125,857 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 1130: Phản kích​


Minh Đạt trở về chỗ ngồi của mình, nhưng Ích Châu vương lại khẽ cười một tiếng rồi nói với thái hậu: "Mẫu hậu không biết đó thôi, con thấy vị tiểu nương tử này rất quen mắt. Không phải gần đây có một tiểu thần y bên ngoài đồn đại đang vào cung bắt mạch cho hoàng tẩu sao? Con đã từng nhìn thấy nàng từ xa một lần, hình như là có dáng vẻ như này đấy."

Thái Hậu "Ồ?" một tiếng, quay đầu nhìn Chu Mãn.

Chu Mãn liếc nhìn Minh Đạt rồi lập tức đứng dậy bước ra khỏi hàng quỳ xuống, dập đầu một cái rồi ngẩng lên cười ngọt ngào: "Bẩm nương nương, tiểu nữ Chu Mãn, quả thật đã vào cung khám bệnh cho hoàng hậu."

Ích Châu vương cười nói: "Minh Đạt thật là hiếu thuận, còn cố ý mời cả đại phu của hoàng tẩu đến cùng ngồi dự tiệc thọ."

Nụ cười trên mặt thái hậu nhạt đi.

Minh Đạt nghe vậy, liền cũng đứng dậy quỳ xuống bên cạnh Mãn Bảo, vội vàng nói: "Hoàng tổ mẫu, trong cung hiếm có cô nương nào trạc tuổi con, khi con đến Lập Chính Điện thăm mẫu hậu đã gặp nàng, nói chuyện rất hợp ý, xem nhau như bạn tri kỷ, cho nên mới mời nàng cùng ngồi, không phải vì nàng là đại phu của mẫu hậu mà có ưu đãi gì đâu ạ."

Minh Đạt dừng một chút rồi nói: "Nói đến việc khám bệnh cho mẫu hậu, người phụ trách chính chẳng phải vẫn là Tiêu viện chính của Thái y viện sao ạ?"

Hoàng đế liên tục cười gật đầu, "Không sai, Tiêu viện chính chữa bệnh cho hoàng hậu có công, trẫm thấy bệnh tình của hoàng hậu mấy ngày nay đã có chuyển biến tốt, nên thưởng, người đâu, đưa một bàn tiệc đến Thái y viện, cứ nói là trẫm thưởng cho Tiêu viện chính."

Hoàng đế dừng một chút rồi lại cười nói: "Mẫu hậu, trẫm nhớ mẫu thân của Tiêu viện chính năm nay cũng đã hơn bảy mươi rồi, cũng là người sống lâu, chi bằng cũng tặng một bát mì trường thọ cho bà ấy nếm thử?"

Thái hậu nghe vậy, liên tục gật đầu, cười nói: "Nên làm, tuổi bà ấy đã cao, hôm nay không vào cung được, ngày khác phải mời bà ấy vào cung đàm đạo về đạo dưỡng sinh mới được. Người đâu, đưa một bát mì trường thọ đến nhà Tiêu viện chính, cả đào tiên các thứ nữa, chọn nhiều một chút mà mang đi."

Đợi nói xong chuyện của Tiêu viện chính, hoàng đế mới vẫy tay với Minh Đạt, Minh Đạt lập tức đứng dậy, xách váy chạy nhanh đến, ngồi bên cạnh phụ hoàng.

Hoàng đế đưa tay xoa đầu nàng, cười ha hả nói: "Biết con và Chu Mãn thân nhau, lại hiếu thuận, nhưng con khỏe mạnh mới là sự hiếu kính tốt nhất đối với cha mẹ, thể chất con yếu, không nên ngồi lâu, lát nữa con dẫn Chu Mãn đi ra vườn chơi đi, không được uống rượu, biết không?"

Đợi dặn dò xong, hoàng đế mới quay đầu nhìn thái hậu, cười hỏi, "Mẫu hậu xem ca múa xong, cũng đi chơi với chúng nó đi? Cũng để cho Chu Mãn bắt mạch bình an cho người một chút, nó chơi cùng Minh Đạt, lại tiện cho những người bệnh trong nhà chúng ta rồi."

Thái hậu cười trách mắng: "Toàn nói bậy, người nhà chúng ta đều khỏe mạnh cả, làm gì có bệnh nhân nào? Nhưng bắt mạch bình an cũng tốt."

Lúc này bà mới nhìn xuống Chu Mãn vẫn đang cúi đầu quỳ, khẽ giơ tay nói: "Được rồi con ngoan, mau đứng lên đi, thể chất đứa cháu gái này của ta từ nhỏ đã yếu, sau này con để ý, nếu nó làm gì không tốt thì con nhắc nhở nó nhiều hơn."

Mãn Bảo đáp lời, đứng lên.

Nàng hơi ngẩng đầu nhìn lên trên, đối diện với ánh mắt của Minh Đạt, hai người lén lút nháy mắt, tinh nghịch vô cùng.

Hoàng đế nhìn thấy thì cười bất đắc dĩ, hắn vỗ tay Minh Đạt, bảo nàng xuống vị trí của mình ngồi yên.

Thấy Mãn Bảo lại ngồi về chỗ bên cạnh Minh Đạt, Bạch Thiện hơi thở phào nhẹ nhõm. Kết quả hơi thở này còn chưa kịp ra hết, ngũ hoàng tử ngồi phía trước hắn bỗng đứng vụt lên, túm lấy hắn rồi cười với phía trên: "Tổ mẫu, Minh Đạt có bạn, con cũng có bạn đến chúc thọ người."

Thái hậu mới "Ồ" một tiếng, hoàng đế đã cắt ngang lời hắn: "Lão ngũ, đừng làm loạn, yến tiệc sắp bắt đầu rồi."

"Bắt đầu thì bắt đầu chứ, cũng không bảo con đi bưng thức ăn, hoàng tổ mẫu, người cũng nhìn bạn của con một cái đi."

Thái hậu cũng rất thích đứa cháu trai ngũ hoàng tử này, liền trách móc nhìn hoàng đế, nói: "Đúng đó, con mở tiệc thì cứ để bọn họ mở tiệc đi, ta nói chuyện với mấy đứa bé một lát, con quát tháo chúng nó làm gì?"

Hoàng đế liếc nhìn Bạch Thiện bị lão ngũ kéo trong tay, khẽ cười, mặc kệ bọn họ, quay người bảo Cổ Trung đi phân phó người mở tiệc.

Cổ Trung cười đáp lời, hít một hơi thật sâu rồi hô to mở tiệc.

Sau đó các nhạc công trong cung liền bắt đầu tấu nhạc, các vũ cơ cũng nối đuôi nhau vào múa giữa đại điện, người lắc lư theo tiếng nhạc.

Các cung nhân chờ ở bên ngoài bắt đầu bưng khay đi vào theo trình tự, trước tiên dâng món ăn cho hoàng đế và thái hậu, sau đó là hoàng hậu, rồi đến thái tử và Ích Châu vương..

Trước mặt Mãn Bảo có một bộ bát đũa và ly chén, món ăn bưng lên được bỏ nắp ra, vẫn còn khá ấm, rất thơm, màu sắc món ăn cũng rất tinh xảo, nhìn là thấy ngon, nhưng tâm trí của Mãn Bảo bây giờ căn bản không để ở việc ăn uống.

Nàng nhìn chằm chằm vào ngũ hoàng tử và Bạch Thiện phía đối diện.

Bạch Thiện khẽ lắc đầu với nàng, nàng liền ngồi ngay ngắn tại vị trí của mình, chỉ là sống lưng thẳng tắp.

Ngũ hoàng tử kéo Bạch Thiện ra đứng giữa điện cho thái hậu nhìn, cười hỏi, "Hoàng tổ mẫu, người thấy bạn của con thế nào?"

Thái hậu nheo mắt nhìn, thấy hai người vóc dáng xấp xỉ nhau, liền cười ha hả nói: "Trông đẹp trai hơn con."

Ngũ hoàng tử bĩu môi, cũng quay đầu nhìn Bạch Thiện, thấy hắn hơi cúi đầu, liền ghé xuống nhìn kỹ hơn, sau đó lắc đầu nói: "Hoàng tổ mẫu gạt con, đâu có đẹp trai hơn con, con lớn lên trông giống Dương biểu ca mà."

Hoàng đế đang uống rượu suýt thì phun cả ngụm rượu ra ngoài.

Thái hậu cũng cười ha hả, vui vẻ nói: "Dương hầu gia đâu rồi, mau đến xem đứa cháu này của ta có giống con trai ngươi không?"

Bạch Thiện không tiện quay đầu nhìn xuống, Mãn Bảo lại có thể quay đầu nhìn một cách quang minh chính đại, liền thấy một người ngồi gần chắp tay cười nói: "Cháu ngoại giống cậu, ngũ hoàng tử nói giống Trường Bác, vậy thì hơn nửa là giống rồi."

Thái hậu cười nói: "Ngươi đó, không biết xấu hổ giống như tiểu ngũ vậy, Trường Bác trông giống như mẹ nó, có liên quan gì đến ngươi đâu?"

Bà nghiêm túc nhìn Bạch Thiện, gật đầu nói: "Đúng là đứa trẻ này trông rất đẹp trai, là con nhà ai vậy?"

Bạch Thiện khom người đáp: "Tiểu tử xuất thân từ Bạch gia ở Lũng Châu."

"Lũng Châu?" Thái hậu nghiêm túc nghĩ một hồi rồi cười nói: "Đó đúng là một nơi tốt, Bạch Kính Lũng Châu là gì của con?"

Bạch Thiện nói: "Là thúc tổ của thần."

"Ồ," Thái Hậu cười gật đầu, "Vậy phụ tổ của con hiện đang nhậm chức ở đâu?"

Ngũ hoàng tử liền nói xen vào: "Hoàng tổ mẫu, phụ tổ của hắn đều là công thần của triều đình, lần này hắn nhận ân ấm nhập học, rồi tự mình thi đậu vào Quốc Tử Học đó ạ."

Thái hậu hơi ngẩn ra rồi liên tục gật đầu, khen ngợi: "Học hành rất tốt, phải chăm chỉ học hành, rồi sau này cũng báo đáp triều đình như phụ tổ của con, Tiểu Ngũ, con phải học hỏi bạn của con cho tốt."

Ngũ hoàng tử liền cười nói: "Vậy nên hoàng tổ mẫu, bạn của con đều có thể ngồi cùng với con chứ?"

Hắn xoay người chỉ Bạch Thành và Ân Hoặc, nói: "Hai người bọn họ cũng là học sinh Quốc Tử Giám, đều là bạn của con."

Thái hậu nhìn Ích Châu vương, bất đắc dĩ gật đầu với ngũ hoàng tử: "Đó là bạn của con, con đã quyết định rồi, chơi thì cứ chơi thôi, nhưng đừng có nghịch ngợm."

"Hoàng tổ mẫu yên tâm, con sẽ không nghịch đâu."

Hoàng đế nuốt ngụm rượu kia xuống, cuối cùng cũng không bị sặc mất mặt, hắn buông chén rượu, nhìn về phía lão ngũ, cười nói: "Nghe con nói như thế thì có vẻ người bạn này của con rất giỏi, bây giờ ngươi đang đọc sách gì?"
 
125,857 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 1131: Hâm mộ​


Người lớn mà, đặc biệt là những người lớn tuổi, khi nhìn thấy những đứa trẻ tầm tuổi này đều không nhịn được mà muốn kiểm tra bài vở, mọi người đều hiểu.

Chỉ là nếu người kiểm tra lại là hoàng đế, hơn nữa còn là trong một buổi lễ long trọng thế này, thì lại không bình thường.

Bất kể ngoài mặt mọi người thể hiện thế nào, thực ra trong lòng không biết có bao nhiêu ghen tị, đố kỵ, nói được một câu với hoàng đế trong trường hợp này, còn hơn là bày mưu tính kế nhiều năm ở bên ngoài đó.

Không biết bao nhiêu người phí hết tâm tư mới đổi được một cơ hội này.

Bạch Thiện cũng không ngốc, hắn không biết vì sao ngũ hoàng tử lại đột nhiên lôi hắn ra, nhưng đây quả thực là một cơ hội của hắn.

Vì vậy, hắn nhanh chóng kiểm lại những lời mình định nói trong đầu, để tránh mình mắc lỗi, còn cố ý nói chậm lại.

Vốn hắn còn hơi căng thẳng, lòng bàn tay đổ mồ hôi, nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt xa lạ mà có chút quen thuộc của hoàng đế, cảnh tượng bọn họ gặp nhau trên đường chợt lóe lên trong đầu, rồi nghĩ đến việc hắn từng bước sắp xếp để họ đi đến đây, lòng hắn bỗng trở nên tĩnh lặng.

Khóe miệng Bạch Thiện hơi nhếch lên, sợ gì chứ?

Chẳng phải tất cả đều là sự sắp xếp của hắn ta sao?

Bộ não của Bạch Thiện nhanh chóng vận hành, ngay lập tức loại bỏ rất nhiều sách, chỉ nói: "Học sinh đang đọc 'Xuân Thu'".

Học sinh cấp một của Quốc Tử Học có thể đọc sách gì, những người có mặt ở đây ai mà không biết?

Chủ yếu là hắn muốn để hoàng đế hỏi nội dung gì.

Hoàng đế thấy hắn chỉ nói "Xuân Thu", hơi nhướng mày, cười nói: "Trẫm nhớ Tề Cảnh công từng hỏi chính sự với Khổng Tử, không biết Khổng Tử đã trả lời thế nào?"

Bạch Thiện chắp tay nói: "Khổng Tử nói: Vua ra vua, tôi ra tôi, cha ra cha, con ra con."

