Chương 580: Quan Tân
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]
Trong đám trẻ cùng lứa trong nhà, ngoài Đại Đầu, thì Nhị Nha là người có chủ kiến nhất, đừng nói Phùng thị, ngay đến Chu nhị lang bây giờ cũng không khuyên được bé.
Huống chi, Chu lão đầu và Tiền thị còn đồng ý.
Có bọn họ ủng hộ, Nhị Nha còn sợ cái gì?
Cho nên sáng sớm bé đã chuẩn bị tay nải, chờ đi cùng tứ thúc.
Tiểu Tiền thị bớt thời gian về nhà một chuyến, đưa cho Chu tứ lang hai hũ rau muối, một hũ cá và một hũ thịt heo, nàng nói: "Cái này làm theo phương thuốc Mãn Bảo đưa cho đấy, ta nếm thử rồi, ăn khá ngon, ta nghĩ có lẽ ở bên kia mấy đứa không hay nấu cơm, nên mang theo mấy hũ đồ ăn này, bao giờ muốn ăn thì chưng hay xào lại cũng được."
Chu tứ lang bước lên ngửi miệng hũ, thấy có mùi thơm nhàn nhạt bay ra thì không khỏi nuốt nước miếng, hai mắt tỏa sáng nhìn tiểu Tiền thị, "Đại tẩu, còn không ạ, cho đệ mang đi nhiều một ít."
"Hết rồi, có một chốc làm sao làm được nhiều như vậy?" Tiểu Tiền thị nói: "Đệ cứ cầm mấy hũ này đi trước, chờ lần sau đệ về ta sẽ làm thêm cho đệ."
"Thứ này có thể để rất lâu, cũng cần thời gian lên men, ăn trong một tháng không thành vấn đề." Tiểu Tiền thị nói cách ăn cho Nhị Nha, sau đó nói: "Trong này có bỏ thù du, hơi cay đấy, đừng để Mãn Bảo ăn quá nhiều."
Nhị Nha đáp vâng.
Tiểu Tiền thị hỏi Chu tứ lang, "Bao giờ đệ về tiếp?"
"Cái đấy thì không chắc, nhưng thành Ích Châu cũng cách đây không xa, đi cũng chỉ mất hai ngày, nên tầm một tháng chắc đệ sẽ về một lần, cũng phải lấy vài thứ cho mấy người Trang tiên sinh nữa."
Tiểu Tiền thị an tâm, hỏi: "Mãn Bảo có cao hơn không? Có cần phải may quần áo mới không? Ta đã mua hai mảnh vải cho nàng, tháng sau đệ về vừa kịp mang đi cho nàng."
Chu tứ lang không để ý Mãn Bảo có cao hơn hay không, có điều nghĩ có một tháng, hẳn là cũng không cao hơn mấy.
Bởi vậy lắc đầu.
Tiểu Tiền thị an tâm, lại hỏi các tiểu cô nương thành Ích Châu đang lưu hành màu sắc váy áo gì.
Chu tứ lang: . Hắn sao mà biết, mấy thứ như này không phải cứ tùy tiện làm một bộ là được rồi sao? Quần áo mới đó, có để mặc là tốt rồi.
Nhưng hiển nhiên bây giờ tiểu Tiền thị lại không nghĩ như vậy, nàng đã biết thêu hoa màu, bởi vậy nói với Chu tứ lang: "Đến thành Ích Châu, nếu Bạch tiểu thiếu gia có gửi thư về thì đệ cũng gửi nhờ một phong đi, hỏi xem Mãn Bảo thích màu sắc và hoa văn gì, với cả có cao lên hay béo lên không?"
Chu tứ lang gật đầu có lệ, hỏi: "Đại tẩu, sao chỉ có mỗi tẩu về đây, mấy người đại tỷ đâu ạ?"
"Quán không thể thiếu người, cho nên đại tỷ của đệ vẫn đang bận ở quán." Tiểu Tiền thị nói: "Ta sợ bảo Đại Đầu về thì nó không nói rõ ràng được, cho nên ta tự về một chuyến."
