Chương 560: Lần đầu thi triển trù nghệ
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]
Chu tứ lang ghét bỏ hỏi: "Vậy muội nói xem phải trồng thế nào đây?"
"Đào lên trồng lại lần nữa ạ?"
Chu tứ lang liền chống eo, vẫy tay nói: "Nào nào nào, muội lại đây nói cho ta, hoa này là hoa gì, cần cuốc sâu đến đâu, phải dành bao nhiêu chỗ cho nó, hoa nào là dây leo cần phải bắc dàn.."
Mãn Bảo trưng vẻ mặt vô tội nhìn hắn.
Chu tứ lang hỏi, "Muội biết không?"
Mãn Bảo dừng một chút rồi lắc đầu, "Biết một số, còn một số loại không biết."
Hai anh em nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng mỗi người nhường một bước. Những cây mà Mãn Bảo biết sẽ lớn rất cao thì chuyển sang một bên, mấy cây dây leo cũng dời vị trí, còn lại thì để nguyên chỗ cũ.
Công trình này không nhỏ, trong sân có mấy chỗ không nhiều đất, Chu tứ lang còn phải nghĩ cách xúc một ít ở ngoài về.
Cho nên Bạch Thiện Bảo và Bạch nhị lang đều phải ra hỗ trợ.
Trang tiên sinh thấy sau khi học xong bọn họ có thú vui như vậy, thì không so đo vụ bọn họ lại chuồn sang Diêm trạch bên cạnh nữa.
Dù sao gần đây chương trình học cũng nặng, nhưng con người không thể đọc sách cả ngày, để cho bọn họ ra ngoài chơi thì lại sợ bọn họ chơi quá trớn.
Theo Trang tiên sinh thấy, như này là vừa vặn, có thứ cho bọn họ chơi ngay trong sân.
Trang tiên sinh đứng trước cửa nhìn chốc lát, cảm thấy bọn họ đã thả lỏng đủ rồi, liền vẫy tay nói: "Trở về học thôi."
Ba người đang nghịch đất, à không, gieo trồng nghe thấy thế thì hơi tiếc nuối, sau đó giao cuốc cho Chu tứ lang, cùng nhau trở về thư phòng đọc sách.
Đại Cát liền tiếp nhận công việc của bọn họ.
Tuy nhiệm vụ chủ yếu của hắn là đi theo thiếu gia, bảo đảm sự an toàn của bọn họ, nhưng khi ở trong nhà thì hắn cũng hỗ trợ làm một số việc, cũng không thể giao hết mọi việc cho Chu tứ lang được.
Chu tứ lang cũng đã quen rồi, trên cơ bản thì thời gian của hắn khá là tự do, mà Đại Cát thì phải luôn đi theo bọn Mãn Bảo.
Cũng bởi vì thế nên hắn mới có thể yên tâm chạy ra ngoài, không cần lo lắng vấn đề an toàn của Mãn Bảo.
Ba người (bị bắt) trầm mê trong học tập, thời gian trôi qua rất nhanh, lúc bọn họ còn chưa kịp phản ứng, từng ngày đã cứ trôi qua như vậy.
Còn chưa chuẩn bị tinh thần mà đã đến thanh minh.
Sau thanh minh chính là kỳ thi trường phủ.
Hôm thanh minh, Trang tiên sinh đi ra ngoài một mình, nghe nói là đi tế bái thầy của ông, cũng chính là sư tổ của bọn họ.
Ba người được một ngày nghỉ hiếm hoi.
Nhưng bên ngoài cũng không có gì thú vị, thời tiết cũng không tốt, trời âm u, xem chừng có thể mưa bất cứ lúc nào.
Ba người ngồi ngoài sân ngây người một lúc, rồi quyết định ra ngoài đi dạo.
Nhưng đi dọc theo đường cái nửa ngày, phát hiện hôm nay các quán ăn đều đóng cửa, nếu bọn họ muốn ăn thì phải đến tửu lâu hoặc quán cơm lớn, hoặc là tự mình nấu.