Hoàng đế cười hỏi: "Ngươi thấy Khổng Tử nói có đúng không?"

Bạch Thiện ngẩng đầu nhìn hoàng đế một cái, rồi cụp mắt đáp: "Lời của thánh nhân, đương nhiên là đúng."

Hoàng đế liền cười lớn, vuốt râu gật đầu nói: "Không tệ, quả thực không tệ, lão ngũ, cuối cùng con cũng kết giao được một người bạn tốt rồi. Lại đây, ngươi ngồi vào chỗ của Khởi Cư Lang đi, tạm thay hắn ghi chép xuân thu hôm nay, thế nào?"

Bạch Thiện lập tức quỳ xuống, hành lễ đáp: "Dạ."

Khởi Cư Lang ngồi bên cạnh hoàng đế nhướng cao đôi mày, liếc nhìn đồng nghiệp đang giúp đỡ mình, rồi cầm bút ghi vào sổ: "Vua hỏi thiếu niên, nỗi băn khoăn của Tề Cảnh công trong 'Xuân Thu', thiếu niên đáp rằng.."

Đợi hắn ghi xong đoạn này, mới gật đầu với Bạch Thiện đang bước tới, đứng dậy nhường chỗ cho hắn.

Cuốn sổ này đương nhiên không thể cho Bạch Thiện ghi chép và xem, vì vậy hắn lật một cuốn sổ trắng khác cho hắn, tiện tay đưa cho hắn một bộ bút mực.

Bạch Thiện cảm ơn, quỳ xuống ngồi bên cạnh hắn, cũng ngẩng đầu quan sát tình hình trong đại điện.

Vị trí của hắn cực kỳ tốt, bởi vì có thể nhìn bao quát toàn bộ, bao gồm cả thần sắc của hoàng đế và thái hậu.

Khởi Cư Lang là làm gì?

Đó là sử gia, chuyên ghi chép lời nói và hành vi của hoàng đế và tất cả mọi người, ghi chép xong niêm phong, đợi đến khi hoàng đế này qua đời, hoàng đế kế vị đăng cơ, những Khởi Cư Lục được niêm phong này sẽ được lật ra tu soạn, tu thành sử sách truyền lại.

Công và tội của hoàng đế trong tương lai phần lớn đều từ đây mà ra.

Vì vậy, với tư cách là Khởi Cư Lang, điểm quan trọng nhất chính là ghi chép sự thật, Bạch Thiện và những người khác từ khi đọc sử sách đã được dạy điều này.

Tiên sinh từng nói, viết văn chỉ cần nhớ kỹ những điểm chính, bất kể viết thế nào, tổng không thoát ly khỏi căn bản thì coi như thắng một nửa.

Nửa còn lại thì xem văn hay.

Mà Bạch Thiện, người không ít lần viết sách luận, cũng không ít lần đọc những quyển truyện mà Mãn Bảo tìm ra, tự nhận là văn phong của mình cũng tàm tạm.

Với tư cách là một sử gia, điều quan trọng nhất chẳng phải là văn phong dễ hiểu, nhưng lại có tính hình tượng sao?

Chủ yếu phải nhớ kỹ lời nói và hành vi của hoàng đế, thứ hai là những lời nói quan trọng của một số đại thần.

Bạch Thiện tự đặt ra hai điểm chính trong lòng, rồi quang minh chính đại quan sát những người trong đại điện này, đặc biệt là rất thích nhìn chằm chằm vào Ích Châu vương.

Bạch Thiện, người am hiểu nội tình, nhìn sự tương tác hữu hảo giữa hoàng đế và Ích Châu vương, hắn cực kỳ muốn cầm bút viết một vài thứ, tiếc là không có gan.

Hắn sợ hắn viết, thì sự việc cũng bại lộ.

Bạch Thiện cầm bút, cố gắng không mang cảm xúc cá nhân ghi lại cuộc đối thoại giữa hoàng đế và Ích Châu vương, trong lòng lại không ngừng hừ hừ hừ.

Minh Đạt thấy Mãn Bảo thò đầu nhìn ngó, liền nhắc nhở nàng: "Đừng nhìn nữa, phụ hoàng làm thế là đang bồi dưỡng sư đệ của ngươi đấy."

Mãn Bảo gật đầu, "Tôi biết."

Nhưng vẫn không khỏi lo lắng, hoàng cung này thật sự rất nguy hiểm, hơn nữa hình như Bạch Thiện vẫn chưa ăn gì thì phải?

Mãn Bảo liếc nhìn thịt dê đặt trước mặt, cầm đũa nếm thử một miếng, đừng nói, thật sự rất ngon.

Nàng liếc nhìn Bạch nhị lang và Ân Hoặc đối diện, nháy mắt ra hiệu cho họ nhanh chóng ăn, rồi lát nữa tìm cách đưa một chút đồ ăn cho Bạch Thiện.

Nàng tiện thể liếc nhìn ngũ hoàng tử đang nói chuyện với Bạch nhị lang đối diện, quay đầu hỏi Minh Đạt: "Biểu ca của ngài ấy tên là Trường Bác? Không phải là Dương Trường Bác chứ?"

Minh Đạt đang ăn, nhất thời không kịp trả lời, Trường Dự công chúa ngồi phía trên nàng kéo tay Mãn Bảo, mắt sáng long lanh hỏi: "Ngươi biết Dương biểu huynh?"

Minh Đạt không khỏi dùng khăn tay che miệng, cười thầm một lúc mới nói: "Có biết ngại hay không hả, đó đâu phải là biểu huynh của tỷ."

"Có gì đâu, ta với lão ngũ là tỷ đệ, biểu ca của hắn đương nhiên ta cũng có thể gọi một tiếng biểu ca."

Mãn Bảo nói: "Huyện lệnh của huyện La Giang chúng tôi, tên chữ của hắn là Trường Bác, tên húy là Hòa Thư."

Trường Dự không khỏi vỗ tay cười nói: "Vậy đúng là Dương biểu ca rồi, ngươi gặp huynh ấy rồi?"

Mãn Bảo gật đầu.

Trường Dự không khỏi lắc cánh tay nàng, hỏi, "Ngươi thấy huynh ấy đẹp trai không?"

Mãn Bảo suy nghĩ một lúc rồi gật đầu nói: "Quả thật đẹp trai."

"Cái gì mà quả thật đẹp trai chứ," Trường Dự công chúa có chút không hài lòng, nói: "Trên đời này còn có ai đẹp trai hơn Dương biểu ca sao?"

Minh Đạt nghiêm túc suy nghĩ một lúc, lắc đầu nói: "Hình như không có."

Mãn Bảo cũng nghiêm túc suy nghĩ một lúc, "Đúng thật này, Dương huyện lệnh quả thật là người đẹp trai nhất mà tôi từng gặp."

Trường Dự đắc ý, hếch mặt lên nói: "Thế nào, ta nói không sai chứ?"

Nói xong lại tiếc nuối không thôi, "Tiếc là ta sinh muộn mấy năm, nếu ta sinh sớm vài năm thì tốt rồi, ta nhất định sẽ bảo phụ hoàng ban hôn cho ta."

Minh Đạt cười nói: "Chưa chắc tỷ đã tranh được với những tiểu thư thế gia khác đâu, nghe nói những năm trước Thôi thị và Vương thị vì tranh giành huynh ấy mà suýt nữa đã đánh nhau, cũng may dòng chính của Lư thị không có tiểu nương tử nào đến tuổi, nếu không đánh nhau còn ác liệt hơn nữa."

Mãn Bảo: "..."

Trường Dự không phục, "Ta là công chúa, chẳng lẽ ta còn không bằng họ sao?"

Minh Đạt cười nói: "Tỷ tỷ trong lòng chúng ta đương nhiên là nghìn tốt vạn tốt, nhưng phụ hoàng cũng không thể hạ chỉ ban hôn được, vẫn phải hỏi qua nhà họ Dương."

Tất nhiên Trường Dự cũng biết điểm này, thế gian này, không phải nàng muốn gả cho ai là có thể gả cho người đó.

Mà nay, nàng cũng tới tuổi làm mai rồi.

Nàng ngẩng đầu nhìn những đại thần và đám con cháu ngồi phía sau họ, đảo qua một lượt rồi thở dài: "So với Dương biểu ca thì kém hơn quá nhiều."

Mãn Bảo cũng ngửa đầu nhìn theo, tuy bọn họ trông không đẹp bằng Dương Hòa Thư, nhưng thật ra cũng có không ít người tuấn tú, nàng không cảm thấy có gì đáng tiếc cả.
 
125,857 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 1132: Khó xử​


Rõ ràng Trường Dự rất có hảo cảm với Dương Hòa Thư, sau khi khơi gợi chủ đề này liền kéo Mãn Bảo nói không ngừng, Mãn Bảo vừa nghe vừa làm việc khác, vừa trả lời nàng, vừa đảo mắt nhìn khắp đại điện, thấy hoàng đế đang nói chuyện với các đại thần, thỉnh thoảng còn nói vài câu để thái hậu vui vẻ.

Nàng liền chuyển sang nhìn ngũ hoàng tử.

Nàng cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao ngũ hoàng tử lại đột nhiên lôi Bạch Thiện ra?

Nàng tranh thủ trả lời một câu hỏi của Trường Dự, rồi quay sang hỏi Minh Đạt: "Ngũ ca của ngài có thân với ngài lắm không?"

Minh Đạt gắp cho nàng một miếng thịt, cười nói: "Tình cảm huynh muội bọn ta đều tốt cả."

Vậy đúng là vì để trút giận cho Minh Đạt.

Khoa Khoa đang im lặng bỗng lên tiếng: "Lúc dâng trái cây lên, có người đưa cho hắn một tờ giấy."

Mắt Mãn Bảo sáng lên, vội vàng hỏi trong lòng: "Khoa Khoa, có thể giúp ta xem trên tờ giấy viết gì không?"

"Hắn cất đi rồi, không thấy được."

Khoa Khoa không thể mạo phạm con người.

"Nhưng người đưa giấy cho hắn trước đó đã nói chuyện với người đứng cạnh hoàng đế."

Mãn Bảo liền quay đầu nhìn Cổ Trung bên cạnh hoàng đế, vẻ mặt suy tư.

Minh Đạt gắp cho Mãn Bảo rất nhiều món nàng muốn ăn nhưng không được ăn nhiều, nhỏ giọng nhắc nhở: "Ngươi mau ăn đi, lát nữa nguội sẽ không ngon đâu."

Mãn Bảo liền đảo mắt nhìn những món trên bàn, nhỏ giọng nói với Minh Đạt: "Có túi giấy không?"

"Gì cơ?"

Mãn Bảo chỉ vào bánh bao và thức ăn trên bàn, nói: "Tôi muốn mang một ít cho sư đệ."

Trường Dự nói: "Thế không hay đâu, bây giờ hắn đang làm việc của Khởi Cư Lang, sao có thể ăn uống giữa chừng?"

Minh Đạt lại thường làm những việc không được phép như vậy, mím môi cười nói: "Ngươi chờ một chút."

Nàng quay người gọi một cung nhân đến, nhỏ giọng dặn hắn đi lấy mấy cái túi giấy.

Túi giấy được mang đến, Minh Đạt nhìn một bàn thức ăn, nói: "Mấy món này cũng bỏ vào túi giấy sao?"

Trường Dự chê bai: "Chắc chắn không ngon đâu."

Mãn Bảo liền tách một lỗ lớn trên bánh bao, rồi chọn những miếng thịt và rau hầm ngon nhất nhét vào, biết bọn họ dễ khát nước, còn nhét trước vào túi bảy tám quả nho.

Trường Dự và Minh Đạt trợn mắt há mồm.

Mãn Bảo vươn cổ nhìn, rồi nhỏ giọng nói: "Còn có hai Khởi Cư Lang nữa, cũng chuẩn bị cho họ chút gì ăn đi."

Mỗi người Mãn Bảo nhét cho hai cái bánh bao, mỗi cái bánh bao đều tách ra nhét thịt và rau, sau khi cho hết vào túi giấy thì quay sang nhìn Minh Đạt.

Minh Đạt mím môi cười, thấy mọi người đang đắm chìm xem ca múa, liền lặng lẽ kéo Mãn Bảo và Trường Dự, ba người mỗi người ôm một túi giấy đứng dậy lẻn ra phía sau điện.

Từ phía sau điện vòng sang bên kia, nơi các Khởi Cư Lang đang ngồi, Khởi Cư Lang đang ghi chép lập tức đứng dậy hành lễ.

Bạch Thiện còn đang viết, chậm một bước, nhưng cũng nhanh chóng đứng lên.

Hắn lén nhìn hoàng đế và Ích Châu vương ở cách đó không xa, nhỏ giọng nói với Mãn Bảo: "Sao ngươi lại đến đây?"

Mãn Bảo cười đưa túi giấy trong tay cho hắn, nhỏ giọng nói: "Đến đưa đồ ăn cho ngươi."

Bạch Thiện nhận lấy, nhưng lại nhìn hai Khởi Cư Lang khác.

Các Khởi Cư Lang vừa để ý đến động tĩnh trên đại điện, vừa nhìn về phía bọn họ.

Minh Đạt công chúa liền đưa túi giấy trên tay cho họ, cười nói: "Đây là cho các vị."

Trường Dự cũng đưa túi giấy trên tay cho họ.

Hiển nhiên các Khởi Cư Lang đã từng nhận đồ của Minh Đạt công chúa không ít lần, họ cười nhận lấy, hành lễ rồi ngồi về chỗ của mình.

Bạch Thiện khẽ gật đầu với Mãn Bảo, nói bằng giọng chỉ có hai người họ nghe được: "Ta luôn cảm thấy Ích Châu vương biết chúng ta rồi, ngươi cẩn thận một chút."