Chu lão đầu hỏi, "Một mình Hỉ có làm được không? Vị nàng nấu ra khác con."
Tiểu Tiền thị cười đáp: "Cha yên tâm đi, bữa tối hôm nay bọn con chỉ bán một ít mì và bánh bao màn thầu thôi. Còn có người của Quan đại gia để ý nữa, sẽ không có vấn đề gì đâu."
Chu lão đầu liền nhíu mày, "Mấy hôm nay Quan Tân vẫn đến quán cơm tìm Hỉ hả?"
Tiểu Tiền thị đáp vâng, nghĩ đến gần đây thái độ của cô cả cũng đã hơi hòa hoãn, nàng bèn uyển chuyển nói: "Cha, con cảm thấy Quan đại gia cũng không tệ."
Chu lão đầu liền hừ lạnh nói: "Có tốt đến đâu thì cũng là tên lưu manh không nhà, còn tham gia quân ngũ, không được!"
Chu tứ lang không khỏi nhìn tiểu Tiền thị, quan hệ của hắn với đại tỷ vẫn luôn rất tốt, cho nên rất quan tâm.
Tiểu Tiền thị thấy Chu lão đầu tức giận thì không nhắc đến chuyện này nữa, mà mấy người khác trong nhà họ Chu cũng không dám nói gì, ngay cả Tiền thị cũng không phát biểu ý kiến.
Đám người tan đi, Chu tứ lang liền không kiềm được lén đi tìm tiểu Tiền thị, "Đại tẩu, chuyện đại tỷ là sao thế ạ? Không phải đại tỷ đã từ chối hắn rồi sao?"
Tiểu Tiền thị thoáng nhìn ra ngoài, nhỏ giọng nói: "Từ chối rồi, nhưng vị Quan đại gia kia cứ rảnh là lại chạy đến quán cơm ngồi, gặp một số khách ăn khó chơi, hắn còn có thể nói chuyện giúp chúng ta, thường xuyên qua lại, thái độ của đại tỷ đệ đã mềm xuống rồi."
Tiểu Tiền thị nói: "Trước đó không lâu hắn bảo người tới nhà mình làm mai, bị cha từ chối thẳng luôn."
Chu tứ lang cảm thán: "Thế mà hắn vẫn có mặt mũi đến quán cơm gặp đại tỷ ạ?"
Tiểu Tiền thị liếc xéo hắn.
Chu tứ lang lại khinh thường nói: "Da mặt cũng dày thật, đại tỷ tốt như vậy, hắn chỉ là một tên lính lâu năm, dựa vào đâu mà cưới đại tỷ?"
Mà lúc này, lính lâu năm Quan Tân mới vừa kịp tới thành Ích Châu, hắn và đồng đội đến chỗ đóng quân trước, nộp công văn lên rồi lên phố tìm quán cơm ăn cơm tối.
Đồng đội vô cùng oán giận, "Thành Ích Châu còn chẳng bằng huyện thành ta, có mỗi bữa cơm cũng không bao, đây cũng tính là đi công tác xa mà."
"Chúng ta là hạ cấp tới gặp thượng cấp, họ không đuổi chúng ta đi đã là tốt rồi, ngươi còn muốn bao cơm?" Quan Tân nghe có người nói mấy quán cơm gần đây khá rẻ, liền chỉ mọi người đi qua đó.
Hắn hỏi giá cả nửa đường, cuối cùng chọn một quán cơm khá nhỏ, đồng đội lại không khỏi hậm hực, "Quan ca, gần đây huynh kẹt thế, hiếm khi mới lên phủ thành một lần, chúng ta đã không ăn thịt thì thôi, giờ đến rượu cũng không được uống nữa hả?"
Quan Tân đổ một chén nước sôi để nguội cho mình, nói: "Không có tiền."
Đồng đội trợn trắng mắt với hắn.
Quan Tân nói: "Ta đang để dành quân lương cưới vợ, mấy người các ngươi đã cưới vợ rồi, nghĩa ra còn phải biết tự bỏ tiền ăn tiết kiệm cho ta ấy."