Ngay cả quán ăn đều đã đóng cửa hơn nửa, càng đừng nói những cửa hàng khác, cho nên con đường rất quạnh quẽ, đa số mọi người đều đi ra ngoài thành rồi.
Ba người liếc nhau, cảm thấy mất cả hứng thú, cuối cùng mua một ít rau và thịt về nhà.
Chu tứ lang thấy thế thì sợ ngây người, "Mấy đứa mua về cho ta nấu?"
Mãn Bảo nói: "Chúng ta cùng nhau làm ạ."
Bé đã nghĩ rồi, cảm thấy mình có thể nhờ Khoa Khoa chỉ dạy một chút, nói không chừng còn nấu ngon cả tứ ca.
Vì thế nói: "Để muội nấu."
Chu tứ lang suy nghĩ, gật đầu nói: "Cũng đúng, muội là con gái, hẳn là sẽ có thiên phú hơn ta."
Mấy người cùng nhau vo gạo thổi cơm, lại rửa sạch rau và thái thịt, sau khi hết thảy đã chuẩn bị thỏa đáng thì đồng loạt nhìn về phía Mãn Bảo.
Mãn Bảo đang thầm nói với Khoa Khoa: "Khoa Khoa, bắt đầu đi, chiếu thực đơn ra đây."
Khoa Khoa quét những nguyên liệu nấu ăn bé đang có, tìm ra những món ăn tương ứng trong thực đơn.
Sau đó Mãn Bảo khí phách vung tay lên, "Nhóm lửa!"
Không được bao lâu, Mãn Bảo đầu đầy mồ hôi thêm nước vào nồi, hỏi: "Lượng nước vừa phải là bao nhiêu?"
Khoa Khoa: "Ký chủ, ta chỉ phụ trách chiếu thực đơn ra thôi, còn chuyện học tập ngươi phải tự làm."
Bạch Thiện Bảo nói một cách đương nhiên: "Lượng nước vừa phải là lượng nước vừa phải, không phải ngươi là người nấu sao? Ngươi hỏi ta, ta làm sao mà biết?"
Mãn Bảo: "Ta không hỏi ngươi."
Chỉ là sốt ruột quá, không kiềm được nói ra thành lời thôi.
Bé nhìn nước trong nồi, lại quay sang nhìn sọt rau, châm chước cho thêm một ít nước.
Sau đó xem bước tiếp theo, "Một chút muối, một chút là bao nhiêu?"
Mãn Bảo cẩn thận rắc một ít muối, Bạch Thiện Bảo nhìn mà trợn mắt há mồm, "Mãn Bảo, ngươi có biết nấu ăn không đấy?"
Mãn Bảo hùng hồn nói: "Ta đang học đây."
"Hay là cứ để tứ ca ngươi làm đi."
"Không!" Chu tứ lang và Mãn Bảo đồng thanh cự tuyệt.
Chu tứ lang cổ vũ Mãn Bảo: "Ta thấy đại tẩu nấu ăn cũng cho không nhiều muối, nhưng vẫn rất ngon."
Mãn Bảo không tự tin lắm, "Thật ạ?"
Chu tứ lang hung hăng gật đầu.
Mãn Bảo liền tự tin hơn, nhìn bước tiếp theo, sau đó mới cảm thấy không đúng, "Ai da, hình như phải đợi thức ăn chín mới được bỏ muối, mà ta còn chưa cho thức ăn vào nữa.."
Chu tứ lang: .
Vất vả nửa ngày, cuối cùng Mãn Bảo cũng nấu ra được một nồi thức ăn.
Tính cả Đại Cát, năm người yên lặng vây quanh nhìn tô thức ăn ở giữa bàn kia, trông thì có vẻ cũng không quá kinh khủng, chỉ là hình như thức ăn hơi nát.
Bạch Thiện Bảo khẽ nuốt nước miếng, chọc Mãn Bảo nói: "Là ngươi làm, ngươi ăn trước đi."
Mãn Bảo vô cùng tự tin cầm đũa gắp một miếng vào miệng.
Bốn người đồng loạt nhìn bé chòng chọc, Mãn Bảo khựng lại một chút, sau đó bình tĩnh nhai nuốt dưới bốn đôi mắt rồi gật đầu: "Ừ, khá được, món ăn có thịt đúng là khác thật, ăn đi."
