Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 570: Tìm diều

[HIDE-THANKS]
Ba người đều tức giận, diều này bọn họ mất cả một ngày mới làm xong, hơn nữa bất kể là diều hoa của Mãn Bảo, hay diều sâu của Bạch nhị, hoặc diều hổ của Bạch Thiện Bảo, đều có sự giúp đỡ của hai người còn lại.

Có thể nói ba cái diều đều là tâm huyết của bọn họ, rõ ràng nó xịn xò như vậy, nhóm người này dựa vào đâu mà nói là xấu?

Nếu không phải bọn họ đông người, Mãn Bảo thật sự rất muốn đánh với bọn họ một trận, dù sao tiên sinh cũng đang ở giữa sườn núi, còn bọn họ ở chân núi, có đánh cũng không ai biết.

Đối phương cũng đang thấy sôi máu, khí thế rào rạt trừng mắt nhìn bọn họ, định chờ bọn họ ra tay trước rồi đánh trả.

Cuối cùng vẫn là lý trí của Bạch Thiện Bảo chiếm thế thượng phong, cậu một tay giữ chặt Mãn Bảo, một tay giữ chặt Bạch nhị lang, nói: "Chúng ta đi tìm diều trước."

Chỉ cần tìm được diều trước, hừ hừ..

Đám thiếu niên đối diện cũng hừng hực ý chí chiến đấu, xắn tay áo tích cực đi tìm diều của họ, muốn tìm được trước ba người Mãn Bảo.

Mãn Bảo vốn đang muốn tự tìm không khỏi lôi công cụ gian lận là Khoa Khoa ra, hỏi: "Khoa Khoa, diều của bọn ta rơi ở đâu?"

Khoa Khoa trầm mặc một chút rồi nói: "Bây giờ ta mới chỉ rà quét được trong phạm vi 150 mét thôi."

"Oa, ngươi lại siêu hơn rồi à?"

Nói thừa, lần trước Mãn Bảo thu thập được nhiều thứ tốt vào trong Bách Khoa Quán như vậy, nó được chia bao nhiêu tích phân, sao có thể không ưu hóa chính mình chứ?

"Vậy diều ở đâu?"

"Không ở trong 150 mét này."

Mãn Bảo liền quay sang nhìn Bạch Thiện Bảo, nhỏ giọng hỏi, "Chúng ta đi mau, vừa nãy diều rơi ở bên kia đúng không?"

Bạch Thiện Bảo nhìn theo hướng bé chỉ, nắm ngón tay bé di chuyển dịch sang bên cạnh một chút, sau đó để tay bé chỉ vào phía rừng cây xa xa, nói: "Ở phía kia."

Mãn Bảo lập tức nhấc chân đi về phía đó.

Bạch Thiện Bảo và Bạch nhị lang vội vàng đuổi theo.

Đám thiếu niên kia thấy thế cũng mau chóng đi theo bọn họ.

Mãn Bảo thấy bọn họ bám theo sát nút, dứt khoát giơ chân chạy hùng hục.

Bạch Thiện Bảo: .

Cậu trầm mặc một chút, chỉ đành túm Bạch nhị lang đuổi theo.

Bạch nhị lang tức giận đến nỗi kêu toáng lên: "Chúng ta đi tìm diều, là tìm diều đấy, không phải thi chạy, ngươi chạy cái gì chứ?"

Đương nhiên Bạch Thiện Bảo biết thế, hơn nữa cậu biết Mãn cũng hiểu điều này, bé dám chạy như thế tất nhiên là có nguyên nhân.

Đám thiếu niên vốn đang đi theo thấy bọn họ chạy thì theo bản năng chạy theo hai bước, sau đó cảm thấy không đúng lại dừng lại.

Thiếu niên dẫn đầu mắng bọn họ "Ngu xuẩn", sau đó nói: "Kệ bọn họ đi, chúng ta cứ cẩn thận tìm diều, diều kia rơi ở hướng này, mọi người để ý trên cây và trong bụi cỏ."

Sáu người đồng ý, tản ra tìm.

Mà Mãn Bảo thì chạy nhanh như chớp cả một quãng xa, sau đó dừng lại chờ bọn Bạch Thiện Bảo bắt kịp mới tiếp tục đi lên phía trước.

Bạch nhị lang oán giận: "Tìm diều mà tìm kiểu đấy à?"

"Chỗ này vẫn còn gần đấy, chắc chắn diều không ở đây, chúng ta lại đi lên phía trước một chút."

Bạch Thiện Bảo hỏi: "Chẳng may có ngọn gió nào thổi nó bay về đây thì sao?"

"Không phải ngươi chỉ cây kia nói chúng nó rơi ở đó sao?"

Bạch Thiện Bảo cảm thấy mệt tim, nhưng cũng không muốn quay lại, cậu bèn dẫn đầu đi lên phía trước, "Được rồi, chúng ta đi thôi."

Ba người vừa nhìn ngó quanh quất vừa đi lên phía trước, dọc theo đường đi không tìm thấy diều của bọn họ nhưng lại nhặt được ba cái diều khác, có hai cái còn trông rất mới, có vẻ chỉ mới rơi xuống đây được một hai ngày, thậm chí là mới hôm nay, còn một cái thì trông khá cũ, chắc đã rơi vài ngày rồi.

Ba người nhặt hết không chê bai, nghĩ trên đường về còn có thể hỏi xem ai làm rơi rồi trả lại cho người ta.

Ba người kéo diều đi lên phía trước, sau đó Khoa Khoa vẫn luôn im lặng đột nhiên nói: "Ta quét được một cái, ký chủ cứ đi thẳng về hướng bên trái."

Mãn Bảo vốn đang đi thẳng tắp nghe thế thì rẽ trật sang trái một chút, Bạch Thiện Bảo và Bạch nhị lang vừa tìm kiếm trong lùm cây vừa đi theo bé về phía bên trái.

Mãn Bảo đi một hồi lâu nhưng vẫn không nhìn thấy gì, không kiềm được hỏi, "Ở đâu?"

Khoa Khoa vốn định trực tiếp nói cho bé, đột nhiên nghĩ tới điều gì, trầm mặc một chút rồi nói: "Ngươi đoán xem?"

Mãn Bảo gãi đầu, nhìn trái ngó phải một lúc rồi nói: "Không thấy ở dưới đất, diều của chúng ta to như vậy, có phải là bị mắc trên cây không?"

Mãn Bảo ngẩng đầu nhìn lên cây, vừa ngửa đầu nhìn khắp nơi vừa đi lên phía trước, suýt nữa thì đâm cả vào cây.

Bạch Thiện Bảo cũng theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên trên, vốn đang định thu hồi tầm mắt thì lại đột nhiên nhìn thấy gì đó, chỉ vào một tán cây xum xuê, hỏi: "Các ngươi xem, có phải trên đó có diều không?"

Mãn Bảo và Bạch nhị lập tức thò đầu lại gần, nhìn một hồi lâu mới nói: "Đúng là có thật, có chút màu đỏ, trông có vẻ rất đẹp."

Bạch nhị mờ mịt, "Diều sâu to của ta có màu đỏ ư? Không phải chủ yếu là màu vàng sao?"

"Diều của ngươi không có, biết đâu diều mỹ nhân có thì sao?"

Bạch nhị cẩn thận hồi tưởng, diều mỹ nhân nhỏ hơn diều sâu to của cậu rất nhiều, lúc ấy lại bay cao, cậu đã không quá nhớ rõ nó có màu gì.

Cơ mà có khả năng như lời Mãn Bảo nói lắm.

Vì thế ba người đứng dưới tàng cây, cùng nhau ngẩng đầu nhìn cây đại thụ cao lớn, hỏi: "Vậy phải lấy xuống kiểu gì đây?"

Bạch nhị lang: "Trèo cây?"

Cậu vừa dứt lời, liền cùng Mãn Bảo Bạch Thiện Bảo chột dạ nhìn về phía Đại Cát vẫn luôn đứng im đằng sau.

Đại Cát yên lặng nhìn bọn họ.

Ba người lại đồng loạt quay đầu đi, nhỏ giọng nói thầm: "Ta chưa từng trèo cây nào cao như thế."

"Ta cũng chưa, thấy hơi sợ," Mãn Bảo nói: "Hẳn là vừa nãy nên bảo tứ ca đi cùng, tứ ca ta giỏi lắm, mấy cây rất cao trong thôn hắn đều trèo hết rồi."

Bạch Thiện Bảo và Bạch nhị lang vẫn còn ký ức với việc Chu tứ lang trèo cây, rối rít gật đầu.

Bạch nhị lang nói: "Không thì quay về gọi Chu tứ ca tới?"

Bạch Thiện Bảo: "Không được, giờ chúng ta đi từ đây về chắc chắn sẽ đụng phải mấy người kia, bọn họ mà thấy chúng ta về gọi người chắc chắn sẽ biết chúng ta tìm được rồi."

Bạch nhị lang hỏi: "Vậy phải làm sao đây?"

Mãn Bảo quay đầu nhìn Đại Cát, Bạch Thiện Bảo cũng quay đầu nhìn Đại Cát, Bạch nhị lang cũng quay đầu theo.

Đại Cát: .

Ba người cùng nhau vây quanh Đại Cát, luân phiên hỏi: "Đại Cát, huynh biết trèo cây không?"

"Đại Cát, huynh có thể bay vèo một cái lên cây không?"

"Đại Cát, hay là huynh lấy diều giúp bọn ta đi?"

Các chủ nhân nhỏ đã lên tiếng, Đại Cát còn có thể từ chối sao?

Hắn thở dài, đứng dưới tàng cây, xắn tay áo nói: "Ba người lùi ra phía sau một chút."

Ba người lập tức lùi ra sau.

Khoa Khoa trong đầu Mãn Bảo không nói câu nào, chờ Đại Cát đã sắp trèo tới nơi, nó mới nói: "Không phải cái này."

Mãn Bảo: .

Khoa Khoa lại nói: "Nhưng cũng ở gần đây thôi, có điều đám người đi sau ký chủ cũng tìm tới đây rồi."

Giọng vừa mới dứt, đám thiếu niên kia đã phát hiện ra bọn họ, có một người trong số họ kêu lên, bọn họ liền ùa tới đây, cùng ngẩng đầu nhìn về phía ngọn cây, hỏi: "Các ngươi tìm được rồi?"

"Này cũng rớt quá cao rồi đó?"

"Ê, người của ngươi có thể mang cả diều của ta xuống được không?"

Có thể chứ, chỉ là bọn họ sẽ "bất cẩn" dẫm một cái vào diều mỹ nhân, làm diều mỹ nhân trở nên xấu xí mà thôi.

Đang nghĩ như vậy, Đại Cát đã trèo đến bên chiếc diều đột nhiên nói: "Thiếu gia, đây không phải là diều của chúng ta."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 571: Đánh cược

[HIDE-THANKS]
Ba người Bạch Thiện Bảo: .

Các thiếu niên nghe thấy vậy thì lập tức cười phá lên, cậu chàng cầm đầu lập tức vung tay hô: "Mau mau mau, mọi người mau tản ra tìm, nhất định phải tìm được diều của chúng ta trước bọn họ."

Mãn Bảo hỏi Khoa Khoa: "Rốt cuộc nó ở đâu? Thôi, ngươi không cần nói cho ta, tự chúng ta tìm, ta cũng không tin chúng ta sẽ không tìm được trước bọn họ!"

Vì thế ba người cũng vứt bỏ Đại Cát vẫn đang ở trên cây, tự chạy đi tìm quanh đó.

Đại Cát trên cây: .

Hắn ưu thương thở dài, chấp nhận số phận mang cái diều này xuống, nhưng tất nhiên hắn sẽ không kiên nhẫn gỡ bỏ đống dây diều bị rối thành một nùi đang quấn chặt vào nhánh cây.

Nên hắn dứt khoát rút một cái đao ngắn ra, trực tiếp cắt hết số dây đó, sau đó cầm cánh diều cẩn thận trượt xuống.

Kết quả hắn còn chưa chạm chân xuống đất, đã nghe thấy một thiếu niên kêu lên: "Ta tìm thấy rồi, ta tìm thấy rồi, ở trên cây này.."

"Ở đâu, ở đâu? Oa, cao quá, thế này phải lấy kiểu gì?"

"Người hầu của ba người kia đâu? Hắn biết trèo cây."

Đại Cát: .

Đại Cát giảm tốc độ, chậm rì trượt xuống dưới đất, sau đó nhìn cánh diều mới gỡ xuống, khẽ nhíu mày.

Bọn Mãn Bảo cũng chạy tới xem, vừa ngẩng đầu liền thấy con diều mắc ở trên cây, chỉ nhìn một cái là bọn họ đã chắc chắn kia chính là diều của bọn họ.

Bởi vì cái đầu con sâu của Bạch nhị lang đang chúc xuống dưới, bọn họ nhìn rất rõ ràng.

Thế mà bị bọn họ tìm được trước rồi..