Mãn Bảo gật đầu, nhìn những gì hắn viết, cũng nhỏ giọng nói: "Ngươi cũng cẩn thận đấy."

Bạch Thiện khẽ gật đầu, nhưng bây giờ hắn đang ngồi ở vị trí Khởi Cư Lang, tự nhiên có thêm một tầng bảo vệ, trên đại điện, đừng nói là triều thần và Ích Châu vương, ngay cả hoàng đế cũng không dám nói chuyện với họ trước mặt mọi người.

Bởi vì có hiềm nghi sửa đổi lịch sử.

Ngược lại Mãn Bảo càng nguy hiểm hơn, bởi vì nàng ở bên ngoài, ai cũng có thể tìm nàng nói chuyện, dù đương nhiên Ích Châu vương sẽ không tiện so đo với một cô bé.

Nhưng gã cũng có con gái mà.

Hôm nay người đi theo Vân Phượng quận chúa là Thu Diệp, nàng vừa nhìn thấy Chu Mãn và Bạch Thiện liền nhớ ra, năm đó nàng đã bị đánh hai mươi trượng vì ba người họ.

Thu Diệp nghiến răng, nhỏ giọng nói với Vân Phượng quận chúa: "Quận chúa, năm đó bọn họ đã cướp diều của người, người còn nhớ không?"

Vân Phượng quận chúa nghĩ rất lâu mới nhớ ra chuyện này, nhìn ba người Mãn Bảo đã trở lại chỗ ngồi, nhíu mày nói: "Đây là mấy thứ dân hèn hạ đó sao? Sao nó lại vào cung, còn ngồi cạnh Minh Đạt và Trường Dự?"

Thu Diệp nhỏ giọng nói: "Nghe nói nó có chút bản lĩnh, biết khám bệnh cho người ta, nên vào cung chữa bệnh cho hoàng hậu nương nương ạ."

Vân Phượng quận chúa hừ lạnh: "Y giả cũng là ngành hạ lưu, từ khi nào thì cũng được tôn làm thượng khách vậy?"

Thu Diệp rất tán thành gật đầu, nhỏ giọng nói: "Vương gia cũng rất không thích bọn họ, vừa rồi tiểu công chúa và ngũ hoàng tử còn vì chuyện này mà cãi nhau với vương gia."

Vân Phượng quận chúa liền mím môi, từ sau khi nàng ta vào kinh vẫn luôn ở trong cung với thái hậu.

Tuy nàng ta chỉ là quận chúa, nhưng về độ sủng ái, nàng ta không hề kém mấy người Minh Đạt.

Ngay cả khi mấy chị em họ cãi nhau, hoàng hậu và thái hậu cũng thường đứng về phía nàng ta, vì vậy nàng ta không cảm thấy thân phận của mình thấp hơn Minh Đạt và Trường Dự.

Nàng ta quay đầu nhìn, thấy Trường Dự và Minh Đạt đang túm tụm rì rầm với Chu Mãn, không biết đang nói gì, mà mắt mày đều cong lên cười.

Nàng ta hừ lạnh một tiếng, đặt đũa xuống, nhìn trà và rượu trên bàn, vươn tay lấy một ly rượu đi tìm Minh Đạt.

"Minh Đạt, đường tỷ kính muội một ly rượu."

Minh Đạt đang nói cười vui vẻ ngẩn người ra rồi vội vàng nhìn ly rượu rỗng trên bàn, nàng do dự một chút, vẫn vươn tay cầm ấm rót một ly rượu.

Mãn Bảo thấy vậy, mỉm cười cầm lấy ly rượu trước nàng, rồi đứng dậy cười với Vân Phượng quận chúa: "Quận chúa, công chúa không uống được rượu, hay là ly rượu này để tôi uống thay nàng."

Vân Phượng quận chúa đưa ánh mắt từ trên cao nhìn xuống nàng, nói: "Ngươi là cái thá gì mà xứng uống rượu với ta?"

Trường Dự ở bên cạnh nghe vậy thì không vui, giật lấy ly rượu từ tay Mãn Bảo, cười lạnh nói: "Nàng không xứng, ta xứng chứ? Ly này ta uống thay Minh Đạt."

Vân Phượng quận chúa bèn cười đáp: "Lát nữa ta còn phải kính tỷ nữa, bây giờ tỷ đã uống rồi, lát nữa say thì sao?"

Trường Dự nói: "Một ly rượu thôi mà, ta dù uống thêm hai ly cũng không say, ngươi uống hay không uống, không uống ta uống với Chu Mãn trước đây, Chu Mãn, nào, ta kính ngươi một ly."

Mãn Bảo nhịn cười, thế nhưng cũng thật sự duỗi tay rót một ly cho chính mình rồi chạm ly với Trường Dự, "Được chứ, Minh Đạt, ngài có muốn lấy trà thay rượu không, chúng ta cùng cạn một ly?"

Minh Đạt nhìn đôi mắt Mãn Bảo chẳng có tí sợ hãi nào, không khỏi cong môi cười, duỗi tay rót một ly trà, cười nói: "Được chứ."

Vân Phượng trừng mắt nhìn ba người các nàng làm trò chạm ly ngay trước mặt nàng ta, tức giận đến mức không nói ra lời.
 
125,857 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 1133: Hẹn đánh nhau​


Người khác sợ Vân Phượng, nhưng Trường Dự lại không hề sợ, nàng một hơi uống cạn ly rượu trong tay, rồi quay đầu nhướng mày với Vân Phượng.

Vân Phượng hít một hơi, trừng mắt với Mãn Bảo, hạ giọng nói: "Ngươi, đi ra ngoài với ta!"

Minh Đạt uống nửa ngụm trà, một tay nắm lấy tay Mãn Bảo, nói: "Vân Phượng đường tỷ, Mãn Bảo là bạn của ta, nàng còn phải ở lại chơi với ta nữa."

Thái hậu ngồi trên cao, tuy không nghe thấy các nàng nói gì, nhưng có thể thấy bốn cô nương nhỏ đang đứng nói chuyện với nhau. Bởi vì Vân Phượng quận chúa và Trường Dự công chúa vừa hay quay lưng về phía bà, bà không nhìn thấy biểu cảm của các nàng, thấy Minh Đạt và Chu Mãn đều tươi cười rạng rỡ, bà liền cười vui mừng, nói với hoàng hậu và Ích Châu vương phi bên cạnh: "Mấy tiểu cô nương này thật hợp ý, tốt lắm, trước đây ta còn lo Vân Phượng vào kinh sẽ buồn chán, các tỷ muội hòa thuận với nhau thế này là tốt nhất."

Hoàng hậu liếc nhìn Minh Đạt, mỉm cười đáp lời.

Ích Châu vương phi thì lại thấy hơi lo lắng, đối với con gái mình, nàng vẫn có chút hiểu biết.

Tính tình đứa bé này còn gắt hơn cả mấy huynh đệ của nàng. Minh Đạt còn tốt, tuy nàng là đích công chúa, nhưng luôn thông tình đạt lý, tính tình lại dịu dàng, nhưng Trường Dự thì không giống vậy, nàng và Vân Phượng vốn có chút đối đầu, tụ tập lại chỉ sợ sẽ cãi nhau.

Minh Đạt thay Mãn Bảo bình thản đáp trả, Trường Dự lại rục rịch muốn động thủ, nói với Vân Phượng: "Ngươi muốn đánh nhau sao? Tìm một dân thường thì tính là gì? Có bản lĩnh thì ta đây sẽ đấu với ngươi."

Vân Phượng liền nói: "Đây là ngươi nói đó, bị đánh rồi đừng có khóc nhè."

"Ai khóc nhè người đó là chó già!" Trường Dự xắn tay áo lên nói: "Đánh thế nào, có cần ngựa không?"

Vân Phượng hừ một tiếng: "Đi từ Võ Đức Điện qua trại ngựa ngươi không chê mệt hả, hôm nay cứ cho ngươi thấy roi của ta lợi hại thế nào trước, mốt đi trại ngựa phía đông sau, đi không?"

"Đi thì đi, ai sợ ai?"

Minh Đạt chỉ sợ thiên hạ không loạn: "Ta làm chứng cho các tỷ."

Mãn Bảo thì tò mò hỏi Trường Dự, "Nàng dùng roi, ngươi dùng gì?"

"Ta dùng kiếm," Trường Dự hơi ngẩng cằm, kiêu ngạo nói: "Kiếm thuật của ta đến phụ hoàng còn khen giỏi."

Vân Phượng cười lạnh, "Chỉ là khoa chân múa tay thôi."

"Ngươi thì không khoa chân múa tay? Ta không tin ngươi có thể lên trận giết địch."

Vân Phượng xoay người bỏ đi, "Bây giờ đi."

"Đi thì đi." Trường Dự theo sát phía sau.

Minh Đạt lập tức kéo Mãn Bảo đi theo.

Bạch nhị lang và Ân Hoặc ở phía đối diện vẫn luôn chú ý đến bọn họ thấy vậy thì trợn mắt.

Ân Hoặc hỏi: "Bọn họ nói gì vậy, sao lại đi rồi?"

Lục hoàng tử chỉ liếc mắt một cái rồi nói: "Chắc chắn là cãi nhau rồi, Trường Dự tỷ tỷ và Lý Vân Phượng không hòa thuận, lần trước đã suýt đánh nhau trong cung của hoàng tổ mẫu, làm hoàng tổ mẫu tức giận vô cùng."

Trong lòng Bạch nhị lang có một dự cảm chẳng lành, "Không, nhất định không chỉ là cãi nhau, có lẽ bọn họ đi đánh nhau rồi."

Ân Hoặc do dự nói: "Không đến mức đó chứ?"

Bạch nhị lang và lục hoàng tử rất có kinh nghiệm đều gật đầu nói: "Rất đến mức!"

Bạch nhị lang lập tức túm lấy lục hoàng tử: "Lục điện hạ, ngài mau dẫn chúng tôi đi tìm bọn họ đi, sư tỷ của tôi là dân thường, các ngài thần tiên đánh nhau đừng có làm lụy đến những con cá ao như chúng tôi này."

Lục hoàng tử nhỏ tuổi hơn bọn họ, hắn rất thích xem ca múa nhạc, không muốn ra ngoài, nên nói: "Không đến mức đó đâu, Minh Đạt tỷ tỷ tốt bụng lắm, chắc chắn sẽ không để Chu Mãn bị ức hiếp đâu. Nàng lại không động tay động chân, cho dù hoàng tổ mẫu có hỏi cũng không trách tội nàng ấy được."

"Nàng có động tay hay không thì ta không dám đảm bảo."

Lục hoàng tử khẽ chớp mắt, hỏi: "Sao, Chu Mãn còn dám đánh quận chúa ư?"

Bạch nhị lang thầm nghĩ: Có gì mà không dám, nàng còn muốn giết cha của quận chúa nữa kìa.

Hắn kéo lục hoàng tử lại gần, nhỏ giọng nói: "Mau đi thôi, dù sao cũng ăn gần no rồi, cứ ngồi mãi ngài không chán à?"

Ân Hoặc cảm thấy hắn nói chuyện với hoàng tử như vậy không hay lắm, nên khẽ ho một tiếng, nhắc nhở hắn chú ý một chút.

Nhưng lục hoàng tử còn nhỏ, lúc này vẫn chưa để ý đến tôn ti trật tự, ngược lại rất thích cách nói chuyện kiểu bạn bè của Bạch nhị lang, thế là đứng dậy nói: "Được, vậy chúng ta đi xem."

Thế là hắn dẫn ba người đứng dậy rời đi, ngũ hoàng tử đi thay y phục về gặp bọn họ ở giữa đường, tò mò hỏi: "Các ngươi đi đâu vậy?"

Lục hoàng tử nói: "Các tỷ tỷ muốn đánh nhau, chúng ta đi cổ vũ cho các tỷ ấy."

Ngũ hoàng tử:.

Thế là ngũ hoàng tử cũng đi theo bọn họ.

Lúc này toàn là người lớn đang nịnh bợ hoặc đàm luận thơ ca, chẳng có gì vui cả, nên trong điện đã có không ít thiếu niên ăn no rồi nháy mắt ra hiệu cho nhau, sau đó lén lút chuồn ra ngoài điện hóng gió.

Bọn Vân Phượng ra khỏi điện liền trực tiếp đi đến vườn hoa của Võ Đức Điện, ở đó rộng rãi, dễ đánh nhau.

Vừa ra khỏi cửa, Vân Phượng đã cởi chiếc áo bào rộng thùng thình trên người xuống rồi ném cho Thu Diệp, nói với nàng: "Đi, lấy roi của ta đến đây."

Thu Diệp sắp khóc đến nơi rồi, nàng muốn quận chúa đánh Chu Mãn, chứ không phải để quận chúa đánh công chúa nha.

Nếu thật sự để hai vị chủ tử này đánh nhau, sau này tra hỏi, nàng nhất định sẽ không thể thoát khỏi liên lụy. Cho nên Thu Diệp quỳ phịch xuống đất, khuyên nhủ: "Quận chúa, hôm nay là lễ mừng thọ của thái hậu, nếu vương gia và vương phi biết người đánh nhau hôm nay.."

Trường Dự đắc ý nhìn Vân Phượng, hỏi: "Lý Vân Phượng, ngươi sợ thì cứ nói thẳng ra đi, sao còn phái một nha đầu ra gánh tội?"

"Ngươi mới sợ!" Vân Phượng quận chúa thấy Thu Diệp cản trở mình, tức giận đá nàng ta một cái, giận dữ nói: "Bảo ngươi đi thì cứ đi, lắm lời như vậy làm gì Chỗ ta không cần ngươi hầu hạ nữa, đi gọi Thu Mạn đến cho ta."