"Gì vậy Quan ca, không phải nhà họ Chu đã từ chối huynh rồi sao?" Đồng đội thấy sắc mặt hắn không vui, vội vàng nói: "Đương nhiên, đệ cũng không có ý bảo Quan ca mời khách, chỉ là không phải lúc trước Dương đại nhân làm mai cho chúng ta, không phải có rất nhiều người thích Quan ca đó sao? Nếu huynh muốn lấy vợ đã sớm lấy được rồi, cho nên đệ mới tưởng.."
Quan Tân khoát tay nói: "Không có duyên, cho nên không phải đều đã cho các ngươi cưới đấy sao?"
Đang nói chuyện, bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên, "Giống như cũ, cho bọn cháu nhiều cơm chút."
Quan Tân quay đầu nhìn ra, liền thấy Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo đang xách hai cái giỏ đứng chờ bên ngoài, còn chủ quán thì vô cùng quen tay nhận lấy giỏ của bọn họ xách vào trong phòng bếp.
Quan Tân không khỏi đứng lên đón, "Mãn Bảo?"
Mãn Bảo quay đầu nhìn qua, nhìn thấy Quan Tân thì khẽ sửng sốt, sau đó cười rộ vẫy tay chào: "Quan đại ca đấy ạ, chào huynh."
Trên mặt Quan Tân đầy ý cười, vô cùng vui mừng nói: "Chào muội, muội đang làm gì ở đây thế? Đã lâu ta không thấy muội đến chỗ đại tỷ muội ăn cơm, sao lại ở thành Ích Châu rồi?"
"Muội đi theo tiên sinh, sao Quan đại ca lại ở chỗ này?"
"À, ta tới đưa công văn, sáng sớm mai sẽ về." Quan Tân vội vàng mời bọn Mãn Bảo vào quán ngồi, tuy bọn họ không quá thân quen, nhưng Quan Tân rất nhiệt tình, dù sao thì hắn cũng đang theo đuổi đại tỷ nhà người ta.
Quan Tân là binh cũ mới được triệu tới từ năm ngoái, nói kỹ ra, duyên phận hắn kết với nhà họ Chu còn có liên quan đến Mãn Bảo đấy.
Huống chi, Chu lão đầu và Tiền thị còn đồng ý.
Có bọn họ ủng hộ, Nhị Nha còn sợ cái gì?
Cho nên sáng sớm bé đã chuẩn bị tay nải, chờ đi cùng tứ thúc.
Tiểu Tiền thị bớt thời gian về nhà một chuyến, đưa cho Chu tứ lang hai hũ rau muối, một hũ cá và một hũ thịt heo, nàng nói: "Cái này làm theo phương thuốc Mãn Bảo đưa cho đấy, ta nếm thử rồi, ăn khá ngon, ta nghĩ có lẽ ở bên kia mấy đứa không hay nấu cơm, nên mang theo mấy hũ đồ ăn này, bao giờ muốn ăn thì chưng hay xào lại cũng được."
Chu tứ lang bước lên ngửi miệng hũ, thấy có mùi thơm nhàn nhạt bay ra thì không khỏi nuốt nước miếng, hai mắt tỏa sáng nhìn tiểu Tiền thị, "Đại tẩu, còn không ạ, cho đệ mang đi nhiều một ít."
"Hết rồi, có một chốc làm sao làm được nhiều như vậy?" Tiểu Tiền thị nói: "Đệ cứ cầm mấy hũ này đi trước, chờ lần sau đệ về ta sẽ làm thêm cho đệ."
"Thứ này có thể để rất lâu, cũng cần thời gian lên men, ăn trong một tháng không thành vấn đề." Tiểu Tiền thị nói cách ăn cho Nhị Nha, sau đó nói: "Trong này có bỏ thù du, hơi cay đấy, đừng để Mãn Bảo ăn quá nhiều."
Nhị Nha đáp vâng.
Tiểu Tiền thị hỏi Chu tứ lang, "Bao giờ đệ về tiếp?"