Ba người trừng mắt nhìn đám thiếu niên kia, có điều nhớ tới điều gì, ba người lại thấy vui sướng, cười khà khà nói: "Các ngươi biết trèo cây không?"

"Bọn ta không, nhưng các ngươi thì biết trèo sao?" Vốn đang định gọi người hầu của Bạch Thiện Bảo lấy cho, nhưng thấy bọn họ như vậy, các thiếu niên cũng cố chấp, kêu lên: "Chúng ta không biết trèo cây, nhưng chúng ta đập xuống được!"

"Đúng vậy, cứ lấy gậy đập xuống là được."

Hai cái diều này không mắc vào cây cao như cây trước, cho nên chỉ cần tìm một cái gậy dài chút là có thể khều được diều.

Mãn Bảo chê bai: "Diều có tốt đến đâu bị các ngươi đập mấy nhát cũng hỏng, các ngươi muốn lấy diều, hay là phá diều vậy?"

"Nói đến cùng thì các ngươi vẫn muốn để người hầu của các ngươi trèo lên đoạt công đầu chứ gì?"

Mãn Bảo liền hừ một tiếng: "Chúng ta chẳng cần cho Đại Cát trèo lên cũng có thể trèo lên lấy được."

Bạch Thiện Bảo và Bạch nhị lang đồng loạt nói: "Đúng vậy!"

"Bọn ta không tin!"

Mãn Bảo: "Nếu không thì đánh cược đi, nếu bọn ta có thể trèo lên lấy xuống thì các ngươi thua, nếu bọn ta không lấy xuống được, thì bất kể các ngươi có lấy xuống được không, đều tính là bọn ta thua."

"Cược cái gì?"

Mãn Bảo: "Nếu bọn ta có thể lấy xuống, ngươi phải cầm diều của mình hô ba tiếng" diều xấu ", sau đó nói với diều sâu to của sư đệ ta ba tiếng" diều đẹp ". Thế nào, có dám cược không?"

Các thiếu niên bàn bạc một lúc, bọn họ nghiêm túc đánh giá dáng vẻ và tuổi tác của ba người Bạch Thiện Bảo, cảm thấy bọn họ trông xấp xỉ nhau, thậm chí còn có vẻ nhỏ hơn bọn họ một hai tuổi, bởi vậy chẳng sợ chút nào, nói: "Cược thì cược, ai sợ ai, nhưng chúng ta phải nói rõ ràng trước, không thể để người hầu của các ngươi hỗ trợ."

Ba người Mãn Bảo đồng loạt đáp: "Không thành vấn đề."

Sau đó ba bọn họ xúm lại một chỗ thảo luận, "Ai lên?"

Bạch Thiện Bảo nói: "Oẳn tù tì đi."

Mãn Bảo: "Thắng lên, hay là thua lên?"

Bạch nhị lang: "Đương nhiên là thắng lên, hiếm khi được quang minh chính đại trèo cây một lần."

Vì thế ba người liền cho tay ra sau lưng, đọc "Kéo búa bao", sau đó đồng thời giơ tay, thấy không phân thắng bại lại tiếp tục, không ngừng chút nào.

Cuối cùng Mãn Bảo vẫn luôn may mắn chiến thắng.

Bé cười khanh khách, chạy đi mượn đao ngắn của Đại Cát rồi dắt ở trên eo, sau đó vén váy cố định ở thắt lưng, rồi trực tiếp ôm cây trèo thoăn thoắt.

Bảy người thiếu niên há hốc miệng nhìn, không thốt nổi một tiếng.

Mãn Bảo nhanh chóng trèo tới nơi, sau đó leo lên một cành cây chắc chắn, rồi dùng đao cắt hết chỗ dây bị mắc, sau đó lại gài hai cái diều sau lưng, cuối cùng ôm cây trượt xuống.

Bảy thiếu niên chậm rãi khép miệng lại.

Bởi vì đã đánh cược với bọn họ, nên Mãn Bảo không làm bộ bất cẩn dẫm vào diều bọn họ nữa, mà trực tiếp cõng hai cái diều nhảy xuống đất, trả diều mỹ nhân cho bọn họ, sau đó hếch cằm với bảy người, "Nói đi."

Bảy thiếu niên: .

Bạch nhị lang liền lấy diều sâu to của mình, nhanh nhẹn ra đứng trước mặt các thiếu niên kia, còn hướng đầu sâu về phía bọn họ.

Bảy thiếu niên không nỡ nhìn thẳng xoay đầu đi, để bọn họ tự gọi diều của mình là diều xấu thì không sao, nhưng muốn bọn họ khen một cái diều sâu xấu như vậy là diều đẹp, thì đó thật sự là quá trái lương tâm bọn họ.

Nhưng dưới sự cưỡng ép của ba người, bảy người vẫn không thể không vứt bỏ nỗi hổ thẹn này, trái lương tâm nhỏ giọng nói với diều sâu to: "Diều đẹp, diều đẹp, diều đẹp.."

Mãn Bảo khẽ xoa lỗ tai nói: "Không nghe rõ."

Bạch Thiện Bảo và Bạch nhị lang cũng gật đầu, "Đúng vậy, không nghe rõ."

Mặt thiếu niên cầm đầu đỏ lên, tức giận hô:" "Diều đẹp, diều đẹp.. Như vậy được chưa?"

"Thế còn tạm được," Bạch Thiện Bảo lấy diều sâu to của Bạch nhị lang, ngắm tỉ mỉ rồi nói: "Rõ ràng rất giống sâu mà, vì sao các ngươi nói nó xấu?"

"Giống chỗ nào? Không phải sâu to là con hổ* sao?"

*Theo tiếng Trung Quốc, 虫 (trùng) là sâu, nhưng thêm chữ to (đại) -> 大虫 (đại trùng) lại có nghĩa là hổ.

Bạch Thiện Bảo: "Diều của ta mới là hổ, sâu to này là sâu róm."

"Diều sâu róm cũng không phải như vậy," thiếu niên nói đến đây thì đột nhiên chỉ vào một cái diều đang bay trên trời, nói: "Kia kìa, có nhìn thấy không, đó mới là diều sâu róm."

Ba người cùng nhau ngẩng đầu nhìn thử, Mãn Bảo là người tỏ vẻ khinh bỉ đầu tiên, "Đùa nhau à, sao miệng sâu róm lại màu đỏ? Còn đỏ lòe loẹt, đỏ sặc sỡ như vậy."

"Đúng, rõ ràng miệng sâu róm là màu đen mà," Bạch nhị lang vô cùng khẳng định: "Ta đã bắt rất nhiều sâu róm, biết rất rõ."

"Với cả màu sắc của thân con sâu kia cũng rất chói, Bạch nhị nhuộm thân con sâu từ màu xanh lục ra màu vàng ta đã cảm thấy quá đáng lắm rồi, kết quả cái diều sâu này còn quá đáng hơn."

Các thiếu niên đều sợ ngây cả người, "Ai, ai nói diều sâu róm là phải làm y như con sâu róm? Hơn nữa con sâu này của các ngươi cũng đâu giống sâu thật đâu, không phải cũng vẽ đủ thứ màu lên đấy sao?"

"Sâu róm của ta là một con sâu mới chui từ bụi hoa ra, cho nên dính ít màu khác nữa."

Thiếu niên cầm đầu bị những lời này làm cho tức đến bật cười, hỏi: "Rốt cuộc vì sao bọn ta lại phải ở đây nói mấy lời thừa thãi này với các ngươi nhỉ?"

Ba người Mãn Bảo nhìn hắn như kẻ ngốc, "Ai mà biết?"
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 572: Xung đột

[HIDE-THANKS]
Đại Cát chờ bọn họ cãi nhau xong, lúc này mới cầm diều bước lên, "Thiếu gia, Mãn tiểu thư, đây là diều ta mới lấy xuống."

Mãn Bảo bèn cúi đầu nhìn thử, không kìm được òa lên, cầm lên nhìn kỹ, kinh ngạc nói: "Đúng là một cái diều đẹp."

Bạch Thiện Bảo cũng cảm thấy rất đẹp, quan sát rồi hỏi: "Là phượng hoàng đúng không?"

"Đúng là phượng hoàng," thiếu niên phía bên kia cũng sấn lên xem, cậu chàng cầm đầu nói: "Còn làm từ vải lụa, diều như này chỉ có người quyền quý mới làm được thôi, đây là chiếc diều các ngươi vừa lấy từ trên cây xuống?"

Ba người đồng loạt gật đầu.

Đám thiếu niên hâm mộ bọn họ may mắn, kiểm tra một lúc rồi nói: "Khung diều vẫn tốt, vải lụa cũng chưa bị rách, chỉ cần sửa lại một chút là bay được thôi."

Mãn Bảo cực kỳ thích hình vẽ này, quan trọng nhất là màu nó rất đẹp mà trông vẫn thật, bé nửa ôm vào ngực, nhìn về phía Bạch Thiện Bảo.

Bạch Thiện Bảo hào phóng khoát tay: "Cho ngươi đó."

Mãn Bảo hoan hô, "Trong túi đồ của chúng ta có dây diều dự phòng, bây giờ chúng ta đi nối dây đi."

"Được."

Bọn Bạch Thiện Bảo định lên trên núi, tất nhiên các thiếu niên cũng lên, hai đám người đồng hành, tuổi lại xấp xỉ, liền không kiềm được trò chuyện, Mãn Bảo hỏi bọn họ trước, "Các ngươi tên là gì?"

"Ta tên Kỳ Giác."

"Ta tên Đan Dư."

* * *

"Thế các ngươi tên là gì?"

Ba người Mãn Bảo cũng tự giới thiệu mình, nói: "Tiên sinh của bọn ta và tiên sinh các ngươi là sư huynh đệ, chúng ta cũng kết sư huynh đệ đi."

Kỳ Giác hừ nói: "Bọn ta lớn hơn ngươi."

Mãn Bảo ngựa quen đường cũ, nói: "Xếp theo thời gian nhập môn đi, ta bái tiên sinh từ năm Đại Trinh thứ 6, các ngươi nhập học từ năm nào?"

Đám thiếu niên: .

Mãn Bảo thấy thế thì hiểu ngay, bé đắc ý, "Vậy ta lớn hơn các ngươi rồi, các ngươi phải gọi ta là sư tỷ nha."

Đám thiếu niên không đoái hoài tới bé, rối rít cất bước nhanh hơn.

Bạch Thiện Bảo và Bạch nhị lang thấy thế thì vui vẻ, lập tức đuổi theo bọn họ, "Các sư đệ, thư viện của các ngươi tên là gì, ở đâu thế, bao giờ chúng ta đến tìm các ngươi chơi nhé."

Đám thiếu niên tức chết, không muốn để ý đến ba người này, Đan Dư đằng trước suýt thì cất bước chạy.

Hai đám người ngươi đi ta đuổi về phía sườn núi, những chỗ trống trải dọc đường càng ngày càng xuất hiện nhiều người thả diều, Mãn Bảo xách diều đẹp trên tay, tuy nó làm giảm tốc độ của bé, nhưng bé vẫn cố bám sát các thiếu niên đòi bọn họ gọi sư tỷ.

"Ê, đứng lại!"

Một tiếng hét lớn thình lình vang lên, Mãn Bảo theo bản năng nghiêng đầu về phía âm thanh phát ra, nhưng bước chân vẫn đuổi theo người phía trước không dừng.

"Nói ngươi đấy, thế mà vẫn chạy?" Một roi vượt khoảng không vút tới, Mãn Bảo kinh ngạc khẽ nghiêng mình, nhưng không tránh thoát được, may mà đã bị Đại Cát một tay tóm gọn.

Mãn Bảo nhíu mày, lúc này mới nhìn về phía người vung roi, là một cô nhóc khá lớn, đang cầm roi trừng mắt lạnh lùng nhìn bé.

Bạch Thiện Bảo và Bạch nhị lang thấy thế lập tức chạy về, nhìn Mãn Bảo trước, xác nhận bé không bị thương mới trừng mắt nhìn về phía người nọ, cả giận nói: "Ngươi là ai, sao lại vô duyên vô cớ đánh người?"

Các thiếu niên đã đi rất xa cũng vòng ngược lại đây.

Cô nương cầm roi nhăn mày, sắc mặt rất lạnh, "Các ngươi thật to gan, biết ta là ai không?"

Mãn Bảo đẩy Bạch Thiện Bảo đang che trước người bé ra, hếch cằm nói: "Trên mặt ngươi cũng chẳng có chữ, vô duyên vô cớ hỏi chính ngươi là ai, bọn ta không phải thần tiên, sao mà biết được?"

"Ngươi!" Hiển nhiên đối phương không ngờ Mãn Bảo còn dám phản bác nàng, bèn duỗi tay lắc chiếc đai lưng trên eo mình.

Ba tên nhà quê vẫn trố mắt nhìn nàng, trên mặt đầy vẻ vô tội.

