Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 20: Tiểu thanh mai, có chút mãnh (20)

[HIDE-THANKS]Edit+ Beta: soda chanh

Lão đại bỗng cảm thấy có người đang dùng loại ánh mắt cực kỳ chán ghét mà nhìn chằm chằm mình.

Vì thế có chút không cao hứng hơi hơi ngước mắt lên ngoái đầu nhìn lại.

Đối mặt với tầm mắt của Ngụy Tử Trác, nhíu nhíu mày.

Có điểm chán ghét, nơi này có một đứa đại ngu ngốc đang nhìn cô.

Sưu Thần Hào: ?

Nghiêm túc đấy hả bạn trẻ?

Ngẫm lại chỉ số thông minh ngươi đi, lại nghĩ đến chỉ số thông minh của người ta, ngươi đang nghiêm túc sao?

Ngụy Tử Trác sửng sốt một chút, ngay sau đó hơi hơi mỉm cười.

Có ý tứ.

Thật sự có ý tứ.

Rõ ràng phản ứng rất trì độn, nhưng lại giống như.. Còn rất nhạy bén.

Hiệu trưởng tự mình tiếp đãi Vân Tiếu Hòe, tuy rằng liếc mắt một cái liền nhìn ra con gái của vị Vân tiên sinh này đại não hình như có chút vấn đề, nhưng cũng không quan hệ, chỉ là một cái danh ngạch nhập học mà thôi.

"Vân tiên sinh xin yên tâm, cục trưởng Lý đã thông báo qua, đến lúc đó Vân tiểu thư sẽ trực tiếp nhập học vào ban thực nghiệm mà ta đang giảng dạy."

Vân Tiếu Hòe hiển nhiên đối với loại đãi ngộ đặc thù này từ lâu đã tập mãi thành thói quen.

Sau khi hàn huyên thêm một phen, đoàn người liền rời khỏi trường học.

Kết quả là thời tiết ngày vào mùa hè này phải nói là thay đổi y như một đứa con nít.

Đi đến trước cổng trường, không có một chút dấu hiệu liền nghe thấy tiếng sấm cuồn cuộn, bắt đầu rơi xuống một trận mưa to. Rõ ràng mặt trời vẫn còn treo lơ lửng cuối chân trời, nhưng mưa vậy mà lại không thấy nhỏ đi một chút nào.

"Bá phụ bá mẫu, ta đã kêu xe." Ngụy Tử Trác nói.

Vợ chồng Vân Tiếu Hòe cùng Tạ Tuệ Tú đối với Ngụy Tử Trác đều tỏ vẻ cực kỳ vừa lòng, Tử Trác đứa nhỏ này tuổi cũng không lớn, nhưng suy xét tổng thể sự tình phá lệ chu đáo. Còn không phải sao, bọn họ vẫn đang ở trước cổng trường che đậy kiếm chỗ trú mưa, đứa nhỏ này lại lặng yên không một tiếng động mà kêu xe.

Không bao lâu, xe Ngụy Tử Trác gọi đã tới.

Bốn ghế, sáu người, đây cũng thực xấu hổ.

Này nếu như để Phồn Tinh cùng bà ngoại Di ở lại chờ chuyến tiếp theo mà đi, thì hai người này đối với bốn chữ "Lão nhược bệnh tàn" đều có thể đối thượng hào (), không nhất định có thể thuận lợi lên xe.

Mà vợ chồng Vân Tiếu Hòe cùng Vân Gia Duyệt cũng là xưa nay đều không chịu để chính mình ủy khuất, tuy nói mưa to mùa hè tới cũng nhanh đi cũng nhanh, nhưng mà ai biết mưa to bất thình lình như thế này còn phải đợi bao lâu?

Vân Gia Duyệt bẹp bẹp miệng, "Cơn mưa này đều đã bốc lên mùi bùn đất, con không muốn chờ chuyến tiếp theo đâu."

Mà vợ chồng Vân Tiếu Hòe cũng cảm thấy như vậy.

Lúc này, Ngụy Tử Trác lại thấu hiểu lòng người mà nói: "Hay là như vậy đi, bá phụ bá mẫu, Gia Duyệt muội muội cùng bà ngoại Di về khách sạn trước, ta ở chỗ này cùng Phồn Tinh muội muội chờ chuyến tiếp theo." (chỗ này tui để Phồn Tinh muội muội với Gia Duyệt muội muội cho nó hợp ngữ cảnh chứ để em Gia Duyệt hay em Phồn Tinh nghe cứ kì kì sao ak )

Vân Gia Duyệt nhíu mày: "Như vậy sao mà được?"

"Không có việc gì, chỉ là đợi thêm một lát mà thôi. Ngươi cùng bá phụ bá mẫu tàu xe mệt nhọc, Di bà ngoại tuổi tác lại lớn, ta lưu lại nơi này, cũng là thuận theo lẽ thường mà thôi."

Nói có sách mách có chứng, còn ra vẻ chính mình phá lệ khiêm tốn, kính già yêu trẻ*.

(*gốc là tôn lão ái ấu)

Bốn người Vân Tiếu Hòe rời đi trước.

Trước khi đi, Vân Gia Duyệt còn ngạo kiều mà nhìn thoáng qua Phồn Tinh, tựa hồ là đang đắc ý.

Lão đại, không có cảm giác

Ánh mắt đang nhìn về phía trước, Ngụy Tử Trác bỗng nhiên hơi hơi nghiêng sườn mắt qua nhìn cô.

Bởi vì trận mưa to này rơi xuống vừa cuồng vừa dữ dội cho nên mặc dù là đứng ở nơi đã được che đậy nhưng cũng không ít nước mưa lọt vào bên trong. Tiểu cô nương hôm nay lại mặc một chiếc áo trên trắng tinh, sau khi bị dính phải một ít nước mưa, áo ngực bên trong liền như ẩn như hiện.

Cô bé ngước khuôn mặt mộc lên nhìn trời, khuôn mặt mềm mềm trắng trắng, đôi mắt đen mênh mông.

Chính cô cũng hồn nhiên không biết.

Cổ họng Ngụy Tử Trác hơi lăn lộn.

Hắn so với Vân Gia Duyệt còn lớn hơn hai tuổi, hơn nữa trong nhà còn là con một, từ nhỏ đã phải trải qua rất nhiều dụ hoặc. Với mấy cái chuyện nam nữ mà nói, hắn đều đã thành niên thì còn có cái gì mà không hiểu?

Về sâu sa mà nói, chuyện hắn hiểu được so người bình thường lại càng nhiều!

Cái gì có thể khiến cho con người ta cảm thấy dư vị vô cùng?

Chính là trong lúc đơn thuần, dưới sự vô ý thức, vô tình để lộ ra tính cảm.

Hoàn toàn không biết chính mình trong lúc vô tình đã bị người khinh nhờn - Phồn Tinh: .[/HIDE-THANKS]

cleardot.gif
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 21: Tiểu thanh mai, có chút mãnh (21)

[HIDE-THANKS]Edit+Beta: soda chanh

Phồn Tinh nhìn cái người đột nhiên cúi người xuống che ở trước mặt cô, dùng lưng mình thay cô ngăn trở hầu hết nước mưa, sau đó đem hai tay chống ở trên tường, đem cô kẹp ở giữa vách tường cùng Ngụy Tử Trác hắn.

Ánh mắt Lão đại bắt đầu tập trung nhìn người trước mặt.

Người này, ngăn trở cô, hấp thu ánh sáng của trí tuệ.

"Phồn Tinh muội muội bị ướt rồi, nên anh giúp em chặn mưa một chút." Ngụy Tử Trác khẽ mỉm cười, biểu tình bình thản ung dung, phảng phất như không có nửa điểm tâm tư bất lương.

Hắn nói đến trắng trợn táo bạo.

Chính là ỷ vào chỉ số thông minh của Phồn Tinh không bình thường, sẽ nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, cho nên mới trắng trợn táo bạo như vậy.

Hơn nữa loại cảm giác này rất kích thích, ngày thường cũng vì băn khoăn đến hình tượng bên ngoài của mình nên từ trước đến nay hắn đều lấy hình tượng thiếu gia văn nhã để xuất hiện, khó được lúc lộ ra bản tính thật của mình.

