Chương 550: Dao động
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]
Đường huyện lệnh dựa tường nghe tiếng đọc sách bên trong, cảm giác như mình đã quay trở lại hồi còn học ở Quốc Tử Giám.
Hắn đã nhậm chức huyện lệnh ở địa phương được hai năm, còn làm quan ở kinh thàn hơn một năm rồi, nên luôn cảm thấy khoảng thời gian ở Quốc Tử Giám đã cách mình rất xa, rất lâu rồi.
"..."
Một tiếng kêu vang lên làm Đường huyện lệnh hoàn hồn, lúc này mới giơ tay gõ cửa, cùng lúc đó cũng có tiếng nói từ trong truyền ra, "Mới sáng ngày ra đã ngủ gà ngủ gật, Bạch nhị, ra kia đứng đọc sách cho ta."
Sau đó là tiếng bước chân, cổng lớn được mở ra, Mãn Bảo hơi sửng sốt khi thấy người bên ngoài, hỏi: "Sao ngài tới sớm thế?"
Đường huyện lệnh bèn ngẩng đầu nhìn trời, hỏi: "Sớm lắm hả?"
"Vâng ạ, bọn tôi vừa mới ăn sáng xong, có điều người tới là khách, hoan nghênh hoan nghênh, ngài mau vào đi ạ." Nói xong thì quay đầu vào trong hô to, "Tiên sinh, Đường huyện lệnh tới ạ!"
Trang tiên sinh vội vàng ra nghênh đón, Bạch nhị lang vừa mới ngồi xổm được một nửa lập tức đứng dậy, chạy vào phòng bếp nói: "Con đi đun nước pha trà."
Đường huyện lệnh không nhịn được cười, hành lễ chào hỏi với Trang tiên sinh rồi hỏi: "Đường mỗ tự ý đến chơi, không làm phiền Trang tiên sinh dạy học chứ?"
"Đường đại nhân khách khí quá, tuy ba đứa trẻ hơi nghịch ngợm nhưng cũng biết tự giới hạn, để cho bọn nó tự học ngoài sân cũng được, sao có thể nói là làm phiền, mời đại nhân ngồi."
Dứt lời thì mời Đường huyện lệnh đến sảnh ngồi.
Bọn Mãn Bảo cùng nhau vào phòng bếp, cầm lá trà tiên sinh mang theo để pha hai ly trà, sau khi mang đến sảnh chính thì định chuồn đi, nhưng lại bị Đường huyện lệnh giữ lại.
Trang tiên sinh hỏi hắn, "Ta nghe đại đệ tử của ta nói, đại nhân quen Dương huyện lệnh?"
Đường huyện lệnh cười nói: "Tôi và hắn là bạn cùng trường, còn học cùng năm, hắn ở huyện La Giang vẫn tốt chứ?"
"Khá tốt." Nếu đã là bạn của Dương Hòa Thư, Trang tiên sinh cũng thấy thoải mái hơn, đối với Đường huyện lệnh nhiều thêm hai phần thân thiện.
Lần này Đường huyện lệnh tới đây một là để xem tiên sinh và ba người bạn nhỏ Dương Hòa Thư rất tôn trọng là người như thế nào; hai à, chính là muốn hỏi chuyện thi cử của Bạch Thiện, xem hắn có thể giúp được gì không.
Một đám người có học nói chuyện, chủ đề tất nhiên cũng là về học hành, giống như đa số bậc trưởng bối khác, Đường huyện lệnh cũng kiểm tra học thức của ba đứa trẻ.
Ba đứa trẻ đã quen việc bị kiểm tra, trả lời hai ba câu hỏi, ừm, câu hỏi đều không quá khó, ba người Mãn Bảo rất hài lòng.
Các câu trả lời đều đúng đáp án, Đường huyện lệnh cũng rất hài lòng.
Sau đó Trang tiên sinh cho bọn họ đi tự học, còn ông thì nói chuyện uống trà với Đường huyện lệnh trong phòng.
Bọn họ mới ra sân, đúng lúc gặp Chu tứ lang đi mua bánh ngọt về, hắn hí hửng giơ túi giấy trong tay lên cười nói: "Mới ra lò đó, vẫn còn nóng này, đúng rồi, khách quý đến chưa?"
Ba người lập tức chạy lên, ngửi chiếc túi không che được mùi thơm của bánh kia, gật đầu nói: "Đến rồi ạ, đang ở trong nhà chính."