"Cái đấy thì không chắc, nhưng thành Ích Châu cũng cách đây không xa, đi cũng chỉ mất hai ngày, nên tầm một tháng chắc đệ sẽ về một lần, cũng phải lấy vài thứ cho mấy người Trang tiên sinh nữa."
Tiểu Tiền thị an tâm, hỏi: "Mãn Bảo có cao hơn không? Có cần phải may quần áo mới không? Ta đã mua hai mảnh vải cho nàng, tháng sau đệ về vừa kịp mang đi cho nàng."
Chu tứ lang không để ý Mãn Bảo có cao hơn hay không, có điều nghĩ có một tháng, hẳn là cũng không cao hơn mấy.
Bởi vậy lắc đầu.
Tiểu Tiền thị an tâm, lại hỏi các tiểu cô nương thành Ích Châu đang lưu hành màu sắc váy áo gì.
Chu tứ lang: . Hắn sao mà biết, mấy thứ như này không phải cứ tùy tiện làm một bộ là được rồi sao? Quần áo mới đó, có để mặc là tốt rồi.
Nhưng hiển nhiên bây giờ tiểu Tiền thị lại không nghĩ như vậy, nàng đã biết thêu hoa màu, bởi vậy nói với Chu tứ lang: "Đến thành Ích Châu, nếu Bạch tiểu thiếu gia có gửi thư về thì đệ cũng gửi nhờ một phong đi, hỏi xem Mãn Bảo thích màu sắc và hoa văn gì, với cả có cao lên hay béo lên không?"
Chu tứ lang gật đầu có lệ, hỏi: "Đại tẩu, sao chỉ có mỗi tẩu về đây, mấy người đại tỷ đâu ạ?"
"Quán không thể thiếu người, cho nên đại tỷ của đệ vẫn đang bận ở quán." Tiểu Tiền thị nói: "Ta sợ bảo Đại Đầu về thì nó không nói rõ ràng được, cho nên ta tự về một chuyến."
Chu lão đầu hỏi, "Một mình Hỉ có làm được không? Vị nàng nấu ra khác con."
Tiểu Tiền thị cười đáp: "Cha yên tâm đi, bữa tối hôm nay bọn con chỉ bán một ít mì và bánh bao màn thầu thôi. Còn có người của Quan đại gia để ý nữa, sẽ không có vấn đề gì đâu."
Chu lão đầu liền nhíu mày, "Mấy hôm nay Quan Tân vẫn đến quán cơm tìm Hỉ hả?"
Tiểu Tiền thị đáp vâng, nghĩ đến gần đây thái độ của cô cả cũng đã hơi hòa hoãn, nàng bèn uyển chuyển nói: "Cha, con cảm thấy Quan đại gia cũng không tệ."
Chu lão đầu liền hừ lạnh nói: "Có tốt đến đâu thì cũng là tên lưu manh không nhà, còn tham gia quân ngũ, không được!"
Chu tứ lang không khỏi nhìn tiểu Tiền thị, quan hệ của hắn với đại tỷ vẫn luôn rất tốt, cho nên rất quan tâm.
Tiểu Tiền thị thấy Chu lão đầu tức giận thì không nhắc đến chuyện này nữa, mà mấy người khác trong nhà họ Chu cũng không dám nói gì, ngay cả Tiền thị cũng không phát biểu ý kiến.
Đám người tan đi, Chu tứ lang liền không kiềm được lén đi tìm tiểu Tiền thị, "Đại tẩu, chuyện đại tỷ là sao thế ạ? Không phải đại tỷ đã từ chối hắn rồi sao?"
Tiểu Tiền thị thoáng nhìn ra ngoài, nhỏ giọng nói: "Từ chối rồi, nhưng vị Quan đại gia kia cứ rảnh là lại chạy đến quán cơm ngồi, gặp một số khách ăn khó chơi, hắn còn có thể nói chuyện giúp chúng ta, thường xuyên qua lại, thái độ của đại tỷ đệ đã mềm xuống rồi."
Tiểu Tiền thị nói: "Trước đó không lâu hắn bảo người tới nhà mình làm mai, bị cha từ chối thẳng luôn."