Mà trên thực tế, vẻ mặt Lão đại xác thật là rất mộng bức.

Ngụy Tử Trác cực kỳ thích cái loại này, mặt đầy ngốc manh, bộ dáng như nai con ngơ ngác.

Lão đại nhìn nhìn Ngụy Tử Trác, tay đã bắt đầu nắm thành nắm đấm, sau đó lại nhìn về phía sau Ngụy Tử Trác.

Lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai mà cúi xuống rồi lại từ bên dưới hai cánh tay của Ngụy Tử Trác nhanh chóng chui ra ngoài, chạy qua một bên đứng vững.

Đừng đánh đến cô, vạn nhất đánh đến đần luôn liền không tốt.

Trong lòng Ngụy Tử Trác nghi hoặc khó hiểu, như thế nào đột nhiên lại tựa như một chú cá chạch nhỏ chui từ dưới nách hắn ra ngoài?

Ngay sau đó trên mặt liền đột nhiên không kịp đề phòng mà ăn phải một quyền, bị người ấn xuống mặt đất hung hăng cọ xát.

"Chắn cái nima này!" Thích Hà xông lên túm lấy Ngụy Tử Trác mỗi lần đấm xuống đều nặng tựa búa tạ.

Hắn vốn thuê nhà ở ngay phụ cận trường học, xuống dưới mua thuốc lá một phen thì trong lúc vô ý lại nhìn thấy tiểu ngốc tử Vân Phồn Tinh này với một vài người đứng cùng nơi. Sau đó vài người lại đi mất, chỉ còn lại có tiểu ngốc tử này cùng một cái nam sinh.

Thích Hà nguyên bản là không nghĩ xen vào việc người khác, nhưng mà lại nghĩ lại thấy chính mình cùng tiểu ngốc tử này tốt xấu gì cũng từng là đồng học một hồi.

Huống chi, hắn vì làm cho tiểu ngốc tử này Châu chấu chiên dầu mà tay đều đã giày xéo thành cái dạng gì đây?

Nhìn thấy cẩu nam nhân kia vây quanh heo mà chính mình dưỡng ngửi tới ngửi lui, hắn có phải hay không hẳn là nên tới xem?

Đương nhiên là vậy rồi!

Kết quả lúc lặng lẽ tới gần, liền nghe thấy Ngụy Tử Trác nói.

Tiểu ngốc tử kia nghe không hiểu nhưng hắn chính là nghe được vô cùng rõ ràng!

Đừng hỏi hắn là làm sao mà biết được.

Hắn đáng khinh, hắn xấu xa, hắn nửa đêm xem mấy cái loại sách tiểu nhân không thể miêu tả, như này được rồi đi?

*!

Ít ra hắn còn yêu quý người tàn tật, không xuống tay đối với tiểu ngốc tử này vạy mà cái người nhân mô cẩu dạng* này, vậy mà lại có cái loại tâm tư này!

(*) Mặt người dạ chó, ý chỉ người nhìn bên ngoài lịch sự, lễ phép, rất "giống người" nhưng bên trong lại đáng khinh, xấu xa, hèn mọn tựa như một con "chóa" vậy ak. Nhưng so sánh thằng này với chó hình như đang làm mất danh dự loài chó vậy, haizzzz.

Còn nói là che mưa, như thế nào không thay cha ngươi che mưa cho ta xem nào?

Phồn Tinh yên lặng đứng ở bên cạnh vây xem, may mắn cô chạy trốn mau.

Sau đó, từ trong túi, móc ra một viên đường.

Được ăn đường lại còn được xem người khác bị đánh, càng vui vẻ.

Sưu Thần Hào lúc ấy liền nóng nảy: 【 ngươi như thế nào còn trơ mắt nhìn Thích Hà sa đọa đây? 】 nhìn xem bộ dáng Thích Hà đánh nhau đỏ mắt kia, trở thành Boss phản diện hơn phân nửa chính là một bước sai từng bước sai.

Lão đại chậm rì rì: Nga, đúng a.

Sưu Thần Hào: 【.. 】

Tổn thọ a! Thực lòng mà nói vừa rồi ngươi có phải hay không căn bản đã quên việc phải kéo Chiến Thần đại nhân chạy trên con đường hướng về chính đạo đi?

"Không cần đánh." Phồn Tinh dật dật góc áo Thích Hà.

Sau khi đánh đủ rồi Thích Hà mới đứng dậy, lạnh mặt nhìn cái tiểu ngốc tử này, "Chỉ số thông minh của ngươi mẹ nó đã thấp thì thôi đi, ngay cả tâm phòng bị đều không có sao? Ngươi có biết hay không hắn vừa rồi.." lời nói kia có ý tứ gì?

Nói đến một nửa, Thích Hà liền không nói nữa.

*!

Thật đúng là khó mà nói ra.

Thích Hà tức giận đến chống nạnh xoay người, lười đi xem Phồn Tinh.

Cái tiểu ngốc tử này, không chỉ ngu xuẩn, còn là một ngôi sao đại phiền toái.

Thích Hà xoay người, Phồn Tinh cũng xoay vòng vòng theo, chuyển tới trước mắt hắn, nghiêm trang dạy dỗ mà nói, "Đánh người là không tốt."

"Tê!" Ngụy Tử Trác hít ngược vào một khí lạnh.

Đánh người là không tốt, dẫm người thì tốt sao?

Ngươi dẫm lên tay lão tử, hơn nữa còn là ở vị trí đầu ngón tay, ngươi ngược lại nên cúi đầu xem một cái a!

Máy tính bị khóa đến bây giờ mới cởi bỏ, anh..

(tấu chương xong)[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 22: Tiểu thanh mai, có chút mãnh (22)

[HIDE-THANKS]Edit: socola sữa

Beta: soda chanh

Ngụy Tử Trác thật sự là muốn gì được nấy.

Phồn Tinh cảm thấy mình giống như đang đạp lên một vật gồ ghề nào đó nên cúi đầu xuống nhìn một cái.

Nghiêng đầu, nhìn cái tay đang bị mình dẫm lên kia.

Sau đó giả bộ như cái gì cũng không biết, ngẩng đầu tiếp tục nói với Thích Hà: "Lần sau còn đánh người, sẽ vẽ ba con rùa đen."

"Ngươi.." Thích Hà quả thực tức muốn chết.

Sưu Thần Hào yên lặng đứng ngoài quan sát hết thảy, càng xem lại càng thấy..

Người của Ngân gia quả nhiên không có nói sai, đứa con gái Ngân Phồn Tinh nhà bọn họ quả nhiên là một phần tử nguy hiểm.

Nếu ngươi nói cô ấy thông minh, cô ấy thật sự là một người có chỉ số thông minh không bình thường.

Còn nếu ngươi nói cô ta ngốc..

Đứa ngốc này mỗi giây đều hại người khác, ngươi nói thử xem cô ta có bao giờ chịu thua thiệt không?

Ngươi có tin hay không, nguyên nhân mà cô giẫm lên tay của Ngụy Tử Trác là bởi vì tuy cô nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của Ngụy Tử Trác là gì, nhưng trực giác lại chán ghét Ngụy Tử Trác, cho nên không chút do dự tiếp tục dẫm!

Cái loại mạch não chín khúc cua mười tám ngoặt của đứa ngốc này, lực sát thương quá lớn!

*

Ngón tay Ngụy Tử Trác thiếu chút nữa đã bị giẫm đứt, nhưng hắn không dám nói ra.

Chỉ dám nói là mình không cẩn thận bị cửa kẹp trúng tay, bởi thế nên Vân Gia Duyệt đau lòng đến không chịu được. Sau đó lại bắt đầu oán hận Phồn Tinh, nếu không phải bởi vì cô thì bọn họ tại sao lại phải đến cái nơi quỷ quái này?

Quả thực là cái đồ sao chổi mà!

Vợ chồng Vân Tiếu Hòe vốn là nghĩ trong lòng nếu như Phồn Tinh khóc nháo đòi về nhà, vậy thuận thế đem người mang về luôn.

