ngươi cứ để nàng lập, cứ để trống chức quan đó, đợi sau này có người thích hợp thì chọn vào là được."

"Ta nghĩ, những gì chúng ta cân nhắc, hoàng hậu chắc chắn cũng đã cân nhắc qua, cho nên những y nữ mà nàng đưa đến bên cạnh ngươi để học y thuật chắc chắn là người đã từng tiếp xúc," Bạch Thiện nói: "Bọn họ biết chữ, cũng quen thuộc thảo dược, đối với một số phương thuốc cũng quen rồi, còn biết một số y lý. Ngươi dạy bọn họ năm sáu năm là có thể xuất sư, đến lúc đó để bọn họ đi làm là được."

Mãn Bảo đảo mắt một vòng, "Như vậy, toàn bộ quan lại của nữ Thái y viện đều là đệ tử của ta."

Bạch Thiện gật đầu cười nói: "Ngươi cũng không cần dẫn dắt nhiều, chỉ cần dẫn dắt hai ba học sinh là được. Có thể để bọn họ ra Tế Thế Đường học tập với ngươi, đợi bọn họ có thành tựu thì để bọn họ tự dẫn dắt hai ba sư muội, ngươi thỉnh thoảng kiểm tra giải đáp là được. Như vậy, ngươi vừa không mệt mỏi, lại có thể làm nhiều việc mình muốn làm, bọn họ cũng có chứng bệnh để thực tập, tốt biết bao?"

Mãn Bảo liên tục gật đầu.

Bạch Thiện hạ giọng nói: "Nếu có thể, ngươi tốt nhất nên cùng hoàng hậu định ra quy chế cho nữ Thái y viện, cứ so theo Thái y viện hiện tại mà làm. Nhậm chức như thế nào, tấn thăng như thế nào, từ quan ra sao? Còn có bổng lộc, ban thưởng, tất cả những điều này đều phải quy định thật rõ ràng."

Hắn nói: "Chỉ có quan phủ đã định ra quy chế mới có thể lâu dài, nếu chỉ ỷ vào nhiệt huyết của các ngươi, e rằng qua một đời sẽ hoang phế mất."

Mãn Bảo gật đầu, "Cũng đúng, Thái y viện cơ bản chỉ khám cho hoàng thất và quyền thần, ít có hành động nào vì dân. Còn mục đích của nữ Thái y viện là để bồi dưỡng ra những nữ đại phu phái đi khắp nơi khám bệnh cho dân, nếu không định ra quy chế, e rằng khi hoàng hậu không còn, chuyện này sẽ không đi đến đâu."

Bạch Thiện gật đầu, tiếc nuối nói: "Thái y viện luôn độc lập với lục bộ, chỉ nghe theo mệnh lệnh của hoàng thất. Nếu bọn họ cũng được ghi vào triều đình, có thể nhận khen thưởng, trừng phạt hay được dâng sơ như bách quan thì tốt."

Mãn Bảo gãi đầu hỏi, "Thái y viện vẫn luôn như vậy sao?"

Bạch Thiện suy nghĩ rồi nói: "Hình như không như vậy, ta mơ hồ nhớ là đã nhìn thấy ở một quyển sách nào đó ghi chép về sách y do Thái y thự triều trước biên soạn, trong đó có ghi chép về việc dạy dỗ học sinh. Đợi bao giờ ta đi tìm ở Tàng Thư Lâu của Quốc Tử Giám xem sao."

Quyển này vẫn là vì Mãn Bảo học y, hắn nhìn thấy mới lật ra xem, nếu không sẽ không ai đi đọc loại sách này.

Bạch nhị lang lật mặt miếng thịt nai lại, rắc một ít muối và gia vị xuống, thịt nai phát ra tiếng xèo xèo, mùi thơm bay khắp nơi, hắn tranh thủ nói: "Hỏi thẳng tiên sinh là được mà."

Mãn Bảo thấy có lý, liền quay người chạy đi mời tiên sinh.