Nói xong cảm thấy không ổn, e rằng Thu Mạn còn không cho nàng ta động đến roi, thế là nàng ta cúi đầu uy hiếp Thu Diệp, "Đi lấy roi, nghe rõ chưa, nếu không ta lập tức sai người lôi ngươi xuống lột da ngươi, ngươi tin không?"

Minh Đạt nghe vậy thì hơi nhíu mày, "Đường tỷ, nếu cung nhân hầu hạ không chu đáo, giao cho ma ma quản sự dạy dỗ là được.."

"Ta biết rồi, không cần ngươi dạy ta, cũng có phải là ngươi đánh nhau với chúng ta đâu."

Minh Đạt nghẹn họng.

Trường Dự cũng quay đầu nói với cung nữ Thị Kiếm của nàng: "Đi lấy kiếm của ta đến đây."

Thị Kiếm đáp một tiếng, khom người lui xuống.

Bọn họ cũng không chờ ở ngoài điện mà trực tiếp đi đến vườn hoa, Mãn Bảo vẫn nắm tay Minh Đạt.

Nàng lớn như vậy rồi mà đây vẫn là lần đầu tiên thấy người cùng tuổi cầm binh khí đánh nhau, bởi vì nàng đánh nhau đều dùng hai tay, nên vẫn rất tò mò bọn họ sẽ đánh như thế nào.

Cho nên nàng và Minh Đạt tụt lại phía sau bọn họ hai bước, tò mò hỏi: "Bọn họ thường xuyên đánh nhau ạ?"

Minh Đạt suy nghĩ rồi lắc đầu nói: "Cũng không thường xuyên, trong trí nhớ của ta thì họ cũng chỉ mới đánh nhau hai lần thôi. Nhưng hai lần trước đều không động đến kiếm và roi."

Nàng hạ thấp giọng nói: "Nhưng vẫn bị phạt rất nặng."

Mãn Bảo đồng tình gật đầu, lần nào nàng đánh nhau với người ta xong cũng sợ bị phạt nhất.

Minh Đạt tò mò nhìn nàng, "Các nàng đánh nhau ngươi không sợ à?"

Mãn Bảo: "Sợ cái gì?"

"Sợ bị liên lụy đó," Trường Dự cũng không muốn đi cùng với Lý Vân Phượng, vì thế cố ý dừng bước chân chờ bọn họ, nghe được lời Mãn Bảo nói liền quay đầu lại đánh giá nàng, sau đó cười nói: "Ta đã gặp qua không ít tiểu nương tử nhà người ta, ngay cả tiểu nương tử nhà thế gia cũng có. Nhưng người giống như ngươi, đã không khuyên chúng ta mà ngược lại còn nóng lòng muốn xem chúng ta đánh nhau lại là người thứ nhất, ngươi không sợ sau khi mấy người hoàng hậu biết thì sẽ phạt ngươi ư?"
 
125,857 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 1134: Chọc giận​


Mãn Bảo chớp mắt, "Liên quan gì đến tôi chứ? Người đánh nhau là các ngài, đâu phải tôi."

Dù sao nàng cũng không đánh nhau với Vân Phượng quận chúa, huống chi đây còn là nhà bà ngoại nàng ta, đánh cháu gái người ta ngay tại nhà người ta, thân phận người ta còn cao hơn nàng, nàng đâu có ngốc.

Trường Dự nghiêm túc nhìn Mãn Bảo một lát, rồi nói với Minh Đạt: "Ta cứ tưởng nàng hơi ngốc, hóa ra cũng thông minh ra phết, còn gan to nữa."

Minh Đạt mím môi cười, gan không to, vừa nãy đâu dám nhận lấy chén rượu của nàng để uống hộ, gan không to, cũng đâu dám thuận thế tiếp lời Trường Dự, để nàng lấy trà thay rượu, dồn Lý Vân Phượng vào thế bí.

Lý Vân Phượng ở phía trước bị ba người bọn họ cô lập, càng tức giận hơn, bước chân cũng nhanh hơn.

Ba người tìm một khoảng đất trống tương đối rộng trong vườn hoa, rồi bắt đầu đứng chờ.

Vân Phượng quận chúa trợn mắt nhìn Trường Dự như hổ rình mồi, Trường Dự công chúa cũng không hề yếu thế trừng lại.

Lúc ngũ hoàng tử và lục hoàng tử dẫn Ân Hoặc và Bạch nhị lang tìm đến thì thấy hai người đang trợn mắt nhìn nhau tóe lửa, còn Mãn Bảo thì đứng cùng Minh Đạt thảo luận về hoa trong bồn.

Trong bồn hoa có một loại hoa cực kỳ thơm, Minh Đạt nói: "Đây vốn là hoa dại, nhưng mẫu hậu rất thích hương thơm của nó, nên mới trồng trong vườn, gọi là hoa ngọc trâm."

Mãn Bảo nói: "Tên cũng hay nữa."

Khoa Khoa: "Không tệ, đề nghị ký chủ thu thập."

Mãn Bảo liền đưa ánh mắt long lanh nhìn Minh Đạt, hỏi: "Có thể tặng tôi một cây được không?"

Minh Đạt ngẩn người rồi cười: "Đương nhiên là được, nếu ngươi thích, ta bảo thợ làm vườn đào cho ngươi hai cây."

Mãn Bảo vui vẻ híp mắt, đắc ý thầm nói với Khoa Khoa: "Ngươi còn muốn gì nữa, cứ ghi lại, sau này ta lại hỏi xin nàng."

Hệ thống liền kêu tinh tinh tinh tinh, trong đầu Mãn Bảo lập tức chỉ còn lại giọng nói của Khoa Khoa, "Báo cáo ký chủ, phát hiện thực vật ở phía sau bên trái, cách năm mươi bước chân.."

Đôi mắt Mãn Bảo lập tức trở nên trống rỗng, Minh Đạt thấy nàng ngơ ngác, liền đưa tay chạm vào nàng, "Ngươi sao vậy?"

Mãn Bảo ngơ ngác lắc đầu, "Không có gì.." chỉ là không ngờ trong này lại có nhiều thứ hiếm lạ như vậy, phải biết rằng trước đây nàng vào cung, Khoa Khoa chẳng hề kêu một tiếng nào.

Nghe thấy Khoa Khoa trong đầu đã nói tới thứ cách đến tám trăm sáu mươi bảy bước chân, nàng vội vàng ngăn nó lại, "Thôi được rồi, ta biết rồi, ngươi sẽ không quét hết động thực vật trong cả hoàng cung đấy chứ?"

Khoa Khoa đáp một tiếng: "Không sai."

Mãn Bảo có chút khó hiểu: "Hoàng cung chỉ lớn như vậy thôi, tại sao trong này lại có nhiều thứ ta chưa thu thập như vậy?"

Khoa Khoa tìm kiếm trong Bách Khoa Quán một lát, đưa ra một đáp án: "Bởi vì đây là nơi tập trung của cải của cả nước các ngươi."

Mấy người ngũ hoàng tử đi tới, nhìn bốn người bọn họ một lượt rồi hỏi, "Các ngươi làm gì vậy?"

Bạch nhị lang và Ân Hoặc hành lễ với các nàng rồi đi đến bên cạnh Mãn Bảo, Ân Hoặc chỉ nhìn Mãn Bảo bằng ánh mắt quan tâm, còn Bạch nhị lang đã trực tiếp mở miệng hỏi: "Ngươi không sao chứ?"

Mãn Bảo lắc đầu, "Ta có thể có chuyện gì?"

Trường Dự mời ngũ hoàng tử làm chứng cho các nàng, liếc nhìn Lý Vân Phượng rồi nói: "Mọi người đều tự nguyện, đừng đến lúc thua rồi lại khóc nhè, đi mách hoàng tổ mẫu."

Lý Vân Phượng cười lạnh: "Ai mách còn chưa biết đâu."

Ngũ hoàng tử đau đầu, hỏi: "Các ngươi đánh nhau làm gì, hôm nay là thọ thần của hoàng tổ mẫu đó."

Trường Dự lập tức đẩy trách nhiệm, chỉ vào Vân Phượng quận chúa: "Hỏi nàng ta đi!"

Lý Vân Phượng ngẩn người một chút, rồi đảo mắt một vòng, chợt nghĩ ra, liền nhìn về phía Chu Mãn, chỉ vào nàng nói: "Là do nàng ta xúi giục đó."

Mãn Bảo đang hóng chuyện lập tức trợn tròn mắt, dùng ngón tay chỉ vào mình rồi nhìn Lý Vân Phượng.

Ngũ hoàng tử và lục hoàng tử quay đầu nhìn Chu Mãn, thấy phản ứng này của nàng thì bất lực nói với Lý Vân Phượng: "Vân Phượng, nàng ấy chỉ là một đại phu thôi, hà tất phải làm khó nàng ấy?"

Lý Vân Phượng cười lạnh: "Các ngươi cũng nói nàng ấy chỉ là một đại phu, kết quả huynh muội các ngươi còn không phải vì nàng mà làm khó phụ vương ta sao? Phụ vương ta còn là chú ruột của các ngươi đó."

Nụ cười trên mặt Minh Đạt tắt ngấm, nghiêm mặt nói: "Cho nên bất kể đường tỷ dù đánh hay không cũng phải liên lụy nàng đúng không?"

Lý Vân Phượng liền nhếch môi đắc ý nhìn Chu Mãn, hơi hếch cằm, nói: "Thế thì sao?"

Ngũ hoàng tử thấy nàng ta trực tiếp bỏ qua bọn họ, quay sang đối đầu với Chu Mãn thì có chút bất lực.

Cái đầu của đường muội này không biết nghĩ gì, một mặt coi thường Chu Mãn, một mặt lại hạ thấp thân phận so đo với người ta.

Mãn Bảo nhất thời cũng ngây cả người, nghĩ hồi lâu rồi mới lắc đầu, "Không sao cả, cô là cháu gái của thái hậu, nếu cô cứ khăng khăng vu oan cho tôi, tôi có cách nào?"

Nàng quay đầu nhìn Minh Đạt: "Bây giờ tôi xuất cung còn kịp không?"

Trường Dự tức điên, tiến lên một bước nói: "Lý Vân Phượng, ngươi có biết xấu hổ không, bọn ta vẫn còn ở đây đó."

Lý Vân Phượng liếc xéo nàng, "Các ngươi muốn vì một thứ dân mà cãi nhau với ta trước mặt hoàng tổ mẫu sao?"

Trường Dự và ngũ hoàng tử lục hoàng tử đều không nói gì, Minh Đạt lại tiến lên một bước, nói: "Phải là phải, trái là trái, sao đường tỷ có thể đổi trắng thay đen?"

Lý Vân Phượng đã sớm đoán được, cười lạnh: "Vậy ngươi nói hoàng tổ mẫu sẽ tin ngươi hay tin ta? Hoặc là, cho dù bà tin ngươi, ngươi đoán bà có phạt Chu Mãn không?"

Minh Đạt cũng tức giận.

Ân Hoặc cau mày.

Bạch nhị lang tức giận thở phì phò, nói với Mãn Bảo: "Ta lớn từng này mà còn chưa từng thấy ai vô liêm sỉ như vậy, quả nhiên là con gái của Ích Châu vương."

Lời này vừa thốt ra, không chỉ Lý Vân Phượng, mà ngay cả mấy người ngũ hoàng tử đều trợn to mắt nhìn Bạch nhị lang.

Lý Vân Phượng tức giận thét lên, chỉ vào Bạch nhị lang: "Lời này của ngươi là có ý gì? Ngươi nói lại lần nữa xem?"

Bạch nhị lang nói: "Nói thì nói, sợ ngươi chắc, ta nói ngươi vô liêm sỉ, giống hệt cha ngươi!"

Lý Vân Phượng tức giận giơ tay lên đánh, Mãn Bảo vươn tay ra nắm lấy, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Vân Phượng quận chúa, cô nghe nhầm rồi, ở đây không có ai cả, chỉ có tôi!"

Lý Vân Phượng nhất thời chưa kịp phản ứng ý tứ trong câu nói của nàng, giãy giụa muốn thoát khỏi tay nàng, nhưng lại phát hiện rõ ràng nàng nhỏ tuổi hơn, còn thấp hơn nàng ta một cái đầu, nhưng sức lực của Mãn Bảo lại rất lớn, nàng ta vậy mà không giãy ra được.

Mãn Bảo đã quay đầu nói với Minh Đạt Trường Dự: "Công chúa, các ngài nói xem, có phải ở đây chỉ có bốn người chúng ta không?"

Trường Dự cũng chưa kịp phản ứng, Minh Đạt lại đã gật đầu lia lịa, tươi cười nói: "Không sai, chỉ có bốn người chúng ta."

Mãn Bảo liền nói với ngũ hoàng tử lục hoàng tử ngay trước mặt Lý Vân Phượng: "Làm phiền hai vị điện hạ đi chỗ khác ngắm hoa đi, hai vị chưa từng đến đây."

Lúc này ngũ hoàng tử mới phản ứng lại, Lý Vân Phượng cũng đã nhận ra, nàng ta tức giận gào to, "Chu Mãn, ngươi dám khinh ta!"

Mãn Bảo nhìn nàng chằm chằm, bàn tay đang giữ tay nàng không khỏi dùng sức, trong mắt cũng hiện lên vẻ tàn nhẫn. Nàng lôi Lý Vân Phượng đến trước mặt, nhìn thẳng vào mắt nàng ta rồi gằn từng chữ: "Thật ra lời này chẳng hề sai, ngươi và phụ thân ngươi đều vô sỉ như nhau cả."
 