Kỳ Giác lặng lẽ đi ra phía sau ba người, nhỏ giọng nói với thanh âm chỉ bọn họ mới nghe thấy: "Hoa văn trên đai này chỉ có hạ nhân ở phủ Ích Châu vương mới có.."

Lúc này bọn Mãn Bảo mới hiểu, nhưng bọn họ vẫn trưng vẻ mặt vô tội nhìn đối phương, ra vẻ mình vẫn không biết!

Hai bên giằng co trong im lặng một lúc, phía đối diện thấy bọn họ có vẻ không biết thật, cũng có thể là giả ngu giả ngơ, bèn cười lạnh nói: "Hóa ra là mấy tên nhà quê đến từ chỗ khác, thảo nào không hiểu quy củ thành Ích Châu."

"Cho dù ta đến từ đâu, thì đây cũng vẫn là Đại Tấn, ta chỉ cần biết quy củ của Đại Tấn là được, ví dụ như, vô cớ đánh người thì phải chịu phạt." Bạch Thiện Bảo cũng đáp trả bằng một nụ cười lạnh, "Ngươi ngạo mạn vô lễ, còn ương ngạnh, rõ ràng không quen biết gì nhau, nhưng vừa gặp mặt đã dùng roi đánh người, không tiễn ngươi đến nha môn chịu quản giáo, người khác còn tưởng người Đại Tấn ta đều vô lễ vậy đấy."

Không ít người đều tụm lại đây hóng chuyện, thấy Bạch Thiện Bảo tuổi còn nhỏ, lại có thể nói ra những lời như vậy, liền có người cao giọng hô: "Nói rất đúng!"

Câu này như một chốt mở, không ít người đều hô "Hay".

Tỳ nữ thấy hơi chột dạ, nhưng vẫn nắm roi cố gắng trấn định nói: "Sao lại không liên quan? Diều trong tay nàng là của tiểu thư nhà bọn ta, đây chính là diều phượng hoàng do thợ thủ công làm, cái vải lụa kia.."

"Hóa ra ngươi nói cái này hả," Mãn Bảo cắt ngang lời nàng nói, trên mặt đầy vẻ không vui, "Đây là diều chúng ta tìm thấy trên một cái cây rất cao, lúc ấy tán cây che mất nó, chỉ thấy được một phần diều, bọn ta tưởng là của mình cho nên đã mất rất nhiều công lấy xuống."

"Đó là diều hôm qua chúng ta làm mất, hôm nay đang định đi tìm.."

"Vậy ngươi thấy ta cầm, không phải là nên thân thiện xin ta trả cho ngươi sao?" Mãn Bảo lại cắt ngang lời nàng lần nữa, nói liếng thoắng: "Nhưng ngươi vừa thấy đã quát mắng, còn vung roi, ai mà biết được ngươi là ai?"

Mọi người nhìn cô tỳ nữ, bắt đầu bàn tán, sau đó lại thấy một vòng thiếu nữ và hạ nhân tiến lại gần.

Vòng tản ra, một cô nương tầm mười sáu mười bảy tuổi xinh đẹp bước ra, cô nàng mặc váy thêu hoa rực rỡ, vừa nhìn đã biết không đơn giản.

Nàng cười nhạt bước lên, khẽ gật đầu với mấy người Mãn Bảo, nói: "Hạ nhân vô lễ, xin cô nương thứ lỗi, diều này là vật yêu quý của tiểu thư nhà chúng tôi, xin cô nương trả lại."

Mãn Bảo cười nhạt đáp lại, gật đầu nói: "Không dám, cho dù không gặp các ngươi, chờ về lại thành, bọn ta cũng sẽ giao đồ bị mất cho nha huyện. Có điều diều này mắc ở trên cao, cây đó còn không dễ trèo, là Đại Cát nhà ta mạo hiểm tính mạng mới lấy xuống được."

Đại Cát hơi tiến lên hành lễ.

Tỳ nữ xinh đẹp khẽ khựng lại một chút rồi lấy một thỏi bạc từ trong túi ra, nói: "Đây là tiền thưởng của tiểu thư chúng tôi."

Mãn Bảo liền nói: "Tiền thưởng thì thôi, cứ bảo tiểu thư nhà ngươi nói một câu cảm ơn với Đại Cát nhà ta, hoặc đưa ít thù lao là được. Còn tiền thưởng, lúc nào về bọn ta sẽ tự đưa."

Đại Cát ngoan ngoãn đứng im đằng sau.

Bạch Thiện Bảo liên tục gật đầu, "Không sai, trông có vẻ diều này rất quan trọng với các ngươi, Đại Cát nhà chúng ta giúp tiểu thư các ngươi một đại ân rồi đấy, thù lao gì đó cũng có thể miễn, nói tiếng cảm ơn là được."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 573: Nổi giận

[HIDE-THANKS]
Bảo tiểu thư các nàng nói cảm ơn?

Tuy tỳ nữ xinh đẹp vẫn giữ nguyên nụ cười, nhưng trong mắt lại tràn đầy khinh miệt, chỉ là bây giờ đang có không ít người vây xem.

Nàng không ngốc, biết mấy người này rất thích tám chuyện, cho dù có thể áp chế bọn họ, thì cũng không được lợi gì cho tiểu thư.

Bởi vậy nàng cười hành lễ, xoay người lấy hai thỏi bạc đưa cho Đại Cát: "Đa tạ ngươi lấy diều giúp, bạc này là thưởng cho ngươi."

Đại Cát thoáng nhìn Bạch Thiện Bảo, không nhúc nhích.

Biểu cảm trên mặt tỳ nữ xinh đẹp hơi cứng lại, khẽ liếc Mãn Bảo đang cười khúc khích và Bạch Thiện Bảo một cái, lúc này mới nở nụ cười lần nữa, nói: "Đây là tạ lễ tiểu thư nhà ta cho ngươi."

Lúc này Bạch Thiện Bảo mới khẽ gật đầu.

Đại Cát giơ tay nhận lấy, đáp lễ rồi lùi ra phía sau.

Mãn Bảo cười khanh khách nhét diều vào tay nàng, tốt bụng dặn dò: "Vị tỷ tỷ xinh đẹp này, lần sau thả diều nhớ cẩn thận hơn đó, đừng để cho nó lại rơi mất, mà cho dù rơi, người khác nhặt được, cũng phải ôn hòa xin người ta trả lại, chứ đừng vừa thấy đã vung roi nhé?"

Mãn Bảo nói: "Cũng may bọn ta còn nhỏ, tính tình cũng tốt, chứ nếu gặp ai nóng tính, lao vào đánh nhau thì phải làm sao đây?"

Nha đầu cầm roi nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt của tỳ nữ xinh đẹp cũng hơi đờ ra, nhưng thấy người xung quanh đều ra vẻ tán đồng thì đành nhịn xuống, nở nụ cười đáp lại, "Cô nương nói rất đúng, đợi bao giờ về, chắc chắn ta sẽ dạy dỗ lại nàng."

Mãn Bảo liền buông lỏng tay rời đi.

Tỳ nữ xinh đẹp nhìn bọn họ đi xa, nụ cười trên mặt không thay đổi, nhàn nhạt liếc nha đầu cầm roi một cái, sau đó xoay người cầm diều về phục mệnh.

Nha đầu cầm roi rùng mình, sắc mặt trắng bệch đi theo.

Các thiếu niên trưng vẻ ngạc nhiên nhìn ba người Mãn Bảo, nhỏ giọng nói: "Các ngươi to gan thế, đó chính là người của phủ Ích Châu vương đấy."

"Thế thì sao?" Mãn Bảo nói: "Bọn ta cũng đâu làm gì sai."

"Ngươi nói các nàng như thế, không sợ sau này các nàng lấy việc công trả thù riêng sao?" Kỳ Giác nói: "Tuy không dám nói Ích Châu vương có thể nói một không hai trong thành Ích Châu, nhưng đúng là trong thành thật sự không có ai sẽ đắc tội hắn vì việc nhỏ thế này."

"Khi các nàng vung roi không đánh được ta, thì ta cũng đã đắc tội các nàng rồi, thôi, đắc tội thì cứ đắc tội đi, cùng lắm ta về quê là được." Mãn Bảo nghĩ rất thoáng, "Ta cũng đâu bắt buộc phải ở Ích Châu mới được."

Kỳ Giác gật đầu, "Cũng có lý."

Bạch Thiện Bảo lại quay đầu nói với Mãn Bảo: "Yên tâm, các nàng không dám đâu, chẳng qua chỉ là mấy hạ nhân thôi."

Bạch Thiện Bảo nói không sai, các nàng không dám thật.

Tiểu quận chúa trong phủ Ích Châu vương chê sườn núi nhiều người, cho nên đã sớm sai người chiếm một vị trí tốt rồi dựng rèm trướng ở đó.

Lúc nãy nàng thấy hạ nhân không chỉ cãi nhau thua, mà còn bị nhiều người chỉ trỏ bàn tán, trong lòng không vui, đã mang người quay về trướng trước rồi, lúc này thấy Thu Mạn cầm diều quay về thì hừ lạnh nói: "Giải quyết xong rồi?"

"Vâng," Thu Mạn không thuật lại những lời nói sẽ khiến nàng tức giận kia, chỉ dâng diều lên nói: "Thưởng cho bọn họ hai mươi lượng bạc là đuổi đi được rồi."

Tiểu quận chúa căn bản không biết hai mươi lượng bạc quý đến cỡ nào, dù sao cũng thấy không nhiều lắm, cho nên chỉ cười lạnh nói: "Tiện dân chính là tiện dân, vì tiền cả thôi. Thu Diệp đâu?"

"Vẫn đang quỳ bên ngoài ạ."

"Cho nàng về phủ đi, tự lãnh hai mươi roi, chẳng qua là đi lấy con diều thôi, mà lại ném hết mặt mũi trên núi Tê Hà." Nàng thoáng nhìn diều dâng lên, vung tay đánh rơi nó xuống đất, "Chỉ là một cái diều nát, rơi thì làm lại cái khác là được, cứ khăng khăng đi tìm. Nếu có thể lấy được luôn thì không nói, thế mà không đòi nổi, còn làm xấu mặt ta, nếu không phải nàng là người mẫu thân ban cho, thể nào ta cũng.."

"Quận chúa.."

Lúc này Tiểu quận chúa mới ngừng nói, khoát tay cười lạnh: "Mang diều này đi đốt đi, đừng để ta thấy nó lần nữa."

"Vâng ạ." Thu Mạn đưa diều cho một nha đầu khác mang xuống, khóe mắt lại liếc thấy tiểu quận chúa lấy roi trên giá xuống, nàng hoảng sợ, vội vàng bước lên ngăn lại, "Quận chúa, tiểu thư, không phải việc này qua rồi sao?"

"Qua cái gì?" Tiểu quận chúa không vui nói: "Vừa nãy ở đó có nhiều người xem, nên ta không động thủ, bây giờ đám người tan hết rồi, bọn họ cũng đi xa, ngươi còn không cho ta đi đánh mấy roi hả?"

"Quận chúa, giờ đã khác xưa, ngài đã quên lời dặn dò của Vương gia rồi sao?" Thu Mạn nói: "Gần đây có quý nhân ở Ích Châu, chúng ta phải cẩn thận hành sự, lấy diều về là được, hà tất phải so đo với đám thiếu niên thiển cận kia?"

Tiểu quận chúa rút tay, phát hiện không rút ra được, liền trừng mắt nhìn Thu Mạn, hỏi: "Chỉ là mấy tên dân nghèo thôi, ta đánh vài cái, ai có thể làm khó dễ được ta?"

"Quận chúa, chưa chắc bọn họ đã là dân nghèo đâu, tôi thấy bọn họ ăn mặc như người đi học, mà mấy ngày trước còn là kỳ thi trường phủ, có lẽ là học sinh đến dự thi, tùy tiện kết thù thế này không ổn."

"Chẳng qua chỉ là một đám thư sinh nghèo thôi, còn có thể so với phụ vương ta sao?" Tiểu quận chúa tức giận nói: "Thu Mạn, rốt cuộc ngươi là nô tỳ của ta, hay là nô tỳ của bọn họ?"

Thu Mạn cúi đầu quỳ xuống, "Tất nhiên nô tỳ là nô tỳ của quận chúa, nhưng cũng chính vì vậy nên nô tỳ mới càng muốn khuyên nhủ quận chúa. Quận chúa, nếu lần này ngài đi, sau đó Vương gia biết được.."

Tiểu quận chúa tức giận ném roi xuống đất, đá cái bàn phía sau, cả giận nói: "Về nhà! Không chơi nữa!"

Thu Mạn cúi đầu đáp vâng.

Mà ba người Mãn Bảo đã đi về vị trí cũ của bọn họ, giờ đang trao đổi địa chỉ với đám Kỳ Giác, hẹn sau này có thời gian sẽ đi chơi với nhau.

Tuy rằng bảy thiếu niên Kỳ Giác vẫn kiên quyết cho rằng diều của bọn họ rất xấu, nhưng kỳ lạ là, lúc này lại không thấy ghét bọn họ như vậy nữa.