Kết quả, không có.

Vì vậy bọn họ ở lại huyện thành này thêm hai ngày, liền lập tức rời đi.

Nơi này điều kiện quá kém, ở lâu một ngày là bị dày vò thêm một ngày.

Về phần Phồn Tinh, chờ cô lớn lên một chút nữa ít nhất tròn 16 tuổi rồi lại nói.

Bây giờ còn nhỏ, lực hấp dẫn chưa đủ lớn.

Bọn họ làm sao có thể nghĩ đến, đối với một vài tên cầm thú, nếu đã sinh ra chút ít ý tưởng bất lương thì căn bản sẽ không liên quan gì đến tuổi tác cả--

*

Thích Hà nhìn Vân Phồn Tinh đang ngồi trên mặt ghế, sau đó liếc nhìn bà ngoại Di.

Khó trách mọi người đều nói, người sợ nổi danh như heo sợ mập.

Lúc trước vào thời điểm hắn không lý tưởng, người này đều mắng hắn cả đời này xứng đáng không có gì tiền đồ. Từ sau khi hắn dùng thành tích đệ nhất toàn huyện thi đậu nhất trung, bà ngoại Di của tiểu ngốc tử này ở trước mặt hắn bắt đầu dùng ánh mắt cúng bái không thể hiểu được mà nhìn hắn.

Loại cảm giác hãnh diện này là như thế nào a?

Hắn chẳng lẽ thật là một người dối trá nông cạn, ưa thích 'trang bức' như vậy?

"Thích Hà a, Tinh Tinh nhà chúng ta rất dễ bị người khác bắt nạt, hai người các ngươi dù sao thì cũng đi ra cùng một chỗ, về sau ngươi phải chiếu cố Tinh Tinh nhiều hơn một chút."

Tuy lúc trước từng đạp Thích Hà ra cửa, ở trước mặt mắng hắn là thằng ranh con, nhưng bà ngoại Di một chút cũng không thấy xấu hổ.

Tác phong của lão nhân gia vô cùng bưu hãn, cảm thấy mọi người nếu từ cùng một chỗ đi ra thì phải giúp đỡ lẫn nhau.

Là chuyện phải làm.

Nếu không phải một phần là vì tiểu ngốc tử Vân Phồn Tinh này, Thích Hà tuyệt đối xì mũi coi thường.

Ha ha.

Bà ngoại Di dùng đôi con ngươi đục ngầu nhìn nhìn, Thích Hà này chỉ có một người ở mà lại thuê một phòng ở lớn như vậy. Nhiều hơn một người như Tinh Tinh, cũng không có vẫn đề gì. Phí ăn ở của trường học rất mắc, hơn nữa điều kiện cũng không tốt. Trong trường hợp có một vài cô gái xúm lại bắt nạt Tinh Tinh, mà Tinh Tinh lại không biết cáo trạng.

Một đứa trẻ tốt, lại thành thật như vậy, vẫn nên có người quen chiếu cố.

Bà ngoại Di nghĩ đến thật thỏa đáng.

Hơn nữa còn không chút khách khí nào mà nói ra suy nghĩ của mình, lại dùng thái độ bắt buộc phải làm để nói.

"Ngươi cùng Tinh Tinh là người từ cùng một cái địa phương đi ra."

"Tất cả mọi người đều là người một thôn, một chút phiền toái này, giúp một tay thì có sao?"

Nói như vậy làm Thích Hà vô cùng phiền chán.

Một chút phiền toái này, lão tử không muốn giúp thì làm sao? Nhưng mà nhìn thấy cái chân của tiểu ngốc tử kia đang lắc qua lắc lại, kiên nhẫn mà giải khối rubic, Thích Hà cũng không biết như thế nào lại ma xui quỷ khiến không có phản bác cái lời nói làm cho người ta bực bội kia.

Hơn nữa đến cuối cùng, lại còn đáp ứng.

Cái tiểu ngốc tử Vân Phồn Tinh này, vô cùng chính xác là không thích hợp ở lại ký túc xá.

Hơn nữa cái chuyện xảy ra hôm trời mưa, Thích Hà vẫn còn rõ mồn một trước mắt..

Vạn nhất nếu có người muốn lừa gạt cái tiểu ngốc tử này làm mấy thứ gì đó, *, thật đúng là không có cách nào mà nhẫn được![/HIDE-THANKS]

cleardot.gif
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 23: Tiểu thanh mai, có chút mãnh (23)

[HIDE-THANKS]Edit+Beta: soda chanh

Trước khi khai giảng, Thích Hà đối Phồn Tinh ngàn dặn dò vạn dặn dò.

"Ta nói với ngươi cái này, ở trường học không cho phép ngươi biểu hiện việc chúng ta đã sớm quen biết nhau, có biết không?" Hắn không muốn lại bị đồn bậy là đứa ngốc này yêu thầm hắn, tốt nhất là hai người coi như không quen biết nhau.

Tuy rằng học cùng một khối nhưng Thích Hà vẫn là muốn giữ lại một chút quật cường cuối cùng của mình.

Chỉ cần giấu diếm thật tốt thì sẽ không có ai biết được quan hệ giữa hắn với cái tiểu ngốc tử này.

Cái gì, ngươi muốn hỏi quan hệ giữa hắn cùng cái tiểu ngốc tử này rốt cuộc là cái gì sao?

Chính là loại quan hệ thuần khiết giữa bố thí và được bố thí, hiểu không?

Lão đại tiện tay tách một góc trong khối Rubik xuống, mắt hạnh mượt mà mong chờ mà nhìn Thích Hà, "Thích Hà, ta sẽ không giặt quần áo."

Cô trước nay chưa từng giặt quần áo, sẽ không.

Quần áo chồng chất ở bên đó đã ba ngày, cô chỉ còn có bốn bộ sạch sẽ.

Cô sẽ không, nhưng chính là Thích Hà sẽ.

Bởi vì, cô thấy rồi.

"Ta đang nói với ngươi về việc sau khai giảng!" Thích Hà hít ngược một ngụm khí lạnh, có loại dự cảm xấu.

Lão đại gục đầu xuống, dùng đầu đỉnh đối mặt với hắn, phối hợp nói, "Ta rất nhanh sẽ không có quần áo để mặc."

Thích Hà: . Con mẹ nó chứ!

Hắn có loại dự cảm, tiểu ngốc tử này đặc biệt cố chấp, ngươi nếu không giải quyết được hết vấn đề cô, cô sẽ không cùng ngươi giải quyết vấn đề của ngươi.

Nhưng vấn đề lớn nhất hiện tại là..

Cô không giặt quần áo, chẳng lẽ là muốn hắn hỗ trợ giặt?

Nam tử hán đại trượng phu mà lại đi giặt quần áo cho nữ sinh, đây cũng là rất quá phận đi?

Giặt quần áo là việc không có khả năng, cả đời này cũng không thể!

"Quần áo ba ngày này ta giúp ngươi giặt sạch, ngươi có nghe thấy lời ta vừa nói hay không?" A, ngươi nói hắn vừa tự vả mặt? Mặt là của chính hắn, đánh một chút thì có làm sao đâu?

Con ngươi ngập nước Phồn Tinh sáng lên, "A, tốt."

Thích Hà nghẹn một phen.

Mẹ nó, hắn biết ngay là cái tiểu ngốc tử này rõ ràng nghe được hắn nói cái gì mà!

Cô ta mẹ nó tinh như một con quỷ thế này thật sự là một đứa ngốc hay sao?

Thích Hà lần thứ hai phát ra nghi vấn từ tân sâu trong linh hồn.

Sưu Thần Hào, cũng như thế.

【? 】 đứa ngốc này nghiêm túc sao? Để cho Chiến Thần đại nhân giặt quần áo, nghiêm túc sao?

Thích Hà lần đầu tiên giặt quần áo nữ sinh, hơn nữa còn là váy nhỏ, trong lòng vừa thẹn vừa 囧, còn có chút xấu hổ và giận dữ muốn chết. Cho nên tùy tiện một kéo một nhát rồi ném tất cả vào trong bồn, lại tùy tiện cầm lấy một thứ liền bắt đầu vò.