Bạch Thiện liếc nhìn Bạch nhị lang một cái, cũng ra ngoài lấy một chiếc ghế nhỏ bày ra, hắn nói: "Loại vấn đề nhỏ này không thể tự mình giải quyết sao?"

Bạch nhị lang ngẩng đầu nhìn hắn với vẻ mặt khó hiểu, "Trong Tàng Thư Lâu có nhiều sách như vậy, tìm một quyển sách tốn bao nhiêu công sức chứ, ta đây không phải là đang suy nghĩ cho các ngươi đó sao?"

Bạch Thiện nói: "Ta cảm ơn ngươi."

Bạch nhị lang hừ đáp: "Không cần cảm ơn!"

Hai người cãi nhau xong, Trang tiên sinh đã được Mãn Bảo mời đến. Thấy bọn họ đã bắt tay vào nướng thịt nai, liền cười lắc đầu nói: "May mà không phải ở trong thư phòng, nếu không cả phòng sách đều sẽ bị nhiễm mùi này."

Mãn Bảo nói: "Thơm mà, nhiễm thì nhiễm thôi ạ."

Trang tiên sinh giơ tay vỗ nhẹ lên đầu nàng, "Nghịch ngợm."

Bạch Thiện nói: "Ngươi không sợ sau này cầm sách ngửi thấy mùi thơm đó sẽ đói bụng sao."

Bạch nhị lang lại tưởng tượng rồi nói: "Như vậy cũng không tệ."

Trang tiên sinh nghe thế thì cũng vỗ lên đầu hắn một cái, mấy thầy trò vui vẻ cười lên.

Trang tiên sinh nhìn trái nhìn phải rồi nói: "Chỉ có chúng ta thôi sao? Mau đi mời mấy người Hướng công tử đến đây đi."

Đại Cát đi mời, cùng Hướng Triều khiêng Hướng Minh Học đến.

Thế là trong phòng Đại Cát càng thêm náo nhiệt, hắn u oán thở dài một hơi, thầm nghĩ, thôi, thơm một chút thì thơm một chút vậy.

Bạch Thiện và Bạch nhị lang nướng ra mẻ thịt nai đầu tiên, nhường cho Trang tiên sinh, Hướng Minh Học và Mãn Bảo trước, lúc này mới cầm đĩa nướng mẻ thứ hai.

Mấy người vừa ăn vừa trò chuyện, "Tiên sinh, Thái y viện triều trước như thế nào ạ?"

Trang tiên sinh dùng khăn lụa lau khóe miệng rồi cười đáp: "Triều trước không gọi Thái y viện, mà gọi Thái y thự. Kỳ thực triều này cũng không gọi Thái y viện, tên chính thức của nó cũng là Thái y thự, chỉ là không biết từ khi nào có người gọi nó là Thái y viện, lâu dần, mọi người đều gọi như vậy."

Mãn Bảo khẽ chớp mắt, "Con nhớ ra rồi, trên tấm biển của Thái y viện quả thực viết là Thái y thự, con thấy hai cái này không có gì khác biệt, cho nên cũng không để ý nữa."

Trang tiên sinh cười nói: "Vẫn là có một vài khác biệt."

Ông nói: "Thời tiền triều, Thái y thự thuộc quyền quản lý của Thái thường tự, ngoài việc quản lý việc thuốc men cho hoàng thất, thỉnh thoảng còn phải dạy dỗ một vài học sinh. Chỉ là vị vua cuối triều trước tàn bạo, không chỉ Thái y thự, mà ngay cả những nơi như Quốc Tử Giám cũng tuyệt nhiên không còn học sinh. Đến khi bản triều xác lập, các nơi hỗn chiến, quốc sự bề bộn, e rằng tiên đế và bệ hạ đều không nhớ đến chuyện này, cho nên cũng không còn học sinh nữa."

"Thái y thự hiện tại trên danh nghĩa vẫn thuộc Thái thường tự, nhưng trên thực tế đã sớm tách khỏi Thái thường tự, chỉ nghe theo lệnh của bệ hạ, cho nên mọi người đều ngầm đổi từ thự thành viện, cứ thế mà gọi."
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back