Cho nên rất hào phóng nói tên và địa chỉ thư viện cho ba người.

Có điều Kỳ Giác cảm thấy cho dù bọn họ không nói, ba người này cũng sẽ tìm tới được thôi, ai bảo tiên sinh của bọn họ là sư huynh đệ với tiên sinh người ta chứ?

Họ chỉ cần hỏi một câu là biết ngay thôi.

Trang tiên sinh còn không biết bọn họ mới phát sinh xung đột với người ta, thấy hai nhóm họ hòa làm một nói cười trở về, liền cùng Hoàng Xuyên nhìn nhau cười vui vẻ.

Thời gian tiếp đó là hai đám người chơi với nhau.

Chu tứ lang đã kéo dây diều nửa ngày, tay cũng sắp rút gân đến nơi rồi, vừa thấy bọn họ về thì lập tức trả diều cho bọn họ, còn mình nằm liệt trên cỏ không nhúc nhích.

Bọn Mãn Bảo chơi nửa ngày, đấu diều cũng đấu hồi lâu, cuối cùng bị Trang tiên sinh thúc giục mới lưu luyến thu diều, đi ra tạm biệt với bọn Kỳ Giác.

Bảy thiếu niên nói: "Nói thật thì, diều các ngươi xấu thật sự đấy."

Mãn Bảo: "Nhưng diều bọn ta thắng."

Bảy thiếu niên: "Hình cắt không tốt, có phải lúc vẽ các ngươi vẽ không chuẩn không?"

Bạch Thiện Bảo: "Diều của bọn ta bay cao hơn các ngươi."

Bảy thiếu niên: "Màu sắc càng không chấp nhận được, vốn đã xấu rồi, các ngươi tô như vậy trông càng xấu hơn."

Bạch nhị lang: "Diều của bọn ta đều do bọn ta tự làm, từ khung diều, vải vẽ tranh đến dây diều đều là bọn ta tự chọn, các ngươi mất tiền mua diều cũng chẳng bay được cao hơn bọn ta."

Mười người thành công xé nát tình hữu nghị khó khăn làm mới thành lập, đồng thanh hừ một tiếng, liền theo tiên sinh của mình ai về nhà nấy.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 574: Yết bảng

[HIDE-THANKS]
Về đến nhà, Đại Cát liền lấy hai nén bạc kia đưa cho thiếu gia nhà mình, Bạch Thiện Bảo khoát tay nói: "Đây là cho ngươi, ngươi cứ cầm đi."

Đại Cát đáp vâng, cất tiền đi.

Chu tứ lang đi ra ngoài mua đồ ăn, Mãn Bảo đang ngồi xổm trong bếp đun nước, Bạch nhị lang lười biếng kéo hai cái chổi đến đây, đưa cho Bạch Thiện Bảo một cái, nói: "Này, mau quét sân đi, tiên sinh nói mùa xuân ẩm ướt, bây giờ đã qua thanh minh, chúng ta phải quét tước chỗ ở một lượt. Hôm nay muộn rồi, chúng ta quét sân trước, mai sẽ quét dọn trong phòng."

Hai thiếu niên bèn cầm cây chổi quét quanh sân một vòng có lệ, thế là coi như quét xong.

Nhưng ngày hôm sau bọn họ không còn may mắn vậy nữa, có Trang tiên sinh nhìn chằm chằm, bọn họ không thể lười biếng được.

Không biết Chu tứ lang mượn được hai cái thùng gỗ từ nhà ai, trực tiếp kéo Đại Cát đi gánh nước, bọn Mãn Bảo thì buộc tóc thật cao, sau đó lấy khăn che miệng che mũi, rồi bắt đầu cầm giẻ lau dọn trong ngoài phòng.

Lúc trước bọn họ vào ở chỉ quét dọn sơ qua, trải qua một khoảng thời gian trời xuân ẩm ướt, trong phòng đã có không ít chỗ bị bám bẩn.

Đặc biệt là phía sau, bên dưới ngăn tủ và dưới gầm giường, rất nhiều bụi bẩn.

Ba người bò rồi lách vào để lau, chỉ sau một lát người cũng toàn là bụi.

Trải qua một ngày bận rộn, đừng nói đến chuyện xung đột về diều bị ném ra sau đầu, ngay cả chuyện thi cử bọn họ cũng quên luôn rồi.

Sau khi làm xong, ba đứa bé mệt lử nhìn căn nhà tuy không thấy sự thay đổi rõ rệt, nhưng lại có cảm giác thoải mái hơn không ít mà thở dài một hơi.

Chu tứ lang và Đại Cát gánh nước đến mức nhức cả vai cũng thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Trang tiên sinh đứng trước cửa thư phòng nhìn một vòng, hài lòng gật đầu, sau đó nhìn năm người mệt đến mức sắp nằm liệt, nói: "Được rồi, tắm rửa rồi đi ngủ đi, ngày mai trường phủ sẽ đăng thông báo, sáng mai chúng ta còn phải đến trường thi xem kết quả nữa."

Tuy rằng khả năng cao là không đỗ, nhưng cũng vẫn nên đi xem, hơn nữa trường thi còn sẽ dán một ít bài văn hay lên, có thể cho ba đệ tử học hỏi.

Ba người Bạch Thiện Bảo kinh sợ, lúc này mới nhớ ra, đúng rồi, hình như ngày mai là có kết quả rồi.

Bạch Thiện Bảo xoa trái tim nhỏ bé của mình, thấp giọng nói với hai đồng bọn nhỏ: "Làm sao bây giờ, hình như ta thấy hơi căng thẳng, không biết tối nay có ngủ được không."

Mãn Bảo nói: "Không đến mức đó chứ, ta thấy hai ngày nay ngươi còn quên cả chuyện thi cử rồi."

Bạch nhị lang nói: "Hay để ta ngủ cùng ngươi?"

"Không cần, ngươi ngủ toàn đá người thôi," Bạch Thiện Bảo từ chối, sau đó thở dài nói: "Thôi, cùng lắm là nhắm mắt đọc nhẩm vậy."

Nhưng cậu căn bản chưa kịp làm như vậy, vì vừa mới nằm lên giường, cậu đã cảm thấy eo mỏi, lưng cũng mỏi, tay chân đều mỏi, sau đó không khỏi đánh ngáp một cái, chảy nước mắt, rồi cơn buồn ngủ đánh úp lại. Cậu cố gắng mở to mắt, cảm thấy phí công, liền thuận theo tâm ý đi ngủ.

Tuy rằng buồn ngủ, nhưng bọn họ ngủ sớm, ngày hôm sau dậy cũng sớm, chủ yếu là bọn họ cũng đã quen dậy sớm.

Cho nên sau khi Bạch Thiện Bảo xuống giường ra mở cửa thì đúng lúc Mãn Bảo cũng đang vươn vai đẩy cửa ra, hai người liếc nhau, liền không hẹn mà cùng đi đến xem phòng Bạch nhị lang.

Cửa phòng không có động tĩnh gì.

Hai người rón ra rón rén đi đến bên cửa sổ, tì lên cạnh cửa cố nhòm vào trong.

Đại Cát: .

Chu tứ lang đi lướt qua phía sau, đột nhiên duỗi tay vỗ mạnh vào bả vai bọn họ, sau đó ghé vào tai họ hét một tiếng "A --".

Hai người đang lén lút lập tức kêu "A a a --", Trang tiên sinh đang rửa mặt trong phòng sợ tới mức run cả tay, suýt thì đánh nghiêng chậu gỗ.

Mà Bạch nhị lang đang ngủ say trong phòng cũng giật thót la lên, lập tức xoay người ngồi dậy nhưng lại không cẩn thận ngã xuống giường, rơi đánh rầm một cái.

Trang tiên sinh thoáng nhìn ra ngoài, hít sâu một hơi rồi chậm rãi để khăn xuống, tự nói với mình, đây đều là đệ tử mình nhận!

Bởi vì trận la hét này mà cả tiểu viện lập tức thoát khỏi bầu không khí yên tĩnh, bỗng chốc ồn áo náo nhiệt như nước rơi vào chảo dầu vậy.

Bạch nhị lang bò dậy từ dưới đất tức giận vô cùng, còn chẳng thèm khoác áo ngoài, trực tiếp xỏ giày lao ra đuổi đánh hai người.

Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo cười khúc khích chạy lung tung, cả sân toàn là tiếng ồn ào của bọn họ.

Trang tiên sinh lau tay, bưng nước ra ngoài, thấy ba người họ ầm ĩ như vậy thì lắc đầu nói: "Ba khắc sau xuất phát đến trường thi, tứ lang à, bây giờ cậu đi mua bữa sáng về đi."

Chu tứ lang đã rửa mặt xong xuôi cúi người đáp vâng rồi quay người đi ra ngoài.

Lúc này Mãn Bảo mới nhớ ra tứ ca là đầu sỏ gây chuyện, vội vàng nói với Bạch nhị lang đang đuổi theo bé: "Là do tứ ca dọa bọn ta nên bọn ta mới hét."

Bạch nhị lang mới quay đầu đã thấy Chu tứ lang chuồn nhanh như chớp.

Chờ đến khi bọn họ ăn sáng xong rồi chuẩn bị ra ngoài thì vừa đúng ba khắc sau, không sớm không muộn.

Đại Cát và Chu tứ lang đánh xe ngựa ra, đưa bốn thầy trò đến ngoài trường thi.

Nơi đó đã có không ít học sinh, đều đang đứng chờ trước cửa.

Ba người Mãn Bảo ỷ vào vóc người nhỏ gầy, trực tiếp len qua người trước chui lên hàng đầu.

Chu tứ lang và Đại Cát cũng muốn đuổi theo, nhưng Đại Cát có kỹ xảo, còn có thể chen vào được, còn Chu tứ lang lại không chen nổi, nếu cố chen, đám thư sinh sẽ trừng mắt nhìn hắn.

Điều này làm cho Chu tứ lang cảm thấy xấu hổ, không còn cách khác, hắn chỉ đành lui ra ngoài đứng bên cạnh Trang tiên sinh rồi giương mắt trông mong.

Ba người Mãn Bảo chen lên đằng trước, vừa đến giờ Thìn, cửa trường thi liền mở ra, có người ôm vải đỏ bước ra.

Đám học quan gõ ba tiếng kẻng, tuyên bố danh sách trúng tuyển năm nay đã có, tiếp theo đây hắn sẽ đọc tên và quê quán từng người theo thứ tự từ trên xuống dưới.

Có tổng cộng hai chiếc vải đỏ, một để đám học quan đọc, một thì treo trên bảng thông báo.

Nha dịch xua các thí sinh đứng trước bảng lui về phía sau rồi tùy tiện treo một phần hai tấm vải đỏ lên, sau đó quay người treo phần còn lại.

Trái tim bọn họ không chút gợn sóng, dù sao năm nào bọn họ cũng đều phải treo một lần, đã làm đến nhàm rồi.

Nhưng học sinh đứng trước bảng thông báo lại không có cảm giác như vậy, đây chính là điều quyết định tương lai của bọn họ, hơn nữa đa số bọn họ đều chưa thi quá nhiều lần.

Vải đỏ rơi xuống, mọi người liền không kìm được chen lên xem.

Bọn Mãn Bảo cũng bị đẩy lên hai bước, sau đó ánh mắt không hẹn mà cùng dừng trên hàng cuối cùng, muốn xem từ dưới lên trên.

Ai ngờ lại trùng hợp như vậy, ba người vừa liếc mắt đã thấy tên của Bạch Thiện.

Mãn Bảo ngẩn ra, sau đó hét lớn: "Bạch Thiện, ngươi đỗ rồi!"

Bạch nhị lang cũng cười phá lên, hí hửng nói: "Bạch Thiện, thế mà ngươi lại là người xếp cuối cùng, mất mặt quá đi!"

Bạch Thiện Bảo cũng mở to mắt nhìn, "Sao ta lại là người xếp cuối cùng? Ta cảm thấy ta viết khá hay mà? Chẳng lẽ mọi người đều giỏi như vậy sao?"

Đám thư sinh đứng phía sau Bạch Thiện Bảo còn chưa tìm được tên mình: .
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 575: Nguyên nhân

[HIDE-THANKS]
Bọn Mãn Bảo phí sức chín trâu hai hổ mới chui ra được, bọn họ phát hiện, đi ra ngoài còn khó hơn cả chen vào.

Thế nên khi ba người ra tới nơi, không chỉ quần áo nhăn nhúm mà tóc cũng rối tung cả lên.

Mãn Bảo chỉnh lại tóc của mình, vui mừng nói với Trang tiên sinh: "Tiên sinh, nhị sư đệ thi đỗ rồi ạ."

Trang tiên sinh kinh ngạc, "Thật ư?"

"Thật ạ, bảng vừa treo lên, bọn con chỉ cần liếc mắt một cái đã thấy."

Hai mắt Trang tiên sinh trợn tròn, tim đập thình thịch, "Liếc mắt một cái đã thấy nghĩa là.."