Càng vò lại càng cảm thấy không thích hợp, vải này hình như quá nhỏ đi.

Vừa cúi đầu nhìn thấy, nháy mắt sắc mặt bạo hồng.

Cảm thấy được bên cạnh mình có người đứng, ngẩng đầu nhìn, nháy mắt sắc mặt lại biến thành màu đen.

Vừa đỏ lại vừa đen, nhìn vào phá lệ kích thích.

Càng kích thích hơn chính là, Lão đại còn rất nghiêm trang chính đạo mà nói: "Nhẹ một chút, đừng làm hỏng mất."

Thích Hà tức giận đến: .

*! Không tẩy nữa!

Đứng lên đi uống miếng nước trước để bình tĩnh một chút.

Quả nhiên, lúc trước không nên bị ma quỷ ám ảnh mà đáp ứng để cho tiểu ngốc tử Vân Phồn Tinh này tiến vào ở chung. Cô không chỉ là một đứa ngốc mà còn là một ngôi sao đại phiền toái không hơn không kém a!

Sau khi tức giận xong, Thích Hà bình tĩnh lại chút ít, cuối cùng vẫn là tiếp tục đi cầm quần áo đi giặt cho xong.

Hắn có chứng cưỡng bách, một việc mà không làm xong sẽ không an tâm.

Đỏ mặt nhìn áo ngực con gái trong tay của mình, Thích Hà ngửa đầu, rất có loại cảm giác trời muốn vong ta a--

Hắn rõ ràng cái này là niềm vui khi làm cha a!

*

Sau khi khai giảng, Thích Hà phát hiện mình vậy mà lại cùng tiểu ngốc tử Vân Phồn Tinh kia ở cùng cái ban.

Với cái chỉ số thông minh kia của cô, lại có thể ở trong ban thực nghiệm này, quả thực là lãng phí danh ngạch.

Chủ nhiệm lớp coi như không có người như vậy trong lớp, an bài một vị trí ở cuối cùng phòng học, chỉ cần cô không quấy rầy đến bạn học khác là được. Coi như là linh vật trong lớp, an an ổn ổn mà vượt qua cao trung là tốt rồi.

Thích Hà: Ta có thể là nhân vật phản diện thảm nhất, sau lại là một nam chủ thảm nhất, ta mẹ nó quả thực.. Dưỡng cái cha!

(tấu chương xong)[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 24: Tiểu thanh mai, có chút mãnh (24)

[HIDE-THANKS]Edit: socola sữa

Beta: soda chanh

Còn nói về Thích Hà, quả thực là khiến cho các giáo viên cảm thấy vừa yêu vừa hận.

Trong khi những người khác tương đối thông minh, luôn luôn ra vẻ ham học hỏi trước mặt giáo viên.

Còn Thích Hà có lẽ cũng bởi vì thông minh nên hắn biểu hiện đặc biệt không biết sợ là gì.

Đi học thì ngủ, cà lơ phất phơ.

Chui vào WC hút thuốc, không nghe khuyên bảo.

Không chơi với học sinh tốt, lại thích đi kề vai sát cánh với cái mấy đứa không ra gì.

May mắn, đi học còn chưa đánh nhau ẩu đả bao giờ.

Ngươi cho rằng Thích Hà không muốn đi sao?

Tạm thời là tại hắn không dám.

Bởi vì hắn phát hiện, mỗi lần hắn định ra khỏi trường xem đánh nhau thì lúc vừa đi ra đến cổng trường, tiểu ngốc tử Vân Phồn Tinh kia cũng chậm rãi mà đi theo sau lưng hắn

Phảng phất như muốn nói với hắn rằng đừng sợ, ta chỉ đi theo thôi, sẽ không làm cái gì cả.

Nhưng chờ đến khi ngươi làm cái gì, ta sẽ đến và vẽ con rùa lên mặt của ngươi.

Thích Hà cảm thấy, tạm thời hắn tuyệt đối không thể để mất mặt trong thời gian này được!

Thích Hà về đến nhà, nhìn quần áo của Phồn Tinh bị vứt trong chậu, vuốt vuốt mi, thở dài thật sâu sau đó cam chịu số phận mà bỏ thêm chút bột giặt vào bắt đầu giặt quần áo.

Việc giặt quần áo cho con gái này, trước lạ sau quen, ba lần bốn lần cũng không có gì..

Giặt giặt sẽ phát hiện, mẹ kiếp, áo lót của con gái cũng thật mềm mại.

*

Thoáng một cái đã tới Tết thanh minh học kì một ở cao trung.

Có người quen tìm tới tận cửa.

Chuẩn xác hơn một chút mà nói là người của Thích gia.

Nghe nói là gần đây việc kinh doanh của Thích gia xảy ra chút chuyện, vì vậy tết Thanh Minh trở về đây để tảo mộ, thuận tiện sửa lại phần mộ tổ tiên, phù hộ cho mọi chuyện thuận thuận lợi lợi.

Sau đó lại nhớ tới còn có một người con trai là hắn, vì vậy cũng thuận tiện đến xem luôn.

Thích Mộc Vũ mang theo Thích Thịnh trở về quê nhà, sau khi nghe ngóng một chút đã biết rõ việc Thích Hà thuê phòng ở trong huyện thành này, vì vậy mới tìm tới đây.

"Mày ở chung với người khác sao?" Thích Mộc Vũ liếc mắt một cái liền thấy được quần áo treo ở trên ban công, nữ có nam có.

Thích Hà lạnh lùng nhìn cái người phụ thân trên danh nghĩa của mình, "Liên quan gì đến ông?"

"Tuổi còn trẻ mà đã biết chơi đàn bà, ngươi còn có cái tiền đồ gì?" May mắn hắn còn có một đứa con trai nữa, nếu không chỉ với cái loại con cái bất hiếu này chắc chắn sẽ làm hắn tức chết!

Thích Hà nghe lời này, nghe kiểu gì cũng thấy khó chịu.

"Không phải ông đã sớm biết rằng tôi không có tiền đồ rồi sao?" Thích Hà cười lạnh một tiếng, "Nếu không thì ông đưa tôi đến ở nông thôn này làm cái gì?"

Có mẹ kế thì sẽ có bố dượng, hài cốt mẹ hắn còn chưa lạnh, Thích Mộc Vũ liền không chờ được mà cưới người vợ thứ hai về. Hơn nữa còn mang thêm Thích Thịnh chỉ nhỏ hơn hắn nửa tuổi về theo.

Với cái người nam nhân như vậy, ngươi cảm thấy ông ta còn có cái gì gọi là ý thức trách nhiệm không

Thích Thịnh ở bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt.

Trong nội tâm lại cười lạnh.

Kỳ thật hôm nay hắn ta hoàn toàn có thể không trở về nhưng đều là do mẹ hắn quá cẩn thận, lo lắng trong lòng Thích Hà biết quyết chí tự cường, đến lúc trưởng thành lại muốn trở về tranh giành gia sản với hắn ta. Nên mới kêu hắn ta về đây nhìn xem.

Rất rõ ràng, tên này chỉ là phế vật mà thôi.

Hắn thậm chí còn lười coi Thích Hà là đối thủ, việc đó đối với hắn là một loại vũ nhục!

Thích Mộc Vũ nói một câu, Thích Hà cãi lại một câu.

Cuối cùng nói đến mức ông ta không kiên nhẫn được nữa, trực tiếp tát Thích Hà một cái!

"Lão tử ta tạo điều kiện cho mày ăn, tạo điều kiện cho mày uống, tạo điều kiện cho mày đọc sách chứ không phải để mày đối nghịch với tao!" Thích Mộc Vũ nhìn đứa con trai này, trong lòng lại càng cảm thấy phiền chán.

Thích Hà không để ý liếm liếm môi, nửa bên mặt đau đến chết lặng, "Lời này của ông nói sai mất rồi, số tiền mà ông cung cấp cho tôi ăn cho tôi uống, cho tôi đi học đó đều là do mẹ của tôi để lại. Cái loại dựa vào hơi đàn bà, ăn cơm mềm, ăn xong còn không chịu nhận sao?"