Chu tứ lang lập tức gạt tay bọn họ ra, nói: "Thế mang lên cho khách trước, chờ khách ăn xong thì mấy đứa ăn."
Tuy là nói thế, nhưng khi hắn đi vào phòng bếp bỏ hết bánh ngọt ra bàn, vẫn để lại một miếng bánh bọn họ thích ăn riêng ra cho bọn họ.
Ba đứa trẻ cầm bánh ngọt, cắp một quyển sách dưới cánh tay, tìm một góc xa nhà chính để ngồi, vừa ăn bánh ngọt vừa rì rầm nói chuyện.
Bạch Thiện Bảo: "Sao cứ cảm thấy tâm trạng tiên sinh hôm nay không tốt nhỉ."
"Đúng là không tốt, sáng qua ta cũng gà gật nhưng chỉ bị đánh lòng bàn tay thôi, thế mà hôm nay còn phải đứng tấn."
Mãn Bảo nói: "Thế hôm nay chúng ta ngoan chút vậy."
Bạch Thiện Bảo ủ rũ: "Ta cảm thấy ngoan cũng không có tác dụng."
"Thế thì ngươi cứ cố gắng học," Mãn Bảo nói: "Ngươi sắp thi rồi, chỉ cần ngươi thi tốt, thì tiên sinh sẽ vui thôi."
"Còn gần một tháng nữa đó, ta phải cố gắng từng ấy ngày sao?"
Mãn Bảo an ủi hắn, "Dù sao chúng ta cũng ở thành Ích Châu một thời gian dài mà, thi xong rồi chơi cũng được, một tháng này chúng ta cứ học thôi, ta và Bạch nhị sẽ học cùng ngươi."
Bạch nhị muốn nói đừng lôi ta vào, nhưng ngẫm lại, cậu ở đây cũng không bạn bè nào khác, nếu bọn họ không đi chơi, thì cậu cũng không thể ra ngoài chơi một mình được.
Nên cũng chỉ đành thở dài đồng ý.
Đường huyện lệnh và Trang tiên sinh kết giao bằng hữu, thì coi như bọn họ cũng có chỗ dựa ở thành Ích Châu này.
Tuy rằng chỗ dựa này ở thành Ích Châu không tính là gì, nhưng ở phố Khang Học, đặc biệt là đối với người dân bình thường thì vẫn rất có tác dụng.
Đường huyện lệnh ngồi chơi đến buổi chiều mới đi, trước khi đi còn nói với ba đứa trẻ trông rất hoạt bát nghịch ngợm này, "Hiện tại Diêm trạch vẫn chưa sửa tường ngay được, mấy đứa không có việc gì thì cũng không được chui qua đó chơi, biết chưa?"
Nếu hắn không nói, thì có lẽ ba người bọn họ cũng quên chuyện Diêm trạch rồi, giờ hắn nhắc tới, lại làm lòng hiếu kỳ của bọn họ nổi lên.
Mãn Bảo tò mò hỏi, "Bên kia còn có bảo bối gì sao ạ?"
"Có," Đường huyện lệnh nói: "Bên kia còn có một vườn rau đấy."
Mọi người: .
Bất kể trong lòng nghĩ như thế nào, thì ngoài mặt bọn Mãn Bảo cũng cực kỳ ngoan ngoãn đáp vâng, tỏ vẻ bọn họ tuyệt đối sẽ không chui qua đó.
Trang tiên sinh cũng tỏ ý sẽ coi chừng bọn họ.
Nhưng mà, Trang tiên sinh cũng không phải lúc nào cũng ở nhà, sao có thể đặt bọn họ trong tầm mắt đây?
Mặt tường bên phía nhà họ Tiêu đã được sửa rồi, nhưng cái động to trong con ngõ kia lại chưa lấp hết, mấy ngày liên tiếp, cứ đến chạng vạng bọn Mãn Bảo ra ngoài giặt đồ đều có thể nhìn thấy cái động kia vẫn ở nguyên chỗ đó.
Đương nhiên, cũng không ai dám chui vào trong đó, nghe nói nhà họ Tiêu bị phán tịch thu sáu phần gia sản, ngoài vợ Tiêu đại lang và con hắn, những người còn lại đều bị phạt tù, tội danh của Tiêu nhị lang nhẹ nhất, thế mà cũng bị phán hai năm.
Nghe nói vợ Tiêu đại lang còn đang muốn hòa ly với Tiêu đại lang, sau đó mang con đi tái giá.