"Nhị sư đệ cực kỳ may mắn, đứng ở vị trí cuối cùng, bọn con vừa nhìn đã thấy."

Trang tiên sinh: "..."

Tâm tình kích động của Trang tiên sinh dần khôi phục bình tĩnh, lúc này sự vui sướng bất ngờ mới chậm rãi ùa đến, ông vô cùng mừng rỡ, không khỏi giơ tay xoa đầu Bạch Thiện Bảo, khen cậu, "Tốt lắm, tốt lắm, tuy là người xếp cuối cùng, nhưng chúng ta có thể nhập học sớm hơn dự tính hai năm."

Đây là thi vào trường chứ không phải thi tiến sĩ, Trang tiên sinh cảm thấy thứ tự bao nhiêu không quá quan trọng, đặc biệt là khi Bạch Thiện còn nhỏ như vậy, vào trường phủ, cậu còn vô số cơ hội.

Ông động viên cậu: "Chờ bao giờ đi học thì nhớ chăm chỉ học tập với các tiên sinh, có gì không hiểu thì về hỏi vi sư, tầm hai ba năm nữa con nhất định có thể theo kịp người xếp trước."

Cuối cùng Bạch Thiện cũng vứt bỏ được sự buồn bực, gật đầu thật mạnh.

Cậu cũng biết, trong trường phủ có rất nhiều tiên sinh giỏi, học thức của mấy tiên sinh đó không kém hơn Trang tiên sinh, giờ cậu có thể được nhiều tiên sinh giỏi dạy dỗ cùng lúc, chắc chắn sẽ càng tiến bộ nhanh hơn.

Huống chi, cậu còn có ưu thế hơn các học sinh khác, đó là tuổi cậu còn nhỏ, và phía sau cậu có Trang tiên sinh.

Có điều Bạch Thiện Bảo cũng rất nghĩa khí, cậu nói với Mãn Bảo và Bạch nhị lang: "Đợi bao giờ ta nghe giảng trong trường phủ về sẽ dạy cho các ngươi."

Bạch nhị lang xin miễn cho kẻ bất tài, "Ta cảm thấy ta nghe tiên sinh giảng là đủ rồi."

Mãn Bảo nghĩ đến mình còn khóa học của thầy Mạc nữa, bởi vậy nói: "Ta có thể thảo luận với ngươi một chút, còn học thì thôi, ta rất bận."

Bạch Thiện Bảo khinh bỉ bọn họ, "Có mà các ngươi lười ấy, cẩn thận sau này không theo kịp ta."

Bạch nhị lang không bị khiêu khích, cậu nói: "Vốn dĩ ta đã không theo kịp ngươi rồi."

Mãn Bảo thì nói: "Còn lâu ta mới để ý, vì cái ta biết ngươi không học được, mà cái ngươi biết, thì ta vẫn có khả năng học được."

Bạch Thiện Bảo – người không hiểu gì về y thuật, chỉ biết một chút tri thức về thảo dược: .

Cậu dừng một chút rồi hỏi: "Sau này ngươi định làm đại phu à?"

"Không biết, ta chỉ cảm thấy khi được trị bệnh cho người ta, tâm tình ta rất tốt," Mãn Bảo nói: "Nhưng ta muốn làm nhiều thứ lắm, chưa chắc đã làm đại phu."

Chu tứ lang lập tức vọt lên từ phía sau, khuyến khích bé: "Mãn Bảo, làm đại phu tốt mà, nếu muội có thể học tốt y thuật, thì sau này cứ lên huyện thành mở một hiệu thuốc, nhà chúng ta sẽ bán rẻ tất cả dược liệu mình trồng cho muội, mà muội xem huyện thành của chúng ta cũng có mấy đại phu đâu? Khám cho một người bệnh, cho dù không kê đơn thuốc cũng được tám văn tiền rồi, đây chính là một nghề không thể lỗ được, huống chi muội kê đơn còn kiếm được tiền thuốc nữa."

Mãn Bảo nói: "Nói thì hay đấy, sao tứ ca không học đi?"

"Ta? Ta thì thôi," Chu tứ lang nói: "Ta cảm thấy ta chỉ cần trồng thuốc, rồi bán dược liệu cho mấy người đại phu muội là được rồi."

Hắn cũng từng tò mò học thử, nhưng khi Mãn Bảo lấy bản đồ huyệt đạo ra cho hắn học thuộc, không đến hai ngày Chu tứ lang đã từ bỏ.

Chữ hắn còn chưa nhận được hết, vừa nhìn thấy chữ đã đau đầu chóng mặt, chóng đến nỗi không thể suy nghĩ được gì.

Trang tiên sinh nói: "Được rồi, nếu đã biết thứ tự thì không cần phải ở lại đây nghe xướng tên nữa, chúng ta đi về trước, bữa trưa vi sư sẽ mời các con đến Cam Hương Lâu ăn."

Mấy người sửng sốt, sau đó không khỏi nhảy lên hoan hô, Chu tứ lang lập tức quên chuyện học y, phấn khởi nói: "Tiên sinh, chắc chắn hôm nay sẽ có nhiều người đến ăn cơm lắm, có cần tôi đi đặt bàn trước không ạ?"

Trang tiên sinh cười gật đầu, "Cũng đúng, đặt thêm một người nữa nhé, ta mời Lan tiên sinh đến ăn cùng."

Chu tứ lang hào hứng đáp lại.

Trang tiên sinh cũng không về nhà luôn, mà để Đại Cát cho ba đứa Mãn Bảo về nhà, dặn bọn họ ở nhà đọc sách, còn ông thì cùng Chu tứ lang đến nhà họ Lan mời Lan Thành.

Ba người Mãn Bảo ngây thơ đáp vâng, hào hứng trèo lên xe ngựa, bọn họ quyết định sẽ mua gì đó ngon trên đường, lén chúc mừng trước một chút.

Chu tứ lang cũng không nghĩ nhiều, đánh xe ngựa đưa Trang tiên sinh đến nhà họ Lan xong liền vui mừng đến Cam Hương Lâu đặt bàn.

Trang tiên sinh đi vào nhà họ Lan lại dần tắt nụ cười, ông vào thư phòng của Lan Thành, câu đầu tiên cất lên là câu hỏi, "Chuyện này là sao, sao Bạch Thiện lại được chọn?"

Lan Thành sửng sốt một chút rồi cười hỏi: "Sao vậy, huynh không có lòng tin với đệ tử của mình, cảm thấy hắn sẽ không thi đỗ hả?"

Trang tiên sinh liền cười khổ nói: "Tất nhiên là ta biết hắn không tệ, nhưng đề bài cuối cùng, đoạn trước còn đáp ra dáng ra hình, đoạn sau thì lại hơi kỳ cục. Trước giờ đám học quan đều chướng mắt học sinh kiêu ngạo cuồng vọng, hắn đã không trả lời được hết thì thôi, còn sắc bén hỏi lại, cho dù trước đó hắn làm tốt đến đâu, đám học quan cũng sẽ không chọn hắn. Huống chi, đệ tử của ta ta biết, mấy câu trả lời trước của hắn cũng không thể tính là kinh tài tuyệt diễm."

Lan Thành khẽ gật đầu, nói: "Nếu là khi xưa, chắc chắn hắn sẽ bị đánh rớt, nhưng mấy năm nay lại khác."

Lan Thành dừng nói, trầm ngâm một lúc mới tiếp: "Sau khi Ích Châu gặp lũ, trường phủ đã mất rất nhiều học sinh."

Trang tiên sinh ngẩn ra, "Bọn họ.."

Lan Thành có chút thương cảm, gật đầu nói: "Có một số mất trong thiên tai, càng có nhiều người đi cứu tế rồi không thể trở lại nữa, một số người sống sót cũng thấy nản lòng thoái chí, đều rời trường phủ về quê, hoặc là đến nơi khác học."

"Vậy sao năm nay vẫn chỉ tuyển 150 người? Ta thấy hai năm trước trường học cũng không tuyển nhiều lắm."

Lan Thành khẽ lắc đầu nói: "150 người chỉ là số người thi tuyển thôi, ngoài số đó, năm nay bọn tôi còn lấy thêm 50 người nữa, đều là con của những quan viên Kiếm Nam Đạo từ lục phẩm trở lên, tuổi từ 15 đến trên 25."

Trang tiên sinh kinh ngạc, "Nhiều vậy ư? Thế.."

"Tạm thời bọn họ sẽ không vào danh sách, chỉ những người qua được đợt thi đầu tiên mới có thể vào danh sách, nếu không sẽ phải nộp một khoản quà nhập học xa xỉ." Lan Thành nói: "Thật ra tình hình năm nay đã ổn hơn rồi, bởi vì có không ít thí sinh tham gia, năm ngoái và năm kia chúng tôi đều không tuyển đủ chỉ tiêu, rõ ràng đã nới lỏng điều kiện nhưng cũng không có mấy người tham gia thi cử."

Lan Thành nói: "Một ít tài tử có danh tiếng thà đến Quan Nội Đạo, Giang Nam Đạo, Sơn Nam Đạo nhập học cũng không muốn ở lại Ích Châu. Bây giờ mới hai ba năm, cho nên còn không nhìn ra gì, nhưng chỉ cần thêm hai ba năm nữa thôi, số học sinh chúng tôi đưa vào Quốc Tử Giám sẽ ngày càng ít, học sinh tham gia thi tiến sĩ cũng ngày càng giảm đi, thì xu hướng suy tàn tất sẽ hiện ra."

"Bài thi này đúng là Bạch Thiện làm chưa quá tốt, nhưng hắn cũng có hai ưu điểm mà người khác không có."

Lông mày Trang tiên sinh nhảy lên, "Hai cái nào?"
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 576: Kinh nghiệm

[HIDE-THANKS]
"Một là tuổi hắn còn nhỏ, năm nay mới mười hai tuổi, mà thiếu niên thì kiêu ngạo một chút cũng không sao, quan trọng là có tài; thứ hai là quê hắn ở Quan Nội Đạo." Lan Thành nói: "Mấy năm nay, Quan Nội Đạo đã nhân lúc Ích Châu ta gặp lũ mà cướp đi không ít hạt giống tốt."

Mặt Trang tiên sinh không đổi sắc, nói: "Nói đến cùng, vẫn là có người khiến bọn họ lạnh lòng, chứ không ai lại muốn rời quê hương đến nơi xa cầu học chứ?"

Lan Thành cụp khóe mắt ửng đỏ, đè suy nghĩ trong lòng xuống, nói: "Chúng tôi chỉ là một đám nghèo dạy học, có thể làm gì đây?"

Trang tiên sinh không đáp.

"Tóm lại," Lan Thành cố nén suy nghĩ trong lòng, cười nói với ông: "Hắn trúng tuyển là quang minh chính đại, huynh cứ yên tâm."

Trang tiên sinh thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: "Thế thì tốt."

Lan Thành cười nói: "Nhưng tôi thấy người đệ tử này của huynh cũng rất kiêu ngạo, huynh cũng nên bảo ban hắn, bảo hắn vào trường phủ thì điệu thấp một chút, chớ làm học quan và học sinh khác bất mãn."

Trang tiên sinh cười nói: "Ta lại không cảm thấy hắn kiêu ngạo, đó là tự tin, như vậy rất tốt."

Lan Thành khẽ lắc đầu, "Huynh đấy, trước kia khiêm tốn nhất, sao bây giờ lại học thói xấu của ba đệ tử mình chứ?"

Trang tiên sinh không đáp.

Lan Thành cũng không khuyên nữa, bởi vì ngẫm kỹ lại, Trang tiên sinh như bây giờ cũng rất tốt.

Trang tiên sinh dứt khoát mời hắn cùng đến Cam Hương Lâu ăn cơm.

Lan Thành ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: "Thôi, tuy rằng bài thi không phải tôi chọn, nhưng lại là tôi sàng lọc ra, bây giờ vừa mới yết bảng, chúng ta vẫn đừng nên ăn cơm uống rượu chung, miễn cho người nào có tâm để ý lại hiểu lầm."

Hắn nói: "Có lẽ là do hai năm trước nới lỏng điều kiện, cho nên năm nay có rất nhiều người tới thi, vốn lúc đầu bọn tôi ra đề bài cũng không khác năm trước lắm, ai biết lại có một nhân vật lớn từ đâu tới, thay đổi hai đề bài cuối cùng."

Lan Thành nói: "Bởi vì đổi, nên đúng là chúng tôi không phải phiền lòng nên chọn ai, không nên chọn ai, nhưng cũng làm không ít học sinh bị đả kích, Bạch Thiện còn là người nhỏ tuổi nhất trong số đó, lúc trước xếp thứ tự đã có học quan nghi ngờ, cho nên gần đây chúng ta vẫn nên điệu thấp chút."

Trang tiên sinh không cảm thấy có vấn đề gì, gật đầu đồng ý, nhưng vẫn không nhịn được hỏi, "Nghe ý của đệ, thì chẳng lẽ có người có bài thi tốt hơn Bạch Thiện nhưng vẫn bị loại?"