Chu tứ lang cảm thán: "Thế mà hắn vẫn có mặt mũi đến quán cơm gặp đại tỷ ạ?"
Tiểu Tiền thị liếc xéo hắn.
Chu tứ lang lại khinh thường nói: "Da mặt cũng dày thật, đại tỷ tốt như vậy, hắn chỉ là một tên lính lâu năm, dựa vào đâu mà cưới đại tỷ?"
Mà lúc này, lính lâu năm Quan Tân mới vừa kịp tới thành Ích Châu, hắn và đồng đội đến chỗ đóng quân trước, nộp công văn lên rồi lên phố tìm quán cơm ăn cơm tối.
Đồng đội vô cùng oán giận, "Thành Ích Châu còn chẳng bằng huyện thành ta, có mỗi bữa cơm cũng không bao, đây cũng tính là đi công tác xa mà."
"Chúng ta là hạ cấp tới gặp thượng cấp, họ không đuổi chúng ta đi đã là tốt rồi, ngươi còn muốn bao cơm?" Quan Tân nghe có người nói mấy quán cơm gần đây khá rẻ, liền chỉ mọi người đi qua đó.
Hắn hỏi giá cả nửa đường, cuối cùng chọn một quán cơm khá nhỏ, đồng đội lại không khỏi hậm hực, "Quan ca, gần đây huynh kẹt thế, hiếm khi mới lên phủ thành một lần, chúng ta đã không ăn thịt thì thôi, giờ đến rượu cũng không được uống nữa hả?"
Quan Tân đổ một chén nước sôi để nguội cho mình, nói: "Không có tiền."
Đồng đội trợn trắng mắt với hắn.
Quan Tân nói: "Ta đang để dành quân lương cưới vợ, mấy người các ngươi đã cưới vợ rồi, nghĩa ra còn phải biết tự bỏ tiền ăn tiết kiệm cho ta ấy."
"Gì vậy Quan ca, không phải nhà họ Chu đã từ chối huynh rồi sao?" Đồng đội thấy sắc mặt hắn không vui, vội vàng nói: "Đương nhiên, đệ cũng không có ý bảo Quan ca mời khách, chỉ là không phải lúc trước Dương đại nhân làm mai cho chúng ta, không phải có rất nhiều người thích Quan ca đó sao? Nếu huynh muốn lấy vợ đã sớm lấy được rồi, cho nên đệ mới tưởng.."
Quan Tân khoát tay nói: "Không có duyên, cho nên không phải đều đã cho các ngươi cưới đấy sao?"
Đang nói chuyện, bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên, "Giống như cũ, cho bọn cháu nhiều cơm chút."
Quan Tân quay đầu nhìn ra, liền thấy Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo đang xách hai cái giỏ đứng chờ bên ngoài, còn chủ quán thì vô cùng quen tay nhận lấy giỏ của bọn họ xách vào trong phòng bếp.
Quan Tân không khỏi đứng lên đón, "Mãn Bảo?"
Mãn Bảo quay đầu nhìn qua, nhìn thấy Quan Tân thì khẽ sửng sốt, sau đó cười rộ vẫy tay chào: "Quan đại ca đấy ạ, chào huynh."
Trên mặt Quan Tân đầy ý cười, vô cùng vui mừng nói: "Chào muội, muội đang làm gì ở đây thế? Đã lâu ta không thấy muội đến chỗ đại tỷ muội ăn cơm, sao lại ở thành Ích Châu rồi?"
"Muội đi theo tiên sinh, sao Quan đại ca lại ở chỗ này?"
"À, ta tới đưa công văn, sáng sớm mai sẽ về." Quan Tân vội vàng mời bọn Mãn Bảo vào quán ngồi, tuy bọn họ không quá thân quen, nhưng Quan Tân rất nhiệt tình, dù sao thì hắn cũng đang theo đuổi đại tỷ nhà người ta.
Quan Tân là binh cũ mới được triệu tới từ năm ngoái, nói kỹ ra, duyên phận hắn kết với nhà họ Chu còn có liên quan đến Mãn Bảo đấy.