Thích Mộc Vũ tức giận đến mức thiếu chút nữa là đánh chết Thích Hà.

Lúc rời đi, Thích Thịnh đi theo đằng sau Thích Mộc Vũ còn cười cười khiêu khích mà nhìn Thích Hà.

Rác rưởi!

Thích Hà cong người lại nép mình trên mặt đất, dựa vào chân ghế, ngẩn người hồi lâu, rồi bỗng nhiên bắt đầu cười, cười cười xong rồi lại khóc..

* * *

Thích Hà: Quần áo của con gái trông cũng thật là đẹp mắt, ta cũng muốn mặc thử.

Đại lão: Hửm?

(tấu chương xong)[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 25: Tiểu thanh mai, có chút mãnh (25)

[HIDE-THANKS]Edit: socola sữa

Beta: soda chanh

Không ai biết được rằng khi nhìn thấy Thích Mộc Vũ đến, hắn thật ra còn rất vui vẻ.

Hắn cho rằng cuôi cùng ông ta cũng đã nhớ tới mình.

Cho rằng trong lòng Thích Mộc Vũ kỳ thật vẫn còn có đứa con trai là hắn.

Cho rằng..

Chính mình không hoàn toàn bị người khác vứt bỏ.

Sự thật chứng minh, rõ ràng vẫn là hắn si tâm vọng tưởng!

Hắn giống như rác rưởi bị người tùy tay vứt đi, tự cho là mình có khả năng còn chút tác dụng nhưng trên thực tế ở trong lòng người khác thì một chút tác dụng cũng không có.

Vừa rồi, hắn chính là cố ý chọc giận Thích Mộc Vũ.

Hắn chính là muốn nhìn lại một chút xem coi ông ta còn có thể tuyệt tình đến mức nào?

Có bản lĩnh thì đánh chết hắn đi a!

Sự thật chứng minh, người ta thật sự không xem hắn là con của mình, lúc đánh hắn hầu như toàn đánh vào những chỗ hiểm.

Hắn hiện tại còn không thể động đậy.

Thích Hà khóc rồi lại cười, cười rồi lại khóc, đến cuối cùng đúng là nhịn không được bắt đầu cười lạnh--

Có đôi khi để cho một người chết tâm là một việc vô cùng dễ dàng.

Chỉ cần tín ngưỡng sụp đổ, biết mình hoàn toàn bị người ta vứt bỏ, biết mình không còn cái gì nữa thì tâm liền như tro tàn. Triệt để rơi vào vực sâu vô tận.

Khuya hôm nay Phồn Tinh mới về tới nhà.

Lúc đi học ăn vụng đầu cay, cái này thì không nói làm gì.

Nhưng sau khi ăn đầu cay liền đặt luôn túi ở trong ngăn bàn, kết quả là dầu của đầu cay chảy ra nhỏ xuống đất, làm lão sư số học ngã gãy chân, cái này thì quá là quá phận rồi!

Cho dù sau lưng có chỗ dựa thì cũng không thể chịu nổi việc ngươi làm như vậy a!

Phạt, nhất định phải phạt!

Vì vậy liền bị phạt trực nhật một tháng, quét dọn vệ sinh.

Một bên quét dọn vệ sinh, một bên lại gặm hạt dưa, tuy nhiên mạch não của cô lại thuộc cái dạng hiếm có khó tìm (Qt: Vạn dặm không một hiếm thấy)

Quét quét một chút, liền gặm mấy hạt dưa. Lại quét, lại gặm. Quét xong quay đầu nhìn lại phía sau, hửm?

Vì cái gì đằng sau lại bị bẩn?

Vì vậy lại quét lại lần nữa. (Sữa: Ta cười J))

Đợi đến khi cô quét dọn vệ sinh xong, học sinh nội trú học buổi tối đều đã quay về ký túc xá.

Lão đại mở cửa, vô cùng tò mò mà nghiêng nghiêng đầu.

Vì cái gì lại không mở đèn?

Tiểu Hoa Hoa Thích Hà không có ở nhà sao?

Sau khi đi vào mới phát hiện, Thích Hà ngồi yên ở trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích. Trên mặt còn có dấu bàn tay, hẳn là mới bị người khác đánh.

Phồn Tinh ngồi xuống đối diện với Thích Hà, cứ như vậy không nháy mắt theo dõi hắn.

Sưu Thần Hào nói: 【Tiểu thư Phồn Tinh, ngươi an ủi hắn một chút đi. 】 Lúc tuyệt vọng thì đưa đến hy vọng, lúc thương tâm thì an ủi, để phòng ngừa Chiến thần đại nhân cam chịu mà sa đọa vực sâu.

Ai, cái thao tác đơn giản như vậy mà cũng nó cũng phải bắt tay mà dạy dỗ.

Thật sự là ngày!

Nó vừa định nói tiếp cho Phồn Tinh nghe cách làm thế nào để an ủi một người nam nhân bị thương.

Liền thấy lão đại hơi chuyển động đến gần Thích Hà một chút, sau đó dùng hành động nhanh như chớp mà ôm lấy cổ Thích Hà, chậm rãi dùng tay vốt ve đỉnh đầu của Thích Hà

"Nghe lời, không khổ sở, ta ở chỗ này."

Tình cảnh kia, nói như thế nào đây..

Sưu Thần Hào cảm thấy quái quái chỗ nào, nhưng lại không nói ra được.

Thích Hà đột nhiên bị người ôm lấy, cũng không có phản ứng kịp.

Nhưng với người bình thường mà nói, thật ra là rất dễ dàng cảm nhận được, bạn trẻ à, biết thế nào gọi là ánh sáng tình thương của mẹ hay không?

Lão đại cưỡng ép đem người ấn vào trong lòng, cưỡng ép làm người ta nghe lời, có phải hay không cực kỳ giống bộ dạng mẹ của ngươi cưỡng ép đưa tình thương của mình cho ngươi hay không?

Phồn Tinh cũng không biết như thế nào là an ủi người khác.

Chẳng qua là hình như trong trí nhớ cũng có người từng đối đãi với cô như vậy.

Là ai đây?

A, không nhớ rõ.

Thích Hà sau khi bị ôm lấy, mới đầu còn không có cảm thấy gì, chờ đến lúc phục hồi tinh thần, mới cảm nhận được cảm giác thơm thơm mềm mềm.

Tết Thanh Minh thật lạnh, hôm nay sau khi bị đánh thậm chí còn thấy lạnh đến tận xương cốt.

Làm hắn cảm nhận được cảm giác bi thương khi bị mọi người vứt bỏ, không còn thấy được một tia độ ấm.

Nhưng bây giờ, thời tiết tựa hồ như đang ấm dần lại.[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 26: Tiểu thanh mai, có chút mãnh (26)

[HIDE-THANKS]Edit: socola sữa

Beta: soda chanh

"Tiểu ngốc tử, ta không có người thân." Thích Hà nghẹn ngào nói.

Có cũng như không có.

Ban đầu hắn vốn là đối với tình thân còn có chút chờ mong nhưng từ hôm nay trở đi, đã triệt để không còn chờ mong gì nữa. Thật giống như toàn bộ thế giới chỉ còn lại một mình hắn, không còn bất cứ người nào ở lại với hắn cả.

Phồn Tinh chẳng qua là chỉ ôm hắn.

Nghe theo lời Sưu Thần Hào khô cằn mà nói ra một câu: "Còn có ta."

Sưu Thần Hào im lặng cứng họng, nó là một thần vật không cảm nhận được tâm tình, tại sao lại có thể học được cách nói lời tâm tình như thế này chứ?

Chỉ là ba chữ đơn giản, lại giống như trời hạn gặp mưa, chậm rãi hòa tan trong nội tâm của Thích Hà.

Kỳ thật nó cũng chỉ là một câu nói không có quá nhiều sức mạnh, chẳng qua là đối với một người đã triệt để tuyệt vọng, luôn hy vọng có thể giữ lại một chỗ dựa mà nói, là đủ rồi.

Ban đầu vốn đang lạnh lẽo đến tận xương.