"Cái đó thì không, tuy rằng văn vô đệ nhất, mọi người mỗi người một ý, nhưng vẫn có thể xét tổng thể được, những người bị loại đằng sau thật sự không có ai tốt hơn hắn, thậm chí theo ý của tôi, thật ra thứ tự của hắn còn có thể lên trên một ít," Lan Thành nói: "Nhưng huynh cũng biết đấy, thi trường phủ không phải xét mỗi năng lực, còn có cả quan hệ.."

Trang tiên sinh vừa nghe đã hiểu, ông khẽ khoát tay nói: "Vậy không cần lo nữa, năng lực Bạch Thiện nhà ta vẫn nguyên chỗ đó, có gì phải sợ chứ?"

Tuy nói thế, nhưng khi về đến nhà Trang tiên sinh vẫn cố ý gọi Bạch Thiện Bảo vào thư phòng, nói: "Trường phủ là một trường học lớn, trong đó có rất nhiều học sinh, bối cảnh cũng phức tạp, khác với học ở chỗ vi sư, cho nên con phải cẩn thận hơn, biết không?"

Bạch Thiện Bảo ngẫm nghĩ, hỏi: "Có phải là có tranh chấp phe phái, người học giỏi đấu với người học kém không ạ?"

Trang tiên sinh chớp mắt, "Con biết?"

"Đương nhiên là con biết." Cậu không chỉ biết, cậu còn từng tham gia rồi kìa, trước khi học với Trang tiên sinh, cậu từng học ở tông học nhà mình gần một năm, lúc ấy có gì mà cậu chưa từng trải qua?

Phỏng chừng Trang tiên sinh cũng đã nghĩ đến trải nghiệm trước kia của cậu, ông khẽ bóp trán nói: "Cũng không giống như vậy đâu."

Trong mắt ông, tranh đấu của mấy đứa trẻ con tí phải gọi tranh đấu ở trường phủ là sư phụ, vì nó thật sự không đáng nhắc tới.

Ông nói: "Tuy rằng chúng ta không có quyền thế ở Ích Châu, cũng không có quan hệ, nhưng khi vào trường phủ con cũng đừng sợ hãi, con mà sợ, dũng khí của con sẽ yếu đi, mà thiếu dũng khí, người khác sẽ càng muốn bắt nạt con."

Trang tiên sinh đã từng tự mình trải nghiệm điều đó, chỉ tiếc khi ông còn trẻ không biết đạo lý này, chờ đến khi ông ngộ ra điều đó, thì cũng không kịp thay đổi nữa.

Cho nên ông chỉ có thể đứng ở đây dạy đệ tử của mình, "Như con bây giờ rất tốt, nhưng vào trường phủ cũng không nên tranh chấp với người ta, càng không được đánh nhau."

Trang tiên sinh nói tới đây thì dừng một chút, nói: "Cho dù có đánh, thì nhất định cũng không thể ra tay trước, biết không?"

Bạch Thiện Bảo liên tục gật đầu, điều này, cậu lĩnh hội sâu sắc: "Con biết, ai ra tay trước là sai, càng không thể đánh với con gái."

Trang tiên sinh: ".. Con tưởng nữ giới trên thiên hạ này đều là Mãn Bảo sao? Yên tâm đi, ở trường phủ không có con gái để đánh nhau với con đâu."

Là học sinh đã học nhiều năm ở trường phủ, Trang tiên sinh biết rất rõ quy củ học tập trong trường, càng biết các quy tắc ngầm.

Đương nhiên, bây giờ ông cũng không dạy hết toàn bộ cho đệ tử, mà chỉ dặn dò cậu những điều cần chú ý nhất, còn vấn đề gì thì tất nhiên phải đợi nó xuất hiện rồi mới dễ nói.

Hơn nữa đường đi của mỗi người khác nhau, có những thứ cần phải trải qua, thì sau này ngẫm lại mới có ý nghĩa.

Bạch Thiện Bảo hoàn toàn không biết điều này, cậu tự thấy đã thu hoạch được không ít lời khuyên từ chỗ tiên sinh, cảm động vô cùng, sau đó xoay người chạy đi tìm Mãn Bảo và Bạch nhị lang chơi.

Khi hai tiểu đồng bọn hỏi, cậu liền nói: "Ta cảm thấy trường phủ là đầm rồng hang hổ, tiên sinh rất lo lắng cho ta."

Bạch nhị lang nói: "Trường phủ còn không phải là nơi để học ư? Chắc sẽ không có đánh nhau đâu chứ? Lúc nào ngươi cũng học giỏi, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu."

Mãn Bảo khinh bỉ nhìn cậu, nói: "Không phải trường học chúng ta cũng là chỗ để học đó sao, kết quả ngươi vẫn đánh nhau còn gì?"

"Ngươi cũng đánh, Bạch Thiện cũng đánh."

"Cho nên chỗ học tập không có đánh nhau là một câu sai," Mãn Bảo nói: "Trường phủ nhiều học sinh như vậy, nếu mà đánh nhau chỉ sợ còn kịch liệt hơn ấy, cho nên nhị sư đệ, ngươi đến trường phủ học thì nhất định phải nhanh kết giao những người bạn cùng chung chí hướng, đến lúc đó có thể cùng đánh nhau."

Bạch Thiện Bảo nói: "Nếu thật sự không đánh lại được thì ta chạy."

"Đúng vậy, chạy đi tìm tiên sinh trường phủ, chắc chắn bọn họ sẽ không dám đánh nhau trước mặt tiên sinh," Mãn Bảo nói: "Chờ đến sau giờ học, chúng ta sẽ giúp ngươi."

Đại Cát nghe bọn họ bàn bạc mà thật sự cạn lời, còn chưa vào học đã nghĩ đến chuyện đánh nhau, thế mà chấp nhận được hả?

Chuyện Bạch Thiện Bảo có thể thi đỗ đã vượt ngoài dự kiến của mọi người, bao gồm cả người nhà họ Bạch ở thôn Thất Lí.

Cho nên trong ngày hôm đó Đại Cát đã ra ngoài một chuyến, vừa để gửi tin về nhà vừa gửi cả thư thiếu gia viết cho lão phu nhân luôn.

Mà Mãn Bảo cũng tìm Chu tứ lang nói chuyện, "Tứ ca, Thiện Bảo thi đỗ trường phủ rồi, vậy muội phải ở lại Ích Châu đọc sách với Trang tiên sinh."

Hiển nhiên Chu tứ lang chưa nghĩ tới vấn đề này, hắn kêu "A" một cái, câu đầu tiên hỏi là, "Vậy phải xài hết bao nhiêu tiền chứ? Cứ chỉ tiêu không kiếm như vậy, lại phải về xin tiền cha sao?"

Mãn Bảo ngẫm nghĩ, lắc đầu nói: "Ai bảo bọn muội không kiếm? Bọn muội vẫn còn nông trang mà, chờ đến thu hoạch vụ hè vụ thu là có tiền ngay, nhưng tứ ca thì, huynh ở đây đúng là không kiếm được tiền thật."

Chu tứ lang lại xoa cằm, như nghĩ đến gì đó: "Thật ra cũng không phải không kiếm được."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 577: Mang giúp

[HIDE-THANKS]
Mãn Bảo nhìn về phía hắn.

Chu tứ lang nhìn trái ngó phải, ra vẻ thần bí hỏi, "Mãn Bảo, muội thấy ta chuyển hết dược liệu còn thừa nhà mình lên đây bán có được không?"

"Hình như nhà mình cũng không còn thừa nhiều dược liệu lắm mà?"

"Đúng là không nhiều, nhưng chúng ta có thể trồng thêm," Chu tứ lang nói: "Gừng có thể trồng ở vườn rau, cũng có thể trồng trên đất cát, trong thôn có không ít ruộng cạn không trồng được lúa mạch, mà trồng cây đậu cũng chẳng thu hoạch được bao nhiêu, trồng gừng là hợp lý nhất."

Hắn nói: "Mấy năm nay vì nhà chúng ta trồng gừng kiếm được tiền mà trong thôn cũng có không ít nhà muốn trồng gừng theo. Ta để ý rồi, bên Ích Châu này còn dùng gừng nhiều hơn cả huyện La Giang chúng ta."

Mãn Bảo bất đắc dĩ nói: "Tứ ca, gừng còn thích đất màu mỡ hơn cả cây đậu, huynh lấy ruộng cạn để trồng gừng.."

"Dù sao cũng không phải nhà chúng ta trồng, bao giờ nhà bọn họ gieo, sẽ vì kiếm tiền mà tự mình bón phân thôi," Chu tứ lang nói: "Nhưng quan trọng là giờ vẫn còn sớm, ta về nhà nói một tiếng thì sẽ kịp trồng một vụ, đến mùa đông là có thể thu hoạch được, đến lúc đó ta có thể thỉnh thoảng kéo một xe lên đây bán."

Mãn Bảo suy nghĩ, cảm thấy biện pháp này đúng là khá hay, "Gừng có thể để lâu được, cho dù không bán hết gừng tươi thì cũng có thể để thêm một năm, năm thứ hai phơi gừng bán gừng khô."

"Không sai, đây là một vụ làm ăn khó lỗ." Hai mắt Chu tứ lang sáng lấp lánh, "Còn cả nữ trinh tử nữa, ta đã thương lượng với vài hiệu thuốc ở đây rồi, chờ bao giờ thu hoạch nữ trinh tử thì có thể bán cho bọn họ với giả cả đã thương lượng. Bọn họ muốn mua số lượng lớn, nhà chúng ta căn bản không cung cấp được hết, cho nên còn có thể bảo người trong thôn cùng trồng, dù sao nhà ai cũng đều có núi."

"Đến lúc đó ta sẽ thu mua lại từ tay bọn họ rồi bán ở thành Ích Châu, lại có thể kiếm được một khoản."

Mãn Bảo: "Thế huynh còn phải dạy bọn họ cách bào chế nữa."

Chu tứ lang khoát tay nói: "Cái này đơn giản, về nhà ta sẽ bàn bạc với cha mẹ, bọn họ muốn học thì sẽ dạy bọn họ, không học thì ta sẽ thu tươi với giá thấp, nhà chúng ta tự bào chế."

"Vậy huynh cứ về đi."

Chu tứ lang vui vẻ, cao hứng nói: "Quyết định vậy nhé, rồi ta sẽ về nhà luôn."

"Vâng, về đi ạ."

Chu tứ lang liền khoác vai bé nói: "Muội út yên tâm đi, ta chỉ về nói một tiếng thôi, hai ngày sau sẽ lại lên."

Mãn Bảo gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

Chu tứ lang định về nhà, điều đầu tiên mà mọi người nghĩ đến đó là, cơm nước sau này phải làm sao đây?

Nước để tắm rửa ai sẽ đun bây giờ?

Còn cả việc cho ngựa ăn nữa?

Ánh mắt Trang tiên sinh quét qua quét lại trên người ba đệ tử, cuối cùng dặn dò Chu tứ lang, "Tứ lang, đi sớm về sớm."

Chu tứ lang đáp vâng, hỏi: "Mọi người có gì cần ta mang về hộ không?"

Đúng là có.

Trang tiên sinh thì không nói, ông đã đi ra ngoài khá lâu, thanh minh cũng không về nhà, lúc này đúng là có đồ muốn mang về cho con trai.

Còn Bạch Thiện Bảo và Bạch nhị lang tuy mới gửi thư về nhà thông qua Đại Cát, nhưng bọn họ không biết người đưa thư là tiểu nhị là mình, chỉ cho rằng Đại Cát tìm đội thương nhân, cho nên chỉ gửi thư chứ không gửi đồ.

Nhưng lần này Chu tứ lang đi về thì bọn họ có rất nhiều đồ vật cần hắn tiện thể mang theo, có điều những thứ mà họ cần Chu tứ lang tiện thể mang lên đây càng nhiều.

Bạch Thiện Bảo nói: "Đệ đã liệt kê tên sách, tứ ca, huynh đưa cho bà nội đệ, bảo bà ấy chuẩn bị những quyển sách ấy gửi lên đây cho đệ. Còn cả cái rương đựng bạc và rương đựng đồ chơi của đệ nữa, những cái này cũng không thể thiếu."

Bạch nhị lang còn yêu cầu nhiều thứ giống vậy hơn.

Mãn Bảo vốn không để trong lòng nghe thế cũng lập tức đưa ra yêu cầu, "Tứ ca, huynh xem huynh có thể mang cái rương ở cuối giường muội lên luôn được không, trong đó cũng toàn là đồ chơi của muội, còn có sách và đồ trên kệ sách của muội nữa, cũng giúp muội mang lên với."

Trang tiên sinh nghe thế cũng rục rịch, "Ta để lại không ít sách ở nhà họ Bạch, sau khi lên Ích Châu, rất nhiều sách chỉ có thể đến hiệu sách để đọc, rất không tiện. Hơn nữa lúc ấy lên đây chỉ cầm theo một bộ giấy bút mực đơn giản nhất.."