Mọi người nghe thế thì thở phào nhẹ nhõm, rối rít xới cơm dùng bữa.
Bạch Thiện Bảo ăn thử một miếng, dừng lại một chút rồi liếc ba người còn lại, cố gắng nhai rồi nuốt xuống, chờ bọn họ đều ăn rồi mới yên lặng bỏ đũa xuống.
Bạch nhị lang mới ăn được nửa miếng đã không kiềm được kêu lên: "Chu Mãn, ngươi không cho muối!"
Mãn Bảo vỗ vào đầu cậu một cái, cả giận nói: "Gọi sư tỷ!"
Bạch nhị lang ôm đầu giận dữ, "Ngươi giận chó đánh mèo!"
Chu tứ lang cũng để bát đũa xuống, thở dài nói: "Ta nhớ món ăn đại tẩu làm."
Đại Cát cũng chỉ ăn một miếng, hỏi: "Có muốn đến quán cơm mua vài món về ăn không?"
"Vậy nồi thức ăn này phải làm sao bây giờ?" Chu tứ lang nói: "Để thế này thì lãng phí quá, trong này còn có thịt nữa, mà nhà ta cũng không nuôi gà nuôi heo, hay là chúng ta cứ ăn đi."
"Heo còn chưa chắc đã ăn ấy ạ?" Bạch Thiện Bảo do dự nói: "Nấu nát quá, cho dù giờ có bỏ thêm muối thì cũng không ngon đâu."
Mãn Bảo không đáp, nhìn trái nhìn phải một lúc mới nói: "Ta nghe theo các ngươi."
Hiển nhiên là cũng không quá muốn ăn cái nồi mình tự nấu này.
Chu tứ lang nhíu mày nghĩ ngợi, cuối cùng vào phòng bếp lấy một ít muối ra cho vào, trộn đều rồi nói: "Ta mang đi cho người khác, mấy đứa đến quán cơm mua đồ ăn đi, nhớ phải đi nhanh về nhanh đấy, nếu không cơm sẽ nguội mất."
"Đào lên trồng lại lần nữa ạ?"
Chu tứ lang liền chống eo, vẫy tay nói: "Nào nào nào, muội lại đây nói cho ta, hoa này là hoa gì, cần cuốc sâu đến đâu, phải dành bao nhiêu chỗ cho nó, hoa nào là dây leo cần phải bắc dàn.."
Mãn Bảo trưng vẻ mặt vô tội nhìn hắn.
Chu tứ lang hỏi, "Muội biết không?"
Mãn Bảo dừng một chút rồi lắc đầu, "Biết một số, còn một số loại không biết."
Hai anh em nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng mỗi người nhường một bước. Những cây mà Mãn Bảo biết sẽ lớn rất cao thì chuyển sang một bên, mấy cây dây leo cũng dời vị trí, còn lại thì để nguyên chỗ cũ.
Công trình này không nhỏ, trong sân có mấy chỗ không nhiều đất, Chu tứ lang còn phải nghĩ cách xúc một ít ở ngoài về.
Cho nên Bạch Thiện Bảo và Bạch nhị lang đều phải ra hỗ trợ.
Trang tiên sinh thấy sau khi học xong bọn họ có thú vui như vậy, thì không so đo vụ bọn họ lại chuồn sang Diêm trạch bên cạnh nữa.
Dù sao gần đây chương trình học cũng nặng, nhưng con người không thể đọc sách cả ngày, để cho bọn họ ra ngoài chơi thì lại sợ bọn họ chơi quá trớn.
Theo Trang tiên sinh thấy, như này là vừa vặn, có thứ cho bọn họ chơi ngay trong sân.
Trang tiên sinh đứng trước cửa nhìn chốc lát, cảm thấy bọn họ đã thả lỏng đủ rồi, liền vẫy tay nói: "Trở về học thôi."
Ba người đang nghịch đất, à không, gieo trồng nghe thấy thế thì hơi tiếc nuối, sau đó giao cuốc cho Chu tứ lang, cùng nhau trở về thư phòng đọc sách.