125,857 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 1135: Chắn​


Lý Vân Phượng nhất thời bị vẻ tàn nhẫn trong mắt nàng làm cho chấn động, Mãn Bảo nhịn đi nhịn lại, cuối cùng mới nhịn được xúc động muốn đẩy nàng ngã xuống đất. Nàng quay đầu nhìn về phía Bạch nhị lang đang ngây người bên cạnh: "Còn không mau đi?"

Ân Hoặc lập tức đưa tay kéo Bạch nhị lang đi.

Ngũ hoàng tử vội vàng kéo lục hoàng tử đi.

Lúc này Lý Vân Phượng mới hồi phục tinh thần, kêu lên: "Ngươi đứng lại, ngươi, các ngươi thật to gan, dám nhục mạ phụ vương ta, Lý Minh Đạt, Lý Trường Dự, nhục mạ hoàng tộc là đại tội, chúng ta mới là người một nhà biết không?"

Mãn Bảo nắm chặt tay nàng ta, kéo nàng ta trở lại, từ xa xa nhìn thấy có người đang đi về phía này, nàng vặn tay nàng ta, Lý Vân Phượng bị đau kêu một tiếng, cuối cùng cũng không còn sức lực mà hét vào mặt Bạch nhị lang nữa.

Mãn Bảo thấy đám Bạch nhị lang đã đi xa, liền đẩy nàng ta về phía trước một cái, khiến nàng ta lùi lại mấy bước, lúc này mới trầm mặt nói: "Vân Phượng quận chúa, ngươi nói không sai, nếu ngươi cáo trạng với thái hậu, bất kể thật giả, thái hậu đều sẽ phạt ta. Nhưng ta nói cho ngươi biết, phạt thì phạt, cùng lắm thì ta không vào cung nữa là được, dù là thái hậu cũng không thể giết ta, còn ngươi, vì một người như ta mà đắc tội cả hoàng thất, mang tiếng là ương ngạnh, cũng không biết rốt cuộc là ai thiệt hơn ai."

Lý Vân Phượng xắn tay áo lên, nhìn thấy trên cổ tay mình có một vòng đỏ thì tức giận chỉ vào mũi Chu Mãn mắng: "Ngươi dám đánh ta! Còn dám nhục mạ phụ vương ta, cái gì thật, cái gì giả? Lý Minh Đạt, vừa rồi ngươi đều nghe thấy thấy rồi đó, rốt cuộc là ta ương ngạnh, hay là nàng xấc xược?"

Minh Đạt nhíu mày nói: "Đường tỷ, nếu không phải tỷ khích bác người ta, sư đệ của nàng cũng sẽ không ăn nói lung tung, theo ta thấy, chuyện này cứ bỏ qua đi."

Lý Vân Phượng kêu lên: "Không được!"

"Vậy chúng ta đánh một trận," Mãn Bảo tiến lên nói, "Cũng không cần đợi roi hay kiếm gì cả, cứ trực tiếp xắn tay áo mà lên đi, ta cũng không ngại mình nhỏ hơn ngươi, thấp hơn ngươi, đánh nhau một trận, bất kể thắng thua, chuyện này coi như xong, ai còn nhắc lại, người đó chính là đồ chó già."

Lý Vân Phượng cười khẩy: "Vì sao ta phải nghe ngươi?"

Trường Dự không hiểu vì sao rõ ràng là nàng và Lý Vân Phượng hẹn đánh nhau, cuối cùng lại biến thành các nàng muốn đánh, nhưng bây giờ nàng đứng về phía Chu Mãn, thế là phụ họa: "Còn mang tiếng là hoàng tộc đấy, đánh hay không thì cứ sảng khoái cho một câu đi, ngươi muốn mách lẻo thì giờ đi luôn, hoàng tổ mẫu đang ở trong đại điện chờ đấy."

Minh Đạt há miệng muốn ngăn cản nàng, ai ngờ Lý Vân Phượng lại trầm mặc, không rời đi luôn.

Trường Dự cười lạnh nói: "Xem ra ngươi cũng không ngốc, bây giờ triều thần đều ở đó, phụ hoàng mẫu hậu ta cũng ở đó, ngươi tranh chấp với một thứ dân, có lẽ hoàng tổ mẫu sẽ cảm thấy là Chu Mãn sai, nhưng người khác thì chưa chắc đã nghĩ vậy."

"Hôm nay trên đại điện không chỉ có đại thần trong triều, còn có tông chủ của các thế gia, danh tiếng của ngươi mà hỏng, xem ai còn dám cưới ngươi."

Lý Vân Phượng oán hận trừng mắt với Trường Dự.

Trường Dự không hề yếu thế mà trừng lại.

Tuổi tác của nàng và Lý Vân Phượng xấp xỉ nhau, con cái hoàng thất đều thành thân sớm, mấy tỷ tỷ của các nàng toàn mười bốn mười lăm tuổi đã xuất giá rồi.

Hai năm nay mẫu hậu thương các nàng, nên mới giữ các nàng lại thêm hai năm, mà tuổi thành thân của dân gian bây giờ cũng càng ngày càng lớn, nhưng dù lớn đến đâu, thì đến tuổi các nàng cũng phải bắt đầu chuẩn bị nói chuyện hôn sự, chuẩn bị thêm hai năm nữa là có thể xuất giá rồi.

Mà nàng và Lý Vân Phượng chỉ cách nhau mấy tháng mà thôi, bàn chuyện hôn sự cũng chỉ người trước người sau, cho nên chuyện mà nàng lo lắng, chắc chắn Lý Vân Phượng cũng sẽ lo lắng.

Con gái hoàng đế cũng lo ế chồng, thiên hạ này đâu phải chỉ có phụ hoàng nàng nói là được, hắn muốn gả con gái cũng phải hỏi người ta có bằng lòng hay không, nếu không nàng đã sớm nói nàng muốn gả cho Dương Hòa Thư rồi.

Con gái hoàng đế còn như vậy, con gái vương gia chỉ càng khó khăn hơn.

Cho nên nàng chắc chắn nếu Lý Vân Phượng muốn mách, thì cũng là mách ngầm, không dám đến đại điện mà mách đâu.

Nàng cảm thấy, cứ qua được hôm nay đã rồi tính, chuyện ngày mai thì ngày mai hãy nghĩ.

Minh Đạt lại không nghĩ như vậy, loại chuyện này, nên dứt thì dứt, để lâu tích tụ, cho người ta chuẩn bị chỉ càng nguy hiểm hơn, cho nên nàng đứng ra nói: "Hai người muốn quyết một trận thắng thua cũng không nhất thiết phải đánh nhau, chi bằng chọn mấy thứ khác đi, dù sao cũng là con gái, chúng ta không thể văn nhã hơn một chút sao?"

Lý Vân Phượng liền nói: "Vậy thì đánh mã cầu, ngày kia chúng ta đến trại ngựa phía đông, ngươi và ta đấu một trận, ai thua thì quỳ xuống trước mặt đối phương, rồi ở trước mặt đối phương tự tát vào mặt mình 50 cái."

Mãn Bảo bực mình nói: "Ta không biết đánh mã cầu, hơn nữa tiền cược này của ngươi vừa nhìn đã biết là không thành tâm, ngươi thua tát vào mặt ngươi ta sẽ không xót, nhưng ta không tin sau này nhà ngươi sẽ không đến gây phiền phức cho ta. Cược như vậy có ý nghĩa gì?"

Lý Vân Phượng nói: "Ta nói không sẽ không."

Mãn Bảo: "Ta không tin nhà các ngươi, ngươi nói không thì sẽ không được à, ngươi còn quyết định được cho cha mẹ ngươi sao?"

Lý Vân Phượng tức giận nói: "Phụ vương và mẫu phi ta đều như trời quang trăng sáng.."

"Phụt.." Một tiếng cười nhạo vang lên, Quý Hạo đứng không xa chỗ các nàng khẽ vẩy cọng cỏ trên tay, thấy các nàng nhìn sang thì chắp tay với công chúa Minh Đạt và công chúa Trường Dự, sau đó nhếch mép với Lý Vân Phượng: "Câu này đúng là chuyện cười lớn nhất năm nay."

Cha mẹ liên tiếp bị nhục mạ, Lý Vân Phượng vô cùng tức giận, chỉ vào Quý Hạo hỏi: "Ngươi là ai?"

Quý Hạo trợn trắng mắt với nàng ta: "Trí nhớ kém thật đấy, năm ngoái là ai đến nhà ta giả vờ quan tâm ta? Giờ đã không nhận ra rồi à?"

Minh Đạt và Trường Dự đều kinh ngạc, rối rít quay đầu nhìn Lý Vân Phượng.

Trong một đình viện phía xa, ngũ hoàng tử vẫn luôn âm thầm để ý động tĩnh bên chỗ bọn họ, không ngừng sai cung nhân cẩn thận lẻn đến nghe lén bọn họ nói chuyện rồi trở về báo cáo cũng kinh ngạc ngây người.

Hắn không khỏi quay đầu hỏi Bạch nhị lang sắc mặt khó coi bên cạnh, "Sao các ngươi đều nói về hoàng thúc như vậy, hoàng thúc.. Ờ, không tốt sao?"

Bạch nhị lang hừ một tiếng.

Lục hoàng tử bất mãn, "Thái độ ngươi kiểu gì đấy, ngũ ca ta hỏi ngươi đấy."

"Tiếng hừ này đâu phải nhắm vào ngũ ca ngài, ngài tức cái gì?"

Lục hoàng tử nói: "Vậy cũng là nhắm vào hoàng thúc ta, cũng không được."

Ngũ hoàng tử cũng cảm thấy hắn như vậy không tốt, dù sao hắn và hoàng thúc mới là người một nhà, mấy câu mà bọn Bạch nhị lang vừa nói đúng là có thể coi như nhục mạ hoàng thân rồi.

Bạch nhị lang bực mình nói: "Tôi cũng có nói dối đâu, sách cũng nói rồi, bịt miệng của dân còn nguy hiểm hơn chặn sông phòng lũ, tôi chỉ là một dân thường, còn không cho tôi nói thật ư? Các ngài muốn giết hết tất cả những người mắng Ích Châu vương sao? Vậy đoán chừng các ngài phải đồ sát một nửa dân chúng Ích Châu mới được."

Ngũ hoàng tử và lục hoàng tử há hốc mồm, ngay cả Ân Hoặc cũng kinh ngạc, "Danh tiếng của Ích Châu vương ở Ích Châu kém đến vậy sao?"

Bạch nhị lang nghĩ đến Bạch Thiện giờ còn đang quỳ gối gần chỗ Ích Châu vương để ghi chép Khởi Cư Lục, hắn không có định lực như Bạch Thiện và Mãn Bảo, lúc này khóe mắt đã hơi đỏ lên, hừ một tiếng nói: "Đoan Ngọ đầu tiên khi chúng tôi mới đến thành Ích Châu học đã có người ám sát Ích Châu vương ở ngoài đường rồi, chính là vì việc Kiền Vĩ Yển vỡ đê, ngài nói xem thanh danh của hắn tệ hay không tệ?"
 
125,857 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 1136: Khóc​


Mắt hắn đỏ hoe, nói: "Việc đê Kiền Vĩ bị vỡ là do tội của hắn, Kiếm Nam Đạo vì chuyện này mà chết bao nhiêu người? Triều đình không phán, không có nghĩa là trong lòng mọi người đều coi như không biết. Nói là hoàng thân quốc thích nên chỉ tước đoạt ít đất phong coi như trừng phạt, nhưng Kiếm Nam Đạo, đặc biệt là ở dưới thành Ích Châu, mười nhà thì chín nhà trống không, người nào có người thân mất mà còn có thể bình thản được?"

Ngũ hoàng tử và lục hoàng tử ngẩn người, nhìn Bạch nhị lang, không nói nên lời.

Một lúc sau, ngũ hoàng tử mới ngập ngừng hỏi: "Ngươi, trong nhà ngươi cũng có người thân chết vì lũ lụt sao?"

Bạch nhị lang quay mặt đi không thèm để ý đến họ.

Hắn cũng biết mình lại gây họa rồi, Mãn Bảo đang mắc kẹt ở bên kia chắc chắn không ra được, nàng đã vào cung lâu như vậy, vẫn luôn thu liễm tính khí của mình, không hề gây ra một tí họa nào cả.

Lần nào từ trong cung về nhà nàng cũng đều nói với bọn họ, rằng vào cung thật sự rất khó chịu, muốn nói gì cũng phải kiểm lại hai lần trong đầu trước, ngay cả thở cũng phải nhẹ nhàng.

Tuy nói hoàng hậu rất tốt, chưa từng gây khó dễ cho nàng, nhưng không biết vì sao, nàng cứ luôn treo nửa trái tim lên, mặc dù trên mặt cười rất tươi, nàng cũng không dám buông xuống, không giống như ở nhà, nếu nàng không vui thì có thể hờn dỗi rồi về thẳng phòng.

Cũng có thể tìm họ đánh một trận.

Hôm nay trước khi vào cung, cả ba người họ đều rất tự tin, không cảm thấy mình sẽ gây họa gì, dù sao mục đích hôm nay rất rõ ràng, chủ yếu là giữ thái độ khiêm tốn không gây họa, sau đó tìm cơ hội để Bạch Thiện nổi danh, đặt nền móng vững chắc cho việc cáo trạng sau này.

Kết quả là vừa nãy hắn lại không nhịn được..

Thấy Mãn Bảo ở đằng xa đang đứng trước mặt Lý Vân Phượng, không biết họ đã nói gì, Lý Vân Phượng giơ tay lên muốn đánh, lại bị Mãn Bảo túm lấy cổ tay.