Lại là một ngày học tập rồi đến thời gian nghỉ ngơi, hôm nay Trang tiên sinh ra ngoài thăm bạn, nghe nói là Lan tiên sinh làm tổ chức, mời mấy người bạn cùng trường trước kia khá thân với bọn họ đến tụ họp, cho nên có thể tối này Trang tiên sinh không về.
Ba người bị bắt ở nhà tự học cực kỳ thư thả, học được một nửa liền cảm thấy mệt, đều có ý định đi ra ngoài sân ngồi.
Đúng lúc Chu tứ lang định ra ngoài đặt cơm trưa, hắn cầm giỏ ra ngoài, hỏi ba người, "Buổi trưa mấy đứa muốn ăn gì?"
"Gì cũng được ạ."
"Vậy ta chọn đại nhé."
Ba người đồng loạt gật đầu, Chu tứ lang rời đi.
Mãn Bảo ngồi trên ngạch cửa, nhìn tứ ca bé đi xa, sau đó chống cằm ngoảnh đầu sang bên trái, lại quẹo sang bên phải, đến khi vừa suy xét đến việc về thư phòng đọc sách tiếp, thì nhìn thấy cái động to cuối ngõ kia.
Bạch Thiện Bảo đi ra ngồi cạnh bé, nhìn theo tầm mắt của bé, hỏi: "Muốn vào hả?"
Mãn Bảo gật đầu nói: "Đường huyện lệnh nói trong đó có bảo bối, ta muốn vào xem."
"Không phải hắn đã nói là đất trồng rau rồi sao, vừa nghe đã biết lừa mình."
"Đúng vậy, nhưng ta vẫn muốn đi vào xem thử."
Bạch nhị lang chui ra nói: "Vào mà bị bắt gặp là sẽ bị phạt trượng rồi ngồi tù đấy."
"Không đâu, chúng ta cũng có lấy đồ bên trong đâu." Mãn Bảo nói một cách hiển nhiên: "Trong luật Tấn không có điều khoản này, các ngươi quên chúng ta từng hỏi tiên sinh rồi à."
Bạch Thiện Bảo cũng nóng lòng muốn thử, "Thế vào xem?"
"Nhân lúc người lớn đều không ở nhà, chúng ta đi!" Mãn Bảo đứng lên, xoay người định đóng cổng, sau đó liền nhìn thấy Đại Cát đang yên lặng đứng phía sau bọn họ.
Hắn đã nhậm chức huyện lệnh ở địa phương được hai năm, còn làm quan ở kinh thàn hơn một năm rồi, nên luôn cảm thấy khoảng thời gian ở Quốc Tử Giám đã cách mình rất xa, rất lâu rồi.
"..."
Một tiếng kêu vang lên làm Đường huyện lệnh hoàn hồn, lúc này mới giơ tay gõ cửa, cùng lúc đó cũng có tiếng nói từ trong truyền ra, "Mới sáng ngày ra đã ngủ gà ngủ gật, Bạch nhị, ra kia đứng đọc sách cho ta."
Sau đó là tiếng bước chân, cổng lớn được mở ra, Mãn Bảo hơi sửng sốt khi thấy người bên ngoài, hỏi: "Sao ngài tới sớm thế?"
Đường huyện lệnh bèn ngẩng đầu nhìn trời, hỏi: "Sớm lắm hả?"
"Vâng ạ, bọn tôi vừa mới ăn sáng xong, có điều người tới là khách, hoan nghênh hoan nghênh, ngài mau vào đi ạ." Nói xong thì quay đầu vào trong hô to, "Tiên sinh, Đường huyện lệnh tới ạ!"
Trang tiên sinh vội vàng ra nghênh đón, Bạch nhị lang vừa mới ngồi xổm được một nửa lập tức đứng dậy, chạy vào phòng bếp nói: "Con đi đun nước pha trà."
Đường huyện lệnh không nhịn được cười, hành lễ chào hỏi với Trang tiên sinh rồi hỏi: "Đường mỗ tự ý đến chơi, không làm phiền Trang tiên sinh dạy học chứ?"
"Đường đại nhân khách khí quá, tuy ba đứa trẻ hơi nghịch ngợm nhưng cũng biết tự giới hạn, để cho bọn nó tự học ngoài sân cũng được, sao có thể nói là làm phiền, mời đại nhân ngồi."
Dứt lời thì mời Đường huyện lệnh đến sảnh ngồi.