Đại Cát liền tiếp nhận công việc của bọn họ.
Tuy nhiệm vụ chủ yếu của hắn là đi theo thiếu gia, bảo đảm sự an toàn của bọn họ, nhưng khi ở trong nhà thì hắn cũng hỗ trợ làm một số việc, cũng không thể giao hết mọi việc cho Chu tứ lang được.
Chu tứ lang cũng đã quen rồi, trên cơ bản thì thời gian của hắn khá là tự do, mà Đại Cát thì phải luôn đi theo bọn Mãn Bảo.
Cũng bởi vì thế nên hắn mới có thể yên tâm chạy ra ngoài, không cần lo lắng vấn đề an toàn của Mãn Bảo.
Ba người (bị bắt) trầm mê trong học tập, thời gian trôi qua rất nhanh, lúc bọn họ còn chưa kịp phản ứng, từng ngày đã cứ trôi qua như vậy.
Còn chưa chuẩn bị tinh thần mà đã đến thanh minh.
Sau thanh minh chính là kỳ thi trường phủ.
Hôm thanh minh, Trang tiên sinh đi ra ngoài một mình, nghe nói là đi tế bái thầy của ông, cũng chính là sư tổ của bọn họ.
Ba người được một ngày nghỉ hiếm hoi.
Nhưng bên ngoài cũng không có gì thú vị, thời tiết cũng không tốt, trời âm u, xem chừng có thể mưa bất cứ lúc nào.
Ba người ngồi ngoài sân ngây người một lúc, rồi quyết định ra ngoài đi dạo.
Nhưng đi dọc theo đường cái nửa ngày, phát hiện hôm nay các quán ăn đều đóng cửa, nếu bọn họ muốn ăn thì phải đến tửu lâu hoặc quán cơm lớn, hoặc là tự mình nấu.
Ngay cả quán ăn đều đã đóng cửa hơn nửa, càng đừng nói những cửa hàng khác, cho nên con đường rất quạnh quẽ, đa số mọi người đều đi ra ngoài thành rồi.
Ba người liếc nhau, cảm thấy mất cả hứng thú, cuối cùng mua một ít rau và thịt về nhà.
Chu tứ lang thấy thế thì sợ ngây người, "Mấy đứa mua về cho ta nấu?"
Mãn Bảo nói: "Chúng ta cùng nhau làm ạ."
Bé đã nghĩ rồi, cảm thấy mình có thể nhờ Khoa Khoa chỉ dạy một chút, nói không chừng còn nấu ngon cả tứ ca.
Vì thế nói: "Để muội nấu."
Chu tứ lang suy nghĩ, gật đầu nói: "Cũng đúng, muội là con gái, hẳn là sẽ có thiên phú hơn ta."
Mấy người cùng nhau vo gạo thổi cơm, lại rửa sạch rau và thái thịt, sau khi hết thảy đã chuẩn bị thỏa đáng thì đồng loạt nhìn về phía Mãn Bảo.
Mãn Bảo đang thầm nói với Khoa Khoa: "Khoa Khoa, bắt đầu đi, chiếu thực đơn ra đây."
Khoa Khoa quét những nguyên liệu nấu ăn bé đang có, tìm ra những món ăn tương ứng trong thực đơn.
Sau đó Mãn Bảo khí phách vung tay lên, "Nhóm lửa!"
Không được bao lâu, Mãn Bảo đầu đầy mồ hôi thêm nước vào nồi, hỏi: "Lượng nước vừa phải là bao nhiêu?"
Khoa Khoa: "Ký chủ, ta chỉ phụ trách chiếu thực đơn ra thôi, còn chuyện học tập ngươi phải tự làm."
Bạch Thiện Bảo nói một cách đương nhiên: "Lượng nước vừa phải là lượng nước vừa phải, không phải ngươi là người nấu sao? Ngươi hỏi ta, ta làm sao mà biết?"
Mãn Bảo: "Ta không hỏi ngươi."
Chỉ là sốt ruột quá, không kiềm được nói ra thành lời thôi.