Nước mắt của Bạch nhị lang không khỏi ào ào rơi xuống, hắn trực tiếp ngồi xổm xuống đất khóc nức lên.

Ngũ hoàng tử ngẩn người, giọng điệu cũng mềm mỏng lại, vội nói: "Ngươi, ngươi đừng khóc mà, ta đâu có nói sẽ đi mách với người lớn."

Ân Hoặc cũng ngồi xuống vỗ vai hắn: "Mãn Bảo sẽ không sao đâu, vừa rồi người đi qua kia hình như là cháu trai của Quý tướng, ta đã từng gặp hắn một lần."

Lục hoàng tử thấy hắn khóc thảm thương như vậy, vội nói: "Nếu Lý Vân Phượng thật sự đến trước mặt hoàng tổ mẫu cáo trạng, ta cũng sẽ xin tha cho sư tỷ của ngươi, ngươi đừng buồn."

Nói xong, hắn còn kéo tay ngũ hoàng tử, "Ngũ ca, huynh nói có phải không?"

Ngũ hoàng tử gật đầu nói: "Đúng vậy, ngươi đừng khóc nữa."

Bạch nhị lang cảm thấy cực kỳ mất mặt, dù sao ngũ hoàng tử và lục hoàng tử đều là những người mới quen hôm nay, nên hắn lau nước mắt nói: "Tôi không có khóc, là mắt tôi bị cát bay vào thôi, các ngài hiểu không?"

Ân Hoặc khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Ngũ hoàng tử và lục hoàng tử thì cạn lời nhìn hắn.

Hai người cùng nhau quay đầu nhìn khu vườn ở đằng xa, vẫy tay gọi một cung nhân đến, "Sao họ lâu như vậy còn chưa về? Ngươi đi nghe xem, xem họ đang nói gì, đừng để đánh nhau thật."

Ngũ hoàng tử nói với Bạch nhị lang: "Chỉ cần không thật sự động tay động chân, cãi nhau thôi mà, dù hoàng tổ mẫu có phạt cũng sẽ không phạt nặng đâu."

Nhưng tính chất của việc động tay động chân thì khác.

Hiển nhiên Bạch nhị lang cũng biết điều này, hắn do dự nói: "Hay là để tôi qua đó đi, tính tình của Mãn Bảo còn tệ hơn cả tôi đó, lỡ như thật sự đánh nhau thì sao?"

Lục hoàng tử không tin, "Lừa ta à, ta thấy sư tỷ của ngươi trầm ổn hơn ngươi nhiều, sao có thể đánh nhau được?"

Ngũ hoàng tử đã đứng trên lan can trong đình nhìn về phía bên kia, gật đầu nói: "Đúng là không đánh nhau được nữa rồi, vì hình như Vân Phượng sắp đánh nhau với Quý Hạo, Chu tiểu đại phu đã tránh sang một bên rồi."

Bạch nhị lang nghe vậy thì lập tức leo lên lan can, ôm một cây cột rồi nhìn về phía bên kia, quả nhiên, Mãn Bảo đã lùi sang một bên, Lý Vân Phượng và Quý Hạo đang cãi nhau.

Bạch nhị lang trầm ngâm nói: "Với cái miệng của Quý Hạo.. Chết rồi, hai người họ thật sự sẽ đánh nhau đó, cái miệng của hắn nổi tiếng là độc địa mà."

Lục hoàng tử thì không sao, hắn còn nhỏ, nhưng ngũ hoàng tử hiển nhiên cũng đã nghe qua, hoặc là đã lĩnh giáo rồi, gật đầu nói: "Đúng là xong rồi, lại đây lại đây, ai trong các ngươi đi gọi đại tẩu hoặc tam tẩu đến, hoặc là gọi mẫu phi của ta đến cũng được, mau chóng tách họ ra đi."

Quý Hạo đang đối chọi gay gắt với Lý Vân Phượng.

Chu Mãn sợ chuyện lớn hơn sẽ bất lợi cho nàng, Quý Hạo lại không lo lắng nhiều, Quý thị của họ là thế tộc, ông nội hắn là hữu tướng, Ích Châu vương cũng chỉ là một vương gia mà thôi, hắn cãi nhau với con gái của gã thì sao chứ?

Hắn và Ích Châu vương phi còn có thù nữa.

Cái miệng của Quý Hạo mà độc địa lên thì mười Mãn Bảo cũng không sánh nổi, nên Lý Vân Phượng thật sự sắp tức điên rồi, nàng ta giơ tay lên định đánh, Mãn Bảo đỡ cho hắn một cái, túm tay nàng ta đẩy ra, sau đó nhìn Quý Hạo, "Ngươi cũng bớt nói vài câu đi, nếu thật sự chọc nàng phát điên, xem ngươi làm thế nào?"

Quý Hạo cười lạnh nói: "Ta chỉ nói sự thật thôi, nàng ta tức giận phát bệnh là do nàng ta hẹp hòi, nhưng đây lại là sự di truyền của nhà nàng ta, có liên quan gì đến ta chứ?"

Lời này vừa nói ra, Trường Dự công chúa cũng không vui rồi, nàng tiến lên một bước, nói: "Lời này của ngươi là có ý gì? Mắng Lý thị bọn ta hả?"

Quý Hạo chắp tay đáp: "Nàng ta đâu phải là công chúa do mẫu phi sinh ra, cũng không phải do hoàng hậu nương nương nuôi dưỡng, ta đâu dám mắng hoàng tộc?"

Trường Dự công chúa ngẫm ra, "Ồ, ngươi đang nói hoàng thẩm à."

Nàng nghi hoặc hỏi: "Ngươi có thù với Ứng gia sao?"

Lý Vân Phượng đã tức điên, nàng ta "A a a" hét lớn, trực tiếp xông về phía Quý Hạo, Quý Hạo né tránh. Hắn cũng biết hôm nay là thọ thần của thái hậu, không nên động thủ, nhưng với công phu của hắn, né tránh vẫn là dư sức.

Nhưng hắn cũng không muốn cứ né tránh mãi, thế là nhắm chuẩn thời cơ lúc nàng ta xòe chân đá tới thì nhanh chóng xoay người né sang một bên, Lý Vân Phượng mất đà giẫm phải đá, chân không vững, ngã phịch vào bồn hoa.

Trường Dự công chúa không khỏi cười phá lên, Quý Hạo cũng vui vẻ, hắn nhảy sang một bên hô: "Này, mọi người đều thấy rồi đó, đây là nàng ta tự ngã, không phải ta đánh đâu nhé."

Minh Đạt và Mãn Bảo cũng không khỏi che miệng, Minh Đạt phản ứng nhanh nhất, vội vàng tiến lên đỡ Lý Vân Phượng dậy.

Tóc của Lý Vân Phượng rối bù cả lên, cú ngã này không nhẹ, chân nàng ta bị trẹo một chút, cộng thêm việc mất mặt trước mặt họ, thế là nàng ta tức giận đẩy mạnh Minh Đạt đang đỡ nàng ta ra phía sau, "Không cần ngươi giả vờ tốt bụng!"

Minh Đạt không đề phòng, bị đẩy ngã ra phía sau, Mãn Bảo nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy, hai người ngã dúi thành một đoàn.

Trường Dự thấy muội muội bị bắt nạt, tức giận tiến lên đẩy Lý Vân Phượng, đẩy nàng ta ngã lại vào bồn hoa, "Không biết tốt xấu, Minh Đạt muốn đỡ ngươi, ngươi đẩy nàng làm gì?"

Lý Vân Phượng khóc lớn thành tiếng, kêu lên: "Được lắm, các ngươi liên hợp lại bắt nạt một mình ta, ta muốn nói cho hoàng tổ mẫu!"

Nàng bò dậy định chạy về phía đại điện, Minh Đạt kinh hãi, kêu lên: "Mau giữ nàng lại!"

Nếu nàng ta muốn đến đại điện thật thì mấy người bọn họ sẽ không làm sao, nhưng Mãn Bảo không chết cũng phải mất một lớp da.

Quý Hạo cũng biết điều này, nhanh chóng duỗi tay giữ chặt nàng ta lại.
 
125,857 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 1137: Đánh nhau rồi​


Lý Vân Phượng đấm đá hắn túi bụi.

Ngũ hoàng tử đang quan sát từ trong đình nắm chặt tay, vỗ vào lòng bàn tay rồi dậm chân nói: "Xong rồi, đánh nhau thật rồi."

Hắn nhảy xuống khỏi lan can, ba chân bốn cẳng chạy về phía đó: "Mau đi ngăn lại, mau đi ngăn lại, không thể để nàng ta đến đại điện được, văn võ cả triều đều đang ở đó."

Bạch nhị lang chỉ chậm một bước, cũng ba chân bốn cẳng định chạy về phía đó, lại bị một tiểu thái giám nhanh tay lẹ mắt kéo lại, khuyên nhủ: "Bạch nhị công tử, hay là ngài đừng đi nữa thì hơn, chuyện này cũng là do ngài mà ra, ngài đi, Vân Phượng quận chúa thấy ngài chẳng phải sẽ càng tức giận sao?"

Bạch nhị lang không thèm nghe, vùng vằng: "Cái gì mà do ta mà ra, rõ ràng là Lý Vân Phượng muốn đánh nhau với công chúa, có liên quan gì đến sư tỷ đệ bọn ta? Ngươi thả ta ra, ta phải qua xem Mãn Bảo."

Tiểu thái giám giữ chặt lấy hắn: "Ôi chao, với tính nóng nảy của ngài mà đi qua đó sẽ chỉ đổ thêm dầu vào lửa thôi, chi bằng để Bạch công tử qua đó xử lý đi."

Bạch nhị lang liền nói: "Vậy ngươi đi gọi Bạch Thiện."

"Tiểu nhân có thể đi gọi, nhưng Bạch công tử không quen tiểu nhân, sợ là không tin, trên người ngài có tín vật gì không?"

Mắt Bạch nhị lang vẫn nhìn về phía vườn hoa, thấy tỳ nữ của Lý Vân Phượng cầm roi tới, cảnh tượng trở nên hỗn loạn, hắn không kịp nghĩ nhiều, thuận tay lấy một miếng ngọc bội vẫn luôn đeo trên người ra đưa cho hắn: "Ngươi cầm cái này đi, hắn vừa nhìn là biết ngay."

Tiểu thái giám nhận lấy, khom người rời đi.

Bạch nhị lang ba chân bốn cẳng chạy về phía đó.

Thu Diệp không ngờ mình chỉ đi lấy cái roi thôi, lúc quay lại thì họ đã đánh nhau rồi. Thấy Quý Hạo kéo quận chúa nhà mình lại, nàng ta vội vàng tiến lên ngăn cản..

Lý Vân Phượng thấy nàng ta cầm roi chạy tới, liền vươn tay đoạt lấy roi từ tay nàng ta rồi xoay người quất một roi, Quý Hạo lập tức buông tay nàng ta, nhảy sang một bên.

Lý Vân Phượng có roi trong tay cuối cùng cũng thấy tự tin hơn, nàng ta không chạy nữa, quay người trừng mắt nhìn mấy người họ.

Quý Hạo và Trường Dự công chúa đều lùi lại phía sau..

Minh Đạt bò từ dưới đất dậy, lại vươn tay đỡ Mãn Bảo dậy, lúc này đang đứng cách đó không xa, Lý Vân Phượng xách roi, ánh mắt đảo qua từng người, sau đó dừng lại trên người Mãn Bảo.

Minh Đạt kéo Mãn Bảo ra sau lưng, đối diện với ánh mắt của Lý Vân Phượng: "Đường tỷ, trước đây các tỷ đã hẹn ngày mốt sẽ đánh mã cầu rồi."

Lý Vân Phượng hơi hếch cằm: "Ta đồng ý rồi, nhưng nàng ta chưa đồng ý."

Mãn Bảo thò đầu từ sau lưng Minh Đạt: "Bây giờ ta đồng ý."

Lý Vân Phượng cười khẩy một tiếng: "Nhưng ta lại đổi ý rồi, ta thấy hôm nay là một ngày tốt lành."

Trường Dự công chúa nói: "Vân Phượng, hôm nay là thọ thần của hoàng tổ mẫu đó."

Lý Vân Phượng cười lạnh: "Sao vừa nãy các ngươi không nói thế đi?"

Trường Dự: ".. Ai bảo vừa nãy chúng ta không nói, chỉ là ngươi không nghe thôi."

Quý Hạo cũng đứng chắn trước mặt Chu Mãn, hơi hếch cằm nói: "Lúc nãy ngươi đang đánh ta mà, bây giờ có roi trong tay lại đổi người khác à, bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh, có bản lĩnh thì ngươi đánh ta đi."

Lý Vân Phượng tức giận nghiến răng, tay nắm roi buông ra rồi lại siết chặt. Nàng nhìn khuôn mặt của Quý Hạo, cực kỳ muốn quất xuống, nhưng lại mãi không quất được.

Lý Vân Phượng vung roi lên không trung, roi đánh vào không khí phát ra tiếng gió, nàng ta giận dữ nói: "Ngươi tránh ra!"

Quý Hạo vẫn hếch cằm: "Ta không tránh."

Hắn liếc mắt nhìn Minh Đạt công chúa, cười nói: "Ngay cả khi ta tránh ra, vẫn còn Minh Đạt công chúa nữa, ngươi dám đánh Minh Đạt công chúa không?"

Minh Đạt không phải Trường Dự, nàng ta đánh nhau với Trường Dự là đánh nhau, còn với Minh Đạt, đó chính là bắt nạt.