Hiện tại, có lẽ đã khá hơn một chút

Thích Hà cuối cùng ý thức được, hình như mình vẫn còn đang vùi đầu vào bên cạnh tiểu bánh chưng nhỏ trước ngực của tiểu ngốc tử, vì vậy mặt lập tức đỏ bừng.

Lời mà tiểu ngốc tử kia mới vừa nói lúc nãy có ý gì?

Hắn biết ngay mà, cô chắc đã thầm mến hắn lâu rồi!

*! Cô thầm mến hắn, vậy mà lúc trước còn ném hắn vào sông! Lại còn vẽ con rùa lên mặt hắn! Còn buộc hắn làm châu chấu chiên giòn cho cô nữa chứ!

Thích Hà quả thực là muốn quỳ!

Đây là việc mà một nữ hán tử làm với người mình thích ư?

Quên đi, dựa vào việc chỉ số thông mình của cô không bằng người bình thường, hắn liền miễn cưỡng tha thứ cho cô vậy.

"Ngươi vẫn còn khó chịu sao?" Phồn Tinh buông Thích Hà ra, đôi mắt hạnh hắc bạnh phân minh nhìn hắn, hiếu kỳ hỏi.

Hẳn đã không còn khó chịu nữa, cô cảm nhận được tâm tình của hắn đã thay đổi rồi.

"Ngươi đói bụng sao?" Lão đại lại hỏi.

Thích Hà có chút ngạc nhiên.

Như thế nào, ý của tiểu ngốc tử này là định làm cho hắn ăn sao? (Sữa: Ngươi đừng tưởng bở)

Thật đúng là nếu không nói ra, hắn hình như thật sự có chút đói bụng!

Dù sao sau khi Thích Mộc Vũ đi, từ giữa trưa mãi cho đến buổi tối hắn cũng không có ăn cái gì.

"Ừ." Thích Hà quyết định cho Phồn Tinh một cái cơ hội xum xoe hắn.

Kết quả đợi cả buổi, cũng chỉ đợi được Phồn Tinh vươn tay ra, chọc chọc bên hông hắn, nháy nháy con mắt nói: "Ta cũng đói bụng."

Đặc biệt đúng tình hợp lý!

Đặc biệt đương nhiên!

Liền phảng phất như đang nói, thật là trùng hợp nha, ta cũng đói bụng, đi làm cơm đi a.

Thích Hà: . Ta mẹ nó, mới vừa rồi không phải hắn đã tự mình đa tình đi?

Thích Hà tức giận đến mức hoàn toàn không có tâm tình nấu mì, hắn vừa cảm thấy tiểu ngốc tử này nhất định là thầm mến hắn, lại còn thầm mến hắn đến muốn chết muốn sống, hiện tại cũng đã bắt đầu hoài nghi phần cảm tình này có phải thật hay không.

"Đi thôi, mang ngươi đi ăn khuya."

Hai người đi ra cửa, Phồn Tinh thình lình vươn tay ra, sờ lên vết bàn tay trên mặt Thích Hà, "Là ai bắt nạt ngươi?" Là ai dám bắt nạt Tiểu Hoa Hoa mà cô cất công nuôi dưỡng?

Thời điểm cô tức giận, đều không cam lòng đánh hắn, cùng lắm chỉ là vẽ con rùa nhỏ lên mặt hắn mà thôi. Kết quả, Tiểu Hoa Hoa lại bị những người khác đánh.

Trong lòng Phồn Tinh dần dâng lên một cỗ lửa giận!

Nhíu mày, tức giận.

Đáy mắt thậm chí còn có một tia huyết quang xẹt qua.

Nhưng đầu đau một cái, tia huyết quang kia lại hoàn toàn bị áp chế xuống.

"Không có việc gì, chuyện cũng đã qua, sớm muộn gì cũng có một ngày ta sẽ đòi lại tất cả." Thích Hà ý tứ hàm xúc mà nói.

Nhưng mà, Thích Hà lại chưa từng nghĩ đến, lão đại mà đi đòi nợ.. Vĩnh viễn đều không loại thuyết pháp sớm muộn có một ngày này!

Lão đại đòi nợ, đều là "cải lương không bằng bạo lực"!

Vậy mà hết lần này tới lần khác có không ít người vận khí không tốt.

Mặc dù đã biết Phồn Tinh đòi nợ theo kiểu "cải lương không bằng bạo lực" nhưng lại luôn có một số người cứ thích đâm đầu vào--

Ngay tại lúc Phồn Tinh đang vùi đầu chiến đấu với đồ nướng BBQ thì có một giọng nói truyền đến, "Thích Hà."

* * *

Trong tương lai, lão đại sẽ hoàn toàn đi trên con đường trở thành nhân vật phản diện..

Sưu Thần Hào vẫn cho rằng, lão đại tới là để cứu vớt Thích Hà, nhưng trên thực tế, Thích Hà mới là người tới cứu rỗi lão đại.

(tấu chương xong)[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 27: Tiểu thanh mai, có chút mãnh (27)

[HIDE-THANKS]Edit + Beta: soda chanh

Thời điểm nhìn thấy rõ người nào tới, sắc mặt Thích Hà tức khắc liền lạnh xuống.

Thích Thịnh đang ở khách sạn bên cạnh, đêm hôm khuy khoắt hắn ta lại đi ra khỏi khách sạn cũng bởi vì ngày thường lúc còn ở trong thành phố lớn, hắn ta vẫn thường đi ra ngoài phóng đãng, đột nhiên lại phải đi đến cái huyện thành nhỏ này, hắn ta hoàn toàn ngủ không được vì thế mới xuống dưới đi dạo.

Phồn Tinh không ngẩng đầu.

Chầu nướng BBQ này làm cô phảng phất như được mở một cánh cửa bước vào thế giới mới.

Thịt bò nướng ăn ngon, thịt dê nướng ăn ngon, thịt ba chỉ cũng ăn ngon. Ngay cả bắp nướng với cà tím nướng vậy mà cũng ăn rất ngon!

Mặc dù có rau xanh nhưng so với Thịt Thịt còn ăn ngon hơn.

"Đây là cái nữ sinh ở chung với mày phải không?"

Thích Thịnh trên cao nhìn xuống, chỉ có thể nhìn thấy cái đầu nhỏ của Phồn Tinh. Ngữ khí nói chuyện thực khinh thường, thoáng nghe thôi mà đã thấy được tràn đầy ác ý.

Hắn ta để ý nhất, chính là cuộc sống như đứa con riêng mấy năm về trước.

Không thể ra ngoài ánh sáng, chỉ có thể cất giấu thật sâu.

Trước khi mẹ hắn ta lên thượng vị, hắn ta đã từng ở rất xa mà nhìn Thích Hà. So sánh xuống dưới mà nói, hắn ta giống như là một con chuột bẩn thỉu, chỉ có thể hâm mộ, ghen ghét.

Mà hiện tại, rốt cuộc đã danh chính ngôn thuận.

Nhưng Thích Hà, dựa vào cái gì còn có thể dùng cái loại ánh mắt một lời khó nói hết này mà nhìn hắn?

Phảng phất đang nhìn một thứ đồ vật không lên nổi mặt bàn.

Ánh mắt hai người cứ như vậy mà giằng co.

Ai cũng không nhường ai, ai cũng không phục ai.

Lão đại hoàn toàn không có bị bầu không khí này ảnh hưởng, thừa dịp Thích Hà không chú ý, lặng lẽ vươn móng vuốt ra, yên lặng dịch chuyển vị trí của món trứng chiên bột trước mặt Thích Hà đến trước mặt mình.

Vùi đầu tiếp tục ăn.

Cố gắng học tập, điểm số sẽ không làm ngươi thất vọng.

Nhưng đã cố gắng hết sức, lại không chắc. ()

"Thích Hà, đời này của mày cũng chỉ có được như thế mà thôi. Mày có còn nhớ hay không, thời điểm tao lần đầu tiên tiến vàoThích gia, mày đã nói với tao cái gì hay không?"