Bé nhìn nước trong nồi, lại quay sang nhìn sọt rau, châm chước cho thêm một ít nước.
Sau đó xem bước tiếp theo, "Một chút muối, một chút là bao nhiêu?"
Mãn Bảo cẩn thận rắc một ít muối, Bạch Thiện Bảo nhìn mà trợn mắt há mồm, "Mãn Bảo, ngươi có biết nấu ăn không đấy?"
Mãn Bảo hùng hồn nói: "Ta đang học đây."
"Hay là cứ để tứ ca ngươi làm đi."
"Không!" Chu tứ lang và Mãn Bảo đồng thanh cự tuyệt.
Chu tứ lang cổ vũ Mãn Bảo: "Ta thấy đại tẩu nấu ăn cũng cho không nhiều muối, nhưng vẫn rất ngon."
Mãn Bảo không tự tin lắm, "Thật ạ?"
Chu tứ lang hung hăng gật đầu.
Mãn Bảo liền tự tin hơn, nhìn bước tiếp theo, sau đó mới cảm thấy không đúng, "Ai da, hình như phải đợi thức ăn chín mới được bỏ muối, mà ta còn chưa cho thức ăn vào nữa.."
Chu tứ lang: .
Vất vả nửa ngày, cuối cùng Mãn Bảo cũng nấu ra được một nồi thức ăn.
Tính cả Đại Cát, năm người yên lặng vây quanh nhìn tô thức ăn ở giữa bàn kia, trông thì có vẻ cũng không quá kinh khủng, chỉ là hình như thức ăn hơi nát.
Bạch Thiện Bảo khẽ nuốt nước miếng, chọc Mãn Bảo nói: "Là ngươi làm, ngươi ăn trước đi."
Mãn Bảo vô cùng tự tin cầm đũa gắp một miếng vào miệng.
Bốn người đồng loạt nhìn bé chòng chọc, Mãn Bảo khựng lại một chút, sau đó bình tĩnh nhai nuốt dưới bốn đôi mắt rồi gật đầu: "Ừ, khá được, món ăn có thịt đúng là khác thật, ăn đi."
Mọi người nghe thế thì thở phào nhẹ nhõm, rối rít xới cơm dùng bữa.
Bạch Thiện Bảo ăn thử một miếng, dừng lại một chút rồi liếc ba người còn lại, cố gắng nhai rồi nuốt xuống, chờ bọn họ đều ăn rồi mới yên lặng bỏ đũa xuống.
Bạch nhị lang mới ăn được nửa miếng đã không kiềm được kêu lên: "Chu Mãn, ngươi không cho muối!"
Mãn Bảo vỗ vào đầu cậu một cái, cả giận nói: "Gọi sư tỷ!"
Bạch nhị lang ôm đầu giận dữ, "Ngươi giận chó đánh mèo!"
Chu tứ lang cũng để bát đũa xuống, thở dài nói: "Ta nhớ món ăn đại tẩu làm."
Đại Cát cũng chỉ ăn một miếng, hỏi: "Có muốn đến quán cơm mua vài món về ăn không?"
"Vậy nồi thức ăn này phải làm sao bây giờ?" Chu tứ lang nói: "Để thế này thì lãng phí quá, trong này còn có thịt nữa, mà nhà ta cũng không nuôi gà nuôi heo, hay là chúng ta cứ ăn đi."
"Heo còn chưa chắc đã ăn ấy ạ?" Bạch Thiện Bảo do dự nói: "Nấu nát quá, cho dù giờ có bỏ thêm muối thì cũng không ngon đâu."
Mãn Bảo không đáp, nhìn trái nhìn phải một lúc mới nói: "Ta nghe theo các ngươi."
Hiển nhiên là cũng không quá muốn ăn cái nồi mình tự nấu này.
Chu tứ lang nhíu mày nghĩ ngợi, cuối cùng vào phòng bếp lấy một ít muối ra cho vào, trộn đều rồi nói: "Ta mang đi cho người khác, mấy đứa đến quán cơm mua đồ ăn đi, nhớ phải đi nhanh về nhanh đấy, nếu không cơm sẽ nguội mất."