Hơn nữa Minh Đạt không chỉ nhỏ hơn nàng ta, mà trong lòng mọi người cũng có ấn tượng cực kỳ tốt về nàng ấy, nàng ấy yếu ớt, nàng ấy còn là đích công chúa, nếu nàng ta thật sự đánh Minh Đạt, bất kể trước đó là chuyện gì, đó đều là lỗi của nàng ta!

Lý Vân Phượng không ngốc, sẽ không động vào Lý Minh Đạt đâu.

Nhưng roi của nàng ta luyện không tệ, chỉ cần Quý Hạo tránh ra, nàng ta có nắm chắc mình có thể vượt qua Minh Đạt mà đánh được người nàng ta muốn đánh, vì vậy nàng ta quật roi đe dọa hắn: "Ngươi tránh ra, nếu không ta sẽ đánh ngươi thật đấy, vừa nãy ngươi còn đánh ta."

"Nói bậy, rõ ràng là chính ngươi tự ngã."

Lý Vân Phượng vung roi lên không trung rồi quất tới, con ngươi của Quý Hạo co lại, nhảy sang một bên để né, roi của Lý Vân Phượng thu về, không đợi Quý Hạo kịp phản ứng lại liền lại nhằm về phía sau lưng Minh Đạt mà quất tới.

Mãn Bảo giơ tay nhẹ nhàng đẩy Minh Đạt một cái, khiến nàng ấy dịch sang một bên, nàng cũng nhảy sang một bên, ai ngờ cái roi kia lại như mọc thêm mắt mà quét ngang sang, nhằm thẳng vào mặt nàng mà tới.

Khoa Khoa nói: "Ngồi xuống."

Mãn Bảo lập tức ngồi xuống, roi lướt qua đỉnh đầu nàng, Lý Vân Phượng hết cả sức lực, thu hồi roi đang định ra tay lần nữa, ngũ hoàng tử đã chạy tới, vươn tay định cướp roi của nàng ta. Hắn thật sự thấy hơi tức giận, quát lớn: "Lý Vân Phượng, ngươi làm cái gì vậy, hôm nay là thọ thần của hoàng tổ mẫu, ngươi không thể để hoàng tổ mẫu được yên ổn mừng thọ sao?"

Lý Vân Phượng giật lấy roi hét lên: "Vậy nên bây giờ ta mới không đi cáo trạng đấy thôi? Ngươi buông ra, để ta đánh nàng ta một trận cho hả giận, chuyện các ngươi bắt nạt ta hôm nay coi như xong, nếu không thì ta không xong với các ngươi đâu."

Trường Dự nói: "Ngươi đúng là biết đổi trắng thay đen, ai bắt nạt ngươi, tự ngươi không cãi lại Quý Hạo rồi lại trách chúng ta à?"

Quý Hạo nói: "Những lời ta nói đều là sự thật."

Lý Vân Phượng cuồng bạo hét to, ngũ hoàng tử tức giận quay đầu quát Trường Dự công chúa và Quý Hạo: "Các ngươi có thể im lặng một lát không, thật sự muốn làm ầm ĩ đến đại điện mới vừa lòng hả?"

Hai người liền ngậm miệng không nói gì nữa.

Mãn Bảo thấy ngũ hoàng tử không cướp được roi, nhưng roi của Lý Vân Phượng cũng không thể ra tay nữa, thầm thở phào nhẹ nhõm, nàng kéo Minh Đạt công chúa nói: "Chúng ta đi trước đi."

Nàng đi rồi thì mặc nàng ta thích giương oai sao thì giương, dù sao nàng ta cũng bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh, kẻ yếu là nàng đi rồi, để thần tiên bọn họ tự đánh nhau đi.

Minh Đạt cũng cảm thấy Mãn Bảo tránh đi trước thì tốt hơn, vì vậy vươn tay kéo nàng định rời đi.

Lý Vân Phượng thấy họ muốn đi, liền gọi: "Chu Mãn, có bản lĩnh thì đừng đi!"

Mãn Bảo vẫy tay cười nói: "Ta không có bản lĩnh."

Trường Dự không ngờ nàng lại vô sỉ như vậy, không khỏi bật cười thành tiếng, ngũ hoàng tử nắm chặt lấy roi của nàng ta, thấy bọn Chu Mãn định quay người đi thật, mới thầm thở phào nhẹ nhõm.

Bây giờ hắn cảm thấy cái chuyện như nhục mạ hoàng thân quốc thích các thứ đã không còn là chuyện lớn nữa rồi, giống như lời Bạch nhị lang nói, bọn họ đâu thể nào bịt được miệng dân.

Đang nghĩ đến Bạch nhị lang, thì Bạch nhị lang đã nhanh chân chạy đến trước lục hoàng tử và Ân Hoặc.

Rõ ràng lục hoàng tử và Ân Hoặc cùng chạy tới với ngũ hoàng tử, chỉ là một người tuổi còn nhỏ, một người thân thể yếu ớt, cho nên chậm hơn nhiều, chỉ là không ngờ trông Bạch nhị lang thân cường lực tráng cũng bị chậm trễ lâu như vậy.

Bạch nhị lang thở hổn hển chạy đến bên cạnh Mãn Bảo, đánh giá nàng từ trên xuống dưới, thấy quần áo nàng có vết dơ thì hỏi: "Ngươi không sao chứ?"

Mãn Bảo lắc đầu, "Không sao, chỉ bị ngã một tí thôi."

Bạch nhị lang thở phào nhẹ nhõm, "Vậy là tốt rồi, Bạch Thiện sắp tới đây rồi, chúng ta chờ chút là được."

Mãn Bảo ngẩn ra, hỏi: "Vì sao Bạch Thiện lại tới đây? Không phải hắn đang ghi chép Khởi Cư Lục ư?"
 
125,857 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 1138: Trong cục​


* Cục ở đây chắc kiểu thế cục, kiểu trong bàn cờ mà người ta bày bố ấy

"Lúc này còn lo Khởi Cư Lục làm gì nữa, ta đã bảo một tiểu thái giám đi gọi hắn rồi.."

Mặt Mãn Bảo trắng bệch, nắm chặt lấy hắn hỏi dồn: "Tiểu thái giám nào? Ngươi bảo hắn đi gọi, hắn liền đi gọi ư? Thứ Bạch Thiện lĩnh là thánh chỉ, không thể tự ý rời khỏi vị trí."

Bạch nhị lang ngẩn người, trong lòng có cảm giác chẳng lành, hắn nuốt nước bọt, lắc đầu nói: "Không, không đúng, là hắn nói muốn đi gọi Bạch Thiện, còn hỏi xin tín vật của ta."

Mãn Bảo hỏi: "Tín vật gì?"

"Ngọc bội, ngọc bội của chúng ta."

Mãn Bảo liền cúi đầu nhìn ngọc bội đang đeo bên hông mình, đây là thứ hồi ăn Tết năm ngoái, Lưu lão phu nhân đã tặng cho ba người bọn họ, mỗi người một cái, kiểu dáng giống nhau, chỉ là tên khắc bên trong khác nhau mà thôi.

Trong đầu Mãn Bảo nhanh chóng suy nghĩ, nhớ tới lời Khoa Khoa nói, có cung nhân đưa giấy cho ngũ hoàng tử trên điện, mà cung nhân kia còn qua lại thân thiết với Cổ Trung..

Mãn Bảo nén lại sự hoảng loạn trong lòng, hỏi Khoa Khoa: "Khoa Khoa, ngươi có thể giúp ta tìm tiểu thái giám kia không? Xem hắn đã đi đâu?"

Khoa Khoa đã tìm rồi, nhưng, "Ký chủ, ta không biết tiểu nội giám kia trông như thế nào."

"Vậy thì đi tìm Bạch Thiện, tìm dọc đường từ đây đến chỗ Bạch Thiện, chắc chắn hắn sẽ cầm đồ đi tìm Bạch Thiện, dù chỉ có người khả nghi cũng được, chúng ta tìm rồi chặn hắn lại.."

"Đã muộn rồi," Khoa Khoa cắt ngang lời nàng, nói: "Ký chủ, hiện giờ hắn đang ở bên cạnh Bạch Thiện."

Sắc mặt Mãn Bảo thay đổi, nàng buông Bạch nhị lang ra, quay đầu nhìn về phía Lý Vân Phượng vẫn còn đang giãy giụa không ngừng.

Minh Đạt cũng cảm thấy bất thường, hỏi Bạch nhị lang, "Ngươi đang nói tiểu nội giám gì cơ?"

Môi Bạch nhị lang run rẩy không nói được gì.

Ân Hoặc thở hồng hộc chạy tới, ôm ngực hỏi: "Sao vậy?"

Mãn Bảo thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng đẩy Minh Đạt sang một bên rồi nói với Ân Hoặc: "Ngươi đưa Bạch nhị ra khỏi cung đi."

Bạch nhị lang rưng rưng nước mắt không chịu, "Chu bát!"

Mãn Bảo nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói: "Ngươi về tìm tiên sinh, tìm bà nội Lưu rồi nói với bọn họ, hôm nay chính là một ngày tốt, đại thần trong triều, thậm chí các tông chủ thế gia đều có mặt."

Bạch nhị lang: "Nhưng mà.." Không phải tối hôm qua bọn họ còn bàn bạc nói hôm nay không phải thời cơ tốt sao? Dù sao hôm nay cũng là thọ thần của thái hậu, làm ầm ĩ lên, bọn họ đều không tốt đẹp gì, còn có khả năng khiến thái hậu thương xót Ích Châu vương. Một khi bà đã cầu xin, hoàng đế cũng sẽ khó xử.

Mãn Bảo đưa tay tháo ngọc bội bên hông xuống, đeo lên hông hắn, lại lấy lệnh bài vào cung vẫn luôn cất trong ngực đưa cho hắn, nhỏ giọng nói: "Mau đi đi."

Minh Đạt đứng bên cạnh không nghe thấy nàng và Bạch nhị lang nói gì, nhưng lại nghe thấy nàng và Ân Hoặc nói, không khỏi nghi hoặc, "Các ngươi muốn xuất cung bây giờ luôn?"

Mãn Bảo quay đầu nói với Minh Đạt: "Minh Đạt công chúa, làm phiền ngài nhờ người đưa hai người bọn họ ra khỏi cung."

Minh Đạt nhìn Bạch nhị lang và Ân Hoặc, lại nhìn nàng, trầm mặc một hồi lâu rồi nói: "Ngươi chờ một chút," Nàng đưa tay gọi một cung nhân vẫn luôn đứng nhìn từ xa, cung nhân đó lập tức chạy nhanh tới, nàng nói: "Đi khiêng kiệu của ta tới, đưa hai vị công tử ra cổng cung."

"Dạ." Cung nhân đáp lời rồi đi.

Lúc này Mãn Bảo mới nhìn lại Lý Vân Phượng, nơi này cách đại điện quá xa, dù nàng có chạy thế nào, hiển nhiên cũng không thể ngăn được Bạch Thiện.

Quả nhiên, ngay lúc này, Khoa Khoa đã nhẹ giọng nói trong đầu nàng: "Hoàng đế đã gọi Bạch Thiện lên điện."

Bạch Thiện đã ăn hết hai cái màn thầu mà Mãn Bảo nhét cho, lúc đó đang ngồi ở vị trí của mình tận tâm tận lực học cách ghi chép. Ở vị trí này, hắn có thể bao quát toàn trường, cho nên hắn biết bọn Mãn Bảo đã ra ngoài, cũng biết sau đó bọn Bạch nhị cũng đi ra.

Hắn không lo lắng cho bọn họ lắm.

Dù sao Mãn Bảo cũng đã vào cung được một thời gian rồi, lại hòa hợp với các công chúa, chắc sẽ không gây chuyện. Còn Bạch nhị có Ân Hoặc ở đó, hắn cũng trầm ổn, ngũ hoàng tử và lục hoàng tử nhiều nhất cũng chỉ ham chơi, cũng sẽ không gây xung đột với Bạch nhị.

Cho nên hắn không lo lắng lắm, kết quả hắn lại nhận được giấy nhắn và một miếng ngọc bội do tiểu nội giám đưa tới.

Ngọc bội là của Bạch nhị lang, hắn do dự không dám tin.

Thằng ngốc Bạch nhị kia, lúc chơi đùa bị người ta trộm mất ngọc bội cũng là có khả năng, nhưng tờ giấy đưa tới không nhỏ, chữ trên đó lại rất nhỏ, trên đó ghi chép chi tiết quá trình bọn Mãn Bảo xảy ra xung đột với Vân Phượng quận chúa, và cả những lời Bạch nhị lang nói ra.

Chuyện này, đúng là Mãn Bảo và Bạch nhị lang đều có thể làm được, trên giấy nói, Mãn Bảo đã đuổi Bạch nhị đi rồi, hiện tại đang một mình gánh chịu cơn giận của Vân Phượng quận chúa..

Tiểu nội giám kia vẫn chưa đi, thấy Bạch Thiện đọc lướt qua chữ trên giấy mà vẫn không động đậy, liền tiến lên ghé tai nói nhỏ: "Bạch công tử, Chu tiểu đại phu và Bạch nhị công tử đang chờ ngài cứu mạng đó."

Bạch Thiện ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt hai người chạm nhau, tiểu nội giám cúi đầu xuống, chậm rãi lui ra ngoài.

Khởi Cư Lang bên cạnh để ý tới động tĩnh của bọn họ, không khỏi nhíu mày, chỉ là hắn là người ghi sử, theo lý mà nói không nên nhúng tay vào bất cứ chuyện gì xảy ra, chỉ cần ghi chép trung thực là được.