Bọn Mãn Bảo cùng nhau vào phòng bếp, cầm lá trà tiên sinh mang theo để pha hai ly trà, sau khi mang đến sảnh chính thì định chuồn đi, nhưng lại bị Đường huyện lệnh giữ lại.
Trang tiên sinh hỏi hắn, "Ta nghe đại đệ tử của ta nói, đại nhân quen Dương huyện lệnh?"
Đường huyện lệnh cười nói: "Tôi và hắn là bạn cùng trường, còn học cùng năm, hắn ở huyện La Giang vẫn tốt chứ?"
"Khá tốt." Nếu đã là bạn của Dương Hòa Thư, Trang tiên sinh cũng thấy thoải mái hơn, đối với Đường huyện lệnh nhiều thêm hai phần thân thiện.
Lần này Đường huyện lệnh tới đây một là để xem tiên sinh và ba người bạn nhỏ Dương Hòa Thư rất tôn trọng là người như thế nào; hai à, chính là muốn hỏi chuyện thi cử của Bạch Thiện, xem hắn có thể giúp được gì không.
Một đám người có học nói chuyện, chủ đề tất nhiên cũng là về học hành, giống như đa số bậc trưởng bối khác, Đường huyện lệnh cũng kiểm tra học thức của ba đứa trẻ.
Ba đứa trẻ đã quen việc bị kiểm tra, trả lời hai ba câu hỏi, ừm, câu hỏi đều không quá khó, ba người Mãn Bảo rất hài lòng.
Các câu trả lời đều đúng đáp án, Đường huyện lệnh cũng rất hài lòng.
Sau đó Trang tiên sinh cho bọn họ đi tự học, còn ông thì nói chuyện uống trà với Đường huyện lệnh trong phòng.
Bọn họ mới ra sân, đúng lúc gặp Chu tứ lang đi mua bánh ngọt về, hắn hí hửng giơ túi giấy trong tay lên cười nói: "Mới ra lò đó, vẫn còn nóng này, đúng rồi, khách quý đến chưa?"
Ba người lập tức chạy lên, ngửi chiếc túi không che được mùi thơm của bánh kia, gật đầu nói: "Đến rồi ạ, đang ở trong nhà chính."
Chu tứ lang lập tức gạt tay bọn họ ra, nói: "Thế mang lên cho khách trước, chờ khách ăn xong thì mấy đứa ăn."
Tuy là nói thế, nhưng khi hắn đi vào phòng bếp bỏ hết bánh ngọt ra bàn, vẫn để lại một miếng bánh bọn họ thích ăn riêng ra cho bọn họ.
Ba đứa trẻ cầm bánh ngọt, cắp một quyển sách dưới cánh tay, tìm một góc xa nhà chính để ngồi, vừa ăn bánh ngọt vừa rì rầm nói chuyện.
Bạch Thiện Bảo: "Sao cứ cảm thấy tâm trạng tiên sinh hôm nay không tốt nhỉ."
"Đúng là không tốt, sáng qua ta cũng gà gật nhưng chỉ bị đánh lòng bàn tay thôi, thế mà hôm nay còn phải đứng tấn."
Mãn Bảo nói: "Thế hôm nay chúng ta ngoan chút vậy."
Bạch Thiện Bảo ủ rũ: "Ta cảm thấy ngoan cũng không có tác dụng."
"Thế thì ngươi cứ cố gắng học," Mãn Bảo nói: "Ngươi sắp thi rồi, chỉ cần ngươi thi tốt, thì tiên sinh sẽ vui thôi."
"Còn gần một tháng nữa đó, ta phải cố gắng từng ấy ngày sao?"
Mãn Bảo an ủi hắn, "Dù sao chúng ta cũng ở thành Ích Châu một thời gian dài mà, thi xong rồi chơi cũng được, một tháng này chúng ta cứ học thôi, ta và Bạch nhị sẽ học cùng ngươi."
Bạch nhị muốn nói đừng lôi ta vào, nhưng ngẫm lại, cậu ở đây cũng không bạn bè nào khác, nếu bọn họ không đi chơi, thì cậu cũng không thể ra ngoài chơi một mình được.
Nên cũng chỉ đành thở dài đồng ý.
Đường huyện lệnh và Trang tiên sinh kết giao bằng hữu, thì coi như bọn họ cũng có chỗ dựa ở thành Ích Châu này.
Tuy rằng chỗ dựa này ở thành Ích Châu không tính là gì, nhưng ở phố Khang Học, đặc biệt là đối với người dân bình thường thì vẫn rất có tác dụng.