Con riêng cũng chỉ có thể là con riêng, cả đời này sẽ không có khả năng được ra ánh sáng, đời này cũng đừng nghĩ đến cái gì gọi là tiền đồ.

Hắn ta vẫn nhớ rõ rành mạch, như con dòi trong xương, đời này cũng không thể quên được!

"Mày nhìn tao mà xem, lại nhìn lại mày bây giờ đi, so với rác rưởi có cái gì khác nhau đâu?"

Thích Hà bất động thanh sắc, nhưng mà nắm tay lại dần dần nắm chặt.

Cho dù hắn biểu hiện rất bình tĩnh, nhưng chung quy cũng chỉ là một thiếu niên mà thôi. Huống chi, mỗi một câu mỗi lời nói của Thích Thịnh đều dẫm lên bàn chân đau của hắn!

Hô hấp của Thích Hà bắt đầu dồn dập lên.

Con ngươi hơi hơi rũ, dưới đáy mắt là một mảnh hắc ám, phảng phất như đang ấp ủ một cơn gió lốc.

Đúng lúc này, Phồn Tinh yên lặng đem từng vỉ từng vỉ nướng BBQ chồng chất hết lên trên bàn, còn chậm rãi nấc một cái..

Ngô, ăn xong rồi.

Tuy rằng chỉ số thông minh của lão đại không cao, nhưng lúc này vậy mà bỗng nhiên lại có chút chột dạ.

Tất cả mọi thứ cô đều lỡ ăn hết rồi, một chút đều không có lưu lại cho Thích Hà.

Hình như, không tốt lắm.

Phồn Tinh vươn tay đi, chọc chọc bên hông Thích Hà, thanh âm nhuyễn manh manh mang theo một chút ý vị thương lượng, "Thích Hà, ta cảm thấy còn muốn ăn."

Sưu Thần Hào cảm thấy, tên ngốc này thành tinh rồi.

Sau khi nó ở quan sát một thời gian lâu như vậy mới đưa đến cái kết luận này.

Ngươi xem đi, thời điểm trong lòng cô không có quỷ, mỗi câu đều là ra lệnh. Bên trong ngờ nghệch, nhưng còn để lộ ra một loại phong phạm bá tổng --

"Thích Hà, ta muốn ăn rắn rắn."

"Thích Hà, ta muốn ăn Châu chấu chiên dầu."

"Ta muốn XXX.."

Nhưng mà khi cô cảm thấy việc mình làm không phúc hậu, thời điểm có chút chột dạ liền bắt đầu bên trong ngờ nghệch, lại để lộ ra loại ý vị thương lượng như có như không (tinh tinh điểm điểm).

Ngươi nói đây là không phải thành tinh sao?

Hai người Thích Hà cùng Thích Thịnh vốn dĩ đang trừng mắt giằng co với nhau, đôi mắt trừng to như gà chọi, thoạt nhìn như muốn lao vào mổ nhau luôn rồi.

Kết quả bên hông lại bị người ta chọc như vậy, nháy mắt liền nhụt chí.

Chờ, chờ hắn gọi cho tiểu ngốc tử này chút đồ ăn xong sẽ quay lại tính sổ với Thích Thịnh.

"10 xiên thịt bò, còn thêm một phần cà tím, khoai tây nướng cũng thêm 5 phần.."

Hôm nay vẫn là một ngày lên tuyến cầu phiếu phiếu~~~

(tấu chương xong)[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 28: Tiểu thanh mai, có chút mãnh (28)

[HIDE-THANKS]Edit: socola sữa

Beta: soda chanh

Trong lúc đợi món ăn mang lên, Phồn Tinh rốt cuộc mới đưa mắt nhìn Thích Thịnh.

Đôi mắt hắc bạch phân minh của tiểu cô nương nhìn qua thấu triệt vô cùng, thời điểm nghiêng đầu, trong ánh mắt hiện lên sự non nớt hoàn toàn không hợp với tuổi, vừa nhìn khiến cho người khác cảm thấy..

Không phải người bình thường.

Thích Thịnh cười lạnh một tiếng, vô cùng xem thường, "Thích Hà, mày đừng nói với tao rằng mày đang ở chung cùng với một đứa ngốc nha, khẩu vị của mày không ngờ lại nặng như vậy? Hay là vì biết mình là một đứa rác rưởi, một phế vật, cho nên liền tự mình sa ngã?"

Hắn quả thực là buồn cười muốn chết, đây quả thật là là nghìn tính vạn tính cũng không tính toán được, Thích Hà vậy mà lại ở cùng với một đứa thiểu năng trí tuệ!

Ha ha ha!

"Bất quá nói cho cùng ngươi ở cùng với cái loại ngốc tử này kỳ thật cũng rất xứng đôi nha. Ngươi là rác rưởi, cô ta lại là một đứa phế vật, hai người các ngươi vừa vặn có thể sống nương tựa lẫn nhau."

"Con mẹ nó ngươi nói cái gì?" Thích Hà bạo phát.

Mắt thấy là đã muốn đá văng ghế đứng dậy đánh nha với Thích Thịnh một trận.

Kết quả không có thể đứng lên.

Lão đại không biết lúc nào, yên lặng vươn tay ra, cầm lấy tay Thích Hà.

Cái lực đạo kia..

Các bạn trẻ à, các ngươi có biết cái gì gọi là tuyệt vọng hay không?

Chính là khi ngươi bị một bàn tay nhỏ nhỏ mềm mềm nắm lấy, sau đó hoàn toàn không rút ra được, thậm chí căn bản không thể động đậy, đấy được gọi là tuyệt vọng!

"Không thể, trước mặt mọi người, bắt nạt người khác.." trong miệng tiểu ngốc tử

Vẫn còn thịt chưa nhai xong, cho nên chỉ có thể nói chuyện một cách đứt quãng.

Có lẽ là bởi vì chỉ số thông minh thấp, dung lượng não không đủ lớn, cho nên có đôi khi Phồn Tinh đặc biệt trục. ()

Đối với một số nguyên tắc thỉnh thoảng lại xuất hiện trong đầu mình, lão đại quả thực là chấp hành vô cùng kiên định, hơn nữa là vô luận lúc nào cũng không chịu đánh vỡ.

Không thể trước mặt mọi người bắt nạt người khác.

Hiện tại trong lòng Thích Hà, có một loại dự cảm bất tường.

Không biết vì cái gì, hắn lại nhớ tới sáng sớm kia lúc vẫn còn đang trong văn phòng lão sư ngữ văn ở trường bắt hai con rắn..

Thích Hà bị cưỡng ép đè nặng nên không thể động đậy, sau khi Thích Thịnh tố khổ chế ngạo một phen thì nôn nóng trong lòng ngày càng lớn.

Có cảm giác đánh một quyền vào bông.

Được rồi, chỉ là một thứ rác rưởi mà thôi.

Hắn không nên lãng phí thêm thời gian ở trên người Thích Hà nữa.

Vì vậy dương dương đắc ý mà xoay người rời đi.

Phồn Tinh giữ im lặng, đôi mắt hạnh không chớp mắt nhìn theo bóng lưng Thích Thịnh, sau đó lặng yên không một tiếng động đi theo..

Thích Hà chỉ là đi tính tiền một chút thôi, liền phát hiện tiểu ngốc tử kia đã đi thật xa!

Ngọa tào!

Cô lại muốn làm gì?

Thích Hà tranh thủ thời gian chạy qua.

Phồn Tinh tiện tay nhặt một cái túi nhựa trên mặt đường, rõ ràng thời điểm mới đầu đi theo Thích Thịnh vẫn còn chậm rì rì.

Kết quả, ngay tại thời điểm Thích Thịnh đi qua một con hẻm tối đen như mực thì tiểu ngốc tử kia vốn đang đi rất chậm lại dùng cái xu thế nhanh như chớp mà xông tới.

Dáng người thoăn thoắt kia, hiển nhiên chính là một con báo con!

Thích Hà cách thật xa, tận mắt nhìn thấy tiểu ngốc tử Vân Phồn Tinh kia nhảy lên, rồi từ phía sau lưng Thích Thịnh đem hắn đánh gục lên trên mặt đất.