Nhưng thấy Bạch Thiện chỉ là một thiếu niên, hắn vẫn không nhịn được, nhỏ giọng nhắc nhở: "Bệ hạ bảo ngươi ghi sử, thì ngươi cứ ngồi im ghi chép là được."

Bạch Thiện vo tờ giấy trong tay thành một cục rồi nhét vào ngực áo, nắm ngọc bội trong tay, hồi lâu không nói gì.

Trong lòng hắn như có lửa đốt, vừa sợ đây là một cái bẫy, lại vừa sợ đây là sự thật, hai cái này, bước vào hoặc không bước vào cái nào cũng đều có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Trong đầu Bạch Thiện nhanh chóng hiện lên những chuyện viết trên giấy, lại ngẫm lại những chuyện xảy ra sau khi vào cung hôm nay một lượt, nghĩ tới việc ngũ hoàng tử đột nhiên kéo hắn ra lộ diện, gần như ỡm ờ đối đầu với Ích Châu vương, hắn liền không khỏi cười khổ một tiếng. E rằng sự thật là thật, mà cái bẫy cũng là thật.

Hắn ngẩng đầu nhìn đại điện đang vui vẻ hòa thuận, lúc này Tân An quận vương đang nâng chén chúc mừng thái hậu, lời hay tuôn ra như không cần tiền, thái hậu rất vui, nhân đó thưởng cho hắn rất nhiều đồ.

Nước mắt Bạch Thiện liền trào ra, nước mắt của hắn rơi từng giọt, rơi trên sách, làm nhòe đi những chữ vừa viết, Khởi Cư Lang bên cạnh liếc thấy thế thì giật mình, đang định nhắc nhở hắn thu liễm, liền thấy hắn còn nức nở thành tiếng..

Khởi Cư Lang khựng lại, thấy hắn đặt bút xuống, liền biết là hắn cố ý làm vậy, bèn há miệng rồi cúi đầu xuống làm như không thấy gì.

Thái hậu vừa khen Tân An quận vương xong, mọi người trên điện cũng thuận theo lời bà khen ngợi Tân An quận vương, lúc này vừa mới tạm dừng, tiếng nhạc còn chưa vang lên lại, chính là lúc yên tĩnh nhất.

Tiếng nức nở của Bạch Thiện tuy không lớn, nhưng cũng đủ để hoàng đế, hoàng hậu, thái hậu, thái tử và Ích Châu vương ở cách đó không xa nghe thấy.

Trong lòng thái tử thấy kỳ quái, quay đầu lại nhìn, lúc nhìn thấy Bạch Thiện thì nhíu mày, đang muốn bảo cung nhân dẫn hắn tránh đi, liền nghe thấy giọng Cổ Trung không lớn không nhỏ vang lên, "Ngươi thật to gan, làm gì vậy, còn không mau lui ra?"

Hoàng đế buông chén rượu xuống hỏi, "Có chuyện gì thế?"
 
125,857 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 1139: Cáo trạng​


Cổ Trung lập tức quỳ xuống, cúi gằm mặt nói: "Bẩm bệ hạ, là Bạch tiểu công tử, tiểu Khởi Cư Lang mới nhậm chức, đang khóc ạ."

Hoàng đế hơi nhíu mày, quay đầu lại hỏi: "Bạch Thiện, hôm nay là thọ thần của thái hậu, ngươi khóc cái gì?"

Bạch Thiện đứng dậy từ trên chiếu, lau nước mắt rồi bước ra đại điện quỳ xuống, nụ cười trên mặt thái hậu cũng tắt lịm, nhìn hắn bằng ánh mắt không vui.

Bạch Thiện phủ phục xuống đất thưa: "Bẩm bệ hạ, tiểu thần thấy con cháu hiếu thuận thái hậu, quây quần bên gối, mà thái hậu cũng từ ái hiền lành, liền không kiềm được mà nhớ đến tiên phụ. Nghĩ đến phụ thân mất sớm, tiểu thần còn chưa từng được hầu hạ bên gối, mà bà nội thì tuổi đã cao, lại vẫn phải lao tâm khổ tứ vì tiểu thần, nên trong lòng tiểu thần nhất thời đau buồn, mới không nhịn được."

Sắc mặt thái hậu dịu đi một chút, cười nói: "Con có lòng hiếu thảo này là tốt rồi, phụ thân con hy sinh vì nước, chết không hối tiếc, sau này con hãy hiếu kính bà nội con nhiều hơn là được, ngoan, mau nín đi."

Bạch Thiện càng khóc to hơn, cả người nằm rạp trên mặt đất, tiếng khóc nghẹn ngào bi thương trong nháy mắt lan khắp đại điện tĩnh lặng.

Lão Đường đại nhân và Ngụy Tri liếc nhìn nhau, đều có dự cảm không lành.

Thái hậu có chút không vui, hỏi: "Đứa trẻ này, sao càng khóc càng thương tâm thế?"

Bạch Thiện ngẩng đầu lên, mặt đầy nước mắt nhìn thẳng thái hậu và hoàng đế đang ngồi trên kia, hắn nhìn hoàng đế, thấy vẻ mặt hắn chẳng chút biểu cảm, càng không có ý ngăn cản, liền hiểu ra điều gì đó.

Môi Bạch Thiện run rẩy, tay vì phẫn nộ và sợ hãi mà run lên, hắn cố gắng kiềm nén nỗi lo lắng cho hai người bạn nhỏ, đưa tay lau nước mắt, nói: "Bởi vì tiểu thần không phải là người hiếu thuận, tiên phụ chết oan ức, nhưng tiểu thần lại vì sợ cường quyền mà vẫn luôn giấu kín không dám nói ra. Giờ thấy bệ hạ và các vương gia, hoàng tử hoàng tôn hiếu thuận thái hậu như vậy, trong lòng tiểu thần hổ thẹn, hận không thể tự sát để tạ tội với tiên phụ, cho nên nhất thời không nhịn được đau buồn mà khóc, xin thái hậu trị tội."

Thái hậu mím môi nói: "Con có oan khuất gì thì.." Sau này đến Đại Lý Tự nói là được..

Kết quả bà còn chưa nói hết câu, hoàng đế đã tiếp lời: "Phụ thân ngươi chết vì diệt phỉ, coi như là vì nước mà vong, có oan khuất gì?"

Ích Châu vương nắm chặt chén rượu trong tay, đang định nói gì đó, Bạch Thiện đã nhanh chóng tiếp lời: "Bẩm bệ hạ, tiên phụ đúng là vì nước mà vong, nhưng không phải là chết vì diệt phỉ, mà là bị Ích Châu vương sát hại!"

Cả điện đều kinh hãi.

Ích Châu vương ném mạnh chén rượu trong tay xuống đất, "Một đứa trẻ ranh từ đâu ra cũng dám vu khống ta trong thọ yến của mẫu hậu, hoàng huynh!"

Thái hậu liếc nhìn Ích Châu vương, cũng quay đầu nói: "Hoàng đế, chuyện triều chính ta không hiểu, nhưng hôm nay là thọ thần của ta, có chuyện gì, chi bằng sai người đưa đứa trẻ này xuống, ngày mai các con hỏi lại sau."

Bạch Thiện phủ phục xuống đất nói: "Bệ hạ, mười hai năm trước, Ích Châu vương tham ô ngân lượng đắp đê Kiền Vĩ Yển để nuôi dưỡng tư binh, mười hai năm nay vẫn không ngừng bóc lột mồ hôi nước mắt của dân chúng Ích Châu để chiêu mộ nhân tài, nuôi dưỡng quân đội. Tư binh của hắn tinh nhuệ sánh ngang cấm quân, số lượng tư binh còn nhiều hơn cả cấm quân, như vậy cũng mặc kệ ư?"

Chúng thần thất kinh.

Ích Châu vương trợn tròn mắt, theo bản năng nhìn về phía hoàng đế.

Hoàng đế cũng ra vẻ kinh ngạc, gã còn chưa kịp phản ứng, hoàng đế đã quát lớn, "Lớn mật, ngươi nói những lời này có chứng cứ không? Nếu là ăn nói hàm hồ thì là vu khống hoàng thân, đây chính là tội tru di cửu tộc!"

Chúng thần đã nghị luận xôn xao, đại điện nhất thời ồn ào hẳn lên.

Lão Đường đại nhân và Ngụy Tri liếc nhìn nhau, rồi đứng dậy bước ra khỏi hàng nói: "Bệ hạ, nuôi dưỡng tư binh là chuyện lớn, đã có thiếu niên này nói chắc như đinh đóng cột, chi bằng trước tiên đưa người này xuống, rồi phái người điều tra kỹ càng."

Chuyện hôm nay đến mức này cũng đủ rồi, hoàng đế quay đầu nhìn thái hậu, thấy sắc mặt bà rất khó coi, liền vội vàng gật đầu, "Được, người đâu, đưa Bạch Thiện xuống."

"Chờ một chút," Thái hậu khẽ kéo ống tay áo che đi bàn tay hơi run rẩy, nhìn chằm chằm Bạch Thiện, nói: "Đã nói là nói chắc như đinh đóng cột, hiển nhiên là có chứng cứ, vậy thì hãy để hắn đưa ra chứng cứ ngay lúc này đi. Nếu không ai biết có phải hắn đang vẽ lời vu khống Ích Châu vương không?"

Thái hậu nói: "Chuyện này nếu không nghiêm trị, hôm nay trên thọ thần của ta có người nói Ích Châu vương nuôi tư binh, vậy thì ngày mai trên thọ thần của hoàng đế sẽ có người nói các phiên vương khác tạo phản. Chẳng lẽ quốc lực cả nước đều phải vì lời nói dối của một hai người mà bôn ba sao?"

Các phiên vương đã thụ phong rối rít quỳ xuống, sâu sắc cảm thấy mình gặp phải tai bay vạ gió.

Hoàng đế hơi nhíu mày, từ trên cao nhìn xuống Bạch Thiện.

Thái hậu thấy Bạch Thiện quỳ, liền nổi giận nói: "Sao, ngươi tay không vào hoàng cung cáo trạng à? Hay là không có chứng cứ, chỉ là vì có tư thù với Ích Châu vương, cho nên mới thừa cơ hội này vu khống Ích Châu vương?"

"Chứng cứ ở chỗ ta." Một giọng nói từ ngoài điện truyền vào.

Mọi người quay đầu nhìn lại, liền thấy Mãn Bảo thở hồng hộc chạy vào, mãi đến khi vào trong đại điện nàng mới thả chậm bước chân, hất mái tóc rối bù ra sau gáy, rồi mang khuôn mặt có vết máu chảy dài tiến lên từng bước.

Hôm nay tiến cung Mãn Bảo vẫn buộc hai búi tóc, chỉ dán một ít châu hoa ở trên mặt, lúc này tóc tai tán loạn, vết máu trên mặt trông cực kỳ rõ ràng.

Bởi vì trước đó nàng ngồi cùng Minh Đạt công chúa, nên phần lớn người trong đại điện đều đã chú ý đến nàng, lúc này thấy nàng chật vật như vậy, không khỏi nhìn về phía sau nàng.

Ngũ hoàng tử, Quý Hạo và Trường Dự công chúa đuổi theo nàng chạy vào, hiển nhiên bọn họ không nghe thấy lời thái hậu vừa nói, cũng không biết trong đại điện đã xảy ra chuyện gì, thấy bên trong im ắng, mà Chu Mãn vẫn ngẩng đầu đi về phía trước, hắn giật mình, vội vàng tiến lên kéo Chu Mãn lại, quỳ xuống nói: "Hoàng tổ mẫu, phụ hoàng, Vân Phượng đường muội và Chu tiểu đại phu xảy ra chút xung đột, đường muội nhất thời kích động, không cẩn thận đánh Chu tiểu đại phu một roi, nhi thần sẽ đưa nàng ra ngoài ngay."

Ngũ hoàng tử quỳ xuống, Mãn Bảo lại không quỳ, nàng giật tay khỏi tay ngũ hoàng tử, đi về phía Bạch Thiện đang quỳ trên mặt đất.

Bạch Thiện cũng đã quay đầu lại nhìn nàng từ lâu, thấy dáng vẻ nàng chật vật, trên mặt mang theo vết thương, khuôn mặt hắn banh ra, nhìn nàng từng bước từng bước đi về phía hắn.

Trong đại điện, ngũ hoàng tử không tiện mạnh tay kéo Chu Mãn, chỉ có thể bò dậy đi theo, hạ giọng khuyên nhủ: "Chu Mãn, ngươi không muốn sống nữa sao, vừa rồi ngươi đã phát điên rồi, sao bây giờ.. Hoàng tổ mẫu rất thương Vân Phượng, bà sẽ không vì ngươi.."

Mãn Bảo tăng nhanh bước chân, ngũ hoàng tử không tiện đi theo nữa, chỉ có thể cắn răng dừng bước.

Vừa rồi trong hoa viên, cũng không biết Chu Mãn bị làm sao, rõ ràng hắn đã ngăn được Lý Vân Phượng, nàng và Minh Đạt cứ đi thẳng là được.

Kết quả nàng lại đột nhiên xông lên đẩy hắn ra, sau đó đẩy mạnh Lý Vân Phượng ngã xuống đất.

Lúc đó không chỉ hắn và Lý Vân Phượng, những người khác cũng ngây cả người, sau đó Lý Vân Phượng bò dậy rồi hung hăng quất nàng một roi.

Ai ngờ nàng lại không tránh không né, cứ đứng yên để cho nàng ta quất một roi vào mặt.

Lúc đó tất cả mọi người đều sửng sốt, Quý Hạo xông lên muốn xem mặt nàng, lại bị Mãn Bảo vung tay hất ra, sau đó nàng liền dứt búi tóc trước mặt bọn họ, co chân chạy về phía đại điện.
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back