Sách rất quý, văn phòng tứ bảo cũng quý.

Tuy rằng bây giờ đã có thu nhập cao hơn trước kia, nhưng Trang tiên sinh vẫn không nỡ mua lại thứ đã có.

Trong khoảng thời gian này, nếu ông muốn đọc sách thì đều phải đến hiệu sách đọc ké, nên nếu có thể mang sách của mình tới đây là tốt nhất.

Mọi người cùng nhau đưa ánh mắt chờ đợi nhìn Chu tứ lang.

Chu tứ lang: . Lần này hắn về nhà là để tạo dựng nền móng cho chuyện làm ăn, hay là để chuyển cả nhà lên vậy?

Nhưng đối diện với ánh mắt của bốn thầy trò, hắn ngoài việc đồng ý ra thì có thể làm sao bây giờ chứ?

Ngày hôm sau, cuối cùng Chu tứ lang cũng mang theo cả bụng ưu sầu vội vàng đánh xe ngựa rời đi, bao nhiêu đồ vật như vậy, hắn không chắc xe ngựa này có thể chứa được hết không.

Đại Cát vô cùng đồng tình tiễn người đến đầu hẻm, sau đó vẫy tay tạm biệt với hắn.

Trang tiên sinh thì đang chuẩn bị chuyện nhập học cho Bạch Thiện Bảo.

Học sinh trường phủ chia làm hai loại.

Một là ở trong ký túc xá trường, hai là ở bên ngoài.

Đa số học sinh đến từ nơi khác đều sẽ ở trong ký túc xá, mỗi năm chỉ cần nộp rất ít phí thuê phòng, rẻ hơn tiền thuê bên ngoài rất nhiều.

Trang tiên sinh đã từng ở trong đó rất nhiều năm.

Bộ phận còn lại thì sống ở ngoài, đặc biệt là học sinh bản địa, tất nhiên là phải thức khuya dậy sớm đi học đi về nhà, hoặc là thuê nhà gần đó.

Trang tiên sinh vốn cũng muốn cho Bạch Thiện ở trong ký túc xá, nhưng sau khi ông đi xem qua hoàn cảnh ký túc xá hiện tại, lại từ chỗ Lan Thành biết được mấy năm nay có rất nhiều học sinh được tuyển đặc cách, thì dứt khoát cho Bạch Thiện ở bên ngoài.

Đương nhiên, quan trọng là vì Đại Cát đã đến tìm ông nói chuyện.

Người hầu không thể theo vào trường phủ, cho nên Đại Cát không vào đó được.

Nếu Bạch Thiện ở trong trường phủ, vậy cậu sẽ không thể ra ngoài dễ dàng, giặt quần áo hay ăn cơm cậu đều phải tự lo hết, đương nhiên, đây không phải điều quan trọng nhất, quan trọng nhất là, nếu cậu xảy ra nguy hiểm gì, Đại Cát sẽ không biết, càng không giúp được cậu.

Cho nên Đại Cát đề nghị cho thiếu gia nhà mình ở bên ngoài, như vậy sớm tối hắn đều có thể nhìn thấy cậu, biết cậu có bị bắt nạt hay có gặp nguy hiểm gì không.

Dù sao với cái tính cách kia của thiếu gia nhà mình, hắn vẫn rất sợ cậu sẽ bị người trong trường phủ trùm bao tải.

Trang tiên sinh đã sớm nhận thấy nhà họ Bạch cực kỳ để ý sự an toàn của Bạch Thiện, nếu không cũng sẽ không đặc biệt cử Đại Cát theo bên người cậu.

Đại Cát không phải thư đồng, cũng không phải gã sai vặt bình thường, ông đã từng thấy hắn ở trên nóc nhà đấu võ với người ta.

Cho nên Trang tiên sinh chỉ hơi suy tư đã đồng ý.

Đã có danh sách chính thức, nhưng giờ còn mấy ngày nữa mới đến thời gian báo danh khai giảng.

Trang tiên sinh liền dẫn Bạch Thiện đi làm thủ tục, đầu tiên là đến trường học làm học tịch.

Là học sinh vào trường phủ theo con đường thi cử chính quy, mỗi tháng cậu còn có trợ cấp lương thực, tuy không nhiều lắm, nhưng cũng đủ chính mình ăn.

Thậm chí nếu là học sinh bình thường ăn thì còn thừa ra được.

Đây cũng là một trong những chính sách duy trì giáo dục của triều đình, chỉ đối với học sinh thi cử chính quy, những học sinh vào trường bằng đề cử hoặc những học sinh thậm chí còn không có học tịch sẽ không được hưởng chính sách ưu đãi này.

Vì sao năm đó Trang tiên sinh nhất định phải vào trường phủ bằng phương thức thi tuyển, chính là vì điều này.

Nơi này không chỉ có tài nguyên giáo dục tốt nhất Kiếm Nam Đạo, mà còn không cần nộp học phí, cũng giải quyết được chuyện ăn uống của mình.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 578: Về nhà

[HIDE-THANKS]
Chu tứ lang vừa đánh xe ngựa vào thôn đã bị một đám trẻ ùa lên vây quanh, trong đó có cả Tam Đầu và Tứ Đầu nhà họ.

Hai người nhìn thấy tứ thúc, lập tức bám lấy càng xe ngựa định trèo lên xe.

Chu tứ lang bèn xách hai người lên, dạy dỗ: "Xe sẽ chạy đến nhà Bạch lão gia, mấy đứa trèo lên làm gì?"

Tuy nói thế, nhưng Chu tứ lang vẫn để mặc đám trẻ hú hét "hộ tống" đến nhà họ Bạch.

Nếu xe này do người nhà họ Bạch đánh, bọn trẻ sẽ không hăm hở như thế, thậm chí còn cố ý tránh đi, nhưng nếu là do Chu tứ lang đánh, đám trẻ lại không thấy sợ gì.

Thậm chí còn có hai đứa trẻ to gan thấy xe dừng lại liền giơ tay sờ ngựa, làm Chu tứ lang sợ tới mức vội xua tay đuổi bọn họ đi.

"Cẩn thận ngựa đá cho."

Người hầu nhà họ Bạch ra đón, giúp hắn dắt ngựa, Chu tứ lang liền cầm đồ của mình và Mãn Bảo xuống trước, sau đó chia đồ.

Đây là của Bạch nhị lang, đây là của Bạch Thiện Bảo, đây là của Trang tiên sinh..

Sau khi chia xong, Chu tứ lang liền đưa đồ của mình và Mãn Bảo cho bọn trẻ cầm về nhà họ trước, còn mình thì vào nhà họ Bạch nói chuyện với Bạch lão gia.

Chu tứ lang lấy xấp giấy trong ngực ra, cung kính dâng lên, nói: "Bạch lão gia, đây là thứ hai vị công tử và Trang tiên sinh nhờ tôi mang về."

Bạch lão gia nhận lấy xem qua mấy tờ, mí mắt khẽ giật, hỏi: "Trang tiên sinh quyết định ở lại Ích Châu?"

Hôm qua bọn họ đã biết tin Bạch Thiện thi đỗ trường phủ, Bạch lão gia vốn đang nghi ngờ không biết Trang tiên sinh có đưa Bạch nhị về không, kết quả hôm nay mới biết bọn họ định thường trú ở Ích Châu.

Chu tứ lang gật đầu nói: "Vâng, Trang tiên sinh nói thiếu gia Bạch Thiện cần dạy thêm, thiếu gia Bạch nhị và muội út của tôi cũng không thể xa tiên sinh được, cho nên dứt khoát ở lại Ích Châu hết."

Tuy rằng Bạch lão gia không nỡ xa con trai, nhưng hắn cảm thấy như vậy cũng tốt, bây giờ con trai lớn của hắn đang học ở Miên Châu, kém hơn Ích Châu một bậc, nếu nhị lang có thể thi đỗ trường phủ Ích Châu..

Thôi được rồi, khả năng này có vẻ hơi thấp, nhưng để cho cậu ở Ích Châu mở mang kiến thức cũng không tệ.

Chỉ là số đồ muốn mang đi này..

Bạch lão gia nhíu mày, "Có nhiều đồ muốn mang đi quá, một mình cậu có thể mang hết được không?"

Chu tứ lang nói: "Chỉ cần có thể buộc được vào xe ngựa thì tôi có thể mang được."

Bạch lão gia nhìn hắn, nói: "Ý ta là, một mình cậu mang nhiều đồ thế lên đường có an toàn không?"

Chu tứ lang ngớ ra, hỏi: "Không an toàn ạ? Dọc đường chúng tôi đi rất an toàn."

Bạch lão gia gõ ngón tay lên bàn, sau đó cười nói: "Việc này không gấp, bọn ta cũng phải mất hai ba ngày mới chuẩn bị được hết đồ, cậu định bao giờ khởi hành?"

"Tôi định ở nhà ba bốn ngày, Bạch lão gia có thể chuẩn bị từ từ, còn bên chỗ Bạch lão phu nhân.."

"Để ta đi nói."

Chu tứ lang vui vẻ, hắn đang muốn về nhà sớm, nếu nói với Bạch lão gia xong lại phải chạy sang bên cạnh thì chắc chắn sẽ mất thêm một lúc lâu nữa, nên để Bạch lão gia nói là tốt nhất.

Chu tứ lang nói hết những chuyện cần chuẩn bị, sau đó nhanh chóng chạy về nhà.

Cả nhà họ Chu đã sớm chờ trong sân, vừa thấy hắn về lập tức xúm lên mồm năm miệng mười hỏi han, Phương thị ôm con còn bị đẩy ra ngoài cùng.

Chu lão đầu tất nhiên sẽ không chen vào với bọn họ, ông ho hai tiếng, thấy không có ai để ý đến mình, liền cao giọng xua mọi người: "Được rồi, được rồi, tản ra hết đi, đang không có việc gì làm đúng không?"

Lúc này mọi người mới thoáng tản ra một chút, Chu lão đầu liền cau mày hỏi Chu tứ lang, "Sao con lại đột nhiên về nhà? Mãn Bảo đâu?"

Chu tứ lang cười với Phương thị, ôm lấy con trai từ trong lòng nàng, rồi bước lên ngồi bên cạnh cha: "Mãn Bảo ở lại học với Trang tiên sinh, cha, thiếu gia Bạch Thiện của nhà họ Bạch thi đỗ trường phủ rồi, Trang tiên sinh muốn ở lại Ích Châu dạy bọn họ, Mãn Bảo cũng muốn ở lại."

Chu lão đầu khẽ nhíu mày, "Vậy con về làm gì?"

"Con về lấy vài thứ, thuận tiện nói mấy chuyện với nhà mình." Chu tứ lang tỏ vẻ mình không phải về không, nói đại khái những thứ cần mang, sau đó tiếp: "Ngoài ra con còn muốn đem hết gừng già và nữ trinh tử nhà mình đi nữa, cha, người biết không, dược liệu ở thành Ích Châu còn đắt hơn trên huyện thành."

Chu lão đầu: "Ta biết ngay, chúng ta bán cho Trịnh chưởng quầy nhiều như vậy chắc chắn sẽ bị ép giá, bên thành Ích Châu đắt hơn nhiều không?"

"Tùy từng loại, hơn tầm hai đến ba văn, nhưng một cân chỉ cần đắt hơn từng đấy là một trăm, một nghìn cân đã hơn được rất nhiều rồi."

Chu lão đầu liếc hắn, "Con có một nghìn cân dược liệu hả?"

Chu tứ lang khẽ sờ mũi, hơi xấu hổ nói: "Bây giờ chưa có, nhưng không phải cái này chỉ cần trồng nhiều là có sao ạ?"

Chu đại lang đứng bên cạnh lập tức nói: "Cha, hay là chúng ta lấy hết mấy khoảnh ruộng cạn còn lại ra để trồng gừng đi ạ, có điều năm nay đã trồng cây đậu rồi, chỉ có thể chờ năm sau."

Chu tam lang nói: "Còn nữ trinh tử thì chỉ cần trồng trên núi là được, còn không cần trồng trên ruộng cạn."

"Không chỉ nhà chúng ta trồng, mà người trong thôn cũng có thể trồng, đến lúc đó chúng ta mua lại rồi bán, kiểu gì cũng có thể kiếm được một ít."

Chu lão đầu nhíu mày, "Trồng nhiều như vậy, chẳng may không bán được thì sao?"

Chu tứ lang: "Không bán được thì nhà mình tự ăn, dù sao gừng này cũng ăn được."

Mọi người: .

Chu lão đầu hỏi, "Mãn Bảo nói sao?"

"Mãn Bảo nói được," Chu tứ lang nói: "Cha, người xem Mãn Bảo cũng nói được rồi, vậy chắc chắn là được."

Chu lão đầu trầm ngâm một lúc, cuối cùng cũng gật đầu, thở dài nói: "Đã hơn một tháng không gặp Mãn Bảo rồi, nhớ đến hoảng hốt."