Đường huyện lệnh ngồi chơi đến buổi chiều mới đi, trước khi đi còn nói với ba đứa trẻ trông rất hoạt bát nghịch ngợm này, "Hiện tại Diêm trạch vẫn chưa sửa tường ngay được, mấy đứa không có việc gì thì cũng không được chui qua đó chơi, biết chưa?"
Nếu hắn không nói, thì có lẽ ba người bọn họ cũng quên chuyện Diêm trạch rồi, giờ hắn nhắc tới, lại làm lòng hiếu kỳ của bọn họ nổi lên.
Mãn Bảo tò mò hỏi, "Bên kia còn có bảo bối gì sao ạ?"
"Có," Đường huyện lệnh nói: "Bên kia còn có một vườn rau đấy."
Mọi người: .
Bất kể trong lòng nghĩ như thế nào, thì ngoài mặt bọn Mãn Bảo cũng cực kỳ ngoan ngoãn đáp vâng, tỏ vẻ bọn họ tuyệt đối sẽ không chui qua đó.
Trang tiên sinh cũng tỏ ý sẽ coi chừng bọn họ.
Nhưng mà, Trang tiên sinh cũng không phải lúc nào cũng ở nhà, sao có thể đặt bọn họ trong tầm mắt đây?
Mặt tường bên phía nhà họ Tiêu đã được sửa rồi, nhưng cái động to trong con ngõ kia lại chưa lấp hết, mấy ngày liên tiếp, cứ đến chạng vạng bọn Mãn Bảo ra ngoài giặt đồ đều có thể nhìn thấy cái động kia vẫn ở nguyên chỗ đó.
Đương nhiên, cũng không ai dám chui vào trong đó, nghe nói nhà họ Tiêu bị phán tịch thu sáu phần gia sản, ngoài vợ Tiêu đại lang và con hắn, những người còn lại đều bị phạt tù, tội danh của Tiêu nhị lang nhẹ nhất, thế mà cũng bị phán hai năm.
Nghe nói vợ Tiêu đại lang còn đang muốn hòa ly với Tiêu đại lang, sau đó mang con đi tái giá.
Lại là một ngày học tập rồi đến thời gian nghỉ ngơi, hôm nay Trang tiên sinh ra ngoài thăm bạn, nghe nói là Lan tiên sinh làm tổ chức, mời mấy người bạn cùng trường trước kia khá thân với bọn họ đến tụ họp, cho nên có thể tối này Trang tiên sinh không về.
Ba người bị bắt ở nhà tự học cực kỳ thư thả, học được một nửa liền cảm thấy mệt, đều có ý định đi ra ngoài sân ngồi.
Đúng lúc Chu tứ lang định ra ngoài đặt cơm trưa, hắn cầm giỏ ra ngoài, hỏi ba người, "Buổi trưa mấy đứa muốn ăn gì?"
"Gì cũng được ạ."
"Vậy ta chọn đại nhé."
Ba người đồng loạt gật đầu, Chu tứ lang rời đi.
Mãn Bảo ngồi trên ngạch cửa, nhìn tứ ca bé đi xa, sau đó chống cằm ngoảnh đầu sang bên trái, lại quẹo sang bên phải, đến khi vừa suy xét đến việc về thư phòng đọc sách tiếp, thì nhìn thấy cái động to cuối ngõ kia.
Bạch Thiện Bảo đi ra ngồi cạnh bé, nhìn theo tầm mắt của bé, hỏi: "Muốn vào hả?"
Mãn Bảo gật đầu nói: "Đường huyện lệnh nói trong đó có bảo bối, ta muốn vào xem."
"Không phải hắn đã nói là đất trồng rau rồi sao, vừa nghe đã biết lừa mình."
"Đúng vậy, nhưng ta vẫn muốn đi vào xem thử."
Bạch nhị lang chui ra nói: "Vào mà bị bắt gặp là sẽ bị phạt trượng rồi ngồi tù đấy."
"Không đâu, chúng ta cũng có lấy đồ bên trong đâu." Mãn Bảo nói một cách hiển nhiên: "Trong luật Tấn không có điều khoản này, các ngươi quên chúng ta từng hỏi tiên sinh rồi à."
Bạch Thiện Bảo cũng nóng lòng muốn thử, "Thế vào xem?"
"Nhân lúc người lớn đều không ở nhà, chúng ta đi!" Mãn Bảo đứng lên, xoay người định đóng cổng, sau đó liền nhìn thấy Đại Cát đang yên lặng đứng phía sau bọn họ.