Sau đó, động tác đặc biệt lưu loát, thừa dịp Thích Thịnh còn chưa kịp phản ứng mà dùng túi nilon kia chụp lên đầu hắn!

Tiếp theo chính là một trận cuồng đánh!

Thực xin lỗi, hắn cảm thấy hắn vừa rồi chính là làm kiêu.

Chứng kiến Thích Thịnh giãy dụa trên mặt đất, hắn đột nhiên giống như thấy được tuyệt vọng, lại giống như lĩnh ngộ thứ gì đó lên một tầng cao mới.

Hắn vừa rồi sao mà được gọi là tuyệt vọng chứ?

Chỉ có như cái loại này bị ấn cọ xát trên mặt đất, từng quyền đánh thẳng vào thịt, nhưng lại không thể động đậy, mới được gọi là tuyệt vọng đi?

Thời điểm đầu, Thích Thịnh còn có âm thanh.

Gào khóc kêu thảm thiết.

Sau đó, thanh âm liền yếu đi.

Còi báo động trong nội tâm Thích Hà vang lên, nghĩ một chút liền biết tiểu ngốc tử ra tay rất tàn nhẫn, lập tức cảm thấy vô cùng sợ hãi--.

* * *

Thích Hà: Ngay từ đầu, ta vẫn cho rằng mình là lão đại, sau lại phát hiện kỳ thật ta chỉ là một tiểu bạch kiểm do lão đại nuôi..

Phồn Tinh nghiêm trang. Jpg: Không, là Tiểu Hoa Hoa.

Thích Hà: . (kỳ thật, hắn tình nguyện làm tiểu bạch kiểm, dù sao Tiểu Hoa Hoa cũng không tốt hơn chút nào)

(tấu chương xong)[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 29: Tiểu thanh mai, có chút mãnh (29)

[HIDE-THANKS]Edit + Beta: soda chanh

Ngọa tào!

Lực đạo mà tiểu ngốc tử Vân Phồn Tinh kia dùng để đánh người, tuyệt đối không thể dùng lực lượng của người bình thường mà so sánh!

Ngẫm lại lúc trước cô cũng không tốn chút sức nào mà có thể ném mình xuống sông, sau đó lại vớt lên trên bờ.

Thích Hà theo bản năng đánh một cái rùng mình, ba bước như hai bước mà vội vàng ngăn lại Phồn Tinh đang trong cơn hành hung.

Sờ soạng cái đầu trong bao nilon kia, sau khi sờ đến cái mũi Thích Thịnh, bằng trực giác mà đưa tay đặt trước hai cái lỗ, sau đó xem xét hô hấp..

Nguy hiểm thật, vẫn còn thở!

Thích Hà vội không ngừng mà giữ chặt tay của Phồn Tinh, nhanh chóng chạy khỏi hiện trường.

Mẹ nó, lại đánh thêm chút nữa liền có án mạng!

"Ngươi đang làm cái gì?" Sau khi đã chạy ra xa, lúc này Thích Hà mới lòng còn sợ hãi mà chất vấn.

Bà mẹ nó!

Hù chết cha!

Tiểu ngốc tử này nếu không phải là ở bên người hắn thì đây sẽ là lần đầu tiên phạm tội giết người đi?

Phồn Tinh chỉ là duỗi tay chọc chọc vết bàn tay trên mặt Thích Hà, "Người hôm nay bắt nạt người có phải hay không chính là hắn?" Cô đều không đành lòng mà xuống tay với Tiểu Hoa Hoa, những người khác đều không đủ tư cách mà bắt nạt hắn.

Bằng không mà nói, liền sẽ thực tức giận.

Phồn Tinh bênh vực người của mình, tựa hồ là đã khắc sâu ở trong linh hồn.

Chỉ cần bị quơ vào lãnh địa của cô, nhất định đều phải thật tốt, không thể bị người khác bắt nạt. Đây tựa hồ là một loại bản năng khó có thể miêu tả, chẳng sợ khi đầu óc cô không thể sử dụng tốt, cái bản năng này vẫn tồn tại như cũ.

Trong lòng Thích Hà cảm thấy quái quái.

Tiểu ngốc tử này vừa rồi sở dĩ đối Thích Thịnh hạ độc thủ tàn nhẫn, không phải là vì làm cho hắn hết giận đi?

Đã yêu thầm hắn, yêu thầm đến này phân thượng này sao?

Thích Hà không biết vì sao, thế nhưng còn mạc danh cảm thấy có chút khẩn trương.

Thích hắn kiểu này là đã thích đến mức có thể vì hắn giết người, đến cuối cùng tiểu ngốc tử này nếu là phát hiện hắn không thích cô mà nói..

Có thể hay không thẹn quá thành giận, giết chết hắn không?

"Quên đi.. quên đi." Mặt Thích Hà có chút nóng lên.

Phồn Tinh thò mặt lại gần, hướng về trên mặt Thích Hà thổi thổi khí.

Thổi trúng, Thích Hà lúc ấy liền..

"Khụ khụ.. Khụ khụ khụ khụ.." Khụ đến mức thở hổn hển, bị nước miếng nghẹn họng.

Cô, cô có biết hay không loại hành động này có bao nhiêu ái muội?

Cơ hồ trong nháy mắt Thích Hà liền nhớ lại số thứ trong sách tiểu nhân không thể miêu tả mà mình sở hữu xem qua.

Thời điểm hắn xem lúc trước, thật không cảm thấy có cái gì lạ.

Nhiều lắm cũng chỉ là trong nháy mắt trong lòng rung động một chút mà thôi, xem xong liền quên.

Hiện tại, trong đầu hắn giờ tràn ngập toàn là mấy thứ nhan sắc phế liệu -- ()

"Ngươi là Tiểu Hoa Hoa mà ta muốn che chở, ta sẽ không để bất luận kẻ nào khi bắt nạt ngươi, hiểu không?"

Ngữ khí Lão đại tràn ngập một loại hơi thở bá tổng nồng đậm, cố tình là loại lời nói bá đạo khoác lác mà biết thấy ngượng, nhưng từ miệng cô nói ra thì một chút cảm giác không khoẻ đều không có.

Ta sẽ không để bất luận kẻ nào bắt nạt ngươi.

Để bất luận kẻ nào bắt nạt ngươi.

Bắt nạt ngươi.

Ngươi..

Trong đầu Thích Hà vẫn luôn ở quanh quẩn những lời này.

Ong một chút, mặt nháy mắt liền bị thiêu cháy.

Chỉ ném xuống một câu, "Ai cần ngươi bảo hộ chứ!"

Xoay người liền đi, hoảng hốt mà chạy, nhìn thế nào cũng giống như là cô vợ nhỏ đang ngượng ngùng đến không chịu nổi.

Bởi vì quá khiếp sợ duyên cớ nên Thích Hà hoàn toàn không chú ý tới ba chữ ' Tiểu Hoa Hoa ' nương đến mức tận cùng kia.

Phồn Tinh nhìn bóng dáng Thích Hà, nghiêng nghiêng đầu, tựa hồ có chút tò mò, "Nhị Cẩu, hắn như thế nào lại chạy mất rồi?"

Sưu Thần Hào: 【.. 】

Nó có thể nói, nó hiện tại hoàn toàn không muốn nói chuyện sao?

Nếu không phải nhìn lầm mà nói, Chiến Thần đại nhân vừa rồi thực rõ ràng là đang ngượng ngùng đi?

Hàng ngàn hàng vạn năm tới nay, Chiến Thần đại nhân vẫn luôn nổi tiếng với hậu thế là người mặt lạnh sương lạnh, ít nói ít cười, lãnh khốc cự người tới gần ngàn dặm.

Linh hồn mảnh nhỏ lại thả bay như vậy, có phải hay không thật quá đáng?

* * *

Phồn Tinh: Ta, Lão đại trồng hoa, chỉ cần ta muốn, nơi nơi đều sẽ là Tiểu Hoa Hoa của ta.

Thích Hà: A, trừ bỏ ta ở ngoài, mấy cái loại hoa khác mà nói, đừng nghĩ sống!

(tấu chương xong)

cleardot.gif
[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back