Nhưng Mãn Bảo không hề nhớ ngài, Chu tứ lang nói thầm.

Ở thành Ích Châu, người hai huynh muội nhớ đến nhiều nhất là đại tẩu, sau đó Mãn Bảo thỉnh thoảng sẽ nhớ mẫu thân, còn Chu tứ lang thì nhớ vợ con mình.

Nghĩ đến đây, Chu tứ lang liền ngẩng đầu cười với Phương thị.

Đúng lúc Chu lão đầu nhìn thấy, ông nhíu mày rồi hỏi: "Mà con về đây thì Mãn Bảo phải làm thế nào?"

"Ôi chào cha à, Mãn Bảo ở với mấy người Trang tiên sinh mà, năm người ở chung một nhà, ngài lo lắng gì chứ?"

"Nhưng trong mấy người bọn họ có ai trông giống người biết chăm sóc người ta?" Chu lão đầu nói: "Giờ con về nhà, Mãn Bảo muốn nước nóng để tắm thì phải làm sao, còn cả quần áo bẩn nữa, cơm ăn nữa?"

Chu tứ lang không dám nói cho ông rằng bây giờ bọn họ toàn mua đồ ăn bên ngoài, chỉ nói: "Cha cứ yên tâm đi, bây giờ bọn họ đều biết đun nước giặt quần áo rồi, mấy việc vặt này không cần đến con."

"Gì?" Chu lão đầu sợ hãi kêu lên, "Con còn để muội muội con giặt đồ? Nước lạnh như vậy, con không biết sức khỏe nàng kém hả, ở nhà nàng còn chưa phải giặt quần áo bao giờ đâu."

Chu tứ lang: ".. Đây là yêu cầu của Trang tiên sinh."

Tiền thị vẫn luôn im lặng liếc mắt nhìn ông, nói: "Ông kêu cái gì, giờ Mãn Bảo cũng không còn nhỏ nữa, giặt quần áo thì làm sao?"

Bà nói: "Nếu nàng ở nhà còn phải theo đại tẩu nàng học nấu cơm ấy."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 579: Muốn đi

[HIDE-THANKS]
Gừng rất dễ trồng, chỉ cần không hạn không úng là nó sẽ mọc được, mà nếu bón đủ phân thì nó còn mọc rất tốt, cho nên chẳng sợ đã đến giữa tháng tư, nhưng vẫn có thể trồng được gừng.

Chu lão đầu ra mặt, nói với mấy nhà quan hệ tốt một tiếng, ngày hôm sau bọn họ liền vác cuốc ra ngoài, cuốc hết mấy khoảnh bên rìa ruộng cạn, quyết định sẽ trồng một ít gừng ở đó.

Dù sao bây giờ cũng không kịp khai hoang nữa, mà phần lớn ruộng cạn đều đang trồng lúa mạch và dưa đậu rồi, cũng không thể nhổ nó lên để trồng gừng được.

Có điều chuyện Chu lão đầu nói cũng làm bọn họ thấy động lòng, nhà họ Chu định vận chuyển gừng lên Ích Châu bán, đến lúc đó sẽ thu mua gừng của bọn họ.

Tuy rằng giá sẽ rẻ hơn chút, nhưng giá gừng hiện tại ai cũng biết, dù có rẻ cũng không rẻ đến nỗi nào, dù sao nhà họ Chu cũng không thể chèn ép bọn họ quá, đúng không?

Cho nên bọn họ chẳng nghĩ nhiều đã đồng ý.

Còn gừng giống, tạm thời cứ mượn nhà họ Chu một ít, chờ đến thu hoạch sẽ trả lại sau.

Mà người nhà họ Chu cũng bắt đầu cầm liềm và cuốc lên núi, quyết định sẽ trồng thêm một ít nữ trinh tử.

Lúc này vẫn chưa tới tháng 5, trồng cây vẫn rất dễ sống.

Chỉ là bọn họ đều cảm thấy chỉ chặt nhánh cây để trồng thì quá chậm, dù sao còn phải đảm bảo đến mùa thu sẽ kết quả, không thể chặt quá nhiều.

Vì thế Chu tam lang không khỏi nhìn về phía nữ trinh tử, hỏi Chu tứ lang, "Mãn Bảo có nói hạt giống cây này trồng được không?"

"Chưa nói, để bao giờ đệ hỏi nàng."

Chu tam lang hơi tiếc.

Chu đại lang nói: "Cho dù hạt giống trồng được thì bây giờ chúng ta cũng làm gì có hạt giống, không phải vội."

Chu tam lang liền nhìn sang đống nữ trinh tử đang phơi khô.

Chu đại lang cười, "Số nữ trinh tử đó đều phơi nắng rồi, cho dù chưa chín thì chắc cũng không trồng được nữa đâu?"

Chu tam lang ngẫm thấy cũng đúng, vì vậy đành phải tạm bỏ qua việc này.

Lúc này đã qua thời kỳ bận rộn vụ xuân, không lâu nữa sẽ đến thu hoạch lúa mạch vụ đông, đến lúc đó sẽ bận, cho nên nhân lúc bây giờ đang rảnh thì bọn họ sẽ giải quyết mấy việc vặt này.

Chu lão đầu hỏi Chu tứ lang, "Lần này con đi Ích Châu có phải còn tính tìm việc làm không?"

Chu tứ lang khẽ ho một tiếng, nói: "Vâng ạ, con và Mãn Bảo ở ngoài tiêu nhiều tiền như vậy, cũng không thể lấy từ trong mãi được."

Chu lão đầu khẽ gật đầu, "Vậy con cứ giữ tốt mối quan hệ với chưởng quầy hiệu thuốc bên kia, chờ đến thu đông thu hoạch dược liệu sẽ bán trực tiếp cho bọn họ, bình thường thì đi ra ngoài tìm xem có việc gì làm không, ít nhiều cũng kiếm được ít trợ cấp gia dụng."

Ông không khỏi làu bàu, "Vốn cho con đi là để chăm sóc Mãn Bảo, kết quả con cũng không chăm sóc nàng được bao nhiêu."

Chu tứ lang: . Hắn cũng rất bận đó có biết không, việc trong việc ngoài đều đến tay hắn làm lụng đấy.

Nhị Nha đứng bên cạnh lập tức nói: "Ông nội, bà nội, cho con đi chăm sóc cô nhỏ đi ạ."

Chu lão đầu kinh ngạc nhìn Nhị Nha, "Con?"

Tiền thị cũng nhìn về phía Nhị Nha.

Nhị Nha căng thẳng nắm góc áo, sắc mặt ửng đỏ, nhưng vẫn gật đầu nói: "Đúng ạ, cho con đi chăm sóc cô nhỏ, nếu mà được thì con cũng có thể tìm việc làm ở thành Ích Châu."

Phùng thị lập tức nói: "Trong nhà không cần con xuất đầu lộ diện đi làm việc cực nhọc."

Chu lão đầu lập tức nói: "Ai bảo nàng đi làm việc cực nhọc? Không phải nàng cũng từng tính sổ ở cửa hàng vợ lão đại, và cũng đã học bàn tính ở chỗ Trang tiên sinh rồi sao?"

Đừng nói Phùng thị, ngay đến Chu nhị lang cũng không nhịn được nói: "Cha, có nhà nào lại thuê con gái đến làm kế toán chứ?"

Chu lão đầu hừ một tiếng, quay sang nhìn vợ già, nhỏ giọng nói: "Mãn Bảo vừa không biết nấu cơm, cũng không biết giặt đồ, từ nhỏ đến lớn chưa từng xa người nhà.."

Tiền thị liền nói: "Để lão tứ dẫn nàng đi xem thử, dù sao nhà mình cũng đông người, nàng ở trong nhà cũng không giúp được bao nhiêu, không bằng đến Ích Châu giúp mấy việc khác. Không nói cái khác, chỉ riêng việc tính sổ hộ lão tứ thì chắc không thành vấn đề."

Chu tứ lang lập tức nói: "Mẹ, con cũng biết tính sổ mà."

"Nhưng con không chỉ ghi lung tung mà còn hay viết sai, đừng nói bọn ta, có khi cả Mãn Bảo cũng đọc không hiểu, cho nên cứ để Nhị Nha đi giúp con đi."

Chu tứ lang nghi hoặc, "Con ghi sổ kém vậy ạ?"

Mọi người đồng loạt gật đầu.

Chu tứ lang liền bĩu môi không nói nữa.

Buổi tối trước khi đi ngủ, Phùng thị lén lút kéo Nhị Nha vào trong phòng hỏi: "Sao tự nhiên con lại đòi đi Ích Châu? Không phải con vẫn đang làm rất tốt ở cửa hàng bác cả con sao?"

"Mẹ, cửa hàng có cô cả, còn có đại ca và đại tỷ, mấy chuyện viết sổ tính tiền đều không cần đến con, con muốn đến thành Ích Châu cùng cô nhỏ, nói không chừng còn có việc để làm hơn."

"Con cũng ngốc thật, con gái con đứa như con học tính sổ làm gì?" Phùng thị hận sắt không thành thép nói: "Không phải ta đã bảo con học trù nghệ của bác gái con sao? Nếu con nấu ăn ngon, sau này con có thể tự mở một quán ăn. Chứ con tính sổ, sau này cũng chẳng thể làm tiên sinh kế toán được."

"Con học rồi, bác gái cả cũng dạy rất kỹ, nhưng con vẫn không nấu ngon bằng đại tỷ." Chính bởi vì đã từng nghiêm túc học rồi, Nhị Nha mới thấy chán nản như vậy, "Rõ ràng đều là hai bệ bếp, hai cái nồi, nguyên liệu nấu ăn giống nhau, bác gái cả cũng đứng ngay sau bọn con, đồng thời chỉ dạy con và đại tỷ, nhưng không hiểu sao mà đồ ăn con làm vẫn kém hơn."

Chu nhị lang ho nhẹ một tiếng, an ủi con gái, "Mấy chuyện như này cũng cần thiên phú, con không cần nhụt chí, Đại Nha giống bác gái con."

Nhị Nha vô cùng tán thành gật đầu.

Phùng thị nghe thấy thế thì không khỏi đưa tay véo hắn.

Mặc Chu nhị lang lập tức biến đổi, mỗi tội con gái đang đứng ngay trước mặt, hắn không dám kêu ra tiếng.

Có điều Phùng thị cũng không nhắc lại chuyện học nấu ăn nữa, cảm giác học kiểu gì cũng không được này nàng rất hiểu.

Mà trù nghệ của Nhị Nha còn tốt hơn nàng một ít đó.

Phùng thị thở dài, cũng không biết Tam Nha có giống nàng không, "Vậy con đến thành Ích Châu.."

"Con nhất định sẽ nghe lời cô nhỏ," Nhị Nha nói: "Mẹ, mẹ cứ để con đi, cô nhỏ biết nhiều, chỉ cần con có thể học được một nửa bản lĩnh của nàng, sau này cũng không phải lo không nuôi nổi mình."

"Ai cần con tự nuôi mình? Chờ bao giờ con lớn hơn chút, tìm nhà nào tốt để gả.."

"Chẳng lẽ gả chồng thì không phải xuống ruộng làm việc ạ?" Nhị Nha ngắt lời mẫu thân, nói: "Vậy còn không phải là tự nuôi mình sao?"

"Tìm nhà nào tốt, nhà không cần con phải xuống ruộng ấy." Trước kia Phùng thị cảm thấy, có lẽ nhà họ cũng chỉ có Mãn Bảo mới có thể gả đến nhà như vậy, nhưng bây giờ con gái nàng cũng từng đi học ở trường rồi, là người biết chữ, biết tính sổ, trông cũng xinh đẹp, cũng có thể gả đến nhà như vậy được rồi.

Nhị Nha còn chưa thông suốt, không muốn gả chồng, bé chỉ biết, mẹ bé phải xuống ruộng làm việc, bác gái cả cũng bận rộn suốt ngày, tam thẩm, tứ thẩm và ngũ thẩm cũng gả chồng, nhưng không ai có thể ngồi không ăn cơm trắng.

Cô nhỏ từng nói, đừng có nghe người ta nói thế nào, mà phải xem người ta làm thế nào.

Nhị Nha lấy kiến thức hữu hạn của mình ra xem, hiểu trên đời này sẽ không có người vợ nào có thể ngồi không mà có cơm ăn cả.

Bất kể trong thôn hay ngoài thôn, bé đã thấy rất nhiều người, nữ giới nhà bọn họ đã tính là tốt lắm rồi, trong thôn còn có rất nhiều nàng dâu gả đến làm việc đến mệt chết, nhưng vẫn phải ăn những món đạm bạc nhất.

Bé không muốn sống một cuộc sống như vậy.

Bé rất thích tính sổ, thích cảm giác tự mình kiếm tiền, bé đã mất nửa năm để xác định rằng bé không học được trù nghệ của bác gái cả, cho nên bé vẫn nên tìm việc khác thì hơn.
[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back